ZingTruyen.Store

[Triển Thừa ] Bạch Nguyệt Quang Trong Nắng

Ánh Trăng Không Dám Chạm

jiminyeungoc

( truyện giả ,xin đừng gắn vào đời thực )

Sân trường chiều muộn phủ một lớp nắng nhạt, mang lại hơi ấm.
Triển Hiên đứng ở hành lang tầng ba, dựa lưng vào lan can, ánh mắt vô thức nhìn xuống khoảng sân phía dưới nơi có một người luôn xuất hiện trong tầm mắt anh, dù anh không hề muốn thừa nhận.
Hiên Thừa

Cậu đang đứng cạnh bồn hoa, nói chuyện với Tử Du. Hai người cúi đầu rất gần, thỉnh thoảng bật cười. Chỉ là một cảnh tượng rất bình thường ấy , nhưng đối với Triển Hiên, lại giống như một nhát dao cùn, cắt chậm
mà đau lâu .
  Điền Lôi "Nhìn gì mà nhìn dữ vậy?"
Giọng Điền Lôi vang lên bên cạnh ,cậu ta là bạn thân của Triển Hiên, là kiểu người thoải mái, không nghĩ nhiều, cũng không để ý ánh mắt của người khác nhìn mình ra sao
Anh thu lại ánh nhìn, giọng bình thản: " Không có gì."
Điền Lôi nhìn theo hướng ban nãy, nhướng mày:" À… Hiên Thừa hả? Cậu ta đúng là được lòng người ghê."
Một câu nói rất vô tình.Nhưng anh lại vô thức siết chặt tay trong túi áo.
Anh đã quen với việc giấu mọi thứ.
Giấu cảm xúc, giấu ánh nhìn, giấu cả những rung động mà chính mình cũng không dám gọi tên. Từ khi nào, thích một người lại trở thành chuyện phải cẩn trọng đến vậy, Triển Hiên cũng không nhớ rõ.

Chuông vào lớp vang lên , Học sinh lần lượt tản đi.
Trong lớp, Hiên Thừa ngồi ở dãy bàn gần cửa sổ. Ánh sáng chiếu lên gương mặt cậu, khiến mọi đường nét đều dịu lại. Tử Du ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nói nhỏ điều gì đó.Em vô thức quay đầu về phía cửa lớp ,ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc.Anh là người quay đi trước.
Không phải vì lạnh nhạt.
Mà vì sợ, sợ chỉ cần nhìn thêm một giây thôi, mọi cố gắng che giấu của cậu sẽ sụp đổ.

"Ê, Hiên."Điền Lôi chống cằm, hạ giọng:"Cậu dạo này lạ lắm đó. Từ khi thân với Hiên Thừa là cứ né né sao á."
Triển Hiên im lặng.Anh không trả lời được.Bởi vì chính cậu cũng không biết phải dùng lý do gì để biện minh cho sự tự ti của mình.

Những lời xì xào trong lớp chưa bao giờ biến mất.
"Triển Hiên nhìn Hiên Thừa không giống bạn bè bình thường."
"Con trai với con trai mà thân vậy, dễ bị hiểu lầm lắm."
"Hiên Thừa hiền, coi chừng bị kéo theo mấy chuyện không hay"

Không ai nói thẳng, nhưng Triển Hiên nghe rất rõ.Anh nghe, và Anh tin rằng chỉ cần mình rút lui, Hiên Thừa sẽ không bị tổn thương.

Tan học, Hiên Thừa chạy theo Triển Hiên ở cầu thang.
"Triển Hiên!"
Cậu đưa chai nước ra, giọng quen thuộc:"Cậu lại quên mang nước rồi." Anh nhận lấy, đầu ngón tay lạnh đi."Cảm ơn." Giọng nói xa cách đến mức chính anh cũng thấy xa lạ.Cậu khựng lại.
"Cậu… có chuyện gì với mình à?"
Triển Hiên nhìn xuống bậc thang, rất lâu.
Rồi nói:"Sau này… đừng đi chung với mình nhiều quá." Câu nói nhẹ, nhưng rơi xuống lại nặng nề.
Cậu đứng sững.Tử Du từ phía sau chạy tới, nhìn sắc mặt Hiên Thừa, rồi lại nhìn bóng lưng Triển Hiên rời đi ánh mắt dần trầm xuống.

Điền Lôi đứng ở đầu hành lang, gọi với theo: "Hiên! Chờ tao với!"
Triển Hiên dừng lại một nhịp, nhưng không quay đầu.Anh không phải không muốn ở lại.
Chỉ là anh hiểu rất rõ .Trong thế giới này, có những tình cảm vừa xuất hiện đã bị coi là sai.Và nếu phải chọn, anh thà ngược chính mình,còn hơn để ánh trăng kia bị người đời kéo xuống vũng bùn của định kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store