ZingTruyen.Store

Truyen Ve Nhung Chang Trai Dam Me Coi Tran


Lời cam kết giữa hai chàng trai

Sau nhiều ngày sống với lối sống cởi trần, Phúc và Hùng nhận ra rằng việc bỏ áo không chỉ giúp họ cảm thấy thoải mái hơn về thể chất, mà còn là một tuyên ngôn tự do, từ bỏ những áp lực không cần thiết từ xã hội. Trong một buổi trò chuyện dưới bóng cây bên cạnh xưởng, cả hai quyết định đưa lối sống này lên một cấp độ mới.

Phúc nói:
• "Hùng, tao thấy cuộc sống mình thay đổi nhiều từ khi cởi trần. Tao cảm thấy tự do, thoải mái hơn. Nhưng có lúc tao vẫn bị dao động, sợ ánh mắt của người khác."

Hùng gật đầu:
• "Tao cũng vậy. Có những hôm tao nghĩ, 'Hay mặc áo lại nhỉ?' Nhưng rồi tao nhớ đến lời của mày và chú Tư. Cởi áo không chỉ là việc làm cho mình mát mẻ, mà còn là một lời nhắc nhở sống thật với chính mình."

Phúc nhìn Hùng, ánh mắt quyết tâm:
• "Hay là tụi mình kiểm soát lẫn nhau. Nếu tao thấy mày mặc áo, tao sẽ nhắc, và ngược lại. Tụi mình sẽ giúp nhau giữ đúng lối sống này."

Hùng bật cười:
• "Được! Từ nay, tao với mày là bạn đồng hành, không chỉ trong nghề mộc mà cả trong việc sống tự do!"

Quyết định đốt áo

Một ngày, khi cả hai đến thăm chú Tư, Phúc và Hùng kể về quyết định không bao giờ mặc áo của mình. Chú Tư bật cười lớn:
• "Hai đứa giỏi lắm! Nhưng mà chú nói thật, để không bao giờ quay lại thói quen cũ, tụi bây phải làm một điều gì đó thật dứt khoát."

Hùng tò mò:
• "Là gì vậy chú?"

Chú Tư nheo mắt, mỉm cười:
• "Đốt hết áo của tụi bây đi. Nếu không còn áo, thì không còn gì để quay lại. Đây không chỉ là việc bỏ áo, mà là một nghi thức, một lời tuyên bố với chính tụi bây: từ nay không sống theo những áp lực vô nghĩa nữa."

Phúc và Hùng nhìn nhau, cả hai gật đầu đồng ý. Họ quyết định tổ chức một buổi đốt áo ngay tại xưởng của chú Tư, với sự chứng kiến của chú – người đã truyền cảm hứng cho họ.

Nghi thức đốt áo

Chiều hôm đó, Phúc và Hùng gom hết số áo còn lại trong tủ của mình, từ áo sơ mi, áo thun đến những chiếc áo cũ đã sờn vải. Họ mang đến xưởng của chú Tư, nơi chú đã chuẩn bị sẵn một bếp lửa lớn.

Khi mọi thứ sẵn sàng, chú Tư đứng giữa hai chàng trai, nở nụ cười tự hào:
• "Hôm nay là một ngày đặc biệt. Hai đứa không chỉ đốt áo, mà còn đốt đi những ràng buộc, những áp lực không cần thiết. Nhớ kỹ, cuộc sống đơn giản nhưng không dễ dàng. Chỉ khi tụi bây thật sự hiểu giá trị của tự do, tụi bây mới cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong tâm hồn."

Phúc là người đầu tiên thả chiếc áo sơ mi yêu thích vào bếp lửa. Chiếc áo cháy lên, ngọn lửa bùng sáng, như đốt tan những lo lắng trong lòng cậu. Phúc nói:
• "Từ nay, tao sẽ sống thật với chính mình. Không cần áo, không cần che đậy."

Hùng tiếp theo, thả chiếc áo thun cuối cùng vào lửa, nói lớn:
• "Tao sẽ không để bất cứ điều gì kìm hãm tao nữa. Đây là lời cam kết của tao với bản thân."

Chú Tư nhìn hai chàng trai, vỗ vai từng người, giọng trầm ấm:
• "Giỏi lắm, tụi bây. Từ nay, mỗi lần cảm thấy dao động, nhớ đến ngọn lửa này. Đây là lời nhắc nhở: tụi bây đã chọn tự do, đã chọn sống thật với chính mình."

Sau buổi đốt áo

Sau khi nghi thức kết thúc, cả ba người ngồi bên bếp lửa đã tàn, trò chuyện đến tận tối muộn. Phúc và Hùng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Từ hôm đó, họ không còn giữ lại bất kỳ chiếc áo nào.

Mỗi khi ai đó hỏi về việc không mặc áo, Phúc và Hùng chỉ cười, nói đơn giản:
• "Áo không giúp chúng tôi làm việc tốt hơn. Chúng tôi sống thoải mái hơn khi không cần đến nó."

Người làng dần quen với hình ảnh hai chàng thợ mộc cởi trần, và thậm chí, một vài người bắt đầu học theo. Họ không chỉ thấy sự tự do trong cách sống của Phúc và Hùng, mà còn cảm nhận được sự chân thành và tập trung của họ trong từng sản phẩm mộc.

Một biểu tượng mới

Phúc và Hùng không chỉ là những người bạn đồng hành, mà còn trở thành biểu tượng của sự tự do trong làng. Dưới sự dẫn dắt của chú Tư, họ học được rằng cuộc sống không cần phải phức tạp, rằng việc sống thật với bản thân quan trọng hơn bất kỳ lời phán xét nào từ bên ngoài.

Và trong làng, người ta vẫn kể lại câu chuyện về hai chàng trai cởi trần và buổi đốt áo đầy ý nghĩa ấy như một lời nhắc nhở về giá trị của sự giản đơn và tự do.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store