Tuy But Cua Thien
Bối cảnh là sau Đại Kết Cục, lúc Tiểu Ca vào cửa Thanh Đồng và Bàn Tử ở lại Ba Nãi, Ngô Tà quay về Hàng Châu. Xin lỗi vì lúc đó tôi tưởng truyện kết rồi =))) cái là tự viết bài theo cái hướng cả đời không được gặp lại nhau =)))))))))) mà còn theo cái hướng kết buồn ơi là buồn.Viết đâu đó trước Mười Năm Sau, không nhớ rõ.Chỉnh sửa và đăng lại 30/06/2022------------------------Bức ảnh cũ phai mờ theo năm tháng,Phủ bụi trần che lấp ánh hào quangThiết Tam Giác chia xa không gặp lại,Ngàn nẻo đường, đã chẳng thể sóng vai.
Cửu Môn xưa đã chìm vào dĩ vãng,Rồi cuối cùng cũng chỉ còn mình tôiÔm ký ức chôn sâu vào quên lãng,Về bọn họ, những người đã xa xôi.
Những người ấy, vì tôi mà bảo vệ Rất nhiều lần thoát không khỏi cơn mêPhan Tử, anh cho tôi một mạng sống,Còn mạng anh trở về với hư không...
Bàn Tử, anh vì tôi mà vứt bỏ,Mặc sống chết vẫn sát cánh bên tôiTôi mỉm cười trải qua bao sóng gióĐể bây giờ mọi thứ mãi phai phôi.
Những điếu thuốc tôi hút trong đêm tối,Làn khói cay, chua xót cõi lòng tôiVẫn còn nhớ lúc gặp nhau ngày ấy,Vũ Thần, là một người cô đơn...
Có một người luôn nấp sau ánh sángĐôi kính đen che ánh mắt vô hồn,Vẫn mỉm cười dù thân mình khốn cảnhHắc Nhãn Kính, một quá khứ vùi chôn...
Còn người ấy, một tên luôn câm lặngNgồi thẫn thờ dưới ánh sáng vầng trăng,Bóng lưng gần ẩn hiện trong bóng tốiMãi lặng lẽ kéo giữ mạng từng người.
Tôi nợ họ, bao nhiêu không thể nhớChỉ biết rằng trong suy nghĩ vẩn vơĐôi tay này đã nhuốm màu đỏ máu,Một Thiên Chân chẳng còn như ngày đầu.
Tôi bật cười trong đôi dòng lệ đắng,Nơi góc sân thật lạnh lẽo tiêu điềuÁnh bình minh cho một ngày phẳng lặng,Lá vàng rơi trong ngọn gió phiêu diêu...
Trông xa xăm nơi chân trời ửng đỏGương mặt họ không còn những nỗi loNụ cười tươi thấp thoáng trong ảo ảnhNắm đôi tay, ước nguyện đã hoàn thành!
Cửu Môn xưa đã chìm vào dĩ vãng,Rồi cuối cùng cũng chỉ còn mình tôiÔm ký ức chôn sâu vào quên lãng,Về bọn họ, những người đã xa xôi.
Những người ấy, vì tôi mà bảo vệ Rất nhiều lần thoát không khỏi cơn mêPhan Tử, anh cho tôi một mạng sống,Còn mạng anh trở về với hư không...
Bàn Tử, anh vì tôi mà vứt bỏ,Mặc sống chết vẫn sát cánh bên tôiTôi mỉm cười trải qua bao sóng gióĐể bây giờ mọi thứ mãi phai phôi.
Những điếu thuốc tôi hút trong đêm tối,Làn khói cay, chua xót cõi lòng tôiVẫn còn nhớ lúc gặp nhau ngày ấy,Vũ Thần, là một người cô đơn...
Có một người luôn nấp sau ánh sángĐôi kính đen che ánh mắt vô hồn,Vẫn mỉm cười dù thân mình khốn cảnhHắc Nhãn Kính, một quá khứ vùi chôn...
Còn người ấy, một tên luôn câm lặngNgồi thẫn thờ dưới ánh sáng vầng trăng,Bóng lưng gần ẩn hiện trong bóng tốiMãi lặng lẽ kéo giữ mạng từng người.
Tôi nợ họ, bao nhiêu không thể nhớChỉ biết rằng trong suy nghĩ vẩn vơĐôi tay này đã nhuốm màu đỏ máu,Một Thiên Chân chẳng còn như ngày đầu.
Tôi bật cười trong đôi dòng lệ đắng,Nơi góc sân thật lạnh lẽo tiêu điềuÁnh bình minh cho một ngày phẳng lặng,Lá vàng rơi trong ngọn gió phiêu diêu...
Trông xa xăm nơi chân trời ửng đỏGương mặt họ không còn những nỗi loNụ cười tươi thấp thoáng trong ảo ảnhNắm đôi tay, ước nguyện đã hoàn thành!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store