Truyen Luoi Cho Mua He
Vào ngày sinh nhật của tôi, Giang Thời Nghiễn đã đăng những bức ảnh xấu xí của tôi lên diễn đàn của trường.
Caption: "Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga."
Nó khiến mọi người cười nhạo tôi.
Sau đó, anh ta nhắn tin riêng cho tôi: "Xin lỗi nhé, do tôi thua cược nên đành phải làm".
Tôi chặn anh ta.
Sau đó.
Bạn thân anh ta kéo khẩu trang của tôi xuống ở nơi công cộng hòng làm tôi xấu hổ, "Này, cô nàng xấu x—"
Lời nói của anh ta mắc kẹt trong cổ họng.
Tôi nhìn thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt anh ta.1.
Sinh nhật năm nay của tôi là vào một ngày cuối tuần.
Bạn cùng phòng tổ chức tiệc cho tôi ở ký túc xá, mua đầy bánh ngọt, gà rán và trà sữa.
Vốn là một khung cảnh vui vẻ, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà sắc mặt Giang Tiểu Tiểu đột nhiên thay đổi.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi.
Tôi nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó không ổn, "Sao vậy?"
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, như đang do dự, Lâm Mẫn Nguyệt ở bên cạnh có vẻ không kiên nhẫn, thấy cô ấy cứ chần chừ mãi không nói, vội vàng nhìn sang hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của cô ấy cũng nghẹn lại.
Thấy thế, tôi cũng không quản việc mình đang làm nữa, nghiêng người nhìn sang, "Rốt cuộc là nhìn thấy cái g——"
Câu nói của tôi ngừng lại giữa chừng khi tôi nhìn thấy nội dung trên điện thoại.
Trên diễn đàn của trường, Giang Thời Nghiễn đăng lên một bức ảnh chụp CMND của tôi thời trung học với chú thích: "Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga".
Đó là bức ảnh như thế nào?
Vào năm cuối cấp 3, do áp lực học hành, mặt tôi nổi đầy mụn, lại vì ăn uống không điều độ nên tôi sụt cân đột ngột khiến má hóp lại, trông cứ như một đứa trẻ chạy nạn ở châu Phi.
Còn Giang Thời Nghiễn, làn da trắng bóc, vóc dáng cao lớn, ngoại hình ưu tú, có thể coi là giáo thảo (nam sinh đẹp trai bảnh bao nhất được công nhận baidu bảo thế) của trường.
Ngay khi anh ta đăng bức ảnh này lên, rất nhiều người nhảy vào chế nhạo tôi.
"Đây là Tô Di, lớn lên xấu như thế còn dám tơ tưởng Giang Thời Nghiễn à?"
"Tô Di hình như là người của viện Ngôn ngữ, chậc chậc, may mà chưa từng gặp qua, nếu không chỉ sợ ăn không nổi cơm!"
"Thời nay thật sự loại con gái nào cũng có..."
Những lời chê bai ùn ùn xuất hiện, chỉ trong thời gian ngắn đã có hàng trăm câu chuyện được lan truyền.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông.
2.
Tay tôi nắm chặt chiếc điện thoại, gần như không thể kéo mình ra khỏi tâm trạng bối rối.
Mở điện thoại lên.
Là tin nhắn từ kẻ đã đăng bức ảnh đó.
Vẫn như mọi khi, tin nhắn của Giang Thời Nghiễn giống hệt thái độ của anh ta đối với tôi, đùa giỡn và coi thường, "Xin lỗi, là do tôi thua vụ cá cược."
Câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng này giải thích tại sao anh ta lại đăng bài viết đó.
Tôi trầm mặc nhìn tin nhắn của anh ta trên màn hình, chợt nhận ra mới đó đã một tháng rồi.
Anh ta đồng ý sẽ ở cùng tôi trong ngày sinh nhật, sẽ tặng cho tôi một món quà.
Đây là quà tặng sinh nhật của anh ta đấy à?
Có lẽ thấy tôi không trả lời, anh ta lại gửi thêm một tin nhắn khác: "Nếu cậu tức giận, tôi sẽ xóa nó ngay".
Chắc anh ta cho rằng tôi sẽ không tức giận với anh ta.
Tôi hơi nheo mắt, nhắn trả lời: "Cậu có biết hôm nay là sinh nhật tôi không?"
Chờ gửi xong câu này.
Bên kia hiển nhiên là choáng váng, ô chat vẫn hiển thị đối phương đang gõ.
Anh ta có vẻ đang luống cuống.
Nhưng tôi lại lười không muốn nghe giải thích gì thêm nữa, liền chặn hết thông tin liên lạc của anh ta, quay lại nhìn những người bạn cùng phòng đang lo lắng, cười hỏi: "Hát một bài chúc mừng sinh nhật nha?"
Bạn cùng phòng: "...Quá được."
Cho đến khi tiệc sinh nhật kết thúc, đèn trong ký túc xá cũng đã tắt.
Tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, mắt dần dần đỏ lên.
3.
Giang Thời Nghiễn và tôi biết nhau từ thời còn học trung học.
Anh ta vốn học kém, tính tình ngang ngược, luôn thích gọi tôi là học sinh giỏi, nhưng chính anh ta là người đã cứu tôi.
Vào cái đêm tôi bị người ta bám theo, anh ta giống như một vị thần tướng từ trên trời bay xuống.
Sau đó, anh ta vừa ngồi vào bàn học của tôi vừa mỉm cười nói mong được chỉ giáo thêm, thời gian trôi qua, mối quan hệ của chúng tôi cũng ngày càng thân thiết.
Anh ta bắt đầu học tập chăm chỉ và nói rằng dù thế nào đi nữa cũng phải học cùng một trường đại học với tôi.
Anh ta không ngốc, chỉ là kiến thức nền tảng hơi yếu.
Vì vậy, tôi bắt đầu giảng đi giảng lại bài cho anh ta không mệt mỏi, kéo anh ta từ vị trí 200 lên những thứ hạng đứng đầu.
Trong khoảng thời gian thanh xuân đó, thiếu niên với vẻ ngoài rất dễ nhìn, càng gần gũi với anh ta, không tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm.
Khi vào đại học, tôi cứ tưởng tôi và anh ta sẽ như cặp đôi chính trong những bộ phim thanh xuân vườn trường mà ở bên nhau, nhưng mọi chuyện lại đi ngược với sự mong đợi của tôi, anh ta rất nổi tiếng ở trường đại học vì ngoại hình nổi bật, thường xuyên được những cô gái xinh đẹp vây quanh, thế nên anh ta dần phớt lờ tôi.
Một đêm không ngủ được.
Đợi đến ngày hôm sau, khi tôi lên lớp.
Trên đường còn nghe được tiếng người ta tám chuyện: "Hôm qua cậu có lên diễn đàn của trường không? Nghe có người nói, có cô gái tên Tô Di bám riết Giang Thời Nghiễn không chịu buông tay, vừa mới bị người ta phát hiện ra. Nếu là tôi thì chắc tôi chẳng dám vác mặt đến lớp nữa đâu!"
Tôi đi ngang qua cô gái đang nói chuyện, cô ấy liếc nhìn tôi rồi quay đầu nói tiếp.
Thật buồn cười.
Tôi đứng ngay trước mặt cô ấy mà cô ấy còn chẳng nhận ra.
Giang Tiểu Tiểu đứng cạnh, quay sang nhìn tôi rồi bất bình hộ luôn: "Những người đó chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của cậu bây giờ, họ chỉ đang tùy tiện đánh giá cậu mà thôi. Thật quá đáng!"
Tôi mím môi không nói gì, đúng lúc sắp đến tòa giảng đường, vì đã gần đến giờ học nên lúc này có đông người nhất.
Nhưng liếc mắt vẫn nhìn thấy bóng dáng cao ráo đứng dưới chân giảng đường.
Tôi và Giang Thời Nghiễn không học cùng ngành, Viện giáo dục thể chất mà anh ta đến cách xa Viện ngôn ngữ.
Vốn tưởng rằng anh ta tới tìm tôi để giải thích, nhưng rất nhanh đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mỉm cười ngọt ngào vẫy tay với anh ta: "Tiền bối Thời Nghiễn, tạm biệt!"
Nụ cười rạng rỡ trong ánh mắt, anh ta gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta quay đầu lại, khuôn mặt tôi cũng chẳng có biểu cảm gì hết.
Đứng giữa đám người, rõ ràng anh ta nhìn thấy tôi, liền sải bước về phía tôi, tự nhiên nắm lấy cổ tay, kéo tôi đến một nơi vắng vẻ, trên khuôn mặt đẹp trai có chút khó chịu, "Tô Di, tôi chỉ đùa thôi, vậy mà cậu chặn tôi rồi à?"
"Tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu rồi, tôi không quên mà!"
Vừa nói, anh ta vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp được gói rất tỉ mỉ.
Mở nó ra, đó là một chiếc vòng cổ hình thiên nga, thật đẹp.
Anh ta đưa tay lấy chiếc vòng cổ ra, định đeo vào cho tôi nhưng tôi tránh đi.
Tôi lùi lại một bước, lặng lẽ nói: "Sinh nhật tôi đã qua rồi."
Chiếc vòng này tôi đã từng nhìn thấy trên cổ một bạn nữ cùng câu lạc bộ với anh ta, nếu không có gì khác thì chính là bạn nữ vừa nãy.
Hóa ra anh ta đã mua hai chiếc.
Dù cho không nói đến cái này, cứ lùi lại đã rồi tính tiếp.
Nếu anh ta quan tâm đến tôi chỉ một chút thôi, anh ta sẽ không làm tôi xấu hổ dù biết hôm qua là sinh nhật tôi, cũng sẽ không đến tận ngày hôm sau mới tặng quà cho tôi.
Điều này biểu thị cái gì?
Là muốn bù đắp sao?
Hơn nữa, loại chuyện này xảy ra không chỉ một lần.
Trước đây khi tôi học lớp phúc lợi công cộng, anh ta nói rằng mình không biết gì về môn đó và muốn mượn vở của tôi, nhưng sau này tôi mới biết anh ta còn đưa cho người khác mượn tiếp, nói rằng đó là của một kẻ đeo bám anh ta. Sau khi biết chuyện, anh ta tặng tôi một chiếc bánh kem.
Trước đó nữa, anh ta bảo bị ốm, tôi vội mua thuốc mang đến nhưng anh ta để tôi đứng chờ ngoài cổng hứng gió lạnh suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó anh ta nói ngủ quên và lại mua cho tôi một cốc trà sữa.
Nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra, tôi chỉ cảm thấy lòng tốt của mình bị chà đạp thảm hại.
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Anh ta đứng đó, như không ngờ tôi lại quyết đoán như vậy, sửng sốt một lát, hồi lâu mới phản ứng lại, tức giận đá vào thân cây: "Yêu với đương cái gì chứ?"
Tôi vờ như không nghe thấy, cứ thế mà đi lên lớp cho kịp giờ.4.
Tôi cứ nghĩ sau những chuyện đã xảy ra tôi sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa.
Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau, tôi lại gặp anh ta trong một buổi họp mặt giao lưu.
Chủ tịch câu lạc bộ cờ vây tổ chức teambuilding, thuê hẳn cả biệt thự để làm luôn tiệc tối.
Khi tôi đến những người khác cũng đã đến rồi.
Giang Thời Nghiễn mặc áo phông trắng, chàng trai trẻ hào hoa nổi bật trong đám đông, bên cạnh anh ta là một nữ sinh xinh đẹp đang mỉm cười nói gì đó bên tai.
Trai tài gái sắc, thật xứng đôi vừa lứa làm sao.
Bạn bè của Giang Thời Nghiễn vây quanh anh ta la ó, "ai da, lão Giang của chúng ta từ khi nào lại dễ chịu với con gái như vậy?"
" Thật khó để kết thúc chuyện này nếu không ở bên nhau!"
Nữ sinh có vẻ thẹn thùng, gò má cô đỏ bừng lên.
Giang Thời Nghiễn thì gãi đầu cười.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của anh ta đông cứng trên môi, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi.
Vì chúng tôi học khác ngành và rất hiếm khi gặp nhau nên anh ta đề nghị tôi tham gia câu lạc bộ cờ vây.
Tuy nhiên, thời gian sinh hoạt câu lạc bộ không thuận lợi lắm, do tôi phải đi học nên gần như không đến.
Giang Thời Nghiễn ngừng cười và nói: "Tô Di, cậu đến rồi"
Khi nghe đến cái tên này, mọi người đều sửng sốt trong giây lát.
Không biết là ai, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đây chính là Tô Di đang theo đuổi Giang Thời Nghiễn đó sao. Đến bữa tiệc còn đeo khẩu trang làm gì? Sợ bị người ta thấy mặt mũi xấu xí sao?"
Những lời này vừa thốt ra, chỉ thấy môi Giang Thời Nghiên mấp máy, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Những ánh mắt xung quanh nhìn vào tôi dần trở nên khác lạ.
Tôi nắm chặt đầu ngón tay, ngay lúc đang định tháo khẩu trang xuống thì một bóng người từ phía sau nhảy ra, kéo tuột khẩu trang của tôi, "Này, hậu bối xấ——"
Giọng anh ta nghẹn lại.
Tôi nhìn thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt anh ta.
Tôi bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?"
Mắt thường cũng có thể thấy, chàng trai đứng trước mặt tôi trông như đang cầm một củ khoai tây nóng hổi trên tay vậy, nhanh chóng dúi trả chiếc khẩu trang vào tay tôi rồi đỏ mặt nói: "Không, không có gì cả đâu!"
Sau đó hắn tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, trên mặt tươi cười nói: "Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, con gái nhất định phải biết tự trọng!"
Tự trọng cơ đấy.
Ai cũng hiểu một điều, rằng hình ảnh một người như thế nào trong mắt bạn của bạn họ đều phụ thuộc vào thái độ của người bạn đó.
Trong mắt bạn bè của Giang Thời Nghiễn, tôi là người không để ý đến lòng tự trọng mà bám riết lấy Giang Thời Nghiễn.
Hiển nhiên, lúc bình thường Giang Thời Nghiễn cũng thường xuyên nói như vậy, hoặc chưa bao giờ phủ nhận những suy đoán ác ý của người khác về tôi.
Nhưng rõ ràng người có quan hệ tình cảm với tôi ngay từ đầu chính là anh ta.
Tôi đột nhiên mỉm cười, khi bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của Giang Thời Nghiễn, tôi nói rõ ràng: "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm cái gì rồi. Tôi không thích người nào cả."
Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Thời Nghiễn đột nhiên thay đổi.
5.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt lay động như muốn nói điều gì đó, nhưng lúc này, nữ sinh bên cạnh lên tiếng: "Mọi người đã đến rồi, chúng ta vào nhà chơi đi, bên ngoài trời nắng quá."
Giọng nói quyến rũ vừa dứt lời, Giang Thời Nghiễn tựa hồ lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía tôi: "Cũng đúng, đi thôi."
Những người khác trong câu lạc bộ nhìn tôi rồi lại nhìn Dư Hân, người đang đi cùng Giang Thời Nghiễn, trong một lúc không ai nói gì.
Một nhóm người ồn ào bước vào nhà.
Nhất thời, bên ngoài chỉ còn lại tôi và Trình Chỉ người vừa nãy tháo khẩu trang của tôi ra.
Anh ta gãi đầu, đột nhiên nói: "Nếu không thích cậu ta thì tốt với cậu ta như vậy làm gì? Con gái các cậu đúng là miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo!"
Tôi đang cởi chiếc khẩu trang, nghe vậy, đầu ngón tay nắm chặt lại, tức giận cười, liếc nhìn anh ta rồi hỏi: "Liên quan gì đến cậu?"
Trình Chỉ trợn tròn mắt: "Tôi——"
Tôi vượt qua anh ta đi vào nhà, ném chiếc mặt nạ anh ta từng chạm vào vào thùng rác.
Máy điều hòa đang bật.
Vì là một bữa tiệc tại nhà nên tất cả dụng cụ nhà bếp, thiết bị trò chơi... trong biệt thự đều được cung cấp đầy đủ.
Vừa vào nhà đã thấy Dư Hân đang bận rộn ở trong bếp.
Không ngờ, Giang Thời Nghiễn vốn đứng bên cạnh cô, bây giờ lại cùng những nam sinh khác ngồi trên sô pha, nhìn thấy tôi, gần như vô thức ngẩng đầu tự nhiên hỏi: "Tô Di, uống trà sữa không?"
Tôi nhìn anh ta chằm chằm.
Người trước mặt và người trong ký ức của tôi khác nhau đến nỗi tôi không nhận ra.
Đôi khi tôi rất ngưỡng mộ anh ta, tại sao anh ta có thể giả vờ như thể chẳng có chuyện gì trong khi bản thân đã lâm vào tình huống ngại ngùng như thế?
Tôi cụp mắt xuống, tìm một chỗ cách xa anh ta nhất rồi ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Không cần, đang giảm cân."
Nghe tôi nói, Giang Thời Nghiễn cúi đầu nghi hoặc, gần như buột miệng nói: "Cậu giảm cái gì chứ? Không phải hồi cấp 3 cậu thích trà sữa nhất sao? Lúc đó cậu thậm chí còn không để ý..."
Lời còn chưa dứt, anh ta đã dừng lại, bởi vẻ mặt của những người xung quanh có chút kỳ quái.
Chắc hầu hết trong số họ đều đang nhớ đến bức ảnh xấu xí của tôi thời trung học.
Một số thậm chí còn liếc nhìn ảnh trên điện thoại rồi ngẩng đầu lên, âm thầm so sánh.
Sự bối rối trong im lặng này gần như nhấn chìm tôi.
Tôi suýt nữa không kiềm chế được bản thân, cố gắng duy trì lòng tự trọng đã tan vỡ của mình bằng những thanh âm rất nhẹ: "Lúc đó thích, giờ thì không còn thích nữa".
Dù là trà sữa hay Giang Thời Nghiễn.
6.
Đây là lần thứ hai rồi.
Nghe thấy lời tôi nói, vẻ mặt Giang Thời Nghiễn cứng đờ trong chốc lát, có chút khó chịu, quay người hỏi những người khác: "Các cậu muốn uống gì, tôi bao."
Một số người bắt đầu lên tiếng nói chuyện trao đổi, điều này cuối cùng làm giảm bớt phần nào sự bối rối.
Gọi trà sữa xong, Dư Hân cũng vừa lúc mang ra một đĩa cánh gà rán, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Thời Nghiễn, ánh mắt đầy mong chờ: "Tiền bối, thử đi!"
"..."
Giang Thời Nghiễn liếc nhìn tôi, sau đó cầm đũa: "Được."
Tôi cảm thấy không thể giải thích nổi.
Cũng may tiền bối quản lý câu lạc bộ kịp thời đứng ra phân tán sự chú ý: "Được rồi được rồi, chúng ta chơi trò chơi đi!
Mọi người đều không phản đối, đứng dậy thành vòng tròn quanh bàn.
Trò chơi chỉ tay được chọn, khi nhạc dừng lại, người bị tóm được tay phải rút một lá thăm, lựa chọn nói sự thật hoặc hoàn thành thử thách ghi trên đó.
Thật không may, Giang Thời Nghiễn đang đứng bên phải tôi còn Trình Chỉ ở bên trái.
Dư Hân đứng bên phải Giang Thời Nghiễn.
Trong mắt người ngoài, chẳng khác nào tôi và Dư Hân đang tranh giành Giang Thời Nghiễn.
Trước khi trò chơi bắt đầu, Giang Thời Nghiễn nhỏ giọng nói với tôi: "Cậu vẫn còn tức giận à? Tôi xóa nó đi rồi, vừa rồi tôi không cố ý nhắc đến."
Tôi phớt lờ anh ta.
Đánh một cái rồi đưa một viên kẹo, trò này tôi không tiếp nữa.
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta thấp giọng phàn nàn: "Thật khó chiều", rồi quay đi, không để ý đến tôi.
Lòng tôi hơi xót xa, tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.
Không thể nói rằng tôi không tổn thương chút nào.
Nhưng tôi quên rồi.
Con người mà, đâu phải chỉ buồn một lần duy nhất trong đời đâu.7.
Trò chơi bắt đầu, khi đoạn nhạc đầu tiên dừng lại, tôi vô thức rụt tay về thật nhanh.
Ngón tay của Giang Thời Nghiễn đã bị Dư Hân tóm được.
Dư Hân lè lưỡi: "Xin lỗi tiền bối, em hơi nhanh tay rồi."
Cô ấy có lẽ cho rằng Giang Thời Nghiễn thích mình nên cũng không để tâm lắm, nhưng thực tế, khi nhìn hàng lông mày nhíu lại của anh ta, tôi biết anh ta đang không được vui cho lắm.
Tuy nhiên, anh ta không biểu hiện điều đó ra ngoài mặt.
Cậu bạn đứng bên cạnh liền khiêu khích anh ta chọn, không còn cách nào khác anh ta phải cầm lấy một lá thăm.
[Hôn lên má người chơi khác giới ở bên trái hoặc bên phải của bạn. 】
Ngay khi lá thăm được lật ra, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên nóng rực.
Tất cả mọi người đều chăm chú xem trò vui.
Dù không muốn chú ý đến nhưng tôi cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn anh ta.
Bất giác, ánh mắt anh ta đổ dồn vào tôi.
Mắt tôi khẽ chuyển động.
Khóe môi anh ta cong lên, như chắc chắn tôi sẽ ghen tị, anh ta nghiêng người vòng tay qua cổ Dư Hân, hôn lên má cô ấy.
Nụ hôn này ngay lập tức đẩy sức nóng của bầu không khí lên đến đỉnh điểm!
"Mẹ ki*p, Nghiễn ca, cậu chơi cũng đủ lớn!"
"Thật khó để kết thúc chuyện này nếu không ở bên nhau cơ mà!"
Những trò đùa và tiếng cười trộn lẫn vào nhau, Dư Hân đỏ mặt xấu hổ.
Còn tôi dường như không thể nghe thấy gì, hơi thở như nghẹn lại, hình ảnh về cậu bé ngày nào ở trong đầu lúc này cũng vỡ tan từng chút một.
Cuối cùng, không còn lại gì.
Có lẽ nhìn thấy nỗi buồn của tôi, bên cạnh có người ho nhẹ: "Lần tới tôi sẽ không bắt lấy tay cậu đâu, đừng buồn nhé".
Tôi trả lời gần như vô cảm: "Ồ, vậy tôi cảm ơn."
Đến giờ tôi không còn muốn đứng ở chỗ này một giây phút nào nữa cả.
Nhưng trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, sẽ thật bất lịch sự nếu rời đi lúc này.
Tôi thở ra một hơi nhẹ.
Không sao.
Đợi đến lúc về tôi sẽ kiếm cớ rời câu lạc bộ.
Ngay lúc tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ thì vòng tiếp theo của trò chơi bắt đầu, Trình Chỉ không hề bắt tôi đúng như lời anh ta nói.
Nhưng tay phải của tôi bị nắm lấy.
Tôi quay đầu lại, Giang Thời Nghiễn nắm lấy ngón tay tôi, thấy tôi đang nhìn, liền nhướng mày hỏi: "Thử thách chút chứ?"
Anh ta nói to đến nỗi những người khác ngay lập tức chú ý đến tôi.
Có người vội vàng đưa cho tôi lá thăm thử thách, khiến tôi không có cơ hội thay đổi quyết định sang lựa chọn nói sự thật.
Lần này, ngay cả Trình Chỉ cũng không nhịn được nói: "Thời Nghiễn, để tự cô ấy chọn. Có lẽ cô ấy sẽ chọn nói sự thật thôi."
Nhưng Giang Thời Nghiễn lại có vẻ quyết tâm làm khó tôi: "Nói sự thật thì nhàm chán quá, chọn mạo hiểm mới vui!"
Những người có mặt hầu hết đều là con trai nên họ cũng không có ý kiến gì.
Chỉ Dư Hân nhìn có chút kỳ quái.
Tôi biết tại sao.
Bởi vì vừa rồi Giang Thời Nghiễn tóm được cả cô ấy, nhưng anh ta lại không nói gì.
Anh ta đang chu đáo bảo vệ mặt mũi của Dư Hân, sợ cô sẽ xấu hổ.
Vậy đấy, đâu phải anh ta không biết gì.
Chỉ là anh ta không quan tâm đến tôi thôi.
Đầu óc tôi hỗn loạn, lơ đãng rút một lá thăm, nhìn rõ lá thăm trên đó, sắc mặt tôi tái nhợt.
Nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ trong ba mươi giây.
"Làm gì..." Trình Chỉ cúi người nhìn lá thăm tên tay tôi, anh ta ngừng lời khi nhìn thấy nội dung trên đó.
Giang Thời Nghiễn cũng nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đổi.
Có lẽ anh ta cảm thấy điều này quá xấu hổ đối với tôi nên tặc lưỡi nói như thể đang tỏ lòng ưu ái: "Cậu kéo tôi ra khỏi danh sách đen, tôi giúp cậu hoàn thành thử thách, thế nào?"
8.
Tôi mím môi không nói gì.
Anh ta mất kiên nhẫn, cố ý lớn tiếng: "Làm sao? Không chơi được hả, thật nhàm chán."
Vừa nói lời này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi.
Có nam sinh bắt đầu phàn nàn: "Làm giống khỉ thì có gì đâu, chưa gì đã muốn thoái thác?"
"Con gái đúng là con gái, chẳng thú vị gì."
"..."
Giang Thời Nghiễn lặng lẽ lắng nghe, khóe mắt liếc nhìn tôi, mong đợi rằng tôi sẽ nhờ anh ta giúp đỡ.
Nhưng không đợi tôi bước ra, Trình Chỉ đang đứng cạnh tôi đột nhiên đứng dậy nói: "Nào để tôi. Con gái còn muốn mặt mũi, biểu diễn sao mà hết mình được, còn không bằng để tôi làm!"
Sau đó, anh ta nhảy lên nhảy xuống trước mặt mọi người, bộ dạng hết sức buồn cười.
Một người nào đó tốt bụng thậm chí còn vừa quay video lại vừa trêu chọc thêm cho mọi người cười không dứt.
Tôi nhìn cậu trai đang nhảy lên nhảy xuống như khỉ, nhất thời không biết phải nói gì.
Giang Thời Nghiễn ở một bên hiển nhiên không ngờ Trình Chỉ bất ngờ ra mặt, tức giận đứng dậy: "Căn bản chỉ là trò chơi thôi mà, đẩy qua đẩy lại là có muốn chơi hay không đây?"
Ba mươi giây đã hết.
Trình Chỉ dừng hành động buồn cười ấy lại, bắt gặp ánh mắt Giang Thời Nghiễn: "Đúng là không thú vị chút nào, chỉ là đột nhiên cảm thấy hành vi trước đây của mình có chút vô lại, muốn xin lỗi cô ấy."
Khi anh ta nói điều này, ánh mắt có lướt qua tôi.
Tôi ngay lập tức hiểu được ý anh ta.
Anh ấy đang xin lỗi tôi vì trước đó đã giật khẩu trang của tôi xuống.
9.
Khi bữa tiệc tại gia kết thúc thì trời cũng đã tối.
Tôi đến đây bằng taxi, khi đang định bắt taxi trở về thì bên cạnh xuất hiện một người khác.
Đó là Trình Chỉ.
Anh ấy đứng cạnh tôi, giọng điệu có chút mất tự nhiên: "Tôi tiễn cậu nhé?"
Tôi liếc nhìn anh ấy, lắc đầu và nói với giọng xa cách: "Không cần đâu, cảm ơn cậu."
Dù thế nào đi nữa, tôi biết mình nên cảm ơn anh ấy vì đã giúp đỡ tôi trong thời điểm xấu hổ đó, nhưng tôi cũng không quên được việc anh ta từng làm.
Anh ta đã cố gắng làm tôi xấu hổ trước nhiều người.
Cho dù ưu nhược điểm bù trừ cho nhau, đó cũng chỉ thể hiện rằng có thể quay trở lại mối quan hệ bạn học bình thường.
Đang nói chuyện, Giang Thời Nghiễn cùng Dư Hân cùng bước ra.
Dư Hân nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì, liền đề nghị: "Chị Tô Di đi cùng bọn em luôn nhé? Em và tiền bối cùng tiễn chị."
Trong lời nói, cô ấy dường như coi mình là bạn gái của Giang Thời Nghiễn.
Nghe thấy vậy, Giang Thời Nghiễn cau mày nhưng không phản bác, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi...và Trình Chỉ bên cạnh tôi.
Một lúc sau, anh ta mới chủ động nắm lấy cổ tay Dư Hân, dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Em quản nhiều như vậy làm gì, đi thôi, sẽ có người đưa cô ấy về."
Nói xong, anh ta kéo cô gái vào xe, khởi động máy rồi phóng đi.
Nhìn chiếc xe của anh ta lướt đi, tôi chợt nhớ đến kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học.
Anh ta vui vẻ nói với tôi rằng mình đã có bằng lái xe, mua xe rồi sẽ dành ghế phụ cho riêng tôi.
Nhưng bây giờ, hai năm trôi qua rồi.
Tôi thậm chí còn chưa bao giờ ngồi lên xe của anh ta chứ đừng nói đến ghế phụ.
"Này, Tô Di?" Đột nhiên bên cạnh truyền đến âm thanh, kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại.
Tôi nhìn Trình Chỉ vẫn đang đợi tôi, lấy điện thoại ra gọi taxi.
Có một câu nói khá đúng.
Con người khi bất lực tốt nhất đừng nên động lòng, động lòng rồi, đến lúc sẽ trở thành tai họa.
Hồi đó tôi đã thua một lần, bây giờ tôi nhất định không lặp lại sai lầm tương tự nữa.
Huống chi, vật họp theo loài mà.10.
Sau đó, tuy không chính thức rời câu lạc bộ cờ vây nhưng tôi cũng không tham gia them bất kỳ hoạt động nào nữa.
Bức ảnh đó không còn trên diễn đàn của trường, và theo thời gian, những tin đồn về tôi cũng tan biến như gió.
Tôi đắm mình vào việc học tập trong thư viện mỗi ngày.
Bây giờ là năm hai của tôi, cũng là thời điểm học hành bận rộn với nhiều môn nhất.
Không có Giang Thời Nghiễn, tâm trạng của tôi ổn định hơn rất nhiều.
Một ngày nọ, khi tôi chuẩn bị rời đi thì bên ngoài trời mưa to.
Còn chưa mở ô ra, một bóng dáng mảnh khảnh từ bên cạnh đi tới, giọng nói lạnh lùng dễ nghe vang lên: "Bạn học, có thể cho tôi đi ké đến tòa giảng đường số ba được không? Rất gần đây thôi."
Nghe giọng nói đó, tôi vô thức ngẩng đầu lên, anh ấy rất cao, đường nét khuôn mặt cực kỳ ưu tú.
Dưới mái tóc đen rối bù, ẩn giấu đôi mắt vừa sâu vừa dịu dàng.
Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ấy, anh ấy là Diệp Văn Châu, sinh viên năm cuối cùng khoa chúng tôi và đã được nhận làm nghiên cứu sinh.
Vì ngoại hình và năng lực vượt trội của anh nên không chỉ trong khoa chúng tôi mà rất nhiều cô gái ở các khoa khác cũng thầm yêu mến anh ấy.
Nhưng anh thực sự là người vô cùng khiêm tốn, tôi đã tình cờ gặp anh ấy khi chúng tôi cùng nhau tham gia một cuộc thi hùng biện trước đây.
Hiện tại có vẻ như tôi biết anh ấy nhưng anh ấy lại không biết tôi.
"Được ạ." Chẳng có lý do gì để từ chối.
"Cảm ơn em." Anh nhìn tôi lần nữa, khóe môi cong lên.
Tôi không để ý đến vẻ mặt của anh ấy, trầm mặc đưa anh đến tòa giảng đường số ba.
Đến nơi xong, tôi quay người định rời đi thì anh ấy ngăn lại: "Hậu bối cũng muốn thi nghiên cứu sinh phải không, có thể thêm thông tin liên lạc, có tin tức gì tôi sẽ liên hệ."
Lần đầu tiên nghe được lời này, cũng không suy nghĩ nhiều, quen biết thêm một cao thủ luôn là chuyện tốt: "Được."
Sau khi thêm bạn bè, tôi không ở lại nữa mà quay người đi về phía ký túc xá của mình.
Đi được vài bước, tôi cuối cùng cũng nhận ra một chuyện.
Làm sao anh ấy biết tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh?
Nhưng chưa kịp định thần, tôi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.
Là Giang Thời Nghiễn.
11.
Anh ta chắc vừa bước ra khỏi Viện thể thao và đi ngang qua thư viện.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ta sải bước tới, thấp giọng hỏi: "Người vừa cầm ô cho cậu là ai?"
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây giữa đêm khuya như thế này, nhưng trong tiềm thức tôi không muốn trả lời nên tôi nói chiếu lệ: "Bạn học."
"Bạn học nào mà trò chuyện vui vẻ thế?" (Cá: việc của mài hả cha)
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi mạnh đến nỗi tôi không giữ được chiếc ô.
Chiếc ô nghiêng sang một bên, mưa nhỏ rơi xuống đầu và mặt tôi.
Thấy vậy anh ta đột nhiên buông tay ra, kéo ô qua che lên đầu tôi, tùy ý nói: "Xin lỗi Tô Di, tôi không cố ý."
Trước khi anh ta nói xong, tôi lùi lại một bước cầm gọn chiếc ô của mình.
Giọng điệu cực kỳ rất bình tĩnh: "Giang Thời Nghiễn, có việc gì không? Không có gì thì tôi đi đây."
Hiện giờ, tôi không còn những cảm xúc dao động vì anh nữa.
Giang Thời Nghiễn: "..."
Trong một đêm giữa mùa hè, người con trai nhìn thẳng vào tôi mím môi nói nhỏ, "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Rõ ràng ngay từ đầu tôi không muốn làm điều đó mà."
Tôi quá lười để nghe những lời ngụy biện rác rưởi vô dụng của anh ta, ngay lập tức quay người đi thẳng.
Nhưng anh ta đuổi theo bắt lấy tay tôi: "Tô Di, tôi không yêu đương với Dư Hân mà! Đừng tức giận, chúng ta hãy cứ như trước đây nhé."
Anh ta bổn cũ soạn lại, chọc giận tôi, rồi nghĩ chỉ cần dỗ dành ngon ngọt tôi sẽ không tức giận nữa.
Tôi thật sự khó chịu, hất tay anh ra, nhìn anh ta nóng lòng giải thích mà nói từng chữ một: "Tôi không quan tâm cậu ở bên ai, Giang Thời Nghiễn, tôi không thích cậu nữa!"
Giang Thời Nghiễn, tôi không còn thích cậu nữa.
Tôi vốn tưởng rằng câu đơn giản này cũng sẽ rất khó để nói ra, nhưng khi thực sự nói ra được rồi, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm biết mấy, như thể cái gì đó đè nặng trong lòng đã biến mất.
Trước mặt, cậu thanh niên ngẩn ra một lúc rồi thở dài nói: "Cậu vẫn còn tức giận, quên đi, đợi cậu bình tĩnh rồi chúng ta nói chuyện tiếp."
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy da mặt anh ta dày đến vậy.
Về đến ký túc xá, tôi nhìn thấy lời mời của bạn anh ta, liền bấm từ chối mà không cần suy nghĩ.
Lại thêm mấy lần như thế nữa.
Tôi thật sự chẳng buồn bận tâm.
12.
Chờ đến 8 giờ sáng hôm sau.
Giang Tiểu Tiểu nắm tay tôi đi vào lớp, buồn ngủ đến muốn phát điên: "Những người ưa dậy sớm cảm giác có chút mất trí."
Tôi bật cười.
Khi chúng tôi vừa bước ra khỏi ký túc xá, liền nhìn thấy Giang Thời Nghiễn mang bữa sáng đi tới: "Tô Di, tiểu long bao cậu thích ở Ngũ Thực Đường rất ngon, mau nếm thử đi."
Nhìn thấy anh ta, Giang Tiểu Tiểu lập tức tỉnh táo, nghĩ tới chuyện lúc trước lại cực kỳ tức giận, nói mát: "Tiểu Long bao cơ đấy, tôi thấy cậu mới giống Tiểu Long Bao, phải bị đánh thật nhiều mới chịu khôn ra."
"Trước đây cậu đối xử với cô ấy thế nào, giờ còn dám vác xác tới đây, thật sự là không sợ ký túc xá trùm bao bố (này Cá bịa haha) đánh cậu phải không?"
Giọng nói của cô không thấp, Giang Thời Nghiễn tự nhiên có thể nghe thấy.
Tôi không phủ nhận, cười nhạt nói: "Cậu nói nhiều thế với người đâu đâu làm gì? Đi thôi."
Sau đó, tôi bước ngang qua anh ta rồi rời đi.
Từ phía sau, thanh âm đầy bực bội của Giang Thời Nghiễn vang lên: "Tô Di, cậu làm thật đấy hả? Chúng ta kết thúc ở đây cậu cũng đừng hối hận!"
Tôi không ngoảnh lại.13.
Sau hôm đó, Giang Thời Nghiễn thật sự không đến tìm tôi nữa.
Thời gian lướt nhanh, chớp mắt đã một tuần trôi qua.
Tuần này hầu như tối nào tôi cũng có thể gặp Diệp Văn Châu trong thư viện.
Anh ấy đang ngồi chéo sau lưng tôi, cả đôi lông mày cũng mang dáng vẻ nghiêm túc.
Hãy nhìn anh chàng tuyệt vời này đi.
Dù là sinh viên đã tốt nghiệp nhưng vẫn rất nghiêm túc đến thư viện hàng ngày.
Tôi có lý do gì để lười biếng đây?
Cuối tuần, sau khi miệt mài học tập cả buổi sáng, tôi cùng Giang Tiểu Tiểu xuống nhà ăn mua cơm.
Nhưng vừa lúc chúng tôi tới cửa.
Tôi tình cờ gặp Dư Hân.
Khi cô ta nhìn thấy tôi, mắt hơi đỏ lên, rồi đột nhiên bước về phía trước, vươn tay tát vào mặt tôi.
Một tiếng "chát" giòn giã.
Mọi người đều bị sốc, Giang Tiểu Tiểu đẩy ngã cô ta: "Cô bị điên rồi à? sao lại đánh người vô cớ thế hả?"
Mặt tôi bị tát lệch sang một bên, hàm răng cắn phải đầu lưỡi, tôi quay người lại thấy mắt Dư Hân đỏ hoe chực khóc.
Nếu vết đau rát trên mặt không nhắc nhở tôi là người bị đánh thì tôi còn cho rằng mình vừa bắt nạt cô ta đấy.
"Tô Di, chị không cần mặt mũi nữa sao, cò cưa với Trình Chỉ chưa đủ, biết tôi và Giang Thời Nghiễn ở bên nhau lại còn cố ý giở trò nữa à?"
Lời nói của cô ta sang sảng vang lên.
Nhiều người rút điện thoại di động ra quay lại.
"Trời ạ, đây chính là Tô Di luôn theo đuổi Giang Thời Nghiễn đây sao, lớn lên dễ nhìn quá!"
"Ai biết liệu cô ta có sửa chữa gì hay không?"
"Đây là chiến trường đổ máu hay sao vậy? ôi là trời"
Lúc này, Giang Thời Nghiễn và một số người bạn vừa đi tới.
Trình Chỉ cũng ở trong số đó.
Nghe được lời của Dư Hân, sắc mặt mấy người đó đều trở nên khó coi.
Xuyên qua đám người, tôi bắt gặp ánh mắt của Giang Thời Nghiễn, ánh mắt lạnh lùng, nhìn tôi như người xa lạ.
Anh ta bước tới, đỡ Dư Hân đứng dậy, ôn nhu hỏi: "không cẩn thận một chút, sao lại ngã rồi?"
Nhìn thấy anh ta đến, Dư Hân tủi thân bật khóc, cô rúc vào lòng anh ta rồi chỉ ngón tay vào tôi: "Bạn của chị ấy đẩy ngã em."
Xung quanh đúng là có rất nhiều người nhìn thấy Giang Tiểu Tiểu đẩy cô ấy.
Nghe được lời cô, Giang Thời Nghiễn quay đầu nhìn Giang Tiểu Tiểu, thốt ra hai chữ: "Mau xin lỗi đi."
Anh ta từng là học sinh cá biệt, không ngần ngại làm bất cứ điều gì, giọng nói trầm trầm áp bức.
Nhưng dấu vân tay trên mặt tôi vẫn chưa mờ đi.
Giang Tiểu Tiểu sắc mặt tái nhợt.
Tôi bảo vệ cô ấy sau lưng, nhìn thẳng vào Giang Thời Nghiễn: "Là Dư Hân ra tay trước."
Trình Chỉ đứng ở sau lưng Giang Thời Nghiễn có chút do dự: "Thời Nghiễn, mặt Tô Di hình như đỏ lên rồi."
Nhưng Giang Thời Nghiễn không nhìn tôi, chỉ lạnh lùng nói: "Cô ấy liên quan gì đến tôi? Cậu muốn thay cô ta xin lỗi à?"
Trình Chỉ ngừng nói.
Tôi chợt cảm thấy tất cả những gì anh ta làm cho tôi trước đây đều do anh ta mắt mù hay mang nợ gì đó.
"Được rồi, xin lỗi."
14.
Tôi tức giận cười lớn, bước tới, vươn tay tát Dư Hân một cái: "Xin lỗi nhé, bạn tôi không nên đẩy cô."
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta mở to, rõ ràng là không thể tin được rằng tôi sẽ đánh cô ta trước mặt Giang Thời Nghiễn.
Ngay cả Giang Thời Nghiễn cũng sửng sốt: "Tô Di, cậu làm cái quái gì vậy-"
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh tôi, vẫn với giọng nói dễ nghe như mọi khi: "Hậu bối Tiểu Tô, em có cần giúp đỡ gì không?"
Tôi nghiêng đầu thấy Diệp Văn Châu đang nhìn mình, trong mắt có chút lo lắng.
Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng khi chúng tôi nhìn nhau, vành tai anh ấy hơi đỏ lên.
"Không cần đâu ạ."
Tôi lắc đầu.
Anh cũng không ép buộc tôi, chỉ im lặng đứng sau lưng tôi.
Nhiều người nhận ra anh, tấm tắc lưỡi:
"Chính là Diệp tiền bối, anh ấy đẹp trai quá, nghe nói anh ấy vừa đỗ nghiên cứu sinh rồi!"
"Đúng vậy, hơn nữa liên tục bốn năm liền đứng đầu chuyên ngành, giành được đủ loại giải thưởng!"
Tiếng bình luận của mọi người rơi vào tai.
Giang Thời Nghiễn nhìn chằm chằm anh ấy, siết chặt nắm đấm, hồi lâu sau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu thích anh ta sao?"
Câu nói của anh ta vang lên bất ngờ, thế nhưng tôi vẫn hiểu được.
Để khiến anh ta bỏ cuộc, tôi gần như không kịp suy nghĩ: "Đúng thế!"
Chẳng có ai là không thích học bá cả, đúng không? Việc treo một tấm gương lên tường và cầu khấn trước kỳ thi là điều quá bình thường!
Nhưng Giang Thời Nghiễn tựa hồ biết được thành tích của Diệp Văn Châu, anh ta nhếch môi, suýt chút nữa buột miệng nói: "Đừng mơ tưởng nữa, trông cậu quá tầm thường, ai có thể thích cậu được chứ?"
Lời nói gay gắt như một con dao sắc bén, đâm vào trái tim, máu thịt lẫn lộn.
Mặt tôi tái nhợt.
Đúng lúc này, trên vai đột nhiên có một bàn tay xuất hiện, ôm lấy tôi, lạnh lùng nói: "Tôi thích."
15.
Khoảnh khắc lời nói vừa thốt ra, không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều choáng váng.
Ngay sau đó.
"Ông trời ơi, đến lúc này tôi mới nhận ra là Diệp tiền bối hình như tới đây để giúp đỡ Tô Di! Á á á!"
"Tô Di cô ấy thật trâu bò!"
"Kỳ thật Tô Di cũng chẳng có gì không tốt, cô ấy còn đứng hạng nhất chuyên ngành đó."
"..."
Sau khi Diệp Văn Châu nói ra những lời này, sắc mặt Giang Thời Nghiễn đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, không thể tin được nhìn chằm chằm anh ấy, không chút do dự nói: "Anh có biết cô ấy hồi trung học trông như thế nào không? Anh thích nổi cô ấy sao?"
Lời nói của anh ta gần như phơi bày toàn bộ lịch sử đen tối của tôi lên một lần nữa.
Để mọi người cùng chế nhạo tôi.
Toàn thân tôi run lên, không biết là do thù hận, ngại ngùng hay hổ thẹn đang bao phủ mình nữa.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.
"Cấp ba là cấp ba, cậu không cho phép người ta lớn lên hả? Nhận xét về ngoại hình của một cô gái như thế này đúng là quá mức thô lỗ."
Giọng nói của Diệp Văn Châu nhẹ nhàng nhưng đủ nghiêm túc, mang theo phong thái lịch lãm và tao nhã khắc sâu tận xương.
Anh không hề coi thường tôi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, im lặng an ủi.
Đột nhiên tôi muốn khóc, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để kìm lại.
Lời vừa nói ra, lông mày Giang Thời Nghiễn càng dính nhau hơn.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Tôi chủ động nắm lấy cánh tay Diệp Văn Châu, thật sự không muốn nghe thêm những lời khó chịu từ Giang Thời Nghiễn nữa, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
"Được."
Diệp Văn Châu tính tình rất tốt, nghe tôi nói xong liền ngoan ngoãn cùng tôi rời đi.
Ngay cả khi đã ra ngoài rồi, tôi vẫn cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang dán vào lưng mình.
16.
Sau khi rời khỏi canteen, giục Giang Tiểu Tiểu về trước, tôi lại không biết phải đối mặt với Diệp Văn Châu như thế nào.
Tôi chỉ có thể nói lời cảm tạ một cách khô khan: "Cảm ơn anh."
"Không có gì, em đừng cảm thấy gánh nặng gì cả, chỉ là tiện tay giúp đỡ chút thôi."
Anh ấy đứng trước mặt tôi, giơ tay lên như muốn xoa đầu tôi, nhưng lại cảm thấy hành vi này có phần đường đột nên bỏ tay xuống rồi nói: "Hơn nữa, cũng không phải là tôi nói dối".
"Hả?"
Tôi ngước mắt lên, giọng anh hơi nhỏ, tôi nghe không rõ lắm.
Anh khẽ lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng: "Em hay đến thư viện, cũng thường xuyên tham gia các cuộc thi. Anh để ý em từ rất lâu rồi. Vậy nên, chúng ta cùng nhau học nhé? Anh nghĩ bọn mình hợp vía học hành với nhau phết đấy."
Tôi: "??"
Tôi tưởng anh ấy muốn tỏ tình với tôi, không ngờ anh ấy lại đang tìm bạn học?
Học thần quả không hổ danh là học thần.
Một tấm gương sáng chói cho thế hệ kế cận như tôi.
Sương mù trong lòng đã tan, tôi bật cười: "Được ạ!"
Giờ thì còn gì ngăn cản tôi đỗ nghiên cứu sinh được nữa đây, tôi có học thần làm bạn học cùng đấyyyyy?
Thấy tôi cười, anh cũng cười.
Nụ cười ấy đẹp đến nỗi khiến tôi choáng váng trong giây lát.
Khi định thần lại, tôi cảm thấy tự nhiên tim mình đập hơi nhanh.
Chà, nhất định là sẽ thú vị lắm đây.Không thể không nói, ở cùng học thần, hiệu quả học hành gấp đôi mà chỉ tốn phân nửa công sức.
Anh ấy đăng ký nghiên cứu sinh ngay tại trường chúng tôi, kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh cũng không xa lắm, muốn gặp nhau rất dễ dàng.
Chúng tôi thường cùng nhau ăn cơm, cùng thảo luận này kia nọ.
Chủ yếu là anh ấy giải đáp các thắc mắc và giúp tôi hệ thống lại những chỗ còn phân vân, vậy nên học kỳ hai của năm hai điểm số của tôi tăng vọt lên mức tối đa.
Trong khoảng thời gian này, tôi nghe nói Giang Thời Nghiễn và Dư Hân có ở bên nhau một thời gian rồi chia tay.
Dư Hân bắt đầu tung tin đồn về anh ta, nói rằng lúc ở riêng với nhau anh ta không tốt chút nào.
Sự việc này lại gây ra một vụ náo động khác trên diễn đàn của trường.
Có điều giờ nó chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Thế nhưng, ngay trước kỳ nghỉ hè, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ.
Tôi không muốn trả lời cuộc gọi, nhưng ID hiển thị đó chỉ là một số điện thoại thông thường, tôi nghĩ nghĩ xong vẫn nhấc máy.
Người bên kia hình như đã uống rất nhiều rượu, lời nói ra dính cả vào nhau: "Tô Di."
Tôi nhận ra chủ nhân của giọng nói đó – Giang Thời Nghiễn.
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta cũng không quan tâm, chỉ tự mình nói: "Tô Di, tôi rất muốn quay lại trường trung học, lúc đó chúng ta tốt lắm..."
Lúc đó.
Chàng trai trẻ rạng ngời trên sân bóng, cười to gọi tên tôi: "Tô Di, Tô Di, thấy tôi sút bóng đẹp trai khôngggg?"
Anh ta thường nằm dài trên bàn gọi tôi một cách đáng thương: "Câu hỏi này khó quá, phải chỉ thêm mới làm được".
Cũng trong đêm tối tăm đó, anh ta như một vị thần từ trên trời rơi xuống, che chở tôi ở phía sau, nói với tôi: "Đừng sợ".
Kỷ niệm cứ hiện lên trong đầu tôi như những thước phim cũ.
Im lặng hồi lâu, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tôi cũng muốn."
Bên kia, thanh âm dao động: "Thật sao? Tôi tới tìm cậu, chúng ta chỉ là có chút hiểu lầm thôi..."
Tôi tiếp tục: "Giang Thời Nghiễn, tôi muốn quay trở lại đêm ấy khi tôi gặp nguy hiểm, tôi muốn tự cứu mình thay vì để cậu làm điều đó."
Âm thanh dính nhau đột nhiên im bặt.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Giang Thời Nghiễn: "Cậu hối hận vì đã gặp tôi à?"
"Không, không phải tôi hối hận, mà là ngay từ đầu tôi nên nhận ra rằng chúng ta không phù hợp."
Nếu không phải đêm đó được anh ta cứu giúp, tôi đã không vọng tưởng như vậy, cũng đã không cho đi vô điều kiện nhiều thứ như thế.
Và sẽ không bối rối bận lòng.
Tôi nói xong, đầu dây bên kia im lặng một lúc, tựa hồ có chút mất khống chế: "Vậy mấy ngày đêm cậu thức khuya giúp tôi ôn bài thì sao?!"
"Tô Di, đừng lừa dối chính mình, cậu rõ ràng thích tôi, cậu..."
Anh ta chưa nói xong đã bị tôi ngắt lời.
"Đó là bởi tôi có ý thức cống hiến cho tập thể, tình nguyện kèm cặp riêng để giúp đỡ những bạn học còn yếu!"
Nói xong, tôi cũng lười nghe tiếng anh ta, liền cúp điện thoại.
Tôi chặn luôn số này.
Thế giới trở lại yên tĩnh.
18.
Rất nhanh kỳ nghỉ hè đã kết thúc, tiết trời trong xanh.
Diệp Văn Châu rủ tôi ra ngoài chơi, tôi đồng ý.
Anh mời tôi đi chơi ngắm cảnh đẹp, hoa sen trong ao nở rộ, hương thơm lan xa hàng dặm.
Đi dạo một vòng, anh đột nhiên đề nghị: "Ở đây có một ngôi chùa rất linh thiêng, có muốn cùng nhau tới cầu nguyện chút không?"
Nghe vậy, tôi sửng sốt một lúc, vô thức hỏi: "Học thần cũng có chuyện muốn cầu cơ ạ?"
Anh nở nụ cười: "Ai mà chẳng có điều mình muốn chứ."
Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng, đơn giản sạch sẽ, cười lên trông càng đẹp trai hơn.
"Được rồi đi thôi!"
Tôi cứ tưởng anh muốn cầu tài, nhưng không ngờ anh ấy lại đưa tôi đến ngôi chùa cầu tình duyên rất nổi tiếng ở đây.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh có dáng vẻ thành kính thế này, không khỏi có chút tò mò.
Nhưng mà khó mở lời quá nên tôi không hỏi nữa.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, anh đột nhiên hỏi tôi: "Em cầu xong rồi chứ?"
Nghe anh hỏi, tôi theo bản năng gật đầu: "Đương nhiên."
Anh gật gù rồi nghiêm túc nói: "Vậy em nhìn xem, anh có đáp ứng được yêu cầu mong muốn của em không?"
Tôi mở to mắt: "??"
Trước mặt tôi, người đàn ông trong mắt mang theo nụ cười: "Anh thấy em phù hợp với tâm nguyện của anh, Tô Di, anh thích em, em có bằng lòng ở bên anh không?"
Một tiếng nổ bùm giống như pháo hoa vang lên trong tâm trí tôi.
Suốt quãng thời gian quen biết nhau, anh là người rộng lượng, hiền lành, tính tình ổn trọng, bảo không thích anh thì đúng là không thể nào.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy lòng mình nóng cháy: "Vâng."
Nghe thấy câu trả lời của tôi, đuôi mắt hay lông mày anh đều mang theo ý cười, anh chủ động nắm tay tôi: "Được rồi, bạn gái, chúng ta đi ăn tối nào!"
Vậy ra anh ấy đến đây chỉ để tỏ tình thôi sao?
Mạch não của học thần thật khó hiểu, nhưng... cảm giác cũng khá tốt đấy nhỉ!
19.
Đêm đó, tôi và Diệp Văn Châu công khai luôn với mọi người.
Nghe nói Giang Thời Nghiễn ngồi suốt đêm trong ký túc xá, tựa hồ không hiểu tại sao sự việc lại thành ra thế này.
Nhưng kẻ luôn lợi dụng sự chân thành của người khác, cũng chẳng cần để ý đến làm gì.
Lại qua một thời gian.
Tôi đắm chìm trong bận rộn với việc học hành, dần dần không còn nghe tin tức gì về anh ta nữa, dĩ nhiên là tôi cũng không muốn biết.
Ngày đó, tôi thành công thi đậu nghiên cứu sinh.
Tôi bước ra khỏi ký túc xá, nhìn Diệp Văn Châu đang đợi mình dưới tán cây cách đó không xa, tôi mỉm cười tiến tới nắm lấy tay anh.
Trong hai năm qua, anh đã thực hiện rất nhiều dự án nghiên cứu đạt kết quả xuất sắc.
Người có vẻ lạnh lùng với người ngoài lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Em muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn mừng nhé."
"Nướng BBQ!"
Một mùa hè nữa lại bắt đầu.
Thật tuyệt khi được ở cùng người mình thích!
Caption: "Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga."
Nó khiến mọi người cười nhạo tôi.
Sau đó, anh ta nhắn tin riêng cho tôi: "Xin lỗi nhé, do tôi thua cược nên đành phải làm".
Tôi chặn anh ta.
Sau đó.
Bạn thân anh ta kéo khẩu trang của tôi xuống ở nơi công cộng hòng làm tôi xấu hổ, "Này, cô nàng xấu x—"
Lời nói của anh ta mắc kẹt trong cổ họng.
Tôi nhìn thấy rõ vẻ kinh ngạc trong mắt anh ta.1.
Sinh nhật năm nay của tôi là vào một ngày cuối tuần.
Bạn cùng phòng tổ chức tiệc cho tôi ở ký túc xá, mua đầy bánh ngọt, gà rán và trà sữa.
Vốn là một khung cảnh vui vẻ, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà sắc mặt Giang Tiểu Tiểu đột nhiên thay đổi.
Cô ấy ngước lên nhìn tôi.
Tôi nhạy bén cảm nhận được có điều gì đó không ổn, "Sao vậy?"
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, như đang do dự, Lâm Mẫn Nguyệt ở bên cạnh có vẻ không kiên nhẫn, thấy cô ấy cứ chần chừ mãi không nói, vội vàng nhìn sang hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, giọng nói của cô ấy cũng nghẹn lại.
Thấy thế, tôi cũng không quản việc mình đang làm nữa, nghiêng người nhìn sang, "Rốt cuộc là nhìn thấy cái g——"
Câu nói của tôi ngừng lại giữa chừng khi tôi nhìn thấy nội dung trên điện thoại.
Trên diễn đàn của trường, Giang Thời Nghiễn đăng lên một bức ảnh chụp CMND của tôi thời trung học với chú thích: "Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga".
Đó là bức ảnh như thế nào?
Vào năm cuối cấp 3, do áp lực học hành, mặt tôi nổi đầy mụn, lại vì ăn uống không điều độ nên tôi sụt cân đột ngột khiến má hóp lại, trông cứ như một đứa trẻ chạy nạn ở châu Phi.
Còn Giang Thời Nghiễn, làn da trắng bóc, vóc dáng cao lớn, ngoại hình ưu tú, có thể coi là giáo thảo (nam sinh đẹp trai bảnh bao nhất được công nhận baidu bảo thế) của trường.
Ngay khi anh ta đăng bức ảnh này lên, rất nhiều người nhảy vào chế nhạo tôi.
"Đây là Tô Di, lớn lên xấu như thế còn dám tơ tưởng Giang Thời Nghiễn à?"
"Tô Di hình như là người của viện Ngôn ngữ, chậc chậc, may mà chưa từng gặp qua, nếu không chỉ sợ ăn không nổi cơm!"
"Thời nay thật sự loại con gái nào cũng có..."
Những lời chê bai ùn ùn xuất hiện, chỉ trong thời gian ngắn đã có hàng trăm câu chuyện được lan truyền.
Đúng lúc này, điện thoại của tôi đổ chuông.
2.
Tay tôi nắm chặt chiếc điện thoại, gần như không thể kéo mình ra khỏi tâm trạng bối rối.
Mở điện thoại lên.
Là tin nhắn từ kẻ đã đăng bức ảnh đó.
Vẫn như mọi khi, tin nhắn của Giang Thời Nghiễn giống hệt thái độ của anh ta đối với tôi, đùa giỡn và coi thường, "Xin lỗi, là do tôi thua vụ cá cược."
Câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng này giải thích tại sao anh ta lại đăng bài viết đó.
Tôi trầm mặc nhìn tin nhắn của anh ta trên màn hình, chợt nhận ra mới đó đã một tháng rồi.
Anh ta đồng ý sẽ ở cùng tôi trong ngày sinh nhật, sẽ tặng cho tôi một món quà.
Đây là quà tặng sinh nhật của anh ta đấy à?
Có lẽ thấy tôi không trả lời, anh ta lại gửi thêm một tin nhắn khác: "Nếu cậu tức giận, tôi sẽ xóa nó ngay".
Chắc anh ta cho rằng tôi sẽ không tức giận với anh ta.
Tôi hơi nheo mắt, nhắn trả lời: "Cậu có biết hôm nay là sinh nhật tôi không?"
Chờ gửi xong câu này.
Bên kia hiển nhiên là choáng váng, ô chat vẫn hiển thị đối phương đang gõ.
Anh ta có vẻ đang luống cuống.
Nhưng tôi lại lười không muốn nghe giải thích gì thêm nữa, liền chặn hết thông tin liên lạc của anh ta, quay lại nhìn những người bạn cùng phòng đang lo lắng, cười hỏi: "Hát một bài chúc mừng sinh nhật nha?"
Bạn cùng phòng: "...Quá được."
Cho đến khi tiệc sinh nhật kết thúc, đèn trong ký túc xá cũng đã tắt.
Tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, mắt dần dần đỏ lên.
3.
Giang Thời Nghiễn và tôi biết nhau từ thời còn học trung học.
Anh ta vốn học kém, tính tình ngang ngược, luôn thích gọi tôi là học sinh giỏi, nhưng chính anh ta là người đã cứu tôi.
Vào cái đêm tôi bị người ta bám theo, anh ta giống như một vị thần tướng từ trên trời bay xuống.
Sau đó, anh ta vừa ngồi vào bàn học của tôi vừa mỉm cười nói mong được chỉ giáo thêm, thời gian trôi qua, mối quan hệ của chúng tôi cũng ngày càng thân thiết.
Anh ta bắt đầu học tập chăm chỉ và nói rằng dù thế nào đi nữa cũng phải học cùng một trường đại học với tôi.
Anh ta không ngốc, chỉ là kiến thức nền tảng hơi yếu.
Vì vậy, tôi bắt đầu giảng đi giảng lại bài cho anh ta không mệt mỏi, kéo anh ta từ vị trí 200 lên những thứ hạng đứng đầu.
Trong khoảng thời gian thanh xuân đó, thiếu niên với vẻ ngoài rất dễ nhìn, càng gần gũi với anh ta, không tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm.
Khi vào đại học, tôi cứ tưởng tôi và anh ta sẽ như cặp đôi chính trong những bộ phim thanh xuân vườn trường mà ở bên nhau, nhưng mọi chuyện lại đi ngược với sự mong đợi của tôi, anh ta rất nổi tiếng ở trường đại học vì ngoại hình nổi bật, thường xuyên được những cô gái xinh đẹp vây quanh, thế nên anh ta dần phớt lờ tôi.
Một đêm không ngủ được.
Đợi đến ngày hôm sau, khi tôi lên lớp.
Trên đường còn nghe được tiếng người ta tám chuyện: "Hôm qua cậu có lên diễn đàn của trường không? Nghe có người nói, có cô gái tên Tô Di bám riết Giang Thời Nghiễn không chịu buông tay, vừa mới bị người ta phát hiện ra. Nếu là tôi thì chắc tôi chẳng dám vác mặt đến lớp nữa đâu!"
Tôi đi ngang qua cô gái đang nói chuyện, cô ấy liếc nhìn tôi rồi quay đầu nói tiếp.
Thật buồn cười.
Tôi đứng ngay trước mặt cô ấy mà cô ấy còn chẳng nhận ra.
Giang Tiểu Tiểu đứng cạnh, quay sang nhìn tôi rồi bất bình hộ luôn: "Những người đó chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của cậu bây giờ, họ chỉ đang tùy tiện đánh giá cậu mà thôi. Thật quá đáng!"
Tôi mím môi không nói gì, đúng lúc sắp đến tòa giảng đường, vì đã gần đến giờ học nên lúc này có đông người nhất.
Nhưng liếc mắt vẫn nhìn thấy bóng dáng cao ráo đứng dưới chân giảng đường.
Tôi và Giang Thời Nghiễn không học cùng ngành, Viện giáo dục thể chất mà anh ta đến cách xa Viện ngôn ngữ.
Vốn tưởng rằng anh ta tới tìm tôi để giải thích, nhưng rất nhanh đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mỉm cười ngọt ngào vẫy tay với anh ta: "Tiền bối Thời Nghiễn, tạm biệt!"
Nụ cười rạng rỡ trong ánh mắt, anh ta gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta quay đầu lại, khuôn mặt tôi cũng chẳng có biểu cảm gì hết.
Đứng giữa đám người, rõ ràng anh ta nhìn thấy tôi, liền sải bước về phía tôi, tự nhiên nắm lấy cổ tay, kéo tôi đến một nơi vắng vẻ, trên khuôn mặt đẹp trai có chút khó chịu, "Tô Di, tôi chỉ đùa thôi, vậy mà cậu chặn tôi rồi à?"
"Tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu rồi, tôi không quên mà!"
Vừa nói, anh ta vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp được gói rất tỉ mỉ.
Mở nó ra, đó là một chiếc vòng cổ hình thiên nga, thật đẹp.
Anh ta đưa tay lấy chiếc vòng cổ ra, định đeo vào cho tôi nhưng tôi tránh đi.
Tôi lùi lại một bước, lặng lẽ nói: "Sinh nhật tôi đã qua rồi."
Chiếc vòng này tôi đã từng nhìn thấy trên cổ một bạn nữ cùng câu lạc bộ với anh ta, nếu không có gì khác thì chính là bạn nữ vừa nãy.
Hóa ra anh ta đã mua hai chiếc.
Dù cho không nói đến cái này, cứ lùi lại đã rồi tính tiếp.
Nếu anh ta quan tâm đến tôi chỉ một chút thôi, anh ta sẽ không làm tôi xấu hổ dù biết hôm qua là sinh nhật tôi, cũng sẽ không đến tận ngày hôm sau mới tặng quà cho tôi.
Điều này biểu thị cái gì?
Là muốn bù đắp sao?
Hơn nữa, loại chuyện này xảy ra không chỉ một lần.
Trước đây khi tôi học lớp phúc lợi công cộng, anh ta nói rằng mình không biết gì về môn đó và muốn mượn vở của tôi, nhưng sau này tôi mới biết anh ta còn đưa cho người khác mượn tiếp, nói rằng đó là của một kẻ đeo bám anh ta. Sau khi biết chuyện, anh ta tặng tôi một chiếc bánh kem.
Trước đó nữa, anh ta bảo bị ốm, tôi vội mua thuốc mang đến nhưng anh ta để tôi đứng chờ ngoài cổng hứng gió lạnh suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó anh ta nói ngủ quên và lại mua cho tôi một cốc trà sữa.
Nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra, tôi chỉ cảm thấy lòng tốt của mình bị chà đạp thảm hại.
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Anh ta đứng đó, như không ngờ tôi lại quyết đoán như vậy, sửng sốt một lát, hồi lâu mới phản ứng lại, tức giận đá vào thân cây: "Yêu với đương cái gì chứ?"
Tôi vờ như không nghe thấy, cứ thế mà đi lên lớp cho kịp giờ.4.
Tôi cứ nghĩ sau những chuyện đã xảy ra tôi sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa.
Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu sau, tôi lại gặp anh ta trong một buổi họp mặt giao lưu.
Chủ tịch câu lạc bộ cờ vây tổ chức teambuilding, thuê hẳn cả biệt thự để làm luôn tiệc tối.
Khi tôi đến những người khác cũng đã đến rồi.
Giang Thời Nghiễn mặc áo phông trắng, chàng trai trẻ hào hoa nổi bật trong đám đông, bên cạnh anh ta là một nữ sinh xinh đẹp đang mỉm cười nói gì đó bên tai.
Trai tài gái sắc, thật xứng đôi vừa lứa làm sao.
Bạn bè của Giang Thời Nghiễn vây quanh anh ta la ó, "ai da, lão Giang của chúng ta từ khi nào lại dễ chịu với con gái như vậy?"
" Thật khó để kết thúc chuyện này nếu không ở bên nhau!"
Nữ sinh có vẻ thẹn thùng, gò má cô đỏ bừng lên.
Giang Thời Nghiễn thì gãi đầu cười.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của anh ta đông cứng trên môi, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào tôi.
Vì chúng tôi học khác ngành và rất hiếm khi gặp nhau nên anh ta đề nghị tôi tham gia câu lạc bộ cờ vây.
Tuy nhiên, thời gian sinh hoạt câu lạc bộ không thuận lợi lắm, do tôi phải đi học nên gần như không đến.
Giang Thời Nghiễn ngừng cười và nói: "Tô Di, cậu đến rồi"
Khi nghe đến cái tên này, mọi người đều sửng sốt trong giây lát.
Không biết là ai, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Đây chính là Tô Di đang theo đuổi Giang Thời Nghiễn đó sao. Đến bữa tiệc còn đeo khẩu trang làm gì? Sợ bị người ta thấy mặt mũi xấu xí sao?"
Những lời này vừa thốt ra, chỉ thấy môi Giang Thời Nghiên mấp máy, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Những ánh mắt xung quanh nhìn vào tôi dần trở nên khác lạ.
Tôi nắm chặt đầu ngón tay, ngay lúc đang định tháo khẩu trang xuống thì một bóng người từ phía sau nhảy ra, kéo tuột khẩu trang của tôi, "Này, hậu bối xấ——"
Giọng anh ta nghẹn lại.
Tôi nhìn thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt anh ta.
Tôi bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?"
Mắt thường cũng có thể thấy, chàng trai đứng trước mặt tôi trông như đang cầm một củ khoai tây nóng hổi trên tay vậy, nhanh chóng dúi trả chiếc khẩu trang vào tay tôi rồi đỏ mặt nói: "Không, không có gì cả đâu!"
Sau đó hắn tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, trên mặt tươi cười nói: "Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, con gái nhất định phải biết tự trọng!"
Tự trọng cơ đấy.
Ai cũng hiểu một điều, rằng hình ảnh một người như thế nào trong mắt bạn của bạn họ đều phụ thuộc vào thái độ của người bạn đó.
Trong mắt bạn bè của Giang Thời Nghiễn, tôi là người không để ý đến lòng tự trọng mà bám riết lấy Giang Thời Nghiễn.
Hiển nhiên, lúc bình thường Giang Thời Nghiễn cũng thường xuyên nói như vậy, hoặc chưa bao giờ phủ nhận những suy đoán ác ý của người khác về tôi.
Nhưng rõ ràng người có quan hệ tình cảm với tôi ngay từ đầu chính là anh ta.
Tôi đột nhiên mỉm cười, khi bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của Giang Thời Nghiễn, tôi nói rõ ràng: "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm cái gì rồi. Tôi không thích người nào cả."
Vừa dứt lời, sắc mặt Giang Thời Nghiễn đột nhiên thay đổi.
5.
Anh ta nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt lay động như muốn nói điều gì đó, nhưng lúc này, nữ sinh bên cạnh lên tiếng: "Mọi người đã đến rồi, chúng ta vào nhà chơi đi, bên ngoài trời nắng quá."
Giọng nói quyến rũ vừa dứt lời, Giang Thời Nghiễn tựa hồ lập tức lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía tôi: "Cũng đúng, đi thôi."
Những người khác trong câu lạc bộ nhìn tôi rồi lại nhìn Dư Hân, người đang đi cùng Giang Thời Nghiễn, trong một lúc không ai nói gì.
Một nhóm người ồn ào bước vào nhà.
Nhất thời, bên ngoài chỉ còn lại tôi và Trình Chỉ người vừa nãy tháo khẩu trang của tôi ra.
Anh ta gãi đầu, đột nhiên nói: "Nếu không thích cậu ta thì tốt với cậu ta như vậy làm gì? Con gái các cậu đúng là miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo!"
Tôi đang cởi chiếc khẩu trang, nghe vậy, đầu ngón tay nắm chặt lại, tức giận cười, liếc nhìn anh ta rồi hỏi: "Liên quan gì đến cậu?"
Trình Chỉ trợn tròn mắt: "Tôi——"
Tôi vượt qua anh ta đi vào nhà, ném chiếc mặt nạ anh ta từng chạm vào vào thùng rác.
Máy điều hòa đang bật.
Vì là một bữa tiệc tại nhà nên tất cả dụng cụ nhà bếp, thiết bị trò chơi... trong biệt thự đều được cung cấp đầy đủ.
Vừa vào nhà đã thấy Dư Hân đang bận rộn ở trong bếp.
Không ngờ, Giang Thời Nghiễn vốn đứng bên cạnh cô, bây giờ lại cùng những nam sinh khác ngồi trên sô pha, nhìn thấy tôi, gần như vô thức ngẩng đầu tự nhiên hỏi: "Tô Di, uống trà sữa không?"
Tôi nhìn anh ta chằm chằm.
Người trước mặt và người trong ký ức của tôi khác nhau đến nỗi tôi không nhận ra.
Đôi khi tôi rất ngưỡng mộ anh ta, tại sao anh ta có thể giả vờ như thể chẳng có chuyện gì trong khi bản thân đã lâm vào tình huống ngại ngùng như thế?
Tôi cụp mắt xuống, tìm một chỗ cách xa anh ta nhất rồi ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Không cần, đang giảm cân."
Nghe tôi nói, Giang Thời Nghiễn cúi đầu nghi hoặc, gần như buột miệng nói: "Cậu giảm cái gì chứ? Không phải hồi cấp 3 cậu thích trà sữa nhất sao? Lúc đó cậu thậm chí còn không để ý..."
Lời còn chưa dứt, anh ta đã dừng lại, bởi vẻ mặt của những người xung quanh có chút kỳ quái.
Chắc hầu hết trong số họ đều đang nhớ đến bức ảnh xấu xí của tôi thời trung học.
Một số thậm chí còn liếc nhìn ảnh trên điện thoại rồi ngẩng đầu lên, âm thầm so sánh.
Sự bối rối trong im lặng này gần như nhấn chìm tôi.
Tôi suýt nữa không kiềm chế được bản thân, cố gắng duy trì lòng tự trọng đã tan vỡ của mình bằng những thanh âm rất nhẹ: "Lúc đó thích, giờ thì không còn thích nữa".
Dù là trà sữa hay Giang Thời Nghiễn.
6.
Đây là lần thứ hai rồi.
Nghe thấy lời tôi nói, vẻ mặt Giang Thời Nghiễn cứng đờ trong chốc lát, có chút khó chịu, quay người hỏi những người khác: "Các cậu muốn uống gì, tôi bao."
Một số người bắt đầu lên tiếng nói chuyện trao đổi, điều này cuối cùng làm giảm bớt phần nào sự bối rối.
Gọi trà sữa xong, Dư Hân cũng vừa lúc mang ra một đĩa cánh gà rán, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Thời Nghiễn, ánh mắt đầy mong chờ: "Tiền bối, thử đi!"
"..."
Giang Thời Nghiễn liếc nhìn tôi, sau đó cầm đũa: "Được."
Tôi cảm thấy không thể giải thích nổi.
Cũng may tiền bối quản lý câu lạc bộ kịp thời đứng ra phân tán sự chú ý: "Được rồi được rồi, chúng ta chơi trò chơi đi!
Mọi người đều không phản đối, đứng dậy thành vòng tròn quanh bàn.
Trò chơi chỉ tay được chọn, khi nhạc dừng lại, người bị tóm được tay phải rút một lá thăm, lựa chọn nói sự thật hoặc hoàn thành thử thách ghi trên đó.
Thật không may, Giang Thời Nghiễn đang đứng bên phải tôi còn Trình Chỉ ở bên trái.
Dư Hân đứng bên phải Giang Thời Nghiễn.
Trong mắt người ngoài, chẳng khác nào tôi và Dư Hân đang tranh giành Giang Thời Nghiễn.
Trước khi trò chơi bắt đầu, Giang Thời Nghiễn nhỏ giọng nói với tôi: "Cậu vẫn còn tức giận à? Tôi xóa nó đi rồi, vừa rồi tôi không cố ý nhắc đến."
Tôi phớt lờ anh ta.
Đánh một cái rồi đưa một viên kẹo, trò này tôi không tiếp nữa.
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta thấp giọng phàn nàn: "Thật khó chiều", rồi quay đi, không để ý đến tôi.
Lòng tôi hơi xót xa, tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.
Không thể nói rằng tôi không tổn thương chút nào.
Nhưng tôi quên rồi.
Con người mà, đâu phải chỉ buồn một lần duy nhất trong đời đâu.7.
Trò chơi bắt đầu, khi đoạn nhạc đầu tiên dừng lại, tôi vô thức rụt tay về thật nhanh.
Ngón tay của Giang Thời Nghiễn đã bị Dư Hân tóm được.
Dư Hân lè lưỡi: "Xin lỗi tiền bối, em hơi nhanh tay rồi."
Cô ấy có lẽ cho rằng Giang Thời Nghiễn thích mình nên cũng không để tâm lắm, nhưng thực tế, khi nhìn hàng lông mày nhíu lại của anh ta, tôi biết anh ta đang không được vui cho lắm.
Tuy nhiên, anh ta không biểu hiện điều đó ra ngoài mặt.
Cậu bạn đứng bên cạnh liền khiêu khích anh ta chọn, không còn cách nào khác anh ta phải cầm lấy một lá thăm.
[Hôn lên má người chơi khác giới ở bên trái hoặc bên phải của bạn. 】
Ngay khi lá thăm được lật ra, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên nóng rực.
Tất cả mọi người đều chăm chú xem trò vui.
Dù không muốn chú ý đến nhưng tôi cũng không nhịn được mà đưa mắt nhìn anh ta.
Bất giác, ánh mắt anh ta đổ dồn vào tôi.
Mắt tôi khẽ chuyển động.
Khóe môi anh ta cong lên, như chắc chắn tôi sẽ ghen tị, anh ta nghiêng người vòng tay qua cổ Dư Hân, hôn lên má cô ấy.
Nụ hôn này ngay lập tức đẩy sức nóng của bầu không khí lên đến đỉnh điểm!
"Mẹ ki*p, Nghiễn ca, cậu chơi cũng đủ lớn!"
"Thật khó để kết thúc chuyện này nếu không ở bên nhau cơ mà!"
Những trò đùa và tiếng cười trộn lẫn vào nhau, Dư Hân đỏ mặt xấu hổ.
Còn tôi dường như không thể nghe thấy gì, hơi thở như nghẹn lại, hình ảnh về cậu bé ngày nào ở trong đầu lúc này cũng vỡ tan từng chút một.
Cuối cùng, không còn lại gì.
Có lẽ nhìn thấy nỗi buồn của tôi, bên cạnh có người ho nhẹ: "Lần tới tôi sẽ không bắt lấy tay cậu đâu, đừng buồn nhé".
Tôi trả lời gần như vô cảm: "Ồ, vậy tôi cảm ơn."
Đến giờ tôi không còn muốn đứng ở chỗ này một giây phút nào nữa cả.
Nhưng trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, sẽ thật bất lịch sự nếu rời đi lúc này.
Tôi thở ra một hơi nhẹ.
Không sao.
Đợi đến lúc về tôi sẽ kiếm cớ rời câu lạc bộ.
Ngay lúc tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ thì vòng tiếp theo của trò chơi bắt đầu, Trình Chỉ không hề bắt tôi đúng như lời anh ta nói.
Nhưng tay phải của tôi bị nắm lấy.
Tôi quay đầu lại, Giang Thời Nghiễn nắm lấy ngón tay tôi, thấy tôi đang nhìn, liền nhướng mày hỏi: "Thử thách chút chứ?"
Anh ta nói to đến nỗi những người khác ngay lập tức chú ý đến tôi.
Có người vội vàng đưa cho tôi lá thăm thử thách, khiến tôi không có cơ hội thay đổi quyết định sang lựa chọn nói sự thật.
Lần này, ngay cả Trình Chỉ cũng không nhịn được nói: "Thời Nghiễn, để tự cô ấy chọn. Có lẽ cô ấy sẽ chọn nói sự thật thôi."
Nhưng Giang Thời Nghiễn lại có vẻ quyết tâm làm khó tôi: "Nói sự thật thì nhàm chán quá, chọn mạo hiểm mới vui!"
Những người có mặt hầu hết đều là con trai nên họ cũng không có ý kiến gì.
Chỉ Dư Hân nhìn có chút kỳ quái.
Tôi biết tại sao.
Bởi vì vừa rồi Giang Thời Nghiễn tóm được cả cô ấy, nhưng anh ta lại không nói gì.
Anh ta đang chu đáo bảo vệ mặt mũi của Dư Hân, sợ cô sẽ xấu hổ.
Vậy đấy, đâu phải anh ta không biết gì.
Chỉ là anh ta không quan tâm đến tôi thôi.
Đầu óc tôi hỗn loạn, lơ đãng rút một lá thăm, nhìn rõ lá thăm trên đó, sắc mặt tôi tái nhợt.
Nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ trong ba mươi giây.
"Làm gì..." Trình Chỉ cúi người nhìn lá thăm tên tay tôi, anh ta ngừng lời khi nhìn thấy nội dung trên đó.
Giang Thời Nghiễn cũng nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đổi.
Có lẽ anh ta cảm thấy điều này quá xấu hổ đối với tôi nên tặc lưỡi nói như thể đang tỏ lòng ưu ái: "Cậu kéo tôi ra khỏi danh sách đen, tôi giúp cậu hoàn thành thử thách, thế nào?"
8.
Tôi mím môi không nói gì.
Anh ta mất kiên nhẫn, cố ý lớn tiếng: "Làm sao? Không chơi được hả, thật nhàm chán."
Vừa nói lời này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi.
Có nam sinh bắt đầu phàn nàn: "Làm giống khỉ thì có gì đâu, chưa gì đã muốn thoái thác?"
"Con gái đúng là con gái, chẳng thú vị gì."
"..."
Giang Thời Nghiễn lặng lẽ lắng nghe, khóe mắt liếc nhìn tôi, mong đợi rằng tôi sẽ nhờ anh ta giúp đỡ.
Nhưng không đợi tôi bước ra, Trình Chỉ đang đứng cạnh tôi đột nhiên đứng dậy nói: "Nào để tôi. Con gái còn muốn mặt mũi, biểu diễn sao mà hết mình được, còn không bằng để tôi làm!"
Sau đó, anh ta nhảy lên nhảy xuống trước mặt mọi người, bộ dạng hết sức buồn cười.
Một người nào đó tốt bụng thậm chí còn vừa quay video lại vừa trêu chọc thêm cho mọi người cười không dứt.
Tôi nhìn cậu trai đang nhảy lên nhảy xuống như khỉ, nhất thời không biết phải nói gì.
Giang Thời Nghiễn ở một bên hiển nhiên không ngờ Trình Chỉ bất ngờ ra mặt, tức giận đứng dậy: "Căn bản chỉ là trò chơi thôi mà, đẩy qua đẩy lại là có muốn chơi hay không đây?"
Ba mươi giây đã hết.
Trình Chỉ dừng hành động buồn cười ấy lại, bắt gặp ánh mắt Giang Thời Nghiễn: "Đúng là không thú vị chút nào, chỉ là đột nhiên cảm thấy hành vi trước đây của mình có chút vô lại, muốn xin lỗi cô ấy."
Khi anh ta nói điều này, ánh mắt có lướt qua tôi.
Tôi ngay lập tức hiểu được ý anh ta.
Anh ấy đang xin lỗi tôi vì trước đó đã giật khẩu trang của tôi xuống.
9.
Khi bữa tiệc tại gia kết thúc thì trời cũng đã tối.
Tôi đến đây bằng taxi, khi đang định bắt taxi trở về thì bên cạnh xuất hiện một người khác.
Đó là Trình Chỉ.
Anh ấy đứng cạnh tôi, giọng điệu có chút mất tự nhiên: "Tôi tiễn cậu nhé?"
Tôi liếc nhìn anh ấy, lắc đầu và nói với giọng xa cách: "Không cần đâu, cảm ơn cậu."
Dù thế nào đi nữa, tôi biết mình nên cảm ơn anh ấy vì đã giúp đỡ tôi trong thời điểm xấu hổ đó, nhưng tôi cũng không quên được việc anh ta từng làm.
Anh ta đã cố gắng làm tôi xấu hổ trước nhiều người.
Cho dù ưu nhược điểm bù trừ cho nhau, đó cũng chỉ thể hiện rằng có thể quay trở lại mối quan hệ bạn học bình thường.
Đang nói chuyện, Giang Thời Nghiễn cùng Dư Hân cùng bước ra.
Dư Hân nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì, liền đề nghị: "Chị Tô Di đi cùng bọn em luôn nhé? Em và tiền bối cùng tiễn chị."
Trong lời nói, cô ấy dường như coi mình là bạn gái của Giang Thời Nghiễn.
Nghe thấy vậy, Giang Thời Nghiễn cau mày nhưng không phản bác, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi...và Trình Chỉ bên cạnh tôi.
Một lúc sau, anh ta mới chủ động nắm lấy cổ tay Dư Hân, dùng giọng điệu không kiên nhẫn nói: "Em quản nhiều như vậy làm gì, đi thôi, sẽ có người đưa cô ấy về."
Nói xong, anh ta kéo cô gái vào xe, khởi động máy rồi phóng đi.
Nhìn chiếc xe của anh ta lướt đi, tôi chợt nhớ đến kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học.
Anh ta vui vẻ nói với tôi rằng mình đã có bằng lái xe, mua xe rồi sẽ dành ghế phụ cho riêng tôi.
Nhưng bây giờ, hai năm trôi qua rồi.
Tôi thậm chí còn chưa bao giờ ngồi lên xe của anh ta chứ đừng nói đến ghế phụ.
"Này, Tô Di?" Đột nhiên bên cạnh truyền đến âm thanh, kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại.
Tôi nhìn Trình Chỉ vẫn đang đợi tôi, lấy điện thoại ra gọi taxi.
Có một câu nói khá đúng.
Con người khi bất lực tốt nhất đừng nên động lòng, động lòng rồi, đến lúc sẽ trở thành tai họa.
Hồi đó tôi đã thua một lần, bây giờ tôi nhất định không lặp lại sai lầm tương tự nữa.
Huống chi, vật họp theo loài mà.10.
Sau đó, tuy không chính thức rời câu lạc bộ cờ vây nhưng tôi cũng không tham gia them bất kỳ hoạt động nào nữa.
Bức ảnh đó không còn trên diễn đàn của trường, và theo thời gian, những tin đồn về tôi cũng tan biến như gió.
Tôi đắm mình vào việc học tập trong thư viện mỗi ngày.
Bây giờ là năm hai của tôi, cũng là thời điểm học hành bận rộn với nhiều môn nhất.
Không có Giang Thời Nghiễn, tâm trạng của tôi ổn định hơn rất nhiều.
Một ngày nọ, khi tôi chuẩn bị rời đi thì bên ngoài trời mưa to.
Còn chưa mở ô ra, một bóng dáng mảnh khảnh từ bên cạnh đi tới, giọng nói lạnh lùng dễ nghe vang lên: "Bạn học, có thể cho tôi đi ké đến tòa giảng đường số ba được không? Rất gần đây thôi."
Nghe giọng nói đó, tôi vô thức ngẩng đầu lên, anh ấy rất cao, đường nét khuôn mặt cực kỳ ưu tú.
Dưới mái tóc đen rối bù, ẩn giấu đôi mắt vừa sâu vừa dịu dàng.
Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ấy, anh ấy là Diệp Văn Châu, sinh viên năm cuối cùng khoa chúng tôi và đã được nhận làm nghiên cứu sinh.
Vì ngoại hình và năng lực vượt trội của anh nên không chỉ trong khoa chúng tôi mà rất nhiều cô gái ở các khoa khác cũng thầm yêu mến anh ấy.
Nhưng anh thực sự là người vô cùng khiêm tốn, tôi đã tình cờ gặp anh ấy khi chúng tôi cùng nhau tham gia một cuộc thi hùng biện trước đây.
Hiện tại có vẻ như tôi biết anh ấy nhưng anh ấy lại không biết tôi.
"Được ạ." Chẳng có lý do gì để từ chối.
"Cảm ơn em." Anh nhìn tôi lần nữa, khóe môi cong lên.
Tôi không để ý đến vẻ mặt của anh ấy, trầm mặc đưa anh đến tòa giảng đường số ba.
Đến nơi xong, tôi quay người định rời đi thì anh ấy ngăn lại: "Hậu bối cũng muốn thi nghiên cứu sinh phải không, có thể thêm thông tin liên lạc, có tin tức gì tôi sẽ liên hệ."
Lần đầu tiên nghe được lời này, cũng không suy nghĩ nhiều, quen biết thêm một cao thủ luôn là chuyện tốt: "Được."
Sau khi thêm bạn bè, tôi không ở lại nữa mà quay người đi về phía ký túc xá của mình.
Đi được vài bước, tôi cuối cùng cũng nhận ra một chuyện.
Làm sao anh ấy biết tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh?
Nhưng chưa kịp định thần, tôi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.
Là Giang Thời Nghiễn.
11.
Anh ta chắc vừa bước ra khỏi Viện thể thao và đi ngang qua thư viện.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, anh ta sải bước tới, thấp giọng hỏi: "Người vừa cầm ô cho cậu là ai?"
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây giữa đêm khuya như thế này, nhưng trong tiềm thức tôi không muốn trả lời nên tôi nói chiếu lệ: "Bạn học."
"Bạn học nào mà trò chuyện vui vẻ thế?" (Cá: việc của mài hả cha)
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi mạnh đến nỗi tôi không giữ được chiếc ô.
Chiếc ô nghiêng sang một bên, mưa nhỏ rơi xuống đầu và mặt tôi.
Thấy vậy anh ta đột nhiên buông tay ra, kéo ô qua che lên đầu tôi, tùy ý nói: "Xin lỗi Tô Di, tôi không cố ý."
Trước khi anh ta nói xong, tôi lùi lại một bước cầm gọn chiếc ô của mình.
Giọng điệu cực kỳ rất bình tĩnh: "Giang Thời Nghiễn, có việc gì không? Không có gì thì tôi đi đây."
Hiện giờ, tôi không còn những cảm xúc dao động vì anh nữa.
Giang Thời Nghiễn: "..."
Trong một đêm giữa mùa hè, người con trai nhìn thẳng vào tôi mím môi nói nhỏ, "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Rõ ràng ngay từ đầu tôi không muốn làm điều đó mà."
Tôi quá lười để nghe những lời ngụy biện rác rưởi vô dụng của anh ta, ngay lập tức quay người đi thẳng.
Nhưng anh ta đuổi theo bắt lấy tay tôi: "Tô Di, tôi không yêu đương với Dư Hân mà! Đừng tức giận, chúng ta hãy cứ như trước đây nhé."
Anh ta bổn cũ soạn lại, chọc giận tôi, rồi nghĩ chỉ cần dỗ dành ngon ngọt tôi sẽ không tức giận nữa.
Tôi thật sự khó chịu, hất tay anh ra, nhìn anh ta nóng lòng giải thích mà nói từng chữ một: "Tôi không quan tâm cậu ở bên ai, Giang Thời Nghiễn, tôi không thích cậu nữa!"
Giang Thời Nghiễn, tôi không còn thích cậu nữa.
Tôi vốn tưởng rằng câu đơn giản này cũng sẽ rất khó để nói ra, nhưng khi thực sự nói ra được rồi, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm biết mấy, như thể cái gì đó đè nặng trong lòng đã biến mất.
Trước mặt, cậu thanh niên ngẩn ra một lúc rồi thở dài nói: "Cậu vẫn còn tức giận, quên đi, đợi cậu bình tĩnh rồi chúng ta nói chuyện tiếp."
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy da mặt anh ta dày đến vậy.
Về đến ký túc xá, tôi nhìn thấy lời mời của bạn anh ta, liền bấm từ chối mà không cần suy nghĩ.
Lại thêm mấy lần như thế nữa.
Tôi thật sự chẳng buồn bận tâm.
12.
Chờ đến 8 giờ sáng hôm sau.
Giang Tiểu Tiểu nắm tay tôi đi vào lớp, buồn ngủ đến muốn phát điên: "Những người ưa dậy sớm cảm giác có chút mất trí."
Tôi bật cười.
Khi chúng tôi vừa bước ra khỏi ký túc xá, liền nhìn thấy Giang Thời Nghiễn mang bữa sáng đi tới: "Tô Di, tiểu long bao cậu thích ở Ngũ Thực Đường rất ngon, mau nếm thử đi."
Nhìn thấy anh ta, Giang Tiểu Tiểu lập tức tỉnh táo, nghĩ tới chuyện lúc trước lại cực kỳ tức giận, nói mát: "Tiểu Long bao cơ đấy, tôi thấy cậu mới giống Tiểu Long Bao, phải bị đánh thật nhiều mới chịu khôn ra."
"Trước đây cậu đối xử với cô ấy thế nào, giờ còn dám vác xác tới đây, thật sự là không sợ ký túc xá trùm bao bố (này Cá bịa haha) đánh cậu phải không?"
Giọng nói của cô không thấp, Giang Thời Nghiễn tự nhiên có thể nghe thấy.
Tôi không phủ nhận, cười nhạt nói: "Cậu nói nhiều thế với người đâu đâu làm gì? Đi thôi."
Sau đó, tôi bước ngang qua anh ta rồi rời đi.
Từ phía sau, thanh âm đầy bực bội của Giang Thời Nghiễn vang lên: "Tô Di, cậu làm thật đấy hả? Chúng ta kết thúc ở đây cậu cũng đừng hối hận!"
Tôi không ngoảnh lại.13.
Sau hôm đó, Giang Thời Nghiễn thật sự không đến tìm tôi nữa.
Thời gian lướt nhanh, chớp mắt đã một tuần trôi qua.
Tuần này hầu như tối nào tôi cũng có thể gặp Diệp Văn Châu trong thư viện.
Anh ấy đang ngồi chéo sau lưng tôi, cả đôi lông mày cũng mang dáng vẻ nghiêm túc.
Hãy nhìn anh chàng tuyệt vời này đi.
Dù là sinh viên đã tốt nghiệp nhưng vẫn rất nghiêm túc đến thư viện hàng ngày.
Tôi có lý do gì để lười biếng đây?
Cuối tuần, sau khi miệt mài học tập cả buổi sáng, tôi cùng Giang Tiểu Tiểu xuống nhà ăn mua cơm.
Nhưng vừa lúc chúng tôi tới cửa.
Tôi tình cờ gặp Dư Hân.
Khi cô ta nhìn thấy tôi, mắt hơi đỏ lên, rồi đột nhiên bước về phía trước, vươn tay tát vào mặt tôi.
Một tiếng "chát" giòn giã.
Mọi người đều bị sốc, Giang Tiểu Tiểu đẩy ngã cô ta: "Cô bị điên rồi à? sao lại đánh người vô cớ thế hả?"
Mặt tôi bị tát lệch sang một bên, hàm răng cắn phải đầu lưỡi, tôi quay người lại thấy mắt Dư Hân đỏ hoe chực khóc.
Nếu vết đau rát trên mặt không nhắc nhở tôi là người bị đánh thì tôi còn cho rằng mình vừa bắt nạt cô ta đấy.
"Tô Di, chị không cần mặt mũi nữa sao, cò cưa với Trình Chỉ chưa đủ, biết tôi và Giang Thời Nghiễn ở bên nhau lại còn cố ý giở trò nữa à?"
Lời nói của cô ta sang sảng vang lên.
Nhiều người rút điện thoại di động ra quay lại.
"Trời ạ, đây chính là Tô Di luôn theo đuổi Giang Thời Nghiễn đây sao, lớn lên dễ nhìn quá!"
"Ai biết liệu cô ta có sửa chữa gì hay không?"
"Đây là chiến trường đổ máu hay sao vậy? ôi là trời"
Lúc này, Giang Thời Nghiễn và một số người bạn vừa đi tới.
Trình Chỉ cũng ở trong số đó.
Nghe được lời của Dư Hân, sắc mặt mấy người đó đều trở nên khó coi.
Xuyên qua đám người, tôi bắt gặp ánh mắt của Giang Thời Nghiễn, ánh mắt lạnh lùng, nhìn tôi như người xa lạ.
Anh ta bước tới, đỡ Dư Hân đứng dậy, ôn nhu hỏi: "không cẩn thận một chút, sao lại ngã rồi?"
Nhìn thấy anh ta đến, Dư Hân tủi thân bật khóc, cô rúc vào lòng anh ta rồi chỉ ngón tay vào tôi: "Bạn của chị ấy đẩy ngã em."
Xung quanh đúng là có rất nhiều người nhìn thấy Giang Tiểu Tiểu đẩy cô ấy.
Nghe được lời cô, Giang Thời Nghiễn quay đầu nhìn Giang Tiểu Tiểu, thốt ra hai chữ: "Mau xin lỗi đi."
Anh ta từng là học sinh cá biệt, không ngần ngại làm bất cứ điều gì, giọng nói trầm trầm áp bức.
Nhưng dấu vân tay trên mặt tôi vẫn chưa mờ đi.
Giang Tiểu Tiểu sắc mặt tái nhợt.
Tôi bảo vệ cô ấy sau lưng, nhìn thẳng vào Giang Thời Nghiễn: "Là Dư Hân ra tay trước."
Trình Chỉ đứng ở sau lưng Giang Thời Nghiễn có chút do dự: "Thời Nghiễn, mặt Tô Di hình như đỏ lên rồi."
Nhưng Giang Thời Nghiễn không nhìn tôi, chỉ lạnh lùng nói: "Cô ấy liên quan gì đến tôi? Cậu muốn thay cô ta xin lỗi à?"
Trình Chỉ ngừng nói.
Tôi chợt cảm thấy tất cả những gì anh ta làm cho tôi trước đây đều do anh ta mắt mù hay mang nợ gì đó.
"Được rồi, xin lỗi."
14.
Tôi tức giận cười lớn, bước tới, vươn tay tát Dư Hân một cái: "Xin lỗi nhé, bạn tôi không nên đẩy cô."
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta mở to, rõ ràng là không thể tin được rằng tôi sẽ đánh cô ta trước mặt Giang Thời Nghiễn.
Ngay cả Giang Thời Nghiễn cũng sửng sốt: "Tô Di, cậu làm cái quái gì vậy-"
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh tôi, vẫn với giọng nói dễ nghe như mọi khi: "Hậu bối Tiểu Tô, em có cần giúp đỡ gì không?"
Tôi nghiêng đầu thấy Diệp Văn Châu đang nhìn mình, trong mắt có chút lo lắng.
Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng khi chúng tôi nhìn nhau, vành tai anh ấy hơi đỏ lên.
"Không cần đâu ạ."
Tôi lắc đầu.
Anh cũng không ép buộc tôi, chỉ im lặng đứng sau lưng tôi.
Nhiều người nhận ra anh, tấm tắc lưỡi:
"Chính là Diệp tiền bối, anh ấy đẹp trai quá, nghe nói anh ấy vừa đỗ nghiên cứu sinh rồi!"
"Đúng vậy, hơn nữa liên tục bốn năm liền đứng đầu chuyên ngành, giành được đủ loại giải thưởng!"
Tiếng bình luận của mọi người rơi vào tai.
Giang Thời Nghiễn nhìn chằm chằm anh ấy, siết chặt nắm đấm, hồi lâu sau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu thích anh ta sao?"
Câu nói của anh ta vang lên bất ngờ, thế nhưng tôi vẫn hiểu được.
Để khiến anh ta bỏ cuộc, tôi gần như không kịp suy nghĩ: "Đúng thế!"
Chẳng có ai là không thích học bá cả, đúng không? Việc treo một tấm gương lên tường và cầu khấn trước kỳ thi là điều quá bình thường!
Nhưng Giang Thời Nghiễn tựa hồ biết được thành tích của Diệp Văn Châu, anh ta nhếch môi, suýt chút nữa buột miệng nói: "Đừng mơ tưởng nữa, trông cậu quá tầm thường, ai có thể thích cậu được chứ?"
Lời nói gay gắt như một con dao sắc bén, đâm vào trái tim, máu thịt lẫn lộn.
Mặt tôi tái nhợt.
Đúng lúc này, trên vai đột nhiên có một bàn tay xuất hiện, ôm lấy tôi, lạnh lùng nói: "Tôi thích."
15.
Khoảnh khắc lời nói vừa thốt ra, không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều choáng váng.
Ngay sau đó.
"Ông trời ơi, đến lúc này tôi mới nhận ra là Diệp tiền bối hình như tới đây để giúp đỡ Tô Di! Á á á!"
"Tô Di cô ấy thật trâu bò!"
"Kỳ thật Tô Di cũng chẳng có gì không tốt, cô ấy còn đứng hạng nhất chuyên ngành đó."
"..."
Sau khi Diệp Văn Châu nói ra những lời này, sắc mặt Giang Thời Nghiễn đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, không thể tin được nhìn chằm chằm anh ấy, không chút do dự nói: "Anh có biết cô ấy hồi trung học trông như thế nào không? Anh thích nổi cô ấy sao?"
Lời nói của anh ta gần như phơi bày toàn bộ lịch sử đen tối của tôi lên một lần nữa.
Để mọi người cùng chế nhạo tôi.
Toàn thân tôi run lên, không biết là do thù hận, ngại ngùng hay hổ thẹn đang bao phủ mình nữa.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.
"Cấp ba là cấp ba, cậu không cho phép người ta lớn lên hả? Nhận xét về ngoại hình của một cô gái như thế này đúng là quá mức thô lỗ."
Giọng nói của Diệp Văn Châu nhẹ nhàng nhưng đủ nghiêm túc, mang theo phong thái lịch lãm và tao nhã khắc sâu tận xương.
Anh không hề coi thường tôi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, im lặng an ủi.
Đột nhiên tôi muốn khóc, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để kìm lại.
Lời vừa nói ra, lông mày Giang Thời Nghiễn càng dính nhau hơn.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Tôi chủ động nắm lấy cánh tay Diệp Văn Châu, thật sự không muốn nghe thêm những lời khó chịu từ Giang Thời Nghiễn nữa, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
"Được."
Diệp Văn Châu tính tình rất tốt, nghe tôi nói xong liền ngoan ngoãn cùng tôi rời đi.
Ngay cả khi đã ra ngoài rồi, tôi vẫn cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng đang dán vào lưng mình.
16.
Sau khi rời khỏi canteen, giục Giang Tiểu Tiểu về trước, tôi lại không biết phải đối mặt với Diệp Văn Châu như thế nào.
Tôi chỉ có thể nói lời cảm tạ một cách khô khan: "Cảm ơn anh."
"Không có gì, em đừng cảm thấy gánh nặng gì cả, chỉ là tiện tay giúp đỡ chút thôi."
Anh ấy đứng trước mặt tôi, giơ tay lên như muốn xoa đầu tôi, nhưng lại cảm thấy hành vi này có phần đường đột nên bỏ tay xuống rồi nói: "Hơn nữa, cũng không phải là tôi nói dối".
"Hả?"
Tôi ngước mắt lên, giọng anh hơi nhỏ, tôi nghe không rõ lắm.
Anh khẽ lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng: "Em hay đến thư viện, cũng thường xuyên tham gia các cuộc thi. Anh để ý em từ rất lâu rồi. Vậy nên, chúng ta cùng nhau học nhé? Anh nghĩ bọn mình hợp vía học hành với nhau phết đấy."
Tôi: "??"
Tôi tưởng anh ấy muốn tỏ tình với tôi, không ngờ anh ấy lại đang tìm bạn học?
Học thần quả không hổ danh là học thần.
Một tấm gương sáng chói cho thế hệ kế cận như tôi.
Sương mù trong lòng đã tan, tôi bật cười: "Được ạ!"
Giờ thì còn gì ngăn cản tôi đỗ nghiên cứu sinh được nữa đây, tôi có học thần làm bạn học cùng đấyyyyy?
Thấy tôi cười, anh cũng cười.
Nụ cười ấy đẹp đến nỗi khiến tôi choáng váng trong giây lát.
Khi định thần lại, tôi cảm thấy tự nhiên tim mình đập hơi nhanh.
Chà, nhất định là sẽ thú vị lắm đây.Không thể không nói, ở cùng học thần, hiệu quả học hành gấp đôi mà chỉ tốn phân nửa công sức.
Anh ấy đăng ký nghiên cứu sinh ngay tại trường chúng tôi, kí túc xá dành cho nghiên cứu sinh cũng không xa lắm, muốn gặp nhau rất dễ dàng.
Chúng tôi thường cùng nhau ăn cơm, cùng thảo luận này kia nọ.
Chủ yếu là anh ấy giải đáp các thắc mắc và giúp tôi hệ thống lại những chỗ còn phân vân, vậy nên học kỳ hai của năm hai điểm số của tôi tăng vọt lên mức tối đa.
Trong khoảng thời gian này, tôi nghe nói Giang Thời Nghiễn và Dư Hân có ở bên nhau một thời gian rồi chia tay.
Dư Hân bắt đầu tung tin đồn về anh ta, nói rằng lúc ở riêng với nhau anh ta không tốt chút nào.
Sự việc này lại gây ra một vụ náo động khác trên diễn đàn của trường.
Có điều giờ nó chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Thế nhưng, ngay trước kỳ nghỉ hè, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ.
Tôi không muốn trả lời cuộc gọi, nhưng ID hiển thị đó chỉ là một số điện thoại thông thường, tôi nghĩ nghĩ xong vẫn nhấc máy.
Người bên kia hình như đã uống rất nhiều rượu, lời nói ra dính cả vào nhau: "Tô Di."
Tôi nhận ra chủ nhân của giọng nói đó – Giang Thời Nghiễn.
Thấy tôi không lên tiếng, anh ta cũng không quan tâm, chỉ tự mình nói: "Tô Di, tôi rất muốn quay lại trường trung học, lúc đó chúng ta tốt lắm..."
Lúc đó.
Chàng trai trẻ rạng ngời trên sân bóng, cười to gọi tên tôi: "Tô Di, Tô Di, thấy tôi sút bóng đẹp trai khôngggg?"
Anh ta thường nằm dài trên bàn gọi tôi một cách đáng thương: "Câu hỏi này khó quá, phải chỉ thêm mới làm được".
Cũng trong đêm tối tăm đó, anh ta như một vị thần từ trên trời rơi xuống, che chở tôi ở phía sau, nói với tôi: "Đừng sợ".
Kỷ niệm cứ hiện lên trong đầu tôi như những thước phim cũ.
Im lặng hồi lâu, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tôi cũng muốn."
Bên kia, thanh âm dao động: "Thật sao? Tôi tới tìm cậu, chúng ta chỉ là có chút hiểu lầm thôi..."
Tôi tiếp tục: "Giang Thời Nghiễn, tôi muốn quay trở lại đêm ấy khi tôi gặp nguy hiểm, tôi muốn tự cứu mình thay vì để cậu làm điều đó."
Âm thanh dính nhau đột nhiên im bặt.
Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Giang Thời Nghiễn: "Cậu hối hận vì đã gặp tôi à?"
"Không, không phải tôi hối hận, mà là ngay từ đầu tôi nên nhận ra rằng chúng ta không phù hợp."
Nếu không phải đêm đó được anh ta cứu giúp, tôi đã không vọng tưởng như vậy, cũng đã không cho đi vô điều kiện nhiều thứ như thế.
Và sẽ không bối rối bận lòng.
Tôi nói xong, đầu dây bên kia im lặng một lúc, tựa hồ có chút mất khống chế: "Vậy mấy ngày đêm cậu thức khuya giúp tôi ôn bài thì sao?!"
"Tô Di, đừng lừa dối chính mình, cậu rõ ràng thích tôi, cậu..."
Anh ta chưa nói xong đã bị tôi ngắt lời.
"Đó là bởi tôi có ý thức cống hiến cho tập thể, tình nguyện kèm cặp riêng để giúp đỡ những bạn học còn yếu!"
Nói xong, tôi cũng lười nghe tiếng anh ta, liền cúp điện thoại.
Tôi chặn luôn số này.
Thế giới trở lại yên tĩnh.
18.
Rất nhanh kỳ nghỉ hè đã kết thúc, tiết trời trong xanh.
Diệp Văn Châu rủ tôi ra ngoài chơi, tôi đồng ý.
Anh mời tôi đi chơi ngắm cảnh đẹp, hoa sen trong ao nở rộ, hương thơm lan xa hàng dặm.
Đi dạo một vòng, anh đột nhiên đề nghị: "Ở đây có một ngôi chùa rất linh thiêng, có muốn cùng nhau tới cầu nguyện chút không?"
Nghe vậy, tôi sửng sốt một lúc, vô thức hỏi: "Học thần cũng có chuyện muốn cầu cơ ạ?"
Anh nở nụ cười: "Ai mà chẳng có điều mình muốn chứ."
Hôm nay anh mặc một chiếc áo phông trắng, đơn giản sạch sẽ, cười lên trông càng đẹp trai hơn.
"Được rồi đi thôi!"
Tôi cứ tưởng anh muốn cầu tài, nhưng không ngờ anh ấy lại đưa tôi đến ngôi chùa cầu tình duyên rất nổi tiếng ở đây.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh có dáng vẻ thành kính thế này, không khỏi có chút tò mò.
Nhưng mà khó mở lời quá nên tôi không hỏi nữa.
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, anh đột nhiên hỏi tôi: "Em cầu xong rồi chứ?"
Nghe anh hỏi, tôi theo bản năng gật đầu: "Đương nhiên."
Anh gật gù rồi nghiêm túc nói: "Vậy em nhìn xem, anh có đáp ứng được yêu cầu mong muốn của em không?"
Tôi mở to mắt: "??"
Trước mặt tôi, người đàn ông trong mắt mang theo nụ cười: "Anh thấy em phù hợp với tâm nguyện của anh, Tô Di, anh thích em, em có bằng lòng ở bên anh không?"
Một tiếng nổ bùm giống như pháo hoa vang lên trong tâm trí tôi.
Suốt quãng thời gian quen biết nhau, anh là người rộng lượng, hiền lành, tính tình ổn trọng, bảo không thích anh thì đúng là không thể nào.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy lòng mình nóng cháy: "Vâng."
Nghe thấy câu trả lời của tôi, đuôi mắt hay lông mày anh đều mang theo ý cười, anh chủ động nắm tay tôi: "Được rồi, bạn gái, chúng ta đi ăn tối nào!"
Vậy ra anh ấy đến đây chỉ để tỏ tình thôi sao?
Mạch não của học thần thật khó hiểu, nhưng... cảm giác cũng khá tốt đấy nhỉ!
19.
Đêm đó, tôi và Diệp Văn Châu công khai luôn với mọi người.
Nghe nói Giang Thời Nghiễn ngồi suốt đêm trong ký túc xá, tựa hồ không hiểu tại sao sự việc lại thành ra thế này.
Nhưng kẻ luôn lợi dụng sự chân thành của người khác, cũng chẳng cần để ý đến làm gì.
Lại qua một thời gian.
Tôi đắm chìm trong bận rộn với việc học hành, dần dần không còn nghe tin tức gì về anh ta nữa, dĩ nhiên là tôi cũng không muốn biết.
Ngày đó, tôi thành công thi đậu nghiên cứu sinh.
Tôi bước ra khỏi ký túc xá, nhìn Diệp Văn Châu đang đợi mình dưới tán cây cách đó không xa, tôi mỉm cười tiến tới nắm lấy tay anh.
Trong hai năm qua, anh đã thực hiện rất nhiều dự án nghiên cứu đạt kết quả xuất sắc.
Người có vẻ lạnh lùng với người ngoài lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Em muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn mừng nhé."
"Nướng BBQ!"
Một mùa hè nữa lại bắt đầu.
Thật tuyệt khi được ở cùng người mình thích!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store