ZingTruyen.Store

Truyen Luoi Cho Mua He

Giáo viên hướng dẫn giới thiệu cho tôi một công việc gia sư, nói là dạy thêm cho con trai của bà ấy.

Tôi nghĩ thử, giáo sư giỏi, con trai bà ấy hẳn là cũng dễ dạy.

Gõ cửa mở ra, anh chàng đẹp trai trước mặt có mái tóc màu bạch kim, vai rộng eo hẹp, còn cao hơn tôi một cái đầu.

Tôi: "Cô ơi, cô muốn con dạy cậu ấy môn gì ạ?"

Cô hướng dẫn vung tay lên:"Dạy nó làm đàn ông!"

———
1.
Anh chàng đẹp trai tóc màu bạch kim ngậm chiếc kẹo mút trong miệng, đầu nghiêng một góc 45 độ, nhìn tôi: "Gia sư? Gia sư kiểu gì? Tôi đã hai mươi tuổi rồi còn đòi thuê gia sư làm cái quái gì?"

"Hay lại là kiểu lừa đảo mới? Hết lừa trực tuyến tới lừa offline tận mặt luôn à?"

"Này cô giáo, em thì dạy cái gì? Toán? Văn? Hay gì?"

"Định nói là dạy em trai tôi ấy à? Không có em trai, tôi là con một, cô giáo đây không được thông báo trước à?"

"Giang Du Anh!" Tôi ngắt lời lảm nhảm của anh ta, giơ điện thoại ra: "Mẹ anh, mẹ của anh tên Giang Du Anh đã thuê tôi tới làm gia sư cho anh, tôi không phải lừa đảo..."

Anh ta cầm lấy điện thoại của tôi, liếc nhìn màn hình, "chậc" một tiếng, sau đó lại đứng dựa lưng vào cửa, bộ dạng lười biếng: "Dạy tôi... làm đàn ông?"

Da đầu tôi tê rần. Tôi lúng túng đưa mắt nhìn quanh, sau đó dứt khoát nhìn thẳng ngực anh ra, lúng búng giải thích: "Chắc là giáo sư đã nói sai rồi, tôi sẽ hỏi lại cho rõ. Xin lỗi vì đã quấy rầy anh!"

Nói xong, tôi xốc lại ba lô, xoay người co giò định chạy đi, bỗng nhiên lại bị ai đó từ đằng sau giữ chặt ba lô lại.

Xoay người lại, anh chàng đẹp trai tóc bạch kim đang móc ngón tay trỏ vào dây đeo ba lô của tôi.

Tôi chớp mắt, dấu chấm hỏi đầy đầu.

"Chếc tiệt, mẹ tôi trả cho em bao tiền một giờ đấy?"

Tôi: "Một giờ năm... năm trăm tệ."

Anh ta nhướng mày: "Chỉ có năm trăm tệ một giờ thôi?"

Chỉ có??? Trời má ơi, nhà ngươi có biết giá thị trường gia sư cho sinh viên đại học bây giờ ở mức nào không hả? Nếu tốt nghiệp từ các trường đại học 985 hoặc 211 thì tiền lương theo giờ sẽ cao hơn một chút, thường là hai đến ba trăm tệ. Tốt nghiệp từ các trường đại học, cao đẳng bình thường thì lương sẽ khoảng một trăm tệ một giờ. Nói chung mức hai trăm tệ đã là cao lắm rồi ấy chứ.

Năm trăm tệ cho một giờ dạy là mức lương cao nhất tôi từng được trả cho công việc gia sư. Tiền thì khó kiếm, cứt thì khó ăn, với mức lương cao như vậy, tôi đã sẵn sàng chịu đựng mọi gian nan rồi.

Có điều, với tình hình hiện tại, có lẽ công việc này không tiếp tục được rồi.

Khi tôi đang thầm thở dài lần thứ tám mươi tám, anh chàng trước mặt cất giọng uể oải, ngón tay vẫn móc vào ba lô của tôi: "Dù gì cũng đã tới đây rồi..."

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, thì sao?

"Không phải đến giờ lên lớp rồi à? Cô giáo..."

Anh ta mím môi nhìn tôi như một con thú cưng nghịch ngợm. Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi. Tôi có linh cảm có chuyện chẳng lành sắp kéo đến.

Tôi xua tay: "Xin lỗi, thật xin lỗi anh. Anh đã hai mươi tuổi rồi, cần phụ đạo gì chứ? Tôi thấy buổi học thử này không cần thiết nữa, không thích hợp lắm..."

Đùa, chẳng lẽ tôi lấy năm trăm tệ một giờ chỉ để đi dạy người ta làm đàn ông hay gì?

Tôi còn chẳng già bằng người ta, thuê tôi dạy người ta làm đàn ông, dạy kiểu gì giờ? Dạy phương pháp nào? Chịu không hình dung được luôn đó!

"Vậy cô giáo nỡ lòng nào phụ lòng mong đợi của mẹ tôi hả?"

Kỳ vọng của mẹ anh á? Kỳ vọng gì cơ? Kỳ vọng anh đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học hay là thành tích của anh được nâng lên mười bậc?

Như thấy được sự nghi hoặc của tôi, anh ta bóc một cây kẹo mút vị dâu khác nhét vào miệng tôi.

"Đương nhiên là..."

"Kỳ vọng tôi sẽ được dạy dỗ trở thành một người đàn ông tốt."

"Sao? Mức lương kia vẫn chưa thoả mãn hả?"

"Tôi trả thêm năm trăm tệ nữa nhé?"

"Một ngàn một giờ, ngày dạy hai tiếng, dạy tôi làm đàn ông, OK?"

Tôi nhìn anh không nói nên lời, cắn một miếng kẹo mút mà đầu óc quay cuồng.

Thẳng thắn mà nói, ban đầu tôi rất vui vẻ với mức lương này. Năm trăm tệ một giờ, vậy thì chỉ trong bốn tiếng dạy vào hai ngày cuối tuần, tôi sẽ kiếm được hai ngàn, vị chi một tháng kiếm được tám ngàn tệ.

Với tám ngàn tệ này, tôi không cần phải xin chu cấp từ gia đình nữa, ngược lại còn có thể hỗ trợ bố mẹ một phần chi phí sinh hoạt.

Vừa mở cửa đã nhìn thấy anh chàng trước mặt, nói thật tôi thấy khá thất vọng, cảm giác như miếng mồi ngon đến miệng rồi còn rơi mất.

Tôi liếm liếm môi, cất giọng thăm dò: "Anh thật sự... không biết... làm đàn ông hả?"

Rõ ràng câu hỏi này quá là ngớ ngẩn. Anh ta nhìn tôi, bụm miệng cười một lúc lâu.

Cuối cùng, vì tiền, tôi quyết định thoả hiệp, tạm thời vẫn đứng lớp một hôm. Nếu không ổn, tới lúc ấy tôi sẽ bỏ chạy. Dù gì tôi cũng chẳng mất phí môi giới việc làm.

Đồng ý đứng lớp xong tôi mới thấy hối hận. Học sinh của tôi... anh ta là Cố Hoài, cao hơn mét tám, lúc này đang ngồi đó, hết nhìn tôi lại nhìn sang đống sách giáo khoa cấp ba tôi mang theo đang bày ra trên bàn.

Cố Hoài tuỳ tiện lật vài trang sách, ngồi trên sofa, hơi khom lưng, sau đó cầm một đôi găng tay màu đen đeo vào tay, động tác chậm rãi.

"Mẹ tôi lừa em thế nào? Nói tôi bao nhiêu tuổi?"

Anh ta hơi hé miệng, dùng răng cắn sợi dây màu đen trên găng tay, đôi mắt đào hoa tinh nghịch nhìn tôi.

Tôi đoán bụng, Cố Hoài chắc thuộc kiểu người mười điểm thì mất chín là nổi loạn. Tóc màu bạch kim rất kén, nếu là ở trên đầu người khác chắc chắn sẽ xấu ma chê quỷ hờn, nhưng ở trên đầu anh ta lại rất đẹp, kết hợp với khuôn mặt thanh tú, đẹp trai, đến cả chiếc khuyên tai anh ta đeo cũng trông rất hút mắt.

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, hai tay chống lên đầu gối, thành thật trả lời: "Giáo sư Giang không nói gì cả, chỉ bảo tôi cứ đến thử xem sao. Đống sách này là do tôi tự chuẩn bị."

Cố Hoài đột nhiên đứng dậy, hỏi tôi: "Đúng là sinh viên ngoan. Này, em chơi mô tô bao giờ chưa?"

Tôi gật đầu, mặc dù hơi thắc mắc cái này thì liên quan gì đến việc học, vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Ba tôi từng lái mô tô, tôi cũng biết chút chút."

...

Cố Hoài mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc, sau đó kéo tôi đứng dậy, đi xuống ga ra dưới tầng hầm, chọn bừa một chiếc xe rồi nhét tôi vào.

Tôi bám lấy cửa xe, vừa lo vừa sợ: "Anh định đưa tôi đi đâu?"

"Lên lớp thôi."

Ngay sau đó, chiếc xe lao vèo ra ngoài, tôi hoảng hồn cuống cuồng thắt dây an toàn.

"Anh có thật là con trai của giáo sư Giang Du Anh không?"

"Sao? Nhìn không giống à?"

"Số chứng minh thư của mẹ anh là bao nhiêu?"

"Sợ tôi đem em đi bán hay gì?"

"Bây giờ thời sự đưa nhiều tin về..."

Cố Hoài liếc nhìn tôi, bật cười: "Em có biết em sẽ phải vất vả đến mức nào mới mua được chiếc xe em đang ngồi không?"

Tôi không muốn biết, tôi muốn về nhà!

2.
Nửa giờ sau, xe của Cố Hoài lái vào một ga ra ngầm, xe vừa tắt máy đã có người chạy tới đón, bận rộn mở cửa giúp chúng tôi xách đồ.

Cố Hoài hất cằm: "Xuống xe đi."

Tôi ôm chặt chiếc ba lô trước ngực, sợ hãi bước ra khỏi xe.

Anh ta lấy từ băng ghế sau xe ra một chiếc mũ bảo hiểm màu đen, so với đầu tôi, một lúc sau mới nói: "To quá rồi. Sao đầu em bé tí thế?"

Tôi bồn chồn, hỏi anh ta: "Anh muốn làm gì? Tôi không biết chơi mô tô, cùng lắm chỉ có thể lái ô tô điện thôi. Tôi thật sự không biết..."

Tiền rất quan trọng, nhưng tính mạng còn quan trọng hơn.

Cố Hoài ném chiếc mũ bảo hiểm ra phía sau, người ở sau đưa tay bắt rất chuẩn xác.

"Yên tâm đi, không chết được! Nói về kỹ thuật, tôi đứng số hai, không ai dám tranh số một."

Người đàn ông mặc vest đứng phía sau như thể sợ tôi không tin nên gật đầu lia lịa phụ họa, còn giơ ngón tay cái để lên ngực.

Trường đua mô tô rộng đến mức khó tin, khi chúng tôi tới nơi đã có một nhóm người đợi sẵn, ai nấy đều đứng dựa vào xe.

Tôi cúi đầu đi theo sau Cố Hoài, vừa đi vừa suy đoán xem mình sẽ chếc kiểu gì, cứ mải lo nghĩ nên lúc anh ta dừng lại, tôi không biết, cứ thế đâm đầu vào lưng anh ta.

Tôi nghe loáng thoáng tiếng anh ta cười khẽ, sau đó là tiếng của người đứng đối diện chúng tôi, giọng điệu có vẻ châm chọc: "Cố Hoài, không phải cậu đã bảo hôm nay sẽ mang theo ai tới chơi cùng à? Sao? Nhân duyên kém vậy luôn ta ơi?"

Cố Hoài không quay đầu lại, tay đưa ra sau quờ quạng tìm bắt tay tôi. Lần một bắt hụt, tôi thấy tay anh ta cứ vung vẩy trước mắt tôi, chẳng biết nghĩ gì vô thức đưa tay cho anh ta.

Cố Hoài hơi khựng lại, sau đó nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra phía trước, ngạo nghễ nói với đối phương: "Tự lo thân mình đi, khỏi quản!"

Lúc này tôi mới nhìn rõ đội hình phía đối diện, một nhóm cả nam lẫn nữ mặc toàn áo khoác da, quần dài đều màu đen.

Nói thật, tôi mắc bệnh mù mặt, nhìn ai cũng giống nhau. Trong đám người này, tôi chả quen ai ngoài Cố Hoài.

Người dẫn đầu đội đua bên đó liếc tôi một cái, cười khinh: "Ha ha, tìm được con em tiểu bạch thỏ ở đâu tới đấy? Lát nữa bị hù cho tè cả ra quần thì xấu hổ lắm đấy."

Hắn ta vừa nói xong, tôi lập tức đỏ bừng mặt.

Cố Hoài nhìn có vẻ đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này thật. Anh ta đột nhiên nhíu mày, thay đổi cách động viên tôi: "Thắng cuộc sẽ có tiền thưởng. Khoảng chừng năm vạn. Tôi hứa với em, nhất định chúng ta sẽ thắng, một nửa tiền thưởng sẽ là của em. Đấy, có phải hời hơn mức lương năm trăm tệ một giờ của em không? Quá ngon còn gì?"

Không phải vì một nửa tiền thưởng mà là vì tôn nghiêm không chịu khuất phục của tôi!

Lúc này, một chiếc mô tô màu đỏ đen từ đằng xa phóng nhanh đến, sau đó phanh ngắt lại, dừng trước mặt chúng tôi.

Cô gái ngồi trên xe cởi mũ bảo hiểm, mái tóc đen dài xõa tung, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Ánh mắt cô ấy dán vào tôi và Cố Hoài một lúc, sau đó mặt không chút thay đổi quay đi.

Lúc này, đại ca trong nhóm đứng cạnh tôi bắt đầu phổ cập kiến thức cho tôi: "Tiểu bạch thỏ, nói cho em nghe, trận này em và Hoài ca nhất định phải thắng nhé! Em thấy mỹ nữ vừa rồi không? Trận đấu này là Hoài ca với Quý Ngưỡng tranh giành người ta đó. Thua thì còn mặt mũi nào nữa đâu..."

Tôi liếc mắt sang, sửa lại câu chữ: "Tôi không phải tiểu bạch thỏ. Tên tôi là Lâm Chi Hạ."

"Nhưng nói vậy..." tôi hạ thấp giọng: "đây là tu la tràng* chỉ để tranh giành một cô gái thôi sao?"

*tu la tràng (修罗场): nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, trong tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.

"Ừm, nói vậy cũng đúng. Nhưng mà dù gì tôi vẫn tin chắc phần trăm cơ hội Hoài ca chiến thắng là rất cao."

"Lý do?"

"Tại vì Vương Khâm Nha thích Hoài ca chứ còn gì nữa má."

Tôi nghi hoặc: "Vậy tôi phải làm gì mới giúp anh ta thắng cuộc được?"

"Không cần gì ngoài việc ôm chặt vào và im lặng!"

"Này, nói gì nói lắm thế? Lại đây!"

Cố Hoài nheo mắt, vẫy vẫy tay gọi tôi lại. Chả biết anh ta kiếm đâu ra một chiếc áo khoác da, mặc lên người tôi, lại lấy thêm miếng đệm đầu gối, miếng đệm cổ tay và miếng đệm thắt lưng ra, toàn những thứ sẽ bảo vệ được tôi nhiều nhất có thể.

Anh ngồi xổm xuống đất khóa miếng đệm đầu gối cho tôi. Nhìn mái tóc màu bạch kim của anh lấp lánh dưới ánh mặt trời, tôi vô thức nuốt nước bọt. Càng nhiều đồ bảo hộ tôi lại càng cảm thấy sợ hãi. Tôi phải làm gì đây?

Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định: đâm lao phải theo lao!

Không phải vì một nửa tiền thưởng, không phải vì tôn nghiêm không chịu khuất phục của tôi mà là vì mối tình rung chuyển trời đất của Cố Hoài!

Tôi leo lên xe, hai tay tự giác siết chặt eo Cố Hoài. Giọng nói anh nghèn nghẹn phát ra từ bên trong chiếc mũ bảo hiểm. Anh cười: "Nào cô Lâm, thả lỏng xem nào, chặt quá!"

Nghe vậy, tôi ngoan ngoãn nới lỏng tay. Cố Hoài cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ trắng nõn trên eo mình, mỉm cười khó hiểu.

Tôi vùi đầu, chỉ cảm thấy gió thổi qua người như một con dao hung hãn.

Đại ca ban nãy nói tôi hãy cứ im lặng, vậy nên, vì an toàn tính mạng của bản thân, tôi nghiến răng nghiến lợi yên tĩnh như gà*.

*An tĩnh như kê (安静如鸡): từ thường dùng trong giới fan, dùng để chỉ một đám fan hâm mộ đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.

3.
Cuối cùng xe cũng dừng lại. Đôi chân dài của Cố Hoài đặt xuống đất, cởi mũ bảo hiểm ra, nghiêng đầu nhìn tôi nhắc nhở: "Cô Lâm, cô còn sống, có thể buông tay được rồi."

Tôi buông tay ra, hai tay chuyển qua bám vào chiếc xe, đờ đẫn ngồi trên xe một lúc lâu. Tới lúc muốn nhấc chân xuống xe, tôi mới phát hiện hóa ra mình không còn chút sức lực nào.

Cố Hoài tỏ ra ân cần, nắm lấy cánh tay tôi, một tay vòng qua eo tôi, bế tôi xuống xe. Mồ hôi tôi ướt bết cả tóc, dính vào mặt. Tôi không quên hỏi thăm tình hình: "Sao rồi? Chúng ta có thắng không?"

"Sao cơ?" Cố Hoài nghe không rõ, ghé sát vào tôi hỏi lại.

Tôi nhìn đồng hồ, vừa khéo, hết hai tiếng rồi. Tôi lảo đảo đứng thẳng người: "Tôi nói, hết hai tiếng rồi. Tôi về trường!"

"Nhanh vậy à? Một ngày em chỉ làm có hai tiếng thôi hay còn mấy tiếng nữa?"

"Tôi không rảnh!"

Bỏ việc, bỏ việc thôi! Quay về nhất định tôi sẽ báo nghỉ việc gia sư này.

Đây không phải là tôi dạy anh ta làm đàn ông. Là anh ta dạy tôi thì có!

Anh ta còn dạy tôi phải sống nghiêm túc, phải hết sức trân trọng cuộc sống này!

Cố Hoài lẽo đẽo đi theo sau lưng tôi, ai tiến tới bắt chuyện cũng gạt phắt đi: "Không tụ tập nữa, tôi phải đưa cô giáo của tôi về."

Xe đậu bên ngoài trường đua. Tôi vừa định leo lên xe, anh đã kéo tôi lại, cười hỏi: "Ngày mai em vẫn sẽ lên lớp chứ? Mai tôi sẽ không đua xe nữa. Em muốn tôi làm gì cũng được."

Tôi bối rối. Muốn làm gì nhỉ?

Tư tưởng đạo đức? Đạo đức gia đình? Hay những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội?

Tôi thành thật từ chối: "Không. Tôi là người hướng nội. Bắt tôi tham gia cuộc vui kiểu này, tôi không làm được. Không phù hợp tí nào."

Cố Hoài cười, hạ thấp giọng xuống: "Khéo ghê, tôi là người hướng ngoại, đến ngân hàng rút tiền chẳng thèm che mặt. Hai chúng ta bổ sung cho nhau rất ổn mà, chắc chắn phù hợp."

...

Giáo sư Giang Du Anh biết chuyện Cố Hoài ngay ngày đầu tiên gặp mặt đã dẫn tôi đi đua xe thì giận lắm, mắng con trai một trận.

Trong văn phòng, giáo sư kéo tôi lại, giải thích với tôi: "Hạ Hạ, cô nói em nghe, chuyện cô nhờ em làm gia sư cho con trai cô không phải chỉ là lời nói đùa đâu. Thanh niên các em bây giờ không phải thường cứu rỗi bản thân bằng tri thức mà đúng không? Cô chỉ nghĩ, để thằng nhóc Cố Hoài quen thân với con hơn, biết đâu nó lại học được từ con một tí xíu phẩm chất tốt đẹp."

"Em không biết em giỏi giang tới mức nào đâu. Cô vẫn luôn ước ao mình có được một đứa con gái ngoan ngoãn như em đó. Lần trước nghe em gọi điện thoại cho bố ở ngoài hành lang, trái tim cô như tan chảy luôn được ấy..."

Giáo sư Giang Du Anh năm nay đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn rất xinh đẹp. Những nếp nhăn ở đuôi mắt càng tôn thêm vẻ dịu dàng của năm tháng.

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp giáo sư là khi tôi vừa mới chân ướt chân ráo vào học tại trường. Khi ấy, bà nhẹ nhàng hỏi tên tôi, sau đó nhận làm giáo viên hướng dẫn cho tôi, chăm sóc, chỉ dẫn tôi rất tỉ mỉ trong suốt hơn hai năm qua.

Tôi bối rối xoa xoa lòng bàn tay: "Giáo sư Giang, nếu cô và Cố Hoài không ngại, em có thể làm bạn với Cố Hoài. Tiền thì thôi ạ, cô không cần trả cho em, cũng không thích hợp..."

Cô hướng dẫn xua tay: "Ôi dào, cô không ngại đâu! Nhưng mà tiền thì em phải nhận, thời gian là bạc là vàng, không thể lãng phí thời gian ở thằng nhóc Cố Hoài được."

Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa văn phòng, hai chúng tôi đồng thời ngẩng đầu lên, là Cố Hoài tìm đến.

Giáo sư Giang còn ngạc nhiên hơn cả tôi: "Sao con lại tới đây?"

Cố Hoài đút hai tay vào túi quần, bước vào, uể oải thả người ngồi xuống ghế sofa: "Mẹ yêu, con trai tới đón mẹ tan làm."

Giáo sư "hừ" một tiếng, nháy mắt với tôi, nhỏ giọng khen ngợi: "Phải công nhận, Hạ Hạ, em dạy tốt lắm."

Á? Chắc không phải tại em dạy đâu, là vì Cố Hoài đã trưởng thành thật rồi chăng?

Vốn dĩ trưởng thành cũng chỉ là một việc xảy ra trong một khoảnh khắc mà thôi.

Cố Hoài nhìn tôi, ho nhẹ một tiếng: "Mẹ, sao không giới thiệu gì hết vậy?"

"Giới thiệu cái đầu con. Hôm qua hai đứa đã gặp nhau rồi lại còn chưa quen nữa à?"

Tôi nghĩ lại, đúng là hôm qua chúng tôi đã gặp nhau rồi, nhưng tên thì vẫn chưa giới thiệu. Vậy nên tôi chủ động vẫy tay chào: "Xin chào, tôi tên Lâm Chi Hạ."

Anh ngồi thẳng người dậy, trịnh trọng giới thiệu: "Hi, tôi là Cố Hoài."

Giáo sư có một cuộc điện thoại gọi tới, phải ra ngoài, để lại hai chúng tôi ngồi trong phòng, nhìn nhau xấu hổ.

Tôi lúng túng, ngón chân giấu trong giày cứ vẽ qua vẽ lại, giọng lí nhí: "Tôi còn có việc phải làm, xin phép đi trước đây. Lát nữa phiền anh nói giúp tôi với giáo sư nhé."

Thật không ngờ, chân trước tôi vừa ra khỏi cửa, chân sau anh ta đã lẽo đẽo theo sau. Ỷ thế vào đôi chân dài, Cố Hoài nhanh chóng chặn đường tôi, tự tin hỏi: "Sao hôm nay em không lên lớp? Có gì không hài lòng về tôi à?"

Tôi còn đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào mới có thể đi, anh ta lại hỏi tiếp: "Vẫn chưa bằng lòng về mức lương hả?"

Tôi thành thật trả lời: "Không phải, cả hai đều không có vấn đề. Chỉ là năng lực của tôi có hạn, dạy anh làm đàn ông tốt thì khó cho tôi quá. Anh hoàn toàn có thể tìm người khác giỏi hơn tôi mà."

Cố Hoài đột ngột đổi chủ đề: "Bây giờ em đang học chuyên ngành gì?"

"Kinh tế học."

"OK, vậy được."

"Gì cơ?"

"Kể từ giờ, tôi quyết định sẽ học song ngành!"

4.
Cô bạn cùng phòng của tôi, Lý Kỳ, nằm trên giường nói chiều mai có một trận đấu bóng rổ giữa trường chúng tôi với một trường khác, hỏi tôi có muốn đi xem cùng không.

Tôi không có hứng thú với mấy cuộc vui, thế nên vừa nghe thấy vậy đã lập tức từ chối, nằm bò ra bàn học, nghiêm túc tra cứu thông tin cá nhân của mình.

Lý Kỳ từ trên giường nhảy "huỵch" xuống, lay lay cánh tay của tôi: "Không, phải đi. Hạ Hạ, cậu nhất định phải đi. Cậu không biết đâu, trận đấu ngày mai sẽ có cả nam thần Thẩm An Dữ của trường chúng ta tham gia đấy."

"Chuyện đấy đâu liên quan gì đến tớ chứ?" Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Cậu đúng là đầu đất!" Lý Kỳ nhéo eo tôi, tiếp tục: "Nghe nói trường bên cạnh có nhiều mỹ nam lắm, cậu mà không đi thì ai giúp tớ xin WeChat của trai đẹp được đây. Đi, phải đi! Không có mỹ nữ cậu đi cùng, tớ chịu không xin được WeChat của ai đâu. Hạ Hạ..."

...

Trường bên cạnh là trường đại học thể thao đứng nhất nhì cả nước, còn trường chúng tôi lại là trường đại học khoa học xã hội top đầu.

Theo như mọi năm, trường chúng tôi chưa đánh bại được đội nào trong mấy giải đấu thể thao cả. Nhưng năm nay, đội tuyển của trường do nam thần Thẩm An Dữ dẫn đầu, nghe nói anh ta rất giỏi, chưa để thua trận nào.

Giải đấu giữa các trường được tổ chức rất rầm rộ, trên sân và khán đài đều chật kín người.

Tôi và Lý Kỳ vừa ngồi xuống đã nhìn thấy Thẩm An Dữ chạy tới.

"Hạ Hạ?"

Thẩm An Dữ mặc một chiếc áo thi đấu màu vàng, để tóc đen cắt ngắn gọn gàng, quả không điêu khi gọi anh ta là nam thần, thực sự rất đẹp trai.

Có điều... tự nhiên tôi lại liên tưởng đến Cố Hoài. Ừm, Cố Hoài vẫn đẹp trai hơn.

"Tiền bối, phải ra sân rồi ạ!" Tôi cười, đưa tay làm một động tác cổ vũ.

Lý Kỳ nhìn bóng dáng Thẩm An Dữ chạy vào sân thi đấu, ghé sát vào tôi: "Ui cha, nhìn xem người ta tràn đầy năng lượng như thế nào kìa, cậu chỉ nói có một câu mà người ta hừng hực khí thế hẳn."

"Chiến đấu vì danh dự!" Tôi làm bộ gật đầu.

"Quái lạ. Sao đối thủ vẫn còn chưa ra sân nữa?" Lý Kỳ lẩm bẩm.

Giây tiếp theo, tiếng hò reo vang lên khắp sân, tôi đảo mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy được một nhóm người mặc áo thi đấu màu trắng bước ra. Người đi đầu rất nổi bật, mái tóc màu bạch k... hửm? Cố Hoài ư?

Lý Kỳ đứng bên cạnh nắm lấy tay tôi: "Tớ chấm anh chàng kia! Chị em tốt, cậu nhất định phải xin được WeChat người ta cho tớ nhé, nếu không, tớ chếc cho cậu xem!"

Đột nhiên cảm giác hình như Cố Hoài liếc nhìn tôi một cái, cũng không biết có phải tôi nhìn nhầm không nữa.

Lý Kỳ lại phấn khích: "Ê vừa rồi anh ấy nhìn sang góc này đúng không? Đúng không?"

Tôi cố gắng nhắc nhở: "Lý Kỳ, không được đâu, việc này tuyệt đối không được. Anh ấy đã có người trong lòng rồi, xin WeChat không thích hợp lắm đâu."

Cô ấy nhìn tôi bằng vẻ mặt như bị sét đánh trúng: "Sao cậu biết?"

Tôi thản nhiên: "Ờ, tớ nghe nói vậy."

Lúc nghỉ giữa hiệp, Lý Kỳ cứ một hai bắt tôi chạy ra đưa nước cho Thẩm An Dữ. Cô ấy bảo mình đã bị tiếng sét ái tình đánh ngỏm rồi, không có tâm trí nào mà mang nước ra cho đối thủ của anh chàng đẹp trai kia nữa.

Tôi chỉ còn cách cắn răng đi xuống sân, đưa nước cho Thẩm An Dữ. Đồng đội của anh ta ở bên hú hét như một bầy đười ươi đực.

Chợt tôi cảm thấy lạnh gáy, vội quay đầu lại nhìn.

Cố Hoài một chân đang giẫm lên quả bóng, tay phải buông hờ hững bên hông, trong tay cầm một chai nước, ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi, sắc mặt không được vui.

Bên cạnh là Vương Khâm Nha, chính là cô gái ở trường đua ngày hôm đó. Nhìn hai người đứng với nhau, chắc là Cố Hoài đã thắng trong cuộc đua xe đó rồi.

Ừm, tốt hơn hết là đừng gây ra bất cứ hiểu lầm nào, nghĩ vậy, tôi làm lơ, quay người cúi đầu rời đi.

Hiệp hai bắt đầu. Bất cứ ai cũng nhận thấy được khí thế của đội Cố Hoài rất mạnh, gần như đè bép đội của Thẩm An Dữ.

Ngay cả một con gà mờ không biết nhiều về bóng rổ như Lý Kỳ cũng phải thắc mắc: "Đậu má, đội tuyển trường mình đào phải mồ mả tổ tiên đội trường bên rồi hay gì?"

Tôi không thể không nhìn Cố Hoài trên đấu trường, khuôn mặt anh ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt anh sắc bén như đang săn mồi.

Ánh nắng đầu xuân rất trong lành, không lạnh cũng không hanh khô, chiếu rọi xuống những thanh niên trẻ tuổi bừng bừng khí thế hiên ngang, không chịu lùi bước.

5.
Cũng chẳng có gì ngạc nhiên, dưới khí thế hừng hực của đối thủ, người chưa từng để thua bất cứ trận nào như Thẩm An Dữ cũng rơi vào tuyệt vọng.

Trên khán đài lại vang lên tiếng la hét của các bạn học khác. Tôi nghĩ bụng, chắc là Thẩm An Dữ lại tới tìm, vội lợi dụng đám đông nhốn nháo kéo Lý Kỳ chuồn đi.

Hai chúng tôi như hai con mèo, khom lưng luồn lách được nửa đường, trước mặt đột nhiên bị một người chặn lại. May mà người ta nhanh tay chặn đầu tôi, nếu không tôi không kịp phản ứng sẽ đâm thẳng vào chỗ ba chấm kia mất.

Tôi đứng thẳng dậy và nhìn người ta với vẻ mặt khó hiểu, những người bên cạnh tôi cũng nghi hoặc, tự động nhường bước.

Lý Kỳ nhìn anh ta, sau đó lại nhìn tôi, ngón tay khều khều bả vai tôi: "Hạ Hạ, cậu quen anh ấy à?"

Không biết tại sao, tôi vô thức lắc đầu.

Thấy tôi lắc đầu, ánh mắt Cố Hoài lập tức thay đổi, quét tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đó... theo cách nói của Lý Kỳ thì...

"Vậy tại sao anh ấy lại nhìn cậu như kiểu bị cậu cho đội mũ xanh thế?"

Cố Hoài không vạch trần tôi, giả vờ hỏi: "Bạn học này, tôi tên Cố Hoài, có thể thêm WeChat không?"

Nam sinh đeo kính phía sau liếc nhìn tôi, ghé vào tai anh ta, dùng giọng không lớn không nhỏ mà thuyết phục: "Hoài ca, bạn học này hình như là hoa khôi Lâm Chi Hạ của khoa Kinh tế trường bên cạnh. Sao đột nhiên anh lại muốn xin WeChat cô ấy thế? Chưa thấy có tên con trai nào xin được WeChat của cô ấy đâu..."

"Câm miệng!" Cố Hoài lạnh lùng.

Càng ngày càng có nhiều người vây xem, tôi lo lắng siết chặt tay Lý Kỳ, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Sau đó, tôi mấp máy môi, buột miệng: "Tôi... tôi không mang điện thoại."

Lý Kỳ nhanh chóng chớp lấy cơ hội: "Anh đẹp trai, Hạ Hạ nhà em hôm nay thật sự không mang theo điện thoại đâu. Hay là anh thêm em đi, lát nữa em sẽ chuyển WeChat của cậu ấy sang cho?"

Cố Hoài nhếch mép nhìn tôi, rút điện thoại ra quét mã WeChat của Lý Kỳ thật, sau đó đá quả bóng dưới chân ra phía sau, mở ra một lối đi nhỏ đủ cho tôi và Lý Kỳ rời đi.

Anh ta hất cằm, cười cười: "Đi đi, nhớ chuyển cho tôi đấy."

Sau hôm đó, tôi nghe Lý Kỳ kể lại, Cố Hoài rất nổi tiếng ở trường bên cạnh. Tin tức anh ta xin WeChat của một nữ sinh nhưng bị từ chối được lan ra khắp nơi, liên tục treo đầu miệng của sinh viên trong trường suốt mấy ngày liền.

Tất nhiên, mấy ngày đó tôi cũng không ngó ngàng gì đến điện thoại.

Lý Kỳ còn nói, hôm ấy, sau khi về phòng, cô ấy đã lập tức chuyển WeChat của tôi sang cho Cố Hoài.

6.
Khi gặp lại Cố Hoài, tôi đang có mặt ở nhà anh.

Hôm nay là sinh nhật của giáo sư Giang, bà mời tôi về nhà, nói chỉ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn giản, còn nói mấy ngày nay Cố Hoài bận tham gia một cuộc thi gì đó ở nước ngoài.

Nhà họ Cố là một căn biệt thự sang trọng nằm ở khu nhà giàu toàn là biệt thự thuộc thành phố Lâm.

Hôm nay tôi mới biết bố của Cố Hoài là ông chủ Cố của công ty có giá niêm yết lớn nhất thành phố Lâm này. Khi giáo sư Giang còn là một nghiên cứu sinh, bà đã gặp bố của Cố Hoài, lúc ấy đang trở về trường cũ để thuyết giảng. Sau đó hai người yêu nhau, có cuộc sống viên mãn hiện tại.

Khi ông Cố gặp tôi, khuôn mặt lạnh lùng cố gắng biểu lộ sự dịu dàng nhất có thể: "Hạ Hạ phải không? Tôi đã nghe A Anh nhắc về cháu suốt, cuối cùng hôm nay cũng gặp được người thật rồi. Cứ coi đây là nhà cháu đi nhé, cần gì cứ nói."

Tôi lúng túng gật đầu, cười chào: "Cảm ơn thầy Cố."

Bố của Cố Hoài trịnh trọng gật đầu, lúc quay người đi tìm vợ, giọng của ông không lớn lắm nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy: "A Anh, cô bé gọi anh là thầy Cố, đúng là có mắt nhìn thật..."

Bầu không khí đang thoải mái thì có tiếng dì giúp việc kinh ngạc kêu lên: "Thưa ông bà chủ, cậu chủ nhỏ về rồi ạ."

Cố Hoài về ư? Không phải anh đang đi thi đấu gì đó ở nước ngoài không về được à?

Giáo sư Giang mặc một chiếc sườn xám, đứng ở cầu thang ngó ra, hỏi lại: "Cố Hoài á? Sao con lại về? Con bảo con không về được kia mà?"

Cố Hoài liếc nhìn tôi ngồi trên sofa, vừa cởi áo khoác vừa trả lời: "Vừa đúng dịp về được."

"Úi chao, con trở nên gấp gáp như thế từ khi nào? Trước kia con toàn chơi bời bên ngoài thêm vài ba ngày mới chịu về nhà thôi đấy."

Giáo sư Giang ngoài miệng châm chọc nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười vui mừng vì con trai trở về.

Cả tối hôm đó, hai chúng tôi không nói chuyện gì cả. Tôi tự hỏi không biết anh có đang để bụng chuyện tôi giả bộ không quen anh ở sân vận động ngày hôm đó hay không.

Ăn tối xong, vợ chồng giáo sư yêu cầu Cố Hoài đưa tôi về trường, thế nên anh miễn cưỡng nhặt áo khoác lên, nói với tôi: "Đi, tôi đưa em về trường."

Tôi chào tạm biệt bố mẹ của anh, xoay người lại, Cố Hoài đã đi trước tôi một đoạn đường dài. Tôi đành ba chân bốn cẳng chạy theo. Biệt thự nhà họ Cố rất lớn, từ biệt thự đến cổng còn có một con đường dốc, bên đường có đèn chiếu sáng, dọi xuống mặt đường một màu vàng nhạt.

Chẳng hiểu vì sao Cố Hoài không lái xe mà chỉ đi bộ, chắc là để nhanh tiêu hoá hết bữa tối chăng?

Tôi nhanh chóng đuổi kịp anh, nói nhỏ: "Anh chỉ cần đưa em đến bến xe buýt hoặc ga tàu điện ngầm gần nhất là được, em có thể tự về."

Cố Hoài dừng lại, ngoái đầu nhìn tôi, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, tôi vẫn thấy rõ khuôn mặt thanh tú của anh.

"Mất hai mươi phút là đến được ga tàu điện ngầm gần nhất, em có muốn đi bộ không?"

"Không sao, em có thể đi xe đạp ghép, chắc chỉ mất khoảng mười phút thôi."

"Lâm Chi Hạ!" Cố Hoài đột nhiên gọi tên tôi.

"Hả?" Tôi ngước lên.

"Lấy điện thoại ra."

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, cầm nó bằng cả hai tay và tiếp tục ngước nhìn anh.

"Mở WeChat."

Giọng nói của anh mang một loại cảm giác trong trẻo dễ chịu, trong đêm thu, mang theo hương thơm hoa hải đường mê người.

Tôi như bị bỏ bùa, làm theo lời anh từng bước một, mỗi khi làm xong một bước tôi lại ngước nhìn anh đầy háo hức.

Cố Hoài nhìn tôi một lúc, không khỏi bật cười, sau đó cúi người xuống, dùng một đôi mắt hoa đào nhìn tôi, hỏi tôi: "Lâm Chi Hạ, có thể thêm WeChat không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh: "Ơ... không phải bạn của em đã đưa cho anh rồi..."

"Không giống nhau."

Có gì không giống? Tôi thắc mắc nhưng cũng không hỏi. Cố Hoài rất lịch sự, có vẻ anh sẽ vui vẻ hơn nếu được chính tôi đồng ý thêm WeChat.

Sau đó, anh dẫn tôi đi lòng vòng qua các căn biệt thự suốt nửa tiếng đồng hồ trước khi đến ga tàu điện ngầm.

Tôi có hỏi một lần, anh thẳng thừng nói mình đi lạc nên tôi cũng không hỏi thêm nữa. Nếu nhà tôi mà giàu đến mức ở được khu này, phải tôi, tôi cũng đi lạc

7.
Ảnh đại diện WeChat của Cố Hoài là hình một chú chó con cầm bút vẽ, tên tài khoản chỉ có một chữ "Cố".

Tôi nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh một lúc lâu, nhấp vào và mở vòng kết nối bạn bè của anh ấy, chẳng có gì cả.

Ngay lúc tôi định thoát ra, ngón tay vô tình vuốt một cái, một vòng bạn bè mới được cập nhật.

Cố Hoài đăng lên một bức ảnh, nhìn vị trí chắc là một bụi cây ở sân biệt thự nhà anh. Dòng chữ kèm theo: [Buổi tối, tôi gặp được một con thỏ.]

Con thỏ? Tôi nhấp vào bức ảnh và phóng to, nhìn muốn mù mắt vẫn không thấy được con thỏ nào cả.

Giây tiếp theo, ý thức được mình đang làm gì, đầu óc đột nhiên tỉnh táo, tôi lắc lắc đầu mấy cái, thoát khỏi khung trò chuyện.

Tôi thẫn thờ nhìn chiếc đèn hình con thỏ trên bàn, tự nhắc nhở bản thân điều này là không thể, mọi cảm xúc đều bắt đầu từ nơi bạn nhìn đến, càng nhìn ai đó thật lâu, theo thời gian bạn sẽ càng đắm chìm, tôi không thể làm điều này được.

Vừa định tắt điện thoại, trên ảnh đại diện WeChat của Cố Hoài xuất hiện một chấm đỏ, tôi vô thức nín thở, không biết vì sao có chút lo lắng.

Nhấp vào, tin nhắn anh gửi tới: [Ngày mai em rảnh không? Anh có cái này cho em.]

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Cái gì?]

Không, nghe nghiêm túc quá!

Đổi câu khác: [Là gì thế?]

Vẫn không được, nghe hơi thân thiết.

Tôi bực bội vỗ trán, nhìn khung chat cứ viết rồi xoá, viết rồi xoá, cuối cùng dứt khoát soạn tin gửi đi: [Xin lỗi, có chuyện gì không?]

Đối phương nhanh chóng trả lời: [Chuyện quan trọng. Nếu như em bận, vậy thì để anh đến đó, xin mã số nhập học của trường em, tới lúc đó em chỉ cần quét mã cho anh là được.]

Tôi lồm cồm bò dậy, kiểm tra lịch học lưu trong điện thoại, chiều mai là thứ Tư, trường nghỉ lễ nên cũng không có việc gì làm.

Sau đó, tôi nằm trên giường nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra Cố Hoài muốn đưa cho mình thứ gì. Kết quả, mải nghĩ quá nên tôi mất ngủ, sáng mai thức dậy người ngợm bơ phờ.

Ngậm một miệng đầy bọt kem đánh răng, Lý Kỳ hỏi tôi: "Tối qua cậu đi ăn trộm đấy à?"

Giây tiếp theo, cô ấy nhìn thấy tôi bới quần áo trong tủ ra, vô thức nuốt nước bọt, sắc mặt như gặp phải ma.

"Hôm nay cậu có hẹn đấy à?"

"Không."

"Vậy cậu bới tung đống váy ra làm cái quái gì? Bình thường cậu còn cóc thèm trang điểm, hôm nay tự nhiên lạ lùng vậy? Nói, anh đẹp trai nào dụ dỗ cậu rồi?"

Tôi dừng việc mình đang làm, đầu óc tỉnh táo ngay lập tức, sau đó ra sức nhét hết toàn bộ quần áo vào trong tủ.

"Không, không phải. Tớ chỉ đang muốn tìm một cái quần thôi, có hẹn ai đâu?"

Cả buổi sáng, tôi như ngồi trên đống kim châm, đối mặt với ánh mắt chằm chằm của Lý Kỳ.

Khi tôi thở hồng hộc chạy đến cổng trường, Cố Hoài mặc áo len đen quần xám đang dựa vào cổng trường say sưa trò chuyện với chú bảo vệ.

Mái tóc bạch kim khiến anh trông có vẻ nổi loạn trong khi khuôn mặt anh thanh tú, điển trai như điêu khắc. Lúc anh cười, đôi mắt đào hoa của anh tỏa sáng, lúm đồng tiền bên phải dường như chứa đầy nước ngọt.

Cố Hoài nhìn thấy tôi liền vẫy tay. Chẳng biết anh đã nói linh tinh gì với chú bảo vệ mà chú ấy nhìn tôi bằng ánh mắt "Tôi hiểu, tôi rất hiểu".

Màu tóc của anh quá nổi bật, tôi không đủ can đảm đi dạo cùng anh trong khuôn viên trường.

Sau khi ra khỏi cổng trường, ở góc đường có một cột đèn giao thông, hai chúng tôi một trước một sau cách nhau một đoạn, người xung quanh mỗi lúc một đông.

Đèn chuyển xanh. Tôi vẫn chưa biết có nên đi tiếp hay không thì đã bị những người phía sau chen lấn, đẩy tôi về phía Cố Hoài.

Anh vươn tay, nắm tay tôi kéo sang phía bên kia.

Tôi: ...

Anh sờ mũi, giải thích: "Bên này ít người hơn..."

Tôi dẫn Cố Hoài tới một con hẻm nhỏ ít người qua lại ở gần đó, hỏi thẳng: "Anh muốn đưa gì cho tôi?"

Anh lấy ra một phong bì, nói: "Đưa tay ra."

Tôi đưa tay ra, anh đặt phong bì vào lòng bàn tay tôi: "Như đã thoả thuận, tiền thưởng nhận được sẽ chia cho em một nửa. Đây là phần của em. Cầm lấy."

Một nửa tiền thưởng? Là hai vạn rưỡi ấy hả?

Tôi đột nhiên háo hức vô cùng, hai vạn rưỡi, tôi phải làm bục mặt không biết bao nhiêu việc part time mới kiếm được số tiền này nữa.

Tôi nuốt nước bọt, nói trái lòng mình: "Cái này không được hay lắm."

Mặc dù tôi cũng đã phải đánh cược tính mạng của mình để tham gia cùng anh, nhưng nhân cách và phẩm giá của tôi không cho phép tôi nhận cái này.

Nghĩ kỹ, tôi vẫn nhét trả lại phong bì vào tay anh: "Không cần, mẹ anh đã trả cho tôi một nghìn tệ cho hai giờ rồi. Tiền thưởng của anh không liên quan gì đến tôi, nhưng mà, chúc mừng anh nhé."

Xin chúc mừng anh đã chiến thắng được tu la tràng hôm đó.

Cuối cùng, Cố Hoài cũng không ép tôi nhận khoản tiền đó, anh lùi một bước, nói muốn mời tôi đi ăn tối.

Lúc đầu tôi có chút lo lắng, tôi còn tưởng rằng với gia cảnh của Cố Hoài, đãi tôi bữa tối nhất định phải là nhà hàng mà tôi không đủ tiền vào, thậm chí tôi còn có chút sợ hãi khi đi đến cao cấp như vậy.

Nhưng cuối cùng, anh đưa tôi đến một nhà hàng rất bình thường, loại nhà hàng mà sinh viên đại học thường đến tụ tập, Cố Hoài hình như rất hay đến đây, khi nhìn thấy anh, ông chủ còn mỉm cười chào đón.

Thật trùng hợp, tôi tình cờ gặp được Lý Kỳ và... Tôi cẩn thận xác định, bạn học ngồi bên cạnh cô ấy không phải là người hôm đó đã ngăn cản Cố Hoài xin WeChat tôi sao?

Giọng Lý Kỳ cao đến buồn cười, thấy tôi xuất hiện thì hưng phấn như bắt được kẻ h*** dâm, tôi vô thức cầm túi lên che mặt.

"Khỏi che đê, tớ thấy cậu rồi, Lâm Chi Hạ!"

Cô ấy chạy tới, dựa sát vào người tôi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa tôi và Cố Hoài, sau đó thấp giọng nói: "Hay quá cơ. Cho nên hôm đó cậu nói anh ấy đã có người trong lòng rồi, ý là nói cậu đó hả?"

Cái gì đây? Tôi nhéo eo cô ấy, nhìn thẳng về phía trước mà không cười: "Cấm nhìn tớ, cấm nói nửa lời."

Cố Hoài đứng tựa vào quầy lễ tân cầm thực đơn vẽ hình, nghe vậy khẽ cười.

Bữa tối hai người biến thành bốn người. Cố Hoài không hỏi tôi thích món gì, chỉ hỏi bọn Lý Kỳ, sau đó cứ từ từ bổ sung thêm từng món một. Đến lúc dọn món, tôi thấy có nhiều món tôi thích, nhưng làm sao anh lại biết được khẩu vị của tôi?

Tôi cắn đũa ngước nhìn anh, tay áo len xắn lên, lộ ra cẳng tay gầy gò nhưng cơ bắp, anh đang cầm một chai Coca-Cola chạm với bạn học Dương Hưởng Minh.

Lúc tôi nhìn anh, ánh mắt anh liếc qua như đáp lại, ánh mắt chạm nhau, tôi vội cúi đầu xuống, mơ hồ cảm thấy chóp tai mình đỏ bừng, nóng bừng. Cố Hoài nhếch miệng cười, ánh mắt nóng bỏng khó tả.

8.
Vốn tưởng rằng sau bữa ăn này, liên lạc của tôi với Cố Hoài sẽ kết thúc tại đây, nhưng khi tôi nhận ra thì mọi chuyện lại rẽ sang một hướng khác.

Không biết tại sao tôi và Cố Hoài ngày càng thân thiết, trước đây anh chỉ nổi danh ở trường bên cạnh, nhưng bây giờ không chỉ thành công đi qua hàng rào bảo vệ của trường tôi mà ngay cả bảng tin thông báo chính thức của trường tôi cũng vậy. Trường học của chúng tôi đã trở thành nơi lui tới thường xuyên của anh.

Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ tìm xem một số bài đăng về anh.

Có lần tôi mời anh đi ăn ở căng tin, anh chỉ đi gọi rau thôi mà cũng được chụp ảnh.

Có bài đăng ảnh anh đi bộ trên đường, hai tay đút túi quần.

Hình ảnh rất đa dạng nhưng nội dung thì giống hệt nhau, về cơ bản là: [Cha mẹ ơi, ai đó cho tôi xin thông tin về anh chàng đẹp trai này vớiiii.]

Bên dưới sẽ là một loạt bình luận, sinh viên trong trường có mà sinh viên trường bên cũng có, tích cực phổ cập cho chủ bài đăng.

[Đừng quăng mồi nữa chài ai. Cậu ta học ở trường chúng tôi nhưng sang đó gặp bạn gái đó.]

[Bạn gái của anh ấy là ai dzạ?]

[Hình như là Lâm Chi Hạ của khoa Kinh tế.]

[Lâm Chi Hạ? Không thể nào! Tôi muốn khởi tố anh ta rồi nha. Tại sao lại đến trường chúng ta tìm bạn gái? Vừa đến đã lập tức theo đuôi Lâm Chi Hạ nữa chứ? Tại sao anh ta phải làm vậy! Tôi muốn anh ta không được vào trường!]

[Lầu trên đừng kích động nha. Ai không biết còn tưởng cậu ấy đào mất một góc tường* nhà cậu không đó, ha ha]

*đào góc tường: cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá banh, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về v.v...

[...]

Cái gì vậy trời? Tôi úp màn hình điện thoại, nằm bò ra bàn một lúc, nhịn không được, hỏi Lý Kỳ: "Kỳ Kỳ, cậu đã xem bảng tin của trường trên Weibo chưa?"

"Vẫn chưa, sao thế?"

Lý Kỳ nằm trên giường, vừa hỏi vừa vội lấy điện thoại mở Weibo ra.

"Hình như bọn họ hiểu nhầm mối quan hệ giữa tớ với Cố Hoài rồi hay sao á. Cậu thấy tớ có nên nhắc nhở trước... để tránh ảnh hưởng tới anh ấy không?" Tôi vẫn chưa quên cuộc đua xe vì Vương Khâm Nha lần trước.

"Hiểu nhầm? Hiểu nhầm cái quái gì?"

Lý Kỳ không thèm ngước mắt nhìn tôi, chỉ dùng giọng cao quãng tám hỏi lại, sau đó bùng phát như bom: "Mẹ kiếp! Đồn không có địch, cứ thế mà xông lên thôi, đấm, đấm hết, cướp người."

"Hiểu nhầm cái quái gì? Tớ tưởng hai người các cậu phải tỏ tình rồi, ở bên nhau rồi chứ, hoá ra vẫn còn dậm chân ở giai đoạn hiểu nhầm thôi à?" Cô ấy trèo xuống, hùng hổ khua tay múa chân.

Bày ra bộ dạng hận rèn sắt không thành thép, cô ấy dí ngón tay lên trán tôi: "Lâm Chi Hạ! Tớ nói cậu lớn lên kiểu gì mà vô cảm thế chứ? Sinh viên hai trường đều nhìn thấy rõ Cố Hoài si mê cậu đến mức nào rồi, còn mỗi cậu ù ù cạc cạc không hay gì vậy à?"

Tôi ngơ ngác cúi đầu xuống, tim vô cớ đập loạn nhịp, phải rất lâu sau tôi mới bình tĩnh lại, nhịp tim cũng bình ổn hơn.

Nhớ lại ngày anh đến trường tìm tôi. Thấy tôi cứ nhìn màu tóc đen anh mới nhuộm lại, anh lúng túng gãi đầu hỏi tôi: "Không đẹp à?"

Tôi gật đầu, bảo cũng được.

Cố Hoài thực sự rất đẹp trai, dù là nhuộm màu tóc nào cũng vẫn đẹp.

Không phải là tôi không cảm nhận được mà là tôi không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới. Không nghĩ tới, làm lơ đi và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

9.
Xuân ấm áp, thu se lạnh, ngày thu phủ xuống một lớp nắng vàng óng, sương mù chồng lên nhau như hoa lọt vào mọi tầm mắt, ở chỗ tôi luôn có một cảm giác mơ hồ kết thúc đột ngột.

Khi học xong phần thứ tư "Kinh tế vi mô", tôi ôm cuốn sách trên tay ra khỏi lớp và nhìn thấy Cố Hoài đang tựa người vào lan can, ánh sáng màu đỏ cam chiếu khắp người, một bạn cùng lớp đi ngang qua giơ điện thoại di động lên định chụp ảnh nhưng anh mỉm cười từ chối.

Khi nhìn thấy tôi, mắt anh sáng lên, chỉ về phía tôi. Cố Hoài lúc này rất hiền lành và khiêm tốn, rất khác với tính cách có phần hơi nổi loạn của anh. Có vẻ cứ là những chuyện liên quan đến tôi, anh đều cố gắng tiết chế bản thân mình lại.

Cố Hoài lắc lắc cốc trà sữa trước mặt tôi, cười hỏi: "Lâm Chi Hạ, hôm nay anh đẹp trai hơn hôm qua rồi nhỉ?"

Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lắc đầu. Không đâu, Cố Hoài, ngày nào anh cũng đẹp cả!

Anh xé túi bọc ống hút, cắm vào cốc trà sữa rồi đưa cho tôi, tay kia rất tự nhiên cầm lấy cuốn sách nặng trịch trên tay tôi.

"Vậy em còn nhìn anh ngơ ngác như thế là ý gì? Em làm anh hiểu nhầm đấy nhé."

Tôi cụp mắt, cúi đầu uống trà sữa, trong đầu tôi hiện lên cuộc điện thoại vừa nhận được, là giọng nói lạnh lùng của dì tôi.

Có một số việc, thà kết thúc càng sớm càng tốt, càng để lâu vết thương càng hằn sâu, càng khó tự chữa lành.

"Hiểu nhầm cái gì?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Đây là lần đầu tiên tôi thẳng thắn phá vỡ sự mập mờ giữa hai chúng tôi.

Cố Hoài sửng sốt. Quen nhau chưa lâu nhưng anh dường như lại là người hiểu rõ tôi hơn ai hết.

Đấy cũng là lý do vì sao anh không hề vội vàng bày tỏ, chỉ thận trọng bước từng bước đến gần tôi.

Cố Hoài thích tôi, nhưng trong tình cảm đó luôn có thêm một phần thận trọng.

Người như anh không nên nhìn trước ngó sau và chấp nhận thỏa hiệp trong tình yêu.

Mặt trời đang lặn, ánh nắng vàng rực nhuộm vàng cả một góc trời.

Cố Hoài đặt tay lên lan can, nắm chặt rồi thả lỏng tay phải, vô ý thức lặp lại mấy lần, sau đó quay đầu nhìn tôi như không có chuyện gì xảy ra.

Anh thực sự rất đẹp trai, mái tóc màu đen mới nhuộm lại được điểm xuyết chút nắng vàng của mặt trời sắp lặn, đôi mắt hoa đào luôn ngập tràn ý cười với tôi, hơi khom lưng xuống, dáng vẻ mang theo cảm giác lười biếng trời sinh.

Anh cố tỏ vẻ thoải mái nhưng giọng điệu lại có chút căng thẳng. Anh hỏi tôi: "Lâm Chi Hạ, chúng ta có thể ở bên nhau không?"

Chúng tôi có thể ở bên nhau không? Tôi không trả lời, chỉ im lặng lắc đầu.

Biểu cảm trên khuôn mặt anh cứng đờ, ngọn lửa hy vọng trong đáy mắt anh bị dập tắt.

Trời sẩm tối, mặt trăng đã tới giờ thay ca.

Cố Hoài nhìn tôi, thẳng thắn hỏi: "Có thể nói lý do không?"

Tôi khẽ cười: "Chỉ là vì tôi không thích anh mà thôi."

"Vậy thời gian qua em chỉ trêu đùa anh thôi à?"

"Thật xin lỗi..."

Anh tức giận rồi, nắm mớ tóc trên đầu, bật cười tự giễu: "OK, OK."

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh càng lúc càng đi xa, im lặng xoè bàn tay ra, bên trong là một miếng bùa hộ mệnh.

Thực ra tôi có ý thức chống lừa đảo rất cao, vì rất sợ người khác chỉ nói vài lời là lừa hết sạch tiền nên tôi luôn từ chối loại người kéo người ta ra đường ngay lập tức.

Nhưng hôm nay có một người nói lá bùa này đã được thử nghiệm, trước đây có một chiếc xe khách bị lật, chủ xe trước đó đã mua lá bùa tương tự như này, may mắn cứu được cả xe, không ai gặp nguy hiểm.

Cũng chả biết lúc ấy tôi nghĩ gì, dùng số tiền gia sư đã nhận được hôm trước, mua lá bùa này về.

Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, tạo thành một vũng nước nhỏ đọng trên mặt đất.

Cố Hoài có lẽ sẽ không hiểu được, tôi giống như một con kiến ​​leo lên từ rễ cây, có thể sẽ phải mất mấy chục năm mới trèo lên được đến cành. Ngay lúc tôi loay hoay tìm lối leo lên thì gặp được ánh ban mai rực rỡ trên cành cây cao tít là anh.

Tôi vốn cho rằng mình rất bình tĩnh, không hề có vấn đề gì, nhưng Lý Kỳ lại bảo suốt mấy ngày sau đó tôi cứ đờ đẫn hệt như bị ai móc hết tim gan ra vậy.

Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, thi thoảng tôi lại nhớ đến Cố Hoài, cảm giác giống như đang mơ một giấc mơ vậy.

Buổi tối, tôi từ chỗ dạy thêm về, muốn về đến trạm xe buýt gần trường nhất vẫn phải đi bộ một đoạn khá xa. Đoạn đường này nằm phía sau trường, mỗi lần đi ngang qua đây tôi đều cảm thấy hơi sợ. Nhưng tối nay không biết vì sao, tôi bất giác cảm thấy đặc biệt lo lắng, sợ hãi cực độ.

Tôi tăng tốc độ, giây tiếp theo, một bóng người lao ra từ con hẻm bên cạnh. Tôi hét toáng lên, co giò muốn chạy nhanh về phía trước nhưng đối phương đã nhanh tay tóm được ba lô của tôi, động tác rất hung hãn.

"Con khốn này, mày chạy à?"

Một giọng đàn ông khá đáng sợ.

Tôi cố chịu đựng sợ hãi quay đầu lại, trong lòng hơi tuyệt vọng: "Anh là ai? Muốn làm gì? Mau thả tôi ra!"

Tay tôi mò xuống đáy ba lô, tìm bình xịt hơi cay nhưng mãi vẫn không thấy đâu.

"Tao muốn làm gì ấy à? Tao muốn biết tại sao mày dám chặn số của tao? Người nhà mày nhận tiền của tao rồi, mày còn định chạy trốn, nếu không tao có cần mò tới tận đây bắt mày không hả?"

Người trước mặt tôi là Vương Phong, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy hắn ta, lần đầu tiên tôi gọi cảnh sát nhưng vô dụng, hắn ta vẫn cứ thong dong nhởn nhơ bên ngoài.

"Tôi không lấy tiền của anh. Ai lấy thì anh đi mà đòi người đó. Nếu vẫn tiếp tục, tôi sẽ lại báo cảnh sát đó."

Tôi nhân cơ hội hắn ta không chú ý, ném cặp sách về phía hắn rồi nhanh chóng quay người bỏ chạy. Nhưng ngay sau đó, hắn ta lập tức bắt lấy cánh tay tôi, khuôn mặt mập thù lù ghé sát tới khiến tôi thấy kinh tởm.

Tôi nhìn quanh cầu cứu người qua đường thưa thớt. Vương Phong bịt miệng tôi, trừng mắt hăm doạ họ: "Nhìn cái mẹ gì? Chưa từng thấy vợ chồng cãi nhau à?"

Tôi cật lực lắc đầu nhưng người qua đường cứ lần lượt bỏ đi.

Có tiếng ai đó ở phía sau Vương Phong. Qua đôi mắt nhoè nước, tôi như nhìn thấy Cố Hoài, ngỡ mình thấy ảo giác.

Anh nhảy xuống khỏi xe, giơ chân đạp mạnh Vương Phong ngã xuống đất, nhặt lên một cây gậy gỗ gần đó, đập mạnh vào đầu hắn ta.

Vương Phong nằm trên đất hét lên: "Mày là ai? Thằng khốn này! Tao dạy dỗ vợ tao, mày xen vào làm gì hả thằng chó? Tao phải gọi cảnh sát tới tóm cổ mày đi!"

Cố Hoài dừng lại, tay vẫn túm tóc hắn ta, ngoảnh lại nhìn tôi, sau đó thẳng tay tát hắn ta một cái: "Vợ? Vợ nào của mày? Ngủ mê nói sảng đấy à?"

"Con khốn đó là vợ tao, tao mua hết năm vạn."

Tôi kéo tay áo Cố Hoài, khàn giọng gọi: "Đừng đánh nữa. Mau gọi cảnh sát đi!"

Anh quay lại, mái tóc đen ngắn rối bù, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy.

Vương Phong không biết từ lúc nào đã đứng lên, tôi chưa kịp phản ứng đã thấy hắn ta nhặt một vật gì đó đập mạnh vào đầu Cố Hoài.

"Mẹ kiếp." Cố Hoài ôm đầu cúi xuống thấp.

Cổ họng tôi nghẹn lại, trong lúc bàng hoàng, tôi giật lấy cây gậy trong tay anh, không kịp suy nghĩ, giơ cao lên đánh mạnh vào đầu Vương Phong.

Hắn ta ngã lăn ra đất, Cố Hoài cũng ngã nhào vào lòng tôi. Rất nhanh đã nghe thấy tiếng còi hụ của cảnh sát tới.

Tôi sợ hãi không thôi, liên tục gọi tên Cố Hoài. Cũng may, anh chỉ bị choáng sau cú đánh của Vương Phong nên tỉnh lại rất nhanh.

Dù vậy, tôi vẫn rất sợ, còn cảm thấy ghê tởm chính mình.

Bác sĩ kiểm tra xong xuôi, nhìn tôi một chút rồi quay sang hỏi anh: "Chàng trai trẻ, bạn gái cậu khóc như mưa thế kia mà không định dỗ dành người ta chút à?"

Cố Hoài ngồi dậy, nhìn tôi một lúc rồi đưa tay về phía tôi: "Lại đây nào."

Anh lau nước mắt cho tôi, sau đó thở dài: "Sao lại khóc? Người như hắn ta không đáng để em phải rơi nước mắt."

Tôi lắc đầu: "Không... xin lỗi."

"Ra là khóc vì anh đó hả? Anh chỉ bị choáng thôi, có làm sao đâu? Em đừng khóc mà."

Tôi lặp đi lặp lại: "Em xin lỗi... là tại em nên anh mới bị thế này..."

Tôi nghĩ chắc anh sẽ hỏi về chuyện ban nãy, đang suy nghĩ phải trả lời anh như thế nào. Nhưng anh lại bảo: "Không sao đâu, nếu em không muốn nói cho anh biết thì cứ nói rõ với cảnh sát là được."

Tôi khẽ trả lời: "Hắn chỉ nói đúng một nửa. Hắn là đối tượng xem mắt mà dì của em đã sắp xếp cho em. Lần đầu tiên biết chuyện, em đã từ chối thẳng thừng. Nhưng có một hôm, hắn ta chụp ảnh em, chặn em ngay trước cổng trường."

Vương Phong là một gã đàn ông đã ly hôn, có một đứa con riêng, quê ở huyện Tương Viên, hiện tại đang làm việc ở thành phố Lâm.

Cố Hoài cau mày: "Xem mắt? Em mới học năm hai..."

Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng tôi vẫn thật thà: "Dì của em ham tiền. Dì ấy bảo càng trẻ tuổi, giá lại càng cao."

"Cũng không biết họ đã nói gì, nhưng lần thứ hai gặp hắn, hắn cứ luôn miệng nhắc đến khoản tiền năm vạn mà dì em đã nhận, giống như lúc nãy..."

"Em cũng có báo cảnh sát rồi, nhưng vô ích thôi. Dì em đã tiêu hết sạch tiền rồi. Em đang cố gắng trả lại cho hắn, hơi vất vả chút nhưng không sao cả."

"Em có từng nghĩ, thứ hắn ta muốn không phải là năm vạn tệ kia không?"

Có chứ! Tôi biết, cũng đã từng báo cảnh sát, nhưng họ cũng chỉ hỏi qua loa vài câu rồi lại thả người. Thế nên từ rất lâu rồi, tôi không dám bước chân ra khỏi cổng trường nữa. Ở yên trong trường, tôi sẽ được an toàn.

Cố Hoài gọi vài cuộc điện thoại, một lát sau, phòng bệnh chật kín người.

Anh giữ tôi lại, giải thích chi tiết mọi thứ với những người mới tới. Có một số câu tôi hiểu được, một số khác thì không.

Sau khi họ rời đi, anh ngồi xuống trước mặt tôi, khẽ nói: "Đừng lo nhé. Họ là đội luật sư của Cố thị. Hôm nay anh nhất định không thể để lãng phí tiền bạc được. Dù có ra sao, anh vẫn sẽ bắt hắn ta phải nôn ra mấy trăm nghìn."

Cảnh sát tới tìm tôi, ghi lại những chuyện đã xảy ra vào biên bản, hứa hẹn với tôi sẽ xử lý thích đáng. Nghe nói Vương Phong sợ hãi không nói nên lời khi nhìn thấy một đống hồ sơ bệnh án của Cố Hoài do bệnh viện cung cấp.

Sau khi cảnh sát vào cuộc điều tra, tôi mới biết hoá ra hắn là một nhân viên đang làm việc cho một công ty con của Cố thị. Phát hiện ra "thằng khốn" bị mình đánh lại là con trai chủ tịch, hắn ta sợ té đái.

Cuối cùng tôi cũng đã có thể trả được hết món tiền năm vạn, sau đó dứt khoát không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa. Chỉ biết là, kể từ lần đó, không bao giờ thấy tên Vương Phong xuất hiện nữa.

10.
Mối quan hệ giữa tôi và Cố Hoài dường như đã quay trở về thời điểm trước khi anh tỏ tình. Sau lần tỏ tình thất bại đó, dường như anh đã hiểu ra được một vài điều.

Anh rủ tôi đi leo núi Yên Hà. Bốn giờ sáng đứng dưới chân núi, không khí bên ngoài khá lạnh, trong xe lại rất ấm áp. Đợi tới khi tôi leo lên núi, bầu trời phía đông đã đỏ rực, nhưng nhiệt độ vẫn còn ẩm ướt và se lạnh. Tôi co mình trong chiếc áo lông vũ dày sục.

Cố Hoài đặt tay trên vai tôi, ra hiệu cho tôi nhìn khung cảnh trước mắt. Ở đó, những đám mây đen dày đặc từ từ tản đi, sau đó, một vầng sáng vàng xuyên qua, mặt trời màu vàng cam dần dần từ trong mây và sóng nước dưới mặt hồ nhô lên, trong nháy mắt, ngàn vạn cỏ cây trong núi đã tươi sáng hẳn. Ánh sáng rực rỡ bao phủ mặt đất.

Cố Hoài đứng bên cạnh tôi, toàn thân ngập chìm trong màu sắc rực rỡ của khoảnh khắc mặt trời mọc.

"Lâm Chi Hạ, mặt trời mọc đẹp nhỉ?"

Tôi: ...

Tôi biết Cố Hoài là một người không có khiếu văn chương, bật cười khi nghe anh nói câu này.

Anh nhéo mặt tôi, cảnh cáo: "Không được cười."

Tôi vội vàng gật đầu. Cười nữa lại bất lịch sự quá, cũng không biết vì sao, tôi gật đầu đồng tình: "Đẹp!"

Anh nhìn tôi một lúc rồi quay đầu đi, vai khẽ run lên vì cười.

"Toi rồi. Tự nhiên em nghiêm túc quá làm anh quên mất định nói cái gì rồi này."

Cố Hoài đưa tay ra xoa tóc tôi rối tung lên để trã đũa.

"Lâm Chi Hạ, nếu là chửi người, anh nhất định sẽ được điểm tuyệt đối, nhưng ngoại trừ việc này, anh không giỏi ăn nói tí nào. Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết..."

"Bất kể em đến từ đâu, gia cảnh thế nào, muốn đi tới đâu, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, anh vẫn sẽ tiếp tục yêu em."

Ngày càng có nhiều người đến ngắm bình minh, tiếng máy ảnh vang lên tanh tách. Dưới ánh bình minh rực rỡ, có đôi ôm nhau, cũng có người chỉ yên lặng ngắm mặt trời mọc. Còn tôi, trong ánh sáng ấm áp và biển người, thu hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy yêu thương trong sáng của Cố Hoài.

...

Sau sự việc Vương Phong tìm đến, tôi đã xin nghỉ học mấy ngày để về thăm nhà.

Tôi nói hết mọi chuyện với bố, tóc ông đã điểm bạc, ông chỉ lặng lẽ đặt những suất ăn đã nấu sẵn lên bàn, giục tôi ăn. Tôi cầm đũa, cũng chẳng có tâm trạng nào để ăn nữa.

Từ khi tôi còn nhỏ, gia cảnh đã rất khốn khó. Bố sức khoẻ kém, không có việc làm, cũng chẳng có ai muốn thuê mướn. Không có tiền, gia đình tôi đành phải trông cậy vào sự giúp đỡ của nhà chú.

Vợ chồng chú dì đã cưu mang cả nhà tôi, thế nên kể từ khi tôi có nhận thức, bố đã luôn dạy tôi phải ghi nhớ công ơn của họ, phải sống hiếu thảo, cố gắng trả món nợ ân tình này.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man, tôi nhận ra ở nhà bên cạnh có tiếng ồn ào. Tôi chạy vội sang xem, bố tôi trước giờ rất hiền lành, giờ đây lê cái chân què, gào thét như một con sói điên.

"Trần Anh Hoa, cô dám bán con gái của tôi cho người ta? Tôi có bột, con gái sẽ ăn bột. Tôi có cơm cũng sẽ cho con gái ăn cơm. Ai cho phép cô vấy bẩn con bé?"

"Suốt hai năm nay, Tiểu Hạ vừa đi học đại học vừa cố gắng đi làm thêm kiếm tiền. Có đồng nào dư cũng chắt bóp lại gửi về nhà cho tôi, cho gia đình cô. Con bé vẫn luôn cảm kích ơn nghĩa của cô chú, vậy mà cô nỡ làm thế với nó, lương tâm của cô bị chó tha đi mất rồi à?"

Dì tôi tên Trần Anh Hoa, chống nạnh chửi đổng: "Tôi đã nói với anh rồi. Nó là con gái, học cho lắm cũng vô ích. Học đến đó đủ rồi, tìm một tấm chồng mà yên bề gia thất không hơn à? Tôi đã tốt bụng sắp xếp cho nó rồi, cha con các người lại còn đổ lỗi cho tôi nữa? Tự mình nghĩ lại cho kỹ xem."

"Đọc cho lắm sách vào, đến lúc đấy cũng ế mốc mỏ ra đấy. Anh à, khi nó còn bé xíu, em cũng đã nói anh rồi. Đừng cho nó đọc nhiều sách làm gì hết, bây giờ anh xem, sách chất tận trời mà lại không nhìn ra Vương Phong kia là người tốt..."

"Trần Anh Hoa, cô... cô..."

Bố tôi tức run cả người, ông mở chiếc túi nhựa màu đỏ đang cầm trên tay, lấy ra một xấp tiền rồi dùng sức đặt lên bàn.

"Đây là mười vạn tệ tôi gom góp định làm của hồi môn cho Hạ Hạ. Cộng thêm năm vạn mà Hạ Hạ đã trả lại cho thằng chó đó. Số tiền này xem như là trả lại công ơn của cô suốt mấy năm qua. Chúng ta xem như chấm hết nợ nần. Kể từ hôm nay, bố con tôi sẽ không đặt chân tới nhà cô nữa."

Nói xong bố tôi liền khập khiễng đi ra ngoài, tôi vội vàng dìu ông: "Bố..."

"Hạ Hạ, bố con đúng là đồ vô dụng! Từ khi con còn nhỏ, bố đã luôn vô dụng như thế, bố xin lỗi, bố..."

Trở về nhà, bố tôi ngồi thẫn thờ trên ghế trước sân một lúc rất lâu.

Tôi lắc đầu: "Bố, con không trách bố. Mọi chuyện sẽ ổn, hai bố con ta xứng đáng được sống một cuộc đời tốt hơn."

Thực ra, đã có lúc tôi rất ngu ngốc. Tôi từng thắc mắc vì sao các bạn học khác có bố có mẹ, vì sao bố của tôi lại rất khác bố của người khác. Thậm chí, đã có lúc tôi cảm thấy rằng thà tôi ch ế t đi còn hơn sinh ra trong một gia đình như thế này.

Nhưng sau này, khi đã lớn hơn, biết nghĩ tới những chông gai trắc trở trên đường đời, tôi nhận ra mình chưa bao giờ phải sống trong cảnh thiếu thốn tình yêu thương.

Tôi chỉ có mình bố, nhưng ông ấy sẽ mua cho tôi những chiếc váy công chúa, và ông ấy cũng sẽ đan cho tôi một chiếc khăn quàng cổ.

Dù ở bên ngoài phải vất vả đến mấy, khi trở về vẫn luôn có bố ngóng chờ.

11.
Lúc gặp lại Vương Khâm Nha là một ngày trước khi tôi đi học lại, lúc đó tôi tình cờ đang mua sắm ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, gặp cô ấy đi cùng với một người bạn.

Khoảnh khắc nhìn thấy người bên cạnh cô ấy, toàn thân tôi bất giác run rẩy, tay cầm túi ni lông run run, trong tiềm thức muốn bỏ chạy.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc cất lên: "Lâm Chi Hạ! Phải cậu không? Vừa thấy tôi đã bỏ chạy, không nhớ bạn học cũ nữa à?"

Vương Khâm Nha nhìn cô ta: "Cậu biết cô ấy hả?"

Cô ta tên Quý Sênh, lớn tiếng trả lời: "Biết chứ! Bọn tớ là bạn học từ tiểu học đến trung học cơ sở luôn kìa."

Cùng với giọng nói này, bao nhiêu ký ức khủng khiếp cũng ùa về trong tâm trí tôi.

Quý Sênh cầm đầu một nhóm bạn học, ném những tờ tiền mệnh giá một tệ vào mặt tôi.

Quý Sênh đẩy tôi vào wc, dùng kéo cắt phăng mái tóc dài của tôi.

Cũng chính cô ta là người khơi ra trò cô lập, tẩy chay, lăng mạ, tung tin đồn thất thiệt, dùng dao cắt cặp sách, đổ keo vào gạo của tôi.

Tôi cứ nghĩ mình đã thoát khỏi ký ức ám ảnh đó. Tôi những tường mình bị bắt nạt là vì mình yếu đuối, chỉ cần lớn lên là có thể đánh lại. Kể cả có không đánh lại được thì cũng có thể ưỡn ngực, thẳng lưng.

Tuy nhiên, cho đến bây giờ, tôi mới nhận ra rằng trưởng thành không phải là một điều kỳ diệu như người ta hay nói. Trưởng thành chẳng qua cũng chỉ là một lời nói dối, rằng con người ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn, cũng sẽ giúp ta tự chữa lành sau những nỗi đau .

Nhưng tại sao, tại sao người làm sai là người khác mà tôi lại là người sợ hãi?

Tôi đã cố gắng hết sức để quên đi quá khứ đó, tôi đang nỗ lực sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi cố gắng học tập và kiếm tiền như một người bình thường, tôi thực sự đã làm việc rất chăm chỉ...

Tay tôi run run khéo khoá túi phát ra những âm thanh khe khẽ, chân tôi như cắm rễ xuống đất, đầu óc trống rỗng hỗn loạn không biết đi về đâu.

Bỗng có ai đó đặt tay lên vai tôi, khiến tôi vô thức ngẩng đầu lên. Một người vốn không thể xuất hiện ở đây đã xuất hiện.

Cố Hoài cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười: "Sao thế? Mới xa nhau có mấy ngày đã quên anh rồi hả?"

Tôi ngước nhìn anh, như thể đột nhiên nhìn thấy một tia sáng chiếu ra từ bóng tối, tôi lập tức nắm chặt lấy cánh tay anh.

Cố Hoài nắm chặt tay tôi, từ từ kéo vai tôi thẳng lại, giọng nói của anh ấy ở bên tai tôi, rất nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi!"

Lần đầu tiên trong đời, tôi dũng cảm nhìn thẳng vào Quý Sênh, người đã tạo ra vô số bóng tối u ám cho tôi.

Cô ta liếc nhìn tôi, nói với Cố Hoài bằng giọng điệu giễu cợt: "Hoài ca? Em vẫn luôn thắc mắc không biết là ai đã quyến rũ anh, hoá ra là con nhỏ này."

Quý Sênh vừa nói xong, nụ cười trên môi Cố Hoài lập tức tắt ngúm, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô ta sắc bén như dao găm.

Vương Khâm Nha thấy sắc mặt của anh, tự giác lùi về sau một bước.

Quý Sênh vẫn tiếp tục: "Hoài ca, anh không biết đâu. Hồi học tiểu học, bố của con nhỏ này cố tình đến lớp quấy nhiễu, viện cớ nhà nghèo để thầy cô và cả lớp phải tổ chức quyên góp một đống tiền cho nó. Còn nữa, nghe nói nó còn hẹn hò qua lại với một lão già lúc đang học trung học đấy ..."

"Cậu nói bậy!"

Những lời giải thích tôi đã nói ra vô số lần. Tôi đã nói với giáo viên, trưởng khoa và các bạn trong lớp, dù tôi có nói gì cũng không ai nghe hay tin, tôi vẫn cố chấp lặp đi lặp lại.

"Bố tôi không đến trường gây rối. Nhà tôi nghèo, bố tôi sợ tôi không mua được máy tính nên mới đến trường xin được hỗ trợ năm tệ. Thầy cô phát động quyên góp hỗ trợ cho tôi."

"Kể từ khi đó, cậu luôn miệt thị hoàn cảnh khốn khó của tôi, cho rằng loại nghèo hèn như tôi đáng bị nguyền rủa, không xứng đáng được đến lớp. Cậu cắt tóc tôi, phá nát cặp sách của tôi, nhốt tôi vào wc. Cậu đầu têu kéo bè kéo cánh tẩy chay tôi..."

Quý Sênh hét lên: "Mày nói láo! Tao chưa bao giờ làm những việc đó. Từ nhỏ mày đã là đứa hay nói bậy, bây giờ vẫn thế. Bố mày nói mày được vào học ở một trường đại học danh giá à? Kể cả thế thì mày vẫn là một con chó, không thay đổi được việc phải ăn cứt đâu."

Cố Hoài lạnh lùng nói: "Câm miệng!"

Vương Khâm Nha cũng rất kinh ngạc, nhìn Quý Sênh bằng vẻ mặt không thể tin được: "Cậu từng là một kẻ bắt nạt ư?"

"Tớ chưa từng làm mấy chuyện đó. Lời của con nhỏ đó nói mà cậu cũng tin à?" Quý Sênh vẫn gân cổ phủ nhận.

Vương Khâm Nha bất lực nhìn coi ta: "Cậu tưởng bạn học cũ của cậu ch ế t cả rồi hay gì? Sự thật thì thế nào? Trước kia cậu một tay che trời, còn bây giờ cậu vẫn ảo tưởng bịt miệng được hết thảy hay sao?"

Lúc này Quý Sênh mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Tất nhiên cô ta không hề sợ tôi, dù tôi có lớn lên kiểu gì thì vẫn luôn là một sự tồn tại đáng khinh bỉ trong mắt cô ta.

Người cô ta sợ là Cố Hoài. Cô ta sợ anh ở bên tôi. Trước kia cô ta có thể mặc sức bắt nạt tôi là vì gia cảnh nhà cô ta khá giả.

12.
Sau hôm đó, tôi rất vui. Đó là lần đầu tiên tôi có được sự dũng cảm mặt đối mặt với kẻ từng bắt nạt mình. Từ bé, tôi luôn là một đứa yếu đuối, nhút nhát, cuối cùng tôi cũng đã có thể làm được điều này.

Mãi sau này tôi mới biết được danh tính những kẻ cùng nhóm bắt nạt do Quý Sênh dẫn đầu.

Không biết là ai đã đăng tin lên tài khoản chính thức của trường cô ta, vạch trần toàn bộ những việc cô ta đã làm hồi còn đi học.

Người tung tin rõ ràng đã chuẩn bị rất lâu, những việc bị vạch trần từ tiểu học đến đại học đều được liệt kê đủ. Tất cả những người có liên quan đến sự kiện bắt nạt bạn học đều được phỏng vấn.

Các tài liệu bị lộ bao gồm các video phỏng vấn được mã hóa, các bản ghi âm cuộc phỏng vấn qua điện thoại và các tài liệu, hình ảnh cũ.

Gia cảnh của Quý Sênh không quá giàu nhưng cũng có chút tiếng tăm, khi tin tức cô ta bắt nạt bạn học bị lộ ra đã bị ảnh hưởng rất nhiều.

Tôi hỏi Cố Hoài nhưng anh khăng khăng phủ nhận. Tôi không tin lắm. Chuyện tôi bị bắt nạt cũng không có quá nhiều người biết.

Cuối cùng, sau khi bị tôi hỏi đi hỏi lại đến phát ngán, Cố Hoài phải lên tiếng thừa nhận. Anh bảo khi biết chuyện của tôi, ông Cố, giáo sư Giang đều rất phẫn nộ. Còn có cả Vương Khâm Nha hôm đó chứng kiến nữa.

Tuy nhiên, sau này chính giáo sư Giang lại tiết lộ, mọi việc đều do một tay Cố Hoài làm. Anh tự thân sắp xếp, xử lý từng người một mà không hề dựa dẫm vào mối quan hệ của nhà họ Cố.

Tôi chợt nhớ tới cái đêm anh đến gặp tôi, anh đã do dự rất lâu mới nhìn vào mắt tôi hỏi: "Lâm Chi Hạ, em có đủ dũng khí nhắc nhớ lại chuyện cũ cho anh nghe một lần cuối cùng rồi xoá bỏ hết những ký ức kinh khủng ấy đi, rũ bỏ quá khứ không?"

Có lẽ là do con người có khả năng tự động phong tỏa ký ức đau buồn, tôi không thể nhớ lại nhiều chi tiết, nhưng mỗi cảnh tượng khi tôi nghĩ đến đều sống động.

Tối hôm đó, trong lúc kể lại, có mấy lần tôi không thể giữ được bình tĩnh. Cứ chốc lát, tôi lại cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp nghẹt, tâm trạng bí bách không tài nào thở được.

Từ đầu chí cuối, Cố Hoài luôn tập trung lắng nghe tôi, ngoại trừ nắm tay tôi, anh chưa từng một lần rời mắt hay ngắt lời tôi.

Khi tôi nói xong, trong màn đêm tĩnh mịch, Cố Hoài đã khóc. Từng giọt nước mắt của anh rớt trên mu bàn tay tôi. Anh cắn răng khóc trong im lặng.

Tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, vuốt từng sợi tóc của anh, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc, anh đừng khóc mà."

Hôm anh gặp Quý Sênh, vẻ mặt anh dường như không có quá nhiều cảm xúc.

Anh chỉ hỏi tôi đã chịu đựng trong bao lâu rồi. Tôi ngẫm nghĩ, chắc là bảy năm, từ năm lớp ba tiểu học đến năm thứ ba trung học, tôi đều phải sống khép nép dưới sự bắt nạt của Quý Sênh.

Vì hồi tiểu học vô tình khiến cả lớp phải quyên góp ủng hộ cho mình, thế nên khi nhà nước có chính sách hỗ trợ học sinh nghèo vượt khó, tôi không dám đề tên mình vào danh sách đăng ký. Tôi thà ăn ít đi một chút cũng không dám đi xin học bổng dành cho học sinh nghèo. Tôi sợ người ta thấy được tên tôi trong danh sách cũng sẽ đối xử với tôi hệt như Quý Sênh. Tiền, tôi có thể không có, nhưng cuộc sống như vậy thì tôi không muốn.

Cuộc sống tươi đẹp của tôi chỉ thật sự bắt đầu khi tôi lên cấp ba. Lúc đó, bạn học của tôi đến từ nhiều miền quê khác nhau, họ có lý trí, có một mục tiêu duy nhất là đậu đại học. Đó cũng là lúc tôi nhận ra được mối quan hệ giữa thầy - trò, bạn học - bạn học thật sự là như thế nào.

Trường cấp ba của tôi chỉ cách nhà tôi ba con phố nên tôi đã đưa Cố Hoài đến đó.

Trên con đường rợp bóng cây xanh, gió nhẹ thổi qua, từng nhóm học sinh chuyện trò ríu rít. Không biết là vì mùa xuân sưởi ấm tâm hồn hay vì say mê ánh mắt tuổi trẻ mà tôi có cảm giác như được sống lại trong hơi ấm, hương thơm.

Cố Hoài chỉ vào một cái cây bên đường rất to, cao vượt cả bức tường rào, tò mò hỏi tôi đó là cây gì.

Tôi lắc đầu: "Em chịu, ai mà biết là cây gì chứ."

Cố Hoài đút tay vào túi, ngẩng đầu, hơi nheo mắt nói: "Hình như là cây trắc bách."

Gió lay động lá cây, tựa như đang đánh lên bản nhạc trẻ trung khiến người ta mơ mộng.

Lúm đồng tiền bên má anh hiện rõ, anh cười, nhìn tôi: "Em có biết ý nghĩa của trắc bạch là gì không?"

"Sao cơ?"

"Chịu được thời tiết khắc nghiệt, sinh trưởng tốt trong tiết trời lạnh giá, dáng đứng kiêu hãnh, vững vàng."

"Lâm Chi Hạ!"

"Ừm?"

"Cảm ơn em!"

"Cảm ơn vì điều gì cơ?"

"Cảm ơn em đã vượt qua được sương gió, khó khăn, kiêu hãnh lớn lên khoẻ mạnh, xinh đẹp và tốt bụng như thế này."

Tôi mở lòng bàn tay ra, những đường nét trên đó lốm đốm và lộn xộn đến mức không thể nhận ra, nước mắt tôi thi nhau rớt xuống.

Một đôi bàn tay ấm áp đưa ra lau đi những giọt nước mắt trên mi tôi.

"Chỉ khóc nốt lần này thôi nhé!"

<Hoàn toàn văn>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store