Tu Phong Tham Tu Kien Hai Man
Ngày lành tháng tốt vừa sang, phủ quan như thay áo mới.Từ sáng tinh mơ, khắp trong ngoài phủ đã bận rộn như có hội. Cổng lớn giăng đầy lụa đỏ, đèn lồng treo cao, khói trầm vấn vít giữa tiếng người rộn ràng chuẩn bị. Sính lễ xếp tròn đầy, nào trầu cau ngũ quả, nào gấm vóc lụa là, từng món đều được chọn kỹ, không cầu kỳ nhưng đâu vào đó, như phản chiếu một niềm vui đã được chờ từ lâu.Mẫn xuất giá từ phủ quan chính một việc xưa nay hiếm. Người trong phủ bảo nhau, đó là bằng chứng rõ ràng nhất rằng cô không chỉ là tân nương của hôm nay, mà từ lâu đã là người trong nhà, trong lòng của chủ nhân phủ quan.Sáng ấy, Mẫn ngồi bên trong khuê phòng đặt ở nội viện, yên tĩnh và kín đáo. Trời chưa hẳn sáng hẳn, rèm mỏng lay nhẹ trong làn gió đầu xuân. Cô mặc áo cưới màu gấm đỏ, từng mũi chỉ thêu tỉ mỉ đều là do Kiên tự tay thêu từ lúc còn chập chững cầm kim đến khi thành thạo từng đường hoa văn. Áo cưới không rực rỡ, chỉ là vải tốt, chỉ tốt, nhưng trong mắt mọi người lại có giá trị hơn bất cứ tấm áo nào từng thấy.Nga ngồi cạnh, khẽ chải lại tóc cho cô, mắt hoe đỏ, giọng nhỏ như tiếng mèo con:– "Dì Mẫn lấy chồng rồi... không thương con nữa..."Thạc đứng gần đó chỉ biết cười khổ, tay đặt lên vai vợ dỗ dành. Còn Mẫn thì bật cười, nắm lấy tay cháu, đáp :– "Ai mà dám. Dì chỉ thương sau thằng Thạc thôi."Ngoài sân, tiếng trống hội nổi lên từng hồi. Hồng trang mười dặm trải dài ra, kiệu tám người khiêng, đi qua đâu đỏ rực cả phố. Người dân trong kinh chen vai nhau đứng xem, tiếng xì xào nối tiếp:– "Lấy được Quan Kiên đúng là có phúc mấy đời."
– "Nghe đâu áo cưới kia là do chính tay ngài ấy thêu."Rồi có người lại hạ giọng, nhưng không đủ nhỏ để gió không mang đi:– "Cô Hai ấy, từng vì Quan Kiên mà lao thẳng vào lưỡi kiếm đó."
– "Ừ, lúc bị uy hiếp cô chọn tự vẫn chứ không để quan Kiên lui bước"
Trong tiếng trống, Mẫn bước ra từ trong phòng, đầu đội trâm vàng, áo choàng voan đỏ nhẹ vắt vai, tay cầm quạt long phượng. Áo cưới tung bay theo gió, ánh chỉ lấp lánh như có nắng đọng lại.Kiên đã chờ sẵn ở bậc cửa. Anh mặc quan phục thêu tay, sắc đỏ thẫm, từng đường viền ở tay áo đều do Mẫn chọn. Không nói gì, anh chỉ đưa tay ra. Nàng khẽ gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay anh vững như năm tháng. Cả hai cùng bước ra kiệu.Dọc đường về phủ bên hồ nơi hai người sẽ sống sau khi cưới tiếng kèn trống không ngừng vang. Người xem đứng dọc hai bên đường đông nghẹt. Có cụ bà bảo:– "Ta bảy mươi rồi, chưa từng thấy đám cưới nào rực rỡ vậy đâu."Khi kiệu dừng trước cửa phủ tân hôn, cha mẹ Kiên đã ngồi sẵn trong gian giữa. Kiên dắt Mẫn bước qua thềm gạch, theo đúng nghi lễ truyền thống một bái thiên địa, hai bái song thân, phu thê giao bái.Mẹ Kiên đỡ lấy tay Mẫn, khẽ cười:– "Từ nay, gọi ta là mẹ được rồi."Không ai bật cười, nhưng trong ánh mắt mọi người đều là niềm hạnh phúc viên mãn.Tiệc sau lễ đơn giản nhưng ấm cúng, khách khứa đều là những người thân thiết. Ai nấy chúc phúc, không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ.Chẳng ai ngờ, giữa buổi tiệc, một thái giám trong sắc phục tím tiến vào, theo sau là bốn thị vệ hộ tống. Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng hô vang lên:– "Thánh chỉ tới"Cả tiệc im bặt. Kiên và Mẫn lập tức quỳ xuống giữa gian giữa. Thái giám cất cao giọng:– "Hoàng thượng có lời chúc mừng đại hỷ. Ban cho Quan Kiên cùng phu nhân ngàn lượng vàng, một hộp ngọc phỉ thúy, hai đôi liễn viết tay mừng cưới "Đồng tâm như nhất, tương kính như tân""Tiệc cưới lặng đi một nhịp, rồi như vỡ òa. Người bàn chuyện, người ngưỡng mộ, kẻ cảm thán:– "Hoàng thượng biết đến mà ban hỷ đúng là có công có tâm thì ắt có phúc dày." Kiên nhìn về phía Mẫn, đôi mắt cong cong.Không cần nói lời nào, ánh nhìn đó không vì vàng ngọc, không vì thánh ân, mà chỉ lặng lẽ xác nhận người anh muốn giữ gìn cả đời, thật sự đang đứng ngay bên cạnh, ngay cả trời cao cũng chúc phúc.Mẫn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt bắt gặp ánh mắt anh, nhẹ nhàng như một nụ cười chưa kịp nói thành lời.Từ rất xa, tiếng trống hội vẫn còn vang. Nhưng trong khoảnh khắc này, giữa ánh đèn, rượu hồng, câu đối đỏ và muôn vàn lời chúc, chỉ có hai người họ lặng lẽ đứng bên nhauĐêm tân hôn,ngoài trời gió khẽ. Rèm lay nhẹ như hơi thở của hồ nước đang ngủ yên sau những ngày náo nhiệt.Mẫn ngồi trước gương, hai tay lần nhẹ trên vạt áo cưới. Màu vải đã nhạt dần dưới ánh nến. Trên nền gấm, hoa thêu nổi lên từng đường chỉ cẩn thận không đều, không quá khéo, nhưng đủ để ai nhìn vào cũng nhận ra có tình ở nơi ấy.Ánh nến soi một bên má cô, lặng. Mắt cũng không nhìn vào gương, chỉ mải nghĩ về những đêm hai người cùng ngồi dưới ánh đèn, một người học thêu, một người ngồi cạnh, cắt chỉ, vén tóc. Giờ nghĩ lại, hoá ra là những ngày rất yên.Bên ngoài có tiếng cửa mở. Kiên bước vào, không vội anh đứng sau lưng cô một lúc, không lên tiếng. Đến khi bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, giọng trầm khẽ gọi:– "Phu Nhân"Cô không ngẩng đầu. Chỉ đưa mắt nhìn anh qua gương.Ánh mắt gặp nhau. Không cần nói gì thêm. Chỉ một cái nhìn ấy, đủ để biết cả hai đang cùng nghĩ về điều gì.Anh cúi người, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Cằm tựa vào vai cô. Hơi thở anh chạm nhẹ lên làn da, như thể chỉ cần vậy là đủ.– "Em có chút không tin " Mẫn khẽ nói, mắt vẫn nhìn trong gương.– "Là thật, anh ở đây là chồng, người nhà của em."Anh siết tay lại, hơi nghiêng đầu, trán chạm vào tóc cô. Cô quay lại nhìn anh. Từng động tác rất chậm không e ngại, cũng chẳng quá dạn dĩ. Như thể tất cả đã quen từ lâu.Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô. Rồi từ trán xuống má, từ má đến môi. Không vội vàng, không cuồng nhiệt, nhưng cũng không hời hợt. Họ hôn nhau như người đã chờ nhau đủ lâu để hiểu không phải vì đêm nay mới yêu, mà vì cuối cùng cũng đến lúc được thương nhau trọn vẹn.Mẫn không hỏi gì. Cô chỉ để yên, để anh bế mình lên, đặt nhẹ xuống giường. Áo cưới được tháo ra, từng lớp. Tóc rơi xuống gối. Bàn tay anh chạm vào da thịt không lướt vội, dịu dàng vuốt veKhông gian im. Chỉ có tiếng vải xô vào nhau, tiếng thở chậm, tiếng gió ngoài hiên như đang canh giấc.Khi mọi khoảng cách đã được rút lại, khi cơ thể đã gần, khi hai người đặt nhau vào lòng bằng sự chấp nhận yên tĩnh thì không cần lời thề, cũng chẳng cần gọi tên. Tình cảm đủ sâu, tự khắc thành yên. Đêm ấy, không có pháo hoa, không có ồn ào. Chỉ có hai người hiểu rõ mình đã đi qua bao nhiêu năm cô độc, đủ để trân trọng giây phút này.
(Hoàn chính văn)
– "Nghe đâu áo cưới kia là do chính tay ngài ấy thêu."Rồi có người lại hạ giọng, nhưng không đủ nhỏ để gió không mang đi:– "Cô Hai ấy, từng vì Quan Kiên mà lao thẳng vào lưỡi kiếm đó."
– "Ừ, lúc bị uy hiếp cô chọn tự vẫn chứ không để quan Kiên lui bước"
Trong tiếng trống, Mẫn bước ra từ trong phòng, đầu đội trâm vàng, áo choàng voan đỏ nhẹ vắt vai, tay cầm quạt long phượng. Áo cưới tung bay theo gió, ánh chỉ lấp lánh như có nắng đọng lại.Kiên đã chờ sẵn ở bậc cửa. Anh mặc quan phục thêu tay, sắc đỏ thẫm, từng đường viền ở tay áo đều do Mẫn chọn. Không nói gì, anh chỉ đưa tay ra. Nàng khẽ gật đầu, đặt tay vào lòng bàn tay anh vững như năm tháng. Cả hai cùng bước ra kiệu.Dọc đường về phủ bên hồ nơi hai người sẽ sống sau khi cưới tiếng kèn trống không ngừng vang. Người xem đứng dọc hai bên đường đông nghẹt. Có cụ bà bảo:– "Ta bảy mươi rồi, chưa từng thấy đám cưới nào rực rỡ vậy đâu."Khi kiệu dừng trước cửa phủ tân hôn, cha mẹ Kiên đã ngồi sẵn trong gian giữa. Kiên dắt Mẫn bước qua thềm gạch, theo đúng nghi lễ truyền thống một bái thiên địa, hai bái song thân, phu thê giao bái.Mẹ Kiên đỡ lấy tay Mẫn, khẽ cười:– "Từ nay, gọi ta là mẹ được rồi."Không ai bật cười, nhưng trong ánh mắt mọi người đều là niềm hạnh phúc viên mãn.Tiệc sau lễ đơn giản nhưng ấm cúng, khách khứa đều là những người thân thiết. Ai nấy chúc phúc, không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ.Chẳng ai ngờ, giữa buổi tiệc, một thái giám trong sắc phục tím tiến vào, theo sau là bốn thị vệ hộ tống. Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì tiếng hô vang lên:– "Thánh chỉ tới"Cả tiệc im bặt. Kiên và Mẫn lập tức quỳ xuống giữa gian giữa. Thái giám cất cao giọng:– "Hoàng thượng có lời chúc mừng đại hỷ. Ban cho Quan Kiên cùng phu nhân ngàn lượng vàng, một hộp ngọc phỉ thúy, hai đôi liễn viết tay mừng cưới "Đồng tâm như nhất, tương kính như tân""Tiệc cưới lặng đi một nhịp, rồi như vỡ òa. Người bàn chuyện, người ngưỡng mộ, kẻ cảm thán:– "Hoàng thượng biết đến mà ban hỷ đúng là có công có tâm thì ắt có phúc dày." Kiên nhìn về phía Mẫn, đôi mắt cong cong.Không cần nói lời nào, ánh nhìn đó không vì vàng ngọc, không vì thánh ân, mà chỉ lặng lẽ xác nhận người anh muốn giữ gìn cả đời, thật sự đang đứng ngay bên cạnh, ngay cả trời cao cũng chúc phúc.Mẫn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt bắt gặp ánh mắt anh, nhẹ nhàng như một nụ cười chưa kịp nói thành lời.Từ rất xa, tiếng trống hội vẫn còn vang. Nhưng trong khoảnh khắc này, giữa ánh đèn, rượu hồng, câu đối đỏ và muôn vàn lời chúc, chỉ có hai người họ lặng lẽ đứng bên nhauĐêm tân hôn,ngoài trời gió khẽ. Rèm lay nhẹ như hơi thở của hồ nước đang ngủ yên sau những ngày náo nhiệt.Mẫn ngồi trước gương, hai tay lần nhẹ trên vạt áo cưới. Màu vải đã nhạt dần dưới ánh nến. Trên nền gấm, hoa thêu nổi lên từng đường chỉ cẩn thận không đều, không quá khéo, nhưng đủ để ai nhìn vào cũng nhận ra có tình ở nơi ấy.Ánh nến soi một bên má cô, lặng. Mắt cũng không nhìn vào gương, chỉ mải nghĩ về những đêm hai người cùng ngồi dưới ánh đèn, một người học thêu, một người ngồi cạnh, cắt chỉ, vén tóc. Giờ nghĩ lại, hoá ra là những ngày rất yên.Bên ngoài có tiếng cửa mở. Kiên bước vào, không vội anh đứng sau lưng cô một lúc, không lên tiếng. Đến khi bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, giọng trầm khẽ gọi:– "Phu Nhân"Cô không ngẩng đầu. Chỉ đưa mắt nhìn anh qua gương.Ánh mắt gặp nhau. Không cần nói gì thêm. Chỉ một cái nhìn ấy, đủ để biết cả hai đang cùng nghĩ về điều gì.Anh cúi người, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Cằm tựa vào vai cô. Hơi thở anh chạm nhẹ lên làn da, như thể chỉ cần vậy là đủ.– "Em có chút không tin " Mẫn khẽ nói, mắt vẫn nhìn trong gương.– "Là thật, anh ở đây là chồng, người nhà của em."Anh siết tay lại, hơi nghiêng đầu, trán chạm vào tóc cô. Cô quay lại nhìn anh. Từng động tác rất chậm không e ngại, cũng chẳng quá dạn dĩ. Như thể tất cả đã quen từ lâu.Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô. Rồi từ trán xuống má, từ má đến môi. Không vội vàng, không cuồng nhiệt, nhưng cũng không hời hợt. Họ hôn nhau như người đã chờ nhau đủ lâu để hiểu không phải vì đêm nay mới yêu, mà vì cuối cùng cũng đến lúc được thương nhau trọn vẹn.Mẫn không hỏi gì. Cô chỉ để yên, để anh bế mình lên, đặt nhẹ xuống giường. Áo cưới được tháo ra, từng lớp. Tóc rơi xuống gối. Bàn tay anh chạm vào da thịt không lướt vội, dịu dàng vuốt veKhông gian im. Chỉ có tiếng vải xô vào nhau, tiếng thở chậm, tiếng gió ngoài hiên như đang canh giấc.Khi mọi khoảng cách đã được rút lại, khi cơ thể đã gần, khi hai người đặt nhau vào lòng bằng sự chấp nhận yên tĩnh thì không cần lời thề, cũng chẳng cần gọi tên. Tình cảm đủ sâu, tự khắc thành yên. Đêm ấy, không có pháo hoa, không có ồn ào. Chỉ có hai người hiểu rõ mình đã đi qua bao nhiêu năm cô độc, đủ để trân trọng giây phút này.
(Hoàn chính văn)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store