ZingTruyen.Store

[Trans] Ta không phải Hí Thần - Tam Cửu Âm Vực

Chương 120: Đấu trí

dieuyenkt123

Trans + Edit: Cú Mèo Cạp Bắp, Beta: Người qua đường Giáp

-------------------

"Giới Chủ."

Khi hai chữ đó thốt ra từ miệng Hàn Mông, khẩu súng trong tay Trần Linh đột nhiên bay ra, nhanh như chớp bị Hàn Mông nắm ngược lại trong tay!

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột đến nỗi Trần Linh cũng sững sờ. Cậu nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, trong đôi mắt dưới lớp mặt nạ lóe lên một tia bàng hoàng...

Đây là kỹ năng gì?

"Có vẻ ngươi cũng không hiểu rõ về lối [Phán Quyết]." Hàn Mông một tay cầm súng, nòng súng chĩa vào bóng người áo đỏ trước mặt, đôi mắt khẽ nheo lại. "Kỹ năng bậc hai của lối [Phán Quyết], [Giới Chủ], có thể điều khiển mọi vũ khí xung quanh. Dùng súng để uy hiếp ta... là một quyết định sai lầm."

Hàn Mông một tay chống xuống đất, loạng choạng đứng dậy. Sắc mặt anh ta vẫn trắng bệch nhưng đã khá hơn trước rất nhiều. Nòng súng của anh vẫn luôn chĩa vào Trần Linh, tiếp tục nói:

"Bất kể ngươi thuộc thế lực nào, vì đã cứu ta nên ta cũng sẽ không làm khó ngươi... Cởi mặt nạ ra, ta sẽ để ngươi đi."

Khuôn mặt tươi cười đỏ thẫm trên chiếc mặt nạ đen tuyền mà nòng súng ngắm tới nhìn chằm chằm Hàn Mông, không hề có ý định thành thật làm theo.

"Để tôi đi?" Bóng hình người áo đỏ bật cười, "Quan Chấp Pháp các anh đều ngông cuồng như vậy à? Chi bằng anh nhìn lại cho rõ, thứ anh đang cầm trong tay là cái gì?"

Hàn Mông khẽ cau mày, ánh mắt hơi di chuyển xuống dưới, cả người đứng sững tại chỗ.

Không biết từ lúc nào, "khẩu súng" trong tay anh chĩa vào Trần Linh đã biến thành một quả chuối trơn bóng... Cùng lúc đó, bóng người áo đỏ thong thả giơ tay còn lại lên, dùng chính khẩu súng của Hàn Mông, một lần nữa chĩa vào giữa trán anh ta.

"[Giới Chủ]? Ghê gớm lắm sao?"

[Giá trị kỳ vọng của khán giả +5]

Chiếc mặt nạ đen tuyền gần như áp sát vào mặt Hàn Mông. Khóe miệng đỏ thẫm khoa trương như đang cười nhạo một cách ngạo mạn. Cậu dẹp bỏ giọng điệu trêu đùa, lạnh lùng lên tiếng với đầy sát ý:

"Đây sẽ là lần cuối cùng anh khiêu khích tôi, đừng cố gắng thách thức sự kiên nhẫn của tôi... Quan Chấp Pháp."

Vừa dứt lời, cậu nhét khẩu súng trong tay mình trở lại thắt lưng của Hàn Mông...

Đúng vậy, cậu đã trả súng lại cho Hàn Mông.

Ánh mắt Hàn Mông lần đầu tiên hiện lên vẻ nghiêm trọng. Hành động của Trần Linh trong mắt anh ta chắc chắn là thị uy... Tôi trả súng lại cho anh đấy, anh làm gì được tôi nào?

Hành động này đã hoàn toàn dập tắt ý định ra tay của Hàn Mông. Thực ra lý do Hàn Mông dùng [Giới Chủ] để đoạt súng, một mặt là muốn giành lại quyền chủ động, mặt khác là muốn mượn cớ thăm dò thực lực của người áo đỏ. Thế nhưng năng lực mà đối phương thể hiện ra đã hoàn toàn vượt quá nhận thức của Hàn Mông. Trong những Thần Đạo mà Hàn Mông biết, không có con đường nào có kỹ năng quỷ dị như vậy. Điều này cũng xác nhận suy đoán "Người Dung Hợp" ban nãy của anh...

Người áo đỏ đã bị sự thăm dò của mình chọc giận. Nếu bản thân thực sự ra tay một lần nữa, kết quả rất khó lường... Trong tình huống này, duy trì hòa bình ngắn ngủi hiện tại và âm thầm tìm kiếm manh mối mới là giải pháp tốt nhất.

"Đây là năng lực Tai Ương của ngươi sao?" Hàn Mông không hề bị Trần Linh dọa sợ, bình tĩnh hỏi như thể không có chuyện gì xảy ra. "Có thể dung hợp một Tai Ương mạnh mẽ như vậy mà ý chí tinh thần không bị ảnh hưởng, cơ thể cũng không có dấu vết dị hóa rõ ràng... Ngươi làm thế nào vậy?"

"Anh nói hơi nhiều rồi đấy, Quan Chấp Pháp." Trần Linh nhàn nhạt nói.

Hàn Mông thấy vậy, biết điều mà im miệng.

Trần Linh đương nhiên không thể để Hàn Mông thăm dò mình. Cậu dùng một câu nói để chặn đứng anh ta, sau đó phủi phủi vạt áo choàng kinh kịch thùng thình, quay người bước về phía cuối của mặt đất đen, chỉ để lại cho Hàn Mông một bóng lưng bí ẩn.

Hàn Mông nheo mắt nhìn theo cậu một lúc rồi cũng cất bước đi theo.

"Anh đi theo tôi làm gì?" Trần Linh nghiêng đầu, giọng nói lạnh lùng dưới chiếc mặt nạ đen tuyền truyền ra.

"Con người đi lại trong Thế giới Xám sẽ thu hút Tai Ương đến bao vây, mà ngươi là màu sắc duy nhất ở đây, chỉ có đi theo ngươi, chúng mới không đến gần." Hàn Mông không chút biểu cảm trả lời, "Ta nếu đã sống sót được, thì không cần phải vội vã rời đi chịu chết."

Con người bị bao vây trong Thế giới Xám? Lại có chuyện này sao?

Trần Linh thầm ghi nhớ. Nói đi cũng phải nói lại, từ lúc cậu vào Thế giới Xám đến giờ, quả thật không có một con Tai Ương nào đến gần mình...

Đương nhiên Trần Linh sẽ không tin lý do này của Hàn Mông. Với tính cách của Hàn Mông, hoàn toàn không thể làm chuyện nương tựa vào người khác để sống sót. Việc anh ta đi theo mình chắc chắn là vẫn muốn làm rõ thân phận của mình.

Lại là một màn đấu trí về diễn xuất và tâm tư...

Trần Linh thầm thở dài trong lòng. Cậu chỉ muốn tiện tay cứu Hàn Mông, không ngờ lại phiền phức đến vậy.

"Tùy anh." Trần Linh trả lời một cách lạnh nhạt.

Không biết có phải vì câu nói vừa nãy hay không, lần này Hàn Mông không nói một lời nào, cứ thế lặng lẽ đi phía sau cậu. Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi cứng nhắc.

Vài phút sau, Trần Linh cuối cùng cũng không nhịn được, chậm rãi mở lời:

"Anh cảm thấy nơi này thế nào?"

"Nơi nào?"

Trần Linh đưa tay, chỉ xuống dưới chân.

"Thế giới Xám?" Hàn Mông quét mắt nhìn xung quanh, trầm ngâm một lát, "Rất khô khan, rất u ám... và cũng rất nguy hiểm."

"Có hơi u ám... nhưng ở lâu cũng quen." Trần Linh khẽ gật đầu, chiếc mặt nạ đen tuyền ngước lên, hai con mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào những đám mây xám chì trên trời, "So với lãnh thổ Cực Quang của các anh thì sao?"

Trong lòng Hàn Mông khẽ động. Nghe có vẻ như người áo đỏ này sống ở Thế giới Xám quanh năm... Nhưng cũng đúng. Hoàn cảnh sống của Người Dung Hợp rất khó khăn, họ không được thế giới loài người chấp nhận nên việc thường xuyên ở trong Thế giới Xám là điều bình thường.

"Lãnh thổ Cực Quang sao..." Trong mắt Hàn Mông lóe lên một vẻ phức tạp, "Vậy Thế giới Xám tốt hơn thật."

"Ồ?"

"Tai Ương tuy nguy hiểm, nhưng so với lòng người vẫn đỡ hơn một chút."

"Đây không giống lời một vị Quan Chấp Pháp nên nói."

"Quan Chấp Pháp đối với ta là trách nhiệm, không phải chức vụ." Hàn Mông lắc đầu, "Ta muốn nói gì thì nói, họ không thể trói buộc ta."

Chiếc mặt nạ đen tuyền quay lại, nhìn anh ta thật sâu, "Nghe có vẻ anh không hài lòng với hệ thống Người Chấp Pháp."

"Có lẽ vậy."

"Tại sao không chọn rời đi?"

"Rời đi? Đi đâu?" Hàn Mông nhìn cậu, đôi mắt khẽ nheo lại, "Các lãnh thổ khác quá xa, hơn nữa chưa chắc đã tốt hơn lãnh thổ Cực Quang... Chẳng lẽ ta phải tìm đến những tổ chức xấu xa như Giáng Thiên Giáo hay Hoàng Hôn Xã sao?"

"Thiện và ác, ai có thể định đoạt?" Trần Linh bình tĩnh trả lời, "Chẳng lẽ anh nghĩ Quan Chấp Pháp đại diện cho cái thiện sao?"

Hàn Mông lặng lẽ nhìn bóng lưng Trần Linh, một lúc lâu sau, anh ta chậm rãi lên tiếng:

"Xem ra, ngươi là người của Hoàng Hôn Xã."

Dưới chiếc mặt nạ đen tuyền, đồng tử của Trần Linh khẽ co lại. Cậu ngay lập tức khống chế cơ thể, không để bước chân ngừng lại dù chỉ một chút, tiếp tục thong thả bước về phía trước.

"Sao lại nghĩ vậy?"

Hết chương 120.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store