40
Chương 40: Chinh phục anh
Kim Thái Hanh, một thân mặc chiếc áo sơ mi sọc màu xanh nhạt và quần rộng thoải mái, thoạt nhìn trông tri thức lại có phần giản dị, tùy hứng. Khi đứng cùng dàn người mẫu quốc tế, Kim Thái Hanh không hề có chút kém cạnh nào, thậm chí còn có một loại khí chất độc đáo mà người khác không thể nào bắt chước được. Ánh mắt của anh liếc qua Điền Chính Quốc nhìn về phía An Khải Văn, “Không phải, tôi chỉ là một vị khách đặc biệt được Perini tiên sinh mời tới. Lịch trình của tôi căn bản không có biện pháp nào tham gia vào các buổi diễn tập và trình diễn catwalk được. Nhưng mà Điền Chính Quốc là bạn tốt của tôi, hôm nay cậu ấy thi tốt nghiệp cho nên thế nào tôi cũng muốn đi tới đây cổ vũ cho cậu ấy.”
Perini tiên sinh lại nói một tràng dài bằng tiếng Ý. Điền Chính Quốc nghe mà choáng váng, cậu nhìn về phía An Khải Văn, An Khải Văn lại không có ý tứ phiên dịch cho cậu, nhưng thật ra Kim Thái Hanh nói cho Điền Chính Quốc, “Perini tiên sinh vừa rồi nói, vốn dĩ chủ đề ‘đêm tối’ ông ấy kỳ thực muốn hướng đến anh, cũng từng cùng anh nói chuyện thật lâu nhưng cuối cùng vì nhiều lý do khác nhau mà anh phải từ bỏ. Hiện tại, ông ấy lựa chọn em, đây là một sự lựa chọn rất mạo hiểm, cho nên ông ấy muốn nghe một chút ý kiến của anh."
Xác thật, với khí chất của Kim Thái Hanh, cảm giác cám dỗ và thần bí của đêm tối nhất định có thể thể hiện một cách nhuần nhuyễn, sinh động. Hơn nữa, Kim Thái Hanh ở trong giới thời trang cũng tích lũy được nhiều danh tiếng, đem “Đêm tối” giao cho anh ấy quả là một sự lựa chọn hoàn mỹ.
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa!” Lean vỗ tay, “Hiện tại chúng ta đều muốn biết cậu có điểm gì đặc biệt mà có thể được ngay cả Perini tiên sinh ưu ái!”
Lời nói của Lean lại khiến Điền Chính Quốc một lần nữa khẩn trương, lo lắng, mặt khác các người mẫu còn lại cũng sôi nổi gật đầu hoặc im lặng tỏ vẻ tán thành lời nói của Lean.
An Khải Văn cười nhạo một tiếng, làm một cử chỉ ra hiệu cho Điền Chính Quốc, “Đi thôi!”
Đối với An Khải Văn mà nói, đi catwalk là một chuyện bình thường hàng ngày, nhưng hôm nay đối với Điền Chính Quốc thì nó lại không hề đơn giản, dễ dàng.
Tất cả những người mẫu nam đều đi theo phía sau An Khải Văn về hướng phòng luyện tập.
Kim Thái Hanh nắm lấy tay Điền Chính Quốc.
“Kim Thái Hanh?”
Những người khác đều đã đi xuống, và chỉ còn lại bọn họ đang đứng ở cầu thang.
Ánh mắt của Kim Thái Hanh sáng lên nhìn vào Điền Chính Quốc, đó là một sức mạnh của sự quyết tâm, kiên định, giọng nói của anh trầm thấp và chắc chắn, “Điền Chính Quốc, chinh phục bọn họ, còn có… chinh phục anh.”
Làn sóng hỗn loạn đang ủ trong không khí, trong nháy mắt đã đem Điền Chính Quốc nuốt chửng vào.
Điền Chính Quốc đứng ở đó, bên tai vẫn văng vẳng câu nói kia của Kim Thái Hanh “Chinh phục anh.”
“Đi thôi.” Kim Thái Hanh đi xuống bậc thang, xoay người vươn tay hướng về phía Điền Chính Quốc.
“Ừm.” Điền Chính Quốc hồi phục lại tinh thần, đi theo phía sau Kim Thái Hanh. Lúc này, Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân mình như đang đi trên biển, mê mang cho đến khi nhìn thấy Kim Thái Hanh đứng thẳng ở đầu thuyền, vì cậu mà chỉ rõ phương hướng.
Perini cùng những người khác đã đứng ở dưới sân khấu chữ T, nhìn lên và chờ đợi sự xuất hiện của Điền Chính Quốc trên sàn diễn.
Lean mở âm nhạc, nhịp điệu quen thuộc vang lên, không có ánh sáng nhấp nháy, lập lòe hay đèn flash khiến người ta không thể mở mắt ra được, mà là bầu không khí bí bách trên sàn catwalk lan rộng trong không gian này.
Trên người không có trang phục thiết kế của Perini tiên sinh, Điền Chính Quốc biết bản thân mình cần phải bước ra ngoài như một bóng đêm.
Đêm tối trong lòng của mày là như thế nào, Điền Chính Quốc? Mày muốn nắm bắt lấy tầm mắt của ai?
Làm thế nào để mày có thể giải phóng được dục vọng mong muốn thể hiện bản thân trong trái tim của mình?
Trái tim của mỗi người đều là chiếc Hộp ma thuật của Pandora, tất cả mọi người đều sợ hãi khi đem nó mở ra. Nhưng Điền Chính Quốc lại suy nghĩ, tại sao mọi người lại quên đi phần sâu nhất của chiếc hộp chính là hy vọng?
Ánh mắt của Điền Chính Quốc đang đặt lên người Kim Thái Hanh ở dưới sân khấu. Ngay cả khi không có những trang phục hoa lệ, tuyệt đẹp lên người, anh ấy vẫn luôn có sự hấp dẫn khiến mọi người chỉ cần liếc mắt là có thể trông thấy ngay cả giữa chốn ồn ào, náo nhiệt. Đối với người như vậy, bản thân mình muốn chinh phục anh ấy như thế nào?
“Đi thôi.” An Khải Văn lên một tiếng nhắc nhở, hai người bắt đầu đi những bước đầu tiên.
Ngay khi bọn họ xuất hiện, sự tập trung của mọi người vô thức đã tập trung lên thân hình của An Khải Văn, người có ưu thế về chiều cao, hơn nữa trên người còn tỏa sáng giống như ánh nắng mặt trời buổi trưa.
Điền Chính Quốc đi phía bên trái cạnh An Khải Văn, cậu giống như một chiếc bóng bị người ta xem nhẹ, phớt lờ.
Tuy nhiên, một bước, hai bước, và càng ngày càng gần hơn, Điền Chính Quốc giống như màn đêm chậm rãi buông xuống, tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ bày ra cảm giác u ám, thần bí, nhưng khi cậu vừa bước vừa vung tay, liền lộ ra một phong thái thoải mái, phảng phất như bên người cậu không hề gặp trở ngại của gió đêm thổi tới mà chỉ khẽ lướt qua, bóng đêm huyền diệu dần dần lướt qua mi mắt của người xem.
Khi những người ở dưới khán đài đang mong chờ mong cậu tiến lại gần, cậu lại đột nhiên xoay người, không có chút quyến luyến nào.
Cơn gió đêm cuối cùng cũng đã ẩn mình trong bóng tối, gợi lên sự tò mò, dục vọng muốn khám phá.
Khi thời điểm Lean không tự giác duỗi cổ, trong ánh mắt của anh ta chỉ còn lại bóng dáng của Điền Chính Quốc mà thôi.
“Thật sự muốn xem cậu ấy đi lại một lần nữa, đúng không?” Trên môi của Perini tiên sinh một lần nữa lại hiện lên một nụ cười nhạt.
Hai ba giây sau, Kim Thái Hanh ở một bên mới đáp lời, giọng nói được kéo lời giống như đang thở dài: “Đúng vậy, muốn đem cậu ấy mãi luôn dừng lại ở trong ánh mắt.”
Cùng với tiết tấu của âm nhạc, Điền Chính Quốc cùng An Khải Văn đã đi trình diễn thêm mấy vòng qua lại.
Sự tương phản mạnh mẽ giữa hai người này, giống như hai mặt của ban ngày và đêm tối.
Bất tri bất giác, Điền Chính Quốc bước đi, một làn sóng yên tĩnh dâng lên, sự im lặng này đã kích động suy nghĩ của mọi người, phá vỡ sự ràng buộc nào đó, xói mòn tầm nhìn của mọi người ở đây từng centimet.
Tiếng vỗ tay vang lên, là của Perini tiên sinh. Ông ấy ra lệnh cho tất cả mọi người phục hồi lại tinh thần.
Điền Chính Quốc và An Khải Văn cùng nhau bước xuống khán đài. Điền Chính Quốc không biết biểu hiện của bản thân mình như thế nào, nhưng cậu lại thấy vẻ mặt đắc ý của An Khải Văn.
Anh ta ôm lấy Lean, nhướn mày, “Thế nào? Học trò của tôi không hề thua kém hơn so với cậu chứ?”
Lean bắt lấy cánh tay của An Khải Văn, khuôn mặt xụ xuống, có vài phần không cam tâm, “Chờ cậu ta chân chính bước lên sàn catwalk trình diễn vẫn còn có thể thong dong như vậy, cậu lại đến cùng tôi khoe đi!”
“Tôi đã được thông qua sao?” Đây là câu trả lời mà Điền Chính Quốc mong muốn nhận được.
Perini tiên sinh mỉm cười, Điền Chính Quốc không có cách nào xác định được thái độ của ông ấy, vì thế mà cậu nhìn về phía Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nhanh chóng gật đầu, Điền Chính Quốc đưa tay ôm lấy anh, “Thật tuyệt quá! Thật tuyệt quá!!”
Kim Thái Hanh mỉm cười vỗ sau lưng cậu, “Xin chúc mừng em đã tốt nghiệp!”
Cứ như vậy, chương trình huấn luyện của Điền Chính Quốc đã kết thúc.
Vệ Tử Hành đích thân tự mình đi đón cậu về Điền gia.
“Kỳ thực, tôi thực sự không nghĩ tới việc cậu có thể được Perini khẳng định.” Đôi tay của Vệ Tử Hành nắm ở trên tay lái, vẫn như cũ bảo trì tư thế mắt nhìn về phía trước,
“Anh không nghĩ tới nhưng vẫn còn lãng phí thời gian để tôi đi sao?”
“Tôi nói, cậu cần phải rèn luyện. Mọi thứ mà cậu trải qua sẽ mài giũa, đánh bóng cậu trở nên tỏa sáng hơn.” Bỗng nhiên Vệ Tử Hành đem xe dừng lại, ra hiệu Điền Chính Quốc nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Đôi mắt chậm rãi mở to, Điền Chính Quốc nhìn thấy poster chủ đề đặt trước rạp chiếu phim lớn nhất tại trung tâm thành phố hóa ra là “Thiển Phong”.
“‘Thiển Phong’ đã được công chiếu?” Điền Chính Quốc chớp mắt.
Đúng vậy, nó đã được công chiếu vào sáng sớm hôm nay. Ngày mở bán đầu tiên không biết như thế nào, nhưng vào ngày hôm nay, doanh thu phòng vé dần dần tăng lên bởi vì được khán giả đánh giá rất tốt. Tôi vốn tưởng rằng truyền thông sẽ vì những tin tức tiêu cực mà sẽ hạ thấp kỹ thuật diễn của cậu, nhưng mà các tạp chí lại chỉ một màu khen kỹ thuật diễn của cậu tự nhiên, cảm động.
“Cái kia không phải là vì mối quan hệ của người đại diện của anh sao?”
Trên tấm poster trước mắt Điền Chính Quốc là hình ảnh Trần Thiển Phong đang cầm một chậu hoa cúc nhỏ đứng ở dưới tầng lầu nhà của Tống Hàng Năm.
“Nếu cậu thật sự hết thuốc chữa, ngay cả khi tôi dùng hết tất cả các pháp thuật cũng vô pháp ra lệnh cho truyền thông nói tốt về cậu, không phải sao?” Vệ Tử Hành bình thản cười.
Vào lúc này, có hai nữ sinh viên đại học đi ngang qua bọn họ, một trong số hai người dừng lại trước poster. “A, poster của Thiển Phong kìa, thật sự rất là đẹp trai.”
“Nghe nói Thiển Phong là do Điền Thiếu đóng chính, tôi liền mất hứng đi xem… Trước kia gương mặt của cậu ta còn miễn cưỡng có thể xem được, nhưng nhân phẩm quá tệ, tôi căn bản không thể tin cậu ta có thể diễn được loại nhân vật này, tôi nghĩ anh ta không bao giờ yêu một ai đó!”
Lời nhận xét này thoáng chốc khiến Điền Chính Quốc cảm thấy mình bị vạn tiễn xuyên tâm.
“Sẽ không nha! Tối qua, tôi đã cùng bạn trai trong lúc nhàm chán đã đi xem buổi ra mắt phim, vốn dĩ chính là tò mò xem đạo diễn Lý có thể lăn lộn, biến Điền Thiếu thành cái hình dáng gì, nhưng mà càng xem càng thấy nó thực sự tốt… Tôi trước nay đều không biết nguyên lai Điền Thiếu lại có thể đẹp trai đến như vậy.”
“Đẹp trai? Cậu có phải muốn pha trò không? Không nói tới tính tình kia của Điền Thiếu đi? Hơn nữa, loại nhân vật như Trần Thiển Phong này đều không hề dính líu tới 2 từ đẹp trai..”
Cậu xem đi rồi sẽ biết! Mọi cô gái đều mong muốn có một Trần Thiên Phong. Lúc đầu, tôi cũng cảm giác những lời nói quảng cáo này quá điêu, nhưng sau khi tôi xem xong mới cảm thấy nó nói không sai. Cậu nghĩ đi a, đạo diễn Lý đã để Điền Thiếu tới diễn Trần Thiên Phong, ắt hẳn là có chủ ý của ông ấy.
“Được rồi, được rồi, tôi sẽ lên mạng nhìn xem một chút!”
Điền Chính Quốc đang ghé vào trên cửa sổ và lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, tâm trạng cậu rất phức tạp.
Vệ Tử Hành lấy ra hai tấm vé, “Vé xem phim điện ảnh được tặng kèm, nhưng ở ngồi ở góc sau cùng, không nên để khán giả bắt gặp cậu. Đối với người đi cùng cậu, tôi không thể quản được. Chỉ nếu ngày mai, tôi nhìn thấy tin tức hẹn hò của cậu xuất hiện, cậu nhất định sẽ chết."
“Cảm ơn anh!” Điền Chính Quốc nhận lấy tấm vé, suy nghĩ bản thân mình nên tìm ai cùng đi xem.
Vệ Tử Hành quay sang dò xét, “Cậu có muốn cùng ai đi xem phim không?”
“Mẹ tôi.”
“Chà, rất hiếu thảo. Chỉ là vào buổi ra mắt hôm qua, mẹ của cậu đã dẫn một đám phu nhân nhà giàu bao hết toàn bộ phòng VIP tại Hall of Taipei International Studios. Nhân tiện …” Vệ Tử Hành từ trong túi móc ra một đống ảnh chụp, “Sau khi xem phim điện ảnh xong, nhóm phu nhân nhà giàu kia muốn xin chữ ký của cậu, hy vọng cậu sẽ không mềm lòng trong việc xin chữ ký.”
“Ah?” Điền Chính Quốc nhận lấy đống ảnh chụp kia, vẫn là trừ bỏ Kim Thái Hanh là người đầu tiên muốn xin chữ ký của cậu, đây là có người muốn cậu ký tên.
Vệ Tử Hành vỗ vào bả vai Điền Chính Quốc, “Cố lên.”
Điền Chính Quốc về đến nhà, chào đón cậu là hình ảnh thân mật của Điền thái thái, còn có điện thoại của hồ cẩu bằng hữu Long Triển Vân.
“Người anh em! Mày đỉnh vãi thật! Để ủng hộ doanh thu phòng vé của mày, tao đã mang theo mười mấy người mẫu cùng đi xem phim điện ảnh của mày. Đoán các cô gái ấy nói gì nào?”
Mười mấy người mẫu? Loại chuyện này chỉ có tài năng của Long Triển Vân làm ra được!
“Ồ, thế những cô gái ấy nói gì nào?”
“Tất cả các cô gái đều nói rằng cụm từ ở trên poster ‘Mọi cô gái đều muốn có một Trần Thiển Phong’ là quá thật rất đúng!” Long Triển Vân cười toe toét, “Mặc dù tao luôn nghĩ rằng bất cứ cô gái nào mà mày thích, mày cũng nên dũng cảm tiến về phía trước như Trần Thiển Phong. Nhìn từ bên ngoài thì không được tính là đàn ông đâu, nhưng khi xem mày diễn như thế, tao lại nhớ hồi tiểu học tao đã thích bạn cùng bàn đến mức nào, lúc đó tao còn ngây thơ đến mức nghĩ bím tóc của cô ấy thật đẹp. Tao thích khiêu khích cô ấy bất cứ khi nào mà tao không có việc gì để làm, và tao cảm thấy rất vui khi thấy cô ấy tức giận…”
Vì thế, Long Triển Vân lưu loát cùng Điền Chính Quốc nói về mối tình đầu của gã ta suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, phút cuối của cuộc gọi điện thoại, gã còn nói muốn đi tuần lễ thời trang Paris, còn có Milan để cổ vũ cho Điền Chính Quốc.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Điền Chính Quốc mới phát hiện trên điện thoại có một tin nhắn SMS, khóe môi không tự giác giơ lên, cậu biết gửi tin nhắn cho mình chỉ có Kim Thái Hanh.
Tối nay, em có muốn cùng đi xem “Thiển Phong” không?
Ngón tay của Điền Chính Quốc nhanh chóng nhấn bàn phím: Được nhé, vừa lúc em có hai vé xem phim, vào lúc 8 giờ.
Tin nhắn được gửi đi, trong lòng Điền Chính Quốc bắt đầu đếm số: một, hai, ba …
Quả nhiên, tin nhắn của Kim Thái Hanh đã được gửi đến.
Ok, anh sẽ đón em lúc 7:30.
Cả hai người bọn họ đều có chung nhận thức, đó là bọn họ sẽ không vào cùng một thời điểm với những người khác, như vậy cũng dễ dàng bị người khác nhận ra, như vậy cũng không có biện pháp tốt để ngồi xem phim điện ảnh tự nhiên.
Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc đã lái chiếc xe vào bãi đậu xe của Taimei International Studios, hai người không có vội vã xuống xe, mà ngồi trên xe câu được câu không trò chuyện, nhân tiện nhìn vào đồng hồ điện tử, lúc đến 8:10, bọn họ liền đi vào phòng chiếu phim.
Kim Thái Hanh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu đen tuyền, đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc nhìn thấy anh mặc màu tối như vậy. Nói chung, áo sơ mi màu đen hoặc là nhàm chán, hoặc là khó phối với nhiều người, hoặc trông có vẻ khêu gợi, nhưng khi Kim Thái Hanh chống tay dựa vào bậu cửa sổ nhìn nghiêng về phía Điền Chính Quốc, anh ấy trông thật chững chạc. Đồng hồ của anh phản chiếu ánh sáng kim loại trong không gian mờ ảo của bãi đậu xe, phù hợp với cổ tay mảnh khảnh của anh, Điền Chính Quốc có cảm giác muốn bước tới nắm lấy tay anh.
“Chờ một chút rồi đi vào, nếu chúng ta bị người soát vé nhận ra thì làm sao bây giờ?” Điền Chính Quốc hỏi.
Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng, “Không thành vấn đề nếu cậu ta nhận ra, miễn là anh ta không công khai là được.”
“Ah … Ah … Em bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ.” Điền Chính Quốc ngửa đầu nhìn về phía đỉnh xe.
“Xem bộ phim điện ảnh do chính mình thủ vai nên cảm thấy kỳ lạ? Có phải em còn muốn cúi đầu, nghe những người xung quanh thảo luận về kỹ năng diễn xuất của em đúng không?”
“Đúng vậy… mặc dù bạn bè và người thân nói em đã diễn rất tốt, nhưng chính là bọn họ sẽ không nói điều gì làm em tổn thương. Có lẽ, em không diễn tốt đến như vậy.”
“Vậy em có tin tưởng anh không?” Kim Thái Hanh thản nhiên hỏi.
“Tất nhiên là em tin tưởng!” Điền Chính Quốc trả lời khẳng định.
“Vì vậy, hôm nay sau khi xem xong, anh sẽ nói cho em biết rốt cuộc là diễn tốt hay không tốt.”
“Ah … Em càng cảm thấy căng thẳng, lo lắng hơn!” Điền Chính Quốc bắt đầu cào loạn tóc mình.
Kim Thái Hanh cười to, giữ đầu cậu lại mà không buông tay, Điền Chính Quốc liều mình giãy dụa, Kim Thái Hanh lại càng cười vui vẻ hơn, duỗi tay kẹp Điền Chính Quốc dưới nách, còn nhéo phần eo cậu.
“Haha … haha … Buông tay đi! Không chơi nữa!” Điền Chính Quốc cười đến mức thở hổn hển.
Kim Thái Hanh gần như đem đầu Điền Chính Quốc ấn lên đùi của mình, Điền Chính Quốc không thể nhìn tới biểu tình góc mặt của anh, ánh mắt của anh trầm xuống, giọng điệu nửa thói đùa giỡn như cũ: “Xem ra việc đi tập ở trung tâm thể hình cũng có chỗ tốt nha! Có chút cơ bụng rồi!”
“Ha? Em thực sự có cơ bụng sao?” Điền Chính Quốc tưởng nhớ tới dáng người có hương vị đàn ông của chính mình ngày xưa.
Cậu ngồi dậy, vén vạt áo T-shirt lên để kiểm tra cơ bụng của mình rất nghiêm túc, tuy không hiển lên rõ ràng, nhưng quả thực là có chút cơ bắp.
“Phốc… haha … haha …” Kim Thái Hanh dựa vào cửa sổ một bên ôm bụng cười đến mức phòng đại, “Em có muốn anh đề cử em đi chụp ảnh quảng cáo tập thể hình?”
Điền Chính Quốc nhanh chóng buông vạt áo xuống, mặt cậu có chút nóng lên, “Không được cười nữa! Có cái gì buồn cười lắm à!”
“Anh không cười! Không cười!” Kim Thái Hanh chạy nhanh xua tay, chỉ vào màn hình điện tử “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta có thể lên trên rồi!”
Hai người đi vào cổng soát vé, cô gái kiểm vé trẻ tuổi liếc mắt đã nhận ra Kim Thái Hanh, vừa muốn lớn tiếng kêu lên, Kim Thái Hanh liền làm một tư thế ra hiệu im lặng về phía cô.
“Anh là Kim Thái Hanh đúng không? Đúng không?” Cô gái đè thấp giọng lại hỏi.
Kim Thái Hanh cười mà không đáp lại, Điền Chính Quốc ở bên cạnh có chút khẩn trương, lo lắng, cậu sợ sau khi phim điện ảnh chiếu xong liền có phóng viên vọt tới rạp chiếu phim chụp ảnh.
“Anh đến đây để xem phim sao? Em thật sự rất thích anh diễn “Quyết chiến”.” Cô gái liên tục hưng phấn hỏi.
Kim Thái Hanh, người luôn im lặng, cuối cùng cũng đã mở miệng lên tiếng: “Nếu em giữ im lặng như việc em chưa bao giờ gặp tôi, tôi sẽ gửi tặng cho em hai tấm áp phích đã được ký tên và nhạc phim gốc của ‘Quyết chiến.’”
“Thật sao? Được rồi! Em nhất định sẽ không nói cái gì cả!” Cô gái gật đầu đồng ý.
Kim Thái Hanh mỉm cười để thể hiện lòng biết ơn, sau đó cùng Điền Chính Quốc đi vào phòng chiếu phim.
Cô gái nhìn vào bóng dáng Kim Thái Hanh rời đi, lẩm bẩm một cách tò mò, “Chà … dường như người vừa rồi chính là diễn viên đóng Thiển Phong – Điền Chính Quốc? Làm thế nào mà bọn họ có thể cùng nhau đi xem phim?”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store