Tu Minh Cam Dong Edit By 333
Không ai nghĩ rằng một sinh viên phổ thông vừa tốt nghiệp lại dám tỏ tình trước mặt vị con ông cháu cha nổi tiếng của thành phố A.
Vào thời điểm cậu bộc lộ hết tâm ý với Trâu Mục Vân, hắn chỉ là ngửa đầu lên đem chén rượu còn lại uống xong, ngay lập bật dậy kéo cậu đi ra ngoài.
"Xem ở mặt mũi của Hứa Chước, tôi sẽ không ra tay với cậu" Khi đó Trâu Mục Vân chỉ là một vị thiếu gia tuỳ hứng, rất lâu để có được sự bình tĩnh như hiện tại.
"Cậu tốt nhất rõ ràng, biết cái gì nên nói cái gì không, được chứ?"
Hắn để yên cho Vu Thố đánh giá, bổ sung "Nếu như cậu thật sự thiếu tiền, Hứa Chước chắc chắn sẽ giúp đỡ. Thế nhưng, nếu đánh chủ ý lên người tôi, chỉ sợ cậu sai lầm rồi "
Trân Mục Vân như vậy cũng không có gì kì lạ. Bởi vì thân phận cùng địa vị của hắn không biết có bao nhiêu người dùng mọi thủ đoạn để leo giường. Việc biểu lộ chân tâm của một người xa lạ, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng.
Nhưng Vu Thố không vì vậy mà nản lòng .
Để có nhiều thời gian theo đuổi Trâu Mục Vân, cậu không đi làm thêm mà chọn một công việc tự do. Dựa vào sáng tác kiếm tiền nhuận bứt nuôi sống chính mình. Nghĩ tất cả các biện pháp đến gần Trâu Mục Vân.
Mọi người xung quanh hoàn toàn không hiểu sự lưu luyến, si mê của cậu. Bọn họ đối với cậu đồng tình lại mỉa mai, dường như rất chờ mong cái ngày cậu bị đá, bị xua đuổi.
Ngay cả Hứa Chước cũng không nhịn được nói mấy lời ý vị sâu sa với cậu :" Thỏ con, Trâu gia không phải đơn giản như vậy. Với lại Trâu Mục Vân không thể ở bên nam nhân. Là Trâu gia người thừa kế , hắn sẽ phải kết hôn với một người vợ đem đến thực lực lớn mạnh cho gia tộc. Em...em cẩn thận suy nghĩ một chút, được không? Anh không muốn em lãng phí quá nhiều thời gian, em còn có lựa chọn tốt hơn..."
Vu Thố cảm ơn ý tốt của hắn, nhưng vẫn giữ vững quyết định của mình." A Chước, Trâu Mục Vân hắn không phải như vậy"
Lúc đó cậu cười nói, " Trên người anh ta có một loại mị lực đặc biệt, đó là cảm giác mà những người khác không hề mang đến cho em. Mặc dù không làm người yêu nhưng có thể theo bên người anh ấy, đã để em rất hạnh phúc rồi"
Hứa Chước thầm siết chặt tay. Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười " Anh hiểu. Nhưng mặc kệ thế nào, thỏ con, anh vẫn luôn ở phía sau làm chỗ dựa vững chắc cho em"
Vu Thố đỏ vành mắt, dang tay ôm Hứa Chước " A Chước, cám ơn anh"
Đồng dạng, không ai có thể ngờ được một lần Vu Thố theo đuổi là ròng rã suốt 5 năm.
Từ ban đầu đe doạ, xua đuổi đến việc đem Vu Thố trở thành không khí, sau lại ngầm chấp nhận cho Vu Thố theo bên người. Hành vi này của Trâu Mục Vân làm không ít người mở rộng tầm mắt. Nhưng vị Trâu đại thiếu này vẫn không từ bỏ tác phong trước kia, tình nhân bên cạnh thay như thay áo, để những người bên cạnh hoàn toàn không hiểu được trong đầu vị đại thiếu này đang nghĩ gì.
Nếu nói hắn chấp nhận Vu Thố, thì sao lại để Vu thố tận mắt nhìn thấy hắn cùng tình nhân lên giường. Nếu nói hắn từ chối Vu Thố, hắn vì sao phải để bên cạnh mình? Rõ ràng hắn chỉ cần bàn giao cho cấp dưới một câu, Vu Thố chắc chắn sẽ không thể xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng để mọi người càng không hiểu chính là Vu Thố. Bị bị đối xử lúc mặn lúc nhạt nhưng vẫn một mực ôn ôn nhu nhu, tiếp tục kiên định đi theo phía sau Trâu Mục Vân.
Có người cảm thấy Vu Thố thấp hèn đến tận xương tuỷ. Bị người mình thích đối xử như vậy, vẫn không hề tức giận, vẫn khăng khăng một 🦑. Lần đầu nhìn thấy việc này đã để bọn họ thay đổi sắc mặt đồng thời cảm thấy sợ hãi cho tình yêu mù quáng của Vu Thố.
Thậm chí bọn họ nghĩ, nếu Trâu Mục Vân bảo cậu đi chết, chỉ sợ cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Vu Thố đi theo Trâu Mục Vân bên người làm một văn chức công tác. Từ 2 năm trước, Trâu Mục Vân chính thức tiếp nhận việc làm ăn của gia đình, lại lại đang có ý định mở rộng sản nghiệp. Khi đó là khoảng thời gian vô cùng bận bịu, bên cạnh vô cùng thiếu người.
Vu Thố từng học khoa kinh tế, cũng đã thực tập tại một số xí nghiệp, tuy mấy năm nay dựa vào sáng tác để sinh hoạt nhưng vẫn còn kiến thức trước đây. Mà cậu lại muốn thân cận Trâu Mục Vân liền chủ động muốn xin giúp đỡ.
Trâu thiếu gia đứng ở cửa sổ hút hết ba điếu thuốc rồi mới chấp thuận.
Ban đầu, Vu Thố đi theo một vị vô cùng có kinh nghiệm để học tập, sau dần thành thạo, xử lí các tập tin rất chính xác, làm việc lại càng cẩn thận, liền vị thử kí kia cũng thường xuyên khen ngợi năng lực của cậu.
Mỗi lần được khen, cậu đều ngượng ngùng cười, không nói lời nào nhưng lại không nhịn được đem đôi mắt sáng lấp lánh hướng về phía Trâu Mục Vân, cực kì giống cần được tuyên dương chú cún nhỏ.
Trâu Mục Vân thường ngồi tại chỗ, trên mặt không hề cảm xúc. Chờ đến những người khác đều rời khỏi văn phòng, hắn mới gọi Vu Thố đến bên người, đưa tay xoa đầu cậu, nói:
"Làm tốt lắm"
Sau đó, cả ngày hôm ấy Vu Thố đều sẽ rất vui vẻ.
Trâu Mục Vân cấp dưới từ lâu biết rõ quan hệ của bọn họ. Mà Vu Thố lại có năng lực cao, luôn làm người khác vui vẻ, để bọn họ rất khó có ác cảm. Bởi vậy, khi đối mặt với Vu Thố, bọn họ luôn hi vọng cậu như nguyện, lại lo lắng cho cậu bị thương tổn, đả kích. Trong tất cả bọn họ biết rõ ông chủ là người lí trí, cường đại như nào. Sợ là tình cảm của Vu Thố rất nhanh sẽ phải kết thúc.
Một năm về trước, Vu Thố bắt đầu chuyển vào làm việc tại văn phòng của Trâu Mục Vân. Tất nhiên bọn họ không vào ở chung một phòng, cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì. Lý do Vu Thố tiến vào đơn giản chỉ là để càng thêm thuận tiện làm việc__ còn có bảo vệ hắn.
Trâu gia trong mắt một ít người luôn luôn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, Trâu Mục Vân là Trâu gia người thừa kế càng là đối tượng trọng điểm bị đối phó. Càng là ở gần Trâu Mục Vân, giúp hắn làm việc, Vu Thố tự nhiên sẽ bị theo dõi. Sau khi vụ bắt cóc xảy ra, Trâu Mục Vân trực tiếp phái người đến đem đồ vật trong căn hộ nhỏ của Vu Thố đóng gói đến nhà của chính mình, quyết định đem Vu thố chuyển vào.
Vu Thố đương nhiên rất vui sướng. Nhưng có lúc,cậu cũng cảm thấy rất buồn. Càng đến gần Trâu Mục Vân, lại cách cuộc sống riêng tư của hắn càng gần. Cũng là càng đến gần chúng tình nhân của hắn.
Những năm gần đây, có lẽ trách nhiệm trên vai càng nặng, công việc ngày càng nhiều, tình nhân của Trâu Mục Vân so với trước kia đã ít đến chỉ còn lại 1,2 người.Hắn cũng không làm những việc hoang đường như năm thứ nhất Vu Thố theo đuổi, để cậu hết hi vọng, hắn ở ngay trước mặt Vu Thố cùng tình nhân gia phối.
Mặc dù vậy, quan hệ của hắn cùng bọn họ vẫn chưa chấm dứt . Vì vậy , có những hoạt động sống về đêm là vô cùng bình thường.
Trâu Mục Vân không cho bọn họ ở lại qua đêm nhưng sẽ cho họ vào cửa. Để đảm bảo an toàn, những tình nhân này sẽ được bảo vệ kiểm tra kĩ càng, sau đó ở một căn phòng bên trong cùng Trâu Mục Vân làm tình. Chờ Trâu Mục Vân giải quyết xong, hắn sẽ một mình đi lên lầu, bàn giao vài câu để người hầu mang tình nhân rửa sạch sẽ liền mang đi ra ngoài.
Ban đầu, Vu Thố không biết quy củ này. Có lần xuống dưới lầu uống sữa tươi vô tình nghe thấy động tĩnh ở bên trong, ngay lập tức sững sờ tại chỗ. Đúng lúc Dì Lưu từ trong bếp dọn dẹp đi ra, nhìn hắn ngơ ngác đứng chỗ đó, đỏ cả viền mắt rất đau lòng liền kéo hắn rời đi.
Đúng lúc Trâu Mục Vân cũng xong việc, áo ngủ mặc lỏng lẻo mở ra cửa đã nhìn thấy Vu Thố kéo lại tay Dì Lưu, đôi mắt đỏ lên chạy chốn.
" Ôi, Thỏ con! Đứa bé này sao..."
Dì Lưu vừa quay đầu đã nhìn thấy Trâu Mục Vân lập tức ngậm miệng, cô cùng lúng túng.
" Hắn xuống đây làm gì ?"
Nghe thấy Trâu Mục Vân hỏi, dì Lưu không dám chậm trễ, liền trả lời:" Có lẽ Thỏ con là xuống lấy sữa bò, đây là thói quen của cậu ấy trước khi đi ngủ"
Trâu Mục Vân không nói gì nữa, ra lệnh cho dì Lưu rời đi, nhìn hướng Vu Thố chạy mất một lúc lâu, khuôn mặt trầm tĩnh như nước.
Lúc hắn mang li sữa bò đến gõ cửa phòng Vu Thố, nhìn thấy khuôn mặt đang giả vờ bình tĩnh của cậu tràn đầy tươi cười " Mục Vân, có chuyện gì sao?" Còng quanh đôi mắt của cậu đều là màu hồng, ánh mặt đẹp đẽ tràn đầy nước mắt cùng sương mù.
Vào thời điểm cậu bộc lộ hết tâm ý với Trâu Mục Vân, hắn chỉ là ngửa đầu lên đem chén rượu còn lại uống xong, ngay lập bật dậy kéo cậu đi ra ngoài.
"Xem ở mặt mũi của Hứa Chước, tôi sẽ không ra tay với cậu" Khi đó Trâu Mục Vân chỉ là một vị thiếu gia tuỳ hứng, rất lâu để có được sự bình tĩnh như hiện tại.
"Cậu tốt nhất rõ ràng, biết cái gì nên nói cái gì không, được chứ?"
Hắn để yên cho Vu Thố đánh giá, bổ sung "Nếu như cậu thật sự thiếu tiền, Hứa Chước chắc chắn sẽ giúp đỡ. Thế nhưng, nếu đánh chủ ý lên người tôi, chỉ sợ cậu sai lầm rồi "
Trân Mục Vân như vậy cũng không có gì kì lạ. Bởi vì thân phận cùng địa vị của hắn không biết có bao nhiêu người dùng mọi thủ đoạn để leo giường. Việc biểu lộ chân tâm của một người xa lạ, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng.
Nhưng Vu Thố không vì vậy mà nản lòng .
Để có nhiều thời gian theo đuổi Trâu Mục Vân, cậu không đi làm thêm mà chọn một công việc tự do. Dựa vào sáng tác kiếm tiền nhuận bứt nuôi sống chính mình. Nghĩ tất cả các biện pháp đến gần Trâu Mục Vân.
Mọi người xung quanh hoàn toàn không hiểu sự lưu luyến, si mê của cậu. Bọn họ đối với cậu đồng tình lại mỉa mai, dường như rất chờ mong cái ngày cậu bị đá, bị xua đuổi.
Ngay cả Hứa Chước cũng không nhịn được nói mấy lời ý vị sâu sa với cậu :" Thỏ con, Trâu gia không phải đơn giản như vậy. Với lại Trâu Mục Vân không thể ở bên nam nhân. Là Trâu gia người thừa kế , hắn sẽ phải kết hôn với một người vợ đem đến thực lực lớn mạnh cho gia tộc. Em...em cẩn thận suy nghĩ một chút, được không? Anh không muốn em lãng phí quá nhiều thời gian, em còn có lựa chọn tốt hơn..."
Vu Thố cảm ơn ý tốt của hắn, nhưng vẫn giữ vững quyết định của mình." A Chước, Trâu Mục Vân hắn không phải như vậy"
Lúc đó cậu cười nói, " Trên người anh ta có một loại mị lực đặc biệt, đó là cảm giác mà những người khác không hề mang đến cho em. Mặc dù không làm người yêu nhưng có thể theo bên người anh ấy, đã để em rất hạnh phúc rồi"
Hứa Chước thầm siết chặt tay. Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười " Anh hiểu. Nhưng mặc kệ thế nào, thỏ con, anh vẫn luôn ở phía sau làm chỗ dựa vững chắc cho em"
Vu Thố đỏ vành mắt, dang tay ôm Hứa Chước " A Chước, cám ơn anh"
Đồng dạng, không ai có thể ngờ được một lần Vu Thố theo đuổi là ròng rã suốt 5 năm.
Từ ban đầu đe doạ, xua đuổi đến việc đem Vu Thố trở thành không khí, sau lại ngầm chấp nhận cho Vu Thố theo bên người. Hành vi này của Trâu Mục Vân làm không ít người mở rộng tầm mắt. Nhưng vị Trâu đại thiếu này vẫn không từ bỏ tác phong trước kia, tình nhân bên cạnh thay như thay áo, để những người bên cạnh hoàn toàn không hiểu được trong đầu vị đại thiếu này đang nghĩ gì.
Nếu nói hắn chấp nhận Vu Thố, thì sao lại để Vu thố tận mắt nhìn thấy hắn cùng tình nhân lên giường. Nếu nói hắn từ chối Vu Thố, hắn vì sao phải để bên cạnh mình? Rõ ràng hắn chỉ cần bàn giao cho cấp dưới một câu, Vu Thố chắc chắn sẽ không thể xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng để mọi người càng không hiểu chính là Vu Thố. Bị bị đối xử lúc mặn lúc nhạt nhưng vẫn một mực ôn ôn nhu nhu, tiếp tục kiên định đi theo phía sau Trâu Mục Vân.
Có người cảm thấy Vu Thố thấp hèn đến tận xương tuỷ. Bị người mình thích đối xử như vậy, vẫn không hề tức giận, vẫn khăng khăng một 🦑. Lần đầu nhìn thấy việc này đã để bọn họ thay đổi sắc mặt đồng thời cảm thấy sợ hãi cho tình yêu mù quáng của Vu Thố.
Thậm chí bọn họ nghĩ, nếu Trâu Mục Vân bảo cậu đi chết, chỉ sợ cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Vu Thố đi theo Trâu Mục Vân bên người làm một văn chức công tác. Từ 2 năm trước, Trâu Mục Vân chính thức tiếp nhận việc làm ăn của gia đình, lại lại đang có ý định mở rộng sản nghiệp. Khi đó là khoảng thời gian vô cùng bận bịu, bên cạnh vô cùng thiếu người.
Vu Thố từng học khoa kinh tế, cũng đã thực tập tại một số xí nghiệp, tuy mấy năm nay dựa vào sáng tác để sinh hoạt nhưng vẫn còn kiến thức trước đây. Mà cậu lại muốn thân cận Trâu Mục Vân liền chủ động muốn xin giúp đỡ.
Trâu thiếu gia đứng ở cửa sổ hút hết ba điếu thuốc rồi mới chấp thuận.
Ban đầu, Vu Thố đi theo một vị vô cùng có kinh nghiệm để học tập, sau dần thành thạo, xử lí các tập tin rất chính xác, làm việc lại càng cẩn thận, liền vị thử kí kia cũng thường xuyên khen ngợi năng lực của cậu.
Mỗi lần được khen, cậu đều ngượng ngùng cười, không nói lời nào nhưng lại không nhịn được đem đôi mắt sáng lấp lánh hướng về phía Trâu Mục Vân, cực kì giống cần được tuyên dương chú cún nhỏ.
Trâu Mục Vân thường ngồi tại chỗ, trên mặt không hề cảm xúc. Chờ đến những người khác đều rời khỏi văn phòng, hắn mới gọi Vu Thố đến bên người, đưa tay xoa đầu cậu, nói:
"Làm tốt lắm"
Sau đó, cả ngày hôm ấy Vu Thố đều sẽ rất vui vẻ.
Trâu Mục Vân cấp dưới từ lâu biết rõ quan hệ của bọn họ. Mà Vu Thố lại có năng lực cao, luôn làm người khác vui vẻ, để bọn họ rất khó có ác cảm. Bởi vậy, khi đối mặt với Vu Thố, bọn họ luôn hi vọng cậu như nguyện, lại lo lắng cho cậu bị thương tổn, đả kích. Trong tất cả bọn họ biết rõ ông chủ là người lí trí, cường đại như nào. Sợ là tình cảm của Vu Thố rất nhanh sẽ phải kết thúc.
Một năm về trước, Vu Thố bắt đầu chuyển vào làm việc tại văn phòng của Trâu Mục Vân. Tất nhiên bọn họ không vào ở chung một phòng, cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì. Lý do Vu Thố tiến vào đơn giản chỉ là để càng thêm thuận tiện làm việc__ còn có bảo vệ hắn.
Trâu gia trong mắt một ít người luôn luôn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, Trâu Mục Vân là Trâu gia người thừa kế càng là đối tượng trọng điểm bị đối phó. Càng là ở gần Trâu Mục Vân, giúp hắn làm việc, Vu Thố tự nhiên sẽ bị theo dõi. Sau khi vụ bắt cóc xảy ra, Trâu Mục Vân trực tiếp phái người đến đem đồ vật trong căn hộ nhỏ của Vu Thố đóng gói đến nhà của chính mình, quyết định đem Vu thố chuyển vào.
Vu Thố đương nhiên rất vui sướng. Nhưng có lúc,cậu cũng cảm thấy rất buồn. Càng đến gần Trâu Mục Vân, lại cách cuộc sống riêng tư của hắn càng gần. Cũng là càng đến gần chúng tình nhân của hắn.
Những năm gần đây, có lẽ trách nhiệm trên vai càng nặng, công việc ngày càng nhiều, tình nhân của Trâu Mục Vân so với trước kia đã ít đến chỉ còn lại 1,2 người.Hắn cũng không làm những việc hoang đường như năm thứ nhất Vu Thố theo đuổi, để cậu hết hi vọng, hắn ở ngay trước mặt Vu Thố cùng tình nhân gia phối.
Mặc dù vậy, quan hệ của hắn cùng bọn họ vẫn chưa chấm dứt . Vì vậy , có những hoạt động sống về đêm là vô cùng bình thường.
Trâu Mục Vân không cho bọn họ ở lại qua đêm nhưng sẽ cho họ vào cửa. Để đảm bảo an toàn, những tình nhân này sẽ được bảo vệ kiểm tra kĩ càng, sau đó ở một căn phòng bên trong cùng Trâu Mục Vân làm tình. Chờ Trâu Mục Vân giải quyết xong, hắn sẽ một mình đi lên lầu, bàn giao vài câu để người hầu mang tình nhân rửa sạch sẽ liền mang đi ra ngoài.
Ban đầu, Vu Thố không biết quy củ này. Có lần xuống dưới lầu uống sữa tươi vô tình nghe thấy động tĩnh ở bên trong, ngay lập tức sững sờ tại chỗ. Đúng lúc Dì Lưu từ trong bếp dọn dẹp đi ra, nhìn hắn ngơ ngác đứng chỗ đó, đỏ cả viền mắt rất đau lòng liền kéo hắn rời đi.
Đúng lúc Trâu Mục Vân cũng xong việc, áo ngủ mặc lỏng lẻo mở ra cửa đã nhìn thấy Vu Thố kéo lại tay Dì Lưu, đôi mắt đỏ lên chạy chốn.
" Ôi, Thỏ con! Đứa bé này sao..."
Dì Lưu vừa quay đầu đã nhìn thấy Trâu Mục Vân lập tức ngậm miệng, cô cùng lúng túng.
" Hắn xuống đây làm gì ?"
Nghe thấy Trâu Mục Vân hỏi, dì Lưu không dám chậm trễ, liền trả lời:" Có lẽ Thỏ con là xuống lấy sữa bò, đây là thói quen của cậu ấy trước khi đi ngủ"
Trâu Mục Vân không nói gì nữa, ra lệnh cho dì Lưu rời đi, nhìn hướng Vu Thố chạy mất một lúc lâu, khuôn mặt trầm tĩnh như nước.
Lúc hắn mang li sữa bò đến gõ cửa phòng Vu Thố, nhìn thấy khuôn mặt đang giả vờ bình tĩnh của cậu tràn đầy tươi cười " Mục Vân, có chuyện gì sao?" Còng quanh đôi mắt của cậu đều là màu hồng, ánh mặt đẹp đẽ tràn đầy nước mắt cùng sương mù.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store