2
Fushiguro Megumi cảm giác như mình đang dần tỉnh dậy từ một giấc mơ sâu.
Bên tai truyền về những rung động đều đặn, từng nhịp từng nhịp một giống như... nhịp tim của con người.Nhịp tim à... Thật là một điều đáng nhớ.Cậu rụt đầu lại khẽ dịch người về phía phát ra âm thanh. Chỗ ấy ấm đến mức khó tin, ấm như nhiệt độ của một cơ thể người...Người..."... Trong lục phái có cài sẵn người của chúng ta, nếu cần có thể điều động bất cứ lúc nào..."Ai đang nói vậy...?"... Hai tổ chức chú thuật sư đứng đầu ở Tokyo chắc đã nhận được tin. Nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ sớm tìm tới thôi. Nhưng về phía nguyền linh và nguyền hồn thì vẫn còn một phần... "Âm thanh vọng đến như thể xuyên qua một lớp kính dày, Fushiguro Megumi phải rất cố gắng mới có thể nghe rõ được đôi chút. Giọng nói đó quen thuộc lắm, điệu nói đều đều không mang chút cảm xúc nào... rất giống giọng của Uraume vừa nãy.Mi mắt nặng trĩu như có vật nặng đè lên, Fushiguro Megumi cố gắng mở ra mà không nổi. Cậu nheo mắt mơ hồ chỉ thấy một mảng da thịt có lẽ là lồng ngực của Sukuna. Hắn lại chẳng mặc áo, những đường chú văn màu đen quấn lấy cơ thể lượn lờ ngay trước mắt Fushiguro Megumi.Một cơn choáng váng ập đến chậm nửa nhịp, cảm giác phương hướng mất đi sự cân bằng, như thể bản thân đang bị xoay tròn trong một vòng quay khổng lồ. Trước mắt cậu, những đường vân đen ấy bắt đầu xoắn lại như một cơn lốc.Fushiguro Megumi theo bản năng muốn đưa tay ra nắm lấy thứ gì đó, nhưng dù ý thức đã cố ra lệnh, cơ thể lại hoàn toàn bất động.Cậu không thể cử động.Ý thức như đang vùng vẫy để trồi lên khỏi mặt nước, trong khi thái dương đau nhức dữ dội đến mức cậu chỉ muốn lấy một khúc xương đập ngất chính mình."Dậy rồi à?"Giọng nói vang lên từ phía trên đầu Fushiguro Megumi nhưng lại giống như vọng lại từ nơi rất xa."Không cử động được à?"Nghe có vẻ là giọng của Sukuna, hắn khẽ bật cười:"Việc thi triển thuật thức tiêu tốn rất nhiều sức lực, với em mà nói thì vẫn còn hơi sớm nhỉ... nhưng thôi, cứ xem như phần thưởng đặc biệt đi."Fushiguro Megumi còn chưa kịp hiểu hắn nói gì, ngay giây tiếp theo Sukuna nắm chặt cằm cậu ép cậu ngẩng đầu lên, rồi lập tức một cảm giác quen thuộc truyền đến từ môi cậu."Ư...Ưm..."Đây có lẽ không phải là một nụ hôn. Fushiguro Megumi bị ép buộc mở miệng mà không thể phản kháng, lưỡi của đối phương thè vào đè ép đầu lưỡi. Cậu chống đối theo bản năng, một mùi rỉ sét tanh nồng bắt đầu lan tràn trong khoang miệng.Fushiguro Megumi cũng không biết Sukuna đã đổ gì vào miệng buộc cậu phải nuốt vài ngụm, mùi vị tanh tưởi khiến cậu muốn nôn mửa. Hắn túm chặt gáy cậu, lưỡi lại bị cuốn lấy rồi tiếp tục biến thành một nụ hôn sâu triền miên."Ưm... ưm..."Chất lỏng cậu nuốt xuống như lửa thiêu đốt, trượt qua cổ họng rồi bùng cháy trong dạ dày, hơi nóng bỏng rát cuộn trào lan khắp cơ thể. Đầu lưỡi của Sukuna quấn lấy lưỡi cậu, âm thanh ướt át mơ hồ vang vọng trong đầu Fushiguro Megumi, không hề có cảm giác khó chịu nào thậm chí còn khơi dậy một cảm giác dục vọng mơ hồ.Fushiguro Megumi khẽ mở mắt, tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng. Trước mặt cậu là đôi mắt đỏ rực của Sukuna, phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra hắn đang ở trong hình dạng thật, hai con mắt dọc kia không phải là ảo giác trong cơn choáng váng của mình."Ưm... ha..."Khi môi lưỡi rời nhau, giữa hai người kéo ra một sợi tơ bạc óng ánh, đứt phựt rồi rơi xuống khóe miệng Fushiguro Megumi. Cậu cau mày, yếu ớt trừng Sukuna một cái, giọng khàn khàn:"Ngươi... đang làm gì vậy..."Nói được nửa câu, Fushiguro Megumi bỗng khựng lại. Trước mắt cậu không còn là lãnh địa do Sukuna dựng lên nữa. Ánh sáng yếu ớt đến mức cậu phải mất một lúc mới nhận ra dường như đây là bức tường của một căn phòng nào đó...?!Ý thức vừa mới nổi lên mặt nước đã lập tức bị những thông tin ập tới nhấn chìm trở lại, rồi lần nữa bị cưỡng ép kéo ngược lên. Fushiguro Megumi gom hết sức lực còn sót lại, bấu chặt lòng bàn tay mình đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt, máu thịt lẫn lộn mà hoàn toàn không hay biết.Cậu... đã mất ý thức từ khi nào?Những ký ức trước khi ý thức bị đứt đoạn ùa về, phong ấn bị người ta phá vỡ, sau đó cậu và Sukuna trở lại thế giới này, Uraume cũng ở đó... Sukuna đã nói "đến lúc rồi".Trong khoảnh khắc, Fushiguro Megumi dường như đã nhận ra nguyên do. Não bộ hoạt động quá mức, thiếu oxy đến choáng váng nhưng cậu không thể dừng lại. Từng mảnh ký ức nối tiếp nhau hiện lên, cậu gần như không thể động đậy, tay chân nặng như đổ chì, toàn thân trống rỗng không còn chút chú lực nào, như bị rút cạn ngồi trong lòng Sukuna chẳng khác gì một con rối. Nhưng trước khi ngất đi, cậu đâu có làm gì khiến chú lực cạn kiệt cũng chẳng bị thương...Năm xưa, Sukuna rõ ràng biết cậu và Gojo Satoru sẽ phong ấn hắn, ấy vậy mà hắn ta không hề trốn tránh. Thậm chí vào ngày bị phong ấn, hắn còn thản nhiên nói với Fushiguro Megumi rằng tư duy đơn độc chiến đấu là sai, phải học cách lợi dụng mọi thứ xung quanh mình.Thì ra từ khi đó, Sukuna đã sắp đặt tất cả rồi sao? Dù bị Gojo Satoru phong ấn, hắn vẫn có kế hoạch để thoát ra nhưng tại sao phải cố ý bị phong ấn? Có chuyện gì hắn chỉ có thể làm sau khi bị phong ấn ư?Fushiguro Megumi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Sukuna. Câu trả lời gần như hiện ra ngay trước mắt cậu.Là bản thân cậu.Cảm giác của nụ hôn hay đúng hơn là cái "cho ăn" vừa rồi vẫn còn vương vấn nơi môi Fushiguro Megumi.Trong đầu cậu trống rỗng, nhưng chính cái nụ hôn chẳng thể gọi là hôn ấy lại đang nhắc nhở Fushiguro Megumi rằng từ khi nào giữa hai người họ chú lực đã có thể liên thông và bổ trợ cho nhau như thế này?Không chỉ là chú lực, Fushiguro Megumi thậm chí còn có thể sử dụng một phần thuật thức của Sukuna, vậy thì ngược lại, Sukuna cũng có thể làm điều tương tự.
Nếu dùng ảnh pháp để tạo ra một vật chứa, xét về lý thuyết thì chuyện đó cũng không phải là không thể...Không đúng, Fushiguro Megumi sực nhớ ra. Ngay từ trước lúc bị phong ấn, khi Sukuna còn có thể bị tạm thời giam giữ trong cái bóng của cậu, hắn đã bắt đầu thử nghiệm chuyện này rồi."Ta có thể ban cho em sự sống, song cái giá phải trả là toàn bộ sự tồn tại của em từ chú lực cho đến linh hồn sẽ hòa làm một với ta.""Nhưng đối với em thì đây hẳn là một món hời đúng không? Chừng nào ta chưa chết, em cũng sẽ không chết. Ta sẽ tồn tại bên trong cái bóng của em. Nếu như em đủ mạnh có lẽ em thật sự có thể khoá chặt ta mãi mãi trong đó."Fushiguro Megumi chưa bao giờ nhận thức rõ ràng đến thế nội dung khế ước giữa cậu và Sukuna. Từ chính khoảnh khắc ràng buộc được thiết lập, bánh răng đã bắt đầu quay theo ý hắn. Ảnh thuật của gia tộc Zenin có thể khiến chú lực mang hình dạng, có linh hồn. Mà nếu là Sukuna, việc lợi dụng nó để tạo ra một thân xác mới cho mình có lẽ cũng không phải là điều khó khăn.Những gì hắn gọi là "sự sống mà hắn ban cho", ép buộc Fushiguro Megumi phải trở thành công cụ để hắn thỏa mãn bản năng cùng vô số lần quan hệ tình dục lặp đi lặp lại sau khi bị phong ấn chỉ để giết thời gian...Hóa ra, tất cả chỉ là những bước đi mà Sukuna đã tính toán kỹ lưỡng, hắn từng chút một làm vẩn đục chú lực của cậu, khiến linh hồn vốn đã được đối phương sửa chữa của Fushiguro Megumi dần dần dung hoà hoàn toàn vào linh hồn hắn.Điều Sukuna thật sự muốn, chính là sự đồng hóa, là chia sẻ thuật thức sau khi hai linh hồn hòa làm một.Trớ trêu thay chỉ vài phút trước, Fushiguro Megumi vẫn còn vì nụ hôn sâu của hắn mà vô thức nảy sinh ham muốn..."Thì ra... tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi."Fushiguro Megumi dựa vào cánh tay Sukuna, trong lòng bỗng dâng lên một nụ cười cay đắng."Nhìn ta vùng vẫy trong vô ích như vậy, ngươi thấy vui lắm sao, Sukuna?"Mọi gánh nặng và nỗ lực của cậu tất cả đều hóa thành trò cười. Từ khoảnh khắc thuật thức thất bại cậu đã là tội đồ. Nực cười thay, suốt thời gian qua cậu vẫn tin rằng mình vẫn còn có cơ hội được chuộc lỗi.Cậu còn tồn tại để làm gì nữa?"Giết ta đi, Sukuna."Cậu liếc nhìn qua Uraume đang quỳ rạp dưới đất rồi dừng lại nơi một người bị trói đang run lẩy bẩy ở góc phòng. "Ngươi đã hồi sinh hoàn toàn. Có ta hay không cũng chẳng khác gì. Hãy kết thúc đi."Cậu không nhìn thấy sắc mặt của Sukuna đang sa sầm trong bóng tối. Ngay giây tiếp theo, bàn tay hắn đột ngột siết chặt cổ họng cậu, nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất."Em muốn chết?"Khí quản bị bóp nghẹt không thể thở, thiếu oxy nhanh chóng làm não cậu sưng lên và tê liệt. Bản năng sinh tồn khiến ngón tay Fushiguro Megumi theo bản năng cong lại tụ chú lực để chống cự, nhưng rồi cậu nhanh chóng buông xuôi từ từ khép mắt lại.Có lẽ do mất hứng trước con mồi không phản kháng, Sukuna quăng cậu xuống đất ngay trước khi cậu ngạt thở đến chết."Ngươi nói lũ sâu bọ kia đã tới?"Uraume run bắn, cúi đầu đáp nhỏ: "Vâng... nếu không đi lạc, chắc giờ chúng ở đại sảnh rồi.""Lũ sâu bọ đúng là chỉ biết bò loạn khắp nơi.". Sukuna cười khẩy bước ra ngoài.Uraume liếc nhìn người đang kiệt sức nằm gục trên đất ho sặc sụa. Nhưng Sukuna chẳng có vẻ gì là muốn để ý, Uraume cũng chẳng dám nói thêm lời nào chỉ lặng lẽ bước theo.Phòng khách rộng lớn của tòa dinh thự chật kín những chú linh mà người bình thường không thể nhìn thấy. Tiếng xì xào huyên náo trong nháy mắt im bặt khi Sukuna bước vào.Những con mắt hình thù kỳ dị nhìn về phía Sukuna, những nguyền linh mới sinh hiếu kì nhìn chằm chằm vào "Vua Lời Nguyền" trong truyền thuyết, người đã bị phong ấn hai lần.Sukuna không bước vào giữa bọn chúng, chỉ khoanh tay tựa lưng vào tường cạnh cửa. Trên đường đến đây, hắn đã chê hình dạng bản thể quá cao, cử động trong nhà vướng víu nên lại đổi về thân thể con người ngày trước mà hắn đã chiếm giữ. Giờ phút này, giữa căn phòng đặc quánh mùi chú khí, hắn trông như một kẻ phàm nhân lạc vào bầy quỷ.Tiếng thì thầm lại nổi lên, đủ loại âm thanh không thuộc về con người hòa lẫn vào nhau, ồn ào như tiếng ếch nhái kêu trong rãnh nước mùa hè.Sukuna lia mắt nhìn một vòng, hỏi:"Đủ cả chưa?"Sự khó chịu trên gương mặt hắn rõ ràng đến mức gần như viết thẳng ra ngoài.
Uraume liếc vào trong đại sảnh, rồi ngoan ngoãn cúi đầu đáp:"Không... vẫn còn vài kẻ nữa chưa tới...""Ngắm trăng trong sân à? Thú vui tao nhã quá nhỉ?". Sukuna khẽ nhếch môi, cười mà như không."Ryomen Sukuna đã tới chưa?"Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Một chú linh trông như nhà tranh xuất hiện ngoài cửa đại sảnh, dường như không có ý định tiến vào."Đã tới.", Sukuna nhún vai, "Muốn hỏi han gì à?"Vừa dứt lời, Uraume chợt nhận ra rằng Sukuna đã thu lại thuật thức của mình. Chú linh trông như ngôi nhà tranh ấy đứng đợi một nhịp liền bị chẻ ra thành chín khối vuông vức."Các ngươi may mắn đấy, hôm nay tâm trạng ta tồi tệ lắm, có thể cắt nhiều hơn chút để các ngươi xem."Hắn dựa vào tường, chậm rãi vỗ tay. Mỗi lần tay hợp lại rồi vỗ, thuật thức lập tức kích hoạt, bên ngoài đại sảnh tiếng gào thét liên tiếp vang lên cùng ánh lửa. Không ai biết Sukuna đã xác định những chú linh này phân tán ở đâu như thế nào, vị "Vua Lời Nguyền" chỉ ung dung vỗ tay cho màn khai mạc.Khi tiếng vỗ tay cuối cùng lắng xuống, giống như khoảnh khắc kết thúc một buổi trình diễn, tĩnh lặng bao trùm, Sukuna ngẩng mắt nhìn những mảnh tạp vật thấp hèn ấy:"Có ai muốn ra ngoài dạo một vòng không?"Trong một khoảng yên lặng, một bóng người bước ra:"Ngài sẽ đưa thế giới này trở về thời đại thống trị bởi lời nguyền sao?""Ngươi là ai?""Hanami", Hanami quỳ một gối xuống trước mặt hắn, "Chúng tôi muốn một thế giới không có con người, ngài sẽ dẫn dắt chúng tôi, đúng chứ?""Ta muốn làm gì, có cần các ngươi quyết định không?"Nguồn ma lực mạnh mẽ trong nháy mắt quét qua toàn bộ dinh thự, tất cả các chú linh đều bị áp lực nặng nề này ép phải cúi đầu quỳ xuống. Sukuna nhấc chân đạp lên vai Hanami, dường như hắn không làm gì cả nhưng đầu Hanami đập xuống làm nứt sàn nhà, máu đen từ trên đầu trào ra."Ta không có hứng thú chơi trò chủ tớ với các ngươi, chó thì chỉ cần biết vẫy đuôi là đủ.""...Vâng, Sukuna đại nhân."Phản ứng cúi đầu không làm Sukuna hài lòng, tất cả các chú linh đều quỳ xuống, kể cả con người trong dinh thự này cũng đầu hàng. Mọi thứ diễn ra trơn tru giống như kế hoạch mà Sukuna đã chuẩn bị từ lâu.Nhưng hắn vẫn rất khó chịu. Hình ảnh Fushiguro Megumi nhắm mắt trong tay hắn vài phút trước vẫn không thể xua đi."Chậc..."Sukuna nhấc chân đẩy Hanami ra và quay người bỏ đi.Fushiguro Megumi ho đến hết hơi, nghiêng người nằm xuống sàn nhà, không đứng dậy nữa.Bên ngoài rất ồn ào, những tiếng thét dài chói tai vang lên không ngừng, nghe không giống như tiếng kêu la của con người, chỉ có Sukuna mới có thể tàn sát lời nguyền một cách công khai như vậy. Fushiguro Megumi có thể cảm nhận được chú lực của Sukuna bao trùm cả khu rừng như một tấm màn nặng nề.Nhưng dường như tất cả những điều đó đều chẳng liên quan gì đến Fushiguro Megumi. Cậu ngửa người nằm ra sàn, để tâm trí trống rỗng, căn phòng này hoàn toàn tách biệt khỏi tất cả máu me và tàn bạo, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi."Cạch."Một âm thanh đột ngột vang lên trong sự im lặng, Fushiguro Megumi chậm rãi quay đầu lại, người đáng thương bị trói kia đang cuộn tròn trong góc và run rẩy. Fushiguro Megumi nheo mắt nhìn anh ta một lúc, nhận ra người này chính là một trong hai người đã mở phong ấn và thả họ ra.Nếu chỉ có một mình anh ta ở đây, người còn lại chắc đã chết rồi. Fushiguro Megumi bình tĩnh suy đoán.Bên ngoài lại có một tiếng thét thảm thiết kỳ lạ. Người đàn ông gần như sắp khóc nhưng dường như vì sợ hãi mà cố gắng hết sức để kìm nén tiếng thét."Có vẻ như anh vừa nhìn thấy vừa nghe thấy được nhỉ? Anh là chú thuật sư à?",
Fushiguro Megumi hỏi.Đối phương đã bị nỗi sợ chiếm trọn chẳng đáp lại lời nào. Fushiguro Megumi nghĩ một lát cũng chẳng bận tâm thêm.
Phải thôi, vài phút trước cậu còn bị Sukuna hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, có lẽ cậu cũng chẳng còn tư cách gì để nghiêm túc nói chuyện với ai.Dù vậy, Fushiguro Megumi vẫn tự lẩm bẩm, nói như hỏi người kia lại cũng như hỏi chính mình:"Giờ là khi nào? Đây là đâu? Còn ngươi là ai?"Lại một tiếng thét rợn người vọng lên từ ngoài cửa, rất gần, hình như ngay trong sân trước phòng họ. Ánh lửa hắt qua khung cửa sổ chiếu lên tường những cái bóng méo mó đang vùng vẫy gào thét trong biển lửa."Bây giờ là... năm 22... 31... năm Thường Đằng Nguyên, ngày 11 tháng 6…", giọng người đàn ông bị trói run rẩy, đứt quãng."Đây là... tổ trạch của dòng họ Somekawa... Tôi... tôi ra sao cũng được... Nhưng xin các người... hãy tha cho mẹ tôi..."Fushiguro Megumi khựng lại, ánh mắt hướng về phía hắn. Người đàn ông ấy run rẩy quỳ rạp xuống vì tay bị trói sau lưng nên khi cúi đầu trán anh ta "cộp" một tiếng đập mạnh xuống sàn gỗ:"Dù phải trả bất cứ giá nào cũng không sao, tôi chỉ xin các người... ""Anh vừa nói... bây giờ là năm 2231 à?""V... vâng..."Ánh lửa ngoài cửa sổ dần yếu đi, những tiếng khóc than cũng lịm xuống, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh lúc đầu.
Fushiguro Megumi ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang run rẩy nằm rạp trên sàn, hồi lâu mới gượng chống tay ngồi dậy, khẽ hỏi:"Tên anh là gì...""Toshiyuki... Somekawa Toshiyuki...", người kia run giọng đáp.Câu nói còn chưa dứt thì cánh cửa phòng bị kéo ra. Sukuna đứng ngoài ngưỡng cửa cúi mắt liếc nhìn Fushiguro Megumi một cái rồi nghiêng người lạnh nhạt nói:"Qua đây."Lời nói của hắn ta rõ ràng không phải dành cho Somekawa Toshiyuki, Fushiguro Megumi im lặng một lúc, loạng choạng chống tay lên đầu gối để đứng dậy, lề mề đi theo.Sukuna không nói sẽ đi đâu, mà Fushiguro Megumi cũng chẳng buồn hỏi. Hành lang trong kiểu nhà tổ truyền thống của Nhật Bản quanh co ngoắt ngoéo, cậu cúi đầu đi sát theo gót Sukuna, vòng qua gần nửa khu vườn rồi bước vào một căn phòng.Hai người vừa bước vào, Sukuna đã kéo vai ấn cậu vào tường. Hắn không cho Fushiguro Megumi cơ hội nói, tay bóp lấy cổ cậu rồi hôn lên."Làm gì vậy..."Âm thanh nghẹn lại trong miệng Fushiguro Megumi, Sukuna tách chân cậu ra nâng đùi lên rồi ép cậu vào tường. Bàn tay nắm lấy cổ cậu siết chặt, đầu lưỡi hắn liếm vào đôi môi đang hơi mở. Về sức mạnh, Fushiguro Megumi chưa bao giờ là đối thủ của Sukuna, huống chi là trong tình trạng tay chân yếu ớt như hiện tại. Hai tay cậu chống ngang trước ngực Sukuna để đẩy ra, nhưng vẫn không thể ngăn hắn kéo tuột đai lưng của mình."Ưm..."Bị Sukuna hai lần cưỡng hôn trong thời gian ngắn khiến Fushiguro Megumi nổi giận. Cậu cắn chặt lưỡi của Sukuna đang luồn vào miệng mình, cắn đến máu chảy đầy miệng nhưng dù vậy Sukuna vẫn không có ý định lùi lại, thậm chí hắn còn không dùng thuật thức đảo ngược. Vết thương bị rách toạc cọ vào đầu lưỡi của Fushiguro Megumi, máu rỉ ra trực tiếp xộc thẳng vào vị giác của cậu.Đã rất lâu rồi giữa hai người họ chưa từng hôn nhau một cách đẫm máu như thế này. Cả hai đều không nhắm mắt lại ánh nhìn khóa chặt nhau như kẻ thù. Máu hòa cùng nước bọt vương nơi khóe miệng, từ môi lưỡi đến những cú đẩy kéo của thân thể, tất cả đều là một trận giằng co dữ dội.Kết quả thắng thua nhanh chóng được định đoạt. Fushiguro Megumi từ từ ngừng giãy giụa, cổ họng bị khóa chặt và miệng bị bịt lại khiến cậu cảm thấy khó thở, nắm đấm của cậu vào Sukuna cũng dần mất sức. Trong khi đó tay Sukuna đã chạm vào giữa hai chân cậu, việc bị ngạt thở có thể khiến đàn ông hưng phấn là có thật. Cậu cương cứng trong tay Sukuna, dù lúc này cậu cảm thấy mình sắp mất ý thức.Nụ hôn dài đằng đẵng ấy chỉ dừng lại khi Fushiguro Megumi sắp bị nhấn chìm đến nghẹt thở. Hai người nhìn thẳng vào nhau, mày Sukuna nhíu chặt, khóe miệng trễ xuống, vẻ bực bội hiện rõ lên khuôn mặt. Thế nhưng trong những cảm xúc khó chịu tột cùng ấy, hắn lại chăm chú nhìn vào mắt Fushiguro Megumi như thể đang cố nhìn ra điều gì đó, một câu trả lời mà hắn muốn tìm.Fushiguro Megumi không hiểu, cậu và Sukuna đã có hơn hai trăm năm chung sống hỗn loạn, bao nhiêu va chạm xác thịt cũng chẳng thể kéo gần tâm ý. Cậu không thể hiểu Sukuna đang nghĩ gì vào lúc này và cũng chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của Sukuna, mối quan hệ giữa họ từ đầu đến cuối chỉ là sự lợi dụng và phản kháng.Họ không cần sự đồng cảm.Fushiguro Megumi không nhận ra mình đang cười. Sukuna nhíu mày chặt hơn, hắn buông tay cúi xuống bế Fushiguro Megumi lên ngang hông đi vài bước đến bên giường.Khi bị ném xuống giường, Fushiguro Megumi vẫn không ngừng bật cười. Cậu nhìn gương mặt cau có của Sukuna, hơi ngẩng đầu để lộ một bên cổ mình, giọng nói chẳng rõ là đang mỉa mai hay đang tự giễu."Đây là lý do ngươi giữ ta lại sao? Ăn quen rồi nên không nỡ đổi khẩu vị?"Có một khoảnh khắc Fushiguro Megumi cảm thấy Sukuna nổi lên ý muốn giết người như thể hắn bị những con kiến nằm trên mặt đất xúc phạm. Nhưng cơn giận này giờ đây không hề có chút đe dọa nào đối với Fushiguro Megumi, cậu thậm chí còn gập đầu gối và mở rộng chân trong tư thế mời gọi.Sukuna giận quá hóa cười, theo đầu gối mở rộng của Fushiguro Megumi sờ vào giữa hai chân cậu, đầu ngón tay ấn vào cái lỗ đang đóng chặt: "Em nói đúng, thân thể này của em là mới tạo ra, ngay cả chỗ này cũng hoàn toàn mới mẻ..."Hắn cúi người ghé sát vào tai Fushiguro Megumi, âu yếm cắn nhẹ vành tai: "Khó khăn lắm mới khít lại được, bỏ đi mà không dùng thì tiếc quá."Nói xong, Sukuna hài lòng nhìn Fushiguro Megumi mặt đen lại, hơi thở trở nên gấp gáp vì bị nhục nhã...…Đến khi Sukuna kịp nhận ra thì đã muộn. Từ lúc nào không rõ, những chiếc gai đen ngủ yên đã trỗi dậy kéo hắn bật ra khỏi người Fushiguro Megumi. Một nhịp chậm trễ, hắn mới cảm thấy đau rát nơi cổ họng, máu "tách, tách" nhỏ xuống, loang ướt ngực trần của Fushiguro Megumi...Fushiguro Megumi lần theo gai mà đi, bôi máu đầy tay lên mặt Sukuna."Đường đường là "Vua Lời Nguyền" mà cũng bận tâm đến trinh tiết sao? Nhưng ngươi có biết không..."Fushiguro Megumi cười, nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào. Những bụi dây gai mọc lên theo giọng điệu của cậu từ từ siết chặt, những chiếc gai nhọn đâm sâu vào da thịt xuyên qua cả mạch máu, dòng máu ấm nóng phun ra xối xả làm Fushiguro Megumi ướt đẫm."Nếu chặt quá cũng sẽ chảy máu đấy."
Bên tai truyền về những rung động đều đặn, từng nhịp từng nhịp một giống như... nhịp tim của con người.Nhịp tim à... Thật là một điều đáng nhớ.Cậu rụt đầu lại khẽ dịch người về phía phát ra âm thanh. Chỗ ấy ấm đến mức khó tin, ấm như nhiệt độ của một cơ thể người...Người..."... Trong lục phái có cài sẵn người của chúng ta, nếu cần có thể điều động bất cứ lúc nào..."Ai đang nói vậy...?"... Hai tổ chức chú thuật sư đứng đầu ở Tokyo chắc đã nhận được tin. Nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ sớm tìm tới thôi. Nhưng về phía nguyền linh và nguyền hồn thì vẫn còn một phần... "Âm thanh vọng đến như thể xuyên qua một lớp kính dày, Fushiguro Megumi phải rất cố gắng mới có thể nghe rõ được đôi chút. Giọng nói đó quen thuộc lắm, điệu nói đều đều không mang chút cảm xúc nào... rất giống giọng của Uraume vừa nãy.Mi mắt nặng trĩu như có vật nặng đè lên, Fushiguro Megumi cố gắng mở ra mà không nổi. Cậu nheo mắt mơ hồ chỉ thấy một mảng da thịt có lẽ là lồng ngực của Sukuna. Hắn lại chẳng mặc áo, những đường chú văn màu đen quấn lấy cơ thể lượn lờ ngay trước mắt Fushiguro Megumi.Một cơn choáng váng ập đến chậm nửa nhịp, cảm giác phương hướng mất đi sự cân bằng, như thể bản thân đang bị xoay tròn trong một vòng quay khổng lồ. Trước mắt cậu, những đường vân đen ấy bắt đầu xoắn lại như một cơn lốc.Fushiguro Megumi theo bản năng muốn đưa tay ra nắm lấy thứ gì đó, nhưng dù ý thức đã cố ra lệnh, cơ thể lại hoàn toàn bất động.Cậu không thể cử động.Ý thức như đang vùng vẫy để trồi lên khỏi mặt nước, trong khi thái dương đau nhức dữ dội đến mức cậu chỉ muốn lấy một khúc xương đập ngất chính mình."Dậy rồi à?"Giọng nói vang lên từ phía trên đầu Fushiguro Megumi nhưng lại giống như vọng lại từ nơi rất xa."Không cử động được à?"Nghe có vẻ là giọng của Sukuna, hắn khẽ bật cười:"Việc thi triển thuật thức tiêu tốn rất nhiều sức lực, với em mà nói thì vẫn còn hơi sớm nhỉ... nhưng thôi, cứ xem như phần thưởng đặc biệt đi."Fushiguro Megumi còn chưa kịp hiểu hắn nói gì, ngay giây tiếp theo Sukuna nắm chặt cằm cậu ép cậu ngẩng đầu lên, rồi lập tức một cảm giác quen thuộc truyền đến từ môi cậu."Ư...Ưm..."Đây có lẽ không phải là một nụ hôn. Fushiguro Megumi bị ép buộc mở miệng mà không thể phản kháng, lưỡi của đối phương thè vào đè ép đầu lưỡi. Cậu chống đối theo bản năng, một mùi rỉ sét tanh nồng bắt đầu lan tràn trong khoang miệng.Fushiguro Megumi cũng không biết Sukuna đã đổ gì vào miệng buộc cậu phải nuốt vài ngụm, mùi vị tanh tưởi khiến cậu muốn nôn mửa. Hắn túm chặt gáy cậu, lưỡi lại bị cuốn lấy rồi tiếp tục biến thành một nụ hôn sâu triền miên."Ưm... ưm..."Chất lỏng cậu nuốt xuống như lửa thiêu đốt, trượt qua cổ họng rồi bùng cháy trong dạ dày, hơi nóng bỏng rát cuộn trào lan khắp cơ thể. Đầu lưỡi của Sukuna quấn lấy lưỡi cậu, âm thanh ướt át mơ hồ vang vọng trong đầu Fushiguro Megumi, không hề có cảm giác khó chịu nào thậm chí còn khơi dậy một cảm giác dục vọng mơ hồ.Fushiguro Megumi khẽ mở mắt, tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng. Trước mặt cậu là đôi mắt đỏ rực của Sukuna, phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra hắn đang ở trong hình dạng thật, hai con mắt dọc kia không phải là ảo giác trong cơn choáng váng của mình."Ưm... ha..."Khi môi lưỡi rời nhau, giữa hai người kéo ra một sợi tơ bạc óng ánh, đứt phựt rồi rơi xuống khóe miệng Fushiguro Megumi. Cậu cau mày, yếu ớt trừng Sukuna một cái, giọng khàn khàn:"Ngươi... đang làm gì vậy..."Nói được nửa câu, Fushiguro Megumi bỗng khựng lại. Trước mắt cậu không còn là lãnh địa do Sukuna dựng lên nữa. Ánh sáng yếu ớt đến mức cậu phải mất một lúc mới nhận ra dường như đây là bức tường của một căn phòng nào đó...?!Ý thức vừa mới nổi lên mặt nước đã lập tức bị những thông tin ập tới nhấn chìm trở lại, rồi lần nữa bị cưỡng ép kéo ngược lên. Fushiguro Megumi gom hết sức lực còn sót lại, bấu chặt lòng bàn tay mình đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt, máu thịt lẫn lộn mà hoàn toàn không hay biết.Cậu... đã mất ý thức từ khi nào?Những ký ức trước khi ý thức bị đứt đoạn ùa về, phong ấn bị người ta phá vỡ, sau đó cậu và Sukuna trở lại thế giới này, Uraume cũng ở đó... Sukuna đã nói "đến lúc rồi".Trong khoảnh khắc, Fushiguro Megumi dường như đã nhận ra nguyên do. Não bộ hoạt động quá mức, thiếu oxy đến choáng váng nhưng cậu không thể dừng lại. Từng mảnh ký ức nối tiếp nhau hiện lên, cậu gần như không thể động đậy, tay chân nặng như đổ chì, toàn thân trống rỗng không còn chút chú lực nào, như bị rút cạn ngồi trong lòng Sukuna chẳng khác gì một con rối. Nhưng trước khi ngất đi, cậu đâu có làm gì khiến chú lực cạn kiệt cũng chẳng bị thương...Năm xưa, Sukuna rõ ràng biết cậu và Gojo Satoru sẽ phong ấn hắn, ấy vậy mà hắn ta không hề trốn tránh. Thậm chí vào ngày bị phong ấn, hắn còn thản nhiên nói với Fushiguro Megumi rằng tư duy đơn độc chiến đấu là sai, phải học cách lợi dụng mọi thứ xung quanh mình.Thì ra từ khi đó, Sukuna đã sắp đặt tất cả rồi sao? Dù bị Gojo Satoru phong ấn, hắn vẫn có kế hoạch để thoát ra nhưng tại sao phải cố ý bị phong ấn? Có chuyện gì hắn chỉ có thể làm sau khi bị phong ấn ư?Fushiguro Megumi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Sukuna. Câu trả lời gần như hiện ra ngay trước mắt cậu.Là bản thân cậu.Cảm giác của nụ hôn hay đúng hơn là cái "cho ăn" vừa rồi vẫn còn vương vấn nơi môi Fushiguro Megumi.Trong đầu cậu trống rỗng, nhưng chính cái nụ hôn chẳng thể gọi là hôn ấy lại đang nhắc nhở Fushiguro Megumi rằng từ khi nào giữa hai người họ chú lực đã có thể liên thông và bổ trợ cho nhau như thế này?Không chỉ là chú lực, Fushiguro Megumi thậm chí còn có thể sử dụng một phần thuật thức của Sukuna, vậy thì ngược lại, Sukuna cũng có thể làm điều tương tự.
Nếu dùng ảnh pháp để tạo ra một vật chứa, xét về lý thuyết thì chuyện đó cũng không phải là không thể...Không đúng, Fushiguro Megumi sực nhớ ra. Ngay từ trước lúc bị phong ấn, khi Sukuna còn có thể bị tạm thời giam giữ trong cái bóng của cậu, hắn đã bắt đầu thử nghiệm chuyện này rồi."Ta có thể ban cho em sự sống, song cái giá phải trả là toàn bộ sự tồn tại của em từ chú lực cho đến linh hồn sẽ hòa làm một với ta.""Nhưng đối với em thì đây hẳn là một món hời đúng không? Chừng nào ta chưa chết, em cũng sẽ không chết. Ta sẽ tồn tại bên trong cái bóng của em. Nếu như em đủ mạnh có lẽ em thật sự có thể khoá chặt ta mãi mãi trong đó."Fushiguro Megumi chưa bao giờ nhận thức rõ ràng đến thế nội dung khế ước giữa cậu và Sukuna. Từ chính khoảnh khắc ràng buộc được thiết lập, bánh răng đã bắt đầu quay theo ý hắn. Ảnh thuật của gia tộc Zenin có thể khiến chú lực mang hình dạng, có linh hồn. Mà nếu là Sukuna, việc lợi dụng nó để tạo ra một thân xác mới cho mình có lẽ cũng không phải là điều khó khăn.Những gì hắn gọi là "sự sống mà hắn ban cho", ép buộc Fushiguro Megumi phải trở thành công cụ để hắn thỏa mãn bản năng cùng vô số lần quan hệ tình dục lặp đi lặp lại sau khi bị phong ấn chỉ để giết thời gian...Hóa ra, tất cả chỉ là những bước đi mà Sukuna đã tính toán kỹ lưỡng, hắn từng chút một làm vẩn đục chú lực của cậu, khiến linh hồn vốn đã được đối phương sửa chữa của Fushiguro Megumi dần dần dung hoà hoàn toàn vào linh hồn hắn.Điều Sukuna thật sự muốn, chính là sự đồng hóa, là chia sẻ thuật thức sau khi hai linh hồn hòa làm một.Trớ trêu thay chỉ vài phút trước, Fushiguro Megumi vẫn còn vì nụ hôn sâu của hắn mà vô thức nảy sinh ham muốn..."Thì ra... tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi."Fushiguro Megumi dựa vào cánh tay Sukuna, trong lòng bỗng dâng lên một nụ cười cay đắng."Nhìn ta vùng vẫy trong vô ích như vậy, ngươi thấy vui lắm sao, Sukuna?"Mọi gánh nặng và nỗ lực của cậu tất cả đều hóa thành trò cười. Từ khoảnh khắc thuật thức thất bại cậu đã là tội đồ. Nực cười thay, suốt thời gian qua cậu vẫn tin rằng mình vẫn còn có cơ hội được chuộc lỗi.Cậu còn tồn tại để làm gì nữa?"Giết ta đi, Sukuna."Cậu liếc nhìn qua Uraume đang quỳ rạp dưới đất rồi dừng lại nơi một người bị trói đang run lẩy bẩy ở góc phòng. "Ngươi đã hồi sinh hoàn toàn. Có ta hay không cũng chẳng khác gì. Hãy kết thúc đi."Cậu không nhìn thấy sắc mặt của Sukuna đang sa sầm trong bóng tối. Ngay giây tiếp theo, bàn tay hắn đột ngột siết chặt cổ họng cậu, nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất."Em muốn chết?"Khí quản bị bóp nghẹt không thể thở, thiếu oxy nhanh chóng làm não cậu sưng lên và tê liệt. Bản năng sinh tồn khiến ngón tay Fushiguro Megumi theo bản năng cong lại tụ chú lực để chống cự, nhưng rồi cậu nhanh chóng buông xuôi từ từ khép mắt lại.Có lẽ do mất hứng trước con mồi không phản kháng, Sukuna quăng cậu xuống đất ngay trước khi cậu ngạt thở đến chết."Ngươi nói lũ sâu bọ kia đã tới?"Uraume run bắn, cúi đầu đáp nhỏ: "Vâng... nếu không đi lạc, chắc giờ chúng ở đại sảnh rồi.""Lũ sâu bọ đúng là chỉ biết bò loạn khắp nơi.". Sukuna cười khẩy bước ra ngoài.Uraume liếc nhìn người đang kiệt sức nằm gục trên đất ho sặc sụa. Nhưng Sukuna chẳng có vẻ gì là muốn để ý, Uraume cũng chẳng dám nói thêm lời nào chỉ lặng lẽ bước theo.Phòng khách rộng lớn của tòa dinh thự chật kín những chú linh mà người bình thường không thể nhìn thấy. Tiếng xì xào huyên náo trong nháy mắt im bặt khi Sukuna bước vào.Những con mắt hình thù kỳ dị nhìn về phía Sukuna, những nguyền linh mới sinh hiếu kì nhìn chằm chằm vào "Vua Lời Nguyền" trong truyền thuyết, người đã bị phong ấn hai lần.Sukuna không bước vào giữa bọn chúng, chỉ khoanh tay tựa lưng vào tường cạnh cửa. Trên đường đến đây, hắn đã chê hình dạng bản thể quá cao, cử động trong nhà vướng víu nên lại đổi về thân thể con người ngày trước mà hắn đã chiếm giữ. Giờ phút này, giữa căn phòng đặc quánh mùi chú khí, hắn trông như một kẻ phàm nhân lạc vào bầy quỷ.Tiếng thì thầm lại nổi lên, đủ loại âm thanh không thuộc về con người hòa lẫn vào nhau, ồn ào như tiếng ếch nhái kêu trong rãnh nước mùa hè.Sukuna lia mắt nhìn một vòng, hỏi:"Đủ cả chưa?"Sự khó chịu trên gương mặt hắn rõ ràng đến mức gần như viết thẳng ra ngoài.
Uraume liếc vào trong đại sảnh, rồi ngoan ngoãn cúi đầu đáp:"Không... vẫn còn vài kẻ nữa chưa tới...""Ngắm trăng trong sân à? Thú vui tao nhã quá nhỉ?". Sukuna khẽ nhếch môi, cười mà như không."Ryomen Sukuna đã tới chưa?"Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Một chú linh trông như nhà tranh xuất hiện ngoài cửa đại sảnh, dường như không có ý định tiến vào."Đã tới.", Sukuna nhún vai, "Muốn hỏi han gì à?"Vừa dứt lời, Uraume chợt nhận ra rằng Sukuna đã thu lại thuật thức của mình. Chú linh trông như ngôi nhà tranh ấy đứng đợi một nhịp liền bị chẻ ra thành chín khối vuông vức."Các ngươi may mắn đấy, hôm nay tâm trạng ta tồi tệ lắm, có thể cắt nhiều hơn chút để các ngươi xem."Hắn dựa vào tường, chậm rãi vỗ tay. Mỗi lần tay hợp lại rồi vỗ, thuật thức lập tức kích hoạt, bên ngoài đại sảnh tiếng gào thét liên tiếp vang lên cùng ánh lửa. Không ai biết Sukuna đã xác định những chú linh này phân tán ở đâu như thế nào, vị "Vua Lời Nguyền" chỉ ung dung vỗ tay cho màn khai mạc.Khi tiếng vỗ tay cuối cùng lắng xuống, giống như khoảnh khắc kết thúc một buổi trình diễn, tĩnh lặng bao trùm, Sukuna ngẩng mắt nhìn những mảnh tạp vật thấp hèn ấy:"Có ai muốn ra ngoài dạo một vòng không?"Trong một khoảng yên lặng, một bóng người bước ra:"Ngài sẽ đưa thế giới này trở về thời đại thống trị bởi lời nguyền sao?""Ngươi là ai?""Hanami", Hanami quỳ một gối xuống trước mặt hắn, "Chúng tôi muốn một thế giới không có con người, ngài sẽ dẫn dắt chúng tôi, đúng chứ?""Ta muốn làm gì, có cần các ngươi quyết định không?"Nguồn ma lực mạnh mẽ trong nháy mắt quét qua toàn bộ dinh thự, tất cả các chú linh đều bị áp lực nặng nề này ép phải cúi đầu quỳ xuống. Sukuna nhấc chân đạp lên vai Hanami, dường như hắn không làm gì cả nhưng đầu Hanami đập xuống làm nứt sàn nhà, máu đen từ trên đầu trào ra."Ta không có hứng thú chơi trò chủ tớ với các ngươi, chó thì chỉ cần biết vẫy đuôi là đủ.""...Vâng, Sukuna đại nhân."Phản ứng cúi đầu không làm Sukuna hài lòng, tất cả các chú linh đều quỳ xuống, kể cả con người trong dinh thự này cũng đầu hàng. Mọi thứ diễn ra trơn tru giống như kế hoạch mà Sukuna đã chuẩn bị từ lâu.Nhưng hắn vẫn rất khó chịu. Hình ảnh Fushiguro Megumi nhắm mắt trong tay hắn vài phút trước vẫn không thể xua đi."Chậc..."Sukuna nhấc chân đẩy Hanami ra và quay người bỏ đi.Fushiguro Megumi ho đến hết hơi, nghiêng người nằm xuống sàn nhà, không đứng dậy nữa.Bên ngoài rất ồn ào, những tiếng thét dài chói tai vang lên không ngừng, nghe không giống như tiếng kêu la của con người, chỉ có Sukuna mới có thể tàn sát lời nguyền một cách công khai như vậy. Fushiguro Megumi có thể cảm nhận được chú lực của Sukuna bao trùm cả khu rừng như một tấm màn nặng nề.Nhưng dường như tất cả những điều đó đều chẳng liên quan gì đến Fushiguro Megumi. Cậu ngửa người nằm ra sàn, để tâm trí trống rỗng, căn phòng này hoàn toàn tách biệt khỏi tất cả máu me và tàn bạo, yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi."Cạch."Một âm thanh đột ngột vang lên trong sự im lặng, Fushiguro Megumi chậm rãi quay đầu lại, người đáng thương bị trói kia đang cuộn tròn trong góc và run rẩy. Fushiguro Megumi nheo mắt nhìn anh ta một lúc, nhận ra người này chính là một trong hai người đã mở phong ấn và thả họ ra.Nếu chỉ có một mình anh ta ở đây, người còn lại chắc đã chết rồi. Fushiguro Megumi bình tĩnh suy đoán.Bên ngoài lại có một tiếng thét thảm thiết kỳ lạ. Người đàn ông gần như sắp khóc nhưng dường như vì sợ hãi mà cố gắng hết sức để kìm nén tiếng thét."Có vẻ như anh vừa nhìn thấy vừa nghe thấy được nhỉ? Anh là chú thuật sư à?",
Fushiguro Megumi hỏi.Đối phương đã bị nỗi sợ chiếm trọn chẳng đáp lại lời nào. Fushiguro Megumi nghĩ một lát cũng chẳng bận tâm thêm.
Phải thôi, vài phút trước cậu còn bị Sukuna hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, có lẽ cậu cũng chẳng còn tư cách gì để nghiêm túc nói chuyện với ai.Dù vậy, Fushiguro Megumi vẫn tự lẩm bẩm, nói như hỏi người kia lại cũng như hỏi chính mình:"Giờ là khi nào? Đây là đâu? Còn ngươi là ai?"Lại một tiếng thét rợn người vọng lên từ ngoài cửa, rất gần, hình như ngay trong sân trước phòng họ. Ánh lửa hắt qua khung cửa sổ chiếu lên tường những cái bóng méo mó đang vùng vẫy gào thét trong biển lửa."Bây giờ là... năm 22... 31... năm Thường Đằng Nguyên, ngày 11 tháng 6…", giọng người đàn ông bị trói run rẩy, đứt quãng."Đây là... tổ trạch của dòng họ Somekawa... Tôi... tôi ra sao cũng được... Nhưng xin các người... hãy tha cho mẹ tôi..."Fushiguro Megumi khựng lại, ánh mắt hướng về phía hắn. Người đàn ông ấy run rẩy quỳ rạp xuống vì tay bị trói sau lưng nên khi cúi đầu trán anh ta "cộp" một tiếng đập mạnh xuống sàn gỗ:"Dù phải trả bất cứ giá nào cũng không sao, tôi chỉ xin các người... ""Anh vừa nói... bây giờ là năm 2231 à?""V... vâng..."Ánh lửa ngoài cửa sổ dần yếu đi, những tiếng khóc than cũng lịm xuống, căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh lúc đầu.
Fushiguro Megumi ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang run rẩy nằm rạp trên sàn, hồi lâu mới gượng chống tay ngồi dậy, khẽ hỏi:"Tên anh là gì...""Toshiyuki... Somekawa Toshiyuki...", người kia run giọng đáp.Câu nói còn chưa dứt thì cánh cửa phòng bị kéo ra. Sukuna đứng ngoài ngưỡng cửa cúi mắt liếc nhìn Fushiguro Megumi một cái rồi nghiêng người lạnh nhạt nói:"Qua đây."Lời nói của hắn ta rõ ràng không phải dành cho Somekawa Toshiyuki, Fushiguro Megumi im lặng một lúc, loạng choạng chống tay lên đầu gối để đứng dậy, lề mề đi theo.Sukuna không nói sẽ đi đâu, mà Fushiguro Megumi cũng chẳng buồn hỏi. Hành lang trong kiểu nhà tổ truyền thống của Nhật Bản quanh co ngoắt ngoéo, cậu cúi đầu đi sát theo gót Sukuna, vòng qua gần nửa khu vườn rồi bước vào một căn phòng.Hai người vừa bước vào, Sukuna đã kéo vai ấn cậu vào tường. Hắn không cho Fushiguro Megumi cơ hội nói, tay bóp lấy cổ cậu rồi hôn lên."Làm gì vậy..."Âm thanh nghẹn lại trong miệng Fushiguro Megumi, Sukuna tách chân cậu ra nâng đùi lên rồi ép cậu vào tường. Bàn tay nắm lấy cổ cậu siết chặt, đầu lưỡi hắn liếm vào đôi môi đang hơi mở. Về sức mạnh, Fushiguro Megumi chưa bao giờ là đối thủ của Sukuna, huống chi là trong tình trạng tay chân yếu ớt như hiện tại. Hai tay cậu chống ngang trước ngực Sukuna để đẩy ra, nhưng vẫn không thể ngăn hắn kéo tuột đai lưng của mình."Ưm..."Bị Sukuna hai lần cưỡng hôn trong thời gian ngắn khiến Fushiguro Megumi nổi giận. Cậu cắn chặt lưỡi của Sukuna đang luồn vào miệng mình, cắn đến máu chảy đầy miệng nhưng dù vậy Sukuna vẫn không có ý định lùi lại, thậm chí hắn còn không dùng thuật thức đảo ngược. Vết thương bị rách toạc cọ vào đầu lưỡi của Fushiguro Megumi, máu rỉ ra trực tiếp xộc thẳng vào vị giác của cậu.Đã rất lâu rồi giữa hai người họ chưa từng hôn nhau một cách đẫm máu như thế này. Cả hai đều không nhắm mắt lại ánh nhìn khóa chặt nhau như kẻ thù. Máu hòa cùng nước bọt vương nơi khóe miệng, từ môi lưỡi đến những cú đẩy kéo của thân thể, tất cả đều là một trận giằng co dữ dội.Kết quả thắng thua nhanh chóng được định đoạt. Fushiguro Megumi từ từ ngừng giãy giụa, cổ họng bị khóa chặt và miệng bị bịt lại khiến cậu cảm thấy khó thở, nắm đấm của cậu vào Sukuna cũng dần mất sức. Trong khi đó tay Sukuna đã chạm vào giữa hai chân cậu, việc bị ngạt thở có thể khiến đàn ông hưng phấn là có thật. Cậu cương cứng trong tay Sukuna, dù lúc này cậu cảm thấy mình sắp mất ý thức.Nụ hôn dài đằng đẵng ấy chỉ dừng lại khi Fushiguro Megumi sắp bị nhấn chìm đến nghẹt thở. Hai người nhìn thẳng vào nhau, mày Sukuna nhíu chặt, khóe miệng trễ xuống, vẻ bực bội hiện rõ lên khuôn mặt. Thế nhưng trong những cảm xúc khó chịu tột cùng ấy, hắn lại chăm chú nhìn vào mắt Fushiguro Megumi như thể đang cố nhìn ra điều gì đó, một câu trả lời mà hắn muốn tìm.Fushiguro Megumi không hiểu, cậu và Sukuna đã có hơn hai trăm năm chung sống hỗn loạn, bao nhiêu va chạm xác thịt cũng chẳng thể kéo gần tâm ý. Cậu không thể hiểu Sukuna đang nghĩ gì vào lúc này và cũng chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của Sukuna, mối quan hệ giữa họ từ đầu đến cuối chỉ là sự lợi dụng và phản kháng.Họ không cần sự đồng cảm.Fushiguro Megumi không nhận ra mình đang cười. Sukuna nhíu mày chặt hơn, hắn buông tay cúi xuống bế Fushiguro Megumi lên ngang hông đi vài bước đến bên giường.Khi bị ném xuống giường, Fushiguro Megumi vẫn không ngừng bật cười. Cậu nhìn gương mặt cau có của Sukuna, hơi ngẩng đầu để lộ một bên cổ mình, giọng nói chẳng rõ là đang mỉa mai hay đang tự giễu."Đây là lý do ngươi giữ ta lại sao? Ăn quen rồi nên không nỡ đổi khẩu vị?"Có một khoảnh khắc Fushiguro Megumi cảm thấy Sukuna nổi lên ý muốn giết người như thể hắn bị những con kiến nằm trên mặt đất xúc phạm. Nhưng cơn giận này giờ đây không hề có chút đe dọa nào đối với Fushiguro Megumi, cậu thậm chí còn gập đầu gối và mở rộng chân trong tư thế mời gọi.Sukuna giận quá hóa cười, theo đầu gối mở rộng của Fushiguro Megumi sờ vào giữa hai chân cậu, đầu ngón tay ấn vào cái lỗ đang đóng chặt: "Em nói đúng, thân thể này của em là mới tạo ra, ngay cả chỗ này cũng hoàn toàn mới mẻ..."Hắn cúi người ghé sát vào tai Fushiguro Megumi, âu yếm cắn nhẹ vành tai: "Khó khăn lắm mới khít lại được, bỏ đi mà không dùng thì tiếc quá."Nói xong, Sukuna hài lòng nhìn Fushiguro Megumi mặt đen lại, hơi thở trở nên gấp gáp vì bị nhục nhã...…Đến khi Sukuna kịp nhận ra thì đã muộn. Từ lúc nào không rõ, những chiếc gai đen ngủ yên đã trỗi dậy kéo hắn bật ra khỏi người Fushiguro Megumi. Một nhịp chậm trễ, hắn mới cảm thấy đau rát nơi cổ họng, máu "tách, tách" nhỏ xuống, loang ướt ngực trần của Fushiguro Megumi...Fushiguro Megumi lần theo gai mà đi, bôi máu đầy tay lên mặt Sukuna."Đường đường là "Vua Lời Nguyền" mà cũng bận tâm đến trinh tiết sao? Nhưng ngươi có biết không..."Fushiguro Megumi cười, nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào. Những bụi dây gai mọc lên theo giọng điệu của cậu từ từ siết chặt, những chiếc gai nhọn đâm sâu vào da thịt xuyên qua cả mạch máu, dòng máu ấm nóng phun ra xối xả làm Fushiguro Megumi ướt đẫm."Nếu chặt quá cũng sẽ chảy máu đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store