Ttkd 2945
Cây cối xơ xác, tử khí dập dờn
Tử thi chất đống...
Trời cao vẩn đục, mặt trời nhỏ máu
Nhân loại diệt vong...
Kẻ chết ăn thịt, uống máu
Địa ngục trần gian, xác vùng dậy
Xác biết đi, xác biết đi
Chạy mau, chạy mau, xác đến kìa
Ôi...
Người chết ăn thịt người sống
Lời nguyền ngàn năm đã thành sự thật
Kẻ chết uống máu, ăn thịt
Hai chín bốn năm, đã qua ngàn năm
Tử thi sống, nhân loại vong
Hai chín bốn năm, hai chín bốn năm
Lời nguyền xưa đã tới rồi
Mau mau ca lên khúc ca khải hoàn
Hỡi nhân loại...
Hãy chào ta bằng tiếng khóc
Hãy ôm ta bằng chiến tranh
Hãy yêu ta bằng máu thịt
Ta sẽ...
Ta đáp lại bằng đau đớn
Ta ôm ngươi bằng bất tử
Ta yêu ngươi như nguồn sống
Ôi...
Người chết ăn thịt người sống
Lời nguyền ngàn năm đã thành sự thật
Kẻ chết uống máu, ăn thịt
Hai chín bốn năm, đã qua ngàn năm
Tử thi sống, nhân loại vong
Hai chín bốn năm, hai chín bốn năm
Lời nguyền xưa đã tới rồi
Mau mau ca lên khúc ca khải hoàn...Khúc đồng dao lanh lảnh vang lên giữa đống tàn tích, giai điệu vui tươi nhưng ca từ lại khiến người nghe sởn tóc gáy. TIếng ca như xa như gần, quanh quẩn trong trí não người nghe, mang theo hơi thở chết chóc. Những bóng người mờ ảo lang thanh trong thành phố đổ nát, hai mắt của họ không hề có tiêu cự, lờ đờ, trống rỗng. Đôi môi nhuộm một tầng máu tươi cũ kĩ thâm đen, bong ra từng mảng lớn. Máu vương trên mặt, trên tóc, máu vương trên đôi bàn tay buông thõng vô lực, máu vương lên những nơi họ bước qua. Máu mới đè lên máu cũ kích thích thính giác của họ, cánh mũi hấp háy tìm kiếm xung quanh, Hai hàm khẽ nghiến vào nhau tạo ra những âm thanh tựa như dã thú. Những bóng ma dập dờn bước đi trong vô thức, cơn đói khiến họ mất lí trí, chỉ còn lại bản năng sinh tồn.Khúc đồng dao vẫn vang lên, khi trầm trầm như tình nhân thủ thỉ, khi cao vút như muốn đưa lí trí bay theo điệu nhạc. Ca từ xoáy sâu vào tâm trí mỗi người như muốn phá bỏ chút lí trí còn xót lại, đưa họ về với bản năng nguyên thủy nhất, rời bỏ những luân thường đạo lí, bỏ qua những nguyên tắc xã hội. Giờ đây họ chỉ muốn thỏa mãn cơn đói bằng máu thịt tươi ngon.Tiếng ca dần rời xa thành phố đổ nát, chạy dọc theo đường cao tốc tiến đến thành phố tiếp theo. Những người trong thành phố tựa như những con nghiện thiếu mất thứ thuốc phiện khiến họ sung sướng, họ chạy theo tiếng ca, hàng ngàn hàng vạn người tạo thành khung cảnh hỗn loạn, họ dẫm đạp lên nhau để chạy theo tiếng hát, đâu còn hình ảnh những bóng ma trong thành phố, giờ đây họ như phát cuồng mà đuổi theo một bài hát kì lạ. Họ cứ đi mãi, đi mãi, cho đến khi họ ngửi thấy mùi máu tươi ngon ở phía trước. Khúc đồng dao bỗng nhiên trở nên rõ hơn bao giờ hết, thúc đẩy họ thỏa mãn bản năng sinh tồn của mình. Họ lao đến phía trước nhưng những mũi tên do chính bài đồng dao là tuyển thủ bắn cung đã đưa họ đi thật nhanh đến nơi có thể lấp đầy cơn đói của họ. Dòng máu ấm áp sưởi ấm thân thể họ, từng thớ thịt khiến họ cảm thấy như si như cuồng. Tiếng la hét của người sống khiến họ hưng phấn, giờ đây con người đã trở thành con mồi của họ, khiến bản năng săn mồi của họ được thức tỉnh.Khúc đồng dao bị tiếng la hét tuyệt vọng che lấp nhưng không vì thế mà nó dừng lại. Nó vẫn vang vọng bên tai mỗi người, chờ đợi họ tiến hóa thành một sinh vật mới. Lúc đó, vòng tuần hoàn sẽ lại tiếp tục, sự chết chóc sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi nhân loại cuối cùng không còn.
Tử thi chất đống...
Trời cao vẩn đục, mặt trời nhỏ máu
Nhân loại diệt vong...
Kẻ chết ăn thịt, uống máu
Địa ngục trần gian, xác vùng dậy
Xác biết đi, xác biết đi
Chạy mau, chạy mau, xác đến kìa
Ôi...
Người chết ăn thịt người sống
Lời nguyền ngàn năm đã thành sự thật
Kẻ chết uống máu, ăn thịt
Hai chín bốn năm, đã qua ngàn năm
Tử thi sống, nhân loại vong
Hai chín bốn năm, hai chín bốn năm
Lời nguyền xưa đã tới rồi
Mau mau ca lên khúc ca khải hoàn
Hỡi nhân loại...
Hãy chào ta bằng tiếng khóc
Hãy ôm ta bằng chiến tranh
Hãy yêu ta bằng máu thịt
Ta sẽ...
Ta đáp lại bằng đau đớn
Ta ôm ngươi bằng bất tử
Ta yêu ngươi như nguồn sống
Ôi...
Người chết ăn thịt người sống
Lời nguyền ngàn năm đã thành sự thật
Kẻ chết uống máu, ăn thịt
Hai chín bốn năm, đã qua ngàn năm
Tử thi sống, nhân loại vong
Hai chín bốn năm, hai chín bốn năm
Lời nguyền xưa đã tới rồi
Mau mau ca lên khúc ca khải hoàn...Khúc đồng dao lanh lảnh vang lên giữa đống tàn tích, giai điệu vui tươi nhưng ca từ lại khiến người nghe sởn tóc gáy. TIếng ca như xa như gần, quanh quẩn trong trí não người nghe, mang theo hơi thở chết chóc. Những bóng người mờ ảo lang thanh trong thành phố đổ nát, hai mắt của họ không hề có tiêu cự, lờ đờ, trống rỗng. Đôi môi nhuộm một tầng máu tươi cũ kĩ thâm đen, bong ra từng mảng lớn. Máu vương trên mặt, trên tóc, máu vương trên đôi bàn tay buông thõng vô lực, máu vương lên những nơi họ bước qua. Máu mới đè lên máu cũ kích thích thính giác của họ, cánh mũi hấp háy tìm kiếm xung quanh, Hai hàm khẽ nghiến vào nhau tạo ra những âm thanh tựa như dã thú. Những bóng ma dập dờn bước đi trong vô thức, cơn đói khiến họ mất lí trí, chỉ còn lại bản năng sinh tồn.Khúc đồng dao vẫn vang lên, khi trầm trầm như tình nhân thủ thỉ, khi cao vút như muốn đưa lí trí bay theo điệu nhạc. Ca từ xoáy sâu vào tâm trí mỗi người như muốn phá bỏ chút lí trí còn xót lại, đưa họ về với bản năng nguyên thủy nhất, rời bỏ những luân thường đạo lí, bỏ qua những nguyên tắc xã hội. Giờ đây họ chỉ muốn thỏa mãn cơn đói bằng máu thịt tươi ngon.Tiếng ca dần rời xa thành phố đổ nát, chạy dọc theo đường cao tốc tiến đến thành phố tiếp theo. Những người trong thành phố tựa như những con nghiện thiếu mất thứ thuốc phiện khiến họ sung sướng, họ chạy theo tiếng ca, hàng ngàn hàng vạn người tạo thành khung cảnh hỗn loạn, họ dẫm đạp lên nhau để chạy theo tiếng hát, đâu còn hình ảnh những bóng ma trong thành phố, giờ đây họ như phát cuồng mà đuổi theo một bài hát kì lạ. Họ cứ đi mãi, đi mãi, cho đến khi họ ngửi thấy mùi máu tươi ngon ở phía trước. Khúc đồng dao bỗng nhiên trở nên rõ hơn bao giờ hết, thúc đẩy họ thỏa mãn bản năng sinh tồn của mình. Họ lao đến phía trước nhưng những mũi tên do chính bài đồng dao là tuyển thủ bắn cung đã đưa họ đi thật nhanh đến nơi có thể lấp đầy cơn đói của họ. Dòng máu ấm áp sưởi ấm thân thể họ, từng thớ thịt khiến họ cảm thấy như si như cuồng. Tiếng la hét của người sống khiến họ hưng phấn, giờ đây con người đã trở thành con mồi của họ, khiến bản năng săn mồi của họ được thức tỉnh.Khúc đồng dao bị tiếng la hét tuyệt vọng che lấp nhưng không vì thế mà nó dừng lại. Nó vẫn vang vọng bên tai mỗi người, chờ đợi họ tiến hóa thành một sinh vật mới. Lúc đó, vòng tuần hoàn sẽ lại tiếp tục, sự chết chóc sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi nhân loại cuối cùng không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store