Transfic Tuong Lam Song Cam
24.Nhìn Kỳ Lộ ngồi lên xe taxi, Hạ Tuấn Lâm mới thấy nhẹ nhõm, tim cậu treo ngược cả một buổi tối, cứ sợ Kỳ Lộ lại nói ra những lời bất ngờ. Cậu vốn chỉ cần thuyết phục bản thân là được rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một quả bom hẹn giờ. Cho dù Kỳ Lộ đảm bảo rằng sẽ không can thiệp quá mức, những cậu vẫn không kìm được sự sợ hãi.Hạ Tuấn Lâm đã từng có tâm lý chờ gặp may, cậu biết rằng, dù cho chính mình bước thêm một bước nữa, mối quan hệ của hai người cũng không đến nỗi sẽ rạn nứt ngay lập tức, cùng lắm chỉ là dần dần xa vời. Nhưng lùi một vạn bước mà nói, ví như có xảy ra kết quả tốt hơn đi nữa, hai người ở bên nhau rồi lại có ai có thể chắc rằng sẽ mãi ở bên nhau chứ? Nếu đã như vậy thì cần gì phải mạo hiểm.Nhưng nói ngàn nói vạn thế nào, ý nghĩ muốn 'đừng để tâm nhiều điều' lắm lúc vẫn sẽ bật ra. So với làm một chuyện hợp lý, con người sẽ giỏi hơn trong việc hợp lý hóa chuyện muốn làm, phải mất hàng nghìn năm để người thích hợp tồn tại trong thế giới tự nhiên, sao có thể dễ dàng đè nén nội tâm một mình.Con người dựa vào đạo lý để sống, không biết là may mắn hay bất hạnh.Sự ấm lên của Song Cẩm không duy trì được bao lâu, đến cuối tháng mười đã triệt để đổi mùa. Cuối tuần, Hạ Tuấn Lâm lôi đồng phục mùa thu dưới đáy tủ ra mang đi giặt, bắt đầu từ tuần sau chắc chắn không còn mặc nổi đồng phục mùa hè nữa rồi."Nghiêm Hạo Tường," Hạ Tuấn Lâm ôm quần áo đến phòng Nghiêm Hạo Tường trước, "đồng phục mùa thu có cần giặt không?""Cần cần cần." Nghiêm Hạo Tường đáp lại liên tục, đồng thời đi đến tủ đồ lật tìm đồng phục của mình.Size đồng phục chia không được rõ ràng lắm, mặc dù cơ thể hai người có sự chênh lệch, nhưng lại chọn cùng một size. Bà cụ tinh tế thêu tên hai người vào phía trong đồng phục, Hạ Tuấn Lâm đem một núi đồ vứt vào máy giặt, chẳng sợ sẽ không phân biệt được.Sau khi dặn dò Nghiêm Hạo Tường một tiếng đồng hồ nữa đi phơi quần áo, Hạ Tuấn Lâm quay người ra sân. Lúc cậu giặt đồ chợt nhận ra nước giặt đã không còn nhiều nữa, phải đi đến chỗ ông Triệu một chuyến.Hạ Tuấn Lâm còn chưa đến gần đã nhận ra tiệm tạp hóa đã đổi sang màn bông chắn gió, sau khi ông Triệu có tuổi, chiếc màn này thay lên ngày càng sớm rồi.Tốn một chút sức lực mới vén được tấm màn dày dặn, Hạ Tuấn Lâm vừa gọi "ông Triệu" vừa đi vào trong. Ông Triệu đặt báo xuống, nhích chiếc kính lão lên trên, híp mắt nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm, "Tiểu Hạ đến rồi à, mua gì đây con?""Nước giặt ạ." Hạ Tuấn Lâm trả lời xong, quen lối đi đến sạp hàng trong cùng. Đồ đạc của tiệm tạp hóa luôn cùng một kiểu, nước giặt năm nào cũng là của một hãng, may là bà cụ không khắt khe về mặt này, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường thì càng không để tâm.Vừa mua nước giặt xong, Hạ Tuấn Lâm ra ngoài liền đụng phải Ngô Lệ. Hẻm chỉ có một con đường như vậy, trốn là không thể nào rồi, cậu hắng giọng nặn ra một nụ cười, chào hỏi, "Dì Ngô."Ngô Lệ có vẻ tâm trạng không tồi, chẳng gọi Hạ Tuấn Lâm bằng những cái tên khó nghe nữa. "Gọi chị," Ngô Lê kẹp giọng trả lời, "ai là dì của mày chứ?"Trời sắp vào cuối thu rồi, nhưng trên người Ngô Lệ vẫn mặc một bộ đồ liền thân màu hồng không tay, phần đùi trống trơ, chân mang một đôi bốt màu đen. Hạ Tuấn Lâm nhìn vào khuôn mặt to trắng như trét sơn của ả, vẫn nhỏ giọng gọi một tiếng chị.Ngô Lệ khinh bỉ hứ nhẹ một tiếng coi như hồi âm, đạp gót lộp cộp lộp cộp đi khỏi hẻm.Hạ Tuấn Lâm cười mỉa may, xách nước giặt về nhà. Cậu tự giễu nghĩ, trong con hẻm này chỉ có hai người phụ nữ được tính là còn trẻ, một người có chút danh tiếng là con gái chú Lưu, một người cay nghiệt chua ngoa là Ngô Lệ, cậu thích phải Nghiêm Hạo Tường có lẽ cũng là chuyện hợp lý thôi.Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn không biết hắn bị so sánh với hai người như vậy, đang đau đầu làm bài tập để ngày mai nộp. Môn tự nhiên còn đỡ, một trang đề cũng chẳng cần viết bao nhiêu chữ, chính trị với ngữ văn viết từng đoạn từng đoạn dài làm khớp tay hắn sưng cả lên.Đến khi khép tờ đề cuối cùng, trời đã tối đen như mực. Gió đêm mang chút ẩm ướt, thổi vào từ cửa sổ làm Nghiêm Hạo Tường hắt xì một cái, hắn vò vò cánh tay, xỏ dép chuẩn bị ra phòng khách rót nước uống.Ly sứ vốn để ở tủ dưới máy lọc nước lúc này không có lấy một cái, Nghiêm Hạo Tường đi ra khỏi phòng khách hỏi Hạ Tuấn Lâm - người đang rửa rau trong sân, "mấy cái ly chỗ máy lọc nước đâu rồi?""Trong tủ diệt khuẩn ở nhà bếp." Hạ Tuấn Lâm không thèm ngẩng đầu đáp. Nước chảy từ vòi ra cũng giảm nhiệt theo, làm Hạ Tuấn Lâm lạnh đến mức đỏ cả đôi bàn tay đang ngâm trong nước."Nước lạnh không?" Nghiêm Hạo Tường lấy ly xong đi đến bên Hạ Tuấn Lâm hỏi, "Cần tôi giúp anh không?"Hạ Tuấn Lâm cầm rổ rau đầy nước lắc qua lắc lại để bớt nước thừa, sau đó đứng dậy trả lời, "Sao em không đợi rau vào nồi rồi hỏi hả?""Vậy đổi đi," Nghiêm Hạo Tường tiếp lời, "anh rửa bát.""Miễn đi." Hạ Tuấn Lâm cầm rổ rau đi vào nhà bếp, cậu ghét nhất phải rửa bát, ghét nhì là phơi quần áo.25.Cơm tối ngày lập đông là món bánh chẻo, phàm là mùa đông, không cần biết là lễ gì, ăn bánh chẻo là đúng rồi.Bà cụ dọn nguyên liệu gói bánh đến phòng khách, ba bà cháu ngồi quây quần bên bàn tự mình làm công việc của mình.Bột được làm nở trước, lúc trộn bột dùng nước ép rau chân vịt thay cho nước thường, xem như là sự quật cường cuối cùng của bà cụ cận lực dưỡng sinh đối với thức ăn nhiều protein và carbs rồi.Bà cụ cán vỏ bánh, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường chịu trách nhiệm gói, vỏ bánh ngày càng nhiều, nhưng bánh chẻo thành hình vẫn chưa đầy một mâm. Tốc độ của Nghiêm Hạo Tường tương đối nhanh, nhân cũng vừa đủ, bánh chẻo làm ra cái nào cũng đầy đặn, phong hiểm rã liền ngay khi vào nồi tương đối cao. Bánh chẻo Hạ Tuấn Lâm gói, mỗi một cái đều hết sức chắc chắn, nhưng tốc độ lại khiến người ta lo lắng."Tay ngốc quá đi," trong lúc cán vỏ, bà cụ ngước lên nhìn hai người, "dạy các cậu gói bánh chẻo từ lúc nhỏ, sao một chút tiến bộ cũng không có.""Nhà mình ít ăn bánh chẻo mà nội," Hạ Tuấn Lâm đáp lời, "khó khăn lắm mới tiến bộ được một chút, chẳng bao lâu thì tay lại sượng rồi.""Tay con không sượng," Nghiêm Hạo Tường nhìn chiếc bánh chẻo trong tay Hạ Tuấn Lâm, "hai phần ba trong này đều là tôi gói, anh chỉ biết lề mề.""Anh gọi là tỉ mỉ," Hạ Tuấn Lâm phản bác nói, "bánh chẻo mà em gói, nấu xong sẽ thành một nồi cháo thịt.""Vậy thì đừng có mang bánh chẻo của anh nấu chung với của tôi" Nghiêm Hạo Tường trả lời, "không thì hời cho anh rồi.""Xìa," Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, dịch bánh chẻo của Nghiêm Hạo Tường ra phía ngoài, "tránh xa anh một chút.""Còn ăn tối nữa hay không?" bà cụ cầm lấy một lớp vỏ gia nhập vào đội ngũ gói bánh.Đến khi trời tối hoàn toàn thì bánh chẻo cuối cùng mới được gói xong, nhân thịt còn dư thì bà cụ thêm vào đó một ít tinh bột, lát nữa sẽ vo viên nấu một nồi canh.Bánh chẻo của Nghiêm Hạo Tường sau khi ra lò vẫn hoàn chỉnh như ban đầu, bà cụ nói có canh thịt viên bí ngô rồi, nên không làm nước súp chẻo nữa, trực tiếp bắt lên nồi hấp là được. Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đua ăn nhiều hơn thường ngày, thứ nhất là vì cảm giác tham dự cao, thứ hai là bà cụ vẫn luôn kiên trì "buổi tối phải ăn giống như ăn mày", bữa tối phần lớn hoặc là đồ chay hoặc là đồ thanh đạm, so ra thì bánh chẻo được xem là 'món lớn' rồi.Sau bữa cơm, Hạ Tuấn Lâm xoa bụng đun thúc Nghiêm Hạo Tường đang ngồi rửa bát, "Nhanh nhanh nhanh, rửa xong đi tản bộ, ăn quá tải rồi.""Cái tật 'mắt to bụng nhỏ' của anh lúc nào mới thay đổi được," Nghiêm Hạo Tường lau chén xong hỏi, "cái bụng chứa được có nửa mâm mà đòi hấp cả mâm.""Nhưng mà anh cũng ăn hết sạch rồi," Hạ Tuấn Lâm nhận lấy chén từ Nghiêm Hạo Tường, để vào tủ diệt khuẩn, "nhanh nhanh nhanh."Lập đông ở Song Cẩm nghiêm túc mà nói thì vẫn giữ nhiệt độ của cuối thu, là thời tiết thích hợp nhất để ra ngoài chạy bộ. Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đi dạo một vòng quanh sông hộ thành, 'khi đực khi cái' trò chuyện."Gần đây sao không thấy Kỳ Lộ nữa," Nghiêm Hạo Tường hỏi Hạ Tuấn Lâm, "lúc trước chẳng phải chị ta cứ đến nhà mình sao?""Có lẽ bận, lớp 12 mà," Hạ Tuấn Lâm trả lời, "cũng có thể quen biết bạn mới rồi, vào học được hai tháng còn gì.""Bạn của chị ta là nam hay nữ nhiều hơn nhỉ?""Nữ.""Khi tiếp xúc với nhau không thấy kì cục hở?""Có gì mà kỳ cục," Hạ Tuấn Lâm tiếp lời, "em cũng thích con gái, em gặp một đứa con gái có thấy kỳ cục không?""Cũng đúng." Nghiêm Hạo Tường ý thức được mình vừa nói xàm, nhanh chóng thay đổi chủ đề, "Tết đến có muốn đi du lịch không? Lúc trước bà nội nói đợi đến cấp ba sẽ cho bọn mình tự ra ngoài chơi.""Để xem sau đi, còn tới hai ba tháng lận mà.""Cũng được," Nghiêm Hạo Tường nói tiếp, "anh nghĩ xong rồi thì nói lại với tôi, năm mới phải đặt khách sạn này nọ trước."Hạ Tuấn Lâm nghe Nghiêm Hạo Tường nói vậy đột nhiên không muốn đi nữa, hai người tự đi xa nhà, sống cùng một căn phòng, gần như là như hình với bóng suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, cậu nghĩ thế nào đều thấy nguy hiểm thế đó - nguồn hiểm nguy là chính mình. Nếu như có thể, cậu tình nguyện mỗi ngày đều được dính với Nghiêm Hạo Tường, nhưng chỉ cần tình cảnh này xuất hiện, mấy ý nghĩ 'đừng để tâm quá nhiều' sẽ chạy khỏi đầu. Đây có lẽ chính là 'được voi đòi tiên', một khi đã lại gần, sẽ không kiềm chế được càng muốn khoảng cách thu nhỏ, thu nhỏ hơn."Năm mới người ở khắp nơi đông kín," Hạ Tuấn Lâm sau khi suy nghĩ kỹ càng rồi nói, "hay là đợi sau này lại tìm thời gian khác đi."----tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store