ZingTruyen.Store

trong sinh lam thieu gia <xk>

65

kimmchiiiiiiiii

Chương 65: Làm lành đi

“Đạo… diễn…” Phó đạo diễn với tay kéo nhẹ tay áo của Trần Tư Nhạc, “Sao… Sao lại thế này…”

Ai biết được Trần Tư Nhạc lại hét lên một tiếng: “Đúng vậy! Chính là phải hôn với khí thế như vậy! Góc độ như vậy!”

Đôi môi của Kim Thái Hanh lưu luyến không rời khỏi dung nhan của Điền Chính Quốc, ngay khoảnh khắc có thể thở được, Điền Chính Quốc đẩy Kim Thái Hanh ra, “Anh bị điên à!”

Kim Thái Hanh chỉ về phía đạo diễn nói: “Không phải đạo diễn vừa mới bảo làm cho em ‘trải nghiệm’ một chút sao?”

Mọi người trên phim trường đồng thanh “ồ” lên.

“Vừa rồi đạo diễn có ý như vậy phải không?”

Có lẽ là vậy, ý của đạo diễn Trần đâu phải là thứ chúng ta có thể hiểu được? “Đúng vậy đó, nếu không thì sao đạo diễn Trần lại không dùng từ ‘biểu diễn’ mà lại dùng ‘trải nghiệm’ nhỉ? Có lẽ là để Điền thiếu cảm nhận một chút khi bị người ta hôn bất ngờ sẽ có cảm giác như thế nào.”

“Kim Thiên Vương sao lại có thể hiểu sai ý đạo diễn Trần được chứ?!”

Phó đạo diễn đang căng thẳng trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “À, hóa ra ý của đạo diễn là như thế này à?”

Trần Tư Nhạc bình tĩnh trả lời: “Ý định ban đầu của tôi là để Kim Thái Hanh hôn Lạc Băng và cho Điền Chính Quốc xem. Nhưng có lẽ điều này sẽ khiến Điền Chính Quốc thông suốt hơn.”

“A…” Phó đạo diễn mặt đen như than.

Nhưng trái tim của Điền Chính Quốc vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Vừa rồi Kim Thái Hanh đã hôn bản thân mình, bất kể là vì lý do là gì, anh ấy đã hôn mình.

Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn Kim Thái Hanh, vẻ mặt anh ấy bình thản, như thể nụ hôn vừa rồi chẳng là cái gì cả.

“Rốt cuộc thì cái gì đã khiến anh có thể hôn em? Hả?” Ngũ quan của Điền Chính Quốc nhăn lại.

“Có hai lý do, một trong số đó là cả hai chúng ta đều là diễn viên. Hãy bỏ lại tất cả những gì của bản thân em phía sau và trở thành Mạc Tiểu Bắc đi. Mạc Tiểu Bắc hôn Phùng Y sẽ không bao giờ nghĩ đến việc liệu diễn viên đó có phải là Lạc Băng hay không, cũng không nghĩ đến việc phải hôn cô ấy như thế nào. Cậu ta yêu người phụ nữ này, một người phụ nữ bất tài không chịu cố gắng, một người phụ nữ chỉ muốn dựa vào người đàn ông khác, người phụ nữ này căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dựa vào cậu ta!”

Tất cả những gì Kim Thái Hanh vừa nói, Điền Chính Quốc đều biết, cậu luôn biết, nhưng suy nghĩ của cậu quá tập trung vào chi tiết “nụ hôn”. Cậu muốn thể hiện là Mạc Tiểu Bắc, không chỉ đơn thuần là một nụ hôn như vậy.

Điền Chính Quốc thở dài một hơi, Kim Thái Hanh lại quay người rời đi.

Dưới ánh đèn nền, không ai nhìn thấy biểu cảm của Kim Thái Hanh. Anh mím môi, trong hơi thở còn vương vấn cảm giác chạm vào môi của Điền Chính Quốc, như thể muốn siết chặt từng sợi dây thần kinh của anh không bỏ ra.

Lạc Băng nhìn thấy hết thảy, giễu cợt duỗi tay chọc vào má Điền Chính Quốc: “Tôi nói, Điền thiếu, cậu đã tỉnh táo chưa? Hôm nay cậu còn có thể quay được cảnh này được không?

Nhập diễn…… Nhập diễn…… Kim Thái Hanh có thể hôn mình theo lệnh của đạo diễn, không một chút do dự, không có giãy giụa, còn bản thân lại bị một cảnh hôn giữ chân lại.

“Tôi có thể.” Giọng của Điền Chính Quốc không lớn, nhưng lại rất kiên định.

Lạc Băng khoanh tay trước ngực, “Được rồi, lần cuối cùng, xem vào cái miệng của cậu bị Kim Thái Hanh hôn lên sẽ như thế nào.”

Đạo diễn lúc này hét lên: “Điền Chính Quốc! Rốt cuộc cậu đã thông suốt chút nào chưa!”

Không ít nhân viên công tác tại phim trường cười theo, ngay cả Lạc Băng cũng run vai nhịn cười rất vất vả.

Điền Chính Quốc không trả lời, chỉ đưa cánh tay ra vẫy vẫy.

Vẫn là câu thoại đó… “Liệu có ai còn muốn một người phụ nữ như tôi?”

Nét mặt của Lạc Băng khiến tim của Điền Chính Quốc bỗng chốc thắt lại, vội vàng đưa tay ôm chặt người phụ nữ này vào lòng. Cậu hôn cô, dùng sức phóng đãng và cuồng nhiệt, mặc cho Lạc Băng vùng vẫy nhưng lại càng bị Điền Chính Quốc siết chặt lại, giam cầm trong lồng ngực.

Khoảnh khắc này, Mạc Tiểu Bắc và Phùng Y đứng trước ống kính tạo nên một khung cảnh tuyệt vời, sự xung đột giữa những cảm xúc như muốn đem màn hình vỡ ra hàng ngàn mảnh.

“Cắt!” Trần Tư Nhạc đứng dậy, chỉ vào người Điền Chính Quốc và hét lên: “Chính là như vậy! Điền Chính Quốc, lần sau cậu còn không có nhập diễn được trạng thái này, tôi sẽ bảo phó đạo diễn đi hôn cậu!”

Toàn thân Điền Chính Quốc rùng mình… thật là ghê tởm…

Phó đạo diễn cứng đờ quay đầu nhìn về phía đạo diễn, “Ông…đùa à?”

Những cảnh quay tiếp theo dễ dàng hơn nhiều. Điền Chính Quốc vào vai Mạc Tiểu Bắc, đến nhà phú thương giàu có kia, lấy lại những thứ thuộc về Lạc Băng, như di vật của mẹ cô, album ảnh của cô, v.v. Còn Phùng Y, người chưa bao giờ xuống bếp, đã nấu một bữa tối trong căn bếp nhỏ hẹp, lộn xộn của Mạc Tiểu Bắc. Bọn họ ngồi cạnh chiếc bàn vuông nhỏ, xem tivi.

Điền Chính Quốc đóng vai Mạc Tiểu Bắc đã lấy hết số tiền của mình có đặt lên bàn làm tiền sinh hoạt phí cho Phùng Y, “Xin lỗi, tôi không có nhiều tiền như người đàn ông đó.”

Đây là hình ảnh chỉ có thể xảy ra trong những gia đình bình thường, Điền Thiếu cả đời này sẽ không bao giờ làm những việc như vậy. Nhưng ngoài dự đoán, Điền Chính Quốc lại thể hiện một hình ảnh Mặc Tiểu Bắc bình thường, giản dị, toàn bộ khung cảnh trở nên rất ấm áp.

Trần Tư Nhạc nheo mắt, phó đạo diễn quan sát biểu cảm của anh ta, dựa trên kinh nghiệm, hắn biết Trần Tư Nhạc rất hài lòng với kỹ năng diễn xuất của Điền Chính Quốc.

“Nhưng anh đã cho tôi tất cả những gì mà anh có.” Lạc Băng hít một hơi, “Tôi luôn cho rằng cuộc sống tầm thường, cơm canh đạm bạc sẽ khiến tôi suy sụp… Nhưng hóa ra không phải vậy. Tất cả những thứ đó ngay từ đầu đều không thuộc về tôi…”

“Thật ra ngược lại càng thoải mái.” Điền Chính Quốc nở một nụ cười nhạt, dưới ánh đèn vàng mờ ảo trông thật đơn giản, khiến người ta muốn lưu giữ mãi mãi.

Mà Lạc Băng, người đóng vai Phùng Y, đã thất thần trong khoảnh khắc đó.

Phó đạo diễn ra hiệu cho đạo diễn có thể hô “cắt”, nhưng đạo diễn nhìn vào màn hình nói: “Biểu cảm vừa rồi của Lạc Băng rất tốt.”

Đương nhiên rồi, bằng không làm sao cô ấy có thể trở thành chị đại của Tinh Diệu.

Không, là bởi vì Mạc Tiểu Bắc của Điền Chính Quốc đã đưa cô ấy vào cuộc sống mà Phùng Y luôn khao khát.

Lúc 3 giờ 30 chiều, tất cả các cảnh quay của Điền Chính Quốc đều kết thúc.

Khi mọi ồn ào, náo nhiệt lắng xuống, Điền Chính Quốc không thể tự chủ mà lại nhớ đến nụ hôn của Kim Thái Hanh.

Đó là một nụ hôn thực sự, cho dù Kim Thái Hanh có thể hiện chuyên nghiệp đến đâu, Điền Chính Quốc cũng phải thừa nhận rằng việc chính bản thân cậu không thể quên nó.

Mỗi lần, khi cậu cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sức hút của Kim Thái Hanh, đối phương nhẹ nhàng đá một chân, cậu lại chìm sâu vào đó.

Rốt cuộc thì khi nào là kết thúc?

Điền Chính Quốc bỗng nhiên nghĩ, nếu như mối quan hệ giữa anh và cậu cứ thế sụp đổ, không phải tốt hơn sao? Trở về ngày xưa, Kim Thái Hanh coi cậu như là không khí… Có lẽ cậu sẽ thấy thoải mái hơn?

Càng nghĩ càng bực bội, Điền Chính Quốc ngồi bệt xuống đất, hằn học nhổ cỏ suốt hơn một tiếng đồng hồ, cho đến khi một mảnh đất nhỏ bị cậu nhổ trụi cỏ, cậu mới ngồi xuống. Mặt cậu phơi nắng đỏ bừng, hai bàn tay đầy vết thương, cơ thể Điền Chính Quốc như mất hết sức lực.

Cậu chậm rãi trở lại phòng, bởi sự mệt mỏi khiến cậu mất khả năng suy nghĩ, cậu thế nhưng đã vô tình quay lại phòng của Kim Thái Hanh.

“Tiểu Quốc? Em làm sao vậy?” Vốn đang ngồi mép giường xem kịch bản, Kim Thái Hanh bước tới chỉ trong hai ba bước. Ngay khi tay sắp chạm vào vai Điền Chính Quốc, đối phương như bị điện giật mà tránh ra.

Rõ ràng là Điền Chính Quốc cảm thấy mình thật sự ngốc nghếch hết chỗ nói, rõ ràng là đã lên kế hoạch ngủ lại phòng Phương Đại Đồng hôm nay, nhưng đầu óc cậu trống rỗng lại quay về phòng của Kim Thái Hanh.

Lúc này Kim Thái Hanh liếc nhìn tay của Điền Chính Quốc, giữa các ngón tay của cậu có không ít vết thương nhỏ, đỏ lên, một số nơi còn mơ hồ đang rỉ máu.

“Tiểu Quốc!” Kim Thái Hanh không màng đến sự phản kháng của Điền Chính Quốc, kéo cậu đến bên giường, giữ chặt cổ tay của cậu, ép cậu mở lòng bàn tay của mình ra.

“Tại sao lại muốn làm như vậy.” Kim Thái Hanh không biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt, thậm chí cả động tác cau mày cũng không, chỉ là giọng nói rất thấp, “Em tự làm tổn thương bản thân như vậy là vì cái gì?”

“Em không có tự làm tổn thương bản thân. Em chỉ là không cẩn thận nên mới ngã một cái thôi.” Điền Chính Quốc không muốn giải thích nhiều với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh thở dài một tiếng, “Em ngồi chỗ này, anh đi xuống dưới lầu xem có hộp thuốc nào để băng bó, xử lý vết thương cho em hay không.” Nói xong, anh liền quay người rời đi.

Điền Chính Quốc ngồi yên trên giường, nghe tiếng bước chân của Kim Thái Hanh đi xa, mới đứng dậy đi đến bên cửa, xoay nắm cửa. Dĩ nhiên cậu sẽ không ngồi chờ Kim Thái Hanh quay lại. Nhưng điều cậu không ngờ tới việc Kim Thái Hanh lại khóa trái cửa. Cậu đẩy mạnh cửa, một chân đá vào cửa, rồi thất vọng mà lùi lại phía sau.

Chưa đầy mười phút, Kim Thái Hanh đã xách hộp thuốc trở về, anh nhìn thấy Điền Chính Quốc ngồi cạnh giường, sắc mặt u ám, liền nở một nụ cười, “Em trách anh khóa cửa à? Vì anh biết nếu không khóa cửa, em nhất định sẽ rời đi.”

Kim Thái Hanh ngồi ở bên cạnh Điền Chính Quốc, mở hộp thuốc ra. Ngón tay của anh thật mảnh khảnh, anh nhẹ nhàng xòe ngón tay của Điền Chính Quốc ra, đưa bông gòn nhúng nước oxy già đến gần: “Sẽ hơi đau, em hãy chịu đựng một chút.”

“Tê……” Trong nháy mắt, cơn đau khiến vai của Điền Chính Quốc run lên, ngón tay cứng đờ.

“Được rồi, sẽ qua nhanh thôi.” Giọng của Kim Thái Hanh dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lùng lúc nãy.

Điền Chính Quốc quay mặt đi chỗ khác, nhưng Kim Thái Hanh lại véo mũi Điền Chính Quốc để cậu nhìn thẳng vào mình.

“Chúng ta làm lành đi, có được không?” Kim Thái Hanh nghiêng đầu lại gần, rõ ràng là Điền Chính Quốc đang nổi giận, nhưng Kim Thái Hanh lại tỏ ra yếu thế.

Trái tim như bị cắt một nhát, sự dịu dàng ấy lại càng khiến Điền Chính Quốc thêm đau lòng, khổ sở.

Em một chút đều không muốn làm lành với anh chút nào.

Bởi vì em không muốn đặt kỳ vọng vào anh nữa, không muốn anh chiếm quá nhiều phương diện trong cuộc sống của em, không muốn phụ thuộc, ỷ lại vào anh như vậy nữa.

“Hãy làm hòa đi, em là người quan trọng nhất đối với anh.” Kim Thái Hanh nói một cách nghiêm túc.

Bởi vì anh xem em như em trai.

Điền Chính Quốc nuốt nước bọt, cậu biết cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cậu không thể thực sự gây chuyện với Kim Thái Hanh.

Ừm, được rồi…

Sự thỏa hiệp như vậy khiến Điền Chính Quốc cảm thấy buồn bã.

Kim Thái Hanh mỉm cười, như thể cuối cùng anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Đây là điều duy nhất Điền Chính Quốc tự hào, bởi vì Kim Thái Hanh thực sự quan tâm đến cậu.

“Để anh giúp em lấy bộ đồ ngủ, đi tắm đi, ngủ sớm một chút, mai còn cảnh quay chính đấy!” Kim Thái Hanh vươn tay xoa đầu Điền Chính Quốc, thân mật như mọi khi.

Kết quả Kim Thái Hanh đưa cho cậu một bộ đồ ngủ, Điền Chính Quốc ngơ ngác đi vào phòng tắm, sự đấu tranh nội tâm của cậu kết thúc một cách bất lực như vậy.

“Tiểu Quốc, nhớ cẩn thận vòi nước!” Tiếng nhắc nhở của Kim Thái Hanh vang lên, kéo cậu trở lại hiện thực.

Buổi tối, Điền Chính Quốc dựa vào mép giường, mặc dù Kim Thái Hanh đã nhường cho cậu rất nhiều chỗ, cậu vẫn cố chấp nằm ở vị trí đó. Bình thường, tư thế ngủ của cậu cực kỳ kém, nhưng hôm nay, cậu lại không nhúc nhích, động đậy chút nào.

“Tiểu Quốc, em có thể dựa sát vào đây một chút được không? Không sợ rơi xuống à?” Giọng nói của Kim Thái Hanh êm ái, khoan thai vuốt ve thần kinh của Điền Chính Quốc, nhẹ nhàng trêu chọc.

“Không sợ.” Điền Chính Quốc vẫn kiên quyết giữ vững vị trí.

Tuy nhiên, Kim Thái Hanh lại dựa sát vào, cảm nhận được hơi thở ngày càng gần, Điền Chính Quốc lại hướng phía bên ngoài dịch ra, nhưng bị cánh tay của Kim Thái Hanh giữ chặt.

Sức lực của đối phương như ép buộc, kéo Điền Chính Quốc về phía sau, cho đến khi lưng Điền Chính Quốc áp sát lên ngực Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc xoay người, vặn vẹo một chút, đang bất mãn định phản đối, thì người kia lại mở miệng lên tiếng: “Ngủ đi, như vậy em sẽ không bị rơi xuống đâu.”

Toàn thân bao phủ bởi mùi hương của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc đột nhiên cảm thấy không phải là mình bước vào thế giới kẹp hồ đào của Kim Thái Hanh, mà là Kim Thái Hanh muốn dùng kẹp hồ đào để nhốt Điền Chính Quốc lại bên trong.

Nặng nề đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng trở mình, Điền Chính Quốc sắp rời khỏi vòng tay của Kim Thái Hanh, đối phương như đã sớm cảm nhận được, lại ôm cậu trở về. Thậm chí, khi Điền Chính Quốc tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cậu phát hiện trán mình đang dựa vào lồng ngực Kim Thái Hanh, khi cậu ngước lên nhìn thấy cổ áo sơ mi rộng mở của Kim Thái Hanh, chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự quá xấu hổ.

Kim Thái Hanh vẫn tận tâm chăm sóc Điền Chính Quốc, rất quen thuộc tìm ra áo phông cotton và quần rộng mà Điền Chính Quốc yêu thích nhất, quần áo thoải mái là lựa chọn yêu thích nhất của Điền Chính Quốc.

Khi hai người cùng nhau đến phim trường, các staff đang dựng background. Cảnh quay hôm nay là cảnh duy nhất trong toàn bộ bộ phim cần sử dụng đến dây an toàn. Chú trọng vào việc quay phân cảnh Lâm Mặc Phong và Mạc Tiểu Bắc trốn tránh sát thủ do Hà Chấn Vân phái đến trong một nhà máy bỏ hoang sáu tầng, một vụ nổ đã phá hủy bức tường tầng sáu của nhà máy, Lâm Mặc Phong rơi xuống nhưng được Mạc Tiểu Bắc kéo lại.

Đây là một tình tiết thường thấy trong các bộ phim điện ảnh, nam chính anh hùng cứu mỹ nhân đã bắt được nữ chính suýt ngã xuống vực thẳm. Chỉ là vở kịch này thuộc về hai người đàn ông, muốn thể hiện sự nghĩa khí của Mạc Tiểu Bắc đối với Lâm Mặc Phong, cũng là để tạo tiền đề cho việc sau này Lâm Mặc Phong quyết tâm lật đổ Hà Chấn Vân.

Hai người đứng trên tầng sáu của nhà máy, staff đang móc dây an toàn cho Kim Thái Hanh. Bức tường cạnh họ đã được cố ý làm mỏng đi, Kim Thái Hanh có thể dễ dàng rơi xuống như trở bàn tay.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng các biện pháp an toàn, nhân viên công tác mới rời đi.

Trên sàn xi măng dưới tầng sáu, đạo diễn cũng cho người đặt những tấm đệm lót an toàn.

So với sự điềm tĩnh của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lại rất căng thẳng. Sau khi các staff rời đi, Điền Chính Quốc lại kiểm tra lại dây an toàn trên người Kim Thái Hanh một lần nữa.

Điều này khiến cho Kim Thái Hanh bật cười, “Tiểu Quốc, đây là lần đầu tiên em chủ động đến gần anh trong mấy ngày nay.”

Điền Chính Quốc thu tay lại, liếc nhìn xuống đạo diễn cách đó mười mấy mét, “Em không phải đến gần anh, chỉ là để đảm bảo lúc quay cảnh anh dùng dây cáp không xảy ra vấn đề gì thôi. Dù sao bên dưới cũng có đệm an toàn, rơi xuống anh cũng không chết.”

Kim Thái Hanh vẫn giữ nụ cười như cũ nhưng không nói thêm gì nữa.

Sự tĩnh lặng như vậy khiến Điền Chính Quốc luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Phó đạo diễn xác nhận với bọn họ: “Các cậu đã thuộc lời thoại hết chưa? Chúng ta cố gắng thành công ngay từ lần đầu tiên!”

Dù sao thì việc bị treo lơ lửng trên không trung bằng dây cáp cũng không phải là một chuyện dễ chịu.

Khi phó đạo diễn ra hiệu bắt đầu quay, các nhân viên khéo léo kéo dây, tạo ra hiệu ứng kíp nổ giả, mà Kim Thái Hanh hướng một bên ngã xuống, bức tường lỏng lẻo bị đụng vào sụp đổ, anh liền ngã rơi xuống.

Trong tình huống bình thường, cảnh Kim Thái Hanh ngã xuống cùng Điền Chính Quốc nắm chặt anh lại sẽ được quay thành hai cảnh riêng biệt, bởi vì việc Điền Chính Quốc bắt lấy Kim Thái Hanh đang rơi là một việc vô cùng khó khăn. Hơn nữa, đạo diễn tập trung vào cảnh toàn, cận cảnh sẽ được quay lại sau đó để chỉnh sửa, biên tập cắt nối.

Ngay khi Lâm Mặc Phong của Kim Thái Hanh rơi xuống, chưa kịp nghe tiếng gạch rơi xuống đất, thì Mạc Tiểu Bắc do Điền Chính Quốc đóng đã vội nắm chặt lấy tay Kim Thái Hanh.

“Ồ…” Phó đạo diễn sững sờ.

Nắm bắt thời điểm thật sự quá tốt.

“Được rồi, nhanh lên, giúp kéo Kim Thái Hanh lên, chúng ta có thể quay cảnh đặc tả rồi! “ Ngay lúc đó, đạo diễn đứng dậy hét lớn, “Tất cả mọi người quay lại! Đừng ai bước vào trong khung hình!”

Lúc này, mọi người mới phát hiện ra trên màn hình, Điền Chính Quốc đang siết chặt cổ tay của Kim Thái Hanh, vai cậu run rẩy vì đã dùng hết sức, cơ bắp căng cứng đến mức đáng sợ, nhưng biểu cảm gần như dữ tợn ấy lại không khiến người ta cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại, những người đang nhìn vào màn hình lại cảm nhận được sự kiên trì của cậu ấy, không ai nghi ngờ rằng Mặc Tiểu Bắc của Điền Chính Quốc, sẽ vì Lâm Mặc Phong mà hi sinh cả mạng sống.

“Quay cận cảnh!” Trần Tư Nhạc ra lệnh cho camera, những khung hình chân thực và biểu cảm đầy sức truyền cảm như vậy là điều mà hậu kỳ không có cách nào có thể đạt tới được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store