Truyen Gia Nguyen Tac
Bầu trời xám xịt, đường chân trời một màu hồng, ánh đèn đường mờ ảo.Chung Ngọc cả người ướt đẫm lạnh đến nỗi môi trắng bệch, chạy chân trần trên con đường ven sông, dùng hai tay giữ chặt ví da. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay lại thấy vài người mặc đồ đen đang đuổi theo từ trong góc, cô sợ tới mức vội vàng nhìn quanh xem có người qua lại không. Chẳng sợ chỉ giúp cô báo cảnh sát thôi cũng được nữa.Ông trời dường như nghe được tiếng lòng của Chung Ngọc, một chiếc xe chạy đang chạy tới, cô lập tức chạy về phía đầu xe. Xe dừng lại đột ngột, một thanh niên ngồi trên ghế lái có ngũ quan lập thể và kiêu ngạo.Chung Ngọc hô to: "Tiên sinh! Có kẻ cướp! Xin hãy giúp tôi!"Người thanh niên hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy những người mặc đồ đen lao tới cách đó không xa, nhanh chóng xuống xe, đẩy Chung Ngọc lên xe."Ở trên xe chờ tôi." Nói xong, người thanh niên đi đến sau cóp xe, ôm một hộp quà dài ra, chậm rãi mở từng cái nơ đến giấy gói. Những người mặc đồ đen liếc nhau, một người trong số họ nhảy vào người thanh niên. Người thanh niên lắc tay, một cây gậy golf đã đánh vào đầu đối thủ một cách chính xác, hạ gục đối thủ bằng một cú đánh, lại trở tay đánh gục một tên khác.Chung Ngọc cũng không nhàn rỗi, vừa ngồi vào ghế lái vừa quan sát tình hình chiến đấu bên ngoài. Thân thủ của người thanh niên nhanh nhẹn lại xinh đẹp, nhưng đối phương người đông thế mạnh, cô cũng không yên tâm được.Bỗng nhiên, một bên cửa sổ xe bị đập mạnh, Chung Ngọc hoảng sợ quay đầu lại, thấy một tên áo đen đang dùng tay đấm vào cửa sổ một cách man rợ. Cô hoảng hốt, lập tức đạp chân ga.Tên áo đen thấy vậy liền lấy ra khẩu súng lục của mình, nhắm vào cửa sổ phía sau xe. Vừa định cử động ngón tay thì bị gậy đánh trúng, đau đến mức không cầm súng được nữa, quay đầu lại đã bị gậy đánh bất tỉnh.Người thanh niên nhìn những người mặc đồ đen nằm đầy đất lại nhìn chiếc xe đang phóng đi, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Vị tiểu thư kia, là không tin thân thủ của anh, hay là đồng bọn với đám người này? Sao lại trộm xe của anh!Trong lúc vô ý thành kẻ trộm xe Chung Ngọc không kịp tìm lại lương tâm của mình, chạy loạn xạ về hướng hoa viên nhà họ Dịch cho đến khi bị binh lính của Tịch Duy An phái ra chặn lại, đưa tới bộ tư lệnh canh gác.Tịch Duy An tự mình đưa Chung Ngọc về nhà, Chung Ngọc đến sức để phản đối cũng không có, ngoan ngoãn thuận theo.Cả nhà vui sợ đan xen, mỗi người hỏi han ân cần với Chung Ngọc, mặc dù là Chung Tú cũng lộ ra vẻ quan tâm."Đây là Thượng Hải, hạng người nào cũng có, con gái con đứa đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài một mình, con coi con đã gây ra bao nhiêu phiền phức!" Dịch Hưng Hoa kiểm chế vui mừng và quan tâm để ngăn điều tương tự xảy ra một lần nữa.Chung Ngọc lại đi đến ôm lấy Dịch Hưng Hoa, thậm chí còn bật khóc: "Ba, con xin lỗi, con biết sai rồi."Chung Ngọc, người luôn tự cho mình là trung tâm và đối nghịch hầu hết mọi người trong gia đình này, sẽ có phản ứng như vậy làm cho mọi người rất ngạc nhiên. Chung Linh lo lắng Chung Ngọc có phải đã gặp chuyện gì hay không, Dịch Hưng Hoa cũng ngạc nhiên và nghi ngờ.Tịch Duy An tỏ vẻ Chung Ngọc rất thông minh, biết trốn thoát bằng cách lặn, anh còn suy xét đến thanh danh của Chung Ngọc, đến phòng tuần bộ hủy án, chỉ nói là Chung Ngọc lạc đường mới có hiểu lầm như vậy.Chung Linh nhẹ giọng nói cảm ơn. Tịch Duy An đã hết lần này đến lần khác giải quyết nguy cơ, của gia đình cô, dù như thế nào cũng nên được biết ơn. Nhưng mà cô đac bỏ lỡ chợt lóe rồi biến mất tia sáng trong mắt anh.Tịch Duy An đã biết rõ người xuống tay với Chung Ngọc vốn dĩ muốn cảnh cáo Dịch Hưng Hoa, thậm chí vận dụng lực lượng của phòng tuần bộ, buôn đồ cổ là một nhóm, bắt cóc lại là một nhóm khác, là do Dịch Hưng Hoa lên tiếng vì những thương nhân. Nhưng anh nhẹ nhàng bâng quơ, không muốn Chung Linh lo lắng."Ba, lần này rời khỏi nhà con mới nhận ra thế giới bên ngoài đáng sợ như thế nào, sau này con sẽ không bao giờ chống đối ba, cũng sẽ không để ba và chị phải lo lắng. Con sai rồi! Con thật sự biết sai rồi!"Dịch Hưng Hoa cảm thấy vui mừng, cái gọi là Tái ông mất ngựa, nào biết không phải là phúc chứ.*Chung Linh ôm lấy khuỷu tay Chung Ngọc, muốn mang cô trở về phòng nghỉ ngơi."Anh rể, người nọ ——" Chung Ngọc nhặt lên lương tâm, nhắc nhở Tịch Duy An."À, ân nhân cứu mạng của am hả, anh đã phái người đi tìm." Tịch Duy An trả lời. Chung Ngọc lúc này mới theo Chung Linh lên lầu, nhưng chờ Chung Linh đi lấy đồ ăn cho cô, cô lập tức khóa cửa lại, mở chiếc túi ướt trên tủ ra và lấy ra một tờ giấy ướt nhẹp, chữ viết trên giấy đã bị lem không rõ. Cô ngây người nhìn một hồi, sau đó vo giấy thành một cục bém mạnh xuống đất.Đây là hiaays chứng minh ông ngoại cô bỏ vốn 40 vạn cho ba cô, cô vốn dĩ chắc chắn nhờ vào nó sẽ có thể lấy được cổ phần của bách hóa Tinh Hoa, bây giờ biến thành bọt nước, vũ khí duy nhất chỉ còn lại có huyết thống thân tình. Ngày hôm sau chào đón hỉ thần, Ký Đức Ký Ngư đi vào hoa viên nhà họ Dịch, lái xe đưa Chung Tú đi ra ngoài.Ký Ngư tò mò chứng thực Chung Ngọc có phải bị bắt cóc hay không, Chung Tú tuy rằng cảm thấy Chung Ngọc đột nhiên đổi tính có chút kỳ quái, nhưng còn biết nặng nhẹ, đã thống nhất với trong nhà, chỉ nói lạc đường.Ký Ngư không hỏi lại, nhìn trên đường náo nhiệt như thế liền mở cửa sổ xe. Có người thanh niên vừa nhìn thấy Chung Tú ngồi trong xe, lập tức la lên xe của Dịch công quán, Dịch tam tiểu thư ở trong xe, lập tức làm cho một nhóm thanh niên chen chúc vây xem."Chung Tú, em ở Thượng Hải rất là nổi tiếng đấy!" Ký Ngư trong lòng chua lòm.Chung Tú vội vàng kéo cửa sổ lên: "Ồn ào như vậy ba sẽ tức giận mất, chúng ta trở về đi." Đặc biệt tối hôm qua sau khi Chung Ngọc xảy ra chuyện, ba đã dặn dò mọi người không nên quá trương dương ở bên ngoài."Người ta tò mò thiên kim nhà Dịch trông như thế nào, nhìn thì có sao chứ?" Dịch Ký Đức quay đầu cười ha ha, e sợ cho không nổi bật, "So với tiểu thư Hồ Điệp đi qua một khu chợ sầm uất đến giày đều bị fan lấy thì này chỉ là trường hợp nhỏ thôi."Ký Đức không nhìn thấy một nhóm trẻ em ném những quả pháo sáng trên đường phố, ngay khi chiếc xe chạy qua, kính cửa sổ đã bị nổ tung. Một mảnh kính vỡ cắt qua trán Chung Tú cái trán, máu tươi chảy xuống. Nhưng lúc này, ngày càng nhiều người lao qua chặn đầu xe giữa phố, mặc cho Ký Đức ấn kèn inh ỏi.Chung Tú một tay che vết thương trên trán lo lắng nhìn cảnh hỗn loạn bên ngoài xe, đang không biết làm sao thì đột nhiên nhìn thấy một thanh niên tuấn tú từ phía sau nhảy lên nóc xe, móc ra một xấp tiền mặt rất dày tiêu sái quăng đi, những người vây quanh xe cô lập tức chạy lại. Sức hấp dẫn của đồng tiền luôn lớn hơn sức hấp dẫn của sắc đẹp rất nhiều.Mỗi người đều đang nhặt tiền, nhưng người thanh niên thậm chí không thèm nhìn mà chỉ mỉm cười và vẫy tay về phía Chung Tú. Chung Tú nhìn đến ngẩn ngơ, người này là đang giúp cô sao? Nhưng cô chưa từng gặp qua người này!Ký Đức còn tính cơ linh, anh ta vội vã tăng ga lao ra khỏi vòng vây chặt chẽ, nhưng anh ta liếc nhìn vào gương sau và không khỏi bất ngờ."Là anh ta?" Ký Đức buột miệng thốt ra.Chờ ba người về hoa viên nhà họ Dịch, cũng không dám lập tức cho người lớn biết, chỉ nói cho Chung Linh đang ở phòng khách nhỏ, Chung Linh nhanh chóng xử lý miệng vết thương cho Chung Tú. Còn may, chỉ là trầy da, miệng vết thương rất nhỏ."Anh, vị tiên sinh lúc nãy là ai, ít nhiều nhờ anh ta giải vây, có phải nên đi cảm ơn hay không?" Ký Ngư nhân lúc hỏi Ký Đức."Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng!" Ký Đức liên tục xua tay.Người trẻ tuổi tên Lục Bồi, gia thế tương đối lớn, ông nội làm đại thần thương vụ, nhưng cha của anh ta nổi tiếng nhất là cưới cả chục thê thiếp, đến anh ta, hoa danh so với cha còn vang, chân chính lãng tử, ba ngày hai đầu có người vì anh ta nhảy xuống biển, gia đình đứng đắn không dám trêu chọc.Ký Đức nói tin tức về Lục Bồi xong, mới vỗ vỗ tờ báo trong tay: "Đừng nói đến anh hùng hâm mộ, bây giờ là tin tức giật gân nhất ở Thượng Hải, nhà họ Hoàng của đường Hách Đức, phường Xuân Bình đâm đơn kiện buộc tội người hầu Lục Căn Vinh dụ dỗ gian dâm với con gái Hoàng Tuệ Như của họ, tên nhóc này thoát không khỏi tội gian dâm dụ dỗ! Vị Hoàng tiểu thư kia hoài thai sáu tháng rồi mất tích, em nói thảm hay không!"Lúc này, Chung Ngọc cũng đang ăn sáng ở phòng khách nhỏ, Ký Đức đang nói chuyện phiếm thì chăm chú lắng nghe, ngay sau đó dặn dò A Viên vài câu, A Viên đi ra ngoài. Không ai quan tâm đến sự tương tác của hai người, Chung Tú kích động đứng lên. Cô biết chuyện này, rõ ràng là vì tình yêu mà tư bôn, nhưng nó đã bị bóp méo thành một vụ dụ dỗ. Thời đại đang tiến về phía trước. Cái gọi là mệnh lệnh của cha mẹ nên được bãi bỏ. Phụ nữ có quyền theo đuổi tự do kết hôn!Chung Linh và Ký Ngư lại có quan điểm bảo thủ.Ký Ngư còn lấy Chung Linh làm ví dụ: “Không phải đã có sẵn kết hôn do cha mẹ quyết định trước mắt đây sao? Anh rể quyền cao chức trọng, thanh danh hiển hách, em hỏi chị cả một chút có vừa lòng không hài lòng?” Chung Tú hoảng hốt, im lặng nhìn Chung Linh. Trong nhà này, ai nấy đều thấy được chị cả không thích cuộc hôn nhân này, tuy rằng chấp nhận nhưng không vui vẻ gì.Chung Linh ngược lại rất bình tĩnh: "Chị nghĩ, trên cuộc đời này cũng không chỉ có tình yêu, vẫn còn có trách nhiệm với gia đình, với xã hội, với quốc gia, có phải hay không?"Ký Ngư lại cho rằng Chung Linh tán đồng suy nghĩ của cô, đắc ý nhướng mày với Chung Tú. Chung Tú nhìn thoáng qua Chung Ngọc, muốn tìm kiếm sự hỗ trợ của cô, nhưng cô vẫn không mở miệng."Người Trung Quốc cưới câm gả mù thì nhất định bi thảm sao? Người Tây đề xướng tự do yêu đương thì sẽ không ly hôn sao? Có đôi khi người tính không bằng trời tính, phiền não chuyện tương lai làm gì, không bằng chúng ta suy nghĩ tối nay ăn gì?" Chung Linh lại mở miệng, giọng nói mềm nhẹ khôi hài, đánh vỡ không khí giương cung bạt.A Viên vội vàng đi vào, bẩm báo với Chung Ngọc tên Hoàng Tuệ Như đã bị người đăng ký nhãn hiệu trước, công ty thuốc lá Trung Thương Thượng Hải sắp tung ra sản phẩm thuốc lá tên Hoàng Tuệ Như.Chung Ngọc thở dài, rất là tiếc nuối, vỗ vỗ tay rơi vụn bánh mì, đứng dậy đi ra ngoài.Ba người phụ nữ hai mặt nhìn nhau."Trời ạ, trong đầu toàn chuyện làm ăn!" ChungTú chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng.Chung Linh bật cười, đồng thời nhìn theo bóng lưng của Chung Ngọc, có chút khâm phục. Chung Ngọc mạnh mẽ mà tranh thủ cổ quần quyền kinh doanh, hơn nữa tự tin rằng nó sẽ mang lại lợi ích lớn hơn cho bách hóa Tinh Hoa, mà cô cũng tin tưởng Chung Ngọc làm được.Ăn xong bữa tối, Chung Linh lấy thuốc và băng gạc đến phòng Chung Tú, và thấy em gái mình đang vẽ thiết kế. Chung Tú tự nói là vẽ chơi, nhưng cô lại thấy Chung Tú khá am hiểu lĩnh vực này."Chị cả, em đang muốn đi tìm chị, chị hai đột nhiên thay đổi tính tình, cả người em đều không được tự nhiên. Chị ấy rốt cuộc muốn làm gì?" Chung Tú kéo Chung Linh ngồi xuống.Nếu nói tối hôm Chung Ngọc khóc là do bị kích thích, thì tối nay Chung Ngọc lại khắc củ cải cho ba, đưa cô điểm tâm, còn giới thiệu giáo sư Chung Kiệt vẫn luôn sùng kính, ngược lại làm cô cảm giác không thích hợp."Em nói đi?" Chung Linh không đáp hỏi lại."Em đoán, chị ấy vốn dĩ dám chất vấn với ba, trong tay khẳng định có bằng chứng, bị bắt cóc một đêm, đột nhiên đổi chiến thuật tình thân, bằng chứng nhất định mất rồi!" Chung Tú chỉ cần chịu tốn tâm tư, thông minh không thể kém Chung Ngọc."Váy này của em định giao cho ai làm?" Chung Linh cười cười, đổi đề tài."Đương nhiên là chị cả." Chung Tú lập tức bị dời đi, nhẹ lay động cánh tay Chung Linh làm nũng lên, "Tay nghề của chị cả, không ai trong bộ phận trang phục của Tinh Hoa có thể so sánh, ngay cả Hồng Tường cũng kém hơn một chút. Chị cả giúp em, giúp em, giúp em đi mà!""Lúc này không được, Chung Ngọc cũng đã về, trong nhà nhiều việc, chị không có thời gian." Chung Linh một bên cự tuyệt, một bên đứng dậy, "Nhớ rõ bảo Tố Cúc thay thuốc cho em."Bỗng nhiên, Ngữ Lan chạy vào phòng, bẩm báo cô gia đã trở lại.Chung Linh lại ngồi xuống, nhìn giấy vẽ thiết kế, cầm lấy bút sửa chữa, lại giải thích với Chung Tú váy nên rộng hơn, eo nên thu hẹp, và chất liệu vải phải chọn kĩ.Ngữ Lan vừa thấy liền hiểu, nhẹ nhàng lui xuống.Chun Tú thở dài: "Chị cả, nói thật đi, chị chỉ muốn trốn anh rể thôi. Lúc trước chị đính hôn, em còn ở Mỹ, sau khi trở về cũng không hỏi qua chị, nếu chán ghét anh ấy như vậy thì sao còn đồng ý gả cho anh ấy chứ?"Động tác vẽ của Chung Linh đột nhiên dừng lại.---------* Có thể các bạn đã biết, câu này tương tự như trong cái rủi có cái may. Để mình trích luôn truyện đằng sau thành ngữ này nhe:Xưa có ông lão tên là Tái Ông sinh sống ở vùng biên giới phía Bắc Trung Hoa. Ông rất giỏi việc nuôi ngựa. Ngày kia ngựa của Tái Ông xổng chuồng chạy sang nước Hồ lân cận. Hàng xóm láng giềng hay tin đã đến an ủi nhưng Tái Ông lại cười mà rằng: “Tôi tuy mất ngựa, nhưng đó có thể lại là điều tốt.”Vài tháng sau, con ngựa mất tích đột nhiên trở về cùng một con tuấn mã. Thấy thế, hàng xóm đến chúc mừng, tuy nhiên Tái Ông cau mày nói: “Tôi được ngựa quý, sợ rằng đó chẳng phải là điềm lành.”hôm anh ta ngã ngựa gãy chân và trở thành tàn tật. Hàng xóm đến khuyên nhủ ông đừng quá nghĩ ngợi, Tái Ông điềm nhiên: “Con trai tôi tuy gãy chân, nhưng đó chưa hẳn đã là điều không may.” Khi đó hàng xóm nghĩ rằng ông lão quá đau buồn nên bị quẫn trí. Một năm sau, nước Hồ láng giềng đưa quân sang xâm lược. Tất cả thanh niên trai tráng đều phải tòng quân và hầu hết đều bị tử trận. Con trai ông vì tàn tật nên được ở nhà và thoát chết. Lúc này hàng xóm láng giềng mới thấy rằng những lời của Tái Ông quả thật rất thâm thúy.
(Nguồn: DKN News)
--------------
Huhu bây giờ mới có chương mới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store