Truyen Chua Co Tieu De
Gật đầu "đúng vậy, hiếm lắm mới có dịp thú vị như vậy, hắn lại cản ta" ủy khuất. Cẩn Tiên nhìn y đôi mắt lấp lánh nhắm thẳng vào ai kia liền biết Lục điện hạ không phải không có lí"Hắn làm rất đúng""Hừ, 2 người các ngươi đúng là cùng 1 giuộc, chỉ biết chèn ép kẻ yếu đuối là ta"Hắn rất muốn nói 'nếu ngươi yếu thì ai được xem là kẻ mạnh'Người ta thì đọ kiếm xem thử, từ vô danh đến Song kiếm hạp, còn Bạch thiếu niên thì ăn từ trái cây sang bánh kẹo rồi đến nhàn nhã uống trà thưởng rượu, liền một mạch không dứt đoạn, còn rất chăm chỉ mà bình loạn trận đánhVỗ đùi 1 cái "ai da cái con điểu kia thiệt là đẹp mắt. Không biết nướng lên sẽ có vị thế nào?" dù không nói lớn nhưng ở đây ai cũng là cao thủ vừa nghe thấy xém nữa ngã ngữaTạ Tuyên bên cạnh Tiêu Sắt mặc niệm "ta có chút đồng tình với Cẩn Tiên rồi"Tiêu Sắt cong cong khóe miệng "cứ để hắn tai họa bên đó đi"Gật đầu tán thành cả bàn "ngươi nói đúng""Aiz thật là thê lương, ta có khăn giấy này có ai muốn chấm nước mắt không?" Bạch gia lại giở thói rồi, Cẩn Tiên mặc kệ hắnKhi Lôi Vô Kiệt hẹn ước 3 ngày sau, mọi người ai về nhà nấy thì Bạch vẫn ở đó, còn tự nhiên đến với lí do rất hợp lí "do thám" quang minh chính đại khiến ai cũng đau đầu, vị này lại tới nữaTrước mặt hắn mà ngồi viết xoạch xoạch xoạch không xem ai ra gì, còn hát cái gì mà 'Tấm thiệp mời trên bàn
Thời gian địa điểm rõ ràng
Lại một đám mừng ở trong làng
Ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang.Rồi ngày cưới rộn ràng khắp vùng
Ai theo chân ai tới già trẻ đi cùng
Nhiều ngày tháng giờ này tương phùng
Mà lòng cay cay cay.Giờ em đã là vợ người ta
Áo trắng cô dâu cầm hoa
Nhạc tung tóe thanh niên hòa ca
Vài ba đứa lên lắc lư theo.Ấy là thành đám cưới em với người ta
Anh biết do anh mà ra
Tình yêu ấy nay xa càng xa
Buồn thay.Nghĩ nhiều chuyện trong đời
Anh thấy lòng càng rối bời
Liệu ngày đó nhiệt tình ngỏ lời
Chúng ta lấy nhau chứ em ơi?Đành bảo phó mặc ở duyên trời
Nhưng thâm tâm anh trách nàng tại sao vội
Một người bước, một người không đợi
Thì đành tìm ai?Mà giờ em đã là vợ người ta
Hãy sống vui hơn ngày qua
Nhạc cũng tắt thanh niên rời bar
Còn năm sáu tên đứng lơ ngơ.Ấy là tàn lễ cưới em theo người ta
Anh bước đi như hồn ma
Ngày hôm ấy như kéo dài ra
Buồn thay'Khi những người biết chuyện nghe được Bạch hát bài này xém nữa có xúc động che mặt chạy vì Cô Kiếm Tiên bị đâm chỗ đau áRốt cuộc đợi đến thời gian ước định nhưng không phải Lôi Vô Kiệt mà là Tiêu Sắt tới, Bạch lấy ra bàn trà bánh ngồi sẵn còn cỗ vũ nhiệt tình "tiểu hồ ly, cố lên, tấu chết hắn"Tạ Tuyên "ta nói Bạch huynh đệ ngươi cũng gây thù quá nhiều đi""Aiz bời vì ta chán a, nên phải kéo người vui chung chứ sao!"Co rút khóe miệng "vậy ta có nên vui mừng vì không bị kéo vào không?""Ngươi muốn không" y hỏi ngược lạiNhìn kiếm chiêu chiêu bị phá vỡ, y tặc lưỡi "ta nói tiểu hồ ly, ngươi mà không thắng ta đem chuyện xấu của ngươi tuyên dương a"Tiêu Sắt nhịn hết nổi gầm lên "câm miệng"Tạ Tuyên lại hứng thú hỏi "chuyện gì vậy, nói nhỏ ta nghe với""Ngươi rất muốn biết" gật gật đầu"Cũng không phải không thể, ta hahaha để ta cười xong đã hahaha""Ngươi cười đủ chưa"'Phụt' "thứ lỗi, thứ lỗi, mỗi khi ta nghĩ đến việc này đều nhịn không được""Việc gì?""Việc về 2 kẻ ngốc. Ngươi biết trên đời này đáng nể nhất là gì không? Đáng nể nhất là 2 đứa mù đường đi với nhau, 1 đứa dám chỉ, 1 đứa dám đi. Ấy thế mà 2 đứa mù đường này tuyệt đối tin vào độ não cá vàng của đối phương"Tiêu Sắt cũng lắng tai nghe, răng nghiến ken két một bộ rất muốn tấu ngườiTạ Tuyên cũng cười "hahaha vậy 2 đứa ngốc đó là ai vậy?""Ngươi rất quen thuộc a, 1 tên đang đứng kia, còn 1 tên áo đỏ chưa tới a"Đột nhiên tiếng cười im bặt, hắn nhẫn rất khổ sở, bạch vỗ vai an ủi "muốn cười cứ cười, đừng nhịn, rất khổ sở", 'phụt' vội vàng che miệng lại quay đi nhưng bả vai cứ run run, Tiêu Sắt hận lại càng hậnThiên Lạc cũng góp mặt "vậy sau đó đâu?""Sau đó sao, 2 kẻ ngốc lại gặp thêm 1 thằng ngốc nữa. Aiz mà kẻ ngốc này lại rất tội nghiệp a""Làm sao?""Ta gợi ý cho ngươi nhé, kẻ này mùa xuân mọc tóc, trời thu rụng tóc, mùa đông trọc lóc, năm sau lại mọc tóc"'Phụt' 'khụ khụ' Cẩn Tiên công công dù không muốn nghe cũng bất đắc dĩ với cách làm văn chương của người này, vội vàng lấy lại phong phạmTay cầm kiếm Tiêu Sắt run lên "ngươi câm miệng lại để cho ta đánh a""Ai mướn ngươi nghe làm gì a, có giỏi thì đừng có nghe, hừ" nhỏ giọng nói "cho cái tội dám cản ta tìm vui ngươi biết tay ta" ai da người này cũng thù dai quá chứĐến khi cuối cuối Thiên Trảm kiếm ra lại vô tình giúp Lạc Thanh Dương bước vào cảnh giới mới. Một ánh sáng trắng cản lại công kích kia cứu Tiêu Sắt được một mạng, chỉ lóe lên rồi biến mất, chỉ có y là biết đó là cái gì, là công kích mà chỉ khi tính mạng nguy hiểm mới bị kích hoạt, lúc trước Bạch đưa y đeo, cái này chỉ dùng được 1 lần không ngờ lại là thật"Tiểu hồ ly, quay về" y lập tức rút mà không do dự, giọng điệu này Bạch lại muốn chỉnh người rồi.Lạc Thanh Dương lên tiếng, hắn đã rất muốn giết người rồi "ngươi là ai, ba lần 2 lượt xen vào việc của người khác"Nhảy xuống đứng đối diện "ta họ Bạch, ngươi có thể gọi ta là Bạch gia", cao thủ đứng ở đây một bộ 1 lời khó nói hết"Ngươi muốn chết!""Ngươi giết không được ta" 1 nụ cười rất tự tin "Thê Lương thành của ngươi có vượt được tràng này của ta không"Ý thức động lập tức 'Tu La tràng' lên, chung quanh chỉ toàn đêm tối, đứng đó chỉ có 1 người mặc y phục đỏ, thanh kiếm vẫn đang nhỏ máu tí tách, bên dưới mới là thứ khiến hắn giật mình, hàng ngàn hàng vạn bộ xương trắng chồng chất lên nhau, sâu không thấy đáy, người này đã giết bao nhiêu ngườiSo về khí thế đã áp một đầu, "hừ, tà thuật""Ai da, nếu ngươi cho rằng vậy thì cứ vậy đi. Được rồi, nếu không phục thì ta dùng kiếm tỉ thí với ngươi là được, dù rằng ta rất ít khi cầm kiếm""Ngươi muốn dùng kiếm tỉ thí với ta, vậy kiếm đâu"Nhướn mày "ta có kiếm a là ngươi không thấy""Hừ ngụy biện"Tạ Tuyên "này Tiêu Sắt, Bạch thiếu hiệp thật sự muốn đọ kiếm sao, phải biết rằng Cô Kiếm Tiên không phải trò đùa""Ai đùa ai còn chưa biết đâu. Các vị nhìn đi biết đâu lãnh ngộ được chút gì đó"Thiên Lạc không tin "nói cứ như hắn kiếm cảnh ở trên kiếm tiên vậy"Mỉm cười bí hiểm "cứ xem rồi biết, ta đảm bảo đây là cơ hội hiếm gặp"Không có nguyên khí kiếm đạo, so đấu chính là kiếm thuật kỹ xảo. Một kiếm đâm ra.
Bạch gia đơn chưởng đập thân kiếm. Lại đâm, lại đập.
Đâm, kích, điểm, chọc, gọt, bổ . . . Hết thảy có thể sử dụng chiêu thức, đều tại thời khắc này thể hiện đến phát huy vô cùng tinh tế, hoa cả mắt.Bạch gia ung dung không vội, không ngừng vỗ tay.Lạc Thanh Dương nhanh, Bạch gia liền nhanh.
Lạc Thanh Dương chậm, Bạch gia liền chậm.
Mỗi một chưởng đều vừa vặn xếp hạng trên người Cửu Ca. Phanh phanh rung động.Bạch gia lần này xuống tay độc ác, đột nhiên phát lực, trọng chưởng đập trên người Cửu Ca Kiếm.
Lạc Thanh Dương trên tay buông lỏng, kiếm thoát tay mà ra. Loảng xoảng rơi xuống. Chiến đấu kết thúc. Lần đầu tiên kiếm bị rơi ra trên tay hắn thật khó mà tin, bấy giờ mọi người mới thực sự tin Tiêu Sắt nói người này thâm tàng bất lộ a.
Bạch gia thu về bàn tay, chắp sau lưng, hờ hững nhìn xem trên đất Cửu Ca Kiếm. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Mặc dù đây chỉ là một hồi không có sử dụng nguyên khí chiến đấu, chỉ luận kỹ xảo, Bạch gia đã thủ thắng."Ta không tuân theo quy tắc của người khác, cho nên cảnh giới các ngươi gọi là Kiếm Tiên gì đó ta không hiểu cũng không muốn hiểu""Vậy kiếm đạo của ngươi phân thế nào?" Lạc Thanh Dương chính thức hỏi"Kiếm đạo cảnh giới tối cao, chính là không có kiếm thắng có kiếm. Cho nên ta mới nói ngươi không nhìn thấy kiếm của ta""Kiếm phân tam đẳng, nhất đẳng thứ dân chi kiếm, người người có thể dùng, xuống đến người buôn bán nhỏ, lên tới thiên tử vương thần, bất quá là hành hung đấu ác, rêu rao khắp nơi. Nhị đẳng chư thánh chi kiếm, dùng dũng vũ vì phong, dùng trung thánh vì hiệp, lấy kiếm đạo tranh phong""Tam đẳng, thiên tử chi kiếm, dùng bách quốc vi phong, sơn hải vì ngạc, chế dùng ngũ hành, mở dùng âm dương, cầm dùng xuân hạ, đi dùng thu đông, cử thế vô song, thiên hạ quy phục""Đao cũng là như thế . . ." Rồi nói một câu lại gạt bỏ hết những cái trên "cái này là Đạo môn kiến giải . . .Mà ngươi, lấy kiếm đạo tranh phong, nhiều nhất nhị đẳng""Vậy xin hỏi các hạ, cái gì là thiên tử chi kiếm""Thiên tử chi kiếm là cùng trời tranh mệnh, cùng địa tranh mệnh, không sợ sinh tử""Đạo môn cũng tốt, Nho môn cũng được. Cuối cùng không phải cảnh giới tối cao""Không có kiếm thắng có kiếm, tâm chỗ nghĩ, thiên địa vạn vật đều có thể vì kiếm. Thuỷ lợi vạn vật mà không tranh, chỗ đám người chỗ ác, cố kỷ vu đạo"Bạch gia tay phải nâng lên. Ngón trỏ cùng ngón giữa ở giữa, ngưng kết ra nhất đạo kiếm cương. Đột nhiên, cái kia đạo kiếm cương một điểm hai, hai chia làm bốn, bốn chia thành tám . . .Gốc cây run rẩy theo lên, thụ diệp bay tới. Hưu, vù vù! Thụ diệp đâm vào trên mặt đất. Cái này còn không có kết thúc.Bỗng nhiên cảm giác được phong nổi đem thụ diệp thổi lên giống như là đao đồng dạng, xẹt qua khuôn mặt. Mặc dù như thế, thiếu niên đó làm mẫu đã để hắn nhóm minh bạch, cái gì gọi là, không có kiếm thắng có kiếm.Đạo lý dù hiểu. Có thể là có thể làm đến bước này người, lại có mấy người? Cái này lực khống chế, không chỉ có là đối nguyên khí khống chế nhập vi, còn muốn tại nguyên khí hội tụ đồng thời, cuốn lên thụ diệp, tạo thành không khí lưu động.Đột nhiên ngón tay Bạch gia ngoắt một cái. Vụt, Thiên Trảm Kiếm bay đến thân trước.Bạch gia nhìn Tiêu Sắt 1 cái sắc mặt thong dong, song chưởng nhất hợp.Chung quanh nguyên khí dũng động. Phong khởi.Phụ cận công trình kiến trúc, nóc nhà, mảnh ngói lơ lửng, vạn vật rung động.Ngay sau đó, Thiên Trảm Kiếm từ thụ biến ngang, lít nha lít nhít kiếm cương tựa như quạt lông đồng dạng xuất hiện.Tiêu Sắt mở to mắt kinh hãi "Vạn Vật Quy Nguyên?"Bạch chỉ cười 1 cái không nói, đây chính là chiêu mà mấy hôm trước Tiêu Sắt lĩnh ngộ được tuy chỉ mới là da lông. Rồi đột nhiên tất cả tan biến chỉ trong 1 cái chớp mắt giống như chưa từng xảy ra, Bạch nhìn xung quanh cuối cùng đến phía trước khóm trúc cảnh của khách điếm trước đó, tự tay bẻ xuống 1 ngọn trúc lại quay về"Ta không muốn bị nói lấy nhiều khi ít nên dùng cái này đấu với ngươi đi"Đột nhiên hắn gầm lên "ngươi đánh giá thấp ta" lập tức cảnh giới cao nhất ra, có thể là vì Tiêu Vũ đã động sát tâm Bạch khóe miệng khẽ kéo 1 độ cung, không có chiêu thức hoa lệ gì, chỉ là bình thường nhất 1 kiếm, giơ lên rồi đâm ra, bình thường thì cành trúc sẽ gãy trước nhưng trước bất ngờ của họ là ngọn trúc lại y nguyên không tổn hại gìThế mà Cửu Ca không tiến thêm được bước ào, mũi kiếm không dịch lên được thậm chí có xu hướng bị đẩy lùi 'đinh' làm sao nhành trúc lại rắn chắc như thế. Đột nhiên nhành trúc biến thành 1 cành hồngBạch đưa tặng cho hắn "tặng ngươi 1 nhánh hồng, có dám hay không cầm?" rất thách thứcHắn không biết bị gì lập tức tức giận cầm lấy kết quả bị gai đâm chảy máuLắc lắc đầu, bạch gia quay lưng đi, còn ngâm 1 bài thơ không hiểu nói cái gì"Hoa hồng tuy đẹp nhưng có gai
Muốn hái được hoa phải có tài
Bất tài vô dụng đừng có hái
Gai đâm chảy máu biết trách ai"Tạ Tuyên lại có chút muốn cười, người này là đang cười nhạo Lạc Thanh Dương đây mà, đột nhiên nổi ý trêu đùa, "này Bạch huynh đệ người ta tốt xấu gì cũng là Kiếm Tiên đó, cho chút mặc mũi đi""Chậc chậc, trên trời có những vị tiên, dưới đất có những vị điên vì tình" 2 mũi tên đập trúng ngực Cô Kiếm tiên rồi đóTiêu Sắt cũng không chịu thua kém, đuổi theo kịp còn bày đặt hỏi "nhưng mà người ta đã là gái có chồng a!""Vậy là các ngươi chưa nghe câu nói này. Nữ có chồng như hoa có chậu. Anh nào thâm hậu . . . đập chậu cướp hoa a, hahaha" 3 người vừa đi, cũng là Tuyên Phi nương nương tới, trận chiến kết thúcCẩn Tiên không biết nói gì cho phải, cái người thiếu niên kia thật là 'hư' nhưng mà 'hư' theo kiểu thích. Đúng là kỳ nhân a---Việc tìm kím Vô Tâm đã có kết quả, Tiêu Vũ đứng sau mọi chuyện, Ám Hà cũng đã chìm sâu vào Thiên Khải. Dự là 1 đêm không yên ổn. Khi mọi chuyện đến hồi kết, Tiêu Vũ muốn tự chết trong tay mình Tiêu Sắt có thể châm chước nhưng có 1 người thì không"Ai cho phép ngươi chết nhẹ nhàng như vậy" giọng nói như gần như xa, như u linh đang than thở, Tiêu Sắt lập tức nhận ra người này là ai "tiểu Bạch"Tiêu Vũ cười lạnh "mạng ta do ta không do trời""Sai, mạng của ngươi không phải ngươi quyết định tính. Là ai cho phép ngươi kết thúc nhẹ nhàng như vậy. Tiêu Sắt hắn có thể nể tình huynh đệ mà mềm lòng nhưng ta thì không. Chủ yếu là gia nhìn người chướng mắt""Ta cứ muốn đi nhẹ như thế ngươi làm gì được ta""Bây giờ ta sẽ để ngươi biết ta có thể làm gì. Hãm hãi cha mẹ là bất hiếu, cấu kết giặc ngoại ngươi bất trung, thất tín bội nghĩa ngươi bất nghĩa. Một con người mà ngay cả 3 điều như bất trung, bất hiếu, bất nghĩa thì hắn không nên làm người, chỉ nên làm súc sinh""Mặt người dạ thú, là hạ đẳng của hạ đẳng, thứ phế vật như ngươi chết không hết tội" tiếng xé gió đến sau đó tiếng hét thảm thiết, tay chân của Tiêu Vũ bị cắt ra thành khúc nên hắn không động được"18 tầng, mỗi tầng 1 vạn năm" Bạch gia lật tay 1 cái giấy bút tự xuất hiện, y vừa nói vừa ghi chép "nếu hồn phách vẫn còn cho luân hồi 10 kiếp, mỗi kiếp đều đi qua súc sinh đạo, mỗi kiếp đều lấy cái chết thảm thiết nhất để chết" rồi quăng tờ sớ cùng với lệnh bài gí đó màu đen mà không ai thấy rõ "đi thôi""Hừ, ngươi nghĩ chết là hết sao, sai ngàn phần sai, chết chỉ là mới bắt đầu 1 bi kịch khác" lập tức 1 con gió mạnh lạnh lẽo như âm u ở địa ngục thổi qua quét ngang mọi ngườiKhi bụi mù tan đi Tiêu Vũ chỉ còn cái xác không hồn, vẻ mặt hoảng sợ vẫn còn đọng trên mặt lại không ai dám nói gì. Trong lúc chiến đấu Bạch không tham gia, y chỉ đứng như một người ngoài cuộc lạnh nhạt nhìn hết thảyRồi quay lưng bước đi không do dự. Tiêu Sắt cũng về phủ, tối đó trong thành không khí thật thê lương, nhưng đêm khuya ở Vạn giới các đỉnh lầu cao nhất vang lên tiếng đàn, giống như xoa dịu những oan hồn chết thảmCó người thấy từng đốm sáng xanh lơ lửng bay lên, dù thấy quỷ dị nhưng khung cảnh thật đẹp, giống như khúc nhạc siêu độ. Ở trên cao đó bạch y thiếu niên như 1 tiên nhân hạ phàm, gảy một âm luật giải cứu chúng sinhCó người rơi nước mắt, cũng có người cười ra nước mắt tiễn đưa những người đã hy sinh trong đêm nay
Thời gian địa điểm rõ ràng
Lại một đám mừng ở trong làng
Ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang.Rồi ngày cưới rộn ràng khắp vùng
Ai theo chân ai tới già trẻ đi cùng
Nhiều ngày tháng giờ này tương phùng
Mà lòng cay cay cay.Giờ em đã là vợ người ta
Áo trắng cô dâu cầm hoa
Nhạc tung tóe thanh niên hòa ca
Vài ba đứa lên lắc lư theo.Ấy là thành đám cưới em với người ta
Anh biết do anh mà ra
Tình yêu ấy nay xa càng xa
Buồn thay.Nghĩ nhiều chuyện trong đời
Anh thấy lòng càng rối bời
Liệu ngày đó nhiệt tình ngỏ lời
Chúng ta lấy nhau chứ em ơi?Đành bảo phó mặc ở duyên trời
Nhưng thâm tâm anh trách nàng tại sao vội
Một người bước, một người không đợi
Thì đành tìm ai?Mà giờ em đã là vợ người ta
Hãy sống vui hơn ngày qua
Nhạc cũng tắt thanh niên rời bar
Còn năm sáu tên đứng lơ ngơ.Ấy là tàn lễ cưới em theo người ta
Anh bước đi như hồn ma
Ngày hôm ấy như kéo dài ra
Buồn thay'Khi những người biết chuyện nghe được Bạch hát bài này xém nữa có xúc động che mặt chạy vì Cô Kiếm Tiên bị đâm chỗ đau áRốt cuộc đợi đến thời gian ước định nhưng không phải Lôi Vô Kiệt mà là Tiêu Sắt tới, Bạch lấy ra bàn trà bánh ngồi sẵn còn cỗ vũ nhiệt tình "tiểu hồ ly, cố lên, tấu chết hắn"Tạ Tuyên "ta nói Bạch huynh đệ ngươi cũng gây thù quá nhiều đi""Aiz bời vì ta chán a, nên phải kéo người vui chung chứ sao!"Co rút khóe miệng "vậy ta có nên vui mừng vì không bị kéo vào không?""Ngươi muốn không" y hỏi ngược lạiNhìn kiếm chiêu chiêu bị phá vỡ, y tặc lưỡi "ta nói tiểu hồ ly, ngươi mà không thắng ta đem chuyện xấu của ngươi tuyên dương a"Tiêu Sắt nhịn hết nổi gầm lên "câm miệng"Tạ Tuyên lại hứng thú hỏi "chuyện gì vậy, nói nhỏ ta nghe với""Ngươi rất muốn biết" gật gật đầu"Cũng không phải không thể, ta hahaha để ta cười xong đã hahaha""Ngươi cười đủ chưa"'Phụt' "thứ lỗi, thứ lỗi, mỗi khi ta nghĩ đến việc này đều nhịn không được""Việc gì?""Việc về 2 kẻ ngốc. Ngươi biết trên đời này đáng nể nhất là gì không? Đáng nể nhất là 2 đứa mù đường đi với nhau, 1 đứa dám chỉ, 1 đứa dám đi. Ấy thế mà 2 đứa mù đường này tuyệt đối tin vào độ não cá vàng của đối phương"Tiêu Sắt cũng lắng tai nghe, răng nghiến ken két một bộ rất muốn tấu ngườiTạ Tuyên cũng cười "hahaha vậy 2 đứa ngốc đó là ai vậy?""Ngươi rất quen thuộc a, 1 tên đang đứng kia, còn 1 tên áo đỏ chưa tới a"Đột nhiên tiếng cười im bặt, hắn nhẫn rất khổ sở, bạch vỗ vai an ủi "muốn cười cứ cười, đừng nhịn, rất khổ sở", 'phụt' vội vàng che miệng lại quay đi nhưng bả vai cứ run run, Tiêu Sắt hận lại càng hậnThiên Lạc cũng góp mặt "vậy sau đó đâu?""Sau đó sao, 2 kẻ ngốc lại gặp thêm 1 thằng ngốc nữa. Aiz mà kẻ ngốc này lại rất tội nghiệp a""Làm sao?""Ta gợi ý cho ngươi nhé, kẻ này mùa xuân mọc tóc, trời thu rụng tóc, mùa đông trọc lóc, năm sau lại mọc tóc"'Phụt' 'khụ khụ' Cẩn Tiên công công dù không muốn nghe cũng bất đắc dĩ với cách làm văn chương của người này, vội vàng lấy lại phong phạmTay cầm kiếm Tiêu Sắt run lên "ngươi câm miệng lại để cho ta đánh a""Ai mướn ngươi nghe làm gì a, có giỏi thì đừng có nghe, hừ" nhỏ giọng nói "cho cái tội dám cản ta tìm vui ngươi biết tay ta" ai da người này cũng thù dai quá chứĐến khi cuối cuối Thiên Trảm kiếm ra lại vô tình giúp Lạc Thanh Dương bước vào cảnh giới mới. Một ánh sáng trắng cản lại công kích kia cứu Tiêu Sắt được một mạng, chỉ lóe lên rồi biến mất, chỉ có y là biết đó là cái gì, là công kích mà chỉ khi tính mạng nguy hiểm mới bị kích hoạt, lúc trước Bạch đưa y đeo, cái này chỉ dùng được 1 lần không ngờ lại là thật"Tiểu hồ ly, quay về" y lập tức rút mà không do dự, giọng điệu này Bạch lại muốn chỉnh người rồi.Lạc Thanh Dương lên tiếng, hắn đã rất muốn giết người rồi "ngươi là ai, ba lần 2 lượt xen vào việc của người khác"Nhảy xuống đứng đối diện "ta họ Bạch, ngươi có thể gọi ta là Bạch gia", cao thủ đứng ở đây một bộ 1 lời khó nói hết"Ngươi muốn chết!""Ngươi giết không được ta" 1 nụ cười rất tự tin "Thê Lương thành của ngươi có vượt được tràng này của ta không"Ý thức động lập tức 'Tu La tràng' lên, chung quanh chỉ toàn đêm tối, đứng đó chỉ có 1 người mặc y phục đỏ, thanh kiếm vẫn đang nhỏ máu tí tách, bên dưới mới là thứ khiến hắn giật mình, hàng ngàn hàng vạn bộ xương trắng chồng chất lên nhau, sâu không thấy đáy, người này đã giết bao nhiêu ngườiSo về khí thế đã áp một đầu, "hừ, tà thuật""Ai da, nếu ngươi cho rằng vậy thì cứ vậy đi. Được rồi, nếu không phục thì ta dùng kiếm tỉ thí với ngươi là được, dù rằng ta rất ít khi cầm kiếm""Ngươi muốn dùng kiếm tỉ thí với ta, vậy kiếm đâu"Nhướn mày "ta có kiếm a là ngươi không thấy""Hừ ngụy biện"Tạ Tuyên "này Tiêu Sắt, Bạch thiếu hiệp thật sự muốn đọ kiếm sao, phải biết rằng Cô Kiếm Tiên không phải trò đùa""Ai đùa ai còn chưa biết đâu. Các vị nhìn đi biết đâu lãnh ngộ được chút gì đó"Thiên Lạc không tin "nói cứ như hắn kiếm cảnh ở trên kiếm tiên vậy"Mỉm cười bí hiểm "cứ xem rồi biết, ta đảm bảo đây là cơ hội hiếm gặp"Không có nguyên khí kiếm đạo, so đấu chính là kiếm thuật kỹ xảo. Một kiếm đâm ra.
Bạch gia đơn chưởng đập thân kiếm. Lại đâm, lại đập.
Đâm, kích, điểm, chọc, gọt, bổ . . . Hết thảy có thể sử dụng chiêu thức, đều tại thời khắc này thể hiện đến phát huy vô cùng tinh tế, hoa cả mắt.Bạch gia ung dung không vội, không ngừng vỗ tay.Lạc Thanh Dương nhanh, Bạch gia liền nhanh.
Lạc Thanh Dương chậm, Bạch gia liền chậm.
Mỗi một chưởng đều vừa vặn xếp hạng trên người Cửu Ca. Phanh phanh rung động.Bạch gia lần này xuống tay độc ác, đột nhiên phát lực, trọng chưởng đập trên người Cửu Ca Kiếm.
Lạc Thanh Dương trên tay buông lỏng, kiếm thoát tay mà ra. Loảng xoảng rơi xuống. Chiến đấu kết thúc. Lần đầu tiên kiếm bị rơi ra trên tay hắn thật khó mà tin, bấy giờ mọi người mới thực sự tin Tiêu Sắt nói người này thâm tàng bất lộ a.
Bạch gia thu về bàn tay, chắp sau lưng, hờ hững nhìn xem trên đất Cửu Ca Kiếm. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Mặc dù đây chỉ là một hồi không có sử dụng nguyên khí chiến đấu, chỉ luận kỹ xảo, Bạch gia đã thủ thắng."Ta không tuân theo quy tắc của người khác, cho nên cảnh giới các ngươi gọi là Kiếm Tiên gì đó ta không hiểu cũng không muốn hiểu""Vậy kiếm đạo của ngươi phân thế nào?" Lạc Thanh Dương chính thức hỏi"Kiếm đạo cảnh giới tối cao, chính là không có kiếm thắng có kiếm. Cho nên ta mới nói ngươi không nhìn thấy kiếm của ta""Kiếm phân tam đẳng, nhất đẳng thứ dân chi kiếm, người người có thể dùng, xuống đến người buôn bán nhỏ, lên tới thiên tử vương thần, bất quá là hành hung đấu ác, rêu rao khắp nơi. Nhị đẳng chư thánh chi kiếm, dùng dũng vũ vì phong, dùng trung thánh vì hiệp, lấy kiếm đạo tranh phong""Tam đẳng, thiên tử chi kiếm, dùng bách quốc vi phong, sơn hải vì ngạc, chế dùng ngũ hành, mở dùng âm dương, cầm dùng xuân hạ, đi dùng thu đông, cử thế vô song, thiên hạ quy phục""Đao cũng là như thế . . ." Rồi nói một câu lại gạt bỏ hết những cái trên "cái này là Đạo môn kiến giải . . .Mà ngươi, lấy kiếm đạo tranh phong, nhiều nhất nhị đẳng""Vậy xin hỏi các hạ, cái gì là thiên tử chi kiếm""Thiên tử chi kiếm là cùng trời tranh mệnh, cùng địa tranh mệnh, không sợ sinh tử""Đạo môn cũng tốt, Nho môn cũng được. Cuối cùng không phải cảnh giới tối cao""Không có kiếm thắng có kiếm, tâm chỗ nghĩ, thiên địa vạn vật đều có thể vì kiếm. Thuỷ lợi vạn vật mà không tranh, chỗ đám người chỗ ác, cố kỷ vu đạo"Bạch gia tay phải nâng lên. Ngón trỏ cùng ngón giữa ở giữa, ngưng kết ra nhất đạo kiếm cương. Đột nhiên, cái kia đạo kiếm cương một điểm hai, hai chia làm bốn, bốn chia thành tám . . .Gốc cây run rẩy theo lên, thụ diệp bay tới. Hưu, vù vù! Thụ diệp đâm vào trên mặt đất. Cái này còn không có kết thúc.Bỗng nhiên cảm giác được phong nổi đem thụ diệp thổi lên giống như là đao đồng dạng, xẹt qua khuôn mặt. Mặc dù như thế, thiếu niên đó làm mẫu đã để hắn nhóm minh bạch, cái gì gọi là, không có kiếm thắng có kiếm.Đạo lý dù hiểu. Có thể là có thể làm đến bước này người, lại có mấy người? Cái này lực khống chế, không chỉ có là đối nguyên khí khống chế nhập vi, còn muốn tại nguyên khí hội tụ đồng thời, cuốn lên thụ diệp, tạo thành không khí lưu động.Đột nhiên ngón tay Bạch gia ngoắt một cái. Vụt, Thiên Trảm Kiếm bay đến thân trước.Bạch gia nhìn Tiêu Sắt 1 cái sắc mặt thong dong, song chưởng nhất hợp.Chung quanh nguyên khí dũng động. Phong khởi.Phụ cận công trình kiến trúc, nóc nhà, mảnh ngói lơ lửng, vạn vật rung động.Ngay sau đó, Thiên Trảm Kiếm từ thụ biến ngang, lít nha lít nhít kiếm cương tựa như quạt lông đồng dạng xuất hiện.Tiêu Sắt mở to mắt kinh hãi "Vạn Vật Quy Nguyên?"Bạch chỉ cười 1 cái không nói, đây chính là chiêu mà mấy hôm trước Tiêu Sắt lĩnh ngộ được tuy chỉ mới là da lông. Rồi đột nhiên tất cả tan biến chỉ trong 1 cái chớp mắt giống như chưa từng xảy ra, Bạch nhìn xung quanh cuối cùng đến phía trước khóm trúc cảnh của khách điếm trước đó, tự tay bẻ xuống 1 ngọn trúc lại quay về"Ta không muốn bị nói lấy nhiều khi ít nên dùng cái này đấu với ngươi đi"Đột nhiên hắn gầm lên "ngươi đánh giá thấp ta" lập tức cảnh giới cao nhất ra, có thể là vì Tiêu Vũ đã động sát tâm Bạch khóe miệng khẽ kéo 1 độ cung, không có chiêu thức hoa lệ gì, chỉ là bình thường nhất 1 kiếm, giơ lên rồi đâm ra, bình thường thì cành trúc sẽ gãy trước nhưng trước bất ngờ của họ là ngọn trúc lại y nguyên không tổn hại gìThế mà Cửu Ca không tiến thêm được bước ào, mũi kiếm không dịch lên được thậm chí có xu hướng bị đẩy lùi 'đinh' làm sao nhành trúc lại rắn chắc như thế. Đột nhiên nhành trúc biến thành 1 cành hồngBạch đưa tặng cho hắn "tặng ngươi 1 nhánh hồng, có dám hay không cầm?" rất thách thứcHắn không biết bị gì lập tức tức giận cầm lấy kết quả bị gai đâm chảy máuLắc lắc đầu, bạch gia quay lưng đi, còn ngâm 1 bài thơ không hiểu nói cái gì"Hoa hồng tuy đẹp nhưng có gai
Muốn hái được hoa phải có tài
Bất tài vô dụng đừng có hái
Gai đâm chảy máu biết trách ai"Tạ Tuyên lại có chút muốn cười, người này là đang cười nhạo Lạc Thanh Dương đây mà, đột nhiên nổi ý trêu đùa, "này Bạch huynh đệ người ta tốt xấu gì cũng là Kiếm Tiên đó, cho chút mặc mũi đi""Chậc chậc, trên trời có những vị tiên, dưới đất có những vị điên vì tình" 2 mũi tên đập trúng ngực Cô Kiếm tiên rồi đóTiêu Sắt cũng không chịu thua kém, đuổi theo kịp còn bày đặt hỏi "nhưng mà người ta đã là gái có chồng a!""Vậy là các ngươi chưa nghe câu nói này. Nữ có chồng như hoa có chậu. Anh nào thâm hậu . . . đập chậu cướp hoa a, hahaha" 3 người vừa đi, cũng là Tuyên Phi nương nương tới, trận chiến kết thúcCẩn Tiên không biết nói gì cho phải, cái người thiếu niên kia thật là 'hư' nhưng mà 'hư' theo kiểu thích. Đúng là kỳ nhân a---Việc tìm kím Vô Tâm đã có kết quả, Tiêu Vũ đứng sau mọi chuyện, Ám Hà cũng đã chìm sâu vào Thiên Khải. Dự là 1 đêm không yên ổn. Khi mọi chuyện đến hồi kết, Tiêu Vũ muốn tự chết trong tay mình Tiêu Sắt có thể châm chước nhưng có 1 người thì không"Ai cho phép ngươi chết nhẹ nhàng như vậy" giọng nói như gần như xa, như u linh đang than thở, Tiêu Sắt lập tức nhận ra người này là ai "tiểu Bạch"Tiêu Vũ cười lạnh "mạng ta do ta không do trời""Sai, mạng của ngươi không phải ngươi quyết định tính. Là ai cho phép ngươi kết thúc nhẹ nhàng như vậy. Tiêu Sắt hắn có thể nể tình huynh đệ mà mềm lòng nhưng ta thì không. Chủ yếu là gia nhìn người chướng mắt""Ta cứ muốn đi nhẹ như thế ngươi làm gì được ta""Bây giờ ta sẽ để ngươi biết ta có thể làm gì. Hãm hãi cha mẹ là bất hiếu, cấu kết giặc ngoại ngươi bất trung, thất tín bội nghĩa ngươi bất nghĩa. Một con người mà ngay cả 3 điều như bất trung, bất hiếu, bất nghĩa thì hắn không nên làm người, chỉ nên làm súc sinh""Mặt người dạ thú, là hạ đẳng của hạ đẳng, thứ phế vật như ngươi chết không hết tội" tiếng xé gió đến sau đó tiếng hét thảm thiết, tay chân của Tiêu Vũ bị cắt ra thành khúc nên hắn không động được"18 tầng, mỗi tầng 1 vạn năm" Bạch gia lật tay 1 cái giấy bút tự xuất hiện, y vừa nói vừa ghi chép "nếu hồn phách vẫn còn cho luân hồi 10 kiếp, mỗi kiếp đều đi qua súc sinh đạo, mỗi kiếp đều lấy cái chết thảm thiết nhất để chết" rồi quăng tờ sớ cùng với lệnh bài gí đó màu đen mà không ai thấy rõ "đi thôi""Hừ, ngươi nghĩ chết là hết sao, sai ngàn phần sai, chết chỉ là mới bắt đầu 1 bi kịch khác" lập tức 1 con gió mạnh lạnh lẽo như âm u ở địa ngục thổi qua quét ngang mọi ngườiKhi bụi mù tan đi Tiêu Vũ chỉ còn cái xác không hồn, vẻ mặt hoảng sợ vẫn còn đọng trên mặt lại không ai dám nói gì. Trong lúc chiến đấu Bạch không tham gia, y chỉ đứng như một người ngoài cuộc lạnh nhạt nhìn hết thảyRồi quay lưng bước đi không do dự. Tiêu Sắt cũng về phủ, tối đó trong thành không khí thật thê lương, nhưng đêm khuya ở Vạn giới các đỉnh lầu cao nhất vang lên tiếng đàn, giống như xoa dịu những oan hồn chết thảmCó người thấy từng đốm sáng xanh lơ lửng bay lên, dù thấy quỷ dị nhưng khung cảnh thật đẹp, giống như khúc nhạc siêu độ. Ở trên cao đó bạch y thiếu niên như 1 tiên nhân hạ phàm, gảy một âm luật giải cứu chúng sinhCó người rơi nước mắt, cũng có người cười ra nước mắt tiễn đưa những người đã hy sinh trong đêm nay
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store