Transfic Vmin I Too Used To Be Your Star
2011Jimin đã luôn luôn quan sát Taehyung.Cậu đã làm điều đó suốt những năm tháng cả hai đi học cùng một mái trường. Nhưng cũng chẳng phải điều kì lạ gì. Bởi ở độ tuổi 15, Kim Taehyung dường như nắm cả thế giới trong lòng bàn tay. Cậu ấy cao vượt trội so với bạn bè cùng lứa, rất nổi tiếng, luôn ẩn trong người khả năng hấp dẫn người đối diện. Còn Jimin... ừ thì, Jimin chả là cái thá gì cả, sự thật là vậy đó."Ấy ơi, tớ ngồi chỗ này được không?"Jimin ngước nhìn và thấy Taehyung tay bê khay đồ ăn trưa, nhìn mình tràn đầy mong đợi. "Hửm?" Jimin nhìn ngó xung quanh để xem có phải Taehyung đang nói chuyện với ai đó bên cạnh cậu không. "Chắc vậy, cậu cứ ngồi đi." "Tuyệt!" Taehyung nở một nụ cười hình hộp hết sức quen thuộc. Cậu ấy bắt đầu ngả người vào chiếc ghế bên cạnh. "Nhân tiện, tên tớ là Kim Taehyung." Tớ biết mà, Jimin thầm nghĩ. Cậu luôn ngồi trước mặt tớ trong tiết toán và khiến mắt tớ dán chặt vào phía sau đầu cậu cả buổi sáng."Park Jimin", cậu trả lời."Trông ngon thật đó, Jimin." Taehyung còn chẳng buồn mở miệng hỏi xin khi cậu gắp miếng kimbap từ hộp đồ ăn trưa của Jimin. "Yum!""Ơ-" Jimin vẫn chưa thích nghi lắm với sự tự nhiên này."Đây, đền cho cậu miến trộn của tớ đấy," Taehyung đề xuất. "Món tủ của bà tớ đấy, bà đã làm một hộp ứ nự khi đến Seoul thăm tớ."Cậu ấy rất hồn nhiên đút cho Jimin chỗ miến bằng chính đũa của cậu, và cười toe toét khi đối phương gật đầu tán thưởng."Vì cậu đã ăn miến của bà tớ làm rồi, nên từ bây giờ chúng ta chính thức là bạn nhé", Kim Taehyung dõng dạc tuyên bố."Hả? Được thôi." Jimin đáp, vừa lúng túng vừa vui mừng.Jimin không biết tại sao mà Taehyung lại chọn cậu, trong số tất cả mọi người, để có thể trở thành bạn của cậu ấy. Cậu ấy luôn có những sự lựa chọn hấp dẫn khác xung quanh mình. Nhưng cuối cùng Taehyung đã chọn Jimin. Một Jimin luôn ngại ngùng, nhút nhát, từng tự vấp ngã vì đá phải chân mình và bị bạn bè cùng lớp chế giễu vì chất giọng Busan đặc sệt.2012Jimin vẫn dõi theo Taehyung khi họ cùng thực tập tại Bighit. Cả hai dính lấy nhau như hình với bóng, ban ngày đi học, tan học ở trường thì đi học thêm, sau đó tập nhảy và luyện thanh vào buổi tối. Có vài lần, Taehyung trở về ký túc xá khi kim đồng hồ điểm sang ngày mới, quá mệt mỏi để leo lên giường tầng trên, nên hầu hết những lúc đó cậu ấy sẽ đổ ập cả người lên giường dưới của Jimin. Thành thật mà nói thì ngủ kiểu này quá là chật chội, nhưng Jimin chả để tâm, ngay cả khi Taehyung quấn chặt tứ chi trên người cậu rồi chìm vào giấc ngủ.'Cậu vẫn còn luyện tập à?'Jimin nhắn tin. Hiện tại đã hơn 2 giờ sáng. Những thành viên khác dường như hoàn toàn kiệt sức, cả ký túc xá tràn ngập tiếng ngáy ngủ nhè nhẹ, chỉ riêng giường của Taehyung thì trống trơn. Jimin cố gắng ép mình vào giấc ngủ nhưng cậu nhận ra là không thể. Ở đây không có tiếng giường kêu cọt kẹt của người phía trên khi cậu ấy trở mình, cũng không có hơi thở ấm áp khi cậu ấy ôm chầm lấy cậu lúc ngủ.Điện thoại của cậu rung lên. 'Giáo viên dạy nhảy nói với tớ là tớ không được nghỉ cho đến khi thuộc hết vũ đạo.'Jimin thở dài. Cố gắng đánh gục cơn mệt mỏi, từ từ bò ra khỏi giường, khoác chiếc áo bên ngoài bộ pyjama và đi ra khỏi cửa.Nét rạng rỡ hiện trên khuôn mặt Taehyung khi cậu ấy thấy Jimin xuất hiện trong phòng tập đã an ủi cậu phần nào. Cả hai cùng nhau luyện tập đến tận lúc mặt trời lên, đến mức họ có thể nhảy thật trơn tru vũ đạo trong lúc mơ ngủ."Cảm ơn cậu, Jiminie." Taehyung mở lời khi họ đang ngồi trong một góc ở phòng tập, cố xoa dịu cơn nhức mỏi trên từng thớ cơ. "Cậu đúng là bạn của tớ." "Điều đó có nghĩa là bữa ăn sau đến lượt cậu đãi đúng không?" Jimin trêu chọc.Mặt Taehyung đột ngột bừng sáng. "Hay giờ tụi mình đi ăn vặt đi! Tớ lo hết!"Jimin muốn giảng giải cho Taehyung rằng hai đứa nên cố gắng chợp mắt vài tiếng trước giờ học sáng mai, nhưng cậu đành bỏ cuộc vì đó là Taehyung và Jimin thì không có cách nào từ chối cậu ấy được cả.Và đó là lý do mà hiện tại cả hai đang ở chợ đêm Dongdaemun, lấp đầy bụng bằng món bánh cá khi bầu trời bắt đầu ửng hồng. Nói thật thì cả hai bây giờ trông chả khác gì lũ vô gia cư, hai thằng nhóc tì vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ đi loạng choạng giữa đường cái khi mọi người ở Seoul vẫn còn say giấc nồng. "Lỡ như cả nhóm không thể thành công và Bang-PD quyết định giải tán chúng ta sau vài năm nữa thì sao nhỉ?" Taehyung hỏi bằng dáng vẻ trầm ngâm."Không có chuyện đó đâu." Jimin trả lời chắc nịch. "Chúng ta giỏi thế này thì làm sao thất bại được.""Thì tớ bảo là lỡ như mà?" Taehyung đốp lại.Jimin đột ngột đưa tay vào túi để lần mò, một lát sau cậu lấy ra một sợi chỉ mảnh màu đỏ."Đưa tay cho tớ," cậu nói, và rất nhanh chóng buộc một đầu của sợi chỉ vào cổ tay Taehyung. "Đây nhé.""Gì thế?""Đây gọi là 'một lời hứa'", Jimin giải thích, "Rằng chúng ta nhất định sẽ thành công."Cậu nghĩ rằng Taehyung sẽ đảo mắt và phá ra cười vì trò trẻ con này, nhưng cậu ấy chỉ chạm khẽ vào sợi chỉ đỏ, rồi từ từ đan tay của họ vào nhau."Được thôi. Tớ tin là cậu luôn giữ được lời hứa của bản thân, Jiminie."2016Cậu đã luôn theo dõi Taehyung khi nghe tin bà cậu ấy vừa qua đời. Cậu phát hiện ra rằng nụ cười của Taehyung dần trở nên vô hồn, phát hiện ra rằng Taehyung tập luyện bán mạng trong phòng tập cốt chỉ để quên đi nỗi đau, phát hiện ra rằng tri kỉ của cậu luôn tỏ vẻ lạc quan và mạnh mẽ trước mặt đám đông hâm mộ."Cậu biết không, cậu có thể không cần kìm nén nữa," Jimin thủ thỉ.Hôm ấy vừa tròn 3 ngày kể từ khi Taehyung trở về từ đám tang bà, và cậu ấy hoàn toàn gục ngã. Cậu ấy lẻn vào phòng ngủ của Jimin và Hoseok, khóc đến ướt cả áo và gối cho đến lúc Jimin vỗ về cậu vào giấc ngủ. Hoseok, bằng tất cả sự nhanh nhạy, đã sang phòng Taehyung ngủ cả đêm đó."Cậu sẽ không bỏ tớ chứ?" Taehyung lẩm bẩm, giọng lạc đi vì khóc."Không bao giờ", Jimin chắc nịch.(Taehyung cũng luôn âm thầm quan sát Jimin. Cậu tận mắt chứng kiến cái suy nghĩ phải trở nên thật hoàn hảo dần ăn mòn bạn thân mình tựa như một căn bệnh quái ác. Cậu xót xa chứng kiến việc Jimin suýt bất tỉnh vì làm việc quá sức, cậu ấy bỏ đói bản thân để giảm cân vì nghĩ rằng Jimin hiện tại vẫn chưa đủ gầy và hoàn hảo.Cậu đã nói với Jimin rằng cậu ấy thật hoàn hảo, dù mỗi người đều có những khuyết điểm nhưng trong mắt Taehyung, Jimin có một giọng hát thật đẹp và cơ thể của cậu ấy không hề tệ như cậu ấy nghĩ, Jimin không cần phải cố thay đổi thêm bất cứ điều gì nữa. Dù những lời nói của Taehyung chỉ đi từ tai này lọt qua tai kia nhưng Taehyung vẫn cố khuyên bạn mình hết sức có thể, với hy vọng rằng điều đó có thể trấn an Jimin phần nào, có thể xua bớt những tầng mây đen đang dần bào mòn tinh thần cậu ấy. Bởi vì Jimin đã luôn ở đó vì cậu. Đối với Taehyung, chỉ có 2 chân lý trên cuộc đời này mà cậu dốc lòng tin tưởng: sự luân chuyển của dòng đời, và có Jimin kề cận bên. Đôi khi, cậu ước mình có thể cho đi nhiều hơn những gì cậu có. Taehyung luôn là người nhận lấy nhiều hơn trong mối quan hệ này, và cậu tự hỏi với tất cả tình thương mà mình đặt lên người Jimin, làm sao mà cậu ấy lại không gầy đi được nhỉ?)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store