ZingTruyen.Store

trong sinh lam thieu gia <xk>

26

kimmchiiiiiiiii

Chương 26: Định kiến

Màn hình hiện lên dòng chữ: Điền Chính Quốc không cần yêu Vương Duyệt Lâm, nhưng Trần Thiển Phong nhất định thương Tống Hàng Năm.

"Đây là ý gì?" Khương Ngưng chưa kịp phản ứng đã thấy ý cười ôn nhu trên gương mặt Kim Thái Hanh. Y xoa xoa đầu Điền Chính Quốc, còn Điền Chính Quốc thì ngượng ngùng cúi đầu.

"Ý tứ cụ thể sao..." Kim Thái Hanh cố tình kéo dài thanh âm, gợi lên sự hứng thú của mọi người. "Đạo diễn có thể chiếu phân đoạn ngắn của được không? Dù nó vẫn là thông tin tuyệt mật, nhưng coi như đây là buổi công chiếu nho nhỏ đầu tiên của trước mặt quần chúng đi."

Đạo diễn gật gật đầu, tuy rằng mọi chuyện không theo như kịch bản ban đầu nhưng hiệu quả vẫn phi thường tốt.

"Kim Thái Hanh cũng có tiềm lực làm MC nha." Đạo diễn cảm thán, tiết tấu thăm hỏi đều đã bị Kim Thái Hanh khống chế hoàn toàn.

Khi đoạn phim ngắn kia được chiếu lên, đến cả Điền Chính Quốc cũng phải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.

Trên màn hình chính là cảnh hắn đang ngáo ngơ nhìn xung quanh ở trạm chờ xe buýt.

Điền Chính Quốc không thể ngờ sẽ có ngày hắn cùng Kim Thái Hanh xem diễn xuất của mình trong , mà kĩ năng diễn xuất của hắn mà đem so với Kim Thái Hanh chẳng khác gì so sánh giữa học sinh và thầy giáo, hắn không tự chủ mà khẽ cúi đầu.

"Sao lại không nhìn? Đây là đoạn tôi thích nhất đấy." Kim Thái Hanh ghé tai Điền Chính Quốc nói. "Mỗi ánh mắt cậu gửi đến Tống Hàng Năm, tất cả đều khiến cô ấy xúc động."

Lời thì thầm của Kim Thái Hanh bị Khương Ngưng nghe thấy được. Thấy y đánh giá nó cao như vậy, cô cũng không khỏi có chút tò mò.

Màn hình hiện lên cảnh Điền Chính Quốc chạy theo chiếc xe buýt, một lòng nhiệt huyết đuổi theo cùng với vẻ tuyệt vọng chân thật, hòa cùng với ánh tà dương sau lưng tạo nên một khung cảnh đẹp mắt. Đạo diễn Trần còn phóng to mặt của hắn tầm năm giây, biểu cảm không hề khoa trương mà thể hiện một khát vọng khó nói thành lời, cho người xem cảm giác chàng thanh niên này tuyệt đối không từ bỏ quyết tâm của mình.

Đoạn phim ngắn ba mươi giây nhanh chóng kết thúc, Khương Ngưng lúc này mới hoàn hồn. Cái biểu cảm kia của Điền Chính Quốc tưởng như vẫn hiện hữu trước mắt cô.

"Một sự thể hiện xuất sắc. Làm diễn viên nhiều năm như vậy, khi tôi nhìn Điền Chính Quốc trong vai Trần Thiếu Phong còn có cảm giác bản thân chưa từng có diễn xuất nhập thần đến thế." Lời bình của Kim Thái Hanh khiến rất nhiều người trong rạp muốn tận mắt ra rạp xem bộ phim ấy.

Nhưng Khương Ngưng không phải một kẻ dễ từ bỏ. Nếu việc đặt câu hỏi đã sớm lệch quỹ đạo, cô đành phải ngẫu hứng theo bọn họ!

"Quả nhiên rất tốt. Nhà làm phim Lâm Cẩm Ngâm ở buổi họp báo trước khi quay đã từng nói, anh ta lựa chọn Điền Chính Quốc bởi vì tính cách cậu ấy cùng nhân vật hoàn toàn đối lập, sẽ tạo nên sự bất ngờ lớn với khán giả. Nói rõ hơn, hình tượng kiêu ngạo không coi trời đất trước đây của Điền thiếu so với một Trần Thiển Phong ôm một mối tình trong sáng mà chấp nhất thực sự tương phản nhau. Việc cậu ta có thể vứt bỏ tính cách nguyên bản của mình để nhập vai nhân vật như thế này, quả nhiên không phải ai cũng làm được."

Khương Ngưng ngoài mặt có vẻ như khen ngợi diễn xuất đột phá của Điền Chính Quốc, thực tế lại nhắc nhở khán giả về đời tư xấu xí của cậu.

Còn tưởng Kim Thái Hanh định mở miệng nói gì đó, không nghĩ tới Điền Chính Quốc liền nhanh chóng tự trả lời: Nếu đặt vào vị trí của người xem, thì khi nhìn một diễn viên họ sẽ không quản mấy đến bản thân diễn viên tốt hay xấu, diễn xuất chính là điểm họ chú ý đến. Trước kia tôi thực sự hư hỏng, tôi không biết chính mình muốn gì, cũng không biết mình giỏi cái gì. Nhưng bây giờ, tôi thực sự muốn làm một diễn viên nghiêm túc.

Khương Ngưng cười, nhưng khóe môi lại mang theo hàn ý. Trong mắt cô, Điền Chính Quốc cốt chỉ đang lấy cớ để mọi người quên mất hình tượng trác táng của hắn mà thôi.

"A, nhắc tới điều này, Điền Cẩn Nghiêm tiên sinh cũng từng nói chuyện với tôi. Lúc Điền Chính Quốc bị tai nạn xe cộ, ông ấy muốn đưa cậu ta sang Úc đọc sách tĩnh tâm, tránh xa nội đô phù hoa ồn ào." Kim Thái Hanh dùng khuỷu tay huých huých Điền Chính Quốc. "Giờ thì sao nào? Cậu đã nói gì với cha cậu? Nếu ông ấy quyết định đưa cậu sang Úc thì chúng ta đã không có để xem rồi."

Nhắc tới vụ đó, Điền Chính Quốc nghiêng đầu nghĩ nghĩ như không biết nên nói gì, cuối cùng ngón tay vẫn tiếp tục gõ phím: Cha tôi nói sang Úc đất rộng người đông, tôi có quấy phá đua xe hay không cũng không dễ đụng phải ai, ông cũng không cần cất công thuê người xử lý hậu quả của tôi.

Khương Ngưng chớp chớp mắt, cô không thể ngờ Điền Chính Quốc đem lời cha mình nói thẳng như vậy. Này không đại biểu cho việc Điền Cẩn Nghiêm dung túng hắn, mà căn bản chứng minh ông đối với con trai mình không có chút nề hà.

"Cậu trả lời sao?" Kim Thái Hanh hỏi.

Trên màn hình hiện lên dòng chữ: Tôi nói tôi không muốn qua Úc, tôi muốn làm diễn viên. Vô luận cha tôi nói gì, tôi đều đáp lại một câu nói đó, tôi muốn làm diễn viên!

"Cho nên, là bộ phim đầu tiên của cậu, đúng chứ?" Kim Thái Hanh nhẹ giọng hỏi. Lúc này Kim Thái Hanh đã thay thế vị trí người dẫn chương trình của Khương Ngưng, dẫn dắt Điền Chính Quốc cùng toàn bộ buổi phát sóng.

Điền Chính Quốc đáp: Đúng vậy.

Kim Thái Hanh chống cằm cười. "Vậy cậu có nhớ lúc cậu ở sân bay quay cảnh cuối của , sự thể hiện cùng khí chất của cậu trong vai Trần Thiển Phong đã thu hút sự chú ý của một nhân vật đặc biệt?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, còn Khương Ngưng lại tò mò hẳn lên: "Cho hỏi, người đó là?"

"Đại sư giới thời trang, Anthony tiên sinh."

Lời nói của Kim Thái Hanh như hòn đá làm dậy sóng cả mặt hồ. Những người hay theo dõi tạp chí thời trang đều quen thuộc với những thiết kế thời thượng đỉnh cao của ông, ông còn có tên khác là Van Gogh giới thời trang. Mà người mẫu đẳng cấp An Khải Văn cũng là học trò của ông ấy."

"Thực sự có chuyện này?"

Khương Ngưng kinh ngạc không thôi. Anthony tiên sinh thực sự coi trọng tên Điền Chính Quốc này sao?

"Anthony tiên sinh sắp sửa có tour thời trang mới. Milan, Paris và Luân Đôn là món chính trong tuần lễ thời trang, ngoài ra còn có buổi biểu diễn ở Nhật Bản và Hàn Quốc. Chủ đề của tour diễn này mọi người chắc chắn không biết, đó là . Tôi biết được cũng là do ông ấy nói với tôi khi ngẫu nhiên ngồi trên cùng máy bay. Ông ấy hỏi tôi biết Điền Chính Quốc không, khi tôi nói có Anthony đã nhờ tôi thuyết phục cậu ta làm người mẫu cho tour diễn này của ông ấy."

"Chuyện này có thật sao?" Khương Ngưng bất tri bất giác trở thành con rối gỗ bị Kim Thái Hanh giật dây. Cô muốn lấy lại quyền chủ động trong buổi trò chuyện này, thế nhưng cô không thể tìm ra chủ đề nào để thoát khỏi lực vạn vật hấp dẫn của Kim Thái Hanh.

"Đúng vậy. Cho nên mọi người mới nhìn thấy ảnh chụp An Khải Văn túm Điền Chính Quốc gần như khỏa thân khỏi trung tâm thể hình. Vị siêu mẫu này thực sự quá nóng vội."

Kim Thái Hanh cũng không nói rõ An Khải Văn nóng vội cái gì. Phải chăng vì Điền Chính Quốc cự tuyệt thầy anh nên anh ta mới túm cậu ấy khỏi khu thể hình, hay là sợ vị trí học trò bảo bối bị cướp mất, hay do lý do sâu xa gì khác? Nhưng dù nguyên nhân có là gì thì cũng không phải do hai người họ còn tình cảm ái muội như báo chí tô vẽ trước đó.

Vệ Tự Hành phì cười. "Không nghĩ tới Kim Thái Hanh cũng là một cao thủ PR."

"Sao cơ?" Đạo diễn vẫn chưa hết bàng hoàng trước tin Anthony tiên sinh để ý Điền Chính Quốc.

"Anh ta vừa dùng sự thưởng thức của Anthony tiên sinh với Điền Chính Quốc để nâng cao giá trị của ngài ấy, vừa làm sáng tỏ tin tức mập mờ giữa An Khải Văn và Điền Chính Quốc."

"Kì thực, so với việc thuyết phục Điền Chính Quốc tiếp nhận lời mời của Anthony, tôi lại càng muốn biết lý do cậu ấy cự tuyệt ông ta. Phải biết, chỉ cần xuất hiện trong một buổi biểu diễn của ông ấy đã đủ để cậu tạo nên chỗ đứng trong giới thời trang, rất nhiều nghệ sĩ muốn mà cầu không được." Kim Thái Hanh chống cằm nhìn hắn.

Đó là tư thế quen thuộc của y, vừa ưu nhã lại vừa tùy tính.

Bởi vì, tôi muốn làm diễn viên, không phải một người mẫu.

Đánh xong dòng này, Điền Chính Quốc mím môi.

Khán đài rơi vào yên tĩnh, nhưng chỉ hai giây sau, Vệ Tử Hành vỗ tay liền tạo ra hiệu ứng dây chuyền, tất cả khán giả có mặt đều vỗ tay tán thưởng hắn.

Buổi trò chuyện với Điền Chính Quốc cứ như vậy kết thúc, đạo diễn cực kỳ phấn khởi về rating sắp tới của nó.

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, Khương Ngưng ngồi trước mắt như nhòe dần đi. Hắn cảm thấy những chiếc máy quay trên đầu quay mòng mòng như vòng xoay ngựa gỗ.

"Điền Chính Quốc? Điền Chính Quốc?" Kim Thái Hanh ôm hắn, vỗ nhẹ gương mặt hắn. "Cậu không khỏe ở đâu?"

Vệ Tử Hành chạy tới, xoa trán Điền Chính Quốc. "Nóng rát, phải đưa ngài ấy đến bệnh viện thôi!"

Kim Thái Hanh cùng Vệ Tử Hành cùng đưa Điền Chính Quốc ra ngoài. Nhân viên công tác hậu trường vốn định vây lại xem có vấn đề gì, tất cả đều bị Vệ Tử Hành ngăn lại.

"Không có việc gì! Thiếu gia nhà tôi chỉ là phát sốt lên!"

Đạo diễn cùng giám chế vô cùng khẩn trương, Điền thiếu thế nhưng lại ngất xỉu ở phim trường của họ.

"Hai vị, thực sự cảm ơn hai người đã cho thiếu gia một cơ hội, hy vọng chúng ta còn có thể hợp tác lần sau." Vệ Tử Hành thấy họ bối rối liền nhanh chóng đến an ủi.

Vệ Tử Hành mới buông lỏng tay, Điền Chính Quốc mất chỗ dựa nghiêng về một bên, đầu óc choáng váng khiến khả năng giữ thăng bằng của hắn giảm mạnh. Kim Thái Hanh liền ôm chặt lấy eo hắn, ép sát cơ thể hắn vào người mình, hùng hổ vượt qua đám đông đưa hắn ra ngoài.

Tầm nhìn mơ hồ, thế nhưng Điền Chính Quốc có thể thấy khuôn cằm tinh tế cùng hàng lông mày nhíu chặt của Kim Thái Hanh.

"Chúng ta... Đi đâu?"

Vì cái gì chân hắn không còn sức lực?

"Đến bệnh viện."

"Kim Thái Hanh..." Vệ Tử Hành quay người liền thấy y đã mang Điền Chính Quốc rời đi.

Ngày đó, Điền Chính Quốc sốt đến bốn mươi độ, suýt tí thì bị viêm phổi.

Kim Thái Hanh ngồi yên trên mép giường, nhìn khuôn mặt say ngủ của Điền Chính Quốc. Nối với cơ thể hắn là bịch nước muối, Kim Thái Hanh thì ôn nhu thay túi chườm đá lên trên đối phương.

Di động trong túi rung lên, Kim Thái Hanh nhìn dãy số hiện lên mà mày nhăn lại, rốt cuộc vẫn bắt máy. "Uy, tôi là Kim Thái Hanh."

"Kim thiên vương, tôi là Khương Ngưng." Thanh âm của cô mang theo lửa giận. "Tôi muốn hỏi, anh cùng đạo diễn và giám chế đã nói gì? Họ thế nhưng muốn thay thế tôi!"

Kim Thái Hanh nhìn qua Điền Chính Quốc đang hôn mê, ngón tay xẹt qua chóp mũi của hắn. "Tôi chỉ cùng họ đưa ra ý kiến đúng trọng tâm mà thôi?"

"Cái gì? Ý kiến đúng trọng tâm? Là bởi vì tôi không giống Kim thiên vương đi bợ đỡ Điền đại thiếu sao?"

"Tôi là nói, Khương Ngưng tại nơi công tác lại để quá nhiều cảm xúc cá nhân chen vào. Với một talkshow như , người dẫn chương trình cần có tính khách quan, ấy thế cô coi Điền Chính Quốc như kẻ thù giết cha vật, hoàn toàn không coi trọng khả năng diễn xuất cùng bộ phim mà cậu ta tham gia. Cô chẳng phải không khác gì đám paparazzi như cẩu đói sao, tận dụng mọi thứ để vạch ra vết sẹo quá khứ của khách mời chương trình mình? Cô không phải muốn cho công chúng biết sự trác táng của Điền Chính Quốc, cô chỉ muốn họ hận cậu ấy giống như cô thôi."

"Chẳng lẽ Điền thiếu không đáng căm hận sao? Lời tôi nói không phải sự thật sao?"

"Cô từng phỏng vấn không ít người, bao nhiêu phần trăm trong đó là nói thật? Hay cô nghĩ mình có một vị trí đủ quyền lực rồi, lại tùy ý định luận về một con người?" Kim Thái Hanh vân đạm phong khinh hỏi, thế nhưng đầu dây bên kia đã im lặng, dường như đang thất thần.

"Tôi còn có việc. Hẹn gặp lại, quý cô Khương."

Kim Thái Hanh dứt khoát cúp máy, nhìn thấy Điền Chính Quốc vô thức chép chép miệng liền chạy nhanh qua, ân cần hỏi. "Cậu khát nước sao?"

Điền Chính Quốc cứ như chưa nghe thấy gì, chỉ là lông mày cau lại.

Kim Thái Hanh rót một ly nước, nâng lưng Điền Chính Quốc lên mà đút cho hắn hai ngụm.

Mấy cô y tá đứng ngoài cửa sổ nhìn lén, khẽ bàn tán.

"Là Kim Thái Hanh kìa! Lần đầu tiên thấy người thật bằng xương bằng thịt nha!"

"Quá đẹp trai! Đẹp không khác gì trong phim!"

"Cô không biết sao, Kim Thái Hanh đóng phim hầu như trang điểm rất ít!"

Lúc này Thẩm Ngạn vừa nhận được cú điện thoại đã chạy đến, còn tưởng là Kim Thái Hanh té xỉu được đưa tới bệnh viện, chưa kịp bước vào thang máy liền nhìn thấy Vệ Tử Hành.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Kim Thái Hanh không phải đã làm khách mời cho buổi trò chuyện với Điền thiếu sao? Như thế nào lại té xỉu?" Thẩm Ngạn túm cổ áo Vệ Tử Hành mà mắng. "Vẫn là tên thiếu gia bảo bối của anh gây chuyện đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store