ZingTruyen.Store

Truyen Luoi Cho Mua He

1.


Mẹ đứng trước che chắn cho tôi rồi mắng hắn vì hành động vừa rồi. Anh tôi với vẻ mặt méo mó, nghiến răng nghiến lợi: 'Nó cả ngày chỉ biết ăn chơi, nuôi trai, làm sao đạt được số điểm ấy? Mọi người đừng để nó lừa gạt'

Ông bà nội quay sang khạc nhổ vào tôi, quát lớn: 'Thằng bé đã nói với chúng ta từ lâu rồi, con bé này ở trường yêu sớm!'

'Làm sao Minh Triệt có thể đạt điểm cao hơn Minh Thăng? Chắc chắn là kết quả giả mạo!'

Tôi nhặt chiếc cốc lên, lau đi vết nước trên áo, và bật cười nhẹ nhàng. 'Thượng Minh Thăng,' tôi nói, 'anh vẫn như xưa, vẫn thích bịa đặt chuyện đồn thổi.'"

02.

Thượng Minh Thăng là anh họ của tôi, nhưng luôn muốn thừa kế công ty nhà tôi.

Để đẩy tôi - người thừa kế chính danh - ra khỏi vị trí, trong vô số phương thức cạnh tranh, anh ta đã chọn cách bịa đặt tin đồn. Khi thành tích học tập không bằng tôi, anh ta bịa rằng tôi gian lận trong kỳ thi; ngoại hình không bằng tôi, anh ta lại bịa đặt chuyện tôi nuôi nam sinh.

Bây giờ, anh ta còn muốn bịa đặt chuyện tôi gian lận trong kỳ thi đại học. Tiêu tiền như nước, tính cách xấu, không có não... đều là những nhãn mác mà anh ta dán cho tôi.

Chỉ khi danh tiếng xấu của tôi đủ tồi, anh ta mới có thể nổi bật lên được.

Tôi đã không nghĩ đến việc phản kháng. Nhưng ông bà nội cưng chiều anh ta, bố tôi lại coi trọng anh ta, nói những lời vô nghĩa kiểu 'con trai sẽ có tiềm năng lớn', hoàn toàn không để mắt đến tôi - con gái ruột của mình.

Tôi cứ nói thêm hai câu, họ lại dùng chuyện bố mẹ Thượng Minh Thăng mất sớm để áp đặt lên tôi, bảo tôi phải thông cảm cho anh ta.

Cuối cùng, tôi quyết định kiên nhẫn chịu đựng, chờ đến khi kết quả kỳ thi đại học được công bố, sau đó sẽ dùng sự thật để phản đòn.

'Thượng Minh Thăng, những tin đồn mà anh tạo ra trước đây, bây giờ tôi không tính toán với anh'

Tôi ngồi xuống sofa, giọng nói lạnh lùng đến mức đáng sợ: 'Nhưng anh không thực sự nghĩ rằng tôi không thể thi điểm số cao hơn anh đấy chứ?' Hay là anh đã bịa đặt quá nhiều, đến nỗi anh cũng tin vào những lời nói dối mà mình đã tạo ra?"

Thượng Minh Thăng bỗng nghẹn ngào, mặt đỏ bừng, nghẹn lời nhìn tôi.

Mẹ tôi lúc này mới phản ứng lại, liên tục la lên: 'Đúng vậy, trước kia Tiểu Triệt đã từng được chọn vào đội tuyển Toán học Olympic cấp tỉnh, với trí thông minh của con bé, thi đậu điểm số cao có gì là lạ đâu?'

Bố tôi hạ giọng quở trách mẹ: 'Chuyện đó đã là quá khứ từ lâu rồi, bây giờ còn nhắc, không thấy xấu hổ à! Con gái hễ lên cấp ba là không thể sánh kịp con trai, nhất là khi con bé còn học các môn khoa học tự nhiên!'

Tôi nói một cách bình tĩnh: 'Nhưng dù sao, vị trí thủ khoa môn khoa học tự nhiên của tỉnh chúng ta, đã 5 năm liên tiếp đểu là nữ sinh.'

'Điều đó cũng không liên quan gì đến cô cả!' Ông bà nội chắn trước mặt Thượng Minh Thăng: 'Cô nói đi, cô có yêu đương sớm ở trường không?'

Tôi lướt qua họ, nhìn thẳng vào Thượng Minh Thăng. 'Anh trai, xin anh hãy nói cho ông bà biết chuyện tôi yêu đương. Có lẽ không thể làm phiền anh nói hết mọi chuyện, nhưng hãy cho mọi người biết, tôi đang hẹn hò với ai?'

Trên khuôn mặt Thượng Minh Thăng hiện lên một vẻ bối rối, ánh mắt lảng tránh tôi. '...với... Lý Tiêu Thuần...'

Cái tên này, bố mẹ tôi không hề xa lạ.

'Là người luôn được khen ngợi trong các cuộc họp phụ huynh... người đứng đầu cả khóa?'

03.

Mối quan hệ giữa Lý Tiêu Thuần và tôi thực ra không phải là tình yêu. Nhưng không biết từ khi nào, đã có lời đồn đại bên tai nói rằng tôi đang bao nuôi cậu ấy.

Không cần suy nghĩ, tôi cũng biết đó lại là trò quỷ của Thượng Minh Thăng. Tôi quyết định dùng kế sách của hắn, tôi đã tìm Lý Tiêu Thuần, nhờ cậu ta vào vai "nam nhân kế" và tất nhiên, phần thù lao cũng tăng lên không ít.

Thế nhưng, công việc chính của Lý Tiêu Thuần, thực chất là gia sư.

Tôi khoát tay: "Tôi thuê cậu ấy để dạy kèm cho tôi.'

"Các người rõ ràng...' Thượng Minh Thăng nghiến răng, 'Rõ ràng đã làm nhiều chuyện thân mật!'

'Cố ý thôi, tôi đang diễn cho anh xem đấy.'

Đã giả vờ nhiều năm như vậy, tôi thực sự phải nói ra mới thấy sảng khoái: 'Thượng Minh Thăng, anh thuê gia sư giỏi nhất cho mỗi môn học, mỗi giờ tốn hàng đống tiền! Chi phí tôi thuê Lý Tiêu Thuần thấp hơn anh nhiều, kết quả kỳ thi đại học lại cao hơn anh hai trăm điểm' tôi cười nhẹ một cái 'không phải chỉ là đồ bỏ đi sao?'

Thượng Minh Thăng bắt đầu ho sặc sụa, mặt đỏ bừng lên.

"Đủ rồi!" Bố tôi thấp giọng quát, "Thượng Minh Triệt, hãy có chút dáng dấp của một cô em gái đi, đừng có vẻ mặt hả hê của kẻ tiểu nhân!"

"Tiểu nhân?" Tôi nhìn chằm chằm vào ông: "Con gái ba bị vu khống, bị cướp đoạt tài nguyên thuộc về mình, chỉ phản kháng vài câu đã thành 'kẻ tiểu nhân' à?"

Bố tôi hiển nhiên trở nên cáu kỉnh: "Đó là anh trai cô, cô nói chuyện thế nào hả?"

Ông bà nội càng lao vào định đánh, nhưng bị mẹ tôi cản lại một cách quyết liệt.

Bà nội mở miệng chửi: "Quả nhiên con gái học hành càng nhiều, tâm tư càng hư hỏng!"

Ông nội liên tục dùng gậy gõ xuống sàn nhà: "Tâm không chính đáng! Hạnh kiểm xấu! Còn nuôi dã tâm sói con!"

Tôi tức giận bốc lửa: "Tại sao Thượng Minh Thăng học hành là tiến bộ, còn tôi học hành lại là dã tâm sói con? Công ty nhà tôi vốn dĩ phải là của tôi!"

Ánh mắt của Thượng Minh Thăng tối sầm. "MInh Triệt, mày không hiểu sao. Cuối cùng mày cũng phải lấy chồng, không phải là người của nhà họ Thượng. Tao là cháu trai cả của dòng họ, sau này nhà cửa sẽ dựa vào tao, mày nên từ bỏ những ảo tưởng ngu ngốc đó đi!"

Tôi không giận mà cười: "Ồ? Chỉ với bản tính vô dụng như anh, cũng xứng đáng kế thừa gia sản sao?"

"Dù tao có vô dụng đến mấy, tao cũng là đàn ông, cũng tự nhiên mạnh mẽ hơn mày!" Vẻ chua cay khinh bỉ trên khuôn mặt của Thượng Minh Thăng hiện ra không thể che giấu,

"Nếu có trách thì trách dì không đủ sức, không sinh được con trai cho chú —" Anh ta chưa nói hết câu, tôi tung một cú đấm thẳng vào mặt anh ta.

04.

Khi tôi bị kéo ra, mũi của Thượng Minh Thăng đã bị vẹo, máu chảy đầy nền nhà. Ông bà tôi kêu khóc muốn gọi cảnh sát, nhưng bị ba tôi khuyên can, nói rằng 'không nên phơi bày những chuyện xấu xa ra ngoài'.

Tôi vừa bị la mắng vừa nghe thấy bà nội ôm lấy Thượng Minh Thăng, yêu thương gọi anh ấy là 'cháu trai ngoan'.

Mẹ tôi ngồi bên cạnh tôi, với đôi mắt đầy nước, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi. Ba tôi hút thuốc, đi lại quanh phòng một cách bồn chồn.

Máu của Thượng Minh Thăng đã ngừng chảy, anh ấy đòi tôi phải đi xin lỗi. Trái tim tôi từng chút lạnh đi. Dù điểm số của tôi có tốt đến đâu, dù Thượng Minh Thăng có lời lẽ cay độc thế nào, kết quả vẫn không thay đổi.

Bao năm kiên nhẫn chịu đựng và khát khao được minh oan của tôi, chỉ như một cú đấm vào bông.

Chỉ đơn giản vì tôi là con gái.

Tôi không rơi một giọt nước mắt nào, quay lưng bước ra cửa. 'Nếu cô bước ra khỏi cửa này, thì đừng bao giờ quay trở lại!' Bà nội vừa đỡ Thượng Minh Thăng vừa la mắng.

'Cái nhà này cung cấp cho cô đủ thứ để cô ăn ngon, sống tốt, mà cô lại là kẻ vô ơn, đánh vào mặt anh trai mình!' Ông ngoại thậm chí đã đưa ra tối hậu thư: 'Tôi thế nào cũng không tin cô có điểm số cao hơn anh trai cô nhiều như vậy. Ba năm qua, Minh Thăng đã vất vả học hành, mỗi ngày từ sáng đến tận khuya, cô thì tôi không biết lẩn quất ở đâu, lôi thôi với cái gì gọi là 'gia sư' đó.'

'Nếu cô không xin lỗi anh trai mình, thì đừng trách chúng tôi làm việc nghĩa không nghĩ tới tình thân, tố cáo cô gian lận trong kỳ thi đại học!' Ông nội tôi từng là một cán bộ, cả đời tự coi mình là người thanh cao, nhưng thực chất lại lạnh lùng và cứng rắn, đầu óc đầy tư tưởng phong kiến.

Bố tôi vội vàng tiến lên, cố gắng làm dịu không khí. Nhìn thấy vẻ mặt tự cho mình là nắm giữ sự thật của ông nội, tôi không nhịn được mà bật cười, rồi bấm số một cuộc gọi. 'Alô, trung tâm coi thi à? Tôi muốn tố cáo thí sinh dự thi là Thượng Minh Thăng, số báo danh XXX......XX, phòng thi XX, đã gian lận trong quá trình thi.'

'Cô điên rồi à!' Bố tôi giật lấy điện thoại từ tay tôi, không thể tin được nhìn vào số trên màn hình. Đó quả thật là số điện thoại để tố cáo.

Thượng Minh Thăng che mũi nhìn về phía tôi, vẻ mặt lo lắng không yên, đầy vẻ tội lỗi. Tôi đoán chính xác rồi.

Thượng Minh Thăng thi được 482 điểm, vượt qua điểm chuẩn đại học loại một là 15 điểm - do gian lận mà có.

Còn tôi, Thượng Minh Triệt, đạt 682 điểm, xếp thứ chín toàn tỉnh - toàn bộ là do chính bản thân mình thi được.

04.

Gia đình tôi cắt đứt tiền sinh hoạt phí và bảo tôi dọn ra khỏi nhà. Khi tôi sắp đi, ông nội còn gọi điện báo cáo về tôi, làm cái trò "trừng phạt".

Tôi cười khẩy hai tiếng, không ngoái đầu đã bước ra khỏi cửa.

Đúng lúc đó, Lý Tiêu Thuần gửi tin nhắn cho tôi, hẹn gặp ở nơi cũ. Cậu ấy luôn đến đúng giờ, hôm nay còn đến sớm hơn, chạy vội đến chỗ tôi - "Minh Triết!"

Cậu ta lao đến trước mặt tôi, như muốn dán màn hình điện thoại vào mặt tôi, giọng run rẩy vì phấn khích: "Thế nào, cậu có kết quả thi chưa"

Tôi liếc nhìn qua. Chênh lệch có năm điểm. Tôi nói một cách thất vọng: "Ừ, chúc mừng cậu, thật giỏi..."

Rồi tôi xoa xoa mắt, giả vờ lau những giọt nước mắt không tồn tại. Lý Tiêu Thuần hoảng hốt, quay cuồng như một con nai ngốc nghếch: "Làm sao vậy, thi không tốt à?"

"Kết quả không như mong đợi? Hay là lại căng thẳng trong lúc thi?"

"Rõ ràng cậu đã ôn luyện nhiều bài tập như vậy mà!" Nói mãi, giọng cậu ấy chợt chua xót, "Chúng ta đã hứa... sẽ cùng nhau thi vào một trường đại học mà..."

Thấy trêu chọc đủ rồi, tâm trạng tôi cũng tốt lên không ít, tôi bèn cười và cho cậu ấy xem điểm của mình.

Lý Tiêu Thuần ngơ ngác một lát, ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình. Tôi lúc đầu nghĩ cậu ta sẽ mắng tôi vì đã lừa cậu ta, nhưng không ngờ lại có phản ứng như vậy, nên tôi đã đẩy nhẹ vai hỏi có chuyện gì. Lý Tiêu Thuần quay đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt rõ ràng có nụ cười nhưng quầng mắt lại đỏ hoe. 'Sao, sao lại khóc...?'

Tôi giật mình, vội vàng lấy khăn giấy cho cậu ấy. Cậu ấy lắc đầu, hít một hơi sâu. 'Minh Triết, cố gắng bao lâu nay của cậu, cuối cùng cũng có một sự đền đáp công bằng...'

Cậu ấy không kìm được giọng nghẹn ngào. Trong khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, nước mắt cậu ấy không kiềm chế được mà rơi xuống.

Tôi nhìn Lý Tiêu Thuần, trái tim tôi như được nước ấm từ từ làm tan lớp băng giá, lâu lắm rồi mới có cảm giác trở lại.

Sau khi kết quả được công bố, cậu ấy là người đầu tiên chân thành chúc mừng tôi. 'Cảm ơn cậu.'

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, 'Nếu không có cậu, có lẽ tôi không làm được.'

Lý Tiêu Thuần lắc đầu: 'Minh Triết, cậu giúp tôi nhiều hơn tôi giúp cậu nhiều lắm.'

Tôi không ngờ cậu ấy lại nói như vậy, bất giác 'Ồ' lên một tiếng. Cậu ấy nói từng chữ, hết sức nghiêm túc nói: 'Tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.' 'Cảm ơn cậu, đã giải cứu tôi khỏi đói nghèo và mặc cảm.'

06.

Tôi và Lý Tiêu Thuần chỉ chính thức biết nhau sau khi cùng học một lớp ở trung học. Nhưng thực ra, tôi đã gặp anh ấy từ hồi cấp 2.

Tôi vẫn nhớ rõ về sự "nghèo đói" mà anh ấy nói.

Lúc đó tôi đã bắt đầu theo lời của Thượng Minh Thăng mà làm theo kế hoạch, giả vờ thành một cô gái không chịu tiến bộ và chỉ là một bình hoa vô dụng. Tôi cùng anh ta vào 1 trường trung học trọng điểm sau khi ném vào đây 1 số tiền lớn

Lý Tiêu Thuần thì tự mình thi đỗ vào.

Học sinh thi đỗ gọi là 'học sinh ưu tú', học sinh ném tiền vào được gọi là 'học sinh đặc biệt'. Mọi người thường xuyên hòa lẫn vào nhau trong lớp học, trông như thì có vẻ vui vẻ chẳng có gì, nhưng theo thời gian, khi sự chênh lệch kinh tế bộc lộ ra, nhiều chuyện đã thay đổi.

Đối mặt với những học sinh đặc biệt giàu có hoặc danh giá, học sinh ưu tú hoặc trở nên tự ti, hoặc trong lòng âm thầm khinh thường.

Kết quả cuối cùng là, học sinh ưu tú và học sinh được hưởng đặc quyền tựa như hai dòng nước giếng không hề xâm phạm lẫn nhau, ngay cả khi họ học chung một lớp, họ cũng như người dưng nước lã.

Trong số những người này, Lý Tiêu Thuần là một trường hợp nổi bật - một học sinh nghèo khó nhưng ưu tú, cậu ấy có mối quan hệ tốt đẹp với cả hai nhóm.

Có lẽ là do ảnh hưởng từ môi trường gia đình tốt, chàng trai này có một thái độ khiêm tốn nhưng không hề kém cỏi, không oán ghét người giàu cũng không sợ nghèo đói. Thậm chí cả cá tính tự trọng quá mức sắc bén và lì lợm mà hầu hết các cậu trai trẻ thời niên thiếu đều có, ở cậu ấy cũng không rõ ràng.

Hồi cấp 2 chúng tôi không cùng lớp, nhưng chắc hẳn cậu ấy đã nghe nói về tôi. Dù sao thời đó trong vài dặm xung quanh tôi cũng đã có tiếng là 'bà hoàng giàu có': đổi giày mỗi ngày, túi xách thường xuyên thay mới, miếng dán móng tay cứ giữa giờ là đổi, không hề tập trung vào học hành. Khi ấy, Thượng Minh Triệt, tiểu thư nhà họ Thượng, một biểu tượng rõ ràng của sự giàu có và phù phiếm.

Khi tôi đi ngang qua sân tập, cứ đi mười bước lại có tám chàng trai ra sức tán tỉnh, người thì đập bóng rổ điệu nghệ, người thì tựa vào cột điện cười hở lợi, thậm chí còn có kẻ cố tình vấp ngã vào lòng tôi... Ha, thật là nhiều mưu mô.

Vì vậy, khi Lý Tiêu Thuần với khuôn mặt rạng rỡ như nắng chạy đến phía tôi, tôi tưởng anh cũng chỉ là một gã tán tỉnh, vừa định lẳng lặng giơ chân để ngáng chân cậu ta một cái, thì nghe cậu ta nói: 'Bạn ơi, bạn có cần cái chai nước suối đã uống xong này không?'

Tôi sững sờ, rồi đưa chai cho anh.

Lý Tiêu Thuần gật đầu cảm ơn và lẩm nhẩm một bài hát khi cậu ta đi nhặt chai khác. Rất tốt, anh chàng à. Cậu đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi.

Sau này tôi quan sát thấy, vào giờ giải lao cậu ta thường xuyên đi nhặt chai rỗng, sau giờ học thì đem bán tại trạm tái chế phế liệu gần đó, mỗi ngày cũng kiếm được chút tiền nhỏ.

Khi sắp bước vào năm cuối cùng của cấp 2, Lý Tiêu Thuần thôi không nhặt chai nữa, có lẽ cậu nhận ra rằng học hành chăm chỉ có tỷ suất hoàn vốn cao hơn nhiều so với việc nhặt chai, và từ đó cậu ta tập trung vào việc học.

Khi thi chuyển cấp, cậu ta từ một học sinh xếp hạng trăm trong lớp vươn lên đầu bảng, giành được học bổng miễn phí ba năm học phổ thông trung học của trường.

Điều này nhanh chóng trở thành chủ đề được mọi người ngưỡng mộ.

Khi phát biểu lời cảm ơn về giải thưởng này, Lý Tiêu Thuần vẫn giữ nụ cười rạng rỡ như ánh nắng kia, còn tôi đứng dưới sân khấu, bỗng nhiên cảm thấy chạnh lòng.

Đây là một người bình thường, muốn dùng chính sức lực của mình để thay đổi số phận. Cậu ta không đặt niềm tin vào người khác, chỉ dùng sự quyết đoán cao độ để hoàn thành mục tiêu của mình. Bất cứ khi nào, những người như vậy đều xứng đáng được tôn trọng.

07

Tôi biết rằng Lý Tiêu Thuần sống trong cảnh nghèo đói, nhưng không nghĩ rằng cậu ấy lại tự ti đến vậy. Thậm chí tôi còn sơ ý hỏi đến cuộc đời thê thảm của cậu ấy.

Lý Tiêu Thuần nghiêng đầu, chìm đắm trong suy tư. Cậu ấy luôn rất vui vẻ trước mặt tôi, ít khi có khoảnh khắc yên tĩnh như vậy.

Tôi nhìn gió mùa hè thổi qua mái tóc ngắn mát rượi của cậu, mang theo hơi thở của sự tinh khiết. Cậu ấy kiên trì tập luyện quanh năm, làn da phơi ngoài áo sơ mi có màu lúa mạch, phủ một lớp cơ bắp mảnh mai, thân hình cân đối và thon dài.

Kết hợp với ngũ quan ưu tú, nhìn vào khuôn mặt cậu ấy thật là dễ chịu và hài lòng. Bỗng nhiên, tôi chợt nhận ra rằng, Lý Tiêu Thuần trước kia là người rất được mọi người yêu mến.

Tuy nhiên, sau khi mối quan hệ của chúng tôi trở nên thân thiết và có tin đồn rằng được tôi bao nuôi, thì không còn mấy ai muốn tiếp tục quan hệ với cậu ấy nữa...

Vì muốn kiếm số tiền lương này từ tôi, cậu ấy cũng thật không dễ dàng.

Lý Tiêu Thuần dường như cảm nhận được điều gì đó, trong lúc này quay đầu nhìn vào mắt tôi.

Cậu mở miệng, hơi lắp bắp khi bắt đầu nói: 'Tôi... khi còn nhỏ, rất nhỏ, cha tôi nợ nần cờ bạc, và đã bỏ lại tôi cùng mẹ chạy trốn.

Để trả nợ, mẹ tôi đã bán hết những thứ có giá trị trong nhà, chuyển ra khỏi căn hộ chung cư, chúng tôi trở nên nghèo khó cùng cực.

Mẹ tôi thường tự trách mình, khóc lóc với tôi về việc nhận nhầm người, nhưng tôi lại quá yếu đuối, chẳng thể giúp đỡ được gì. Bà kiên quyết không cho tôi đi làm thêm, mặc dù bản thân mình làm rất nhiều công việc bán thời gian. Tôi vừa đi học vừa tìm mọi cách tiết kiệm tiền, thậm chí còn nhặt nhạnh chai lọ trong giờ giải lao.

Dù mọi người đều nói rằng việc đó không kiếm được bao nhiêu tiền, nói rằng tôi thật ngốc, nhưng hai mươi cái chai có thể đổi lấy một bữa sáng cho tôi, việc nhặt chai lọ có ích hay không, dạ dày của tôi biết rõ nhất."

Cậu ấy vỗ về bụng mình với vẻ mặt rất nghiêm túc. Vì thế, cậu ấy mới không có những thứ gọi là "tự trọng" rẻ tiền kia.

"Cho đến một ngày, cậu tìm đến tôi, nói rằng muốn thuê tôi làm gia sư".

Đến đây, Lý Tiêu Thuần có chút ngượng ngùng: 'Thực ra hồi cấp ba tôi bận rộn việc học hành quá, không chú ý đến bạn bè cùng lớp, nhưng mà, tôi lại có ấn tượng với cậu đấy. Hồi cấp hai, cậu có phải đã đánh Thượng Minh Thăng trong góc trường học không?'

Lý Tiêu Thuần nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh sáng rực.

'À!' Tôi bỗng dưng nhớ lại quả thật có chuyện đó.

'Lúc đó cậu đang ở...'

'Trong rừng cây nhặt chai lọ.'

Tôi không nhịn nổi, bật cười ha hả.

'Lúc đó Thượng Minh Thăng cùng mấy đứa học sinh bắt nạt học sinh nghèo, cậu lúc ấy dùng một cú đấm đã làm hắn ta ngã sõng soài, thật sự rất, rất...'

Lý Tiêu Thuần càng nói càng nhỏ giọng, '...ngầu.'

'Cậu đánh nhau trông ngầu thế...có phải cậu đã tập luyện chuyên nghiệp không vậy?'"

08.

Tôi đột nhiên cứng họng, không ngờ rằng cậu ấy bắt đầu chú ý đến tôi từ chuyện này.

Tôi quả thật đã tập luyện một cách đặc biệt. Trước khi Thượng Minh Thăng đến nhà, bố tôi đã kỳ vọng rất nhiều vào tôi, và tất cả những gì Thượng Minh Thăng có được bây giờ đáng lẽ là của tôi.

Lúc đó, cả nhà không hề cho rằng việc tôi có ý chí tiến thủ là xấu, thậm chí còn mong tôi mạnh mẽ hơn nữa. Vì thế, khi tôi đề xuất muốn học một ít kỹ năng tự vệ, bố mẹ đều rất ủng hộ.

Hồi đó tôi mê mẩn Lý Tiểu Long, bố tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mời cho tôi một vị thầy dạy võ Tiệt Quyền Đạo rất hiếm có, cho phép tôi tập luyện năm ngày một tuần...

Bây giờ nghĩ lại, việc tôi có thể dùng một cú đấm làm lệch đi sống mũi của Thượng Minh Thăng ngay lập tức tại nhà cũng là nhờ vào việc tôi đã tập luyện chăm chỉ từ nhỏ.

Điều đáng tiếc là, sau khi Thượng Minh Thăng đến, mọi thứ đều thay đổi. Túi cát và bảo hộ của tôi đã bị dọn đi, thay vào đó là đàn piano và violin. Những bộ quần áo gọn gàng không được phép mặc nữa, tủ quần áo của tôi giờ treo đầy những chiếc váy voan đắt tiền cứng nhắc và gò bó.

Tôi không thể nào năng động, hoạt bát, mạnh mẽ, chỉ có thể yếu đuối, thanh lịch, dịu dàng. Điều còn đáng sợ hơn là tôi thậm chí không được phép thông minh. Ngay khi tôi bộc lộ ý định muốn học hành điều đó giống như phạm phải tội ác không thể tha thứ.

Nguyên nhân không khó đoán: Tôi có thành tích học tập tốt hơn Thượng Minh Thăng, nếu tôi tiếp tục tập trung vào việc học, điều đó có nghĩa là tôi có tham vọng cạnh tranh với anh ấy. Và tất nhiên trở thành một mối đe dọa cho việc anh ấy kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Trong nhà tôi, con gái muốn tiền, muốn đồ đạc gì cũng được, nhưng duy nhất không được có tham vọng.

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, trước kia bố tôi sẵn lòng nuôi dạy tôi tốt chỉ vì gia đình không có con trai thôi.

Khi có Thượng Minh Thăng, tôi lại bị đẩy trở về với hình ảnh ban đầu, chỉ xứng đáng làm cái bình hoa.

Thêm vào đó, với những lời đồn đại anh ấy tạo ra, sự thiên vị thực sự từ ông bà và bố tôi, cuộc sống của tôi trở nên khó khăn đến mức chưa từng có.

Tôi không phải không nghĩ đến việc từ bỏ học hành thật sự. Dù sao thì gia đình cũng không kỳ vọng gì ở tôi, và sẵn lòng chi trả cho tôi ăn uống no đủ, ngoài một chút không cam lòng ra, có vẻ như cũng không có lý do gì để cứ phải cắn răng mà học.

Nhưng có một điều tôi không thể quên. Khi tôi còn học tiểu học, tôi đã được chọn vào đội tuyển Olympic toán của tỉnh, và giáo viên dạy toán lúc ấy rất yêu quý tôi.

Cô ấy lúc đó mới tốt nghiệp đại học, mức lương không cao nhưng dạy học rất tận tâm, dưới sự hướng dẫn của cô, tôi tiến bộ nhanh chóng.

Nhưng đúng lúc tôi sắp sửa tham gia đội tập luyện, bố của Thượng Minh Thăng gặp tai nạn và qua đời trên công trường vì say rượu. Mẹ của anh ta bỏ trốn với một người đàn ông có gia đình và bị vợ của người đó giết chết.

Ông bà nội dẫn Thượng Minh Thăng đến ở nhà tôi. Khi biết tôi sắp gia nhập đội tuyển, bà nội lăn lộn, gào thét trong phòng khách: "Con gái cô có thể đi học, cháu trai lớn của tôi thì không được à? Tại sao?"

"Đúng vậy, trên đời này không có lý do gì như thế!"

Bố tôi rất khó xử: "Nhưng giáo viên bảo rằng, Minh Thăng... cậu ấy không có năng khiếu"

"Vớ vẩn!" Bà nội la lớn và mắng mỏ.

"Cháu trai tôi không có, một đứa con gái sao có thể có? Không thể nào!"

Và thế là, việc vào đội tuyển ôn luyện của tôi bị cấm đoán. Cô giáo sau giờ làm đã đặc biệt ghé nhà tôi một lần, nỗ lực thuyết phục bố mẹ tôi: "Đây là cơ hội hiếm có, rất có lợi cho sự phát triển của Minh Triệt trong tương lai!"

Nhưng dựa vào lý do Thượng Minh Thằng mới mất cha mẹ và ông bà nội không hài lòng nên cuối cùng tôi đã không nhận được cái gật đầu từ bố.

Mẹ tôi tiễn cô giáo đến cửa, nói một cách khéo léo: 'Cô giáo, nhà tôi điều kiện... cũng khá được, Minh Triệt không cần phải làm những việc này, sau này cũng có thể sống tốt, cảm ơn cô đã quan tâm.'

Nhưng cô giáo không để ý đến mẹ tôi, cô cúi xuống nói với tôi: 'Minh Triệt, em phải nhớ, kiến thức mà mình học được là thứ đáng tin cậy nhất, học vấn mới thật sự giúp em sống tốt hơn sau này! Em rất thông minh, nhất định, nhất định không được từ bỏ việc học!'

Tôi thấy cô ấy nói đến mức khóe miệng còn bong tróc, nhưng vẫn không từ bỏ tôi, vẫn nhìn vào mắt tôi một cách nghiêm túc.

Kể từ khi Thượng Minh Thăng đến, ông bà hàng ngày bảo tôi không bằng anh ta, bố mẹ cũng không cho tôi làm nhiều việc nữa. Chính vì thế, khi nghe cô giáo nói, lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi cảm thấy được tôn trọng.

Tôi không nhịn được mà ôm chầm lấy cô giáo, ngửi thấy mùi dầu gội mát mẻ trên người cô, và nói rất nghiêm túc: 'Cô giáo, con nhớ rồi.'

09.

Dưới sự động viên của cô giáo, tôi không từ bỏ việc học, luôn tranh thủ thời gian rảnh để học hành. Thế nhưng để tránh cái miệng lải nhải của Minh Thăng, tôi luôn cố gắng không thể hiện mình.

Sau khi lên cấp 3 tôi bắt đầu cảm thấy bị đuối sức, không theo kịp kiến thức ở trường. Một phần vì tôi phải diễn trò hàng ngày, thêm vào đó không có ai giúp đỡ, nhiều kiến thức không thể nắm vững.

Một tháng sau khi lên cấp 3, tôi tìm đến Lý Tiêu Thuần.

"Khi cậu đến tìm tôi, tôi rất vui..." Lý Tiêu Thuần xoa xoa đầu mình,

"Thực sự lúc đó tôi không biết làm gia sư cụ thể ra sao, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội để ở bên cạnh, cùng nhau học tập... nên tôi rất, rất mong đợi..."

Nhìn thấy cậu ấy đỏ mặt nhớ lại chuyện xưa, tôi không nhịn được cười phá lên.

Lúc ấy tôi thực sự cảm nhận được cậu ấy không ghét tôi, vì sau khi nói xong yêu cầu, cậu ấy đã ngay lập tức đồng ý.

Chỉ là không nghĩ hoá ra lúc đó cậu ấy cũng mong đợi.

Trong buổi học đầu tiên, chúng tôi đi quanh co, tìm đến một quán cà phê trong con hẻm vắng vẻ bên ngoài trường học.

Cơ thể Lý Tiêu Thuần lúc ấy dường như cứng ngắc, tôi cứ tưởng cậu ta ngại ngùng nên liên tục nói chuyện để làm cậu ấy vui. Nhưng tôi càng nói, cậu ấy càng đỏ mặt.

Đến nỗi khiến tôi cảm thấy... không biết cậu ấy có sợ tôi không? Nhưng cậu ấy cũng không từ chối tôi, kiểu như vừa muốn vừa không muốn vậy.

Bây giờ mới hiểu, thì ra, đó là vì sự mong đợi.

Sau vài lần học, Lý Tiêu Thuần đã phát hiện ra điều không ổn: "Cậu một chút cũng không ngốc, cơ bản cũng khá tốt, sao mỗi lần thi cứ thấp như vậy?"

Tôi lấp liếm qua: "Lúc thi cứ hay căng thẳng mà."

Lý Tiêu Thuần đăm chiêu nhìn tôi sau đó không nói gì nữa. Nền tảng kiến thức của cậu ấy rất vững chắc, giảng bài cũng nghiêm túc, nên tôi tiến bộ khá nhanh chóng.

Để bày tỏ lòng biết ơn, mỗi lần học xong, tôi đều mời cậu ấy ăn uống thả phanh, nhưng chỉ gọi cho mình một cốc cà phê.

Lý Tiêu Thuần không nhịn được hỏi tôi: "Sao cậu không gọi thêm gì cho mình nữa hả, mỗi lần không chỉ trả tiền học cho tôi mà còn mời tôi ăn ngon nữa..."

Cậu ấy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn tôi có chút không đành lòng.

Tôi rõ ràng nghe thấy bụng cậu ấy réo lên vì đói nhưng vẫn cứ ngại ngùng không dám nhét miếng bánh vào miệng.

Tôi cười đáp: "Bây giờ chưa đói. Hơn nữa, tôi khá nghèo, không lo nổi ngân sách ăn ngoài."

Khóe miệng Lý Tiêu Thuần giật giật.

"Cậu... nghèo à?"

Tôi nhìn nhìn lại mình, phát hiện ra rằng có vẻ như lời nói của tôi không giá trị thuyết phục lắm. Bởi lúc này, cổ tay tôi đeo đồng hồ Vacheron Constantin phiên bản mới nhất, trên tai đeo đồ trang sức cao cấp của Tiffany, choker đính một viên đá Swarovski lớn...

Lý Tiêu Thuần không nhận ra những thương hiệu này, nhưng cảm nhận được chúng không hề rẻ.

Tôi nháy mắt với cậu ấy: "Nghèo tinh thần cũng là một dạng nghèo mà! Cậu xem, điểm số của tôi tệ đến cỡ nào ấy!"

Cậu ta không nhịn được cười ra tiếng, tiếp tục cắt một miếng bò steak đưa lên miệng tôi và bảo tôi ăn cùng.

Sau đó một thời gian dài, chúng tôi duy trì tần suất học bổ túc. Lý Tiêu Thuần dựa cằm nhớ lại: "Chính trong khoảng thời gian ấy, cậu đã cho tôi cơ hội, cho phép tôi vừa không sao lãng việc học vừa có thể dựa vào lao động để kiếm tiền, thực sự đã cải thiện được hoàn cảnh gia đình tôi."

Tôi vốn tưởng rằng, chỉ cần bản thân không để ý, hạ xuống lòng tự trọng, giấu đi cảm xúc, thì những tổn thương mà nghèo đói mang lại sẽ không tồn tại.

Nhưng chỉ đến khi bắt đầu kiếm được tiền, cảm nhận được chủ động kinh tế khi giàu có, tôi mới phát hiện ra rằng phẩm giá con người, thực sự được xây dựng dựa trên nền tảng của sự độc lập về kinh tế.

Giọng cậu ấy dần trở nên hào hứng: "Là cậu đã cho tôi cơ hội có công việc. Trước đây tôi sử dụng tiền mà mẹ kiếm được, nên lúc nào cũng đầy rẫy cảm giác tội lỗi. Đến khi tự mình cũng kiếm được tiền, tôi mới có dũng khí đối thoại ngang hàng với mẹ, nói ra suy nghĩ thực sự của mình. Tôi khuyến khích mẹ hãy quyết tâm tìm bố tôi, và ly dị ông ta."

Tôi mở to mắt, không thể tin nổi nhìn Lý Tiêu Thuần. "Mẹ tôi thấy tôi học giỏi, lại nói có lý, cuối cùng đã quyết tâm. Bà ấy tung tin đã trả hết nợ cờ bạc, dụ bố tôi xuất hiện, và dứt khoát thông báo cho ông ta biết, cuộc hôn nhân này - chắc chắn là đã kết thúc!"

Ánh mắt Lý Tiêu Thuần tràn đầy sáng lạn, cậu nhìn tôi, nụ cười nở trên môi: "Bây giờ tôi và mẹ không còn nợ nần gì, hoàn toàn thoát khỏi 'rác rưởi', sống ngày càng tốt hơn. Vậy nên... Minh Triệt, chính tôi phải cảm ơn cậu".

10

Mặt tôi cảm thấy nóng rực.

Cậu ấy thật sự rất chân thành. Trước đây, tôi từng trả tiền để anh ta giả vờ làm "bông sen trắng" của tôi, khi ấy ánh mắt cậu ta toát lên vẻ ngây thơ trong sáng khi khen tôi học tốt.

Cậu ấy hoàn toàn không quan tâm đến ý kiến của người khác, luôn sẵn lòng hy sinh vì tôi, thật uổng phí bộ óc thông minh của cậu ấy khi giải bài tập.

"Mùa hè này chúng ta lại tìm việc làm kiếm tiền nhé?" Lý Tiêu Thuần quay sang hỏi tôi, "Cậu vẫn còn đang tiết kiệm tiền chứ?"

Tôi bất lực mà giơ tay: "Vẫn tiết kiệm, nhưng có tin xấu: Tôi đã bị gia đình đuổi ra ngoài rồi."

Sau đó tôi kể cho Lý Tiêu Thuần nghe chuyện vừa xảy ra ở nhà, nói xong tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.

Cậu ấy lặng lẽ lắng nghe, và sau khi tôi kể xong, cậu ấy nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi. "Cậu đã vất vả rồi. Họ chắc chắn sẽ phải trả giá vì sự độc ác của mình."

Tôi cười một cách tinh quái: "Chắc chắn rồi!"

Lý Tiêu Thuần nhắc nhở tôi: "Tuy nhiên bây giờ, cách làm mà chúng ta đã sử dụng trước giờ sẽ không còn hiệu quả, chúng ta cần phải tìm một phương pháp mới."

Tôi gật đầu, lòng tôi không hề lo lắng, vì "phương pháp trước đây" đã giúp tôi kiếm được đủ nhiều tiền.

Thực ra phương pháp trước đây cũng chính là Lý Tiêu Thuần đã giúp tôi nghĩ ra.

Trước kia để cho Thượng Minh Thăng tin rằng tôi thật sự đáng bỏ đi nên tôi và Lý Tiêu Thuần đã đi đến một thỏa thuận, bởi anh ấy sẽ giả vờ là 'bạch liên hoa' do tôi bao nuôi.

Tôi đã cố tình chi một khoản tiền lớn, tặng cho Lý Tiêu Thuần một chiếc đồng hồ đeo tay cùng phân khúc giá với của tôi.

Thượng Minh Thăng ghen tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Vì để duy trì hình tượng nên ở nhà Thượng Minh Thăng không bao giờ dám mở miệng đòi tiền tiêu vặt.

Điều này không giống tôi, một người đã sớm bỏ đi sĩ diện, giả ngây giả dại, hàng ngày kể với bố rằng con gái nhà này nhà nọ lại mua gì đắt tiền, nếu tôi không có sẽ rất mất mặt.

Nếu để tài sản nhà tôi trước sau gì cũng rơi vào túi Thượng Minh Thăng thì việc tôi sớm lấy ra sử dụng còn tốt hơn nhiều.

Tóm lại, mục đích của tôi đã đạt được, Minh Thăng thật sự tin rằng tôi nuôi Lý Tiêu Thuần.

Anh ta cảm thấy dù Lý Tiêu Thuần có là người đứng đầu lớp, vẫn là một 'bạch liên hoa' mềm yếu, sẽ không làm nên sóng gió gì lớn, do đó cũng giảm bớt sự cảnh giác với tôi.

Lý Tiêu Thuần đeo chiếc đồng hồ phô trương đó một thời gian, cho đến khi mọi chuyện gần như lắng xuống, một ngày nọ, anh ấy bí mật gọi tôi ra ngoài, đưa cho tôi rất nhiều tiền.

"Tôi đã bán chiếc đồng hồ đi, không hề thấp hơn giá gốc nhiều lắm." Cậu ấy giải thích.

"Đây là thứ tôi tặng cậu, không cần trả lại"

"Nhưng cậu thậm chí còn không có sinh hoạt phí" Cậu ấy nóng lòng ngắt lời tôi.

"Minh Triệt, mặc dù tôi không biết hoàn cảnh của cậu thực sự ra sao, nhưng tôi tin những gì cậu đã nói với tôi." Tôi sững sờ một hồi lâu

Tôi nhẹ nhàng chạm vào số tiền cậu ấy đưa, bất giác hỏi: "Cậu bán chiếc đồng hồ cho ai vậy?"

"Chỗ thu mua đồ xa xỉ đó mà!" Cậu ấy xoa xoa đầu, "Ở gần trạm thu mua phế liệu, còn có khá nhiều người thu mua những thứ khác, như rượu thuốc lá, đồ xa xỉ vậy đó... Tôi qua đó nhiều lần, cũng đại khái biết một số chỗ trong đó."

Ánh mắt tôi sáng rực lên. "Ý tưởng này hay đấy!"

11

Sau đó, tôi liên tục làm nũng với bố để mua thêm đồ hiệu mới. Mặc dù bố cảm thấy đau ví nhưng khi thấy tôi không còn tranh giành tài sản với Thượng Minh Thăng và kết quả học tập cũng tệ 1 cách ổn định nên ông ta đành phải nhắm mắt chấp nhận.

Thượng Minh Thăng thì ghen tị đến nỗi gần như xanh cả mặt, cả người như sắp toả ra mùi chua đậm đặc nhưng lại không có cách nào đối phó với tôi. Chính anh ta đã nói xấu tôi khắp nơi rằng tôi tiêu tiền nhiều, tính tình xấu, không có não, nên mọi người cũng không kỳ vọng gì nhiều vào tôi.

Hàng ngày, tôi vào cửa hàng này, ra cửa hàng kia, tích trữ một đống hàng hóa ở nhà. Sau đó liên lạc với Lý Tiêu Thuần, nhờ cậu ta mua hàng online những món đồ nhái. Khi hàng về, tôi lấy cớ hẹn hò với anh ta để đưa hàng thật cho anh, rồi tự mình mang hàng giả về.

Lý Tiêu Thuần tìm người thu mua lại để bán hàng thật với giá cao, ngày hôm sau tài khoản của tôi sẽ nhận được một khoản tiền lớn.

Ngoài vài món đồ mang theo bên người, tôi từ từ cũng bán hết các món đồ hiệu khác với giá cao, sau đó khi giá vàng xuống thấp, tôi mua vàng thành thỏi để dành.

Trước kia tôi chỉ là dành dụm tiền tiêu vặt, nhưng giờ đây có thêm nguồn thu nhập này, tiền tiết kiệm của tôi tăng vọt không ngờ, mình thực sự đã trở thành một phú bà giàu có có tiền trong tay.

Tuy nhiên, tôi vẫn cứ keo kiệt như thường khi ở một mình.

Khi thấy tôi sống phóng khoáng ở trường, Thượng Minh Thăng, người vốn dĩ không có tài năng học hành, tự nhiên không cam lòng chịu thua, cũng bắt đầu sa đà vào hoa lệ.

Với năng lực và phẩm chất của hắn, làm gì có cô gái nào chịu qua lại nếu không phải vì tiền? Hắn lại không thể mặt dày như tôi để chạy đi xin tiền gia đình.

Dù sao, bản thân hắn cũng phải giữ hình tượng "học sinh chăm chỉ, cần cù, tiết kiệm, giản dị" chứ!

Thấy hắn rơi vào thế túng quẫn, tôi tự nhiên phải góp thêm chút lửa: cứ vài ba ngày lại tặng Lý Tiêu Thuần những món quà đắt tiền, rồi đi khoe mẽ trước mặt hắn.

Lý Tiêu Thuần thực sự rất thông minh, lần bào diễn xuất cũng rất linh hoạt. Một mặt trước mặt tôi nũng nịu: "Ôi trời ơi, Minh Triệt cậu thật là hào phóng, thế giới này làm sao có thể có một cô gái tốt bụng như cậu". Một mặt lại lạnh lùng đối đầu với Minh Thăng: "Cậu không phải học sinh đặc biệt sao! Cậu không phải là anh trai của Minh Triệt sao! Minh Triệt rộng rãi như vậy, sao cậu lại keo kiệt đến như vậy, hẹn hò mà không biết tặng quà cho đối phương à?"

Minh Thằng tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Hắn không biết bao nhiêu lần nhìn thấy tôi và Lý Tiêu Thuần làm màu khắp trường, gần như lúc nào cũng dính lấy nhau.

Nhưng hắn không biết, chúng tôi ngồi đọc truyện vui vẻ nhưng giấu bên trong là bộ đề thi, mỗi người một chiếc tai nghe Bluetooth đang phát giải thích chi tiết về các câu hỏi đạo hàm. Mỗi lần thì thầm vào tai nhau, đều là để kiểm tra chéo việc học thuộc của nhau. Minh Thượng nhìn thấy, hắn bỗng cũng muốn có một mối tình ngọt ngào!

12.

Mục đích ban đầu của tôi là muốn kích thích anh ta một chút, để anh ta cũng đi xin tiền tiêu vặt, sụp đổ hình tượng cá nhân cũng là đủ rồi.

Nhưng không ngờ, anh ta đã mang lại cho tôi một bất ngờ lớn hơn.

Một ngày nọ tôi dậy vào ban đêm đi vệ sinh, và phát hiện ra ánh sáng lọt ra từ phòng làm việc của ông nội trên tầng hai. Không bao lâu sau, tôi nhìn thấy Thượng Minh Thăng bước ra từ đó với khuôn mặt rất căng thẳng. Tôi lẩn tránh trở về phòng ngủ của mình, và đặt mua một chiếc camera nhỏ.

Ngày hôm sau khi về nhà, tôi lén vào phòng làm việc, lắp đặt chiếc camera nhỏ ở nơi cao, kết nối WiFi và dây nguồn.

Không bị ai phát hiện.

Khi Thượng Minh Thăng lại vào phòng làm việc, mọi hành động của anh ta đều được quay lại - anh ta đã lấy trộm một số đồng tiền cổ mà ông nội trân quý, thậm chí cả một đồng Khai Nguyên Thông Bảo có tình trạng rất tốt, được ông nội coi là bảo vật gia truyền...

Thật là tên khốn, tôi làm nhiều nhất cũng chỉ bán đồ của mình đi, còn Thượng Minh Thăng... anh ta thật sự là trộm đồ đấy!

(Khai Nguyên Thông Bảo là một loại tiền đúc của Nhà Đường, được phát hành từ năm 621 dưới thời của Đường Cao Tổ và vẫn được tiếp tục đúc và lưu hành trong hầu hết các đời Hoàng đế Nhà Đường cho đến tận năm 907)

Thượng Minh Thăng có tiền mua quà nên chuyện tình cảm tiến triển cũng khá thuận lợi. Tuy nhiên, anh ta chỉ chăm chú vào chuyện yêu đương, thành tích học tập vốn dĩ đã rất tầm thường, sau kỳ thi càng trở nên thê thảm không thể nhìn.

Tôi nghĩ rằng lần này anh ta sẽ chăm chỉ học hành, nhưng không ngờ tối hôm đó anh ta lại vào phòng làm việc, lấy trộm một lọ hoa ngọc bích đặt sau tấm bình phong.

Tôi chú ý quan sát vài ngày, anh ta không mua quà cho bạn gái nữa, không biết số tiền đó đi đâu. Nhưng điều kỳ diệu là, trong kỳ thi tuần tiếp theo, điểm số của anh ta tăng vọt, môn toán thậm chí lọt vào top năm của cả khối.

Lý Tiêu Thuần lén nói với tôi rằng giáo viên hoàn toàn không tin, đã yêu cầu cậu ta đi kiểm tra lại video giám sát nhiều lần.

Trong đoạn video, Thượng Minh Thăng dùng bút xoá liên tục lướt qua phần câu hỏi trên tờ khảo sát. Nếu muốn sửa lỗi thì cũng nên sửa trên tờ đáp án chứ nhỉ?

Chúng tôi cuối cùng đã xác định rằng vấn đề nằm ở cái bút xoá của Thượng Minh Thăng. Có lẽ nó là là một thiết bị quét đề bài, cũng có màn hình hiển thị ẩn, được dùng riêng để gian lận.

Ôi chao, đây quả là điều cực kỳ nghiêm trọng!

Tuy nhiên, nếu là kỳ thi đại học thì những thiết bị kiểu này chắc chắn sẽ bị phát hiện, anh ta phải nghĩ đến chứ?

Tôi vừa trốn dưới chăn làm bài tập, vừa theo dõi camera giám sát phòng làm việc trên điện thoại.

Thượng Minh Thăng lại vào đó. Lần này, anh ta đã chọn thứ mà ông nội yêu quý nhất - tượng Phật bằng vàng trên bệ đá.

13.

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, anh ta làm thế nào để gian lận trong kỳ thi đại học. Nhưng, tượng Phật bằng vàng không bao giờ trở lại.

Tôi đang thảo luận với Lý Tiêu Thuần về việc chúng tôi nên làm gì vào kỳ nghỉ hè, thì điện thoại reo lên: "Tiểu Triệt! Con về nhà xem đi, ông con..." giọng mẹ đầy vẻ lo lắng.

Bố tôi ở bên cạnh la lên: "Bà hỏi xem nó có lấy thứ gì trong phòng đọc sách không!"

Ha, thật là trùng hợp, còn ai hiểu rõ chuyện trong phòng đọc sách hơn tôi chứ? Tôi đã sẵn sàng cắt video từ trước, chỉ đợi được hỏi mà thôi!

Lý Tiêu Thuần nắm lấy cổ tay tôi, kiên quyết đưa tôi về nhà, "Tôi sẽ đợi cậu ở cửa, nếu cảm thấy có gì không đúng sẽ báo cảnh sát ngay, cậu nhất định, nhất định phải..."

Tôi vỗ về cậu ấy: "Không sao đâu, tôi tập luyện chăm chỉ là cho những tình huống này mà!"

Vừa bước vào nhà, gậy của ông nội bay về phía tôi, tôi nghiêng đầu, vừa vặn tránh được. Tôi nghe thấy Thượng Minh Thăng kêu lên: "Chính là nó! Cháu thấy nó vào phòng đọc sách!"

Ánh mắt tôi lạnh đi.

Khi vừa chặn được cái tát của bà nội, tôi chậm rãi nói từng từ một cho mọi người đều nghe: "Đồ là do Thượng Minh Thăng ăn cắp, tôi có bằng chứng."

Nói xong, tôi bảo người giúp việc ở nhà bật tivi và kết nối với điện thoại của tôi.

Trong video, Thượng Minh Thăng đang lén lút lẻn vào phòng đọc sách, góc phải trên cùng hiển thị thời gian: 3 giờ sáng. Đồng Khai Nguyên Thông Bảo, bình hoa ngọc bích, tượng Phật bằng vàng... anh ta ăn trộm nhiều lần, lấy chúng ra khỏi phòng đọc sách và không bao giờ mang lại.

Khi video phát xong, trong nhà yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

"...Đồ đâu rồi?" Bố tôi nhìn Thượng Minh Thăng và hỏi.

Thượng Minh Thăng mặt tái mét, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.

"Bán... bán mất rồi..."

Cây gậy của ông nội cuối cùng cũng chạm trúng người, đánh vào chính cháu trai ngoan của mình: "Nghiệt súc!"

Bà nội tôi lao vào Thượng Minh Thăng, vừa đánh vừa khóc.

Thượng Minh Thăng vội vàng biện hộ: "Tất cả đều tại Thượng Minh Triệt!"

Nói xong anh ta quay đầu, đầy hận thù nhìn bố tôi: "Chú thiên vị! Chú cho cô ấy nhiều tiền như vậy, không cho tôi cái gì cả!"

"Minh Triệt chỉ là hơi nũng nịu, thích mua sắm thôi... Sau này gia sản cũng là của cậu, cậu cần gì phải tranh với con bé vài đồng tiền?" Bố tôi không ngờ anh ta lại nói ra những lời so đo như vậy, không nhịn được mắng anh ta: "Cậu thật là mù quáng, thật là phí công chúng tôi bỏ công sức ra với cậu!"

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa, Lý Tiêu Thuần vừa gõ cửa vừa nói: "Thượng Minh Thăng! Mở cửa! Giáo viên nhà trường có chuyện muốn hỏi cậu!"

Giáo viên bước vào sau đó với vẻ mặt rất nghiêm túc, ông quan sát xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Thượng Minh Thăng.

"Vừa rồi trung tâm thi đã liên lạc với nhà trường. Họ nhận được cáo buộc và đã kiểm tra kỹ lưỡng băng ghi hình giám sát kỳ thi, xác nhận hành vi gian lận của cậu."

14.

Lý Tiêu Thuần kéo tôi về phía sau mình, lẻn dần về phía cửa. Nhà tôi lúc này đang hỗn loạn không lường.

Thầy giáo nói có lẽ Thượng Minh Thăng đã dùng tiền lớn để mua chuộc bạn cùng bàn trong phòng thi. Trên phòng thi, đối phương đã truyền tín hiệu mật, mỗi cử động đều diễn ra ngoài tầm mắt của giám thị, thực hiện một cách rất kín đáo.

Nhưng những mánh khóe này, sau khi xem kỹ lại camera giám sát, đều không thể giấu giếm.

"Bây giờ cậu đi cùng tôi trở về, chúng ta sẽ xác minh kỹ lưỡng các chi tiết." Nói xong giáo viên định dẫn Thượng Minh Thăng đi. Hành động này làm bà nội tôi tức giận đến mức ngã xuống đất lăn lộn. Nhưng lần này, những người khác trong nhà không còn hùa theo nữa.

Lời nói của Thượng Minh Thăng đã làm bố tôi tổn thương, ông nội tôi còn tồi tệ hơn, bảo bối của cả đời mình đã bị cháu trai bán đi, và thậm chí còn dùng để gian lận thi cử. Khi câu chuyện này được truyền đi, danh tiếng của ông phải làm sao?

Đột nhiên, tôi cảm nhận được cái gì đó đang đụng vào lưng mình — quay đầu lại mới thấy đó là cây gậy của ông tôi. Lý Tiêu Thuần lập tức vung tay đẩy cây gậy ra, đứng trước mặt tôi đối mặt với ông nội với ánh mắt giận dữ.

"Còn nó thì sao?" Cây gậy lại được nâng lên, run rẩy chỉ về phía tôi, nhưng không còn chạm vào tôi nữa.

"Có vấn đề gì với kết quả thi cử của nó không? Thầy giáo liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt bình thản: "Chúng tôi đã xem qua đoạn video rồi, không có gì bất thường."

Thượng Minh Thăng bắt đầu khóc lớn, không còn thấy vẻ kiêu ngạo tự đắc như thường ngày nữa. "Ông nội, ông phải tin cháu —!" Nhưng ông nội không quay lại nhìn anh ta, chỉ là dựa vào cây gậy, buồn bã từ từ bước lên lầu. Thượng Minh Thăng mắt đỏ hoe, nhìn theo bóng lưng ông, giọng nói lạnh lùng: "Nếu ông không cứu tôi, tôi sẽ để mọi người biết những thứ trong phòng đọc sách của ông là từ đâu mà có!"

Mọi người đều giật mình, ngạc nhiên nhìn anh ta.

"Ông là một cán bộ đã nghỉ hưu, sưu tập nhiều đồ tốt như vậy, có phù hợp không?"

Ông nội chỉ vào Thượng Minh Thăng, tay bắt đầu run rẩy.

"Những, những thứ đó... là tao dùng cả đời tích góp mua được!"

Thượng Minh Thăng cười một cách đầy ẩn ý, "Mua hay là hối lộ, gọi một cuộc gọi đến ủy ban kiểm tra, không phải sẽ biết sao? Tôi đã xong đời, cũng sẽ không để các người được yên!". Ông nội tức giận đến mức không nói nên lời. Hơi thở của ông trở nên gấp gáp, sau đó là đột ngột ngã về phía sau.

15.

Hành vi gian lận trong kỳ thi của Thượng Minh Thăng đã được xác minh. Kết quả thi của anh ta bị hủy bỏ, và trong vòng ba năm tới không được phép tham gia kỳ thi đại học nữa.

Qua xác minh cho thấy, ông nội thực sự không có vấn đề gì về tác phong làm việc, chỉ là những bảo bối mà ông dùng cả đời tích góp mua được đã mất hết. Cộng thêm cơn tức giận với Thượng Minh Thăng đã khiến ông phải nhập viện cấp cứu.

Sau khi xuất viện, ông không thể tự chăm sóc bản thân mình trong cuộc sống hàng ngày, bố tôi đã đưa ông và bà nội vào viện dưỡng lão có người chăm sóc chuyên nghiệp, không còn sống cùng chúng tôi nữa.

Kể từ ngày đó, nhà tôi cuối cùng cũng bắt đầu có một chút bình thường. Mẹ tôi đã đứng ra tổ chức cho tôi một bữa tiệc mừng đậu Đại học, bố không nói gì, chỉ là uống thêm vài ly rượu trên bàn.

Sau khi tiệc tàn, ông nội nói với giọng khàn đặc: "Minh Triệt, sau này nhà cửa giao cho cháu."

Tôi không trả lời.

Còn về Thượng Minh Thằng, bố tôi nói, nếu anh ta muốn, có thể cho anh ta đi học kỹ thuật ở nhà máy, miễn là chăm chỉ học hỏi, tự nuôi sống mình không thành vấn đề. Nhưng, gia đình chúng tôi không thể cung cấp công việc cho anh ta nữa.

Thượng Minh Thăng không nói gì chỉ đồng ý, nhưng có lẽ để tránh né hiện thực, anh ta dần dần bắt đầu nghiện rượu. Khi tôi lên đại học và về nhà vào kỳ nghỉ hè, lần gặp lại anh ta khiến tôi giật mình. Anh ta đã thay đổi đến mức tôi gần như không nhận ra, trên người đã có bóng dáng người cha chết vì rượu của anh ta.

Có lẽ... tình thương mù quáng mà ông bà nội dành cho anh ta, cũng giống như với cha anh ta vậy.

Tôi không biết giờ họ đã hiểu chưa: sự cưng chiều thiếu nguyên tắc đó, cuối cùng sẽ hại người. Nhưng tất cả những điều này đối với tôi không còn quan trọng nữa.

Tôi và Lý Tiêu Thuần từ kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học đã bắt đầu tích cực kiếm tiền, nhân danh việc thi đậu trường danh tiếng để mở lớp học thêm, kiếm được khá nhiều.

Tôi cũng cuối cùng có thể cởi bỏ trang sức, thay đổi váy áo, mặc những bộ quần áo gọn gàng, tiếp tục học môn võ mà mình yêu thích, trở lại với vẻ tự do tự tại của tuổi thơ.

Sau khi vào đại học, Lý Tiểu Thuần vẫn luôn dính lấy tôi mỗi ngày.
Chúng tôi cùng nhau đi thực tập, làm dự án lớn, nộp đề tài, thậm chí dùng tiền tiết kiệm để thành lập công ty, cùng nhau làm ăn. Nhưng anh chàng này vẫn giữ một thói xấu, mỗi khi có người hỏi về mối quan hệ của chúng tôi, anh ta luôn đầy hứng thú trả lời: "Cô ấy là bà chủ giàu có, còn tôi là trai bao của cô ấy!"

Tôi cười và đẩy anh ta ra: "Hủy hợp đồng, thời hạn dịch vụ của anh đã kết thúc từ lâu rồi!".

Anh ta vô liêm sỉ dựa vào tôi rồi ghé tai nói: "Phí đăng ký hàng tháng của tôi rẻ lắm, số tiền em trả thời trung học đã đủ dùng thêm vài chục năm nữa. Vậy nên, tôi sẽ đồng hành cùng em cả đời." 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store