ZingTruyen.Store

Tướng môn độc hậu - edit - Từ chương 200

Chương 213 - Kiếp trước (1)

helen_210

Cát vàng mênh mông, gió thổi cờ bay. Đường đi trải qua nhiều gian khổ, mặt trời, mặt trăng và sao trời cũng chỉ tô điểm cho sương gió. Thị vệ hộ tống chỉ có vài người, cũng không quá tôn trọng người trong xe ngựa.

Một cô nương giống như nha hoàn đi tới từ đoàn xe phía sau, nhảy lên xe ngựa, đưa cho người bên trong một chén cháo, nói: "Nương nương, cháo hơi nguội nhưng còn có thể ăn, phía trước không có thôn xóm phía sau cũng không có quán xá, hay là người dùng một miếng đi."

Nữ nhân trong xe ngựa còn trẻ tuổi, chỉ là vẻ mặt lại vô cùng tiều tụy, quần áo mặc cũng không phải loại tinh xảo, nhìn kỹ thì là kiểu dáng mấy năm trước, thậm chí bởi vì nàng quá gầy mà không hợp với thân hình. Nàng vén màn xe ngựa, hỏi: "Bây giờ đến chỗ nào rồi?"

"Đi thêm một đoạn nữa, trước khi trời tối là có thể đến đường Thượng Quan." Bạch Lộ cười nói: "Nô tỳ hỏi thăm những người đó, trong vòng năm ngày chắc chắn có thể trở lại Định Kinh."

Sương Giáng cũng cười: "Đợi đến khi hồi cung thì nương nương sẽ khổ tận cam lai rồi."

"Khổ tận cam lai." Thẩm Diệu cười gượng: "Người đã mất cũng không quay về được nữa."

Người nàng nói chính là Kinh Trập và Cốc Vũ. Bạch Lộ và Sương Giáng nghe vậy ánh mắt cũng trở nên bi thương, không nói nữa. Kinh Trập vì mượn sức quyền thần mà cam chịu làm thiếp, năm đầu tiên Thẩm Diệu đi Tần quốc làm con tin đã có tin tức, nàng ấy bị thê tử của quyền thần tìm cái cớ đánh đập đến chết. Còn Cốc Vũ... tay Thẩm Diệu nắm chặt thành quyền, nàng ấy cũng là vì bảo vệ nàng mà chết trong tay Hoàng Phủ Hạo.

Năm năm, suốt năm năm ở Tần quốc khiến sự kiêu căng trên người nàng cũng không còn dù chỉ một chút. Nàng cắn răng nhẫn nhịn chỉ vì một ngày có thể trở lại quê hương, gặp lại đôi nhi nữ của mình. Nhưng mà cái giá nàng phải trả vô cùng nặng nề đau xót, cũng không phải là thứ có thể nói cho người ngoài biết.

Đoạn đường này có bao nhiêu gian khổ? Ngay cả thị vệ hộ tống cũng không còn nhiều, chỉ nhìn đội ngũ xe ngựa đơn giản này, ai có thể nghĩ đó là đội hộ tống của Hoàng hậu một nước. Lúc trước xe ngựa và người nàng mang đến Tần quốc suốt thời gian năm năm không phải chết thì cũng giải tán. Ngay cả quãng đường về nước này, nếu không có Mạc Kình che chở, tất nhiên nàng cũng không thể còn sống quay về.

Thẩm Diệu thở dài, cũng may những đau khổ phải chịu đều không uổng phí, năm năm, rốt cuộc cũng chịu đựng hết. Nàng đang nghĩ tới giờ xe ngựa tiếp tục khởi hành nhưng chưa kịp đi, phía trước lại có âm thanh ồn ào. Nàng khẽ nhíu mày, vén màn xe hỏi bên ngoài: "Có chuyện gì vậy?"

Mạc Kình đi qua nói: "Gặp phải người kỳ lạ đến đây xin nước uống." Lời còn chưa dứt, đã thấy một ông lão xuất hiện sau lưng Mạc Kình, nhìn Thẩm Diệu cười hì hì nói: "Phu nhân, ta khát sắp chết rồi, cho xin ngụm nước đi."

Quần áo của ông lão kỳ lạ, người tràn ngập mùi hôi, ánh mắt nhìn chằm chằm người khác khiến người ta sinh nghi. Cũng không phải là không chịu cho nước uống, chỉ là thân phận của Thẩm Diệu đặc biệt, nếu không may gặp người có ý xấu thì sẽ xảy ra chuyện. Mạc Kình sai người giữ chặt ông lão này, không cho hắn tới gần Thẩm Diệu. Thẩm Diệu lại cười, nói: "Ven đường có nạn hạn hán, một bát nước là một tính mạng, cho hắn đi, ta cũng không thiếu một bát nước này."

Nếu Thẩm Diệu đã lên tiếng, Mạc Kình cũng dứt khoát sai người lấy chén nước sạch cho ông lão. Y uống "ùng ục" hết bát, vỗ nhẹ bụng, đẩy thị vệ phía sau đứng lên, chắp tay vái chào với Thẩm Diệu: "Phu nhân tốt bụng cứu bần đạo một mạng. Cho dù chỉ là một bát nước, bần đạo cũng muốn báo đáp."

"Bần đạo?" Thẩm Diệu sửng sốt, ngay sau đó cười: "Ngươi là đạo sĩ sao?"

"Danh xưng Xích Diễm." Ông lão kỳ quái nhìn Thẩm Diệu, lắc đầu nói: "Vẻ ngoài của phu nhân cực kỳ quý phái, số phú quý nhưng tính mạng lại mỏng manh, không chống đỡ được số phú quý này."

"Ngươi, người này sao lại nói hươu nói vượn?" Bạch Lộ nhíu mày nói, lại nhìn về phía Thẩm Diệu: "Phu nhân, không chừng là kẻ lừa đảo trên giang hồ, đừng nghe hắn nói linh tinh."

Mạc Kình cũng làm điệu bộ muốn xua đuổi lão già kỳ lạ này. "Đợi đã," Thẩm Diệu nói: "Dọc đường đi cũng nhàm chán, nghe người ta nói thế nào đi."

Lão làm bộ làm tịch chắp tay nói: "Giữa mày phu nhân có khí đen, chỉ sợ không tốt. Đối với cuối con đường này cũng là điềm xấu. Nếu là quay đầu xe ngựa, thật ra có thể tránh đi kiếp nạn này. Phu nhân, bần đạo vẫn khuyên ngài, đây là đường Hoàng Tuyền, chớ có đi, đi rồi sẽ không thể quay đầu lại."

"Càng nói càng quá đáng!" Vẻ mặt Sương Giáng tái xanh: "Ngươi đang nguyền rủa ai?"

Thẩm Diệu lại tốt tính, nàng ở Tần quốc lâu rồi, đối mặt với bất cứ ai ở Minh Tề đều vui mừng giống như gặp người cố hương, cho dù ông lão nói mê sảng, nàng cũng hoàn toàn không tức giận, chỉ cười nói: "Đa tạ đạo sĩ nhắc nhở, nhưng con đường này ta không thể không đi, con của ta đang đợi, ta phải về nhà."

Đạo sĩ kỳ lạ thở dài thườn thượt nói: "Cũng là trong dự kiến." Y nhìn về phía Thẩm Diệu: "Bèo nước gặp nhau, tặng ngài một phần duyên phận." Dứt lời lấy sợi tơ hồng từ trong tay áo muốn tiến lên tặng cho Thẩm Diệu nhưng bị Mạc Kình ngăn lại. Y chỉ đành đem tơ hồng giao cho Mạc Kình, Mạc Kình nhìn kỹ thấy không có gì kỳ lạ mới đưa cho Thẩm Diệu.

"Tơ hồng này là quà đáp lễ bần đạo tặng phu nhân, phu nhân đeo ở tay, có thể trở thành duyên nợ của chính phu nhân." Lão trịnh trọng nói: "Phu nhân nhớ kỹ, trời xanh biến đổi khôn lường, chuyện thành hay không do người. Bần đạo có thể đoán số, không thể thay đổi số mệnh, người có thể thay đổi số mệnh cho phu nhân cũng không phải là bần đạo. Trời cao có mắt, có kiếp cũng có duyên, tơ hồng này tóm lại sẽ có một ngày phu nhân tìm được lối thoát cho chính mình."

Dứt lời, y cất tiếng cười to, xoay người sải bước mà đi. Những lời lảm nhảm của đạo sĩ này đều là điềm không may, Bạch Lộ cùng Sương Giáng có chút không vui. Thẩm Diệu lại nhìn trái nhìn phải, cảm thấy dây tơ hồng cực kỳ đáng yêu, đeo vào cổ tay cười nói: "Cũng đã nói duyên nợ, bèo nước gặp nhau cũng là có duyên vậy thì đeo đi. Nếu là giả cũng không sao, nếu thật sự có linh tính vậy không phải càng tốt sao?"

Nàng đã nói như vậy, Bạch Lộ và Sương Giáng cũng không nói gì nữa. Đội xe ngựa bắt đầu khởi hành. Gió cát ở phía xa dường như muốn che giấu đi bóng hình con người, không còn nhìn thấy bóng dáng ông lão kỳ lạ nữa.

...

Trở lại Minh Tề, nàng cũng không "khổ tận cam lai" như Sương Giáng nói. Mỗi giây mỗi phút trên thế gian đều thay đổi, lòng người cũng theo đó đổi thay. Nàng là Hoàng hậu nhưng ngoại trừ địa vị này cũng không có gì đặc biệt. Có đôi khi nhớ lại, nàng cảm thấy thậm chí cũng không tốt hơn so với những ngày ở Tần quốc bị người khác chà đạp. Ở Tần quốc, những vết thương đều phơi bày công khai, còn ở Minh Tề lại là âm thầm, chịu uất ức mà không nói ra được, bị người khác chê cười thẳng mặt.

Thẩm Diệu ngồi trong Khôn Ninh Cung, nhìn cỏ Hồng Tụ trên bàn, vẻ mặt hơi uể oải. Cỏ Hồng Tụ là Mạc Kình mang đến, nói là linh thảo rất khó có được, có vẻ ngoài đẹp như ống tay áo đón gió của nữ nhân nên đặt tên là cỏ Hồng Tụ. Chỉ là không biết vì sao gần đây có chút khô héo, Thẩm Diệu cũng không bận tâm.

Trong hậu cung có thêm một Mi phu nhân xinh đẹp thông minh, quyến rũ dịu dàng khiến ánh mắt của người khác đều dừng trên người ả. Lúc đầu nàng cũng từng đau lòng, nam nhân nàng từng thích lại chiều chuộng nữ nhân khác như vậy. Sau nhiều ngày, nàng dần trở nên chết lặng. Đau xót chuyển hóa thành căm hận vì Phó Thịnh. Phó Thịnh được cưng chiều, còn con của nàng là Phó Minh, rõ ràng là Thái tử tài đức vẹn toàn nhưng lại giống như hoàng tử bị thất sủng. Phó Tu Nghi dạy Phó Thịnh viết chữ, bàn luận chính sự, lại keo kiệt một ánh mắt quan tâm cho Phó Minh.

Thẩm gia cũng không tốt đẹp, bệnh của La Tuyết Nhạn ngày càng nặng, Kinh Sở Sở và Thẩm Khâu tranh chấp không rõ lý do, thanh danh Thẩm gia sa sút, Thẩm Tín cũng già đi rất nhiều. Phó Tu Nghi dường như đang chèn ép Thẩm gia. Người duy nhất giúp nàng tiếp xúc tin tức triều đình là Bùi Lang, nhưng Bùi Lang lại trung thành với Phó Tu Nghi trước nhất.

Thẩm Diệu say mê Phó Tu Nghi, nhưng mấy năm qua trái tim đã sớm lạnh như băng. Nàng vẫn muốn ngồi yên vị trí Hoàng hậu để tranh thủ cơ hội cho Phó Minh và Uyển Du. Gần đây Mi phu nhân dường như muốn thúc đẩy Phó Tu Nghi cho Uyển Du hòa thân qua Hung Nô. Đây mới là chuyện khiến Thẩm Diệu không thể chịu đựng nhất. Đệ đệ của Mi phu nhân là Lý Khác gần đây lại lập công lớn, địa vị của Mi phu nhân càng được nâng cao. Nàng kiệt sức vì đấu đá, nếu không vì đôi nhi nữ, nàng đã muốn đốt sạch hoàng cung này.

Tối nay là cung yến năm mới của Minh Tề, Phó Tu Nghi tổ chức tiệc đưa tiễn tiểu hầu gia phủ Lâm An hầu – Tạ Cảnh Hành. Lâm An hầu Tạ Đỉnh chết trận, bây giờ con hắn lại xuất chinh, hoàn cảnh vô cùng bi tráng. Thẩm Diệu và Tạ Cảnh Hành không tiếp xúc nhiều, nhưng thấy Tạ gia suy tàn, Thẩm gia lụi bại, nàng không khỏi thổn thức cảnh "cáo chết thỏ thương".

Tiệc cung yến vô cùng náo nhiệt. Thẩm Diệu lạnh lùng nhìn Phó Thịnh kính rượu cho phụ hoàng, cha con hòa thuận. Phó Minh và Uyển Du ngồi quy củ, hiểu chuyện đến đau lòng. Nàng nhìn Phó Tu Nghi và Mi phu nhân tình thâm ý trọng mà lòng nguội lạnh. Nàng không tự chủ được nhìn về nam nhân ngồi bên trái buổi tiệc.

Nam nhân trẻ tuổi kia vô cùng tuấn mỹ, dáng vẻ lười nhác, trường bào màu tím rộng rãi không giấu được khí phách hăng hái. Khóe miệng hắn mỉm cười uống rượu, dường như sự náo nhiệt nơi đây không liên quan đến hắn. Thẩm Diệu cảm thấy Tạ Cảnh Hành có vài phần giống mình, đều đang đi trên con đường không rõ sống chết, số mệnh ngàn cân treo sợi tóc. Nàng cũng nâng chén, uống một cách kiềm chế. Hoàng hậu mà, phải luôn đoan trang, không thể quyến rũ như sủng phi.

Yến tiệc kết thúc, Mi phu nhân lôi kéo Phó Tu Nghi đi ngắm pháo hoa. Thẩm Diệu nhìn ánh mắt ảm đạm của hai đứa nhỏ mà đau xót, nhưng chỉ có thể tỏ ra thờ ơ. Nàng dỗ các con ngủ rồi một mình ra hoa viên, bảo Bạch Lộ mang theo một vò rượu. Từ góc hoa viên nhìn pháo hoa lộng lẫy, nàng thở dài: "Khi nào mới có thể ngắm hoàn chỉnh đây? Có lẽ là không được."

Đang nói thì có tiếng bước chân trên tuyết. Một nam nhân cao lớn, áo tím giày xanh, đôi mắt đào hoa phản chiếu ánh pháo hoa hiện ra. "Tạ hầu gia?" Thẩm Diệu híp mắt nhìn. Tạ Cảnh Hành hơi ngạc nhiên: "Hoàng hậu của Phó Tu Nghi hóa ra là sâu rượu." Bạch Lộ lo lắng muốn đưa nàng về, nhưng Thẩm Diệu trong cơn say đã gọi hắn lại.

Nàng vỗ vai hắn, nhón chân dặn dò Bắc Cương hiểm ác, dễ rơi vào bẫy rập. Tạ Cảnh Hành mỉm cười: "Vi thần đa tạ nương nương lo lắng." Thẩm Diệu nâng chén chúc hắn chiến thắng trở về. Dưới ánh trăng, nàng rũ bỏ gông xiềng hoàng hậu, hiện ra vẻ thanh tú mỹ lệ. Tạ Cảnh Hành nhận xét: "Hoàng thượng xem ra đối xử rất lạnh nhạt với Hoàng hậu." Thẩm Diệu ép hắn uống rượu, rượu tràn ra áo hắn. Nàng cười: "Ngươi và ta có tình nghĩa một chén rượu, chờ khi ngươi chiến thắng trở về tới ngắm pháo hoa với bổn cung đi!"

Tạ Cảnh Hành thấy nàng say đến không nói lý, định từ chối nhưng thấy ánh mắt chua xót của nàng, hắn mềm lòng: "Được, vi thần đồng ý." Thẩm Diệu đòi tín vật, liền tháo sợi tơ hồng ở cổ tay nghiêm túc đeo cho hắn: "Đây là tín vật, chờ ngươi chiến thắng trở về!" Tạ Cảnh Hành cười: "Vi thần không có tín vật, tặng nương nương một nguyện vọng vậy. Gặp lại sẽ thực hiện."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Diệu đau đầu như búa bổ, nàng quên sạch mọi chuyện đêm qua, chỉ thấy hụt hẫng vì sợi tơ hồng đã mất. Trong khi đó, tại cửa thành, Tạ Cảnh Hành nhìn nút thắt tơ hồng tỉ mỉ trên cổ tay. Quý Vũ Thư thắc mắc, hắn chỉ nói: "Nợ người ta một nguyện vọng, trở về sẽ trả lại." Rồi giơ roi khởi hành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store