Trung Sinh Bao Quan Trong Sinh Su Ton Dung Chay
Cố Hạ đặt bát sang một bên , suy nghĩ một chút liền hỏi" A Tử, hôm nay cậu có chút khác"
Tử Hoa có chút buồn cười , trong thân thể trẻ con 12 tuổi này là một người đã 25 tuổi rồi , còn là cái kẻ mà một đời trước đã làm biết bao việc kinh tởm , thương thiên hại lí .
Đương nhiên là không giống rồi.
Nhưng hắn cũng chẳng thể nói với Cố Hạ là mình trùng sinh, có kí ức kiếp trước, rồi khăng khăng rằng Cố Vũ Hạ sẽ chết vì Ninh Thừa Nghiên không chịu xuất thủ cứu giúp, mong cô hãy cùng hắn cao chạy xa bay ?
Như vậy Cố Hạ nhất định không tiếp thu được , còn lo sợ hắn quỳ dưới tuyết lâu quá thành ra hỏng não rồi .
" Tôi vẫn như vậy mà, là Cố Hạ quá nhạy cảm rồi"
Tử Hoa khua tay cười trừ, tận lực đánh trống lảnh sang chuyện khác làm Cố Hạ không biết có nên nói tiếp chuyện lệ quỷ kia không .
Cuối cùng Cố Hạ chỉ nói một câu tạm biệt , chúc ngủ ngon rồi rời đi.
Tử Hoa nhìn bóng lưng Cố Hạ cho tới khi khuất hẳn , hắn nghĩ không cho cô biết cũng tốt , sợ rằng cô sẽ giống hắn phải trải qua cảm giác thất vọng tột cùng với Ninh Thừa Nghiên mà cô luôn kính trọng .
Hắn chỉ cần bảo hộ Cố Hạ trải qua kiếp nạn ấy là được.
Ngả lưng nằm xuống , đèn trong phòng đã tắt , gió tuyết bên ngoài đã ngừng thổi , lúc này ánh trăng hơi mờ chiếu vào phòng . Tử Hoa lại nghĩ đến lần tế lễ nhậm chức của kiếp trước.
Vẫn là núi Đạp Tuyết trắng xoá một màu , lạnh lẽo, âm u .
Tử Hoa đứng trên đài tế lễ , tiếng chiêng vang dội , cờ đen phấp phới, hắn khoác trên mình trang phục đắt giá nhất, an toạ tại vị trí cao nhất, đưa ánh mắt quỷ dị liếc nhìn những con người phải hèn mọn quỳ rạp rưới chân.
Đều là môn sinh của các gia tộc tham sống sợ chết mà quy hàng hắn, màu áo xanh ngọc của Thanh Vu Trúc Phong, vàng kim của Lâm Vân Nhật Nguyệt , dường như không có màu áo trắng của Cố Luân Đạp Tuyết .
Tử Mặc Lăng hắn khi ấy nheo mắt một cái cả lũ người kia liền run sợ, ho khan một cái chúng liền nhất loạt dập đầu , sợ hãi hắn như gặp quỷ Tu La .
Hắn phất tay ra lệnh cho người hầu bắt đầu nghi lễ, dưới chân núi hai tên thủ hạ thân hình cao to ấn người Ninh Thừa Nghiên xuống .
Ninh Thừa Nghiên lúc ấy yếu đuối đáng khinh thế nào, hắn nghĩ đến cảnh ấy liền hả dạ.
Vì linh hạch của Ninh Thừa Nghiên đã bị hắn huỷ đi, nên sư phụ thiên tài của hắn trở thành người thường, da thịt mềm yếu, bóp nhẹ phát xương cốt tưởng như vỡ vụn . Chẳng để phản kháng một chút nào.
Hắn hạ lệnh phải bắt đầu đem Ninh Thừa Nghiên đi từ chân núi lên , mỗi bậc thang đều phải nhỏ máu của Ninh Thừa Nghiên , đường lên đỉnh núi Đạp Tuyết , 2000 bậc , không thiếu bậc nào.
Chúng thuộc hạ có thể dùng chuỷ thủ cắt tay, cắt ngón tay, cắt chân, cắt ngón chân, cắt bất cứ chỗ nào miễn là máu không được ngừng chảy.
Ngày hôm ấy , giữa màu cờ đen , áo xanh áo vàng , màu máu đỏ tươi của Ninh Thừa Nghiên là rõ ràng nhất khiến hắn chói mắt nhất.
Cho tới khi Ninh Thừa Nghiên được đem đến trước mặt hắn, sớm đã không cần cắt thêm vết thương nào nữa máu vẫn chảy tí tách . Sắc mặt cô trắng bệch, hơi thở yếu ớt, ánh mắt nhìn hắn một giây ngắn ngủi rồi khép lại.
Sinh mệnh của Ninh Thừa Nghiên sắp sửa kết thúc, hắn gần hoàn thành nghiệp báo thù của mình nhưng chẳng rõ lúc ấy hắn mang tâm tình gì, từ trên đài cao bước xuống nâng cằm Ninh Thừa Nghiên lên .
" Sư tôn, bổn toạ làm vậy, có vừa ý người không?"
" Người trước giờ luôn chê bổn toạ tư chất kém cỏi , khó mài. Nhưng giờ bổn toạ đã thành gia chủ rồi , người có tự hào không?"
"Người nghĩ bổn toạ có nên đổi tên gia tộc không , dù gì nó cũng thành của bổn tọa rồi ?"
Hắn làm được nhiều như vậy, đương nhiên phải nhớ đến công ơn dạy dỗ của Ninh Thừa Nghiên, phải cùng sư tôn hàn huyên một chút mới phải.
Dường như Ninh Thừa Nghiên không còn tỉnh táo để nghe rõ nữa, bờ môi không huyết sắc mấp máy rất khẽ.
Tử Mặc Lăng ghé sát tai lại nghe, mong chờ xem vị sư phụ cao thượng này sẽ trách mắng, chửi rủa hắn thế nào khi bị hắn huỷ tu vi, huỷ thanh danh ?
Nhưng không có giận dữ, không có lạnh lẽo, chỉ có vô lực đau khổ.
" Tử Hoa, bất luận sau này có thể nào cũng là ta có lỗi với ngươi , là ta dạy dỗ ngươi không tốt..."
" Tử Hoa, ta chết rồi vẫn chưa thể đối tốt với ngươi, ta bạc ngươi một đời, oán hận ta cũng được .......
........ năm dài tháng rộng mong ngươi....sống tốt một chút ..."
Ninh Thừa Nghiên ngã gục xuống , cằm cô trượt khỏi tay Tử Hoa, để lại một vết máu quét lên mặt hắn.
Lúc ấy Tử Hoa dường như bất động, rồi hắn ôm mặt cười lớn, tựa như điên loạn.
Sau đó, hắn lại dùng toàn bộ công sức, linh lực đưa Ninh Thừa Nghiên còn thoi thóp chút hơi tàn , cứu sống trở về.
Hắn nghĩ....
Muốn hắn sống tốt, vậy thì không thể để Ninh Thừa Nghiên chết dễ dàng như vậy được .Hắn muốn Ninh Thừa Nghiên phải sống trong đau khổ cùng cực, muốn cô phải tiếp tục kéo dài hơi tàn trong tuyệt vọng và bất lực.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể đi trước Ninh Thừa Nghiên, hắn đã quá coi thường sư tôn của hắn rồi, nếu Ninh Thừa Nghiên đã thật sự muốn chết dù là hắn cũng không ngăn được.
Tử Hoa đắm chìm trong suy tưởng của mình, đều cảm thấy hồi ức có phần mơ hồ không chân thực.
Đã quá nửa đêm, núi Đạp Tuyết vẫn còn một nơi phát ra ánh sáng lẻ loi. Đó là phía Thực Tự đường.
Ninh Thừa Nghiên đóng cửa Thực Tự đường lại, trên tay cầm đèn lồng hình hoa sen, bình thản bước đi trên nền tuyết.
Nếu có người nhìn thấy cảnh này sẽ thắc mắc tại sao Ninh giáo sư bình thường quên ăn bỏ bữa lại tốn công nửa đêm nửa hôm đi tới tận Thực Tự đường ? Thật sự là vì đói ?
Ninh Thừa Nghiên trở về nơi ở của mình , từ khi có nhận thức, cô đã biết mình ở nơi gọi là Lam Liên Biệt Viện.
Gia tốc Cố Luân chia nơi ở làm ba phần thượng, trung, hạ .
Hạ là Tân Sinh Hợp Viện, nơi sinh sống và học tập của các học trò.
Trung là Thuỷ Linh Lạc Viện, nơi các lão sư lười biếng " chơi bời".
Thuỷ Linh Lạc Viện chia thành lục cung tương ứng với những ngôi sao chòm Nam Đẩu.
Đệ nhất Thiên Phủ cung : Ty Mệnh trưởng lão
Đệ nhị Thiên Lương cung: Ty Lộc trưởng lão
Đệ tam Thiên Cơ cung: Duyên Thọ trưởng lão
Đệ tứ Thiên Đồng cung: Ích Toán trưởng lão
Đệ ngũ Thiên Tướng cung: Độ Ách trưởng lão
Đệ lục Thất Sát cung: Thượng Sinh trưởng lão.
Còn Lam Liên Biệt Viện ở thượng, chỉ có duy nhất một mình Ninh Thừa Nghiên sinh hoạt.
Tám năm trước kia lúc Cố Nhất Giảng cùng Ninh Thừa Nghiên từ Thượng giới Vĩnh Lung đại lục về, Thượng Sinh trưởng lão đã viên tịch. Vị trí đó vẫn luôn để trống, sau này là của Ninh Thừa Nghiên, đồ đệ cô chỉ nhận 3 người. Nhưng cô cũng không tới Thất Sát cung, vẫn luôn ở lại Lam Liên.
Cách xa nơi ồn ào náo nhiệt, Lam Liên Biệt Viện là chốn " bồng lai tiên cảnh" thanh tĩnh . Sở dĩ gọi là Lam Liên vì bao quanh viện là hồ nước quanh năm không đóng băng dù giữa thời tiết lạnh giá trên núi Đạp Tuyết, trồng trong hồ là hoa sen màu xanh lam . Suốt mùa xuân, thu, đông chỉ là búp sen , cho tới mùa hè mới nở hoa, toả ra hương thơm cùng linh khí ngào ngạt .
Cả một toà biệt viện lấy màu xanh làm chủ đạo , đứng xa nhìn mây mù cuồn cuộn, khí thế hào hùng, lại gần nhìn thì điêu lan ngọc triệt, phi diêm phản vũ.
Nhưng cảnh có đẹp thì lâu rồi vẫn chỉ có một người thưởng thức.
Trước đây còn có lão bà bà và Cố Nhất Giảng ở Lam Liên Biệt Viện , sau này lão bà bà biến mất rồi, Cố Nhất Giảng cũng ngao du sơn thuỷ hiếm khi trở về, Ninh Thừa Nghiên một mình ở Lam Liên Biệt Viện chẳng thể nào khiến nơi này có chút ấm áp hơi người.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store