8
Trên cao của tổ trạch nhà Zenin, Sukuna ôm eo Fushiguro Megumi, cả hai lơ lửng trong không trung ẩn mình trong bóng đêm nhìn xuống ngôi nhà cổ.Fushiguro Megumi một tay bám vào vai Sukuna, hai người gần gũi đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau. Không phải Fushiguro Megumi đột nhiên trở nên thân thiết với Sukuna chỉ là cậu chưa học được cách đứng lơ lửng trên không. Bị Sukuna kéo ra khỏi chăn giữa đêm khuya, đầu óc còn mơ màng bị gió đêm thổi vào mặt. Khi tỉnh lại đã ở trên không trung trong vòng tay của Sukuna.Sukuna rất thích thú với sự hoảng loạn ngắn ngủi của Fushiguro Megumi, khi nhìn thấy cảnh đường phố thu nhỏ dưới chân cậu theo bản năng nắm lấy mọi thứ xung quanh, bám vào người Sukuna như ôm một chiếc phao cứu sinh. Nếu không phải sau đó kịp phản ứng lại, Sukuna nghĩ cậu thậm chí còn có thể muốn quấn cả chân lên.Như một con gấu túi, thật thú vị.Sukuna ôm cậu bằng một tay đi bộ trên không như đi dạo, Fushiguro Megumi đấm hai cái vào người Sukuna để bày tỏ sự không hài lòng. Sau đó cả hai im lặng đi qua khu rừng tư nhân của nhà Zenin và hạ xuống dinh thự nằm bên trong khu rừng.Nơi này không xa lạ gì với Fushiguro Megumi, dù đại trạch có dấu vết trùng tu. Song hơn hai trăm năm trôi qua, gia tộc cố chấp này gần như chưa từng thay đổi gì cả.Cậu không có nhiều cảm giác gắn bó với gia tộc mình cũng không nghĩ rằng Sukuna kéo cậu đến đây vào nửa đêm là để nhận tổ quy tông. Khả năng còn lại trở nên rất rõ ràng. Fushiguro Megumi đoán rằng Sukuna có lẽ đã có thông tin mới về "Ảnh Thuật" hiện tại của gia tộc Zenin và "Lão Thần Thụ" của họ."Dòng tộc Zenin về khoản dựng "màn" và kết giới vẫn kém như mèo què ba chân."Sukuna vuốt cằm giọng điệu hờ hững mà châm biếm:"Trình độ này thì em cũng có thể lẻn vào được rồi chứ?"Fushiguro Megumi ngáp một cái, hơi lạnh thấm qua làm giọng nói cũng khàn khàn:"Nhìn đủ chưa, có thể về được rồi chứ?""Vội gì, kịch hay còn chưa bắt đầu."Sukuna khẽ lắc đầu đồng thời giơ tay lên, luồng chú lực đen đặc từ lòng bàn tay hắn tuôn ra như suối âm thầm hòa tan một mảnh của "màn" trước mặt, mở ra một "cánh cửa" vừa đủ cho hai người đi qua.Thuật thức của hắn không khiến ai phát giác. Hai người lặng lẽ bước vào sân vườn trong tổ trạch nhà Zenin, ẩn mình sau hòn non bộ và tán cây, chen sát vào nhau trong bóng tối như một đôi tình nhân vụng trộm."Rốt cuộc là đang làm gì vậy...""Suỵt, im lặng mà xem."Giọng nói của Sukuna rất nhỏ, Fushiguro Megumi mới để ý rằng biệt thự này yên tĩnh một cách bất thường. Đã hơn 2 giờ sáng nhưng khu vườn bên hông mà họ bước vào vẫn sáng đèn, bước chân của các nữ hầu rất vội vã, mọi người đều lặng lẽ làm việc của mình. Toàn bộ biệt thự tràn ngập một sự yên tĩnh nhưng lại náo nhiệt đến kỳ lạ."Họ đang làm gì vậy?"Fushiguro Megumi cũng nhỏ giọng hỏi."Nghi lễ, nghe nói có một đứa trẻ hôm nay tròn ba tuổi.""Ngươi muốn xem nghi lễ của họ à?" Fushiguro Megumi rụt đầu lại: "Nghi lễ của họ chắc chắn không diễn ra trong sân này ngươi định làm thế nào để...""Đã nói rồi, đừng vội."Sukuna giữ vai Fushiguro Megumi, ánh mắt hướng sang hướng khác...Người mặc áo choàng trắng cầm đèn lồng và cờ dài khiêng kiệu đi qua cầu đá, dừng lại dưới hành lang để chờ.Đội hình này rất dài, dài đến mức người ở cuối hàng biến mất vào góc như thể bị bóng đêm nuốt chửng. Sukuna trượt bàn tay đang trên vai Fushiguro Megumi xuống bóp chặt eo cậu, không nói hai lời kẹp lấy cậu rồi di chuyển về phía cuối hàng.Hắn ta hành động rất nhanh, Fushiguro Megumi chỉ cảm thấy có gió lướt qua trước mắt, chớp mắt một cái Sukuna đã ném một chiếc áo choàng trắng lên đầu cậu. Không biết từ lúc nào dưới đất đã nằm hai người, vẻ mặt họ ngây ngốc có vẻ như đã mất đi ý thức.Fushiguro Megumi nhìn sang Sukuna đang đội mũ trùm trắng bên cạnh, mái tóc hồng bị ép dưới mũ trùm, khuôn mặt khỏe mạnh sạch sẽ không có hoa văn.Fushiguro Megumi ngẩn ngơ trong một giây, giọng khàn khàn vô thức thốt lên:"Ita...dori...?"Vừa dứt lời, con mắt phụ dưới mắt Sukuna mở ra, ánh nhìn xiên xuống sắc lạnh như mũi tên xuyên qua hoa trong gương trăng trong nước."Đến nước này rồi em vẫn còn nghĩ đến thằng nhãi đó à?"Đến nước này rồi tôi còn mong đợi điều gì nữa...Sukuna nhìn cậu nửa giây, con mắt phụ nhắm lại, khuôn mặt không có dấu ấn chú thuật gần như không khác gì con người. Hắn chỉ vào bộ quần áo trên tay Fushiguro Megumi, thì thầm thúc giục: "Mặc nhanh lên."Fushiguro Megumi im lặng khoác áo choàng trắng. Hai người lặng lẽ thay thế vị trí của hai người thường ban đầu đứng ở cuối hàng.Công tác chuẩn bị đã được tiến hành xong. Một đứa trẻ đang ngủ được mẹ bế lên kiệu. Đoàn rước kiệu quỳ xuống trước đám rước trên hiên nhà. Sau khi cha mẹ đứa trẻ cúi lạy ba lần, đoàn rước bắt đầu khởi hành. Người dẫn đầu tay cầm đèn lồng dẫn đầu đoàn rước vòng quanh sân. Tiếng chuông vang lên và mọi người bắt đầu tụng kinh.Đường đi của họ rời khỏi sân, men theo con đường sỏi vòng ra phía sau dinh thự, nơi có một nhóm người khác đang đợi, mỗi người trong số họ đều xách một chiếc lồng. Chỉ đến lúc hai nhóm nhập lại và đi cùng nhau, Fushiguro Megumi mới nhìn rõ bên trong những chiếc lồng đó đều chứa đầy những con bướm đang vỗ cánh.Có người đứng giữ ở bốn phương, tay cầm biểu ngữ và cờ. Khi người dẫn đầu tụng kinh họ tạo thành một vòng tròn ngược chiều kim đồng hồ. Gió đêm khẽ thổi, sỏi đá và lá cây trên mặt đất cũng bắt đầu xoay ngược chiều kim đồng hồ. Sự dao động của chú lực truyền theo vòng tròn từ người này sang người khác như một cuộc tiếp sức, hội tụ vào bên trong và ngưng tụ thành một khối năng lượng giống như lốc xoáy ở trung tâm vòng tròn.Mặt đất dần hiện lên những phù văn và đồ hình, trong bóng đêm phát ra ánh sáng lục u tối. Khối năng lượng chú lực ở trung tâm khi đạt đến điểm cực đại liền khuếch tán ra bốn phía, rồi ngay sau đó giữa vòng pháp trận vang lên một tiếng "cạch", mặt đất sụp xuống cùng với tiếng rung động trầm đục như sấm cuộn, con đường đá mở ra lộ ra một cầu thang dẫn xuống dưới.Đội rước kiệu lại tiếp tục di chuyển.Khi cùng đi ở cuối hàng, Fushiguro Megumi vừa bước lên bậc thang, Sukuna đột nhiên kéo nhẹ lấy áo choàng trắng của cậu lôi cậu về phía mình một chút.Cầu thang kéo dài vô tận, gấp khúc thành hình chữ "Z", đèn lửa gắn trên vách đá lần lượt bừng sáng theo bước chân của đoàn người. Ánh sáng uốn lượn xuống sâu như thể dẫn họ đến tận đáy địa ngục. Nhiệt độ mỗi lúc một giảm.Ngay khi Fushiguro Megumi bắt đầu hoài nghi rằng con đường này có thật sự dẫn đến địa ngục hay không, trước mắt họ hiện ra một cánh cửa đá khổng lồ cao chừng mười mét bên trên khắc những phù điêu cực kỳ tinh xảo.Fushiguro Megumi ngẩng đầu nhìn kỹ,
trên cửa là hình chạm của Hắc Bạch Ngọc Khuyển, Dạ Điểu, Đại Xà, Mãn Tượng, Thoát Thố, Hà Mô và Ma Hư La, tổng cộng bảy thức thần.Còn lại ba vị trí cuối cùng lại bị mài phẳng một cách kỳ lạ như thể đã từng có thứ gì đó được khắc lên nhưng sau đó lại bị cố tình xóa bỏ sạch sẽ.Đây chính là Thức Thần của Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật thuộc về Fushiguro Megumi.Phía trước có người đã tìm ra cơ quan mở cửa. Cánh cửa đá lớn vang lên những tiếng "rầm rầm" nặng nề, bụi đá theo đó rơi xuống rồi chậm rãi mở ra từ bên trong.Bên trong là một tế đàn khổng lồ đường kính gần hai mươi mét. Ở đối diện với cánh cửa xuyên qua toàn bộ tế đàn mọc lên một gốc đại thụ khô chống đỡ mái đền.Đội rước dừng quanh tế đàn xếp thành vòng tròn. Vì tế đàn quá lớn, Fushiguro Megumi và Sukuna bị tách ra cách nhau chừng ba bốn bước. Hai người liếc nhau một cái rồi lại đồng thời quay đầu nhìn về phía đứa bé đang ngủ say được đặt ngay chính giữa tế đàn.Mọi người chắp tay cúi đầu với vẻ thành kính, bắt đầu ngâm xướng những lời chúc cuối cùng.Đó là thứ Fushiguro Megumi chưa từng nghe qua. Âm điệu lạ lẫm phát âm khó nghe đến mức khiến cậu hoài nghi liệu đó có phải là tiếng Nhật không."Là tiếng Nhật cổ."Giọng của Sukuna đột nhiên vang lên trong tâm trí Fushiguro Megumi.Cậu giật mình quay đầu nhìn sang chỉ thấy Sukuna vẫn đứng yên ở chỗ mình, chiếc áo choàng trắng phủ kín cả đầu, mũ trùm lớn đến mức dù hắn có ngẩng đầu trông vẫn như đang thành kính cúi xuống cầu nguyện."Em đang tìm ta à?" - Giọng của Sukuna lại vang lên lần nữa.Fushiguro Megumi chợt lóe lên một tia linh cảm, cúi đầu nhìn xuống bóng của chính mình. Ngay ở dưới chân cậu, đôi mắt của Sukuna đang mở ra, con ngươi đỏ khắc họa vòng xoáy mang theo vẻ giễu cợt mà nhìn chằm chằm vào cậu."Muốn ta dịch cho nghe không?"Fushiguro Megumi cố kìm nén cơn muốn dẫm một cái lên con mắt đó, chỉ khẽ gật đầu. Sukuna lần này không trêu chọc nữa, giọng nói chậm rãi vang lên trong đầu cậu:"Đó là một loại chú trừ tà và cầu nguyện ít người biết đến từ thời Heian, đại khái ý nghĩa là "Trục xuất lời nguyền và tà ma, cầu xin thần linh ban phước, cầu xin phép màu trừng phạt ác quỷ. Nó bắt nguồn từ giáo lý của một nhà thờ nhỏ, cốt lõi của tín ngưỡng này là nghịch thiên cải mệnh.'"Nói đến đây, giọng hắn thoáng đổi, mang theo chút mỉa mai lẫn khinh thường:"Tự cho là muốn nghịch thiên cải mệnh, nhưng lũ ruồi không não này cuối cùng lại châm lửa tự thiêu cả bọn, bảo rằng đó là hiến tế dâng lên thần linh."Bài chúc vang lên đến đoạn cuối cùng, mọi người đồng loạt mở lồng thả ra những con bướm bị giam giữ bên trong. Trong khoảnh khắc ấy, bầu trời phía trên tế đàn rộng lớn lập tức bị bao phủ bởi vô số đôi cánh rực rỡ vừa được tự do.Ngay lúc đó, một âm thanh "rắc rắc" đột ngột vang lên thân cây khô khổng lồ ở phía bên kia tế đàn bỗng chấn động dữ dội. Những cành khô của nó tách khỏi thân cây, hàng ngàn cành khô bắt đầu vươn dài, rễ cây phình to và lan rộng trèo lên bệ tế lao thẳng về phía đứa trẻ ở trung tâm vòng tròn...Những cành cây khô mục và rễ cây to lớn dừng lại cách đứa trẻ nửa bước chân, các cành cây quấn vào nhau xoắn lại thành hình "bàn tay".Đôi "bàn tay lớn" nứt nẻ lơ lửng trên đầu đứa trẻ. Những sợi tơ màu đỏ sẫm không rõ nguồn gốc tụ lại và quấn quanh giữa hai lòng bàn tay giống như tằm nhả tơ dần dần kết thành một khối tinh thể màu máu.Những cánh bướm bay lượn rơi rào rào, rụng xuống tế đàn như mưa tàn."Nguyện... cho con... đón... nhận... ân... phúc... của... thần linh..."Âm thanh khàn đục và thô ráp vang lên từ sâu trong thân cây khô tựa như tiếng cành gãy, tiếng lá mục bị giẫm nát, vừa nặng nề vừa rời rạc.Đôi mắt của Fushiguro Megumi mở to. Cậu nhìn thấy khối tinh thể đỏ như máu ấy đang từ từ hạ xuống, đáy khối tinh thể chạm đến ngực của đứa trẻ và chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo nó liền cắm sâu vào cơ thể đứa bé.Tiếng thét chói tai, bén nhọn như xé toạc không khí bùng lên trong căn phòng đá trống trải.Mùi hôi tanh và mục rữa lại một lần nữa tràn ngập trong không gian. Cùng với tiếng gào rít, bóng đen từ khối tinh thể đỏ lan ra, vừa lan vừa gào khóc, dần dần tụ lại thành hình dáng một con bướm khổng lồ mờ ảo.Là linh hồn của những con bướm đang gào khóc.Fushiguro Megumi nhìn chằm chằm vào khối bóng đen kia. Trong khoảnh khắc đó, cậu dường như hiểu được ý nghĩa của tiếng gào thét ấy.Chúng bị giam cầm trong tinh thể, sự giãy giụa khiến hình dạng bóng đen ngày càng mờ nhạt, mùi thối rữa dần tăng lên nồng nặc đến mức khiến Fushiguro Megumi cảm thấy hơi buồn nôn.Những tinh thể màu đỏ thẫm dưới ánh mắt của mọi người chìm vào ngực đứa trẻ, tiếng rít chói tai đột ngột dừng lại. Đứa trẻ đang ngủ khẽ ho sặc sụa, luồng chú lực đen đặc tràn ra ngoài cơ thể trong chốc lát cuộn thành một con quái vật có cánh dài giống bướm hoặc sâu bướm trên không rồi trong nháy mắt lại thu vào trong cơ thể đứa trẻ.Đứa trẻ hít thở đều đặn không có gì bất thường."Chúc... mừng..."Tiếng nói khô khốc, khàn khàn của cây khô vang vọng trong phòng đá, những cành và rễ khô vươn dài dần dần rút lại. Đoàn người khiêng kiệu lại lên đường, họ khiêng đứa trẻ được thần linh ban phước hát những bài ca chúc tụng và lời cảm tạ. Cho đến khi đoàn người rời đi, cánh cửa đá khổng lồ từ từ đóng lại, căn phòng đá lại trở về sự tĩnh lặng.Tiếng bước chân yếu ớt đột ngột vang lên. Sukuna hiện ra từ bóng tối, nhảy lên bệ thờ và đi bộ quanh mép bệ thờ như đang tản bộ. Fushiguro Megumi theo sau. Mặt đất ngổn ngang xác bướm, từng con dường như bị hút cạn sinh lực, khô quắt đến mức chỉ cần một cái dẫm chân là vỡ tan."Linh hồn và sinh lực của con bướm đã bị hút cạn. Thứ này thật sự đáng kinh ngạc.""Vậy ra, trong thời đại này thuật Thuật Ảnh của Zenin là có được nhờ cách này sao?" - Fushiguro Megumi nhìn chằm chằm vào xác bướm bị nghiền nát dưới chân Sukuna như thể đang phân tích nhưng cũng như đang lẩm bẩm:"Cái cây đó cũng là thuật thức à? Nhà Zenin từ trước vốn có thói quen nuôi dưỡng chú linh, nếu vậy thì... cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.""Không phải chú linh.""Gì cơ?"Sukuna đút hai tay vào túi, hơi ngẩng đầu ra hiệu cho Fushiguro Megumi nhìn về phía cành cây khô kia đang lặng lẽ bò trườn.Ngay khi Fushiguro Megumi còn chưa hoàn toàn ý thức được, luồng gió trong không khí khẽ biến đổi, đó là bản năng được khắc sâu trong gen sau vô số lần chiến đấu sinh tử. Cậu không kịp nghĩ ngợi thân thể đã theo bản năng đã tự động né sang một bên."Ầm!!!"Âm thanh nổ vang làm rung chuyển cả căn phòng đá, những mảnh đá vụn từ trần rơi xuống lả tả.Fushiguro Megumi quay đầu lại mới thấy rõ hai nhánh cây khổng lồ đã xuyên ngang qua tế đàn cắm thẳng vào phiến đá cửa đối diện cái cây kia."Là...ai..."Những cành khô vốn giòn rụm kia giờ lại liên tục thay hình đổi dạng. Chúng không còn là gỗ mà như bùn đặc lại như đá cứng hóa thành lưỡi kiếm sắc bén không thể phá hủy, trong chớp mắt lao thẳng về phía hai người họ."Đây... không phải là chú linh à? Rất giống con đặc cấp mà ngươi từng "nhặt" về, cái tên biết nở hoa đó."Fushiguro Megumi đứng bên cạnh Sukuna, do dự không biết có nên trừ tà con nguyền linh này không."Không, thứ này giống như những chú thuật sư trong nhà Zenin vậy."Mảnh gỗ đã lao đến trước mặt họ, nhưng Sukuna vẫn bất động thậm chí còn không thèm nhấc tay lên. Mảnh gỗ đang đến gần trước mặt hắn nhưng ngay giây tiếp theo đã bị một lưỡi kiếm vô hình chẻ đôi từ giữa cắt thành bốn mảnh không đều rơi xuống bên cạnh họ.Trên thân cây khô cằn, một hình người nhô lên, lớp vỏ xám nâu của cây bong ra để lộ một khuôn mặt đầy đồi mồi."Khí tức này...?"Ông lão chỉ ló ra nửa thân trên, ngực chìm vào thân cây, nhìn từ xa trông như một người già được ghép vào cây khô. Đồng tử xám trắng của ông ta đang chuyển động ánh mắt hướng về phía Fushiguro Megumi. Mũ trùm của cậu đã bị thổi bay để lộ ra khuôn mặt."Ngươi là...? Thập Chủng Ảnh Pháp... là ngươi... là ngươi..."Sukuna nghe vậy thì khẽ bật cười:"Xem ra vẫn còn tín đồ của em đấy, Fushiguro Megumi."Nhưng Fushiguro Megumi không cười nổi.Nếu thứ quái vật như cây khô này thực sự từng là một chú thuật sư thì thuật thức mà lão vừa thi triển lên đứa trẻ kia...Trong đầu Fushiguro Megumi nhanh chóng có câu trả lời. Theo hệ thống phân loại của thời đại hiện tại, người như lão đáng lẽ phải thuộc về phái "Thiên Phú" - những kẻ có khả năng tạo ra chú lực và thuật thức. Nhưng có một vài điểm đáng ngờ. Theo quy định những người thuộc nhóm này đều bị giám sát nghiêm ngặt. Tất cả hồ sơ đều được chia sẻ công khai. Hiện tại chỉ còn năm chú thuật sư "Thiên Phú" còn sống, ba người ở Tokyo, hai ở Kyoto và mọi hành tung của họ đều bị theo dõi chặt chẽ."Cá lọt lưới sao...?""Thập Chủng Ảnh... Thập Chủng Ảnh... Là người đó... Fushiguro Megumi..."Ông lão trông không được tỉnh táo, ông ta lẩm bẩm một mình ánh mắt mơ hồ không biết đang nhìn gì, nói năng lộn xộn:"Thuật Ảnh của Zenin đã trở lại rồi sao... Zenin của chúng ta có Ảnh Thuật, thuật thức tổ truyền của chúng ta sẽ được tất cả con cháu kế thừa...""Không cần Ảnh Thuật, chúng ta không cần... Fushiguro Megumi, hắn là kẻ phản bội của Zenin, hắn là vật tế cho Sukuna!""Tất cả là do hắn, Fushiguro Megumi phải chết... hắn phải chết...!"Cành và rễ của cây khô đột nhiên xao động dữ dội, những gai gỗ kéo dài như những mũi tên đã lên dây, đầu nhọn sắc bén đồng loạt hướng về phía Fushiguro Megumi.Ông lão lẩm bẩm:"Chỉ khi ngươi chết Zenin mới có được Ảnh Thuật mới!"
trên cửa là hình chạm của Hắc Bạch Ngọc Khuyển, Dạ Điểu, Đại Xà, Mãn Tượng, Thoát Thố, Hà Mô và Ma Hư La, tổng cộng bảy thức thần.Còn lại ba vị trí cuối cùng lại bị mài phẳng một cách kỳ lạ như thể đã từng có thứ gì đó được khắc lên nhưng sau đó lại bị cố tình xóa bỏ sạch sẽ.Đây chính là Thức Thần của Thập Chủng Ảnh Pháp Thuật thuộc về Fushiguro Megumi.Phía trước có người đã tìm ra cơ quan mở cửa. Cánh cửa đá lớn vang lên những tiếng "rầm rầm" nặng nề, bụi đá theo đó rơi xuống rồi chậm rãi mở ra từ bên trong.Bên trong là một tế đàn khổng lồ đường kính gần hai mươi mét. Ở đối diện với cánh cửa xuyên qua toàn bộ tế đàn mọc lên một gốc đại thụ khô chống đỡ mái đền.Đội rước dừng quanh tế đàn xếp thành vòng tròn. Vì tế đàn quá lớn, Fushiguro Megumi và Sukuna bị tách ra cách nhau chừng ba bốn bước. Hai người liếc nhau một cái rồi lại đồng thời quay đầu nhìn về phía đứa bé đang ngủ say được đặt ngay chính giữa tế đàn.Mọi người chắp tay cúi đầu với vẻ thành kính, bắt đầu ngâm xướng những lời chúc cuối cùng.Đó là thứ Fushiguro Megumi chưa từng nghe qua. Âm điệu lạ lẫm phát âm khó nghe đến mức khiến cậu hoài nghi liệu đó có phải là tiếng Nhật không."Là tiếng Nhật cổ."Giọng của Sukuna đột nhiên vang lên trong tâm trí Fushiguro Megumi.Cậu giật mình quay đầu nhìn sang chỉ thấy Sukuna vẫn đứng yên ở chỗ mình, chiếc áo choàng trắng phủ kín cả đầu, mũ trùm lớn đến mức dù hắn có ngẩng đầu trông vẫn như đang thành kính cúi xuống cầu nguyện."Em đang tìm ta à?" - Giọng của Sukuna lại vang lên lần nữa.Fushiguro Megumi chợt lóe lên một tia linh cảm, cúi đầu nhìn xuống bóng của chính mình. Ngay ở dưới chân cậu, đôi mắt của Sukuna đang mở ra, con ngươi đỏ khắc họa vòng xoáy mang theo vẻ giễu cợt mà nhìn chằm chằm vào cậu."Muốn ta dịch cho nghe không?"Fushiguro Megumi cố kìm nén cơn muốn dẫm một cái lên con mắt đó, chỉ khẽ gật đầu. Sukuna lần này không trêu chọc nữa, giọng nói chậm rãi vang lên trong đầu cậu:"Đó là một loại chú trừ tà và cầu nguyện ít người biết đến từ thời Heian, đại khái ý nghĩa là "Trục xuất lời nguyền và tà ma, cầu xin thần linh ban phước, cầu xin phép màu trừng phạt ác quỷ. Nó bắt nguồn từ giáo lý của một nhà thờ nhỏ, cốt lõi của tín ngưỡng này là nghịch thiên cải mệnh.'"Nói đến đây, giọng hắn thoáng đổi, mang theo chút mỉa mai lẫn khinh thường:"Tự cho là muốn nghịch thiên cải mệnh, nhưng lũ ruồi không não này cuối cùng lại châm lửa tự thiêu cả bọn, bảo rằng đó là hiến tế dâng lên thần linh."Bài chúc vang lên đến đoạn cuối cùng, mọi người đồng loạt mở lồng thả ra những con bướm bị giam giữ bên trong. Trong khoảnh khắc ấy, bầu trời phía trên tế đàn rộng lớn lập tức bị bao phủ bởi vô số đôi cánh rực rỡ vừa được tự do.Ngay lúc đó, một âm thanh "rắc rắc" đột ngột vang lên thân cây khô khổng lồ ở phía bên kia tế đàn bỗng chấn động dữ dội. Những cành khô của nó tách khỏi thân cây, hàng ngàn cành khô bắt đầu vươn dài, rễ cây phình to và lan rộng trèo lên bệ tế lao thẳng về phía đứa trẻ ở trung tâm vòng tròn...Những cành cây khô mục và rễ cây to lớn dừng lại cách đứa trẻ nửa bước chân, các cành cây quấn vào nhau xoắn lại thành hình "bàn tay".Đôi "bàn tay lớn" nứt nẻ lơ lửng trên đầu đứa trẻ. Những sợi tơ màu đỏ sẫm không rõ nguồn gốc tụ lại và quấn quanh giữa hai lòng bàn tay giống như tằm nhả tơ dần dần kết thành một khối tinh thể màu máu.Những cánh bướm bay lượn rơi rào rào, rụng xuống tế đàn như mưa tàn."Nguyện... cho con... đón... nhận... ân... phúc... của... thần linh..."Âm thanh khàn đục và thô ráp vang lên từ sâu trong thân cây khô tựa như tiếng cành gãy, tiếng lá mục bị giẫm nát, vừa nặng nề vừa rời rạc.Đôi mắt của Fushiguro Megumi mở to. Cậu nhìn thấy khối tinh thể đỏ như máu ấy đang từ từ hạ xuống, đáy khối tinh thể chạm đến ngực của đứa trẻ và chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo nó liền cắm sâu vào cơ thể đứa bé.Tiếng thét chói tai, bén nhọn như xé toạc không khí bùng lên trong căn phòng đá trống trải.Mùi hôi tanh và mục rữa lại một lần nữa tràn ngập trong không gian. Cùng với tiếng gào rít, bóng đen từ khối tinh thể đỏ lan ra, vừa lan vừa gào khóc, dần dần tụ lại thành hình dáng một con bướm khổng lồ mờ ảo.Là linh hồn của những con bướm đang gào khóc.Fushiguro Megumi nhìn chằm chằm vào khối bóng đen kia. Trong khoảnh khắc đó, cậu dường như hiểu được ý nghĩa của tiếng gào thét ấy.Chúng bị giam cầm trong tinh thể, sự giãy giụa khiến hình dạng bóng đen ngày càng mờ nhạt, mùi thối rữa dần tăng lên nồng nặc đến mức khiến Fushiguro Megumi cảm thấy hơi buồn nôn.Những tinh thể màu đỏ thẫm dưới ánh mắt của mọi người chìm vào ngực đứa trẻ, tiếng rít chói tai đột ngột dừng lại. Đứa trẻ đang ngủ khẽ ho sặc sụa, luồng chú lực đen đặc tràn ra ngoài cơ thể trong chốc lát cuộn thành một con quái vật có cánh dài giống bướm hoặc sâu bướm trên không rồi trong nháy mắt lại thu vào trong cơ thể đứa trẻ.Đứa trẻ hít thở đều đặn không có gì bất thường."Chúc... mừng..."Tiếng nói khô khốc, khàn khàn của cây khô vang vọng trong phòng đá, những cành và rễ khô vươn dài dần dần rút lại. Đoàn người khiêng kiệu lại lên đường, họ khiêng đứa trẻ được thần linh ban phước hát những bài ca chúc tụng và lời cảm tạ. Cho đến khi đoàn người rời đi, cánh cửa đá khổng lồ từ từ đóng lại, căn phòng đá lại trở về sự tĩnh lặng.Tiếng bước chân yếu ớt đột ngột vang lên. Sukuna hiện ra từ bóng tối, nhảy lên bệ thờ và đi bộ quanh mép bệ thờ như đang tản bộ. Fushiguro Megumi theo sau. Mặt đất ngổn ngang xác bướm, từng con dường như bị hút cạn sinh lực, khô quắt đến mức chỉ cần một cái dẫm chân là vỡ tan."Linh hồn và sinh lực của con bướm đã bị hút cạn. Thứ này thật sự đáng kinh ngạc.""Vậy ra, trong thời đại này thuật Thuật Ảnh của Zenin là có được nhờ cách này sao?" - Fushiguro Megumi nhìn chằm chằm vào xác bướm bị nghiền nát dưới chân Sukuna như thể đang phân tích nhưng cũng như đang lẩm bẩm:"Cái cây đó cũng là thuật thức à? Nhà Zenin từ trước vốn có thói quen nuôi dưỡng chú linh, nếu vậy thì... cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.""Không phải chú linh.""Gì cơ?"Sukuna đút hai tay vào túi, hơi ngẩng đầu ra hiệu cho Fushiguro Megumi nhìn về phía cành cây khô kia đang lặng lẽ bò trườn.Ngay khi Fushiguro Megumi còn chưa hoàn toàn ý thức được, luồng gió trong không khí khẽ biến đổi, đó là bản năng được khắc sâu trong gen sau vô số lần chiến đấu sinh tử. Cậu không kịp nghĩ ngợi thân thể đã theo bản năng đã tự động né sang một bên."Ầm!!!"Âm thanh nổ vang làm rung chuyển cả căn phòng đá, những mảnh đá vụn từ trần rơi xuống lả tả.Fushiguro Megumi quay đầu lại mới thấy rõ hai nhánh cây khổng lồ đã xuyên ngang qua tế đàn cắm thẳng vào phiến đá cửa đối diện cái cây kia."Là...ai..."Những cành khô vốn giòn rụm kia giờ lại liên tục thay hình đổi dạng. Chúng không còn là gỗ mà như bùn đặc lại như đá cứng hóa thành lưỡi kiếm sắc bén không thể phá hủy, trong chớp mắt lao thẳng về phía hai người họ."Đây... không phải là chú linh à? Rất giống con đặc cấp mà ngươi từng "nhặt" về, cái tên biết nở hoa đó."Fushiguro Megumi đứng bên cạnh Sukuna, do dự không biết có nên trừ tà con nguyền linh này không."Không, thứ này giống như những chú thuật sư trong nhà Zenin vậy."Mảnh gỗ đã lao đến trước mặt họ, nhưng Sukuna vẫn bất động thậm chí còn không thèm nhấc tay lên. Mảnh gỗ đang đến gần trước mặt hắn nhưng ngay giây tiếp theo đã bị một lưỡi kiếm vô hình chẻ đôi từ giữa cắt thành bốn mảnh không đều rơi xuống bên cạnh họ.Trên thân cây khô cằn, một hình người nhô lên, lớp vỏ xám nâu của cây bong ra để lộ một khuôn mặt đầy đồi mồi."Khí tức này...?"Ông lão chỉ ló ra nửa thân trên, ngực chìm vào thân cây, nhìn từ xa trông như một người già được ghép vào cây khô. Đồng tử xám trắng của ông ta đang chuyển động ánh mắt hướng về phía Fushiguro Megumi. Mũ trùm của cậu đã bị thổi bay để lộ ra khuôn mặt."Ngươi là...? Thập Chủng Ảnh Pháp... là ngươi... là ngươi..."Sukuna nghe vậy thì khẽ bật cười:"Xem ra vẫn còn tín đồ của em đấy, Fushiguro Megumi."Nhưng Fushiguro Megumi không cười nổi.Nếu thứ quái vật như cây khô này thực sự từng là một chú thuật sư thì thuật thức mà lão vừa thi triển lên đứa trẻ kia...Trong đầu Fushiguro Megumi nhanh chóng có câu trả lời. Theo hệ thống phân loại của thời đại hiện tại, người như lão đáng lẽ phải thuộc về phái "Thiên Phú" - những kẻ có khả năng tạo ra chú lực và thuật thức. Nhưng có một vài điểm đáng ngờ. Theo quy định những người thuộc nhóm này đều bị giám sát nghiêm ngặt. Tất cả hồ sơ đều được chia sẻ công khai. Hiện tại chỉ còn năm chú thuật sư "Thiên Phú" còn sống, ba người ở Tokyo, hai ở Kyoto và mọi hành tung của họ đều bị theo dõi chặt chẽ."Cá lọt lưới sao...?""Thập Chủng Ảnh... Thập Chủng Ảnh... Là người đó... Fushiguro Megumi..."Ông lão trông không được tỉnh táo, ông ta lẩm bẩm một mình ánh mắt mơ hồ không biết đang nhìn gì, nói năng lộn xộn:"Thuật Ảnh của Zenin đã trở lại rồi sao... Zenin của chúng ta có Ảnh Thuật, thuật thức tổ truyền của chúng ta sẽ được tất cả con cháu kế thừa...""Không cần Ảnh Thuật, chúng ta không cần... Fushiguro Megumi, hắn là kẻ phản bội của Zenin, hắn là vật tế cho Sukuna!""Tất cả là do hắn, Fushiguro Megumi phải chết... hắn phải chết...!"Cành và rễ của cây khô đột nhiên xao động dữ dội, những gai gỗ kéo dài như những mũi tên đã lên dây, đầu nhọn sắc bén đồng loạt hướng về phía Fushiguro Megumi.Ông lão lẩm bẩm:"Chỉ khi ngươi chết Zenin mới có được Ảnh Thuật mới!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store