30
Chương 30: Một cuộc sống mới
Em mới không tin là anh có thể pha chế được nó! “
Kim Thái Hanh mỉm cười, khóe miệng trầm xuống kéo theo ánh mắt của Điền Chính Quốc.
Anh rời khỏi chỗ ngồi và lấy ra một ly cocktail. Các ngón tay và xương cổ tay của anh tạo thành một đường cong hấp dẫn, chất lỏng trong chai đổ ra. Không có những cú xoay người quá mức nhưng mà mọi chuyển động đều uyển chuyển vừa phải.
So với những động tác đẹp trai của nam chính trong phim thì bỗng nhiên khác nhau một trời một vực. Vẻ đẹp mà Kim Thái Hanh thể hiện chính là sự điềm tĩnh trong xương cốt, điều mà người khác không thể bắt chước được.
Đôi mắt Tô Chấn vẫn luôn nhìn về phía Điền Chính Quốc, điều này khiến cho Điền Chính Quốc vô thức muốn rời mắt đi nhưng lại không nỡ bỏ lỡ hình dáng người kia.
Cho đến khi một cốc chất lỏng màu nâu vàng vào được rót vào ly thủy tinh, những bong bóng li ti không ngừng ngọ ngoạy từ dưới đáy dâng lên, giống như magma trào ra từ tâm trái đất.
“Uống một ngụm thử xem.” Kim Thái Hanh đẩy ly rượu tới trước mặt Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nhấp một ngụm nhỏ, trong không khí lạnh lẽo dâng trào một cỗ năng lượng mạnh mẽ, nhanh chóng tóm lấy tư duy của cậu, cảm giác bị chinh phục trong nháy mắt khiến Điền Chính Quốc hít một hơi dài.
“Hương vị như thế nào.”
“Thật tuyệt.” Trên mặt của Điền Chính Quốc lộ ra một nụ cười lớn.
Dần dần, hoàng hôn biến mất trong màn đêm, nhường chỗ cho màu bạc của ánh trăng tràn vào.
Điền Chính Quốc đã uống hơn chục ly mà không hề hay biết, cậu ôm đầu nhắm mắt lại, cảm thấy buồn ngủ. Kim Thái Hanh ngồi ở phía bên kia quầy bar, ánh mắt lướt qua lông mày cậu. Ngay khi đầu Điền Chính Quốc rơi xuống, thời điểm suýt đập xuống mặt bàn thì lòng bàn tay của Kim Thái Hanh đã đỡ lấy trán cậu.
Điền Chính Quốc mở mắt ra, giả vờ cảnh giác, đứng thẳng người rời khỏi chỗ ngồi, “Hình như… đã muộn rồi… Em phải về nhà đây…”
Không viết gì cái gì, Điền Chính Quốc cảm thấy nói chuyện rất khó khăn, giống như lưỡi của mình đã bị tê liệt.
Cậu vừa bước một bước, Điền Chính Quốc liền bắt đầu chao đảo. Kim Thái Hanh bước ra và đỡ lấy cậu khi cậu mất thăng bằng.
Điền Chính Quốc ngã về phía trước và dùng trán va vào cằm Kim Thái Hanh.
“Ừm… ừm…” Điền Chính Quốc lẩm bẩm, nhưng lại không tìm được phương hướng của chính mình.
Kim Thái Hanh nhẹ nhàng xoa xoa trán Điền Chính Quốc, “Em có thể ngủ ở đây, không cần về nhà.”
Đột nhiên, bờ vai Điền Chính Quốc run lên, lông mày nhíu lại bất đắc dĩ tạo thành một vòng cung, “Em không thể về nhà, không thể quay về được nữa…”
Kim Thái Hanh hít một hơi, ôm Điền Chính Quốc vào lòng, đỡ bờ vai của cậu, chậm rãi di chuyển tới: “Anh ở đây, ngay bên cạnh em.”
“Em đã chết…… Em đã chết rồi…… Bây giờ em là ai a?” Giọng nói của Điền Chính Quốc run rẩy, rượu đã phá vỡ tuyến phòng ngự của cậu, lúc này đây, trong lòng cậu ngập tràn bối rối.
Kim Thái Hanh nâng mặt cậu lên, “Em là Điền Chính Quốc, em chính là Điền Chính Quốc.”
“Em không phải là Điền thiếu…… Em là Điền Chính Quốc…… Anh biết không?” Điền Chính Quốc vừa nói vừa nức nở, sự bất lực này tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Anh biết,” Kim Thái Hanh hơi quay mặt lại, dùng ngón tay lau đi giọt nước còn đọng trên khóe mắt Điền Chính Quốc, cúi xuống nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên của Điền Chính Quốc, sau đó buông ra, “Em là Điền Chính Quốc, em không phải là Điền thiếu. Em sẽ sống tốt, cho dù em sử dụng cơ thể của ai. Đừng để anh không thể nhìn thấy em… Đừng làm cho anh cảm thấy rằng bản thân mình không thể tìm thấy em ở bất cứ nơi nào… Đừng làm cho anh biết người nằm trong cái mộ ở nghĩa trang kia chính là em…”
“Ừ… cuộc sống thật tuyệt vời… Em không muốn chết…” Điền Chính Quốc mơ hồ không rõ nhưng lại chấp nhất mà nói.
“Em vẫn tiếp tục sống và có một cuộc sống khác tốt đẹp hơn.” Kim Thái Hanh dỗ dành cậu, mang cậu vào phòng ngủ, nhẹ nhàng thì thầm, thỉnh thoảng liếm vành tai cậu, dỗ dành, trấn an cậu càng giống như là đang bày tỏ lòng khao khát có được một thứ gì đó và mong muốn bảo vệ nó.
Cho đến khi bắp chân của Điền Chính Quốc bị ép đặt vào mép giường, Kim Thái Hanh mới ôm lấy lưng của Điền Chính Quốc, từ từ cho cậu nằm xuống.
“Kim Thái Hanh…… Kim Thái Hanh…… Em là Điền Chính Quốc……”
Kim Thái Hanh một bên cởi cúc cổ áo của cậu, một bên an ủi nói: “Đúng vậy, em đương nhiên là Điền Chính Quốc, em vĩnh viễn là Điền Chính Quốc.”
“Ừm…” Điền Chính Quốc hài lòng mà vặn vẹo thân thể, Kim Thái Hanh cuối cùng cũng vất vả cởi được áo Điền Chính Quốc ra. Hôm nay, Điền Chính Quốc mặc một chiếc quần rộng thùng thình, Kim Thái Hanh dễ dàng cởi ra.
Khoảnh khắc anh mở khóa kéo kia ra, Kim Thái Hanh sững sờ. Một chiếc quần lót đi biển màu sắc rực rỡ xuất hiện trước mặt anh, nó được làm bằng cotton nguyên chất và có giá 20 nhân dân tệ cho ba chiếc trong siêu thị.
Hai giây sau, Kim Thái Hanh vùi đầu gối vào giữa hai đầu gối, phá lên cười lớn.
Điền Chính Quốc cởi quần ra đến nửa chừng, hiển nhiên rất khó chịu, cẳng chân đá qua đá lại muốn đem quần dài đạp xuống. Hai chân thon dài trắng nõn cọ sát vào nhau như đang muốn móc lấy thứ gì đó, gần như có thể nhìn thấy một chỗ bí mật nào đó ở ống quần lót rộng rãi.
Kim Thái Hanh thở dốc vì ngạc nhiên và quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Hai chân của Điền Chính Quốc tiếp tục móc lên, cọ vào đầu gối của Kim Thái Hanh, bị Kim Thái Hanh túm chặt lấy.
Sau đó, Kim Thái Hanh liền hiểu ra được việc Điền Chính Quốc muốn làm là gì, cậu đang móc chăn bên dưới. Kim Thái Hanh cười lớn, kéo chăn đắp cho Điền Chính Quốc.
Cuối cùng Điền Chính Quốc cũng cảm thấy hài lòng ôm một góc chăn ngủ thiếp đi.
Ánh đèn màu vàng đậm, làm cho các đường nét trên khuôn mặt trở nên mềm mại hơn. Những sợi tóc bên tai cậu từ từ xõa xuống, che đi đôi mắt của Điền Chính Quốc. Chỉ khi cậu thở mạnh, đuôi tóc mới bị thổi bay hơi dựng lên.
Kim Thái Hanh cẩn thận nghiêng người nằm xuống, ngón tay luồn vào tóc Điền Chính Quốc, duỗi cổ, duỗi lưng thành một đường thon dài, môi chạm vào mắt, chóp mũi của Điền Chính Quốc, cuối cùng cũng dừng lại đáp xuống môi của cậu.
Đầu lưỡi của anh tách ra khỏi đường viền môi một cách ngập ngừng, vào lúc đó tất cả mọi thứ dường như vượt quá tầm kiểm soát. Kim Thái Hanh xoay người lại, cả người ở trên Điền Chính Quốc. Ngón tay anh cố định cằm và má Điền Chính Quốc, mút và hôn không từ bỏ mọi thứ, nhẹ nhàng từ từ dẫn dắt cho đến khi hung hãn cướp đoạt mọi thứ.
Đuôi tóc của Kim Thái Hanh cọ vào má Điền Chính Quốc, lòng bàn tay anh vân vê dọc theo cổ và vai cậu hướng xuống dưới, siết chặt phần lưng và phần dưới của cậu, lướt qua chiếc quần hoa lố bịch của Điền Chính Quốc xoa bóp mông cậu, anh không nhịn được mà tự mình đẩy chúng xuống ống quần.
Cơ thể của Điền Chính Quốc cong lên, cố gắng dùng sức đẩy Kim Thái Hanh ra vì thiếu oxy.
Đúng lúc đó lý trí đã quay trở lại, Kim Thái Hanh rút ra, đặt tay lên má Điền Chính Quốc, thở hổn hển như thể vẫn chưa hoàn hồn lại sau khi mất tự chủ. Anh từ từ nằm xuống bên cạnh Điền Chính Quốc. Khoảnh khắc khi ngón tay của Kim Thái Hanh buông xuống, vừa lúc chúng chạm vào trên má Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cảm thấy mình cứ chìm dần cho đến khi chạm tới đáy sông mềm mại, cậu không bao giờ muốn nhúc nhích nữa.
Thời điểm giữa trưa, Điền Chính Quốc bị ánh nắng ngoài cửa sổ đánh thức, vừa mở mắt ra, liền cảm thấy đau đầu dữ dội. Cậu dùng sức ấn mạnh vào huyệt thái dương và nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi say.
Đúng rồi! Cậu đến căn hộ của Kim Thái Hanh và đã kể về quá khứ của Điền Chính Quốc khi cậu còn là diễn viên đóng thế và tất cả những sở thích trước đây của cậu. Bọn họ trò chuyện vui vẻ, Điền Chính Quốc vô thức uống thêm vài ly… Lại sau đó
Điền Chính Quốc nheo mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn này. Đơn giản và trí thức, đúng phong cách của Kim Thái Hanh.
Vào thời điểm cậu tự vỗ vào đầu mình, Kim Thái Hanh lại dựa vào khung cửa cười nói: “Lời khuyên của anh dành cho em chính là vào lần sau đừng say trước mặt người khác.”
“Hả?” Điền Chính Quốc lộ ra vẻ mặt xấu hổ, hôm qua, bộ dạng cậu như một con gấu say rượu đã bị Kim Thái Hanh nhìn thấy hết. Chẳng lẽ cậu đã nói bậy bạ, mê sảng gì đó? “Em nói em rất thích anh, còn nói muốn cưới anh, nhưng em lại không biết phải làm như thế nào cho phải.” Kim Thái Hanh đi tới, đưa một chén trà xanh cho cậu.
“Cái gì — Em đã nói cái này!” Điền Chính Quốc trợn tròn mắt lên nhìn, mãi đến khi Kim Thái Hanh cười khẽ mới hiểu hóa ra Kim Thái Hanh đã lừa mình: “Anh đang đùa em à!”
“Vậy em có muốn đoán xem em vừa nói cái gì hay không?” Kim Thái Hanh ngồi nghiêng người trên giường, ngón tay búng lên trán Điền Chính Quốc.
“Cái gì?”
“Em nói muốn đóng phim hành động, muốn anh giúp em giới thiệu.”
“Thật sao? Xác thực em rất muốn đóng phim hành động!” Điền Chính Quốc vẻ mặt vui sướng.
“Em có biết anh nói phim hành động là chỉ ý gì không?” Kim Thái Hanh cao giọng, quỳ một gối bên cạnh Điền Chính Quốc.
Đột nhiên, Điền Chính Quốc chợt hiểu ra cái gọi là “phim hành động” này của Kim Thái Hanh, “Này – anh lại giở trò chơi em nữa rồi!"
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc Kim Thái Hanh sẽ chơi trò đùa như vậy.
“Ha ha!” Kim Thái Hanh ôm bụng cười lớn.
“Này! Rốt cuộc em đã nói gì? Nói cho em biết! Nói cho em biết đi!” Điền Chính Quốc đi đường quyền với Kim Thái Hanh bằng một đấm.
Kim Thái Hanh dùng tay ôm lấy nắm đấm của cậu và mỉm cười mà không trả lời.
“Anh nói đi a!” Điền Chính Quốc dùng bả vai đụng vào anh.
Kim Thái Hanh vẫn mỉm cười như cũ và không nói lời nào.
“Này!” Điền Chính Quốc sắp phát điên.
Kim Thái Hanh lại đứng dậy, tiêu sái xoay người.
“Suỵt!”
“Đó là một bí mật! Nhanh đi súc miệng đi, trong miệng đầy mùi rượu.”
“Thật sao?” Điền Chính Quốc che miệng lại ngửi ngửi, cảm thấy chua chua liền vội đứng dậy, mà Kim Thái Hanh đã cực kỳ lịch sự mở cửa phòng tắm trước cho cậu, còn rót đầy nước vào cốc và chuẩn bị tốt kem đánh răng.
Bữa sáng đã sẵn sàng đặt trên bàn, bao gồm bánh mì nướng, trứng rán, xúc xích nướng và thậm chí cả sốt phô mai.
Lúc này, Điền Chính Quốc bỗng cảm thấy buồn bã, xót xa, có lẽ tất cả sự dịu dàng này của Kim Thái Hanh đều dành cho Điền thiếu chứ không phải bản thân mình. Nếu một ngày nào đó, anh biết được việc Điền Chính Quốc trước mặt đã bị đánh tráo, Kim Thái Hanh sẽ có biểu hiện như nào với cậu?
Nhìn bộ dáng im lặng của cậu, Kim Thái Hanh liền hiểu rõ suy nghĩ, tâm tư của cậu.
Kim Thái Hanh giơ cốc sữa lên cùng chạm vào cốc của Điền Chính Quốc: “Mời Điền Chính Quốc. Cho dù quá khứ hay hiện tại.”
Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, sau đó nâng ly lên: “Kính Điền Chính Quốc.”
“Quá khứ đã qua đi, hãy quý trọng hiện tại.” Giọng nói của Kim Thái Hanh đầy ẩn ý, “Hãy trân trọng tất cả những gì mà em đang có hiện tại.”
“Em hiểu rồi.” Điền Chính Quốc nắm chặt cái cốc. Rốt cuộc cậu đã không bao giờ có thể quay trở lại được nữa, cậu là của bây giờ.
Khi trở về nhà, chào đón cậu chính là Điền thái thái đã thức đợi cả một đêm. Mặc dù Điền Chính Quốc đã gọi lại cho bà và nói với bà rằng việc cậu sẽ đến dự đám tang của một người bạn nhưng phản ứng của Điền Chính Quốc trước khi rời nhà khiến Điền thái thái không ngừng lo lắng.
Bà ôm vai Điền Chính Quốc, liên tục nói: “Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!”
Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, cảm nhận được cái ôm ấm áp của bà, ít nhất chỗ này cũng có người đợi cậu về nhà.
Cho dù cuộc sống bây giờ có như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ quên Điền Chính Quốc của quá khứ, người luôn vui vẻ ăn mì gói và trứng luộc, người đã làm việc chăm chỉ trong công việc của một diễn viên đóng thế.
Giống như Kim Thái Hanh đã nói, đừng bao giờ quên bạn là ai.
“Tầm Nhìn” do Điền Chính Quốc ghi hình được phát sóng vào cuối tuần qua và gây được phản ứng rất lớn. Vào đêm phát sóng, Kim Thái Hanh còn gửi tin nhắn muốn Điền Chính Quốc lên mạng đọc bình luận của cư dân mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store