Transfic Giac X Duong Uyen Hoa X Chuy Huong Mai Nhu Co
Ngoài cổng núi, người người tấp nập qua lại, từng cỗ xe ngựa nối đuôi nhau tiến vào thung lũng. Đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm, Cung Môn tổ chức tuyển chọn tân nương. Những thiếu nữ yểu điệu được đỡ xuống xe, tiến vào khu viện dành riêng cho nữ khách, mang đến sắc đỏ rực rỡ, khiến thung lũng vốn lạnh lẽo nay thêm phần náo nhiệt.Nghe nói cuộc tuyển chọn này nhằm tìm thê tử cho thiếu chủ và các nam tử đến tuổi thành thân trong Cung Môn. Ngoài hai huynh đệ Cung Hoán Vũ và Cung Tử Vũ, Cung Môn còn dự định tuyển thêm một vị trắc phu nhân cho Cung Thượng Giác. Nguyên do là Uyển phu nhân – chính thất của Cung Thượng Giác – đã sống trong cung nhiều năm nhưng vẫn chưa hoài thai. Để bảo đảm huyết mạch Cung Môn kéo dài, họ quyết định nạp thêm một trắc thất.Cung Thượng Giác đang ra ngoài xử lý công việc, không có mặt trong cung, nên việc này đành giao cho Chấp Nhận đại nhân và các trưởng lão sắp xếp. Chỉ có điều, Cung Viễn Chủy – đệ đệ của Cung Thượng Giác – lại chẳng vui vẻ gì. Hắn la lối rằng không cho phép nạp trắc phu nhân, nghe cứ như người ta định cưới vợ cho hắn vậy.Ngoài trời tuyết rơi dày, những cành mai xanh trổ hoa giữa trời đông bị tuyết đè gãy, tựa một bức tường băng ngăn cách hết thảy ồn ào náo nhiệt bên ngoài. Trong phòng, Dương Uyển Hòa lặng lẽ ngồi trước án thư, tỉ mỉ cắt tỉa những nhành mai trong chiếc bình gốm thanh nhã. Căn phòng không đốt đèn, chỉ có ánh tuyết bên ngoài hắt qua lớp cửa sổ bằng lụa, khẽ phác họa đường nét kiều diễm của nàng, đẹp đến mức khiến mọi phong cảnh nhân gian cũng phải lu mờ.“Phu nhân, đại tiểu thư Cung Tử Thương đến.”Lời bẩm còn chưa dứt, bóng dáng Cung Tử Thương đã hối hả bước vào, giật lấy chiếc kéo trong tay nàng rồi trách móc với vẻ giận dữ:“Muội còn có tâm trạng ngồi cắm hoa sao? Đám tân nương kia đã vào viện dành cho khách nữ rồi. Nếu muội không lo giữ vị trí của mình, ta chẳng biết mấy lão già đó sẽ tìm cho Cung Thượng Giác một ả yêu tinh thế nào nữa!”Dương Uyển Hòa bị giật mất kéo nhưng chỉ mỉm cười nhàn nhạt, rót một chén trà thơm đưa cho Cung Tử Thương, giọng ôn hòa:
“Chấp Nhận đại nhân và các trưởng lão chắc chắn đã cân nhắc thấu đáo. Ta có gì mà phải lo lắng chứ?”Cung Tử Thương hớp một ngụm trà, thấy bộ dạng nhàn nhã, điềm nhiên của nàng, bất giác càng thêm bực bội. Địch nhân đã đến tận cửa mà Dương Uyển Hòa vẫn có thể bình thản như vậy!“Muội còn cười được à?”Dương Uyển Hòa vẫn thản nhiên:“Ta đã lớn lên ở Cung Môn, cơ thể vốn chịu ảnh hưởng của độc khí trong thung lũng, từ lâu đã khó lòng mang thai. Cung Môn coi trọng huyết mạch, việc Cung Thượng Giác lấy thêm trắc phu nhân vốn là điều sớm muộn.”So với vẻ bất bình của Cung Tử Thương, Dương Uyển Hòa lại trông bình thản đến lạnh nhạt. Nàng vốn chỉ là món quà liên hôn mà nhà họ Dương đưa vào cung. Việc được làm chính thất của Cung Thượng Giác đã là ân sủng quá lớn, làm sao dám can thiệp vào chuyện nội bộ Cung Môn?Cung Tử Thương hiểu rõ nỗi bất lực này hơn ai hết. Nàng ta cũng lớn lên trong độc chướng, chịu đủ tổn hại, vì thế ngôi vị chủ nhân Thương cung của nàng luôn không vững vàng. Nghĩ vậy, Cung Tử Thương an ủi:“Muội còn trẻ, chỉ cần dưỡng tốt thân thể vẫn còn cơ hội. Cung Viễn Chủy không phải được gọi là ‘thánh thủ’ sao? Muội là tẩu tẩu của nó, nó không tìm cách giúp muội điều dưỡng mới lạ đó!”Lời này tuy có chút vô lý, nhưng rõ ràng là xuất phát từ lòng quan tâm. Dương Uyển Hòa chỉ cười nhẹ, khéo léo gạt đi:
“Viễn Chủy đệ đệ giỏi luyện độc, đừng làm khó hắn vì chuyện khó mang thai của nữ nhân nữa.”Cung Tử Thương bĩu môi không cãi, ngồi yên một lúc rồi lại kéo tay nàng, hào hứng đề nghị:“Muội đi với tỷ đến viện nữ khách xem náo nhiệt đi. Ta còn chưa nhìn xem đám tân nương đó trông thế nào!”“Không phải tuyển cho tỷ, tỷ hứng thú gì chứ?”“Ta đâu cần người ngoài. Ta có Kim Phồn là đủ rồi. Đi xem cho vui thôi mà, coi như giúp Cung Tử Vũ và Cung Hoán Vũ chọn người!”Nhắc đến Kim Phồn, Cung Tử Thương lộ ra vẻ mặt mê đắm, nhưng cũng chẳng quên mục tiêu chính là kéo Dương Uyển Hòa đi xem trò vui.Trong viện nữ khách, một bà mụ lớn tuổi đang nghiêm giọng dạy bảo các thiếu nữ. Đám tân nương đứng thành hàng ngay ngắn, ai cũng xinh đẹp rực rỡ trong bộ giá y đỏ thắm, đẹp hơn cả hoa đào.“Đại tiểu thư, Uyển phu nhân đến!”Nghe tiếng, mọi người đều quay đầu lại. Bà mụ vội hành lễ, rồi giới thiệu:
“Vị này là Thương cung cung chủ, còn đây là phu nhân của Cung Thượng Giác.”Đám tân nương cùng cúi người, đồng thanh:
“Ra mắt đại tiểu thư, ra mắt Uyển phu nhân.”“Không cần đa lễ.”Lúc này, tất cả đều lén quan sát hai người vừa đến. Dù mỗi thiếu nữ trong viện đều là giai nhân xuất sắc, nhưng khi đối diện với Uyển phu nhân, sắc đẹp của họ lập tức lu mờ.Nàng chỉ mặc một bộ y phục xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, mà đã đẹp đến nao lòng. Khuôn mặt như hoa phù dung mới nở, ánh mắt dịu dàng mà trong trẻo, dáng đứng thướt tha giữa nền tuyết trắng, khiến người ta không dám nhìn lâu vì sợ thất thần.Các tân nương cúi đầu, mỗi người mang theo tâm tư riêng. Vừa thầm trầm trồ trước dung mạo của Uyển phu nhân, họ vừa âm thầm nghĩ: nếu nàng đã là nữ chủ nhân của Giác Cung, e rằng khó lòng tranh giành ân sủng. Chi bằng dồn tâm tư vào hai vị công tử còn lại sẽ ổn thỏa hơn.Cung Tử Thương ghé sát tai Dương Uyển Hòa, thì thầm:“Ta đã nói rồi mà, không ai sánh được với muội. Nếu Cung Thượng Giác mà để mắt đến mấy cô này, thì chắc ta phải nghi ngờ mắt hắn có vấn đề rồi!”Dương Uyển Hòa liếc mắt nhìn Cung Tử Thương, thầm hiểu lý do vì sao cô nàng cứ nhất quyết kéo mình đến đây. Thì ra là có ý này. Nàng khẽ kéo tay áo Cung Tử Thương, ra hiệu im lặng. Các tân nương vừa mới vào cốc, bây giờ mà hạ thấp mặt mũi họ ngay thì không hay, dù Cung Tử Thương nói nhỏ nhưng nếu trong số các cô gái ấy có người tinh thông võ nghệ, chắc chắn sẽ nghe thấy.“Các vị cô nương nghe xong lời dạy bảo thì mau về nghỉ ngơi đi. Chúng ta không làm phiền nữa.”Nàng dịu dàng lên tiếng, định rời khỏi viện cùng Cung Tử Thương thì chợt một giọng nữ thanh thoát vang lên từ phía sau:“Uyển phu nhân, xin hãy dừng bước! Tiểu nữ là Thượng Quan Thiển, có chuyện muốn thỉnh giáo phu nhân.”Dương Uyển Hòa khẽ nhướng mày, hướng ánh mắt về phía người vừa lên tiếng. Đó là một thiếu nữ có dung mạo nổi bật, đẹp như hoa lê đọng sương.Nàng mỉm cười nhã nhặn, hỏi:
“Thượng Quan cô nương muốn thỉnh giáo điều gì?”Thượng Quan Thiển nở nụ cười dịu dàng, nhưng lời nói lại mang vẻ thẳng thắn, hơi khiêu khích:“Nghe nói lần tuyển chọn này là để chọn trắc phu nhân cho Cung nhị công tử. Uyển phu nhân là nữ chủ nhân của Giác cung, không biết phu nhân nghĩ công tử sẽ chọn ai?”Lời vừa dứt, mọi người lập tức hít một hơi lạnh. Thiếu nữ này vừa đến đã dám khiêu khích Uyển phu nhân – chính thê của Cung Thượng Giác – phải chăng quá tự tin vào bản thân?Cung Tử Thương lập tức muốn phản bác, nhưng lại bị một bàn tay giữ chặt.Dương Uyển Hòa nhìn thẳng vào ánh mắt Thượng Quan Thiển. Có vẻ cô nương này đến đây là có mục đích rõ ràng. Nàng khẽ mỉm cười, đáp:“Nhị công tử đang ra ngoài, chưa trở về. Thượng Quan cô nương cứ kiên nhẫn chờ thêm vài ngày, rồi sẽ biết kết quả thôi.”Thượng Quan Thiển không buông tha, ánh mắt như sóng nước lướt qua dung nhan diễm lệ của Dương Uyển Hòa, cố ý hỏi tiếp:“Vậy phu nhân cảm thấy, tiểu nữ có cơ hội được chọn không? Dẫu sao… tiểu nữ rất ngưỡng mộ Cung nhị công tử.”Câu nói cuối như tiếng sét giữa trời quang, khiến ai nấy đều kinh ngạc. Trong thâm tâm, họ vừa sợ hãi vừa háo hức chờ xem phản ứng của Uyển phu nhân.Chưa đợi Dương Uyển Hòa trả lời, một giọng nói bỗng vang lên, tràn đầy chế giễu:“Ngươi muốn làm trắc phu nhân của Giác cung? Ngươi cũng xứng sao?”Gương mặt Thượng Quan Thiển lập tức tái đi. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nói.Một bóng đen từ trên mái nhà khẽ đáp xuống, mang theo tiếng chuông khẽ ngân vang, thân ảnh ấy đáp xuống nhẹ nhàng trước mặt mọi người. Gương mặt tuấn mỹ như ngọc hiện ra trước mắt, đôi lông mày hơi nhướng lên khiến hắn mang thêm vài phần tà khí.Nhìn thấy Dương Uyển Hòa, gương mặt lạnh lùng của hắn liền rạng rỡ. Hắn cúi người hành lễ một cách kính cẩn:“Tẩu tẩu.”Dương Uyển Hòa nhíu mày hỏi:
“Viễn Chủy, đệ làm gì trên nóc nhà vậy?”Cung Viễn Chủy khẽ cười, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ chế nhạo:“Đi ngang qua, nghe thấy trong này có tiếng chó sủa, nên vào xem thử.”Những lời này gần như chửi thẳng Thượng Quan Thiển. Khuôn mặt nàng ta tái nhợt, lúng túng không biết phải làm gì.Cung Viễn Chủy lườm nàng ta, giọng đầy khinh thường:
“Không phải ai cũng xứng làm tẩu tẩu của ta.”Đám tân nương đứng xung quanh chỉ dám lặng lẽ nhìn nhau, không ai dám xen vào.Thượng Quan Thiển nghiến răng, ngẩng cao đầu cãi lại:“Công tử nói vậy không khỏi quá chủ quan. Tiểu nữ đã được chọn vào danh sách tân nương, điều đó chứng tỏ tiểu nữ có tư cách trở thành trắc phu nhân của Giác cung. Còn ai sẽ được chọn, vẫn chưa thể khẳng định.”Cung Viễn Chủy lạnh lùng nở nụ cười:
“Người có da mặt dày như cô, mỗi ngày soi gương chắc mất nhiều thời gian lắm nhỉ?”Câu nói này khiến Thượng Quan Thiển không kìm được, nước mắt lập tức dâng đầy khóe mắt. Giọng nàng ta run rẩy:“Công tử, dẫu sao tiểu nữ cũng là thiên kim tiểu thư nhà Thượng Quan. Ngài sỉ nhục tiểu nữ như vậy, đây là cách Cung Môn đối đãi khách nhân hay sao?”Nhìn thấy nàng ta sắp khóc, Cung Viễn Chủy bối rối. Hắn chỉ giỏi mỉa mai chứ không quen đối phó với những thiếu nữ khóc lóc. Hắn bèn quay sang cầu cứu Dương Uyển Hòa.Dương Uyển Hòa bước lên, nhẹ nhàng ngăn Cung Viễn Chủy lại, rồi lấy khăn tay trong tay áo, dịu dàng lau nước mắt cho Thượng Quan Thiển, ôn tồn nói:“Viễn Chủy đệ đệ còn trẻ người non dạ, lỡ lời khiến Thượng Quan cô nương phật ý. Ta thay mặt đệ ấy xin lỗi cô nương.”Thượng Quan Thiển bám lấy cơ hội này, nén nước mắt, khẽ lắc đầu:“Uyển phu nhân quá lời rồi, tiểu nữ không dám.”Dương Uyển Hòa nắm lấy tay nàng, mỉm cười khích lệ:“Thượng Quan cô nương dung mạo kiều diễm, cơ hội được chọn rất lớn. Cứ giữ vững tinh thần, đừng nản lòng.”Thượng Quan Thiển nghe vậy liền khẽ cúi đầu hành lễ, nở nụ cười ẩn ý:“Đa tạ lời chúc của phu nhân. Tiểu nữ xin ghi tạc trong lòng.”Cung Viễn Chủy đứng bên cạnh trông thấy liền nhíu mày, vẻ mặt đầy bất mãn:
“Tẩu tẩu!”Dương Uyển Hòa lườm hắn một cái, ngăn không cho hắn tiếp tục làm loạn. Thấy nàng nghiêm mặt, Cung Viễn Chủy tuy không vui nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ đành im lặng hậm hực.
“Chấp Nhận đại nhân và các trưởng lão chắc chắn đã cân nhắc thấu đáo. Ta có gì mà phải lo lắng chứ?”Cung Tử Thương hớp một ngụm trà, thấy bộ dạng nhàn nhã, điềm nhiên của nàng, bất giác càng thêm bực bội. Địch nhân đã đến tận cửa mà Dương Uyển Hòa vẫn có thể bình thản như vậy!“Muội còn cười được à?”Dương Uyển Hòa vẫn thản nhiên:“Ta đã lớn lên ở Cung Môn, cơ thể vốn chịu ảnh hưởng của độc khí trong thung lũng, từ lâu đã khó lòng mang thai. Cung Môn coi trọng huyết mạch, việc Cung Thượng Giác lấy thêm trắc phu nhân vốn là điều sớm muộn.”So với vẻ bất bình của Cung Tử Thương, Dương Uyển Hòa lại trông bình thản đến lạnh nhạt. Nàng vốn chỉ là món quà liên hôn mà nhà họ Dương đưa vào cung. Việc được làm chính thất của Cung Thượng Giác đã là ân sủng quá lớn, làm sao dám can thiệp vào chuyện nội bộ Cung Môn?Cung Tử Thương hiểu rõ nỗi bất lực này hơn ai hết. Nàng ta cũng lớn lên trong độc chướng, chịu đủ tổn hại, vì thế ngôi vị chủ nhân Thương cung của nàng luôn không vững vàng. Nghĩ vậy, Cung Tử Thương an ủi:“Muội còn trẻ, chỉ cần dưỡng tốt thân thể vẫn còn cơ hội. Cung Viễn Chủy không phải được gọi là ‘thánh thủ’ sao? Muội là tẩu tẩu của nó, nó không tìm cách giúp muội điều dưỡng mới lạ đó!”Lời này tuy có chút vô lý, nhưng rõ ràng là xuất phát từ lòng quan tâm. Dương Uyển Hòa chỉ cười nhẹ, khéo léo gạt đi:
“Viễn Chủy đệ đệ giỏi luyện độc, đừng làm khó hắn vì chuyện khó mang thai của nữ nhân nữa.”Cung Tử Thương bĩu môi không cãi, ngồi yên một lúc rồi lại kéo tay nàng, hào hứng đề nghị:“Muội đi với tỷ đến viện nữ khách xem náo nhiệt đi. Ta còn chưa nhìn xem đám tân nương đó trông thế nào!”“Không phải tuyển cho tỷ, tỷ hứng thú gì chứ?”“Ta đâu cần người ngoài. Ta có Kim Phồn là đủ rồi. Đi xem cho vui thôi mà, coi như giúp Cung Tử Vũ và Cung Hoán Vũ chọn người!”Nhắc đến Kim Phồn, Cung Tử Thương lộ ra vẻ mặt mê đắm, nhưng cũng chẳng quên mục tiêu chính là kéo Dương Uyển Hòa đi xem trò vui.Trong viện nữ khách, một bà mụ lớn tuổi đang nghiêm giọng dạy bảo các thiếu nữ. Đám tân nương đứng thành hàng ngay ngắn, ai cũng xinh đẹp rực rỡ trong bộ giá y đỏ thắm, đẹp hơn cả hoa đào.“Đại tiểu thư, Uyển phu nhân đến!”Nghe tiếng, mọi người đều quay đầu lại. Bà mụ vội hành lễ, rồi giới thiệu:
“Vị này là Thương cung cung chủ, còn đây là phu nhân của Cung Thượng Giác.”Đám tân nương cùng cúi người, đồng thanh:
“Ra mắt đại tiểu thư, ra mắt Uyển phu nhân.”“Không cần đa lễ.”Lúc này, tất cả đều lén quan sát hai người vừa đến. Dù mỗi thiếu nữ trong viện đều là giai nhân xuất sắc, nhưng khi đối diện với Uyển phu nhân, sắc đẹp của họ lập tức lu mờ.Nàng chỉ mặc một bộ y phục xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, mà đã đẹp đến nao lòng. Khuôn mặt như hoa phù dung mới nở, ánh mắt dịu dàng mà trong trẻo, dáng đứng thướt tha giữa nền tuyết trắng, khiến người ta không dám nhìn lâu vì sợ thất thần.Các tân nương cúi đầu, mỗi người mang theo tâm tư riêng. Vừa thầm trầm trồ trước dung mạo của Uyển phu nhân, họ vừa âm thầm nghĩ: nếu nàng đã là nữ chủ nhân của Giác Cung, e rằng khó lòng tranh giành ân sủng. Chi bằng dồn tâm tư vào hai vị công tử còn lại sẽ ổn thỏa hơn.Cung Tử Thương ghé sát tai Dương Uyển Hòa, thì thầm:“Ta đã nói rồi mà, không ai sánh được với muội. Nếu Cung Thượng Giác mà để mắt đến mấy cô này, thì chắc ta phải nghi ngờ mắt hắn có vấn đề rồi!”Dương Uyển Hòa liếc mắt nhìn Cung Tử Thương, thầm hiểu lý do vì sao cô nàng cứ nhất quyết kéo mình đến đây. Thì ra là có ý này. Nàng khẽ kéo tay áo Cung Tử Thương, ra hiệu im lặng. Các tân nương vừa mới vào cốc, bây giờ mà hạ thấp mặt mũi họ ngay thì không hay, dù Cung Tử Thương nói nhỏ nhưng nếu trong số các cô gái ấy có người tinh thông võ nghệ, chắc chắn sẽ nghe thấy.“Các vị cô nương nghe xong lời dạy bảo thì mau về nghỉ ngơi đi. Chúng ta không làm phiền nữa.”Nàng dịu dàng lên tiếng, định rời khỏi viện cùng Cung Tử Thương thì chợt một giọng nữ thanh thoát vang lên từ phía sau:“Uyển phu nhân, xin hãy dừng bước! Tiểu nữ là Thượng Quan Thiển, có chuyện muốn thỉnh giáo phu nhân.”Dương Uyển Hòa khẽ nhướng mày, hướng ánh mắt về phía người vừa lên tiếng. Đó là một thiếu nữ có dung mạo nổi bật, đẹp như hoa lê đọng sương.Nàng mỉm cười nhã nhặn, hỏi:
“Thượng Quan cô nương muốn thỉnh giáo điều gì?”Thượng Quan Thiển nở nụ cười dịu dàng, nhưng lời nói lại mang vẻ thẳng thắn, hơi khiêu khích:“Nghe nói lần tuyển chọn này là để chọn trắc phu nhân cho Cung nhị công tử. Uyển phu nhân là nữ chủ nhân của Giác cung, không biết phu nhân nghĩ công tử sẽ chọn ai?”Lời vừa dứt, mọi người lập tức hít một hơi lạnh. Thiếu nữ này vừa đến đã dám khiêu khích Uyển phu nhân – chính thê của Cung Thượng Giác – phải chăng quá tự tin vào bản thân?Cung Tử Thương lập tức muốn phản bác, nhưng lại bị một bàn tay giữ chặt.Dương Uyển Hòa nhìn thẳng vào ánh mắt Thượng Quan Thiển. Có vẻ cô nương này đến đây là có mục đích rõ ràng. Nàng khẽ mỉm cười, đáp:“Nhị công tử đang ra ngoài, chưa trở về. Thượng Quan cô nương cứ kiên nhẫn chờ thêm vài ngày, rồi sẽ biết kết quả thôi.”Thượng Quan Thiển không buông tha, ánh mắt như sóng nước lướt qua dung nhan diễm lệ của Dương Uyển Hòa, cố ý hỏi tiếp:“Vậy phu nhân cảm thấy, tiểu nữ có cơ hội được chọn không? Dẫu sao… tiểu nữ rất ngưỡng mộ Cung nhị công tử.”Câu nói cuối như tiếng sét giữa trời quang, khiến ai nấy đều kinh ngạc. Trong thâm tâm, họ vừa sợ hãi vừa háo hức chờ xem phản ứng của Uyển phu nhân.Chưa đợi Dương Uyển Hòa trả lời, một giọng nói bỗng vang lên, tràn đầy chế giễu:“Ngươi muốn làm trắc phu nhân của Giác cung? Ngươi cũng xứng sao?”Gương mặt Thượng Quan Thiển lập tức tái đi. Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nói.Một bóng đen từ trên mái nhà khẽ đáp xuống, mang theo tiếng chuông khẽ ngân vang, thân ảnh ấy đáp xuống nhẹ nhàng trước mặt mọi người. Gương mặt tuấn mỹ như ngọc hiện ra trước mắt, đôi lông mày hơi nhướng lên khiến hắn mang thêm vài phần tà khí.Nhìn thấy Dương Uyển Hòa, gương mặt lạnh lùng của hắn liền rạng rỡ. Hắn cúi người hành lễ một cách kính cẩn:“Tẩu tẩu.”Dương Uyển Hòa nhíu mày hỏi:
“Viễn Chủy, đệ làm gì trên nóc nhà vậy?”Cung Viễn Chủy khẽ cười, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ chế nhạo:“Đi ngang qua, nghe thấy trong này có tiếng chó sủa, nên vào xem thử.”Những lời này gần như chửi thẳng Thượng Quan Thiển. Khuôn mặt nàng ta tái nhợt, lúng túng không biết phải làm gì.Cung Viễn Chủy lườm nàng ta, giọng đầy khinh thường:
“Không phải ai cũng xứng làm tẩu tẩu của ta.”Đám tân nương đứng xung quanh chỉ dám lặng lẽ nhìn nhau, không ai dám xen vào.Thượng Quan Thiển nghiến răng, ngẩng cao đầu cãi lại:“Công tử nói vậy không khỏi quá chủ quan. Tiểu nữ đã được chọn vào danh sách tân nương, điều đó chứng tỏ tiểu nữ có tư cách trở thành trắc phu nhân của Giác cung. Còn ai sẽ được chọn, vẫn chưa thể khẳng định.”Cung Viễn Chủy lạnh lùng nở nụ cười:
“Người có da mặt dày như cô, mỗi ngày soi gương chắc mất nhiều thời gian lắm nhỉ?”Câu nói này khiến Thượng Quan Thiển không kìm được, nước mắt lập tức dâng đầy khóe mắt. Giọng nàng ta run rẩy:“Công tử, dẫu sao tiểu nữ cũng là thiên kim tiểu thư nhà Thượng Quan. Ngài sỉ nhục tiểu nữ như vậy, đây là cách Cung Môn đối đãi khách nhân hay sao?”Nhìn thấy nàng ta sắp khóc, Cung Viễn Chủy bối rối. Hắn chỉ giỏi mỉa mai chứ không quen đối phó với những thiếu nữ khóc lóc. Hắn bèn quay sang cầu cứu Dương Uyển Hòa.Dương Uyển Hòa bước lên, nhẹ nhàng ngăn Cung Viễn Chủy lại, rồi lấy khăn tay trong tay áo, dịu dàng lau nước mắt cho Thượng Quan Thiển, ôn tồn nói:“Viễn Chủy đệ đệ còn trẻ người non dạ, lỡ lời khiến Thượng Quan cô nương phật ý. Ta thay mặt đệ ấy xin lỗi cô nương.”Thượng Quan Thiển bám lấy cơ hội này, nén nước mắt, khẽ lắc đầu:“Uyển phu nhân quá lời rồi, tiểu nữ không dám.”Dương Uyển Hòa nắm lấy tay nàng, mỉm cười khích lệ:“Thượng Quan cô nương dung mạo kiều diễm, cơ hội được chọn rất lớn. Cứ giữ vững tinh thần, đừng nản lòng.”Thượng Quan Thiển nghe vậy liền khẽ cúi đầu hành lễ, nở nụ cười ẩn ý:“Đa tạ lời chúc của phu nhân. Tiểu nữ xin ghi tạc trong lòng.”Cung Viễn Chủy đứng bên cạnh trông thấy liền nhíu mày, vẻ mặt đầy bất mãn:
“Tẩu tẩu!”Dương Uyển Hòa lườm hắn một cái, ngăn không cho hắn tiếp tục làm loạn. Thấy nàng nghiêm mặt, Cung Viễn Chủy tuy không vui nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ đành im lặng hậm hực.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store