ZingTruyen.Store

Truyen Luoi Cho Mua He

Là tay săn ảnh số một trong làng giải trí,


Tôi đã bí mật chụp được ảnh đế và tiểu hoa đang nổi tiếng cùng nhau bước ra khỏi khách sạn.

Ảnh đế: "Tôi cho cô 1 triệu, xóa ảnh đi."

Tiểu hoa: "Tôi cho cô 2 triệu, để nó ở top tìm kiếm."

Tôi là một tay săn ảnh có đạo đức nghề nghiệp,

Tôi chọn 2 triệu.

Tiểu hoa hot hừng hực, ảnh đế bùng nổ.

Tôi, phiền phức lớn rồi.

01
Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, ngũ quan sâu sắc, lông mày bay bổng, đường nét sắc như dao.

Dù có gặp Lục Thần bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn luôn bị ấn tượng bởi vẻ ngoài của anh ấy.

Tôi xông lên phía trước nhiệt tình nắm chặt tay Lục Thần lắc lên lắc xuống,

"Lục lão sư, ngài có thể ký tên cho tôi được không, tôi là fan trung thành của ngài!"

Lục Thần rút tay ra khỏi tay tôi từng ngón từng ngón một, lông mày xoắn lại vào một chỗ.

"Nếu không thì cô xóa ảnh của tôi trước?"

Tôi buông tay ra, cơ thể tuỳ ý tựa người vào ghế sofa,

"Lục lão sư, tôi đang nói chuyện tình cảm với anh, sao anh có thể nói chuyện công việc với tôi được?"

Tôi là tay săn ảnh nổi tiếng nhất làng giải trí, với gần mười triệu người hâm mộ nhất định trên một nền tảng, bỏ xa nhiều ngôi sao hạng hai, hạng ba.

Bởi vì mỗi lần tôi đưa tin đều là không hợp thói thường lại còn máu chó.

Tôi không những không có điểm mấu chốt, còn không biết xấu hổ.

Tất cả mọi người đều nói rằng tôi đang dùng vẻ ngoài đỉnh lưu để đi làm những điều hạ lưu.

Hầu hết mọi người đều là tam quan chạy theo ngũ quan (ý là fan nhan sắc, hành vi thái độ dựa theo nhan sắc mà thay đổi), vì vậy tôi rất vinh dự được trở thành ngôi sao trong giới săn ảnh.

Gần đây tôi đã theo dõi Lục Thần, sau khi theo dõi anh ấy được một tháng, cuối cùng tôi cũng chụp được một bức ảnh khiến tôi hài lòng.

"Tôi cho cô 1 triệu, xóa ảnh đi."

Tôi xoa xoa ngón tay, Lục Thần từ trước đến giờ đều là cây ngay không sợ ch.ết đứng, lần này thế mà hắn lại muốn dùng tiền để bịt miệng tôi, xem ra, vấn đề này không đơn giản a!

Nhìn thấy dáng vẻ tôi cau mày đấu tranh suy nghĩ, Lục Thần thở dài, trong giọng điệu có mấy phần bất đắc dĩ:

"Khương Thiến, dù sao cũng là bạn học cũ, cho nhau chút thể diện?"

02
Đúng vậy, tôi và Lục Thần là bạn học cấp ba.

Lúc đó trong trường bay đầy tin đồn chúng tôi nam thanh nữ tú, trời sinh một cặp.

Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác Lục Thần đã rất chân thành bác bỏ tin đồn này, cho biết anh chỉ thích những cô gái học giỏi.

Từ đó trở đi, tôi trở thành trò cười trong khuôn viên trường, tất cả các bạn nữ cùng lớp đều cười nhạo tôi chỉ có tướng mạo không có trí thông minh, là một cái bình hoa danh xứng với thực.

Sau này, Lục Thần trở thành ngôi sao, còn tôi trở thành tay săn ảnh.

Ngôi sao và thợ săn ảnh, như lửa với nước.

Mối quan hệ này giống như thời trung học của chúng tôi.

"Lục lão sư, anh đang nói cái gì vậy? Anh đường đường là ảnh đế, sao anh và tôi lại là bạn học cấp ba được chứ?"

Tôi giả vờ ngạc nhiên nhìn anh ta, vẻ mặt qua loa còn tệ hơn kỹ năng diễn xuất của tiểu hoa nào đó.

Lục Thần cười khổ một tiếng:

"Chúng ta mới 8 năm không gặp nhau, cô liền không nhận ra tôi rồi?"

Haha, làm sao có thể, dù ngươi có biến thành tro ta cũng có thể nhận ra ngươi.

"Lục lão sư khẳng định là nhớ lầm rồi, hồi cấp ba tôi chưa từng gặp qua anh."

"Được rồi, để tôi suy nghĩ một chút về chuyện bức ảnh. Tôi còn có khách nên thứ lỗi sẽ không tiễn xa được."

Dùng sức đem Lục Thần đẩy ra khỏi cửa phòng làm việc, trong nháy mắt đóng sầm cửa lại, mặt tôi sa sầm.

Được rồi, bạn học Lục Thần, cái hay không nói, nói cái dở.

Năm đó sau khi Lục Thần bác bỏ tin đồn, giáo viên lớp cấp 3 đã tìm đến bố mẹ tôi và nói rằng tôi không chỉ yêu sớm mà còn quấy rối ngôi sao của trường – người vừa có nhân cách vừa có thành tích học tập tốt.

Người ta muốn thi vào Đại học Thanh Hoa, hi vọng bố mẹ tôi có thể quản giáo tôi thật tốt, đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.

Giáo viên chủ nhiệm kia là cô của Lục Thần.

Có thể tưởng tượng cuộc sống trung học tiếp theo của tôi nước sôi lửa bỏng đến thế nào.

Những lời lăng mạ từ phụ huynh, sự đối xử phân biệt từ giáo viên và sự chế giễu từ các bạn cùng lớp.

Tất cả những điều này đơn giản đã trở thành cái bóng trong cuộc đời tôi, cho nên sau khi tốt nghiệp tôi trở thành tay săn ảnh, ngày nào cũng gây ra vô số gió tanh mưa máu trong làng giải trí, rất có dấu hiệu của việc trả thù xã hội.

03
Bùm, bùm, bùm!

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, tôi ra mở cửa với vẻ mặt lạnh lùng nhưng lại gặp phải một khuôn mặt xa lạ.

Với dáng người cao ráo và vẻ ngoài sáng sủa, người tới có mấy phần quen mắt.

Đây không phải là tiểu hoa mới nổi cùng Lục Thần rời khỏi khách sạn ngày hôm đó, Đường Hân Nghi sao?

"Khương lão sư, rất vinh hạnh được gặp cô!"

Đường Hân Nghi bước vào và bắt tay tôi một cách thoải mái, sau đó ngồi xuống ghế sofa.

"Phòng làm việc của Khương lão sư rất có hơi thở nghệ thuật a!"

Tôi liếc nhìn căn phòng bừa bộn, quả nhiên là một người trong làng giải trí, rất là biết cách nói chuyện.

"Đường lão sư quá khen."

Tôi pha cho Đường Hân Nghi một tách trà hoa cúc, ngồi đối diện, tinh tế dò xét cô ấy.

Không biết tại sao, nhưng lông mày và ánh mắt của Đường Hân Nghi luôn mang lại cho tôi cảm giác như đã từng quen biết, khi nhìn kỹ, lại có hai phần giống với Lục Thần.

Chẳng lẽ đây chính là tướng phu thê?

Khó trách Lục Thần nguyện ý bỏ ra số tiền này, xem ra là tình yêu chân chính.

"Khương lão sư, tôi có chuyện nên nói thẳng nhé, 2 triệu, tôi muốn lên hot search."

Ừm?

Tôi bình tĩnh liếc nhìn Đường Hân Nghi, nhưng trong lòng tôi lại vui đến nở hoa.

Lục Thần a Lục Thần, không ngờ rằng ngươi ngàn chọn vạn tuyển như vậy, nhưng lại chọn một bông hoa trà.

Ngươi muốn bảo vệ cô ấy nhưng người ta lại muốn leo lên dựa trên danh tiếng của ngươi.

"Tiền này, tôi thu."

04
"Ảnh đế rạng sáng rời khỏi khách sạn, chiến đấu vất vả suốt 7 tiếng đồng hồ, sắc mặt xanh mét."

"Tiểu hoa trong yến hội, tình khó kiềm chế, cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng nở hoa."

Tiêu đề vẫn hot hòn họt như trước đây, nhanh chóng quét sạch mọi tìm kiếm nóng.

Trong ảnh, Đường Hân Nghi bước ra khỏi khách sạn, nắm tay Lục Thần, mỉm cười thật ngọt ngào.

Còn Lục Thần vẻ mặt nhìn rất mệt mỏi, giống như đã làm việc quá sức.

Có hàng chục ngàn bình luận trên một trong những blog của tôi.

Có người mắng tôi, có người mắng tiểu hoa, có người chúc mừng Lục Thần và tiểu hoa.

Tất nhiên, đa số đều mắng tôi và tiểu hoa, dù sao fan vợ Lục Thần cũng mười phần điên cuồng.

Mà người hâm mộ của tiểu hoa lại mừng rỡ như điên:

"Trời ơi, không ngờ chị gái tôi và Lục Thần lại là một cặp, chị gái cũng quá hạnh phúc đi!"

"Lục Thần và chị gái thật là hợp nhau, đến đây, tôi xúc cục dân chính đến cho OTP đây!"

"Người trên lầu thật không biết xấu hổ. Khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ của Đường Hân Nghi không xứng với Lục Thần!"

"Xương gò má cao, khắc chồng, môi mỏng, lương tâm không tốt. Với vẻ ngoài của Đường Hân Nghi, Lục Thần chắc chắn phải bị mù mới có thể yêu cô ấy!"

Cuộc khẩu chiến ngày càng gay gắt, người hâm mộ chuyển từ nền tảng này sang nền tảng khác xé nhau ác liệt.

Sự nổi tiếng của Đường Hân Nghi cũng tăng vọt lên nhiều cấp trong cuộc hỗn chiến này, trở thành cái tên nổi tiếng nhất trong toàn ngành giải trí.

Chậc chậc, 2 triệu của cô ấy thật đáng giá!

Sớm biết lẽ ra tôi phải thu 5 triệu, tôi vừa lướt qua phần bình luận, vừa không khỏi cảm thán.

"Này, Khương Thiến, cô rước lấy phiền phức rồi đấy, cô đã tự đào cho mình một cái hố, cô có hiểu không?"

Điện thoại reo lên, giọng nói mệt mỏi của Lục Thần vang lên:

"Cô không nhận ra Đường Hân Nghi sao? Cô ấy là em họ của tôi, con gái của cô tôi. Hồi cấp ba cô ấy thường đến lớp chúng ta để tìm mẹ. Cô hẳn là đã gặp qua."

"Lạch cạch!"

Kẹo que trong miệng rơi xuống quần áo, tôi trở mình ngồi dậy mở blog của Đường Hân Nghi, bài đăng mới nhất của cô ấy đã nhận được hàng trăm nghìn lượt thích.

"Tôi bị Khương lão sư hiểu lầm nữa nha. Ban đầu tôi không muốn nói ra chuyện này, nhưng tin tức của Khương lão sư đã khiến gia đình chúng tôi rất bối rối."

"Lục Thần là anh họ của tôi, ruột thịt."

Đăng bài kèm theo là ảnh của hi đứa trẻ, trong ảnh là một cậu bé mười tuổi đang ôm một bé gái bốn, năm tuổi.

Cậu bé là Lục Thần khi còn nhỏ, khuôn mặt của cô bé đó có nét giống với Đường Hân Nghi.

05
Những ký ức ẩn sâu trong lòng lại một lần nữa hiện lên trước mắt tôi:

"Mẹ Khương Thiến, làm phụ huynh, cũng không thể bận rộn với công việc mà bỏ mặc con cái!"

"Con gái thời nay lá gan cũng thật lớn. Người ta con trai đã phớt lờ rồi mà còn muốn mặt dày bám theo."

"Lục Thần là muốn thi vào Đại học Thanh Hoa, mẹ của Khương Thiến, con của chị không học cũng được, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến việc học của con người khác."

Trong căn phòng làm việc rộng rãi và sáng sủa, mẹ cúi đầu nắm chặt tay tôi.

Sắc mặt bà ấy đỏ bừng, những ngón tay của dùng sức nhéo vào lòng bàn tay tôi.

Tôi sớm không cảm giác được sự đau đớn, trong lòng một mảnh chết lặng.

Cô giáo chủ nhiệm của tôi, cô của Lục Thần, vì tương lai của cháu mình,

Tự tay đem tất cả tôn nghiêm và mặt mũi của một cô gái 16 tuổi ném xuống mặt đất, giẫm vào trong bùn.

Thực ra tôi từng rất có hảo cảm với Lục Thần.

Ở cái tuổi mà mới bắt đầu biết yêu, ai lại không thích một chàng trai học giỏi và dáng vẻ lại trông như bước ra từ truyện tranh cơ chứ?

Nhưng chính cậu bé sạch sẽ sáng sủa này lại tuỳ tiện kéo tôi vào ba năm địa ngục chỉ bằng vài lời nói.

Đường Hân Nghi, phải không?

Ngươi thật là giống y chang mẹ ngươi, mẹ nào con đấy, lại lần nữa tặng tôi một món quà lớn như vậy.

Tôi cười lạnh một tiếng, mở một blog nào đó trên điện thoại của mình.

Quả nhiên, chủ đề tìm kiếm nóng lần này là "Những tay săn ảnh vô đạo đức lại trở thành trò cười, vu khống anh em ảnh đế một cách vô căn cứ."

Các tin nhắn và phần bình luận riêng tư của tôi tràn ngập sự chửi bới và vô số người đã ký văn bản yêu cầu tôi xin lỗi.

Mà khu bình luận của người bị hại Đường Hân Nghi thay đổi chóng mặt, người hâm mộ Lục Thần đều thân thiết gọi cô ta là em họ:

"Em họ đừng buồn, lương tâm chó ch.ết của Khương Thiến đã bị cô ta ăn mất từ lâu rồi!"

"Khương Thiến thật là buồn nôn, người ác độc như vậy, không đáng sống trên đời!"

"Quỳ gối cầu xin các người phong sát Khương Thiến, đừng để loại chó này chạy lung tung trong giới giải trí!"

Tốt, thật sự là, rất tốt.

06
Lăn lộn ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, Đường Hân Nghi sẽ không thực sự nghĩ rằng tôi là người ăn chay. (ý là chị hiền lành ạ)

Tôi lấy máy ghi âm ra với vẻ mặt vô cảm rồi nhấn nút phát:

"Khương lão sư, tôi có chuyện nên nói thẳng nhé, 2 triệu, tôi muốn lên hot search."

"Tiền này, tôi thu."

Không biết sau khi đoạn ghi âm này phát tán ra, cái người em họ Đường Hân Nghi, sẽ tự xử lý thế nào đây?

Nhưng chỉ ghi âm thì chưa đủ, tôi phải giống như mẹ cô ta, một cước đẩy Đường Hân Nghi xuống bùn để cô ta không bao giờ có thể lật người lại nữa.

"Này, Tiểu Lưu, đừng ngủ, đã bắt đầu làm việc rồi."

Tôi đánh thức trợ lý kiêm tài xế Lưu Đông của mình khỏi giấc ngủ.

Từ giờ trở đi, tất cả hành trình của Đường Hân Nghi sẽ được hiển thị đầy đủ dưới camera của chúng tôi.

Sau một tuần theo dõi, cuối cùng tôi cũng đã đạt được một số tiến triển.

Tôi trốn trong chiếc ô tô màu đen và nhìn Đường Hân Nghi cùng một nhóm người bước vào nhà hàng cao cấp riêng.

Cô ta trang điểm đậm và mặc một chiếc váy đen dài, tôi cũng theo sát phía sau, nghênh ngang đi vào.

Nhà hàng cao cấp riêng này là sản nghiệp của Cố Bắc Xuyên, Cố Bắc Xuyên là một tài phiệt thực sự, mấy công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất trong giới giải trí đều đứng dưới tên anh ấy.

Lúc trước tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện, đã vô tình chụp phải Cố Bắc Xuyên khi lén lút chụp ảnh các nữ diễn viên ở đây.

Kết quả là anh ấy không những không tức giận mà còn đưa cho tôi một tấm thẻ VIP.

Sau đó trợ lý Lưu Đông của tôi trở về, sợ hãi đến mức uống ba cốc nước lớn, nói rằng chúng tôi đây là trở về từ cõi ch.ết, còn dành ra hai tiếng đồng hồ để kể cho tôi nghe về chỗ đáng sợ của Cố Bắc Xuyên.

Từ đó về sau, tôi luôn đi đường vòng khi gặp Cố Bắc Xuyên, nhưng lần này, để chụp ảnh Đường Hân Nghi, tôi cũng không quản được nhiều như vậy.

07
Giữa phòng bao nơi Đường Hân Nghi ngồi và phòng bao phía đối diện có một mảnh hoa viên nho nhỏ.

Mở cửa sổ nhìn ra ngoài để ngắm nhìn cảnh quan sân vườn được chăm chút kỹ lưỡng.

Hôm nay tôi rất may mắn, phòng bao đối diện không có khách, tôi nhanh nhẹn trèo ra ngoài cửa sổ, ngồi xổm trong hoa viên nhỏ và bắt đầu lén chụp ảnh.

Chỉ thấy Đường Hân Nghi mặc một chiếc váy cực kỳ hở hang, đường xẻ của váy cao đến tận bẹn đùi và cổ áo gần như thấp đến rốn.

Hừ, cái này, còn có danh xưng ngọc nữ thanh thuần?

Ngồi bên cạnh Đường Hân Nghi là một người đàn ông mặc vest đen.

Một cành hoa mai mọc nghiêng nghiêng vừa vặn che khuất khuôn mặt người đàn ông.

Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là chiếc cằm thon gầy, trắng trẻo và đường quai hàm cong hoàn hảo của người đàn ông.

Một nửa khuôn mặt lớn lên đã đẹp trai như vậy, mà khí thế toàn thân này, cũng không biết là công tử nhà giàu nhà ai.

Sau khi cố gắng điều chỉnh nhiều góc độ khác nhau đều không chụp được khuôn mặt của người đàn ông, tôi dứt khoát bỏ cuộc.

Thôi vậy, chụp ảnh Đường Hân Nghi là đủ vốn rồi.

Tôi hài lòng nhìn bức ảnh trên tay, để quyến rũ đàn ông, hành vi của Đường Hân Nghi thật không có cách nào nhìn nổi.

Gắp miếng đồ ăn thôi mà muốn uốn cong phần thân trên của mình thành 90 độ.

Uống một cốc nước mà cũng để nước rớt khắp người.

Không phải làm đổ rượu vang đỏ của người đàn ông, thì chính là không cẩn thận ném lên trên thân người ta.

Những bức ảnh này khiến tôi phấn khích đến mức không khỏi ngồi xổm trên bãi cỏ và bắt đầu chỉnh sửa văn án.

Tôi phải tranh thủ viết ra tựa đề ngay khi có cảm hứng, nếu không một lúc sau sẽ quên mất.

Ngay khi tôi đang tập trung viết, mắt tôi tối sầm lại và một bàn tay giật lấy điện thoại di động của tôi.

Tôi bối rối ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt không rõ ý vị.

"Tiểu hoa thuần khiết ăn mặc táo bạo, người đàn ông bí ẩn giở trò."

"Một quỳ, hai nằm, ba cong người, mục đích mỹ nhân kế của tiểu hoa là gì?"

"Ha ha, Khương Thiến, em giải thích rõ ràng cho tôi, tôi giở trò như thế nào?"

Chết tiệt!

Cố Bắc Xuyên!

08
Cố Bắc Xuyên dùng một tay nhấc tôi lên khỏi bãi cỏ như xách một con gà.

"Cố thiếu, đã lâu không gặp, ha ha ha, anh vẫn là đẹp trai ngời ngời như ngày nào."

Cố Bắc Xuyên nhíu mày.

"Ồ, ngời ngời đến mức nào vậy?"

A?

Tôi bối rối nhìn anh, câu hỏi này khó trả lời quá.

Cố Bắc Xuyên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi một lúc rồi cởi áo khoác của mình khoác lên trên người tôi.

Hành vi không hợp lẽ thường này khiến tôi dựng cả tóc gáy, đây có phải là hơi ấm cuối cùng trước khi ch.ết không?

Tôi ôm lấy cánh tay Cố Bắc Xuyên trong hoảng sợ:

"Cố thiếu, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không biết Đường Hân Nghi là người của anh!"

Cố Bắc Xuyên cau mày, khuôn mặt mới vừa rồi rất dễ chịu giờ lạnh như băng.

"Khương Thiến! Quả nhiên là cô, chó săn ảnh ch.ết tiệt này!"

Một giọng nữ trong trẻo vang lên, Đường Hân Nghi lắc mông nổi giận đùng đùng bước về phía trước:

"Ai ya, Cố thiếu, anh nhìn tay săn ảnh này đi, thật sự là làm người ta chán ghét, người ta đi đến đâu cô ta cũng theo tới!"

Đường Hân Nghi không hổ là một diễn viên, trước đây tôi đã nói rằng cô ta không có kỹ năng diễn xuất là lỗi của tôi.

Một cái dậm chân lại một cái vặn eo, cùng với âm thanh dẹo dặt khiến lông tơ trên người tôi dựng thẳng lên, diễn giải một cách vô cùng tinh tế một tiểu bạch hoa yếu đuối xinh xắn.

Tôi lén trợn mắt, rất muốn đốp lại cô ta hai câu.

Bất quá, thế cục mạnh hơn người, hiện tại ở địa bàn của Cố Bắc Xuyên, vẫn là nên khiêm tốn một chút.

Nhìn thấy tôi trốn ở phía sau Cố Bắc Xuyên không nói gì, Đường Hân Nghi càng tức giận hơn.

09
"Khương Thiến, cô có bản lĩnh chụp lén, nhưng lại không có năng lực thừa nhận à!"

Tôi cũng tức giận, kè thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt:

"Cô còn dám nói tôi? Lần trước cô gạt tôi, lão nương còn chưa tính sổ với cô đâu!"

Tôi nhảy ra từ phía sau Cố Bắc Xuyên, hai tay chống nạnh, giận dữ hét vào mặt Đường Hân Nghi.

"Chát!"

Một âm thanh thanh thúy vang lên, Đường Hân Nghi lắc lắc bàn tay, vẻ mặt cực kì khinh thường:

"Cái quái gì thế, chẳng qua chỉ là một tay săn ảnh hạ lưu mà còn dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi."

Tôi sờ lên khuôn mặt bị đánh đỏ bừng của mình, đầu ong ong.

Đây là lần đầu tiên tôi bị đánh kể từ nhỏ tới lớn, ta cùng với cô ta liều mạng!

Tôi nhảy dựng lên như một con báo và bổ nhào về phía Đường Hân Nghi.

Sau khi đẩy cô ta xuống đất, liền nắm chặt tóc cô ta, đốp đốp tát mạnh.

Là một tay săn ảnh lâu năm đầy kinh nghiệm, thể lực là yêu cầu số một.

Để duy trì trạng thái làm việc tốt, mỗi ngày tôi đổ mồ hôi như mưa tại phòng tập gym.

Bạn nếm qua khổ, nâng qua sắt thì một ngày nào đó cái tát bạn vung ra sẽ trở nên mạnh mẽ!

Nữ minh tinh vì muốn bảo đảm chất lượng lên hình, một ngày ăn một cái lá rau đều là trạng thái bình thường.

Mà Đường Hân Nghi vì bữa tối hôm nay với Cố Bắc Xuyên đã ba ngày chưa ăn gì, cô đói đến mức đi lại còn khó chứ đừng nói đến việc đánh nhau.

Bởi vì bị tôi đơn phương áp đảo, cứ đánh cứ đánh, tôi thậm chí còn có thời gian nghĩ đến tiêu đề tin tức.

Nữ paparazzi xinh đẹp ra sức đánh đập tiểu hoa đang nổi tiếng?

Tin tức này được của nó đấy, giới giải trí đầy rẫy người, dù có đâm sau lưng nhau thế nào thì gặp nhau vẫn cười hì hì như thường.

Lại càng không cần phải nói tới các sao nữ lúc nào cũng cần chú ý đến tư thế, mỗi khi khom lưng, nhún vai đều sẽ có người giơ kính lúp lên để nhìn.

Tôi mừng quá quay đầu lại hét lên với Cố Bắc Xuyên đang ngơ ngác:

"Sao anh còn đứng ngốc ở đấy làm gì, mau chụp ảnh cho tôi đi! Nhớ chụp nhiều thêm vài tấm nhé!"

10
Người trong phòng bao rốt cuộc cũng hùng hục xông tới, nhưng Cố Bắc Xuyên lại không lên tiếng, cũng không ai dám động đậy.

Sau khi tát Đường Hân Nghi vài cái, tôi cũng tỉnh táo lại.

Người ta đều nói đánh người không tát vào mặt người ta, dù sao Đường Hân Nghi cũng dựa vào mặt mũi của mình để kiếm sống, nếu mặt cô ta thực sự bị tôi đánh hỏng cũng sẽ phiền phức.

Vì vậy, tôi bắt đầu chuyển từ tát sang véo, cũng luôn véo ở những nơi không quá dễ dàng nhìn thấy.

Trên lưng, bên trong cánh tay, đùi...

Một trong những người đứng xem là người đại diện của Đường Hân Nghi, anh ta nóng lòng đến độ một trán mồ hôi, muốn bước tới nhưng lại e ngại Cố Bắc Xuyên.

"Cố thiếu, ngài nhìn việc này?"

Cố Bắc Xuyên lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó cầm chiếc máy ảnh DSL của tôi lên, ngồi xổm xuống bắt đầu chụp ảnh.

Cha là một doanh nhân nổi tiếng ở địa phương, mẹ là một giáo sư cấp cao ở một trường học tốt nhất, còn anh họ là một ngôi sao lớn thu hút sự chú ý của mọi người. Đường Hân Nghi, người từ nhỏ được nâng ở trong lòng bàn tay lớn lên, chưa bao giờ phải chịu đựng loại giận dữ này.

Đường Hân Nghi bị tôi bất ngờ đánh một trận đến mơ hồ, phát hiện ra rằng mọi người không những không đến giảng hoà mà thậm chí còn đứng xem.

Cô ta giận điên lên, còn lúc này tôi lại vừa vặn cũng đánh đến mệt mỏi, nên tình thế trên sân đột nhiên thay đổi.

Đường Hân Nghi hất tôi ra khỏi bằng tất cả sức lực của mình, sau đó cô ta nhảy lên người tôi và bắt đầu tát lại tôi.

"Kéo ra."

Hai bàn tay vừa bị giữ lấy chợt buông ra, tôi cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, hai người đàn ông cường tráng mặc đồ đen dựng hai bên trái phải của Đường Hân Nghi, rất dễ dàng kéo cô ta lên.

"Thả tôi ra, để cho tôi đánh ch.ết tiện nhân này! Các người buông ra!"

Tôi nhe răng trợn mắt, dùng tay chống đỡ thân thể ngồi dậy.

Đường Hân Nghi giờ phút này vẫn đang giãy giụa dữ dội, cơ thể cô ta vặn vẹo điên cuồng, một thứ màu da rơi ra khỏi ngực cô ta và đập vào mặt tôi.

Mềm mềm mại mại, cũng không đau đớn, tôi ngơ ngác nhấc vật tròn vừa đập vào mặt rồi lại rơi xuống đùi tôi.

Đây là miếng đệm ngực silicon?

"Ha ha ha!"

Cố Bắc Xuyên thật sự là nhịn không được bắt đầu cất tiếng cười to.

Đường Hân Nghi che bộ ngực đã xẹp xuống một nửa của mình, cảm thấy trong đời mình chưa bao giờ xấu hổ như vậy, bắt đầu khóc lớn.

Tôi giơ miếng đệm ngực lên với vẻ mặt cảnh giác:

"Cô cũng đừng có trách tôi! Mọi người đều nhìn thấy được, là chính cô làm rớt ra, không phải bị tôi đánh rớt!"

12
Tôi và Đường Hân Nghi giống như hai con gà chọi, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nhường ai.

Cố Bắc Xuyên lười biếng dựa vào ghế sofa, trên môi vẫn mang theo ý cười như cũ.

"Khụ khụ!"

Anh hắng giọng một cái, lại mấp máy môi, cố gắng đem tiếng cười nghẹn trở về:

"Chuyện này hôm nay liền kết thúc ở đây thôi."

"Cố thiếu, anh nhìn mặt em đi!"

Đường Hân Nghi chỉ vào khuôn mặt sưng tấy của cô ta, khóc như hoa lê trong mưa, đến tôi còn thấy mà yêu:

"Em đã bị đánh thành như thế này, Cố thiếu, huhuhu, sao còn có thể ra ngoài gặp người khác!"

Cắt!

Ai mà không biết giả vờ đáng thương chứ?

Tôi cũng tủi thân ngước mặt lên, không quên chớp mắt hai lần:

"Cố thiếu, mặt của tôi cũng sưng lên rồi, Đường Hân Nghi ra tay cũng thật sự độc ác."

"Cô!"

Đường Hân Nghi đứng dậy nhưng bị người đại diện kéo lại.

Cố Bắc Xuyên cực kì lạnh lùng lườm bọn họ, giọng nói cũng trầm xuống:

"Tôi đã nói rồi, việc này, dừng lại ở hôm nay thôi."

"Khương Thiến, cô đi trước đi."

Lúc ôm máy ảnh quay lại xe, tôi vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, Cố Bắc Xuyên cứ như vậy thả tôi đi?

Mà khi tôi và Đường Hân Nghi đánh nhau, rõ ràng anh ta đang thiên vị.

Không thể nào, anh ấy sẽ không phải là cũng ghét Đường Hân Nghi chứ?!

Nghĩ đến đây, tôi lập tức kích động, cũng đúng, mặc dù Đường Hân Nghi đã cố gắng xuất tất cả vốn liếng trong bữa ăn nhưng Cố Bắc Xuyên vẫn ngồi như tượng, thậm chí còn không cử động một chút nào.

Chỉ cần anh ấy có chút hứng thú với Đường Hân Nghi, Đường Hân Nghi không cần phải tốn nhiều công sức đến thế để tán tỉnh.

13
Khi bước vào, là một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng dáng dấp yểu điệu.

Khi bước ra, là một người phụ nữ với mái tóc rối bù, đôi mắt bầm tím và khuôn mặt sưng tấy.

Trợ lý Lưu Đông sợ hãi, thở hốc vì kinh ngạc, tròng mắt gần như rơi ra khỏi hốc mắt:

"Mẹ kiếp! Chị Khương, chị bị đánh đấy à! Ai đánh chị, chúng ta báo cảnh sát đi!"

Tôi xoa mặt và cười toe toét:

"Ha ha, Đường Hân Nghi còn thảm hơn chị nhiều, hehehehehe... "

Vốn dĩ tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Đường Hân Nghi đi như vậy, nhưng Cố Bắc Xuyên nói thôi được rồi, cho nên tôi cho anh chút mặt mũi.

Nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng cùng vẻ mặt vô cảm ngồi xổm trên mặt đất chụp ảnh của Cố Bắc Xuyên, trong lòng không khỏi ấm áp.

Mọi người đều nói Cố Bắc Xuyên là người mặt lạnh tâm đen, làm người cao ngạo.

Kỳ thật con người anh cũng không tệ lắm mà!

Nhìn những bức ảnh này mà xem, chụp đẹp làm sao!

Tôi vui vẻ nhìn những bức ảnh trong máy ảnh, vài bức ảnh đầu tiên đều là cảnh tôi vung tay đánh Đường Hân Nghi.

Mái tóc dài bay bay, ánh mắt hung ác, còn có cánh tay tinh tế giơ cao cao.

Cố Bắc Xuyên chụp ảnh tôi như một nữ chiến thần xinh đẹp.

Tôi muốn rửa bức ảnh này và treo nó lên tường, đặt lên bàn và đăng lên vòng bạn bè...

Một số bức ảnh tiếp theo là cảnh Đường Hân Nghi đè xuống và đánh tôi, với vẻ mặt vặn vẹo, nước bọt tung trời, còn có ánh mắt ác độc.

Chậc, nhìn thế này thì Đường Hân Nghi trông giống một bà điên.

Tâm trạng tôi tốt hơn nhiều, con người Cố Bắc Xuyên thật sự là quá tốt, anh ấy không chỉ chụp ảnh tôi đẹp như vậy mà còn chụp Đường Hân Nghi xấu như thế, hôm nào tôi nhất định phải mời anh ấy một bữa mới được.

14
Ngày hôm sau, khi tôi còn đang trong giấc mộng, hàng loạt cuộc điện thoại đoạt mệnh của Lưu Đông đã đánh thức tôi.

"Chị Khương, chị mau tỉnh lại đi, chị đang ở top tìm kiếm thịnh hành đấy!"

Tôi buồn ngủ mông lung mở điện thoại ra, bên trong là Đường Hân Nghi đang khóc như hoa lê trong mưa.

"Chó săn ảnh chụp lén không thành liền quay sang đánh người, nữ diễn viên đang nổi bị đánh đập dã man."

"Chó săn ảnh nổi tiếng hóa ra lại là người theo đuổi ảnh đế, điên cuồng theo đuổi ảnh đế 10 năm!"

Những bức ảnh thời trung học của tôi cũng được đào ra, người đứng trước mặt Lục Thần trong bức ảnh tốt nghiệp rõ ràng chính là tôi khi còn trẻ.

"Tôi nghe nói rằng Khương Thiến đã điên cuồng theo đuổi Lục Thần khi cô ấy học trung học, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc học của người ta."

"Vậy lẽ ra cô ấy phải biết Đường Hân Nghi là em họ của Lục Thần, vậy mà cô ấy vẫn viết tin tức kinh tởm như vậy."

"Cô ấy lấy đâu ra mặt mũi thế này? Cô ấy không theo đuổi được Lục Thần nên trút giận lên em họ người ta?"

Quả nhiên, chiêu thức mà trà xanh sử dụng là luôn cắn ngược.

Tôi giận dữ thở phì phì nhảy ra khỏi giường, pha cho mình một tách cà phê.

Ha ha, Thiên Đường có lối thì không đi, Địa Ngục không cửa lại nhất định phải xông vào.

Ngay lúc tôi chuẩn bị đăng đoạn ghi âm và ảnh chụp lên mạng thì chuông cửa vang lên.

Tôi mặc đồ ngủ mở cửa phòng, ngoài cửa là Lục Thần mặt mày chán nản.

Đầu tóc anh ta rối bù, đáy mắt phát xanh, bộ dáng tiều tụy hao tổn tinh thần.

"Khương Thiến, nếu như cô có gì bất mãn có thể tới tìm tôi, có thể bỏ qua Hân Nghi được không?"

"Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, những chuyện xảy ra ở trường trung học là tôi không đúng."

Tôi nhìn anh ta cười như không cười.

Đây là người đàn ông mà tôi đã rung động lần đầu tiên sao?

"Thế nào, lần này anh định cho tôi 5 triệu, hay là 6 triệu?"

"Em gái anh là cái dạng gì, anh không phải không biết chứ?"

15
Lục Thần bất đắc dĩ nhìn tôi:

"Khương Thiến, Hân Nghi nhất định phải báo cảnh sát, tôi đã khuyên nhủ rất lâu mới có thể ngăn được nó."

"Dù sao thì đánh người là sai rồi. Chỉ cần em xin lỗi Hân Nghi thì chuyện này sẽ kết thúc."

Tôi hai tay ôm ngực hất cằm lên:

"Nếu tôi không xin lỗi thì sao?"

Lục Thần thở dài, trên mặt tuấn tú tràn ngập vẻ mệt mỏi:

"Khương Thiến, tôi cũng là vì tốt cho em."

Ký ức lại một lần nữa ùa về trong tôi, khi đó, sau khi tin đồn xuất hiện ở trường, tôi lập tức chạy đến trước mặt Lục Thần và chất vấn anh ta tại sao anh ta không giải thích với các bạn cùng lớp rằng tôi chưa bao giờ theo đuổi anh ta.

Đúng vậy, tuy tôi có chút thích Lục Thần nhưng tôi chưa bao giờ biểu lộ tình cảm của mình với bất kỳ ai.

Mối tình thầm kín của tuổi con gái, không ai biết được ngoại trừ chính tôi.

Lục Thần lúc ấy cũng có vẻ mặt như thế này, đau đớn giống nhau, bất đắc dĩ giống nhau.

Vẻ mặt anh ta tràn ngập đau thươngmà người khác không hiểu được:

"Khương Thiến, em không hiểu, việc này nếu tôi giải thích thì lại càng thêm phiền toái, tôi là đang bảo vệ em."

"Khương Thiến, tin tưởng tôi, tôi làm việc này là vì tốt cho em."

"Tôi không cần."

Tôi nghiêm túc nhìn Lục Thần, tôi đã lăn lộn ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, tôi không còn là nữ sinh trung học chỉ biết trốn đi khóc sau khi bị người khác vu khống, chửi bới nữa.

"Lục Thần, cái tốt của anh, tôi không cần."

Lục Thần nhìn tôi với vẻ mặt tổn thương, như thể tôi đã làm chuyện gì xấu tội ác tày trời:

"Khương Thiến, em thay đổi rồi."

16
"Rầm!"

Đáp lại Lục Thần là tiếng tôi dùng sức đóng mạnh cửa lại.

Điều duy nhất tôi e ngại trong chuyện này chính là Cố Bắc Xuyên, cho nên tối hôm qua về đến nhà tôi mới không có ngay lập tức đăng ảnh, để Đường Hân Nghi cáo trạng trước.

Bởi vì tôi không chắc, Cố Bắc Xuyên nói việc này quên đi, đến cùng là quên đi cái gì.

Nhưng vì Đường Hân Nghi ra tay trước nên tôi không có gì phải khách sáo cả.

Tỷ tỷ cho 2 triệu, tôi muốn chuyện này trở thành hot search.

Có tiếng thật vui vẻ nha, đến trả đũa tôi đi.

Quảng cáo đại diện và các chương trình tạp kỹ, đếm tiền đến bong gân.

Để tìm được một kim chủ đẹp trai, một quỳ, hai nằm, ba cong người.

Không ngờ kim chủ lại là Liễu Hạ Huệ, lù lù bất động khiến cho tôi mệt mỏi.

Lộ ngực, lộ chân, lộ xương quai xanh, miễn phí cho người khác xem.

Dụ dỗ không thành bị chó săn ảnh chụp được, giận cá chém thớt đánh chó săn ảnh.

Khóc trời đập đất kêu người đến, anh trai ảnh đế đến giúp đỡ.

Tài liệu đen bị lộ ra ánh sáng, đến cuối cùng ai mới thực sự là chó?

Một đoạn rap được biên tập ngẫu hứng, một đoạn ghi âm rõ ràng và ngắn gọn.

Thêm vào đó là một vài bức ảnh Đường Hân Nghi cố ý quyến rũ Cố Bắc Xuyên và những bức ảnh chúng tôi đánh nhau.

Toàn mạng tê liệt.

"Tôi là fan của Đường Hân Nghi, tôi có tội, đọc rồi lại đọc liền bắt đầu hát."

"Người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn có tài năng như vậy. Khương Thiến, em là fan hâm mộ của chị!"

"Đường Hân Nghi thật sự là ghê tởm. Tự mình thuê người ta đăng ảnh chụp, xong còn khóc lóc kể lể, hắc liên hoa a."

"Vòng giải trí có quá nhiều người đạo đức giả, loại người ác công khai như Khương Thiến thế này, thế nhưng rất ít."

17
Đường Hân Nghi trơ mắt nhìn mình từ đỏ chuyển sang đen, tất nhiên cô ta không thể cứ ngồi chờ chết được.

Kết quả là tất cả các loại tài liệu đen về thời trung học của tôi đều bị người phát ra, mặc dù hầu hết đều là bịa đặt.

Nhưng ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nhiều người nói thì mọi người cũng sẽ tin thôi.

Bây giờ fan của Lục Thần không thể ngồi yên, bọn họ nói Đường Hân Nghi không có việc gì mà dám quấy rối Lục Thần, bọn họ nhịn không được.

Những người mắng mỏ tôi và những người ủng hộ tôi, một cuộc hỗn chiến đã nổ ra trên mạng.

Dù sao tôi cũng quen bị mắng rồi, mắng cũng mang lại sự nổi tiếng, càng có nhiều người theo dõi thì tôi càng kiếm được nhiều tiền.

Chỉ cần Đường Hân Nghi không chiếm được lợi ích, tôi liền vui vẻ.

Tôi vui vẻ lướt điện thoại của mình, lại nhận ra rằng một bình luận đã nhanh chóng được đưa lên đầu.

"Còn khá tài năng. Lần sau hãy hát cho tôi nghe nhé."

Đây là, là Cố Bắc Xuyên!

Cố Bắc Xuyên mặc dù ngày thường không công khai nhưng ngoại hình hấp dẫn và xuất thân nổi bật đã khiến anh trở nên nổi tiếng.

Làm anh ấy giống như một con đom đóm trong đêm tối, dù có khiêm tốn đến đâu, anh ấy vẫn xuất chúng như vậy.

Cư dân mạng trêu đùa gọi anh là "Giấc mơ của 700 triệu của phụ nữ."

Cố Bắc Xuyên biết chuyện này?

Tôi đăng ảnh anh ấy mà anh ấy không giận?

Tim rốt cục trở lại vị trí, chỉ cần Cố Bắc Xuyên không tức giận, Đường Hân Nghi chẳng là gì cả!

Nhưng sự phát triển của mọi chuyện rõ ràng nằm ngoài sự dự đoán của tôi.

Không tới hai ngày, trên mạng có thêm một nhóm fan kỳ lạ, chính là fan CP của Cố Bắc Xuyên và tôi.

"Tổng giám đốc bá đạo và tay săn ảnh xinh đẹp, đây là thiết lập nhân vật thần tiên gì vậy, yêu rồi yêu rồi."

"Mọi người có cảm thấy câu Cố Bắc Xuyên nói khá là có tài kia, nghe tràn đầy hương vị chiều chuộng không?"

"Tôi khiếp sợ phát hiện ra rằng đây là bài đăng đầu tiên của Cố Bắc Xuyên, mà anh ấy đã thích rất nhiều bài viết của Khương Thiến!"

18
Tôi cũng bị sốc.

Trời ơi!

Xào CP với Cố Bắc Xuyên, có cho tôi 100 lá gan tôi cũng không dám a!

Tôi còn nhớ một năm nào đó, có tiểu hoa mua hot search, vụng trộm ý rằng Cố Bắc Xuyên là kim chủ sau lưng cô ấy.

Ngày hôm sau tiểu hoa liền bị phong sát, nghe nói cô ấy đã rời khỏi vòng giải trí rất sớm, hiện tại đã có hai con.

Cố Bắc Xuyên ghét nhất người giẫm lên hắn leo lên.

Tốt ghê, đây nhất định là thủ đoạn Đường Hân Nghi sử dụng!

Là tôi đã xem thường Đường Hân Nghi, không ngờ cô ta lại có loại đầu óc như vậy.

Tôi run run rẩy rẩy nhấc điện thoại lên, nếu không thì, gọi cho Cố Bắc Xuyên và giải thích một chút?

Tôi không muốn bị phong sát a, mặc dù làm tay săn ảnh bị mắng mỏ nhưng nó thực sự kiếm được tiền.

Đặc biệt là sau khi nổi tiếng, tôi thậm chí không cần phải chụp nhiều tài liệu đen, tất cả đều là người ta gửi đến tận tay cho tôi.

Bôi đen đối thủ cạnh tranh, bôi đen bạn bè, bôi đen người yêu và thậm chí cả bôi đen chính bản thân cũng, thật đúng là nằm cũng kiếm tiền a.

Đặc biệt là khi hai bên mâu thuẫn với nhau, cảnh tượng đó, thực sự là thu tiền thu đến mỏi cả tay.

Sau vài ngày lo lắng đề phòng, tôi phát hiện mình vẫn còn sống thật tốt.

Fan hâm mộ ngày càng tăng ầm ầm, mức độ phổ biến cũng tăng vòn vọt.

Fan CP của tôi và Cố Bắc Xuyên đã tràn vào khu vực bình luận của tôi. Họ ở đó hàng ngày @Cố Bắc Xuyên, anh ấy cũng không giận.

Tôi vừa xem những lời mắng trong phần bình luận của Đường Hân Nghi, vừa húp bún ốc.

Đúng lúc này, ba chữ lớn Cố Bắc Xuyên hiện ra, tôi lập tức liền bị sặc.

"Alo, khụ, khụ, khụ, Cố thiếu, khụ khụ!"

Một giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính vang lên:

"Công ty của tôi có một chương trình tạp kỹ, em có muốn tham gia không?"

"Tôi không muốn."

"Hả?"

Không tốt, có sát khí!

"Tôi nghĩ, tôi có thể làm được bất cứ lúc nào, Cố thiếu."

"Tốt."

Cố Bắc Xuyên cúp điện thoại, tôi vẫn đang ngơ ngác cầm điện thoại.

Chương trình tạp kỹ của công ty Cố Bắc Xuyên?

Anh ấy đứng tên rất nhiều công ty giải trí, chương trình tạp kỹ lại càng nhiều hơn, tôi cũng không biết anh ấy đang nói đến cái nào...

19
Ngàn vạn không ngờ rằng chương trình tạp kỹ mà Cố Bắc Xuyên đang nhắc tới lại chính là chương trình rất nổi tiếng "Đi về nông thôn."

"Đi về nông thôn" là một chương trình truyền hình thực tế với tổng cộng 4 khách mời cố định, mỗi tập sẽ mời thêm một vài khách mời, tạo thành 2 đội để tranh tài làm công việc nhà nông.

Người thắng có thể có được đồ ăn phong phú và chỗ ở sang trọng, còn người thua chỉ được ăn lương khô và ngủ trong túp lều tranh.

Vì sự đối đầu thực tế và mạnh mẽ nên tiết mục này đã rất được hoan nghênh ngay khi ra mắt.

Tôi đứng ở lối vào của một ngôi làng nhỏ vô danh nào đó ở Giang Nam, bị cảnh tượng trước mắt chấn động đến trợn mắt hốc mồm.

Lục Thần, Đường Hân Nghi, còn có Cố Bắc Xuyên?

Cố Bắc Xuyên!

Khách mời của tập này thế mà lại là Cố Bắc Xuyên!

Cố Bắc Xuyên nhíu mày nhìn bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch của tôi:

"Thật bất ngờ?"

Toàn bộ hành trình tiết mục đều được truyền hình trực tiếp, giờ phút này khán giả trước màn hình lúc này cũng ngạc nhiên ngoài ý muốn giống như tôi.

"A a a, lần này khách mời lại là Cố Bắc Xuyên và Khương Thiến! Trời ạ, tổ tiết mục che giấu cũng quá tốt đi!"

"Niềm vui của fan CP đến quá đột ngột, đạo diễn nhóm chương trình, tôi sẽ cho anh một cái like."

"Đây là muốn xé nhau từ offline sang online à? Hình ảnh Khương Thiến và Đường Hân Nghi đánh nhau có cảm giác thật tốt. Hai người có thể lần nữa trình diễn điều đó trong tiết mục được không? Tôi thực sự rất tò mò, mong chờ!"

Vì bản rap kinh điển của tôi trước đây, bốn cái tên hot nhất trên toàn mạng là tôi và Cố Bắc Xuyên, Lục Thần và Đường Hân Nghi.

Trên mạng có hàng chục phiên bản về tình yêu, hận thù giữa bốn người chúng tôi, cái gì cũng nói được.

Chương trình kỳ hôm nay nhất định sẽ có thể đem "Đi về nông thôn" đẩy lên trở thành chương trình tạp kỹ hot nhất.

Cố Bắc Xuyên, thật lợi hại, vì kiếm tiền, không tiếc tự mình tham gia tiết mục.

Tôi nhìn anh với ánh mắt kính nể.

Nhìn người ta xem, có tiền như thế, còn cố gắng như vậy!

Tôi nhất định phải học hỏi Cố Bắc Xuyên thật tốt.

Mưa bình luận: "A, a, a, cứu mạng, ánh mắt hai người đang kéo sợi kìa, mọi người có nhìn thấy không!"

20
Những yếu tố cần thiết để trở thành một tay săn ảnh thành công là gì?

Có một con mắt tinh tường.

Tôi lập tức trở thành chó săn số một của Cố Bắc Xuyên, anh ngồi tôi đứng, anh uống trà tôi rót nước.

Trong khoảng thời gian này, ánh mắt của Đường Hân Nghi không ngừng hướng lên người tôi đục khoét, tôi biết cô ta ghen tị với tôi.

Bởi vì cô ta và Lục Thần đang cạnh tranh với tổ của chúng tôi.

Cô ta không có cách nào nịnh nọt Cố Bắc Xuyên, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi không ngừng làm Cố Bắc Xuyên vui vẻ.

Không sao đâu, cô ta càng tức giận thì tôi càng vui vẻ.

Hiển nhiên hôm nay tâm tình của Cố Bắc Xuyên cũng rất tốt, anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay đơn giản màu đen, một chiếc quần jean ống thẳng khiến cho đôi chân của anh nổi bật lên vừa thẳng vừa dài, đứng dưới mái tranh ngược sáng, mặt mày giãn ra, miệng hơi cười.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ấy một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy Lục Thần dường như không còn đẹp trai như vậy nữa.

So với tâm trạng tốt của Cố Bắc Xuyên, sắc mặt Lục Thần không có tốt như vậy.

Anh ta mím chặt môi, vẻ mặt u ám hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, cuộc đối đầu lập tức bắt đầu, tổ tiết mục quả thực điên cuồng, cuộc đối đầu đầu tiên lại là xay đậu phụ.

Trong sân của nhà nông có đặt hai cối xay đá nhỏ, đường kính khoảng một mét, cạnh cối xay đá là hai thùng đậu nành ngâm nước.

Người dẫn chương trình đứng sang một bên mỉm cười:

"Nhiệm vụ của hai nhóm các bạn là xay đậu. Đội nào xay hết đậu trước và chuyển cho nhóm tiếp theo sẽ được 5 điểm."

Cối xay này rất lớn, phía trên còn có một khúc gỗ, vừa vặn chỉ thích hợp cho một người đẩy.

Để Cố Bắc Xuyên đẩy cối xay?

Nhóm chương trình thật sự dám nghĩ.

Khi người dẫn chương trình hô một tiếng, tôi đang định nói hãy để tôi đẩy.

Cố Bắc Xuyên đã bắt đầu rồi, thế mà đẩy rất ra hình ra dáng.

Tôi đứng bên cối xay và múc một thìa đậu vào lỗ, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ.

21
Đường Hân Nghi cũng giống như tôi, cũng đứng sang một bên và thêm đậu vào cối xay đá, nhưng cô ta không nhìn anh họ mình mà nhìn chằm chằm vào Cố Bắc Xuyên.

Tôi phần nào hiểu được cô ta, bởi vì Cố Bắc Xuyên làm công việc đồng áng, thực sự là,

Rất gợi cảm!

Bàn tay với khung xương rõ ràng, cánh tay khỏe khoắn có lực, gân xanh nổi lên do dùng sức, còn có mồ hôi chảy xuống chiếc cằm quyến rũ, những giọt mồ hôi kia như nện thẳng vào tim tôi.

Sau khi nhìn một lúc, tôi mới phản ứng lại, Đường Hân Nghi có thể làm điều đó rồi xem, nhưng tôi không thể a!

Sau khi rót thêm một thìa đậu, tôi đi tới bên cạnh Cố Bắc Xuyên, cùng anh ấy dùng sức đẩy.

Thanh gỗ không dài lắm, cho nên tôi và Cố Bắc Xuyên ở rất gần nhau.

Trong khi vừa đẩy vừa đi, làn da của hai người không tránh khỏi chạm vào nhau.

Bây giờ là mùa hè, tôi và Cố Bắc Xuyên đều mặc áo ngắn tay.

Cánh tay của hai người liên tục chạm vào nhau, rời xa nhau rồi lại chạm vào nhau.

Đẩy đẩy, mặt tôi liền đỏ bừng.

Ôi mẹ ơi, cơ bắp của Cố Bắc Xuyên thật rắn chắc, làn da cũng mịn màng như vậy...

Lúc này, mưa bình luận cũng đang loạn hết lên:

"Tại sao tôi lại đỏ mặt khi nhìn thấy mọi người làm việc nhà nông?"

"Lẩu trên! Tôi cũng vậy, chồng tôi còn hỏi có phải tôi đang xem phim xxx gì đó không!"

Bầu không khí có chút mập mờ, không khí càng ngày càng đặc dính, làm cho người ta thở không ra hơi.

Tôi dần dần ý thức được có điều gì đó không đúng, phong cách này giống như có chút kỳ quái.

Đang lúc chuẩn bị buông ra, tay của Cố Bắc Xuyên liền đưa lên.

Tôi ngơ ngác nhìn đôi bàn tay đang chồng lên nhau, mặt đỏ bừng.

"Thật xin lỗi, tôi đổ mồ hôi nhiều quá, trượt tay."

Giọng nói khàn khàn của Cố Bắc Xuyên vang lên từ đỉnh đầu, tôi giật mình chạy đến mép cối xay như một con thỏ, múc ba lần, mới lại lần nữa dùng đôi tay run rẩy múc đậu vào hố.

22
Hoàn toàn khác với bầu không khí mập mờ trong nhóm chúng tôi, Đường Hân Nghi và Lục Thần đều có chút cáu kỉnh.

Đường Hân Nghi đập bang bang chiếc thìa gỗ mà cô ta dùng để múc đậu nành, đôi mắt cô ta như những con dao bay, cứ sau vài phút lại bay về phía tôi.

Lục Thần càng kỳ quái hơn, làm việc mà làm đến mặt đỏ tía tai.

Đôi mắt anh như bốc ra lửa, như thể có ai đó nợ anh tiền.

Tôi nhìn số đậu trong thùng vẫn còn hơn một nửa, sau đó tôi nhìn đám người Lục Thần, haha, mới chỉ ít đi được một lớp rất mỏng.

Dù không biết tại sao Lục Thần lại tức giận nhưng khi họ thua, tôi liền rất vui vẻ.

Tôi đắc ý xúc thêm một thìa đậu lớn, chạy đến bên cạnh Cố Bắc Xuyên tiếp tục đẩy cối xay.

Đường Hân Nghi chắc chắn nghĩ rằng tôi đang thông đồng với Cố Bắc Xuyên.

Ha ha, cô ta phí hết tâm tư nhưng vẫn không thể chạm tới góc áo của Cố Bắc Xuyên.

Tôi giơ tay lên, liền có thể sờ đến.

"Sao tôi lại cảm thấy Lục Thần đang ghen? Anh ấy không phải là thích Khương Thiến đấy chứ!"

"Lầu trên, trong mắt ngươi có shit sao? Khương Thiến sao có thể xứng với Lục Thần?"

"Ta là người qua đường, ta đánh cược một gói kẹo cay, Lục Thần thích Khương Thiến!"

Xay đậu đến tận trưa, tay chúng tôi gần như tróc cả da, cuối cùng chúng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên trước.

Nhiệm vụ tiếp theo sẽ giao cho những người khác, tôi và Cố Bắc Xuyên ngồi trên ghế tre nghỉ ngơi, bên cạnh Đường Hân Nghi có vẻ không vui.

"Một số người thực sự không biết xấu hổ, chỉ làm một xíu việc mà thôi, lại hận không thể dán lên người người khác."

"Đây là tham gia chương trình nông thôn, những người không biết còn tưởng rằng đến để tìm đàn ông đấy."

Đường Hân Nghi có lẽ đã nổi điên, bắt đầu chế nhạo tôi một cách công khai bất chấp việc chương trình đang diễn ra trực tiếp.

Hoặc có thể danh tiếng của cô ta gần như bị tôi hủy hoại nên bắt đầu dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi.

Tôi bị người ta mắng nhiều năm như vậy, còn quan tâm tới sự giễu cợt này sao?

Vốn dĩ tôi thực sự không muốn dây dưa với Cố Bắc Xuyên, nhưng khi Đường Hân Nghi nói ra, tôi lại càng thấy hứng thú.

Tôi lấy khăn tay ra, đưa tay chạm lên mặt Cố Bắc Xuyên:

"Sao anh đổ mồ hôi nhiều thế này? Em đi tìm quạt quạt cho anh nhé."

23
Tôi dùng sức quạt thật mạnh, còn Cố Bắc Xuyên thì lười biếng ngồi trên ghế tựa, thoải mái nheo mắt.

Lục Thần hàm răng gần như muốn cắn nát, anh ta trừng mắt nhìn tôi một hồi, sau đó thực sự không thể nhịn được nữa, tiến lên nắm lấy cánh tay của tôi.

"Khương Thiến, lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em."

Cố Bắc Xuyên đứng lên, trong mắt tối sầm, tràn đầy tức giận.

Anh nắm lấy cánh tay còn lại của tôi, cau mày với Lục Thần:

"Buông cô ấy ra."

Tôi bị kẹp vào giữa, bị hai người nắm lấy hai cánh tay, cảm giác như một con gà mái già chờ bị làm thịt.

Đây là kịch bản phim thần tượng cẩu huyết gì vậy?

Nghĩ mình đang diễn Vườn sao băng sao?

"Anh ơi, có phải anh vẫn không thể quên được người phụ nữ này!"

Đường Hân Nghi cũng nhảy cẫng lên, lượng thông tin trong lời nói của cô ấy quá lớn khiến tôi nhất thời không kịp phản ứng.

Ý gì, không quên được ai?

Khi ồn ào đang diễn ra, một số trợ lý đã tụ tập xung quanh:

"Đã đến giờ ăn rồi, chúng ta đi ăn thôi. Có việc gì thì cơm nước xong xuôi lại nói."

Là người thắng cuộc, Cố Bắc Xuyên và tôi bị kéo về phía đại sảnh.

Cố Bắc Xuyên nhìn về phía trợ lý nào đó đang kéo tay tôi, cực kì không vui ho nhẹ một tiếng.

Trợ lý nhỏ kia trong lúc bối rối lập tức hất tay tôi ra.

Cậu ấy là một thực tập sinh mới ngoài 20 tuổi, tuổi nhỏ nhưng sức mạnh rất lớn.

Cái hất này trực tiếp khiến tôi lảo đảo một cái.

Ngay lúc tôi sắp ngã xuống đất, Cố Bắc Xuyên liền lùi lại một bước về sau, ôm lấy tôi.

Tôi dựa lưng vào Cố Bắc Xuyên, ngã vào vòng tay của anh ấy.

Cánh tay to lớn của anh ôm chặt lấy eo tôi, hơi thở phả vào tai tôi:

"Em không sao chứ?"

Tôi như bị điện giật nhảy ra khỏi vòng tay Cố Bắc Xuyên, sau đó mặt đỏ bừng bước nhanh về phía trước.

Kết thúc rồi, kết thúc rồi, hiện tại trên mạng nhất định có rất nhiều lời mắng chửi, nói rằng tôi đã câu dẫn Cố Bắc Xuyên...

Mưa bình luận:

"Tôi đang xem không phải là chương trình tạp kỹ mà là phim thần tượng phải không?"

"Cứu mạng! Cặp đôi này ngọt ngào quá! Hãy kết hôn ngay tại chỗ luôn nhé!"

"Tôi là fan của Lục Thần, nhưng cặp đôi này thực sự rất hợp nhau. Không khí thật tuyệt vời!"

24
Một ngày tiết mục kết thúc, tôi nằm trằn trọc trong căn phòng đơn sơ.

Thật vất vả nhắm mắt lại, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến chỉ là Cố Bắc Xuyên.

Dáng vẻ anh ấy đẩy cối xay, dáng vẻ anh ấy thở hổn hển.

Cánh tay tráng kiện, lồng ngực rắn chắc, đôi chân dài khỏe khoắn...

Ừm?

Vân vân!

Có gì đó không ổn với tôi!

Tôi vỗ vỗ vào mặt mình, khẳng định là do tôi đã độc thân quá lâu.

Cái hormone ch.ết tiệt này, tôi tuyệt đối không có thèm muốn cơ thể của Cố Bắc Xuyên!

Ngày hôm sau trời vẫn còn tối, chúng tôi đã bị gọi dậy.

Tổ chương trình đưa cho mỗi em một chiếc gùi và bảo chúng tôi lên núi hái nấm.

Tôi nhìn Đường Hân Nghi không nói nên lời, rạng sáng 4 giờ, còn phải lên núi, không biết cô ta lấy đâu ra thời gian để trang điểm đậm như vậy.

Sắc trời vẫn còn rất tối, đường núi khó đi, tôi chỉ mới đi được hai bước tôi suýt ngã.

Đường Hân Nghi chen vào bên cạnh tôi, chớp mắt mấy lần nhìn Cố Bắc Xuyên:

"Cố thiếu, trời tối quá, người ta có chút đi không được."

Cố Bắc Xuyên xoay người, yên lặng nhìn cô ta một lúc, sau đó rất chân thành mà hỏi thăm:

"Đường rất khó đi sao?"

Đường Hân Nghi thụ sủng nhược kinh gật đầu điên cuồng:

"Đi lại cực kỳ khó khăn, sương mù dày đặc, mặt đất trơn trượt, ánh sáng tối tăm, vừa rồi Khương Thiến suýt ngã xuống vì không nhìn kỹ đường."

"Ra là thế à!"

Cố Bắc Xuyên thần sắc ngưng trọng, suy nghĩ một chút, đi đến trước mặt tôi.

Sau đó anh ấy dắt lấy tay tôi.

Tôi: ?

Đường Hân Nghi: ?

Lục Thần: ?

25
Cố Bắc Xuyên và tôi tay trong tay đi trên con đường nhỏ trên núi.

Lòng bàn tay Cố Bắc Xuyên khô ráo mà ấm áp.

Tôi nắm thật chặt tay anh, trái tim nhịn không được bắt đầu đập loạn xạ.

Lục Thần không biết bị điều gì kích thích nên đã biến đau buồn và tức giận thành động lực, chỉ trong chốc lát đã chất đầy chiếc giỏ sau lưng.

Đường Hân Nghi thậm chí còn trút một đống lửa giận lên đủ các loại nấm.

Nhưng tôi và Cố Bắc Xuyên giống như bị mù, ngay cả bóng dáng của nấm cũng không nhìn thấy được.

Vậy là chúng tôi đã thua ván này.

"Đến."

Tôi dừng bước lại, Cố Bắc Xuyên nắm tay tôi đi một đường.

Lên núi cũng dắt xuống núi cũng dắt.

Bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc, tất cả mọi người đã về phòng thay quần áo, anh ấy vẫn đang nắm tay tôi.

"Em đến rồi."

"Hả?"

"Anh có thể buông tay ra rồi."

Cố Bắc Xuyên nhìn bàn tay chúng tôi vẫn đang nắm chặt lấy nhau, nhướng mày rậm:

"Không thích?"

Mặt tôi đỏ bừng, nhưng tôi chưa kịp nói gì thì Đường Hân Nghi đã từ phía sau chen vào, dùng thân mình hất bay bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi.

" Nhường một chút, cản đường rồi."

Tận dụng cơ hội này, tôi chạy về phòng mình nhanh như chớp.

Sau khi đóng cửa lại, tôi lấy tay che khuôn mặt nóng bừng của mình.

Mẹ của con ơi, vừa rồi Cố Bắc Xuyên có ý gì?

Anh ấy đang tán tỉnh tôi, phải không?

26
Sau khi nghỉ ngơi cả buổi sáng, công việc buổi chiều là đào khoai và bẻ ngô.

Tôi và Cố Bắc Xuyên hai người giống như uống rượu say, cả ngày mất hồn mất vía.

Đang làm việc chăm chỉ, chỉ nhìn nhau một cái, liền làm rớt mất hạt ngô hoặc đá đổ giỏ khoai tây.

Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy mình tay chân vụng về đến thế.

Đường Hân Nghi chắc chắn đã cười ch.ết tôi.

Hôm nay chú định là một ngày thất bại, đương nhiên bữa tối sẽ không có một bữa thịnh soạn.

Trên chiếc bàn gỗ vuông vức sạch sẽ có một đĩa nấm xào, một bát cháo ngô và một bát khoai tây thái sợi xào.

Cố Bắc Xuyên múc một thìa cháo ngô, ăn xong liền thỏa mãn nhẹ gật đầu:

"Rất ngọt."

Tôi cũng thực sự rất đói, sau khi làm việc cả ngày, bụng đã sớm kêu rột rột.

Nhưng món cháo ngô này mặc dù có mùi thơm ngát nhưng lại có hương vị rất nhạt, vị ngọt ở đâu chứ?

Hai ngày nay Cố Bắc Xuyên thực sự có chuyện gì đó rất lạ...

Cơm nước xong xuôi, Lục Thần không thể nhịn được nữa, mặt tối sầm kéo tôi sang một bên:

"Khương Thiến, em lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em."

Cố Bắc Xuyên nheo mắt phượng, cẩn thận nhìn Lục Thần một lúc, sau đó gật đầu với tôi:

"Đi đi."

Tại sao phải cần Cố Bắc Xuyên đồng ý mới có thể cùng Lục Thần nói chuyện?

Tôi mê mang đi theo Lục Thần, trong đầu vẫn nhớ lại câu nói "Đi đi" kia của Cố Bắc Xuyên.

Ch.ết tiệt, tên này rốt cuộc là sao vậy, sao lại khiến bầu không khí trở nên mập mờ như vậy!

Thế nhưng anh ấy là Cố Bắc Xuyên, những cô gái muốn cưới anh có thể được xếp hàng từ trái đất đến mặt trăng.

Có tuyệt thế mỹ nữ nào mà chưa từng thấy, anh ấy không thể nào thích tôi được phải không?

27
"Khương Thiến, em thay đổi rồi."

Lục Thần thất vọng nhìn tôi, thần sắc trên mặt có chút, lộ ra vẻ buồn bã?

"Anh vốn tưởng em không phải loại con gái như vậy, nhưng không ngờ bây giờ em lại trở nên giống những người bình thường đó."

"Em không phải nói dựa vào chính mình nỗ lực sao? Hiện tại em cùng Cố Bắc Xuyên là đang làm gì?!"

Tôi tức quá cười lớn:

"Đúng vậy a, tôi đang cố gắng hết sức để Cố Bắc Xuyên thích tôi, để tôi có thể gả vào một gia đình giàu có."

" Thế nào? Anh ghen tị, chờ tôi gả cho Cố Bắc Xuyên, nể tình từng là bạn học cũ, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho anh một phú nhị đại trẻ tuổi xinh đẹp!"

Hai người đứng ở góc sân tranh cãi nảy lửa mà không biết rằng ekip chương trình đã lắp camera giấu kín ở bãi cỏ.

Mưa bình luận:

"Lục Thần có chút tiêu chuẩn kép, em họ của mình gần như dính chặt lên người Cố Bắc Xuyên không nói một lời. Khương Thiến rõ ràng không làm gì, lại chạy tới chỉ trích cô ấy."

"Em họ có thể quyến rũ, còn Khương Thiến thì không?"

"Tôi trước kia thấy trên tin tức, Khương Thiến điên cuồng theo đuổi Lục Thần hơn mười năm, tại sao tôi lại có cảm giác như Lục Thần thích Khương Thiến?"

Lục Thần xụ mặt, thở hổn hển, rõ ràng rất tức giận với lời nói của tôi:

"Khương Thiến! Em cho rằng Cố Bắc Xuyên đối với em là nghiêm túc sao? Em không biết hắn gia cảnh thế nào, em gia thế thế nào sao? Người ta chỉ là đang đùa giỡn em mà thôi!"

"Tôi cũng thích chơi với anh ấy, liên quan gì đến anh!"

"Đương nhiên liên quan đến chuyện của tôi, tôi đã thích em 12 năm rồi, tôi đã yêu em từ lần đầu tiên nhìn thấy em vào năm nhất trung học!"

Tôi kinh ngạc nhìn Lục Thần đang kích động, cảm giác như mình vừa nghe thấy một trò đùa nực cười nhất trên đời.

Lục Thần thích tôi?

Anh ta dựa vào cái gì để thích tôi!

28
Lời nói thốt ra khỏi miệng trong nháy mắt, Lục Thần thở dài một hơi.

Đôi mắt anh ta nóng rực và điên cuồng, một khi tình cảm bị đè nén nhiều năm bộc phát, anh ta không còn muốn che giấu nữa.

"Khương Thiến, đi cùng với tôi đi, tôi không ghét bỏ thanh danh của em, cũng không quan tâm người khác đánh giá em như thế nào."

Tôi hít một hơi thật sâu và đẩy bàn tay của Lục Thần đang nắm lấy cánh tay tôi ra.

"Ghét bỏ? Haha, Lục Thần, thanh danh của tôi đến cùng là do ai ban tặng, anh không phải không biết chứ?"

Tôi nhìn vào mắt Lục Thần, lời nói ra không mang theo chút nhiệt độ nào:

"Lúc đầu tôi không làm gì cả, nhưng cô của anh, cũng chính là chủ nhiệm lớp, đã gọi bố mẹ tôi đến trường để sỉ nhục tôi."

"Khi bà ta nói tôi quyến rũ anh, không biết liêm sỉ, sao anh không nhảy ra nói, nói anh thích tôi?"

"Khi các bạn nữ trong trường nổi điên lên và đồn rằng tôi quấy rối việc học của anh và nói tôi là một con hồ ly tinh, sao anh không nhảy ra nói anh thích tôi?"

"Thế nào, bây giờ nhìn tôi công thành danh toại, có xe, có nhà, có tiền có danh tiếng, anh lại bắt đầu nói thích tôi à?"

Lục Thần hoảng sợ xua tay, thần sắc hối hận mà thống khổ:

"Khương Thiến, không phải, chuyện lúc đó là hiểu lầm."

"Bố mẹ tôi bận rộn với công việc kinh doanh và tôi lớn lên cùng với cô, cô đặt rất nhiều kỳ vọng vào tôi."

"Cô tôi phát hiện ra tôi kẹp ảnh của em vào sách, cho rằng tôi và em yêu sớm nên mới nói như vậy."

"Lúc trướctôi nói thích người học giỏi, tôi sợ người ta hiểu lầm là chúng ta đang yêu nhau, nhưng không nghĩ tới biến khéo thành vụng."

"Cô tôi người này khá bướng bỉnh, những điều cô đã nhận định đều rất khó nghe người giải thích. Tôi sợ càng giải thích càng loạn, nên mới không nói gì."

"Bà ấy đã làm tổn thương em, tôi rất xin lỗi."

Cho nên hết thảy nguyên nhân của mọi chuyện là vì Lục Thần thích tôi?

Tôi lãnh đạm nhìn anh ta, trên môi nhếch lên nụ cười lạnh:

"Lục Thần, thích của anh, thật sự khiến tôi buồn nôn."

Trong mắt Lục Thần hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn tôi với vẻ mặt cô đơn, như thể bị lời nói của tôi làm tổn thương sâu sắc:

"Khương Thiến, chẳng lẽ chúng ta không có cơ hội sao?"

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu, người đàn ông này vẫn là khuôn mặt đẹp trai quen thuộc và ấm áp trong trí nhớ của tôi.

Nhưng sẽ không bao giờ khiến trái tim tôi rung động được nữa.

Tôi không còn để ý đến anh ta nữa, quay người bỏ đi.

Lục Thần đứng ở phía sau, nắm chặt nắm tay, không cam lòng hét lên:

"Khương Thiến, tôi còn chưa nói xong, em đi đâu?"

Tôi quay lại mỉm cười duyên dáng, không quên vuốt lại mái tóc dài của mình:

"Tôi muốn leo lên trên giường Cố Bắc Xuyên, cùng anh ấy phiên vân phúc vũ, cộng phó Vu Sơn!"
(翻云覆雨: phiên vân phúc vũ,共赴巫山: cộng phó Vu Sơn. Hai thành ngữ chỉ sự sung sướng khi nam nữ làm chuyện đó ạ)

29
Khách mời của chương trình này thường chỉ tham gia trong hai ngày, tôi thu dọn hành lý và rời đoàn chương trình vào sáng sớm hôm sau.

Vì dậy quá sớm nên tôi không chào hỏi ai cả.

Sau khi về nhà chợp mắt một lát, tôi mới có thời gian đọc những bình luận trên mạng.

Hot nhất trên mạng là một đoạn video đã được chỉnh sửa, người phụ nữ quyến rũ trước ống kính quay đầu lại cười một tiếng, xuân tình vô hạn:

" Tôi muốn leo lên trên giường Cố Bắc Xuyên, cùng anh ấy phiên vân phúc vũ, cộng phó Vu Sơn!"

"Phụt!"

Tôi đem nước trong miệng phun ra khắp bàn, đây là clip biên tập ác ý gì thế này?!

Không đúng, đây hình như là những gì tôi đã nói với Lục Thần ngày hôm qua.

Tổ chương trình ch.ết tiệt ahhhhhh!

Đoạn video này lấy từ đâu ra, tôi lần theo bình luận tìm một chút, nhanh chóng tìm ra được kẻ đầu têu.

Video này là Cố Bắc Xuyên đăng tải, anh ấy còn viết thêm caption, chỉ có hai chữ ngắn gọn:

Lừa đảo.

Tôi đã ch.ết rồi.

Tôi ném mình lên giường, sự trong sạch của tôi không còn nữa!

Sự nổi tiếng của chương trình này là chưa từng có, vì cuộc trò chuyện giữa Lục Thần và tôi, thông tin về cô của anh ta cũng bị cư dân mạng thần thông quảng đại tìm ra.

Chẳng bao lâu, cô của Lục Thần bị mắng lên cả hotsearch, Lục Thần cũng mất đi rất nhiều người theo dõi.

Nhưng tôi không quan tâm đến những điều này nữa.

Trong đầu tôi tràn ngập hai chữ "Lừa đảo" Cố Bắc Xuyên nói.

Ý của anh ấy đến cùng là cái quái gì vậy, khiến người ta cảm thấy trong lòng bất ổn, thật sự là đáng ghét!

30
Bởi vì mẹ ruột bị bạo lực mạng, Đường Hân Nghi ngồi không yên, cô ta bắt đầu chửi bới tôi như điên trên một blog nào đó.

"Có một số người a, người ta coi bạn như bạn giường, bạn không phải thật sự cho rằng bạn có thể gả vào nhà giàu sao?"

"Thế nhưng có thể làm người yêu của Cố thiếu, trong lòng khẳng định vui vẻ đến nở hoa đi."

"Tôi chưa từng thấy ai làm tình nhân lại ngang nhiên như vậy, quả thực là đến mặt mũi cũng không cần."

Tôi đen mặt ném chiếc điện thoại đi, Đường Hân Nghi, người phụ nữ xấu xa này.

Tôi không để ý tới cô ta, ngược lại cô ta còn muốn tới khiêu khích tôi.

Đúng lúc đang cúi đầu suy nghĩ nên đáp lại cô ta thế nào thì chuông cửa vang lên.

Tôi mở cửa, Cố Bắc Xuyên đang đứng trước cửa phòng tôi với vẻ mặt nghiêm túc trong bộ tây trang màu đen, thậm chí còn đeo cà vạt.

Anh hơi nghiêng đầu, đưa mắt liếc qua một cái, sau đó một đoàn người đàn ông mặc đồ đen cầm hoa lao vào phòng tôi.

Một lát sau, nhà tôi biến thành biển hoa, Cố Bắc Xuyên cúi đầu ấn điện thoại, sau đó đưa điện thoại di động đưa cho tôi.

Tôi nhìn qua thì thấy đó là trang chủ blog của anh ấy, lúc này có bản cập nhật mới nhất được ghim lên trên cùng.

"@Khương Thiến, anh thích em, em có nguyện ý làm bạn gái anh không? Kiểu lấy kết hôn làm tiền đề ấy."

Tôi khiếp sợ nhìn anh ấy.

Cố Bắc Xuyên nhìn tôi ôn nhu cười một tiếng, sau đó nắm lấy tay tôi, tự nhiên lấy điện thoại từ trong tay tôi.

"Được rồi."

Cố Bắc Xuyên đưa điện thoại cho tôi, tôi cầm lên thì thấy bản cập nhật mới nhất của tôi là;

"@Cố Bắc Xuyên, em đồng ý."

Ý gì đây, bây giờ tôi đã là hoa có chủ rồi?

Cố Bắc Xuyên cười đến thật hạnh phúc, anh tham lam nhìn tôi chăm chú, nhìn một lúc sau, anh cúi xuống muốn hôn tôi.

Tôi đưa tay ra ấn vào môi anh:

"Anh lợi hại như thế, sao không tự mình hôn một cái đi? Dù sao vừa rồi cũng là anh tự biên tự diễn."

Cố Bắc Xuyên cười lớn đem tôi kéo vào trong ngực:

"Khương Thiến, anh biết em thích anh."

"Em rất ghét tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng em lại không từ chối khi anh nắm tay em."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Cố Bắc Xuyên.

Ồ, anh ấy nói đúng.

Trên mạng bây giờ có lẽ đang loạn thành một đống, nhưng đó là việc của họ.

Mà tôi,

Muốn đi tìm hạnh phúc cho riêng mình.

- Hoàn - 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store