ZingTruyen.Store

Truyen Luoi Cho Mua He

Tôi đang chiến tranh lạnh với bạn trai thì phát hiện mình mang thai.


Tôi chặn anh ấy, đăng bài lên vòng bạn bè nói rằng mình có thai, rất nhiều bạn bè vào chúc mừng anh ấy.

Tôi đăng một bài khác trên vòng bạn bè và chỉ mình anh ấy mới xem được, kèm theo bức ảnh là dòng chữ: "Không phải mẹ không yêu con, chỉ là mẹ không muốn con đến với gia đình không mà không có tình yêu này mà thôi."

Vị trí tại bệnh viện Hắc Tâm.

1.
Bạn tôi gửi cho tôi một bức ảnh, trong đó là người bạn trai tôi yêu bảy năm và một cô gái lạnh lùng, cao quý đang xem nhẫn.

Nụ cười của Thẩm Hạc rất dịu dàng, cô gái kia khi nghe anh nói chuyện, đôi mày cũng dịu dàng hơn nhiều.

Đây là một cửa hàng tư nhân, vẫn thuộc sở hữu của Thẩm thị.

Tôi đã từng đến đó, Thẩm Hạc nói với tôi rằng anh ấy sẽ tự tay làm một chiếc nhẫn để cầu hôn tôi, vì vậy đừng nhìn những chiếc nhẫn này, chỉ có chiếc nhẫn do anh ấy tự tay làm mới xứng đáng để tôi đeo.

Tôi cười anh ấy rắm thúi.

Bây giờ nhìn lại chiếc nhẫn đính hôn trên tay, trong lòng không khỏi chua xót.

Tôi đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, rõ ràng là đang bật lò sưởi nhưng tôi chỉ thấy toàn thân lạnh ngắt.

Bởi vì trước đó một giây, Thẩm Hạc còn gọi điện cho tôi nói rằng anh ấy phải tăng ca ở công ty.

Biết Thẩm Hạc nhiều năm như vậy, anh ấy cũng đã cho tôi gặp bạn bè của anh ấy, tôi biết hết những người phụ nữ bên cạnh anh ấy, tôi cũng chưa từng nghe anh ấy có ánh trăng sáng nào, chỉ là người này đúng thật có hơi lạ mắt.

Tôi không hiểu sao lại thấy lo lắng, trong bảy năm bên Thẩm Hạc, mặc dù cũng có cãi vã nhưng anh ấy đi đâu cũng sẽ báo cáo với tôi.

Nhưng lần này tại sao anh ấy lại lừa tôi rằng đang tăng ca ở công ty?

Sáng nay khi anh ấy ra ngoài, còn dịu dàng gọi: "Em yêu, anh đi làm đây, nhớ anh nhé!"

Tôi tự nhận mình là người có cảm xúc khá ổn định, chỉ là bây giờ đột nhiên nhạy cảm và khó chịu, tôi cho rằng tất cả là do lâu rồi không đến tháng.

Tôi lập tức gọi điện cho Thẩm Hạc, điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói sảng khoái của Thẩm Hạc vang lên.

"Sao vậy em yêu?"

"Anh đang ở đâu?"

Anh ấy dừng lại một chút: "Anh đang tăng ca, sao vậy, em nhớ anh à?"

"Ừ. Anh về sớm một chút, em có chuyện muốn hỏi anh."

Tôi mơ hồ nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam, có vẻ hơi quen thuộc, như thể đã nghe ở đâu đó, cũng có thể là trợ lý.

Không biết mấy ngày nay, tôi luôn trở nên hơi nhạy cảm, có lẽ là do lâu rồi không cãi nhau, đợi cãi nhau một trận để hâm nóng tình cảm.

Thẩm Hạc nhanh chóng quay lại, tôi đưa bức ảnh cho anh ấy xem, biểu cảm của anh ấy cứng đờ.

Tôi không nói gì chỉ nhìn anh ấy như vậy, Thẩm Hạc né tránh ánh mắt, mãi một lúc sau anh ấy mới lên tiếng, nhìn có vẻ rất khó xử.

"A Nguyện, giữa chúng ta không phải như em nghĩ đâu, cô ấy chỉ là... bạn, một người bạn rất khó nói."

"Còn về chiếc nhẫn, anh muốn tạo cho em một bất ngờ nhưng tóm lại không phải như em nghĩ đâu, thật đấy, anh thề."

"A Nguyện, chuyện này chúng ta để mai nói được không? Đã muộn thế này rồi, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi."

Nói xong, anh ấy định tiến lại gần kéo tôi, tôi lùi lại né tránh.

Nói một đống lời vô nghĩa, tôi trợn mắt, trong lòng không hiểu sao lại khó chịu, chỉ muốn nổi cáu.

"Không được, em phải biết ngay bây giờ, tại sao anh lại lừa em rằng anh đang tăng ca?"

"Em ghét nhất là bị người khác lừa, Thẩm Hạc anh không biết sao?"

"Hôm nay em ăn phải thuốc nổ rồi, vừa hay lâu rồi không chiến tranh lạnh, đợi khi nào anh nghĩ thông suốt thì hãy nói tiếp, anh ngủ phòng khách đi."

Biểu cảm của Thẩm Hạc phức tạp, trông có vẻ rất khổ sở nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, đi vào phòng khách.

Biết Thẩm Hạc nhiều năm như vậy, tôi vẫn rất hiểu anh ấy, anh ấy không có gan ngoại tình, cho dù có ngoại tình thật thì mẹ Thẩm Hạc cũng sẽ ra tay.

Nhưng chuyện tối nay, thật sự khiến tôi rất khó chịu, còn nhất quyết không nói, vậy thì tự anh ngủ một mình đi.

2.

Ngày thứ hai chiến tranh lạnh với bạn trai, tôi nôn thốc nôn tháo, nghĩ đến chuyện lâu rồi không đến tháng, trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành.

Sau đó tôi vội vàng xuống lầu đến hiệu thuốc gần nhất mua que thử thai, quả nhiên, tôi có thai rồi.

Vừa chiến tranh lạnh đã có thai.

Vì vậy, tôi lại vội vàng đăng một bài viết, hỏi: "Sau khi chiến tranh lạnh với bạn trai, phát hiện mình có thai, làm sao để nói với anh ấy mà không mất phong độ?"

Tôi lướt xem các bình luận bên dưới, nhìn thấy một số bình luận dễ thương, không khỏi bật cười.

"Gửi que thử thai cho anh ấy, nói với anh ấy rằng đứa trẻ đã mất, nói rằng vì cha mẹ chiến tranh lạnh nên bị đóng băng chet."

"Phải nói là, cãi nhau với bạn trai làm trái tim tôi băng giá, lạnh lòng dẫn đến lạnh tử cung, đứa trẻ bị đóng băng chet."

"Dẫn con bỏ trốn đi, tôi đã đọc tiểu thuyết mười năm, kinh nghiệm phong phú."

"Đúng đúng đúng, năm năm sau bạn sẽ dẫn theo năm đứa con sinh năm trở về một cách hoành tráng, sau đó anh ấy nhìn thấy những đứa trẻ giống hệt mình, từ đó bắt đầu con đường truy vợ hỏa táng tràng vừa gian nan vừa dài đằng đẵng."

"Cãi nhau một trận, lúc cãi nhau thì vào nhà vệ sinh nôn khan, ngày hôm sau để que thử thai trên bàn, mua vé rời đi, sau đó anh ấy sẽ dùng mọi mối quan hệ để tìm bạn, hê hê, tiểu thuyết đều viết như vậy."

"Cái này được, tài liệu tham khảo khá nhiều, sau khi về nước còn có thể làm theo mẫu."

"Đăng lên vòng bạn bè, chặn anh ấy, bạn chung sẽ vào chúc mừng anh ấy, sau đó bạn đăng lên vòng bạn bè đến bệnh viện, chỉ anh ấy có thể nhìn thấy."

"Kèm theo hình ảnh chú thích: Không phải mẹ không yêu con, chỉ là không muốn con đến với gia đình không có tình yêu này."

"Anh ta chắc chắn sẽ gấp chet."

"Hoặc là, kèm theo hình ảnh chú thích: Đến không đúng lúc, cuối cùng cũng không có duyên!"

"Đến bệnh viện đặt lịch phẫu thuật phá thai, điền số điện thoại của anh ấy."

Suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định đăng lên vòng bạn bè trước rằng mình đã có thai, chặn Thẩm Hạc.

"Tôi đã hẹn với một bánh bao nhỏ, sẽ gặp nhau vào mùa xuân năm sau."

Rất nhiều người chúc mừng tôi dưới vòng bạn bè, tất nhiên cũng có người hỏi.

"Đây là có ý gì vậy?"

"Đồ ngốc, Nguyện Nguyện có thai rồi!"

Đặc biệt là mẹ Thẩm Hạc, bà ấy rất thân thiết, vừa vào đã gửi cho tôi một phong bao lì xì lớn, hỏi tôi dạo này thế nào? Hỏi tôi khi nào tổ chức đám cưới?

Tôi đều cười trừ cho qua, vì Thẩm Hạc có thể sẽ sớm nhận được tin tức nên tôi mặc quần áo vào rồi lập tức bắt taxi đến bệnh viện.

Bệnh viện không có nhiều người, tôi cầm số, ngồi trên ghế bên ngoài chờ.

Tính thời gian, chụp một bức ảnh bệnh viện, đăng lên vòng bạn bè chỉ Thẩm Hạc có thể nhìn thấy.

Kèm theo hình ảnh chú thích: "Không phải mẹ không yêu con, chỉ là không muốn con đến với gia đình không có tình yêu này."

Chuẩn bị đón bão đi, gã đàn ông khốn nạn!

Thẩm Hạc vừa kết thúc một cuộc họp, chuẩn bị mở cuộc họp tiếp theo thì có người chúc mừng.

"Chúc mừng Tổng giám đốc Thẩm sắp được lên chức bố!"

"Thảo nào Tổng giám đốc Thẩm đắc ý như vậy, hóa ra là sắp được lên chức bố rồi, chúc mừng chúc mừng."

"Chúc mừng."

Bước chân Thẩm Hạc khựng lại, vẻ mặt lạnh lùng hiếm khi lộ ra vẻ bối rối, tổng hợp những gì họ nói.

Anh sắp được lên chức bố?

Sao anh không biết?

"Các người có ý gì? Cái gì mà tôi sắp được lên chức bố?"

Một vị tổng giám đốc còn tưởng Thẩm Hạc giả vờ hồ đồ: "Ồ, cậu nhóc này, lớn thế rồi mà còn giả vờ hồ đồ, vợ cậu có thai rồi, cậu không phải sắp được lên chức bố sao?"

"Thẩm tổng định tổ chức đám cưới khi nào vậy? Cho chúng tôi dính chút không khí vui mừng đi chứ!"

"Đúng vậy, đúng vậy, nhớ mời tôi uống rượu mừng."

Thẩm Hạc như không cùng tần số với những người khác, anh kéo vị tổng giám đốc kia lại: "Ông nói A Nguyện có thai rồi?"

"Đúng vậy, cậu không biết sao?" Vị tổng giám đốc nghi hoặc hỏi, sau đó trở nên hả hê, ánh mắt của những người xung quanh cũng trở nên sâu xa.

Thẩm Hạc không có thời gian để ý đến những điều này, anh nhìn trợ lý: "Cậu biết không?"

Trợ lý gật đầu: "Cô Tần đăng lên vòng bạn bè rồi ạ, à... cái đó, tôi tưởng Tổng giám đốc biết chứ ạ, ha ha." Nói rồi còn mở điện thoại ra cho Thẩm Hạc xem.

Thẩm Hạc lập tức mở lại WeChat của mình, bên trong toàn là lời chúc mừng của người thân bạn bè nhưng không có bài đăng trên vòng bạn bè của trợ lý.

Chỉ có một bài vừa mới đăng.

"Không phải mẹ không yêu con, chỉ là không muốn con đến với gia đình không có tình yêu này."

"Địa điểm: Bệnh viện Hắc Tâm."

Hình ảnh đi kèm là một tờ giấy báo cáo và hình ảnh bệnh viện.

Thẩm Hạc lập tức hóa đá, mang thai chuyện lớn như vậy mà anh lại là người cuối cùng biết.

"Hoãn họp! Đến bệnh viện!"

3.

Trên đường đi, Thẩm Hạc vô cùng lo lắng.

Tối hôm qua anh đã lừa A Nguyện, cô sẽ không nghĩ quẩn đi phá thai chứ?

Nghe nói người mang thai rất dễ xúc động, tối hôm qua anh nên nhận ra sự bất thường của cô.

A Nguyện cũng có thể đang đi khám thai, chuyện lớn như khám thai mà anh lại không ở bên cạnh!

Đáng chet, cho dù có dọa A Nguyện, tối hôm qua anh cũng sẽ giải thích.

Anh càng nghĩ càng tức, không nhịn được tự tát mình một cái, trợ lý lái xe phía trước sợ đến hồn bay phách lạc, anh ta cẩn thận nhìn Thẩm Hạc qua gương chiếu hậu.

"Cái đó, Tổng giám đốc anh... anh không sao chứ?"

Thẩm Hạc hít một hơi thật sâu, từ từ bình tĩnh lại, nhìn thấy người đi xe điện ngoài cửa sổ vụt qua, anh lại không nhịn được sốt ruột.

"Sao lại đi chậm thế? Nhanh lên!"

"Nhanh lên nữa!"

Trợ lý khóc không ra nước mắt: "Tổng giám đốc, đã nhanh nhất rồi, nhanh hơn nữa chúng ta sẽ vào đồn mất."

"Hơn nữa, chúng ta đang chờ đèn đỏ."

Trợ lý không khỏi sợ hãi, may mà là anh ta lái xe, nếu là Tổng giám đốc thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Thẩm Hạc mở điện thoại, không ngừng tìm kiếm trên Baidu.

"Những điều cần lưu ý khi mang thai"

"Làm thế nào để trở thành một ông bố tương lai tốt?"

"Quy trình khám thai"

"Phá thai có ảnh hưởng gì đến cơ thể không?"

"Vợ mang thai thì tâm trạng có nhạy cảm hơn không?"

Trợ lý lái xe một nửa mới nhớ ra, vừa nãy vội quá, còn chưa hỏi đi đâu.

"Đúng rồi Tổng giám đốc Thẩm, anh vẫn chưa nói chúng ta đến bệnh viện nào?"

"Cậu không biết sao?"

"Hả?! Tôi phải biết sao?"

4.

Tôi vừa cầm tờ giấy báo cáo từ bác sĩ ra thì trợ lý nhắn tin nói Thẩm Hạc đang trên đường đến, vì vậy tôi cũng không vội đi, tiện thể đi dạo xung quanh phòng khám.

Hầu hết mọi người ở khoa phụ sản đều nở nụ cười, các bà mẹ tương lai nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình, vẻ mặt dịu dàng.

Tôi cũng vô thức nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nơi đây lại đang nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ bé, thật kỳ diệu.

"Vợ ơi, anh sắp được lên chức bố thật sao?"

"Đúng vậy, anh sắp được làm bố rồi!"

Một cặp vợ chồng xúc động ôm chầm lấy nhau.

Tôi đột nhiên nhớ đến Thẩm Hạc, tên đàn ông khốn nạn này lát nữa mà không cho tôi một câu trả lời hoàn hảo thì tôi thực sự có thể cân nhắc đến chuyện mang bé con bỏ trốn, nghĩ đến cũng thấy kích thích.

Chỉ là đi dạo một lúc, bầu không khí xung quanh dần trở nên nặng nề, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng nức nở uất ức, tâm trạng tốt của tôi cũng tan biến.

Ở đây có rất nhiều cô gái trẻ, có người có bạn trai hoặc cha mẹ đi cùng nhưng nhiều hơn là những cô gái đơn độc, biểu cảm của họ có người sợ hãi, có người không nỡ, cũng có người thờ ơ và lạnh nhạt.

Tim tôi nhói đau một cách khó hiểu, tôi như nhìn thấy chính mình trong tương lai, Thẩm Hạc cùng người phụ nữ kia đi khám thai, còn tôi một mình ngồi đây cô đơn, chờ đợi chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo.

Suy nghĩ của tôi hỗn loạn, tâm trạng cũng trở nên u ám.

Ngay khi tôi đang cân nhắc xem nên mang bé con ra nước ngoài hay ra tỉnh, đi máy bay hay đi tàu cao tốc, rồi năm năm sau sẽ trở về một cách mạnh mẽ thì tôi nghe thấy có người gọi tên mình.

"A Nguyện!"

Thẩm Hạc quần áo xộc xệch, thở hổn hển, trong mắt đầy vẻ lo lắng và sốt ruột, điều đáng chú ý nhất là vết tát trên má anh.

Tôi ngơ ngác, ai đánh Thẩm Hạc, có phải là dì Thẩm không?

Tôi nhìn sang trợ lý bên cạnh, còn trợ lý sau khi nhìn tôi thì hoảng sợ bỏ chạy.

Thẩm Hạc nhẹ nhàng nắm tay tôi, rồi bắt đầu lải nhải.

"A Nguyện, em đừng nghĩ quẩn nhé? Đều là lỗi của anh, anh đáng chết. Bây giờ anh giải thích cho em được không, anh với người phụ nữ kia, xì, anh với cô ta không có quan hệ gì cả."

"Vợ, chuyện em mang thai lớn như vậy sao em không nói với anh? Em không yêu anh nữa sao?"

"Bảo bối, em đừng nghĩ quẩn nhé, nếu phá thai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể em, mặc dù sinh con cũng sẽ ảnh hưởng, không phải không phải, lại lạc đề rồi."

Thẩm Hạc kích động đến mức nói không nên lời, tôi và anh đứng giữa sảnh, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía chúng tôi, có người ngạc nhiên, có người ghen tị, có người rất phức tạp.

Căn bệnh ngại ngùng của tôi lại tái phát, cũng chẳng buồn cảm thương cho bản thân nữa, lập tức kéo Thẩm Hạc đi.

Cân nhắc đến việc lát nữa có thể còn phải kiểm tra thêm, Thẩm Hạc trực tiếp mở một phòng bệnh, anh đỡ tôi cẩn thận ngồi lên giường, rồi lo lắng nhìn tôi.

"Bảo bối, em nghe anh giải thích chuyện này xong, nhất định đừng kích động, cũng đừng sợ hãi."

"Mang thai không được kích động quá."

"Chuyện này đối với em mà nói, không, đối với chúng ta mà nói có thể là một tin tốt như trời giáng."

Sự tò mò của tôi lập tức bị khơi dậy: "Đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa, nói thẳng vào vấn đề chính. Nói vòng vo tam quốc, anh có phải đàn ông không?"

Thẩm Hạc hít một hơi thật sâu, chuẩn bị mở lời:

"Anh nói cho em biết, thực ra người phụ nữ tối qua anh gặp không phải là phụ nữ."

Tôi: "?"

Anh đang nói cái quái gì vậy?

Ngực cô ta nhìn còn to hơn tôi, anh bảo cô ta không phải phụ nữ?

5.

Ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót thanh thúy, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc váy đen bước vào.

Chiếc váy bó sát tôn lên dáng người mỹ lệ của cô ta, tóc đen dài thẳng, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng, đúng chuẩn ngự tỷ, vừa đẹp vừa ngầu.

Tôi nhìn đến ngây người, không ngờ ngoài đời cô ta lại xinh đẹp đến vậy? Xinh đến mức, cho dù Thẩm Hạc bỏ trốn cùng cô ta, tôi cũng chẳng buồn đuổi theo.

Khuôn mặt lạnh lùng của cô ta lộ ra một tia áy náy, từ khi bước vào cửa ánh mắt cô ta đã nhìn thẳng vào tôi, rất quen thuộc, như đang hoài niệm điều gì đó.

"Xin lỗi, tôi không gõ cửa đã vào."

Thẩm Hạc "Xoẹt." một cái đứng dậy, chắn trước mặt tôi, vẻ mặt có chút lạnh lùng: "Sao cô lại đến đây?"

"Tôi không được đến sao?"

Trái tim bát quái của tôi lập tức bùng cháy, Thẩm Hạc và mỹ nữ này có vẻ không có quan hệ tốt, vậy tại sao họ lại cùng nhau đi chọn nhẫn?

"Tất nhiên là đến giải thích với Tiểu Nguyện Nguyện rồi! Giải thích mối quan hệ của chúng tôi, thật là xui xẻo tám đời, tôi thật không ngờ có một ngày lại có tin đồn về tôi và anh, thật đen đủi."

Biểu cảm của cô ta sinh động hơn nhiều, vừa cười vừa nhìn Thẩm Hạc, đặc biệt là khi gọi tên tôi còn cố tình nhấn mạnh phát âm.

Nhưng khi nhắc đến tôi, tôi mới đột nhiên phát hiện ra người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này giọng nói lại hơi nam tính.

Chẳng lẽ thật sự không phải phụ nữ? Tôi bắt đầu rối loạn.

"Cô gọi tôi là Tiểu Nguyện Nguyện? Chúng ta quen nhau sao?"

Trong ấn tượng của tôi chỉ có một người gọi tôi như vậy nhưng anh ấy đã mất tích nhiều năm rồi.

"Tất nhiên, chúng ta đã quen nhau nhiều năm rồi." Cô ta nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai: "Tiểu Nguyện Nguyện, tôi là Tạ Dư, em không nhận ra tôi sao?"

Tôi: "Cái gì?"

Tôi kinh ngạc đến mức suýt ngã khỏi giường, Thẩm Hạc vội vàng đỡ tôi, lại dùng tư thế chiếm hữu ôm tôi vào lòng, tôi vội vàng hỏi.

"Cô nói cô là ai?"

"Tạ Dư, tạ ơn tạ, đến chết cũng không đổi du."

Nghe câu nói này, trong khoảnh khắc đó não tôi như ngừng hoạt động, trong đầu tôi khuôn mặt luôn bị tôi vô thức bỏ qua kia, dần dần chồng lên người trước mặt, chậm rãi trở nên rõ ràng.

Cậu bé hàng xóm kiêm thanh mai trúc mã thích xoa đầu tôi, vừa dịu dàng vừa độc miệng đã biến thành một mỹ nữ, tôi cảm thấy thế giới quan của mình bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nhìn thân hình hoàn hảo đầy đặn của đối phương, thật khiến người ta sôi máu, bản thân tôi còn tự thấy không bằng.

Vì vậy, mất đi một thanh mai trúc mã, lại có thêm một người chị hàng xóm?

Nhưng tôi nhớ lại bức ảnh đó, hai người họ biểu cảm dịu dàng, tôi không khỏi cảm thấy kỳ quái và rùng mình.

Nhớ đến tiểu thuyết trọng sinh mà tôi vừa đọc gần đây, chẳng lẽ Tạ Dư thực ra đã chết, chỉ là trọng sinh vào cơ thể của một ngự tỷ?

"Em có muốn hỏi anh tại sao không chết không? Hoặc tại sao lại biến thành phụ nữ?"

6.

Thẩm Hạc và Tạ Dư đều là hàng xóm của tôi, một người ở bên trái nhà tôi, một người ở bên phải nhà tôi. Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau nên cũng coi như là thanh mai trúc mã.

Những đứa trẻ cùng tuổi khác thì có đứa chơi bùn, có đứa xem phim hoạt hình nhưng hai người họ thì không giống vậy.

Họ đặc biệt thích so sánh với nhau. So xem ai xếp được khối gỗ nhanh và đẹp hơn, ai có thể làm xong một nghìn bài toán trong vòng mười phút, ai có thể nhìn một lần bài thơ cổ là có thể đọc thuộc ngay.

Thật là khác biệt!

Hơn nữa hai người họ đều đẹp, tôi muốn chơi cùng nhưng họ lại chê tôi. Sau đó tôi ngày nào cũng chạy theo sau họ gọi anh trai, họ mới chịu cho tôi chơi cùng.

Tạ Dư lớn hơn tôi và Thẩm Hạc một tuổi nên trước mặt chúng tôi giống như một người lớn, còn Thẩm Hạc thì trẻ con hơn một chút. Đôi khi họ không thể từ chối tôi, sẽ chơi trò gia đình với tôi, tôi làm mẹ, Tạ Dư làm bố, Thẩm Hạc làm con trai.

Đến khi Thẩm Hạc hiểu chuyện hơn một chút, mới hiểu được ý nghĩa của những từ này, mặt cậu ấy đỏ bừng. Thế là cậu ấy giành làm bố, Tạ Dư không chịu, nói cậu ấy muốn làm ông nội.

Tôi sợ họ đánh nhau, sau đó không chơi trò gia đình nữa.

Tạ Dư thích dịu dàng xoa đầu tôi, đôi mắt cong cong, giọng nói nhẹ nhàng bảo tôi bài toán này làm sai rồi, phải làm lại.

Còn Thẩm Hạc thì lúc nào cũng bắt tôi giải thích từ này nghĩa là gì, chữ này trong văn ngôn dịch như thế nào.

Rõ ràng là hai người họ là học bá, còn tôi là học tra. Nhưng nhờ phúc của họ, tôi cũng trở thành học bá.

Có một lần ba chúng tôi cùng nhau làm bài tập, tôi lục cặp sách thì vô tình lôi ra một bức thư tình, tôi vô cùng phấn khích.

Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thấy người con trai nào tỏ tình hay tặng thư tình cho mình, tôi còn tưởng mình không có sức hấp dẫn, vì bên cạnh Thẩm Hạc và Tạ Dư có rất nhiều bạn nữ thích họ.

"Không ngờ có một ngày mình cũng nhận được thư tình!"

Tôi không để ý đến hai người mặt đen như than, hớn hở mở ra, chỉ không ngờ lời lẽ bên trong lại "Lãng mạn." đến vậy.

Đôi mắt phượng đẹp của Tạ Dư nheo lại, vừa cười vừa nói: "Ồ, Tiểu Nguyện Nguyện lớn rồi, thế mà lại nhận được thư tình."

Thẩm Hạc cầm lấy cặp sách của tôi, trong mắt ẩn chứa ý cười: "Hay là đọc cho chúng tôi nghe đi?"

Họ nhìn tôi đến nỗi tôi thấy sởn cả gai ốc, tôi ôm chặt thư tình run rẩy. Cuối cùng dưới sự dụ dỗ và uy hiếp của hai người, tôi lắp bắp đọc hết bức thư tình đáng xấu hổ này.

"Lâm Tương Nguyện, em có biết anh thích ăn gì không? Anh thích... si... si mê ngắm em."

"Em có biết khuyết điểm của anh là gì không... thiếu... em."

Quá kinh khủng, đây đâu phải là thư tình!

Những lời sến sẩm này rõ ràng là bùa chú đòi mạng tôi!

Ánh mắt u ám của hai người họ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Nhưng bức thư tình này không có tên người gửi, từ đó tôi có chút ám ảnh với thư tình nhưng từ đó về sau tôi không còn nhận được bức thư tình nào nữa.

Chỉ có trước cửa sổ của tôi thỉnh thoảng lại có một phong thư đẹp đẽ tinh xảo, có lúc chữ viết phóng khoáng viết đầy một trang, có lúc chữ viết ngay ngắn đẹp đẽ.

Không phải là những lời lẽ lộ liễu, đôi khi là trích đoạn của một bài văn, đôi khi là một bài thơ, đôi khi là một bài hát.

Tôi lặng lẽ cất những bức thư đi, không dám hé răng.

7.

Tình cảm của thiếu niên rất trong sáng.

Nhưng ba chúng tôi đều ngầm hiểu không nói đến tình cảm, có lẽ muốn đợi đến khi chúng tôi tốt nghiệp, lúc đó lựa chọn cũng không muộn.

Chỉ là câu chuyện của ba người thì luôn có một người bị loại trước.

Kỳ nghỉ hè năm lớp 11, Tạ Dư đã thi đại học xong, chúng tôi hẹn nhau ở nhà hàng mới mở ở bờ biển để chúc mừng Tạ Dư đỗ trạng nguyên.

Tạ Dư đến sớm, tôi và Thẩm Hạc vừa tan học đã vội vàng chạy đến.

Không thấy cậu ấy ở nơi hẹn, chỉ thấy phía trước có một đám người vây quanh, một người mẹ ôm đứa con trai nhỏ ướt sũng khóc lớn, những người xung quanh đều đang an ủi người mẹ đó.

Chúng tôi không để tâm, ở bờ biển thường có phụ huynh không trông chừng con cái, khiến trẻ con bị đuối nước.

Nhưng tôi thấy rất kỳ lạ, tại sao không ai nhắc đến người anh hùng cứu người?

Không thấy Tạ Dư, chúng tôi đành đợi cậu ấy ở quán trà sữa bên cạnh. Bà chủ còn đang cảm thán, có một cậu thiếu niên mặc áo phông đỏ trắng xuống nước cứu đứa trẻ đó, đúng là thiếu niên anh hùng!

Tôi và Thẩm Hạc ngây người, vì trước khi đến Tạ Dư đã nói cậu ấy mặc một chiếc áo phông đỏ trắng do chính cậu ấy thiết kế.

"Người con trai đó có phải trông khoảng mười tám mười chín tuổi không? Cao ngang cậu ấy không?" Tôi kéo Thẩm Hạc lại.

Bà chủ đánh giá một hồi, vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, đẹp trai lắm, còn cầm một bó hoa nữa."

Thẩm Hạc: "Nam sinh đó là bạn của chúng tôi."

Tôi: "Chị ơi, chị có thấy cậu ấy không? Cậu ấy cứu đứa trẻ đó xong thì đi đâu rồi?"

Bà chủ lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt có chút cứng ngắc: "Chị không để ý, hình như chỉ thấy đứa trẻ này được vớt ra khỏi nước, không thấy anh chàng đẹp trai đó."

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm không lành.

Gọi điện thoại, gọi video call, nhắn tin nhưng đều như muối bỏ biển.

Thẩm Hạc nói: "Cũng có thể là điện thoại bị vào nước hỏng rồi?"

Tôi gật đầu, dù sao Tạ Dư còn từng đạt giải bơi lội, chắc sẽ không có chuyện gì đâu...

Nhưng Thẩm Hạc vẫn lập tức liên lạc với phụ huynh và cảnh sát, nếu thực sự xảy ra chuyện thì không ổn.

Đám người kia vẫn đang an ủi người mẹ đó nhưng vẫn không có ai nhắc đến người anh hùng cứu đứa trẻ bị đuối nước.

Tôi chen qua đám đông, kéo đứa trẻ đó lại.

"Người anh trai cứu em đâu?"

Đứa trẻ đó không trả lời tôi, vẫn vùi đầu vào cổ mẹ khóc nức nở.

Tôi không kìm được nổi giận, giọng nói lớn hơn một chút.

"Em khóc cái gì? Tôi hỏi em người anh trai cứu em đâu? Người anh trai đó đâu? Anh ấy đi đâu rồi? Nói!"

"Anh trai nào? Cô không thấy con trai tôi suýt chết sao?" Người mẹ đó sắc mặt khó coi, mọi người xì xào bàn tán.

"Chắc là cứu xong người, thì đi luôn rồi."

"Có lẽ là đi thay quần áo rồi."

Tôi cố chấp nhìn đứa trẻ đó: "Hỏi mày người anh trai cứu mày đâu? Anh ấy đi đâu rồi?"

Đứa trẻ khóc to hơn, nỗi bất an trong lòng tôi lại lớn thêm vài phần.

Bờ biển là nơi dễ xảy ra tai nạn, hơn nữa phần lớn những người gặp nạn đều biết bơi.

Chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi sao?

Tôi mặt lạnh chất vấn nhưng bị mọi người xô đẩy, Thẩm Hạc vội vàng đỡ tôi, anh ấy thường ngày vui vẻ cười đùa nhưng lúc này lại có vẻ mặt u ám đến đáng sợ.

"Bạn tôi tốt bụng cứu con trai bà, các người không biết ơn cũng đành, bây giờ chúng tôi chỉ muốn biết bạn tôi rốt cuộc đi đâu rồi?"

"Mạng của con trai bà là mạng, mạng của bạn tôi thì không phải mạng sao? Cậu ấy vừa thi đại học xong, là trạng nguyên của thành phố chúng tôi, cậu ấy còn có tương lai tươi sáng như vậy, nếu cậu ấy xảy ra chuyện, ai gánh nổi?"

Tôi nhìn người mẹ đó: "Tôi hiểu tâm trạng lo lắng cho con của bà nhưng tâm trạng của bà lúc nãy chính là tâm trạng của chúng tôi bây giờ, nếu xảy ra chuyện, bố mẹ cậu ấy chắc sẽ phát điên mất."

Mọi người cũng im lặng, dưới sân chỉ còn tiếng nức nở của đứa trẻ đó.

Cảnh sát đến sớm hơn bố mẹ Tạ Dư, sau khi hiểu rõ tình hình, họ lập tức sắp xếp người thành hai nhóm, một nhóm lục soát trên đất liền, một nhóm xuống biển tìm kiếm.

Tôi và Thẩm Hạc cũng vội vàng tìm kiếm cậu ấy ở bờ biển gần đó, còn đến cả nhà hàng đã hẹn trước nhưng nhân viên ở đó nói không thấy một chàng trai nào mặc áo phông đỏ trắng.

Thẩm Hạc hít mũi, cố tỏ ra bình tĩnh: "Tạ Dư chắc chắn không sao đâu, cậu ấy bơi giỏi như vậy, nhất định sẽ không sao đâu."



"Đúng vậy, Tạ Du nhất định sẽ không sao đâu!"

Nhưng trời không chiều lòng người, cảnh sát tìm kiếm nhiều ngày vẫn không có kết quả nhưng đứa trẻ từng bị đuối nước sau đó đột nhiên tỉnh táo lại.

Cậu bé nói rằng một người anh mặc áo phông đỏ trắng đã cứu mình nhưng lúc đó cậu bé quá sợ hãi nên cứ giãy giụa, còn đá anh trai đó mấy cái.

Theo lời chuyên gia, Tạ Du hẳn là đã bị cuốn vào dòng chảy ngoài khơi, cộng thêm việc cứu một cậu bé nên mất nhiều sức, rất có thể đã bỏ mạng ngoài biển lớn.

Mọi người có mặt đều tái mét mặt mày, bố mẹ Tạ Du như già đi mấy chục tuổi, người từng tự hào về cậu con trai vô địch bơi lội của mình, giờ chỉ thấy buồn cười.

Mẹ Tạ Du khóc ngất đi, bố Tạ Du ngồi trên ghế với ánh mắt đờ đẫn.

8.

"Xin lỗi, chú Tạ, dì Tạ, nếu không phải cháu muốn hẹn ở nhà hàng ven biển đó thì Tạ Du đã không xảy ra chuyện."

"Không, là lỗi của cháu, là cháu đề nghị đến nhà hàng đó, đều là lỗi của cháu, chú đánh cháu, mắng cháu đi, đều là lỗi của cháu."

Mẹ Tạ Du lắc đầu, nước mắt rưng rưng: "Các con đều là những đứa trẻ ngoan, A Du cũng là một đứa trẻ ngoan."

9.

Cảnh sát tìm kiếm trên biển một tháng trời nhưng vẫn không tìm thấy thi thể.

Chúng tôi đều ôm hy vọng mong manh, có lẽ Tạ Du không chết, đã được ai đó cứu, hoặc là mất trí nhớ...

Bố mẹ Tạ Du đã chọn một mảnh đất có phong thủy đặc biệt tốt nhưng không dựng bia mộ cho Tạ Du.

Có lẽ chỉ muốn chờ đợi, chờ đợi tin tức về anh, dù là tuyệt vọng cũng được.

Tôi và anh ấy mỗi cuối tuần đều đến thăm bố mẹ Tạ Du, trò chuyện với họ, có lẽ có thể nhận được một chút tin tức về anh ấy.

Kỳ nghỉ hè năm sau, Thẩm Hạc trở thành thủ khoa của thành phố chúng tôi, tôi đứng thứ hai, chúng tôi đều chọn trường đại học mà Tạ Du từng thi.

Nơi cậu ấy từng muốn đến, chúng tôi thay cậu ấy đến.

Thủ khoa Tạ Du năm đó đã ở lại kỳ nghỉ hè năm ấy, có lẽ đã chìm sâu dưới biển.

10.

Những ký ức trong quá khứ hiện về như một thước phim, khuôn mặt mà tôi luôn vô thức lờ đi trùng khớp với người đẹp trước mặt, so với vẻ sắc sảo trước đây thì giờ đã trở nên dịu dàng hơn, chỉ có đôi mắt phượng hơi xếch vẫn có chút lơ đãng.

Tôi chớp chớp mắt, có chút cay cay, tôi vẫn luôn nghĩ nếu Tạ Du không chết, tôi sẽ gặp anh ấy bằng cách nào.

Chỉ không ngờ, trúc mã năm xưa lại thành chị em.

Tạ Du không hề để ý đến ánh mắt trần trụi của chúng tôi, tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống, anh ấy như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, bất lực lắc đầu.

"Tôi vẫn là Tạ Du, cơ thể này chính là của tôi."

"Chuyện này dài lắm, đứa trẻ tôi cứu quá căng thẳng, cứu nó cũng hơi vất vả, chỉ không ngờ nó còn đá tôi mấy cái, lại không ngờ bên cạnh là dòng chảy ngoài khơi, sau đó một con sóng đánh tới là tôi ngất xỉu."

"Sau đó bị một nhóm người phạm pháp cứu, sau đó họ thấy tôi đẹp trai nên bắt tôi làm thí nghiệm, biến tôi từ nam thành nữ."

Tôi há hốc mồm, nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra ngay bên cạnh tôi.

11.

"Thẩm Hạc, tại sao anh không nói với em?"

Thẩm Hạc cười gượng: "Đầu tiên là sợ em không chấp nhận được, thứ hai là." anh nhìn về phía Tạ Du: "Cậu ấy không cho nói."

Tạ Du hiếm khi có chút ngượng ngùng: "Thôi, một đại soái ca như tôi biến thành con gái, tôi còn chưa nghĩ ra cách nào để xuất hiện trước mặt em, thật sợ hủy hoại danh tiếng của tôi."

"Vừa hay tôi đến cửa hàng đó lấy nhẫn, tôi đã đặt một chiếc nhẫn ở cửa hàng đó." anh cười nhìn tôi, cụp mắt che giấu sự mất mát, chỉ thở dài: "Chỉ là chưa kịp tặng thì đã xảy ra chuyện đó."

Thẩm Hạc lập tức như con mèo bị chọc giận, chắn trước mặt tôi: "Tạ Du. Mặc dù nhưng mà, A Nguyện bây giờ là vợ tôi, hơn nữa bây giờ cậu còn biến thành con gái, hai người không thể nào, cho nên cậu đừng hòng nhắm vào vợ tôi."

Tạ Du cười khẩy: "Ai nói con gái không thể ở bên con gái? Cậu yên tâm, tôi sẽ đối xử với đứa bé này như con ruột của mình, dù sao chúng ta ở gần nhau, tôi cho phép cậu thường xuyên đến thăm con."

"Không được, tôi không đồng ý, tôi và A Nguyện sắp kết hôn rồi, tôi có thể mời cậu uống rượu mừng, nếu không được thì tôi có thể để cậu làm phù dâu."

"Ồ, hai người vẫn chưa kết hôn sao? Có phải đang đợi tôi không? Vì Tiểu Nguyện Nguyện, tôi có thể để đứa bé gọi cậu một tiếng bố."

"Nếu không được thì ba chúng ta sống tốt với nhau còn hơn tất cả."

Tôi: "..."

Tôi đột nhiên có cảm giác như trở về thời thơ ấu, Tạ Du nổi tiếng là người lắm lời, còn Thẩm Hạc thì nổi tiếng là người sĩ diện.

Cho nên mỗi lần gặp nhau là như sao Hỏa đụng Trái Đất. Mặc dù không động thủ nhưng về mồm miệng thì không ai chịu thua ai.

12

Ngay lúc tôi vô cùng ngượng ngùng, cánh cửa lại đột ngột bị đẩy ra, một người phụ nữ sang trọng hấp tấp đi vào, cô ta tháo kính râm, ánh mắt sắc bén lập tức khóa chặt người bên cạnh tôi.

"Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?"

"Thẩm Hạc, mẹ nghe nói con cặp kè với người phụ nữ khác rồi?"

Thẩm Hạc lập tức biến thành một chú chim cút ngoan ngoãn, ôm tôi vào lòng, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.

Mẹ Thẩm lập tức chú ý đến người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng trên ghế, trong mắt bà lóe lên một tia kinh ngạc và nghi ngờ nhưng vẫn lạnh lùng nói.

"Là cô đi dạo phố với con trai tôi lúc nửa đêm sao?"

"Cô gái, cô xinh đẹp như vậy dạng đàn ông tốt nào mà không tìm được? Tại sao lại làm người thứ ba?"

Tôi và Thẩm Hạc định giải thích thì Tạ Du lên tiếng.

"Dì Thẩm, lâu rồi không gặp."

Mẹ Thẩm ngây người, bà bối rối nhìn chúng tôi rồi lại nhìn Tạ Du, không chắc chắn hỏi:

"Cô gái, chúng ta đã gặp nhau chưa? Sao tôi không có ấn tượng gì? Một người xinh đẹp như cô, tôi chắc chắn sẽ nhớ ngay. Hơn nữa, giọng nói của cô sao lại... giống đàn ông vậy?"

"Dì Thẩm, cháu là Tạ Du, Tạ Du nhà bên cạnh dì, dì không nhớ cháu sao?"

Mẹ Thẩm hoàn toàn ngây người, bà nhìn chúng tôi: "Cô ấy nói cô ấy là Tạ Du? Tạ Du không phải là con trai sao? Sao lại biến thành con... gái? Có phải tôi già lú lẫn rồi không?"

Chúng tôi lại giải thích một lần nữa cho mẹ Thẩm, mẹ Thẩm có vẻ mặt như cụ già trên tàu điện ngầm nhìn điện thoại, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại.

Bà thân thiết nắm tay Tạ Du: "Con ngoan, con khổ quá, mấy năm nay bố mẹ con cũng không từ bỏ việc tìm con, con đã về thăm họ chưa?"

Đây cũng là vấn đề chúng tôi quan tâm, Tạ Du vừa nghe đến bố mẹ, vẻ mặt trở nên dịu dàng nhưng vẫn không kìm được sự buồn bã.

"Chưa, cháu không biết phải gặp họ như thế nào..."

"Có gì đâu, nếu là Thẩm Hạc, dù thằng bé có biến thành chó, dì cũng sẽ chấp nhận."

Thẩm Hạc mặt đen lại: "Mẹ, mẹ ví von kiểu gì vậy?"

"Mau về đi đứa bé ngoan, họ rất nhớ con, dù con biến thành thế nào, con vẫn mãi là con của họ, họ sẽ mãi yêu con."

Ánh mắt Tạ Du xúc động, đứng dậy cúi chào mẹ Thẩm và chúng tôi, cảm ơn chúng tôi đã chăm sóc họ nhiều năm như vậy.

13.

Khám thai không vội trong một ngày, chúng tôi đi xe đến nhà họ Tạ trước, mẹ Tạ đang chơi với chú mèo nhỏ trong lòng, bố Tạ đang đọc báo.

Nếu bỏ qua mái tóc bạc trắng của hai người thì đúng là thời gian trôi qua thật yên bình.

Mẹ Tạ vui vẻ đứng dậy, đón chúng tôi, bố Tạ cũng đứng dậy nhìn chúng tôi.

"Sao lại đến đây? Sao mặt mũi nghiêm trọng thế?" Mẹ Tạ nhìn tôi: "Nguyện Nguyện à, nghe nói con có thai rồi, đã đi khám chưa?"

"Dì Thẩm, vừa từ bệnh viện về nhưng mà, chúng con muốn giới thiệu một người cho dì biết."

"Ai vậy?"

Chúng tôi tránh sang một bên, bố mẹ Tạ nhìn theo hướng đó, cuối cùng là một người phụ nữ mặc váy đen.

"Cô..." Mẹ Tạ nghẹn lời, bà bước nhanh đến trước mặt Tạ Du, cẩn thận hỏi: "Cô gái, chúng ta... có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Tạ Du giọng khàn khàn, há miệng, cuối cùng cũng khó khăn thốt ra.

"Mẹ."

Mẹ Tạ trợn tròn mắt, che miệng, giọng run run nói: "Con là... Tạ Du?"

"Mẹ, là con, con là Tạ Du." Anh nhìn về phía bố Tạ đang đi tới: "Bố."

Bố mẹ Tạ nước mắt rơi lã chã, mẹ Tạ ôm chầm lấy Tạ Du: "Mẹ biết con nhất định vẫn còn sống, mẹ vừa nhìn thấy con, đã cảm thấy là con...

"Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi." Bố Tạ quay người, tháo kính lau nước mắt cẩn thận.

14

Không muốn làm phiền họ hàn huyên, chúng tôi về nhà trước.

Mẹ Thẩm đến bệnh viện là vì nghe nói Thẩm Hạc nửa đêm hẹn hò với người phụ nữ khác nên vội vã chạy đến, hiểu lầm được giải tỏa, Thẩm Hạc nói gì đó với bà, rồi lại vội vã rời đi.

Ngôi nhà rộng lớn chỉ còn lại tôi và Thẩm Hạc, anh tiến lại ôm tôi, cẩn thận nói: "Nguyện Nguyện, em nhát gan nên anh không dám nói với em vào buổi tối, sợ dọa em, đều là lỗi của anh."

"Vậy em còn thích Tạ Du không?"

Tôi ngây người, rồi bật cười ha hả.

"Anh đã làm bố rồi mà còn không tự tin thế à?"

"Ước mơ của em lúc đó là chinh phục hàng vạn chàng trai!" Nhìn vẻ mặt Thẩm Hạc càng lúc càng không ổn, tôi vội vàng chuyển chủ đề.

"Có lẽ đã từng thích, lúc đó ai mà nói rõ được chứ?"

"Nhưng bây giờ thì sao, em thích nhất nhất nhất là Thẩm Hạc. Tất nhiên, là với điều kiện anh không lừa dối em."

Hồi nhỏ Tạ Du rất thích mách lẻo với tôi về những chuyện xấu của Thẩm Hạc, rồi Thẩm Hạc biết được, nhìn tôi tủi thân vô cùng.

Nhất định bắt tôi phải đảm bảo nhiều lần rằng Tạ Du là một kẻ lừa đảo lớn, tôi chỉ tin Thẩm Hạc, anh mới buông tha cho tôi.

Vì vậy, cứ nhắc đến Tạ Du, anh ấy dường như có bóng ma nhưng bây giờ Tạ Du đã trở thành chị em của tôi, sao tôi có thể có ý đồ xấu với chị em của mình được?

"Xin lỗi Nguyện Nguyện, nếu anh lừa em, thì anh chính là chó, thật mà!"

"Tối hôm đó anh không cố ý lừa em, thực ra anh đi lấy nhẫn, chỉ là tình cờ gặp Tạ Du." Nói rồi anh lấy ra từ trong túi một chiếc hộp nhung màu đỏ, mở ra bên trong có hai chiếc nhẫn.

Kiểu dáng của hai chiếc nhẫn giống nhau nhưng so với chiếc nhẫn được đính một viên kim cương hồng thì chiếc còn lại trông giản dị hơn nhiều.

Thẩm Hạc ánh mắt dịu dàng, tôi nhìn anh đột nhiên nhớ đến bức ảnh đó, anh cũng có vẻ mặt như vậy.

Vậy là khi nhìn chiếc nhẫn đã nghĩ đến tôi sao?

Tôi nhìn chiếc nhẫn, bên trong dường như khắc một hàng chữ nhỏ, tôi cầm chiếc nhẫn của mình lên quan sát, vô thức đọc thành tiếng.

"LXYHSH"

"Lâm Tương Nguyện và Thẩm Hạc?"

Thẩm Hạc nâng mặt tôi lên hôn chụt một cái: "Em yêu, em thật thông minh."

Tôi giả vờ ghét bỏ, lại cầm chiếc nhẫn còn lại nhưng bên trong lại khắc "ZALXY"

"ZA Lâm Tương Nguyện? Cái này có ý gì vậy? Yêu Lâm Tương Nguyện đến phát điên?"

Tôi có chút giật mình, Thẩm Hạc bật cười: "Sau này em sẽ biết."

"Em yêu, đêm đen gió lớn, chúng ta nói chuyện chính sự đi."

Anh dìu tôi vào nhà, mặt tôi hơi đỏ, trong lòng nghĩ, mới mang thai chưa được bao lâu, chắc không thể làm chuyện đó chứ?

Trên thực tế, là tôi nghĩ nhiều rồi.

15.

Tối hôm đó Thẩm Hạc rất dính người, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về chuyện kết hôn, từ lớn đến nhỏ, không bỏ sót chi tiết nào, tôi từ lúc đầu háo hức tò mò đến nỗi buồn ngủ không mở nổi mắt.

Gió xuân dần dần ấm áp, nắng vàng rực rỡ, cánh hoa bay đầy trời, tiếng đàn vi-ô-lông du dương hòa cùng giai điệu của đàn piano trôi trong không khí, những quả bóng bay màu vàng lơ lửng.

Tôi dõi theo thảm đỏ, người đàn ông cuối dải thảm thân hình cao ráo thon dài, dưới ánh nắng nhẹ nhàng, bộ vest trắng càng thêm chói mắt, gương mặt thanh tú nhuốm vài phần nhu hòa, trong mắt dường như có ánh sáng lấp lánh. Tôi cầm hoa, vãn trứ cha từng bước từng bước đi về phía anh, khi cách bục cao mấy bước, anh nhận lấy bó hoa trong tay tôi, dìu tôi bước lên bậc thang. Bố vui vẻ vỗ vai Thẩm Hạc: "Nguyện Nguyện giao cho con rồi, nếu con dám bắt nạt con bé, bố sẽ không tha cho con đâu!"

Thẩm Hạc cười cong mắt: "Bố yên tâm, Nguyện Nguyện là cảnh đẹp trong lòng con, là người con yêu nhất cả đời này."

Người con yêu nhất.

Trong lòng tôi lặp đi lặp lại từ này, ZA là người con yêu nhất sao? Nhớ lại lúc tôi hiểu ZA là yêu đến phát điên, không hiểu sao lại thấy buồn cười.

"Nguyện Nguyện, cười gì vậy? Lễ sắp bắt đầu rồi."

"Không có gì, chỉ là nhớ đến một số chuyện buồn cười."

16.

Tạ Du mặc một chiếc váy dài màu trắng ngồi ở góc, ánh mắt anh ta tối tăm không rõ, cô gái mặc váy cưới trắng tinh cười rạng rỡ như hoa, như thể đang tỏa sáng.

Nếu anh ta không xảy ra chuyện, có lẽ người đàn ông đứng trên đó chính là anh ta.

Anh ta lắc lắc ly rượu trên tay, chất lỏng màu đỏ rượu chảy qua cổ họng, hương rượu nồng nàn hơi se, nhìn thấy hai người ôm nhau trên bục cao, trong lòng anh ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Người yêu cuối cùng cũng thành chị em.

Anh ta thở dài, sự không cam lòng và phiền muộn trong lòng đều theo gió mà tan biến.

Hạnh phúc nhé, Lâm Tương Nguyện.

Anh ta đã trông giữ cô gái này nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn bị lợn củng mất, thôi thì ít ra cũng là một con lợn hiểu chuyện.

"Anh, anh buồn sao? Hay là anh thử thích em đi, em sẽ không làm anh buồn đâu."

Tạ Du sắc mặt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn thiếu niên có dung mạo tinh xảo trước mặt, cười lên lộ ra hai chiếc răng khểnh, trông rất ngoan. Nhưng trong mắt lại tràn ngập sự điên cuồng, bên trong là màu mực đen đặc không thể hòa tan.

"Cút!"

"Anh..."

"Tôi đã nói rồi, chúng ta tuyệt đối không thể, tôi không thể thích đàn ông." Tạ Du hạ thấp giọng, sợ người xung quanh nghe thấy.

Phó Đình Dục tủi thân nhìn anh ta: "Nhưng tối hôm đó chúng ta đã..."

"Câm miệng!"

Giọng nói hơi lớn, thu hút ánh mắt của những người xung quanh, Tạ Du cảm thấy bực bội, kéo Phó Đình Dục nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Có người nhận ra đây là thiếu gia nhà họ Phó và cô con gái vừa được nhà họ Tạ tìm về, họ hiểu ý nhau, giơ ly rượu lên cười nói.

"Xem ra sắp có chuyện vui rồi."

"Gần đây đúng là chuyện vui liên tiếp..."

17.

Mới cưới không lâu, tôi nhận được một bưu kiện nặc danh, bên trong chỉ có một chiếc nhẫn khắc hình hoa hồng và một tấm thiệp chỉ có bốn chữ bay bướm.

"Chúc mừng tân hôn"

Tôi cười lắc đầu, cất chiếc nhẫn và tấm thiệp vào hộp, sau đó khóa lại, trong hộp còn có một vài phong thư nét chữ bay bướm phóng khoáng.

Tình cảm của thiếu niên nồng nhiệt như ánh mặt trời, thuần khiết như ánh sáng.

Dù kết quả thế nào, chúng ta cũng nên hướng về phía trước nhưng ít nhất hãy trân trọng những người trước mắt.

-HẾT-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store