ZingTruyen.Store

trong sinh lam thieu gia <xk>

80

kimmchiiiiiiiii

Chương 80: Không có điểm cuối

Đột nhiên, Kim Thái Hanh túm lấy Điền Thiếu kéo khỏi ghế, dùng sức đập mạnh vào bàn. Trán Điền Thiếu bị đập vỡ, máu chảy đầm đìa.

“Ngươi không phải cho rằng ta quá ngây thơ sao? Ta thậm chí không biết em ấy có còn ở trong cơ thể này hay không.” Kim Thái Hanh hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nói đúng, đối với ta sự tồn tại của ngươi chính là tra tấn. Tra tấn người cũng không có cách nào làm ta hạnh phúc."

Điền thiếu ngẩn cả người.

“Ta mệt rồi, Điền Thiếu.” Kim Thái Hanh nắm lấy sợi tóc của Điền Thiếu, kéo hắn lại gần mình, trán cọ vào vết máu của hắn, “Ta thực sự mệt rồi. Hay là kết thúc ở đây đi.”

“Mày… muốn làm gì…” Điền Thiếu cười cứng lại, “Cuối cùng người chiến thắng vẫn là tao.”

Kim Thái Hanh móc cái túi lại, lấy ra hai viên thuốc.

“Ngươi chọn đi, một viên là vitamin, một viên còn lại sẽ lấy đi tính mạng của ngươi.”

Hai viên thuốc đó trông giống nhau như đúc.

“Thậm chí đều chơi qua chiêu này… Mày thật sự là đi vào ngõ cụt rồi, Kim Thái Hanh… Cả đời này từ trước tới nay tao chưa từng đánh bại mày, nhưng lần này tao đã hoàn toàn thắng lợi…” Điền thiếu nở nụ cười đắc ý, vẫn kiêu ngạo như ngày nào: “Mày không uống cùng tao uống viên thuốc nào sao? Giữa mày và tao, nếu không phải mày chết thì người chết là tao.”

“Ta sẽ uống viên thuốc còn lại sau khi ngươi chọn xong. Nhưng dù ngươi còn sống, thì có ích gì nữa đâu?” Kim Thái Hanh cười nhạo, mở bàn tay ra trước mặt hắn.

Điền thiếu không cần suy nghĩ, tùy tiện nhặt một viên bỏ vào miệng, “Còn mày thì sao? Kim Thái Hanh? Mày có gan như vậy không?” Kim Thái Hanh cười, “Ngươi đần đến như vậy à, tại sao ta phải điên cùng với ngươi chơi ngu?”

Điền thiếu ngẩn người ra đó, đầu óc hắn bắt đầu choáng váng.

“Ngươi nói sau khi ngươi chết, ta nên làm gì đây?”

“……Này… Cả hai viên thuốc này đều là… ”

“À, đúng vậy, đều là thuốc độc cả. Làm sao ta có thể cùng ngươi uống thuốc độc tự sát được? Ngươi muốn xem liệu chết cùng một chỗ với ngươi có làm hủy hoại danh tiếng của ta không?” Kim Thái Hanh buồn cười mà nói. Trên Internet, ngươi đã nổi danh như vậy. Ta chết cùng một chỗ với ngươi không phải đang thông báo với mọi người rằng ta cũng là khách của ngươi?

“Kim Thái Hanh……” Điền Thiếu cố gắng hết sức để nhổ viên thuốc ra, nhưng đầu lại càng lúc càng chóng mặt.

Kim Thái Hanh nắm chặt cổ tay của hắn, nâng cằm hắn lên.

“Ngươi sắp chết rồi, Điền đại thiếu. Nhưng trước khi ngươi chết, chúng ta hãy tưởng tượng xem nếu ngươi còn sống thì sẽ như thế nào?” Kim Thái Hanh cười nhạo, “Ngươi vừa bước ra khỏi cửa, mọi người sẽ chỉ vào người ngươi mà nói, ‘Đây không phải là Điền thiếu nổi tiếng onlyfans trên mạng hay sao?’ Hãy nghĩ về ánh mắt của những đạo diễn, nhà sản xuất, hãy nghĩ về Lâm Vũ Vi bị ngươi dẫm đạp như chó… Bọn họ hẳn sẽ rất đắc ý khi nhìn thấy ngươi bây giờ.”

“Đừng nói nữa…” Điền thiếu run rẩy, đầu óc ngày càng không tỉnh táo.

“Ồ, có lẽ ngươi cũng không thể bước vào cửa nhà họ Điền nữa đâu. Hãy tưởng tượng xem biểu cảm của Điền Cẩn Nghiêm khi nhìn thấy ngươi, hẳn là rất thú vị đấy!”

Sẽ không… Ông ấy là ba của tao…

Ông ấy có ta là đủ rồi, ta so với ngươi xuất sắc hơn nhiều.

Điền thiếu tựa vào giường, ngón tay thậm chí còn không đủ sức để nhúc nhích.

Kim Thái Hanh ghé vào tai Điền thiếu nhỏ giọng nói: “Cho tới tận nay, cái gì ngươi đều không biết bản thân mình mong chờ điều gì. Hiện tại đối với ngươi, chẳng phải điều hạnh phúc nhất đã qua rồi sao?”

Mọi thứ đều yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh Điền Thiếu, dõi mắt nhìn xuống đôi mắt đang rũ xuống của hắn.

Noria đẩy cửa bước vào, nhìn thấy bóng dáng của Kim Thái Hanh, thở dài một hơi, “Cậu hối hận sao?”

“Tại sao lại phải hối hận, hắn nói đúng, tôi không còn đường lui nào cả.”

“Nếu Điền Chính Quốc vẫn không tỉnh lại, liệu cậu có lại tự nhốt mình trong bóng tối một lần nữa?”

“Noria, cô có biết ‘có được’ là một điều rất đáng sợ không, bởi vì một khi có được rồi, người ta sẽ sợ mất đi.” Kim Thái Hanh khẽ cười nhạt, “Tôi đã dùng hết mọi cách có thể để níu giữ em ấy lại rồi…

Mà trong khi đó, Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy mình cứ luôn chìm xuống, chìm từ từ xuống. Cậu không mở được mắt, cũng không có sức lực để vùng vẫy, như thể bị nhốt vào một lỗ đen vô tận.

Cậu tự nhủ mình phải bay lên chứ không phải rơi xuống, nhưng ngay cả khi bay lên… thì mặt nước còn bao xa?

Kim Thái Hanh bế Điền Chính Quốc lên, đặt vào bồn nước nóng, cẩn thận tắm rửa cho cậu. Ngay cả những vết bẩn bám trên người cậu, anh cũng lau chùi thật kỹ.

Noria đem tất cả ga trải giường cởi bỏ, thay bằng những tấm ga sạch, thơm mùi nắng, cất hết những dụng cụ đáng sợ.

Kim Thái Hanh bế Điền Chính Quốc ra khỏi bồn tắm, cẩn thận quấn khăn tắm vào người, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, sấy khô tóc cho cậu.

“Hiệu quả của thuốc khi nào sẽ hết?” Kim Thái Hanh hỏi.

“Để đạt hiệu quả, hàm lượng có hơi cao, nhưng yên tâm, nó sẽ không khiến cậu ấy trở thành kẻ ngốc, cũng không làm tổn thương hệ thần kinh của cậu ấy.” Noria thở dài, “Làm sao đây, tôi cũng là đồng phạm của cậu. Ngay cả tôi cũng sợ rằng khi cậu ấy tỉnh dậy, vẫn sẽ là vị Điền đại thiếu ấy.”

Kim Thái Hanh không trả lời cô mà cúi xuống che trán Điền Chính Quốc: “Em ấy sốt rồi.”

Vớ vẩn, những ngày này cậu đối xử với cậu ấy thô bạo như vậy, chắc chắn bên dưới đã bị xé rách rồi. Để tôi tiêm cho cậu ấy hai mũi.

Nhiệt độ của Điền Chính Quốc giảm xuống vào lúc chạng vạng, nhưng người vẫn còn lờ đờ.

“Điền Chính Quốc… Khi nào thì em trở về?” Kim Thái Hanh nâng tay lên, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay cậu.

Như thể có một sức mạnh nào đó kéo Điền Chính Quốc lên từ dòng nước sâu thẳm, cậu vùng vẫy hết sức, càng lên cao càng cảm nhận được sự ấm áp.

Tôi muốn sống! Tôi muốn sống!

Tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm!

Tôi… vẫn còn những người không thể từ bỏ!

Điền Chính Quốc vung tay, hét lớn, “Kim Thái Hanh — Kim Thái Hanh —”

Kim Thái Hanh nhìn khuôn mặt Điền Chính Quốc không ngừng mở hé đôi môi gọi tên mình, cả người đứng dậy, lắc lắc vai Điền Chính Quốc, “Điền Chính Quốc! Em mở mắt ra! Em mau mở mắt ra!”

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Điền Chính Quốc gắng sức mở mắt, nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Kim Thái Hanh.

“Kim…… Kim Thái Hanh…… đây là đâu…” Điền Chính Quốc cuối cùng cũng điều chỉnh được tiêu cự, ánh mắt chạm vào mắt Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh há miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại không nói ra lời nào, ngón tay anh khẽ vuốt ve mái tóc của Điền Chính Quốc, ẩn chứa bao nhiêu trân trọng và niềm vui khi tìm lại được điều đã mất.

Điền Chính Quốc hít một hơi, “Ở đây… sao lại là phòng của anh?”

Kim Thái Hanh ôm chặt lấy cậu nói: “Thật tốt quá, em đã trở lại.”

Điền Chính Quốc ngốc nghếch ôm chặt lấy người kia, trí nhớ của cậu hơi rối loạn, hoàn toàn không nhớ nổi làm sao mình lại đến phòng của Kim Thái Hanh.

Giọng cậu khàn khàn, toàn thân mệt mỏi, còn có cả bên dưới của cậu cũng đau đến mức tê liệt.

“Kim Thái Hanh… anh có làm gì em không đó?” Điền Chính Quốc cau mày, nhớ lại lúc quay phim 《Thương Thần》 cậu ở chung với Kim Thái Hanh, anh mất kiểm soát đem bản thân cậu làm đến mức phát sốt.

Lúc này, Noria bước vào, thấy Kim Thái Hanh ôm chặt Điền Chính Quốc, cô ấy nở một nụ cười, “Điền Chính Quốc! Cậu tỉnh rồi phải không?”

Kim Thái Hanh hôn lên trán cậu, lên má cậu, sau đó ngậm lấy bờ môi cậu hôn say đắm không biết trời đất quay cuồng.

Điền Chính Quốc vốn dĩ đã chẳng còn sức lực gì, bị anh hôn đến mức gần như không thở nổi.

Noria vội vàng bước tới, ấn chặt lấy Kim Thái Hanh, “Này! Cậu muốn hôn chết cậu ấy à?”

Kim Thái Hanh chỉ có thể buông tay Điền Chính Quốc, nhưng vẫn nắm chặt ngón tay cậu không buông.

Điền Chính Quốc cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra trong khoảng thời gian cậu đi mất ý thức.

“Sao vậy? Ai có thể giải thích cho em chuyện gì đang xảy ra không? Em không nhớ gì cả.” Điền Chính Quốc cố gắng nhớ lại nhưng chỉ có thể nhớ được một số chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.

“Em say rượu ở Golden Rose, bị Lâm Vũ Vi đẩy xuống cầu thang, chảy rất nhiều máu, phải vào phòng phẫu thuật.” Kim Thái Hanh nhẹ nhàng hỏi, “Em đều không nhớ gì cả à?”

Điền Chính Quốc nhíu mày, trong đầu hiện lên hình ảnh bản thân mình rơi xuống, “Ừm… hình như là vậy… nhưng không phải em đang ở bệnh viện sao? Tại sao lại ở đây?”

“Sau khi em tỉnh lại, tính tình thay đổi một cách mạnh mẽ, khắp nơi gây rắc rối, thị phi.” Kim Thái Hanh đặt tay lên trán cậu, trông vô cùng đau khổ. “Điền bá bá và Điền thái thái không thể làm gì được em.”

Điền Chính Quốc đứng đờ ra đó, cậu im lặng suy đoán… Chẳng lẽ trong khoảng thời gian cậu bất tỉnh, Điền Thiếu ban đầu… Chẳng lẽ đã xuất hiện? Điền Chính Quốc cố gắng nhớ lại, nhưng vô ích, cậu không nhớ được gì cả.

“Bọn học cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra với em, bọn họ đã làm đủ loại kiểm tra em, nhưng không tìm ra bất kỳ vấn đề nào. Vì vậy, anh đoán… liệu ca phẫu thuật đó có ảnh hưởng gì đến tính cách của em không? Vì vậy, anh đã mời một chuyên gia tâm lý người Mỹ đến để chẩn đoán cho em. Những ngày qua, anh ta đã trò chuyện với em, anh cũng nghe thấy em la hét và chửi rủa. Bác sĩ nói rằng em có dấu hiệu rối loạn nhân cách phân ly…”

Dù không biết gì về tâm lý học, Điền Chính Quốc vẫn biết hiện tượng phân ly nhân cách chính là chứng đa nhân cách. Nhưng bản thân cậu thực sự chỉ mắc bệnh tâm thần thôi sao?

Trước khi chuyện xảy ra, cậu thường xuyên nghe thấy giọng nói của một người khác trong đầu, rốt cuộc đó là Điền Thiếu trong cơ thể cậu hay là do hiện tượng được gọi là phân ly nhân cách?

Bác sĩ nói cách chữa khỏi bệnh của em là loại bỏ nhân cách phụ của em, đặc biệt là khi nhân cách này mới tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn.

“Anh nói… các anh đã loại bỏ Điền Thiếu… không… phần tính cách còn lại của em?” Điều này nghe như một câu chuyện thần thoại đối với Điền Chính Quốc.

“Phải rồi.” Kim Thái Hanh đưa tay xoa đầu Điền Chính Quốc, “Anh rất vui, cuối cùng em cũng về rồi.”

Điền Chính Quốc nghi ngờ nhìn Noria, “Đây là thật sao?”

Đúng vậy. Cái thái độ của cậu lúc tôi đến thăm cậu, thật là làm tôi buồn lòng. Nhìn cậu bây giờ, bình thường hơn rất nhiều rồi nha!

“Em có đói không? Muốn ăn gì không?” Kim Thái Hanh hỏi.

“Không thấy đói, nhưng… nói chuyện cũng mệt…”

“Trong bếp còn có cháo, cậu đút cho cậu ấy ăn một chút đi, không thì dạ dày không chịu được đâu.” Noria nhắc nhở.

“Đúng vậy, Chính Quốc, ăn một chút gì đó nhé?”

Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy giọng nói của Kim Thái Hanh dịu dàng lạ thường, hơn nữa trông anh cũng gầy đi nhiều. Noria bưng cháo vào, Kim Thái Hanh liền cẩn thận từng chút một đút cho cậu ăn từng muỗng. Điền Chính Quốc ăn được ba, bốn ngụm liền muốn ói, Noria nói chuyện này là bình thường, bảo Kim Thái Hanh dìu cậu đi ngủ.

Bước ra ngoài phòng, Noria khoanh tay nhướng mày, “Cái lời nói dối này hơi lớn đấy, tôi chỉ từng dùng khái niệm phân ly nhân cách để nhìn nhận việc Điền Chính Quốc và Điền Thiếu cùng tồn tại trong một cơ thể. Nhưng mà cậu lại trực tiếp lấy cái đó làm vỏ bọc, cậu định giải thích với Điền tiên sinh và Điền phu nhân như thế nào? Làm sao để Điền Chính Quốc tin? Rõ ràng là bây giờ cậu ấy đang nghi ngờ!”

“Nếu em ấy biết tôi đã giết Điền Thiếu… em ấy sẽ cảm thấy tội lỗi suốt đời, với tính cách của em ấy, có lẽ em ấy sẽ không muốn ở bên tôi nữa.” Kim Thái Hanh nhắm mắt tựa vào ghế sofa.

“Đây là cuộc chiến sinh tồn, không phải là ngươi chết hoặc ta sống, sinh tồn vốn dĩ đã tàn khốc, cậu ấy nên cảm tạ vì mình là người cuối cùng còn tồn tại.” Noria hít một hơi, “Cậu chắc chắn mình đã giết Điền Thiếu sao? Hắn sẽ không có ngày nào đó bất ngờ xuất hiện khi cậu và Điền Chính Quốc đang vui vẻ bên nhau chứ?”

“Vậy… cứ để hắn xuống địa ngục.” Kim Thái Hanh lạnh lùng nói.

“Cậu rõ ràng là một kẻ điên từ đầu đến cuối.” Noria thở dài, “Có vẻ như chúng ta cần tìm một diễn viên đóng giả cái gọi là ‘chuyên gia tâm lý’.”

Tìm một trường y khoa đi, đừng để lộ thân phận.

“Kim Thiên Vương, ai có thể diễn xuất hay hơn cậu?” Noria nửa châm chọc nửa thật nói.

Điền Chính Quốc ngủ một giấc rất lâu, Noria đã bổ sung cho cậu thêm một số chất dinh dưỡng trong khi cậu ngủ.

Khoảnh khắc tâm trạng thư giãn, sự mệt mỏi hoàn toàn nuốt chửng Kim Thái Hanh. Anh nằm ngủ ngay bên cạnh Điền Chính Quốc, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Giữa đêm khuya, Điền Chính Quốc tỉnh dậy, nghiêng người sang một bên liền nhìn thấy Kim Thái Hanh đang nằm cạnh mình.

Mọi thứ đều im lặng, ánh sáng cũng không quá sáng. Điền Chính Quốc đưa tay chạm lên mí mắt của Kim Thái Hanh, anh ấy ngủ rất say, không có bất kỳ phản ứng nào. Còn Điền Chính Quốc vì ngủ quá nhiều nên dù nhắm mắt cũng không buồn ngủ, thế là cậu nhìn chằm chằm vào Kim Thái Hanh.

Mặc dù cậu không còn chút ký ức nào, nhưng cậu mơ hồ nhận ra rằng trong khoảng thời gian bất tỉnh, Điền Thiếu chắc chắn đã xuất hiện. Ngay cả khi bây giờ cậu đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể này, việc dựa vào bác sĩ tâm lý để loại bỏ linh hồn khác trong cơ thể là điều không thể.

Nếu Điền Thiếu xuất hiện một lần nữa, điều đó sẽ gây ra tổn thương gì cho Kim Thái Hanh?

Điền Chính Quốc nghĩ có lẽ cậu và Kim Thái Hanh tách ra sẽ tốt hơn? Ít nhất sau này Điền Thiếu làm những chuyện nực cười gì cũng sẽ không liên quan gì đến Kim Thái Hanh. Chỉ là Kim Thái Hanh đã làm rất nhiều việc cho chính mình, nếu như cứ như vậy chia tay, đối với anh vẫn là một loại thương tổn.

Thực ra, cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất trước nay chính là không bao giờ là che giấu, mà là sự thật. Thay vì tự mình mang bí mật và hẹn hò hoặc chia tay với Kim Thái Hanh, cả hai đều không thể hạnh phúc.

Bởi vì những gì đã vỡ vụn thì sẽ mãi mãi vỡ vụn.

Cậu là đàn ông, không phải là nữ chính bi kịch trong phim truyền hình Hàn Quốc. Tại sao không thành thật hơn, can đảm hơn?

Vì sao cậu chiếm đoạt cuộc đời của người khác mà lại không có đủ can đảm để gánh vác nó?

Bỗng nhiên, lòng Điền Chính Quốc thấy nhẹ nhõm hẳn.

Khi trời sắp sáng, Kim Thái Hanh khẽ thì thầm trong cổ họng, xoay người lại thì phát hiện Điền Chính Quốc đang nhìn bản thân mình.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ chạm vào ngón tay của Điền Chính Quốc, “Em tỉnh lâu rồi à?”

“Ừm, em đã thức dậy rất lâu rồi…” Điền Chính Quốc cười nhạt.

Kim Thái Hanh ôm chặt cậu vào lòng, “Thật sự nhẹ nhõm, anh còn sợ rằng người đang nhìn anh sẽ là một người khác.”

“Kim Thái Hanh… thực ra có một chuyện em muốn nói với anh… Em muốn anh nghe em nói…”

“Em muốn nói cho anh biết em thực sự là ai, phải không?” Kim Thái Hanh hé môi mỉm cười.

“Anh thực sự rất hiểu em, nhưng có lẽ anh không thể đoán được em là ai, thực ra em là…”

“Em là Điền Chính Quốc, phải không?” Kim Thái Hanh nhẹ nhàng hỏi.

Điền Chính Quốc há miệng định nói, nhưng bỗng nhiên lại không biết nên tiếp tục nói gì nữa.

“Em lo lắng rằng một Điền Chính Quốc khác sẽ đột ngột xuất hiện, em lo lắng rằng anh không thể xử lý tất cả mọi thứ, em lo lắng rằng anh sẽ chịu tổn thương?” Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu, “Điền Chính Quốc, giữa anh và em không còn đường lui. Vì vậy, đừng nghĩ về ‘nếu’ hay ‘nhỡ đâu’. Nếu em biến mất, Điền Chính Quốc khác xuất hiện, anh sẽ tìm cách đưa em trở lại. Nhưng nếu vì điều đó mà em bắt đầu từ chối anh, như vậy anh vẫn sẽ phải tiếp tục đi trên con đường này. Lời từ chối của em là vô nghĩa.”

“Nếu em nói… em là diễn viên đóng thế Điền Chính Quốc thì sao?” Điền Chính Quốc hỏi một cách thận trọng, dù Kim Thái Hanh khẳng định chắc nịch như vậy, cậu vẫn cần một câu trả lời xác thực.

“Anh biết em là ai.” Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói.

“Hả? Làm sao anh biết em là ai?” Điền Chính Quốc chống tay dậy, trợn tròn mắt hỏi.

Kim Thái Hanh mím môi cười nói: “Năm mươi năm sau, anh sẽ nói cho em biết, anh làm sao biết được.”

“Kim Thái Hanh! Kim Thái Hanh! Anh mau nói cho em!”

“Kim Thái Hanh… anh có phải đang chế nhạo em không, thực sự không tin tưởng em đi?”

“Anh tin tưởng em tuyệt đối 100%. Vì vậy, anh cũng yêu cầu em tin tưởng anh tuyệt đối 100%.” Kim Thái Hanh đưa tay đỡ lấy mặt Điền Chính Quốc, khiến cậu nhìn thẳng vào mình, “Anh rất rõ ràng mình yêu ai, anh cũng rất rõ ràng mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”

Điền Chính Quốc nuốt nước bọt. Lần đầu tiên Điền Chính Quốc thấy vẻ mặt quả quyết như vậy ở Kim Thái Hanh.

“Ngay bây giờ em muốn anh ôm em một chút, được không?”

“Ừm.” Điền Chính Quốc không nói gì nữa, Kim Thái Hanh vừa không chế nhạo cậu, lại vô cùng bình tĩnh nghe Điền Chính Quốc nói tất cả những điều đó, điều này khiến Điền Chính Quốc đoán rằng có lẽ Kim Thái Hanh đã sớm biết cậu không phải là Điền Thiếu.

Mặc dù cậu vẫn còn nhiều câu hỏi, nhưng cậu biết rằng không phải mọi câu hỏi nào cũng đều cần có câu trả lời.

Bây giờ, cậu chỉ cần được anh ôm vào lòng.

Ba tháng sau, tại buổi ra mắt sản phẩm mới của Perini, An Khải Văn vẫn tỏa sáng như ánh nắng ban mai, thu hút mọi ánh nhìn.

Điền Chính Quốc ngồi dưới làm khán giả, cảm nhận sự điên cuồng và dòng chảy của các phóng viên thời trang.

Và trong khoảnh khắc Khải Văn quay người, anh ta nhìn thấy Điền Chính Quốc, trong mắt anh ta thoáng qua một chút ngạc nhiên, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh hoàn thành toàn bộ buổi trình diễn.

Chương trình trình diễn kết thúc, An Khải Văn thay đồ ở hậu trường.

Không khí thoang thoảng mùi hương hoa, ngước mắt lên từ gương, liền nhìn thấy Điền Chính Quốc đang dựa vào cửa, tay ôm một bó hoa lớn.

“Cậu không phải là người nói tôi là một kẻ biến thái, kinh tởm đến cực độ sao?” An Khải Văn mặc quần áo một cách thờ ơ.

“Tôi cũng là một kẻ biến thái, kinh tởm vô cùng. Như vậy chúng ta có coi như hòa nhau không?” Điền Chính Quốc hỏi.

An Khải Văn quay người lại, khoanh tay, cau mày nói: “Lời xin lỗi của cậu thực sự không có chân thành một chút nào.”

Tôi mang theo hoa.

“Tôi không thích hoa.” An Khải Văn quay lưng lại chỗ khác, tiếp tục thu dọn hành lý.

“Tôi còn mang theo bánh quy yến mạch và cà phê không béo.”

An Khải Văn vác hành lý lên vai, đi ngang qua Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc nắm lấy tay anh ta.

Được rồi, tôi chỉ có thể chia sẻ bí mật quan trọng nhất của mình với anh.

“Bí mật gì?” An Khải Văn hừ nhẹ một tiếng.

“Đối với anh nói những lời này đó không phải là tôi.”

Điền Chính Quốc đứng sẵn ở đó, chờ đợi phản ứng của An Khải Văn, cậu không thể tiếp tục giải thích với anh ta lý do “không phải tôi”, bởi vì điều đó quá vô lý, không ai tin được.

“Tôi biết đó không phải là cậu.” An Khải Văn nhắm mắt cười khổ, “Bởi vì chỉ có cách giải thích như vậy mới khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.”

“An Khải Văn…”

“Điền Chính Quốc, cậu nói tôi là người thầy của cậu, là bạn của cậu.”

“Đúng vậy.”

“Được rồi, ít nhất thầy và bạn bè là một mối quan hệ vững chắc, đó là vị trí mà tôi được cậu đặt trong lòng.” An Khải Văn giật lấy bó hoa mà Điền Chính Quốc đang cầm, không ngoảnh lại đi về phía cửa.

“Anh đã tha thứ cho tôi chưa?” Điền Chính Quốc hỏi về phía lưng anh ta.

An Khải Văn không trả lời, chỉ vẫy vẫy bông hoa trong tay, vẫn phong lưu như thường.

Vào buổi tối, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi trên London Eye, phía dưới là một biển đèn sáng rực rỡ.

“Haha, lần trước khi ngồi trên London Eye cùng anh, em đã say rượu.” Điền Chính Quốc đặt cả hai tay lên kính, gật đầu nhìn xuống mọi thứ bên dưới.

“Ừm, cho nên anh đã hôn em.” Cằm của Kim Thái Hanh tựa vào vai của Điền Chính Quốc.

Hả? Anh hôn em à?

“Ừm.” Kim Thái Hanh xem như không có chuyện gì.

Anh hôn em thế nhưng em lại không biết?

“Ừm.” Kim Thái Hanh cười, “Em có biết không, việc tìm thấy em trên thế giới này thật không dễ dàng.”

Được rồi, em tha thứ cho anh vì đã hôn em khi em không biết gì cả.

“Tìm thấy em cũng không dễ dàng, giữ em bên cạnh anh cũng không dễ dàng.” Kim Thái Hanh ôm lấy Điền Chính Quốc, ánh mắt xuyên qua sự ồn ào của thành phố, “Như bây giờ, bình yên tận hưởng thời gian, lại càng là điều không dễ dàng.”

“Ừm.” Lòng Điền Chính Quốc bỗng dưng cảm thấy ấm áp.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Vì vậy anh muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc không dễ dàng có được này.”

Mắt London, đứng sừng sững bên bờ sông Thames, xoay tròn vòng quanh, không có điểm bắt đầu, cũng không có điểm kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store