Tri Du Co Uyen 1001 Cau Chuyen
Tháng Tư 2015"Anh là bác sĩ sao?"Dư Cảnh Thiên mở to mắt, đôi mắt đen sáng, trong veo bất chấp những lớp băng quấn quanh đầu, nhìn chăm chú vào đối phương. "K-Không, tớ không.""Vậy chắc chắn cậu là bạn tớ," Từ Tân Trì nhanh chóng đáp lại, mỉm cười với cậu, và Dư Cảnh Thiên dường như không thể thở được. Chỉ khi Từ Tân Trì hơi cau mày cậu mới nhận ra mình đã vô thức lùi lại, và cậu lắp bắp tìm cớ."Tớ vào ... nhà vệ sinh đây."Một lát sau Tôn Diệc Hàng đã tìm thấy cậu, đá vào mặt trước của cánh cửa, trong khi Dư Cảnh Thiên đang cố gắng hít thở, tâm trí cậu suy sụp và đôi mắt ướt đẫm. Diệc Hàng nhìn cậu, miệng hết mở rồi khép lại trước khi nói, "Bây giờ các bác sĩ đang kiểm tra cậu ấy. Đi thôi.""Cậu ấy quên mất tớ rồi," Dư Cảnh Thiên run rẩy, miệng lẩm bẩm những từ ngữ kì lạ. Tôn Diệc Hàng mở to mắt nhìn cậu, và Cảnh Thiên tự lặp lại với chính mình, mặc dù lần thứ hai không khiến Diệc Hàng hiểu được câu nói hơn. "Cậu ấy đã quên tớ rồi."
- Khi đánh rơi một tách trà xuống đất và nó vỡ tan, việc hàn gắn lại những mảnh vỡ là vô vọng.Các bác sĩ nói với cậu rằng Từ Tân Trì đã mất đi ký ức hai năm. Từ Tân Trì gặp Dư Cảnh Thiên gần hai năm trước, nhưng giờ đây cậu như chưa từng tồn tại trong cuộc đời Từ Tân Trì, tan biến vào hư vô. Dư Cảnh Thiên đã từng nghĩ rằng ngay cả khi Từ Tân Trì rời bỏ cậu, những kỉ niệm của họ vẫn có thể trở nên bất diệt, được lưu giữ ở một góc nào đó trong tâm trí Từ Tân Trì, những mảnh kí ức như báu vật, mang màu hồng và vô cùng tươi sáng, được che giấu khéo léo theo thời gian. Chỉ có điều bây giờ trí nhớ không còn nữa, kho báu bị mất, bị đánh cắp bởi vòng xoáy nghiệt ngã của số phận. Dư Cảnh Thiên đã rơi vào những vết nứt của ký ức Từ Tân Trì, và cậu nằm ở đáy của tất cả, dưới đáy của những cái chạm, nụ hôn vụn vỡ, và những mảnh ghép của tình yêu mong manh tưởng như chết đi sống lại. Chúng không còn quan trọng nữa, đều hỏng hóc, vô giá trị.
-"Chúng ta sống cùng nhau sao?"Dư Cảnh Thiên cứng người trước sự hoài nghi xen lẫn vào giọng điệu của Từ Tân Trì, và cậu thấy cậu ấy lướt mắt qua bộ dạng của mình: giản dị, khiêm tốn, không hấp dẫn đến khó tin."Đúng vậy," cậu trả lời, âm giọng bình bình. "Chúng ta đang sống cùng nhau, tất cả đồ dùng của cậu vẫn còn ở đây.""Tớ hiểu rồi."
-Cậu chào đón Từ Tân Trì trở về nhà của họ, mọi thứ của cả hai được tách biệt cẩn thận, ranh giới rõ ràng, không còn là Cảnh Thiên-và-Tân Trì nữa, mà là Dư Cảnh Thiên và Từ Tân Trì, là những người bạn, những người cùng phòng xa lạ. Mối liên hệ đã bị cắt đứt, tách biệt. Từ Tân Trì nhìn vào tủ chén, vào phòng ngủ dự phòng (bây giờ nó là phòng ngủ của cậu), cười khúc khích khi Rou Rou chồm lên và kéo cậu cúi xuống, liếm khắp mặt cậu. Cậu ngồi xuống ghế và cảm thán."Cảm giác thật quen thuộc," Từ Tân Trì nói với Dư Cảnh Thiên, lịch sự, và xa cách, "Chúng ta sống chung với nhau lâu rồi?"Cảnh Thiên đặt tách trà của mình (một cái mới và không quen thuộc) xuống bàn với một tiếng cạch. Cậu chớp chớp những giọt nước mắt đang chực trào ra bên khóe mắt. "Không lâu," cuối cùng cậu nói, giọng đanh lại. Không đủ lâu, cậu nghĩ, thở ra một cách khó nhọc và quay lại đối mặt với Từ Tân Trì, là cùng một người nhưng mang ký ức khác, mang một tâm trí không còn nghĩ về cậu nữa. "Không lâu một chút nào."Bên trong phòng ngủ của Dư Cảnh Thiên (-và-Từ Tân Trì), đằng sau cánh cửa đóng kín, là một căn phòng lộn xộn, ngập tràn những hồi ức của tình yêu chỉ còn lại từ một phía, cháy bỏng và nhuốm màu đau thương. Sự tập hợp của những ký ức tàn nhẫn, giống như những mảnh vỡ của tách trà. Ngày mai khi thức giấc, Dư Cảnh Thiên sẽ tự làm đau mình khi cố gắng vứt bỏ những mảnh ký ức của cả hai mà Từ Tân Trì để lại, nước mắt sẽ rơi và trái tim chịu dày vò đau khổ vì những kỷ niệm hạnh phúc.Tháng sáu 2015"Tại sao cậu lại ở trong phòng của tớ?"Từ Tân Trì quay lại, mở to mắt, và Dư Cảnh Thiên băng qua phòng với từng bước nhanh chóng, đứng trước bàn làm việc và khoanh tay, cảm giác như buồn nôn vì sự lo lắng đang chực trào lên cổ họng."Tớ đang tìm Rou Rou," Từ Tân Trì nói, hơi ngượng ngùng, "Tớ nghĩ nó có thể đang ở trong phòng của cậu.""Làm sao cậu có thể vào phòng tớ như vậy?" Dư Cảnh Thiên ngắt lời, sự lo lắng khiến cậu phát điên, "Tớ đã nói với cậu là nó vượt quá giới hạn mà-""Tớ xin lỗi-""Đừng vào phòng tớ nữa," Dư Cảnh Thiên cảnh báo, tay đẩy Từ Tân Trì ra khỏi phòng của mình (và-Tân Trì). Cậu đóng sập cửa lại và tựa lưng trượt xuống sàn. Dư Cảnh Thiên thu đầu gối vào sát ngực. Cậu nhìn khắp căn phòng: những bức tường màu xanh lam cả hai đã dành cả ngày để sơn, những bản phổ nhạc nằm rải rác trên bàn, trên đó có vết bút đánh dấu và hướng dẫn của Từ Tân Trì, còn có chiếc giường cỡ lớn, cậu khó nhọc hít một hơi thật sâu. Những bức tường dường như sụp đổ xuống xung quanh cậu. Không gian này từng là tất cả, nhưng giờ đây không còn nghĩa lí gì với cậu nữa rồi.
-"Tớ nhìn thấy phổ nhạc trên bàn của cậu.""Đúng vậy,""Tchaikovsky's Piano Concerto No.1 là bản nhạc yêu thích của tớ, cậu biết không," Từ Tân Trì cười rạng rỡ với cậu.Tớ biết. Dư Cảnh Thiên thầm nghĩ, mỉm cười yếu ớt với Tân Trì, "Vậy ư.""Cậu nhất định phải chơi cho tớ nghe nhé.""Uhm ... nhất định, vào một ngày nào đó."
-"Tại sao cậu không nói với cậu ấy rằng hai người đang hẹn hò?" Tôn Diệc Hàng hỏi một cách ảm đạm, đá vào ghế của Dư Cảnh Thiên khi cậu đang chơi đàn (Bản Sonata in A Minor, First Movement của Schubert. Nghe có vẻ như một ngày đầy gió, tăm tối trước cơn bão, và Dư Cảnh Thiên lơ đãng nhìn ngón tay của mình lướt trên phím đàn). "Nhìn cậu đi loanh quanh với vẻ đau khổ thế này khiến tớ phát điên lên mất !""Không," Dư Cảnh Thiên lơ đãng nói. Phải lớn hơn, cậu nghĩ, âm của piano. Và phải nhẹ nhàng hơn, tại khúc này."Tại sao không?" Tôn Diệc Hàng gầm gừ, sự hoài nghi và bực tức tuôn ra từ giọng điệu, "Tớ không hiểu, nếu cậu đau lòng vì cậu ấy không biết cậu là ai thì chỉ việc -"Tiếng piano chậm lại, sự im lặng đột ngột khiến không gian trở nên ngột ngạt. Dư Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào các phím đàn đen trắng, và bàn tay của mình, cố gắng tìm câu chữ. "Tớ không muốn -" cậu lắc đầu. "Tiểu Trì và tớ- chúng tớ ở bên nhau bởi vì đó chỉ là một sự trùng hợp.""Hả?""Tớ không đặc biệt, không một điểm nào cả," Dư Cảnh Thiên nuốt khan. "Tớ không muốn ép Tiểu Trì quay lại với mối quan hệ với tớ chỉ vì chúng tớ đã ở bên nhau trước đây.""Nói với cậu ấy không có nghĩa là ép cậu ấy vào mối quan hệ với cậu-""Nhưng tớ sợ," Dư Cảnh Thiên cướp lời, "Tớ sợ, Diệc Hàng. Nếu tớ nói ra, cậu ấy sẽ không tin tớ. Hoặc ... nếu cậu ấy tin tớ, và nói với tớ rằng cậu ấy không muốn tớ nữa. Tớ phải làm gì đây nếu điều đó xảy ra?" Dư Cảnh Thiên ngồi đó, lưng còng xuống, đôi vai như những ngôi nhà mệt mỏi bên bờ sụp đổ. Nó làm Diệc Hàng sợ, chỉ một chút thôi, nhưng dù sao thì cậu ấy cũng muốn thúc đẩy người bạn này."Cho nên, cậu thà lánh đi. Như thế này sao.""Tớ muốn bảo vệ những gì chúng tớ đã có," Dư Cảnh Thiên nói khẽ, và cậu nhìn lên, đôi mắt mở to đầy vẻ khẩn thiết, tuyệt vọng tìm kiếm sự hồi đáp "Tớ có sai không? Vì muốn Tiểu Trì tìm đường quay lại với tớ thay vì vạch ra con đường cho cậu ấy? Điều đó có sai không?""Tớ không nghĩ cậu sai, tớ chỉ nghĩ cậu là tên ngốc. Làm sao cậu ấy biết mà làm thế, trong khi cậu ấy thậm chí không biết cậu từng ở đó?
-"Này, Từ Tân Trì.""Vâng, Tiểu Thiên?" Từ Tân Trì đáp một cách dễ chịu, lùi lại khỏi nơi mà cậu đang chỉnh sửa phổ nhạc của mình, bàn chân ngồi khoanh lại. Dư Cảnh Thiên cắn môi, và nghĩ về những gì Diệc Hàng nói: cậu ấy cần biết cậu ở đó."Cậu có muốn - cậu có muốn chơi một đoạn cùng nhau không?""Đoạn nào thế?"Dư Cảnh Thiên không nói lời nào, đưa qua một bản phổ, và Từ Tân Trì lướt qua tiêu đề. "A, đây là một bản đẹp.""Thế cậu sẽ...""Lúc khác chơi đi!" Từ Tân Trì mỉm cười với cậu, và sau đó nụ cười của cậu ấy chuyển sang một chút ngượng ngùng, kín đáo. Dư Cảnh Thiên cảm thấy sự sợ hãi làm ruột gan cậu quặn thắt. "Hôm nay tớ có một cuộc hẹn.""Ồ." Dư Cảnh Thiên nhìn xuống bản phổ, Introduction and Rondo Capriccioso của Saint Saëns, khi Từ Tân Trì ấn nó lại vào tay mình, và cố gắng mỉm cười. "Thế thì chúc vui vẻ nhé.""Tớ sẽ," Từ Tân Trì gật gù, nụ cười vẫn như vậy nở trên miệng, và Dư Cảnh Thiên cố gắng ổn định cảm xúc, giữ cho bản thân khỏi vỡ vụn thành từng mảnh. Nụ cười này không dành cho mày. "Cậu ổn chứ, Tiểu Thiên?""Tớ ổn," Dư Cảnh Thiên nói, cố gắng không nghẹn lời. "Ổn mà."Tháng Tám 2015"Dư Cảnh Thiên!"Dư Cảnh Thiên phớt lờ cậu ấy, tiếp tục đánh một cách điên cuồng, những ngón tay của cậu di chuyển lên xuống những phím đàn màu đen, những âm thanh gần như phát cuồng và hoang dại. Một kẻ mang theo tâm trí ương ngạnh và chơi một bản nhạc có cấu trúc chặt chẽ."Dư Cảnh Thiên, dừng lại."Dư Cảnh Thiên tiếp tục phớt lờ Thập Thất cho đến khi Thập Thất tiến tới và nắm lấy tay cậu. Cậu cuối cùng cũng nhìn lên, mắt mở to. Thập Thất nuốt nước bọt nhìn Cảnh Thiên mang dáng vẻ lạc lõng, đau khổ, và cảm thấy căm phẫn Từ Tân Trì. Cậu nhanh chóng gạt điều đó sang một bên, siết chặt tay Dư Cảnh Thiên hơn."Hãy nghỉ ngơi đi, Tiểu Thiên.""Cậu ấy lại đến chỗ cô ấy," Dư Cảnh Thiên lẩm bẩm, nhưng cậu không cố rút tay ra, nhìn chằm chằm vào nơi ngón tay mình đang được giữ trong tay Thập Thất. "Đến nhà Yuriko.""Cổ tay của cậu chắc chắn đang đau. Làm việc quá sức rất nguy hiểm, Tiểu Thiên, cậu biết điều đó mà."Dư Cảnh Thiên lắc đầu và đặt tay lại vào cây đàn piano, ngay cả khi chúng đang run rẩy. Cậu bắt đầu một bản nhạc, buộc các ngón tay phải di chuyển."Cậu ấy không ở đây để lắng nghe Tchaikovsky của cậu," Thập Thất nói nhỏ, "ngay cả khi cậu đang làm hỏng cổ tay của mình bằng cách dày vò nó như vậy." Âm thanh dần dừng lại. Một sự im lặng đến đau đớn. Những nốt nhạc tuyệt vọng dường như vẫn đọng lại, giễu cợt. Dư Cảnh Thiên nắm chặt tay mình thành nắm đấm đến nỗi cơn đau khiến cậu cảm thấy rùng mình.Một khoảng lặng kéo dài, chỉ bị phá vỡ bởi hơi thở nặng nề của Dư Cảnh Thiên. "Thôi nào, tớ sẽ làm đồ ăn cho cậu."
-Có mùi vị của đôi môi Từ Tân Trì, ngọt ngào và hoang dại, Từ Tân Trì đã bật cười trước vẻ mặt của cậu, và hôn cậu một lần nữa. Bàn tay cậu ấy, ấm áp và giữ chặt sau đầu Dư Cảnh Thiên. Thiên Thiên, cậu ấy đã nói, nở nụ cười mà Cảnh Thiên yêu thích, đừng chơi Tchaikovsky với ai khác, được chứ? Nó là của chúng ta.Dư Cảnh Thiên vụt mở to mắt, nhìn lên trần nhà, khóe mắt ươn ướt. Một mình nằm trên giường của họ, với tận cùng của giấc mơ trôi đang trôi đi như làn khói, thật viển vông.
-Dư Cảnh Thiên đứng trong căn hộ của Yuriko, đắt tiền và ấm cúng, và ghi nhận sự hiện diện vô hình của Từ Tân Trì trong ngôi nhà của cô: áo len của cậu ấy, được treo lơ lửng trên ghế sofa, hai đôi giày sản xuất tại Ý của cậu ấy, được đặt gọn gàng trong giá giày. Chiếc vĩ cầm trong hộp đựng của nó, bên cạnh là một chiếc piano thẳng đứng. Một cánh cửa đang đóng, như muốn giữ những sinh mệnh quấn quít yêu nhau, khỏi những ánh mắt hiếu kì. Mùi vị của hạnh phúc gia đình xâm chiếm nơi đây, như thể đến từ căn hộ của riêng cậu."Ah, Tony, xin lỗi! Từ Tân Trì vừa ra ngoài mua rượu cho chúng ta, cậu ấy sẽ về sớm thôi." Yuriko mỉm cười với cậu, khi cô đang sắp xếp dao và nĩa cho ba người, và Dư Cảnh Thiên điểm qua người cô: mái tóc đen dài, buông thẳng xõa ngang lưng, đôi mắt màu cà phê sáng, nụ cười hơi nhếch nhưng dễ mến, những ngón tay dài và thanh thoát, một chút của vết bầm tím ló ra từ cổ áo sơ mi của cô. Dư Cảnh Thiên cười đáp lại, một nụ cười mà cậu không cảm thấy thật, và chỉ về phía cây đàn piano."Tớ có thể không?""Tất nhiên!" Cô nói ngay lập tức, "cứ tự nhiên.", rồi biến mất trở lại vào trong bếp, và Dư Cảnh Thiên ngồi trên cây đàn piano. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu để ngón tay của mình chơi đùa. Tiềm thức của cậu chế nhạo cậu; những ngón tay cậu chơi những nốt nhạc nhẹ nhàng, lặng lẽ, chán chường và tuyệt vọng.Cậu chỉ để ý thấy Từ Tân Trì và Yuriko đứng bên cạnh cây đàn piano khi cậu dừng lại. Cậu nhìn lên và đỏ mặt, trong khi Yuriko vỗ tay, ngưỡng mộ, Từ Tân Trì làm theo cô ấy, đôi mắt của cậu ấy trở nên sắc bén."Chopin's Prelude in E Minor. Họ nói rằng nó được gọi là quelles larmes au fond du cloître humide. Sự ngạt thở."Dư Cảnh Thiên phát ra một tiếng hum, có thể hiểu là đang tỏ vẻ xác nhận."Tớ không biết là cậu có thể chơi tốt đến vậy, Tony! Cậu sẽ chơi một bài khác chứ? Tất nhiên là sau bữa tối! Tiểu Trì, cậu có biết Tony có thể chơi tốt đến vậy không?""Không, tớ không biết," Từ Tân Trì trầm giọng, và Dư Cảnh Thiên cứng người lại, nhưng cậu vẫn nhìn sang hướng khác, lo lắng nghịch cổ áo sơ mi của mình. "Tớ không hề nghe thấy cậu ấy chơi đàn ngay cả khi chúng tớ sống cùng nhau.""Cậu đã không ở đó khi tớ chơi," Dư Cảnh Thiên nói với một nụ cười, và ánh mắt của cậu chuyển sang Yuriko, "dù sao thì cậu cũng đang bận."Tháng 12 năm 2015"Tại sao cậu lại tiến thẳng đến hôn nhân? Cậu hầu như không hiểu rõ cô ấy; chỉ mới được vài tháng-""Tớ vừa mới hồi phục sau một vụ tai nạn suýt chết", Từ Tân Trì nghiêm nghị nói, mặc dù đôi mắt cậu ấy lấp lánh tràn đầy sự thích thú, "bệnh tật, và tất cả những điều đó. Tớ đang cố đạt được một cái nhìn mới về cuộc sống!"Tôn Diệc Hàng làm vẻ mặt khó coi và ném phổ nhạc về phía đối phương, cậu tỏ vẻ vẻ bơ phờ và sau đó chỉ ngồi nghịch móng tay, Từ Tân Trì cau mày."Cậu không vui cho tớ sao?""Còn Dư Cảnh Thiên thì sao?" Tôn Diệc Hàng hỏi, ngước nhìn Từ Tân Trì, tức giận một cách kỳ lạ, có chút không tin nổi."Cậu ấy thì sao?""Cậu chưa nói cho cậu ấy biết?""Tớ đã nói với cậu ấy. Cậu ấy chúc mừng tớ, giống như một người bạn tốt vậy," Từ Tân Trì nói thẳng, và Tôn Diệc Hàng mất bình tĩnh."Cậu thật sự vô cảm và là một tên ngốc. Tớ không muốn nhìn thấy cậu," Tôn Diệc Hàng nói, cậu gầm lên một chút ở cuối câu, mặc dù phần lớn cả câu đã được kiềm chế dưới sự bình tĩnh. "Cút ra."Từ Tân Trì đanh mặt lại. "Tớ nghĩ rằng cậu sẽ chúc phúc cho tớ."Tôn Diệc Hàng đưa tay vuốt tóc, bực bội. "Không phải tớ không-, chỉ là-""Là gì? Nó là gì" Từ Tân Trì nói, sau đó bật ra một tiếng cười ngắn, "cậu đang làm cho nó giống như tớ có nghĩa vụ đối với Tiểu Thiên. Tớ muốn kết hôn với ai là việc của tớ, ngay cả khi tớ và Tiểu Thiên thân thiết.""Bởi vì hắn ta là một tên ngốc," Tôn Diệc Hàng lớn giọng, và cậu quắc mắt nhìn Từ Tân Trì. "Cậu ấy quá tốt bụng, và cậu là đồ khốn nạn, Từ Tân Trì."Từ Tân Trì cố nhịn xuống, không cãi lại và xông ra ngoài.
-"Cậu bỏ cuộc rồi," Tôn Diệc hàng gằn giọng với Dư Cảnh Thiên, kéo cổ áo cậu và nheo mắt nhìn. Cảnh Thiên chỉ cúi đầu, và đôi mắt ẩn sau mái tóc. Cậu nhìn chằm chằm vào một điểm nhỏ trên sàn."Tớ không có," cậu nói dối."Vậy thì hãy đi và ngăn cậu ta lại! Cậu ta đang đi quá nhanh, cậu biết điều đó, và cậu thậm chí còn chưa nói với cậu ta-""Tớ không thể," Dư Cảnh Thiên nói, giọng cậu đứt quãng ở nốt cuối, hơi thở hoảng loạn và đau khổ, "Tớ không thể tước đi hạnh phúc của cậu ấy.""Thế còn cậu?" Tôn Diệc hàng hét lên, "Tớ chán ngấy cái trò hi sinh ngu ngốc của cậu, khi cậu trông giống-như-thế-này! Không phải cậu muốn cưới cậu ta sao? Hả?!"Dư Cảnh Thiên không nhìn đối phương, cậu ngồi xuống giường, kéo đầu gối tựa vào ngực. Trong một khoảnh khắc thật dài, chỉ có tiếng thở của cậu và Tôn Diệc Hàng mất kiên nhẫn di chuyển khắp phòng."Nếu cậu không định nói với cậu ấy, tớ sẽ làm vậy," Tôn Diệc Hàng đe dọa. Dư Cảnh Thiên không nói gì cả. Tôn Diệc Hàng hừ một tiếng, và quay đi. Giọng của Dư Cảnh Thiên khiến cậu dừng lại."Hôm đó," Dư Cảnh Thiên nói, giọng nhỏ nhẹ, "hôm đó, khi cậu ấy gặp tai nạn, tớ đã đánh rơi một tách trà xuống sàn sau khi nghe tin.""Hả?""Tớ về nhà sau đó, và tách trà nằm la liệt trên sàn.""Tớ không hiểu những gì cậu đang nói," Tôn Diệc Hàng gằn giọng."Nó vẫn còn vỡ vụn. Tớ đã quên mất nó, và tớ thực sự ngạc nhiên khi thấy chiếc cốc vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà. Tớ, không hiểu sao lại nghĩ rằng, chúng sẽ tự ghép lại với nhau một cách bí ẩn, toàn vẹn và hoàn hảo một lần nữa. Thật ngu ngốc, phải không?""Ừ, thật là ngu ngốc," Tôn Diệc Hàng nói thẳng, "những thứ hỏng hóc không thể tự liền lại được.""Chính xác. Thời gian không thể quay ngược lại. Dù cậu có sửa lại chiếc cốc, nó vẫn sẽ khác. Có thể vẫn còn những mảnh vỡ bị thiếu. Tớ có thể làm gì với những mảnh đó, ngoài việc vứt chúng đi? Cậu hiểu không, Diệc Hàng?"Tháng 1 năm 2016"Tớ sẽ rất vui nếu cậu có thể sử dụng những thứ này," Dư Cảnh Thiên nói, trông cậu trầm lặng, sụp đổ một cách kỳ lạ. Từ Tân Trì nhìn cậu trượt tay xuống dưới bàn. "Chúng là ... chúng ... Tớ đã mua chúng cho một người tớ yêu." Dư Cảnh Thiên lấy hết can đảm nhìn lên, nhưng mắt cậu xa xăm, dán chặt vào một điểm trên vai Từ Tân Trì. "Mọi chuyện không suôn sẻ, nhưng cậu ấy đã khiến tớ rất hạnh phúc." Đôi mắt của cậu nhìn Từ Tân Trì, và có gì đó như là hối hận và đau thương vương trên đường cong của nụ cười. "Cậu là-" Dư Cảnh Thiên có vẻ do dự ở chỗ này, sau đó tiếp tục với một nụ cười khác, "bạn của tớ, và tớ hy vọng cô ấy làm cho cậu hạnh phúc như cậu đã làm cho tớ. Có thể hơi ... hơi quá, nhưng hãy làm ơn."Ánh nắng buổi chiều hắt thành từng đường thẳng trên khuôn mặt Dư Cảnh Thiên, chiếu sáng một nửa khuôn mặt cậu, để lại một bên mắt màu đen sáng, đầu tóc và viền hàm của cậu bị ánh nắng làm mờ. Cậu gần như phát sáng, nhưng cậu chỉ chớp mắt và quay ghế ra khỏi góc chiếu của mặt trời. Dư Cảnh Thiên nhìn xuống bàn và cầm lấy chiếc cốc của mình, đưa nó lên môi. Có điều gì đó buộc Từ Tân Trì phải cầm lấy những chiếc hộp và nhìn chằm chằm vào hai chiếc nhẫn mang phong cách đơn giản, cậu cẩn thận lấy một chiếc ra và giữ nó giữa các ngón tay, nhìn nó lấp lánh dưới ánh nắng chói chang."Trước đây cậu không hề nhắc đến bạn trai," Từ Tân Trì tò mò nói, nghiêng đầu về phía Dư Cảnh Thiên. "Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy?"Dư Cảnh Thiên mím môi, và Từ Tân Trì lùi lại. "À, xin lỗi, cậu không cần phải nói ra -" "Cậu ấy đã rời đi," Dư Cảnh Thiên trầm giọng nói thật ngắn gọn, và Từ Tân Trì hỏi thêm một chút. "Rời đi?""Đúng.""Nếu cậu ấy quay lại với cậu thì sao?"Dư Cảnh Thiên cười, nhưng điều đó làm ngực Từ Tân Trì dấy lên một nỗi khó chịu. Nụ cười không chạm vào đáy mắt cậu ấy, và ánh sáng mặt trời gần như trở nên lạnh lẽo. "Cậu ấy sẽ không," Dư Cảnh Thiên nói, nở một nụ cười đầy vẻ đau đớn với cậu."...Tớ xin lỗi."Cậu xua tay. Cố ý đặt tách trà của mình vào đĩa và nhìn thẳng vào Từ Tân Trì. "Cậu sẽ nhận chúng chứ?"Từ Tân Trì mở miệng, nghĩ cách từ chối, nhưng có gì đó về ánh mắt của Dư Cảnh Thiên, có vẻ trưởng thành hơn vẻ ngoài trẻ trung của cậu ấy, cái cách mím chặt môi như thể nụ cười của cậu ấy có thể che đi dấu hiệu của nỗi thống khổ, thứ đang làm cậu ấy chùn bước. Cậu đột nhiên nhận ra rằng cậu ấy là một điều gì đó rất quý giá, rất thiêng liêng; không phải người mà cậu có thể từ chối. Cậu lướt ngón tay trên chiếc nhẫn vàng mỏng và gật đầu.Một chiếc nhẫn thật vừa vặn với ngón tay của cậu.Tháng 3 năm 2016"Dư Cảnh Thiên, cậu có thể vui lòng chơi cho đám cưới của tớ được không?""Chơi sao, đàn piano?""Đúng vậy!" Từ Tân Trì cười toe toét nhìn cậu. Cậu ấy đang ở đối diện với chiếc ghế bành của cậu, ngồi trên ghế sofa với rất nhiều cuốn tạp chí về đám cưới trải đầy trên bàn, những trang giấy bóng loáng chứa đầy hạnh phúc hôn nhân của các cặp đôi, và tất cả những gì Dư Cảnh Thiên muốn là quét sạch chúng khỏi bàn. "Xin cậu đấy, được không?"Dư Cảnh Thiên ngước nhìn Từ Tân Trì, nghĩ điều này thật tàn nhẫn làm sao, và mỉm cười. "Tất nhiên."Tháng Năm 2016"Tôi thực sự không thể phát biểu," Dư Cảnh Thiên nói với đầu cúi xuống, tỏ vẻ bẽn lẽn, và tự cười vài tiếng, "xin hãy bỏ qua nhé vì cái tật nói lắp kinh khủng của tôi. Thay vào đó, tôi quyết định đàn cho Từ Tân Trì và Yuriko một bản nhạc, như lời chúc phúc của tôi dành cho cuộc hôn nhân của họ. Tôi hy vọng bạn sẽ thích nó."Khi lướt mắt qua Từ Tân Trì và Yuriko trong đám đông, Dư Cảnh Thiên buộc bản thân phải giữ giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười tự nhiên. "Có thể hơi kỳ lạ khi chọn bản nhạc này," Dư Cảnh Thiên ngượng ngùng thừa nhận, "nhưng tôi hy vọng rằng bất chấp tất cả những thử thách và khó khăn song hành với tình yêu, cả hai bạn có thể cùng nhau chiến thắng và vượt qua chúng." Và nó cũng dành cho trái tim tôi, cậu nghĩ, trái tim tội nghiệp và bội tín của tôi. "Đây là Liebesleid, Nỗi buồn tình yêu."Có một tiếng reo hò vang dội khắp phòng, Dư Cảnh Thiên mỉm cười vì vị đắng đọng lại trong miệng và ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại và lắng nghe sự im lặng dần bao trùm, đặt các ngón tay đúng vụ trí và để bản thân bắt đầu chơi.
(Từ Tân Trì cảm thấy có thứ gì đó trong mình vỡ vụn, hơi thở dồn dập trong lồng ngực, tim đập trống rỗng, cùng với cảm giác muốn khóc một cách lạ lùng nhất. Cậu có cảm giác đặc biệt kỳ lạ là cậu đã quên một điều gì đó, một điều gì đó quan trọng, một điều gì đó lớn lao và cậu muốn đứng lên, muốn hỏi chuyện gì, muốn dừng Dư Cảnh Thiên lại- Vợ cậu đưa tay ôm lấy tay cậu và mỉm cười với cậu, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, và tất cả những gì Từ Tân Trì có thể nghĩ là mình mới là người đánh mất thứ gì đó quan trọng, vì vậy tại sao cô ấy lại là người khóc?)Những hợp âm cuối cùng mất dần, và một khoảng lặng kéo dài, Từ Tân Trì không thể nhìn thấy khuôn mặt của Dư Cảnh Thiên, cậu ấy cúi xuống cây đàn piano, tay vẫn đặt những nốt cuối cùng, và đám đông đứng dậy vỗ tay. Dư Cảnh Thiên dường như đang tự kiềm chế bản thân mình, khi đối mặt với đám đông, mắt cậu ấy nhắm nghiền lại, miệng cậu ấy kéo dài thành một nụ cười, như thể điều đó sẽ che giấu những giọt nước mắt đọng trên khóe mi của cậu ấy.
-Dư Cảnh Thiên chơi nhạc cho điệu nhảy đầu tiên của cặp đôi, kiên quyết giữ mắt trên các ngón tay của mình để không phải nhìn thấy điều gì đang khiến đám đông cổ vũ và huýt sáo. (Cậu có thể nhìn thấy điều đó đủ rõ ràng; tâm trí cậu thích thú dày vò cậu. Tay Từ Tân Trì nắm tay cô ấy, tay kia cậu ấy đặt trên lưng cô. Khuôn mặt của họ, đủ gần để thì thầm những điều ngọt ngào, một thế giới mà người ngoài chỉ có thể nhìn vào ghen tị. Nhưng cậu không thấy Từ Tân Trì nhìn chằm chằm vào cậu từ sau vai Yuriko, khi đang mỉm cười lãng mạn với cô dâu mới của mình). Cậu trốn đi sau điệu nhảy đầu tiên. Thập Thất thấy Dư Cảnh Thiên đang ngồi trên sàn, cách xa sảnh tiệc một chút, hai chân để trước ngực, đầu đặt giữa hai đầu gối, bộ đồ màu xanh nhàu nhĩ không còn ngay ngắn. Cậu chỉ ngồi xuống bên cạnh Dư Cảnh Thiên, không nói một lời, và phải mất một lúc sau Dư Cảnh Thiên mới ngẩng đầu lên và dựa vào bức tường phía sau cậu, mắt nhắm nghiền, nhăn mặt."Đau quá," cuối cùng cậu thì thầm, và đập đầu vào tường, mắt vẫn nhắm nghiền, như thể cậu có thể ngăn nỗi đau bằng cách đập mạnh nó ra khỏi người. "Tớ biết," Thập Thất nói khẽ, và cậu choàng tay qua vai Dư Cảnh Thiên. Cậu ấy đang áp đầu vào cánh tay người bạn thân nhất của mình và thở ra, một hơi thật dài, lớn và như một kẻ già đời. "Cậu rất dũng cảm, Tiểu Thiên. Và cậu cũng rất đáng kinh ngạc." Dư Cảnh Thiên bắt đầu run rẩy, nhưng mắt cậu khô và cổ họng thắt lại với những giọt nước mắt không thể rơi. Cách xa nơi đó một chút, có niềm vui cùng những nụ hôn và Từ Tân Trì đang khiêu vũ với người bạn đời mới của cậu ấy, sẽ trao cô ấy nụ hôn chúc ngủ ngon và cười thật rạng rỡ với cô. Sẽ chơi Tchaikovsky, Beethoven và Mozart cho cô. Không còn Dư Cảnh Thiên và Từ Tân Trì nữa; Dư Cảnh Thiên không còn thứ gì để bám víu nữa, đã lạc ở một nơi nào đó mà cậu gọi là nhà.Cậu không nhận ra rằng mình đã làm ướt vai Thập Thất bằng những giọt nước mắt rơi lặng lẽ, cậu mệt mỏi rồi. Tôn Diệc Hàng đến tham gia cùng họ, ngồi ở phía bên kia của Dư Cảnh Thiên. Ba người họ đều lặng lẽ, với những bộ quần áo nhàu nhĩ và trái tim đầy sự phiền muộn, thê lương.Tháng 8 năm 2016"Chết tiệt, cậu đang chạy trốn hả?" Tôn Diệc Hàng chất vấn, khi cậu đứng giữa căn hộ của Dư Cảnh Thiên, nơi mọi thứ đã được thu dọn gọn gàng và một chiếc vali lớn đang để ở cửa. Căn hộ trống rỗng, khác xa với nơi mà Tôn Diệc Hàng vẫn thường thấy. Cậu trông rất tức giận, và Dư Cảnh Thiên gửi cậu một nụ cười, lục tung tủ lạnh."Muốn uống gì đó không?""Cậu đúng là đồ hèn nhát," cậu ấy gầm gừ, bước nhanh tới gần cậu, như thể cậu ấy sẽ nắm lấy cổ áo sơ mi của Dư Cảnh Thiên, nhưng cậu ấy chỉ đứng đó, khoanh tay trước ngực, và Dư Cảnh Thiên để cửa tủ lạnh tự đóng lại."Tớ nên quay lại," Dư Cảnh Thiên nhìn tủ lạnh và nói, những viên nam châm nhỏ được gắn trên đó một cách ngổn ngang. "Tớ đã không gặp gia đình mình trong 2 năm.""Nhưng cậu đang đóng gói như thể cậu sẽ không trở lại-"Dư Cảnh Thiên không nói gì, và vẫy một lon nước trái cây với Tôn Diệc Hàng."Sẽ không trở lại sao?" Tôn Diệc Hàng lên giọng."Sẽ không.""Tại sao?" Tôn Diệc Hàng hỏi, "có phải vì Từ Tân Trì-""Một phần thôi," Dư Cảnh Thiên đáp, cậu bước đến chiếc ghế dài và ngồi ở đó, "cũng không có lí do gì khiến tớ ở đây. Tớ cũng phải tìm một huấn luyện viên mới, có thể là ở Nhật Bản-""Còn tớ thì sao?" Tôn Diệc Hàng nói một cách gay gắt, buột miệng. "Cậu đã nói rằng cậu sẽ chơi đàn với tớ-""Diệc Hàng- tớ xin lỗi-""Đừng xin lỗi khi cậu không có ý đó, đồ tồi," Tôn Diệc Hàng hét vào mặt cậu, và vẻ mặt Dư Cảnh Thiên gần như sụp đổ. Tôn Diệc Hàng nhìn đi chỗ khác, cảm giác tội lỗi khó chịu vây chặt lấy lậu."Tớ phải ra đi," Dư Cảnh Thiên lặp lại, như một câu thần chú, giống như cậu đã tự nhủ nhiều lần rằng cậu buộc mình phải tin vào điều đó. "Ít nhất, trong một thời gian. Tớ xin lỗi, Diệc Hàng.""Cậu đã nói với Từ Tân Trì chưa?"Dư Cảnh Thiên nhún vai. "Tớ sẽ nhắn tin cho cậu ấy sau.""Tớ không nên nói với cậu điều này," Tôn Diệc Hàng nói, miệng nhếch lên thành một hình thù không rõ, và cậu ấy ngập ngừng trước khi nói, "nhưng cậu ấy đã yêu cầu tớ đưa cho cậu ấy bản ghi âm phần trình diễn của cậu." Như để cho Dư Cảnh Thiên hy vọng, như để níu kéo cậu không rời đi. Dư Cảnh Thiên mở to mắt, cắn chặt môi."Cậu đã làm thế?""Tớ phải làm thế.""Diệc Hàng, tớ đã nói -""Cậu biết đấy Từ Tân Trì thích làm mọi thứ theo cách của cậu ấy," Tôn Diệc Hàng sôi sục, "Tớ không thể ngăn cản cậu ấy!""Cậu đã đưa cho cậu ấy cái gì?"Tôn Diệc Hàng nhìn thẳng vào cậu. "Cậu thực sự chỉ có một bản thu âm. Beethoven's Pathetique. 2nd Movement."Dư Cảnh Thiên thở dài thườn thượt và đưa tay vén tóc. "Tớ không thể làm gì với điều đó," cậu thì thầm, kiên quyết dập tắt mọi cảm giác hy vọng ngu ngốc đang trỗi dậy trong cậu. "Ăn tối nhé, Diệc Hàng?"
-"Cậu thực sự không cần phải đến.""Vớ vẩn! Đó là điều ít nhất tớ có thể làm cho nghệ sĩ dương cầm của mình," Từ Tân Trì nói, nháy mắt và Dư Cảnh Thiên cười với cậu, mắt cậu hướng về nơi tay Từ Tân Trì đang lồng vào tay Yuriko, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Cậu nuốt xuống cơn nghẹn trong cổ họng và quay mặt đi chỗ khác. "Nói đi, Tiểu Thiên, khi cậu quay lại, chúng ta sẽ có một buổi hòa nhạc cùng nhau chứ? Ồ! Chúng ta có thể chơi bài Saint Saëns mà cậu muốn.""Chúng ta sẽ xem xét nếu thời điểm đó đến." Dư Cảnh Thiên nói, vẫn mỉm cười, Yuriko tách mình ra khỏi Từ Tân Trì và vòng tay ôm Dư Cảnh Thiên. Cô ấy thấp hơn cậu một chút, xinh đẹp và tốt bụng, và Dư Cảnh Thiên không muốn nghĩ kỹ về việc cô ấy khác với cậu như thế nào. (Cậu cũng từ chối xem xét những điểm tương đồng.)"Bảo trọng nhé, Tony," cô nói với cậu, "chúng tớ sẽ nhớ cậu!"Dư Cảnh Thiên gật đầu và quay sang Tôn Diệc Hàng, lúc đó đang dẫm lên giày của cậu một cách cáu kỉnh, đẩy một túi bánh mì về phía cậu. "Hãy trở lại sớm, đồ đầu heo." Cậu ấy nổi cáu, Dư Cảnh Thiên mỉm cười, cảm thấy cảm động dâng trào, và ôm Tôn Diệc Hàng, cậu ấy liền hét vào mặt cậu và đẩy cậu ra. Từ Tân Trì và Yuriko cười, Thập Thất vòng tay qua ôm cậu thật chặt."Giữ an toàn, Tiểu Thiên."Dư Cảnh Thiên gật đầu, mỉm cười với cậu ấy, và cậu do dự, liếc nhìn Từ Tân Trì. Thập Thất, vẫn sắc bén như mọi khi, liền gợi ý và vòng qua nắm lấy cánh tay của Tôn Diệc Hàng và Yuriko, nói, "Ah, tớ muốn đi mua đồ ăn! Đi với tớ, cả hai người!" và kéo họ đi.Từ Tân Trì cười khúc khích, Dư Cảnh Thiên nhìn đồng hồ và thì thầm, "Tớ thực sự nên đi đây.""Tớ chỉ muốn nói một điều có được không?" Từ Tân Trì hỏi, và Dư Cảnh Thiên ậm ừ. "Tớ đã nghe bản Beethoven của cậu.""À.""Nó rất hay" Từ Tân Trì nói với cậu, đôi mắt mơ hồ của cậu ấy cố định và nghiêm túc, Dư Cảnh Thiên chớp mắt ngạc nhiên. "Nhưng hãy nhớ đừng lạc lối trong âm nhạc."Dư Cảnh Thiên cứng người, và cậu nhìn chằm chằm vào Từ Tân Trì, đôi mắt mở to. Sau đó, cậu thở ra một hơi, nở một nụ cười nhẹ đầy cam chịu."Trước đây cậu cũng từng nói y như vậy," cậu nói, đột nhiên dạn dĩ hơn hẳn, như thể cuối cùng cũng mở tung cánh cửa bí mật được bảo vệ chặt chẽ của cậu. Từ Tân Trì mở miệng, để hỏi khi nào, và Dư Cảnh Thiên chỉ đơn giản là ngẩng đầu lên, đặt một nụ hôn lên khóe miệng Từ Tân Trì, thật chậm rãi và cuối cùng thì thầm, "hạnh phúc nhé, Từ Tân Trì." Cậu đạp gót đứng thẳng người trở lại, và khẽ mỉm cười với Từ Tân Trì, trước khi đeo túi và biến mất vào sảnh khởi hành.Từ Tân Trì nhấc tay lên và chạm vào chỗ ấm áp mà Dư Cảnh Thiên vừa hôn, nhìn chằm chằm vào nơi cậu ấy biến mất, và cậu cảm thấy sự ấm áp đã lan tỏa khắp người tự khi nào.Tháng 9 năm 2016Từ Tân Trì đang khuấy sữa vào cà phê, nhìn màu trắng tan dần vào màu đen, giống như một vệt thiên thạch băng nhang bầu trời tối đen. Mặt trời chiếu sáng yếu ớt và hầu như không mọc, cậu ngân nga một chút, tâm trí đang ở cách xa ngàn dặm. Nghĩ về giai điệu cứ lởn vởn trong đầu, giai điệu giống như Tchaikovsky, những nốt nhạc nhảy múa và âm thanh rời rạc của một chiếc piano, thật sự bế tắc và khó chịu. Cậu cảm thấy vòng tay ôm quanh eo và hơi ấm trên lưng. "Tiểu Thiên," cậu nói một các hờ hững, "cậu vừa thức dậy à?"Yuriko hơi cứng người lại, nhưng khi Từ Tân Trì quay lại và mỉm cười với cô, cô bối rối, mỉm cười đáp lại, và đánh cắp tách cà phê của cậu ấy.Khi bạn đánh rơi một tách trà, nó sẽ vỡ tan và không tự lành lại được nữa. Khi khuấy sữa vào trà, bạn sẽ không thể tách sữa được nữa, ngay cả khi bạn rút chiếc thìa lại.
-Nếu bạn bị thiếu các mảnh vỡ, hãy cẩn thận với những gì bạn thay thế chúng.Dư Cảnh Thiên cố gắng nhồi nhét những khoảng trống của tình yêu bằng những bản nhạc vô vọng của những nhà soạn nhạc đã mất từ lâu và những bản nhạc vàng không ai nghe. Cuối cùng, khi điều đó thất bại, và khi chiếc giường của cậu trở nên quá lạnh lẽo và rộng lớn để dành cho một người, cậu quay sang tìm kiếm những đôi môi và cơ thể ấm áp của những người xa lạ, kiên quyết đóng chặt những ký ức về Từ Tân Trì vẫn thường xâm nhập tâm trí cậu khi ở bên tình một đêm, vào những ngày xa xôi và mờ mịt. Mảnh ghép mang hình dạng Từ Tân Trì mà cậu còn đang thiếu, một mảnh mà cậu tự cắt đứt, không thể thay thế bằng bất cứ thứ gì khác; mọi thứ và tất cả những gì cậu dùng để vá nó lại, với sự tuyệt vọng, càng ngày càng chỉ khiến trái tim vỡ vụn ra để lộ ra thật nhiều khoảng trống hơn: đây không phải là những gì Từ Tân Trì sẽ làm, Dư Cảnh Thiên ghét những người đàn ông này, nếu là Từ Tân Trì, cậu ấy sẽ chỉ ôm lấy cậu và không nói một lời-Một số mảnh ghép sau cùng vẫn không thể thay thế được.-còn tiếp-(Ai muốn một Happy Ending nào? 🥲)
- Khi đánh rơi một tách trà xuống đất và nó vỡ tan, việc hàn gắn lại những mảnh vỡ là vô vọng.Các bác sĩ nói với cậu rằng Từ Tân Trì đã mất đi ký ức hai năm. Từ Tân Trì gặp Dư Cảnh Thiên gần hai năm trước, nhưng giờ đây cậu như chưa từng tồn tại trong cuộc đời Từ Tân Trì, tan biến vào hư vô. Dư Cảnh Thiên đã từng nghĩ rằng ngay cả khi Từ Tân Trì rời bỏ cậu, những kỉ niệm của họ vẫn có thể trở nên bất diệt, được lưu giữ ở một góc nào đó trong tâm trí Từ Tân Trì, những mảnh kí ức như báu vật, mang màu hồng và vô cùng tươi sáng, được che giấu khéo léo theo thời gian. Chỉ có điều bây giờ trí nhớ không còn nữa, kho báu bị mất, bị đánh cắp bởi vòng xoáy nghiệt ngã của số phận. Dư Cảnh Thiên đã rơi vào những vết nứt của ký ức Từ Tân Trì, và cậu nằm ở đáy của tất cả, dưới đáy của những cái chạm, nụ hôn vụn vỡ, và những mảnh ghép của tình yêu mong manh tưởng như chết đi sống lại. Chúng không còn quan trọng nữa, đều hỏng hóc, vô giá trị.
-"Chúng ta sống cùng nhau sao?"Dư Cảnh Thiên cứng người trước sự hoài nghi xen lẫn vào giọng điệu của Từ Tân Trì, và cậu thấy cậu ấy lướt mắt qua bộ dạng của mình: giản dị, khiêm tốn, không hấp dẫn đến khó tin."Đúng vậy," cậu trả lời, âm giọng bình bình. "Chúng ta đang sống cùng nhau, tất cả đồ dùng của cậu vẫn còn ở đây.""Tớ hiểu rồi."
-Cậu chào đón Từ Tân Trì trở về nhà của họ, mọi thứ của cả hai được tách biệt cẩn thận, ranh giới rõ ràng, không còn là Cảnh Thiên-và-Tân Trì nữa, mà là Dư Cảnh Thiên và Từ Tân Trì, là những người bạn, những người cùng phòng xa lạ. Mối liên hệ đã bị cắt đứt, tách biệt. Từ Tân Trì nhìn vào tủ chén, vào phòng ngủ dự phòng (bây giờ nó là phòng ngủ của cậu), cười khúc khích khi Rou Rou chồm lên và kéo cậu cúi xuống, liếm khắp mặt cậu. Cậu ngồi xuống ghế và cảm thán."Cảm giác thật quen thuộc," Từ Tân Trì nói với Dư Cảnh Thiên, lịch sự, và xa cách, "Chúng ta sống chung với nhau lâu rồi?"Cảnh Thiên đặt tách trà của mình (một cái mới và không quen thuộc) xuống bàn với một tiếng cạch. Cậu chớp chớp những giọt nước mắt đang chực trào ra bên khóe mắt. "Không lâu," cuối cùng cậu nói, giọng đanh lại. Không đủ lâu, cậu nghĩ, thở ra một cách khó nhọc và quay lại đối mặt với Từ Tân Trì, là cùng một người nhưng mang ký ức khác, mang một tâm trí không còn nghĩ về cậu nữa. "Không lâu một chút nào."Bên trong phòng ngủ của Dư Cảnh Thiên (-và-Từ Tân Trì), đằng sau cánh cửa đóng kín, là một căn phòng lộn xộn, ngập tràn những hồi ức của tình yêu chỉ còn lại từ một phía, cháy bỏng và nhuốm màu đau thương. Sự tập hợp của những ký ức tàn nhẫn, giống như những mảnh vỡ của tách trà. Ngày mai khi thức giấc, Dư Cảnh Thiên sẽ tự làm đau mình khi cố gắng vứt bỏ những mảnh ký ức của cả hai mà Từ Tân Trì để lại, nước mắt sẽ rơi và trái tim chịu dày vò đau khổ vì những kỷ niệm hạnh phúc.Tháng sáu 2015"Tại sao cậu lại ở trong phòng của tớ?"Từ Tân Trì quay lại, mở to mắt, và Dư Cảnh Thiên băng qua phòng với từng bước nhanh chóng, đứng trước bàn làm việc và khoanh tay, cảm giác như buồn nôn vì sự lo lắng đang chực trào lên cổ họng."Tớ đang tìm Rou Rou," Từ Tân Trì nói, hơi ngượng ngùng, "Tớ nghĩ nó có thể đang ở trong phòng của cậu.""Làm sao cậu có thể vào phòng tớ như vậy?" Dư Cảnh Thiên ngắt lời, sự lo lắng khiến cậu phát điên, "Tớ đã nói với cậu là nó vượt quá giới hạn mà-""Tớ xin lỗi-""Đừng vào phòng tớ nữa," Dư Cảnh Thiên cảnh báo, tay đẩy Từ Tân Trì ra khỏi phòng của mình (và-Tân Trì). Cậu đóng sập cửa lại và tựa lưng trượt xuống sàn. Dư Cảnh Thiên thu đầu gối vào sát ngực. Cậu nhìn khắp căn phòng: những bức tường màu xanh lam cả hai đã dành cả ngày để sơn, những bản phổ nhạc nằm rải rác trên bàn, trên đó có vết bút đánh dấu và hướng dẫn của Từ Tân Trì, còn có chiếc giường cỡ lớn, cậu khó nhọc hít một hơi thật sâu. Những bức tường dường như sụp đổ xuống xung quanh cậu. Không gian này từng là tất cả, nhưng giờ đây không còn nghĩa lí gì với cậu nữa rồi.
-"Tớ nhìn thấy phổ nhạc trên bàn của cậu.""Đúng vậy,""Tchaikovsky's Piano Concerto No.1 là bản nhạc yêu thích của tớ, cậu biết không," Từ Tân Trì cười rạng rỡ với cậu.Tớ biết. Dư Cảnh Thiên thầm nghĩ, mỉm cười yếu ớt với Tân Trì, "Vậy ư.""Cậu nhất định phải chơi cho tớ nghe nhé.""Uhm ... nhất định, vào một ngày nào đó."
-"Tại sao cậu không nói với cậu ấy rằng hai người đang hẹn hò?" Tôn Diệc Hàng hỏi một cách ảm đạm, đá vào ghế của Dư Cảnh Thiên khi cậu đang chơi đàn (Bản Sonata in A Minor, First Movement của Schubert. Nghe có vẻ như một ngày đầy gió, tăm tối trước cơn bão, và Dư Cảnh Thiên lơ đãng nhìn ngón tay của mình lướt trên phím đàn). "Nhìn cậu đi loanh quanh với vẻ đau khổ thế này khiến tớ phát điên lên mất !""Không," Dư Cảnh Thiên lơ đãng nói. Phải lớn hơn, cậu nghĩ, âm của piano. Và phải nhẹ nhàng hơn, tại khúc này."Tại sao không?" Tôn Diệc Hàng gầm gừ, sự hoài nghi và bực tức tuôn ra từ giọng điệu, "Tớ không hiểu, nếu cậu đau lòng vì cậu ấy không biết cậu là ai thì chỉ việc -"Tiếng piano chậm lại, sự im lặng đột ngột khiến không gian trở nên ngột ngạt. Dư Cảnh Thiên nhìn chằm chằm vào các phím đàn đen trắng, và bàn tay của mình, cố gắng tìm câu chữ. "Tớ không muốn -" cậu lắc đầu. "Tiểu Trì và tớ- chúng tớ ở bên nhau bởi vì đó chỉ là một sự trùng hợp.""Hả?""Tớ không đặc biệt, không một điểm nào cả," Dư Cảnh Thiên nuốt khan. "Tớ không muốn ép Tiểu Trì quay lại với mối quan hệ với tớ chỉ vì chúng tớ đã ở bên nhau trước đây.""Nói với cậu ấy không có nghĩa là ép cậu ấy vào mối quan hệ với cậu-""Nhưng tớ sợ," Dư Cảnh Thiên cướp lời, "Tớ sợ, Diệc Hàng. Nếu tớ nói ra, cậu ấy sẽ không tin tớ. Hoặc ... nếu cậu ấy tin tớ, và nói với tớ rằng cậu ấy không muốn tớ nữa. Tớ phải làm gì đây nếu điều đó xảy ra?" Dư Cảnh Thiên ngồi đó, lưng còng xuống, đôi vai như những ngôi nhà mệt mỏi bên bờ sụp đổ. Nó làm Diệc Hàng sợ, chỉ một chút thôi, nhưng dù sao thì cậu ấy cũng muốn thúc đẩy người bạn này."Cho nên, cậu thà lánh đi. Như thế này sao.""Tớ muốn bảo vệ những gì chúng tớ đã có," Dư Cảnh Thiên nói khẽ, và cậu nhìn lên, đôi mắt mở to đầy vẻ khẩn thiết, tuyệt vọng tìm kiếm sự hồi đáp "Tớ có sai không? Vì muốn Tiểu Trì tìm đường quay lại với tớ thay vì vạch ra con đường cho cậu ấy? Điều đó có sai không?""Tớ không nghĩ cậu sai, tớ chỉ nghĩ cậu là tên ngốc. Làm sao cậu ấy biết mà làm thế, trong khi cậu ấy thậm chí không biết cậu từng ở đó?
-"Này, Từ Tân Trì.""Vâng, Tiểu Thiên?" Từ Tân Trì đáp một cách dễ chịu, lùi lại khỏi nơi mà cậu đang chỉnh sửa phổ nhạc của mình, bàn chân ngồi khoanh lại. Dư Cảnh Thiên cắn môi, và nghĩ về những gì Diệc Hàng nói: cậu ấy cần biết cậu ở đó."Cậu có muốn - cậu có muốn chơi một đoạn cùng nhau không?""Đoạn nào thế?"Dư Cảnh Thiên không nói lời nào, đưa qua một bản phổ, và Từ Tân Trì lướt qua tiêu đề. "A, đây là một bản đẹp.""Thế cậu sẽ...""Lúc khác chơi đi!" Từ Tân Trì mỉm cười với cậu, và sau đó nụ cười của cậu ấy chuyển sang một chút ngượng ngùng, kín đáo. Dư Cảnh Thiên cảm thấy sự sợ hãi làm ruột gan cậu quặn thắt. "Hôm nay tớ có một cuộc hẹn.""Ồ." Dư Cảnh Thiên nhìn xuống bản phổ, Introduction and Rondo Capriccioso của Saint Saëns, khi Từ Tân Trì ấn nó lại vào tay mình, và cố gắng mỉm cười. "Thế thì chúc vui vẻ nhé.""Tớ sẽ," Từ Tân Trì gật gù, nụ cười vẫn như vậy nở trên miệng, và Dư Cảnh Thiên cố gắng ổn định cảm xúc, giữ cho bản thân khỏi vỡ vụn thành từng mảnh. Nụ cười này không dành cho mày. "Cậu ổn chứ, Tiểu Thiên?""Tớ ổn," Dư Cảnh Thiên nói, cố gắng không nghẹn lời. "Ổn mà."Tháng Tám 2015"Dư Cảnh Thiên!"Dư Cảnh Thiên phớt lờ cậu ấy, tiếp tục đánh một cách điên cuồng, những ngón tay của cậu di chuyển lên xuống những phím đàn màu đen, những âm thanh gần như phát cuồng và hoang dại. Một kẻ mang theo tâm trí ương ngạnh và chơi một bản nhạc có cấu trúc chặt chẽ."Dư Cảnh Thiên, dừng lại."Dư Cảnh Thiên tiếp tục phớt lờ Thập Thất cho đến khi Thập Thất tiến tới và nắm lấy tay cậu. Cậu cuối cùng cũng nhìn lên, mắt mở to. Thập Thất nuốt nước bọt nhìn Cảnh Thiên mang dáng vẻ lạc lõng, đau khổ, và cảm thấy căm phẫn Từ Tân Trì. Cậu nhanh chóng gạt điều đó sang một bên, siết chặt tay Dư Cảnh Thiên hơn."Hãy nghỉ ngơi đi, Tiểu Thiên.""Cậu ấy lại đến chỗ cô ấy," Dư Cảnh Thiên lẩm bẩm, nhưng cậu không cố rút tay ra, nhìn chằm chằm vào nơi ngón tay mình đang được giữ trong tay Thập Thất. "Đến nhà Yuriko.""Cổ tay của cậu chắc chắn đang đau. Làm việc quá sức rất nguy hiểm, Tiểu Thiên, cậu biết điều đó mà."Dư Cảnh Thiên lắc đầu và đặt tay lại vào cây đàn piano, ngay cả khi chúng đang run rẩy. Cậu bắt đầu một bản nhạc, buộc các ngón tay phải di chuyển."Cậu ấy không ở đây để lắng nghe Tchaikovsky của cậu," Thập Thất nói nhỏ, "ngay cả khi cậu đang làm hỏng cổ tay của mình bằng cách dày vò nó như vậy." Âm thanh dần dừng lại. Một sự im lặng đến đau đớn. Những nốt nhạc tuyệt vọng dường như vẫn đọng lại, giễu cợt. Dư Cảnh Thiên nắm chặt tay mình thành nắm đấm đến nỗi cơn đau khiến cậu cảm thấy rùng mình.Một khoảng lặng kéo dài, chỉ bị phá vỡ bởi hơi thở nặng nề của Dư Cảnh Thiên. "Thôi nào, tớ sẽ làm đồ ăn cho cậu."
-Có mùi vị của đôi môi Từ Tân Trì, ngọt ngào và hoang dại, Từ Tân Trì đã bật cười trước vẻ mặt của cậu, và hôn cậu một lần nữa. Bàn tay cậu ấy, ấm áp và giữ chặt sau đầu Dư Cảnh Thiên. Thiên Thiên, cậu ấy đã nói, nở nụ cười mà Cảnh Thiên yêu thích, đừng chơi Tchaikovsky với ai khác, được chứ? Nó là của chúng ta.Dư Cảnh Thiên vụt mở to mắt, nhìn lên trần nhà, khóe mắt ươn ướt. Một mình nằm trên giường của họ, với tận cùng của giấc mơ trôi đang trôi đi như làn khói, thật viển vông.
-Dư Cảnh Thiên đứng trong căn hộ của Yuriko, đắt tiền và ấm cúng, và ghi nhận sự hiện diện vô hình của Từ Tân Trì trong ngôi nhà của cô: áo len của cậu ấy, được treo lơ lửng trên ghế sofa, hai đôi giày sản xuất tại Ý của cậu ấy, được đặt gọn gàng trong giá giày. Chiếc vĩ cầm trong hộp đựng của nó, bên cạnh là một chiếc piano thẳng đứng. Một cánh cửa đang đóng, như muốn giữ những sinh mệnh quấn quít yêu nhau, khỏi những ánh mắt hiếu kì. Mùi vị của hạnh phúc gia đình xâm chiếm nơi đây, như thể đến từ căn hộ của riêng cậu."Ah, Tony, xin lỗi! Từ Tân Trì vừa ra ngoài mua rượu cho chúng ta, cậu ấy sẽ về sớm thôi." Yuriko mỉm cười với cậu, khi cô đang sắp xếp dao và nĩa cho ba người, và Dư Cảnh Thiên điểm qua người cô: mái tóc đen dài, buông thẳng xõa ngang lưng, đôi mắt màu cà phê sáng, nụ cười hơi nhếch nhưng dễ mến, những ngón tay dài và thanh thoát, một chút của vết bầm tím ló ra từ cổ áo sơ mi của cô. Dư Cảnh Thiên cười đáp lại, một nụ cười mà cậu không cảm thấy thật, và chỉ về phía cây đàn piano."Tớ có thể không?""Tất nhiên!" Cô nói ngay lập tức, "cứ tự nhiên.", rồi biến mất trở lại vào trong bếp, và Dư Cảnh Thiên ngồi trên cây đàn piano. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu để ngón tay của mình chơi đùa. Tiềm thức của cậu chế nhạo cậu; những ngón tay cậu chơi những nốt nhạc nhẹ nhàng, lặng lẽ, chán chường và tuyệt vọng.Cậu chỉ để ý thấy Từ Tân Trì và Yuriko đứng bên cạnh cây đàn piano khi cậu dừng lại. Cậu nhìn lên và đỏ mặt, trong khi Yuriko vỗ tay, ngưỡng mộ, Từ Tân Trì làm theo cô ấy, đôi mắt của cậu ấy trở nên sắc bén."Chopin's Prelude in E Minor. Họ nói rằng nó được gọi là quelles larmes au fond du cloître humide. Sự ngạt thở."Dư Cảnh Thiên phát ra một tiếng hum, có thể hiểu là đang tỏ vẻ xác nhận."Tớ không biết là cậu có thể chơi tốt đến vậy, Tony! Cậu sẽ chơi một bài khác chứ? Tất nhiên là sau bữa tối! Tiểu Trì, cậu có biết Tony có thể chơi tốt đến vậy không?""Không, tớ không biết," Từ Tân Trì trầm giọng, và Dư Cảnh Thiên cứng người lại, nhưng cậu vẫn nhìn sang hướng khác, lo lắng nghịch cổ áo sơ mi của mình. "Tớ không hề nghe thấy cậu ấy chơi đàn ngay cả khi chúng tớ sống cùng nhau.""Cậu đã không ở đó khi tớ chơi," Dư Cảnh Thiên nói với một nụ cười, và ánh mắt của cậu chuyển sang Yuriko, "dù sao thì cậu cũng đang bận."Tháng 12 năm 2015"Tại sao cậu lại tiến thẳng đến hôn nhân? Cậu hầu như không hiểu rõ cô ấy; chỉ mới được vài tháng-""Tớ vừa mới hồi phục sau một vụ tai nạn suýt chết", Từ Tân Trì nghiêm nghị nói, mặc dù đôi mắt cậu ấy lấp lánh tràn đầy sự thích thú, "bệnh tật, và tất cả những điều đó. Tớ đang cố đạt được một cái nhìn mới về cuộc sống!"Tôn Diệc Hàng làm vẻ mặt khó coi và ném phổ nhạc về phía đối phương, cậu tỏ vẻ vẻ bơ phờ và sau đó chỉ ngồi nghịch móng tay, Từ Tân Trì cau mày."Cậu không vui cho tớ sao?""Còn Dư Cảnh Thiên thì sao?" Tôn Diệc Hàng hỏi, ngước nhìn Từ Tân Trì, tức giận một cách kỳ lạ, có chút không tin nổi."Cậu ấy thì sao?""Cậu chưa nói cho cậu ấy biết?""Tớ đã nói với cậu ấy. Cậu ấy chúc mừng tớ, giống như một người bạn tốt vậy," Từ Tân Trì nói thẳng, và Tôn Diệc Hàng mất bình tĩnh."Cậu thật sự vô cảm và là một tên ngốc. Tớ không muốn nhìn thấy cậu," Tôn Diệc Hàng nói, cậu gầm lên một chút ở cuối câu, mặc dù phần lớn cả câu đã được kiềm chế dưới sự bình tĩnh. "Cút ra."Từ Tân Trì đanh mặt lại. "Tớ nghĩ rằng cậu sẽ chúc phúc cho tớ."Tôn Diệc Hàng đưa tay vuốt tóc, bực bội. "Không phải tớ không-, chỉ là-""Là gì? Nó là gì" Từ Tân Trì nói, sau đó bật ra một tiếng cười ngắn, "cậu đang làm cho nó giống như tớ có nghĩa vụ đối với Tiểu Thiên. Tớ muốn kết hôn với ai là việc của tớ, ngay cả khi tớ và Tiểu Thiên thân thiết.""Bởi vì hắn ta là một tên ngốc," Tôn Diệc Hàng lớn giọng, và cậu quắc mắt nhìn Từ Tân Trì. "Cậu ấy quá tốt bụng, và cậu là đồ khốn nạn, Từ Tân Trì."Từ Tân Trì cố nhịn xuống, không cãi lại và xông ra ngoài.
-"Cậu bỏ cuộc rồi," Tôn Diệc hàng gằn giọng với Dư Cảnh Thiên, kéo cổ áo cậu và nheo mắt nhìn. Cảnh Thiên chỉ cúi đầu, và đôi mắt ẩn sau mái tóc. Cậu nhìn chằm chằm vào một điểm nhỏ trên sàn."Tớ không có," cậu nói dối."Vậy thì hãy đi và ngăn cậu ta lại! Cậu ta đang đi quá nhanh, cậu biết điều đó, và cậu thậm chí còn chưa nói với cậu ta-""Tớ không thể," Dư Cảnh Thiên nói, giọng cậu đứt quãng ở nốt cuối, hơi thở hoảng loạn và đau khổ, "Tớ không thể tước đi hạnh phúc của cậu ấy.""Thế còn cậu?" Tôn Diệc hàng hét lên, "Tớ chán ngấy cái trò hi sinh ngu ngốc của cậu, khi cậu trông giống-như-thế-này! Không phải cậu muốn cưới cậu ta sao? Hả?!"Dư Cảnh Thiên không nhìn đối phương, cậu ngồi xuống giường, kéo đầu gối tựa vào ngực. Trong một khoảnh khắc thật dài, chỉ có tiếng thở của cậu và Tôn Diệc Hàng mất kiên nhẫn di chuyển khắp phòng."Nếu cậu không định nói với cậu ấy, tớ sẽ làm vậy," Tôn Diệc Hàng đe dọa. Dư Cảnh Thiên không nói gì cả. Tôn Diệc Hàng hừ một tiếng, và quay đi. Giọng của Dư Cảnh Thiên khiến cậu dừng lại."Hôm đó," Dư Cảnh Thiên nói, giọng nhỏ nhẹ, "hôm đó, khi cậu ấy gặp tai nạn, tớ đã đánh rơi một tách trà xuống sàn sau khi nghe tin.""Hả?""Tớ về nhà sau đó, và tách trà nằm la liệt trên sàn.""Tớ không hiểu những gì cậu đang nói," Tôn Diệc Hàng gằn giọng."Nó vẫn còn vỡ vụn. Tớ đã quên mất nó, và tớ thực sự ngạc nhiên khi thấy chiếc cốc vỡ thành từng mảnh trên sàn nhà. Tớ, không hiểu sao lại nghĩ rằng, chúng sẽ tự ghép lại với nhau một cách bí ẩn, toàn vẹn và hoàn hảo một lần nữa. Thật ngu ngốc, phải không?""Ừ, thật là ngu ngốc," Tôn Diệc Hàng nói thẳng, "những thứ hỏng hóc không thể tự liền lại được.""Chính xác. Thời gian không thể quay ngược lại. Dù cậu có sửa lại chiếc cốc, nó vẫn sẽ khác. Có thể vẫn còn những mảnh vỡ bị thiếu. Tớ có thể làm gì với những mảnh đó, ngoài việc vứt chúng đi? Cậu hiểu không, Diệc Hàng?"Tháng 1 năm 2016"Tớ sẽ rất vui nếu cậu có thể sử dụng những thứ này," Dư Cảnh Thiên nói, trông cậu trầm lặng, sụp đổ một cách kỳ lạ. Từ Tân Trì nhìn cậu trượt tay xuống dưới bàn. "Chúng là ... chúng ... Tớ đã mua chúng cho một người tớ yêu." Dư Cảnh Thiên lấy hết can đảm nhìn lên, nhưng mắt cậu xa xăm, dán chặt vào một điểm trên vai Từ Tân Trì. "Mọi chuyện không suôn sẻ, nhưng cậu ấy đã khiến tớ rất hạnh phúc." Đôi mắt của cậu nhìn Từ Tân Trì, và có gì đó như là hối hận và đau thương vương trên đường cong của nụ cười. "Cậu là-" Dư Cảnh Thiên có vẻ do dự ở chỗ này, sau đó tiếp tục với một nụ cười khác, "bạn của tớ, và tớ hy vọng cô ấy làm cho cậu hạnh phúc như cậu đã làm cho tớ. Có thể hơi ... hơi quá, nhưng hãy làm ơn."Ánh nắng buổi chiều hắt thành từng đường thẳng trên khuôn mặt Dư Cảnh Thiên, chiếu sáng một nửa khuôn mặt cậu, để lại một bên mắt màu đen sáng, đầu tóc và viền hàm của cậu bị ánh nắng làm mờ. Cậu gần như phát sáng, nhưng cậu chỉ chớp mắt và quay ghế ra khỏi góc chiếu của mặt trời. Dư Cảnh Thiên nhìn xuống bàn và cầm lấy chiếc cốc của mình, đưa nó lên môi. Có điều gì đó buộc Từ Tân Trì phải cầm lấy những chiếc hộp và nhìn chằm chằm vào hai chiếc nhẫn mang phong cách đơn giản, cậu cẩn thận lấy một chiếc ra và giữ nó giữa các ngón tay, nhìn nó lấp lánh dưới ánh nắng chói chang."Trước đây cậu không hề nhắc đến bạn trai," Từ Tân Trì tò mò nói, nghiêng đầu về phía Dư Cảnh Thiên. "Chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy?"Dư Cảnh Thiên mím môi, và Từ Tân Trì lùi lại. "À, xin lỗi, cậu không cần phải nói ra -" "Cậu ấy đã rời đi," Dư Cảnh Thiên trầm giọng nói thật ngắn gọn, và Từ Tân Trì hỏi thêm một chút. "Rời đi?""Đúng.""Nếu cậu ấy quay lại với cậu thì sao?"Dư Cảnh Thiên cười, nhưng điều đó làm ngực Từ Tân Trì dấy lên một nỗi khó chịu. Nụ cười không chạm vào đáy mắt cậu ấy, và ánh sáng mặt trời gần như trở nên lạnh lẽo. "Cậu ấy sẽ không," Dư Cảnh Thiên nói, nở một nụ cười đầy vẻ đau đớn với cậu."...Tớ xin lỗi."Cậu xua tay. Cố ý đặt tách trà của mình vào đĩa và nhìn thẳng vào Từ Tân Trì. "Cậu sẽ nhận chúng chứ?"Từ Tân Trì mở miệng, nghĩ cách từ chối, nhưng có gì đó về ánh mắt của Dư Cảnh Thiên, có vẻ trưởng thành hơn vẻ ngoài trẻ trung của cậu ấy, cái cách mím chặt môi như thể nụ cười của cậu ấy có thể che đi dấu hiệu của nỗi thống khổ, thứ đang làm cậu ấy chùn bước. Cậu đột nhiên nhận ra rằng cậu ấy là một điều gì đó rất quý giá, rất thiêng liêng; không phải người mà cậu có thể từ chối. Cậu lướt ngón tay trên chiếc nhẫn vàng mỏng và gật đầu.Một chiếc nhẫn thật vừa vặn với ngón tay của cậu.Tháng 3 năm 2016"Dư Cảnh Thiên, cậu có thể vui lòng chơi cho đám cưới của tớ được không?""Chơi sao, đàn piano?""Đúng vậy!" Từ Tân Trì cười toe toét nhìn cậu. Cậu ấy đang ở đối diện với chiếc ghế bành của cậu, ngồi trên ghế sofa với rất nhiều cuốn tạp chí về đám cưới trải đầy trên bàn, những trang giấy bóng loáng chứa đầy hạnh phúc hôn nhân của các cặp đôi, và tất cả những gì Dư Cảnh Thiên muốn là quét sạch chúng khỏi bàn. "Xin cậu đấy, được không?"Dư Cảnh Thiên ngước nhìn Từ Tân Trì, nghĩ điều này thật tàn nhẫn làm sao, và mỉm cười. "Tất nhiên."Tháng Năm 2016"Tôi thực sự không thể phát biểu," Dư Cảnh Thiên nói với đầu cúi xuống, tỏ vẻ bẽn lẽn, và tự cười vài tiếng, "xin hãy bỏ qua nhé vì cái tật nói lắp kinh khủng của tôi. Thay vào đó, tôi quyết định đàn cho Từ Tân Trì và Yuriko một bản nhạc, như lời chúc phúc của tôi dành cho cuộc hôn nhân của họ. Tôi hy vọng bạn sẽ thích nó."Khi lướt mắt qua Từ Tân Trì và Yuriko trong đám đông, Dư Cảnh Thiên buộc bản thân phải giữ giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười tự nhiên. "Có thể hơi kỳ lạ khi chọn bản nhạc này," Dư Cảnh Thiên ngượng ngùng thừa nhận, "nhưng tôi hy vọng rằng bất chấp tất cả những thử thách và khó khăn song hành với tình yêu, cả hai bạn có thể cùng nhau chiến thắng và vượt qua chúng." Và nó cũng dành cho trái tim tôi, cậu nghĩ, trái tim tội nghiệp và bội tín của tôi. "Đây là Liebesleid, Nỗi buồn tình yêu."Có một tiếng reo hò vang dội khắp phòng, Dư Cảnh Thiên mỉm cười vì vị đắng đọng lại trong miệng và ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại và lắng nghe sự im lặng dần bao trùm, đặt các ngón tay đúng vụ trí và để bản thân bắt đầu chơi.
(Từ Tân Trì cảm thấy có thứ gì đó trong mình vỡ vụn, hơi thở dồn dập trong lồng ngực, tim đập trống rỗng, cùng với cảm giác muốn khóc một cách lạ lùng nhất. Cậu có cảm giác đặc biệt kỳ lạ là cậu đã quên một điều gì đó, một điều gì đó quan trọng, một điều gì đó lớn lao và cậu muốn đứng lên, muốn hỏi chuyện gì, muốn dừng Dư Cảnh Thiên lại- Vợ cậu đưa tay ôm lấy tay cậu và mỉm cười với cậu, đôi mắt ướt đẫm nước mắt, và tất cả những gì Từ Tân Trì có thể nghĩ là mình mới là người đánh mất thứ gì đó quan trọng, vì vậy tại sao cô ấy lại là người khóc?)Những hợp âm cuối cùng mất dần, và một khoảng lặng kéo dài, Từ Tân Trì không thể nhìn thấy khuôn mặt của Dư Cảnh Thiên, cậu ấy cúi xuống cây đàn piano, tay vẫn đặt những nốt cuối cùng, và đám đông đứng dậy vỗ tay. Dư Cảnh Thiên dường như đang tự kiềm chế bản thân mình, khi đối mặt với đám đông, mắt cậu ấy nhắm nghiền lại, miệng cậu ấy kéo dài thành một nụ cười, như thể điều đó sẽ che giấu những giọt nước mắt đọng trên khóe mi của cậu ấy.
-Dư Cảnh Thiên chơi nhạc cho điệu nhảy đầu tiên của cặp đôi, kiên quyết giữ mắt trên các ngón tay của mình để không phải nhìn thấy điều gì đang khiến đám đông cổ vũ và huýt sáo. (Cậu có thể nhìn thấy điều đó đủ rõ ràng; tâm trí cậu thích thú dày vò cậu. Tay Từ Tân Trì nắm tay cô ấy, tay kia cậu ấy đặt trên lưng cô. Khuôn mặt của họ, đủ gần để thì thầm những điều ngọt ngào, một thế giới mà người ngoài chỉ có thể nhìn vào ghen tị. Nhưng cậu không thấy Từ Tân Trì nhìn chằm chằm vào cậu từ sau vai Yuriko, khi đang mỉm cười lãng mạn với cô dâu mới của mình). Cậu trốn đi sau điệu nhảy đầu tiên. Thập Thất thấy Dư Cảnh Thiên đang ngồi trên sàn, cách xa sảnh tiệc một chút, hai chân để trước ngực, đầu đặt giữa hai đầu gối, bộ đồ màu xanh nhàu nhĩ không còn ngay ngắn. Cậu chỉ ngồi xuống bên cạnh Dư Cảnh Thiên, không nói một lời, và phải mất một lúc sau Dư Cảnh Thiên mới ngẩng đầu lên và dựa vào bức tường phía sau cậu, mắt nhắm nghiền, nhăn mặt."Đau quá," cuối cùng cậu thì thầm, và đập đầu vào tường, mắt vẫn nhắm nghiền, như thể cậu có thể ngăn nỗi đau bằng cách đập mạnh nó ra khỏi người. "Tớ biết," Thập Thất nói khẽ, và cậu choàng tay qua vai Dư Cảnh Thiên. Cậu ấy đang áp đầu vào cánh tay người bạn thân nhất của mình và thở ra, một hơi thật dài, lớn và như một kẻ già đời. "Cậu rất dũng cảm, Tiểu Thiên. Và cậu cũng rất đáng kinh ngạc." Dư Cảnh Thiên bắt đầu run rẩy, nhưng mắt cậu khô và cổ họng thắt lại với những giọt nước mắt không thể rơi. Cách xa nơi đó một chút, có niềm vui cùng những nụ hôn và Từ Tân Trì đang khiêu vũ với người bạn đời mới của cậu ấy, sẽ trao cô ấy nụ hôn chúc ngủ ngon và cười thật rạng rỡ với cô. Sẽ chơi Tchaikovsky, Beethoven và Mozart cho cô. Không còn Dư Cảnh Thiên và Từ Tân Trì nữa; Dư Cảnh Thiên không còn thứ gì để bám víu nữa, đã lạc ở một nơi nào đó mà cậu gọi là nhà.Cậu không nhận ra rằng mình đã làm ướt vai Thập Thất bằng những giọt nước mắt rơi lặng lẽ, cậu mệt mỏi rồi. Tôn Diệc Hàng đến tham gia cùng họ, ngồi ở phía bên kia của Dư Cảnh Thiên. Ba người họ đều lặng lẽ, với những bộ quần áo nhàu nhĩ và trái tim đầy sự phiền muộn, thê lương.Tháng 8 năm 2016"Chết tiệt, cậu đang chạy trốn hả?" Tôn Diệc Hàng chất vấn, khi cậu đứng giữa căn hộ của Dư Cảnh Thiên, nơi mọi thứ đã được thu dọn gọn gàng và một chiếc vali lớn đang để ở cửa. Căn hộ trống rỗng, khác xa với nơi mà Tôn Diệc Hàng vẫn thường thấy. Cậu trông rất tức giận, và Dư Cảnh Thiên gửi cậu một nụ cười, lục tung tủ lạnh."Muốn uống gì đó không?""Cậu đúng là đồ hèn nhát," cậu ấy gầm gừ, bước nhanh tới gần cậu, như thể cậu ấy sẽ nắm lấy cổ áo sơ mi của Dư Cảnh Thiên, nhưng cậu ấy chỉ đứng đó, khoanh tay trước ngực, và Dư Cảnh Thiên để cửa tủ lạnh tự đóng lại."Tớ nên quay lại," Dư Cảnh Thiên nhìn tủ lạnh và nói, những viên nam châm nhỏ được gắn trên đó một cách ngổn ngang. "Tớ đã không gặp gia đình mình trong 2 năm.""Nhưng cậu đang đóng gói như thể cậu sẽ không trở lại-"Dư Cảnh Thiên không nói gì, và vẫy một lon nước trái cây với Tôn Diệc Hàng."Sẽ không trở lại sao?" Tôn Diệc Hàng lên giọng."Sẽ không.""Tại sao?" Tôn Diệc Hàng hỏi, "có phải vì Từ Tân Trì-""Một phần thôi," Dư Cảnh Thiên đáp, cậu bước đến chiếc ghế dài và ngồi ở đó, "cũng không có lí do gì khiến tớ ở đây. Tớ cũng phải tìm một huấn luyện viên mới, có thể là ở Nhật Bản-""Còn tớ thì sao?" Tôn Diệc Hàng nói một cách gay gắt, buột miệng. "Cậu đã nói rằng cậu sẽ chơi đàn với tớ-""Diệc Hàng- tớ xin lỗi-""Đừng xin lỗi khi cậu không có ý đó, đồ tồi," Tôn Diệc Hàng hét vào mặt cậu, và vẻ mặt Dư Cảnh Thiên gần như sụp đổ. Tôn Diệc Hàng nhìn đi chỗ khác, cảm giác tội lỗi khó chịu vây chặt lấy lậu."Tớ phải ra đi," Dư Cảnh Thiên lặp lại, như một câu thần chú, giống như cậu đã tự nhủ nhiều lần rằng cậu buộc mình phải tin vào điều đó. "Ít nhất, trong một thời gian. Tớ xin lỗi, Diệc Hàng.""Cậu đã nói với Từ Tân Trì chưa?"Dư Cảnh Thiên nhún vai. "Tớ sẽ nhắn tin cho cậu ấy sau.""Tớ không nên nói với cậu điều này," Tôn Diệc Hàng nói, miệng nhếch lên thành một hình thù không rõ, và cậu ấy ngập ngừng trước khi nói, "nhưng cậu ấy đã yêu cầu tớ đưa cho cậu ấy bản ghi âm phần trình diễn của cậu." Như để cho Dư Cảnh Thiên hy vọng, như để níu kéo cậu không rời đi. Dư Cảnh Thiên mở to mắt, cắn chặt môi."Cậu đã làm thế?""Tớ phải làm thế.""Diệc Hàng, tớ đã nói -""Cậu biết đấy Từ Tân Trì thích làm mọi thứ theo cách của cậu ấy," Tôn Diệc Hàng sôi sục, "Tớ không thể ngăn cản cậu ấy!""Cậu đã đưa cho cậu ấy cái gì?"Tôn Diệc Hàng nhìn thẳng vào cậu. "Cậu thực sự chỉ có một bản thu âm. Beethoven's Pathetique. 2nd Movement."Dư Cảnh Thiên thở dài thườn thượt và đưa tay vén tóc. "Tớ không thể làm gì với điều đó," cậu thì thầm, kiên quyết dập tắt mọi cảm giác hy vọng ngu ngốc đang trỗi dậy trong cậu. "Ăn tối nhé, Diệc Hàng?"
-"Cậu thực sự không cần phải đến.""Vớ vẩn! Đó là điều ít nhất tớ có thể làm cho nghệ sĩ dương cầm của mình," Từ Tân Trì nói, nháy mắt và Dư Cảnh Thiên cười với cậu, mắt cậu hướng về nơi tay Từ Tân Trì đang lồng vào tay Yuriko, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Cậu nuốt xuống cơn nghẹn trong cổ họng và quay mặt đi chỗ khác. "Nói đi, Tiểu Thiên, khi cậu quay lại, chúng ta sẽ có một buổi hòa nhạc cùng nhau chứ? Ồ! Chúng ta có thể chơi bài Saint Saëns mà cậu muốn.""Chúng ta sẽ xem xét nếu thời điểm đó đến." Dư Cảnh Thiên nói, vẫn mỉm cười, Yuriko tách mình ra khỏi Từ Tân Trì và vòng tay ôm Dư Cảnh Thiên. Cô ấy thấp hơn cậu một chút, xinh đẹp và tốt bụng, và Dư Cảnh Thiên không muốn nghĩ kỹ về việc cô ấy khác với cậu như thế nào. (Cậu cũng từ chối xem xét những điểm tương đồng.)"Bảo trọng nhé, Tony," cô nói với cậu, "chúng tớ sẽ nhớ cậu!"Dư Cảnh Thiên gật đầu và quay sang Tôn Diệc Hàng, lúc đó đang dẫm lên giày của cậu một cách cáu kỉnh, đẩy một túi bánh mì về phía cậu. "Hãy trở lại sớm, đồ đầu heo." Cậu ấy nổi cáu, Dư Cảnh Thiên mỉm cười, cảm thấy cảm động dâng trào, và ôm Tôn Diệc Hàng, cậu ấy liền hét vào mặt cậu và đẩy cậu ra. Từ Tân Trì và Yuriko cười, Thập Thất vòng tay qua ôm cậu thật chặt."Giữ an toàn, Tiểu Thiên."Dư Cảnh Thiên gật đầu, mỉm cười với cậu ấy, và cậu do dự, liếc nhìn Từ Tân Trì. Thập Thất, vẫn sắc bén như mọi khi, liền gợi ý và vòng qua nắm lấy cánh tay của Tôn Diệc Hàng và Yuriko, nói, "Ah, tớ muốn đi mua đồ ăn! Đi với tớ, cả hai người!" và kéo họ đi.Từ Tân Trì cười khúc khích, Dư Cảnh Thiên nhìn đồng hồ và thì thầm, "Tớ thực sự nên đi đây.""Tớ chỉ muốn nói một điều có được không?" Từ Tân Trì hỏi, và Dư Cảnh Thiên ậm ừ. "Tớ đã nghe bản Beethoven của cậu.""À.""Nó rất hay" Từ Tân Trì nói với cậu, đôi mắt mơ hồ của cậu ấy cố định và nghiêm túc, Dư Cảnh Thiên chớp mắt ngạc nhiên. "Nhưng hãy nhớ đừng lạc lối trong âm nhạc."Dư Cảnh Thiên cứng người, và cậu nhìn chằm chằm vào Từ Tân Trì, đôi mắt mở to. Sau đó, cậu thở ra một hơi, nở một nụ cười nhẹ đầy cam chịu."Trước đây cậu cũng từng nói y như vậy," cậu nói, đột nhiên dạn dĩ hơn hẳn, như thể cuối cùng cũng mở tung cánh cửa bí mật được bảo vệ chặt chẽ của cậu. Từ Tân Trì mở miệng, để hỏi khi nào, và Dư Cảnh Thiên chỉ đơn giản là ngẩng đầu lên, đặt một nụ hôn lên khóe miệng Từ Tân Trì, thật chậm rãi và cuối cùng thì thầm, "hạnh phúc nhé, Từ Tân Trì." Cậu đạp gót đứng thẳng người trở lại, và khẽ mỉm cười với Từ Tân Trì, trước khi đeo túi và biến mất vào sảnh khởi hành.Từ Tân Trì nhấc tay lên và chạm vào chỗ ấm áp mà Dư Cảnh Thiên vừa hôn, nhìn chằm chằm vào nơi cậu ấy biến mất, và cậu cảm thấy sự ấm áp đã lan tỏa khắp người tự khi nào.Tháng 9 năm 2016Từ Tân Trì đang khuấy sữa vào cà phê, nhìn màu trắng tan dần vào màu đen, giống như một vệt thiên thạch băng nhang bầu trời tối đen. Mặt trời chiếu sáng yếu ớt và hầu như không mọc, cậu ngân nga một chút, tâm trí đang ở cách xa ngàn dặm. Nghĩ về giai điệu cứ lởn vởn trong đầu, giai điệu giống như Tchaikovsky, những nốt nhạc nhảy múa và âm thanh rời rạc của một chiếc piano, thật sự bế tắc và khó chịu. Cậu cảm thấy vòng tay ôm quanh eo và hơi ấm trên lưng. "Tiểu Thiên," cậu nói một các hờ hững, "cậu vừa thức dậy à?"Yuriko hơi cứng người lại, nhưng khi Từ Tân Trì quay lại và mỉm cười với cô, cô bối rối, mỉm cười đáp lại, và đánh cắp tách cà phê của cậu ấy.Khi bạn đánh rơi một tách trà, nó sẽ vỡ tan và không tự lành lại được nữa. Khi khuấy sữa vào trà, bạn sẽ không thể tách sữa được nữa, ngay cả khi bạn rút chiếc thìa lại.
-Nếu bạn bị thiếu các mảnh vỡ, hãy cẩn thận với những gì bạn thay thế chúng.Dư Cảnh Thiên cố gắng nhồi nhét những khoảng trống của tình yêu bằng những bản nhạc vô vọng của những nhà soạn nhạc đã mất từ lâu và những bản nhạc vàng không ai nghe. Cuối cùng, khi điều đó thất bại, và khi chiếc giường của cậu trở nên quá lạnh lẽo và rộng lớn để dành cho một người, cậu quay sang tìm kiếm những đôi môi và cơ thể ấm áp của những người xa lạ, kiên quyết đóng chặt những ký ức về Từ Tân Trì vẫn thường xâm nhập tâm trí cậu khi ở bên tình một đêm, vào những ngày xa xôi và mờ mịt. Mảnh ghép mang hình dạng Từ Tân Trì mà cậu còn đang thiếu, một mảnh mà cậu tự cắt đứt, không thể thay thế bằng bất cứ thứ gì khác; mọi thứ và tất cả những gì cậu dùng để vá nó lại, với sự tuyệt vọng, càng ngày càng chỉ khiến trái tim vỡ vụn ra để lộ ra thật nhiều khoảng trống hơn: đây không phải là những gì Từ Tân Trì sẽ làm, Dư Cảnh Thiên ghét những người đàn ông này, nếu là Từ Tân Trì, cậu ấy sẽ chỉ ôm lấy cậu và không nói một lời-Một số mảnh ghép sau cùng vẫn không thể thay thế được.-còn tiếp-(Ai muốn một Happy Ending nào? 🥲)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store