Truyen Luoi Cho Mua He
Vì bạn trai tôi nghèo. Nên tôi lén lút giấu anh ấy đi xem mắt. Kết quả đối tượng xem mắt của tôi lại là bạn trai tôi.
Ha ha, sao nói gia cảnh bần hàn? Nhưng sau lưng tôi lại lái xe RollsRoyce.
Hôm nay anh không ch ết, cũng phải ch ết.
1.
"Con đang làm gì vậy?"
Tôi đang cầm bộ La Mer* rót đầy vào bình Dabao**.
*mỹ phẩm danh tiếng lâu đời của châu âu mỹ phẩm này khá đắt.
**hãng mỹ phẩm của trung quốc
Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt hoang mang, hiển nhiên đang bị thao tác này của tôi làm cho bối rối.
"À, mỹ phẩm dưỡng da của Bùi Ninh sắp dùng hết rồi, con định tặng anh ấy một bộ mới."
Mẹ tôi ghét bỏ quay mặt đi:
"Chính là người bạn trai đang làm ở quán cơm nhỏ của nhà đúng không?"
Tôi gật đầu, tiếp tục cẩn thận rót mỹ phẩm dưỡng da.
"Được rồi, đừng rót nữa."
"Mẹ nuôi con lớn như vậy, cũng không phải để cho con đi xóa đói giảm nghèo."
"Mẹ! Sao mẹ lại nói như vậy?!"
Tôi mất hứng bĩu môi, Bùi Ninh là bạn trai từ thời đại học của tôi. Tuy rằng hoàn cảnh nhà anh ấy bình thường, nhưng anh ấy là người rất cố gắng, luôn học tập chăm chỉ.
Quan trọng hơn nữa là anh ấy chẳng những đẹp trai, mà dáng người còn rất đẹp!
Nghèo thì làm sao, tôi có tiền. Tôi nguyện ý vì mặt của anh ấy mà trả tiền.
Mẹ tôi thở dài, bắt đầu áp dụng chính sách nhẹ nhàng.
"Con ngoan, nghe lời mẹ, con yêu đương thì yêu đương. Nhưng chuyện kết hôn của con vẫn nên thực tế cho mẹ một chút. Môn đăng hộ đối là điều tối thiểu."
"Mẹ đã sắp xếp cho con đi xem mắt, lần này đối tượng xem mắt là con trai khách hàng của mẹ, rất ưu tú."
Mẹ tôi ân cần nhét một quả việt quất vào miệng tôi:
"Chỉ có một người này thôi, mẹ hứa."
Tôi thở dài, mẹ tôi có tính cách bướng bỉnh, dù có xuyên thủng bức tường cũng không quay đầu lại. Phàm là chuyện bà đã nhận định, nhất định sẽ làm được.
Để tránh rắc rối, tôi vẫn là nên đi xem mắt.
Sau đó tôi nói với mẹ người ta không coi trọng mình là được.
"Tối nay em sẽ cùng bố mẹ về nhà ông bà nội ở nông thôn ăn cơm, anh có sắp xếp gì không?"
Tôi lấy di động ra tiện tay gửi tin nhắn cho Bùi Ninh.
Điện thoại di động rung lên:
"Anh cũng ở nhà ăn cơm với bố mẹ, vậy chúng ta ăn xong thì gặp lại."
Tôi liếc điện thoại rồi theo mẹ lên xe.
Bùi Ninh là bạn đại học của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau được bốn năm.
Từ năm nhất đến năm tư, cùng nhau đi qua những năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất.
Nhưng khi nghĩ đến chiếc áo sơ mi trắng luôn đơn điệu của Bùi Ninh, tôi không khỏi lo lắng trong lòng, về sau sợ là chúng tôi không qua được cửa ải của bố mẹ...
Trên đường đi mẹ tôi vẫn lải nhải nói gia thế nhà đối phương kinh người cỡ nào, bố của chàng trai làm nghề dệt, là ông trùm ngành dệt của thành phố chúng tôi.
Mẹ anh ta thì điều hành một công ty cung cấp thực phẩm, nhà hàng lớn nhất thành phố chúng tôi chính là của nhà anh ta mở.
"Con trai chị Lưu cũng giống như con, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, chị ấy định mua một căn biệt thự làm phòng cưới cho con trai. Đến lúc đó trang trí cái gì cũng giao cho công ty lắp đặt thiết bị của nhà chúng ta, chị Lưu nói dự toán khoảng hai mươi triệu."
"Hơn nữa con trai nhà người ta học đại học cùng trường với con đấy, không chừng các con còn quen biết nhau đó~"
Tôi nghe đến mức buồn ngủ, trong đầu đều là nhà bọn họ có bao nhiêu cửa hàng, bao nhiêu nhà xưởng, bao nhiêu biệt thự, bao nhiêu tiền...
2.
Khi đến khách sạn, mẹ tôi hung tợn véo tôi một cái, làm tôi giật mình tỉnh táo lại.
"Nhanh lên, Chị Lưu đã ở trong phòng chờ chúng ta rồi."
Tôi sửa sang lại tóc và đi theo mẹ vào phòng riêng, sau đó hóa đá.
Trong phòng có một người thanh niên trẻ tuổi cực kỳ đẹp mắt, đúng là chi lan ngọc thụ*, anh tuấn đẹp trai, cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
*Chi lan ngọc thụ: Tạ An 謝安 đời Tấn 晉, có con em tài giỏi, thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ. Chỉ con em ưu tú. Chỉ con em ưu tú.
Chính là bạn trai bốn năm của tôi, Bùi Ninh.
"Ôi trời, chị Lưu đây chính là con trai của chị à. Đây thật đúng là tuấn tú lịch sự, tuấn tú lịch sự mà!"
Mẹ tôi thấy Bùi Ninh hai mắt sáng hết lên, miệng càng nhếch cao đến tận mang tai.
Mà mẹ Bùi Ninh nhìn thấy tôi hiển nhiên cũng rất hài lòng:
"Thiên kim nhà em cũng rất xinh đẹp, khí chất tốt, dáng người cũng tốt."
Tôi và Bùi Ninh bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ở trên không trung pháo hoa bắn ra bốn phía.
Tôi lạnh lùng cười:
"Vị tiên sinh này có chút quen mặt?"
Mẹ Bùi Ninh vỗ tay "bốp" một cái:
"Đúng rồi, nghe nói con cũng học ở Giang đại. Hai người các con là bạn học cùng đại học nha, chắc hẳn các con đã gặp qua nhau ở trường."
"Ồ đúng rồi, vậy là hai đứa nhỏ này cũng thật có duyên."
Bùi Ninh không lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn tôi một cái, vẻ mặt không tiếng động lên án:
"Em dám đi xem mắt sau lưng tôi?"
Tôi cũng vậy.
Hai chúng tôi không tiếng động dùng ánh mắt giao chiến với nhau một phen, trong lòng sông cuộn biển gầm nhưng trên mặt không một gợn sóng sợ hãi.
Tôi nhìn quanh khách sạn được bài trí xa hoa khí phái, nơi này một bữa cơm ít nhất cũng phải vài ngàn.
Khi mới ở bên Bùi Ninh, anh ấy nói trong nhà mở một quán cơm nhỏ, mẹ vừa là ông chủ vừa là đầu bếp, rất vất vả.
Ha ha, đây là quán cơm nhỏ mà anh ấy nói một năm kiếm không được bao nhiêu tiền sao?
Tốt, tốt lắm!
3.
"Nào, đây là Cố Kiều, Kiều Kiều, con mau chọn món ăn đi."
Tôi giả vờ bình tĩnh liếc Bùi Ninh một cái, anh ấy ghét nhất là ăn đồ chua.
Sườn chua ngọt, cá ngâm chua, gà xào giấm, thịt bò nấu chua.
Tôi vung tay lên, "bốp bốp bốp" chọn một bàn đồ ăn chua.
Bùi Ninh cũng không chịu thua kém, tôi không thích ăn ngọt nên anh ấy đã gọi một bàn toàn đồ ăn Hoài Dương, ngọt đến ngấy.
Sau khi thức ăn được mang lên, mẹ anh ấy và mẹ tôi hai mắt nhìn nhau:
"Hai đứa nhỏ này, khẩu vị hình như không giống nhau lắm. Không giống nhau cũng tốt, bổ sung cho nhau!"
Mẹ tôi lau mồ hôi, gượng nói.
"Nghe nói công ty sửa chữa nhà dì làm ăn rất lớn, con cũng rất có hứng thú đến lĩnh vực trang trí. Hy vọng có cơ hội có thể đến công ty dì tham quan một chút."
Bùi Ninh nâng chén trà lên, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Anh ấy liếc xéo tôi một cái, trong ánh mắt ba phần châm biếm, bốn phần phẫn nộ.
Tôi không khỏi chột dạ rụt vai lại.
Chờ đã, tôi đã nói với anh ấy rằng bố tôi là thợ nề, nhưng anh ấy cũng nói mẹ anh mỗi ngày phải bưng đĩa!
Hơn nữa bố tôi vốn là một thợ nề, từng bước từng bước đi đến bây giờ, tôi hoàn toàn không nói sai!
Tôi ưỡn ngực, dù sao đi nữa tôi không sai.
Bùi Ninh đến xem mắt chính là phản bội tôi, tên cặn bã này!
Hiển nhiên Bùi Ninh cũng nghĩ như vậy.
Phòng riêng rất rộng, nhưng bàn cũng là một cái bàn dài.
Cả hai chúng tôi ngồi đối diện nhau và anh ấy đá tôi rất mạnh ở dưới gầm bàn.
Á à, lại còn dám động thủ?
Lúc này tôi đang dùng thìa múc canh chua, lập tức giơ tay lên, đem một muỗng canh vàng óng ánh hắt thẳng lên mặt anh ấy.
"Ôi thật xin lỗi. Anh xem tôi vụng về không chứ? Anh không sao chứ?"
Tôi nhìn Bùi Ninh, người đang có mầm đậu nành ở trên mặt, nhìn mất mặt không chịu nổi.
Cảm giác giống như đang uống một bát canh đậu xanh lạnh giữa mùa hè vậy đó.
Ngũ tạng lục phủ đều rất thoải mái.
"Không có việc gì."
Bùi Ninh cắn chặt răng, lạnh mặt giơ khăn lông lên lau.
4.
Mẹ tôi ở dưới bàn véo mạnh tôi một cái:
"Ôi trời đứa nhỏ này, trước đây nó không như thế này. Con xem cái dáng vẻ tay chân vụng về này, cái này..."
Mẹ tôi lau mồ hôi, rõ ràng là bà ấy không hài lòng với cách cư xử của tôi ngày hôm nay.
Chờ sau khi về nhà, tránh không được một trận dạy dỗ.
Nếu đều là bị đánh.
Vậy thì để cơn bão này đến mạnh mẽ hơn đi!
Tôi uống một ngụm nước lớn, sau đó hướng Bùi Ninh phun qua.
"Phì~"
Khuôn mặt Bùi Ninh vừa mới được lau khô giờ lại ướt lại.
Anh ấy lấy tay lau mặt, cười giễu cợt một tiếng.
"Cố Kiều, em thật giỏi!"
Cả mẹ anh ấy và mẹ tôi đều nhận ra có gì đó không ổn.
Mẹ Bùi Ninh chẳng những không tức giận, ngược lại vẻ mặt tò mò nhìn chúng tôi.
"Hai người các con, quen biết nhau?"
Bùi Ninh mặt không chút thay đổi nhìn tôi:
"Không biết."
"Hừ!"
Tôi đứng dậy khóc nức nở, rồi đưa tay lên che bụng:
"Cho dù anh không nhận em, nhưng anh cũng không nên từ chối đứa nhỏ này. Nó dù sao cũng là cốt nhục của Bùi gia các anh mà!"
"Bùi Ninh, tôi hận anh!"
Nói xong tôi liền che mặt chạy ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại ba người bọn họ đứng hỗn độn trong gió.
5.
Tôi ngồi trên ghế sofa khoanh chân, vừa ăn trái cây vừa bấm nút gọi của Bùi Ninh.
Hắc hắc hắc!
Chắc hẳn bấy giờ anh ấy đang bị mẹ mình giáo huấn cho một trận!
Đáng đời anh ấy!
Ai bảo anh ấy ngày ngày giả nghèo!
Lại còn đi xem mắt sau lưng tôi!
"Ầm!"
Có một tiếng đóng sầm của cửa lớn, tôi lặng lẽ đặt chân xuống.
Mẹ tôi đến nhanh quá!
"Hừ!"
"Mang thai?"
Tôi gật đầu với vẻ mặt buồn bã:
"Trên đường con chạy quá nhanh nên bị ngã và sảy thai."
Mẹ tôi khịt mũi lạnh lùng không cười:
"Hai ngày trước mẹ mới thấy bà dì đến gặp con, vậy mà hôm nay con đã có thai."
"Con mang thai Na Tra à?"
Tôi cố thu nhỏ mình lại.
Tới, tới!
Cô Phương sắp ra tay.
Thực sự.
Giây tiếp theo, tay mẹ tôi vặn tai tôi:
"Sao con và Bùi Ninh đang yêu nhau mà lại không nói cho mẹ biết sớm?!"
"Suốt ngày con nói nhảm cái quái gì vậy!"
"Biết mày như vậy, mẹ thà sinh ra quả trứng còn hơn!"
"Mày có biết vừa rồi mẹ xấu hổ thế nào trước mặt chị Lưu không!!"
Tôi nghiêng đầu, không còn sức lực để phản kháng:
"Mẹ, đau quá, đau quá~"6.
Mắt thấy lỗ tai tôi sắp khó giữ được thì điện thoại di động của mẹ tôi vang lên.
Chỉ thấy mẹ tôi thay đổi vẻ mặt sang nghiêm túc, hít sâu một hơi rồi mới tiếp điện thoại.
"Alo, chị Lưu à, bây giờ em đang ở bệnh viện."
"Đứa nhỏ này chạy nhanh quá nên bị ngã, bác sĩ nói đứa bé không giữ được."
"Vâng, hiện tại đang làm phẫu thuật."
Ừm?!
Hả!!!
Tôi sửng sốt nhìn mẹ, miệng há to hơn quả trứng gà.
Mẹ!
Lời nói dối này không nên nói, mẹ ơi!
Người ở bên kia điện thoại hiển nhiên rất sốt ruột, giọng nói cao lên một quãng tám, ngay cả tôi cũng nghe được tiếng hét chói tai của mẹ Bùi Ninh.
"Cái gì!"
"Bệnh viện nào, tôi và Ninh Ninh lập tức tới ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, tôi và mẹ liếc nhau một cái.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Tôi bất đắc dĩ nhìn mẹ:
"Mẹ à, mẹ có biết kết quả của một lời nói dối là phải dùng một ngàn lời nói dối để che đậy không?"
Mẹ tôi liếc mắt một cái, lấy di động ra tiếp tục gọi điện thoại:
"Này, em trai, em sắp xếp cho chị một phòng bệnh đơn nhé. Kiều Kiều sẽ tới ở một thời gian ngắn."
"Làm sao ấy hả? Không có sao đâu, chỉ là không nghe lời bị chị đánh gãy chân thôi."
7.
Chờ Bùi Ninh và mẹ anh ấy chạy tới, tôi đã thay sang quần áo bệnh nhân và còn thoa một lớp phấn lên mặt.
Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy và đôi môi tái nhợt của tôi.
Sắc mặt mẹ Bùi Ninh cũng thay đổi.
"Bộp!"
Bà ấy hung dữ vỗ mạnh một cái lên đầu Bùi Ninh, đến mức Bùi Ninh lảo đảo một cái.
"Con xem con làm chuyện tốt gì đây!"
Cảm giác tội lỗi của tôi xen lẫn một chút niềm vui thầm kín:
"Bùi Ninh, em không muốn nhìn thấy anh."
Tôi quay đầu đi, sợ mình sẽ cười thành tiếng.
Bùi Ninh đau xót nhìn tôi, vẻ mặt hổ thẹn.
Anh ấy nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào:
"Kiều, tất cả đều là lỗi của anh, anh không nên giấu em đi xem mắt."
"Anh thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, sao em không nói sớm với anh rằng em có thai? Anh..."
"Anh thật đáng ch ết, Cố Kiều."
Tôi ngơ ngác nhìn Bùi Ninh, người đang vừa đau đớn vừa tự trách mình.
Anh mím môi, hốc mắt đỏ hoe, bộ dáng thoạt nhìn rất khổ sở.
Xong rồi.
Đùa giỡn quá mức rồi.
Tôi thật sự không phải là người mà......
8.
"Bùi Ninh con cũng đừng khổ sở, các con còn trẻ, vẫn còn có thể có con mà."
Mẹ tôi vỗ vỗ lưng Bùi Ninh và đưa qua một tờ khăn giấy.
Mẹ Bùi đẩy Bùi Ninh ra, đem một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay tôi.
"Kiều Kiều, con yên tâm đi, Bùi Ninh nhà chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Chút tâm ý này con nhận lấy trước."
Tôi có chút hoảng hốt, tôi liếc về phía mẹ tôi cầu xin sự giúp đỡ.
'Mẹ, làm sao bây giờ!'
Mẹ tôi gõ gõ cằm ra hiệu cho tôi nhận lấy, sau đó kéo tay mẹ Bùi chân thành nói:
"Chuyện này đều là do Cố Kiều nhà chúng tôi không cẩn thận, chị Lưu đừng để ở trong lòng."
Mẹ Bùi cau mày:
"Nói cũng không thể nói như vậy, chuyện này nhà chúng tôi nhất định phải quản!"
"Tôi đã liên lạc với thím Nguyệt bảo mẫu tốt nhất. Sau khi xuất viện, Kiều Kiều sẽ chuyển đến biệt thự trên núi của nhà tôi ở cữ. Nơi đó không khí trong lành, môi trường rất tốt."
Mẹ Bùi nói xong lại hung hăng trừng Bùi Ninh một cái.
"Đây là thai đầu của con, thân thể nhất định phải dưỡng thật tốt, nếu không sẽ để lại mầm bệnh. Tuy rằng tháng còn nhỏ, nhưng ở cữ cũng phải nhiều."
"Trong khoảng thời gian này mẹ đã bảo Bùi Ninh ngừng công việc, ở cữ với con, ở đủ bốn mươi ngày mới thôi."
Tôi ngẩng đầu lên vì sốc.
Ở cữ!
Ở cữ cái gì?
Tôi không muốn ở cữ!!
Mẹ nói đi, mẹ!
Mẹ tôi vẻ mặt cảm kích kéo tay Bùi Ninh:
"Cố Kiều hai ngày nữa có thể xuất viện, đến lúc đó xin nhờ cả vào con."
9.
Sau khi xác nhận qua ánh mắt, tôi đã gặp phải người mẹ kế rồi.
Tôi cầm chai nước khoáng lên vừa định uống nước thì Bùi Ninh đau lòng cầm chai đi.
Đôi lông mày đẹp đẽ của anh ấy nhíu lại thành chữ "Xuyên", vẻ mặt vô cùng đau đớn:
"Cố Kiều, em đang ở cữ!"
Tôi mê mang nhìn anh ấy, ở cữ thì làm sao?
Ở cữ không được uống nước sao?
Bùi Ninh đứng dậy cầm lấy bình đun nước, đổ một chai nước khoáng vào, trong miệng còn không ngừng lải nhải:
"Anh đã tìm hiểu hết rồi, ở cữ không thể uống đồ lạnh, không thể ra gió, không thể gội đầu tắm rửa, cũng không thể ăn cay."
"Em yên tâm, tất cả đều do anh làm, anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Những gì chị Nguyệt đã dặn dò, anh nhất định nghiêm khắc chấp hành."
Bây giờ là mùa hè mà!
Đây là muốn tôi ch ết hay sao!
"Này em không ở cữ, kỳ thật em không..."
Mẹ tôi bước đến che miệng tôi lại, tay thuận thế bóp mạnh lưng tôi một cái.
"Đứa nhỏ này, mẹ biết trong lòng con khó chịu. Nhưng phải dưỡng tốt cơ thể, mới có thể mang thai cục cưng."
Mẹ Bùi cũng đồng ý gật gật đầu:
"Ninh Ninh sẽ ở bên con chăm sóc thật tốt, con yên tâm."
Dưới ánh mắt ch ết chóc của mẹ tôi, tôi đem nửa câu sau rưng rưng nuốt vào trong bụng.
Mẹ tôi đưa mẹ Bùi Ninh đi, nói muốn đi hầm thuốc bổ cho tôi.
Cái gì mà canh hải sâm trứng gà, gà mái hầm cách thủy, canh gà Giáp Ngư Sơn.
Chỉ nghe thôi cũng đã làm cho tôi mất hết khẩu vị rồi.
Vừa mới vào cửa Bùi Ninh đã bật điều hòa lên hai sáu độ, tôi nóng đến mức toát mồ hôi trán và chỉ muốn ăn kem.
10.
Bùi Ninh bưng ra một chén nước nóng, phía trên vẫn còn đang bốc khói trắng.
"Mau, không phải em đang khát nước sao? Nhân lúc còn nóng mau uống đi."
Không biết có phải tôi nhìn lầm hay không, trong ánh mắt anh ấy hiện lên một tia ranh mãnh, vẻ mặt còn mang theo vài phần trêu tức.
Không phải chứ, Bùi Ninh đây là đang hả hê khi có người gặp họa hả?
Có phải là người hay không vậy? Tôi đang phải ở cữ, vậy mà anh ấy còn dám hả hê khi tôi gặp hoạ sao!
Tuy rằng tôi ở cữ, nhưng anh ấy không biết.
Không được, tôi không thể chịu khổ một mình được.
Tôi "ưm" một tiếng nằm xuống giường:
"Bùi Ninh, em hơi lạnh, tắt điều hòa đi."
Tay Bùi Ninh dừng một chút, sau đó anh ấy ngồi xuống mép giường, đắp chăn cho tôi thật chặt.
"Cố Kiều, hiện tại bên ngoài là 35 độ, em xác định muốn tắt điều hòa?"
Tôi thò tay ra khỏi chăn, kéo tay Bùi Ninh làm nũng:
"Bùi Ninh, em nóng, à không, em lạnh quá~"
"Khụ khụ!"
Bùi Ninh sặc một chút, sau đó đứng dậy tắt điều hòa.
"Là anh sơ suất, em vừa làm phẫu thuật xong, nhất định khí huyết không thông, tay chân lạnh lẽo."
Tôi chớp chớp mắt, vô tội gật đầu.
Mẹ nó, tôi đang đổ mồ hôi chân mồ hôi tay đây, nóng muốn ch ết.
"Vậy anh đi lấy cho em một cái chăn nữa nhé?"
Trong lòng tôi hoảng hốt, đúng lúc này vừa truyền nước xong, y tá đi vào.11.
Bệnh viện tư nhân này là cậu tôi mở, để diễn sao cho thật hơn một chút, mẹ tôi bảo người ta truyền thuốc bổ cho tôi.
Bà ấy thật sự không sợ bổ quá khiến tôi chảy máu mũi sao.
Vẫn là cậu tôi thương tôi, chỉ sắp xếp truyền cho tôi một chai nước muối.
Y tá rút kim tiêm ra, Bùi Ninh lau mồ hôi trên trán:
"Cố Kiều, anh đi hỏi bác sĩ xem khi nào em có thể xuất viện."
Nói xong liền "vèo" một cái chạy mất.
Bên ngoài mở điều hòa, người này là ra ngoài hưởng điều hòa đi.
Anh ấy vừa đi, tôi cũng nhảy dựng lên, nhanh chóng vọt vào WC.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo tắm rửa, thay quần áo mới vừa nằm lên giường thì Bùi Ninh đã quay lại.
Anh ấy nhìn mái tóc ướt một nửa của tôi chớp chớp mắt:
"Cố Kiều, em xem anh mang cho em cái gì này?"
Trong lòng tôi không hề mong đợi, thậm chí còn có một chút sợ hãi.
Quả nhiên, Bùi Ninh từ phía sau lấy ra một đôi tất lông cừu thật dày, vẫn là màu hồng nhạt.
"Anh đi mua tất cho em, người ta nói lạnh đến từ chân, em ở cữ nhất định phải bảo vệ tốt hai chân của mình!"
"Em không cần, thật sự không cần."
Tôi liên tục xua tay, Bùi Ninh lại nhấc chăn của tôi lên.
Anh ấy nắm lấy chân tôi và bắt tôi phải đi tất vào.
Lúc mới xỏ tất vào, tôi cảm giác như sắp ngạt thở mà ch ết, ngột ngạt ghê gớm.
Không được, tôi không thể một mình chịu khổ như vậy được.
Tôi đáng thương lôi kéo góc áo Bùi Ninh:
"Bùi Ninh, em muốn anh ôm em."
Nào, hãy đến và cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của tôi đi!
12.
Tôi và Bùi Ninh ôm chặt lấy nhau trên chiếc giường đơn chật hẹp.
Tất nhiên, chủ yếu là tôi ôm anh ấy.
Tôi dùng sức ôm chặt eo Bùi Ninh, cả người quấn lấy anh ấy như một con bạch tuộc.
Nhiệt độ trên người Bùi Ninh càng lúc càng cao, lòng bàn tay cũng càng ngày càng nóng.
Rất nhanh, một chút khí lạnh trên người Bùi Ninh mang từ bên ngoài vào đã biến mất, nhiệt độ cơ thể anh ấy nhanh chóng vượt qua tôi.
Tôi có chút ghét bỏ.
Đang định đẩy anh ấy ra thì Bùi Ninh nhẹ nhàng sờ sờ mặt tôi:
"Cố Kiều, anh thật sự không muốn đi xem mắt."
"Mẹ anh biết anh có một người bạn gái đã hẹn hò nhiều năm. Bà ấy nói hôm nay giới thiệu cho anh một cô gái rất ưu tú, rất xinh đẹp."
"Nếu như anh đi gặp một lần, mà vẫn kiên trì với lựa chọn của mình thì bà ấy sẽ tôn trọng ý kiến của anh."
"Lúc mới bắt đầu nhìn thấy em, anh có chút tức giận, nhưng phần nhiều là vui mừng."
"Cố Kiều, đối tượng xem mắt là em, anh rất vui."
Bùi Ninh dịu dàng nhìn tôi chăm chú, ngoại hình anh ấy đẹp trai quá. Tuy rằng nằm nghiêng, nhưng ngũ quan vẫn lập thể như cũ, trên mặt không có một chút thịt thừa.
Tôi không khỏi mềm lòng.
Ấy, không đúng, nhưng anh ấy đã lừa tôi những bốn năm!
Bốn năm đại học anh ấy luôn giả nghèo, một chiếc áo ngắn tay màu trắng mặc mấy tháng cũng không thay.
Vừa định chỉ trích anh ấy lừa tôi thì khuôn mặt Bùi Ninh đã tới gần.
"Cố Kiều, anh nhớ em nhiều lắm."
Hơi thở anh ấy phả vào mặt tôi, mang theo một trận mềm mại tê dại ngứa ngáy.
"Em......"
Những lời còn lại bị nuốt chửng giữa răng và môi.
Gần đây cả hai chúng tôi đều rất bận rộn và đã không gặp nhau trong nhiều ngày rồi.
13.
Bùi Ninh rất nhiệt tình, tôi cũng quên mất câu chuyện không vui lúc trước. Tôi cũng bắt đầu nhiệt tình đáp lại anh ấy.
Cơ thể tôi rõ ràng trung thực hơn bộ não nhiều.
"Kiều Kiều, con xem dì mang cho con cái gì này? Canh này dì cố ý...... Ai nha má ơi!"
Tôi và Bùi Ninh trong nháy mắt tách ra, anh ấy giống như cá chạch trực tiếp từ trên giường bật dậy.
"Mẹ, sao mẹ không gõ cửa?"
Bùi Ninh đỏ mặt, vẻ mặt thong dong hằng ngày lúc này lại có chút kích động.
"Ôi trời, xin lỗi xin lỗi, là mẹ không tốt."
Mẹ Bùi cười đến mức thấy răng không thấy mắt, mẹ tôi theo thường lệ đi tới véo tôi:
"Nhóc con ch ết tiệt, con còn đang ở cữ đó, cẩn thận một chút cho mẹ!"
"Ai nha, mẹ có thể đổi chỗ véo khác được không? Da bị mẹ véo muốn rách rồi!"
Mẹ tôi cười ngượng ngùng bỏ tay xuống:
"Đứa nhỏ này nói cái gì vậy?! Mỗi ngày đều nói linh tinh."
Bị phụ huynh bắt được lén lút hôn nhau, tôi và Bùi Ninh đều có chút xấu hổ.
Nhất là Bùi Ninh, anh ấy kiếm cớ rồi lẻn ra khỏi phòng.
"Sao con không bật điều hòa? Căn phòng này ngột ngạt ch ết đi được!"
Mẹ tôi lấy tay quạt gió, không bao lâu sau đã đổ mồ hôi trên trán.
Bùi Ninh chỉ chốc lát sau đã quay lại, nhất quyết phải tự mình đút canh gà cho tôi uống.
Thời tiết nóng bức, áo ngủ dày, trên chân còn đi một đôi tất lông dày.
Ánh mắt mẹ tôi né tránh căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Tôi đi hỏi bác sĩ, người trẻ tuổi thân thể khôi phục nhanh, tôi thấy ngày mai có thể xuất viện được rồi."
"Bùi Ninh, cháu cùng chị Lưu về trước đi, Kiều Kiều bên này dì sẽ chăm sóc."
"Ngày mai làm thủ tục xuất viện hai người đến đây đón."
14.
Bùi Ninh sống ch ết không chịu đi, tôi lại sống ch ết bắt anh ấy quay về nghỉ ngơi.
"Anh lo lắng cho em, hôm nay anh nhất định phải ở lại đây với em."
Tôi liều mạng đẩy Bùi Ninh:
"Anh đi đi, nếu không đi hôm nay em sẽ nổi rôm sảy."
"Bùi Ninh, chăm sóc đêm rất vất vả, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, em thật sự không có chuyện gì."
Mẹ Bùi ngồi ở một bên cảm động nhìn chúng tôi:
"Hai đứa nhỏ này, tình cảm thật tốt."
Cuối cùng lương tâm mẹ tôi đã nổi lên, dưới sự khuyên can cật lực của mẹ tôi, Bùi Ninh lưu luyến đi về nhà và tỏ vẻ sáng sớm ngày mai sẽ tới đón tôi.
Cửa phòng vừa đóng lại, tôi lập tức đá văng chăn, cởi tất, sau đó lấy đồ uống lạnh từ trong tủ lạnh ra rót vào miệng.
"Nóng ch ết con rồi, nóng ch ết con rồi!"
"Mẹ, mẹ thật sự nhẫn tâm đưa con đến nhà Bùi Ninh ở cữ bốn mươi ngày sao?"
"Mẹ hiện tại chính là giữa hè, mẹ có nhìn thấy anh ấy đối xử với con như thế nào không?"
Tôi cầm tất dơ lên trước mặt mẹ tôi:
"Mẹ có nhìn thấy đôi tất này không? Lông cừu 100% đấy!"
"Mẹ nhìn thấy chén nước kia không? Đầu lưỡi của con bị nóng đến tê dại rồi!"
"Mẹ xem......"
Mẹ tôi vỗ tôi ngồi lên giường:
"Con đang nói cái gì vậy? Người nói dối đầu tiên là con. Nếu con dám nói ra sự thật, sau này tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của con sẽ ít đi hai con số không."
Dưới sự uy hiếp bạo lực của mẹ tôi, tôi rưng rưng nước mắt đồng ý ở cữ.
Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi đã đóng gói cả người lẫn quần áo của tôi thật tốt rồi đưa đến nhà họ Bùi.
Bùi Ninh rất khoa trương, anh ấy lấy một cái chăn dày đắp cho tôi, rồi bế tôi từ trong xe lên đến tận giường.
Gi ết người không quá đầu chạm đất.
Bùi Ninh thật sự là quá đáng!
15.
Tôi định thẳng thắn với Bùi Ninh, tháng này ai thích ở cữ thì ở, dù sao tôi cũng không nhịn được!
Vén chăn lên, tôi ngồi dậy đang muốn xuống giường.
Thì Bùi Ninh bưng đĩa hoa quả tới.
Xoài thái miếng, bưởi lột vỏ, dâu tây gọt lá, anh đào bỏ hạt.
Bùi Ninh sờ sờ đầu tôi, vẻ mặt cưng chiều:
"Ăn đi, đều là quả em thích."
Trái tim tôi đập mạnh một nhịp, Bùi Ninh vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười nhìn tôi.
Đôi mắt anh ấy lấp lánh như ánh sao trên bầu trời.
Những lời từ chối đột nhiên nói không nên lời.
Giờ này khắc này, anh ấy so với ánh trăng càng mê người hơn.
"Cố Kiều, em còn có chuyện gì giấu anh không?"
Bùi Ninh vừa đút hoa quả cho tôi, vừa dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá tôi.
Tôi biết anh muốn hỏi tôi tại sao đang là một phú nhị đại êm đẹp lại đi giả nghèo.
Khi tôi còn học trung học, một cô gái nghèo trong lớp vô tình làm hỏng bút máy của tôi.
Cô gái ngồi ở bàn bên cạnh tôi lập tức cao giọng hô to:
"Ôi trời, đây là đồ thương hiệu nổi tiếng thế giới đó. Cây bút máy này có giá khoảng hơn năm ngàn đó!"
Tôi vội vàng nói "Quên đi quên đi", nhưng cô gái bên cạnh lại không chịu buông tha:
"Cậu không muốn trả tiền đúng không, cậu có ý gì? Cậu nghèo cậu có lý, cậu phá hỏng đồ vật còn không cần bồi thường?"
Cô gái kia cũng là một người cứng rắn, sống ch ết phải bồi thường cho tôi năm nghìn.
Tôi biết năm nghìn đối với gia đình chúng tôi mà nói chỉ là một bữa tiệc xã giao.
Nhưng đối với nhà cô ấy, có thể là tiền của mấy tháng sinh hoạt.
Cô gái trẻ vốn vừa nhạy cảm vừa mong manh, càng nghèo khó, càng không thể chịu đựng được lòng tự trọng của mình bị chà đạp.
Vốn là một nữ sinh thành tích rất tốt, vậy mà mỗi ngày tan học đều đi làm thêm.
Sau đó cô ấy còn chạy đi bán máu, lúc đi học còn bị té xỉu trong phòng học.
Sau một học kỳ, cô ấy cố chấp nhét tiền vào tay tôi.
Nhưng cuối cùng cô ấy không có duyên với trường đại học tốt, chỉ thi đậu một trường đại học bình thường.16.
Tuy rằng sự việc không phải lỗi của tôi, nhưng cũng khiến cho tôi buồn bực trong một thời gian dài..
Tôi luôn cảm thấy nếu mình không mang theo đồ đắt tiền đến trường thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Những thứ tôi cảm thấy rất bình thường, nhưng có thể đối với người khác mà nói chính là gánh nặng nặng nề.
Cho nên sau khi lên đại học tôi rút đi hào quang của phú nhị đại, trở thành một sinh viên bình thường.
Cũng kết giao được với những người bạn rất bình thường.
Không ai bởi vì hoàn cảnh gia đình của tôi mà ưu ái tôi hơn hay vây quanh tôi nịnh nọt.
Tôi luôn cảm thấy mình gặp Bùi Ninh là chân ái.
Nhưng không nghĩ tới, anh ấy cũng là một người giả là bình dân.
Bản thân Bùi Ninh cũng không nói thật, lại muốn tôi nói trước.
Tôi trợn mắt, không nói một lời nào mà tiếp tục nhét trái cây vào miệng.
Thấy tôi im lặng, Bùi Ninh cầm lấy dĩa hoa quả trong tay tôi:
"Cố Kiều, em biết anh không thích người ta lừa dối anh nhất. Em nghĩ xem, thật sự không có gì muốn nói với anh sao?"
Theo lời của mẹ tôi nói, cân nặng của tôi một trăm cân, thì đến chín chín cân là bướng bỉnh.
Từ khi còn nhỏ bố mẹ tôi càng không cho tôi làm chuyện gì, tôi càng muốn làm chuyện đó.
Thái độ thiếu kiên nhẫn của Bùi Ninh ngay lập tức chọc tôi giận.
Tôi đẩy Bùi Ninh ra nằm trên giường, lật mình để lại một bóng lưng cho anh ấy.
"Em muốn ngủ, anh đi đi."
Bùi Ninh thở dài rồi rời đi.
Tôi "vèo" một cái từ trên giường nhảy xuống, tôi đã quen với việc tập thể dục mỗi ngày, nếu để cho tôi mỗi ngày nằm dài trên giường thật sự làm tôi rất khó chịu.
Trong phòng có một cái TV rất lớn, tôi bật màn hình điện thoại di động lên, rõ ràng hiển thị kết nối màn hình thành công, nhưng TV lại không hề có phản hồi.
Quên đi, nhảy theo điện thoại vậy.
Tôi đặt điện thoại lên bàn và vui vẻ nhảy theo bài tập nhảy Pamela Fitness.
17.
Ngay khi tôi đang đổ mồ hôi và đá chân vào không khí.
Thì cửa mở ra.
Bùi Ninh hai tay ôm ngực, một lời khó nói hết nhìn tôi:
"Em kết nối tivi dưới tầng rồi."
Tôi bình tĩnh rút tay lại, sửa sang tóc:
"Nằm không chán quá, em cần tập thể dục thể thao."
Bùi Ninh sâu kín thở dài:
"Cố Kiều, em thật sự không có chuyện gì giấu anh sao?"
Đáng ghét, anh ấy không tin tôi đến vậy.
Tôi thẹn quá hóa giận, cứng cổ hét lớn:
"Không có chính là không có, nói một ngàn lần cũng là không có!"
Ánh mắt của Bùi Ninh tối tăm không rõ, anh ấy đứng yên lặng nhìn tôi một lúc, sau đó đi tới bế tôi lên.
"Đối với một người đang ở cữ mà nói, hành vi của em có chút thái quá."
Tôi ôm cổ Bùi Ninh, con người tôi không có ưu điểm gì, chỉ được cái mạnh miệng.
"Đây gọi là trầm cảm sau sinh, anh có hiểu không?"
"Cái kia, sảy thai cũng là sinh con."
Bùi Ninh xụ mặt đặt tôi trở lại giường.
Sắc mặt anh ấy rất thối, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
"Được, em trầm cảm, từ giờ trở đi anh sẽ chuyển đến ở cùng em, đề phòng em làm ra chuyện có hại cho bản thân."
"Anh sẽ để mắt tới em, Cố Kiều, em ngoan một chút cho anh."
18.
Bùi Ninh quả nhiên nói được làm được.
Anh ấy bảo người đặt một cái giường đơn bên cạnh giường tôi, và mang tất cả quần áo cùng đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình đến để ở cùng phòng với tôi.
Tôi chính thức bắt đầu cuộc sống nước sôi lửa bỏng.
Tương đối may mắn chính là biệt thự ở trong núi rừng, buổi tối rất mát mẻ, ban ngày cũng không oi bức.
Không thể uống đồ uống lạnh, không thể hóng gió, không thể chạy lung tung.
Hằng ngày mỗi bữa cơm đều rất bổ dưỡng.
Bổ dưỡng nhưng thanh đạm, tôi ăn đồ ăn thanh đạm đến mức miệng tôi nhạt như nước ốc.
Bùi Ninh không điên, nhưng tôi sắp phát điên rồi.
Sáng ngày thứ ba, tôi bỏ chạy.
Chưa đến 5 giờ sáng, tất cả mọi người còn đang ngủ, tôi lén rời giường xỏ giày, cầm điện thoại di động rồi lẻn chạy ra khỏi biệt thự.
Buổi sáng không khí trong núi thật trong lành, tôi nhìn bản đồ hướng dẫn một chút, nơi này cách nội thành cũng chỉ hơn hai mươi ki lô mét.
Tôi vui vẻ dạo bước trên con đường nhỏ trong rừng, vui sướng há to miệng hít thở.
Đây đều là mùi vị của tự do!
Sau khi đi bộ gần một tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy hình như sự tự do này đã đi quá xa rồi.
Mệt muốn ch ết, vẫn là bắt xe đi vào nội thành thôi.
Tôi gọi một chiếc xe taxi, nhưng không ngờ xe lại đến nhanh thế, gần như là tôi vừa mới đặt xe xong thì nó đã xuất hiện ở trước mặt tôi.
"Em đi vui vẻ không?"
"Nếu đi chưa đủ thì có muốn đi thêm một lát nữa không?"
Ch ết tiệt!
Là Bùi Ninh!
Tôi mất hết can đảm dựa người vào phía sau:
"Từ lúc nào thì anh biết em chạy trốn?"
19.
Tôi xám xịt theo Bùi Ninh về đến nhà, chỉ cảm thấy cuộc sống u ám, không có hy vọng.
Mẹ Bùi nói để dưỡng tốt cơ thể, ở cữ phải ở đủ bốn mươi ngày.
Bốn mươi ngày, mỗi ngày hết nằm rồi lại ăn uống như vậy, chắc tôi phải béo lên bao nhiêu cân đây!
Bùi Ninh đã thực hiện nghiêm những lời thím Nguyệt nói đến tận cùng, tôi cảm thấy mình giống như một phạm nhân.
Mà Bùi Ninh, chính là vị cai ngục vô tình tàn nhẫn kia.
Ăn cơm trưa xong tôi ngồi phịch xuống giường.
Cuộc sống nuôi mỡ ch ết tiệt này, thật sự là quá nhàm chán!
Bởi vì quá mức nhàm chán, tôi lật lại lịch sử nói chuyện phiếm với Bùi Ninh.
"Em tới kì rồi, đáng ghét, buổi tối em còn muốn đi ăn kem!"
Hả?
Ch ết tiệt!
Đây là thứ tôi đã gửi cho Bùi Ninh một tuần trước khi đi xem mắt.
Vậy là?!
Anh ấy vẫn luôn biết tôi đang giả vờ mang thai?
Nghĩ đến cốc nước sôi, canh gà nóng, tất dày, tôi hận không thể đánh ch ết Bùi Ninh.
Được, khó trách anh ấy cứ luôn hỏi tôi có chuyện gì giấu anh ấy không.
Thì ra anh ấy đã sớm biết!
Tôi tức điên lên, nhảy xuống giường và lao đến trước mặt Bùi Ninh.
Anh ấy đang ngồi trên sô pha đọc sách, tôi túm lấy cổ áo anh ấy buộc anh ấy phải ngẩng đầu lên.
Bùi Ninh đeo kính gọng vàng, kính đã che đi vẻ mặt sắc bén của anh ấy, khiến cho cả khuôn mặt của Bùi Ninh trở nên dịu dàng.
Đây chính là hình mẫu trong truyền thuyết, vẻ cấm dục mị hoặc?
Bùi Ninh nhíu mày, trong mắt tràn đầy vô tội:
"Em làm sao thế?"
20.
Anh ấy biết tôi giả vờ mang thai, tôi biết anh ấy đã biết tôi giả vờ mang thai.
Nhưng anh ấy không biết tôi đã biết anh ấy biết tôi giả vờ mang thai.
Vậy bây giờ thế chủ động đang nằm trong tay tôi!?
Tôi vỗ vỗ mặt Bùi Ninh, cười hì hì nhìn anh ấy:
"Không có gì, chỉ là cảm thấy anh rất đẹp mắt thôi."
Tôi và Bùi Ninh thời gian trước đều khá bận rộn nhiều việc và cả hai đã rất lâu chưa chính thức hẹn hò.
Hiện tại trai đơn gái chiếc sớm chiều ở chung, tôi không tin anh ấy có thể nhịn được.
Nếu anh ấy chủ động chạm vào tôi, vậy anh ấy sẽ phải thừa nhận việc mình đã biết chuyện tôi mang thai giả.
Nếu không thì chính là cầm thú cũng không bằng, dù sao tôi còn đang ở cữ mà.
Ánh mắt Bùi Ninh tối sầm, anh ấy nắm lấy cổ tay của tôi kéo sát vào phía sau:
"Nói đi, có chuyện gì?"
Tôi bước lên một bước ngồi lên đùi anh ấy:
"Em rất là nhớ anh."
Tôi dùng ngón tay móc lấy cổ áo anh ấy, cố ý dịu dàng nói:
"Anh, có muốn hay không......"
Bùi Ninh sửng sốt, một giây sau anh ấy đã bế tôi lên và ném tôi lên giường.
"Em nghỉ ngơi đi, anh đi đây."
Nhìn Bùi Ninh bước nhanh rời đi, tôi nhịn không được ôm bụng cười ha ha.
Nhóc con, em còn không trị được anh sao?!
Thời gian sau đó, Bùi Ninh cùng tôi lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tôi tìm đủ mọi cách để quyến rũ anh ấy, thậm chí còn mua cho mình mấy bộ đồ ngủ gợi cảm trên mạng.
Ba ngày sau, Bùi Ninh cuối cùng không thể nhịn được nữa:
"Cố Kiều, đây chính là em ép anh!"21.
"Bùi Ninh, em không nghĩ anh lại cầm thú như vậy~"
"Huhuhu, em còn đang ở cữ đó! Vậy mà anh, vậy mà anh......"
"Anh không hề để tâm đến sức khỏe của em chút nào!"
Bùi Ninh lau mồ hôi trên trán:
"Được rồi, đừng diễn nữa."
Tôi ném gối vào đầu anh ấy:
"Đồ chó này! Quả nhiên anh đã sớm biết!"
Bùi Ninh cười hì hì lấy gối xuống, thuận tiện nói cho tôi biết một tin tức khiến tôi bàng hoàng.
"Chuyện này là do mẹ anh sắp xếp đó."
"Mẹ nói cái miệng của em không biết giữ, chuyện gì cũng dám lấy ra đùa giỡn."
"Cho nên muốn cho em một bài học."
Tôi bất đắc dĩ ngồi trên giường:
"Vậy là không chỉ anh biết, đến cả mẹ anh cũng biết chuyện này?"
Bùi Ninh cố gắng hết sức nhịn cười, gật gật đầu.
Đáng giận mà!
"Cho nên tất cả mọi người đều đang xem em diễn trò?"
"Bi thương cũng chỉ có một mình em, Huhuhuu!"
Tôi cùng Bùi Ninh quay về với nhau, tôi ngoan ngoãn đi theo anh ấy nói xin lỗi bố mẹ hai bên, và hứa rằng về sau chắc chắn sẽ không đùa giỡn những chuyện như này nữa.
Bùi Ninh cũng xin lỗi vì đã lừa gạt tôi bốn năm đại học:
"Cố Kiều, thật ra anh không muốn lừa em."
"Em còn nhớ không? Khi chúng ta mới ở bên nhau, em nói bố mình là thợ xây."
"Hơn nữa lần đầu tiên hẹn hò, em đã cùng anh AA, anh mời em ăn cơm thì em nhất định phải mời anh đi xem phim."
"Anh nghĩ đi nghĩ lại, thì thấy em chính là một cô gái có lòng tự trọng đặc biệt cao. Anh sợ nếu tỏ ra giàu có, tặng cho em những món quà đắt tiền, thì em sẽ có gánh nặng trong lòng nếu như không thể mời lại anh."
"Anh không muốn bởi vì những chuyện vật chất này mà nảy sinh mâu thuẫn với em nên mới sống giản dị một chút."
Ngày đưa tôi về nhà, Bùi Ninh dẫn tôi tản bộ trong núi.
Anh ấy nắm tay tôi và giải thích mọi thứ với tôi một cách kiên nhẫn, nhẹ nhàng.
Lý do này rất đầy đủ, sự giận dỗi mà tôi tích lũy đối với Bùi Ninh trong khoảng thời gian này thoáng cái đã tan biến.
Gặp được người mình thích đã không dễ dàng, để duỳ trì một đoạn tình cảm lại càng khó hơn.
Tôi và Bùi Ninh nếu như có thể thẳng thắn với nhau sớm hơn một chút thì cũng không đến mức gây ra nhiều chuyện như vậy.
Khi yêu đương, những câu nói ra khỏi miệng thật sự rất quan trọng!
Tôi thở dài một hơi thật sâu.
Tôi cảm thấy tháng này của mình, ở cữ thật không oan.
22.
"Cố Kiều! Con nhanh lên cho mẹ! Hôm nay phải đi ăn cơm với nhà Bùi Ninh đó!"
Kể từ khi tôi và Bùi Ninh công khai ở bên nhau, mẹ tôi và mẹ Bùi Ninh coi nhau như người một nhà.
Hai người thường xuyên hẹn ăn cơm đi dạo phố, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho chúng tôi.
Tôi thay váy, trang điểm rồi đi tới khách sạn nhà Bùi Ninh, vẫn là phòng ăn quen thuộc và vị trí quen thuộc.
"Hai người định khi nào thì đính hôn?"
Mẹ tôi gắp cho tôi một miếng rau xanh, nhàn nhạt liếc tôi một cái, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
Thôi nào, trước kia là ép xem mắt, bây giờ là ép kết hôn.
Chắc sau đó chính là ép sinh em bé, sinh xong em bé lại là ép sinh đứa thứ hai.
Tôi đáp lại mẹ bằng ánh mắt "con sẽ không mắc mưu":
"Mẹ, dì Lưu, con và Bùi Ninh đều đã bàn bạc với nhau rồi, chúng con còn trẻ, chuyện kết hôn không vội."
Bùi Ninh cũng lập tức trợ giúp:
"Hiện tại chúng con vẫn đang tập trung cho công việc."
Mẹ Bùi không cam lòng gắp cho tôi một miếng cá:
"Kiều Kiều à, con xem bây giờ dì và mẹ con còn trẻ, có thể giúp con trông bọn nhỏ."
"Chờ chúng ta lớn tuổi..."
"Oẹ~"
Tôi cảm thấy khó chịu trong dạ dày, nhịn không được muốn nôn khan.
Ngày xưa tôi thích ăn cá nhất.
Nhưng cá hôm nay, có mùi rất tanh và khó chịu.
Cảnh tượng lúc này có chút xấu hổ, tôi nhịn không được cười hai tiếng:
"Ha ha, hai ngày nay con ăn nhiều đồ lạnh quá, dạ dày không thoải mái lắm."
23.
Mẹ tôi lại bắt đầu điên cuồng đá chân tôi dưới gầm bàn.
Tôi ở trong lòng trợn trắng mắt, lau lau miệng rồi tiếp tục ăn cơm và không để ý tới mẹ mình nữa.
Mẹ Bùi còn chưa từ bỏ ý định, lại gắp cho tôi một miếng bào ngư khác:
"Kiều Kiều à, các nhà khoa học đã nói rồi, độ tuổi sinh sản tốt nhất..."
"Oẹ~"
Tôi tiếp tục nôn.
Mẹ tôi nhịn không được, nặng nề đặt đũa xuống.
"Cái con bé chết tiệt này xảy ra chuyện gì thế!"
"Hai ngày nay mẹ nhịn con nhiều lần rồi nhé, buổi sáng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, sau đó còn làm điệu bộ không xương, cài gì cũng lười biếng. Bây giờ còn giả nôn, con..."
"Con......"
"Không phải con mang thai đấy chứ!"
Một câu đánh thức người trong mộng.
Tôi hoảng hốt lấy điện thoại ra, bởi vì kinh nguyệt không có đều lắm.
Nên tôi đã quen với việc ghi nhớ những ngày đến mỗi tháng trong một bản ghi nhớ.
Quả nhiên, kỳ kinh nguyệt lần trước cách đây đã bốn năm ngày.
Tôi cố nén khủng hoảng lại, ra giải thích với mọi người và với chính mình:
"Đâu có dễ mang thai như vậy? Dạ dày con không thoải mái thôi, thật đấy."
Tôi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Cuộc sống tốt đẹp của tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
Tôi có tiền, có ngoại hình xinh đẹp, có thời gian.
Tôi không muốn kết hôn và sinh con!
Bùi Ninh nhanh như thỏ chạy ra ngoài mua một túi que thử thai quay về.
Tôi mặt xám mày tro đi ra cửa khỏi toilet với que thử thai hai vạch trên tay.
Tất cả mọi người cũng rối loạn theo."Đi bệnh viện, mau đi bệnh viện!"
Tôi ngồi ở ghế lái phụ, nhịn không được bi thương.
Kỳ nghỉ thì ở cữ.
Giờ thì thật sự mang thai một em bé.
[Kết thúc chính truyện]
Ngoại truyện 1
Tôi tên là Trần Uyển, là bạn cùng phòng đại học của Cố Kiều.
Cố Kiều và Bùi Ninh là một đôi kim đồng ngọc nữ của trường chúng tôi.
Mọi người đang chờ xem khi nào thì bọn họ chia tay.
Vì lý do rất đơn giản.
Có rất nhiều cô gái giàu có theo đuổi Bùi Ninh, và cũng có rất nhiều anh chàng có tiền theo đuổi Cố Kiều.
Tình yêu đơn thuần ngây ngô thời đại học, rất nhanh sẽ bị củi gạo dầu muối vụn vặt đánh bại khi ra ngoài xã hội.
Lúc đi học ăn căn tin rẻ tiền, ở ký túc xá miễn phí, có một hai ngàn sinh hoạt phí là đã cảm thấy cuộc sống trôi qua cũng rất ổn.
Tìm đối tượng ai nấy đều được, hoàn toàn không để ý đến vấn đề hiện thực.
Cũng giống như Cố Kiều.
Bùi Ninh rất đẹp trai không sai, nhưng anh ta sẽ mặc đi mặc lại hai bộ quần áo trong suốt một mùa hè.
Một chiếc T - shirt trắng tinh khiết, một chiếc áo tay áo ngắn màu đen.
Bùi Ninh đã mặc nó trong suốt bốn năm.
Nhưng Cố Kiều vẫn tỏ vẻ thích thú, chị em trong phòng cũng không nhịn được khuyên cô ấy vài câu:
"Kiều Kiều, bộ dạng đẹp không thể làm ra cơm ăn. Giang Vũ, người đang đuổi theo cậu, nghe nói nhà anh ta mở công ty."
"Đúng vậy đúng vậy, nhà ở thành phố này có mấy căn, sau này gả đi thì cái gì cũng không cần phải lo lắng nữa!"
Cố Kiều lúc nào cũng im lặng rồi nói:
"Tớ chỉ thích Bùi Ninh như vậy!"
Nói thật, tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy, nếu tôi có khuôn mặt cùng dáng người như Cố Kiều, tôi đã sớm gả vào hào môn rồi.
Phiên ngoại 2.
Cố Kiều và Bùi Ninh sắp kết hôn với nhau, phát thiệp mời cho tất cả bạn học.
Tôi không thể không có một chút ghen tị, mùa tốt nghiệp, mùa chia tay, bạn trai yêu hai năm Hòa Đàm và tôi cũng đã chia tay.
Bởi vì cha mẹ anh ta muốn tìm một đứa con gái con một có hộ khẩu ở địa phương.
Mà tôi không chỉ là người ở nơi khác, mà trong nhà còn có một người anh trai.
Cố Kiều tuy rằng ngốc nghếch.
Nhưng tôi lại có chút bội phục sự dũng cảm và thuần túy của cô ấy khi có thể kiên trì kết hôn cùng Bùi Ninh.
Nghe nói nhà Bùi Ninh mở quán cơm nhỏ, và bố của Cố Kiểu là thợ nề.
Hôn lễ của bọn họ hẳn là tổ chức tương đối đơn sơ.
Thật đáng tiếc.
Suy cho cùng, cô gái nào mà không có ảo tưởng về một hôn lễ xa hoa, mộng ảo chứ?
Mang theo sự tiếc nuối thay Cố Kiều, tôi đã đến khách sạn theo địa chỉ được ghi trên thiệp mời.
Chà, nghe nói đây là khách sạn sáu sao xa hoa khí phái nhất thành phố.
Cố Kiều và Bùi Ninh điên rồi!!!
Vì kết hôn mà phá sản, không đến mức đó chứ?!
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào một khách sạn xa hoa như vậy, tôi và các bạn học đều có chút thận trọng.
Sau khi mọi người tìm được vị trí của mình, họ ngồi vào bàn và thở dài:
"Bùi Ninh thật sự yêu Cố Kiều mà, hôn lễ này, bán thận để làm phải không?"
Tôi gật gật đầu, xem cách trang trí hội trường này mà xem ít nhất phải mấy trăm vạn.
Vừa rồi nghe nhân viên phục vụ nói tất cả hoa tươi đều là vận chuyển từ Pháp tới.
"Tôi hoài nghi Bùi Ninh trúng xổ số. Phô trương như vậy nhất định là trúng xổ số."
Lớp trưởng bĩu môi, cậu ta theo đuổi Cố Kiều nhiều năm nhưng không có kết quả, vẫn luôn có ý kiến với Bùi Ninh.
"Bùi Ninh đúng là không biết cách sống rồi, cho dù trúng xổ số đi nữa, mua nhà cũng không còn lại bao nhiêu."
"Hôn lễ làm lớn như vậy, không biết còn tưởng rằng trong nhà cậu ta có mỏ quặng đó!"
Các bạn nữ đều bày tỏ sự không đồng tình:
"Hôn lễ mộng ảo như vậy, tôi cảm thấy rất đáng giá, thắt lưng buộc bụng cũng đáng giá!"
Thật ra tôi cảm thấy lớp trưởng nói đúng.
Nhưng đám cưới này.
Nó rất đẹp, phải không!!!
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện náo nhiệt, người dẫn chương trình bước vào.
Sau phần giới thiệu nghe như lọt vào sương mù, tất cả chúng tôi hai mắt nhìn nhau.
"Có ý gì, khách sạn này là nhà Bùi Ninh mở?"
"Mẹ nó không phải mở quán cơm nhỏ sao?"
"Vừa rồi người kia nói cái gì mà Cố Kiều là thiên kim tập đoàn? Tập đoàn kia là tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố của chúng ta mà. Người dẫn chương trình đang nói chuyện cười gì vậy?"
Người dẫn chương trình đương nhiên không phải đang nói đùa.
Mà là tất cả chúng tôi đều bị hai cái tên này lừa.
Hai đại phú nhị đại, mỗi ngày ở đó giả nghèo giả nghèo suốt bốn năm, rốt cuộc là có ý đồ gì vậy?
Mọi người không nói lời nào, ăn ngấu nghiến thức ăn để hả giận.
Bình thường tôi không thích uống rượu, nhưng trên bàn đặt hai chai Mao Đài, lớp trưởng nói rượu này có giá hơn năm ngàn một chai.
Tôi tự rót cho mình một ly đầy.
Một ly này phải có giá mấy trăm đồng.
Không!
Tôi sẽ phải ăn thịt đôi chó này!
Khi Bùi Ninh và Cố Kiều xuất hiện trong bộ lễ phục câm ly rượu bước tới.
Thì tất cả các bạn học đều nhìn chằm chằm vào bọn họ một cách hung ác:
"Đừng nói nhảm nữa, mau uống cho tôi!"
- Hết -
Ha ha, sao nói gia cảnh bần hàn? Nhưng sau lưng tôi lại lái xe RollsRoyce.
Hôm nay anh không ch ết, cũng phải ch ết.
1.
"Con đang làm gì vậy?"
Tôi đang cầm bộ La Mer* rót đầy vào bình Dabao**.
*mỹ phẩm danh tiếng lâu đời của châu âu mỹ phẩm này khá đắt.
**hãng mỹ phẩm của trung quốc
Mẹ tôi nhìn tôi với ánh mắt hoang mang, hiển nhiên đang bị thao tác này của tôi làm cho bối rối.
"À, mỹ phẩm dưỡng da của Bùi Ninh sắp dùng hết rồi, con định tặng anh ấy một bộ mới."
Mẹ tôi ghét bỏ quay mặt đi:
"Chính là người bạn trai đang làm ở quán cơm nhỏ của nhà đúng không?"
Tôi gật đầu, tiếp tục cẩn thận rót mỹ phẩm dưỡng da.
"Được rồi, đừng rót nữa."
"Mẹ nuôi con lớn như vậy, cũng không phải để cho con đi xóa đói giảm nghèo."
"Mẹ! Sao mẹ lại nói như vậy?!"
Tôi mất hứng bĩu môi, Bùi Ninh là bạn trai từ thời đại học của tôi. Tuy rằng hoàn cảnh nhà anh ấy bình thường, nhưng anh ấy là người rất cố gắng, luôn học tập chăm chỉ.
Quan trọng hơn nữa là anh ấy chẳng những đẹp trai, mà dáng người còn rất đẹp!
Nghèo thì làm sao, tôi có tiền. Tôi nguyện ý vì mặt của anh ấy mà trả tiền.
Mẹ tôi thở dài, bắt đầu áp dụng chính sách nhẹ nhàng.
"Con ngoan, nghe lời mẹ, con yêu đương thì yêu đương. Nhưng chuyện kết hôn của con vẫn nên thực tế cho mẹ một chút. Môn đăng hộ đối là điều tối thiểu."
"Mẹ đã sắp xếp cho con đi xem mắt, lần này đối tượng xem mắt là con trai khách hàng của mẹ, rất ưu tú."
Mẹ tôi ân cần nhét một quả việt quất vào miệng tôi:
"Chỉ có một người này thôi, mẹ hứa."
Tôi thở dài, mẹ tôi có tính cách bướng bỉnh, dù có xuyên thủng bức tường cũng không quay đầu lại. Phàm là chuyện bà đã nhận định, nhất định sẽ làm được.
Để tránh rắc rối, tôi vẫn là nên đi xem mắt.
Sau đó tôi nói với mẹ người ta không coi trọng mình là được.
"Tối nay em sẽ cùng bố mẹ về nhà ông bà nội ở nông thôn ăn cơm, anh có sắp xếp gì không?"
Tôi lấy di động ra tiện tay gửi tin nhắn cho Bùi Ninh.
Điện thoại di động rung lên:
"Anh cũng ở nhà ăn cơm với bố mẹ, vậy chúng ta ăn xong thì gặp lại."
Tôi liếc điện thoại rồi theo mẹ lên xe.
Bùi Ninh là bạn đại học của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau được bốn năm.
Từ năm nhất đến năm tư, cùng nhau đi qua những năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất.
Nhưng khi nghĩ đến chiếc áo sơ mi trắng luôn đơn điệu của Bùi Ninh, tôi không khỏi lo lắng trong lòng, về sau sợ là chúng tôi không qua được cửa ải của bố mẹ...
Trên đường đi mẹ tôi vẫn lải nhải nói gia thế nhà đối phương kinh người cỡ nào, bố của chàng trai làm nghề dệt, là ông trùm ngành dệt của thành phố chúng tôi.
Mẹ anh ta thì điều hành một công ty cung cấp thực phẩm, nhà hàng lớn nhất thành phố chúng tôi chính là của nhà anh ta mở.
"Con trai chị Lưu cũng giống như con, năm nay vừa tốt nghiệp đại học, chị ấy định mua một căn biệt thự làm phòng cưới cho con trai. Đến lúc đó trang trí cái gì cũng giao cho công ty lắp đặt thiết bị của nhà chúng ta, chị Lưu nói dự toán khoảng hai mươi triệu."
"Hơn nữa con trai nhà người ta học đại học cùng trường với con đấy, không chừng các con còn quen biết nhau đó~"
Tôi nghe đến mức buồn ngủ, trong đầu đều là nhà bọn họ có bao nhiêu cửa hàng, bao nhiêu nhà xưởng, bao nhiêu biệt thự, bao nhiêu tiền...
2.
Khi đến khách sạn, mẹ tôi hung tợn véo tôi một cái, làm tôi giật mình tỉnh táo lại.
"Nhanh lên, Chị Lưu đã ở trong phòng chờ chúng ta rồi."
Tôi sửa sang lại tóc và đi theo mẹ vào phòng riêng, sau đó hóa đá.
Trong phòng có một người thanh niên trẻ tuổi cực kỳ đẹp mắt, đúng là chi lan ngọc thụ*, anh tuấn đẹp trai, cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
*Chi lan ngọc thụ: Tạ An 謝安 đời Tấn 晉, có con em tài giỏi, thường nói tử đệ như chi lan ngọc thụ. Chỉ con em ưu tú. Chỉ con em ưu tú.
Chính là bạn trai bốn năm của tôi, Bùi Ninh.
"Ôi trời, chị Lưu đây chính là con trai của chị à. Đây thật đúng là tuấn tú lịch sự, tuấn tú lịch sự mà!"
Mẹ tôi thấy Bùi Ninh hai mắt sáng hết lên, miệng càng nhếch cao đến tận mang tai.
Mà mẹ Bùi Ninh nhìn thấy tôi hiển nhiên cũng rất hài lòng:
"Thiên kim nhà em cũng rất xinh đẹp, khí chất tốt, dáng người cũng tốt."
Tôi và Bùi Ninh bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ở trên không trung pháo hoa bắn ra bốn phía.
Tôi lạnh lùng cười:
"Vị tiên sinh này có chút quen mặt?"
Mẹ Bùi Ninh vỗ tay "bốp" một cái:
"Đúng rồi, nghe nói con cũng học ở Giang đại. Hai người các con là bạn học cùng đại học nha, chắc hẳn các con đã gặp qua nhau ở trường."
"Ồ đúng rồi, vậy là hai đứa nhỏ này cũng thật có duyên."
Bùi Ninh không lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn tôi một cái, vẻ mặt không tiếng động lên án:
"Em dám đi xem mắt sau lưng tôi?"
Tôi cũng vậy.
Hai chúng tôi không tiếng động dùng ánh mắt giao chiến với nhau một phen, trong lòng sông cuộn biển gầm nhưng trên mặt không một gợn sóng sợ hãi.
Tôi nhìn quanh khách sạn được bài trí xa hoa khí phái, nơi này một bữa cơm ít nhất cũng phải vài ngàn.
Khi mới ở bên Bùi Ninh, anh ấy nói trong nhà mở một quán cơm nhỏ, mẹ vừa là ông chủ vừa là đầu bếp, rất vất vả.
Ha ha, đây là quán cơm nhỏ mà anh ấy nói một năm kiếm không được bao nhiêu tiền sao?
Tốt, tốt lắm!
3.
"Nào, đây là Cố Kiều, Kiều Kiều, con mau chọn món ăn đi."
Tôi giả vờ bình tĩnh liếc Bùi Ninh một cái, anh ấy ghét nhất là ăn đồ chua.
Sườn chua ngọt, cá ngâm chua, gà xào giấm, thịt bò nấu chua.
Tôi vung tay lên, "bốp bốp bốp" chọn một bàn đồ ăn chua.
Bùi Ninh cũng không chịu thua kém, tôi không thích ăn ngọt nên anh ấy đã gọi một bàn toàn đồ ăn Hoài Dương, ngọt đến ngấy.
Sau khi thức ăn được mang lên, mẹ anh ấy và mẹ tôi hai mắt nhìn nhau:
"Hai đứa nhỏ này, khẩu vị hình như không giống nhau lắm. Không giống nhau cũng tốt, bổ sung cho nhau!"
Mẹ tôi lau mồ hôi, gượng nói.
"Nghe nói công ty sửa chữa nhà dì làm ăn rất lớn, con cũng rất có hứng thú đến lĩnh vực trang trí. Hy vọng có cơ hội có thể đến công ty dì tham quan một chút."
Bùi Ninh nâng chén trà lên, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Anh ấy liếc xéo tôi một cái, trong ánh mắt ba phần châm biếm, bốn phần phẫn nộ.
Tôi không khỏi chột dạ rụt vai lại.
Chờ đã, tôi đã nói với anh ấy rằng bố tôi là thợ nề, nhưng anh ấy cũng nói mẹ anh mỗi ngày phải bưng đĩa!
Hơn nữa bố tôi vốn là một thợ nề, từng bước từng bước đi đến bây giờ, tôi hoàn toàn không nói sai!
Tôi ưỡn ngực, dù sao đi nữa tôi không sai.
Bùi Ninh đến xem mắt chính là phản bội tôi, tên cặn bã này!
Hiển nhiên Bùi Ninh cũng nghĩ như vậy.
Phòng riêng rất rộng, nhưng bàn cũng là một cái bàn dài.
Cả hai chúng tôi ngồi đối diện nhau và anh ấy đá tôi rất mạnh ở dưới gầm bàn.
Á à, lại còn dám động thủ?
Lúc này tôi đang dùng thìa múc canh chua, lập tức giơ tay lên, đem một muỗng canh vàng óng ánh hắt thẳng lên mặt anh ấy.
"Ôi thật xin lỗi. Anh xem tôi vụng về không chứ? Anh không sao chứ?"
Tôi nhìn Bùi Ninh, người đang có mầm đậu nành ở trên mặt, nhìn mất mặt không chịu nổi.
Cảm giác giống như đang uống một bát canh đậu xanh lạnh giữa mùa hè vậy đó.
Ngũ tạng lục phủ đều rất thoải mái.
"Không có việc gì."
Bùi Ninh cắn chặt răng, lạnh mặt giơ khăn lông lên lau.
4.
Mẹ tôi ở dưới bàn véo mạnh tôi một cái:
"Ôi trời đứa nhỏ này, trước đây nó không như thế này. Con xem cái dáng vẻ tay chân vụng về này, cái này..."
Mẹ tôi lau mồ hôi, rõ ràng là bà ấy không hài lòng với cách cư xử của tôi ngày hôm nay.
Chờ sau khi về nhà, tránh không được một trận dạy dỗ.
Nếu đều là bị đánh.
Vậy thì để cơn bão này đến mạnh mẽ hơn đi!
Tôi uống một ngụm nước lớn, sau đó hướng Bùi Ninh phun qua.
"Phì~"
Khuôn mặt Bùi Ninh vừa mới được lau khô giờ lại ướt lại.
Anh ấy lấy tay lau mặt, cười giễu cợt một tiếng.
"Cố Kiều, em thật giỏi!"
Cả mẹ anh ấy và mẹ tôi đều nhận ra có gì đó không ổn.
Mẹ Bùi Ninh chẳng những không tức giận, ngược lại vẻ mặt tò mò nhìn chúng tôi.
"Hai người các con, quen biết nhau?"
Bùi Ninh mặt không chút thay đổi nhìn tôi:
"Không biết."
"Hừ!"
Tôi đứng dậy khóc nức nở, rồi đưa tay lên che bụng:
"Cho dù anh không nhận em, nhưng anh cũng không nên từ chối đứa nhỏ này. Nó dù sao cũng là cốt nhục của Bùi gia các anh mà!"
"Bùi Ninh, tôi hận anh!"
Nói xong tôi liền che mặt chạy ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại ba người bọn họ đứng hỗn độn trong gió.
5.
Tôi ngồi trên ghế sofa khoanh chân, vừa ăn trái cây vừa bấm nút gọi của Bùi Ninh.
Hắc hắc hắc!
Chắc hẳn bấy giờ anh ấy đang bị mẹ mình giáo huấn cho một trận!
Đáng đời anh ấy!
Ai bảo anh ấy ngày ngày giả nghèo!
Lại còn đi xem mắt sau lưng tôi!
"Ầm!"
Có một tiếng đóng sầm của cửa lớn, tôi lặng lẽ đặt chân xuống.
Mẹ tôi đến nhanh quá!
"Hừ!"
"Mang thai?"
Tôi gật đầu với vẻ mặt buồn bã:
"Trên đường con chạy quá nhanh nên bị ngã và sảy thai."
Mẹ tôi khịt mũi lạnh lùng không cười:
"Hai ngày trước mẹ mới thấy bà dì đến gặp con, vậy mà hôm nay con đã có thai."
"Con mang thai Na Tra à?"
Tôi cố thu nhỏ mình lại.
Tới, tới!
Cô Phương sắp ra tay.
Thực sự.
Giây tiếp theo, tay mẹ tôi vặn tai tôi:
"Sao con và Bùi Ninh đang yêu nhau mà lại không nói cho mẹ biết sớm?!"
"Suốt ngày con nói nhảm cái quái gì vậy!"
"Biết mày như vậy, mẹ thà sinh ra quả trứng còn hơn!"
"Mày có biết vừa rồi mẹ xấu hổ thế nào trước mặt chị Lưu không!!"
Tôi nghiêng đầu, không còn sức lực để phản kháng:
"Mẹ, đau quá, đau quá~"6.
Mắt thấy lỗ tai tôi sắp khó giữ được thì điện thoại di động của mẹ tôi vang lên.
Chỉ thấy mẹ tôi thay đổi vẻ mặt sang nghiêm túc, hít sâu một hơi rồi mới tiếp điện thoại.
"Alo, chị Lưu à, bây giờ em đang ở bệnh viện."
"Đứa nhỏ này chạy nhanh quá nên bị ngã, bác sĩ nói đứa bé không giữ được."
"Vâng, hiện tại đang làm phẫu thuật."
Ừm?!
Hả!!!
Tôi sửng sốt nhìn mẹ, miệng há to hơn quả trứng gà.
Mẹ!
Lời nói dối này không nên nói, mẹ ơi!
Người ở bên kia điện thoại hiển nhiên rất sốt ruột, giọng nói cao lên một quãng tám, ngay cả tôi cũng nghe được tiếng hét chói tai của mẹ Bùi Ninh.
"Cái gì!"
"Bệnh viện nào, tôi và Ninh Ninh lập tức tới ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, tôi và mẹ liếc nhau một cái.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Tôi bất đắc dĩ nhìn mẹ:
"Mẹ à, mẹ có biết kết quả của một lời nói dối là phải dùng một ngàn lời nói dối để che đậy không?"
Mẹ tôi liếc mắt một cái, lấy di động ra tiếp tục gọi điện thoại:
"Này, em trai, em sắp xếp cho chị một phòng bệnh đơn nhé. Kiều Kiều sẽ tới ở một thời gian ngắn."
"Làm sao ấy hả? Không có sao đâu, chỉ là không nghe lời bị chị đánh gãy chân thôi."
7.
Chờ Bùi Ninh và mẹ anh ấy chạy tới, tôi đã thay sang quần áo bệnh nhân và còn thoa một lớp phấn lên mặt.
Nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy và đôi môi tái nhợt của tôi.
Sắc mặt mẹ Bùi Ninh cũng thay đổi.
"Bộp!"
Bà ấy hung dữ vỗ mạnh một cái lên đầu Bùi Ninh, đến mức Bùi Ninh lảo đảo một cái.
"Con xem con làm chuyện tốt gì đây!"
Cảm giác tội lỗi của tôi xen lẫn một chút niềm vui thầm kín:
"Bùi Ninh, em không muốn nhìn thấy anh."
Tôi quay đầu đi, sợ mình sẽ cười thành tiếng.
Bùi Ninh đau xót nhìn tôi, vẻ mặt hổ thẹn.
Anh ấy nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào:
"Kiều, tất cả đều là lỗi của anh, anh không nên giấu em đi xem mắt."
"Anh thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, sao em không nói sớm với anh rằng em có thai? Anh..."
"Anh thật đáng ch ết, Cố Kiều."
Tôi ngơ ngác nhìn Bùi Ninh, người đang vừa đau đớn vừa tự trách mình.
Anh mím môi, hốc mắt đỏ hoe, bộ dáng thoạt nhìn rất khổ sở.
Xong rồi.
Đùa giỡn quá mức rồi.
Tôi thật sự không phải là người mà......
8.
"Bùi Ninh con cũng đừng khổ sở, các con còn trẻ, vẫn còn có thể có con mà."
Mẹ tôi vỗ vỗ lưng Bùi Ninh và đưa qua một tờ khăn giấy.
Mẹ Bùi đẩy Bùi Ninh ra, đem một tấm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay tôi.
"Kiều Kiều, con yên tâm đi, Bùi Ninh nhà chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Chút tâm ý này con nhận lấy trước."
Tôi có chút hoảng hốt, tôi liếc về phía mẹ tôi cầu xin sự giúp đỡ.
'Mẹ, làm sao bây giờ!'
Mẹ tôi gõ gõ cằm ra hiệu cho tôi nhận lấy, sau đó kéo tay mẹ Bùi chân thành nói:
"Chuyện này đều là do Cố Kiều nhà chúng tôi không cẩn thận, chị Lưu đừng để ở trong lòng."
Mẹ Bùi cau mày:
"Nói cũng không thể nói như vậy, chuyện này nhà chúng tôi nhất định phải quản!"
"Tôi đã liên lạc với thím Nguyệt bảo mẫu tốt nhất. Sau khi xuất viện, Kiều Kiều sẽ chuyển đến biệt thự trên núi của nhà tôi ở cữ. Nơi đó không khí trong lành, môi trường rất tốt."
Mẹ Bùi nói xong lại hung hăng trừng Bùi Ninh một cái.
"Đây là thai đầu của con, thân thể nhất định phải dưỡng thật tốt, nếu không sẽ để lại mầm bệnh. Tuy rằng tháng còn nhỏ, nhưng ở cữ cũng phải nhiều."
"Trong khoảng thời gian này mẹ đã bảo Bùi Ninh ngừng công việc, ở cữ với con, ở đủ bốn mươi ngày mới thôi."
Tôi ngẩng đầu lên vì sốc.
Ở cữ!
Ở cữ cái gì?
Tôi không muốn ở cữ!!
Mẹ nói đi, mẹ!
Mẹ tôi vẻ mặt cảm kích kéo tay Bùi Ninh:
"Cố Kiều hai ngày nữa có thể xuất viện, đến lúc đó xin nhờ cả vào con."
9.
Sau khi xác nhận qua ánh mắt, tôi đã gặp phải người mẹ kế rồi.
Tôi cầm chai nước khoáng lên vừa định uống nước thì Bùi Ninh đau lòng cầm chai đi.
Đôi lông mày đẹp đẽ của anh ấy nhíu lại thành chữ "Xuyên", vẻ mặt vô cùng đau đớn:
"Cố Kiều, em đang ở cữ!"
Tôi mê mang nhìn anh ấy, ở cữ thì làm sao?
Ở cữ không được uống nước sao?
Bùi Ninh đứng dậy cầm lấy bình đun nước, đổ một chai nước khoáng vào, trong miệng còn không ngừng lải nhải:
"Anh đã tìm hiểu hết rồi, ở cữ không thể uống đồ lạnh, không thể ra gió, không thể gội đầu tắm rửa, cũng không thể ăn cay."
"Em yên tâm, tất cả đều do anh làm, anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Những gì chị Nguyệt đã dặn dò, anh nhất định nghiêm khắc chấp hành."
Bây giờ là mùa hè mà!
Đây là muốn tôi ch ết hay sao!
"Này em không ở cữ, kỳ thật em không..."
Mẹ tôi bước đến che miệng tôi lại, tay thuận thế bóp mạnh lưng tôi một cái.
"Đứa nhỏ này, mẹ biết trong lòng con khó chịu. Nhưng phải dưỡng tốt cơ thể, mới có thể mang thai cục cưng."
Mẹ Bùi cũng đồng ý gật gật đầu:
"Ninh Ninh sẽ ở bên con chăm sóc thật tốt, con yên tâm."
Dưới ánh mắt ch ết chóc của mẹ tôi, tôi đem nửa câu sau rưng rưng nuốt vào trong bụng.
Mẹ tôi đưa mẹ Bùi Ninh đi, nói muốn đi hầm thuốc bổ cho tôi.
Cái gì mà canh hải sâm trứng gà, gà mái hầm cách thủy, canh gà Giáp Ngư Sơn.
Chỉ nghe thôi cũng đã làm cho tôi mất hết khẩu vị rồi.
Vừa mới vào cửa Bùi Ninh đã bật điều hòa lên hai sáu độ, tôi nóng đến mức toát mồ hôi trán và chỉ muốn ăn kem.
10.
Bùi Ninh bưng ra một chén nước nóng, phía trên vẫn còn đang bốc khói trắng.
"Mau, không phải em đang khát nước sao? Nhân lúc còn nóng mau uống đi."
Không biết có phải tôi nhìn lầm hay không, trong ánh mắt anh ấy hiện lên một tia ranh mãnh, vẻ mặt còn mang theo vài phần trêu tức.
Không phải chứ, Bùi Ninh đây là đang hả hê khi có người gặp họa hả?
Có phải là người hay không vậy? Tôi đang phải ở cữ, vậy mà anh ấy còn dám hả hê khi tôi gặp hoạ sao!
Tuy rằng tôi ở cữ, nhưng anh ấy không biết.
Không được, tôi không thể chịu khổ một mình được.
Tôi "ưm" một tiếng nằm xuống giường:
"Bùi Ninh, em hơi lạnh, tắt điều hòa đi."
Tay Bùi Ninh dừng một chút, sau đó anh ấy ngồi xuống mép giường, đắp chăn cho tôi thật chặt.
"Cố Kiều, hiện tại bên ngoài là 35 độ, em xác định muốn tắt điều hòa?"
Tôi thò tay ra khỏi chăn, kéo tay Bùi Ninh làm nũng:
"Bùi Ninh, em nóng, à không, em lạnh quá~"
"Khụ khụ!"
Bùi Ninh sặc một chút, sau đó đứng dậy tắt điều hòa.
"Là anh sơ suất, em vừa làm phẫu thuật xong, nhất định khí huyết không thông, tay chân lạnh lẽo."
Tôi chớp chớp mắt, vô tội gật đầu.
Mẹ nó, tôi đang đổ mồ hôi chân mồ hôi tay đây, nóng muốn ch ết.
"Vậy anh đi lấy cho em một cái chăn nữa nhé?"
Trong lòng tôi hoảng hốt, đúng lúc này vừa truyền nước xong, y tá đi vào.11.
Bệnh viện tư nhân này là cậu tôi mở, để diễn sao cho thật hơn một chút, mẹ tôi bảo người ta truyền thuốc bổ cho tôi.
Bà ấy thật sự không sợ bổ quá khiến tôi chảy máu mũi sao.
Vẫn là cậu tôi thương tôi, chỉ sắp xếp truyền cho tôi một chai nước muối.
Y tá rút kim tiêm ra, Bùi Ninh lau mồ hôi trên trán:
"Cố Kiều, anh đi hỏi bác sĩ xem khi nào em có thể xuất viện."
Nói xong liền "vèo" một cái chạy mất.
Bên ngoài mở điều hòa, người này là ra ngoài hưởng điều hòa đi.
Anh ấy vừa đi, tôi cũng nhảy dựng lên, nhanh chóng vọt vào WC.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo tắm rửa, thay quần áo mới vừa nằm lên giường thì Bùi Ninh đã quay lại.
Anh ấy nhìn mái tóc ướt một nửa của tôi chớp chớp mắt:
"Cố Kiều, em xem anh mang cho em cái gì này?"
Trong lòng tôi không hề mong đợi, thậm chí còn có một chút sợ hãi.
Quả nhiên, Bùi Ninh từ phía sau lấy ra một đôi tất lông cừu thật dày, vẫn là màu hồng nhạt.
"Anh đi mua tất cho em, người ta nói lạnh đến từ chân, em ở cữ nhất định phải bảo vệ tốt hai chân của mình!"
"Em không cần, thật sự không cần."
Tôi liên tục xua tay, Bùi Ninh lại nhấc chăn của tôi lên.
Anh ấy nắm lấy chân tôi và bắt tôi phải đi tất vào.
Lúc mới xỏ tất vào, tôi cảm giác như sắp ngạt thở mà ch ết, ngột ngạt ghê gớm.
Không được, tôi không thể một mình chịu khổ như vậy được.
Tôi đáng thương lôi kéo góc áo Bùi Ninh:
"Bùi Ninh, em muốn anh ôm em."
Nào, hãy đến và cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của tôi đi!
12.
Tôi và Bùi Ninh ôm chặt lấy nhau trên chiếc giường đơn chật hẹp.
Tất nhiên, chủ yếu là tôi ôm anh ấy.
Tôi dùng sức ôm chặt eo Bùi Ninh, cả người quấn lấy anh ấy như một con bạch tuộc.
Nhiệt độ trên người Bùi Ninh càng lúc càng cao, lòng bàn tay cũng càng ngày càng nóng.
Rất nhanh, một chút khí lạnh trên người Bùi Ninh mang từ bên ngoài vào đã biến mất, nhiệt độ cơ thể anh ấy nhanh chóng vượt qua tôi.
Tôi có chút ghét bỏ.
Đang định đẩy anh ấy ra thì Bùi Ninh nhẹ nhàng sờ sờ mặt tôi:
"Cố Kiều, anh thật sự không muốn đi xem mắt."
"Mẹ anh biết anh có một người bạn gái đã hẹn hò nhiều năm. Bà ấy nói hôm nay giới thiệu cho anh một cô gái rất ưu tú, rất xinh đẹp."
"Nếu như anh đi gặp một lần, mà vẫn kiên trì với lựa chọn của mình thì bà ấy sẽ tôn trọng ý kiến của anh."
"Lúc mới bắt đầu nhìn thấy em, anh có chút tức giận, nhưng phần nhiều là vui mừng."
"Cố Kiều, đối tượng xem mắt là em, anh rất vui."
Bùi Ninh dịu dàng nhìn tôi chăm chú, ngoại hình anh ấy đẹp trai quá. Tuy rằng nằm nghiêng, nhưng ngũ quan vẫn lập thể như cũ, trên mặt không có một chút thịt thừa.
Tôi không khỏi mềm lòng.
Ấy, không đúng, nhưng anh ấy đã lừa tôi những bốn năm!
Bốn năm đại học anh ấy luôn giả nghèo, một chiếc áo ngắn tay màu trắng mặc mấy tháng cũng không thay.
Vừa định chỉ trích anh ấy lừa tôi thì khuôn mặt Bùi Ninh đã tới gần.
"Cố Kiều, anh nhớ em nhiều lắm."
Hơi thở anh ấy phả vào mặt tôi, mang theo một trận mềm mại tê dại ngứa ngáy.
"Em......"
Những lời còn lại bị nuốt chửng giữa răng và môi.
Gần đây cả hai chúng tôi đều rất bận rộn và đã không gặp nhau trong nhiều ngày rồi.
13.
Bùi Ninh rất nhiệt tình, tôi cũng quên mất câu chuyện không vui lúc trước. Tôi cũng bắt đầu nhiệt tình đáp lại anh ấy.
Cơ thể tôi rõ ràng trung thực hơn bộ não nhiều.
"Kiều Kiều, con xem dì mang cho con cái gì này? Canh này dì cố ý...... Ai nha má ơi!"
Tôi và Bùi Ninh trong nháy mắt tách ra, anh ấy giống như cá chạch trực tiếp từ trên giường bật dậy.
"Mẹ, sao mẹ không gõ cửa?"
Bùi Ninh đỏ mặt, vẻ mặt thong dong hằng ngày lúc này lại có chút kích động.
"Ôi trời, xin lỗi xin lỗi, là mẹ không tốt."
Mẹ Bùi cười đến mức thấy răng không thấy mắt, mẹ tôi theo thường lệ đi tới véo tôi:
"Nhóc con ch ết tiệt, con còn đang ở cữ đó, cẩn thận một chút cho mẹ!"
"Ai nha, mẹ có thể đổi chỗ véo khác được không? Da bị mẹ véo muốn rách rồi!"
Mẹ tôi cười ngượng ngùng bỏ tay xuống:
"Đứa nhỏ này nói cái gì vậy?! Mỗi ngày đều nói linh tinh."
Bị phụ huynh bắt được lén lút hôn nhau, tôi và Bùi Ninh đều có chút xấu hổ.
Nhất là Bùi Ninh, anh ấy kiếm cớ rồi lẻn ra khỏi phòng.
"Sao con không bật điều hòa? Căn phòng này ngột ngạt ch ết đi được!"
Mẹ tôi lấy tay quạt gió, không bao lâu sau đã đổ mồ hôi trên trán.
Bùi Ninh chỉ chốc lát sau đã quay lại, nhất quyết phải tự mình đút canh gà cho tôi uống.
Thời tiết nóng bức, áo ngủ dày, trên chân còn đi một đôi tất lông dày.
Ánh mắt mẹ tôi né tránh căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Tôi đi hỏi bác sĩ, người trẻ tuổi thân thể khôi phục nhanh, tôi thấy ngày mai có thể xuất viện được rồi."
"Bùi Ninh, cháu cùng chị Lưu về trước đi, Kiều Kiều bên này dì sẽ chăm sóc."
"Ngày mai làm thủ tục xuất viện hai người đến đây đón."
14.
Bùi Ninh sống ch ết không chịu đi, tôi lại sống ch ết bắt anh ấy quay về nghỉ ngơi.
"Anh lo lắng cho em, hôm nay anh nhất định phải ở lại đây với em."
Tôi liều mạng đẩy Bùi Ninh:
"Anh đi đi, nếu không đi hôm nay em sẽ nổi rôm sảy."
"Bùi Ninh, chăm sóc đêm rất vất vả, anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, em thật sự không có chuyện gì."
Mẹ Bùi ngồi ở một bên cảm động nhìn chúng tôi:
"Hai đứa nhỏ này, tình cảm thật tốt."
Cuối cùng lương tâm mẹ tôi đã nổi lên, dưới sự khuyên can cật lực của mẹ tôi, Bùi Ninh lưu luyến đi về nhà và tỏ vẻ sáng sớm ngày mai sẽ tới đón tôi.
Cửa phòng vừa đóng lại, tôi lập tức đá văng chăn, cởi tất, sau đó lấy đồ uống lạnh từ trong tủ lạnh ra rót vào miệng.
"Nóng ch ết con rồi, nóng ch ết con rồi!"
"Mẹ, mẹ thật sự nhẫn tâm đưa con đến nhà Bùi Ninh ở cữ bốn mươi ngày sao?"
"Mẹ hiện tại chính là giữa hè, mẹ có nhìn thấy anh ấy đối xử với con như thế nào không?"
Tôi cầm tất dơ lên trước mặt mẹ tôi:
"Mẹ có nhìn thấy đôi tất này không? Lông cừu 100% đấy!"
"Mẹ nhìn thấy chén nước kia không? Đầu lưỡi của con bị nóng đến tê dại rồi!"
"Mẹ xem......"
Mẹ tôi vỗ tôi ngồi lên giường:
"Con đang nói cái gì vậy? Người nói dối đầu tiên là con. Nếu con dám nói ra sự thật, sau này tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của con sẽ ít đi hai con số không."
Dưới sự uy hiếp bạo lực của mẹ tôi, tôi rưng rưng nước mắt đồng ý ở cữ.
Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi đã đóng gói cả người lẫn quần áo của tôi thật tốt rồi đưa đến nhà họ Bùi.
Bùi Ninh rất khoa trương, anh ấy lấy một cái chăn dày đắp cho tôi, rồi bế tôi từ trong xe lên đến tận giường.
Gi ết người không quá đầu chạm đất.
Bùi Ninh thật sự là quá đáng!
15.
Tôi định thẳng thắn với Bùi Ninh, tháng này ai thích ở cữ thì ở, dù sao tôi cũng không nhịn được!
Vén chăn lên, tôi ngồi dậy đang muốn xuống giường.
Thì Bùi Ninh bưng đĩa hoa quả tới.
Xoài thái miếng, bưởi lột vỏ, dâu tây gọt lá, anh đào bỏ hạt.
Bùi Ninh sờ sờ đầu tôi, vẻ mặt cưng chiều:
"Ăn đi, đều là quả em thích."
Trái tim tôi đập mạnh một nhịp, Bùi Ninh vẻ mặt dịu dàng, mỉm cười nhìn tôi.
Đôi mắt anh ấy lấp lánh như ánh sao trên bầu trời.
Những lời từ chối đột nhiên nói không nên lời.
Giờ này khắc này, anh ấy so với ánh trăng càng mê người hơn.
"Cố Kiều, em còn có chuyện gì giấu anh không?"
Bùi Ninh vừa đút hoa quả cho tôi, vừa dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá tôi.
Tôi biết anh muốn hỏi tôi tại sao đang là một phú nhị đại êm đẹp lại đi giả nghèo.
Khi tôi còn học trung học, một cô gái nghèo trong lớp vô tình làm hỏng bút máy của tôi.
Cô gái ngồi ở bàn bên cạnh tôi lập tức cao giọng hô to:
"Ôi trời, đây là đồ thương hiệu nổi tiếng thế giới đó. Cây bút máy này có giá khoảng hơn năm ngàn đó!"
Tôi vội vàng nói "Quên đi quên đi", nhưng cô gái bên cạnh lại không chịu buông tha:
"Cậu không muốn trả tiền đúng không, cậu có ý gì? Cậu nghèo cậu có lý, cậu phá hỏng đồ vật còn không cần bồi thường?"
Cô gái kia cũng là một người cứng rắn, sống ch ết phải bồi thường cho tôi năm nghìn.
Tôi biết năm nghìn đối với gia đình chúng tôi mà nói chỉ là một bữa tiệc xã giao.
Nhưng đối với nhà cô ấy, có thể là tiền của mấy tháng sinh hoạt.
Cô gái trẻ vốn vừa nhạy cảm vừa mong manh, càng nghèo khó, càng không thể chịu đựng được lòng tự trọng của mình bị chà đạp.
Vốn là một nữ sinh thành tích rất tốt, vậy mà mỗi ngày tan học đều đi làm thêm.
Sau đó cô ấy còn chạy đi bán máu, lúc đi học còn bị té xỉu trong phòng học.
Sau một học kỳ, cô ấy cố chấp nhét tiền vào tay tôi.
Nhưng cuối cùng cô ấy không có duyên với trường đại học tốt, chỉ thi đậu một trường đại học bình thường.16.
Tuy rằng sự việc không phải lỗi của tôi, nhưng cũng khiến cho tôi buồn bực trong một thời gian dài..
Tôi luôn cảm thấy nếu mình không mang theo đồ đắt tiền đến trường thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Những thứ tôi cảm thấy rất bình thường, nhưng có thể đối với người khác mà nói chính là gánh nặng nặng nề.
Cho nên sau khi lên đại học tôi rút đi hào quang của phú nhị đại, trở thành một sinh viên bình thường.
Cũng kết giao được với những người bạn rất bình thường.
Không ai bởi vì hoàn cảnh gia đình của tôi mà ưu ái tôi hơn hay vây quanh tôi nịnh nọt.
Tôi luôn cảm thấy mình gặp Bùi Ninh là chân ái.
Nhưng không nghĩ tới, anh ấy cũng là một người giả là bình dân.
Bản thân Bùi Ninh cũng không nói thật, lại muốn tôi nói trước.
Tôi trợn mắt, không nói một lời nào mà tiếp tục nhét trái cây vào miệng.
Thấy tôi im lặng, Bùi Ninh cầm lấy dĩa hoa quả trong tay tôi:
"Cố Kiều, em biết anh không thích người ta lừa dối anh nhất. Em nghĩ xem, thật sự không có gì muốn nói với anh sao?"
Theo lời của mẹ tôi nói, cân nặng của tôi một trăm cân, thì đến chín chín cân là bướng bỉnh.
Từ khi còn nhỏ bố mẹ tôi càng không cho tôi làm chuyện gì, tôi càng muốn làm chuyện đó.
Thái độ thiếu kiên nhẫn của Bùi Ninh ngay lập tức chọc tôi giận.
Tôi đẩy Bùi Ninh ra nằm trên giường, lật mình để lại một bóng lưng cho anh ấy.
"Em muốn ngủ, anh đi đi."
Bùi Ninh thở dài rồi rời đi.
Tôi "vèo" một cái từ trên giường nhảy xuống, tôi đã quen với việc tập thể dục mỗi ngày, nếu để cho tôi mỗi ngày nằm dài trên giường thật sự làm tôi rất khó chịu.
Trong phòng có một cái TV rất lớn, tôi bật màn hình điện thoại di động lên, rõ ràng hiển thị kết nối màn hình thành công, nhưng TV lại không hề có phản hồi.
Quên đi, nhảy theo điện thoại vậy.
Tôi đặt điện thoại lên bàn và vui vẻ nhảy theo bài tập nhảy Pamela Fitness.
17.
Ngay khi tôi đang đổ mồ hôi và đá chân vào không khí.
Thì cửa mở ra.
Bùi Ninh hai tay ôm ngực, một lời khó nói hết nhìn tôi:
"Em kết nối tivi dưới tầng rồi."
Tôi bình tĩnh rút tay lại, sửa sang tóc:
"Nằm không chán quá, em cần tập thể dục thể thao."
Bùi Ninh sâu kín thở dài:
"Cố Kiều, em thật sự không có chuyện gì giấu anh sao?"
Đáng ghét, anh ấy không tin tôi đến vậy.
Tôi thẹn quá hóa giận, cứng cổ hét lớn:
"Không có chính là không có, nói một ngàn lần cũng là không có!"
Ánh mắt của Bùi Ninh tối tăm không rõ, anh ấy đứng yên lặng nhìn tôi một lúc, sau đó đi tới bế tôi lên.
"Đối với một người đang ở cữ mà nói, hành vi của em có chút thái quá."
Tôi ôm cổ Bùi Ninh, con người tôi không có ưu điểm gì, chỉ được cái mạnh miệng.
"Đây gọi là trầm cảm sau sinh, anh có hiểu không?"
"Cái kia, sảy thai cũng là sinh con."
Bùi Ninh xụ mặt đặt tôi trở lại giường.
Sắc mặt anh ấy rất thối, nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng.
"Được, em trầm cảm, từ giờ trở đi anh sẽ chuyển đến ở cùng em, đề phòng em làm ra chuyện có hại cho bản thân."
"Anh sẽ để mắt tới em, Cố Kiều, em ngoan một chút cho anh."
18.
Bùi Ninh quả nhiên nói được làm được.
Anh ấy bảo người đặt một cái giường đơn bên cạnh giường tôi, và mang tất cả quần áo cùng đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình đến để ở cùng phòng với tôi.
Tôi chính thức bắt đầu cuộc sống nước sôi lửa bỏng.
Tương đối may mắn chính là biệt thự ở trong núi rừng, buổi tối rất mát mẻ, ban ngày cũng không oi bức.
Không thể uống đồ uống lạnh, không thể hóng gió, không thể chạy lung tung.
Hằng ngày mỗi bữa cơm đều rất bổ dưỡng.
Bổ dưỡng nhưng thanh đạm, tôi ăn đồ ăn thanh đạm đến mức miệng tôi nhạt như nước ốc.
Bùi Ninh không điên, nhưng tôi sắp phát điên rồi.
Sáng ngày thứ ba, tôi bỏ chạy.
Chưa đến 5 giờ sáng, tất cả mọi người còn đang ngủ, tôi lén rời giường xỏ giày, cầm điện thoại di động rồi lẻn chạy ra khỏi biệt thự.
Buổi sáng không khí trong núi thật trong lành, tôi nhìn bản đồ hướng dẫn một chút, nơi này cách nội thành cũng chỉ hơn hai mươi ki lô mét.
Tôi vui vẻ dạo bước trên con đường nhỏ trong rừng, vui sướng há to miệng hít thở.
Đây đều là mùi vị của tự do!
Sau khi đi bộ gần một tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy hình như sự tự do này đã đi quá xa rồi.
Mệt muốn ch ết, vẫn là bắt xe đi vào nội thành thôi.
Tôi gọi một chiếc xe taxi, nhưng không ngờ xe lại đến nhanh thế, gần như là tôi vừa mới đặt xe xong thì nó đã xuất hiện ở trước mặt tôi.
"Em đi vui vẻ không?"
"Nếu đi chưa đủ thì có muốn đi thêm một lát nữa không?"
Ch ết tiệt!
Là Bùi Ninh!
Tôi mất hết can đảm dựa người vào phía sau:
"Từ lúc nào thì anh biết em chạy trốn?"
19.
Tôi xám xịt theo Bùi Ninh về đến nhà, chỉ cảm thấy cuộc sống u ám, không có hy vọng.
Mẹ Bùi nói để dưỡng tốt cơ thể, ở cữ phải ở đủ bốn mươi ngày.
Bốn mươi ngày, mỗi ngày hết nằm rồi lại ăn uống như vậy, chắc tôi phải béo lên bao nhiêu cân đây!
Bùi Ninh đã thực hiện nghiêm những lời thím Nguyệt nói đến tận cùng, tôi cảm thấy mình giống như một phạm nhân.
Mà Bùi Ninh, chính là vị cai ngục vô tình tàn nhẫn kia.
Ăn cơm trưa xong tôi ngồi phịch xuống giường.
Cuộc sống nuôi mỡ ch ết tiệt này, thật sự là quá nhàm chán!
Bởi vì quá mức nhàm chán, tôi lật lại lịch sử nói chuyện phiếm với Bùi Ninh.
"Em tới kì rồi, đáng ghét, buổi tối em còn muốn đi ăn kem!"
Hả?
Ch ết tiệt!
Đây là thứ tôi đã gửi cho Bùi Ninh một tuần trước khi đi xem mắt.
Vậy là?!
Anh ấy vẫn luôn biết tôi đang giả vờ mang thai?
Nghĩ đến cốc nước sôi, canh gà nóng, tất dày, tôi hận không thể đánh ch ết Bùi Ninh.
Được, khó trách anh ấy cứ luôn hỏi tôi có chuyện gì giấu anh ấy không.
Thì ra anh ấy đã sớm biết!
Tôi tức điên lên, nhảy xuống giường và lao đến trước mặt Bùi Ninh.
Anh ấy đang ngồi trên sô pha đọc sách, tôi túm lấy cổ áo anh ấy buộc anh ấy phải ngẩng đầu lên.
Bùi Ninh đeo kính gọng vàng, kính đã che đi vẻ mặt sắc bén của anh ấy, khiến cho cả khuôn mặt của Bùi Ninh trở nên dịu dàng.
Đây chính là hình mẫu trong truyền thuyết, vẻ cấm dục mị hoặc?
Bùi Ninh nhíu mày, trong mắt tràn đầy vô tội:
"Em làm sao thế?"
20.
Anh ấy biết tôi giả vờ mang thai, tôi biết anh ấy đã biết tôi giả vờ mang thai.
Nhưng anh ấy không biết tôi đã biết anh ấy biết tôi giả vờ mang thai.
Vậy bây giờ thế chủ động đang nằm trong tay tôi!?
Tôi vỗ vỗ mặt Bùi Ninh, cười hì hì nhìn anh ấy:
"Không có gì, chỉ là cảm thấy anh rất đẹp mắt thôi."
Tôi và Bùi Ninh thời gian trước đều khá bận rộn nhiều việc và cả hai đã rất lâu chưa chính thức hẹn hò.
Hiện tại trai đơn gái chiếc sớm chiều ở chung, tôi không tin anh ấy có thể nhịn được.
Nếu anh ấy chủ động chạm vào tôi, vậy anh ấy sẽ phải thừa nhận việc mình đã biết chuyện tôi mang thai giả.
Nếu không thì chính là cầm thú cũng không bằng, dù sao tôi còn đang ở cữ mà.
Ánh mắt Bùi Ninh tối sầm, anh ấy nắm lấy cổ tay của tôi kéo sát vào phía sau:
"Nói đi, có chuyện gì?"
Tôi bước lên một bước ngồi lên đùi anh ấy:
"Em rất là nhớ anh."
Tôi dùng ngón tay móc lấy cổ áo anh ấy, cố ý dịu dàng nói:
"Anh, có muốn hay không......"
Bùi Ninh sửng sốt, một giây sau anh ấy đã bế tôi lên và ném tôi lên giường.
"Em nghỉ ngơi đi, anh đi đây."
Nhìn Bùi Ninh bước nhanh rời đi, tôi nhịn không được ôm bụng cười ha ha.
Nhóc con, em còn không trị được anh sao?!
Thời gian sau đó, Bùi Ninh cùng tôi lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tôi tìm đủ mọi cách để quyến rũ anh ấy, thậm chí còn mua cho mình mấy bộ đồ ngủ gợi cảm trên mạng.
Ba ngày sau, Bùi Ninh cuối cùng không thể nhịn được nữa:
"Cố Kiều, đây chính là em ép anh!"21.
"Bùi Ninh, em không nghĩ anh lại cầm thú như vậy~"
"Huhuhu, em còn đang ở cữ đó! Vậy mà anh, vậy mà anh......"
"Anh không hề để tâm đến sức khỏe của em chút nào!"
Bùi Ninh lau mồ hôi trên trán:
"Được rồi, đừng diễn nữa."
Tôi ném gối vào đầu anh ấy:
"Đồ chó này! Quả nhiên anh đã sớm biết!"
Bùi Ninh cười hì hì lấy gối xuống, thuận tiện nói cho tôi biết một tin tức khiến tôi bàng hoàng.
"Chuyện này là do mẹ anh sắp xếp đó."
"Mẹ nói cái miệng của em không biết giữ, chuyện gì cũng dám lấy ra đùa giỡn."
"Cho nên muốn cho em một bài học."
Tôi bất đắc dĩ ngồi trên giường:
"Vậy là không chỉ anh biết, đến cả mẹ anh cũng biết chuyện này?"
Bùi Ninh cố gắng hết sức nhịn cười, gật gật đầu.
Đáng giận mà!
"Cho nên tất cả mọi người đều đang xem em diễn trò?"
"Bi thương cũng chỉ có một mình em, Huhuhuu!"
Tôi cùng Bùi Ninh quay về với nhau, tôi ngoan ngoãn đi theo anh ấy nói xin lỗi bố mẹ hai bên, và hứa rằng về sau chắc chắn sẽ không đùa giỡn những chuyện như này nữa.
Bùi Ninh cũng xin lỗi vì đã lừa gạt tôi bốn năm đại học:
"Cố Kiều, thật ra anh không muốn lừa em."
"Em còn nhớ không? Khi chúng ta mới ở bên nhau, em nói bố mình là thợ xây."
"Hơn nữa lần đầu tiên hẹn hò, em đã cùng anh AA, anh mời em ăn cơm thì em nhất định phải mời anh đi xem phim."
"Anh nghĩ đi nghĩ lại, thì thấy em chính là một cô gái có lòng tự trọng đặc biệt cao. Anh sợ nếu tỏ ra giàu có, tặng cho em những món quà đắt tiền, thì em sẽ có gánh nặng trong lòng nếu như không thể mời lại anh."
"Anh không muốn bởi vì những chuyện vật chất này mà nảy sinh mâu thuẫn với em nên mới sống giản dị một chút."
Ngày đưa tôi về nhà, Bùi Ninh dẫn tôi tản bộ trong núi.
Anh ấy nắm tay tôi và giải thích mọi thứ với tôi một cách kiên nhẫn, nhẹ nhàng.
Lý do này rất đầy đủ, sự giận dỗi mà tôi tích lũy đối với Bùi Ninh trong khoảng thời gian này thoáng cái đã tan biến.
Gặp được người mình thích đã không dễ dàng, để duỳ trì một đoạn tình cảm lại càng khó hơn.
Tôi và Bùi Ninh nếu như có thể thẳng thắn với nhau sớm hơn một chút thì cũng không đến mức gây ra nhiều chuyện như vậy.
Khi yêu đương, những câu nói ra khỏi miệng thật sự rất quan trọng!
Tôi thở dài một hơi thật sâu.
Tôi cảm thấy tháng này của mình, ở cữ thật không oan.
22.
"Cố Kiều! Con nhanh lên cho mẹ! Hôm nay phải đi ăn cơm với nhà Bùi Ninh đó!"
Kể từ khi tôi và Bùi Ninh công khai ở bên nhau, mẹ tôi và mẹ Bùi Ninh coi nhau như người một nhà.
Hai người thường xuyên hẹn ăn cơm đi dạo phố, nhưng thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho chúng tôi.
Tôi thay váy, trang điểm rồi đi tới khách sạn nhà Bùi Ninh, vẫn là phòng ăn quen thuộc và vị trí quen thuộc.
"Hai người định khi nào thì đính hôn?"
Mẹ tôi gắp cho tôi một miếng rau xanh, nhàn nhạt liếc tôi một cái, trong ánh mắt tràn ngập sát khí.
Thôi nào, trước kia là ép xem mắt, bây giờ là ép kết hôn.
Chắc sau đó chính là ép sinh em bé, sinh xong em bé lại là ép sinh đứa thứ hai.
Tôi đáp lại mẹ bằng ánh mắt "con sẽ không mắc mưu":
"Mẹ, dì Lưu, con và Bùi Ninh đều đã bàn bạc với nhau rồi, chúng con còn trẻ, chuyện kết hôn không vội."
Bùi Ninh cũng lập tức trợ giúp:
"Hiện tại chúng con vẫn đang tập trung cho công việc."
Mẹ Bùi không cam lòng gắp cho tôi một miếng cá:
"Kiều Kiều à, con xem bây giờ dì và mẹ con còn trẻ, có thể giúp con trông bọn nhỏ."
"Chờ chúng ta lớn tuổi..."
"Oẹ~"
Tôi cảm thấy khó chịu trong dạ dày, nhịn không được muốn nôn khan.
Ngày xưa tôi thích ăn cá nhất.
Nhưng cá hôm nay, có mùi rất tanh và khó chịu.
Cảnh tượng lúc này có chút xấu hổ, tôi nhịn không được cười hai tiếng:
"Ha ha, hai ngày nay con ăn nhiều đồ lạnh quá, dạ dày không thoải mái lắm."
23.
Mẹ tôi lại bắt đầu điên cuồng đá chân tôi dưới gầm bàn.
Tôi ở trong lòng trợn trắng mắt, lau lau miệng rồi tiếp tục ăn cơm và không để ý tới mẹ mình nữa.
Mẹ Bùi còn chưa từ bỏ ý định, lại gắp cho tôi một miếng bào ngư khác:
"Kiều Kiều à, các nhà khoa học đã nói rồi, độ tuổi sinh sản tốt nhất..."
"Oẹ~"
Tôi tiếp tục nôn.
Mẹ tôi nhịn không được, nặng nề đặt đũa xuống.
"Cái con bé chết tiệt này xảy ra chuyện gì thế!"
"Hai ngày nay mẹ nhịn con nhiều lần rồi nhé, buổi sáng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, sau đó còn làm điệu bộ không xương, cài gì cũng lười biếng. Bây giờ còn giả nôn, con..."
"Con......"
"Không phải con mang thai đấy chứ!"
Một câu đánh thức người trong mộng.
Tôi hoảng hốt lấy điện thoại ra, bởi vì kinh nguyệt không có đều lắm.
Nên tôi đã quen với việc ghi nhớ những ngày đến mỗi tháng trong một bản ghi nhớ.
Quả nhiên, kỳ kinh nguyệt lần trước cách đây đã bốn năm ngày.
Tôi cố nén khủng hoảng lại, ra giải thích với mọi người và với chính mình:
"Đâu có dễ mang thai như vậy? Dạ dày con không thoải mái thôi, thật đấy."
Tôi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Cuộc sống tốt đẹp của tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
Tôi có tiền, có ngoại hình xinh đẹp, có thời gian.
Tôi không muốn kết hôn và sinh con!
Bùi Ninh nhanh như thỏ chạy ra ngoài mua một túi que thử thai quay về.
Tôi mặt xám mày tro đi ra cửa khỏi toilet với que thử thai hai vạch trên tay.
Tất cả mọi người cũng rối loạn theo."Đi bệnh viện, mau đi bệnh viện!"
Tôi ngồi ở ghế lái phụ, nhịn không được bi thương.
Kỳ nghỉ thì ở cữ.
Giờ thì thật sự mang thai một em bé.
[Kết thúc chính truyện]
Ngoại truyện 1
Tôi tên là Trần Uyển, là bạn cùng phòng đại học của Cố Kiều.
Cố Kiều và Bùi Ninh là một đôi kim đồng ngọc nữ của trường chúng tôi.
Mọi người đang chờ xem khi nào thì bọn họ chia tay.
Vì lý do rất đơn giản.
Có rất nhiều cô gái giàu có theo đuổi Bùi Ninh, và cũng có rất nhiều anh chàng có tiền theo đuổi Cố Kiều.
Tình yêu đơn thuần ngây ngô thời đại học, rất nhanh sẽ bị củi gạo dầu muối vụn vặt đánh bại khi ra ngoài xã hội.
Lúc đi học ăn căn tin rẻ tiền, ở ký túc xá miễn phí, có một hai ngàn sinh hoạt phí là đã cảm thấy cuộc sống trôi qua cũng rất ổn.
Tìm đối tượng ai nấy đều được, hoàn toàn không để ý đến vấn đề hiện thực.
Cũng giống như Cố Kiều.
Bùi Ninh rất đẹp trai không sai, nhưng anh ta sẽ mặc đi mặc lại hai bộ quần áo trong suốt một mùa hè.
Một chiếc T - shirt trắng tinh khiết, một chiếc áo tay áo ngắn màu đen.
Bùi Ninh đã mặc nó trong suốt bốn năm.
Nhưng Cố Kiều vẫn tỏ vẻ thích thú, chị em trong phòng cũng không nhịn được khuyên cô ấy vài câu:
"Kiều Kiều, bộ dạng đẹp không thể làm ra cơm ăn. Giang Vũ, người đang đuổi theo cậu, nghe nói nhà anh ta mở công ty."
"Đúng vậy đúng vậy, nhà ở thành phố này có mấy căn, sau này gả đi thì cái gì cũng không cần phải lo lắng nữa!"
Cố Kiều lúc nào cũng im lặng rồi nói:
"Tớ chỉ thích Bùi Ninh như vậy!"
Nói thật, tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy, nếu tôi có khuôn mặt cùng dáng người như Cố Kiều, tôi đã sớm gả vào hào môn rồi.
Phiên ngoại 2.
Cố Kiều và Bùi Ninh sắp kết hôn với nhau, phát thiệp mời cho tất cả bạn học.
Tôi không thể không có một chút ghen tị, mùa tốt nghiệp, mùa chia tay, bạn trai yêu hai năm Hòa Đàm và tôi cũng đã chia tay.
Bởi vì cha mẹ anh ta muốn tìm một đứa con gái con một có hộ khẩu ở địa phương.
Mà tôi không chỉ là người ở nơi khác, mà trong nhà còn có một người anh trai.
Cố Kiều tuy rằng ngốc nghếch.
Nhưng tôi lại có chút bội phục sự dũng cảm và thuần túy của cô ấy khi có thể kiên trì kết hôn cùng Bùi Ninh.
Nghe nói nhà Bùi Ninh mở quán cơm nhỏ, và bố của Cố Kiểu là thợ nề.
Hôn lễ của bọn họ hẳn là tổ chức tương đối đơn sơ.
Thật đáng tiếc.
Suy cho cùng, cô gái nào mà không có ảo tưởng về một hôn lễ xa hoa, mộng ảo chứ?
Mang theo sự tiếc nuối thay Cố Kiều, tôi đã đến khách sạn theo địa chỉ được ghi trên thiệp mời.
Chà, nghe nói đây là khách sạn sáu sao xa hoa khí phái nhất thành phố.
Cố Kiều và Bùi Ninh điên rồi!!!
Vì kết hôn mà phá sản, không đến mức đó chứ?!
Đây là lần đầu tiên tôi bước vào một khách sạn xa hoa như vậy, tôi và các bạn học đều có chút thận trọng.
Sau khi mọi người tìm được vị trí của mình, họ ngồi vào bàn và thở dài:
"Bùi Ninh thật sự yêu Cố Kiều mà, hôn lễ này, bán thận để làm phải không?"
Tôi gật gật đầu, xem cách trang trí hội trường này mà xem ít nhất phải mấy trăm vạn.
Vừa rồi nghe nhân viên phục vụ nói tất cả hoa tươi đều là vận chuyển từ Pháp tới.
"Tôi hoài nghi Bùi Ninh trúng xổ số. Phô trương như vậy nhất định là trúng xổ số."
Lớp trưởng bĩu môi, cậu ta theo đuổi Cố Kiều nhiều năm nhưng không có kết quả, vẫn luôn có ý kiến với Bùi Ninh.
"Bùi Ninh đúng là không biết cách sống rồi, cho dù trúng xổ số đi nữa, mua nhà cũng không còn lại bao nhiêu."
"Hôn lễ làm lớn như vậy, không biết còn tưởng rằng trong nhà cậu ta có mỏ quặng đó!"
Các bạn nữ đều bày tỏ sự không đồng tình:
"Hôn lễ mộng ảo như vậy, tôi cảm thấy rất đáng giá, thắt lưng buộc bụng cũng đáng giá!"
Thật ra tôi cảm thấy lớp trưởng nói đúng.
Nhưng đám cưới này.
Nó rất đẹp, phải không!!!
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện náo nhiệt, người dẫn chương trình bước vào.
Sau phần giới thiệu nghe như lọt vào sương mù, tất cả chúng tôi hai mắt nhìn nhau.
"Có ý gì, khách sạn này là nhà Bùi Ninh mở?"
"Mẹ nó không phải mở quán cơm nhỏ sao?"
"Vừa rồi người kia nói cái gì mà Cố Kiều là thiên kim tập đoàn? Tập đoàn kia là tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố của chúng ta mà. Người dẫn chương trình đang nói chuyện cười gì vậy?"
Người dẫn chương trình đương nhiên không phải đang nói đùa.
Mà là tất cả chúng tôi đều bị hai cái tên này lừa.
Hai đại phú nhị đại, mỗi ngày ở đó giả nghèo giả nghèo suốt bốn năm, rốt cuộc là có ý đồ gì vậy?
Mọi người không nói lời nào, ăn ngấu nghiến thức ăn để hả giận.
Bình thường tôi không thích uống rượu, nhưng trên bàn đặt hai chai Mao Đài, lớp trưởng nói rượu này có giá hơn năm ngàn một chai.
Tôi tự rót cho mình một ly đầy.
Một ly này phải có giá mấy trăm đồng.
Không!
Tôi sẽ phải ăn thịt đôi chó này!
Khi Bùi Ninh và Cố Kiều xuất hiện trong bộ lễ phục câm ly rượu bước tới.
Thì tất cả các bạn học đều nhìn chằm chằm vào bọn họ một cách hung ác:
"Đừng nói nhảm nữa, mau uống cho tôi!"
- Hết -
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store