ZingTruyen.Store

Tu Dai Tai Phiet P4 Gap Go Dai Nhan Vat Ty Phu An Tam

Chương 04: Kế hoạch trả thù (2)

Liên Kiều chợt hỏi, ‘Tiểu Ngưng, vậy còn anh hai em thì sao?’

‘Làm ơn đi, chị dâu. Những người này làm sao so được với anh hai chứ? Anh hai là cực phẩm trong ngàn vạn người mới chọn được một người nha!’ Hoàng Phủ Ngưng vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Liên Kiều bụm miệng cười, trong lòng cũng âm thầm kiêu ngạo.

Rất nhanh, cà phê đã được nhân viên phục vụ mang đến, mùi cà phê thơm ngào ngạt ngay lập tức ập vào mũi hai người.

‘Không ngờ cà phê của quán này lại đặc biệt như vậy, xem ra đây là món tủ ở đây rồi!’ Liên Kiều thêm một chút sữa, nhấp một ngụm rồi lên tiếng tán thưởng.

Hoàng Phủ Ngưng ngược lại chẳng có tâm trạng nào đi thưởng thức cà phê, cô gấp gáp nói, ‘Liên Kiều, chúng ta nhanh lên đi, xem ra  hai người kia sẽ ngồi không lâu đâu!’

‘Ngồi yên đi, làm gì mà nhanh thế chứ, em xem …’ Liên Kiều chỉ về phía hai người.

Hoàng Phủ Ngưng nhìn qua thì thấy người đàn ông kia đang cầm một chiếc hộp tinh xảo đẩy về phía cô gái.

Trên mặt cô gái lúc này chỉ toàn là nét hạnh phúc mừng rỡ của một cô gái đang yêu, sau khi mở chiếc hộp, thấy bên trong là một sợi dây chuyền, nét mặt càng lộ vẻ vui mừng.

‘Đang tặng quà kìa, xem ra không đi nhanh như vậy đâu!’ Liên Kiều nói với Hoàng Phủ Ngưng.

‘Tên đàn ông đáng ghét này!’

Hoàng Phủ Ngưng nhìn sợi dây chuyền trên tay cô gái kia, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

‘Này, Tiểu Ngưng, sao vậy?’ Liên Kiều thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, quan tâm hỏi.

‘Sợi dây chuyền đó …’

Hoàng Phủ Ngưng tức giận đến nỗi ngón tay cũng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Đó là món quà em từng tặng cho hắn, hắn lại đem nó tặng cho người phụ nữ khác!’

‘Ạ?’ Liên Kiều giật mình, ‘Cô gái đó chẳng lẽ không nhận ra sợi dây chuyền đó là kiểu nam hay sao?’

Lửa giận trong mắt Hoàng Phủ Ngưng dường như đã không khống chế được, ‘Chị không biết đó thôi, sợi dây chuyền đó là do hãng chế tác Tiffany danh tiếng của Anh Quốc thiết kế, đó là một thiết kế trung tính, cả nam lẫn nữ đều đeo được, tổng cộng có hai sợi, lúc đó em đấu giá mà mua được, em tặng cho hắn một sợi, bởi vì lúc đó sợ thân phận của mình bị lộ nên em chỉ cho hắn biết sợi dây chuyền là mua của một hãng trang sức cho nên hắn vốn không biết sợi dây này quý báu như thế nào!’

‘Đắt lắm sao?’ Liên Kiều tò mò hỏi.

‘Đâu chỉ là đắt!’ Hoàng Phủ Ngưng thở dài một tiếng, ‘Thực ra giá trị của nó không phải ở chỗ mua bao nhiêu tiền mà quan trọng hon là nó đại diện cho ý nghĩa lích sử của vương quốc Anh, lúc đó cùng đấu giá với em còn có một hậu nhân của vương thất, cuối cùng em mua được nó với giá mười hai triệu!’

‘Mười hai triệu?’

Hớp cà phê trong miệng Liên Kiều suýt nữa thì phun ra, cô le lưỡi, ‘Em thật rộng rãi nha, tốn nhiều tiền như vậy chỉ để mua hai sợi dây chuyền?’

Trời ạ …

Hoàng Phủ Ngưng giống như vừa nghe được một chuyện cười, cô nhìn Liên Kiều như cố ý như vô tình hỏi: ‘Chỉ là mười hai triệu thôi mà, có gì đáng ngạc nhiên đâu, nếu như chị biết anh hai đã từng đấu giá mua một bức tranh với giá sáu mươi triệu thì không biết anh hai phải gọi là gì?’

Liên Kiều trợn mắt … cô không có nghe lầm chứ?

Dùng cái giá trên trời – sáu mươi triệu để mua một bức tranh???

Hai tay cô nắm chặt ly cà phê, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn trọng hỏi lại: ‘Bức tranh đó … bây giờ ở đâu?’

Cô nhớ ở những bức tường của “Hoàng Phủ” treo không ít tranh, không biết bức tranh mà Hoàng Phủ Ngưng nói là bức nào.

‘Là bức treo ở phòng chị đó, chị không biết sao?’ Hoàng Phủ Ngưng ném lại một câu, nhìn cô với ánh mắt tò mò.

‘Khụ … khụ khụ …’

Lần này thì Liên Kiều bị sặc thật sự, nhưng một phần lớn là vì chấn động bởi thông tin mà Hoàng Phủ Ngưng vừa tiết lộ.

‘Uây, chị sao vậy?’

Hoàng Phủ Ngưng bị phản ứng của cô làm cho giật mình, vội vàng cầm khăn giấy đưa sang lại vỗ vỗ lưng cô, ‘Làm ơn đi, phản ứng của chị đừng quá khoa trương như vậy có được không? Sẽ bị hai người kia phát hiện đó!’

Liên Kiều thật không dễ dàng gì mới điều chỉnh lại hơi thở, hô hấp dần dần thông thuận nhưng trong lòng vẫn chưa bình tĩnh lại …

‘Trời ơi, thì ra là bức họa mà trước giờ chị vẫn luôn cho rằng đó là do trẻ con vẽ bậy bạ lại có giá trị như vậy? Mà lại còn treo trong phòng chị nữa chứ!’

Hoàng Phủ Ngưng không khỏi cảm thấy  kỳ quái, cô chau mày, ‘Liên Kiều, chị không sao chứ? Chuyện này cũng bình thường thôi mà, đâu cần phải kinh hãi như thế?’

Liên Kiều nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh, ‘Tiểu Ngưng, một bức tranh giá sáu mươi triệu không đủ để làm người ta kinh hãi sao?’

Hoàng Phủ Ngưng triệt để bị cô đánh bại rồi, không biết nói sao: ‘Làm ơn đi Liên Kiều … chị dù sao cũng xuất thân từ hoàng tộc, những chuyện thế này bộ lạ lắm sao?’

Đây đúng là không phải là một chuyện lớn lao gì, anh hai cô như thế, người trong tứ đại tài phiệt cũng như thế, như Lăng Thiếu Đường chẳng hạn, yêu ngựa đến si mê, một con ngựa có dòng máu quý tộc chính thống cũng có giá trị mười triệu thậm chí còn hơn nữa, nếu cộng hết những trường ngựa lớn nhỏ mà Lăng Thiếu Đường sở hữu trên khắp thế giới, chi phí một năm cũng khiến người thường không thể tưởng tượng nổi.

Hai người còn lại thì không phải nói làm gì, sản nghiệp chính của Cung Quý Dương là quân hỏa vũ khí, còn Lãnh Thiên Dục là người duy nhất trong tứ đại tài phiệt có hai thân thận, giá trị con người đương nhiên là không thể ước lượng, hai người đó đối với sở thích của mình đương nhiên là ra tay hết sức rộng rãi.

Những chuyện này Hoàng Phủ Ngưng sớm đã nhìn quen rồi.

Liên Kiều đương nhiên là không có hiểu biết nhiều như thế về tứ đại tài phiệt, nghe Hoàng Phủ Ngưng hỏi vậy liền nói: ‘Chẳng lẽ em quên sao, nhà chị thuộc giới chính trị, ông nội nói có rất nhiều chuyện đều phải tự kiềm chế!’

‘Ồ, suýt nữa thì em quên, giới chính trị và giới kinh doanh tính chất vốn khác nhau!’

Hoàng Phủ Ngưng chợt hiểu ra: ‘Đúng là tất cả tình huống của vương thất đều nằm dưới sự quan sát của công chúng, làm sao có thể làm việc chẳng kiêng kỵ gì chứ!’

‘Đúng vậy, cho nên chị cảm thấy mình cũng chỉ hơn người thường ở một cái thân phận mà thôi, những thứ khác không có gì khác biệt!’ Liên Kiều thở dài một tiếng, nhún vai nói.

Hoàng Phủ Ngưng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ‘Liên Kiều, chị đúng là sống trong phúc mà không biết phúc nha, chẳng lẽ chị không biết có bao nhiêu người muốn có thân phận như chị hay không? Thân phận hoàng thất vĩnh viễn là một biểu tượng cao quý, là biểu tượng chí cao, cho dù có tốn bao nhiêu tiền cũng không mua nổi đâu!’

Liên Kiều suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt chợt ảm đạm: ‘Tiểu Ngưng, vậy em nói … Ngạn Tước kết hôn với chị chẳng lẽ là vì thân phận của chị sao?’

‘Haizzz, chị nghĩ nhiều quá rồi, người của tứ đại tài phiệt làm sao giống chứ, tứ đại tài phiệt cũng không phải là xí nghiệp kinh doanh bình thường mà bởi vì bối cảnh phức tạp mới khiến cho người của nhiều tầng lớp khác nhau muốn tiếp cận!’

Hoàng Phủ Ngưng ngừng lại một chút như chờ Liên Kiều tiêu hóa hết rồi mới nói tiếp, ‘Em thì nghĩ rất đơn giản, sở dĩ anh hai muốn kết hôn với chị hoàn toàn là vì …’

Cô cố ý nói đến điểm then chốt thì ngừng lại.

Chương 05: Kế hoạch trả thù (3)

‘Bởi vì sao?’ Liên Kiều vội hỏi lại.

‘Còn cần em nói sao? Đương nhiên là bởi vì … yêu chị rồi!’ Hoàng Phủ Ngưng cười cười.

Liên Kiều cũng ngượng ngùng cười nhưng trái tim vì lời của Hoàng Phủ Ngưng mà đập liên hồi.

Thì ra Hoàng Phủ Ngạn Tước không có gạt mình, hắn nói “Anh yêu em!” là thật lòng …

‘A, đỏ mặt rồi?’

Hoàng Phủ Ngưng nhạy cảm phát hiện ra điều này, cô cố tình trêu tiếp, ‘Liên Kiều, chị phải thành thực nói cho em biết, chị … có yêu anh hai không?’

‘Đương nhiên là yêu rồi!’ Liên Kiều không cần suy nghĩ, thẳng thắn trả lời.

‘Em không tin!’

Hoàng Phủ Ngưng thấy cô trả lời nhanh như vậy, thậm chí một chút e ngại hay xấu hổ cũng không có, không kìm được hỏi lại: ‘“Yêu” mà em hỏi chị, không phải là tình yêu dành cho người thân, không phải tình yêu dành cho bạn bè, đó không phải là thích, mà là một loại … một loại …’

Cô ngập ngừng, muốn tìm một từ chính xác để hình dung cảm giác đó.

‘Một loại gì?’ Liên Kiều cũng bị cô cuốn hút.

‘Tình yêu đó, đúng, chính là tình yêu!’

Hoàng Phủ Ngưng nói tiếp: ‘Tình yêu giữa nam với nữ là ích kỷ, không cho phép có người thứ ba xen vào, nhưng tình yêu cũng rất vĩ đại, bởi vì chị có thể vì người mình yêu cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả, thậm chí là tính mệnh!’ Nói đến đây trong mắt Hoàng Phủ Ngưng chợt hiện lên một tia bi ai.

Liên Kiều há hốc mồm, kinh ngạc …

‘Còn phải dùng tính mạng đi chứng minh sao?’

Hoàng Phủ Ngưng nhún vai, ‘Chị cũng từng sống ở Trung Quốc mà, chắc là đã từng nghe một câu “Hỏi thế gian tình là vật gì, mà khiến người sống chết có nhau” chứ?’

‘Hình như có nghe qua, chị có nghe Phi Nhi nói như vậy, ờ, Phi Nhi, chị nhớ cô ấy lắm …

  Tư duy của Liên Kiều xoay chuyển quá nhanh …

Hoàng Phủ Ngưng liếc nhìn cô, cũng may là cô đã quen với kiểu suy nghĩ này của Liên Kiều bằng không chắc sớm muộn gì cũng bị cô chọc tức chết, nhưng mà … nhắc đến Phi Nhi, Hoàng Phủ Ngưng không khỏi thầm khâm phục, thế mà có thể ở bên cạnh Liên Kiều lâu như vậy …

‘Liên Kiều, chị nghiêm túc một chút có được hay không? Em đang nói về tình yêu với chị mà!’

‘À, đúng nha, chị đang nghe mà. Vậy ý em là nói … nếu như không phải là sống chết có nhau thì không gọi là tình yêu sao?’ Đầu óc Liên Kiều nhanh chóng quay lại vấn đề chính.

‘Ách …’

Hoàng Phủ Ngưng ngược lại bị một câu hỏi này của Liên Kiều làm cho sững sờ, cô ấp úng nói: ‘Trên lý thuyết thì là như thế, nhưng tình yêu, vốn không có một định nghĩa chính xác, nó cũng có thể là tình yêu oanh oanh liệt liệt sống chết có nhau, cũng có thể là bình đạm chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên loại đó, đều là tình yêu cả!’

‘Vậy chị với Ngạn Tước là thuộc loại nào?’ Liên Kiều ngẩng đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi.

Hoàng Phủ Ngưng suy nghĩ một lúc rồi thở dài một tiếng, ‘Chị với anh hai em á, có thể là thuộc loại … oan gia ngõ hẹp chăng!’

‘Oan gia ngõ hẹp? Ờ, cũng đúng, anh hai em thường nói chị đúng là khắc tinh của anh ấy!’ Liên Kiều gật đầu tán đồng.

‘Vậy cũng được sao?’ Hoàng Phủ Ngưng cười quỷ dị, ‘Vậy em hỏi chị, nếu như có một ngày … ừm, ví dụ như ông nội chị nhất định muốn chị phải rời đi anh hai, vậy chị sẽ làm sao?’

‘Ông nội sẽ không làm như vậy đâu!’ Liên Kiều khẳng định nói.

Hoàng Phủ Ngưng bất lực trả lời, ‘Em nói là ví dụ thôi mà …’

‘Ừm …’ Liên Kiều suy nghĩ một lúc, ‘Chị cũng sẽ không rời khỏi Ngạn Tước!’

‘Tại sao?’ Hoàng Phủ Ngưng trong lòng không khỏi cảm ơn trời đất, chẳng lẽ chị dâu mình rốt cuộc đã thông suốt rồi sao?

‘Bởi vì chị là vợ của anh ấy chứ sao!’

Liên Kiều một vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói, ‘Với lại … nếu như chị sau này không gặp được Ngạn Tước nữa, chị sẽ rất khổ sở, bây giờ chỉ nghĩ thôi mà đã thấy đau lòng rồi!’

‘Bingo!’ Hoàng Phủ Ngưng cười rạng rỡ, ‘Xem ra chị yêu anh hai cũng rất sâu đậm nha!’

Liên Kiều không nói gì, chỉ im lặng như đang suy nghĩ về câu nói của Hoàng Phủ Ngưng.

‘Này, này Liên Kiều, đừng suy nghĩ nữa, cô gái kia sắp đứng dậy rồi kìa!’ Hoàng Phủ Ngưng kéo cánh tay Liên Kiều, khẩn trương nói.

Liên Kiều vội vàng nhìn lại thì đã thấy cô gái kia đi về phía nhà vệ sinh.

‘Ừm, thời cơ đến rồi, chúng ta hành động thôi. Em như vầy …’

Nghĩ ra điều gì, mắt cô chợt sáng lên, trong đôi ngươi màu tím không ngừng lóe lên những tia giảo hoạt, Liên Kiều kề miệng bên tai Hoàng Phủ Ngưng thì thầm mấy câu.

‘Được!’

Hoàng Phủ Ngưng sau khi nghe mấy câu của Liên Kiều cũng cười giảo hoạt, đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh. Còn Liên Kiều thì đi về phía người đàn ông kia.

Kế hoạch báo thù của hai người bắt đầu tiến hành trong âm thầm…

‘Hey, anh đẹp trai, một người sao?’ Liên Kiều nở nụ cười tươi như hoa đi đến bên cạnh người đàn ông.

Người đàn ông kia trong lúc đang đợi bạn gái đi vệ sinh thì bị một giọng nữ chợt vang lên bên tai làm cho giật mình, nương theo tiếng nói nhìn lên thì lại thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đến mức làm người ta sững sờ đang đứng bên cạnh mình, mà quan trọng hơn là, nhìn sơ cách ăn mặc phục sức của cô cũng có thể đoán được, cô gái này nhất định không phải xuất thân tầm thường.

‘A, cái này …’ Người đàn ông đột nhiên ấp úng, vừa định đưa tay lên chỉ về phía phòng vệ sinh chợt rụt lại.

‘Sao vậy? Vẻ ngoài của tôi dọa người lắm sao?’ Liên Kiều làm như vô tình hỏi lại, vừa hỏi bàn tay nhỏ nhắn vừa đáp lên vai hắn.

Hì hì… chơi trò câu dẫn người này cũng thật thú vị.

‘Nào có, nhìn cô thật đẹp!’ Người đàn ông rất nhanh đã khôi phục lại vẻ phong lưu tiêu sái lúc đầu, cười giả tạo nói với Liên Kiều.

‘Vậy … anh có muốn ngồi với tôi không? Người ta đang thất tình, tâm trạng thật tệ đây!’ Nét mặt Liên Kiều tràn đầy vẻ bi thương khiến bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không kìm được mà đau lòng vì cô.

‘A? Được thôi …’

Tên đàn ông đó thế nào cũng không nghĩ rằng trên trời tự dưng lại rơi xuống một miếng bánh ngon như vậy, bửi vì từ lúc cô gái xinh đẹp này xuất hiện trước mặt hắn, với kinh nghiệm của bản thân, chỉ cần quét mắt qua một lần hắn đã nhân ra, cô gái này … xuất thân tuyệt đối không đơn giản.

Đối với cách ăn mặc của phụ nữ, tên này rất có nghiên cứu.

‘Nhưng mà …’ Liên Kiều cũng biết đối phương đang đánh giá mình, cố ý nũng nịu nói: ‘Tôi lúc nãy không có hoa mắt nha, anh hình như còn có một người bạn nữ nữa!’

‘À, cô ấy à … không, cô ấy chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, lúc nãy có việc nên đi trước rồi!’ Tên đàn ông vội vàng trả lời.

‘Vậy thì vừa hay, điều này chứng tỏ chúng ta thật là có duyên nha, đi thôi!’ Liên Kiều không chút khách sáo níu lấy tay hắn.

‘Đi đâu?’ Tên đàn ông cảnh giác hỏi lại.

Liên Kiều cười tươi như hoa, ‘Thực ra người ta là không quen đến những chỗ như thế này, đi, dẫn anh đến một nơi tôi thường đi, tư nhân hội quán Mint, có được không?’

Tên đó ngây ngốc tại chỗ, hắn gần như để mặc Liên Kiều kéo ra khỏi quán cà phê. Hội quán Mint nha, chỗ xa hoa như vậy, ngay cả nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ qua là sẽ có cơ hội đến đó.

Chương 06: Kế hoạch trả thù (4)

Liên Kiều là hội viên chính thức của hội quán Mint, đây là do Hoàng Phủ Ngạn Tước làm thủ tục cho cô để cô có thể đến ăn món kem ưa thích của mình lúc nào cũng được, không ngờ hôm nay lại có đất dụng võ.

Vừa vào đến hội quán, tiếng đàn violon thanh nhã thoát tục đã du dương bên tai, Liên Kiều hiên ngang đi trước dẫn đường còn tên đàn ông đó thì dè dặt cẩn trọng bước theo sau, hết nhìn đông lại nhìn tây, nét mặt cực kỳ hào hứng.

‘Liên Kiều tiểu thư, xin chào!’ Nhân viên phục vụ trong hội quán đã tiến đến, cung kính cúi chào, ‘Xin hỏi vị này là …’

Liên Kiều xoay người lại, nhìn tên đàn ông đi phía sau một cái rồi hỏi: ‘À, đúng rồi, anh tên gì?’

‘Alvin!’ Tên kia vội vàng đáp lời.

Liên Kiều gật đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ, ‘Anh ta tên là Alvin, giúp anh ta làm một thẻ hội viên tạm thời vậy!’

‘Được ạ!’ Nhân viên phục vụ đã được huấn luyện kỹ càng chuyên nghiệp hỏi những thông tin có liên quan đến Alvin rồi lễ phép cúi chào bước đi xử lý.

Chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống một góc thành phố náo nhiệt ở bên dưới, ở trên này tầm mắt không bị hạn chế, có thể nhìn được bao xa thì nhìn bao xa.

‘Hoàn cảnh ở đây thật không tệ!’ Alvin sau khi ngồi xuống, ánh mắt hân hoan hết nhìn đông lại nhìn tây.

Liên Kiều chỉ chọn một thức uống đơn giản, sau đó nhìn Alvin, đôi mắt màu tím đảo nhanh một vòng …

‘Alvin à, anh thật là người tốt, không ngờ lúc tôi thất tình lại gặp được người đàn ông tốt như anh!’

Alvin nghe câu này, cười nói: ‘Theo như tôi thấy, là tên đàn ông đó không có mắt nhìn, cô là một cô gái tốt như vậy mà lại bỏ rơi!’

‘Ồ, anh thấy tôi tốt thật sao?’ Liên Kiều nghe câu này, nụ cười trên môi càng có thêm một phần giảo hoạt, ‘Anh nói thử xem, tôi tốt ở đâu?’

Alvin trước giờ luôn tự nhận mình là cao thủ dỗ ngọt phụ nữ, ngay lập tức nở nụ cười chiêu bài của mình, vừa cười vừa nói: ‘Cô hả … tuy là lần đầu tiên tôi gặp cô nhưng vừa gặp đã cảm thấy khí chất của cô rất đặc thù, hoàn toàn không giống những cô gái khác, loại khí chất này thật là hấp dẫn người khác! Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái có đôi mắt màu tím, ồ, cô đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối là chỉ có ý tán thưởng!’

‘Vậy sao?’ Trong lòng Liên Kiều không khỏi cười thầm, nhìn sang một bên vừa vặn nhìn thấy Hoàng Phủ Ngưng đang bước vào.

Hoàng Phủ Ngưng sau khi tiến vào hội quán liền tiến đến chọn một chỗ ngồi quay lưng về phía Liên Kiều ngồi xuống sau đó quay về phía Liên Kiều làm một thủ thế “thắng lợi”, xem ra cô đã giải quyết xong cô gái kia.

Liên Kiều nhẹ đáp bàn tay xuống lưng bàn tay hắn, hắng giọng …

‘Vậy … Tôi có hấp dẫn được anh không?’

Alvin trong lòng thầm mừng rỡ, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi dò: ‘Vừa nhìn đã biết cô là con gái nhà giàu, mà tôi chỉ là một người rất bình thường, chẳng lẽ lại có chuyện tiếng sét ái tình thật sao?’

Liên Kiều nhìn vẻ mặt xúc động của hắn, chỉ mỉm cười, ‘Anh nói đúng đó, nhưng chỉ là đúng một nửa!’

‘Nói đúng một nửa?’ Alvin không hiểu.

Liên Kiều gật đầu nói: ‘Tôi vốn không phải con gái nhà giàu!’

‘Ạ?’ Alvin nghe câu này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc … nhưng dễ thấy hơn … là một tia thất vọng.

Không phải chứ? Loại hội quán này không phải người bình thường nào cũng có thể vào được nha.

Liên Kiều không gấp không vội nhấp một ngụm cà phê, thấy vẻ mặt sững sờ của hắn, cố ý hỏi: ‘Này, anh không phải là chê cà phê ở đây đấy chứ? Thử đi, đảm bảo là ngon hơn cà phê ở quán lúc nãy nhiều!’

‘A? Được, được!’

Alvin lúc này mới phản ứng lại, hắn vội vàng uống một ngụm cà phê sau đó nở một nụ cười cứng ngắc …

‘Đúng rồi, tôi còn chưa biết cô tên là gì?’

‘Tôi hả … gọi tôi là Kuching đi!’ Liên Kiều cũng không có ý dấu diếm, thẳng thắn nói ra tên mình.

Alvin nghe vậy, cố nặn ra một nụ cười, ‘Ồ, giống như là …’

‘Tên của người Mã Lai!’ Liên Kiều ngắt lời hắn, vừa cười vừa nói.

Nét mặt Alvin lộ rõ vẻ khó hiểu, ‘Theo tôi được biết, người Mã Lai thường không có cái tên này, trừ phi là …’

‘Trừ phi thế nào?’ Liên Kiều nhìn hắn, ánh mắt sáng lóe.

‘Trừ phi …’ Mắt Alvin cũng sáng lên, ‘Trừ phi là người của hoàng thất!’

Liên Kiều nghe vậy mỉm cười hỏi: ‘À, không ngờ anh đối với văn hóa của người Mã Lai cũng biết không ít nha, quả nhiên để anh đoán trúng!’

 ‘Có thật là tôi đoán trúng không?’

Alvin kích động đến nỗi ngón tay cũng không ngừng run rẩy, hắn có vài người bạn là người Mã Lai cho nên ít nhiều cũng nghe nói một chút về văn hóa của người Mã Lai.

Liên Kiều nhìn ngón tay đang run của hắn, trong lòng không khỏi cười thầm, cô hắng giọng nói: ‘Nếu như anh đã hiểu biết về hoàng thất Mã Lai như vậy, vậy anh có từng nghe nói Hoa Đô lão nhân của hoàng thất Mã Lai có một đứa cháu rất cưng chiều, mà đứa cháu đó có một đôi mắt màu tím không?’

Nói xong cô chỉ vào đôi mắt mình.

‘Aaaa…’ Alvin kích động đứng phắt dậy, sau đó như phát giác mình có chút thất thố liền vội vàng ngồi xuống …

‘Cô thật sự là cháu của Hoa Đô lão nhân?’

Nếu như chuyện này là thật, vậy hắn thật sự là nhặt được vàng rồi!’

Liên Kiều nhún vai, ‘Tôi đâu có cần giả mạo thân phận làm gì!’

Mắt Alvin sáng rực, nét mặt hết sức hưng phấn, ‘Tôi biết mà, cô nhìn hoàn toàn không giống những cô gái bình thường khác.

‘Để anh biết thân phận của tôi thì được, nhưng anh đừng có lớn tiếng như vậy!’ Liên Kiều nũng nịu nói.

‘Đương nhiên rồi!’

Alvin vội trả lời, sau đó đôi mắt đảo một vòng, lớn mật nắm lấy tay cô nói, ‘Thực ra vừa nhìn thấy em lần đầu tiên anh đã biết em là người con gái mà anh muốn tìm, nếu như em không chê anh xuất thân bình dân, hãy để anh chăm sóc em cả đời, được không?’

‘Thực ra thân phận chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất chính là con người anh, anh thật lòng muốn chăm sóc em sao?’ Liên Kiều cố nhịn nỗi chán ghét trong lòng, hỏi lại.

Trời ạ, cũng là bị đàn ông nắm tay nhưng sao lúc Ngạn Tước nắm tay mình, mình liền cảm thấy rất hạnh phúc rất thoải mái, còn tên đàn ông này … nếu như không phải là vì Hoàng Phủ Ngưng, cô nhất định một chưởng đánh cho hắn thành đầu heo luôn.

‘Đương nhiên đương nhiên!’ Chỉ cần em chịu cho anh cơ hội!’ Đương  nhiên Alvin không biết trong lòng Liên Kiều đang nghĩ gì, tưởng rằng cô im lặng là đồng ý, trong lòng không khỏi vui mừng rộn rã.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store