Truc Ma Ca Ca Qua Cuong Han
Lời vừa thốt ra chưa trọn vẹn, cảm giác áp bách đã kéo tới cơ hồ muốn ngăn chặn tất cả, môi anh đào bị Cố Hoàn ngậm lấy, thành thục liếm mút như thể muốn nhờ điều này trấn an đi cơn dục niệm trong lòng. Nghi Thường mặc tình cho hắn hôn, nhiệt độ nóng rực từ hơi thở nam nhân lượn lờ nơi chóp mũi khiến cô không thể khước từ, mùi hương quen thuộc từ người mình yêu nhất đang kề cận, thời gian qua hai người " chiến tranh lạnh" Nghi Thường đã hơn một lần quyến luyến tư vị này, cảm giác này nhưng vì một số lí do cô không dám, nhưng hiện tại thì...Đầu lưỡi Cố Hoàn thành thục liếm mút môi Nghi Thường, say đắm triền miên, tay to lớn cố định cái gáy như thể hắn sợ một khi nới lỏng cô vợ nhỏ sẽ lại đẩy hắn ra, từ chối hắn tiếp cận. " Ưm....Ahhh"Môi bị bịt kín, nửa chữ cũng không nói được, Nghi Thường chỉ có thể ưm a kháng nghị, cảm giác sắp bị Cố Hoàn hút hết dưỡng khí, hơi thở khó khăn lắm mới ổn định, tay nhỏ yếu ớt cố dùng sức đẩy đẩy bả vai nam nhân rắn chắc. Thật lâu Cố Hoàn mới hơi dần khôi phục, buông tha môi bị hắn dày vò đến sung huyết, yêu sủng dùng đầu ngón tay mơn trớn vuốt ve." Bà xã... Giúp anh" Hắn làm nũng dựa vào lòng Nghi Thường, nhiệt độ cơ thể vẫn còn rất nóng, trên thân thể phũ một tầng hôi mỏng ướt át, dấp dính cảm giác thật không dễ chịu chút nào." Cố Hoàn... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nghi Thường yên lặng để hắn ôm, tay theo thói quen vuốt ve sống lưng chồng quan tâm hỏi. Nghe được lời ôn nhu, Cố Hoàn cố gắn vực dậy ngẩn đầu, môi kiện mỹ chợt cong lên đầy khó hiểu, thở ra từng thanh âm khó nhọc." Anh bị người ta bỏ thuốc..."" Sao ?"Mặc dù Cố Hoàn không nói rõ nhưng Nghi Thường cũng không phải không đoán ra, đôi mắt xinh đẹp bỗng nhiên mở lớn nhìn chăm chăm vào người đàn ông đối diện." Anh có làm sao không? Anh thấy trong người thế nào?" - cô hỏi dồn" Anh không sao, chỉ là hiện tại anh...anh sắp không chịu nổi" Cố Hoàn không hề giấu giếm, quả thực thuốc đã sớm phát huy tác dụng nhưng vì lí trí hắn kiên định, nếu không thì... nhưng mà trước tình huống này hắn không dám chắc mình sẽ trụ được bao lâu, dục vọng dưới thân sớm gào thét đòi giải phóng. " Vậy....vậy phải làm sao? Hay là em đưa anh đến bệnh viện"Mặc dù Cố Hoàn đang nhẫn đến cực hạn nhưng nghe mấy lời này từ bà xã hắn không nhịn được cười, Nghi Thường nhìn bộ dáng của hắn cũng biết mình vừa nói lời không nên nói, hiểu ra vấn đề thẹn đến không dám ngẩn đầu. Cố Hoàn thấy vợ như thế cảm thấy rất đáng yêu, tiến sát lại ôm lấy thân thể nhỏ bé, bên tai mẫn cảm thì thầm, chẳng biết hắn nói những gì chỉ thấy gương mặt cô gái nhỏ đỏ như thấy máu, thật lâu mới lên tiếng." Nhưng..."Mi mắt rũ xuống chiếc bụng chỉ mới nhô lên không đáng ngại, tay nhỏ vuốt vuốt. Cố Hoàn hiểu ý, trấn an:" Đã 3 tháng rồi, em đã có thể... Hơn nửa, anh hứa sẽ nhẹ nhàng" Đi đến bước này Nghi Thường làm sao còn có thể chối từ, nhìn thấy biểu tình trên mặt Cố Hoàn càng lúc càng bức bối sắp không nhịn nổi, cô thật sự không đành lòng chút nào, hành động thay cho lời nói, tay nhỏ ôm lấy hai sườn mặt Cố Hoàn, chủ động dâng lên môi hồng nhuận.---000----
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store