[Truyện dịch]Phụng Hoàng đấu: mang thai trọng sinh
Chương 13: Lại thêm kế độc
"Đừng nói thế, là ca ca không tốt, khiến a Nhiễm phải chịu nhiều nỗi khổ như vậy." Ánh mắt Thẩm Dật Thần hiện lên nét đau lòng.
"Đại ca, ca đã biết muội và mẹ đã trúng độc Miêu Cương, đơn thuốc kia là ca ca tìm được?"
"Phải, đơn thuốc này cầu được vào sáu năm trước, lúc ấy ta còn bỏ hết cây cỏ trong phòng muội và mẹ, nghĩ rằng như thế là đã bình an vô sự, nhưng không hiểu sao bệnh của mẹ và muội lại không chút tiến triển. Nhiều năm như thế, ca luôn điều tra, thuốc này là từ đâu đến, nhưng đều không có kết quả, đành nhờ cữu cữu tìm một vài nha hoàn tin cậy điều tra, đáng tiếc vẫn để cho chúng tìm được cơ hội."
"Đại ca, Tuệ Năng đại sư nói, độc của muội có thể giải, thế nhưng người có thể giải lại ở Giang Nam xa xôi. Đại ca, ca có thể gửi thư cho cữu cữu, nhờ cữu cữu đến Thẩm gia đón muội đến Giang Nam ở một thời gian không."
"Được, việc này để ca ca thu xếp. Trong phủ đã chết hai nha đầu, việc này e là không thể giấu được, đến lúc lời đồn nổi lên, muội ra ngoài né tránh cũng là điều tốt." Thẩm Dật Thần đưa nàng đến cửa, "về phần cha và tổ mẫu, ta sẽ nói họ, mấy hôm nay muội đừng đi đâu cả. Ngoại trừ thỉnh an sáng tối ra thì cứ ở lì trong phòng."
Thẩm Thiên Nhiễm gật đầu, "Muội đi theo cữu cữu, hai nha đầu Thủy Ngọc và Thủy Hà sẽ để lại cho mẹ sai bảo, muội vừa mới chặt bỏ trợ thủ đắc lực của Thân thị, phỏng chừng nhất thời bà ta cũng không gây hại gì được cho mẫu thân. Đại ca, nếu muội đi rồi, ca ca nhớ quan tâm mẹ nhiều hơn một chút nhé. Nhất định phải cẩn thận với Thân thị." Nàng ngừng một lát rồi nói tiếp, "Còn nữa, cũng phải đề phòng người bên Thân gia. Nhất là Thân Nhu Giai, ca, ca đừng vì ả ta là mỹ nhân, thì lại thiếu cảnh giác với nàng. Cái gọi là xà độc mỹ nhân, chính là nói loại người như ả."
Thẩm Dật Thần cười nhạt, khóe miệng cũng rạng ngời hẳn, "Dẫu đẹp, cũng chẳng thể đẹp bằng muội." Khi còn nhỏ Thẩm Thiên Nhiễm đã xinh đẹp không giống người phàm, kẻ khác không biết, nhưng hắn sao có thể quên?
Thân thị về phòng, vừa lúc đụng trúng nha hoàn Thể Vân đang bưng chậu hoa thủy tiên cao gần nửa người vào, Thân thị liền tát nàng ta một cái, "Không có mắt à, làm việc lóng nga lóng ngóng, sớm muộn gì ta cũng lột da ngươi."
Thể Vân sợ đến mức vừa ôm chậu hoa bể vừa quỳ, liên tục kêu,"Di nương tha mạng, di nương tha mạng.!"
Thẩm Thiên Tuyết kéo rèm bước vào phòng, trợn mắt nói, "Tha cái gì? Ôm chậu mà quỳ đó." Nàng bước đến đỡ tay Thân thị, "Mẹ, sao rồi?"
Hai mẹ con Thân thị vào phòng, Thẩm Thiên Tuyết giúp mẹ thay y phục, lại hiếu thảo xoa bóp vai, "Mẹ, mẹ nói nhanh đi, con chờ cả ngày rồi."
"Lẽ ra là mọi chuyện ổn thỏa rồi, nào ngờ con nhỏ xấu xí đó lại có thể kéo ra được Tuệ Năng đại sư, nhân vật này kể ca đương kim hoàng thượng thấy cũng phải nể ba phần, người thường có muốn cũng không gặp được. Không hiểu làm thế nào là con nha đầu đó lại có phúc như vậy. Haiz, coi như là thiếu một bước, uổng phí hai vây cánh."
"Mất thì coi như mất, dù sao mẹ không phải cũng nói, bây giờ hai mẹ con nó có uống thuốc nữa hay không cũng như nhau sao." Thẩm Thiên Tuyết nghe xong cũng hiểu được phân nửa, lập tức mất hứng, không đấm nữa mà tìm ghế dựa ngồi xuống, uất ức nói, "Sao lại thất bại được, con không chịu đâu, sang năm là con cặp kê rồi, nếu con không phải đích nữ, Thẩm gia chắc chắn không thể giới thiệu con một cách long trong được. Vì sao cái gì con nhỏ xấu xí cũng đều chiếm được hết, con không cam tâm."
Thân thị không nhìn ra được là đang vui hay đang buồn, ánh mắt ngừng ở tà váy lụa màu vàng đỏ của Thẩm Thiên Tuyết, không nói gì, một lúc lâu sau mới cất tiếng, "Tuyết nhi, con có cảm thấy, sau lần trở về từ Gia Lan Tự này, tính cách của nha đầu xấu xí kia thay đổi rất lớn không?" Quách ma ma bị nắm thóp, Cầm nhi càng không cần phải nói đến. Thế nhưng ả không nghĩ ra, từ khi nào thì Thẩm Thiên Nhiễm phát hiện ra hai kẻ này có vấn đề?
Ánh mắt Thẩm Thiên Tuyết đột nhiên bừng sáng, vội phụ họa, "Mẹ, mẹ cũng nhận ra à? Con cảm thấy ngoại trừ dáng vẻ không thay đổi, còn lại cứ như thành người khác. Đặc biệt là cặp mắt kia, cứ sáng ngoắc như muốn ăn thịt người. Trước kia con nhỏ đó chẳng bao giờ dám nhìn thẳng ai cả."
"Chuyện này thật khiến người ta phải suy ngẫm, chẳng lẽ đi một chuyến Gia Lan Tự lại trở nên thông minh?" Trong một chốc, Thân thị nghĩ không ra, lại nói tiếp chuyện cũ, "Chuyện của con còn đến một năm nữa, đừng nôn nóng. Tuyết nhi yên tâm, lần này tuy rằng không chỉnh chết con nha đầu xấu xí đó, nhưng thanh danh của nó chắn chắn sẽ bị phá hỏng, để mẹ lại châm thêm cho một mồi lửa, khiến hôn sự của nó thất bại trước đã, lão phu nhân chăn chắn sẽ càng thêm ác cảm với nó."
"Làm cách nào?" Thẩm Thiên Tuyết vui mừng quá đỗi, vội chạy xà đến Thân thị, cười như hoa nở, "Mẹ nói đi."
Khóe miệng Thân thị nhếch thành nụ cười thần bí, "Chuyện này thì phải trông chờ biểu tỷ của con."
"Biểu tỷ? Tỷ ấy giúp bằng cách nào? Tỷ ấy lại dịu dàng như vậy." Thẩm Thiên Tuyết hoang mang, Thân Nhu Giai vừa đến, đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Thân thị hiểu được lòng con gái, đưa tay véo nhẹ con, " Con ghen tị cái gì. Nếu thực sự nàng ta dịu dàng, mẹ cần gì nhờ Nhị ca đưa nàng từ ngàn dậm xa xôi đến đây? Mẹ làm vậy, một là cần người giúp đỡ, hai là không muốn con tham dự vào. Con là một vị thiên kim tiểu thư, nếu không cẩn thận đề phòng, sẽ làm hủy hoại thanh danh của con, vậy thì công tình mẹ bày mưu tính kế bao năm nay chẳng phải sẽ bị hủy đi toàn bộ. Về phần vị biểu tỷ kia của con, quả thật là một nhân tài thông minh lanh lợi. Con biết vì sao nàng ta bị đại tẩu đuổi đi không?"
"Vì sao?"
"Vị biểu tỷ này của con cũng không đơn giản. Khi nàng ta còn ở Quế thành, một chút nữa đã phá hỏng hôn sự của đại biểu tỷ con, vị hôn phu đó của đại biểu tỷ, có thể xem là gia tộc có uy tín nhất ở Quế thành, lại là con trai trưởng. Chỉ có điều, đại tẩu cũng không phải chiếc đèn cạn dầu, đuổi nhị ca ra khỏi nhà. Đáng tiếc, đứa nhóc Hiên Ngọc này, ban đầu ở Quế thành cũng không tệ, lại bị biểu tỷ này của con làm liên lụy."
"Mẹ, vậy bây giờ tỷ ấy thổi lửa bằng cách nào?" Thẩm Thiên Tuyết không có hứng thú với chuyện của biểu tỷ, chỉ muốn biết làm thế nào để giẫm Thẩm Thiên Nhiễm xuống chân mình.
"Việc này đơn giản, chỉ cần mẹ tạo chút cơ hội, biểu tỷ con sẽ bắt được thời cơ ........."
Mấy ngày liên tiếp, Thẩm Thiên Nhiễm chỉ đọc sách y trong phòng mình, thuốc mỗi ngày đều uống do Thủy Nguyệt tự nấu trong phòng nàng, xắc xong không bỏ vào chén và cứ để nguội rồi uống ngay. Bên Ninh thị cũng làm y như vậy, càng ít những khâu trung gian thì càng khó để người ta có cơ hội.
Lại đến hoàng hôn, Thẩm Thiên Nhiễm đi thỉnh an Thẩm lão phu nhân.
Đi đến bên bờ hồ sen, xa xa đã thấy đoàn chủ tớ Thẩm Thiên Tuyết cùng Thân Nhu Giai đang đi tới.
Thân Nhu Giai quả không hổ là tuyệt sắc nữ tử, chỉ cần nhìn dáng vẻ thướt tha mềm mại của nàng, bước đi như mây bay gió thoảng, dù có ăn vận đơn giản cũng có thể dìm đi một thân y phục hoa mỹ của Thẩm Thiên Tuyết.
"Tỉ tỉ, hôm qua tổ mẫu chẳng phải đã nói, cho phép tỉ không cần thỉnh an mỗi ngày sao." Thẩm Thiên Tuyết đương nhiên cũng đã nghe chuyện người trong phủ lan truyền chuyện Thẩm Thiên Nhiễm hại chết hai mạng người mấy ngày qua, sớm đã muốn châm thêm lửa. Đáng tiếc, mấy ngày liền Thẩm Thiên Nhiễm ngoại trừ thỉnh an sáng tối , ngay cả của khuê phòng cũng không bước ra. Hôm nay, nàng cố ý dẫn theo mấy kẻ nha hoàn nhiều chuyện đi cùng, cũng hẹn Thân Nhu Giai ở đây. Nàng đây là muốn Thẩm Thiên Nhiễm phải xấu hổ mất mặt trước mặt mọi người.
"Sớm tối thỉnh an là bổn phận của hậu bối. Ngươi là thứ nữ còn biết lễ nghi, ta đây đích nữ sao có thể không tuân quy củ?" Thẩm Thiên Nhiễm thản nhiên đáp trả.
Thường ngày Thẩm Thiên Tuyết hận nhất chính là kẻ khác nhắc đến thân phận thứ nữ của nàng, quả nhiên vừa nghe, mặt liền trắng bệt.
Bỗng nhiên, Thẩm Thiên Nhiễm cảm giác được tia nhìn độc ác bắn về phía mình, đôi mày thanh tú khẽ nhướn lên, liền thấy ánh mắt ghen ghét không kịp dấu đi của Thân Nhu Giai.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store