15
Chương 15: Cậu là Điền Chính Quốc?
Vào lúc này, Tống Hàng Năm ngồi trên chiếc xe buýt dần tiếp cận trạm, Điền Chính Quốc vào vai Trần Thiển Phong thì rất tự nhiên liếc mắt ngó chiếc xe ấy dù không phải chiếc mình đang chờ. Nhưng ngay khi xe lướt qua, khuôn mặt ngủ gật của Tống Hàng Năm lướt qua ngay tầm mắt. Hắn dừng một chút, liền nhanh chóng đuổi theo.
"Hàng Năm! Tống Hàng Năm!" Điền Chính Quốc vừa hô lớn vừa đuổi theo, máy quay phim đặt trên xe chạy song song với hắn.
Nhưng Lý Đạo thực mau liền lên tiếng mắng. "Điền Chính Quốc! Cậu vì bất ngờ gặp được mối tình đầu của mình mà tràn ngập chờ mong, chứ không phải giống như người lỡ chuyến đuổi theo xe buýt!"
Cả đám người nghe vậy đều cười vang, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Điền Chính Quốc không biết làm sao nên quay đầu lại.
Tràn ngập chờ mong... Vẻ chờ mong khi gặp Tống Hàng Năm ư, nói hắn làm vẻ mặt chờ mong xe buýt đến còn khó nữa là!
Cứ như vậy, cái cảnh quay kéo dài chưa đầy hai mươi giây kia liền tốn đến hai mươi phút, Lý đạo thiếu chút nữa cầm kịch bản quật vào đầu hắn. Những người vây quanh lúc đầu nhìn hắn bị Lý đạo mắng mỏ còn cười rộ lên, nhưng Điền Chính Quốc mỗi lần như vậy đều ngoan ngoãn cúi đầu chịu mắng, sau đó lại lau khô mồ hôi và trang điểm như lúc đầu.
Quần chúng xem vui dần an tĩnh xuống, thậm chí có người còn nhỏ giọng nói. "Đây kiểu như là nhìn thấy nữ nhân mình thích nên đuổi theo đúng không? Tôi thấy diễn được lắm rồi, sao cứ phải quay lại liên tục thế?"
"Đúng vậy, vốn dĩ lúc đầu nhìn Điền thiếu bị Lý đạo mắng tới mắng lui như vậy tôi thấy rất sảng khoái, nhưng hiện tại nhìn hắn có chút đáng thương a..."
Từ lúc bắt đầu quay đến tận bốn giờ chiều, Lý đạo vẫn chưa hài lòng với Điền Chính Quốc. Lý đạo tuyên bố kết thúc buổi quay, Điền Chính Quốc cả lưng đều ướt đẫm mồ hôi, cả hai đùi vì chạy quá nhiều giờ như muốn nhũn ra.
Điền Chính Quốc cho rằng Lý đạo muốn mắng hắn, ai ngờ ông ấy chỉ vỗ bả vai hắn buông lời vàng ngọc. "Điền Chính Quốc, cậu so với tưởng tượng của tôi chuyên nghiệp hơn rất nhiều. Nhưng để làm một diễn viên tốt, chỉ dựa vào sự bốc đồng nhất thời sẽ không thể tiến xa. Tôi biết cậu đã thể hiện rất tốt hình tượng một cậu trai nhà bên ôn hòa, nhưng khi đối mặt với Tống Hàng Năm, cậu không cho tôi thấy được cảm xúc rung động ấy. Tôi cho cậu hai ngày điều chỉnh tâm lí cho tốt, hy vọng hai ngày sau cậu sẽ diễn tốt cảnh này.
Lý đạo nghiêm khắc lúc trước cùng Lý đạo khoan dung lúc như hai người khác nhau, và trước giờ ông ấy cũng chưa từng khuyên bảo như thế này với ai bao giờ.
Lý đạo rời đi, Vệ Tử Hành liền dùng khuỷu tay huých nhẹ Điền Chính Quốc. "Áp lực lớn lắm phải không? Sao ngài không đến Kim Mân Côi thư giãn một chút? Vừa rồi bạn của ngài, Long Triển Vân biết ngài gặp khó khăn trong việc đóng phim, có gọi ngài uống một ly đấy."
"Anh không phải nên ngăn tôi uống rượu sao?" Điền Chính Quốc vô lực hỏi.
"Nhưng tôi không thể ngăn ngài thả lỏng a. Long Triển Vân đã đáp ứng tôi rồi, chỉ uống hai ly mà thôi, tôi cũng sẽ đi cùng ngài. Đi thôi." Vệ Tử Hành hộ tống hắn lên xe, thật sự lái đến Kim Mân Côi.
Long Triển Vân thấy bộ dáng ủ rũ cụp đuôi của Điền Chính Quốc, liền vỗ lưng an ủi hắn. "Nghe nói lão đạo diễn chó má tên Lý đạo khi dễ mày hả? Tao sẽ giúp mày trị lão ta, cứ yên tâm!"
"Đừng làm thế! Lý đạo chiếu cố tao rất tốt! Ông ấy đã dạy tao rất nhiều! Mày nhớ phải tôn trọng ông ấy!" Điền Chính Quốc nói nhanh đến mức làm Long Triển Vân giật mình.
"OK!" Long Triển Vân bày ra bộ dáng chẳng lo nghĩ gì. "Mày bảo tao tôn trọng ông ta, tao nhất định sẽ đối xử với ổng như ba của mình!"
Điền Chính Quốc phụt cười.
"Được được được! Chúng ta không say không về! Khi mày uống say sẽ có Vệ Tử Hành chở về, khỏi sợ lên báo!" Long Triển Vân búng tay một cái, bartender liền đưa một ly vodka. "Những chuyện khiến mày buồn bực mau ném hết đi! Buồn của ngày mai, ngày mai giải quyết!"
Điền Chính Quốc nhìn chất lỏng trong ly lấp lánh dưới ánh đèn, bỗng nhiên có ham muốn trút bỏ mọi đè nén trong lòng.
Kệ mẹ Điền thiếu! Kệ mẹ! Kệ mẹ Kim Thái Hanh!
Ngửa đầu, một nửa ly vodka đều vào bụng hắn.
"Có khí thế!" Long Triển Vân vỗ tay, lại kêu thêm một ly rượu tên "Bloody Mary" nghe vô cùng mỹ miều.
Điền Chính Quốc cầm lấy ly rượu, uống một ngụm lớn, vì nuốt quá nhanh mà bất đắc dĩ bị sặc.
Long Triển Vân buồn cười vỗ lưng hắn. "Tao nói nghe, mày mấy ngày không uống rượu đã kém tắm như vậy rồi, uống có một ngụm đã sặc sụa! Đừng có uống không, có khúc mắc gì nói ra cho anh em nghe nào!"
Điền Chính Quốc cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, "Lý đạo nói, tao diễn tốt vai trò thiếu niên nhà bên, nhưng tao lại không thể diễn tả đúng cảm giác tim đập thình thịch khi đứng trước nữ chính."
Long Triển Vân phun một ngụm rượu. "Cái gì? Thiếu niên nhà bên? Tim đập thình thịch? Ôi mẹ ơi, đây chẳng phải là tình tiết cũ rích từ thập niên 80 hay sao?"
"Tao thực sự thích kịch bản đó, cũng thích nhân vật Trần Thiển Phong này..." Điền Chính Quốc bất đắc dĩ đem chút rượu còn lại trong ly tu hết.
"Mày nói thẳng ra đi, vòng vo làm tao nhức đầu quá! Cái loại đóng phim này không phải mỗi người có sở trường khác nhau thì diễn vai đó sao? Như là tên Nhậm Bạch đóng phim thần tượng kia, rất hợp vai đó thôi!"
"Nhưng mà tao không muốn đóng đinh làm một diễn viên phim thanh xuân..." Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, trong đầu không tự giác mô tả khuôn mặt của Kim Thái Hanh, chính là mục tiêu mà hắn hướng tới. Kim Thái Hanh đã đóng rất nhiều nhân vật khác nhau, có khi là công tử hào môn, có khi là tiểu tử vùng nông thôn nơi thành thị. Những người nhìn thấy y đều chú ý đến nhân vật mà y thể hiện, mà sẽ không hạn chế bởi tính cách ngoài đời của y. Y mê người như vậy, vì y luôn thay đổi hình tượng rất phong phú.
Vệ Tử Hành chống đầu, không biết có phải vì nghe Điền Chính Quốc than thở không muốn làm diễn viên phim thanh xuân mà khóe môi anh ta nở nụ cười khẽ.
"Hắc, anh cười cái gì?" Nốc bốn, năm ly xuống bụng, mặt Điền Chính Quốc bắt đầu nóng lên.
"Tôi vốn dĩ cho rằng ngài chỉ là một con cừu, nhưng không nghĩ tới chí hướng của ngài là làm một con sư tử."
Điền Chính Quốc đẩy Vệ Tử Hành ra một chút, "Anh có ý tứ gì? Anh khinh thường tôi sao? Dám nói tôi là cừu!"
Vệ Tử Hành ổn định thân thể Điền Chính Quốc, cười nói. "Tôi đang khích lệ ngài. Ngài nguyện ý làm một con sư tử, mặc kệ ngài có thể làm được hay không, ít nhất ngài không phải như A Đẩu không ngóc đầu dậy được. Về điểm này, tôi lại mời ngài một ly."
Nói xong, một ly martini lại bị đẩy đến trước mặt Điền Chính Quốc.
Vệ Tử Hành nhẹ nhàng cụng ly rượu của mình với Điền Chính Quốc, sau đó một hơi uống sạch.
"Được! Tôi tin anh!" Điền Chính Quốc nốc một hơi cạn sạch ly.
Long Triển Vân buồn cười. "Điền Chính Quốc! Mày uống nhanh quá, chẳng có phẩm vị gì sất!"
Điền Chính Quốc rời khỏi ghế, đi về phía toilet. "Tao... Đi vệ sinh một lát."
"Nga, tửu lượng của mày hôm nay không tốt lắm, có muốn người anh em này giúp không?" Long Triển Vân hỏi.
"Không cần, tao không say, tự đi được!" Điền Chính Quốc lắc lư rời đi, Vệ Tử Hành muốn đuổi theo lại bị Long Triển Vân đè lại bả vai.
"Điền thiếu nói không say là không say, anh không thể như con đỉa thời thời khắc khắc bám dính cậu ta như thế, phải cho cậu ta mặt mũi chứ!" Nói xong, mạnh mẽ đem Vệ Tử Hành về lại chỗ cũ.
Điền Chính Quốc đi vào toilet, chống hai tay lên bồn rửa mặt, muốn nói cái gì đó mà nói không được.
Uống mấy ly rượu, Điền Chính Quốc kì thật có chút say.
"Tôi không phải Điền đại thiếu... Tôi không ăn chơi trác táng... Tôi không say rượu lái xe... Tôi không đùa giỡn nữ minh tinh... Không... Tôi chưa từng nói muốn bao dưỡng Kim Thái Hanh..."
Một bóng hình chậm rãi bước đến bên hắn, ưu nhã mà tràn đầy vẻ cao ngạo, gương mặt anh tuấn khẽ cúi nhìn gáy của hắn.
"Cậu uống say, Điền thiếu."
"Tôi không có say... Tôi còn rất tỉnh táo! Tôi không phải tên tiểu bạch kiểm tiếng xấu lan xa Điền thiếu kia! Anh nói coi, vì cái gì lớn lên với bộ mặt bạch kiểm thế này mới có thể nổi tiếng cơ chứ? Mặt chữ điền, lông mày rộng có gì không được chứ?" Điền Chính Quốc cúi đầu, sau đó cười nhạo. "Ha... Tôi như thế nào lại quên... Nếu không bởi vì gương mặt này, thân phận này, cơ hội đóng Trần Thiển Phong tôi cũng không có..."
"Quả thật là vậy." Thanh âm của đối phương thanh lãnh, vừa có phần tiết chế vừa có phần phong độ.
"Chính là... Tôi biến thành Điền thiếu... Còn ai nhớ đến diễn viên đóng thế Điền Chính Quốc kia đâu?"
Điền Chính Quốc tự mình lẩm bẩm.
"Cậu vừa nói cái gì?"
Một cỗ lực lượng lớn bóp chặt hai bả vai của Điền Chính Quốc, thô bạo xoay người hắn lại. Điền Chính Quốc nâng mắt lên nhìn thì thấy đối phương chính là Kim Thái Hanh!
Điền Chính Quốc ngây ngô cười ha hả, dùng ngón tay sờ nắn khuôn mặt của y. "Kim Thái Hanh... Ha hả... Anh là Kim Thái Hanh..."
Hai mắt Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm vào đôi ngươi mê mang của đối phương, lắc lắc hắn. "Cậu vừa rồi mới nói cái gì? Diễn viên đóng thế Điền Chính Quốc?"
"Đúng vậy." Điền Chính Quốc nuốt nước miếng. "Tôi chính là Điền Chính Quốc đó, anh tin không? Anh tin không hả? Không ai tin cả... Vệ Tử Hành nói cái này là "mượn xác hoàn hồn"!"
Điền Chính Quốc thì dương dương đắc ý, Kim Thái Hanh đứng một bên thì hoàn toàn giật mình.
Y hôm nay chỉ đơn thuần cùng đạo diễn uống vài chén tán gẫu sau buổi quay. Club này có bảo an tốt, bảo vệ rất tốt sự riêng tư của khách hàng, lui tới đều là những người có thân phận, paparazzi tuyệt đối không vào được. Y mới uống xong hai ly liền thấy Vệ Tử Hành cùng Điền Chính Quốc tiến vào, mà lúc đó trông Điền Chính Quốc rất buồn bực, nhìn là biết có vấn đề trong việc quay phim. Sau đó hắn uống hết ly này đến ly kia, ngay cả đạo diễn đang nói chuyện với Kim Thái Hanh nhìn thấy cảnh này phải thốt lên. "Xem ra Điền thiếu say rượu lại lên đầu đề tiếp nha!"
Không lâu sau, Điền Chính Quốc vẻ mặt mê man mà đi vào toilet. Theo lý thì Điền Chính Quốc hắn muốn làm gì, vui hay không vui, say rượu hay không say rượu đều không liên quan gì đến y, thế nhưng Kim Thái Hanh vẫn theo đuôi Điền Chính Quốc đi vào trong. Chỉ là y không nghĩ tới mới vào cửa đã nghe Điền Chính Quốc lẩm bà lẩm bẩm, lại còn nhắc tới người kia, diễn viên đóng thế Điền Chính Quốc!
Điền thiếu cùng Điền Chính Quốc trước giờ chưa từng tiếp xúc với nhau, cho nên những lời Điền thiếu nói ra lúc này thật quá mức tưởng tượng. Rõ ràng biết đối phương hiện giờ có khả năng đang nói linh tinh, Kim Thái Hanh vẫn chậm rãi mở miệng hỏi. "Nếu cậu là Điền Chính Quốc, vậy nói cho tôi biết, chúng ta cùng nhau ăn tối lần đầu vào lúc nào?"
"... Chúng ta đi xe máy... Đến một tiệm mì sợi ven đường..."
Ngón tay Kim Thái Hanh không tự chủ mà run rẩy. "Chúng ta đã ăn cái gì?"
"Mì thịt bò..." Điền Chính Quốc tinh nghịch đấm vào tay đối phương, ngây ngô cười nói. "Là anh chọn..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store