Trans Yoonkook Kookga Describe Your Ideal Type Here
thứ hai tuần sau, taehyung ngồi phịch xuống ghế sô pha ngay cạnh jungkook trong lúc cậu đang đấu mario kart với jimin."nè, jungkookie." jungkook ậm ừ trả lời, mắt vẫn chăm chú vào màn hình điện tử. "anh có một đơn mà anh không tài nào mai mối với ai nổi. anh nghĩ có thể em sẽ giúp được anh đấy.""cái gì chứ?" jungkook nhíu mày. "em thì giúp được gì? sao anh không hỏi jimin đi?""cứ ngồi nghe rồi nhắc anh nếu nó gợi em nhớ đến người nào thôi," taehyung nói, và jungkook còn chưa bối rối xong thì anh ấy đã bắt đầu đọc tờ đơn lên. "người điền viết rằng, có thể ban đầu làm quen anh ấy sẽ khó khăn, nhưng một khi biết nhau rồi thì không quá tệ. sáng dậy dễ cáu kỉnh và thích cà phê đen. thích nhuộm tóc theo đủ các loại màu kỳ quặc khác nhau và thích ngủ nướng. đã từng được một người khen đẹp trai. anh ấy bảo ảnh không giỏi nói chuyện với người khác và hay trốn chạy, nhất là với người nào ảnh thích. tuy vậy, anh ấy vẫn xin lỗi vì đã chần chừ đến tận bây giờ.""cái –" jungkook nhăn mặt, lưỡi đưa ra liếm môi. tay cậu ghì chặt lấy bộ điều khiển. taehyung tiếp tục."mẫu hình lý tưởng của anh ấy là ai đó cao, với mái tóc nâu và xương hàm đẹp. đôi mắt trông như chứa đựng cả bầu trời đầy sao. bàn tay hoàn hảo, thỉnh thoảng dính chút sơn. có vẻ thích đi tập thể hình. mặc áo phông trắng suốt ngày và nhìn rất hợp. hơi ngại ngùng, nhưng hài hước và lém lỉnh một cách vô cùng tự nhiên. giọng nghe như tiếng nhạc vậy. giỏi vẽ. hay cắn môi lúc đang tập trung. có sở thích vẽ người khác trong quán cà phê."và để đóng chiếc đinh cuối cùng lên quan tài, anh ấy đọc nốt, "và tên là jungkook."cái xe đỏ choé của jimin hích cậu thẳng xuống vực. jungkook không còn để ý nữa rồi. tay cậu cứng đơ trên bộ điều khiển trò chơi."miêu tả bản thân trong ba mươi năm tới: nhớ lại buổi hẹn đầu tiên của chúng ta, vào thứ sáu ngày mười chín tháng năm, năm 2017, năm giờ chiều, tại quán cà phê nơi ta lần đầu gặp. tôi mua cho em ấy một cốc strawberry frappucino."taehyung dừng lại. màn hình bên jungkook nhấp nháy chữ thua cuộc. cậu ngơ ngác nhìn nó chằm chằm.jimin phá vỡ sự im lặng."chà, chẳng phải đó là điều lãng con mẹ nó mạn nhất anh từng nghe thấy ư."jungkook vùi mặt vào hai lòng bàn tay. cậu biết má mình giờ đỏ như bộ đồ chết tiệt của mario rồi."thế thôi, đấy cũng là một cách để mời em đi chơi mà. còn nữa," taehyung rút ra một bản khảo sát khác và đặt nó lên đùi jungkook, "anh nghĩ hai người sẽ hợp nhau."jungkook nhìn xuống tờ khảo sát mai mối cậu chưa thèm điền tẹo nào, chính xác là vậy, nhưng trong khoảng trống dưới phần hãy miêu tả mẫu hình lý tưởng của bạn ở đây, cậu đã phác lên một khuôn mặt mà rõ ràng là của yoongi. thôi được rồi, lúc đó cậu không nhận thức được mình đang vẽ gì, và cậu tưởng mình phi tang nó rồi, nhưng dù sao thì."ngày mười chín tháng năm là thứ sáu sắp tới đó," jimin nhắc nhở. "em tính mặc gì đây?""em...anh ấy...cái gì cơ?" jungkook lắp bắp. mặt cậu vẫn đang úp vào tay. "anh ấy...đã viết thật ư? yoongi á? điền cái đó?""ừ, hôm nay anh ấy ghé văn phòng anh –" "văn phòng" của taehyung là cái bàn kê ở tầng trệt toà nhà tâm lý học để anh ấy làm việc trong giờ nghỉ giữa các tiết – "để tự tay nộp cái này đấy. lúc đầu anh bảo là anh không tin anh ấy đâu, em biết đấy, nói là anh ấy nên chắc con mẹ nó chắn về việc muốn làm quen em đi." anh vỗ lưng jungkook một cái. "anh thấy anh ấy cũng nghiêm túc ra phết. người ta không đời nào tự nguyện giao nộp thứ sến súa đến mức này cho bạn thân nhất của đối tượng cảm nắng đọc nếu họ không nghiêm túc đâu.""anh ấy mời em đi hẹn hò," jungkook chậm chạp xử lý thông tin, "qua dịch vụ làm mối của kim taehyung.""nghĩa là, về cơ bản, chuyện này nhờ công anh hết," taehyung tự hào vỗ ngực, "không cần cảm ơn."
/
jungkook bước vào quán cà phê cũng như bao nhiêu lần trước đây. chỉ có điều, cậu chưa bao giờ run đến mức này cả. bộ quần áo hôm nay của cậu có chăm chút hơn bình thường tí tẹo; sơ mi trắng cổ chữ v với lớp vải mỏng và mềm mại, cổ tay xắn cao, cùng cặp quần bò mà taehyung bảo là sẽ khiến chân cậu trông đẹp hơn. được rồi. cuối cùng cậu cũng làm điều này. cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, tới đây mà không mang theo sổ vẽ. như thể tay cậu cứ trống trải thế nào.nhưng rồi cậu thấy yoongi ngồi bên chiếc bàn trong góc, và ngừng nghĩ về đôi tay trống trơn của mình. cùng lúc đó, yoongi nhìn ra cậu, và hạ điện thoại xuống. môi anh khẽ hé ra khi ngắm nhìn jungkook, cảm giác như đang nín thở vậy. rồi anh cười. jungkook nghĩ mình vừa mỉm cười đáp lại. thật lòng mà nói thì cậu cũng không rõ mặt mình đang làm gì nữa. môi bặm lại, cậu tiến về chỗ ngồi.hình như yoongi mới tạo kiểu tóc thì phải. mái tóc undercut của anh ấy trông không bị dài quá nữa. anh ấy trông...thật con mẹ nó đẹp trong chiếc áo khoác bò rách quá khổ. jungkook ngồi xuống đối diện anh. ánh mắt yoongi đặt lên người cậu vẫn mạnh mẽ như vậy."chào em," yoongi nói. giọng anh ấy nhẹ thật đấy."em chào anh," jungkook đáp. má cậu đang đỏ ửng dưới ánh nhìn của yoongi, nhưng anh ấy chưa hề rời đi giây nào. "em nghĩ là mình được hứa một cốc strawberry frappuccino nhỉ?"nụ cười khoe lợi ấy kia rồi. jungkook sững sờ. cậu tự hỏi, một cách mơ hồ, rằng cậu sẽ làm cho nụ cười ấy quay lại trên môi yoongi được bao nhiêu lần trước khi ngày hôm nay kết thúc."đúng rồi đó," yoongi nói và đứng dậy, "anh sẽ quay lại ngay nhé."trong lúc yoongi gọi đồ uống, jungkook cố gắng kiềm chế mong muốn được nhắn tin cho jimin và taehyung và gào thét ầm ĩ lên với họ. có thể là về việc yoongi đẹp ra làm sao và đời cậu tàn rồi đến cỡ nào và khả năng cậu sẽ không sống sót qua khỏi buổi hẹn hò này vì cậu quá tải mất và jungkook không biết phải hành xử như thế nào khi hò hẹn và biết đâu sẽ làm mọi chuyện rối tung lên –yoongi đặt cốc strawberry frappuccino cỡ vừa xuống trước mặt cậu."anh mong em thích vụn sô cô la," anh nói, và jungkook săm soi cái ly như thể trần đời cậu chưa từng biết vụn sô cô la là cái gì."em có chứ ạ," cậu lắp bắp, và ngước lên nhìn yoongi, người đã quay lại chỗ ngồi bên đối diện, "em cảm ơn anh."yoongi hít sâu một hơi."vậy là," anh ấy cất tiếng, "trông em thật. ừm. tuyệt vời? em trông đẹp lắm. ôi đệch."anh tự nhăn mặt với bản thân, mũi chun hết cả lại, và nếu đó không phải điều dễ con mẹ nó thương nhất jungkook từng thấy thì còn gì vào đây nữa. anh đưa tay lên vò tóc mình, miệng lẩm bẩm, "đến là khéo đấy, min yoongi ạ", và jungkook nhận ra, với sự ngạc nhiên nho nhỏ, rằng yoongi cũng đang lo lắng. vì một lý do nào đó, cậu thấy bình tĩnh hơn hẳn. môi cậu khẽ cong lên."em cứ tưởng mình là người duy nhất," cậu thú nhận, "lo phát điên lên chứ."yoongi nhìn cậu, lông mày nhướn lên."em đùa anh đó ư? anh tra tấn mấy đứa cùng phòng suốt cả ngày hôm nay luôn này. anh còn không dám tin là em sẽ đến nữa. dù anh đã hy vọng vậy."lời thổ lộ ấy khá bất ngờ, và nghe xong jungkook thấy hạnh phúc đến khó tả. cậu xấu hổ cúi đầu xuống bàn, cố gắng kìm nén nụ cười."phải nói là, em đâu có được lựa chọn đâu," cậu đùa, "với những điều anh đã viết. anh thật sự biết cách cưa cẩm một cậu trai đấy."nếu cậu không sai hoàn toàn, má yoongi ửng lên màu hồng nhạt khi chuyện tờ khảo sát được gợi lên."anh không dám nhận," anh trả lời, và bật cười vui vẻ, "nhưng anh thấy may là mình đã thành công."
/
"nếu em không có việc gì bận, anh có được phép dẫn em đi chỗ khác không nhỉ?" yoongi hỏi trong lúc họ chuẩn bị rời đi.gần hai tiếng chỉ có chuyện trò và chia nhau miếng bánh chanh. yoongi hỏi cậu về sở trường hội hoạ, và trước khi jungkook kịp nhận ra, cậu đã kể tuốt tuồn tuột về chuyện cậu bắt đầu vẽ từ lúc biết cầm bút chì, rồi cả chuyện vẽ giúp cậu thư giãn mỗi lúc mệt mỏi. bình thường cậu đâu có mở lòng với người khác nhanh đến mức này. không mở lòng với người khác chấm than luôn ấy chứ. chỉ là, nói chuyện với yoongi thật dễ dàng. cậu không chắc liệu đó có phải do anh; hay do cả hai người họ. nhưng cậu cảm thấy như hai người hợp nhau. (vốn từ của taehyung đang lây sang cả cậu này. cảm ơn nhiều nhé, taehyung.)"em có thể biết chỗ khác là chỗ nào không?""có chứ," yoongi vô tư nói, "chỉ là không phải từ anh thôi."jungkook ngâm nga."vậy làm sao em chắc được anh không phải kẻ giết người hàng loạt, cố gắng dụ em đi đâu đó hẻo lánh để kết liễu em?"yoongi phá ra cười."anh khá chắc em cũng phải khoẻ hơn anh tầm, tám lần luôn đấy. nếu sợ thì anh mới là người cần sợ này."yoongi đang thư giãn dần, cậu nghĩ vậy. bình tĩnh hơn. jungkook cũng đã quên đi lo lắng rồi. nhưng không có nghĩa là nhịp tim cậu sẽ không tăng đột biến mỗi lần tay họ chạm nhau trong lúc cuốc bộ dọc con phố vắng. hay khi một nhóc bọ rùa bé xinh đậu lên mặt jungkook và yoongi giơ tay lên, khẽ dẫn nó sang đầu ngón tay anh. jungkook nghĩ ngón tay kia đã lưu luyến trên gò má cậu chốc lát."tụi mình nên đặt tên cho nó và giữ nó làm thú cưng đi thôi," jungkook gợi ý."chúng ta đã tiến triển đến mốc mua thú cưng cùng nhau rồi ư?" yoongi hỏi, cái nhếch mép tinh nghịch hiện trên môi."còn sớm lắm sao?" jungkook vặn lại, và yoongi bật cười khanh khách. "ừ thì, bạn anh mới gặp anh chàng này tầm tháng trước và thằng bé đã lên kế hoạch cưới xin rồi. nên anh đoán cũng chẳng sớm lắm đâu."cuối cùng họ vẫn thả cho nhóc bọ rùa ấy bay đi. jungkook ngân nga bài hát chủ đề của miraculous ladybug trong lúc nó chậm chạp cất cánh. khi quay sang yoongi, cậu phát hiện ra rằng người kia đang ngắm nhìn mình với đôi mắt mở to. "sao thế anh?" jungkook hỏi, bối rối."anh, ừm." yoongi hé miệng ra và lại khép vào. anh ấy cố đằng hắng một cách kín đáo. "em hát à?""đôi khi," jungkook đáp."giọng em hay thật đấy.""ồ," jungkook thở ra. cậu cắn chặt môi mình. mặt cậu nóng bừng. "cảm ơn anh."jungkook không biết họ đang đi đâu, nhưng kể cả khi không có đích đến nhất định, cậu vẫn sẽ thấy ổn với việc chỉ dạo chơi thôi. hai người chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng lại trao đổi về bất cứ thứ gì nảy lên trong đầu – âm nhạc, món ăn ưa thích, những việc kỳ quặc bạn cùng phòng từng làm. cậu rất thích nghe yoongi nói chuyện, với chất giọng trầm trầm, êm ái của anh ấy. có lúc sự im lặng sẽ kéo đến, nhưng họ chẳng hề bận tâm. vậy là thoải mái rồi.jungkook không ngừng đếm từng nụ cười khoe lợi một. mười bảy. mười tám."mình đến vừa kịp luôn này," yoongi nói khi họ tới trước cầu thang, "em đã bao giờ xem mặt trời lặn từ chỗ này chưa?""chưa ạ," jungkook trả lời, và nắm lấy tay yoongi khi anh chìa ra cho cậu, nụ cười như ẩn như hiện trên môi.họ lên đến tận trên nóc, và yoongi chưa hề buông tay ra lần nào. khung cảnh nhìn từ nơi này thật đẹp. hai người còn có thể trông được mặt trời lặn từ đầu bên kia thành phố."em là hoạ sĩ mà," yoongi nhắc. anh đang tựa mình trên lan can và đưa mắt ra toàn cảnh. "nơi này cũng tạo cảm hứng ghê đó chứ. mặt trời lặn truyền cho ta cảm hứng, phải không nhỉ?"jungkook ngâm nga. cậu rút điện thoại ra khỏi túi và chụp lại yoongi, vì anh ấy trông như một bức tranh vậy, bao phủ bởi sắc vàng cam mềm mại của ánh chiều tà."để lát nữa em có cảm hứng," cậu cười tươi, và yoongi giả bộ lườm nguýt; rồi anh khoác tay jungkook và kéo cậu lại gần, trong lúc cậu bé vẫn còn ngạc nhiên."chụp đi nào," anh nói. jungkook cảm nhận được rõ cơ thể yoongi áp sát bên cạnh mình, nhưng may là bàn tay cầm điện thoại của cậu không run. tay còn lại cậu đặt trên lưng yoongi, ngón tay khẽ bấu lấy áo khoác anh ấy.yoongi xem lại bức ảnh và kêu lên thích thú."thấy chưa," anh khoe, "có em vào nhìn đẹp hơn hẳn nhé."jungkook mong vệt hồng trên má cậu sẽ không còn rõ thấy dưới ánh mặt trời. cậu ngắm tấm hình một lúc lâu thật lâu, đủ để yoongi bắt đầu trêu chọc cậu, và cảm thấy...thật ấm áp.mười chín.
/
mặt trời đã lặn khi họ quyết định quay về. bầu trời thành phố chẳng bao giờ tối đi hẳn, nhưng nhiệt độ vẫn xuống thấp. jungkook rùng mình. cậu còn chưa kịp ngăn yoongi lại thì anh đã cởi áo khoác ra rồi."cứ mặc vào đi," yoongi nói, giơ áo ra cho cậu, "áo em nhìn mỏng quá.""anh còn mỗi một lớp áo phông kia kìa," jungkook yếu ớt phản kháng."anh khoẻ hơn vẻ ngoài đấy. anh sẽ ổn thôi. cầm đi nào." jungkook chỉ nhận cái áo khoác vì cậu bị phân tâm bởi hình ảnh chiếc áo phông vàng nhạt hờ hững trên vai anh, xương quai xanh nổi rõ, cùng làn da mịn màng trên cánh tay mà thôi.cậu cao hơn yoongi, vai cũng rộng hơn anh nữa, nhưng cái áo vẫn lớn so với cậu. yoongi nhìn sang jungkook, khoé môi cong lên."trông ổn lắm đó," anh nhận xét."mùi giống anh vậy," jungkook lẩm bẩm, ngón tay vân vê viền cổ áo. cậu lập tức bắt miệng mình ngậm lại khi nhận ra mình đã nói gì. cậu nghe thấy tiếng yoongi ho sặc sụa từ bên phải. lúc quay sang, gương mặt anh đang biểu lộ cảm xúc khá khó tả; gần như đau tim, môi dưới bặm chặt, lông mày nhíu hết cả lại. má anh ửng hồng. jungkook nuốt nước bọt. bắt nhịp tim mình phải chậm con mẹ nó lại."ý em là mùi mồ hôi ấy," cậu đùa, và yoongi chớp mắt. rồi anh cười khẩy và ủn vai cậu một cái."nhóc con," anh mắng, miệng vẫn mỉm cười, "đi nào, anh đưa em về."
/
"những điều anh đã viết trên tờ khảo sát mai mối ấy," jungkook bắt đầu, và yoongi kêu lên đầy đau khổ khi bị nhắc trúng tim đen."ừ," anh nói, giọng ỉu xìu, "là anh thật đó. viết từng chữ một luôn."jungkook cắn môi. cậu thấy xấu hổ, nên không muốn nhìn yoongi."anh thật sự nghĩ như vậy về em ư?"cậu cảm nhận được ngón tay yoongi bao quanh cổ tay cậu, một cử chỉ dịu dàng, ấm áp."đúng rồi, anh nghĩ như vậy đó," yoongi nói, "và không chỉ có thế đâu."
/
"em đã vẽ anh," jungkook thú nhận, và có thể việc cậu đang chìm trong áo khoác của yoongi đã khiến cậu tin rằng mình có thể nói bất cứ điều gì, "ở dòng hãy miêu tả mẫu hình lý tưởng của bạn ở đây."hai mươi lăm.
/
jungkook hơi hơi không muốn hai người quay về trước cửa nhà mình, nhưng họ vẫn quay về trước cửa nhà cậu."em đến đây thôi," cậu lí nhí, cảm nhận chùm chìa khoá nặng trĩu trong túi áo."vậy sao," yoongi đáp. trừ khi não jungkook đang tưởng bở, trông yoongi cũng có chút thất vọng."ơ mà," jungkook thốt lên, chợt nhận ra gì đó, "cho em số điện thoại của anh với. em nghĩ tốt hơn hết ta không nên để dịch vụ làm mối của taehyung làm phương tiện liên lạc duy nhất."yoongi bật cười."phải rồi nhỉ," anh nói, và lưu số của mình vào danh bạ jungkook lúc cậu bé đưa điện thoại cho anh."em sẽ gửi anh hết mấy tấm ảnh," jungkook hứa.họ đang đứng ngay giữa sân trước, jungkook chần chừ không muốn bước đi, và yoongi cũng chẳng hề lùi lại. ánh sáng chiếu qua cửa sổ từ vài căn hộ xuống sân, và đó là nguồn sáng duy nhất họ có. ngọn gió thoảng qua làm tóc yoongi rối lên.yoongi đưa tay lên gạt lọn tóc sai nếp ra khỏi mắt jungkook. cử chỉ của anh vô cùng thận trọng, bàn tay còn chưa muốn rời khỏi, và jungkook nghĩ: chết tiệt. tụi mình sắp hôn rồi. cậu chưa từng hôn ai hết. lần với jimin không được tính. cậu muốn hôn yoongi. cậu muốn hôn anh ấy nhiều lắm, và cách mà yoongi nhìn cậu bây giờ –một tiếng ồn bất chợt vang lên khiến hai người giật mình. ai đó đang đập thình thịch lên cửa kính, làm náo loạn cả khu nhà. jungkook nhìn lên, và chẳng cần tìm kiếm gì lâu; tất nhiên là nó bắt nguồn từ cửa sổ nhà bếp chỗ họ rồi. jimin và taehyung trông sướng rơn. hai người đó ngừng tra tấn cái cửa khi đã giành được sự chú ý từ jungkook và yoongi, rồi bắt đầu vẫy tay và gào thét gì đó – thật may mắn làm sao vì lớp kính dày đủ để ngăn âm thanh đó lại. jungkook có cảm giác họ đang hét cái thứ người ta không nên hét ra ngoài cửa sổ.và hai ông tướng của nợ đó chu môi ra, tay ôm lấy mặt nhau và giả bộ hôn hít, và jungkook sẽ tẩn chết cả hai người một khi cậu bước chân vào trong."em không biết đó là ai," cậu nói, vẻ mặt đau đớn, "em cũng không biết căn hộ ấy luôn."yoongi nhàn nhạt cười."không sao đâu mà," anh an ủi, "đây còn chưa phải điều đáng xấu hổ nhất tuần của anh."jungkook nở nụ cười, méo xẹo và chứa sự mệt mỏi."em thích buổi hẹn hôm nay lắm," cậu thật thà nói, "thích thật đấy.""anh cũng vậy nữa," yoongi cắn môi, ngước lên nhìn jungkook từ dưới hàng lông mi, "nhắn tin cho anh sau nhé?"đột nhiên bị cảm xúc chiếm hữu – một cơn sóng dũng cảm, hay có khi chỉ là do vẻ ngoài của yoongi hiện giờ mà thôi – jungkook nắm lấy vạt áo anh, và lao người về phía trước để đặt nụ hôn lên khoé môi kia. cậu đâu dám dây dưa lại lâu hơn một giây; tiếng tim đập vang ong ong như muốn nổ tung."chắc chắn rồi," cậu thủ thỉ, miệng cách khuôn mặt yoongi một xăng ti mét không hơn, "hyung ơi, ngủ ngon nhé."cậu vội vàng chạy đi trước khi yoongi kịp trả lời. cậu còn không biết anh đã cảm thấy thế nào khi mình hôn anh nữa. đấy là nếu nó có thể được gọi là hôn. jungkook thà chết còn hơn quay lại nhìn bây giờ. cậu luống cuống tra khoá vào ổ và mở tung cửa ra, phóng lên cầu thang. cậu không hề giảm tốc độ cho đến lúc đã lên tới nhà, rồi nặng nề tựa lưng lên cửa và úp mặt vào tay.tiếng taehyung hò hét tên cậu và tiếng cười khúc khích của jimin chẳng giúp đỡ được gì cả."cái gì vừa xảy ra vậy, hôn rồi bỏ chạy ư?" jimin trêu chọc. "em biết rồi, được chưa?" jungkook vuốt mặt. "em đã hoảng sợ. thật kinh khủng mà. chúa ơi.""đâu có tệ đến mức đó," taehyung reo, "đáng yêu phết đấy chứ."jungkook thở hắt. cậu trỏ ngón tay về phía jimin và taehyung, hai cái con người đang nằm thẳng cẳng chỗ sô pha kia, taehyung vắt vẻo trên người jimin."hai người," cậu nói, "chết chắc rồi.""kia có phải áo khoác anh ấy không," taehyung hỏi.jungkook nhìn xuống chiếc áo khoác bò vẫn còn mặc trên người."chết tiệt," cậu lập tức kêu lên. rồi cậu lại tiếp tục chạy.chạy, và lại chạy xuống lầu. thời tiết lúc này lạnh thật sự, và yoongi thì chỉ có độc cái áo phông che chắn thôi. cậu không biết yoongi sống ở nơi nào, nhưng biết đâu lại cách cậu rất xa chứ. có khi ở tận mé bên kia của trường, ai mà biết được. nếu cậu chạy nhanh hơn thì chắc sẽ kịp nhỉ.cậu tới được sân trong và nhận ra đến hướng yoongi đã đi cậu còn không rõ. cậu lẩm bẩm câu chửi thề dưới hơi thở; rồi bỗng nhớ rằng mình có số điện thoại của anh. lưu trong danh bạ là yoongi, cậu tìm ra dãy số và nhấn nút gọi. chuông reo vài tiếng; và giọng nói trầm khàn, cáu kỉnh vang lên:"a lô?""anh đã rẽ hướng nào từ sân trong thế," jungkook bật ra.im lặng mất vài giây."jungkook đó à?""em đây," jungkook đáp, "anh đi đường nào rồi?""ừm, anh rẽ trái? tại s–""đứng yên đó chờ em," cậu nói và cúp máy.cậu lại chạy thêm một quãng nữa. yoongi có thể đã quẹo đâu đó nữa, và trong trường hợp ấy thì jungkook sẽ chỉ gọi anh lần nữa thôi; nhưng rõ ràng là anh không làm vậy, vì cậu thấy anh ngay trước mặt rồi; nổi bật trong bóng đêm với áo phông vàng nhạt và mái đầu xanh bạc hà. jungkook chậm bước dần; cuối cùng dừng chân khi còn cách yoongi có một mét.yoongi nhìn cậu với đôi môi khẽ hé."em," jungkook thở hổn hển, rồi cúi gập người xuống, tay chống lên hai đầu gối. chẳng phải cậu yếu ớt hay gì, cậu chỉ là...chạy quá nhanh thôi. "quên chưa trả anh cái này."yoongi chớp mắt bối rối khi cậu chỉ vào chiếc áo khoác mình vẫn đang mặc."trời ạ, nhóc," yoongi lặng lẽ cất tiếng, "đây đâu phải vấn đề sống còn gì. em thích thì giữ luôn cũng được mà.""nhưng em không muốn anh chịu lạnh," jungkook nói, đứng thẳng dậy và cởi áo ra. chúa ơi, chắc người cậu đỏ bừng hết cả lên rồi. mướt mồ hôi và nhớp nháp. áo cậu còn có chỗ dính chặt vào da. yoongi nhìn cậu chằm chằm, miệng cứ mở ra như thể anh đã quên khép nó lại. anh ấy trông có chút ngạc nhiên. cả ngơ ngác nữa."chết tiệt, jungkook," anh lẩm bẩm, và jungkook không hoàn toàn chắc ý anh là gì.cậu liếm môi. hít một hơi thật sâu."anh, cái vừa nãy ấy," cậu nói, "quên nó đi.""quên nó đi," yoongi lặp lại. một cảm xúc thoáng hiện lên trên mặt anh. đau đớn. "nụ hôn ư?""đúng rồi. em muốn anh quên nó đi," jungkook bước lại gần hơn, lờ đi sự thật rằng chân cậu đang run rẩy, "và hãy nhớ cái này."cậu không nghĩ quá nhiều về nó. cậu sẽ hoảng loạn nếu dừng lại để nghĩ mất. vì vậy cậu trực tiếp tiến tới; đặt tay lên má yoongi, vươn đến, và hôn anh. lần này là môi chạm môi. nghiêng đầu để hôn anh dễ dàng hơn. yoongi khẽ thở ra và thả lỏng cơ thể, tay đưa lên ôm eo jungkook. cảm giác như đó là nơi chúng thuộc về vậy, jungkook mơ màng nghĩ. cậu chưa từng thật sự hôn ai; có khi cậu rất dở là đằng khác, sao cậu biết được; nhưng yoongi chẳng hề cằn nhằn, môi anh phối hợp theo từng chuyển động của jungkook."anh thích được nhớ cả hai hơn," yoongi nói khi họ lùi lại để thở, "anh thích được nhớ tất cả."chiếc áo khoác bị bỏ quên dưới chân hai người.
/
ít lâu sau, yoongi sẽ thú nhận rằng suốt một quãng thời gian dài trong kỳ xuân, anh đã tưởng rằng jungkook và jimin đang hẹn hò với nhau. jungkook sẽ trông thật hoang mang và jimin sẽ không tha cho thằng bé sớm đâu. jimin và taehyung sẽ đóng vai bảo mẫu của jungkook và cổ động viên trung thành nhất của hai người họ. lúc đầu thì hai đứa chẳng khác nào cái gai trong mắt yoongi, nhưng dần dần...anh cũng đã quen rồi. (anh vẫn không rõ liệu hai đứa nó có hẹn hò gì không. anh có hỏi, và jimin bảo, "không đời nào." ngay câu sau, thằng bé nói với taehyung: "cưng ơi, mang cho mình một lon coca với nhé?")và tiếp đó, namjoon sẽ chuyển vào sống cùng với seokjin. sự kiện ấy sẽ trở nên vừa ngọt lại đắng, vì những lý do sến sẩm hiển nhiên, nhưng cũng bởi seokjin là một đầu bếp tuyệt vời và yoongi luôn tận hưởng bữa ăn không phải mỳ gói mỗi lần anh ghé qua. căn hộ của họ sẽ giảm xuống chỉ còn hai người, cho đến khi hoseok cũng nói rằng thằng bé đã tìm được nhà mới. rẻ và gần nơi nó thực tập."mày bảo anh phải làm gì bây giờ," yoongi sẽ hỏi, "tự thân vật lộn với tiền thuê nhà ư?""không, cái đồ ngốc này," nó sẽ trả lời, nhìn yoongi với ánh mắt đầy chán nản nhưng cũng chứa sự yêu thương, "cứ mời em ấy đến sống chung với anh đi. phòng ngủ còn lại là giường đôi đấy."và yoongi sẽ làm vậy, một cách lúng túng và vụng về, tinh thần đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất; nhưng jungkook sẽ mỉm cười, mỉm cười như thể em ấy đâu còn lựa chọn nào khác; đó là nụ cười tuyệt vời nhất, yoongi nghĩ vậy, rộng mở và không hề phòng bị; và jungkook sẽ nghiêng người lại gần, đôi môi thật mềm mại trên miệng yoongi, và em sẽ không từ chối.nó sẽ đem lại cảm giác như kết thúc của một thời kỳ, và như khởi đầu của một giai đoạn mới. cũng đâu phải điều gì xấu. chẳng xấu một chút nào hết, yoongi nghĩ vậy lúc bỏ tay ra khỏi mắt jungkook, sau khi dẫn em vào căn phòng ngủ trước kia, nơi anh đã biến thành phòng thu riêng dành cho jungkook. tiếng thở gấp của jungkook sẽ làm anh cảm thấy một cơn ấm áp lan toả trong lồng ngực. jungkook sẽ nhìn anh, nụ cười lớn trên môi, và yoongi sẽ không bao giờ, không bao giờ hết kinh ngạc khi ngắm nhìn những ngôi sao trong mắt em. yoongi thật sự rất yêu em ấy.
/
hàng tháng sau, họ vẫn chưa mở hết chồng hộp các tông của jungkook, do quá lười và ưu tiên dành thời gian cho những điều thú vị hơn.đã quá trưa chủ nhật và hai người còn đang nằm trên giường, cuộn dưới lớp chăn, yoongi thiu thiu ngủ bên cạnh jungkook, và jungkook vẫn thấy râm ran khi hơi thở của yoongi phà vào cổ và sức nặng của tay anh vắt ngang ngực cậu.một tay cậu di ngón theo vài đường nguệch ngoạc trên cánh tay yoongi, tay còn lại cầm bản khảo sát mai mối hồi đó. taehyung đã lén nhét chúng vào một trong những chiếc hộp. anh ấy sẽ chẳng bao giờ hết phổng mũi vì chuyện đó, nhận hết công về phía mình, dù anh ấy, thật sự mà nói, có làm cái gì đâu."anh có nghĩ mình nên điền lại cho tử tế không," cậu hỏi vui, "để xem tụi mình có hợp nhau thật không ấy?""anh sẽ lại tả em từ đầu thôi, cậu hoạ sỹ quán cà phê ạ," yoongi thì thầm vào vai cậu, cánh tay cựa quậy quanh người jungkook. jungkook khẽ cười. cậu cũng vậy."cơ mà anh nên trả lời câu quan trọng nhất trong này đi chứ," jungkook tiếp tục. "anh cảm thấy thế nào về một bể bò sát?""em có thể nuôi thằn lằn nếu muốn," yoongi lẩm bẩm, "thích thì nguyên con cá sấu cũng được. miễn là nó không ngủ chung giường với chúng ta."jungkook bật cười. cơ thể cậu rung lên, và yoongi ôm cậu chặt hơn, nụ cười áp sát vào làn da của jungkook.
End.-feels of ротатое(s):
thế là sau một thời gian dài ơiiiiiiiiiii là dài biệt tăm tớ cũng full bé này rồi ;;w;; ui sugakookie của fruitily đáng yêu lầy lội hạng nhất luôn í uwufic này thì anh bẹt boi min yunki (bị wattpad nuốt mất trong tài khoản của tớ nhưng mọi người vẫn đọc được khó hiểu quá bắt đền watt đây) thành soft boi min yunki rồi nèeeeee, ngọt dữ trời thần ấy ;;;;;;;;;;;;;;;;;; đời em cũng muốn chung trường với min yunki huhu bẹt cũng được soft cũng được thấy cái đầu bạc hà toả sáng là em vui rồi /một giây fangirl ngắn ngủi hự/em kookie cũng không né anh như né tà nữa '3' fic trước trời ơi lại còn lên kế hoạch min yunki là cha nào đúng sợ luôn ấy =))))))))))))))))))))))))))aneeway tớ nghĩ sau fic này tớ sẽ nghỉ sugakookie của fruitily một thời gian để đổi gió...? any suggestions? owo
/
jungkook bước vào quán cà phê cũng như bao nhiêu lần trước đây. chỉ có điều, cậu chưa bao giờ run đến mức này cả. bộ quần áo hôm nay của cậu có chăm chút hơn bình thường tí tẹo; sơ mi trắng cổ chữ v với lớp vải mỏng và mềm mại, cổ tay xắn cao, cùng cặp quần bò mà taehyung bảo là sẽ khiến chân cậu trông đẹp hơn. được rồi. cuối cùng cậu cũng làm điều này. cậu cảm thấy hơi kỳ lạ, tới đây mà không mang theo sổ vẽ. như thể tay cậu cứ trống trải thế nào.nhưng rồi cậu thấy yoongi ngồi bên chiếc bàn trong góc, và ngừng nghĩ về đôi tay trống trơn của mình. cùng lúc đó, yoongi nhìn ra cậu, và hạ điện thoại xuống. môi anh khẽ hé ra khi ngắm nhìn jungkook, cảm giác như đang nín thở vậy. rồi anh cười. jungkook nghĩ mình vừa mỉm cười đáp lại. thật lòng mà nói thì cậu cũng không rõ mặt mình đang làm gì nữa. môi bặm lại, cậu tiến về chỗ ngồi.hình như yoongi mới tạo kiểu tóc thì phải. mái tóc undercut của anh ấy trông không bị dài quá nữa. anh ấy trông...thật con mẹ nó đẹp trong chiếc áo khoác bò rách quá khổ. jungkook ngồi xuống đối diện anh. ánh mắt yoongi đặt lên người cậu vẫn mạnh mẽ như vậy."chào em," yoongi nói. giọng anh ấy nhẹ thật đấy."em chào anh," jungkook đáp. má cậu đang đỏ ửng dưới ánh nhìn của yoongi, nhưng anh ấy chưa hề rời đi giây nào. "em nghĩ là mình được hứa một cốc strawberry frappuccino nhỉ?"nụ cười khoe lợi ấy kia rồi. jungkook sững sờ. cậu tự hỏi, một cách mơ hồ, rằng cậu sẽ làm cho nụ cười ấy quay lại trên môi yoongi được bao nhiêu lần trước khi ngày hôm nay kết thúc."đúng rồi đó," yoongi nói và đứng dậy, "anh sẽ quay lại ngay nhé."trong lúc yoongi gọi đồ uống, jungkook cố gắng kiềm chế mong muốn được nhắn tin cho jimin và taehyung và gào thét ầm ĩ lên với họ. có thể là về việc yoongi đẹp ra làm sao và đời cậu tàn rồi đến cỡ nào và khả năng cậu sẽ không sống sót qua khỏi buổi hẹn hò này vì cậu quá tải mất và jungkook không biết phải hành xử như thế nào khi hò hẹn và biết đâu sẽ làm mọi chuyện rối tung lên –yoongi đặt cốc strawberry frappuccino cỡ vừa xuống trước mặt cậu."anh mong em thích vụn sô cô la," anh nói, và jungkook săm soi cái ly như thể trần đời cậu chưa từng biết vụn sô cô la là cái gì."em có chứ ạ," cậu lắp bắp, và ngước lên nhìn yoongi, người đã quay lại chỗ ngồi bên đối diện, "em cảm ơn anh."yoongi hít sâu một hơi."vậy là," anh ấy cất tiếng, "trông em thật. ừm. tuyệt vời? em trông đẹp lắm. ôi đệch."anh tự nhăn mặt với bản thân, mũi chun hết cả lại, và nếu đó không phải điều dễ con mẹ nó thương nhất jungkook từng thấy thì còn gì vào đây nữa. anh đưa tay lên vò tóc mình, miệng lẩm bẩm, "đến là khéo đấy, min yoongi ạ", và jungkook nhận ra, với sự ngạc nhiên nho nhỏ, rằng yoongi cũng đang lo lắng. vì một lý do nào đó, cậu thấy bình tĩnh hơn hẳn. môi cậu khẽ cong lên."em cứ tưởng mình là người duy nhất," cậu thú nhận, "lo phát điên lên chứ."yoongi nhìn cậu, lông mày nhướn lên."em đùa anh đó ư? anh tra tấn mấy đứa cùng phòng suốt cả ngày hôm nay luôn này. anh còn không dám tin là em sẽ đến nữa. dù anh đã hy vọng vậy."lời thổ lộ ấy khá bất ngờ, và nghe xong jungkook thấy hạnh phúc đến khó tả. cậu xấu hổ cúi đầu xuống bàn, cố gắng kìm nén nụ cười."phải nói là, em đâu có được lựa chọn đâu," cậu đùa, "với những điều anh đã viết. anh thật sự biết cách cưa cẩm một cậu trai đấy."nếu cậu không sai hoàn toàn, má yoongi ửng lên màu hồng nhạt khi chuyện tờ khảo sát được gợi lên."anh không dám nhận," anh trả lời, và bật cười vui vẻ, "nhưng anh thấy may là mình đã thành công."
/
"nếu em không có việc gì bận, anh có được phép dẫn em đi chỗ khác không nhỉ?" yoongi hỏi trong lúc họ chuẩn bị rời đi.gần hai tiếng chỉ có chuyện trò và chia nhau miếng bánh chanh. yoongi hỏi cậu về sở trường hội hoạ, và trước khi jungkook kịp nhận ra, cậu đã kể tuốt tuồn tuột về chuyện cậu bắt đầu vẽ từ lúc biết cầm bút chì, rồi cả chuyện vẽ giúp cậu thư giãn mỗi lúc mệt mỏi. bình thường cậu đâu có mở lòng với người khác nhanh đến mức này. không mở lòng với người khác chấm than luôn ấy chứ. chỉ là, nói chuyện với yoongi thật dễ dàng. cậu không chắc liệu đó có phải do anh; hay do cả hai người họ. nhưng cậu cảm thấy như hai người hợp nhau. (vốn từ của taehyung đang lây sang cả cậu này. cảm ơn nhiều nhé, taehyung.)"em có thể biết chỗ khác là chỗ nào không?""có chứ," yoongi vô tư nói, "chỉ là không phải từ anh thôi."jungkook ngâm nga."vậy làm sao em chắc được anh không phải kẻ giết người hàng loạt, cố gắng dụ em đi đâu đó hẻo lánh để kết liễu em?"yoongi phá ra cười."anh khá chắc em cũng phải khoẻ hơn anh tầm, tám lần luôn đấy. nếu sợ thì anh mới là người cần sợ này."yoongi đang thư giãn dần, cậu nghĩ vậy. bình tĩnh hơn. jungkook cũng đã quên đi lo lắng rồi. nhưng không có nghĩa là nhịp tim cậu sẽ không tăng đột biến mỗi lần tay họ chạm nhau trong lúc cuốc bộ dọc con phố vắng. hay khi một nhóc bọ rùa bé xinh đậu lên mặt jungkook và yoongi giơ tay lên, khẽ dẫn nó sang đầu ngón tay anh. jungkook nghĩ ngón tay kia đã lưu luyến trên gò má cậu chốc lát."tụi mình nên đặt tên cho nó và giữ nó làm thú cưng đi thôi," jungkook gợi ý."chúng ta đã tiến triển đến mốc mua thú cưng cùng nhau rồi ư?" yoongi hỏi, cái nhếch mép tinh nghịch hiện trên môi."còn sớm lắm sao?" jungkook vặn lại, và yoongi bật cười khanh khách. "ừ thì, bạn anh mới gặp anh chàng này tầm tháng trước và thằng bé đã lên kế hoạch cưới xin rồi. nên anh đoán cũng chẳng sớm lắm đâu."cuối cùng họ vẫn thả cho nhóc bọ rùa ấy bay đi. jungkook ngân nga bài hát chủ đề của miraculous ladybug trong lúc nó chậm chạp cất cánh. khi quay sang yoongi, cậu phát hiện ra rằng người kia đang ngắm nhìn mình với đôi mắt mở to. "sao thế anh?" jungkook hỏi, bối rối."anh, ừm." yoongi hé miệng ra và lại khép vào. anh ấy cố đằng hắng một cách kín đáo. "em hát à?""đôi khi," jungkook đáp."giọng em hay thật đấy.""ồ," jungkook thở ra. cậu cắn chặt môi mình. mặt cậu nóng bừng. "cảm ơn anh."jungkook không biết họ đang đi đâu, nhưng kể cả khi không có đích đến nhất định, cậu vẫn sẽ thấy ổn với việc chỉ dạo chơi thôi. hai người chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng lại trao đổi về bất cứ thứ gì nảy lên trong đầu – âm nhạc, món ăn ưa thích, những việc kỳ quặc bạn cùng phòng từng làm. cậu rất thích nghe yoongi nói chuyện, với chất giọng trầm trầm, êm ái của anh ấy. có lúc sự im lặng sẽ kéo đến, nhưng họ chẳng hề bận tâm. vậy là thoải mái rồi.jungkook không ngừng đếm từng nụ cười khoe lợi một. mười bảy. mười tám."mình đến vừa kịp luôn này," yoongi nói khi họ tới trước cầu thang, "em đã bao giờ xem mặt trời lặn từ chỗ này chưa?""chưa ạ," jungkook trả lời, và nắm lấy tay yoongi khi anh chìa ra cho cậu, nụ cười như ẩn như hiện trên môi.họ lên đến tận trên nóc, và yoongi chưa hề buông tay ra lần nào. khung cảnh nhìn từ nơi này thật đẹp. hai người còn có thể trông được mặt trời lặn từ đầu bên kia thành phố."em là hoạ sĩ mà," yoongi nhắc. anh đang tựa mình trên lan can và đưa mắt ra toàn cảnh. "nơi này cũng tạo cảm hứng ghê đó chứ. mặt trời lặn truyền cho ta cảm hứng, phải không nhỉ?"jungkook ngâm nga. cậu rút điện thoại ra khỏi túi và chụp lại yoongi, vì anh ấy trông như một bức tranh vậy, bao phủ bởi sắc vàng cam mềm mại của ánh chiều tà."để lát nữa em có cảm hứng," cậu cười tươi, và yoongi giả bộ lườm nguýt; rồi anh khoác tay jungkook và kéo cậu lại gần, trong lúc cậu bé vẫn còn ngạc nhiên."chụp đi nào," anh nói. jungkook cảm nhận được rõ cơ thể yoongi áp sát bên cạnh mình, nhưng may là bàn tay cầm điện thoại của cậu không run. tay còn lại cậu đặt trên lưng yoongi, ngón tay khẽ bấu lấy áo khoác anh ấy.yoongi xem lại bức ảnh và kêu lên thích thú."thấy chưa," anh khoe, "có em vào nhìn đẹp hơn hẳn nhé."jungkook mong vệt hồng trên má cậu sẽ không còn rõ thấy dưới ánh mặt trời. cậu ngắm tấm hình một lúc lâu thật lâu, đủ để yoongi bắt đầu trêu chọc cậu, và cảm thấy...thật ấm áp.mười chín.
/
mặt trời đã lặn khi họ quyết định quay về. bầu trời thành phố chẳng bao giờ tối đi hẳn, nhưng nhiệt độ vẫn xuống thấp. jungkook rùng mình. cậu còn chưa kịp ngăn yoongi lại thì anh đã cởi áo khoác ra rồi."cứ mặc vào đi," yoongi nói, giơ áo ra cho cậu, "áo em nhìn mỏng quá.""anh còn mỗi một lớp áo phông kia kìa," jungkook yếu ớt phản kháng."anh khoẻ hơn vẻ ngoài đấy. anh sẽ ổn thôi. cầm đi nào." jungkook chỉ nhận cái áo khoác vì cậu bị phân tâm bởi hình ảnh chiếc áo phông vàng nhạt hờ hững trên vai anh, xương quai xanh nổi rõ, cùng làn da mịn màng trên cánh tay mà thôi.cậu cao hơn yoongi, vai cũng rộng hơn anh nữa, nhưng cái áo vẫn lớn so với cậu. yoongi nhìn sang jungkook, khoé môi cong lên."trông ổn lắm đó," anh nhận xét."mùi giống anh vậy," jungkook lẩm bẩm, ngón tay vân vê viền cổ áo. cậu lập tức bắt miệng mình ngậm lại khi nhận ra mình đã nói gì. cậu nghe thấy tiếng yoongi ho sặc sụa từ bên phải. lúc quay sang, gương mặt anh đang biểu lộ cảm xúc khá khó tả; gần như đau tim, môi dưới bặm chặt, lông mày nhíu hết cả lại. má anh ửng hồng. jungkook nuốt nước bọt. bắt nhịp tim mình phải chậm con mẹ nó lại."ý em là mùi mồ hôi ấy," cậu đùa, và yoongi chớp mắt. rồi anh cười khẩy và ủn vai cậu một cái."nhóc con," anh mắng, miệng vẫn mỉm cười, "đi nào, anh đưa em về."
/
"những điều anh đã viết trên tờ khảo sát mai mối ấy," jungkook bắt đầu, và yoongi kêu lên đầy đau khổ khi bị nhắc trúng tim đen."ừ," anh nói, giọng ỉu xìu, "là anh thật đó. viết từng chữ một luôn."jungkook cắn môi. cậu thấy xấu hổ, nên không muốn nhìn yoongi."anh thật sự nghĩ như vậy về em ư?"cậu cảm nhận được ngón tay yoongi bao quanh cổ tay cậu, một cử chỉ dịu dàng, ấm áp."đúng rồi, anh nghĩ như vậy đó," yoongi nói, "và không chỉ có thế đâu."
/
"em đã vẽ anh," jungkook thú nhận, và có thể việc cậu đang chìm trong áo khoác của yoongi đã khiến cậu tin rằng mình có thể nói bất cứ điều gì, "ở dòng hãy miêu tả mẫu hình lý tưởng của bạn ở đây."hai mươi lăm.
/
jungkook hơi hơi không muốn hai người quay về trước cửa nhà mình, nhưng họ vẫn quay về trước cửa nhà cậu."em đến đây thôi," cậu lí nhí, cảm nhận chùm chìa khoá nặng trĩu trong túi áo."vậy sao," yoongi đáp. trừ khi não jungkook đang tưởng bở, trông yoongi cũng có chút thất vọng."ơ mà," jungkook thốt lên, chợt nhận ra gì đó, "cho em số điện thoại của anh với. em nghĩ tốt hơn hết ta không nên để dịch vụ làm mối của taehyung làm phương tiện liên lạc duy nhất."yoongi bật cười."phải rồi nhỉ," anh nói, và lưu số của mình vào danh bạ jungkook lúc cậu bé đưa điện thoại cho anh."em sẽ gửi anh hết mấy tấm ảnh," jungkook hứa.họ đang đứng ngay giữa sân trước, jungkook chần chừ không muốn bước đi, và yoongi cũng chẳng hề lùi lại. ánh sáng chiếu qua cửa sổ từ vài căn hộ xuống sân, và đó là nguồn sáng duy nhất họ có. ngọn gió thoảng qua làm tóc yoongi rối lên.yoongi đưa tay lên gạt lọn tóc sai nếp ra khỏi mắt jungkook. cử chỉ của anh vô cùng thận trọng, bàn tay còn chưa muốn rời khỏi, và jungkook nghĩ: chết tiệt. tụi mình sắp hôn rồi. cậu chưa từng hôn ai hết. lần với jimin không được tính. cậu muốn hôn yoongi. cậu muốn hôn anh ấy nhiều lắm, và cách mà yoongi nhìn cậu bây giờ –một tiếng ồn bất chợt vang lên khiến hai người giật mình. ai đó đang đập thình thịch lên cửa kính, làm náo loạn cả khu nhà. jungkook nhìn lên, và chẳng cần tìm kiếm gì lâu; tất nhiên là nó bắt nguồn từ cửa sổ nhà bếp chỗ họ rồi. jimin và taehyung trông sướng rơn. hai người đó ngừng tra tấn cái cửa khi đã giành được sự chú ý từ jungkook và yoongi, rồi bắt đầu vẫy tay và gào thét gì đó – thật may mắn làm sao vì lớp kính dày đủ để ngăn âm thanh đó lại. jungkook có cảm giác họ đang hét cái thứ người ta không nên hét ra ngoài cửa sổ.và hai ông tướng của nợ đó chu môi ra, tay ôm lấy mặt nhau và giả bộ hôn hít, và jungkook sẽ tẩn chết cả hai người một khi cậu bước chân vào trong."em không biết đó là ai," cậu nói, vẻ mặt đau đớn, "em cũng không biết căn hộ ấy luôn."yoongi nhàn nhạt cười."không sao đâu mà," anh an ủi, "đây còn chưa phải điều đáng xấu hổ nhất tuần của anh."jungkook nở nụ cười, méo xẹo và chứa sự mệt mỏi."em thích buổi hẹn hôm nay lắm," cậu thật thà nói, "thích thật đấy.""anh cũng vậy nữa," yoongi cắn môi, ngước lên nhìn jungkook từ dưới hàng lông mi, "nhắn tin cho anh sau nhé?"đột nhiên bị cảm xúc chiếm hữu – một cơn sóng dũng cảm, hay có khi chỉ là do vẻ ngoài của yoongi hiện giờ mà thôi – jungkook nắm lấy vạt áo anh, và lao người về phía trước để đặt nụ hôn lên khoé môi kia. cậu đâu dám dây dưa lại lâu hơn một giây; tiếng tim đập vang ong ong như muốn nổ tung."chắc chắn rồi," cậu thủ thỉ, miệng cách khuôn mặt yoongi một xăng ti mét không hơn, "hyung ơi, ngủ ngon nhé."cậu vội vàng chạy đi trước khi yoongi kịp trả lời. cậu còn không biết anh đã cảm thấy thế nào khi mình hôn anh nữa. đấy là nếu nó có thể được gọi là hôn. jungkook thà chết còn hơn quay lại nhìn bây giờ. cậu luống cuống tra khoá vào ổ và mở tung cửa ra, phóng lên cầu thang. cậu không hề giảm tốc độ cho đến lúc đã lên tới nhà, rồi nặng nề tựa lưng lên cửa và úp mặt vào tay.tiếng taehyung hò hét tên cậu và tiếng cười khúc khích của jimin chẳng giúp đỡ được gì cả."cái gì vừa xảy ra vậy, hôn rồi bỏ chạy ư?" jimin trêu chọc. "em biết rồi, được chưa?" jungkook vuốt mặt. "em đã hoảng sợ. thật kinh khủng mà. chúa ơi.""đâu có tệ đến mức đó," taehyung reo, "đáng yêu phết đấy chứ."jungkook thở hắt. cậu trỏ ngón tay về phía jimin và taehyung, hai cái con người đang nằm thẳng cẳng chỗ sô pha kia, taehyung vắt vẻo trên người jimin."hai người," cậu nói, "chết chắc rồi.""kia có phải áo khoác anh ấy không," taehyung hỏi.jungkook nhìn xuống chiếc áo khoác bò vẫn còn mặc trên người."chết tiệt," cậu lập tức kêu lên. rồi cậu lại tiếp tục chạy.chạy, và lại chạy xuống lầu. thời tiết lúc này lạnh thật sự, và yoongi thì chỉ có độc cái áo phông che chắn thôi. cậu không biết yoongi sống ở nơi nào, nhưng biết đâu lại cách cậu rất xa chứ. có khi ở tận mé bên kia của trường, ai mà biết được. nếu cậu chạy nhanh hơn thì chắc sẽ kịp nhỉ.cậu tới được sân trong và nhận ra đến hướng yoongi đã đi cậu còn không rõ. cậu lẩm bẩm câu chửi thề dưới hơi thở; rồi bỗng nhớ rằng mình có số điện thoại của anh. lưu trong danh bạ là yoongi, cậu tìm ra dãy số và nhấn nút gọi. chuông reo vài tiếng; và giọng nói trầm khàn, cáu kỉnh vang lên:"a lô?""anh đã rẽ hướng nào từ sân trong thế," jungkook bật ra.im lặng mất vài giây."jungkook đó à?""em đây," jungkook đáp, "anh đi đường nào rồi?""ừm, anh rẽ trái? tại s–""đứng yên đó chờ em," cậu nói và cúp máy.cậu lại chạy thêm một quãng nữa. yoongi có thể đã quẹo đâu đó nữa, và trong trường hợp ấy thì jungkook sẽ chỉ gọi anh lần nữa thôi; nhưng rõ ràng là anh không làm vậy, vì cậu thấy anh ngay trước mặt rồi; nổi bật trong bóng đêm với áo phông vàng nhạt và mái đầu xanh bạc hà. jungkook chậm bước dần; cuối cùng dừng chân khi còn cách yoongi có một mét.yoongi nhìn cậu với đôi môi khẽ hé."em," jungkook thở hổn hển, rồi cúi gập người xuống, tay chống lên hai đầu gối. chẳng phải cậu yếu ớt hay gì, cậu chỉ là...chạy quá nhanh thôi. "quên chưa trả anh cái này."yoongi chớp mắt bối rối khi cậu chỉ vào chiếc áo khoác mình vẫn đang mặc."trời ạ, nhóc," yoongi lặng lẽ cất tiếng, "đây đâu phải vấn đề sống còn gì. em thích thì giữ luôn cũng được mà.""nhưng em không muốn anh chịu lạnh," jungkook nói, đứng thẳng dậy và cởi áo ra. chúa ơi, chắc người cậu đỏ bừng hết cả lên rồi. mướt mồ hôi và nhớp nháp. áo cậu còn có chỗ dính chặt vào da. yoongi nhìn cậu chằm chằm, miệng cứ mở ra như thể anh đã quên khép nó lại. anh ấy trông có chút ngạc nhiên. cả ngơ ngác nữa."chết tiệt, jungkook," anh lẩm bẩm, và jungkook không hoàn toàn chắc ý anh là gì.cậu liếm môi. hít một hơi thật sâu."anh, cái vừa nãy ấy," cậu nói, "quên nó đi.""quên nó đi," yoongi lặp lại. một cảm xúc thoáng hiện lên trên mặt anh. đau đớn. "nụ hôn ư?""đúng rồi. em muốn anh quên nó đi," jungkook bước lại gần hơn, lờ đi sự thật rằng chân cậu đang run rẩy, "và hãy nhớ cái này."cậu không nghĩ quá nhiều về nó. cậu sẽ hoảng loạn nếu dừng lại để nghĩ mất. vì vậy cậu trực tiếp tiến tới; đặt tay lên má yoongi, vươn đến, và hôn anh. lần này là môi chạm môi. nghiêng đầu để hôn anh dễ dàng hơn. yoongi khẽ thở ra và thả lỏng cơ thể, tay đưa lên ôm eo jungkook. cảm giác như đó là nơi chúng thuộc về vậy, jungkook mơ màng nghĩ. cậu chưa từng thật sự hôn ai; có khi cậu rất dở là đằng khác, sao cậu biết được; nhưng yoongi chẳng hề cằn nhằn, môi anh phối hợp theo từng chuyển động của jungkook."anh thích được nhớ cả hai hơn," yoongi nói khi họ lùi lại để thở, "anh thích được nhớ tất cả."chiếc áo khoác bị bỏ quên dưới chân hai người.
/
ít lâu sau, yoongi sẽ thú nhận rằng suốt một quãng thời gian dài trong kỳ xuân, anh đã tưởng rằng jungkook và jimin đang hẹn hò với nhau. jungkook sẽ trông thật hoang mang và jimin sẽ không tha cho thằng bé sớm đâu. jimin và taehyung sẽ đóng vai bảo mẫu của jungkook và cổ động viên trung thành nhất của hai người họ. lúc đầu thì hai đứa chẳng khác nào cái gai trong mắt yoongi, nhưng dần dần...anh cũng đã quen rồi. (anh vẫn không rõ liệu hai đứa nó có hẹn hò gì không. anh có hỏi, và jimin bảo, "không đời nào." ngay câu sau, thằng bé nói với taehyung: "cưng ơi, mang cho mình một lon coca với nhé?")và tiếp đó, namjoon sẽ chuyển vào sống cùng với seokjin. sự kiện ấy sẽ trở nên vừa ngọt lại đắng, vì những lý do sến sẩm hiển nhiên, nhưng cũng bởi seokjin là một đầu bếp tuyệt vời và yoongi luôn tận hưởng bữa ăn không phải mỳ gói mỗi lần anh ghé qua. căn hộ của họ sẽ giảm xuống chỉ còn hai người, cho đến khi hoseok cũng nói rằng thằng bé đã tìm được nhà mới. rẻ và gần nơi nó thực tập."mày bảo anh phải làm gì bây giờ," yoongi sẽ hỏi, "tự thân vật lộn với tiền thuê nhà ư?""không, cái đồ ngốc này," nó sẽ trả lời, nhìn yoongi với ánh mắt đầy chán nản nhưng cũng chứa sự yêu thương, "cứ mời em ấy đến sống chung với anh đi. phòng ngủ còn lại là giường đôi đấy."và yoongi sẽ làm vậy, một cách lúng túng và vụng về, tinh thần đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất; nhưng jungkook sẽ mỉm cười, mỉm cười như thể em ấy đâu còn lựa chọn nào khác; đó là nụ cười tuyệt vời nhất, yoongi nghĩ vậy, rộng mở và không hề phòng bị; và jungkook sẽ nghiêng người lại gần, đôi môi thật mềm mại trên miệng yoongi, và em sẽ không từ chối.nó sẽ đem lại cảm giác như kết thúc của một thời kỳ, và như khởi đầu của một giai đoạn mới. cũng đâu phải điều gì xấu. chẳng xấu một chút nào hết, yoongi nghĩ vậy lúc bỏ tay ra khỏi mắt jungkook, sau khi dẫn em vào căn phòng ngủ trước kia, nơi anh đã biến thành phòng thu riêng dành cho jungkook. tiếng thở gấp của jungkook sẽ làm anh cảm thấy một cơn ấm áp lan toả trong lồng ngực. jungkook sẽ nhìn anh, nụ cười lớn trên môi, và yoongi sẽ không bao giờ, không bao giờ hết kinh ngạc khi ngắm nhìn những ngôi sao trong mắt em. yoongi thật sự rất yêu em ấy.
/
hàng tháng sau, họ vẫn chưa mở hết chồng hộp các tông của jungkook, do quá lười và ưu tiên dành thời gian cho những điều thú vị hơn.đã quá trưa chủ nhật và hai người còn đang nằm trên giường, cuộn dưới lớp chăn, yoongi thiu thiu ngủ bên cạnh jungkook, và jungkook vẫn thấy râm ran khi hơi thở của yoongi phà vào cổ và sức nặng của tay anh vắt ngang ngực cậu.một tay cậu di ngón theo vài đường nguệch ngoạc trên cánh tay yoongi, tay còn lại cầm bản khảo sát mai mối hồi đó. taehyung đã lén nhét chúng vào một trong những chiếc hộp. anh ấy sẽ chẳng bao giờ hết phổng mũi vì chuyện đó, nhận hết công về phía mình, dù anh ấy, thật sự mà nói, có làm cái gì đâu."anh có nghĩ mình nên điền lại cho tử tế không," cậu hỏi vui, "để xem tụi mình có hợp nhau thật không ấy?""anh sẽ lại tả em từ đầu thôi, cậu hoạ sỹ quán cà phê ạ," yoongi thì thầm vào vai cậu, cánh tay cựa quậy quanh người jungkook. jungkook khẽ cười. cậu cũng vậy."cơ mà anh nên trả lời câu quan trọng nhất trong này đi chứ," jungkook tiếp tục. "anh cảm thấy thế nào về một bể bò sát?""em có thể nuôi thằn lằn nếu muốn," yoongi lẩm bẩm, "thích thì nguyên con cá sấu cũng được. miễn là nó không ngủ chung giường với chúng ta."jungkook bật cười. cơ thể cậu rung lên, và yoongi ôm cậu chặt hơn, nụ cười áp sát vào làn da của jungkook.
End.-feels of ротатое(s):
thế là sau một thời gian dài ơiiiiiiiiiii là dài biệt tăm tớ cũng full bé này rồi ;;w;; ui sugakookie của fruitily đáng yêu lầy lội hạng nhất luôn í uwufic này thì anh bẹt boi min yunki (bị wattpad nuốt mất trong tài khoản của tớ nhưng mọi người vẫn đọc được khó hiểu quá bắt đền watt đây) thành soft boi min yunki rồi nèeeeee, ngọt dữ trời thần ấy ;;;;;;;;;;;;;;;;;; đời em cũng muốn chung trường với min yunki huhu bẹt cũng được soft cũng được thấy cái đầu bạc hà toả sáng là em vui rồi /một giây fangirl ngắn ngủi hự/em kookie cũng không né anh như né tà nữa '3' fic trước trời ơi lại còn lên kế hoạch min yunki là cha nào đúng sợ luôn ấy =))))))))))))))))))))))))))aneeway tớ nghĩ sau fic này tớ sẽ nghỉ sugakookie của fruitily một thời gian để đổi gió...? any suggestions? owo
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store