ZingTruyen.Store

Truyen Luoi Cho Mua He

Thú thực ra, tôi bị mù mặt.


Tôi thích nam thần đã bốn năm, nhưng chỉ cần cậu ấy đứng giữa đám con trai thì tôi sẽ không nhận ra cậu ấy là ai.

...

"Tiết Trần Lễ?"

"Cậu đâu rồi, Tiết Trần Lễ, tớ không thấy cậu, hu hu hu."

Tiết Trần Lễ đứng ngay bên cạnh tôi: "..."

01.

Giữa tháng 9, mùa khai giảng hàng năm đã đến, tôi uống một ngụm trà chanh trên tay nhìn những người qua lại nườm nượp ở cổng.

"Tiết Trần Lễ, cậu giúp tớ xem trong đàn em khóa dưới lần này có ai đẹp trai hay không, tớ thấy không rõ."

Chàng trai bên cạnh bị tôi gọi là "Tiết Trần Lễ" cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng gõ đầu tôi một cái.

"Sao cậu không nhìn giúp tớ xem có gái xinh hay không." Nói xong, Tiết Trần Lễ liền bước về phía tân sinh viên.

"...... Cậu làm nhục tớ. "

"Cậu biết tớ mù mặt còn bảo tớ ngắm gái xinh giúp cậu."

Chàng trai phía trước không dừng lại vì lời nói của tôi, tôi bĩu môi, đặt nước chanh xuống bàn phía sau, lấy băng đội trưởng ghim vào cánh tay, chạy chậm đuổi theo Tiết Trần Lễ.

Tôi và Tiết Trần Lễ được giáo viên chỉ định làm tình nguyện viên hỗ trợ dẫn đường cho tân sinh viên năm nhất gì đó. Nhưng nói đúng hơn thì Tiết Trần Lễ là do giáo viên chỉ định, mà tôi ——

Là mặt dày mày dạn năn nỉ giáo viên chọn tôi.

Vì Tiết Trần Lễ.

Tôi và Tiết Trần Lễ học chung trường cấp ba, từng học cùng lớp một năm, sau khi chia lớp cậu ấy chuyển đến ban tự nhiên còn tôi đến ban xã hội.

Ban tự nhiên nằm trên tầng 5 của tòa nhà phía nam còn ban xã hội ở tầng hai của tòa nhà phía bắc. Khoảng cách giữa hai tòa nhà khoảng hơn hai cái sân vận động.

Nhưng những yếu tố này cũng không thể ngăn cản tôi đi tìm Tiết Trần Lễ.

Nhưng tôi đã bỏ quên một vấn đề khác - mù mặt.

Từ lúc biết nhớ tôi đã không quá nhanh nhạy với các khuôn mặt nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể phân biệt được, tôi cũng có thể nhận ra từ những chi tiết nhỏ, độ chính xác thực sự khá cao. Nhưng cũng tùy người.

Trừ khi quen biết đã hai ba năm, nếu không ngay cả Tiết Trần Lễ lạc trong đám người tôi cũng không phân biệt được.

Giống như bây giờ.

Tôi đi trong nhóm sinh viên năm nhất, dần dần không thấy bóng dáng Tiết Trần Lễ. Trong lòng tôi hoảng sợ, nhìn xung quanh. Nhiều người quá, tôi bắt đầu bị mù mặt.

"Tiết Trần Lễ?"

"Tiết Trần Lễ, cậu ở đâu vậy, tớ không thể tìm thấy cậu hu hu hu."

Nhìn người bên cạnh càng ngày càng nhiều tôi càng thêm lo lắng, hốc mắt cũng dần dần chuyển sang đỏ.

Cho đến khi bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài rất nhỏ, thanh âm khàn khàn lại lộ ra chút bất đắc dĩ: "Tớ ở đây."

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, tôi có thể xác định cậu ấy chính là Tiết Trần Lễ.

Tôi nắm lấy góc áo của cậu, miệng méo xẹo như mếu, dáng vẻ tủi thân.

"Sao cậu không lên tiếng."

"Hại tớ tìm cậu lâu ơi là lâu."

"Cậu biết rõ tớ mù mặt còn bỏ tớ lại một mình."

Tiết Trần Lễ thở dài đi về phía tân sinh viên mặc cho tôi kéo góc áo của cậu.

Cậu đã quen với dáng vẻ này của tôi từ lâu, dẫu sao cũng không phải lần đầu tiên.

Mới khai giảng lớp 10 không lâu tôi đã để ý Tiết Trần Lễ về nhà cùng đường với tôi. Tôi cũng lấy lý do này mà ngày nào tan học cũng về nhà chung với cậu ấy.

Cậu ấy không trả lời nhưng cũng không nói là không được.

Trước đây khi về nhà một mình tôi đều chờ đến khi ít người mới rời đi.

Nhiều người quá tôi sẽ mù mặt.

Nhưng ngày nào tốc độ thu thập đồ đạc của Tiết Trần Lễ sau khi tan học cũng nhanh hơn tôi, về cũng sớm hơn tôi.

Tôi vì muốn đi cùng cậu nên đành phải tăng nhanh tốc độ, tận lực bám sát phía sau cậu ấy, vì nếu chúng tôi bị tách ra thì tôi sẽ không thể tìm thấy cậu nữa.

Nhưng chuyện không như ý nguyện, ngày đầu tiên tôi về nhà chung với Tiết Trần Lễ, cầu thang chật ních người, có người đi lên cũng có người đi xuống. Tôi nhìn vào một đám người trông gần như giống hệt nhau xung quanh mình, bắt đầu hoảng sợ.

Không phải tôi hoảng sợ vì không nhận ra Tiết Trần Lễ, chỉ là nhìn thấy rất nhiều người có khuôn mặt giống nhau xung quanh khiến tôi khó thở.

Tôi đứng ở cầu thang không dám đi về phía trước. Nhìn trước mặt càng ngày càng nhiều người, tôi lùi lại hai bước theo bản năng. Cảm giác dưới chân không giống với mặt đất nên cúi đầu nhìn, là một đôi giày màu trắng.

Tôi quay đầu nhìn về phía người nọ, không thấy người này khác gì với những người khác, chỉ có mặt mũi người này là trông tinh tế hơn những người khác.

"Khương Hoài Cẩm?"

Chỉ có ba từ nhưng một cái tên đã hiện lên trong đầu tôi —— Tiết Trần Lễ.

Mặc dù tôi không chắc Tiết Trần Lễ trông như thế nào nhưng tôi khá giỏi trong việc nhận dạng giọng nói.

Sau khi nhìn thấy người quen, tảng đá lớn trong lòng tôi dần dần rơi xuống đất.

Hốc mắt tôi bất giác đỏ hoe, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ, tôi nhịn không được mà bĩu môi rồi cúi đầu, không muốn cậu nhìn thấy tôi như thế này.

Tiết Trần Lễ nhìn dáng vẻ này của tôi mà ngây ngẩn cả người, âm thanh cũng hơi luống cuống.

"Cậu đừng khóc ."

"Có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu nói cho tớ biết đi. "

Nước mắt của tôi rơi xuống, giọng nói run rẩy.

"Tiết Trần Lễ."

"Tớ bị mù mặt, tớ không thể nhận ra mọi người."

"Ngoại trừ cha mẹ và bạn bè lâu năm, những người khác tớ đều không thấy rõ."

——

Tôi ngại ngùng buông tay khi cậu xách hành lý của tân sinh viên dẫn sinh viên vào ký túc xá, dặn dò những việc nên làm và không nên làm trong năm học.

Cậu ấy được giao nhiệm vụ làm tình nguyện viên, mà tôi cũng không thể để mình ảnh hưởng đến công việc của cậu được.

Người con trai trước mặt dừng chân, quay lại nhìn tôi và hỏi: "Sao vậy? Không kéo nữa à?"

Tôi cúi đầu, nhăn nhó trả lời: "Tớ sợ ảnh hưởng đến công việc của cậu."

Tiết Trần Lễ nhìn lướt qua tôi một cái, không nói gì, trực tiếp đi về phía ký túc xá. Mà tôi, ngẩn ngơ tại chỗ, nhất thời không biết phải làm gì.

Khi tôi quay trở lại mái hiên thì có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau. Tôi quay đầu lại nhìn về phía người nọ, thấy người đó cười cười với tôi, thanh âm trong trẻo lại sạch sẽ.

"Là đàn chị khoá trên phải không? Em cũng không chắc lắm, dù sao nhìn chị còn trẻ hơn em. "

Tôi mỉm cười, không nói gì.

"Em muốn đến tòa A ký túc xá nam, chị có thể dẫn đường giúp em không?"

Nói thật thì lúc đó tôi hơi hoảng hốt. Vì bị mù mặt nên tôi không thể nhận ra khuôn mặt của em ấy một cách rõ ràng.

Nhưng tôi vẫn đồng ý dẫn đường cho cậu sinh viên này và tiện giới thiệu một chút về trường học của chúng tôi cho em ấy.

"Môi trường học đường của chúng ta rất tốt, nhưng ký túc xá cách khu giảng dạy hơi xa, buổi sáng có tám tiết học nên phải dậy sớm."

"Trường học không thống nhất giờ tắt đèn, các em có thể tắt đèn bất cứ khi nào mình muốn."

"Ngoài ra còn có các khóa học tự chọn... Đàn em, em học chuyên ngành nào? "

"Tài chính, còn chị thì sao?"

Tôi xoa cằm, vẫy tay với đàn em, ra hiệu cho em ấy lại gần. Tôi nói nhỏ:

"Khoa Báo chí. Đến lúc đó các em chọn tiết học đừng chọn lớp của Chung Tổ Hựu, tỷ lệ trượt rất cao. Chọn lớp của thầy Chiêm ấy."

Đàn em nhìn tôi nghi ngờ và hỏi:

"Đàn chị, không phải chị là người của khoa báo chí à? Sao chị biết nhiều về khoa tài chính vậy?"

Tôi cười híp mắt, tự hào vỗ ngực nói: "Chị có người bên đó 'chống lưng'*."

*Ý bả là bả có người bên Tài chính đứng sau á =))).

"Đàn chị, đằng sau chị có người."

Tôi nháy mắt và nói: "Chị biết."

"Thật sự có người..."

Em ấy vừa dứt lời, sau lưng tôi liền truyền đến một giọng nói.

"Khương Hoài Cẩm."

Tôi lập tức quay người lại, suýt nữa đã đụng vào ngực Tiết Trần Lễ, tôi có hơi loạng choạng nhưng cậu ấy đã nắm lấy cổ tay tôi, tôi mới đứng vững được.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, bất giác mỉm cười, đứng bên cạnh cậu rồi nói: "Không phải cậu đi đón tân sinh viên rồi sao?"

"Ừm, vừa mới từ ký túc xá nam xuống." Tiết Trần Lễ nói xong liền nhìn đàn em trước mặt mình, đàn em cũng đang mỉm cười nhìn về phía chúng tôi.

Tiết Trần Lễ lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống rồi đội cho tôi, tầm nhìn của tôi bị che bởi vành mũ. Tôi muốn cởi mũ ra nhưng lại nghe Tiết Trần Lễ bên cạnh nói: "Trời rất nắng, cậu sẽ bị phơi khô mất."

Tôi nghe vậy liền chỉnh lại mũ, Tiết Trần Lễ khom lưng xuống: "Không cần chờ tớ, cậu đi đón sinh viên nữ trước đi." Nói xong, cậu bước về phía đàn em và dẫn em ấy vào ký túc xá.
——

Tôi đứng dưới lầu ký túc xá nam, dùng chân đá sỏi trên mặt đất, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía cổng ký túc.

Sao Tiết Trần Lễ còn chưa xuống nữa.

"Lâu quá." Tôi khẽ lẩm bẩm. Lúc này, một đôi giày thể thao màu đen xuất hiện trước mắt tôi.

Đôi giày rất quen mắt, giống đôi tôi đưa cho Tiết Trần Lễ. Nghĩ đến đây, tôi sững người, từ từ ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Tiết Trần Lễ đang nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt u ám.

Tôi ngượng ngùng liếm môi, ánh mắt chột dạ chớp chớp không ngừng.

"Ý tớ là mùa thu đến lâu quá, ha ha."

Nói xong, tôi ngậm chặt miệng, hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui xuống.

Tiết Trần Lễ nhếch môi, nhìn thời gian:

"Đi thôi, đến giờ cơm rồi."

Tôi nhìn lên trời: "Chẳng phải vẫn còn sớm sao? Đến giờ ăn cơm rồi à? "

"Đến giờ ăn của cậu rồi."

"... Ồ. "

Tân sinh viên mới nhập học, trên đường người người đi tới đi lui.

"Không phải tớ đã bảo đừng chờ tớ à?" Tiết Trần Lễ nhìn tân sinh bên cạnh đang kéo vali rồi nắm lấy cổ áo sau kéo tôi vào bên trong.

Tôi túm lấy góc áo của cậu ấy để ngăn bản thân ngã xuống đất theo quán tính.

"Nếu không đợi cậu thì tớ đến làm tình nguyện viên cũng không có ý nghĩa." Tôi thì thầm.

"Lẩm bẩm gì vậy?"

Tôi bám vào vai cậu, kiễng chân lên, cố gắng ghé sát vào tai Tiết Trần Lễ và nói: "Tớ nói, tớ rất vui."

Lỗ tai Tiết Trần Lễ lập tức đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cậu ấy buông cổ áo tôi ra, xoa xoa tai của mình.

Nó lại càng đỏ hơn.

Tôi quay đầu cười khúc khích. Vì biết lỗ tai cậu ấy nhạy cảm nên tôi mới cố ý thì thầm vào tai cậu.

Tôi tình cờ phát hiện ra bí mật nhỏ của cậu ấy trước năm lớp 11.

Khi đó là ngày đầu tiên tôi và Tiết Trần Lễ làm bạn cùng bàn.

Hôm ấy là một buổi chiều đầy nắng, quạt trên đầu quay tít nhưng không khiến cho chúng tôi cảm thấy một chút mát mẻ nào, thầy dạy toán trên bục giảng say sưa nói về công thức và các bài toán liên quan. Tôi một tay chống cằm, một tay xoay bút, ngáp dài, mí mắt hơi rũ xuống.

Tôi lắc đầu, thầm nghĩ không thể để bản thân sa đọa, nhất định phải giống như Tiết Trần Lễ. Tôi quay đầu nhìn về phía động lực học tập của mình, cảnh tượng trước mắt khiến cho động tác xoay bút trong tay tôi nhất thời ngừng lại. Cây bút rơi khỏi ngón tay của tôi, rơi xuống cuốn sách, tạo ra một tiếng động nhỏ.

Người ta thường nói rằng trên thế giới có vài người bẩm sinh đã thông minh, những gì chúng ta hiểu không được, họ lại có thể hiểu được dễ dàng một cách dễ dàng.

Lần này xem như tôi đã gặp được người thật rồi.

Những cuốn sách được chất cao trên bàn của Tiết Trần Lễ vừa hay để cậu ngủ gục trên bàn mà không bị thầy phát hiện.

Tôi hơi tiến lại gần để quan sát khuôn mặt của cậu, muốn nhìn kĩ hơn một chút. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc rồi bỏ cuộc, người mù mặt thì có thể nhìn được gì?

Thấy cậu ấy ngủ say như vậy, tôi đảo mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ táo bạo.

Tôi nhẹ nhàng tiến đến bên tai Tiết Trần Lễ, nhỏ giọng nói: "Thầy giáo tới rồi."

Tiết Trần Lễ giật mình mở mắt ra, đứng lên.

Tiếng ma sát giữa chân ghế và mặt đất thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong lớp, những tiếng xì xào trong lớp cũng vì vậy mà dừng lại.

Thầy dạy Toán quay người lại nhìn Tiết Trần Lễ hỏi: "Em sao vậy?"

Tiết Trần Lễ vừa tỉnh ngủ, còn hơi mơ màng. Cậu sững người vài giây rồi nói: "Thưa thầy, em sợ trong lớp buồn ngủ nên đứng lên nghe giảng."

Thầy cũng không tra hỏi thêm, chỉ bảo cậu lần sau đừng gây ra tiếng động lớn như vậy rồi để cậu tự ngồi xuống khi hết buồn ngủ.

Tất cả mọi thứ trở lại bình thường, các bạn tiếp tục nghe giảng, những bạn ngủ, nói chuyện với các bạn cùng lớp cũng cẩn thận hơn.

Chỉ có tôi nhìn chằm chằm vào tai Tiết Trần Lễ cho đến tận lúc kết thúc buổi học.

Tôi luôn cảm thấy ánh mắt cậu nhìn tôi lần này như thể giây tiếp theo sẽ đánh tôi ngay vậy.

Có vẻ không thân thiện lắm.

Tôi đối mắt với Tiết Trần Lễ, bĩu môi rồi di chuyển sang một bên giữ khoảng cách an toàn với cậu ấy.

Một giây sau, Tiết Trần Lễ nhìn thấy xe đạp chạy tới sau lưng tôi nên vội kéo cánh tay tôi về phía cậu.

Cánh tay của chúng tôi kề sát nhau không một kẽ hở, tôi hơi lảo đảo, có thể cảm nhận được sức lực truyền tới từ cánh tay của mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cậu, chỉ thấy cậu cau mày nhìn về phía xe đạp rồi cúi đầu xuống đối diện với đôi mắt của tôi.

Tôi ngẩn người lún sâu vào trong đó. Sau đó cậu gõ vào vành mũ lưỡi trai trên đầu tôi. Trước mắt tôi là một mảng tối đen, suy nghĩ bay xa cũng bị kéo về, tôi chỉnh mũ lại rồi trừng cậu một cái.

Bên trong căn tin

Tôi vừa dùng tay vịn mép bát mì ramen vừa nhìn xung quanh, muốn nhìn xem Tiết Trần Lễ ngồi ở nơi nào.

Cậu mua nhanh hơn tôi nên đến căn tin giành chỗ trước.

Đầu ngón tay mơ hồ truyền đến độ nóng của bát mì ramen, tôi cảm thấy bưng thêm tí nữa tôi sẽ không kiên trì nổi mất.

Bát sẽ vỡ, nước dùng sẽ đổ, còn tôi sẽ điên mất.

Tôi bám ngón tay vào bát rồi đi qua đám đông, khuỷu tay tôi không ngừng va chạm với mọi người, lúc này tôi chỉ muốn bước nhanh hơn. Lúc có một hàng người đi tới phía tôi mà tôi không thể né được thì có một bàn tay bưng ở đáy bát, canh hơi sánh ra ngoài một chút nhưng may là không đổ lên người người khác.

Tôi ngẩng đầu nhìn, là Tiết Trần Lễ. Cậu cũng cúi đầu nhìn tôi, lập tức nâng cằm lên ý bảo tôi đi trước.

Tôi đi trước cậu, nhìn trái nhìn phải. Tôi quên mất căn tin trường ngày đầu khai giảng sẽ rất đông, đôi khi còn không có chỗ ngồi.

"Bên phải."

Tôi ngoảnh lại nhìn rồi "À" một tiếng, lúc hơi quay đầu có thể thoáng thấy hai tay Tiết Trần Lễ đều đang bưng ở đáy bát.

Của cậu là cơm nên không nóng lắm, nhưng của tôi là mì đó!! Mì có nước lèo nóng đó!! Sao cậu có thể bưng đáy bát một cách bình tĩnh như vậy chứ!!

Sau khi ngồi xuống, tôi cau mày và cẩn thận hỏi cậu: "Cậu có bị phỏng tay không?"

Nghe tôi nói xong cậu hơi ngẩn người rồi duỗi tay ra, tôi cũng ngơ luôn.

Đang làm gì vậy?

Tiết Trần Lễ như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng tôi, nói chầm chậm: "Cậu sờ tay tớ thử xem có bị phỏng không."

Thân thể tôi cứng đờ, chớp mắt mấy cái như thông suốt gì đó rồi thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghiêm mặt.

"Tớ nói cái bát mà!!!"

Tiết Trần Lễ rụt tay lại, đổi bát trước mặt tôi và cậu.

"Không nóng."

Tôi vùi khuôn mặt đỏ bừng xuống bắt đầu đảo mì, gắp một đũa lên thổi thổi rồi ăn hết đũa này tới đũa khác.

"Tớ cảm thấy mì ở trường không ngon như hồi năm nhất." Miệng tôi nhét đầy mì làm hai má phồng lên, nói chuyện hơi không rõ ràng.

"Bởi vì cậu ăn chán rồi."

Tôi ăn miếng mì cuối cùng trong tô, uống cạn nước lèo rồi đặt đũa xuống nhìn Tiết Trần Lễ trước mặt, gật đầu, tỏ vẻ tán thành với cách nói của cậu.

"Tớ cảm thấy cậu nói đúng."

"Nước lèo hôm nay của trường là gà."

Từ trước đến nay Tiết Trần Lễ ăn cơm tương đối chậm, cậu là ăn chậm nhai kỹ còn tôi là ăn như hổ đói. Hai tay tôi chống cằm nhìn miếng sườn sáng bóng trong bát cậu mà nuốt nước miếng theo bản năng.

Tôi chọc khuỷu tay cậu, nhìn cậu rồi cẩn thận hỏi: "Tôi có thể ăn một miếng sườn của cậu không?"

"Không thể."

Tôi bĩu môi dựa người về phía sau, lấy điện thoại di động ra lướt video.

Khoảng mười phút sau tôi nghe thấy tiếng chén đũa va chạm từ phía đối diện, chắc là Tiết Trần Lễ đã ăn cơm xong. Tôi cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn cái bát của Tiết Trần Lễ, đúng là cậu đã ăn xong.

Tuy Tiết Trần Lễ ăn chậm nhưng không cản trở gì tới việc cậu ăn nhiều.

"Ăn xong thì đi thôi."

Vừa nói xong tôi định dọn bát đũa trên bàn thì thấy trong bát mình có hai miếng sườn.

Tôi nhìn người đang gõ chữ ở đối diện, hình như thấy ánh mắt của tôi nên nhìn tôi một chút.

"Ăn nhanh."

Tôi nhìn Tiết Trần Lễ đầy vui vẻ, độ cong khóe miệng không hề hạ xuống, cầm đũa ăn hết sườn trong bát.

Tiết Trần Lễ thấy tôi ăn sườn xong thì đứng lên cầm bát của hai chúng tôi.

"Đi thôi."

Ta mang chiếc balo nhỏ của mình vòng qua bên kia, đi theo sau Tiết Trần Lễ.

"Sườn ngon không?"

Câu hỏi này bất ngờ không kịp đề phòng, tôi hơi ngẩn người rồi mới cười vui vẻ.

"Ngon!!"

"Vậy lần sau tớ không gọi."

"..." Tớ cảnh cáo cậu, đừng ỷ tớ thích cậu mà muốn làm gì thì làm.

Chúng tôi rời khỏi cửa căng tin thì gặp em trai lúc sáng.

Tất nhiên tôi không nhận ra em ấy, nhưng em ấy lại nhận ra tôi.

"Đàn chị Khương Hoài Cẩm!"

Tôi nghe có người gọi tên mình nên quay lại, cau mày híp mắt nhìn chàng trai trước mặt.

"Em là?"

"Em là đàn em học khoa tài chính chị đón lúc sáng."

Bộ não của tôi nhanh chóng hoạt động, cuối cùng cũng nhớ ra người này.

Tôi "à" rồi chào hỏi đàn em.

"Xin chào đàn em."

"Gọi đàn em xa lạ quá."

"..." Tôi thân với cậu lắm à?

"Vậy em tên gì?" Tôi buộc phải mỉm cười hỏi cậu.

"Em là Lâm Chu Dương."

"Xin chào, xin chào."

Đang lúc Lâm Chu Dương còn muốn mở miệng nói cái gì thì Tiết Trần Lễ ở một bên đã cắt ngang.

"Xong chưa?"

Tôi quay lại, thấy cậu trông thiếu kiên nhẫn.

"Xong rồi, xong rồi, đi thôi."

Tôi lại quay lại nhìn về phía Lâm Chu Dương, ngượng ngùng cười với em ấy.

"Bọn chị đi trước, hẹn gặp lại đàn em."

Nói được một nửa Tiết Trần Lễ đã rời đi, tôi nói xong vẫy tay với Lâm Chu Dương rồi đuổi theo bước chân Tiết Trần Lễ.

Nhìn bóng lưng tôi và Tiết Trần Lễ rời đi, Lâm Chu Dương buông tay xuống hơi mất mát.

"Em là Lâm Chu Dương đấy đàn chị."

Beta-er: Khế

Tiết Trần Lễ rất khó chịu.

Từ lúc học cấp ba tôi đã biết cậu ấy thích giữ mọi thứ trong lòng.

Bị chấn thương cũng vậy.

Vừa khai giảng năm lớp 11 xong trường đã tổ chức một trận đấu bóng rổ.

Các trận đấu bóng rổ trước đây đều là một cuộc cạnh tranh giữa các lớp nhưng trận đấu bóng rổ lần này lại khác. Lần này là chia thành hai phe, ban xã hội và ban tự nhiên, cuối cùng bên nào có điểm cao hơn thì thắng.

Nếu bọn con trai lớp khác hào hứng và phấn khởi bao nhiêu thì con trai lớp tôi lại phản ứng như ném trả tổ tiên bấy nhiêu.

"Các anh em! Có việc lớn! "

"Trận đấu bóng rổ hàng năm của trường đã đến!! Lần này là cuộc thi giữa ban xã hội với ban tự nhiên, một lớp xã hội đấu với một lớp tự nhiên. "

"Vậy thì tốt, dù sao thì chúng ta cũng cách ban tự nhiên tít tắp nên khó có thể gặp nhau, đâu như các lớp xã hội khác ngẩng đầu không thấy cúi đầu đã gặp, trận bóng rổ năm ngoái tớ thắng hiểm lắm."

"Năm ngoái cậu đã thắng nổi à?"

"......"

Hầu hết các chàng trai trong trường của chúng tôi đều xôn xao kể từ lúc giáo viên chủ nhiệm thông báo, bất kể là trong lớp hay sau giờ học tôi luôn nghe thấy tiếng bóng rổ rơi xuống đất trong sân trường.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn ngữ văn, đây là khoảng thời gian buồn ngủ nhất trong ngày của tôi. Trên bục giảng, thầy giáo đang nói về một đoạn trích trong "Biên thành" của Thẩm Tòng Văn.

Chỗ tôi ngồi gần cửa sổ và đối diện với sân bóng rổ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang, cỏ xanh mướt mát.

Tôi chống cằm nhìn chằm chằm vào những đốm sáng rải rác của mặt trời đang xuyên qua lá cây chiếu xuống đất. Nhìn nhìn, suy nghĩ của tôi không tự chủ được mà trôi dạt tới ——

Tiết Trần Lễ sẽ tham gia trận đấu bóng rổ chứ?

Nếu cậu ấy đối đầu với lớp tôi thì phải làm sao đây?

Sau vài phút, tiếng ve kêu càng lúc càng to hơn.

Tôi thấy một đám con trai ôm quả bóng đến sân bóng rổ, nhìn họ đổ mồ hôi, tha hồ reo hò.

Tôi cứ nghĩ chỉ cần không nghe giảng thì sẽ không buồn ngủ, nhưng nhìn bọn họ chơi bóng tôi vẫn cảm thấy rất buồn ngủ. Tôi quay đầu lại, gác cằm lên bàn, nhắm hai mắt lại, mãi đến khi ——

"Tiết Trần Lễ!"

Tôi mở mắt ra, hơi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ muốn nhìn dáng vẻ Tiết Trần Lễ chơi bóng nhưng lại không nhận ra ai là cậu ấy , tôi nhìn chằm chằm vài giây, cảm thấy hơi mất mát, tôi nằm úp trên bàn, từ từ nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ trong thanh âm vang dội của giáo viên ngữ văn.

Ngày đó tôi không nhìn thấy Tiết Trần Lễ nhưng cậu ấy đã vô tình chứng kiến tất cả động tác nhỏ của tôi.

——

Còn một tuần nữa là tổ chức trận đấu bóng rổ, đó cũng là lúc tôi biết được Tiết Trần Lễ cũng tham gia.

"Cậu định đi thi đấu thật đấy à?" Tôi cúi đầu nhìn mặt đất, nhẹ giọng hỏi.

"Thế nào? Cậu cho rằng tớ không thể thắng được sao?" Tiết Trần Lễ nhíu mày, vừa rửa tay vừa nhìn tôi hỏi.

Tôi ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong nhìn cậu.

"Vậy tớ có thể đưa nước cho cậu được không?"

Hình như không lường trước được phản ứng của tôi nên Tiết Trần Lễ hơi ngây người một lát rồi lập tức "Ừ" một tiếng.

"Nhưng có nhiều người như vậy..." Tôi cau mày, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Tiết Trần Lễ quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt tôi và nói bằng một giọng không nặng cũng không nhẹ.

"Cậu cứ đứng ở đó, tớ sẽ tới tìm cậu."

——

Vào ngày đầu tiên của giải đấu, sân bóng rổ đã chật kín chỗ.

Có vẻ chế độ thi mới này đã khiến những bạn học khác cảm thấy hứng thú với trận đấu bóng rổ.

Tôi thừa dịp tan học chạy đến sân bóng rổ gần như chật cứng người. Tôi chen ra khỏi đám đông và kiễng chân lên nhìn về phía trước.

Tiết Trần Lễ nói với tôi lớp bọn họ chỉ thi đấu ngày đầu tiên, nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội khác.

Tôi nhìn bọn họ chạy trên sân, thấy tỷ số không phân cao thấp mà hét lên trong vô thức.

"Tiết Trần Lễ!!"

"Cố lên!".

Sau khi Tiết Trần Lễ nghe thấy thanh âm của tôi thì xoay người lại mỉm cười với tôi rồi lập tức tiếp tục chuyên chú chơi bóng.

Còn tôi thì được những người xung quanh chú ý bởi tiếng la hét nổi bật.

Ngay khi tôi đang cảm thấy xấu hổ ——

"Thì ra cậu ấy tên là Tiết Trần Lễ ."

"Đẹp trai quá đi."

Những lời khen ngợi và cảm thán vang lên bên tai tôi.

Sau khi trận đấu kết thúc, trọng tài thổi còi, lớp của Tiết Trần Lễ giành chiến thắng.

Tôi phấn khích chạy về phía trước vài bước rồi dừng lại. Tôi nhìn xung quanh sân vận động và cầm chặt chai nước trong tay hơn. Đúng lúc đó, một bàn tay lấy chai nước từ tay của tôi. Tôi nhìn lên.

"Như đã hứa, tớ tới tìm cậu."

Tôi nhìn Tiết Trần Lễ đi khập khiễng, tôi tiến lên giúp cậu ấy, nghiêm mặt hỏi: "Chân của cậu bị làm sao vậy?"

"Bong gân chút thôi, không sao đâu."

Tôi nhìn chân cậu hơi trầm tư, chậm rãi mở miệng.

"Hôm nay cậu đừng đợi tớ, tớ còn có việc phải làm."

Tôi và Tiết Trần Lễ về nhà cùng đường, nhà tôi và nhà cậu ấy cách nhau một con đường nhưng nhà tôi lại ở trong ngõ nhỏ. Mỗi khi về nhà sau buổi tự học buổi tối ánh sáng trong ngõ đều mờ mịt, đều là Tiết Trần Lễ đi cùng với tôi.

Sau khi buổi tự học tối kết thúc——

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên tường chờ tới 9:50. Khi chuông tan học vừa vang lên, tôi mang theo balo lao ra khỏi trường, chạy một mạch đến hiệu thuốc gần trường.

Tôi đẩy cửa vào và nhờ dược sĩ giúp tôi lấy thuốc trị vết bầm tím. Sau khi bước ra khỏi hiệu thuốc, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Suýt chút nữa là không kịp.

Tôi bỏ túi thuốc vào balo, luồng gió nóng đặc trưng của mùa hè thổi khiến tôi không tự chủ được mà bước về nhà chậm lại.

Tôi đi đến cửa nhà của Tiết Trần Lễ, nhẹ nhàng gõ cửa, người mở cửa chính là mẹ của Tiết Trần Lễ.

"Cô ơi , cô có thể gọi Tiết Trần Lễ ra giúp cháu được không ạ?"

"Thằng bé không có ở nhà, không phải hai đứa về chung à?"

Tôi ngẩn người, không ngờ cậu ấy vẫn chưa về nhà.

"Hôm nay chúng cháu không đi chung, dì đừng lo, chắc cậu ấy sẽ về sớm thôi, ngày mai cháu lại tìm cậu ấy cũng được. Tạm biệt cô ạ."

Sau khi tạm biệt mẹ của Tiết Trần Lễ, tôi nhìn chằm chằm vào phòng của cậu rồi lại nhìn thuốc trong tay, khẽ thở dài xoay người đi vào trong ngõ nhỏ.

Khi tôi sắp đến tầng dưới nhà mình thì nhìn thấy một bóng người.

Người đó nghiêng người dựa vào cánh cửa sắt dưới nhà tôi, cúi đầu, chân nhẹ nhàng quét đất, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên đỉnh đầu.

Tôi không biết đó là ai, cả gan đi qua. Hình như người đó ngẩng đầu nhìn tôi khi nghe thấy tiếng bước chân của tôi, hơi sửng sốt rồi lập tức đi về phía tôi.

"Khương Hoài Cẩm."

Là Tiết Trần Lễ.

"Sao bây giờ cậu mới về nhà?"

"Sao cậu còn chưa về nhà?"

Tôi và Tiết Trần Lễ đồng thời hỏi nhau.

Tôi lấy thuốc ra khỏi túi và đưa cho cậu ấy.

"Tớ vừa mới mua thuốc cho cậu."

Cậu nhận lấy túi thuốc trong tay tôi và thở dài.

"Chúng ta có thể cùng nhau đi mua thuốc, muộn như vậy một mình cậu trở về không an toàn, lần sau muốn mua cái gì cậu có thể gọi tớ đi cùng."

Tôi gật đầu và hỏi cậu ấy.

"Còn cậu thì sao? Sao cậu chưa về nhà? "

"Tớ đang đợi cậu."

"Chẳng phải cậu sợ bóng tối trong ngõ à?"

Tôi thấy cậu ấy nghịch thuốc mỡ trong tay với bộ dạng thờ ơ, trong lòng tôi hụt một nhịp.

"Cám ơn thuốc của cậu, ngày mai gặp lại."

——

Tôi biết Tiết Trần Lễ sẽ không nói cho người khác chuyện mình bị thương, lần này cũng như vậy.

Sau bữa tối, tôi đến ký túc xá lấy thuốc mỡ rồi gọi Tiết Trần Lễ xuống.

Cậu ấy hơi khó hiểu khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi.

"Có chuyện gì vậy ?"

"Cậu, đưa tay ra đây."

Cậu ấy đưa tay ra còn tôi thì lắc đầu.

"Không phải bàn tay này, tay kia."

Cậu do dự nhưng vẫn đưa tay ra.

"Cậu xem, cậu xem đi, còn nói không bị phỏng, không phỏng mà bị phồng nước à."

Miệng tôi vừa lẩm bẩm vừa mở thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng bôi cho cậu.

"Không nói như vậy làm sao có cơ hội."

Tôi ngước mắt nhìn cậu ấy, chớp mắt hỏi cậu.

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội để cậu bôi thuốc cho tớ ."

Tôi đang bôi thuốc cho Tiết Trần Lễ nhưng những lời đột ngột của cậu ấy khiến tôi ngẩn người mãi đến khi thuốc xoa lên tay mình tôi mới phản ứng lại.

Tôi cúi đầu không nhìn cậu, bôi thuốc xong còn cố ý vỗ lên vết phồng nước trên tay rồi ném thuốc cho cậu.

"Tự thoa đi, một ngày hai lần, đừng có quên."

"Biết rồi."

Tôi vẫn còn thẹn thùng không dám ngẩng lên vì câu nói ấy mà không hay biết khóe miệng cậu đã cong lên.

"Hôm nay hội thanh niên trường họp, tối nay cậu ăn một mình đi." Tôi sờ sờ vành tai lẩm bẩm.

Tôi vừa dứt lời thì khóe miệng cong lên Tiết Trần Lễ đã trở lại bình thường, cậu nhìn tôi chằm chằm, tôi bị cậu nhìn đến chột dạ nên ưỡn ngực ngẩng đầu lên trừng cậu.

"Nhìn cái gì."

"Tớ không thích ăn một mình." Giọng điệu vừa gượng gạo vừa hục hặc.

"Ồ, vậy cậu có thể mua hai cái bát để giả vờ như có hai người." Tôi cúi đầu thản nhiên nói như thể đó là chuyện đương nhiên.

"..." Tiết Trần Lễ không nói gì mà chỉ nhìn tôi chằm chằm.

"Không phải cậu còn có bạn cùng phòng sao?" Tôi không chịu được ánh mắt của Tiết Trần Lễ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

"Ồ, tớ vẫn còn bạn cùng phòng."

"Nhưng tớ không muốn ăn chung với họ."

"Tớ chỉ muốn ăn chung với cậu thôi."

Câu nói đột ngột này làm tôi trở tay không kịp, tim tôi đập nhanh hơn.

"Bởi vì dễ ăn."

"...Sau này cậu tự ăn một mình đi."

Cuối cùng tôi vẫn không thể từ chối Tiết Trần Lễ nên đành đến căng tin sớm để dùng bữa với cậu.

Thật sự chỉ nhìn cậu ăn thôi, giờ ăn cơm của tôi rất đều đặn, sớm hơn hay trễ hơn tôi cũng không có hứng ăn uống.

Nhìn ai đó đang ăn ngon lành, tôi nắm chặt tay lại.

"Cậu ăn ngon lành như vậy mà tớ chẳng them ăn gì cả." Tôi cúi đầu thì thầm nhỏ xíu.

Tiết Trần Lễ ngước nhìn tôi nhưng không nói gì.

"Vốn định tối nay ăn một bát hoành thánh nóng hổi."

"Xem ra không có cơ hội." Tôi cố ý lớn tiếng, ra vẻ rất tiếc nuối.

Cậu vẫn không nói gì.

Tôi nhìn cậu đầy oán hận, mãi đến khi cậu ăn xong đứng dậy thu dọn bát đĩa tôi mới đứng dậy đi theo.

Đi đến cửa nhà ăn, tôi vỗ vỗ cánh tay cậu, cố ý nói ỉu xìu: "Tớ đi họp đây."

Thấy tôi như vậy, Tiết Trần Lễ cau mày.

"Hình như tớ thấy cậu bị công ty bóc lột sau khi tốt nghiệp."

"Không muốn đi thì tìm lý do xin nghỉ."

Tôi quay sang nhìn cậu, mím môi.

"Nhưng hôm nay có người mới tới."

"Lỡ có trai đẹp thì sao?"

"Vậy cậu đi đi, sẵn tiện giúp tớ xem thử có gái xinh không."

"...Cậu lại làm nhục tớ."

Khi tôi đến thì hội thanh niên của trường đã bắt đầu. Tôi lẻn vào từ cửa sau và ngồi xuống một chỗ gần phía sau.

Đều do Tiết Trần Lễ kéo tôi nói chuyện nên tôi mới tới muộn. Đang lúc suy nghĩ như vậy thì chiếc ghế trống bên cạnh tôi đã bị người chiếm lấy, tôi quay đầu lại nhìn, chàng trai đó trông rất ngạc nhiên.

"Đàn chị Khương Hoài Cẩm! Chị cũng tới à." Mặc dù đã nói nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe được sự kích động trong giọng điệu của cậu.

Giọng nói này hơi lạ, tôi không nhận ra là ai nên quyết định địch không động tôi không động.

Tôi chớp mắt, chờ đợi những lời tiếp theo của người đó.

Ngay khi cậu định nói thì chủ tịch hội thanh niên trên sân khấu đã cắt ngang.

"Chào mừng bạn mới cuối cùng của hội chúng ta, mời Lâm Chu Dương lên sân khấu giới thiệu bản thân."

Vừa dứt lời đã thấy người bên cạnh đứng lên, cái ghế kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng ma sát nhẹ.

Tôi thấy người đó bước lên sân khấu, đứng thẳng người tươi cười cùng với giọng nói to rõ ràng.

"Xin chào mọi người, tôi là Lâm Chu Dương, năm nay mười chín tuổi đến từ thành phố S. Tôi không có sở trường đặc biệt gì cả nhưng mỗi thứ đều biết một ít, nếu mọi người muốn chơi có thể gọi tôi. Tôi rất vui khi được tham gia hội thanh niên của trường, hy vọng trong những ngày tới chúng ta có thể hòa thuận vui vẻ với nhau, xin cảm ơn."

Mọi người vỗ tay như sấm dậy mà tôi lại đang nghĩ đến cái tên "Lâm Chu Dương". Giọng nói quen thuộc, cái tên cũng quen thuộc nhưng vẫn không nhớ ra là ai.

Nếu lúc cấp 3 bạn hỏi tôi đó là ai thì có khả năng tôi vẫn nhớ người này qua giọng nói và cái tên, nhưng bây giờ tôi đã là sinh viên đại học mỗi ngày chỉ muốn buông xuôi*.

*Từ gốc 摆烂 là ngôn ngữ mạng có nghĩa là throw; troll game; phá game khi biết không thể thắng. Từ này chỉ trường hợp khi sự việc đã phát triển theo chiều hướng xấu đi; không thể tốt lên được nữa thì dứt khoát không tìm cách khắc phục tiếp; mặc kệ cho tình hình ngày càng tệ hơn.

Mải suy nghĩ mà không để ý người bên cạnh đã ngồi trở lại ghế từ lúc nào.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi, tôi nén sự phấn khích trong lòng, cảm thấy tự hào về bản thân mình.

Các cuộc họp đón người mới luôn dài dòng nhàm chán, tôi chống cằm lên tay nghe chủ tịch trên sân khấu nói về hội, vô thức nhắm mắt lại.

Tôi lại mơ thấy ngày thi đại học tôi và Tiết Trần Lễ được phân vào cùng một điểm thi.

Sau khi thi xong tôi đợi cậu ở cổng điểm thi, thấy cậu ra khỏi trường tôi lon ton chạy đến chia sẻ với cậu về việc tôi đã thể hiện trí thông minh của mình như thế nào trong phần thi viết tiếng Anh.

Tôi mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh nắng chiếu vào trên gò má cậu phảng phất như mạ vàng đường nét nửa khuôn mặt kia khiến lông mày và đôi mắt cậu dịu dàng hơn rất nhiều.

Khung cảnh trong giấc mơ thay đổi đến ngày nhận bằng tốt nghiệp và hồ sơ cá nhân.

Tiết Trần Lễ và tôi hẹn nhau đến trường. Cậu mặc áo ngắn tay màu trắng, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen và cầm một chiếc ô trên tay.

Cậu đang đứng đợi ở dưới nhà tôi, khi tôi nhìn thấy chiếc ô trên tay cậu mới kêu lên: "Lại quên mang ô rồi!"

Tiết Trần Lễ khẽ cười, thấy động tác xoay người đi lên lầu của tôi bèn nắm lấy cổ tay tôi, sau đó thở dài, bất đắc dĩ nhìn tôi rồi đưa ô cho tôi.

"Chiếc ô này là cầm cho cậu đấy."

Tôi cầm ô đứng trên cầu thang, nhìn cậu vui vẻ rồi vỗ vai cậu.

"Cám ơn anh Tiết." Nói xong liền xuống lầu đi về phía trước.

Tiết Trần Lễ nhướng mày khi nghe được xưng hô này, cậu đi theo sau tôi.

"Lại đổi xưng hô?"

Tôi xoay người rồi lùi lại mấy bước, nhìn cậu hỏi: "Cậu định điền trường nào?"

Cậu thấy chiếc xe máy đang tiến về phía chúng tôi thì kéo tôi vào con đường bên cạnh rồi nhanh chóng đi về phía tôi.

"Đại học Z."

Tôi nhìn cậu cười híp mắt.

"Thật trùng hợp, tớ cũng vậy."

Là Lâm Chu Dương đã đánh thức tôi dậy.

Khi tôi tỉnh dậy, mọi người trong lớp đã đi hết trừ hai chúng tôi.

Tôi nhìn cậu trong cơn ngái ngủ và hỏi: "Xong rồi à?"

"Vừa mới xong."

"Cậu không đi tự học buổi tối à? Sinh viên năm nhất trường chúng ta phải đi tự học buổi tối." Tôi dụi dụi mắt hỏi cậu.

"Em còn tưởng thoát khỏi cấp ba là không cần tự học buổi tối nữa."

"Không sao đâu, sinh viên năm hai không cần." Tôi mỉm cười.

Lúc còn là sinh viên năm nhất tôi cũng nghĩ đại học không có chuyện tự học buổi tối.

"Đi thôi, tôi đói rồi." Tôi đứng dậy, cầm chiếc ba lô nhỏ lên.

"Đàn chị muốn ăn gì? Em đãi chị."

"Đàn chị sao lại để đàn em mời được? Chị mời, đừng giành với chị, giành là không lễ phép."

Hai chúng tôi vừa đến cửa tòa nhà giảng dạy đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

"Tiết Trần Lễ!" Tôi vừa nhìn thấy cậu đã vẫy tay về phía đó.

Tôi chạy đến chỗ cậu, nhìn đồ trong tay cậu rồi hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Mì hoành thánh."

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt cong lên trong vô thức, tôi nghiêng người huých cậu.

"Chu đáo ghê, cảm ơn anh Tiết."

Lúc này Lâm Chu Dương đi tới và mỉm cười với tôi.

"Vậy em đi trước đây đàn chị."

"À được rồi, lần sau có cơ hội nhất định sẽ mời cậu. Chị ở lớp 2 khoa báo chí, có thể đến lớp tìm chị."

"Vâng ạ."

Nói rồi Lâm Chu Dương vẫy tay chào tạm biệt tôi, tôi cũng vẫy tay với cậu.

Tiết Trần Lễ nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh.

"Mời khách gì vậy? Sao không mời tớ?"

"Ôi chao, quan hệ của hai ta đâu cần phải thế?" Nói xong tôi nịnh nọt cười với cậu rồi lại huých Tiết Trần Lễ một phát.

Tôi thấy cậu hơi lảo đảo.

"......Xin lỗi."

"...Khương Hoài Cẩm trả hoành thánh lại cho tớ."

"Ôi chao đừng mà, tớ sai rồi."

Vài ngày trước khi khai giảng lớp 12 cả nhà muốn tôi ở nội trú, trong suy nghĩ của họ học sinh nội trú dành nhiều thời gian học tập hơn học sinh ngoại trú.

Tôi không muốn ở nội trú lắm nhưng Tiết Trần Lễ rất ủng hộ——

"Tuy rằng không thể nhận rõ mọi người nhưng nếu ở nội trú có thể rèn luyện bản thân, sau này lên đại học nếu xa nhà cũng phải ở nội trú."

Tôi cúi đầu đá viên sỏi dưới chân, miễn cưỡng nói "ừm"

Chỉ một từ.

"Đến lúc đó buổi sáng đi học sớm chút, tớ sẽ tranh thủ bổ túc toán cho cậu."

Tôi dừng bước, ngẩng đầu nhìn Tiết Thần Lập trước mặt, hỏi: "Thật hả?"

"Thật."

"Chúng ta phải vào chung một trường đại học."

Sau khi khai giảng, tôi thu dọn hành lý và chuyển vào ký túc xá của trường. Không chỉ vì Tiết Trần Lễ mà còn vì những gì cả nhà đã nói.

Kỳ thi đại học rất quan trọng, rèn luyện bản thân cũng rất quan trọng.

Vào ngày tôi chuyển đồ vào ký túc xá, Tiết Trần Lễ đã giúp tôi xách va li xuống dưới.

"Tớ không thể mang lên giúp nên lúc xách lên lầu cậu nhớ cẩn thận, cái va li này hơi nặng với cậu nên đừng để bị vấp."

"Yên tâm đi, tớ ở lầu hai thôi, không cao lắm đâu."

Bạn cùng phòng đều có vẻ ổn.

Sau khi ăn trưa xong, Tiết Trần Lễ đi đến dưới ký túc xá với tôi, đưa cho tôi túi ni lông mà cậu ấy đã xách cả quãng đường.

"Nhớ tặng mấy đồ ăn vặt này cho bạn cùng phòng của cậu."

Tôi cầm lấy túi đồ ăn vặt mở ra nhìn, mỉm cười huých vào tay cậu.

"Thật chu đáo, cám ơn anh Tiết."

Tiết Trần Lễ không khỏi mỉm cười khi nghe được xưng hô xa lạ mà quen thuộc này.

"Cậu đừng chỉ ăn một mình."

"Sao tớ dám không nghe nhiệm vụ anh Tiết giao được?"

"Đã quen cậu lâu vậy rồi mà tớ không biết cậu còn hiểu đạo lý đối nhân xử thế đấy."

"Cậu không biết thì kệ cậu."
——

Sau khi ở nội trú tôi bị mất điện thoại nên không thể liên lạc được với Tiết Trần Lễ, chỉ có thể gặp cậu ấy vào mỗi lúc ăn sáng và tối.

Như Tiết Trần Lễ đã nói, buổi sáng cậu đến lớp sớm hơn mọi người tranh thủ lúc học sinh nội trú đang ăn sáng thì đến lớp bổ túc toán cho tôi.

Tiện thể mang bữa sáng cho tôi.

Ngày tháng lớp 12 bận rộn và nhàm chán. Đối với tôi niềm vui lớn nhất mỗi ngày có lẽ là khi được ở cạnh Tiết Trần Lễ.

Mặc dù đôi khi phải thấy gương mặt ảm đạm của cậu ấy vì bài toán nhưng khi tôi tiến bộ hơn cậu cũng sẽ lấy kẹo ra thưởng cho tôi như khen thưởng một đứa trẻ.

Tiết Trần Lễ đã làm cho cuộc sống cấp ba bận rộn và nhàm chán chỉ toàn giải đề của tôi trở nên đầy màu sắc hơn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, còn hơn trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học.

Trong nửa năm đầu tiên ở nội trú tôi đã nói với các bạn cùng phòng về chứng mù mặt của mình, họ chỉ tò mò hỏi tôi cảm giác bị mù mặt như thế nào chứ không ai cười nhạo hay châm biếm tôi gì cả, họ luôn tha thứ và giúp đỡ tôi.

Trước khi nói chuyện với tôi đều sẽ nói mình là ai, cứ như vậy hoài không biết mệt.

Nhờ họ mà tôi dần trở nên dạn dĩ, dù hơi ngại khi các bạn cùng lớp nói chuyện với tôi nhưng tôi vẫn mạnh dạn nói ra.

"Xin lỗi, tôi bị mù mặt nên không thể nhìn rõ người khác. Cậu là ai vậy?"

Hầu hết các bạn trong lớp đều sẽ thông cảm cho tôi nhưng cũng có một số ít bạn học vẫn không hiểu.

May là tôi ngày càng quen thuộc với các bạn cùng lớp và cũng không còn sợ đám đông nữa. Tôi có thể xuống cầu thang với mọi người, từ từ chạy đến bên cạnh Tiết Trần Lễ rồi cười nói với cậu——

"Cậu xem đi, tớ đã làm được rồi."
——

Vào ngày đầu tiên đến trường đại học, Tiết Trần Lễ vẫn xách va li đến cửa ký túc xá như thường lệ.

Nhưng lần này khác ở chỗ cậu ấy có thể xách lên lầu giúp tôi.

Sau khi Tiết Trần Lễ xách va li lên lầu giúp tôi thì lấy túi đồ ăn vặt trong tay tôi phân phát cho bạn cùng phòng của tôi.

Sau khi phân phát đồ ăn vặt xong, tôi và Tiết Trần Lễ song vai nhau đi trên con đường nhỏ đầy bóng cây râm mát của trường.

"Không ngờ có một ngày tớ còn phải đích thân phân phát đồ ăn vặt giúp cậu."

"Anh Tiết đang che giấu tư lợi nha." Tôi ghé vào tai cậu ấy nói.

Tiết Trần Lễ quay đầu lại nhìn tôi, yết hầu của cậu chuyển động lên xuống, sắc mặt hơi căng thẳng.

"Nói thế nào nhỉ?"

"Tại sao toàn là đồ ăn vặt tớ thích thế?" Tôi mỉm cười nhìn Tiết Trần Lễ.

Một năm trước là như thế, một năm sau cũng như vậy.
——
Lâm Chu Dương tới tìm tôi thật.

Hôm đó tôi vừa học xong môn chuyên ngành, vừa bước ra khỏi lớp thì tình cờ gặp được Lâm Chu Dương.

Cậu ấy ngồi cạnh cửa ra vào, thấy tôi đi ra thì đứng dậy kéo tôi sang một bên.

"Đàn chị còn nhớ mình đã nói gì không?"

"Em dò la rất lâu mới biết sáng nay chị chỉ học một môn."

Lần này, tôi nhận ra cậu qua giọng nói.

"Nhớ mà, nhớ mà, cậu muốn ăn gì."

"Chúng ta đến tiệm mì ramen mới mở trước cổng trường ăn ramen đi."

"Ramen thịt bò ở đó khá ngon."

Sơ suất rồi, Khương Hoài Cẩm tôi chưa bao giờ bị bẫy lại vì mời một bữa ăn mà sụp đổ thiết lập nhân vật.

"Xin lỗi đàn chị, em không ngờ mì ở đây lại dở vậy."

Tôi thở dài, nhìn cậu nói: "Không sao, chuyện nhỏ thôi, coi như là dùng tiền mua một bài học."

"Thế này đi, em mời đàn chị uống trà sữa."

"Thật ra không cần đâu, cậu cũng ăn ramen chung với tôi mà..."

"Đàn chị đừng khách sáo như vậy."
——

"Xin lỗi đàn chị, em không ngờ trà sữa này cũng dở vậy."

"...Có phải kiếp trước tôi làm gì có lỗi với cậu nên kiếp này cậu tới trả thù không?"

"Đàn em nghe chị khuyên này, sau này nghe ý kiến của mọi người nhiều hơn đi, đừng nên tin tưởng vào chính mình quá."

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, đến cổng trường thì đụng phải Tiết Trần Lễ đang đi ra ngoài.

Tôi sững sờ khi nhìn thấy Tiết Trần Lễ, sau đó vẫy tay với cậu ấy.

"Tiết Trần Lễ!"

"Cậu thấy tin nhắn tớ gửi cho cậu à."

"Ừm."

"Cậu ra ngoài làm gì?"

"Định ra ngoài mua đồ nhưng thôi mai mua cũng được, không vội."

Tôi quay lại nhìn Lâm Chu Dương và nói: "Xin lỗi cậu, chúng tôi phải đi trước rồi, đành phải để cậu ở lại một mình."

Lâm Chu Dương cười nói: "Không sao đâu, đàn chị có việc thì cứ đi đi, em còn phải đến thư viện."

Sau khi tạm biệt Lâm Chu Dương, tôi nhìn Tiết Trần Lễ và nói: "Đi thôi, tớ đi mua đồ với cậu."

"Hai cậu vừa mới đi ra ngoài làm gì?"

"Mời cậu ấy ăn cơm, đã nói rồi."

Tiết Trần Lễ bên cạnh tôi không nói gì, tôi nói tiếp.

"Tớ nói cậu nghe cái này, lần trước họp hội thanh niên trường tớ đã gặp Lâm Chu Dương."

Tôi sợ Tiết Trần Lễ không biết Lâm Chu Dương là ai nên đã giới thiệu với cậu ấy: "Là cái cậu vừa đi chung với tớ đó."

Tôi vừa dứt lời, Tiết Trần Lễ bên cạnh dừng lại nhìn tôi hỏi: "Cậu ấy cũng ở đó?"

Tôi gật đầu, "Nghe nói cậu ấy chỉ tham gia một câu lạc bộ này."

"Dù sao cũng xem như có người quen."

"Tớ ở câu lạc bộ một năm rồi mà vẫn chẳng biết ai."

"Cậu muốn mua gì vậy?"

"Mua ít trái cây."

"...Ở trong trường cũng có mà sao phải tới đây mua?"

"Rẻ."

"Cậu nói cũng đúng, tớ cũng mua một ít."

Hai tháng sau khi nhập học, tân sinh viên đã hoàn thành khóa huấn luyện quân sự và thích nghi với cuộc sống đại học, hội thanh niên của trường sẽ liên hoan ở cửa hàng thịt nướng trước trường.

Khi tôi nói mình muốn đi liên hoan, Tiết Trần Lễ—

"Tớ cũng muốn đi."

"Cậu không phải người trong câu lạc bộ bọn tớ sao mà đi được?"

"Mà tớ cũng không có quyền gì cả, không phải muốn dẫn người tới là được."

Tiết Trần Lễ nhìn tôi chằm chằm mà không nói gì, tôi bị cậu ấy nhìn tới mức thiếu tự tin nên quay đầu đi để tránh ánh mắt của cậu ấy.

"Tớ đi trước đây."

Phía sau không có âm thanh nào khiến tôi tự hỏi có phải Tiết Trần Lễ tức giận rồi không.

Cậu ấy là người hẹp hòi vậy sao?

Đúng vậy.

Khi tôi học lớp mười một cậu ấy đã bơ tôi vì tôi nói muốn về nhà với người khác.

Trước khi nghỉ đông vào năm nhất đại học, khoa chúng tôi nghỉ trước khoa cậu ấy nên tôi nói sẽ tự về nhà trước mà không đợi cậu ấy.

Lần đó cậu ấy không gửi tin nhắn cho tôi hẳn ba ngày liền.

Nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cậu ấy tới đi ăn với tôi.

Đương lúc tôi đang tự hỏi Tiết Trần Lễ có giận không thì giọng nói của cậu ấy vang lên từ phía sau.

"Đi thôi. Tối nay tớ sẽ tự sắp xếp."

Nhiều người từ chối bữa liên hoan này nên người tới cũng không nhiều.

Tôi ngồi trong một góc đợi những người khác đến.

Chiếc ghế bên cạnh tôi bị kéo lê phát ra những tiếng động chói tai, tôi ngẩng đầu lên thì nghe thấy người kia nói: "Đàn chị cũng tới à!"

Có thể nghe được hai chữ "đàn chị" trong tiệc liên hoan của Hội thanh niên trường thì tôi đã có thể đoán được đó là ai.

Lâm Chu Dương.

Sau đó hai chúng tôi trò chuyện câu được câu không mà không hề biết có một người khác đang ngồi ở phía bên kia của tôi.

cho đến khi--

"Với tư cách là hội trưởng Hội thanh niên của trường nên tôi lợi dụng chức quyền dẫn người tới đây."

"Sao Tiết Trần Lễ lại ngồi ở đó."

Tôi nghe được tên này lúc đang nói chuyện với Lâm Chu Dương, hơi ngẩn người một hồi rồi tôi nhìn về phía hội trưởng, theo ánh mắt của hội trưởng nhìn đến người bên cạnh tôi.

Cậu nhìn hội trưởng, nhíu mày.

"Ở bên trong cảm thấy an toàn hơn."

Tôi nhìn người bên cạnh, há to miệng, do dự không nói nên lời, quyết định vùi đầu chuyên tâm ăn cơm.

Nhưng tôi vẫn tức giận.

Tôi đưa tay ra và vỗ vào mu bàn tay của Tiết Trần Lễ.

Này thì gạt tớ.
——

Trong bữa ăn, đã mấy lần tôi muốn rót rượu cho mình nhưng đều bị Lâm Chu Dương hoặc Tiết Trần Lễ giật lấy.

Hai người họ cứ như đã thương lượng từ trước vậy.

Tôi không thể trừng Lâm Chu Dương nên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tiết Trần Lễ với ánh mắt ai oán. Thấy cậu uống hết ly này tới ly khác, tôi nói nhỏ: "Tiêu chuẩn kép."

Tiết Trần Lễ nhìn tôi rồi tiếp tục ăn cơm uống rượu.

Lâm Chu Dương ở bên chọc cánh tay tôi, khẽ gọi tôi.

"Em thêm WeChat với đàn chị được không?"

"Được, cậu quét mã của tôi đi."

Sau khi thêm WeChat với Lâm Chu Dương, tôi cúi đầu ăn, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Tiết Trần Lễ.

Bữa tiệc liên hoan kết thúc đã là tám giờ tối, Tiết Trần Lễ và tôi đang đợi xe buýt bên đường.

Cậu cúi xuống nhìn tôi và hỏi: "Còn giận không?"

"Bọn họ gọi rượu trắng, cậu không uống nổi đâu. Muốn uống gì thì tới cửa hàng tiện lợi đối diện chọn đi, anh Tiết của cậu trả tiền."

"Cái gì cũng được?"

"Ừm."

"Tớ muốn uống bia."

"Bia thôi là được!!" Sợ Tiết Trần Lễ không đồng ý nên tôi vội vàng bổ sung, ngẩng đầu nhìn cậu rồi duỗi một ngón tay ra.

"Chỉ một lon thôi."

Giữa tháng 11 có gió, uống bia ở nhiệt độ bình thường cũng có cảm giác hơi se lạnh.

Tôi và Tiết Trần Lễ ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa hàng tiện lợi, gió lạnh lướt qua má và thổi bay lọn tóc của tôi. Tôi kéo chặt áo khoác lại rồi nhấp thêm một ngụm bia, cầm lên xem.

"Khác tưởng tượng của tớ, hơi đắng."

Tôi tặc lưỡi, uống một hớp nữa.

"Vẫn còn đắng."

Tiết Trần Lễ ở bên nhìn tôi hơi buồn cười.

"Cậu nghĩ là uống nhiều hơn thì ngọt à?"

Tôi nhìn những ngọn đèn lấp lánh trên cây, uống ngụm bia cuối cùng.

"Tớ nghĩ là uống nhiều hơn thì sẽ quen."

Tôi bóp nát lon bia ném vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy đút tay vào túi áo khoác và mỉm cười với Tiết Trần Lễ.

"Đi thôi, trời tối rồi."

Có lẽ là cuối tuần nên xe taxi lui tới đều đã nhận đơn nên không dừng lại.

Khách sạn cách trường không xa, cỡ chừng ba bốn trạm. Tiết Trần Lễ và tôi quyết định đi bộ trở về.

Dù là gió lạnh nhưng mặt tôi càng lúc càng nóng.

Bia đã dần ngấm, trong lòng tôi càng muốn nói ra. Tôi vô tình dừng lại, nắm lấy tay áo của Tiết Trần Lễ đang đi về phía trước trong hơi men nồng nặc.

Tiết Trần Lễ dừng bước, quay lại nhìn tôi và hỏi: "Sao vậy?"

"Tớ thích cậu."

Hai câu nói gần như đồng thời.

Không biết cậu ấy có nghe rõ không, nhưng sau khi nói câu kia ra miệng tôi cảm giác nhiệt độ trên mặt tăng lên, cũng tỉnh rượu hẳn.

Tôi buông tay áo của Tiết Trần Lễ và ngẩng đầu nhìn cậu hơi do dự. Như đã hạ quyết tâm, tôi thở ra một hơi, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Tớ thích cậu."

Vừa dứt lời tôi đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Cậu ấy vỗ lưng tôi hết cái này đến cái khác, nói: "Tớ cũng thích cậu."

Cậu biết câu này khó nói ra cỡ nào nên việc đầu tiên cậu làm chính là dùng phương pháp này để trấn an tâm tình đối phương.

Cũng may chỗ này tương đối hẻo lánh, trên đường sẽ không có người qua lại nên không làm hai người chúng tôi quá xấu hổ.

Sau đó, Tiết Trần Lễ và tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên. Tôi đút tay vào túi và nhìn phong cảnh phía bên kia.

Quầy bán đồ ăn vặt, Karaoke, khách sạn.

Tôi thừa nhận tôi đã do dự một chút khi nhìn thấy "khách sạn", nhưng chỉ một lúc thôi.

Tôi bị mê hoặc khi nhìn vào những thứ trong mỗi ô cửa kính của khách sạn, mãi đến khi Tiết Trần Lễ đút tay vào túi áo tôi, nắm chặt các ngón tay của tôi rồi đút hai tay chúng tôi vào túi của cậu ấy tôi mới hoàn hồn lại.

Tôi quay sang nhìn anh, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Túi tớ ấm hơn."

"Lại còn khá lớn, có thể nhét vừa hai bàn tay mà không gây cảm giác chật chội."

Có lẽ là do đã từng trải nghiệm nên sau này Tiết Trần Lễ chọn quần áo cho tôi đều luôn kiểm tra xem túi quần áo có đủ lớn để vừa hai bàn tay không.

Khi chúng tôi đến gần cổng trường, Tiết Trần Lễ đột nhiên hỏi tôi: "Có phải lúc ăn Lâm Chu Dương đó đã thêm WeChat của cậu không?"

Tôi gật đầu.

"Tớ không quản bạn bè của cậu nhưng nếu sau này cậu ấy có mục đích gì khác với cậu thì tớ hi vọng cậu phải nói cho cậu ấy biết cậu đã có bạn trai."

Tôi nhìn cậu không nói.

Cậu ấy gãi vào lòng bàn tay tôi bằng bàn tay đút trong túi, sự đụng chạm khiến toàn thân tôi như có dòng điện chạy qua, khiến da đầu tôi tê dại. Tôi muốn rút tay lại nhưng cậu ấy đã nắm lấy và nghịch những ngón tay của tôi.

Tôi thở dài, nắm tay cậu ấy và nói: "Đã hiểu rồi anh Tiết."

"Cậu có biết lúc ăn cơm cậu đánh vào tay tớ đau lắm không."

"Vì cậu xứng đáng."

Sau bữa liên hoan, tôi đã quá đắm chìm trong tình yêu không cách nào thoát ra được mà hoàn toàn quên mất lý do tại sao hôm ấy Tiết Trần Lễ lại ở đó.

Về sau vẫn là tự Tiết Trần Lễ nói cho tôi biết.

"Cậu không tò mò vì sao tớ lại ở đó vào ngày mọi người ăn tối sao?"

Tôi quay sang nhìn cậu ấy và hỏi, "Tại sao?"

"Bởi vì hội trưởng của các cậu là anh họ của tớ."

Thảo nào Tiết Trần Lễ lại hào phóng để tôi đi một mình vào ngày hôm đó, hóa ra cậu ấy còn có quân dự bị.

Tôi chọc vào cánh tay của Tiết Trần Lễ, đặt màn hình điện thoại di động trước mặt cậu ấy, chỉ vào nội dung trò chuyện trong nhóm, hỏi cậu ấy: "Cậu có muốn tham gia các hoạt động của hội thanh niên trường cùng tớ không."

"Nhóm đang thảo luận, nhưng bây giờ chưa xác định thời gian cụ thể."

"Tại sao tớ phải tham gia các hoạt động câu lạc bộ của các cậu?" Tiết Trần Lễ quay đầu nhìn tôi, hơi khó hiểu.

"Vậy thì cậu đi ăn tối ở câu lạc bộ của chúng tớ làm gì?"

"Cậu không thể đi với tớ sao? Cậu để cho anh họ sắp xếp là được rồi."

"..."

"Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên."

"..."

Trước khi tham gia tình nguyện lớp chúng tôi đã tổ chức một hoạt động chung với lớp của Tiết Trần Lễ.

Sự kiện này là hoàn toàn tự nguyện.

Tôi hỏi Tiết Trần Lễ có đi không, cậu ấy nói không quan tâm.

Mặc dù sự kiện này không có nhiều người nhưng tôi vẫn không thể nhận ra họ một cách rõ ràng, chính sự tò mò đã thúc đẩy tôi tham gia sự kiện này.

Tôi đã bỏ lỡ cuộc giao hữu năm nhất.

Lần đó trong nhà xảy ra chuyện, Tiết Trần Lễ cùng tôi trở về một chuyến, ngày trở về vừa vặn là một ngày trước khi tổ chức giao hữu.

Lần này tôi muốn xem giao hữu thực sự trông như thế nào.

——

Ngày giao hữu đó chỉ có một nửa số người xuất hiện.

Tối hôm đó tôi đi ăn với một nhóm người không quen, không thân còn không ngon bằng ăn chung với hội trước đó.

Không biết họ có hứng thú thật hay chỉ giả vờ nhưng sau khi ăn xong có người đề nghị tiếp tục đổi quán đi hát.

Tôi đã sẵn sàng rời đi nhưng lại bị một người ngăn lại.

"Bạn học, có cần tôi đưa em về không?"

"Đi với em đi, em cũng định về trường."

Tôi nhìn hai người con trai bên trái và bên phải, cười ngượng nghịu, xua tay với họ.

Rõ ràng,m họ cũng không thấy vì đang đắm mình trong vấn đề "Ai sẽ đưa tôi về nhà".

Cho đến khi một bàn tay kéo mũ hoodie của tôi kéo tôi về phía sau.

"Không cần, tôi sẽ đưa cậu ấy về."

Trái tim tôi run lên khi nghe thấy giọng nói này, tôi quay đầu nhìn về phía người đàn ông đằng sau. Cậu ấy mặc một chiếc áo len màu đen và khoác bên ngoài chiếc áo màu lạc đà, một tay đút túi, tay còn lại khoác lên vai tôi, kéo tôi về phía cậu ấy.

"Bạn gái của tôi nên để tôi tự mình đưa về thì tốt hơn."

Gió se se lạnh, lá trên cây ven đường cũng rụng theo mùa, trơ trụi hết cây này đến cây khác.

Vào mùa này khi mở miệng thở ra sẽ có sương trắng bay lên.

"Tiết Trần Lễ, nếu cậu không để ý đến tớ thì sẽ bị hói như cái cây này đấy." Tôi chỉ vào một cái cây bên cạnh và nói.

Tiết Trần Lễ quay đầu lại nhìn tôi một cái, nói: "Không có khả năng."

"Cậu đừng tự tin vào bản thân quá."

"Chờ sau khi cậu già đi với cái bụng phệ và khuôn mặt đầy nếp nhăn ——"

"Cậu cũng là anh chàng đẹp trai nhất trong khu phố."

"Thậm chí cậu còn không biết trông tớ như thế nào."

"Tiếp xúc lâu rồi tớ vẫn có thể nhận ra một chút. Cũng có cơ hội để tớ quan sát ngũ quan của cậu ở khoảng cách gần."

Tôi đi bên cạnh Tiết Trần Lễ, lặng lẽ nắm lấy tay cậu nhưng cậu ấy lại buông lỏng.

Tôi dừng lại, cậu ấy cũng dừng lại.

Tôi nhìn cậu, cậu cũng nhìn tôi. Sau đó, tôi nhìn cậu ấy thở dài, lấy túi chườm giữ nhiệt trong túi của mình ra đặt vào tay tôi rồi đút vào túi của cậu ấy.

"Sao lúc nào bàn tay của cậu cũng lạnh thế này."

"Vậy sao lúc nào tay của cậu cũng nóng thế."

Một ngày sau khi tốt nghiệp tôi và Tiết Trần Lễ sống cùng nhau, cả hai nép vào nhau trên chiếc ghế sofa, tôi nhớ lại những gì mình đã nói ngày hôm đó, đứng dậy từ ghế sofa và quan sát ngũ quan của cậu ấy cẩn thận.

"Đây là tai của Tiết Trần Lễ."

"Đây là lông mày của Tiết Trần Lễ."

"Đây là ánh mắt của Tiết Trần Lễ."

"Đây là mũi của Tiết Trần Lễ."

"Đây là miệng của Tiết Trần Lễ."

Tôi nhìn chằm chằm vào miệng của Tiết Trần Lễ, từ từ tiến lại gần, hai môi chạm vào nhau.

——

"Sao cậu biết chúng tớ đang ăn ở đó?"

"Bạn cùng phòng của tớ cũng tham gia cuộc giao hữu, cậu ấy đã gửi tin nhắn cho tớ vì thấy ảnh của cậu."

"Ảnh gì?"

Nói đến hình ảnh tôi không có ấn tượng sâu sắc lắm, tôi chưa chụp nhiều ảnh với Tiết Trần Lễ, chỉ có một số bức ảnh chụp chung tồn tại trong điện thoại của tôi nhưng cũng chưa in ra.

Cậu ấy lấy điện thoại ra, tìm một bức ảnh trong album và đưa cho tôi xem.

Đó là hình ảnh tôi đang đợi xe buýt bên đường.

Cậu ấy nói khi mua đồ ăn sáng ở phía đối diện thì tình cờ nhìn thấy tôi ở bên kia đường, ánh mặt trời từ từ chiếu xuống chân tôi, tôi hơi cúi xuống nhìn, cậu ấy đã chụp được bức ảnh khi tôi không chú ý.

Nói chung bố cục không tệ.

"Ngày hôm đó mái tóc đuôi ngựa của tớ thật đẹp."

Tôi phóng to bức ảnh, chỉ vào mái tóc đuôi ngựa của mình, cười tủm tỉm.

"Tớ còn nhớ hôm đó là ngày đầu tiên khai giảng năm lớp 12, tớ nhìn thấy cậu đi ra ngoài nên vội vàng buộc tóc đuôi ngựa cao rồi xuống lầu đuổi theo cậu."

"Trước khi cậu chụp ảnh, tớ đã nhìn xung quanh rất lâu, muốn tìm xem cậu còn ở đó không nhưng lại không bao giờ nghĩ cậu đang ở phía đối diện."

"Còn bây giờ khi tớ đưa tay ra, cậu sẽ ôm lấy tớ."

——

Hội thanh niên trường cuối cùng đã xác định thời gian tình nguyện vào ngày cuối cùng của năm nay.

Vừa hay sau khi tôi và Tiết Trần Lễ hoàn thành công việc tình nguyện còn có thể đi ra ngoài hẹn hò.

Vào buổi chiều cuối cùng của tháng mười hai, hội thanh niên trường chúng tôi quyết định đi đến một trong những viện dưỡng lão gần trường nhất để trao sự ấm áp cho tất cả các cụ già.

Có lẽ khuôn mặt của tôi được lòng người già, lúc nào cũng gọi "Tiểu Khương" và rất thân thiết với tôi.

Không ngờ Tiết Trần Lễ cũng được người lớn tuổi yêu thích, mọi chuyện cậu làm trong hoạt động này đều rất tốt, rất chu đáo và cẩn thận.

Một cụ già hỏi chúng tôi có phải một đôi không, Tiết Trần Lễ mỉm cười, nắm tay tôi và nói: "Vâng ạ."

Sau khi buổi tình nguyện kết thúc, trời cũng sắp tối.

Tôi và Tiết Trần Lễ quyết định đi ăn ở trung tâm thành phố, sau đó tôi sẽ đưa cậu ấy đến quảng trường ở trung tâm thành phố để nghe tiếng chuông mỗi năm một lần.

Quảng trường gần tháp chuông nhất nên âm thanh càng rõ ràng hơn.

Trong khi tất cả mọi người đang đếm ngược, tôi ngoắc tay với Tiết Trần Lễ, ý bảo cậu đến gần hơn một chút.

"Ba!"

"Hai!"

"Tiết Trần Lễ."

"Một!"

"Chúc mừng năm mới."

Tôi nhướng mày nhìn cậu ấy và nói, "Năm mới tớ vẫn muốn ở bên cạnh cậu."

09.

Trường chúng tôi được nghỉ đông khá sớm, đầu tháng 1 đã nghỉ rồi. Lúc tôi và Tiết Trần Lễ trở về là lúc cha mẹ hai chúng tôi đang ngồi chơi mạt chược.

Khi đến cửa nhà mới phát hiện mình không cầm chìa khóa theo, tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời.

Tôi đành phải xách vali xuống lầu và đến nhà Tiết Trần Lễ. Khi tôi đi đến cửa nhà cậu ấy lại thấy cửa đang mở nên tôi xách va li đi vào.

"Tiết Trần Lễ, sao cửa nhà của cậu lại mở."

Vali vừa đặt xuống đất, tôi ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách rồi sững sờ tại chỗ.

"Bởi vì cô chú ở nhà tớ, mà cậu lại không mang theo chìa khóa." Tiết Trần Lễ ngồi trên sô pha nhìn tôi nói.

Bữa tối ngày hôm đó được tổ chức ở nhà của Tiết Trần Lễ, mà theo lời của cha mẹ chúng tôi cái này được gọi là —— thuận tiện.

Cha mẹ hai bên còn đang nói về đêm giao thừa.

"Năm nay nhà Lão Tiết đón giao thừa ở đâu ? Nếu không có gì thay đổi thì hai nhà chúng ta ăn Tết cùng nhau."

"Đương nhiên! Hai nhà chúng ta ở gần vậy mà, đến lúc đó trưa ăn nhà anh, tối đến nhà tôi."

"Vậy thì tốt rồi."

Tôi nhìn hai người cha mà bất lực thở dài. Tiết Trần Lễ ở bên cạnh nhìn biểu tình của tôi thì bất giác mỉm cười, đưa tay xuống dưới bàn gãi vào lòng bàn tay tôi.

Từ đầu đến chân tôi đều bị tê giống như điện giật. Tôi lườm rồi hất tay cậu ấy ra.

Trên bàn ăn, cha mẹ nói chuyện về công việc kinh doanh của họ, hoàn toàn không để ý đến tôi và Tiết Trần Lễ.

Đêm giao thừa tuyết rơi dày nên tôi kéo Tiết Trần Lễ ra ngoài chơi tuyết, cậu ấy còn đưa cho tôi mấy câu pháo hoa que.

Cậu ấy nói không thể xem pháo hoa nhưng vẫn có thể chơi cái này..

Cậu ấy không muốn chơi nhưng tôi kéo cậu ấy theo, kết quả là cậu còn vui vẻ hơn tôi.

Tôi còn không hiểu cậu ấy à? Người đàn ông nói một đằng nghĩ một nẻo.

Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc chúng tôi trở về nhà của Tiết Trần Lễ để chuẩn bị cho bữa tối, trước khi vào cửa, Tiết Trần Lễ giúp tôi vỗ bông tuyết còn sót lại trên người xuống, tôi cũng vỗ giúp cậu, đồng thời dùng tay lạnh cóng của mình chườm lên mặt cậu.

Chúng tôi treo áo khoác lên móc treo ở cửa, bật hệ thống sưởi ấm trong nhà, những giọt nước tan chảy nhỏ giọt xuống quần áo.

Lúc ăn cơm, ba của Tiết Trần Lễ nói: "Chúng ta như này giống như người một nhà vậy."

"Đúng vậy, vừa rồi Trần Lễ còn lau nước trên quần áo cho Tiểu Khương đấy."

"Hai đứa xứng đôi lắm."

Sau những lời này, trên bàn cơm trở lại như bình thường, ba nói với về chuyện đất đai các thứ với ba của Tiết Trần Lễ, còn mẹ tôi nói về chuyện gia đình và mỹ phẩm dưỡng da với mẹ của Tiết Trần Lễ.

Mà Tiết Trần Lễ đang bận làm cho tôi ngạc nhiên.

Tiết Trần Lễ thừa dịp yên tĩnh vừa gắp thức ăn cho tôi với nói nhẹ như gió thoảng mây bay: "Bọn con đang ở bên nhau."

Món ăn tôi đang gắp rơi trở lại bát, mấy vị phụ huynh đều nhìn chúng tôi.

Người vui mừng nhất là mẹ của Tiết Trần Lễ.

"Thật à?! Vậy thì tốt quá rồi! Hai đứa vỗ bông tuyết trên người nhau lúc vừa vào cửa mẹ đã thấy rất giống một đôi rồi mà."

Sau đó là mẹ tôi.

"Tiểu Tiết sẽ làm con rể của tôi thì tốt quá, lúc bọn nó về rồi qua nhà Lão Tiết ăn cơm tôi đã thấy hai đứa nhớ cứ vờn tới vờn lui dưới bàn, không chỉ động tác mà âm thanh cũng rất rõ ràng. Các con còn tưởng chúng ta không phát hiện được những động tác với những trò vặt này à?"

Tôi lúng túng cười một tiếng, thúc khuỷu tay vào Tiết Trần Lễ một cái, trừng mắt nhìn cậu.

Cậu ấy tiếp tục bận rộn gắp thức ăn cho tôi.

"Đủ rồi, không nổi đâu!" Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Dạ dày của cậu nhỏ đi từ khi nào vậy?"

". . . Tớ nói bát đựng không nổi mà!!!"

Sau khi ăn xong cha mẹ lại dọn bàn chơi mạt chược, tôi và Tiết Trần Lễ ngồi trên ghế sofa xem Gala mừng xuân, thỉnh thoảng mở WeChat xem vòng bạn bè và mở Weibo để xem hot search.

Sau khi bài hát "Đêm nay khó quên" vang lên, màn hình TV cũng đang đếm ngược, bố mẹ cũng dừng lại và nói chúc mừng năm mới với nhau.

Khi tôi muốn nói chúc mừng năm mới với Tiết Trần Lễ thì Tiết Trần Lễ đã nắm tay tôi, quay lại nhìn tôi nói: "Chúc mừng năm mới."

Sau đó, vào một ngày nọ, tôi nắm lấy bàn tay của Tiết Trần Lễ như nhớ gì đó, mỉm cười và nói với cậu: "Có thể bởi vì tớ bị mù mặt nên mỗi lần gặp cậu tớ đều cảm thấy như đây là lần đầu tiên tớ biết cậu."

——

Lại là tháng 9, sinh viên năm nhất đến báo danh.

Tiết Trần Lễ lại được cử làm tình nguyện viên, mà lần này tôi không mặt dày mày dạn tìm cố vấn nữa.

Mà trở thành hậu cần, hậu cần độc quyền của Tiết Trần Lễ.

Với tư cách là một người bạn gái, tôi muốn giám sát cậu ấy để xem cậu ấy có lén lút để ý đến các em gái xinh đẹp sau lưng tôi hay không.

Phiên ngoại

Tôi là Lâm Chu Dương, khi còn là một sinh viên năm nhất tôi đã bước vào trường đại học mà tôi hằng mong đợi với nhiều kỳ vọng.

Tôi vẫn còn nhớ ngày mới vào trường, đó là ngày đầu tiên tôi gặp đàn chị.

Tôi kéo vali của mình, đi bộ tới gần mái hiên nhưng thấy không có ai bên trong. Mãi đến khi tôi nhìn thấy chị ấy với băng đội trưởng trên tay áo thì tôi đã bước đến hỏi chị có thể chỉ đường cho tôi không, nhưng trông chị có vẻ mơ màng.

Trên đường đi, chị ấy nói với tôi rất nhiều về trường học, nói xấu một vài giảng viên trong trường, tôi đã nghĩ chị ấy thật thú vị.

Lúc đó cũng chỉ cảm thấy chị ấy thật thú vị.

Sau đó, tôi gặp một chàng trai ở ký túc xá nam.

Nhìn mối quan hệ của họ có vẻ rất tốt.

Chàng trai kia thích đàn chị, tôi có thể nhìn ra được.

Kể từ lần đầu tiên gặp nhau, tôi đã cảm thấy anh ấy không thích tôi.

Lần này cũng vậy ——

"Xong chưa?"

"Xong rồi, xong rồi, đi thôi."

Cuối cùng khi đàn chị nói lời tạm biệt với tôi vẫn không nhớ được tên tôi.

Nhưng may là tôi đã vào câu lạc bộ có đàn chị. Trong cuộc họp đầu tiên tôi không khỏi bật cười trước bóng dáng lén lút nhưng quen thuộc trước mặt tôi ở hành lang.

Tôi theo sát và ngồi bên cạnh chị ấy.

Đến lượt tôi giới thiệu bản thân, để tạo ấn tượng tốt với đàn chị, tôi giả vờ thoải mái, giới thiệu bản thân mình rất lâu nhưng thực ra lòng bàn tay của tôi không ngừng đổ mồ hôi.

Đàn chị ngủ thiếp đi, tôi lặng lẽ che chắn giúp chị ấy, mãi đến khi cuộc họp đón người mới kết thúc tôi mới gọi chị ấy dậy.

Hình như đàn chị biết tôi, tôi nói muốn mời chị ăn gì đó nhưng chị lại nói đừng giành với chị.

Chàng trai đó lại đến, sao hai người họ cứ luôn cạnh nhau thế, có thể nhận ra được họ đã quen nhau rất lâu rồi.

Đàn chị nói lần sau nhất định phải mời tôi, còn nói với tôi cô ấy ở lớp báo chí 2, để tôi đi tìm chị ấy.

Tôi đã nghe ngóng lịch học của lớp cô ấy.

Tôi đã đi tìm chị.

Tôi đưa chị ấy đi ăn mì ramen thịt bò mới mở ở cổng trường, nhưng tôi không ngờ nó không như lời đồn.

Vì mì ramen không ngon nên tôi mời chị ấy uống trà sữa.

Trà sữa cũng không ngon.

Chị ấy khuyên tôi sau này không nên tin vào bản thân mình quá.

Tiết Trần Lễ lại đến, chị ấy nhìn thấy anh đã vội chào ngay.

Tôi biết đó là lúc mình nên đi.

Tôi đã nói dối mình sẽ đến thư viện.

Đối với tôi càng ít thấy hình ảnh như thế này càng tốt.

Trong buổi liên của câu lạc bộ, tôi đã gặp lại chị ấy và cả Tiết Trần Lễ.

May là trước khi anh ấy đến tôi đã thêm WeChat của chị.

Sau đó, tôi tặng đồ ngọt cho chị.

Lần đó tôi đã chọn cẩn thận, hỏi rất nhiều người, tất cả họ đều nói ngon.

Tôi đã mời chị ấy ra ngoài, lúc tôi đưa đồ ngọt cho chị, muốn chị hiểu tâm ý của mình thì chị ấy lại nhận điện thoại, người gọi tới là hai chữ: bạn trai.

Là Tiết Trần Lễ.

Bởi vì câu đầu tiên đàn chị đã gọi là "anh Tiết".

Đồ ngọt không tặng được cũng không có ý nghĩa.

Nếu đã không thể nói ra những lời chôn giấu trong trái tim thì cứ để nó chôn giấu sâu hơn.

Nếu vậy cả đời là bạn thôi.

— Hết——

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store