ZingTruyen.Store

Truyen Luoi Cho Mua He

Ta thay thứ muội gả cho Hoắc tiểu tướng quân đã chết trên chiến trường để thủ tiết chờ chồng, thừa kế nhà cao cửa rộng và đám thê thiếp xinh đẹp của hắn.


Người lớn trong nhà họ Hoắc cảm thấy ta đáng thương quá, cứ chất vàng bạc châu báu thành rương rồi đưa vào trong phòng ta.

Khi cuộc sống ta đương hồi sung sướng mỹ mãn, người chồng của ta - kẻ đáng lẽ phải chết trên chiến trường lại vùng sống dậy...

Cao xanh ơi! Những ngày xưa thân ái, ta phải làm sao bây giờ?

1

Tiểu tướng quân nhà họ Hoắc chết trên chiến trường, ngay cả hài cốt cũng không tìm được.

Hoắc lão phu nhân ngày ngày nhớ nhung, muốn tìm cho hắn có một đứa con thừa tự để kế thừa hương khói, còn muốn chọn một nữ nhi gia đình khá giả gả vào phủ để nuôi dưỡng đứa bé này.

Đây không phải là âm hôn sao? Cô nương nhà ai mà muốn gả cho người chết làm quả phụ thủ tiết cả đời chứ.

Tin tức vừa truyền ra ngoài, những người ở độ tuổi thích hợp tránh như tránh tà, đúng mẹ kế của ta muốn trèo cao, bấu víu vào những nhà có quyền lực.

Thế là Hoắc lão phu nhân đã chọn nữ nhi nhà họ Khương để gả.

Thứ muội Khương Vi khóc nước mắt nhạt nhoà khiến người ta thấy mà thương!

Phụ thân không nỡ, bè để cho ta thay nó gả đi.

Ta - một tiểu cô nương mẹ chết, cha không yêu, mẹ kế thì khinh thường, em gái cùng cha khác mẹ hãm hại - lúc ấy trong lòng vui muốn chớt nhưng cố bày ra mặt vẻ mặt khuất nhục.

"Muốn ta gả đi cũng được. Thứ nhất, gạch tên mẹ con ta khỏi gia phả nhà họ Khương."

Lúc sắp chết, mẹ ta nói việc bà hối hận nhất chính là gả cho Khương Sùng Sơn bội tín, ta phải thay bà đòi lại công đạo.

"Hai, nếu đã thay nó gả đi, ta muốn có toàn bộ của hồi môn của nó, một cái khăn voan đỏ cũng không được thiếu!"

Cha và mẹ kế bất đắc dĩ đồng ý điều kiện của ta.

Ta vui vẻ gả đến Hoắc gia, bái đường cùng cây thương mà lúc Hoắc tiểu tướng quân còn sống yêu nhất.

Không hề cảm thấy bản thân thiệt thòi gì.

Ta còn nhận một nắm cơm mềm đáng yêu bốn tuổi làm con trai.

Ta ôm nắm cơm, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: "Sau này cũng chỉ có hai mẹ con chúng ta nương tựa lẫn nhau thôi!"

Trượng phu chếc mất xác! Cuộc sống không nên quá thoải mái được!

Nhưng nà Hoắc lão thái thái hình như xuyên tạc ý tứ của ta, lau nước mắt nói tuyệt đối không để cho ta chịu thiệt thòi, rồi tặng ta thêm năm trăm mẫu ruộng nước, tám cái tiệm trù phú trên phố.

Hoắc phu nhân chỉ có một đứa con trai là Hoắc tiểu tướng quân, kiên quyết không cho ta bưng trà rót nước hầu hạ, còn nói tương lai tài sản trong nhà đều để lại cho ta.

Cô, dì, chú, bác Hoắc tiểu tướng quân cũng tặng ta rất nhiều lễ vật.

Ta còn kế thừa cả nhà cao cửa rộng, cùng mấy tỳ nữ xinh đẹp của Hoắc tiểu tướng quân.

Đúng vào thời điểm ta sung sướng như thần tiên trên trời, người đã chết ở trên chiến trường sáng nào ta cũng thắp mấy nén nhang, phu quân của ta thế mà sống lại!

2

Cuộc chiến tranh biên giới đã kéo dài bảy mươi năm, tình thế căng thẳng đến mức chỉ cần sai một ly là đi một dặm.

Khi cấp báo về đến kinh thành mọi người mới biết được, thì ra là tướng công của ta - người đã chết trận gần một năm ngày nào ta cũng dâng cho hắn 8 nén hương, đã dùng nửa năm để mở một con đường máu, tập kích đại bản doanh của quân địch, vét sạch quốc khố đối phương, còn bắt sống thủ lĩnh.

Trận này đương nhiên không còn cách nào đánh nữa, địch quốc xin hàng, hứa hẹn ba mươi năm vĩnh viễn không động binh.

Lúc tin tức về đến kinh thành, người chồng đã chết của tôi là Hoắc Y Cẩm đã chỉ còn cách kinh thành không quá năm ngày đường.

Trong lòng ra rấm rứt không yên, trực giác mách bảo những ngày tháng tươi đẹp sắp kết thúc rồi!

3

Ba ngày sau, một nam tử anh tuấn dáng người khoả mạnh cao lớn, mặc trang phục cưỡi ngựa, phong trần mệt mỏi cũng không che được vẻ mặt sát khí, đứng ở trước mặt ta.

Lúc đó trong phủ gió đã đổi chiều, nói Hoắc thiếu gia lên trời xuống biển không gì không làm được, Thiên Tiên đều không xứng với hắn, trở về chuyện đầu tiên hắn làm nhất định là bỏ ta.

Mắt ta giật giật mấy cái, nhìn người xa lạ trong sân, đột nhiên thấy nóng máu.

"Ngươi là người phòng nào, chưa thông báo, một đám người dám chạy vào phòng ta, hiện giờ ta vẫn là Thiếu phu nhân đó!"

Ta vừa dứt lời, xung quanh từng tiếng hô vang lên, nhóm nha hoàn xinh đẹp quỳ thịch thịch xuống đất: "Thỉnh an thiếu gia!"

Ta bỗng đực mặt ra như ngỗng ỉa!

"Ai?"

Có tỳ nữ kéo tay áo của ta, vẻ mặt khó xử nói: "Thiếu phu nhân, là thiếu gia đã trở về rồi ạ!"

Ta từ từ dời ánh mắt về phía thiếu niên anh khí bức người trước mặt.

Không phải chứ, Hoắc tiểu tướng quân tám nén nhang của ta đã trở lại sớm vậy sao!

Ta vừa nói gì nhỉ?

Ta cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt, muốn quỳ xuống hành lễ.

"Phu quân! Ta biết ngay, chàng làm sao mà chết được......"

Chưa kịp hành lễ, giữ chừng bị chân của Hoắc Y Cẩm móc vào một cái ghế tròn.

Hắn ôm cánh tay, giọng điệu ngả ngớn, "Phu quân? Thật đúng là người ở chiến trường vật lộn, họa từ hậu viện mà ra!"

Ê ê! Ta hơi bị tổn thương đó.

Hoắc Y Cẩm nói ta là một tai họa.

Ta suy nghĩ, cứ coi như là tai họa thì cũng là tai họa xinh đẹp ngàn năm có một!

4

Hoắc Y Cẩm nói mệt mỏi muốn vào nhà trong thay quần áo.

Ta chả buồn giữ hắn lại, hắn vừa kéo quần áo ra, một đống bạc rơi xuống thiếu chút nữa đập vào chân hắn.

Căn phòng đã được sắp xếp lại toàn bộ hiện giờ đều là đồ đạc của ta.

Hoắc Y Cẩm giận dữ hỏi: "Quần áo của ta đâu?"

Tỳ nữ đáp: "Thiếu phu nhân nói lo thiếu gia ở dưới lạnh, không có quần áo để thay nên đốt hết rồi!"

Ta gật đầu như bổ củi, thê tử hiền lành như ta trên đời có mấy người?

Nhưng ánh mắt Hoắc Y Cẩm nhìn ta lại toả ra sát khí.

Cắn răng nhả ra mấy chữ:
"Đốt quần áo cả bốn mùa sao?"

Ta gật đầu: "Đúng thế, ta làm sao biết dưới ấy đang là mùa nào chứ!"

"Hừ! Thật đúng là thê tử đức độ!" Hoắc Y Cẩm không biết là đang khen hay đang châm chọc ta nữa.

Ta nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Đúng lúc này, lão phụ nhân phái người tới mời hắn, Hoắc Y Cẩm không có quần áo thay, cứ thế mang bộ dạng tơi tả đó đến Từ An đường.

Trước khi đi, hắn bảo hắn rất thích đồ đạc trước kia của hắn, nói ta phải khiến mọi thứ trở về như cũ.

Ta đổ mồ hôi, như cũ làm sao được mà như cũ.

Lúc trước ta vì lấy lòng Hoắc lão phu nhân, hôm nay ta nói sợ Hoắc tiểu tướng quân lạnh, ngày mai cũng nói sợ Hoắc tiểu tướng quân lạnh, trong phòng những gì thuộc về hắn, ta đều đốt hết vì sợ hắn dùng cái khác không quen.

Nghe nói vị phu quân này của ta lấy đầu địch như lấy vật trong túi, ta sờ sờ đầu của ta, cảm thấy sắp không giữ được nó nữa rồi.

Lo lắng đề phòng một đêm, Hoắc Y Cẩm lại không trở về, hừng đông nghe ta mới nghe ngóng được, hoá ra Hoàng thượng triệu hắn vào cung gấp, đêm qua đã đi rồi.

Làm hại ta lo lắng hãi hùng cả đêm.

Buổi sáng mang đôi mắt gấu trúc, phá lệ đi đến trước mặt mẹ chồng hầu hạ.

Mẹ chồng mặt mày hớn hở, nói rằng ta đúng là phúc tinh, lúc ai cũng nói Hoắc Y Cẩm đã chết, chỉ có ta kiên trì, nói hắn chắc chắn chỉ ẩn ấp chờ thời cơ, một đao xuất kích đại thắng!

Đúng là ta có nói thế!

Măt ta trông như bị táo bón, lúc đó là con muốn lấy lòng người thôi thưa mẹ chồng, là bịa đặt đó!

Mẹ chồng lại hỏi ta, Hoắc Y Cẩm đối với ta thế nào?

Không ở lại phòng ta đã là tốt lắm rồi.

Nhưng ngoài miệng ta nói: "Nhìn qua đã biết chàng là người thấu tình đạt lý, biết lạnh biết nóng!"

Sắc mặt bà hơi hoang mang: "Vậy là tốt rồi!" nhìn ra được sự thấp thỏm, nói lúc trước làm chủ cưới ta, cả nhà đều cho rằng Hoắc Y Cẩm đã chết.

Đứa nhỏ này từ nhỏ bé tính tình đã khó ở còn hay cậy mạnh, sợ hắn gây khó dễ cho ta, xảy chuyện gì không nên có.

Lúc này ta mới vỡ lẽ, vỗ ngực cam đoan:
"Cùng lắm thì đến lúc đó con sẽ tự xin chàng hưu con!"

Mẹ chồng ôm ta vẻ mặt đau lòng, nói ta thông minh hiểu lý lẽ, tương lai cho dù Hoắc Y Cẩm không cần ta, bà cũng sẽ đối đãi ta như con gái của bà.

Đây! đây! đây!, đây chính mối quan hệ mà ta đã có được trong một năm làm dâu ở Hoắc phủ.

Ta sinh ra trong một gia đình nhỏ, một cô gái không có mẹ và không được cha yêu quý, gả vào Hoắc phủ, nhận được nhiều phần thưởng như vậy. Nói thật, một năm nay ta đã vợt đủ rồi, chỉ cần ta cẩn thận lời nói việc làm, không xảy ra tranh cãi gì với ai là được!

Tương lai ta được hưu, Hoắc gia đuối lý, những gì đã tặng cho ta nhất định sẽ không thu lại, đến lúc đó, trong túi ta có tiền, cho dù không có ai che chở, ta cũng có thể sống một đời an khang.

Một chữ đơn giản thôi, tiếp tục "sướng"!

Ta hạ quyết tâm, bây giờ ta không hề sợ Hoắc Y Cẩm nữa, cùng lắm thì, binh đến tướng ngăn, nước dâng xây bờ!

Hưu thư, chờ ta, ta tới đây!

5

Sau giờ nghỉ trưa, ta đang hóng mát trên ghế ở trong sân.

Cục cơm nắm mềm mại Hoắc Tiểu Kỳ bò lên ghế thấp bên cạnh ta đọc sách luyện chữ.

Trong phủ mời thầy về cho nó, nhưng cục cơm mềm mại này lại cứ thích dính lấy ta, không biết có phải do đồng mệnh tương liên hay không.

Hoắc Tiểu Kỳ đọc sách không chú tâm, cầm cây cỏ đuôi chó chọt vào mặt ta.

"Mẫu thân, mẫu thân, người đã gặp phụ thân lần nào chưa?"

"Rồi!"

"Mọi người đều nói, phụ thân là một đại tướng quân lợi hại, phụ thân sẽ không thích mẫu thân, cũng sẽ không thích con, mẫu thân và con sẽ bị phụ thân đuổi ra ngoài, là thật sao?"

Đứa nhỏ mới năm tuổi, mà nó hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.

Ta mở mắt ra, nghiêm túc nhìn Hoắc Tiểu Kỳ, một năm nay, nó là ngươig duy nhất có hoàn cảnh giống ta.

Ta đã là người trưởng thành, có thể vì mình tính toán, mà Hoắc Tiểu Kỳ, chỉ có thể bị động đón nhận tất cả.

Vì thế ta dỗ Hoắc Tiểu Kỳ, những thứ đó đều là người khác nói hươu nói vượn, bọn họ ghen tị hai mẹ con chúng ta thôi.

Lúc trước không ai tự nguyện làm con nuôi cho phụ thân con, phải hỏi biết bao nhiêu người, mới tìm được con, đúng không? Đây chính là duyên phận đó! Con làm con cho phụ thân con một năm, mỗi ngày dâng hương cầu phúc, chàng ấy trên trời có linh, có thể sống sót trở về đều có một phần công lao của con đó."

"Thật sao?" Ánh mắt Hoắc Tiểu Kỳ đột nhiên sáng lấp lánh.

"Phụ thân con là anh hùng trên chiến trường, cứu vạn dân trong nước lửa, chàng để cho địch nhân hứa hẹn ba mươi năm không khai chiến, rất nhiều dân chúng đều cảm kích chàng!"

"Phụ thân con là người tốt, Tiểu Kỳ của chúng ta đáng yêu như vậy, phụ thân con khẳng định cũng sẽ thích Tiểu Kỳ."

"Vậy phụ thân cũng sẽ thích mẫu thân sao!" – Hoắc Tiểu Kỳ lại bắt đầu chuyên mục mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi trúng điều ta canh cánh trong lòng.

Theo thái độ ngày hôm qua của Hoắc Y Cẩm, ta nghĩ chuyện hắn thích ta vẫn còn xa lắm.

Nhưng mà ta vẫn nói: "Đương nhiên, ngày hôm qua mẫu thân đã gặp phụ thân rồi, chàng ấy vô cùng vô cùng thích ta đó."

Lời vừa dứt ta nghe có tiếng "hừ" văng vẳng đâu đây, có chút khiếp đảm, ta nghĩ nhất định là do ta thần hồn nát thần tính rồi."

Ta nói với Hoắc Tiểu Kỳ: "Lúc trước cả kinh thành đều cho rằng phụ thân con đã chết, không ai chịu gả vào Hoắc phủ để thủ tiết, có vài người thậm chí còn nói, Hoắc gia nếu có tình ép người, thì chỏ có thể rước về một cỗ thi thể mà thôi."

"Chỉ có ta thôi! Ta không chỉ hào hứng gả vào, ta còn giữ bổn phận, nuôi nấng con lớn lên, sao chàng ấy lại không thích ta được!"

Hoắc Tiểu Kỳ hết rầu rĩ, tinh thần phấn chấn lại hỏi tiếp: "Mẫu thân, thủ tiết là ý gì?"

Đang lúc ta xấu hổ, phía sau có tiếng bước chân vang lên.

Ta ôm Hoắc Tiểu Kỳ xoay người, thấy một thân trường sam nho nhã lại không thiếu phần nghiêm nghị tiến lại gần.

Ánh mắt Hoắc Y Cẩm thay đổi không ít, ta có thể cảm giác được, thái độ của hắn đối với ta đã không còn gay gắt như lúc trước.

"Nhi tử thỉnh an phụ thân!"

Giọng Hoắc Tiểu Kỳ giòn tan!

Nhưng Hoắc Y Cẩm lại giật mình, thậm chí có động tác muốn nhảy sang bên cạnh.

Nhìn bộ dáng bối rối của hắn, ta buồn cười muốn chớt, nghĩ đến, hắn mới hai mươi hai tuổi, chắc là chưa quen có đứa con trai lớn như thế này!

"Ha ha!"

"Hừ!"

Hoắc Y Cẩm thấy ta cười trộm, không nói gì, phất tay áo rời đi.

Buổi tối, cả nhà chúng ta đoàn tụ, ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên.

Trên bàn cơm.

Ta ân cần gắp đồ ăn cho tướng công, một chén to cũng sắp chất đầy không còn chỗ chứa nữa.

Hoắc Y Cẩm ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt lành lạnh: "Bình thường ngươi cũng lấy lòng tổ mẫu và mẫu thân ta như vậy sao?"

"Họ không cần ta lấy lòng, chỉ cần ta sáng tối thắp cho ngươi ba nén nhang, họ đã rất thích ta rồi!"

"Hừ! "Hoắc Y Cẩm lại tức giận! Không hiểu sao!

Ta thầm than! Người sống quả nhiên khó hầu hạ hơn người chết nhiều!

Chăn gối to tướng bồng bềnh mềm mại của ta bị Hoắc Y Cẩm chiếm lĩnh, chỉ có thể chen chúc trên giường nhỏ với Hoắc Tiểu Kỳ.

Ngủ cả một đêm khiến thắt lưng đau nhức, chân thì bị chuột rút.

Sáng hôm sau, lúc đứng trước cửa phòng giãn gân cốt, Hoắc Y Cẩm đi tới.

Hắn nói cho ta biết, trong phủ hôm nay mở tiệc đón khách, bảo ta làm việc chú ý một chút.

Đây là lo lắng ta đi ra ngoài làm cho hắn mất mặt xấu hổ sao?

Trước kia phụ thân đãi khách ở trong phủ, cũng không gọi ta ra ngoài, thỉnh thoảng có ai hỏi, sẽ giải thích ta là nha đầu không hiểu chuyện.

Ta hiểu!

Cả ngày hôm đó, tiền viện rất náo nhiệt, còn mời gánh hát, có nam có nữ.

Ta trốn trong phòng Hoắc Tiểu Kỳ học may vá, không ra đến cửa phòng.

Buổi tối lúc sắp tắt đèn, Hoắc Y Cẩm phái người tới gọi ta, lại bảo ta đi tới tiền viện.

Ta nghi ngờ hắn bị mất trí nhớ gián đoạn.

Không phải sáng nay hắn nói không cho ta xuất hiện sao?

Đi tiền viện, phần lớn mọi người đã về, những người ở lại đều là huynh đệ cùng Hoắc Y Cẩm vào sinh ra tử.

Ngay khi ta xuất hiện, đã có tiếng ồn ào.

"Đây rồi, đại tẩu tới rồi!"

Hoắc Y Cẩm uống rượu, ngồi phịch xuống ghế chủ nhà, không đồng ý cũng không phủ nhận.

Người bên cạnh cũng liêu xiêu, thấy ta tiến vào, nói giỡn vài câu với ta, nhưng không có ai có ý muốn chê cười ta.

Ta nhìn ra được những người này ở trước mặt Hoắc Y Cẩm cực kì nghiêm túc.

Ta mỉm cười đi đến bên cạnh Hoắc Y Cẩm, nhỏ giọng hỏi hắn đây là tình huống thế nào?

Hắn đẩy một đĩa hoa quả ta chưa từng thấy qua đến trước mặt ta, nói lát nữa có người tới, bảo ta giúp hắn đuổi người đó đi, sẽ tốt cho ta.

Ta thầm nhíu mày.

Chỉ chốc lát sau, "người đó" trong miệng Hoắc Y Cẩm đã tới.

Mặc mũ trùm đầu, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp động lòng người.

Vừa vào nhà đã lao thẳng tới Hoắc Y Cẩm.

"Hoắc ca ca, Tương nhi nghe nói huynh còn sống, không quản xôi vạn dặm đến thăm huynh đây!"

Thôi thị ở Giang Nam , tiểu nữ Thôi Tương, nổi tiếng là văn thơ lai láng khắp kinh thành, ngay cả tiểu nhân vật trong nhỏ bé như ta cũng mua hai tập thơ của nàng ta, trước kia còn có hôn ước với Hoắc Y Cẩm, là tiểu thư khuê các chân chính.

"Hoắc ca ca, muội là Thôi Tương đây! Tương nhi đến thăm huynh đây."

Hoắc Y Cẩm bình thản nhìn nàng ta, cúi đầu uống một ngụm rượu, vẻ mặt thối muốn chết.

Ta nhìn không vừa mắt, đành phải lên tiếng lần nữa: "Thì ra là Thôi cô nương, ca ca của cô có lẽ là uống nhiều quá, không thích hợp ôn chuyện, ngày mai cô nương quay lại được không?"

Thôi Tương bị ta đuổi khéo, có hơi giận dữ.

"Cô là ai?"

Ta giải thích một hồi, nàng ta lại nói: "Thì ra ngươi chính là người đã kết hôn với Hoắc ca ca. Sinh tử không thể tồn tại chung được, người mang điềm xấu như ngươi tại sao còn ở Hoắc phủ?"

Nói có một câu đã tát thẳng vào mặt người ta như vây sao?

Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, xem thái độ của ta thế nào.

Ta không giận không tranh cãi nói: "Thôi cô nương nói đùa rồi, ta là từ cửa chính gả vào Hoắc phủ, không ở trong phủ này, chẳng lẽ đi đến phần mộ tổ tiên Hoắc gia sao?"

Hoắc Y Cẩm chết trận sa trường, lúc không tìm nổi manh áo giáp, những người này né không kịp, thân ai nấy lo.

Hôm nay người còn sống trở về, còn lập đại công, một số người sợ là hối hận đến xanh mèo.

Nếu ta là Hoắc Y Cẩm ta cũng thấy phiền.

"Muội muội Thôi gia này, nếu cô tự cho mình là khách, nữ chủ nhân của nơi này là ta sẽ chiêu đãi cô, nhưng nếu cô có tâm tư khác, vậy mời đi về cho."

"Ngươi là cái thá gì mà đến lượt ngươi đòi đuổi ta đi? Hoắc ca ca, huynh nói một câu đi."

Thôi Tương nguyền rủa ta sau đó lấy lòng Hoắc Y Cẩm.

Giống hệt thứ muội đáng ghét kia của ta, cô đã thành công đốt lên ngọn lửa bực bội trong ta rồi đó!

Vì thế ta đứng lên, lớn tiếng nói:
"Ta ở trong phủ này một ngày, chính là nữ chủ nhân của phủ này một ngày, Hoắc Y Cẩm muốn ta, đời này ta vì hắn dậy dỗ con cái, trông coi cái nhà này; hắn không cần ta, ta sẽ cao chạy xa bay, tuyệt đối không dây dưa dài dòng, nhưng đó cũng là chuyện sau này. Người đâu, đưa Thôi cô nương ra khỏi phủ, thiếu gia uống nhiều, đỡ thiếu gia về hậu viện nghỉ ngơi đi!"

Thôi Tương khiếp sợ nhìn ta, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải đãi ngộ quá đáng như vậy.

Hoắc Y Cẩm cũng nhìn ta, sửng sốt!

Hổ không gầm, các ngươi coi ta là mèo bệnh chắc!

Ta thả lỏng tay, chờ đó cho lão nương!

Đêm khuya, ta vui vẻ đi theo sau Hoắc Y Cẩm trở về, giống như gã sai vặt đòi tiền thưởng.

Hoắc Y Cẩm bất đắc dĩ, ném cho ta moitj khối ngọc bội trông có vẻ rất quý giá trên người hắn.

"Ta thấy ngươi thấy tiền là sáng mắt, có biết ta tìm được ngươi giấu bao nhiêu vàng bạc không? Ước chừng hơn vạn lượng đó."

Ta trấn an: "Đó đều là bảo bối của ta đó, là toàn bộ của hồi môn và phần quà của lão phu nhân, ngươi đừng đánh mất của ta."

Hoắc Y Cẩm im lặng hỏi: "Ngươi là chuột chũi sao? Cái gì cũng thích chuyển vào hang của mình! Quần áo bốn mùa ta mới mua cũng không có chỗ để để nữa."

"Ngày mai ta sẽ dọn đi!" – Dọn chỗ cho đống quần áo bốn mùa của ngài.

Giọng Hoắc Y Cẩm lại lạnh đi, "Ngươi nói ta không cần ngươi, ngươi sẽ cao chạy xa bay, tuyệt không dây dưa dài dòng phải không?

Nói xong, hắn liền tức giận bỏ đi.

Ôi chao!

Mấy người xem có phải hắn ghen tị vì ta có nhiều tiền hơn hắn không?

6

Mẹ chồng nói muốn lên núi làm lễ tạ, Hoắc tiểu tướng quân không có thời gian nên bảo ta đi cùng.

Trên đường ra ngoài thành thì bất ngờ gặp Khương Vi và mẹ kế Vương thị.

Mẹ chồng nói muốn xuống xe chào hỏi, ta ngăn không cho đi, sau đó nhìn thấy Khương Vi lên xe ngựa của Nhữ Dương vương phủ.

Nhữ Dương vương phủ có một tiểu vương gia, thanh danh không tốt, xem ra Khương gia lại đu bám được gia đình quyền quý khác rồi.

Ta hơi có chút buồn bực, tới trên núi, lại gặp phải Thôi Tương.

Nghe Thôi Tương cứ một câu "Cô cô", hai câu "Hoắc ca ca", ta không còn thấy buồn bực nữa, mà điên tiết lắm rồi!

Ta nói với mẹ chồng mình muốn đi vệ sinh, trốn tránh gần nửa ngày.

Lúc quay trở lại đã thấy Thôi Tương đưa mẹ chồng đến bên cạnh một vách núi, tranh chấp gì đó với một đám tiểu cô nương.

Không biết là ai khởi xướng nói đến Hoắc gia tiểu tướng quân làm chủ sự tình.

Vốn dĩ những người này làm thơ để thưởng ngoạn phong cảnh, nhưng không biết ai cho rằng chỉ làm thơ về hoa lá cành thì rất làm chán, đã muốn bàn luận thì phải nói về chuyện triều chính.

Nói thiên hạ này bách tính đều lấy Hoắc tướng quân làm đầu, ai còn để ý đến hoàng gia uy nghiêm.

Ta vừa nghe đã thấy không đúng, mẹ chồng cũng lạnh mặt.

Thôi Tương vì lấy lòng mẹ chồng ta, vội vàng biện bạch vài câu, nhưng cubgx không thể đấu lại được mọi người mồm năm miệng mười, tình huống bắt đầu dần dần mất khống chế.

Ta muốn dẫn mẹ chồng rời đi, Thôi Tương vội vàng kéo mẹ chồng tiến lên phân xử, còn đem thân phận mẹ chồng là mẹ của Hoắc tướng quân, phu nhân Hoắc phủ để lộ ra.

Ai ngờ, những tiểu cô nương này không những không để ý đến thân phận địa vị của Hoắc phủ, còn động thủ trước, đám người bắt đầu la hét loạn lên.

Chỗ này đều là vách đá, cây cỏ tươi tốt, đất còn xốp.

Hơn nữa bên cạnh còn không có hàng rào ngăn cản, nếu như ngã xuống thì đây sẽ không còn là cuộc tranh cãi vớ vẩn nữa.

Ta gọi hết mấy nha hoàn đi theo tới, vừa quay đầu đi đã nghe thấy tiếng mẹ chồng hô to "Cứu mạng"

Ta xoay người lại, chỉ thấy mẹ chồng bị đẩy lui vài bước, người không đứng vững, chỗ đất dưới chán lỏng lẻo, cuối cubgf vỡ ra cả người bị trượt xuống vách núi.

Tất cả mọi người hoảng sợ, tản ra chạy về nơi an toàn.

Lúc này, Thôi Tương cách mẹ chồng ta gần nhất, nếu cô ta nắm lấy tay bà, có lẽ có thể túm lấy mẹ chồng.

Nhưng cô ta là tiểu thư khuê các, chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ tới mức đứng ngây tại chỗ, chân cũng không nhúc nhích được một bước.

Chờ ta chạy tới, mẹ chồng đã hoàn toàn trượt xuống.

"Nham Nham cứu ta!"

Trên người mẹ chồng chỗ nào cũng dính bùn đất, những ngón tay được chăm sóc cẩn thận đang dùng sức đào vào lớp đất trước mặt, búi tóc trên đầu xiêu vẹo, khuôn mặt lấm lem, nước mắt ào ra.

Mảnh cỏ kia cùng với mẹ chồng còn đang trượt xuống.

Ta đứng ở trên đỉnh vách, bám vào một gốc cây cổ thụ, duỗi dài thân thể cũng không biết phải làm sao, sợ hãi toàn thân đôe mồ hôi.

"Nắm lấy cái cây bên cạnh đi!" Ta hét lên, nhưng sức của mẹ chồng quá yếu, không thể với tới cái cây.

Bị bụi gai, đá vụn trên đường va chạm, cuối cùng kẹt ở giữa sườn núi, không có động tĩnh.

"Mẫu thân!" Ta gọi to vài tiếng, không thấy động tĩnh, lòng đã rơi xuống vực sâu.

Lúc này, Thôi Tương phía sau mới phản ứng lại, được nha hoàn nâng đỡ, đứng xa xa, khóc lóc thảm thương.

"Thôi phu nhân, Thôi phu nhân!"

Ta xoay người, đẩy nàng ta ra.

"Cút qua một bên khóc đi, hôm nay mẹ chồng ta có mệnh hệ gì, Y Cẩm sẽ lột da của ngươi!"

"Không phải ta đẩy bà ấy xuống!"

"Cút!"

Thôi Tương còn muốn giải thích, lại bị vẻ mặt lạnh băng của ta doạ sợ tới mức không dám nói gì nữa.

Nha hoàn Hoắc phủ đều vây quanh, lo lắng gặng hỏi.

"Thiếu phu nhân, làm sao bây giờ?"

Ta bảo hai người đi gọi người hỗ trợ.

"Cởi quần áo!" Lại ra lệnh cho mấy nha hoàn khác cởi áo khoác, dùng trâm cài trên đầu cắt thành vải, tạm thời bện một sợi dây thừng.

Mẹ chồng chắc là mới ngất đi vì sợ hãi, nhưng bị mắc kẹt ở lưng chừng sườn núi, bên dưới là vực thẳm, lúc nữa tỉnh dậy, vùng vẫy, nếu bị trượt xuống thêm nữa thì sẽ rất tệ.

Hôm nay ra cửa chỉ dẫn theo hai người già, bốn tiểu nha hoàn, bây giờ còn bị ta sai đi hai người.

Thời gian không đợi ai cả!

Đúng lúc này, Thôi Tương lại đòi đi gọi người trợ giúp thay nha hoàn, kiếm cớ chuồn!

Được rồi, cô ta chỉ là không muốn gánh vác trách nhiệm mà thôi.

Dây thừng bện xong, ta buộc một đầu thật ở lưng mình, để bốn người phía trên giữ ta, chậm rãi thả xuống...

Chờ ta xuống đến chỗ mẹ chồng, gọi bà tỉnh lại.

Mẹ chồng ôm ta, gào khóc:

"Nham Nham, ta biết ngay con sẽ cứu ta!"

"Đừng khóc, con đeo dây thừng, phía trên có người kéo, bò lên rất dễ.

Dây thừng không chịu nổi sức nặng của hai người, ta dụ dỗ mẹ chồng bò lên trước, mình sẽ lên sau.

Nhưng chờ mẹ chồng được kéo lên, cái cây nhỏ ta dựa vào lại bắt đầu sạt lở, cảm giác bị hẫng khiên ta ngã ngửa người ra sau, hai tay cố tìm kiếm để bám vào cây cỏ bên cạnh.

Mặt và thân thể đều đau rát.

Bịch một tiếng, chân đụng vào một thân cây đại thụ, không kịp đau đớn, ta vội vàng ôm chặt lấy thân cây đại thụ kia.

Cuối cùng cũng không trượt xuống nữa.

Giương mắt nhìn lên, đã không thể nhìn thấy mọi người.

Chỉ có thể nghe thấy mẹ chồng và nha hoàn hô rất to.

Ta hét lên "Con vẫn ổn".

Nói với họ ở đây có một cái cây lớn, ta tạm thời an toàn.

Nhưng bọn họ không biết dưới đại thụ chính là vực sâu vạn trượng.

Ta ôm chặt cây đại thụ, cũng không biết nó có thể kiên trì tới khi nào, cổ họng khô khốc đau rát.

Ta nghĩ, ta vốn rất yêu quý mạng mình!

Hoắc gia bây giờ thiếu nợ ta nhân tình to lớn.

Ta thủ tiết cho Hoắc Y Cẩm một năm, nếu ta chết, hắn có thể cũng làm vậy vì ta không?

"Phi phi! "Ta vội vàng phỉ nhổ chính mình.

Ta lại nghĩ tới một đống vàng bạc lớn của ta, nếu ta chết, ta không cần Hoắc Y Cẩm thắp hương sớm chiều cho ta, hắn chỉ cần đốt cho ta một ít là được rồi.

Còn có Hoắc Tiểu Kỳ, không biết Hoắc Y Cẩm có đối xử tốt với nó hay không?

Này! Ta phát hiện, sao ta lại nhớ tới Hoắc Y Cẩm chứ? Ai nói cho ta biết với?

Ta quanh quẩn với luồng suy nghĩ hỗn loạn trong đâu, cũng không biết qua bao lâu, trời cũng bắt đầu tối.

Bỗng nhiên ta nghe thấy giọng của Hoắc Y Cẩm.

"Khương Nham, Khương Nham, còn sống không?"

Giọng nói trầm ổn kiên định mang theo chút lo lắng, tan nát cõi lòng truyền đến. Chắc là ta bị ảo giác.

"Đâyy! Còn sống còn sống, Hoắc Y Cẩm ngươi tới cứu ta sao?"

Trên đỉnh đầu, đá vụn bùn đất ào ào rơi xuống.

Ta híp mắt ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy, nam tử một thân áo đen, vạt áo xoay tròn giống như hoa quỳnh thật lớn, từ trên trời giáng xuống.

Thật đúng là Hoắc Y Cẩm rồi.

Hoắc Y Cẩm vững vàng đậu vào một nhánh cây bên cạnh ta, một tay vịn sợi dây thừng, đoạn đường núi này, ta trượt xuống vất vả, hắn lại bay lên bay xuống dễ dàng như vậy.

"Phu quânnnn! "Ta gọi một tiếng dài, còn chưa khóc thành tiếng đã bị Hoắc Y Cẩm mắng cho ngâm mồm!

"Khương Nham, đầu ngươi có lỗ sao? Ai bảo ngươi xuống cứu người!"

Ta há to miệng rơi ra rất nhiều đất, ngậm lại cảm thì thấy cấn răng, thế là ta nhổ phì phì.

Không thể chịu đựng được nữa.

"Hoắc Y Cẩm, đầu ngươi mới có lỗ đó, nếu ta không xuống, mẫu thân yếu đuối không thể tự xoay sở ngã xuống vực sâu lâu rồi, lúc này ngươi không phải ở đây chửi ta đâu, mà đang ở nhà khóc tang đó!"

Mắng hắn xong, hai chúng ta đều ngây ngẩn cả người.

Ta len lén nhìn Hoắc Y Cẩm.

Chỉ thấy hắn tức giận lỗ mũi nở to, lồng ngực phập phồng cả buổi cũng không bình phục được.

Nhất thời lỡ mồm, quên mất hắn giết người như ngóe!

"Còn không mau lăn qua đây."

Hắn đưa một cánh tay về phía ta và để ta bám vào.

Ta tủi thân hít hít mũi, kéo một góc váy cho hắn xem.

Lúc trước sợ mình không cẩn thận sẽ ngã xuống, ta cởi tất ra, buộc cổ chân của mình vào cành cây.

Chân tê dại, không qua được.

Hoắc Y Cẩm nhìn ta, lộ ra biểu tình khó có thể tin.

Ta còn tinh mắt nhìn thấy yết hầu hắn lăn lộn, cuối cùng không nói gì.

Kéo dây thừng lay động, đi tới bên cạnh ta, ta chỉ cảm thấy mu bàn chân lạnh lẽo, Hoắc Y Cẩm dùng một thanh chủy thủ cắt tất buộc chân ta ra, ôm phía sau lưng ta, giữ ta vào trong ngực thật chặt!

"Á......"

Sau đó ta theo hắn bay lên trên, tụt xuống tụt lên mấy cái, cuối cùng chân đã chạm được vào đất liền.

Ta không thể giẫm lên mặt đất, Hoắc Y Cẩm ôm ta vào lòng, còn không quên cởi áo khoác che đôi chân trần của ta.

Ta sợ tới mức, bám chặt trên người hắn như con bạch tuộc.

Vẻ mặt hắn thối hoắc, nhưng cánh tay lại rất chặt, bà vú già muốn đi lên đón ta, hắn nghiêng người tránh đi.

Cao xanh ơi! Sao ta lại cảm thấy hắn đối xử với ta rất tốt nhỉ?

7

Chân ta bị bong gân, trên mặt cũng có vài vết rạch.

Không thể cử động, cũng không còn mặt mũi gặp người.

Ta la hét nói một số người không thể vong ân phụ nghĩa, chiếm lấy chăn gối, đuổi Hoắc Y Cẩm về thư phòng.

Hoắc Y Cẩm vô cùng tức giận, mắng ta không có biện pháp phòng hộ đã xuống cứu người, là hành vi "ngu ngốc", trên chiến trường, là đáng đánh đòn.

Ta trừng mắt nhìn hắn, người ngã xuống chính là mẹ hắn, mẹ chồng ta, một năm qua, người đối với ta móc tim móc phổi.

Đừng nói không làm tốt biện pháp phòng hộ, cho dù không có biện pháp ta cũng phải xuống cứu người.

Nói xong, chính ta cũng hoảng sợ.

Thì ra không từ lúc nào ta đã coi người Hoắc phủ là người nhà của ta.

"Tóm lại, sau này không có ta bên cạnh, ngươi không được đi đâu hết!"

Hoắc Y Cẩm để lại những lời này, quay đầu bước đi.

Ta ngơ ngẩb trong gió thật lâu, hắn nói vậy là có ý gì?

Ta......

Chẳng lẽ là bị giam lỏng sao?

Hừ!

Chủ nghĩa bá quyền!

8

Triều đình trọng thưởng cho Hoắc Y Cẩm, ban cho đất đai, và thưởng một đống lớn đồ vật.

Thật sự giá trị nhất chính là ngàn lượng hoàng kim!

Đánh thành từng thỏi, xếp đều ở trong rương, kim quang lấp lánh.

Hoắc Y Cẩm thấy ta nhìn mà thèm nhỏ dãi, hỏi ta có muốn hay không?

Ta vội vàng gật đầu.

Hoắc Y Cẩm lại nói: "Đừng mơ, một cục cũng không cho ngươi!"

Sau đó còn bảo hạ nhân đem vàng đặt ở dưới giường ta, sai nha hoàn ngày đếm ba lần, thiếu một khối lập tức đi báo cho hắn.

Ta tức giận trợn mắt há hốc mồm.

Không phải hắn ghét chuột chũi nhất sao?

Sao cũng thích giấu tiền vào trong nhà rồi!

Hoắc Y Cẩm gần đây bề bộn nhiều việc, bởi vì danh tiếng của hắn trong triều càng tăng vọt, ngay cả bệnh nhân dưỡng thương ở hậu viện như ta cũng có thể nghe được tin đồn.

Người trong nhà đều khuyên Hoắc Y Cẩm bày tỏ ý định với hoàng đế, nhưng hắn lại lơ đi, nói bệ hạ là người hiểu rõ đại cuộc.

Nhưng mà, thời gian hắn về nhà lại càng ngày càng muộn, cũng không còn vẻ mặt thoải mái nữa.

Có một lần, ta tỉnh ngủ giữa đêm, phát hiện Hoắc Y Cẩm đứng trước giường, dịu dàng nhìn ta chăm chú.

Thấy ta tỉnh, hắn ngồi xổm xuống dịu dàng sờ sờ tóc của ta.

Ta hỏi hắn mấy giờ rồi?

Hắn nói với ta: "Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi".

Sau đó nói mình trở về lấy quần áo thay, phải đi xa nhà vài ngày.

Và rồi ta ngủ thiếp đi.

Sáng sớm, ta lồm cồn bò dậy, nhìn ánh sáng tràn khắp phòng, hỏi nha hoàn có phải tối hôm qua thiếu gia về không?

Nha hoàn gác đêm nói không có!

Nhưng lúc thu dọn tủ, ta phát hiện mấy bộ quần áo hắn thường mặc đã không cánh mà bay.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Đi tìm mẹ chồng, mẹ chồng đang đánh bài lá với thím bên cạnh, gặp ta, nhét hết tiền thắng vào lòng ta.

Ta lại đi bái kiến lão phu nhân.

Hoắc lão phu nhân nghe ta nói rõ ý đồ đến đây, nhàn nhạt nở nụ cười.

"Con à, lúc trước ta cố ý cho con gả vào Hoắc gia, quả nhiên không có nhìn lầm người."

Ê ê?

Lúc trước không phải coi trọng Khương Vi, nhưng Khương Vi không muốn gả cho Hoắc Y Cẩm chết trên chiến trường, ta mới thay gả vào sao?

"Con ngốc, ta sống hơn nửa đời người, còn có thể để kết hôn tạm bợ sao? Khuê nữ vừa độ tuổi trong kinh thành này, ta đều đã xem qua, quý nữ quá kiêu, thị nữ lại quá yếu, thật vất vả mới nhìn trúng co , mới bắt đầu từ mẹ kế Vương thị của con."

"Nếu ta thẳng thừng yêu cầu con về làm dâu, sợ Vương thị kia lại ép buộc con, may mà chỉ nói Khương gia nữ nhi."

"Thứ muội của con mắt cao hơn trời, chắc chắn sẽ không gả vào, chỉ có con, cũng may mắn là con!"

Ta đã bị sốc, không biết phải nói gì.

Hoắc lão phu nhân vỗ mu bàn tay ta, lại nói đến Hoắc Y Cẩm.

"Ta thấy Cẩm nhi gần đây đối với con cũng không tệ, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã nói một đằng nghĩ một nẻo, thờ ơ với những gì nó thích, con rộng lượng, đừng so đo với nó."

"Bà nội!" Hoắc lão phu nhân thế mà lại nói ta rộng lượng.

Ta là một người bụng dạ hẹp hòi nhất, chẳng qua không động đến tiền thì như thế nào cũng được, nói chuyện tình cảm hình như cũng...... còn phải kiếm sống!

Tóm lại, ta được Hoắc lão phu nhân trấn an nên cũng vui vẻ hơn.

Hoắc lão phu nhân còn nói, Hoắc Y Cẩm ở trên chiến trường chém giết nhiều năm rồi, cũng không phải là người tầm thường hữu dũng vô mưu, tin đồn trong kinh thành, hắn nhất định sẽ sớm có tính toán, người trong nhà chúng ta, cứ an tâm một chút đi!

Hoắc lão phu nhân cũng không sốt ruột, mẹ chồng còn đánh bài cả ngày, ta càng nên yên tâm mới phải.

Trở về ta đóng cửa ngủ ngon giấc.

Hoắc Y Cẩm ra ngoài hơn nửa tháng, cuối cùng đã trở lại.

Chỉ là dáng vẻ có chút lạ, ánh mắt nhìn ta cũng có nhiều né tránh.

Hắn còn hỏi ta, đối với cuộc sống sau này có dự định gì hay không.

Ta sững người.

Trước kia ta định thủ tiết cho hắn cả đời, sau đó hắn hồi triều. Ta định mang theo vàng bạc của ta đi thuê một nhà lớn, mở một cửa hàng, cơm áo không lo mà sống cả đời.

Nếu có thể lấy được hưu thư và sống một mình thì tốt.

Sau đó, sau đó hắn đối với ta rất tốt, ta đã......

Xong rồi! Là cuộc sống xung quanh quá thoải mái, làm cho ta không muốn rời đi nữa sao?

Hoắc Y Cẩm cúi đầu ăn cơm, nói hắn đã biết!

Hắn biết gì? Ta còn chưa nói gì mà!

Ngày hôm sau, hắn dẫn ta đi Nam thành xem một biệt viện.

Mô phỏng hệt như lâm viên Tô Châu, cầu nhỏ nước chảy, so với Hoắc phủ không đáng nhắc tới, nhưng hơn ở cái lịch sự tao nhã.

Ta thấy rất thích.

Hoắc Y Cẩm nhét chìa khóa vào trong tay ta.

"Tặng nàng! Không phải nàng luôn muốn có một căn nhà thuộc về mình sao? "Hắn nói.

Ta cầm chùm chìa khóa nặng trịch, cảm thấy tình huống càng ngày càng không đúng.

Bỗng nhiên một ngày, Hoắc Y Cẩm trở về rất muộn, hỏi ta có muốn đến biệt viện của ta giải sầu hay không.

Ta ăn nhiều không muốn nhúc nhích, hắn lại cứ thế phân phó nha hoàn thu dọn hành lý, còn bảo người gọi Hoắc Tiểu Kỳ cùng ta đi đến đó vài ngày.

Ta tức nghẹn, làm như ta là gói hàng bị đóng gói vứt bỏ đưa đến biệt viện.

Lúc thu dọn hành lý, ta mới phát hiện, Hoắc Y Cẩm đưa toàn bộ bảo bối của ta cùng với ngàn lượng hoàng kim hắn đặt ở dưới giường ngủ chuyển tới đây.

Giống như đang bỏ trốn.

Trực giác nói cho ta biết, Hoắc phủ sắp xảy ra chuyện, ta phải trở về một chuyến.

Nhưng Hoắc Tiểu Kỳ lạ chỗ, tự dưng sốt cao.

"Mẫu thân, mẫu thân!"

Đứa nhỏ sốt cao đến nói cũng không rõ ràng, ta một mặt sắp xếp người đi mời thầy lang, một mặt ôm Hoắc Tiểu Kỳ, cả đêm lau người hạ nhiệt cho nó.

Bận rộn không thế trở về Hoắc phủ.

Lúc trời sáng, có nha hoàn ghé vào lỗ tai ta nói Hoắc phủ tối hôm qua bị tịch thu.

"Ngươi nói cái gì?!"Một đêm không ngủ, ta hoài nghi mình bị ảo giác nghe nhầm, ngã ngồi trên mặt đất.

Tiểu nha hoàn Thanh Trúc vội vàng đỡ ta dậy, lau nước mắt nói: "Hoắc phủ tối hôm qua bị niêm phong rồi, nam nữ toàn bộ bị nhốt vào nhà ngục, nghe nói là bởi vì Hoắc tiểu tướng quân tự cao tự đại, không để triều đình, hoàng thất vào mắt, còn lấy binh quyền uy hiếp Hoàng thượng, cho nên, cho nên bị..."

Toàn thân ta bủn rủn, sợ hãi!

Nghĩ đến mấy ngày gần đây, Hoắc Y Cẩm khác thường, cùng với chuyện tối hôm qua hắn đưa ta và Hoắc Tiểu Kỳ đi, tim đập nhanh như muốn vọt ra ngoài.

"Làm sao bây giờ? Thiếu phu nhân, mẹ ta còn ở trong phủ! "Nha hoàn Thanh Trúc lo lắng phát khóc.

"Đừng hoảng! "Hoảng cũng vô dụng, tội danh lớn như vậy, Hoắc Y Cẩm không chết cũng phải bị lột da.

Tôi bảo Thanh Trúc, đừng hoảng hốt. Nhưng tay lại không ngừng run rẩy.

Với tính cách nóng nảy của Hoắc Y Cẩm, xuống đại ngục, chẳng phải là bị đánh chết sao?

Còn có mẹ chồng yếu đuối không thể tự xoay sở của ta, lần trước rơi xuống vách núi, đã muốn lấy nửa cái mạng, khóc ba ngày ba đêm còn không xong.

Càng tệ hơn là Hoắc lão phu nhân ở trong ngục giam âm u ẩm ướt, bà già rồi có thể chịu nổi sao?

Ta bảo Thanh Trúc thay quần áo, quay về Hoắc phủ hỏi thăm tin tức.

Còn ta đi tìm mấy ngừời bạn của Hoắc Y Cẩm, thăn dò tình hình.

Ta hỏi rất nhiều nhà, tất cả mọi người đều không muốn gặp ta, ngừoi đông ý gặp cũng chỉ khuyên ta mau đi về nhà mẹ đẻ, đi xa cũng được!

Nhưng là, ta đã sớm không có nhà mẹ đẻ, bây giờ Hoắc phủ cũng không có, ta nên làm cái gì bây giờ a?

Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy choáng váng...

Trở lại trong vườn, ta nhìn Hoắc Tiểu Kỳ, nó đã hạ sốt, lại bắt đầu nghịch ngợm.

Ta nằm xuống và ngủ một giấc.

Lúc chạng vạng, ta mang theo rất nhiều bạc, đi hối lộ người canh ngục giam, bảo hắn dẫn ta đi gặp Hoắc Y Cẩm một chút

Quản ngục nhìn ta một hồi lâu, ta cho rằng tiền không đủ, lại nhét thêm.

Trong lòng hắn căng phồng đầy bạc, lúc này mới cười nói cho ta biết một tin tức.

Hoắc tiểu tướng quân, phạm trọng tội, loại tội danh vô cùng không tốt.

Một khi hoà bình, gia quan tấn tước.

Một khi thấy baik, đầu cũng không giữ được, còn phải chịu hậu thế thóa mạ.

Loại người này, ai dám cho ta vào thăm?

Hắn bảo ta đừng uổng phí khí lực, về nhà an tâm chờ tin tức đi.

Ta tức giận đạp tường, bạc của ta hi sinh vô nghĩa quá.

Hoắc tiểu tướng quân bị bắt đến đại ngục, người trong triều lên án công khai hắn bắt đầu tăng nhiều.

Nghe nói Nhữ Dương Vương cầm đầu đảng phái, còn nói hắn là câu kết với kẻ thù bên ngoài làm một loại giao dịch, mới khiến nước đich hứa hẹn vĩnh viễn không động binh.

Loại tin tức này một phụ nữ và trẻ em như ta nghe xong còn thấy bực mình.

Một đại tướng quân cách địch ngàn dặm, làm cho địch ba mươi năm không dám xâm phạm, bị một đám văn thần chỉ biết mồm mép, nói công lao thành tội, khiến người ta từ công thần trở thành tội thần.

Sớm biết như vậy, Hoắc tiểu tướng quân còn đánh trận làm cái gì, trực tiếp nhận hàng là xong rồi, trận kia ai thích đánh ai đánh đi, thắng hay không thắng cũng không sao cả, dù sao bây giờ ngay cả mạng đều không giữ nổi.

Ta càng nghĩ càng bi ai, che chăn khóc đỏ mũi.

Nghĩ đến ngày đó nhìn thấy thứ muội ta Khương Vi lên xe ngựa Nhữ Dương vương phủ, ta lại càng tức giận.

Nghĩ đến sắc mặt đắc ý của Khương Vi, ta lại bò từ chăn ra.

Không được, không thể cứ như vậy được, ta quyết định cho dù dùng hết bạc vô ích, cũng phải tạo ra một con đường, cứu Hoắc Y Cẩm ra.

Trải qua vài ngày cố gắng, cuối cùng ta cũng tìm được cách, trà trộn vào ngục giam.

Người cai ngục bảo ta mặc như một cô gái đưa cơm sau đó đưa ta vào phòng giam.

Trong phòng giam tối tăm không có ánh mặt trời, một thân thể khô gầy nằm nghiêng trên một tấm chiếu cỏ lạnh lẽo.

"Phu quânnnnn! "Ta khóc nấc lên.

Ngay khi ta muốn chạy tới, cổ áo bị túm lại.

"Nàng đang làm gì vậy?"

Ta quay người lại, đã thấy Hoắc Y Cẩm mặc trường bào mới tinh, đang yên đang lành đứng ở phía sau ta.

Ta nhìn hắn, lại nhìn người còng lưng ở góc tường, hình như hơi gầy hơi tướng công ta một chút.

Hmm!

Hoắc Y Cẩm đưa ta đi cửa sau đến một sân sau trống trải, hỏi ta vào bằng cách nào.

Ta im lặng: "Đập tiền!"

"Ha! "Hoắc Y Cẩm cúi đầu liếc ta một cái, khóe miệng nở nụ cười.

Hắn nói: "Cũng chịu hi sinh bảo bối à, ta còn tưởng rằng Hoắc Y Cẩm ta nuôi ăn một con bạch nhãn lang chứ!"

Ngươi mới là bạch nhãn lang!
Cả nhà ngươi đều là bạch nhãn lang!

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?", ta hỏi hắn, vì sao người sắp rụng đầu, còn có thể ở trong sân lớn, thoải mái như thế.

Hoắc Y Cẩm ngồi xuống, nhàn nhã rót một tách trà, nhìn ta.

Ta bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, vươn một ngón tay chọc thắt lưng hắn.

"Nói gì đi chứ!"

"Đừng nhúc nhích! "Hoắc Y Cẩm không đứng đắn," Ngứa!"

Hừ!

Ta tức giận ném túi tiền rỗng trong tay lên người hắn, xoay người bỏ đi.

Nhọc công ta táng gia bại sản, chỉ để gặp hắn một lần, hắn lại sống thảnh thơi như vậy!

Hoắc Y Cẩm giữ chặt ta, cẩn thận quan sát ta như lần đầu tiên gặp mặt.

"Nàng không phải vẫn muốn hòa ly, muốn ở một mình, muốn mang theo vàng bạc của mình cao chạy xa bay sao?"

Làm sao hắn biết? Hoắc tiểu tướng quân còn có thuật đọc tâm sao, quả thực quá đáng sợ.

Hoắc Y Cẩm lành lạnh cười nói: "Ai bảo nàng nói mớ lớn tiếng như vậy."

"Quả nhiên không phải là mơi, nửa đêm chàng lẻn vào phòng ta!" Ta xấu hổ, thẹn quá hóa giận.

Đập ngực hắn hỏi: "Hôm nay ta tốn rất nhiều bạc, cầu người bái Phật, bảo ngự sử đừng buộc tội chàng, bảo võ quan văn thần giúp chàng nói đỡ một tiếng, giữ cho chàng một mạng, ta vì gặp chàng một lần, cũng tốn rất nhiều bạc, hôm nay tiền thì tiêu hết, chàng lại chẳng làm sao, ta chính là muốn đi đó, không liên quan đến chàng, chàng hài lòng chưa?"

Hoắc Y Cẩm quanh năm luyện binh, ngực cứng rắn, ta đấm hắn mà tay mình lại đau.

Ta tức giận không chịu được, nước mắt trực trào ra.

Hoắc Y Cẩm đưa tay muốn lau cho ta.

Ta đã đánh vào tay hắn.

Hắn lại lau, ta lại đánh!

Hắn cố chấp muốn lau, ta liền cố chấp đánh liên tục.

Cho đến khi nghe thấy tiếng cười "Xì".

Ta ngẩng đầu nhìn thấy một vị mỹ nam tử không kém Hoắc Y Cẩm bao nhiêu, thần vận đều tốt.

Hoắc Y Cẩm thừa dịp ta chưa chuẩn bị, tranh thủ lau nước mắt cho ta.

"Không ngờ tới, Hoắc tướng quân mặt lạnh của chúng ta, cũng có một mặt nhu tình như thế. "Mỹ nam tử nói.

Ta đang muốn châm chọc, ngươi mù sao? Con mắt nào nhìn thấy sự dịu dàng của hắn chứ.

Hoắc Y Cẩm quỳ sụp trên mặt đất.

"Bái kiến thái tử điện hạ!"

Hoắc Y Cẩm còn không quên kéo ta một cái! Chân ta mềm nhũn, thuận thế quỳ xuống bên cạnh Hoắc Y Cẩm.

Mỹ nam tử hoá ra là thái tử, ta bối rối thật lâu.

Thì ra, một năm trước, lộ tuyến hành quân của Hoắc Y Cẩm bị lộ, quân ta liên tiếp bị bại trận, khiến hắn ý thức được trong triều có người thông đồng với địch phản quốc, hơn nữa chức vị còn không thấp.

Bất đắc dĩ, hắn phải cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, giả chết chờ thời cơ.

Nhưng sau khi sự tình qua đi, lại không nắm được cái đuôi của bất kỳ nội gián nào.

Hoắc Y Cẩm cảm giác lòng dạ người này quá sâu, sớm muộn gì cũng thành mối họa, cho nên cấu kết với Thái tử...

Khoan, không đúng, là bắt tay với thái tử, sau đó nghĩ ra ý tưởng tịch thu Hoắc phủ, để nội gián tự lộ chân tướng.

Cuối cùng, kẻ thù đã xuất hiện...

"Vị phu nhân này của ngươi, rất có lòng đấy, vì gặp ngươi một lần, hào phóng chi rất nhiều bạc!"

Hoắc Y Cẩm lại vui vẻ: "Đa tạ điện hạ, nàng ấy là hào phóng nhất!"

Ta ở phía sau ra sức véo Hoắc Y Cẩm, hào phóng cái rắm, tim của ta đang rỉ máu đây này!

Ta hỏi: "Thái tử điện hạ kia, nếu đây là gặp dịp thì chơi, vậy có thể trả tiền cho ta không?"

"Như vậy không được!" Thái tử nói: "Đông cung có một vị thái tử mới, nàng tham tiền cũng giống như Hoắc phu nhân. Tuy ta là hoàng tử nhưng tiền của ta cũng không nhiều bằng Y Cẩm Số tiền này ta sẽ coi như quà gặp mặt của hai người với Thái tử phi, ta chắc chắn Y Cẩm sẽ đồng ý thôi!"

Hoắc Y Cẩm đương nhiên là đồng ý.

Nhưng lòng ta lại giống như bị móc một lỗ lớn, đó đều là mạng của ta đó, Hoắc Y Cẩm là muốn mạng của ta!

9

Lại qua vài ngày, người trong triều lên án Hoắc Y Cẩm càng lúc càng nhiều, Nhữ Dương Vương càng ngày càng càn rỡ.

Còn dâng cái gì "Cáo thiên hạ thư" hận không thể lập tức định tội danh Hoắc tiểu tướng quân.

Trong lúc đó, ta ngẫu nhiên gặp Khương Vi một lần, thắt lưng hơi lớn, chắc là có thai, thấy ta hôm nay chịu tội, còn bỏ đá xuống giếng, nói ta đời này đều là mệnh nha hoàn, không có khả năng hưởng phúc.

Ta hỏi thăm một chút, con trai Nhữ Dương Vương hậu viện có hơn hai mươi thị thiếp, còn cả ngày lưu luyến nơi đào hoa.

Ta chờ Hoắc Y Cẩm đông sơn tái khởi, vỗ vào mặt nó!

Xem nó còn dám đắc ý hay không!

Một ngày cuối thu, binh mã trên đường đi rất đông, ta dẫn theo Hoắc Tiểu Kỳ ra ngoài nhìn, Nhữ Dương vương phủ cách một con phố bị niêm phong.

Hoàng thượng hạ cấp chiếu: Nhữ Dương vương thông đồng với địch phản quốc, nhiều lần cung cấp tình báo cho địch quốc, khiến thành trì biên cảnh bị hủy, bách tính cửa nát nhà tan, hắn còn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân, chiếm đất cướp của, không việc ác nào không làm.

Quan trọng nhất chính là vu oan cho Hoắc tiểu tướng trung quân ái quốc, tội này đáng chém!

Đồng thời, Hoàng thượng còn hạ chiếu, thay Hoắc Y Cẩm sửa lại án xử sai, nói rõ Hoắc gia bị tịch thu chẳng qua là kế sách tìm ra kẻ bán nước thực sự.

Hơn nữa Hoắc Y Cẩm còn được phong tước hầu, hưởng thế tập!

Ta ôm lấy Hoắc Tiểu Kỳ, cười vui vẻ.

Xa xa, một bóng người ở góc đường đối diện, cưỡi ngựa đến, đạp mặt trời mà về!

Lạch cạch! Lạch cạch! "Tiếng vó ngựa vang lên trong lòng ta, ánh mặt trời chói mắt, ngựa hí dài trong nghịch quang!

Hoắc Y Cẩm tà áo tung bay, diện mạo như tranh vẽ!

Hắn chậm rãi đưa một bàn tay tới trước mặt ta, giọng như tiếng chuông dội vào tim ta.

"Khương Nham! Ta tới đón nàng về đây!"

Phiên ngoại 1

Một ngày nào đó, nắng rất đẹp, ta làm ổ ở trong phòng khách, cắm mặt vào khe hở ở góc tường!

"Không thể nào, không thể nào! Ta nhớ chính là ở chỗ này mà."

Hoắc Y Cẩm từ bên ngoài trở về, hỏi ta tìm cái gì?

"Ta nhớ hồi trước, phía sau khe hở tủ rớt một hạt đậu vàng, sao bây giờ tìm không thấy."

Hoắc Y Cẩm nhìn ta, nói lúc trước quan binh xét nhà đào ba thước đất, không có chuyện để lại cho ta hạt đậu vàng nào đâu.

Ta chán chường ngồi dưới đất, nhìn Hoắc Y Cẩm giống như đại gia ngồi ở trên ghế thái phi, ăn bánh ngọt của ta uống canh ô mai của ta.

"Trả tiền đây!"

"Nàng nói cái gì? Nói to một chút ta không nghe thấy!"

"Chàng nợ ta hai vạn ba ngàn lượng bạc trắng, còn có một ngàn năm trăm lượng hoàng kim rốt cuộc khi nào thì trả?"

Hừ! Phải biết rằng, lúc trước chính là Hoắc Y Cẩm dụ dỗ ta, nói sẽ bồi thường thiệt hại, còn nói cái gì mà người trên đường đều đanh nhìn, bảo ta cho hắn chút mặt mũi, ta mới nắm tay hắn, cùng hắn hồi phủ.

Bây giờ người này muốn quỵt nợ sao?

Hoắc Y Cẩm nói: "Không có tiền, ngân khố của phủ đều bị dọn sạch rồi, nàng cũng không phải không biết, Thái tử keo kiệt, không trả tiền cho ta!"

Ta nghiến răng giận dữ.

Hoắc Y Cẩm nhìn ta một cái, cắn một miếng táo, nhai nhai.

Lại liếc ta một cái, nuốt miếng táo, nói với ta: "Thật ra còn có một cách kiếm tiền nhanh nữa."

"Cách gì? " Mắt ta sáng trưng!

Hoắc Y Cẩm ngoắc tay gọi ta qua nói:
"Không phải chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ sao? Không bằng nhân lúc này làm, lúc trước có bao nhiêu người đổ oan cho ta, mà chưa được bồi thường, tiền mừng nhất định không ít."

Ta trợn mắt nhìn lại, cảm thấy Hoắc Hầu đang tham luyến sắc đẹp của ta thì đúng hơn!

Phiên ngoại 2

Đêm động phòng hoa chúc, ta ôm một đống ngân phiếu lớn, đếm tiền mừng kếch xù bên trên, cười không khép được mồm.

"Phát tài rồi, phát tài rồi! "Ha ha ha! Chẳng trách giang hồ luôn nói nhân sinh có ba chuyện tốt, có một hạng chính là "Đêm động phòng hoa chúc" là đây!

Chắc hẳn là niềm vui do vàng bạc mang lại rồi!

Hoắc Y Cẩm cầm rượu Hợp cẩn đưa cho ta một ly, mặt có vẻ tức giận.

Ta nhanh chóng nhận lấy ly rượu, chạm vào ly hắn một cái: "Cạn ly, số tiền chàng nợ ta lúc trước, bây giờ coi như thanh toán xong rồi!"

Rầm rầm! Ta vừa uống rượu xong, cằm đã bị Hoắc Y Cẩm nắm chặt.

"Đau quá!" Ta nhe răng kêu cứu.

Hắn lại đưa mặt đến trước mặt ta: "Nham Nham, nàng nhìn ta đi, đừng nhìn tiền nữa được không."

Ánh nến tắt, lông mi gấm như quạt nhẹ, mắt như ngân hà.

Môi còn đỏ rực.

Ta bất giác đưa tay đặt ở trên vai hắn.

Hắn hình như cười, lại có vẻ rất nghiêm túc.

"Phu quân nàng có đẹp hơn so với đống vàng bạc kia không?"

Ta phát hiện ta không có cách nào thở bình thường được, tim còn đập rất nhanh.

Ta đang muốn gọi nha hoàn đi lấy cho ta viên cứu tâm hoàn.

Hoắc Y Cẩm lại một tay đẩy ngã ta, môi phủ lên môi ta.

"Ôi! Cẩn thận chút!" Ta khẽ rít lên.

Thứ hắn đang đè chính là gia sản bảo bối của ta đó!

(Hoàn toàn văn)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store