Truyen Dich Spare Me Your Mercy Euthanasia
Kantapat cần một giảng viên để cung cấp kiến thức về chứng trầm cảm cho cộng đồng mà anh đang chăm sóc. Người phù hợp nhất chính là Bác sĩ Kanokphorn hay thường được gọi là Pang từ Khoa Tâm thần. Kantapat mở cửa và mỉm cười với cô y tá ngồi ở văn phòng Khoa Nội trú:"Bác sĩ Kanokphorn có ở đây không?""Có, cô ấy vừa mới kết thúc việc điều trị cho một bệnh nhân. Cô ấy sẽ ra ngay thôi, Bác sĩ Kan." Cô y tá trẻ nhanh chóng đứng dậy nói, "Tôi sẽ đi gọi cô ấy.""Cảm ơn cô nhiều." Kan không phải chờ lâu cho đến khi nhìn thấy một nữ bác sĩ tóc dài mặc váy chiffon màu đào nhẹ nhàng bước vào. Cô mở cửa kính và đi vào văn phòng y tá. Kan lịch sự chào cô: "Pang, lâu rồi không gặp.""Nhìn thấy mặt cậu, mình biết là kiểu gì cũng có việc cần làm rồi." Bác sĩ Pang cười nói, "Lần này cậu muốn mình tới nói chuyện ở đâu?""Nói chuyện với những tình nguyện viên y tế ở làng. Địa điểm đã được đặt tại Phòng Họp của Uỷ ban Nhân dân. Có bữa trưa đính kèm."Pang giơ ngón tay cái như một dấu hiệu đồng ý: "Nếu là vì cậu, mình lúc nào cũng có thời gian. Nếu cậu kém đẹp trai hơn thì chắc hẳn mình sẽ phải suy nghĩ lâu hơn đấy."Kan và cô y tá gần đó cùng bật cười. Bác sĩ Pang là người có khiếu hài hước. Cô là một bác sĩ tâm lý học rất chú trọng chăm sóc sức khỏe tâm thần của bản thân và luôn lan tỏa nguồn năng lượng tích cực đó đến người khác. "Dạo này cậu bận không...?""AAAAAAAAAA..."Đột nhiên một tiếng thét chói tai thu hút sự chú ý của Kantapat về phía nguồn gốc của âm thanh. Những gì anh nhìn thấy qua tấm kính ngăn cách giữa phòng y tá và khu vực bệnh nhân là thân hình gầy guộc của một bệnh nhân nam đang ngồi bệt trên sàn. Một y tá nam đang cố gắng đỡ ông ta đứng dậy nhưng không thành công. Người đàn ông nhìn về phía Kantapat với ánh mắt mở to, đầy sợ hãi. Ông ta lảo đảo lùi lại, môi và tay run rẩy:"Tử thần." Bàn tay run rẩy của người đàn ông chỉ về phía Kantapat, "Tử thần!"Những lời nói của bệnh nhân khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Kantapat. Bác sĩ trẻ nhìn người bệnh với vẻ mặt bình tĩnh như mặt nước không gợn sóng. Hai y tá nữa vội vã chạy ra để giúp đỡ và giữ chặt bệnh nhân, người dường như đang càng lúc càng hoảng loạn. Bác sĩ Pang thở dài một tiếng rõ ràng."Đang nói chuyện vui vẻ mà." Nữ bác sĩ vỗ vai Kan. "Mình sẽ đi xem bệnh nhân. Cậu gửi cho mình thời gian và địa điểm qua tin nhắn nhé. Đi đây.""Cảm ơn nhiều nhé, Pang." Kan mỉm cười với nữ bác sĩ khoa tâm thần, "Mong rằng phòng bệnh của cậu sẽ sớm yên tĩnh lại.""Chỉ có ca này là hơi khó thôi." Pang nhíu mũi vẻ đau khổ rồi xin phép rời đi. Kan quay người đi về phía cửa ra. Tiếng thét của bệnh nhân vẫn không ngừng. Đó là những tiếng khóc, tiếng kêu la, đan xen với những lời hô "Tử thần! Tử thần!".Không ai giải thích cho Kan về tình trạng của bệnh nhân, và anh hiểu rõ quy định nghiêm ngặt về việc giữ kín thông tin cá nhân của bệnh nhân trong khoa này. Kantapat chỉ có thể gửi lời chúc phúc cho bệnh nhân, mong anh ta sớm hồi phục. Việc bất ngờ bị gọi là 'Tử thần' khiến anh cảm thấy khá sốc.***Một người với thân hình cân đối trong chiếc quần cảnh sát và áo thun trắng đang đứng cạnh lối đi ven sông. Đôi mắt anh hướng về bầu trời đang dần nhuộm sắc vàng của hoàng hôn. Chỉ vài phút nữa thôi là sẽ vào đêm. Những suy nghĩ của anh đều dồn vào vụ án của bệnh nhân mắc bệnh nan y mà anh đã bỏ rất nhiều công sức điều tra, thế mà lại bị lấy đi khỏi tay, giao cho người khác ngay trước mắt.Có thể như thế cũng tốt, vì chàng thanh tra trẻ vẫn còn vô số hồ sơ vụ án cần phải từ từ giải quyết. Tuy nhiên, điều đó vẫn khiến anh cảm thấy buồn lòng. Wasan ném một viên đá xuống sông và nhìn những vòng sóng nhỏ dần tắt. Anh phải giống như một dòng chảy ngầm, khi gặp điều gì khiến bản thân khó chịu, anh phải giữ bình tĩnh và kiên định như trướcc đây.Âm thanh bước chân ngày càng lớn dần từ phía sau khiến Wasan quay lại nhìn. Một chàng trai trẻ trong chiếc áo sơ mi xanh đậm đang nhìn anh, đôi mắt ấm áp như ánh hoàng hôn. Chàng cảnh sát lùi lại dựa vào lan can và nhìn người mới đến, đứng bên cạnh anh, cùng ngắm hoàng hôn."Chúng ta là hai kẻ tội lỗi trong thế giới đẹp đẽ này." Wasan quay về phía làn gió ấm áp thổi từ hướng khác tới, "Đó là tội lỗi trong một thế giới mà những gì được cho là đúng đắn là không thể thay đổi.""Tôi không biết anh là một nhà thơ.""Tôi không phải nhà thơ. Tôi chỉ đang cố gắng nói 'Tôi là người đồng tính, và điều đó có gì sai?' theo cách uyển chuyển hơn."Kantapat cười: "Nghe có vẻ khác với những gì anh nói lúc nãy."Chàng cảnh sát lắc đầu: "Đừng để ý đến tôi. Giờ đầu óc tôi như bị đập tan nát rồi. Chắc cậu sẽ chẳng tìm thấy chút logic nào trong lời tôi đâu." Wasan im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Kan, tôi hỏi cậu một câu nghiêm túc.""Ừm?""Cậu chỉ là một kẻ ngoài cuộc xui xẻo hay là kẻ tội phạm đang cố gắng che giấu bản thân?" Đôi mắt sắc lạnh của Wasan liếc nhìn khuôn mặt của vị bác sĩ.Kan nhìn thẳng vào người vừa đặt câu hỏi, không hề né tránh: "Tôi là một kẻ ngoài cuộc xui xẻo.""Tôi muốn hoàn toàn tin tưởng cậu. Tôi muốn tin vào mọi điều cậu nói. Nhưng vì tôi là cảnh sát, tôi không thể làm vậy cho đến khi mọi chuyện được làm sáng tỏ. Cho đến khi chúng ta có thể chứng minh rằng cậu thực sự không liên quan." Wasan nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh của người trước mặt và nói, "Tôi gọi cậu đến đây để chúng ta có thể nói rõ về vị trí của chúng ta trong mối quan hệ này.""Vậy để tôi nói trước những gì tôi nghĩ." Kan lập tức đáp lời. "Nếu anh hỏi chúng ta đang đứng ở đâu, tôi không biết. Tên gọi của mối quan hệ giữa chúng ta tùy thuộc vào câu trả lời của anh. Nhưng điều tôi muốn là được đứng ở nơi mà tôi có thể sống cùng anh mỗi ngày, thức dậy mỗi sáng bên anh, đi ngủ bên cạnh anh, làm tình với anh, ôm anh, chăm sóc anh, có anh trong mọi sự kiện quan trọng trong đời, và là nguồn động lực. Tôi muốn anh trở thành... người quan trọng nhất đối với tôi."Chàng cảnh sát ngẩn người một lúc rồi nhìn xuống để tránh ánh mắt của bác sĩ: "Cậu biết là tôi không thể nói những lời như vậy.""Nhưng tôi hiểu. Miễn là rắc rối này chưa được giải quyết, anh không thể hoàn toàn tin tưởng tôi." Tay Kan đưa ra nắm lấy tay của chàng cảnh sát đang dựa vào lan can, "Nói tôi nghe anh muốn gì.""Tôi..." Wasan rút tay khỏi tay Kan và quay lại đối mặt với anh, "Tôi muốn làm điều đúng đắn. Là một người trong ngành cảnh sát, nếu cậu vô tội... tôi sẽ là của cậu. Tuy nhiên, nếu cậu là kẻ giết người..." Làn gió thoảng qua khiến những chiếc lá bay xào xạc, tạo ra một âm thanh nhẹ nhàng. Những chiếc lá khô trong mùa hạn hán rơi xuống mặt đất giữa đôi chân của hai chàng trai trẻ. "Tôi sẽ tự tay còng tay cậu, tống cậu vào tù, và chứng kiến cậu nhận án tử."Thái độ của bác sĩ không hề có chút thay đổi, anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề suy chuyển. Đuôi mắt của bác sĩ dần cong lên thành một nụ cười, làm cho khuôn mặt anh trở nên ấm áp như ánh mặt trời:"Vậy thì, anh chắc chắn sẽ là của tôi.""Vậy đây là vị trí của chúng ta. Cho đến khi mọi chuyện được giải quyết, chúng ta nên ngừng liên lạc." Wasan ngẩng đầu lên khi nói xong, cố gắng ngăn chặn cảm giác dâng trào trong lồng ngực và nhanh chóng bước đi khỏi nơi anh đang đứng. Anh muốn vội vã rời khỏi người đàn ông mà mình đang bỏ lại phía sau. Anh không muốn nghe, không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Kantapat nữa, vì thực ra, anh khao khát được bác sĩ ôm anh, hôn anh, và chạm vào anh. Vị cảnh sát này thực sự đã yêu sâu đậm đến mức mù quáng, không còn phân biệt được đúng sai. Anh phải dừng mọi thứ lại ở đây, trước khi quá muộn, trước khi trái tim anh rơi vào một cái hố sâu đến mức không thể thoát ra.***"Tôi đã tìm thấy nhiều vết bầm trên cơ thể anh, thanh tra." Bunnakit ghi lại những vết thương anh tìm thấy vào bảng ghi chép. Hai chàng trai giờ đang ở trong một căn phòng khám nhỏ, được phân chia trong phòng Cấp cứu, dùng làm khu vực khám nghiệm pháp y cho bác sĩ Bunnakit. Căn phòng này rất quen thuộc với nhiều vụ án hình sự vì đây là nơi bác sĩ pháp y thực hiện các cuộc khám nghiệm và ghi chép chi tiết để phục vụ việc giải quyết vụ án. "Cũng có những vết cào của móng tay trên cằm và cổ anh.""Thật tốt nếu tôi có thể nhớ được những gì đã xảy ra." Wasan mặc lại áo thun sau khi cuộc khám nghiệm của bác sĩ pháp y kết thúc, "Về cuộc khám nghiệm tử thi của dược sĩ Boss thì sao, bác sĩ?""Không đơn giản như những gì chúng ta đã thấy." Bun để bảng ghi chép xuống bàn và nhìn vô định về phía cửa phòng khám nghiệm, "Cái chết do treo cổ và lá thư tuyệt mệnh chỉ là một vở kịch được dàn dựng để làm mọi thứ trông hoàn hảo."Đôi mắt của Wasan mở to:"Ý anh là...""Chúng ta hãy chờ báo cáo khám nghiệm tử thi chính thức, thanh tra Wasan." Bunnakit tháo găng tay, "Và anh nên nhận cuộc gọi đến đó đi."Bunnakit nói về chiếc điện thoại đang rung liên tục trong túi Wasan. Chàng cảnh sát thở dài và tắt cuộc gọi mà không do dự: "Tôi sẽ tìm cách chặn số này. Xin lỗi vì đã làm phiền bác sĩ.""Nếu anh thật sự muốn chặn thì đã tìm cách làm từ lâu rồi." Lời của Bunnakit khiến Wasan giật mình, Vì chúng đúng. "Anh đợi một chút, tôi sẽ viết giấy chứng nhận cho anh." Bunnakit ngồi xuống bàn, mở ngăn kéo lấy ra một cuốn giấy chứng nhận. Wasan nhìn bác sĩ trước mặt một lúc lâu trước khi hỏi:"Bác sĩ, anh biết gì về bác sĩ Kantapat?"Cây bút đang viết trong tay dừng lại, bác sĩ pháp y ngả người ra sau ghế và nhìn về phía vị thanh tra trẻ với vẻ mặt đầy suy tư:"Bác sĩ Kan là bác sĩ gia đình. Công việc chủ yếu của anh ấy là chăm sóc bệnh nhân với các liệu pháp giảm nhẹ, tức là những bệnh nhân mắc bệnh nan y không còn khả năng chữa trị và chỉ chờ đợi cái chết. Tuy nhiên, trong khi họ còn sống, bác sĩ Kan sẽ chăm sóc các triệu chứng và tình trạng tinh thần của bệnh nhân một cách tốt nhất có thể.""Anh ta là người như thế nào?"Bunnakit cảm nhận được sự thay đổi trong giọng nói của vị thanh tra. Wasan có lẽ không phải là người nhạy cảm với cảm xúc, nhưng giờ đây, anh giống như một lâu đài cát có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."Bí ẩn. Có lẽ đó là từ phù hợp nhất để miêu tả về anh ấy. Tôi đã biết anh ấy ba năm rồi, nhưng tôi lại hầu như chẳng biết gì về anh ấy. Tôi thậm chí còn không biết anh ấy là người như thế nào. Anh ấy là kiểu người mà bạn không thể biết anh ấy đang nghĩ gì." Đôi mắt thông minh của bác sĩ nhìn vào khuôn mặt Wasan. "Anh chắc hẳn hiểu rõ hơn tôi, đúng không thanh tra?""Hẳn mọi người đều đã biết về mối quan hệ của chúng tôi rồi, phải không?" Wasan thở dài."Đừng lo. Tôi sẽ không phán xét anh đâu. Tôi cũng có một mối quan hệ phức tạp với một người đàn ông." Bun nói điều này để khiến Wasan cảm thấy an tâm, và thật sự, anh đã cảm thấy như vậy. Họ có cùng nghề nghiệp nhưng Wasan cảm thấy Bunnakit dễ tiếp cận hơn nhiều so với Kantapat. "Nhưng nhìn chung bác sĩ Kan là một người tốt. Mọi người đều khen anh ấy. Anh ấy đã nhận được giải thưởng bác sĩ xuất sắc và đã cống hiến rất nhiều cho bệnh viện. Giám đốc bệnh viện rất quý anh ấy."Chiếc điện thoại lại rung lên mạnh mẽ, khiến Wasan phải lấy nó ra và lần thứ một trăm tắt cuộc gọi. "Có tin đồn lạ gì về anh ta không?""Thật đơn giản để lan truyền tin đồn nếu có gì đó đáng ngờ, nhưng tiếc là không có. Điều kỳ lạ nhất tôi nghe về bác sĩ Kan là tên anh ấy xuất hiện trong thư tuyệt mệnh của Boss và việc anh ấy đang có mối quan hệ với anh.""Tôi không..." Wasan cảm thấy mình đã phủ nhận chuyện này quá nhiều lần đến mức giờ đã cảm thấy mệt mỏi, "Nếu anh biết điều gì bất thường về anh ta, xin hãy cho tôi biết.""Đương nhiên rồi." Bunnakit ký tên vào góc dưới bên phải tờ giấy và nói, "Xong rồi. Không có vết thương bên ngoài nghiêm trọng. Tuy nhiên, từ kết quả xét nghiệm máu, loại thuốc Benzodiazepine đã được phát hiện ở mức có thể gây buồn ngủ.""Cảm ơn bác sĩ." Wasan nhận giấy chứng nhận y tế và đứng dậy, "Xin phép, giờ tôi phải đi làm luôn."***Kantapat thả chiếc điện thoại trong tay xuống bàn làm việc. Đôi mày anh nhíu chặt. Bác sĩ thở dài và nhìn chăm chăm ra ngoài phòng khám. Chỉ còn vài bệnh nhân đang đợi nhận thuốc theo đơn. Tae, một viên chức Y tế Công cộng trung niên đi về phía anh và kéo một chiếc ghế ngồi đối diện bàn làm việc của Kan."Tôi chưa bao giờ thấy anh với vẻ thất vọng như thế này." Tae quay về phía cửa sau và hét lên, "Lek! Mang nước mát cho bác sĩ!"Kan nhắm mắt một lúc để thu lại suy nghĩ trước khi mở mắt với nụ cười mà mọi người đều quen thuộc: "Công việc dạo này hơi căng thẳng, chú Tae.""Công việc ở bệnh viện phải không, tôi đoán vậy. Nghe nói liệu pháp giảm nhẹ của anh nổi tiếng đến mức nhiều người muốn đến học cách anh làm việc.""Đó là nhờ sự hỗ trợ của Giáo sư Somsak. May mắn là ông ấy nhận thấy tầm quan trọng của liệu pháp giảm nhẹ." Kan chăm chú nhìn chiếc điện thoại với hàng chục cuộc gọi nhỡ trên màn hình, "Chiều nay tôi phải tham gia một cuộc họp. Nếu có trường hợp cần tư vấn, chú cứ gọi cho tôi nhé.""Vâng, bác sĩ." Tae nhìn bác sĩ đang thu dọn đồ đạc vào túi xách và nhanh chóng rời khỏi phòng, đến nỗi anh để lại cây bút máy vàng đắt tiền và ống nghe trên bàn. "Bác sĩ Kan, đợi chút! Anh quên đồ rồi."Kan quay lại, lắc đầu cảm thấy khó chịu với chính mình. Anh nhận lại đồ từ tay chú Tae:"Bộ não của tôi giờ già hơn tuổi của chú rồi.""Có lẽ vấn đề không phải là anh trở nên đãng trí như người già, mà là do anh không thể tập trung." Tae vỗ vai chàng bác sĩ trẻ, "Anh nên tìm thời gian để nghỉ ngơi đi.""Cảm ơn chú." Kan mỉm cười trước khi vội vàng rời khỏi phòng khám của Bệnh viện Phòng chống Sức khỏe cộng đồng, nơi anh đến khám các bệnh mãn tính như tiểu đường, mỡ máu cao và huyết áp cao vào mỗi thứ Ba. Bác sĩ trẻ cầm điện thoại lên gọi cho Wasan thêm một lần nữa, và kết quả là đối phương lại tắt cuộc gọi."Đừng làm thế mà Wasan." Kan chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy trong đời. Anh tự nhủ rằng mình sẽ không để Wasan đi dễ dàng, nhưng sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này? Bác sĩ lái xe đến một bệnh viện cách Bệnh viện Phòng chống Sức khỏe cộng đồng khoảng 5 km. Sau cuộc họp, anh sẽ mau chóng đến thăm các bệnh nhân giảm nhẹ rồi đến nhà Wasan. Nếu Wasan đang trực, anh sẽ đến thăm anh ấy tại đồn cảnh sát. Hôm nay Kan nhất định phải gặp Wasan, trước khi cơn lo âu này phá hủy anh đến mức không thể sống một cuộc sống bình thường.Kantapat đỗ xe ở khu vực dành cho bác sĩ và định đi bộ qua phòng Cấp cứu để vào hành lang nối giữa các tòa nhà. Một người đàn ông trong đồng phục kaki bước ra từ cửa phòng Cấp cứu, tay cầm một phong bì tài liệu. Chàng cảnh sát quay người và ánh mắt của cả hai gặp nhau. Cả hai dừng lại vì ngỡ ngàng trước cuộc gặp mặt trùng hợp này."Wasan." Kan gọi. Chàng cảnh sát quay người và định bỏ đi. Tuy nhiên, thân hình cao lớn của bác sĩ đã vội vàng kịp chắn ngang: "Tại sao anh không nghe điện thoại của tôi?""Tránh ra, tôi phải quay lại làm việc." Chàng cảnh sát trả lời mà không nhìn vào mắt Kan. Kan nắm chặt cổ tay Wasan, không quan tâm đến những người đi qua. Wasan ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt mở lớn."Đừng có biến mất như thế này, làm ơn." Đây là lần đầu tiên Wasan thấy ánh mắt giận dữ của bác sĩ. "Anh có thể chờ đến khi mọi chuyện được giải quyết, nhưng đừng biến mất khỏi tôi.""Cậu không có quyền yêu cầu tôi ở lại hay biến mất."Wasan cố gắng rút tay ra trong khi Kan càng siết chặt hơn."Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết vấn đề này mà.""Những bệnh nhân mắc bệnh giai đoạn cuối đã chết nhiều hơn rất nhiều từ khi cậu đến làm việc ở đây. Trường hợp mới nhất chứng minh rằng họ đã chết vì bị tiêm thuốc vào máu. Khi vụ việc xảy ra, tên của cậu xuất hiện tại hiện trường. Có quá nhiều thứ liên quan đến cậu. Làm sao cậu có thể yêu cầu tôi cùng giải quyết vấn đề với một người đáng ngờ như cậu?!" Giọng nói của Wasan nhỏ dần, "Làm sao tôi... có thể tin tưởng một người có thể liên quan đến cái chết của mẹ tôi?"Lực nắm của bác sĩ nới lỏng và Wasan cuối cùng cũng có thể rút tay ra, anh lùi lại, chỉ vào Kantapat:"Nếu cậu làm thế lần nữa, tôi sẽ quật ngã cậu xuống đất và còng tay cậu lại. Cậu sẽ bị buộc tội tấn công một cảnh sát khi đang thi hành nhiệm vụ."Kantapat đứng im, đầu cúi xuống: "Nếu tôi có thể chứng minh mình vô tội, liệu anh có quay lại với tôi không?" Wasan im lặng. Kan nhìn anh, ánh mắt ấm áp thường ngày giờ đây trống rỗng:"Tôi đã hứa với bản thân mình là sẽ không để anh đi dễ dàng. Vậy nên, nếu việc chứng minh tôi không liên quan đến vụ án này là cơ hội duy nhất, tôi sẽ làm tất cả."Wasan mím môi. Anh quyết định không nói thêm gì với Kantapat nữa. Tuy nhiên, anh quay lại sau vài bước. Anh quay mặt đi nơi khác, không nhìn đối phương và nói: "Nếu cậu vô tội và tìm ra manh mối gì, cậu phải báo cho cảnh sát. Đừng giữ một mình, rất nguy hiểm." Wasan quay người bước đi khi dứt lời. Kantapat đứng đó, nhìn theo bóng dáng Wasan dần khuất khỏi tầm mắt.Dù Wasan rời đi, nhưng câu nói cuối cùng của anh vẫn đầy sự quan tâm. Điều này làm giảm bớt tâm trạng u ám của Kan, và anh bắt đầu nhìn thấy hy vọng. Dù hy vọng vẫn còn mỏng manh, nhưng anh đã thấy cơ hội để biến Wasan trở thành của anh và sẽ chỉ là của anh, mãi mãi.***Wasan đi bộ trở lại chiếc xe máy mà anh thường dùng khi làm việc riêng ở gần đó. Anh phát hiện một người đàn ông mặc áo khoác da đen và quần jeans đang ngồi trên xe máy của mình. Vị thanh tra trẻ thở dài khi nhìn thấy khuôn mặt phiền phức của người đó: "Thời tiết nóng thế này mà cậu mặc như vậy làm gì?""Để bảo vệ bản thân khỏi nắng và để trông thật ngầu, thanh tra." Người đàn ông trẻ đứng dậy và tiến lại gần Wasan."Cậu làm gì ở đây thế, Trung úy Kong?"Vị cảnh sát, vốn trông chẳng giống một cảnh sát trong sở cảnh sát, xắn tay áo lên. Trong mắt người ngoài, Trung úy Kong trông giống như một thanh niên hư hỏng thích tiệc tùng, không có công việc đàng hoàng hơn là một người làm trong ngành pháp luật. Anh ta trả lời Wasan: "Đến tìm những điều bất thường ở bệnh viện này.""Rồi tìm thấy gì rồi?""Tìm được một chút, nhưng Phó giám đốc không muốn những thứ riêng tư liên quan đến chuyện giường chiếu." Trung úy Kong nháy mắt với Wasan. Cử chỉ này thật sự làm Wasan cảm thấy khó chịu."Cậu đang theo dõi tôi sao?" Wasan nhíu mày."Không phải anh, thanh tra. 'Là anh ta'. Nhưng mà, nơi nào có anh ta, thì luôn có anh ở đó." Trung úy Kong làm cử chỉ hất về phía bệnh viện. "Mấy thằng đàn em của tôi tìm được rất ít thông tin. Không cái nào có thể dùng được, nên tôi muốn đến nói chuyện với anh, thanh tra.""Nói chuyện với tôi về cái gì?""Dùng mối quan hệ của một người gần gũi với bác sĩ Kantapat để moi thông tin." Kong tiến lại gần Wasan, liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không ai đang nghe lén cuộc trò chuyện của họ, "Trước giờ anh ta đã nói gì với anh?""Tôi chẳng biết nhiều hơn cậu đâu. Anh ta và tôi chỉ là người quen." Wasan đẩy Kong ra xa và nói, "Tôi phải đi gấp. Tôi có một cuộc phỏng vấn nhân chứng trong 15 phút nữa.""Thanh tra." Kong vội vàng nói trước khi Wasan bước lên xe máy, "Vì những thông tin ít ỏi đó không thể dùng được, tôi muốn đề xuất một phương pháp mà tôi đã thành công trước đây. Anh nên thử chuốc cho anh ta say và giấu một máy ghi âm. Tôi nghĩ không ai phù hợp hơn anh để làm chuyện này. Chỉ có anh và anh ta, cộng thêm một chút rượu để anh ta nói hết lòng. Tôi nghĩ chúng ta sẽ lấy được thứ gì đó thật sự hữu ích."Kong không chỉ nói mà còn đưa cho Wasan một chiếc máy ghi âm nhỏ. Thanh tra trẻ nhìn nó với vẻ mặt khó chịu:"Đây không phải là việc tôi làm để tìm ra chứng cứ.""Nhưng việc của tôi là tìm ra cách tốt nhất để có được chứng cứ,"Lieutenant Kong lắc chiếc máy ghi âm trong tay: "Thật tiếc nếu anh cảm thấy không thoải mái khi làm chuyện này. Sẽ kỳ lạ lắm nếu để người khác hay là chính tôi làm. Nếu anh không làm, Phó Giám đốc cũng sẽ càng nghi ngờ anh hơn..."Wasan giật lấy chiếc máy ghi âm từ tay Kong: "Tôi sẽ xử lý chuyện này. Chẳng có gì để nghi ngờ cả.""Cảm ơn anh nhiều. Có rất nhiều ánh mắt đang dõi theo vụ án này. Chúng ta phải làm mọi thứ có thể." Trung uý Kong đội mũ vào đầu, vuốt nhẹ lên chiếc mũ như một cử chỉ tạm biệt rồi quay người bước đi. Thanh tra trẻ siết chặt chiếc máy ghi âm trong tay. Wasan biết rõ ràng rằng Trung uý Kong không chỉ muốn chứng cứ, mà còn muốn thử thách anh, xem anh đứng về phía nào. Chàng thanh tra chọn cho mình một câu trả lời: anh là một cảnh sát luôn đứng về phía lẽ phải. Tuy nhiên, những người khác dường như không tin tưởng vào câu trả lời đó.Tốt thôi. Đây có thể là cơ hội để Wasan hiểu rõ hơn về người đàn ông bí ẩn đó, vì lợi ích của vụ án và cũng vì mục tiêu của chính anh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store