Trung Han Vu Tru Tua Lua Gan Rom
Tết năm nay, Ngu Thư Hân quyết định dành toàn bộ thời gian để nghỉ ngơi và tận hưởng không khí đoàn viên bên gia đình. Đúng như lời hẹn của Đinh Chu Kiệt, anh thực sự đã đợi cô cùng trở về nhà. Đinh Chu Kiệt rất tinh tế đặt vé máy bay khoang thương gia cho cả hai để tránh fan của cô Khoang thương gia yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng động cơ đều đều bên ngoài. Ngu Thư Hân ngồi tựa lưng vào ghế, khoác chiếc chăn mỏng, tay cầm một ly trà nóng mà tiếp viên vừa mang tới. Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ máy bay chiếu lên khuôn mặt cô, tạo nên vẻ đẹp thanh thoát, nhẹ nhàngĐinh Chu Kiệt ngồi bên cạnh, mắt lướt qua một cuốn tạp chí nhưng dường như không tập trung. Ánh mắt anh thỉnh thoảng lại lén nhìn sang Ngu Thư Hân, khóe môi hơi cong lên khi thấy cô lặng lẽ mỉm cười, như đang chìm trong những suy nghĩ riêng"Không ngờ cậu cũng chu đáo như vậy" Ngu Thư Hân đột ngột lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Đặt cả vé khoang thương gia để tránh fan""Cậu không thích bị làm phiền mà. Với lại, Tết thì phải thoải mái một chút chứ" Đinh Chu Kiệt trả lời, giọng đều đều, ánh mắt vẫn nhìn vào cuốn tạp chí trên tayNgu Thư Hân mỉm cười, ánh mắt chứa đầy sự cảm kích: "Tớ biết chứ, cảm ơn cậu. Chắc không dễ gì để sắp xếp đâu""Không khó như cậu nghĩ đâu" anh nhún vai, đặt cuốn tạp chí xuống bàn: "Thật ra, cũng quen với việc nghĩ trước cho cậu rồi"Cô hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn anh chằm chằm: "Ý cậu là gì?""Không có gì đâu" Anh bật cười, tay gõ nhẹ lên thành ghế: "Ngủ đi, tới nơi tớ gọi"Ngu Thư Hân định hỏi thêm, nhưng ánh mắt trêu chọc của anh khiến cô buông xuôi. Cô tựa đầu vào ghế, cảm nhận hơi ấm từ chiếc chăn mỏng và để mình thư giãnĐinh Chu Kiệt im lặng quan sát cô, đôi mắt dịu dàng hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc yên bình ấy, anh nhận ra mình chẳng cần điều gì lớn lao, chỉ cần có thể ở cạnh cô như thế này là đủ---Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay quê nhà, không khí lạnh đặc trưng của ngày Tết ùa vào khiến Ngu Thư Hân khẽ rùng mình. Cô chỉnh lại chiếc áo khoác trên người, cùng với khẩu trang và mũ, vừa bước vừa kéo vali nhỏ gọn theo sau. Đinh Chu Kiệt đi sát bên, tay cầm vali lớn của cả hai, ánh mắt luôn dõi theo côRa tới sảnh, ba mẹ Ngu Thư Hân đã đứng chờ sẵn. Mẹ cô, bà Ngu, nở nụ cười tươi rói khi thấy con gái, nhanh chóng tiến tới ôm chặt lấy cô: "Thư Hân, cuối cùng con cũng về rồi! Tết năm nay phải ở nhà với ba mẹ, không được đi đâu đấy!""Dạ, con biết rồi mà" Ngu Thư Hân cười híp mắt, giọng nói mang theo chút làm nũng quen thuộcBa cô, ông Ngu, bước tới phía Đinh Chu Kiệt, vỗ nhẹ vào vai anh: "Chu Kiệt, lâu lắm rồi cháu mới thấy cháu, vẫn khỏe chứ?""Cháu vẫn khỏe, cảm ơn chú" Anh trả lời lễ phép, tay đỡ lấy vali mà bà Ngu định mang giúp"Mọi người để cháu làm là được ạ" Đinh Chu Kiệt nói, nụ cười lịch thiệp khiến ông bà Ngu hài lòngKhi cả nhà bước ra bãi xe, bà Ngu lén quay sang Ngu Thư Hân, khẽ thì thầm: "Thằng bé Chu Kiệt ngày càng ra dáng quá nhỉ. Con còn độc thân đấy, mẹ thấy hai đứa vẫn hợp lắm!"Ngu Thư Hân sững người, má thoáng ửng đỏ, nhưng cô nhanh chóng giả vờ không nghe thấy, cầm tay mẹ kéo đi: "Mẹ! đừng trêu con nữa, A Kiệt chỉ là bạn thôi""Bạn mà thân tới mức này, mẹ còn lạ gì" bà Ngu lẩm bẩm, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ trêu chọcĐinh Chu Kiệt đứng phía sau, không nghe được cuộc trò chuyện nhưng nhận ra thái độ lúng túng của Ngu Thư Hân, khóe môi anh bất giác nhếch lênTrên xe, không khí ấm áp hơn bao giờ hết. Ngu Thư Hân tựa đầu vào cửa sổ, ngắm nhìn những con đường quen thuộc, lòng dâng lên cảm giác bình yên khó tả. Còn Đinh Chu Kiệt, ngồi cạnh ông Ngu, vừa trò chuyện vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu"Chu Kiệt à! Con đã nghĩ lát gặp ba mẹ con sẽ như thế nào chưa?" Ba Ngu cất tiếng hỏi. Chuyện Đinh Chu Kiệt cắt đứt mọi liên lạc với gia đình là chuyện ai cũng biết, người duy nhất liên lạc được với anh là Dương Sĩ Trạch"Chú an tâm. Con đã nghĩ qua rồi!" Ba Ngu hài lòng gật đầuKhi xe dừng lại trước cửa nhà Đinh Chu Kiệt, không khí trên xe bỗng trở nên căng thẳng. Đinh Chu Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nắm chặt chiếc túi xách, rõ ràng có vẻ không thoải mái. Ngu Thư Hân cảm nhận được sự thay đổi trong anh, nhưng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ ngồi yên"A Kiệt, mình vào với cậu nhá!" Ngu Thư Hân lấy can đảm hỏi. Cô biết bây giờ anh cần một ai đó ở bên, và cô sẽ là người đó"Được" Đinh Chu Kiệt đồng ý, hay tay đan chặt vào nhau đặt trên đùi, cố làm cho bản thân bình tĩnh lạiBa Ngu luôn là người thẳng thắn, không kiên nhẫn khi thấy sự lúng túng của Đinh Chu Kiệt. Ông mở cửa xe, quay lại nhìn anh, giọng nói sắc bén: "Con về đến đây rồi mà còn ngồi im như vậy sao? Nếu con không thể đối mặt với ba mẹ mình, thì sao có thể giải quyết chuyện này được?"Đinh Chu Kiệt im lặng một lúc, ánh mắt lảng đi. Cái quá khứ không dễ dàng gì để đối diện khiến anh khó khăn mỗi khi phải đối mặt với những người thân mà mình đã cắt đứt liên lạc. Ba của anh, là người luôn nghiêm khắc và không bao giờ dễ dàng tha thứ cho những điều sai lầm trong quá khứ"Con đã làm sai, nhưng con cũng không thể quay lại như xưa. Con..." Đinh Chu Kiệt buồn bã đáp, ánh mắt không còn tự tin như trướcBa Ngu thở dài, nhưng rồi ông cũng dịu giọng, đặt tay lên vai Đinh Chu Kiệt, nói nhẹ nhàng: "Con đã trưởng thành rồi. Đừng để quá khứ chi phối quá nhiều, con phải có can đảm để làm lại từ đầu. Cả ba mẹ con nữa, họ đâu phải là người xấu. Cứ đối diện với họ, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi"Ngu Thư Hân nhìn cảnh tượng này, lòng cô cảm thấy hơi chua xót. Cô biết Đinh Chu Kiệt là người mạnh mẽ, nhưng cô biết anh có lý do riêng nên ngày đó mới cắt liên lạc hết với mọi người“Cậu sẽ ổn thôi” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, như một lời động viên không quá lớn nhưng đủ để anh cảm nhận được sự ấm áp từ phía côĐinh Chu Kiệt quay lại nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ nhưng ẩn chứa sự cảm kích. Anh không nói gì, chỉ bước ra khỏi xe, và với mỗi bước chân anh tiến lại gần cửa nhà, cũng chính là lúc anh phải đối mặt với những điều chưa từng được giải quyết. Cùng lúc ấy, Ngu Thư Hân bước xuống, đứng sau anh, bất chợt cảm thấy mình cũng đang cùng anh đối diện với một câu chuyện dài chưa có hồi kếtĐinh Chu Kiệt dừng lại trước cửa nhà, tay nắm chặt tay nắm cửa, rõ ràng đang cố gắng lấy lại sự bình tĩnh trước khi bước vào. Đôi mắt anh hơi chao đảo, nhưng rồi anh hít một hơi dài, thả lỏng vai và mở cửaCánh cửa nhà mở ra, không khí trong nhà ấm áp, ánh đèn vàng nhẹ chiếu sáng không gian. Mẹ Đinh Chu Kiệt đứng trong phòng khách, quay ra nhìn anh với ánh mắt đượm buồn, còn ba anh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng có phần thấu hiểuNgu Thư Hân lặng lẽ đứng sau Đinh Chu Kiệt, cô cảm nhận được căng thẳng trong không khí, nhưng vẫn lặng im, không muốn phá vỡ khoảnh khắc này"Mẹ, ba" Đinh Chu Kiệt lên tiếng, giọng anh thấp và hơi khàn, như thể đang cố gắng vượt qua một chướng ngại tâm lý lớn: "Con đã về rồi."Mẹ anh nhanh chóng bước tới, đôi tay bà vươn ra như muốn ôm anh, nhưng rồi lại ngừng lại một chút, mắt bà đượm buồn.: "Con đã về rồi… Mẹ đã đợi con lâu lắm rồi!" Bà đánh những cú đấm thật mạnh vào người anh, bật khóc:" Thằng bé này, sao con không liên lạc về với mẹ"Đinh Chu Kiệt nhìn mẹ, ánh mắt đầy xao động, mặc cho bà đánh, rồi anh ôm chầm lấy bà. Câu nói của bà như một lời tha thứ, nhưng anh không thể gạt bỏ hết cảm giác tội lỗi trong lòng mình. "Mẹ, con xin lỗi," anh khẽ nói, không dám nhìn thẳng vào mắt bà, chỉ có thể ôm bà thật chặtMẹ Đinh khẽ lắc đầu, rồi đưa tay vén lại vài sợi tóc trên trán anh: "Con không cần phải xin lỗi. Mẹ biết con đã phải chịu đựng rất nhiều" Rồi bà nhìn về phía Ngu Thư Hân, nở một nụ cười hiền hậu: "Cảm ơn con, Thư Hân. Cô xem phỏng vấn rồi! Cảm ơn con đã đem con trai cô về"Ngu Thư Hân hơi bất ngờ khi nghe mẹ anh nói vậy, nhưng cô chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại: "Không có gì đâu ạ!"Ba Đinh Chu Kiệt vẫn ngồi im trên ghế sofa, nhưng ánh mắt của ông lại không hề hiền hòa như mẹ anh. Ông nhìn Đinh Chu Kiệt từ đầu đến chân, rồi từ từ thở dài, giọng trầm thấp nhưng không kém phần gay gắt"Con thật sự nghĩ rằng một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ mọi thứ sao?" Ba Đinh Chu Kiệt lên tiếng, tay nắm chặt lại thành quyền, mắt ông lóe lên vẻ giận dữ: "Bảy năm, con đi đâu? Bỏ mặc gia đình, bỏ mặc mẹ con và tất cả những người quan tâm con. Con nghĩ rằng có thể tùy tiện quay lại sao?"Đinh Chu Kiệt cúi đầu, cảm nhận rõ ràng cơn giận trong giọng nói của ba. Anh không đáp lại ngay lập tức, chỉ im lặng, mặc cho sự căng thẳng giữa ba con vẫn còn dâng trào trong không khíNgu Thư Hân đứng một bên, cảm thấy sự căng thẳng ấy đang bao phủ căn phòng, nhưng cô không biết phải làm gì. Cô nhìn Đinh Chu Kiệt, rồi nhìn ba anh, đôi mắt đầy lo lắngBa Đinh thấy con trai không phản kháng, chỉ lạnh lùng nhìn mình, cơn giận trong ông dường như lại càng bùng lên: "Tôi đã hy vọng con có thể là người con trai tôi mong đợi, người có thể tiếp tục xây dựng sự nghiệp, có trách nhiệm với gia đình. Nhưng con làm gì? Con từ bỏ mọi thứ. Mẹ con đã khóc biết bao nhiêu đêm vì con, còn tôi thì phải đứng ra bảo vệ gia đình này. Tất cả những năm qua, chúng ta đã phải chịu đựng thế nào, con có biết không?"Cả phòng trở nên im lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề của ba Đinh. Đinh Chu Kiệt, sau một hồi im lặng, mới mở miệng, giọng anh khàn đặc"Con xin lỗi. Nhưng con thật sự không biết phải làm gì lúc đó. Con… con chỉ cần một chút thời gian để giải quyết mọi thứ" Anh ngẩng đầu, ánh mắt không dám nhìn vào mắt ba mìnhMẹ Đinh bước tới, đặt tay lên vai chồng, nhẹ nhàng kéo ông lại gần: "Được rồi, anh đừng quá gay gắt với con. Mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Con đã về rồi!"Ba Đinh vẫn không hài lòng, nhưng ông cũng nhận ra, dù có giận đến đâu, thì con trai mình cũng đã quay về: "Biết về là tốt rồi! Lên lầu thay đồ đi"Đinh Chu Kiệt gật đầu, một cách nghiêm túc. Mẹ anh mỉm cười nhẹ nhàng, còn Ngu Thư Hân, dù đứng im lặng, nhưng cô cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí---Tiếng cười nói rộn ràng vang lên khắp căn nhà lớn của gia đình Đinh Chu Kiệt. Bữa tiệc tất niên năm nay đặc biệt náo nhiệt bởi sự góp mặt của hai gia đình thân thiết và cặp đôi mới toanh – Dương Sĩ Trạch và Chúc Tự ĐanNgu Thư Hân ngồi giữa bàn tiệc, không giấu được nụ cười khi thấy Dương Sĩ Trạch cứ chốc chốc lại kín đáo nhìn về phía Chúc Tự Đan, ánh mắt đầy yêu chiều: “Cậu xem, ai bảo tán tỉnh chị Đan là khó chứ?” Cô thì thầm với Đinh Chu Kiệt“Cậu thì biết gì” Đinh Chu Kiệt nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng đáp: “Từ hồi còn nhỏ, chị Đan đã cực kén chọn. Thế mà Lão Dương lại thuyết phục được chị ấy, đúng là kỳ tích”Trong khi đó, Chúc Tự Đan mỉm cười nhẹ nhàng, gắp thêm thức ăn vào bát của Dương Sĩ Trạch, hoàn toàn không để ý mọi ánh nhìn xung quanh. Sĩ Trạch lúng túng nhưng vẫn nhận lấy, mặt hơi đỏ lênNgu Thư Hân nhướng mày, vẻ mặt thích thú: “Tớ không nghĩ chị Đan lại dịu dàng như vậy đâu. Ai nghĩ họ mới cãi nhau đâu! Hóa ra yêu vào cũng thay đổi nhiều ghê”Đinh Chu Kiệt nhíu mày nhìn cô: “Cậu rảnh quá nhỉ? Chăm lo chuyện người khác làm gì?”“Cậu nói như thể tớ không quan tâm cậu ấy từ trước đến giờ vậy. Làm bạn tốt thì phải thế thôi”Đang lúc hai người tranh cãi nhỏ, mẹ của Đinh Chu Kiệt cất tiếng mời mọi người nâng ly “Chúng ta cùng chúc mừng năm mới, chúc mọi người luôn hạnh phúc, và chúc cho... có thêm hỷ sự trong năm tới nhé!” Bà nháy mắt về phía Dương Sĩ Trạch và Chúc Tự Đan, khiến cả hai không khỏi đỏ mặtNgu Thư Hân cười đến đau cả bụng, nhưng ngay lập tức bị Đinh Chu Kiệt kéo tay, thì thầm: “Cười ít thôi, không khéo năm sau người bị hỏi là cậu đấy”“Đừng mơ, cậu tưởng dễ dàng thế à?” Cô nheo mắt trêu lại, nhưng nét mặt có phần lúng túngNgu Thư Hân bỗng nghĩ ra điều gì đó, quay sang trêu tiếp: "A Kiệt, cậu đã có ai trong lòng chưa?"Câu hỏi của cô làm cả bàn ăn đột ngột im lặng vài giây. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Đinh Chu Kiệt. Anh hơi ngẩn ra, rồi nở nụ cười trầm tĩnh, giọng nói đều đều: "Tớ á? Có rồi, nhưng chưa chắc đã thành""Thật không đấy?" Mẹ Ngu chen vào, ánh mắt đầy ý dò xét. "Cô bé nào may mắn vậy? Nếu không được cô bé đó, dì thấy con và Thư Hân hợp nhau lắm, hay hai đứa thử xem sao?"Câu nói làm Ngu Thư Hân nghẹn lại khi đang uống nước, ho sặc sụa: "Mẹ! Cậu ấy chỉ là bạn thân của con thôi!""Bạn thân, bạn thân. Cái câu này mẹ nghe chục năm nay rồi" Bà Ngu bật cười, còn ông Ngu thì gật gù đồng tìnhKhông khí trở lại vui vẻ khi mọi người đổi chủ đề, tiếp tục những câu chuyện ngày Tết. Trong lúc đó, Đinh Chu Kiệt lặng lẽ liếc sang Ngu Thư Hân. Cô đang cười tít mắt khi nghe Dương Sĩ Trạch kể chuyện hài, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự bối rối thoáng qua trên gương mặt cô khi bà Ngu trêu chọcKhi bữa ăn kết thúc, mọi người kéo nhau ra sân đốt pháo hoa. Trời đêm se lạnh, những tia sáng lung linh tỏa khắp bầu trời. Ngu Thư Hân đứng gần Đinh Chu Kiệt, tay khẽ đung đưa cây pháo bông"Tớ nhớ hồi nhỏ cậu cũng thích đốt pháo thế này lắm!" cô nói, ánh mắt sáng rực dưới ánh pháo hoa"Ừ, lúc đó tớ toàn bị cậu bắt đốt hộ, còn nhớ không?" Anh đáp, giọng nhẹ nhàngNgu Thư Hân cười khúc khích: "Nhớ chứ. Cậu luôn chịu khó giúp tớ làm mọi thứ. Tớ thật may mắn khi có cậu là bạn thân"Đinh Chu Kiệt im lặng một lúc, ánh mắt nhìn xa xăm. Một thoáng xúc cảm lướt qua đáy mắt anh, nhưng cuối cùng anh chỉ mỉm cười, dịu dàng đáp:"Tớ cũng thấy may mắn vì có cậu"Ngu Thư Hân im lặng nhìn những quả pháo hoa rực rỡ nở tung trên bầu trời, nhưng tâm trí cô lại lạc về những suy nghĩ khác. Lời nói của Đinh Chu Kiệt lúc ăn cơm vang vọng trong đầu cô. Điều duy nhất lặp lại trong não bộ cô là việc Đinh Chu Kiệt nói anh đang thích một ai đóChưa kịp nghĩ ngợi thêm, cô khẽ quay sang nhìn Đinh Chu Kiệt. Anh vẫn đứng đó, vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt thì có một chút gì đó khó đoán. Lúc này, Ngu Thư Hân bất giác cảm thấy sự gần gũi giữa họ có gì đó thay đổi, như thể mọi thứ đều chưa rõ ràng, nhưng lại rất khác trước đây"A Kiệt" cô thử gọi tên anh, giọng không quá cao nhưng đủ để anh nghe thấyAnh quay sang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm vẫn đầy kiên nhẫn, nhưng có một nét gì đó mơ hồ mà Ngu Thư Hân không thể giải thích"Cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện... yêu không?" Ngu Thư Hân tự nhiên hỏi, và cô tự nhận ra rằng mình đang hỏi một câu khá riêng tư. Cô không rõ tại sao lại hỏi, chỉ là cảm giác từ bên trong thôi thúc cô muốn biết điều này Đinh Chu Kiệt dừng lại một chút, đôi môi khẽ mím lại như đang cân nhắc câu trả lời. Anh không vội vàng đáp lại mà chỉ nhìn cô một lúc lâu, như thể tìm cách đưa câu chuyện về đúng hướng“Yêu à? Cậu không phải là người đầu tiên hỏi tớ câu đó đâu” anh nói, giọng trầm tĩnh nhưng có chút khô khan: “Cảm xúc với ai đó... nó không giống như mình có thể điều khiển được”Ngu Thư Hân khẽ cắn môi, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng như một phản xạ tự nhiên, nhưng khi cô nhận ra câu hỏi mình vừa đặt ra, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô liếc nhìn Đinh Chu Kiệt, cảm thấy sự căng thẳng trong không khí đột ngột tăng lên"Giống như cậu thích cô ấy sao?" Cô hỏi anh, không biết sao lại có thể thốt ra câu đó, nhưng trong đầu cô lại xuất hiện một cảm giác mà bản thân không thể lý giảiĐinh Chu Kiệt khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ khi nghe câu hỏi trực tiếp như vậy. Anh nhìn cô một lúc, trong ánh mắt có một chút ngập ngừng. Anh không vội vàng trả lời mà chỉ nhìn về phía xa xăm, như thể tìm cách gạt bỏ một suy nghĩ nào đó trong đầu"Tớ..." Anh bắt đầu, giọng trầm và lặng lẽ, như thể suy nghĩ một điều gì đó sâu sắc: "Cậu muốn nói đến ai?"Ngu Thư Hân không trả lời ngay mà chỉ đứng yên, đôi mắt nhìn anh chằm chằm. Để anh suy nghĩ thêm một chút, để cho câu hỏi của mình có cơ hội bộc lộ ra chính xác những gì cô đang thắc mắcLúc này, Đinh Chu Kiệt cuối cùng cũng quay lại nhìn cô. Đôi mắt anh đầy suy tư, không rõ là cảm xúc gì nhưng lại khiến Ngu Thư Hân cảm thấy có gì đó mơ hồ. "Cậu thật sự muốn biết sao?" Giọng anh nhẹ nhàng, không có chút vội vãNgu Thư Hân gật đầu, dù lòng vẫn có chút hoang mang: "Nếu như cậu thật sự có cảm giác với ai đó, tớ cũng muốn biết đó là ai"Đinh Chu Kiệt im lặng một lúc lâu. Anh thở dài, ngước nhìn những quả pháo hoa rực rỡ nở tung trên bầu trời. Ánh sáng sáng bừng lên một cách lạ lùng, nhưng dường như anh lại không hề chú ý tới nó: "Có lẽ tớ... có chút cảm giác, nhưng không phải với ai mà cậu nghĩ"Ngu Thư Hân giật mình, rồi ngay lập tức nhận ra bản thân đang thở dốc nhẹ. Cô không dám chắc lắm về những gì Đinh Chu Kiệt nói, nhưng dường như anh đang giấu giếm điều gì đó. Cảm giác hụt hẫng dâng lên trong cô, nhưng cô không thể làm gì ngoài việc cố gắng giữ vẻ mặt bình thản"Vậy... cậu thích ai?" Câu hỏi vẫn vương vấn trong không khí, không thể nào thoát ra khỏi đầu côĐinh Chu Kiệt quay lại nhìn cô, đôi mắt của anh có gì đó xa vời, không dễ dàng nắm bắt. Anh cười nhẹ, một nụ cười vừa tự giễu vừa phức tạp: "Chắc cậu chưa hiểu đâu, nhưng những chuyện kiểu này đâu thể dễ dàng nói ra được"Ngu Thư Hân cảm thấy ngực mình như thắt lại, trái tim đập mạnh hơn. Câu trả lời của anh không rõ ràng, nhưng lại khiến cô cảm nhận được có một điều gì đó chưa nói ra. Cô muốn biết nhiều hơn, nhưng lại sợ nếu tiếp tục đào sâu sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơnNgu Thư Hân cảm thấy một chút thất vọng nhẹ, nhưng vẫn mỉm cười, cố gắng giữ lại bầu không khí vui vẻ: “Cậu đang bảo vệ cô ấy? Ngay cả mình cũng không nói được sao?”Đinh Chu Kiệt nhìn cô một lúc rồi cười nhẹ, ánh mắt trở lại bình thản: "Sau này cậu sẽ biết thôi!"Ngu Thư Hân gật đầu, nhưng trong lòng cô lại có một chút bồn chồn. Cô không biết liệu Đinh Chu Kiệt có đang che giấu điều gì không, hay anh chỉ đơn giản là chưa sẵn sàng mở lòngCả hai tiếp tục đứng đó, ánh sáng pháo hoa chớp nhoáng phản chiếu lên khuôn mặt của họ, tạo nên một khoảnh khắc đầy kỳ lạ. Không có lời nói, chỉ còn tiếng pháo và ánh mắt chia sẻ những suy nghĩ chưa nói ra
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store