Truyen Luoi Cho Mua He
Ngày trúc mã bị cha hắn ép phải đính hôn với tôi, ánh trăng sáng của hắn đã chếc trong một vụ tai nạn giao thông trên đường đến tìm hắn.
Sau khi đính hôn, đêm nào hắn cũng lang chạ ở những hộp đêm khác nhau, mặc cho tai tiếng bay đầy trời.
Biến tôi trở thành trò cười lớn nhất trong giới.
Trước những chất vấn của tôi, Lương Tầm chỉ cười mỉa mai.
"Nếu đã vì muốn được kết hôn với tôi mà cô không tiếc để mất một mạng người thì dù bây giờ cô có uất ức thế nào, cũng phải chịu cho tôi."
Cho đến khi một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tôi và hắn cùng trọng sinh về đêm trước ngày đính hôn.
Hắn không chút do dự nắm lấy tay ánh trăng sáng, tuyên bố sẽ hủy hôn với tôi ngay trước mặt mọi người.
Mà tôi lại thông báo rằng lễ đính hôn sẽ diễn ra như dự kiến.
Lương Tầm lạnh lùng nói với tôi:
"Có bức hôn cũng vô dụng thôi. Tôi sẽ không đến tiệc đính hôn đâu."
Trong khi tôi còn đang phân vân không biết có nên nói luôn với hắn chuyện đối tượng đính hôn mới của tôi là chú nhỏ của hắn hay không...
(...)
1
Tôi ngơ ngác nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt.
Ông nội Lương Tầm đang ngồi ở ghế chính chậm rãi nói.
"Xét đến việc con sắp tốt nghiệp đại học."
"Bây giờ là lúc ấn định ngày cho lễ đính hôn."
Chỉ sau đó tôi mới nhận ra một cách muộn màng rằng mình đã được trọng sinh.
Tôi chưa kịp sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh tôi.
"Con không đồng ý."
Lương Tầm lông mày lạnh lùng, hắn nói những lời hoàn toàn khác với kiếp trước.
"Con có người con thích, nhưng đó không phải là Du Hạ."
Lương Tầm liếc nhìn tôi.
"Chúng ta không thể đính hôn được."
Tôi chợt hiểu...
Tôi không phải là người duy nhất được trọng sinh.
Ông nội Lương Tầm đè nén cơn tức giận.
"Cháu đang thách thức ông với tư cách gì?"
Lương Tầm nhìn tôi mỉm cười, giọng điệu rất thản nhiên.
"Tôi đã nói với cô là tôi không thích cô, nhưng cô vẫn nhất quyết muốn cưới tôi. Cô đúng là đồ hèn à?"
Giây tiếp theo ông nội ném đũa vào anh ta.
"Sú/c sinh!"
Lương Tầm chậm rãi đứng dậy.
"Ông nhất quyết muốn con cưới cô ta, không phải vì muốn có một đứa con lai giữa Lương gia và Du gia à?"
Trong nụ cười của anh có chút gì đó châm biến.
"Tối nay con đưa cô ta đi thuê phòng thì thế nào? Nếu cô ta có thai, con không cưới cô ta được không?"
Lượng Tầm đã thành công chọc giận ông nội của mình.
Ông không thương tiếc dùng cốc nước trong tay đập vào trán Lương Tấn.
Hắn tự giễu cười.
Anh ấy liếc nhìn tôi một cách vô cảm trước khi rời đi.
2
"Hạ Hạ, đi đem nó mang về cho ông nội!"
Ông nội Lương Tầm thở mạnh và nói với tôi một cách khó khăn.
Dưới sự thúc giục của mọi người, tôi đành phải theo anh ta ra khỏi cửa.
Ý định ban đầu của tôi là quay lại trường học.
Nhưng vừa ra khỏi cửa nhà , tôi đã đụng phải Lương Tầm và Bạch Nguyệt Quang của hắn - Tống An Nhiên.
"Cô còn muốn gì nữa?"
Lương Tầm bình tĩnh bảo vệ Tống An Nhiên ở phía sau, xa xa nhìn tôi.
Ở kiếp trước, Tống An Nhiên nhận được một tin nhắn nặc danh, biết được tôi và Lương Tầm sắp đính hôn.
Cô ta chạy đến mới xảy ra tai nạn.
Lương Tầm luôn tin rằng tin nhắn đó là do tôi gửi.
...
Tôi nói với ngữ khí giải quyết việc chung.
"Ông nội muốn anh trở về."
Tống An Nhiên vội vàng kéo tay áo.
"A Tầm, đừng đi..."
Lương Tầm xoe đầu cô ấy an ủi rồi quay lại phía tôi.
"Những gì tôi vừa nói đã rất rõ ràng, tôi không thể nào đính hôn và kết hôn với cô được."
Hắn không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn trong mắt.
"Ngoài ra, làm ơn, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa."
Quyết tâm của anh khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Đời này, hẳn là không cần phải trói buộc hắn nữa.
Tình yêu của tôi dành cho Lương Tầm ở kiếp trước đã hoàn toàn cạn kiệt khi anh ta ôm người phụ nữ khác và làm tôi xấu hổ trước công chúng hết lần này đến lần khác.
3
Ban đầu tôi muốn bỏ qua hai người họ và quay lại trường học trước.
Tống An Nhiên ngăn tôi lại.
"Du Hạ, cô có thể hứa với tôi được không?"
Tôi tạm dừng.
"Hứa cái gì?"
Cô ta bất an mím môi.
"Hứa sẽ không bao giờ quấy rầy A Tầm nữa."
"Lần trước tới ký túc xá của cậu kiểm tra vệ sinh, vô tình nhìn thấy nhật ký của cậu."
"Không phải cậu viết thích cậu A Tầm sao?"
Giọng nói của Tống An Nhiên yếu ớt nhưng giọng điệu lại kiên định.
"Vậy với tư cách là bạn gái chính thức của A Tầm, tôi yêu cầu cô hứa sẽ tránh xa anh ấy ra. Xin hãy hiểu cho."
Tôi bước một bước lại gần cô ấy và nhìn thẳng vào cô ấy.
"Cô đụng vào đồ của tôi à?"
Nhật ký thời trung học của tôi luôn được cất trong ngăn kéo.
An Nhiên sau đó lùi lại, có chút rụt rè.
"Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi."
Lương Tầm cau mày và bảo vệ cô ở phía sau.
"Du Hạ, đủ rồi, cô ấy không cố ý đâu."
Anh thì thầm an ủi:
"Cô không cần hứa bất cứ điều gì."
"Tôi không thích cô, nỗ lực đều vô ích ."
Vừa nói hắn vừa định mang Tống An Nhiên đi.
Điều tôi ghét nhất trong đời là đồ đạc bị lục lọi mà không được phép.
Có nhiều điều viết trong nhật ký mà tôi không thể diễn tả được.
Chuyện này không nên bị lãng quên như vậy.
Tôi đuổi theo cô ta ra đường và nắm lấy cánh tay cô ta.
"Không nên xin lỗi sao?"
Tống An Nhiên cắn môi dưới, bướng bỉnh nói:
"Tôi cảm thấy như mình không làm gì sai cả."
Tôi giận dữ cười: "Giáo viên của cô bảo cô lục lọi đồ của người khác là đúng à?"
Đại khái thì câu này có lực sát thương khá mạnh với cô ta.
Tôi vừa dứt lời, mắt cô ta đã đỏ hoe và muốn khóc.
"Đủ rồi, Du Hạ."
Lương Tầm bực bội kéo tay tôi ra.
Giây tiếp theo, đèn đỏ ở góc phố chuyển sang xanh.
Một chiếc ô tô lao thẳng về phía tôi.
Không kịp né tránh, Lương Tầm lập tức kéo Tống An Nhiên đi, có lẽ là vì bóng ma kiếp trước của hắn.
Tiếng phanh xe rất gần.
May mắn thay, tôi chỉ bị trầy xước nhẹ ở mắt cá chân và ngã xuống đất.
"An Nhiên, em bị thương à?"
Lương Tầm ôm Tống An Nhiên đi kiểm tra cả người.
Hai người tình cảm đến mức không để ý đến tài xế đang chửi thề rồi bỏ đi.
Sau khi Lương Tầm xác nhận rằng cô ấy ổn, anh ta cuối cùng cũng thở phào và nhận thấy tôi đang cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.
Ánh đèn bên đường mờ mịt, tôi ngẩng đầu nhìn Lương Tầm mà không nói một lời.
Sau một lúc im lặng, anh ta đột nhiên cười khúc khích.
hỏi tôi với vẻ thích thú.
"Đây có được coi là quả báo dành cho cô không?"
Anh luôn cho rằng tai nạn xe cộ của Tống An Nhiên ở kiếp trước là do tôi gây ra.
Dù tôi đã giải thích không biết bao nhiêu lần.
Tôi rời mắt khỏi hai người đã rời đi và đứng dậy bất chấp cơn đau.
May mắn thay, tôi không còn thích anh ta nữa.
Tôi sẽ không buồn vì điều đó nữa.
4
Sau đó, bà của Lương Tầm cũng gọi tôi đến nhà họ nhiều lần.
Bà ấy đã cố gắng thuyết phục tôi đừng tranh cãi với Lương Tầm.
Dù tôi có nói gì thì bà cũng có vẻ như không nghe được.
"A Du, thằng nhóc này hiện tại có chí lớn, ngoại trừ chú nhỏ của nó không ai có thể khống chế được nó."
Chú nhỏ của Lương Tầm...
Đoàn Văn Dã.
Anh cũng là người cầm quyền thực sự của Đoàn và Lương gia.
Lần tương tác duy nhất tôi có với anh ấy là khoảng một năm trước.
Sau khi say, tôi hôn một người đàn ông lạ ở gian hàng bên cạnh trong khi chơi trò thật hay thách.
Sau này gặp lại, Lương Tầm giới thiệu đó là chú của hắn, lúc đó tôi chỉ muốn nhét đầu vào khe nứt trên mặt đất luôn cho xong.
...
Bà Lương đang nói chuyện, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Bà vỗ hai tay vào nhau và lẩm bẩm.
"Đúng rồi ha!"
Lúc đó tôi không hiểu ý bà là gì.
5
Cho đến một tuần sau, tôi bị bà Lương lừa đến khách sạn nhà họ.
Tôi đang mặc quần áo ướt, bà Lương nhét thẻ phòng vào cho tôi.
"Lên trên chờ một lát, lát nữa sẽ có người mang quần áo sạch đến cho cháu."
Nhưng khi mở cửa, bước vào phòng và bật đèn lên, tôi hoàn toàn choáng váng.
Một mùi lạ lan tỏa khắp phòng.
Cà vạt của người đàn ông buông lỏng lẻo trên áo sơ mi mà không nhìn lên.
Giọng nói khàn khàn.
"Ra khỏi đây."
Là Đoạn Văn Dạ!
Tôi lập tức biết ngay đây là mùi gì rồi.
Tôi Quay lại và mở cửa.
Nhưng cửa không nhúc nhích, hiển nhiên là bị khóa từ bên ngoài.
"..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy, bà Lương!
"Tôi bảo cô ra ngoài, cô hiểu không?"
Giọng nói của người đàn ông có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Không...Tôi không thể mở cửa được..."
Tôi vội vàng tiếp tục xoay tay cầm và thì thầm đáp lại.
Đoạn Văn Dạ hít một hơi.
Sau đó là tiếng bước chân đến gần.
"Tại sao vậy?"
Anh ấy nắm lấy cánh tay tôi và bắt tôi đối mặt với anh ấy.
Lúc này tôi mới cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay anh không bình thường.
"Chú nhỏ..."
Tôi liên tục gọi cho anh ấy, cố gắng nhắc nhở anh ấy rằng tôi là ai.
Đoàn Văn Dã không trả lời, lông mày cụp xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi.
"Nghe nói Lương Tầm hủy hôn ước với cô?"
Tôi gật đầu, tự hỏi tại sao anh ấy lại hỏi điều này vào lúc này.
Anh ấy dường như bước thêm một bước về phía tôi, cổ họng anh ấy có chút nhấp nhô lên.
"Vậy cô còn thích anh ta không?"
Tôi cũng đã hít phải rất nhiều khí mà không hề nhận ra.
Phản ứng dần dần trở nên chậm chạp.
Trả lời chậm rãi.
"không thích."
"Được rồi."
Tôi ngơ ngác ngước lên và nhìn anh.
Nhiệt độ trong không khí dần dần tăng lên mang theo một tia lo lắng.
Tôi không thể nói được, và theo bản năng tìm kiếm thuốc giải dược.
"Đoạn, anh Đoạn ..."
Trên môi Đoạn Văn Dạ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Anh ấy giơ tay lên và gãi một bên mặt tôi.
"Không thoải mái?"
Tôi không trả lời mà thay vào đó nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng như thạch của anh ấy.
Không biết nó có mát như lấy ra khỏi tủ lạnh không.
"nói."
Trong mắt Đoạn Văn Dạ tràn đầy cảm xúc, nhưng sự lý trí trong lời nói của anh ấy khiến tôi giống như người thiếu kiên nhẫn vậy.
Tôi kiễng chân lên và trèo lên vai anh ấy.
Nhưng điện thoại di động của anh reo lên vào thời điểm không thích hợp.
Đoạn Văn Dạ tặc lưỡi, đang định lấy nó ra ném đi.
Nhưng khi nhìn thấy người gọi, anh dừng lại và cuối cùng nhấc máy.
"Chú, chú đã trở về Trung Quốc chưa?"
Là Lương Tầm.
Tôi đã thức tỉnh lại một chút lí trí.
Tôi ngơ ngác nhìn Đoạn Văn Dạ, nụ hôn đã dừng lại.
Đoạn Văn Dạ ậm ừ, tay còn lại ấn vào lưng tôi.
Đẩy tôi về phía anh ấy.
Khoảng cách lại một lần nữa thu hẹp lại.
Môi gần như chạm môi.
"Vậy bây giờ chú đang ở đâu? Chú ơi, cháu đến tìm chú."
Tôi hoảng sợ trong giây lát, khi nắm lấy áo anh, tôi vô tình đâm trúng xương quai xanh của anh.
Đoạn Văn Dạ hừ nhẹ một tiếng.
"Em không thể từ từ à?"
Tôi choáng váng và lặng lẽ xin lỗi.
"Tôi không phải cố ý mà."
Bên kia điện thoại im lặng một lúc.
"Chú nhỏ, chú đang nói chuyện với ai thế?"
"Hình như con đã nghe thấy giọng nói này..."
Mắt tôi mở to đầy lo lắng.
Đoạn Văn Dạ nói "Cô út của con" rồi cúp điện thoại.
Nhưng tôi không thèm chú ý nữa.
Tôi không còn tìm thấy ý thức của mình nữa, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là người trước mặt.
Đoạn Văn Dạ bế tôi bước vào trong.
Vừa đi anh vừa hang hái hỏi.
"Em có muốn làm gì không?"
Tôi gật đầu và muốn cúi xuống hôn anh.
Đoạn Văn Dạ mỉm cười nghiêng đầu, nhéo cằm tôi, ngăn cản động tác của tôi.
"Còn tôi, tôi cũng già rồi, không đủ tiền chơi rồi bỏ đi đâu".
Ồ.
Hơn tôi sáu tuổi có thể coi là già lắm rồi...
"Cho nên, nếu như em vô trách nhiệm, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát."
"hiểu chưa?"
Tôi có cảm giác như đang đứng dưới gốc cây mận.
Ngắm hoa mận không thể làm dịu cơn khát.
Trừ khi cho tôi ăn mận.
Sau khi tôi liên tục đồng ý, quả mận này cuối cùng cũng đã vào miệng tôi.
Tôi hôn anh thật nhẹ nhàng.
Đoạn Văn Dạ vô thức đuổi theo.
"Nếu em còn tiếp tục qua loa thì xin đừng hôn tôi nữa."
Giọng nói trầm và khàn chứa đựng một chút dỗ dành.
"Lại gần đây đi."
Tôi quàng tay qua cổ anh ấy và tiến lại gần hơn.
Nhưng lần này không thể thoát dễ dàng.
Thay vào đó, bị anh ấy dây dưa không thả. 6
Lương Tầm cúp điện thoại, đi tới cửa nhà.
Vừa rồi anh vẫn đang suy nghĩ về giọng nữ trong điện thoại của Đoạn Văn Dạ.
Rất quen thuộc...
Anh mở cửa với vẻ suy nghĩ.
Bà Lương đang ngồi trên ghế sofa ăn táo nhìn anh như nhìn thấy ma.
"Ah!!"
"A Tầm! Tại sao cháu lại ở đây!"
"Trong khoa không có lớp, con đi thăm bà."
Lúc này bà Lương mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lập tức lấy điện thoại ra và kiểm tra.
Sau đó bà mới nhận ra rằng tin nhắn gửi cho Lương Tầm đã được gửi cho Đoạn Văn Dạ vào lúc nào đó...
Bây giờ đã hơn một giờ rồi.
Đầu óc bà Lương trống rỗng...
"Đừng tác hợp con với Du Hạ nữa."
Lương Tầm đã chuẩn bị sẵn sàng cho bài phát biểu dài của bà.
Nhưng lần này bà im lặng rất lâu.
Sau đó bà ấy đồng ý.
"BBaf định... cố gắng ghép Hạ Hạ với chú của con đến với nhau..."
Lương Tầm dừng lại trong khi lướt qua điện thoại.
Thật khó để diễn tả cảm xúc này.
Trong những năm kiếp trước anh vướng vào Du Hạ, anh đã vô thức coi cô là vợ sắp cưới của mình.
Vật sở hữu của mình...
Bây giờ nghe tin cô ấy có thể kết hôn với người khác, cảm thấy bức xúc khôn tả.
Vì vậy, anh chỉ giúp Du Hạ từ chối.
"Không có cơ hội."
"Chú tôi không thích Du Hạ, mà DU Hạ cũng có người mà cô ta thích."
Bà Lương lạnh lùng cười lạnh.
"Con không phải thích Tống An Nhiên sao, sao lại quan tâm nhiều như vậy?"
"Ta vốn định đi tìm cô ta khi con đính hôn, báo cho cô ta tin tức con đính hôn, khiến cô ta hoàn toàn từ bỏ."
Lương Tầm sửng sốt.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay.
"Bà nói gì?"
Thì ra... tin nhắn kiếp trước thật sự không phải do Du Hạ gửi đi sao?
7
Hắn không biết rằng, người chú chướng mắt Du Hạ trong miệng hắn giờ đang làm gì.
Tôi biết Đoạn Văn Dạ không thích nói nhiều.
Anh hỏi, nhìn xuống tôi tỏ vẻ, hỏi.
"tôi là ai?"
Tôi tránh trả lời.
Anh buộc tôi phải nhìn anh.
"Em có muốn nhìn vào gương không?"
Tôi không có sự lựa chọn.
"Đoạn Văn Dạ."
"Hét nữa đi."
"Đoạn Văn Dạ..."
8
Thật đáng buồn...
Tại sao tôi không ngủ được như trong tiểu thuyết...
Phải tỉnh táo để đối diện với tất cả.
May mắn thay, tôi không quay về phía Đoạn Văn Dạ, đang định giả chế+.
"Đừng giả vờ, tôi biết em tỉnh rồi."
Giọng nói khinh thường của anh đã phá vỡ lòng tự trọng mà tôi đã cố gắng rất nhiều để duy trì.
Không hoảng loạn.
Tôi nhắm mắt lại và giả vờ chế+.
Đoạn Văn Dạ nhẹ nhàng thở dài.
"đừng bận tâm."
"Cố lên."
Sau đó, mắt cá chân tôi bị nắm chặt.
Tôi lập tức trở nên giận dữ và mở mắt ra.
"Dậy rồi?"
Anh ấy hạ mắt xuống và nhìn tôi.
Bên tai tôi dần dần nóng lên.
Tôi mím môi và không nói gì.
Đoạn Văn Dạ rời đi, đi đến tủ mở điện thoại.
Sau vài giây, anh quay màn hình về phía tôi.
Khi tôi nhìn vào con số "110" lớn trên đó, huyết áp của tôi tăng vọt.
"Còn nhớ những gì tôi đã nói với em trước đây không?"
Anh ta muốn kiện tôi phải không? ? ?
Đang lúc tôi đang loay hoay không biết trả lời thế nào thì ngoài cửa có tiếng gõ.
"Du Hạ, tôi biết cô ở bên trong."
"Mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Là Lương Tầm.
Rắc rối theo nhau mà tới hả.
Tôi bất lực nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hỗn loạn tưng bừng.
Lương Tầm vẫn đang ở bên ngoài kêu liên tục.
Đoạn Văn Dạ đã hết kiên nhẫn.
Anh khẽ cau mày rồi mở cửa một cách thẳng thừng.
"Có chuyện gì vậy, bây giờ cháu phải đến làm phiền tôi à?"
Lương Tầm sửng sốt hai giây.
"Chú, sao chú lại ở đây?"
"Không phải bà nội nói Du Hạ ở đây sao?"
Lúc này tôi đang nằm trong chăn, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Dù chưa nghe được câu trả lời của Đoạn Văn Dạ nhưng trong đầu tôi đã đoán trước được cơn bão sắp tới.
cho đến khi......
"Chú ơi, bạn gái chú có trong đó không?"
Lương Tầm không khỏi nghĩ tới cuộc điện thoại trước đó.
"Chắc là bà nội nhớ nhầm, cháu tới nhà Du Hạ hỏi lại."
Rồi anh mỉm cười đầy hiểu biết.
"Cháu sẽ không làm phiền cậu và mợ nhỏ của cháu nữa."
"Hãy gửi lời chào tới mợ nhỏ của cháu hộ cháu."
Tôi không phản ứng gì cho đến khi Đoạn Văn Dạ đóng cửa lại.
Một cuộc khủng hoảng gần như không thể tránh khỏi đã được giải quyết nhờ trí tuệ của Lương Tầm hả?
9
Từ khóe mắt tôi, Đoạn Văn Dạ bước về phía tôi.
Tôi vội vàng nhấc điện thoại lên, tìm việc gì đó làm để anh không nhắc đến chuyện vừa rồi.
"Em đang làm gì thế?"
Tôi mím môi nói: "Mua thuốc đi."
Đoạn Văn Dạ ngước mắt hỏi: "Thuốc gì?"
Tôi do dự trong hai giây và không che đậy.
"Thuốc tránh thai..."
Sau đó, một tiếng cười khúc khích phát ra từ trên đầu tôi.
Đôi mày và đôi mắt lười biếng của anh ta tràn ngập sự hài lòng, nhưng những lời anh ta nói lại hoàn toàn cặn bã.
"Uống làm gì?"
Tôi lén lút siết chặt chăn, trong lòng có chút tức giận.
"vì anh......"
"Tôi làm sao?"
Dưới vẻ mặt bình tĩnh của Đoạn Văn Dạ, tôi vô cớ có cảm giác bất bình mơ hồ.
Không còn dây dưa với anh nữa, tôi im lặng cụp mắt xuống, tiếp tục tìm thuốc.
Giây tiếp theo, điện thoại bị lấy đi và ném sang một bên.
Người đàn ông xoa xoa khóe mắt đỏ ngầu của tôi, giọng nói vừa dịu dàng vừa hiếm hoi.
"Đừng ồn ào nữa."
"Tôi đeo bao rồi."
Tôi choáng váng và cố gắng nhớ lại có thật vậy không.
Đoạn Văn Dạ tưởng tôi không tin nên kiên nhẫn bổ sung.
"Mỗi một lần."
Anh ta cũng giơ tay gõ nhẹ vào thùng rác, cười hỏi:
"Em đếm xem?"
Tôi không thực sự đếm, nhưng cuối cùng tôi cũng nhớ lại được một số ký ức.
Dưới tác động của hương mẹ của bà Lương, tôi cư xử như là chưa thấy đàn ông bao giờ=))))
Đoàn Văn Dạ tránh né nụ hôn của tôi, trầm giọng dỗ dành.
"Đợi tí."
Tôi lại bám theo anh và lẩm bẩm:
"Không thể đợi được."
Đoàn Văn Dạ: "..."
Anh hít một hơi thật sâu.
Bàn tay anh dường như đang với lấy thứ gì đó trên bàn cạnh giường ngủ.
Tôi lại sờ tai anh, thất vọng hỏi:
"Anh không định hôn tôi à?"
Lý trí trong mắt Đoàn Văn Dã đang bùng nổ.
"Tôi không thể để em ngửi thấy mùi hương này nữa."
Tôi không hiểu.
Một lúc sau, trước khi hôn tôi lần nữa, anh cuối cùng cũng nói thêm một câu nữa để giải tỏa sự bối rối của tôi.
"Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi."
...
10
Sự xấu hổ này khiến tôi ch//ết lặng.
Cho nên lúc Đoàn Văn Dạ đề nghị bế tôi vào phòng tắm, tôi chỉ giãy giụa một lát.
Sau đó tôi đưa tay về phía anh.
"Vậy thì làm phiền anh rồi."
Trong hơi thở của Đoàn Văn Dạ nở ra một nụ cười.
Hãy để tôi vùi mình vào hõm cổ anh ấy và bước vào phòng tắm.
"Ừ, đừng khách khí."
...
Đoàn Văn Dạ vẫn như cũ hỏi tôi có chịu trách nhiệm với anh ấy không.
Anh ấy nhìn thấy sự do dự của tôi.
Anh không buộc tôi phải lựa chọn.
Chỉ nói là.
"Công ty của cha em hiện đang gặp khó khăn về tài chính, Lương Tầm đã hủy bỏ hôn ước, ông ta sẽ ngay lập tức tìm hôn phu mới cho em." 16
Sự kiêu ngạo và tự mãn của Lương Tầm cuối cùng đã sụp đổ trên bàn ăn.
Theo tiếng đũa chạm đất vang lên, đôi mắt Lương Tầm khẽ run lên.
"Mọi người đang nói gì vậy?"
"Chú nhỏ và Du Hạ đính hôn rồi à?"
Anh ta cười ngớ ngẩn và nói: "Đừng đùa, họ không phải người cùng một thế hệ đó."
Đoàn Văn Dạ đương nhiên ậm ừ.
"Sớm thôi, hai người sẽ không còn cùng thế hệ nữa."
"Nhớ kỹ, gợi mợ nhỏ."
Tôi đang phân vân có nên nhìn Lương Tầm bằng ánh mắt yêu thương và bao dung của các trưởng lão hay không, anh ta đẩy bát ra, vẻ mặt ủ rũ trở về phòng.
17
Đoàn Văn Dạ buổi tối uống chút rượu.
Vừa lên xe, anh đã yêu cầu tài xế nâng chắn xe lên.
Lương Tầm hỏi.
"Chú nhỏ, chú có chắc chắn muốn cưới cô ấy không?"
Đoàn Văn Dạ uể oải tựa lưng vào ghế, ấn cửa sổ xuống.
Lương Tầ nhìn qua anh ta và nhìn tôi.
Trong mắt anh hiện lên nụ cười khinh thường.
Như thể anh đã đoán trước được tình thế bi thảm thất bại của tôi.
"Chú nhỏ, chú có thể không biết, người chú sắp cưới từng rất hèn mọn mà thích cháy."
Đoàn Văn Dạ cắn điếu thuốc, cúi đầu bật chiếc bật lửa rồi châm lửa.
Không có cảm xúc.
Không biết tại sao, tôi không khỏi có chút lo lắng.
Lương Tầm rất hài lòng với phản ứng của tôi và mỉm cười.
Giọng điệu đã nhàn nhã hơn.
"Du Hạ có một cuốn sổ, trong đó cô ấy viết mọi thứ về tình cảm của mình với tôi."
"Chú nhỏ, với địa vị của chú, chú có chắc chắn muốn cưới một thứ đồ rẻ tiền thích cháu trai mình không?"
Bàn tay tôi đang đặt trên ghế siết chặt lại theo từng lời anh nói.
Lương Tầm dù sao cũng là cháu trai của Đoàn Văn Dạ.
Xác suất để anh ấy đứng về phía tôi thấp hơn nhiều so với khả năng anh ấy sẽ tin tưởng cháu mình.
Đặc biệt là nếu điều đó làm mất mặt mũi anh ấy.
Tay cầm điếu thuốc của Đoàn Văn Dạ đặt ở mép cửa sổ.
Anh ấy hơi nâng cổ tay lên, ra hiệu cho tôi nhìn Lương Tầm.
Khi tôi và Lương Tầm chạm mắt nhau, tình thế bắt tôi phải cười.
"Nhìn thấy không Hạ Hạ? Chú tôi bảo em xuống theo tôi."
"Làm sao chú ấy có thể thích em?"
Đoàn Văn Dạ phớt lờ anh ta và chỉ hỏi tôi.
"Vừa rồi em có nghe thấy cậu ta mắng em không?"
Tôi không thể hiểu được ý định của anh ấy và im lặng gật đầu.
Ánh sáng trước mặt tôi bị bóng tối chặn lại.
Đoàn Văn Dạ tiến lại gần, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Giọng nói đầy mê hoặc.
"Du Hạ, đừng hèn nhát."
"Phản bác lại đi."
Tôi sửng sốt và ngước lên nhìn anh ta với vẻ hoài nghi.
"Sự tồn tại của em không chỉ là vì từng thích anh ta."
"Tương tự, nó cũng mang lại cho em sự tự tin để em muốn làm điều mình thích."
Anh hơi nheo mắt lại và hơi nhướng mày.
"Như bây giờ."
"Chính em mắng cậu ta không phải dễ hả giận hơn à?"
Tôi cảm động trước những gì anh ấy nói.
Bằng cách nào đó, tôi thực sự đã đến gần cửa sổ hơn.
Nhưng trước khi nói, tôi quay lại phía Đoàn Văn Dạ, ngập ngừng xác nhận.
"Anh sẽ thực sự ủng hộ em chứ?"
Người đàn ông thở ra một tiếng "ừm".
Tôi mím môi, kiên quyết nhìn Lương Tầm.
Bàn tay tựa vào cửa sổ không khỏi siết chặt thành nắm đấm.
Sau một lúc im lặng đáng sợ——
"Cút đi Lương Tầm!"
"Vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời bà chính là cuốn sổ đó."
"Ngày mai BÀ sẽ mua một cuốn sổ mới và viết từng chữ chửi anh!"
Vẻ mặt của Lương Tầm đột nhiên thay đổi, tựa hồ anh ta không nghĩ đó sẽ là phản ứng của Đoàn Vưn Dạ.
Hắn nhìn tôi chăm chú, mặt trầm như nước.
18
Cho đến khi tài xế lái xe đi một quãng xa, tôi vẫn còn chìm đắm trong sự nhẹ nhõm.
Tôi hoàn toàn không để ý tới việc vừa rồi để mắng Lương Tầm, tôi đã nhào người qua.
Nhưng bây giờ, tôi vẫn đang ngồi trên đùi Đoàn Văn Dạ.
"Em có thoải mái không?"
Trong nụ cười của nam nhân này có chút giễu cợt.
Câu hỏi này rất mơ hồ.
Không biết anh ta đang hỏi về cảm xúc của tôi sau khi chửi Lương Tầm, hay tư thế hiện tại của tôi...
Đúng lúc tôi đang định giả vờ bình tĩnh leo xuống thì tài xế đã phanh gấp không đúng lúc.
Tôi trực tiếp ngã vào vòng tay của Đoàn Văn Dạ.
Có cái gì đó ấn vào sau lưng tôi, nó rất mềm.
Tôi sờ vào đó.
"Em chạm vào đâu thế?"
Đoàn Văn Dạ nắm lấy tay tôi mà không cười.
Vẫn ngồi trên đùi anh, tôi nói mà không cần suy nghĩ.
"Tôi vừa ấn vào thứ gì đó rất mềm..."
Chắc là hộp thuốc lá trong túi anh ta.
Đoàn Văn Dạ chậm rãi ngước mắt lên, nắm lấy bàn tay có chút nóng nóng của tôi.
"Em có chắc mình đang cầm thứ gì không?"
Nội thất trong xe tối om và gần như không có ánh sáng.
Khi tôi nhìn xuống tay mình, ánh đèn đường đi ngang qua chiếu sáng chỗ ngồi.
Tầm nhìn không bị cản trở.
Tôi gần như hét lên.
Bỏ tay ra càng nhanh càng tốt.
Tôi muốn rời khỏi lòng Đoàn Văn Dạ.
Nhưng anh không cho phép, ôm lấy eo tôi và kéo tôi lại vào vòng tay anh.
Đoàn Văn Dạ kéo tôi về.
"Em nói mềm à?"
Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt.
"KHÔNG......"
"Thế là gì?"
Tôi thấy Đoàn Văn Dạ vẫn có khuynh hướng tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nên tôi giơ tay che nửa dưới khuôn mặt của anh ấy mà không hề suy nghĩ.
"Đừng nói nữa, được rồi."
Đoàn Văn Dạ không hề rút tay tôi ra mà ôm tôi, đổi tư thế.
Để tôi cưỡi anh ấy.
"Em thấy cách đó cản được tôi nói tiếp à?"
Hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay tôi, khiến tôi hơi ngứa ngáy.
Nó không chỉ là lòng bàn tay của bạn.
Tôi có xúc giác đó.
Một giọng nói hơi trầm phát ra từ giữa những ngón tay.
Tôi rút tay lại và nhìn anh bất lực.
Đoàn Văn Dạ nhìn có vẻ phù phiếm.
"Không bằng chuyển cái tay đó đi chỗ khác ha?"
Ánh trăng phản chiếu trên lông mày và đôi mắt anh, mang lại cho anh vẻ trong trẻo như cây tuyết tùng trong dòng suối lạnh.
Nhịp tim không đều của tôi dễ dàng phá vỡ sự giả vờ bình tĩnh của tôi.
Tôi chắc chắn rằng mình đã bị anh ấy quyến rũ.
Lúc tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã dựa vào vai anh ấy rồi.
Ánh mắt của nhau rơi vào môi nhau.
Tôi nhớ lại ngày đó, cùng toàn bộ quá trình hôn nhau.
Nhưng có lẽ vì Đoàn Văn Dạ đã uống rượu nên lần này gần như lập tức chủ động.
Anh ta giữ cằm tôi bằng một tay và dùng sức cạy rang tôi.
Thỉnh thoảng điều chỉnh góc độ cho phù hợp.
Hoặc tạm thời buông ra, nghiêng đầu sang bên kia và hôn lại.
Nửa chừng, tôi đã có một khoảnh khắc rõ ràng.
Để đẩy vai anh.
"tài xế......"
"Không thể nghe được đâu."
Đoàn Văn Dạ tiếp lời, hơi thở có chút không ổn định.
"Tiếp đi."
Ngay lập tức, tôi lại bị anh kéo vào.
19
Lương Tầm cuối cùng cũng không ở cùng Tống An Nhiên.
Tin tức này là chính hắn nói tôi biết.
Lúc đó tôi đang làm việc nhóm ở quán cà phê.
Chiếc ghế đối diện được kéo ra và có người ngồi xuống.
"Tôi nghe bà nội nói gần đây em và Đoàn Văn Dạ dự định lấy chứng chỉ kết hôn?"
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Lương Tầm gọi chú mình bằng tên đầy đủ, tôi ngước nhìn anh ta.
Sự suy sụp tinh thần của cậu trai trước mắt chẳng gì che được.
"Tôi từng có một giấc mộng, Du Hạ."
Anh mỉm cười và lắc đầu.
"Bởi vì trong mơ tôi đã hiểu lầm em, nên tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến em buồn. Điều an ủi duy nhất là em vẫn thích tôi trong mơ."
Anh cụp mắt xuống, nụ cười dịu dàng pha lẫn chút cay đắng.
"Thì ra giấc mơ thật sự trái ngược với hiện thực. Trên thực tế, em không thích tô."
Tôi không muốn nói với anh ta những chuyện vô bổ này.
Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó và lấy ra một chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của tôi từ trong túi xách.
Tôi chỉ muốn trả lại cho Lương Tầm.
Anh nhìn chiếc nhẫn và nói nhỏ:
"Vậy là em với anh ta còn mua nhẫn đôi rồi."
Một câu rất đơn giản.
Nhưng tôi cảm thấy như mình không hiểu.
"Cái gì?"
Lương Tầm : "Lần trước tôi nhìn thấy chiếc nhẫn nam giống như vậy ở chỗ Đoàn Văn Dạ, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một chiếc nhẫn nữ trong tay em."
Tôi cảm thấy như đang ở dưới biển sâu, cảm giác như bị chế+ đuối hoàn toàn nhấn chìm trong tôi.
Lời nói của Lương Tầm đến từ một nơi rất xa, rồi đưa tôi đến những hồi ức xa hơn.
Kiếp trước tôi mơ hồ nhận ra Lương Tầm yêu Tống An Nhiên.
Dù rất thất vọng nhưng tôi lại không tình nguyệt, chen chân vào mối quan hệ của họ.
Ngay khi tôi đang định tìm thời điểm thích hợp để hỏi Lương Tầm thì nhận được một hộp quà từ một người tự xưng là người nhà họ Lương.
Bên trong là chiếc nhẫn này.
Tôi tưởng đó là chiếc nhẫn được Lương Tầm tặng cho tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đó là Đoàn Văn Dạ.
Thế là đêm đó, khi Lương Tầm đến tìm tôi, tôi đã vui vẻ nhảy vào vòng tay anh và mạnh dạn tỏ tình.
"Lương Tầm, em rất thích anh."
Lương Tầm không đẩy tôi ra mà ôm tôi lại sau một lúc lâu im lặng.
"Tôi hiểu rồi."
"Còn anh thì sao?" Tôi nhấc đầu khỏi vòng tay anh và hỏi đầy hy vọng.
Lương Tầm đẩy tôi lại vào vòng tay anh để tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.
"Tôi chưa bao giờ nói tôi không thích em."
Đây là câu trả lời mơ hồ của anh ấy.
Sự mập mờ đã bị dopamine hạnh phúc hoạt động của tôi bỏ qua vào thời điểm đó.
Có thể nói là không có chiếc nhẫn này.
Khả năng cao là nó sẽ không dẫn đến việc tôi và Lương Tầm đính hôn.
"Du Hạ?"
Giọng nói nghi ngờ của Lương Tầm khiến tôi tỉnh táo lại.
Mắt tôi lại nhìn vào chiếc nhẫn và tôi tự đeo nó vào.
"Anh gọi tôi là gì?"
Lương Tầm không nhận ra rằng tôi đã giăng bẫy anh ta.
"Du Hạ."
Tôi mỉm cười với anh ấy lần đầu tiên sau một thời gian dài.
"Nhớ sớm đổi thành mợ nhỏ nhé."
20
Lương Tầm rời đi không nói một lời.
Tôi gật đầu hài lòng.
Đảm bảo anh ta sẽ không quay lại ám tôi nữa.
...
Về chiếc nhẫn, tôi không hỏi ngay Đoàn Văn Dạ.
Nhưng luôn có một câu hỏi mà tôi không thể tự mình giải đáp được.
Rõ ràng là nhẫn anh tặng, sao anh không nói cho em biết?
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, tìm kiếm hình ảnh của Đoàn Văn Dạ kiếp trước trong trí nhớ.
Cuối cùng tôi nhớ lại ngày tôi tỏ tình với Lương Tầm.
Khi tôi ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của Lương Tầm, tôi nhìn qua vai anh ấy.
Chúng tôi nhìn thấy một chiếc Cullinan đang đối mặt với chúng tôi.
Nhưng vì đã quá muộn nên chiếc xe bắt đầu rời đi trước khi tôi kịp nhìn rõ những người trên xe.
Lái xe vào đêm thu cô đơn.
Cách đây không lâu, tôi nhìn thấy một chiếc Cullinan giống hệt trong gara của Đoàn Văn Dạ.
Tôi nghĩ không phải là anh ấy không nói.
Tôi nghĩ anh đã thấy dáng vẻ tôi khi yêu, nên không muốn thử lại.
-----------------------------------------
21.
Đoàn Văn Dạ mãi đến ngày đính hôn mới đeo nhẫn.
Tiệc đính hôn diễn ra suôn sẻ từ đầu đến cuối.
Điều duy nhất khiến tôi bận tâm là lời nói của một người bạn tôi gặp trong thời gian thực tập.
Chồng cô hơn cô bảy, tám tuổi.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.
"Bạn à, mày hãy bao dung hơn với chồng mình nhé".
Cô ấy nói và vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi nhìn cô ấy bối rối.
Cô chỉ đơn giản là không quanh co mà lặng lẽ thở dài với tôi.
"Người đàn ông càng lớn tuổi, anh ta càng trở nên bất lực..."
"Chồng tao là thế này, lúc tao mới được tí thì anh ấy đã xong rồi."
"Còn mất ít thời gian hơn so với việc tao đọc một truyện ngắn."
"Chồng tao nói với tao rằng tất cả đàn ông đều như vậy!"
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy, tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi vẫn nghĩ tới.
Tôi cảm thấy đây không phải là vấn đề nhỏ nên đã thành thật xin lời khuyên.
"Có cách nào giải quyết được không?"
Cô lắc đầu, đỏ mặt nói: " Nam nhân không được thì có đồ điện tử."
"Sau này tôi có thể gửi link cho bạn, bạn có thể thử, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn người thật.
"
...
Tôi nghĩ có một số cách tốt để nuôi dưỡng cơ thể...
Đoàn Văn Dạ vừa lúc đang đứng ở cửa.
Có vẻ như anh ấy mới đến nên tôi không để ý lắm.
Vào đêm đính hôn, Đoàn Văn Dạ suýt không cho tôi uống rượu.
Mọi người đến nâng ly chúc mừng đều bị anh ta chặn lại.
Nhưng tôi nhìn vị hôn phu của mình với ánh mắt bling bling, rồi ờm.....
Trong căn hộ của Đoàn Văn Dak, anh đè tôi xuống ghế sô pha.
Đầu gối cũng chống vào chân tôi.
Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào một bên mặt tôi.
" Nói cho tôi biết, cái loạn điện tử kia là cái gì?"
Giọng nói say rượu của người đàn ông khàn khàn và gợi cảm.
Tôi nhận ra ngay rằng anh ấy đã nghe thấy tất cả.
"Em không định mua mà."
Tôi đáp lại một cách lặng lẽ.
"Em vốn là muốn mua cho anh một ít thực phẩm bổ sung, trước chuẩn bị một chút..."
Nếu biết câu nói này suýt mất nửa đời người, tôi thà thừa nhận còn hơn là bác bỏ anh một cách thiếu suy nghĩ.
Sau này, tôi không biết chúng tôi đã chuyển từ ghế sofa sang phòng ngủ từ khi nào.
Tôi vùi mặt vào gối.
Trên mu bàn tay anh cũng có bàn tay đeo chiếc nhẫn tương tự.
Khi những ngón tay đan vào nhau, những chiếc nhẫn chạm nhẹ vào nhau.
Nhưng chẳng bao lâu, tôi đã bị anh lật lên.
Mặc dù tôi thực sự không muốn dùng từ phi nước đại.
Nhưng vào lúc này, Đoàn Văn Dạ cùng tôi lại đang ở trong trạng thái này.
"Thích sản phẩm điện tử à?"
Giọng tôi gần như khàn đi vì khóc.
Khát vọng sống sót khiến tôi lắc đầu tuyệt vọng.
"Em không thích, em không thích!"
"Em chỉ thích anh."
Khoảnh khắc này giống như một con tàu cướp biển đột ngột dừng lại.
Kỳ lạ.
"thật?"
Đoàn Văn Dạ cúi đầu nhìn tôi.
Tôi hơi xấu hổ.
Phải rất lâu sau anh mới bắt gặp được đôi mắt trong veo và có phần lo lắng của anh.
Tôi sụt sịt, run rẩy đặt tay lên vai anh rồi ôm lấy cổ anh.
Câu trả lời nghẹn ngào.
"thật mà."
"Đoàn Văn Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên em xác nhận em thích anh."
Cũng không đúng lắm.
Nhìn lại, sẽ thấy hôm qua tôi cũng thích anh ấy, tôi cũng thích anh ấy một tháng trước, ngoài ra còn có giai đoạn nayyr sinh hảo cảm.
Nhưng hôm nay tôi mới bộc lộ tình cảm thật của mình nên tôi vẫn chọn coi hôm nay là ngày đầu tiên tôi thích anh ấy.
Điều đáp lại tôi là nụ hôn dài và hơi tham lam của Đoàn Văn Dạ.
Trong khi hít một hơi, anh thừa nhận với giọng trầm.
"Anh thì lại không phải."
"Đã lâu lắm rồi..."
Chiều hôm sau, tôi ngồi trong phòng làm việc và mở cuốn nhật ký mới đã chuẩn bị sẵn.
Viết ngày hôm qua.
Rồi tôi viết một cách giận dữ:
"Ngày đầu tiên yêu Đoàn Văn Dạ, tôi gần như mất đi nửa cuộc đời. Hệ số rủi ro cao hơn một chút nên hôm nay tôi dự định giảm bớt sự thích thú của mình với anh ấy đi 0,1%. Nếu anh ấy có thể cho tôi ngủ yên và có một giấc ngủ ngon mà còn ngủ say, mức độ thích có thể tùy ý tăng thêm 10%..."
Khi một tia nắng chiều chạy từ đầu ngón đeo nhẫn đến đầu ngón trỏ, tôi mới đặt bút xuống.
Trước khi đóng ghi chú, tôi nghĩ đến điều gì đó.
Lật lại trang giới thiệu của cuốn sổ.
Viết một vài từ một cách cẩn thận và cẩn thận.
"Ghi lại những khoảnh khắc ấm lòng."
-Hoàn Toàn Văn-
Sau khi đính hôn, đêm nào hắn cũng lang chạ ở những hộp đêm khác nhau, mặc cho tai tiếng bay đầy trời.
Biến tôi trở thành trò cười lớn nhất trong giới.
Trước những chất vấn của tôi, Lương Tầm chỉ cười mỉa mai.
"Nếu đã vì muốn được kết hôn với tôi mà cô không tiếc để mất một mạng người thì dù bây giờ cô có uất ức thế nào, cũng phải chịu cho tôi."
Cho đến khi một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Tôi và hắn cùng trọng sinh về đêm trước ngày đính hôn.
Hắn không chút do dự nắm lấy tay ánh trăng sáng, tuyên bố sẽ hủy hôn với tôi ngay trước mặt mọi người.
Mà tôi lại thông báo rằng lễ đính hôn sẽ diễn ra như dự kiến.
Lương Tầm lạnh lùng nói với tôi:
"Có bức hôn cũng vô dụng thôi. Tôi sẽ không đến tiệc đính hôn đâu."
Trong khi tôi còn đang phân vân không biết có nên nói luôn với hắn chuyện đối tượng đính hôn mới của tôi là chú nhỏ của hắn hay không...
(...)
1
Tôi ngơ ngác nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt.
Ông nội Lương Tầm đang ngồi ở ghế chính chậm rãi nói.
"Xét đến việc con sắp tốt nghiệp đại học."
"Bây giờ là lúc ấn định ngày cho lễ đính hôn."
Chỉ sau đó tôi mới nhận ra một cách muộn màng rằng mình đã được trọng sinh.
Tôi chưa kịp sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh tôi.
"Con không đồng ý."
Lương Tầm lông mày lạnh lùng, hắn nói những lời hoàn toàn khác với kiếp trước.
"Con có người con thích, nhưng đó không phải là Du Hạ."
Lương Tầm liếc nhìn tôi.
"Chúng ta không thể đính hôn được."
Tôi chợt hiểu...
Tôi không phải là người duy nhất được trọng sinh.
Ông nội Lương Tầm đè nén cơn tức giận.
"Cháu đang thách thức ông với tư cách gì?"
Lương Tầm nhìn tôi mỉm cười, giọng điệu rất thản nhiên.
"Tôi đã nói với cô là tôi không thích cô, nhưng cô vẫn nhất quyết muốn cưới tôi. Cô đúng là đồ hèn à?"
Giây tiếp theo ông nội ném đũa vào anh ta.
"Sú/c sinh!"
Lương Tầm chậm rãi đứng dậy.
"Ông nhất quyết muốn con cưới cô ta, không phải vì muốn có một đứa con lai giữa Lương gia và Du gia à?"
Trong nụ cười của anh có chút gì đó châm biến.
"Tối nay con đưa cô ta đi thuê phòng thì thế nào? Nếu cô ta có thai, con không cưới cô ta được không?"
Lượng Tầm đã thành công chọc giận ông nội của mình.
Ông không thương tiếc dùng cốc nước trong tay đập vào trán Lương Tấn.
Hắn tự giễu cười.
Anh ấy liếc nhìn tôi một cách vô cảm trước khi rời đi.
2
"Hạ Hạ, đi đem nó mang về cho ông nội!"
Ông nội Lương Tầm thở mạnh và nói với tôi một cách khó khăn.
Dưới sự thúc giục của mọi người, tôi đành phải theo anh ta ra khỏi cửa.
Ý định ban đầu của tôi là quay lại trường học.
Nhưng vừa ra khỏi cửa nhà , tôi đã đụng phải Lương Tầm và Bạch Nguyệt Quang của hắn - Tống An Nhiên.
"Cô còn muốn gì nữa?"
Lương Tầm bình tĩnh bảo vệ Tống An Nhiên ở phía sau, xa xa nhìn tôi.
Ở kiếp trước, Tống An Nhiên nhận được một tin nhắn nặc danh, biết được tôi và Lương Tầm sắp đính hôn.
Cô ta chạy đến mới xảy ra tai nạn.
Lương Tầm luôn tin rằng tin nhắn đó là do tôi gửi.
...
Tôi nói với ngữ khí giải quyết việc chung.
"Ông nội muốn anh trở về."
Tống An Nhiên vội vàng kéo tay áo.
"A Tầm, đừng đi..."
Lương Tầm xoe đầu cô ấy an ủi rồi quay lại phía tôi.
"Những gì tôi vừa nói đã rất rõ ràng, tôi không thể nào đính hôn và kết hôn với cô được."
Hắn không giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn trong mắt.
"Ngoài ra, làm ơn, làm ơn đừng làm phiền tôi nữa."
Quyết tâm của anh khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Đời này, hẳn là không cần phải trói buộc hắn nữa.
Tình yêu của tôi dành cho Lương Tầm ở kiếp trước đã hoàn toàn cạn kiệt khi anh ta ôm người phụ nữ khác và làm tôi xấu hổ trước công chúng hết lần này đến lần khác.
3
Ban đầu tôi muốn bỏ qua hai người họ và quay lại trường học trước.
Tống An Nhiên ngăn tôi lại.
"Du Hạ, cô có thể hứa với tôi được không?"
Tôi tạm dừng.
"Hứa cái gì?"
Cô ta bất an mím môi.
"Hứa sẽ không bao giờ quấy rầy A Tầm nữa."
"Lần trước tới ký túc xá của cậu kiểm tra vệ sinh, vô tình nhìn thấy nhật ký của cậu."
"Không phải cậu viết thích cậu A Tầm sao?"
Giọng nói của Tống An Nhiên yếu ớt nhưng giọng điệu lại kiên định.
"Vậy với tư cách là bạn gái chính thức của A Tầm, tôi yêu cầu cô hứa sẽ tránh xa anh ấy ra. Xin hãy hiểu cho."
Tôi bước một bước lại gần cô ấy và nhìn thẳng vào cô ấy.
"Cô đụng vào đồ của tôi à?"
Nhật ký thời trung học của tôi luôn được cất trong ngăn kéo.
An Nhiên sau đó lùi lại, có chút rụt rè.
"Chỉ là kiểm tra định kỳ thôi."
Lương Tầm cau mày và bảo vệ cô ở phía sau.
"Du Hạ, đủ rồi, cô ấy không cố ý đâu."
Anh thì thầm an ủi:
"Cô không cần hứa bất cứ điều gì."
"Tôi không thích cô, nỗ lực đều vô ích ."
Vừa nói hắn vừa định mang Tống An Nhiên đi.
Điều tôi ghét nhất trong đời là đồ đạc bị lục lọi mà không được phép.
Có nhiều điều viết trong nhật ký mà tôi không thể diễn tả được.
Chuyện này không nên bị lãng quên như vậy.
Tôi đuổi theo cô ta ra đường và nắm lấy cánh tay cô ta.
"Không nên xin lỗi sao?"
Tống An Nhiên cắn môi dưới, bướng bỉnh nói:
"Tôi cảm thấy như mình không làm gì sai cả."
Tôi giận dữ cười: "Giáo viên của cô bảo cô lục lọi đồ của người khác là đúng à?"
Đại khái thì câu này có lực sát thương khá mạnh với cô ta.
Tôi vừa dứt lời, mắt cô ta đã đỏ hoe và muốn khóc.
"Đủ rồi, Du Hạ."
Lương Tầm bực bội kéo tay tôi ra.
Giây tiếp theo, đèn đỏ ở góc phố chuyển sang xanh.
Một chiếc ô tô lao thẳng về phía tôi.
Không kịp né tránh, Lương Tầm lập tức kéo Tống An Nhiên đi, có lẽ là vì bóng ma kiếp trước của hắn.
Tiếng phanh xe rất gần.
May mắn thay, tôi chỉ bị trầy xước nhẹ ở mắt cá chân và ngã xuống đất.
"An Nhiên, em bị thương à?"
Lương Tầm ôm Tống An Nhiên đi kiểm tra cả người.
Hai người tình cảm đến mức không để ý đến tài xế đang chửi thề rồi bỏ đi.
Sau khi Lương Tầm xác nhận rằng cô ấy ổn, anh ta cuối cùng cũng thở phào và nhận thấy tôi đang cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất.
Ánh đèn bên đường mờ mịt, tôi ngẩng đầu nhìn Lương Tầm mà không nói một lời.
Sau một lúc im lặng, anh ta đột nhiên cười khúc khích.
hỏi tôi với vẻ thích thú.
"Đây có được coi là quả báo dành cho cô không?"
Anh luôn cho rằng tai nạn xe cộ của Tống An Nhiên ở kiếp trước là do tôi gây ra.
Dù tôi đã giải thích không biết bao nhiêu lần.
Tôi rời mắt khỏi hai người đã rời đi và đứng dậy bất chấp cơn đau.
May mắn thay, tôi không còn thích anh ta nữa.
Tôi sẽ không buồn vì điều đó nữa.
4
Sau đó, bà của Lương Tầm cũng gọi tôi đến nhà họ nhiều lần.
Bà ấy đã cố gắng thuyết phục tôi đừng tranh cãi với Lương Tầm.
Dù tôi có nói gì thì bà cũng có vẻ như không nghe được.
"A Du, thằng nhóc này hiện tại có chí lớn, ngoại trừ chú nhỏ của nó không ai có thể khống chế được nó."
Chú nhỏ của Lương Tầm...
Đoàn Văn Dã.
Anh cũng là người cầm quyền thực sự của Đoàn và Lương gia.
Lần tương tác duy nhất tôi có với anh ấy là khoảng một năm trước.
Sau khi say, tôi hôn một người đàn ông lạ ở gian hàng bên cạnh trong khi chơi trò thật hay thách.
Sau này gặp lại, Lương Tầm giới thiệu đó là chú của hắn, lúc đó tôi chỉ muốn nhét đầu vào khe nứt trên mặt đất luôn cho xong.
...
Bà Lương đang nói chuyện, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Bà vỗ hai tay vào nhau và lẩm bẩm.
"Đúng rồi ha!"
Lúc đó tôi không hiểu ý bà là gì.
5
Cho đến một tuần sau, tôi bị bà Lương lừa đến khách sạn nhà họ.
Tôi đang mặc quần áo ướt, bà Lương nhét thẻ phòng vào cho tôi.
"Lên trên chờ một lát, lát nữa sẽ có người mang quần áo sạch đến cho cháu."
Nhưng khi mở cửa, bước vào phòng và bật đèn lên, tôi hoàn toàn choáng váng.
Một mùi lạ lan tỏa khắp phòng.
Cà vạt của người đàn ông buông lỏng lẻo trên áo sơ mi mà không nhìn lên.
Giọng nói khàn khàn.
"Ra khỏi đây."
Là Đoạn Văn Dạ!
Tôi lập tức biết ngay đây là mùi gì rồi.
Tôi Quay lại và mở cửa.
Nhưng cửa không nhúc nhích, hiển nhiên là bị khóa từ bên ngoài.
"..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy, bà Lương!
"Tôi bảo cô ra ngoài, cô hiểu không?"
Giọng nói của người đàn ông có vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Không...Tôi không thể mở cửa được..."
Tôi vội vàng tiếp tục xoay tay cầm và thì thầm đáp lại.
Đoạn Văn Dạ hít một hơi.
Sau đó là tiếng bước chân đến gần.
"Tại sao vậy?"
Anh ấy nắm lấy cánh tay tôi và bắt tôi đối mặt với anh ấy.
Lúc này tôi mới cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay anh không bình thường.
"Chú nhỏ..."
Tôi liên tục gọi cho anh ấy, cố gắng nhắc nhở anh ấy rằng tôi là ai.
Đoàn Văn Dã không trả lời, lông mày cụp xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi.
"Nghe nói Lương Tầm hủy hôn ước với cô?"
Tôi gật đầu, tự hỏi tại sao anh ấy lại hỏi điều này vào lúc này.
Anh ấy dường như bước thêm một bước về phía tôi, cổ họng anh ấy có chút nhấp nhô lên.
"Vậy cô còn thích anh ta không?"
Tôi cũng đã hít phải rất nhiều khí mà không hề nhận ra.
Phản ứng dần dần trở nên chậm chạp.
Trả lời chậm rãi.
"không thích."
"Được rồi."
Tôi ngơ ngác ngước lên và nhìn anh.
Nhiệt độ trong không khí dần dần tăng lên mang theo một tia lo lắng.
Tôi không thể nói được, và theo bản năng tìm kiếm thuốc giải dược.
"Đoạn, anh Đoạn ..."
Trên môi Đoạn Văn Dạ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Anh ấy giơ tay lên và gãi một bên mặt tôi.
"Không thoải mái?"
Tôi không trả lời mà thay vào đó nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng như thạch của anh ấy.
Không biết nó có mát như lấy ra khỏi tủ lạnh không.
"nói."
Trong mắt Đoạn Văn Dạ tràn đầy cảm xúc, nhưng sự lý trí trong lời nói của anh ấy khiến tôi giống như người thiếu kiên nhẫn vậy.
Tôi kiễng chân lên và trèo lên vai anh ấy.
Nhưng điện thoại di động của anh reo lên vào thời điểm không thích hợp.
Đoạn Văn Dạ tặc lưỡi, đang định lấy nó ra ném đi.
Nhưng khi nhìn thấy người gọi, anh dừng lại và cuối cùng nhấc máy.
"Chú, chú đã trở về Trung Quốc chưa?"
Là Lương Tầm.
Tôi đã thức tỉnh lại một chút lí trí.
Tôi ngơ ngác nhìn Đoạn Văn Dạ, nụ hôn đã dừng lại.
Đoạn Văn Dạ ậm ừ, tay còn lại ấn vào lưng tôi.
Đẩy tôi về phía anh ấy.
Khoảng cách lại một lần nữa thu hẹp lại.
Môi gần như chạm môi.
"Vậy bây giờ chú đang ở đâu? Chú ơi, cháu đến tìm chú."
Tôi hoảng sợ trong giây lát, khi nắm lấy áo anh, tôi vô tình đâm trúng xương quai xanh của anh.
Đoạn Văn Dạ hừ nhẹ một tiếng.
"Em không thể từ từ à?"
Tôi choáng váng và lặng lẽ xin lỗi.
"Tôi không phải cố ý mà."
Bên kia điện thoại im lặng một lúc.
"Chú nhỏ, chú đang nói chuyện với ai thế?"
"Hình như con đã nghe thấy giọng nói này..."
Mắt tôi mở to đầy lo lắng.
Đoạn Văn Dạ nói "Cô út của con" rồi cúp điện thoại.
Nhưng tôi không thèm chú ý nữa.
Tôi không còn tìm thấy ý thức của mình nữa, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là người trước mặt.
Đoạn Văn Dạ bế tôi bước vào trong.
Vừa đi anh vừa hang hái hỏi.
"Em có muốn làm gì không?"
Tôi gật đầu và muốn cúi xuống hôn anh.
Đoạn Văn Dạ mỉm cười nghiêng đầu, nhéo cằm tôi, ngăn cản động tác của tôi.
"Còn tôi, tôi cũng già rồi, không đủ tiền chơi rồi bỏ đi đâu".
Ồ.
Hơn tôi sáu tuổi có thể coi là già lắm rồi...
"Cho nên, nếu như em vô trách nhiệm, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát."
"hiểu chưa?"
Tôi có cảm giác như đang đứng dưới gốc cây mận.
Ngắm hoa mận không thể làm dịu cơn khát.
Trừ khi cho tôi ăn mận.
Sau khi tôi liên tục đồng ý, quả mận này cuối cùng cũng đã vào miệng tôi.
Tôi hôn anh thật nhẹ nhàng.
Đoạn Văn Dạ vô thức đuổi theo.
"Nếu em còn tiếp tục qua loa thì xin đừng hôn tôi nữa."
Giọng nói trầm và khàn chứa đựng một chút dỗ dành.
"Lại gần đây đi."
Tôi quàng tay qua cổ anh ấy và tiến lại gần hơn.
Nhưng lần này không thể thoát dễ dàng.
Thay vào đó, bị anh ấy dây dưa không thả. 6
Lương Tầm cúp điện thoại, đi tới cửa nhà.
Vừa rồi anh vẫn đang suy nghĩ về giọng nữ trong điện thoại của Đoạn Văn Dạ.
Rất quen thuộc...
Anh mở cửa với vẻ suy nghĩ.
Bà Lương đang ngồi trên ghế sofa ăn táo nhìn anh như nhìn thấy ma.
"Ah!!"
"A Tầm! Tại sao cháu lại ở đây!"
"Trong khoa không có lớp, con đi thăm bà."
Lúc này bà Lương mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lập tức lấy điện thoại ra và kiểm tra.
Sau đó bà mới nhận ra rằng tin nhắn gửi cho Lương Tầm đã được gửi cho Đoạn Văn Dạ vào lúc nào đó...
Bây giờ đã hơn một giờ rồi.
Đầu óc bà Lương trống rỗng...
"Đừng tác hợp con với Du Hạ nữa."
Lương Tầm đã chuẩn bị sẵn sàng cho bài phát biểu dài của bà.
Nhưng lần này bà im lặng rất lâu.
Sau đó bà ấy đồng ý.
"BBaf định... cố gắng ghép Hạ Hạ với chú của con đến với nhau..."
Lương Tầm dừng lại trong khi lướt qua điện thoại.
Thật khó để diễn tả cảm xúc này.
Trong những năm kiếp trước anh vướng vào Du Hạ, anh đã vô thức coi cô là vợ sắp cưới của mình.
Vật sở hữu của mình...
Bây giờ nghe tin cô ấy có thể kết hôn với người khác, cảm thấy bức xúc khôn tả.
Vì vậy, anh chỉ giúp Du Hạ từ chối.
"Không có cơ hội."
"Chú tôi không thích Du Hạ, mà DU Hạ cũng có người mà cô ta thích."
Bà Lương lạnh lùng cười lạnh.
"Con không phải thích Tống An Nhiên sao, sao lại quan tâm nhiều như vậy?"
"Ta vốn định đi tìm cô ta khi con đính hôn, báo cho cô ta tin tức con đính hôn, khiến cô ta hoàn toàn từ bỏ."
Lương Tầm sửng sốt.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay.
"Bà nói gì?"
Thì ra... tin nhắn kiếp trước thật sự không phải do Du Hạ gửi đi sao?
7
Hắn không biết rằng, người chú chướng mắt Du Hạ trong miệng hắn giờ đang làm gì.
Tôi biết Đoạn Văn Dạ không thích nói nhiều.
Anh hỏi, nhìn xuống tôi tỏ vẻ, hỏi.
"tôi là ai?"
Tôi tránh trả lời.
Anh buộc tôi phải nhìn anh.
"Em có muốn nhìn vào gương không?"
Tôi không có sự lựa chọn.
"Đoạn Văn Dạ."
"Hét nữa đi."
"Đoạn Văn Dạ..."
8
Thật đáng buồn...
Tại sao tôi không ngủ được như trong tiểu thuyết...
Phải tỉnh táo để đối diện với tất cả.
May mắn thay, tôi không quay về phía Đoạn Văn Dạ, đang định giả chế+.
"Đừng giả vờ, tôi biết em tỉnh rồi."
Giọng nói khinh thường của anh đã phá vỡ lòng tự trọng mà tôi đã cố gắng rất nhiều để duy trì.
Không hoảng loạn.
Tôi nhắm mắt lại và giả vờ chế+.
Đoạn Văn Dạ nhẹ nhàng thở dài.
"đừng bận tâm."
"Cố lên."
Sau đó, mắt cá chân tôi bị nắm chặt.
Tôi lập tức trở nên giận dữ và mở mắt ra.
"Dậy rồi?"
Anh ấy hạ mắt xuống và nhìn tôi.
Bên tai tôi dần dần nóng lên.
Tôi mím môi và không nói gì.
Đoạn Văn Dạ rời đi, đi đến tủ mở điện thoại.
Sau vài giây, anh quay màn hình về phía tôi.
Khi tôi nhìn vào con số "110" lớn trên đó, huyết áp của tôi tăng vọt.
"Còn nhớ những gì tôi đã nói với em trước đây không?"
Anh ta muốn kiện tôi phải không? ? ?
Đang lúc tôi đang loay hoay không biết trả lời thế nào thì ngoài cửa có tiếng gõ.
"Du Hạ, tôi biết cô ở bên trong."
"Mở cửa ra, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Là Lương Tầm.
Rắc rối theo nhau mà tới hả.
Tôi bất lực nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hỗn loạn tưng bừng.
Lương Tầm vẫn đang ở bên ngoài kêu liên tục.
Đoạn Văn Dạ đã hết kiên nhẫn.
Anh khẽ cau mày rồi mở cửa một cách thẳng thừng.
"Có chuyện gì vậy, bây giờ cháu phải đến làm phiền tôi à?"
Lương Tầm sửng sốt hai giây.
"Chú, sao chú lại ở đây?"
"Không phải bà nội nói Du Hạ ở đây sao?"
Lúc này tôi đang nằm trong chăn, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Dù chưa nghe được câu trả lời của Đoạn Văn Dạ nhưng trong đầu tôi đã đoán trước được cơn bão sắp tới.
cho đến khi......
"Chú ơi, bạn gái chú có trong đó không?"
Lương Tầm không khỏi nghĩ tới cuộc điện thoại trước đó.
"Chắc là bà nội nhớ nhầm, cháu tới nhà Du Hạ hỏi lại."
Rồi anh mỉm cười đầy hiểu biết.
"Cháu sẽ không làm phiền cậu và mợ nhỏ của cháu nữa."
"Hãy gửi lời chào tới mợ nhỏ của cháu hộ cháu."
Tôi không phản ứng gì cho đến khi Đoạn Văn Dạ đóng cửa lại.
Một cuộc khủng hoảng gần như không thể tránh khỏi đã được giải quyết nhờ trí tuệ của Lương Tầm hả?
9
Từ khóe mắt tôi, Đoạn Văn Dạ bước về phía tôi.
Tôi vội vàng nhấc điện thoại lên, tìm việc gì đó làm để anh không nhắc đến chuyện vừa rồi.
"Em đang làm gì thế?"
Tôi mím môi nói: "Mua thuốc đi."
Đoạn Văn Dạ ngước mắt hỏi: "Thuốc gì?"
Tôi do dự trong hai giây và không che đậy.
"Thuốc tránh thai..."
Sau đó, một tiếng cười khúc khích phát ra từ trên đầu tôi.
Đôi mày và đôi mắt lười biếng của anh ta tràn ngập sự hài lòng, nhưng những lời anh ta nói lại hoàn toàn cặn bã.
"Uống làm gì?"
Tôi lén lút siết chặt chăn, trong lòng có chút tức giận.
"vì anh......"
"Tôi làm sao?"
Dưới vẻ mặt bình tĩnh của Đoạn Văn Dạ, tôi vô cớ có cảm giác bất bình mơ hồ.
Không còn dây dưa với anh nữa, tôi im lặng cụp mắt xuống, tiếp tục tìm thuốc.
Giây tiếp theo, điện thoại bị lấy đi và ném sang một bên.
Người đàn ông xoa xoa khóe mắt đỏ ngầu của tôi, giọng nói vừa dịu dàng vừa hiếm hoi.
"Đừng ồn ào nữa."
"Tôi đeo bao rồi."
Tôi choáng váng và cố gắng nhớ lại có thật vậy không.
Đoạn Văn Dạ tưởng tôi không tin nên kiên nhẫn bổ sung.
"Mỗi một lần."
Anh ta cũng giơ tay gõ nhẹ vào thùng rác, cười hỏi:
"Em đếm xem?"
Tôi không thực sự đếm, nhưng cuối cùng tôi cũng nhớ lại được một số ký ức.
Dưới tác động của hương mẹ của bà Lương, tôi cư xử như là chưa thấy đàn ông bao giờ=))))
Đoàn Văn Dạ tránh né nụ hôn của tôi, trầm giọng dỗ dành.
"Đợi tí."
Tôi lại bám theo anh và lẩm bẩm:
"Không thể đợi được."
Đoàn Văn Dạ: "..."
Anh hít một hơi thật sâu.
Bàn tay anh dường như đang với lấy thứ gì đó trên bàn cạnh giường ngủ.
Tôi lại sờ tai anh, thất vọng hỏi:
"Anh không định hôn tôi à?"
Lý trí trong mắt Đoàn Văn Dã đang bùng nổ.
"Tôi không thể để em ngửi thấy mùi hương này nữa."
Tôi không hiểu.
Một lúc sau, trước khi hôn tôi lần nữa, anh cuối cùng cũng nói thêm một câu nữa để giải tỏa sự bối rối của tôi.
"Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi."
...
10
Sự xấu hổ này khiến tôi ch//ết lặng.
Cho nên lúc Đoàn Văn Dạ đề nghị bế tôi vào phòng tắm, tôi chỉ giãy giụa một lát.
Sau đó tôi đưa tay về phía anh.
"Vậy thì làm phiền anh rồi."
Trong hơi thở của Đoàn Văn Dạ nở ra một nụ cười.
Hãy để tôi vùi mình vào hõm cổ anh ấy và bước vào phòng tắm.
"Ừ, đừng khách khí."
...
Đoàn Văn Dạ vẫn như cũ hỏi tôi có chịu trách nhiệm với anh ấy không.
Anh ấy nhìn thấy sự do dự của tôi.
Anh không buộc tôi phải lựa chọn.
Chỉ nói là.
"Công ty của cha em hiện đang gặp khó khăn về tài chính, Lương Tầm đã hủy bỏ hôn ước, ông ta sẽ ngay lập tức tìm hôn phu mới cho em." 16
Sự kiêu ngạo và tự mãn của Lương Tầm cuối cùng đã sụp đổ trên bàn ăn.
Theo tiếng đũa chạm đất vang lên, đôi mắt Lương Tầm khẽ run lên.
"Mọi người đang nói gì vậy?"
"Chú nhỏ và Du Hạ đính hôn rồi à?"
Anh ta cười ngớ ngẩn và nói: "Đừng đùa, họ không phải người cùng một thế hệ đó."
Đoàn Văn Dạ đương nhiên ậm ừ.
"Sớm thôi, hai người sẽ không còn cùng thế hệ nữa."
"Nhớ kỹ, gợi mợ nhỏ."
Tôi đang phân vân có nên nhìn Lương Tầm bằng ánh mắt yêu thương và bao dung của các trưởng lão hay không, anh ta đẩy bát ra, vẻ mặt ủ rũ trở về phòng.
17
Đoàn Văn Dạ buổi tối uống chút rượu.
Vừa lên xe, anh đã yêu cầu tài xế nâng chắn xe lên.
Lương Tầm hỏi.
"Chú nhỏ, chú có chắc chắn muốn cưới cô ấy không?"
Đoàn Văn Dạ uể oải tựa lưng vào ghế, ấn cửa sổ xuống.
Lương Tầ nhìn qua anh ta và nhìn tôi.
Trong mắt anh hiện lên nụ cười khinh thường.
Như thể anh đã đoán trước được tình thế bi thảm thất bại của tôi.
"Chú nhỏ, chú có thể không biết, người chú sắp cưới từng rất hèn mọn mà thích cháy."
Đoàn Văn Dạ cắn điếu thuốc, cúi đầu bật chiếc bật lửa rồi châm lửa.
Không có cảm xúc.
Không biết tại sao, tôi không khỏi có chút lo lắng.
Lương Tầm rất hài lòng với phản ứng của tôi và mỉm cười.
Giọng điệu đã nhàn nhã hơn.
"Du Hạ có một cuốn sổ, trong đó cô ấy viết mọi thứ về tình cảm của mình với tôi."
"Chú nhỏ, với địa vị của chú, chú có chắc chắn muốn cưới một thứ đồ rẻ tiền thích cháu trai mình không?"
Bàn tay tôi đang đặt trên ghế siết chặt lại theo từng lời anh nói.
Lương Tầm dù sao cũng là cháu trai của Đoàn Văn Dạ.
Xác suất để anh ấy đứng về phía tôi thấp hơn nhiều so với khả năng anh ấy sẽ tin tưởng cháu mình.
Đặc biệt là nếu điều đó làm mất mặt mũi anh ấy.
Tay cầm điếu thuốc của Đoàn Văn Dạ đặt ở mép cửa sổ.
Anh ấy hơi nâng cổ tay lên, ra hiệu cho tôi nhìn Lương Tầm.
Khi tôi và Lương Tầm chạm mắt nhau, tình thế bắt tôi phải cười.
"Nhìn thấy không Hạ Hạ? Chú tôi bảo em xuống theo tôi."
"Làm sao chú ấy có thể thích em?"
Đoàn Văn Dạ phớt lờ anh ta và chỉ hỏi tôi.
"Vừa rồi em có nghe thấy cậu ta mắng em không?"
Tôi không thể hiểu được ý định của anh ấy và im lặng gật đầu.
Ánh sáng trước mặt tôi bị bóng tối chặn lại.
Đoàn Văn Dạ tiến lại gần, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Giọng nói đầy mê hoặc.
"Du Hạ, đừng hèn nhát."
"Phản bác lại đi."
Tôi sửng sốt và ngước lên nhìn anh ta với vẻ hoài nghi.
"Sự tồn tại của em không chỉ là vì từng thích anh ta."
"Tương tự, nó cũng mang lại cho em sự tự tin để em muốn làm điều mình thích."
Anh hơi nheo mắt lại và hơi nhướng mày.
"Như bây giờ."
"Chính em mắng cậu ta không phải dễ hả giận hơn à?"
Tôi cảm động trước những gì anh ấy nói.
Bằng cách nào đó, tôi thực sự đã đến gần cửa sổ hơn.
Nhưng trước khi nói, tôi quay lại phía Đoàn Văn Dạ, ngập ngừng xác nhận.
"Anh sẽ thực sự ủng hộ em chứ?"
Người đàn ông thở ra một tiếng "ừm".
Tôi mím môi, kiên quyết nhìn Lương Tầm.
Bàn tay tựa vào cửa sổ không khỏi siết chặt thành nắm đấm.
Sau một lúc im lặng đáng sợ——
"Cút đi Lương Tầm!"
"Vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời bà chính là cuốn sổ đó."
"Ngày mai BÀ sẽ mua một cuốn sổ mới và viết từng chữ chửi anh!"
Vẻ mặt của Lương Tầm đột nhiên thay đổi, tựa hồ anh ta không nghĩ đó sẽ là phản ứng của Đoàn Vưn Dạ.
Hắn nhìn tôi chăm chú, mặt trầm như nước.
18
Cho đến khi tài xế lái xe đi một quãng xa, tôi vẫn còn chìm đắm trong sự nhẹ nhõm.
Tôi hoàn toàn không để ý tới việc vừa rồi để mắng Lương Tầm, tôi đã nhào người qua.
Nhưng bây giờ, tôi vẫn đang ngồi trên đùi Đoàn Văn Dạ.
"Em có thoải mái không?"
Trong nụ cười của nam nhân này có chút giễu cợt.
Câu hỏi này rất mơ hồ.
Không biết anh ta đang hỏi về cảm xúc của tôi sau khi chửi Lương Tầm, hay tư thế hiện tại của tôi...
Đúng lúc tôi đang định giả vờ bình tĩnh leo xuống thì tài xế đã phanh gấp không đúng lúc.
Tôi trực tiếp ngã vào vòng tay của Đoàn Văn Dạ.
Có cái gì đó ấn vào sau lưng tôi, nó rất mềm.
Tôi sờ vào đó.
"Em chạm vào đâu thế?"
Đoàn Văn Dạ nắm lấy tay tôi mà không cười.
Vẫn ngồi trên đùi anh, tôi nói mà không cần suy nghĩ.
"Tôi vừa ấn vào thứ gì đó rất mềm..."
Chắc là hộp thuốc lá trong túi anh ta.
Đoàn Văn Dạ chậm rãi ngước mắt lên, nắm lấy bàn tay có chút nóng nóng của tôi.
"Em có chắc mình đang cầm thứ gì không?"
Nội thất trong xe tối om và gần như không có ánh sáng.
Khi tôi nhìn xuống tay mình, ánh đèn đường đi ngang qua chiếu sáng chỗ ngồi.
Tầm nhìn không bị cản trở.
Tôi gần như hét lên.
Bỏ tay ra càng nhanh càng tốt.
Tôi muốn rời khỏi lòng Đoàn Văn Dạ.
Nhưng anh không cho phép, ôm lấy eo tôi và kéo tôi lại vào vòng tay anh.
Đoàn Văn Dạ kéo tôi về.
"Em nói mềm à?"
Tôi muốn khóc nhưng không có nước mắt.
"KHÔNG......"
"Thế là gì?"
Tôi thấy Đoàn Văn Dạ vẫn có khuynh hướng tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nên tôi giơ tay che nửa dưới khuôn mặt của anh ấy mà không hề suy nghĩ.
"Đừng nói nữa, được rồi."
Đoàn Văn Dạ không hề rút tay tôi ra mà ôm tôi, đổi tư thế.
Để tôi cưỡi anh ấy.
"Em thấy cách đó cản được tôi nói tiếp à?"
Hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay tôi, khiến tôi hơi ngứa ngáy.
Nó không chỉ là lòng bàn tay của bạn.
Tôi có xúc giác đó.
Một giọng nói hơi trầm phát ra từ giữa những ngón tay.
Tôi rút tay lại và nhìn anh bất lực.
Đoàn Văn Dạ nhìn có vẻ phù phiếm.
"Không bằng chuyển cái tay đó đi chỗ khác ha?"
Ánh trăng phản chiếu trên lông mày và đôi mắt anh, mang lại cho anh vẻ trong trẻo như cây tuyết tùng trong dòng suối lạnh.
Nhịp tim không đều của tôi dễ dàng phá vỡ sự giả vờ bình tĩnh của tôi.
Tôi chắc chắn rằng mình đã bị anh ấy quyến rũ.
Lúc tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì tôi đã dựa vào vai anh ấy rồi.
Ánh mắt của nhau rơi vào môi nhau.
Tôi nhớ lại ngày đó, cùng toàn bộ quá trình hôn nhau.
Nhưng có lẽ vì Đoàn Văn Dạ đã uống rượu nên lần này gần như lập tức chủ động.
Anh ta giữ cằm tôi bằng một tay và dùng sức cạy rang tôi.
Thỉnh thoảng điều chỉnh góc độ cho phù hợp.
Hoặc tạm thời buông ra, nghiêng đầu sang bên kia và hôn lại.
Nửa chừng, tôi đã có một khoảnh khắc rõ ràng.
Để đẩy vai anh.
"tài xế......"
"Không thể nghe được đâu."
Đoàn Văn Dạ tiếp lời, hơi thở có chút không ổn định.
"Tiếp đi."
Ngay lập tức, tôi lại bị anh kéo vào.
19
Lương Tầm cuối cùng cũng không ở cùng Tống An Nhiên.
Tin tức này là chính hắn nói tôi biết.
Lúc đó tôi đang làm việc nhóm ở quán cà phê.
Chiếc ghế đối diện được kéo ra và có người ngồi xuống.
"Tôi nghe bà nội nói gần đây em và Đoàn Văn Dạ dự định lấy chứng chỉ kết hôn?"
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Lương Tầm gọi chú mình bằng tên đầy đủ, tôi ngước nhìn anh ta.
Sự suy sụp tinh thần của cậu trai trước mắt chẳng gì che được.
"Tôi từng có một giấc mộng, Du Hạ."
Anh mỉm cười và lắc đầu.
"Bởi vì trong mơ tôi đã hiểu lầm em, nên tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến em buồn. Điều an ủi duy nhất là em vẫn thích tôi trong mơ."
Anh cụp mắt xuống, nụ cười dịu dàng pha lẫn chút cay đắng.
"Thì ra giấc mơ thật sự trái ngược với hiện thực. Trên thực tế, em không thích tô."
Tôi không muốn nói với anh ta những chuyện vô bổ này.
Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì đó và lấy ra một chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của tôi từ trong túi xách.
Tôi chỉ muốn trả lại cho Lương Tầm.
Anh nhìn chiếc nhẫn và nói nhỏ:
"Vậy là em với anh ta còn mua nhẫn đôi rồi."
Một câu rất đơn giản.
Nhưng tôi cảm thấy như mình không hiểu.
"Cái gì?"
Lương Tầm : "Lần trước tôi nhìn thấy chiếc nhẫn nam giống như vậy ở chỗ Đoàn Văn Dạ, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một chiếc nhẫn nữ trong tay em."
Tôi cảm thấy như đang ở dưới biển sâu, cảm giác như bị chế+ đuối hoàn toàn nhấn chìm trong tôi.
Lời nói của Lương Tầm đến từ một nơi rất xa, rồi đưa tôi đến những hồi ức xa hơn.
Kiếp trước tôi mơ hồ nhận ra Lương Tầm yêu Tống An Nhiên.
Dù rất thất vọng nhưng tôi lại không tình nguyệt, chen chân vào mối quan hệ của họ.
Ngay khi tôi đang định tìm thời điểm thích hợp để hỏi Lương Tầm thì nhận được một hộp quà từ một người tự xưng là người nhà họ Lương.
Bên trong là chiếc nhẫn này.
Tôi tưởng đó là chiếc nhẫn được Lương Tầm tặng cho tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đó là Đoàn Văn Dạ.
Thế là đêm đó, khi Lương Tầm đến tìm tôi, tôi đã vui vẻ nhảy vào vòng tay anh và mạnh dạn tỏ tình.
"Lương Tầm, em rất thích anh."
Lương Tầm không đẩy tôi ra mà ôm tôi lại sau một lúc lâu im lặng.
"Tôi hiểu rồi."
"Còn anh thì sao?" Tôi nhấc đầu khỏi vòng tay anh và hỏi đầy hy vọng.
Lương Tầm đẩy tôi lại vào vòng tay anh để tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của anh.
"Tôi chưa bao giờ nói tôi không thích em."
Đây là câu trả lời mơ hồ của anh ấy.
Sự mập mờ đã bị dopamine hạnh phúc hoạt động của tôi bỏ qua vào thời điểm đó.
Có thể nói là không có chiếc nhẫn này.
Khả năng cao là nó sẽ không dẫn đến việc tôi và Lương Tầm đính hôn.
"Du Hạ?"
Giọng nói nghi ngờ của Lương Tầm khiến tôi tỉnh táo lại.
Mắt tôi lại nhìn vào chiếc nhẫn và tôi tự đeo nó vào.
"Anh gọi tôi là gì?"
Lương Tầm không nhận ra rằng tôi đã giăng bẫy anh ta.
"Du Hạ."
Tôi mỉm cười với anh ấy lần đầu tiên sau một thời gian dài.
"Nhớ sớm đổi thành mợ nhỏ nhé."
20
Lương Tầm rời đi không nói một lời.
Tôi gật đầu hài lòng.
Đảm bảo anh ta sẽ không quay lại ám tôi nữa.
...
Về chiếc nhẫn, tôi không hỏi ngay Đoàn Văn Dạ.
Nhưng luôn có một câu hỏi mà tôi không thể tự mình giải đáp được.
Rõ ràng là nhẫn anh tặng, sao anh không nói cho em biết?
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, tìm kiếm hình ảnh của Đoàn Văn Dạ kiếp trước trong trí nhớ.
Cuối cùng tôi nhớ lại ngày tôi tỏ tình với Lương Tầm.
Khi tôi ngẩng đầu ra khỏi vòng tay của Lương Tầm, tôi nhìn qua vai anh ấy.
Chúng tôi nhìn thấy một chiếc Cullinan đang đối mặt với chúng tôi.
Nhưng vì đã quá muộn nên chiếc xe bắt đầu rời đi trước khi tôi kịp nhìn rõ những người trên xe.
Lái xe vào đêm thu cô đơn.
Cách đây không lâu, tôi nhìn thấy một chiếc Cullinan giống hệt trong gara của Đoàn Văn Dạ.
Tôi nghĩ không phải là anh ấy không nói.
Tôi nghĩ anh đã thấy dáng vẻ tôi khi yêu, nên không muốn thử lại.
-----------------------------------------
21.
Đoàn Văn Dạ mãi đến ngày đính hôn mới đeo nhẫn.
Tiệc đính hôn diễn ra suôn sẻ từ đầu đến cuối.
Điều duy nhất khiến tôi bận tâm là lời nói của một người bạn tôi gặp trong thời gian thực tập.
Chồng cô hơn cô bảy, tám tuổi.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.
"Bạn à, mày hãy bao dung hơn với chồng mình nhé".
Cô ấy nói và vỗ nhẹ vào vai tôi.
Tôi nhìn cô ấy bối rối.
Cô chỉ đơn giản là không quanh co mà lặng lẽ thở dài với tôi.
"Người đàn ông càng lớn tuổi, anh ta càng trở nên bất lực..."
"Chồng tao là thế này, lúc tao mới được tí thì anh ấy đã xong rồi."
"Còn mất ít thời gian hơn so với việc tao đọc một truyện ngắn."
"Chồng tao nói với tao rằng tất cả đàn ông đều như vậy!"
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy, tuy rất ngạc nhiên nhưng tôi vẫn nghĩ tới.
Tôi cảm thấy đây không phải là vấn đề nhỏ nên đã thành thật xin lời khuyên.
"Có cách nào giải quyết được không?"
Cô lắc đầu, đỏ mặt nói: " Nam nhân không được thì có đồ điện tử."
"Sau này tôi có thể gửi link cho bạn, bạn có thể thử, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn người thật.
"
...
Tôi nghĩ có một số cách tốt để nuôi dưỡng cơ thể...
Đoàn Văn Dạ vừa lúc đang đứng ở cửa.
Có vẻ như anh ấy mới đến nên tôi không để ý lắm.
Vào đêm đính hôn, Đoàn Văn Dạ suýt không cho tôi uống rượu.
Mọi người đến nâng ly chúc mừng đều bị anh ta chặn lại.
Nhưng tôi nhìn vị hôn phu của mình với ánh mắt bling bling, rồi ờm.....
Trong căn hộ của Đoàn Văn Dak, anh đè tôi xuống ghế sô pha.
Đầu gối cũng chống vào chân tôi.
Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào một bên mặt tôi.
" Nói cho tôi biết, cái loạn điện tử kia là cái gì?"
Giọng nói say rượu của người đàn ông khàn khàn và gợi cảm.
Tôi nhận ra ngay rằng anh ấy đã nghe thấy tất cả.
"Em không định mua mà."
Tôi đáp lại một cách lặng lẽ.
"Em vốn là muốn mua cho anh một ít thực phẩm bổ sung, trước chuẩn bị một chút..."
Nếu biết câu nói này suýt mất nửa đời người, tôi thà thừa nhận còn hơn là bác bỏ anh một cách thiếu suy nghĩ.
Sau này, tôi không biết chúng tôi đã chuyển từ ghế sofa sang phòng ngủ từ khi nào.
Tôi vùi mặt vào gối.
Trên mu bàn tay anh cũng có bàn tay đeo chiếc nhẫn tương tự.
Khi những ngón tay đan vào nhau, những chiếc nhẫn chạm nhẹ vào nhau.
Nhưng chẳng bao lâu, tôi đã bị anh lật lên.
Mặc dù tôi thực sự không muốn dùng từ phi nước đại.
Nhưng vào lúc này, Đoàn Văn Dạ cùng tôi lại đang ở trong trạng thái này.
"Thích sản phẩm điện tử à?"
Giọng tôi gần như khàn đi vì khóc.
Khát vọng sống sót khiến tôi lắc đầu tuyệt vọng.
"Em không thích, em không thích!"
"Em chỉ thích anh."
Khoảnh khắc này giống như một con tàu cướp biển đột ngột dừng lại.
Kỳ lạ.
"thật?"
Đoàn Văn Dạ cúi đầu nhìn tôi.
Tôi hơi xấu hổ.
Phải rất lâu sau anh mới bắt gặp được đôi mắt trong veo và có phần lo lắng của anh.
Tôi sụt sịt, run rẩy đặt tay lên vai anh rồi ôm lấy cổ anh.
Câu trả lời nghẹn ngào.
"thật mà."
"Đoàn Văn Dạ, hôm nay là ngày đầu tiên em xác nhận em thích anh."
Cũng không đúng lắm.
Nhìn lại, sẽ thấy hôm qua tôi cũng thích anh ấy, tôi cũng thích anh ấy một tháng trước, ngoài ra còn có giai đoạn nayyr sinh hảo cảm.
Nhưng hôm nay tôi mới bộc lộ tình cảm thật của mình nên tôi vẫn chọn coi hôm nay là ngày đầu tiên tôi thích anh ấy.
Điều đáp lại tôi là nụ hôn dài và hơi tham lam của Đoàn Văn Dạ.
Trong khi hít một hơi, anh thừa nhận với giọng trầm.
"Anh thì lại không phải."
"Đã lâu lắm rồi..."
Chiều hôm sau, tôi ngồi trong phòng làm việc và mở cuốn nhật ký mới đã chuẩn bị sẵn.
Viết ngày hôm qua.
Rồi tôi viết một cách giận dữ:
"Ngày đầu tiên yêu Đoàn Văn Dạ, tôi gần như mất đi nửa cuộc đời. Hệ số rủi ro cao hơn một chút nên hôm nay tôi dự định giảm bớt sự thích thú của mình với anh ấy đi 0,1%. Nếu anh ấy có thể cho tôi ngủ yên và có một giấc ngủ ngon mà còn ngủ say, mức độ thích có thể tùy ý tăng thêm 10%..."
Khi một tia nắng chiều chạy từ đầu ngón đeo nhẫn đến đầu ngón trỏ, tôi mới đặt bút xuống.
Trước khi đóng ghi chú, tôi nghĩ đến điều gì đó.
Lật lại trang giới thiệu của cuốn sổ.
Viết một vài từ một cách cẩn thận và cẩn thận.
"Ghi lại những khoảnh khắc ấm lòng."
-Hoàn Toàn Văn-
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store