Truyen Thuyet Vuong Vu Vu Tinh Bien Tam Drop
Lâm Phong khẽ nhìn lại thân thể của Liên Ngôn.
"Liên gia gia, người chờ một chút, đợi con giết hết đám này, con sẽ mang người trở về."Lâm Phong khấn nhỏ với vong linh Liên gia.Lâm Phong không ngăn được nhớ tới những lúc còn ở cùng với Liên Ngôn, thuở ấu thơ, suốt ngày quấn quít bên Liên Ngôn, van nài Liên Ngôn kể chuyện xưa cho nghe. Cùng những câu chuyện cổ tích của Liên Ngôn, Lâm Phong vẫn thường đắm mình trong những giấc mộng đẹp nhất."Ngày xưa có một tài tử, học hành cực khổ suốt mười năm ròng..."Mỗi lần kể chuyện xưa, Liên Ngôn luôn bắt đầu bằng:"Ngày xưa có một..."Lâm Phong nhắm mắt nhớ lại những lúc Liên Ngôn ngồi bên giường thì thầm kể chuyện xưa cho hắn ngủ, kỷ niệm đó thật ấp áp biết bao. Từ nay về sau, hắn không còn được gặp Liên gia gia hiền lành tốt bụng nữa. Không còn nghe thấy tiếng người nói! Không còn nghe thấy tiếng người cười! Lâm Phong không thể nào ngăn được đôi dòng nhiệt lệ nóng hổi tuôn trào.Trong các tiền bối thân nhân, ngoài phụ vương Lâm Hải và sư phụ như mẫu thân Lam Nguyệt Vũ, Liên Ngôn chính là người gia gia hắn kính yêu nhất!Ngay lập tức, phía sau hắn là Hắc Vũ đã khôi phục hình dáng Thần Thú. Lâm Phong nghiến răng, hét lớn:"Chết đi!"Ngay lập tức, một cột sấm sét từ trên trời, theo ý Hắc Vũ đánh xuống ngay chổ ba tên kia. Chúng bị thiên lôi đánh, kết cuộc còn phải nghĩ sao?Lâm Phong nhẹ nhàng biến màu tóc thành đen, bế xốc thi thể Liên Ngôn lên, cất giọng thân thiết, trìu mến nói:"Liên gia gia, để con đưa người về nhà."Cứ như lúc bình thường hai người vẫn thường trò chuyện, Lâm Phong tựa như thấy được Liên Ngôn khẽ mỉm cười gật đầu với hắn. Lúc này bên ngoài đình viện, tiếng bước chân dồn dập chợt vang lên, hòa với tiếng gió thổi, một lam y lão giả dẫn đầu đội nhân mã xuất hiện ở bên trong đình viện, ngay khi lam y lão giả này trông thấy cảnh tượng bên trong đình viện, sắc mặt liền biến đổi.Lâm Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn lam y lão giả với ánh mắt lạnh lẽo.Lam y lão giả nhìn thấy nét mặt Lâm Phong, tức khắc quỳ xuống nói:"Tham kiến tam điện hạ, thuộc hạ đã đến muộn.""Đến muộn?"Lâm Phong khẽ lặp lại lời nói trong lòng đầy phẫn nộ.Nếu đến sớm hơn một chút, đoán rằng Liên gia gia của hắn đã không chết, tuy nhiên những người này đã đến trễ. Vả lại, Lâm Phong từng thấy qua lam y lão giả này ở bên cạnh phụ vương, biết rằng lão là một trong những kẻ tâm phúc của phụ vương."Vật ở đây các người hãy mang về vương phủ, còn Liên gia gia, tự ta đưa về."Thanh âm Lâm Phong lạnh lẽo không có một chút cảm tình.Lâm Phong nhìn lại đám thi thể kia một hồi, mới ôm Liên Ngôn vào lòng. Theo tiếng huýt dài của Lâm Phong, Hắc Vũ hóa thành một đạo hắc quang từ trên lao xuống, thân hình Lâm Phong loáng một cái, đã ngồi trên lưng Hắc Vũ."Hắc Vũ, trở về vương phủ."Lâm Phong nhẹ nhàng nói.Hắc Vũ tự hồ cảm thấy được sự đau đớn trong lòng Lâm Phong, không đùa bỡn như lúc trước, lập tức vỗ hai cánh, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía vương phủ tại Viêm kinh thành.Lam y lão giả nhìn theo Lâm Phong ngồi trên hắc ưng biến mất ở chân trời, đầu mày hơi cau lại, sau đó quay sang ra lệnh cho thủ hạ:"Mau, khiêng Linh Điêu lên lập tức đưa về vương phủ thật nhanh."Lam y lão giả tự mình cất giữ hộp Bách Độc Đan. "Liên Ngôn đã chết, song tên Dịch Khinh Ngữ cũng chết, xem như không quá lỗ vốn. Bất quá vương gia ông ấy và Liên Ngôn tình cảm vô cùng sâu đậm..."Đầu mày lam y lão giả cau lại nhiều hơn, hiển nhiên lão cảm thấy được sự việc có chút không hay.oOoViêm kinh thành, trong vương phủ.Dưới một gốc cổ thụ, Lâm Hải và Mạc Lân ngồi đối diện yên lặng chơi cờ vây."Vương gia, người lại thua rồi."Mạc Lân khẽ đặt xuống một con cờ trắng xuống cười nói.Lâm Hảu nhìn một lúc lâu, vừa lắc đầu cười vừa nói:"Mạc Lân kỳ nghệ của ngươi ngày càng tinh tiến, cả ta cũng không địch nổi ngươi."Mạc Lân nhìn Lâm Hải, lắc đầu nói:"Không phải kỳ nghệ Mạc Lân tiến bộ mà hôm nay trong lòng vương gia không yên tĩnh."Lâm Hải thở dài nói:"Chính xác, hôm nay ta luôn cảm thấy hồi hộp, trong lòng không được yên. Ta đúng là lo lắng về việc của Liên bá bá, theo lý mà nói, với thực lực của Liên bá bá thêm hai vị tiên thiên hậu kỳ cao thủ, giải quyết việc này không thành vấn đề.""Vương gia yên tâm, Liên tiền bối thực lực rất mạnh, bên Hạng Nghiễm chẳng có mấy người có khả năng đả thương Liên tiền bối."Mạc Lân cười nói.Đột nhiên, Lâm Hải đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên không trung.Từ trên trời cao, Hắc Vũ lao xuống, hạ cánh xuống gần đại thụ.
Lâm Phong từ trên lưng Hắc Vũ nhảy xuống đất.
Ôm chặt Liên Ngôn, Lâm Phong cứ thế đứng yên không cử động nhìn Lâm Hải. Lâm Hải nhìn thấy Liên Ngôn trong lòng Lâm Phong, sắc mặt lập tức trắng bệch, ông cố gắng khống chế bản thân từng bước từng bước đi tới, khuôn mặt trắng bệch vẫn đang mỉm cười của Liên Ngôn hiện lên trong mắt ông.
"Phụ vương, Liên gia gia đã chết."
Trong tiếng nói bình tĩnh của Lâm Phong lại chứa đựng sự đau khổ vô cùng.
"Tại sao ra nông nổi này, Liên bá người còn thở không?"
Trong nháy mắt Lâm Hải đã rớm lệ, một lúc sau, đột nhiên Lâm Hải quay qua Lâm Phong hỏi:
"Phong nhi, ta hỏi con, bên Hạng Nghiễm có một tên gọi là Dịch Khinh Ngữ phải không?"
Lâm Phong lắc đầu nói:
"Không biết, con không biết thân phận của những kẻ ấy."
Lâm Hải nhìn những lỗ thương tích trên người Liên Ngôn, than một tiếng nói:
"Đây là vết thương do Tú Hoa châm gây ra, bên Hạng Nghiễm kẻ có thể sử dụng Tú Hoa châm, lại đả thương Liên bá bá chỉ có Dịch Khinh Ngữ. Liên bá người cuối cùng đã được giải thoát."
Một đời Lâm Hải đã trải qua nhiều sự việc, tự nhiên ông có thể nhìn ra tâm sự của Liên Ngôn.
"Kẻ giết Liên gia gia đã bị Liên gia gia một đao chém chết."
Lâm Phong liền nói, hắn lúc đầu ở trên lưng Hắc Vũ bị thu hút bởi khí thế đại chiến của Liên Ngôn hai người, khi hắn hạ xuống đúng lúc thấy Liên Ngôn giết chết đối phương, sau đó ngẩng mặt cười dài.
Lâm Hải hít sâu một hơi, nhè nhẹ gật đầu:
"Liên bá người đã được giải thoát, Phong nhi, con không nên quá đau buồn. Trái lại, con phải cảm thấy cao hứng cho Liên gia gia con."
Tuy nhiên, Lâm Phong không nói gì cả, chỉ nhìn Liên Ngôn trong lòng, một lúc sau có người hầu trong vương phủ tiếp lấy thi thể Liên Ngôn, Lâm Phong nhìn thi thể Liên Ngôn được đưa đi một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào, sau đó hời hợt nói:
"Phụ vương, tâm trạng con không được tốt, con xin trở về nghỉ trước. Đừng để bất kỳ ai đến quấy rầy con."
Lâm Phong nói xong liền xoay người đi về phía độc viện (nhà riêng) của riêng hắn.
Bên trong độc viện.
Lâm Phong yên tĩnh ngồi ở trên ghế đá nhìn cây liễu phía trước, cành liễu rung rinh, Lâm Phong phảng phất thấy cảnh lúc nhỏ hắn và Liên Ngôn nô đùa ở nơi này.
"Hô!"
Thân hình Lâm Phong chợt động, lại bắt đầu vũ động trong đình viện, hoàn toàn chiếu theo ba mươi sáu động tác trên khối Thông Thiên Đồ thứ nhất, Lâm Phong căn bản không suy nghĩ nhiều chỉ liên tục thực hiện cực nhanh những động tác đó.
Ba mươi sáu đạo thiên địa linh khí to bằng bắp tay tương hỗ đan xen tạo thành một hình tròn, phảng phất một áo giáp bao bọc Lâm Phong, sau đó những linh khí này thẩm thấu vào trong thể nội Lâm Phong. Nước mắt Lâm Phong lặng lẽ tuôn rơi.
Tốc độ Lâm Phong lại càng lúc càng nhanh, căn bản hắn không phải luyện công chỉ là trút bớt nỗi buồn mà thôi, tự nhiên động tác cũng càng lúc càng nhanh hơn, ba mươi sáu động tác càng lúc càng nhanh cuối cùng cả người hóa thành một cơn gió chớp động ở bên trong độc viện.
Thiên địa linh khí càng lúc càng hùng hậu, tốc độ của Lâm Phong càng nhanh, thiên địa linh khí càng hùng hậu. Cuối cùng khi Lâm Phong trở nên giống như một cơn gió nhẹ phiêu đãng, khí trụ của ba mươi sáu đạo thiên địa linh khí lại sản sinh ngân quang nhàn nhạt, khi khí trụ chứa ngân quang dung nhập thể nội, toàn bộ cơ nhục đột nhiên run lên.
"A!"
Một cơn đau nhức nhối theo nội thể truyền lại, đột nhiên Lâm Phong dừng lại, cơ nhục trên mặt run run nước mắt trào ra, không một chút ức chế ngẩng mặt gầm lớn, không biết bởi cơn đau nhức nhối trong cơ thể hay nỗi đau trong lòng, Lâm Phong cứ như vậy gầm lên rất lâu, thanh âm thanh liên miên bất đoạn, cho tới khi không còn chút hơi nào trong cơ thể mới dừng lại, sau đó Lâm Phong không ngừng hít thở hồng hộc.
"Phong nhi..."
Âm thanh của Lâm Hải ở bên ngoài vang lên.
Lâm Phong hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh nói:
"Phụ vương, con cần một khoảng thời gian để bình tâm lại, trong giai đoạn này đừng để bất kỳ ai đến quấy rầy con. Chỉ cần một thời gian thôi, được không?"
Bên ngoài độc viện yên tĩnh một lúc lâu, sau đó tiếng bước chân từ từ rời đi.
------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store