Trans Oneshot Sunflowerboy0305
///
dưới tư cách là chủ fansite lớn nhất của châu ngạn thần, thành viên của nhóm nhạc nổi tiếng lyyx, đinh trạch nhân cần rất nhiều thứ.
thứ đầu tiên trong danh sách là tiền. trạch nhân đã quần quật làm việc suốt bao nhiêu năm, đã tìm đến nhiều công việc bán thời gian khác nhau, để có thể mua cái máy dslr quý giá duy nhất mà cậu luôn mang đến tất cả các sự kiện của lyyx. cậu đã tự giới hạn mình vào chế độ mì ăn liền, ba bữa một ngày để tiết kiệm tiền. đó là cho đến khi chính đình phát hiện ra và tịch thu đống mì ăn liền đã dự trữ được vài tháng, nhưng anh cũng bắt đầu nấu ăn cho cậu hàng ngày.
cậu cũng cần những người bạn thân của mình: đội nhảy nhà yuehua. nếu không có văn quân, cậu sẽ không thể nhìn thấy gì ở các sự kiện chỉ cho phép đứng, còn chưa nói đến việc có thể chụp được ảnh chất lượng cao hay không. nếu không có chính đình, có lẽ cậu đã nằm trong bệnh viện do tiêu thụ quá nhiều msg. nếu không có quyền triết, sẽ không có ai nhiệt tình lắng nghe những tràng huyên thuyên liên quan đến ngạn thần của cậu.ngạn thần. cậu cần ngạn thần và nhóm của anh ấy tích cực tham gia các sự kiện để cậu tiếp tục chụp ảnh. là một trong những nhóm nhạc nổi tiếng nhất trung quốc, lịch trình của lyyx đặc kín với đủ mọi thứ để tham dự. nó làm cho fansite weibo của cậu phát triển thịnh vượng và thậm chí còn giúp cậu có được fan hâm mộ.cuối cùng, sự động viên từ fan. điều đó không khó vì fan của cậu đều thích ngạn thần, đồng nghĩa với việc họ yêu ngạn thần nhiều như trạch nhân yêu anh vậy, và quan tâm đến cả hai như nhau.nhưng có vẻ là cuộc sống hoàn hảo của trạch nhân không thể nào tiếp diễn được."trạch nhân!" justin lao vào phòng tập trong khi mọi người đang nghỉ ngơi. trạch nhân đang bận chỉnh sửa ảnh trên laptop trong khi những người khác đang nói chuyện với nhau."bro, chuyện gì đã xảy ra vậy?" thừa thừa đặt mu bàn tay của mình lên trán của justin. "nhìn em trắng như một tờ giấy vậy, em có bị ốm không?""không... chỉ cần nhìn thôi," justin đẩy điện thoại của mình vào giữa mọi người, trạch nhân rời khỏi laptop của mình để đọc tin nóng."'châu ngạn thần của lyyx buộc phải rời khỏi nhóm và công ty do scandal hẹn hò'.... justin, cái gì đây?" chính đình lo lắng nhìn lên. "em lấy cái này từ đâu? trang web này có đáng tin cậy không?""em nghĩ vậy. nó ở khắp mọi nơi, từ tin tức cho đến trending đứng đầu weibo." justin vùi mặt vào hai bàn tay. "trạch nhân, em thực sự xin lỗi về việc này. em không biết nên nói gì hơn... trạch nhân?"lời nói của justin rơi vào tai điếc của fanboy, cũng là người duy nhất vẫn đang đọc bài báo và cố gắng hết sức để xử lý cái tin xa lạ này.ngạn thần bị phát hiện rời khỏi nhà của một người phụ nữ lạ vào ban đêm? bỏ qua việc tập luyện để đi chơi với người đàn bà đó? ngạn thần bị phát hiện hôn người đó trong xe của cô ta? ngạn thần bị tìm thấy với giấy gói bao cao su rỗng trong túi của mình?trạch nhân không thể đọc nốt bài báo đó và quăng điện thoại về phía justin, sau đó liền xông ra khỏi phòng tập.làm thế nào mà cái người cậu vừa đọc trong báo, và ngạn thần của tuần trước đã nháy mắt với cậu rồi gọi cậu đẹp có thể là một được? có lẽ đó là những gì đã đẩy anh ấy vào mớ hỗn độn này: tán tỉnh với tất cả những người anh gặp và quan hệ với họ sau đó.cậu rẽ vào một góc và ngồi xổm xuống, đầu chôn vùi vào khuỷu tay của mình khi nước mắt từ từ chảy ra. ngạn thần mà cậu đã nghĩ rằng cậu biết, người nghĩ rằng hút thuốc và uống rượu là xấu, lại có thể nghĩ là chơi đùa với các cô gái thì hoàn toàn không sao? tại sao trạch nhân lại không thể nhìn thấy bản mặt này của ngạn thần trước khi cậu dồn hết tình cảm và thể chất của mình vào người đó?tiếng dép bắt đầu tiến lại gần hơn, và trạch nhân sớm cảm thấy mình được bao bọc trong vòng tay của một ai đó. cậu không cần nhìn lên để biết đó là văn quân, nên cậu để bản thân mình chìm vào bờ vai rộng của anh, từng giọt nước mắt cuối cùng thấm vào quần áo của văn quân. "em muốn biết gì không?" văn quân ngồi xuống bên cạnh trạch nhân và nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. "không có một bài báo nào đăng lên lời giải thích chính thức của ngạn thần. vẫn chưa biết cậu ta có làm điều đó hay không, nên đừng dẳn vặt bản thân vì một thứ thậm chí có thể là không đúng.""nhưng anh ấy bị đá ra khỏi lyyx và gramarie rồi! việc bài viết đó có thể là thật còn quan trọng sao? em sẽ không thể nhìn thấy anh ấy biểu diễn trên sân khấu nữa. em sẽ không thể nhìn thấy anh ấy một lần nữa." trạch nhân trả lời, đấm vào bức tường trong sự thất vọng."chà, nếu cậu ta không làm bất cứ điều gì và cái scandal này hoàn toàn là giả, ít nhất em cũng biết em là fan của một người đàn ông tốt, có phải không?có thể đổ lỗi cho việc văn quân đã rất bình tĩnh và thuyết phục, nhưng ngay trong lúc đó, trạch nhân tin vào mọi lời anh nói. thậm chí cậu có thể bám chặt vào lời nói đó, tuyệt vọng nuôi lên hy vọng là văn quân nói đúng. ngạn thần có thể đã bị buộc tội sai.///
có lẽ đó là những gì đã làm cho nỗi thất vọng trở nên tàn nhẫn hơn.
một tuần sau khi bài viết về việc ngạn thần rút lui được đăng lên, không có thông tin tiếp theo nào được đưa ra ngoại trừ thông báo rằng lyyx, bây giờ là lyx, sẽ ngừng hoạt động trong một thời gian.
tuần đó, trạch nhân đăng lên nhiều ảnh hd cậu đã chụp cho ngạn thần trong sự kiện anh tham dự gần đây nhất, và chú thích chúng với lời động viên. dưới sự thất vọng của cậu, hầu hết các bình luận đều nói rằng "đừng đăng ảnh của ngạn thần, anh ta không phải là thành viên của lyx nữa."
các fan rất bực mình rằng trạch nhân tiếp tục đứng bên cạnh ngạn thần bất chấp những gì đã xảy ra, và còn gửi bình luận ném đá đến cậu. sau khi lướt qua một dãy lời đe dọa đến tính mạng của cậu và ngạn thần, trạch nhân quyết định rằng cậu đã chịu đủ rồi.
"em đi đâu vậy?" tân thuần hỏi khi nghe thấy tiếng dập mạnh từ laptop của trạch nhân và tiếng chân dậm bình bịch ra cửa.
"đi lấy đồ uống" trạch nhân trả lời, đội một cái mũ và quăng một cái hoodie lên người mình.
"anh đi cùng được không?"
"không. em chỉ... em muốn ở một mình." trạch nhân thở dài, cảm giác thất bại xuất hiện trong giọng nói. tân thuần cảm thấy hơi bực bội vì bị từ chối nhưng cũng gật đầu hiểu.
trạch nhân lê bước đến nhà hàng gần nhà của nhóm, nơi bốn người lớn thường xuyên lui tới. bước vào môi trường quen thuộc, cậu đã định đi về chỗ ngồi thông thường của mình khi nhìn thấy ai đã ngồi ở đó.
đó không chỉ là bất cứ ai.
ngay cả khi có một chiếc mũ che giấu một nửa khuôn mặt của mình và một cái áo hoodie trên đầu, trạch nhân có thể nhận ra ngạn thần ở mọi nơi.
có lẽ là những fan hâm mộ khác sẽ vội vàng đi đến chào anh, xin chữ ký và có thể là một tấm ảnh để đăng nó lên những trang web truyền thông xã hội nổi tiếng. tuy nhiên, với tính cách nhút nhát của trạch nhân và sau tất cả những gì đã xảy ra, trạch nhân chọn ngồi vài bàn bên cạnh anh và quan sát.
ngạn thần trông có vẻ không được tốt lắm. nếu như anh không bận nhìn chằm chằm về phía trước, anh đang bận dốc cạn từng ly bia một. từ khi nào mà ngạn thần bắt đầu uống rượu vậy? anh đã có năm chai bia rỗng trước mặt và vẫn tiếp tục gọi thêm. trạch nhân biết mình nên ngăn anh lại trước khi anh quá say.
"uh... ngạn thần ca? đúng là... một sự ngạc nhiên khi gặp anh ở đây." trạch nhân ngượng nghịu đứng trước ngạn thần, cố gắng bỏ qua đôi mắt đỏ ngầu và vầng thâm quầng dưới mắt của anh.
"oh? sunflower0305" ngạn thần thốt ra với giọng nói khản đặc của mình.
"yeah, là em đây." cậu siết chặt nắm tay, cố nghĩ đến điều gì đó để nói. "em.. có thể có chữ ký không?"
làm tốt lắm, trạch nhân. một người đã tham dự hàng chục cái fansign lại yêu cầu idol mình thích nhất cho một cái chữ ký. điều mà trạch nhân không ngờ tới là câu trả lời của ngạn thần.
"tại sao? tôi không phải là người nổi tiếng nữa. tôi... tôi không là ai cả. em muốn chữ ký của tôi để làm gì?"
"oh, uh..." trạch nhân tự tát thầm một cái vào má. "em xin lỗi, em sẽ-"
"ngồi xuống đi." ngạn thần cắt ngang giữa câu.
trạch nhân bắn cho ngạn thần một cái nhìn, nửa bất ngờ, nửa khó tin.
"tôi đã nói ngồi xuống, làm ơn, tôi muốn nói chuyện với em." ngạn thần mỉm cười mệt mỏi với trạch nhân, người đã bắt đầu hoảng sợ.
bàn tay run rẩy của trạch nhân kéo chiếc ghế đối diện với ngạn thần, đối mặt với idol cậu thích nhất. ngạn thần chắc chắn nhìn rất tồi tệ nhưng trạch nhân là ai mà phàn nàn chứ?
"tên em là gì?" ngạn thần bắt đầu, đã rót cho trạch nhân một ly bia.
"em là tr-trạch nhân..." trạch nhân nhìn chằm chằm vào lòng mình, không thể tìm thấy dũng khí để nhìn lên phía của ngạn thần.
"em vừa nói gì vậy? nhân? là tên của em à?" ngạn thần đặt chai xuống và trạch nhân có thể cảm thấy cái nhìn của anh xuyên qua trên đầu cậu. "đó là một cái tên dễ thương."
trạch nhân cố gắng không nở một nụ cười. nếu ngạn thần đã nghĩ cái tên "nhân" thật dễ thương, thì từ bây giờ nó sẽ là tên của cậu.
cả hai ngồi trong im lặng một lúc sau đó, trước khi ngạn thần lên tiếng.
"em... không cảm thấy ghê tởm với tôi sau những gì đã xảy ra? tôi thấy các bài viết của em.... trên trang fansite của em. em thậm chí còn không biết được toàn bộ câu chuyện."
trạch nhân từ từ ngẩng đầu lên và lần đầu tiên trong đêm đó, cậu nhìn thằng vào mắt ngạn thần.
"bạn thân của em bảo em đợi cho đến khi lời giải thích của anh được đăng lên, em đoán là điều đó đã không xảy ra... nhưng em tin rằng em thích một người đàn ông tốt, như anh ấy nói, vì vậy em vẫn ở đây, bên cạnh anh," cậu thú nhận, lơ đãng chơi với mấy giọt nước đọng lại trên bàn.
"họ thậm chí còn không hỏi tôi nếu tin đồn có phải là sự thật không. họ chỉ... đuổi tôi ra," giọng của ngạn thần nứt quãng với vài từ cuối cùng. "nói rằng nó sẽ hủy hoại danh tính của họ. hah. em biết họ sẽ làm gì sau khi trở lại hoạt động không? giả vờ như thể tôi chưa bao giờ tồn tại trong nhóm. tại sao... tại sao họ lại làm thế?"
trạch nhân hít một hơi để trả lời nhưng ngạn thần vẫn tiếp tục, "xin lỗi vì đã cằn nhằn, tôi thậm chí còn không biết tại sao tôi lại nói điều này với em. có lẽ vì không có ai ở bên cạnh tôi trong suốt tuần qua, và em là người duy nhất vẫn còn tin tưởng tôi. em vẫn như vậy, đúng không?" trong khoảnh khắc đó, ngạn thần nhìn trông rất yếu đuối và mỏng manh. anh đặt hết cảm xúc của mình trước mặt trạch nhân, tất cả những nỗi buồn, giận dữ, tổn thương, trạch nhân đều nhìn thấy hết.
cậu sốt sắng gật đầu, gợi ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm từ phía ngạn thần.
"em xin lỗi vì họ đã làm điều này với anh, ít ra thì họ cũng phải hỏi một lời giải thích của anh chứ đúng không?" trạch nhân cau mày, "vậy còn tinh kiệt, lâm khải, và yến khải? họ không nói điều gì để chặn công ty đá anh ra ngoài sao?"
ngạn thần tu sạch một ly bia khi nghe thấy ba cái tên đó, quay lại nhìn trạch nhân sau khi anh đã uống xong, "họ cũng tỏ ra nghi ngờ, họ không biết nên tin tôi hay các bài viết mặc dù tôi đã nói rằng chỉ một phần nhỏ trong số đó là thật. tình bạn qua nhiều năm của chúng tôi là như vậy đó," anh thở dài, "nhưng dù sao thì giám đốc cũng không cho họ một lựa chọn để giữ tôi ở lại, ông ta chỉ đá tôi ra."
"thật là khủng khiếp, anh em của anh phản bội anh... em thậm chí còn không thể nghĩ đến mình sẽ làm gì nếu anh em của em quay lưng lại với em chỉ vì một số tin đồn," trạch nhân lắc đầu, "em hy vọng anh biết rằng... em sẽ ở đây bên cạnh anh. anh không cô đơn trong chuyện này đâu."
lần đầu tiên trong đêm đó, nụ cười ấm áp thường ngày của ngạn thần lan rộng trên mặt anh. anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay của trạch nhân và thì thầm một lời cảm ơn.
trạch nhân ngây người nhìn khoảng cách giữa họ, và bị ngạn thần cười vào mặt.
"thôi nào, sao em lại sốc vậy? đâu phải là chúng ta chưa bao giờ nắm tay trong fansigns." anh đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, "cũng muộn rồi. em nên trở về nhà đi."
ngay khi trạch nhân nghĩ rằng ngạn thần đã xong việc làm một người rất ngọt ngào, anh rút ra một tờ $50 và bao phủ hóa đơn cho cả hai.
"cảm ơn em vì ngày hôm nay, nhân, nó làm tôi cảm thấy tốt hơn một chút về toàn bộ tình hình," ngạn thần mỉm cười e thẹn, "tôi hy vọng sẽ thấy em xung quanh?"
trạch nhân rụt rè gật đầu và chào tạm biệt ngạn thần khi cậu nhìn ngạn thần dần biến khỏi tầm mắt của mình.
một cảm giác thất vọng nhẹ khuấy trong lòng trạch nhân khi ngạn thần hoàn toàn biến mất vào bóng tối. việc gặp được ngạn thần ngày hôm đó hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, tỷ lệ mà nó sẽ xảy ra lần nữa là gì?
"em cũng hy vọng sẽ nhìn thấy anh xung quanh đây."
///
cả nhóm ngồi vòng quanh sinh vật bất động trên sàn, thở dài đồng thanh như thể đó là một dấu hiệu.
"nó có sao không?" tân thuần hỏi một cách hùng biện, rõ ràng không mong đợi một câu trả lời.
"anh ấy đã không di chuyển trong vòng.... hãy xem nào. ba giờ," thừa thừa chỉ ra, "anh ấy còn sống chứ?"
"oh, trạch nhân bảo bối," chính đình, người lương thiện duy nhất trong nhóm chịu nỗ lực để giúp đỡ cậu bé tội nghiệp, "có chuyện gì vậy? em đã nằm đây rất lâu rồi, em có mệt không? đói? em cần uống nước không? hay là vì..."
trạch nhân khẽ gật đầu.
"cục cưng, em nên biết rằng nó sẽ trở nên tốt hơn, đây không phải là ngày tận thế," đây là lần thứ tư trong tuần chính đình đã nói những lời này, và trạch nhân đã trở nên miễn dịch với chúng.
"em nhớ anh ấy," giọng của trạch nhân bị nghẹt do nằm úp trên mặt đất.
"trời ơi, anh biết mà..." chính đình vỗ nhẹ vào lưng cậu, "chắc chắn là em sẽ có thể chụp ảnh của cậu ấy một lần nữa sau khi cái mớ hỗn độn này trôi qua. tin anh đi, mọi thứ sẽ ổn thôi."
"không phải thế," trạch nhân lẩm bẩm, hoàn toàn nhận thức được rằng không ai trong số họ biết được cậu gặp ngạn thần vào đêm hôm trước.
"vậy sao? không sao, hãy nói với mọi người, chúng ta sẽ giúp e-"
câu nói của chính đình bị gián đoạn bởi tiếng mở cửa trước và một quyền triết đẫm mồ hôi đang lảo đảo bước vào với mấy cái túi từ cửa hàng tiện lợi.
"trạch nhân!" cậu thở hổn hển, cố gắng lấy lại nhịp thở của mình, "ngạn thần! ngạn thần... anh ta..."
trạch nhân giật bắn lên khi nghe tới cái tên thiêng liêng, hoàn toàn chú ý tới bé chuột hamster.
"vậy là chúng ta chỉ cần nói tên anh ta để anh ấy đứng dậy," justin lầm bầm, "anh ấy nhớ anh ta đến bao nhiêu vậy?"
"có chuyện gì vậy, quyền triết?" chính đình nhíu mày.
"ngạn thần... anh ta ở tầng dưới, trong văn phòng chính của chúng ta."
"CÁI GÌ?" sáu người còn lại kêu lên.
văn quân khoanh tay lại, "đừng kéo chân mọi người, quyền triết, nó không vui đâu."
"em nói thật đấy!!" cậu rên rỉ, "em vừa từ cửa hàng tiện lợi trở về với đồ của anh, và em nghe thấy ngạn thần nói chuyện với cô khiết quỳnh trong văn phòng chính! em không nghe thấy họ đang nói những gì, em chạy ngay lên đây để nói với anh."
"anh đoán là chỉ có một cách để tìm ra," chính đình vòng một cánh tay qua trạch nhân, người vẫn còn đang bị sốc. "đi thôi."
bảy người bọn họ di chuyển hai chuyến cầu thang dài xuống văn phòng chính, nơi mà giọng của khiết quỳnh và một giọng nam khác trở nên nổi bật hơn.
"tôi xin lỗi, cậu cũng biết rồi mà. với những tin tức xung quanh, tôi không thể cho phép cậu tham gia với học sinh của tôi được. tôi đề nghị cậu chờ-"
"làm ơn, nhảy múa là niềm đam mê của tôi! cô cũng là một dancer, cô không hiểu được cảm giác của tôi sao? tôi hứa là tôi sẽ không gây nguy hại cho học sinh của cô, tôi chỉ muốn được nhảy với những người khác một lần nữa."
họ xông vào văn phòng, chen chúc ở trước cửa để quan sát tình hình.
"chuyện gì thế?" chính đình nói trước.
khiết quỳnh quay sang ngạn thần, vẻ mặt nhìn hơi khó chịu. "cậu trai trẻ này, người mà tôi chắc chắn các bạn đã biết, muốn tham gia học viện và tập nhảy với các bạn. nhưng với tất cả những tin tức vẫn còn-"
"nhân!" ngạn thần kêu lên, mặt anh sáng lên ngay lập tức, "tôi không biết em ở học viện này!"
"nhân là ai?" văn quân chế nhạo, trước khi nhìn theo ánh mắt của ngạn thần và nhìn thấy người mà anh đang nói, "ồ."
"đừng ngắt lời tôi, chàng trai! tóm lại, tôi khẳng định rằng cậu không thể tham gia với chúng tôi. nếu cậu bị bắt gặp xung quanh bất kỳ một học sinh nào của tôi, công chúng cũng sẽ tấn công họ. tôi quan tâm rất nhiều về họ và tôi không muốn họ bị tổn thương. vậy-"
"thưa cô!" chính đình rên lên, "em biết cô quan tâm đến bọn em, và tất cả bọn em đều tôn trọng điều đó. nhưng em chắc chắn rằng ngạn thần sẽ làm tốt hơn hại khi tham gia cùng bọn em. và đó là quyết định chung của bọn em. cô đã nhìn thấy cậu ấy là một dancer rất tài năng, phải không? cậu ấy sẽ có thể giúp bọn em tiến bộ hơn. bọn em đảm bảo là ngạn thần sẽ cải trang mỗi khi ra ngoài để không ai sẽ nhận ra cậu ấy.
khiết quỳnh nhìn anh chằm chằm, không hài lòng, và rõ ràng là không bị thuyết phục.
chính đình quay lại và bắn cho các chàng trai khác một cái nhìn mà họ hiểu ngay lập tức.
"làm ơn đi??" họ đồng thanh lặp lại, ngoại trừ trạch nhân vẫn bị tê liệt vì sốc và đang bám vào áo của tân thuần để được hỗ trợ.
khiết quỳnh thở dài, "không phải tôi không muốn cậu ây tham gia chúng ta vì cậu ấy không giỏi. tôi có thể nhận thức đầy đủ về tài năng của cậu ấy nhưng- học viện này vẫn còn khá mới và với mấy cái tin đồn đang bay quanh... tôi không biết. khó lắm."
"cô giáo, làm ơn đi? đây là một điều mà bọn em muốn và bọn em chắc chắn là cậu ấy sẽ không bị công chúng nhìn thấy. bọn em hứa đó!" chính đình lên tiếng.
"mấy thằng quỷ các cậu đang làm khó cho tôi," cô thất vọng chải tay qua mái tóc của mình. mấy cậu này hiếm khi yêu cầu bất cứ điều gì từ cô, và cô cũng biết rằng họ sẽ làm phiền cô không dứt nếu cô từ chối họ. "well, các cậu sẽ không để cho tôi sống nếu tôi nói không, phải không? được rồi, tôi không biết đây có phải là ý tưởng tốt hay không, nhưng chỉ cần chắc chắn là cậu giữ lời của mình!"
"cảm ơn cô!" họ kêu lên và kéo ngạn thần cùng với họ khi họ rời khỏi phòng, để lại khiết quỳnh ngạc nhiên khi họ thân nhau dễ dàng như vậy.
"trạch nhân! cuối cùng anh cũng gặp lại ngạn thần rồi!" quyền triết nhảy lên xuống, đẩy trạch nhân tới gần ngạn thần hơn.
"yeah! và anh sẽ được nhìn thấy anh ta hàng ngày từ bây giờ, không phải là anh nên vui sao? justin nói thêm, đẩy ngạn thần gần với trạch nhân hơn.
trạch nhân phớt lờ lời nói chuyện liên hồi của bạn mình và tập trung vào tình hình trước mặt. tối hôm qua, cậu gặp được thần tượng mà cậu đã theo đuổi suốt bao lâu ở một nhà hàng, nói chuyện với anh ấy và còn được anh ấy trả tiền đồ uống cho. ngay ngày hôm sau chính idol đó cũng tham gia học viện nhảy của cậu và sẽ luyện tập cùng với nhóm của cậu?
ngạn thần quay sang phía cậu và nở một nụ cười megawatt. "có vẻ như em và tôi sẽ nhìn thấy nhau nhiều hơn!"
trạch nhân nhắm mắt lại và cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập dữ dội của mình. sẽ là một chuyến đi dài đây.
///
trạch nhân biết rằng nó là một ý tưởng tồi tệ.
cậu không chỉ có thể nhìn thấy cách ngạn thần cử động chân của mình một cách diệu kỳ mỗi khi anh nhảy ở phía gần, việc ngạn thần luôn cười khẩy về hướng của cậu khi anh bắt gặp trạch nhân nhìn mình làm cậu phát điên. tuy nhiên, nó giữ cậu trong một trạng thái khiến cậu chỉ nhìn đến ngạn thần.
hãy tưởng tượng rằng điều này xảy ra hàng ngày xem. nếu nói rằng trạch nhân cảm thấy vô cùng bối rối nhưng lại yêu ngạn thần là nói quá nhẹ rồi.
không chỉ vậy, vũ đạo của họ cho lễ hội diễn ra trong một vài tuần nữa bao gồm một phần dance break rất sexy, và ai là người mà chính đình, biên đạo múa thần tài, đã quyết định đặt trước mặt trạch nhân?
"nhân! em đang ở phía sau anh!" ngạn thần cười toe toét, không biết gì về sự hoảng hốt của trạch nhân, "giúp anh chỉ ra nếu anh có làm động tác nào sai, được chứ?"
nhạc bắt đầu nổi lên và trạch nhân cố gắng buộc mắt mình tập trung vào những động tác của ngạn thần, chứ không phải là cặp đùi đầy tội lỗi và những biểu cảm khiêu gợi của anh. chúa ơi, cặp đùi đó.
"em thề, anh ấy đang làm điều này với một MỤC ĐÍCH!" trạch nhân nức nở đêm đó trong phòng của cậu và văn quân, "nhưng mục đích chính xác là gì? để quyến rũ em?"
"anh không biết, có lẽ cậu ta vẫn vui vì fansite mà cậu ta thích đang ở cùng một học viện nhảy với cậu ta," văn quân nhún vai, "bạn à, đừng suy nghĩ quá nhiều."
trạch nhân bật dậy khỏi giường khiến cho văn quân giật bắn mình, "nhưng anh ấy đang thẳng thắn tán tỉnh với em! em đâu có đăng ký cho việc này khi em quyết định trở thành fansite của anh ấy!"
"nếu cậu ta thích em thì sao?" văn quân tự hỏi, "đó có thể là một khả năng."
trạch nhân thở dài, phủi tay với người bạn thân của mình. "anh có ổn không? ngạn thần, đổ với một thằng như em? không thể nào."
"anh chỉ nói vậy thôi," anh càu nhàu, "nói chuyện với cậu ta về việc đó vào ngày maihoặc khi nào cũng được. chỉ cần im lặng và để anh ngủ thôi."
nói dễ hơn làm, trạch nhân nghĩ khi cậu bước vào phòng tập vào ngày hôm sau. thay vì sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình để luyện tập và bắt kịp với họ như thường lệ, ngạn thần đang nằm trên ghế sofa với mũ lưỡi trai trên mặt, không hề di chuyển.
"dậy đi, ngạn thần ca!" quyền triết nhảy đến chỗ anh, "đến giờ luyện tập rồi!"
trong suốt buổi tập ngày hôm đó, ngạn thần liên tục làm sai các bước của mình và dường như bị phân tâm. anh thậm chí còn không "tán tỉnh" với trạch nhân, một dấu hiệu lớn cho thấy có điều gì đó đang diễn ra.
"ngạn thần! dậy đi! đến lúc cậu tỉnh lại rồi đó! màn biểu diễn của chúng ta diễn ra trong hai tuần nữa và cậu còn không thể làm đúng đoạn điệp khúc?" tính cách ấm áp đặc trưng của chính đình biến mất khi nói đến nhảy múa.
"tôi xin lỗi..." ngạn thần nói xin lỗi không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, "tôi có thể nghỉ không? tôi cảm thấy không ổn lắm."
"chắc là chúng ta nên kết thúc ở đây ngày hôm nay, dù sao cũng sắp hết giờ rồi." chính đình thở dài, "cậu muốn đi ăn với chúng tôi không?"
ngạn thần lắc đầu, lùi về phía sau của căn phòng.
lo lắng liếc nhìn về phía anh, trạch nhân nói với chính đình, "em cũng sẽ ở lại."
bỏ qua mấy khuôn mặt đanglàm nụ hôn của văn quân, thừa thừa, justin, tân thuần, và quyền triết, trạch nhân lặng lẽ ngồi lên ghế sofa.
"làm sao em biết được anh muốn được ở riêng với em?" ngạn thần mỉm cười mệt mỏi, tương tự như biểu hiện mà trạch nhân đã nhìn thấy ở nhà hàng.
"em cần nói chuyện với anh. nhưng chủ yếu là vì anh không có vẻ là chính mình hôm nay... mọi chuyện ổn chứ?"
ngạn thần nhìn chằm chằm vào trạch nhân trong vòng năm giây, trước khi quay đi và lắc đầu.
"tinh kiệt, lâm khải, và yến khải gọi anh ra ngoài ăn tối." ngạn thần thẳng thừng nói.
"cái gì! chẳng phải đó là một điều tốt sao?" trạch nhân kêu lên.
anh thở dài, dựa lưng vào ghế sofa. "nó đã là. bọn anh đã rất vui. bốn người bọn anh giống như xưa vây. cho đến khi... quản lý của họ đến."
trạch nhân có thể thấy chuyện này sẽ diễn ra như thế nào.
"ông ta mắng anh... đó là điều đầu tiên ông ta làm. sau đó, ông ta miệt thị anh ở nơi công cộng, gọi anh là một thằng điếm ghê tởm, và cảnh báo anh không được lại gần nhữngchàng trai của ông ta." anh cúi đầu xuống, nói tiếp, "ngay trước khi ông ta đẩy anh ra khỏi nhà hàng, ông ta mắng họ, và nói là họ sẽ bị trừng phạt như thế nào... anh không nghĩ rằng họ sẽ gọi anh đi chơi sớm đâu. hoặc không bao giờ cả."
"thật kinh khủng." trạch nhân nhíu mày, "họ không cố ngăn ông ta lại?"
ngạn thần lắc đầu, thở dài nặng nhọc, "anh đã nghĩ rằng tình bạn của bọn anh đã được phục hồi vì bọn anh đã vui như thế nào ngay trước lúc đó! nhưng họ chỉ ngồi yên lặng khi bị hét vào mặt. nhưng anh hiểu tại sao họ lại làm vậy. sẽ có hậu quả phải chịu nếu như họ chống đối lại."
trạch nhân theo dõi khi ngạn thần cố gắng kiềm chế nước mắt của mình. nghĩ đến một cách làm cho anh cảm thấy tốt hơn, cậu tìm tai nghe của mình trong túi sau và một ý tưởng xuất hiện trong tâm trí của cậu.
"muốn nghe nhạc không?" trạch nhân đưa một bên tai nghe cho ngạn thần và người kia biết ơn chấp nhận, thậm chí còn thoải mái tựa đầu lên vai của trạch nhân.
"em cần nói chuyện gì với anh thế?" ngạn thần thì thầm, lời nói của anh sát bên cổ trạch nhân khiến cậu rùng mình.
"uh, em, uh... quên mất rồi." trạch nhân lắp bắp khi cậu mò mẫm trong danh sách nhạc của mình để tìm nhạc r&b nhẹ nhàng.
nhấn vào "space" của oner, trạch nhân để cho âm nhạc mềm mại truyền vào tai, khiến cậu cảm thấy buồn ngủ.
"cảm ơn vì đã làm anh cảm thấy tốt hơn, nhân, "trạch nhân nghe thấy tiếng ngạn thần thì thầm bên tai trước khi mí mắt của cậu đóng sập lại. "em rất quan trọng đối với anh."
một tiếng sau, những người khác quay lại phòng tập và bắt gặp ngạn thần và trạch nhân ngủ cùng với nhau, tai nghe vẫn được cắm vào.
"kinh tởm," tân thuần nói thầm nhưng cũng vội chụp lấy một bức ảnh.
"để họ một mình đi, tân thuần, hãy để họ trở thành cặp người yêu dễ thương nếu họ muốn," chính đình giơ túi lấy về cho hai người họ, "anh đoán điều này có nghĩa là sẽ có nhiều thức ăn hơn cho chúng ta!"
///
"màn hình khóa của em là ảnh của anh?"
trạch nhân nhảy lên từ vị trí của mình trên sàn phòng tập, cùng lúc hét lên một cách xấu xí và đánh rơi cái điện thoại iphone x trên sàn nhà. ngạn thần đến đây từ bao giờ vậy?
"oh nhìn này, hình nền của em cũng là ảnh của anh," ngạn thần nhặt lấy cái điện thoại ở trên sàn, "đáng yêu thật đó."
"anh suýt làm em đau tim đó, ngạn thần." trạch nhân nắm chặt ngực, ngã xuống sàn nhà. "xin hãy trả lại nó cho em."
"không," ngạn thần lè lưỡi ra với người đang thở hổn hển trên sàn. "muốn anh chụp ảnh tự sướng cho hình nền của em không? như thế này em sẽ trở thành người đặc biệt."
"ngạn thần làm ơn đi mà... thật là xấu hổ." trạch nhân vùi mặt vào hai bàn tay trong khi ngạn thần cười trên nỗi đau của cậu, nghiêng điện thoại của cậu để có thể chụp ảnh tự sướng.
ngạn thần trả điện thoại của trạch nhân lại cho cậu, tặng cho cậu một nụ cười triệu đô giống y hệt cái ảnh tượng trưng cho hình nền của cậu. trạch nhân bối rối cúi đầu xuống, cầu cho hai má của mình không đỏ lên.
"anh đến đây từ lúc nào vậy?" trạch nhân bỏ điện thoại vào túi, "mấy người khác đâu rồi? không phải là đến giờ tập rồi sao?"
"chính đình muốn anh báo cho em biết là buổi tập của ngày hôm nay đã bị hủy! cậu ấy muốn chúng ta có một ngày nghỉ nên đã đưa mấy người kia đi hát karaoke," ngạn thần cười toe toét.
trạch nhân ngẩng đầu lên và nói một cách bực dọc, "vậy còn chúng ta thì sao? họ đi mà không có hai đứa mình?"
"không," ngạn thần bắt đầu đi về phía cậu, "anh đã nói với chính đình là anh muốn đưa em ra ngoài... hẹn hò." nụ cười của ngạn thần vẫn hiện rõ trên khuôn mặt của anh, nhưng trạch nhân có thể nhìn qua cái vỏ đó và biết được đó là một hành động để anh che giấu cảm giác xấu hổ của mình.
"C-CÁI GÌ?" mắt của trạch nhân mở to như những chiếc đĩa, và cậu có thể khẳng định là mồ hôi đang lăn dài trên má mình.
"đi hẹn hò," ngạn thần cúi đầu xuống để che giấu đôi má ửng hồng. "tại sao? trừ khi em không muốn? ý anh là, anh không muốn bắt buộc em hay cái gì cả, anh chỉ nghĩ là nó hay và anh muốn dành một chút thời gian với em và-"
"k-không! em muốn, em chỉ... rất ngạc nhiên."trạch nhân lấy tay quạt hai cái má đỏ rần, "vậy... chúng ta đi đâu?"
"thật không? anh đã nghĩ đến việc đi xem phim! anh nghe được em nói với văn quân là em muốn bắt một cái show phải không?"
"y-yeah..." trạch nhân không đủ dũng cảm để nói với ngạn thần là cậu đã xem nó rồi, cùng với văn quân.
trên đường đi đến rạp chiếu phim, trạch nhân cố gắng giữ im lặng và hy vọng là ngạn thần cũng sẽ giống như mình, nhưng có vẻ như là anh đã dần quen hơn và rất thích làm cho trạch nhân cảm thấy bối rối.
"nhân? anh có thể hỏi em một câu không?" ngạn thần không chờ đợi lời đồng ý của cậu trước khi tiếp tục, "tại sao em quyết định trở thành fansite của anh?"
"huh?" ngạn thần khiến cho trạch nhân cảm thấy bất ngờ. trong tất cả các câu hỏi, tại sao lại là cái này? "em-em không biết... lần đầu tiên em nhìn thấy anh, đó là tại lễ hội nhảy múa mà bọn em đang quan sát, và em thấy anh, yến khải, lâm khải, và tinh kiệt biểu diễn. và em ngay lập tức... bị anh thu hút?"
"vậy em đã đổ với anh hả? đó có phải là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"ngạn thần cười, khiến cho máu lại dồn lên má của trạch nhân một lần nữa.
"dù sao thì," trạch nhân hắng giọng, "điều tiếp theo em biết là anh đã debut với họ. vì em muốn tiếp tục được nhìn thấy anh và lưu lại những kỷ niệm này, em bắt đầu chụp ảnh, nhưng vài tháng sau đó em mới mua được một cái máy ảnh chuyên nghiệp"
"dễ thương quá," ngạn thần cười, "anh có nhớ đến em. từ những lịch trình đầu tiên của bọn anh, bởi vì em có lẽ là một trong số fan nam ít ỏi của bọn anh."
"đ-đừng nói rằng em dễ thương," trạch nhân thầm rủa việc mình nói lắp, "em không phải như vậy."
"em có mà," ngạn thần chọt vào má của trạch nhân, "em đang định đùa ai với cái tên fansite như là 'sunflowerboy0305', ảnh tự sướng của anh làm hình khóa và hình nền của em, và trở thành một fansite để giữ những kỷ niệm của em khi gặp anh; em thực sự là người dễ thương nhất."
"không đâu, anh im đi." trạch nhân càu nhàu khi họ đến rạp chiếu phim, "em vào nhà vệ sinh một lúc, anh có thể mua đồ ăn trước."
ngạn thần gật đầu, tiến về phía quầy bán đồ ăn nhẹ trước khi anh cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình.
anh vui mừng quay lại, nhưng lại được chào đón bởi một khuôn mặt mà anh ước rằng mình đã quên đi.
"ngạn thần," cô gái cười khi nhìn thấy biểu hiện của anh, "đã lâu rồi đúng không."
"đi đi," ngạn thần cau có, phủi bàn tay của cô ta khỏi vai mình, "tôi đã nói với cô rồi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa."
"nhưng mà ngạn thần! anh được tự do rồi. chúng ta có thể ở bên nhau cho đến khi nào anh muốn và không sợ bị bắt nữa," cô gái trượt cánh tay mảnh mai của mình lên eo của ngạn thần.
"tôi không muốn! tôi không muốn có bất kỳ một quan hệ nào với cô cả! đi đi, chúng ta cần lo cho việc của riêng mình từ bây giờ trở đi," anh gầm lên, giật tay cô ta ra.
"ngạn thần ca~ làm ơn đi mà~ em đang định hỏi xem anh có muốn hẹn hò không vì anh không còn là một idol nữa. em vẫn thật sự rất thích anh!" cô ta ầm ĩ rên lên, khiến mọi người nhìn lén về phía họ.
ngạn thần lo lắng nhìn xung quanh trước khi đẩy cô ta ra, "hẹn hò với tôi? hah, sau tất cả những gì cô đã làm với tôi, cô vẫn có gan để hỏi tôi làm bạn trai của cô sao?"
"nhưng-"
"cút đi," anh đã nói xong rồi, nhưng có vẻ như cô ta không hề có ý định muốn rời đi. ngạn thần nhìn thẳng vào mắt cô ta và trong tông giọng lạnh nhất, nghiến răng thì thầm, "nghe này, tôi không muốn chơi mấy trò chơi của cô nữa. cô có thể tìm người khác để sai khiến. hãy giữ lại một chút nhân phẩm đi, đừng cầu xin tôi quay lại với cô. tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô một lần nữa."
lời nói của anh, rành mạch nhất một cách có thể trong một câu nói, cũng không thể thông qua được cô ta. cô ta đứng im trước mặt anh, khoanh tay, và bắt đầu lên cơn giận dữ. từ khóe mắt của mình, ngạn thần đã nhìn thấy trạch nhân rời khỏi nhà vệ sinh.
với một cử chỉ nhẹ, ngạn thần vẫy trạch nhân đền gần hơn và cậu đồng ý một cách thận trọng.
ngay khi trạch nhân ở ngay bên cạnh ngạn thần, ngạn thần hít một hơi thật sâu, đan xen ngón tay của mình với trạch nhân, và giơ lên để cô gái nhìn thấy.
"well, tôi đã có chủ rồi." anh gật đầu với bàn tay liên kết của hai người.
khi nhắc đến từ cuối cùng, mắt của trạch nhân và của cô gái gần như phồng ra khỏi hốc mắt của họ.
"không thể nào... anh bỏ em vì cậu ta sao... cái thứ... xấu xí... này?" cô ta lắp bắp nói. trạch nhân cảm thấy bị xúc phạm nhẹ bởi những lời nói đó và sẽ đập vào đầu cô ta, nếu không phải vì ngạn thần đang nắm chặt tay cậu hơn.
"đồ đĩ ghê tởm," đồng tử mắt của cô ta đang run lên; ngạn thần cảm thấy tự hào vì kế hoạch của mình đã thành công, "tôi hy vọng mấy người sẽ thối rữa dưới địa ngục, lũ đồng tính khốn nạn."
sau đó, cô ta lao thẳng ra khỏi rạp chiếu phim, để lại ngạn thần và trạch nhân với hai bàn tay vẫn còn đan xen với nhau.
"xin lỗi," ngạn thần rút tay ra và xoa xoa gáy của mình, "chúng ta nên mua vé và vào ngay bây giờ... nhân?"
trạch nhân vẫn đứng đó, đóng băng, suy nghĩ về cái quái gì mà ngạn thần vừa mới làm. nắm tay cậu và nói là anh đã có chủ? ám chỉ rằng cậu là bạn trai của ngạn thần?
"nhân? em có ổn không?" ngạn thần cúi xuống ngang tầm mắt với trạch nhân, "em vẫn bị sốc bởi những gì anh vừa nói à?"
"ý.. anh là thật sao?" trạch nhân từ từ nhìn vào mắt ngạn thần.
ngạn thần cười, nắm lấy bàn tay của trạch nhân một lần nữa. "có lẽ là vậy? châu ngạn thần sẽ trở thành người của đinh trạch nhân?hãy tiếp tục theo dõi để tìm ra."
cười khúc khích trước phản ứng của trạch nhân, ngạn thần kéo cậu đến quầy bán vé và đi vào rạp, tay vẫn đan xen với nhau.
đêm đó, phim gì mà bọn họ đã xem đều trở thành hình bóng mờ ảo trong đầu của trạch nhân, nhưng những gì mà ngạn thần đã nói với cậu vẫn rất rõ ràng, liên tục hành hạ cậu để cầu xin một câu trả lời.
///
khiết quỳnh bước vào phòng tập khi các chàng trai đang tập luyện, làm cho thừa thừa chạy đến mấy cái loa để tắt nhạc trong khi họ cúi đầu chào cô.
"tôi có một vài tin cho các cậu," cô nói với họ, đặt hai tay ra sau lưng.
"có phải là chúng ta sẽ được biểu diễn ở một lễ hội khác không?" quyền triết hào hứng reo lên.
"không," khiết quỳnh trông có vẻ buồn, "nó là về buổi biểu diễn vào tuần tới của các bạn."
các chàng trai không hề nói một lời nào, đều nhìn cô với ánh mắt mong đợi.
"tôi xin lỗi, ngạn thần, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là cậu không nên biểu diễn vào tuần tới," cô thở dài, "tôi cũng không muốn làm điều này, nhưng đó là lựa chọn an toàn nhất cho cậu. nếu-"
"n-nhưng! tôi muốn có thể biểu diễn trên sân khấu một lần nữa! tại sao? tại sao cô phải lấy đi cơ hội đầu tiên để tôi biểu diễn với họ?" ngạn thần khó chịu cãi lại.
khiết quỳnh thở dài một lần nữa, trả lời anh với một cách bất đắc dĩ, "vì bây giờ cậu đã là một trong những học sinh của tôi, tôi không muốn tưởng tượng nó sẽ như thế nào nếu như công chúng nhìn thấy cậu biểu diễn và chọn ném đá vào cậu. nếu cậu lại lên báo một lần nữa thì sao? tất cả chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng, ngạn-"
"chỉ vì vụ scandal của tôi, cô sẽ không cho phép tôi biểu diễn?" giọng của ngạn thần run lên, "vậy cô sẽ cấm tôi tham gia các buổi diễn chỉ vì điều đó?"
"tôi hứa tôi sẽ cho cậu biểu diễn lần sau. tôi xin lỗi." cô lặp lại và nhanh chóng rời khỏi phòng.
ngạn thần đứng nguyên ở vị trí của mình, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và không nói một lời nào. ngay khi chính đình chuẩn bị bước lên để an ủi anh, ngạn thần ném cái mũ của mình xuống sàn trong cơn thịnh nộ và lao ra khỏi phòng tập.
tất cả bọn họ co rúm lại trước âm thanh mạnh mẽ của cánh cửa đóng sầm, rồi quay lại nhìn trạch nhân.
"cái gì?" cậu hỏi, liếc nhìn họ.
"đuổi theo bạn trai của em đi," tân thuần nói, gật đầu về phía cánh cửa.
"anh ấy không phải là-" trạch nhân đảo mắt và lượn tay qua mái tóc, "thôi được rồi. em sẽ đi."
trạch nhân bước ra khỏi phòng, lơ đãng đi loanh quanh cho đến khi anh thấy một bóng người đang buồn bã cúi xuống trong một góc, vai thì sụp xuống, và cậu tiến lại gần nó.
ngạn thần thở dài khi trạch nhân ngồi xổm xuốngbên cạnh anh. "anh chỉ yêu cầu một vài phút trên sân khấu. đó là nơi anh tìm thấy hạnh phúc của mình, và cô giáo sẽ dễ dàng cướp đi cơ hội của anh như vậy? cô ấy không hiểu sao?"
"đừng nghĩ như thế, cô khiết quỳnh thực sự quan tâm đến chúng ta rất nhiều," trạch nhân nhẹ nhàng nói, "cô ấy chỉ lo lắng là anh sẽ bị tấn công một lần nữa nếu anh bị phát hiện trên sân khấu, nhất là khi vấn đề này vẫn chưa chìm xuống. cô ấy sẽ cho anh biểu diễn lần sau, em chắc chắn vào điều đó. tin em đi?"
ngạn thần tiếp tục nhìn chằm chằm vào sàn nhà, không phát ra một tiếng động nào.
"anh biết không, có một lần, chính đình bị bong gân mắt cá chân khá nặng nhưng anh ấy vẫn muốn biểu diễn. tất nhiên cô giáo không cho phép và giống như anh, anh ấy đã rất khó chịu về điều đó. anh ấy đã tập luyện cho phần trình diễn này trong nhiều tháng, và tất cả nỗ lực của anh ấy lại chả có ý nghĩa gì chỉ vì cái mắt cá chân bị bong gân. đó là một quyết định khó khăn của cô giáo nhưng em biết nó là vì lợi ích riêng của anh ấy. chỉ khi nào anh ấy tốt hơn, cô mới cho anh ấy biểu diễn một lần nữa," trạch nhân kéo nhẹ tay của ngạn thần và cố gắng làm cho anh nhìn mình, "đừng nản lòng, được không? em biết cô ấy sẽ cho phép anh biểu diễn khi mọi thứ trở nên tốt hơn."
ngạn thần đáp lại ánh mắt của trạch nhân và nở một nụ cười nhỏ, không được tự nhiên cho lắm. "được rồi."
trạch nhân cau mày trước việc mình thất bại để làm cho ngạn thần cảm thấy tốt hơn. vẫn có nỗi buồn hiện rõ trên mặt anh, và cảnh tượng đó làm tim của trạch nhân vỡ tan thành nhiều mảnh.
"hay là... em bỏ qua lễ hội này với anh?" trạch nhân đề nghị, và ngạn thần ngay lập tức nhìn cậu, nỗi sốc và sự bất ngờ rõ ràng trong mắt anh.
"không! đừng làm vậy nhân à, đừng bỏ lỡ cơ hội này. em đã nỗ lực rất nhiều cho buổi biểu diễn này, đừng từ bỏ nó." ngạn thần đặt tay lên đầu gối của trạch nhân.
"nó không quan trọng lắm đối với em. em thà không biểu diễn trên sân khấu còn hơn là không có anh." trạch nhân suýt nôn với chính lời nói của mình.
ngạn thần ôm chầm lấy cậu với một cái ôm khổng lồ, và trạch nhân có thể cảm thấy nụ cười của ngạn thần gần ngực cậu, "em là người tuyệt vời nhất, nhân à, làm thế nào mà em luôn đối xử thật tốt với anh như vậy? anh không xứng đáng với lòng tốt của em, nhưng em luôn đem nó đến với anh hàng ngày. anh thật không xứng đáng để thích một người như em."
trạch nhân đông cứng với câu nói cuối cùng, "a-anh... thích em?"
ngạn thần phá vỡ cái ôm của họ để nhìn vào mắt trạch nhân, "đây không phải là kế hoạch hoàn chỉnh cho lắm nhưng đúng rồi, anh thích em, khá nhiều."
"anh?" cậu chỉ vào ngạn thần, "thích em? làm sao mà có thể được?"
"ôi chúa ơi, đừng làm anh nói lại nhiều lần nữa... ừ, anh thích em, đinh trạch nhân." ngạn thần mỉm cười với người đang bị choáng.
khi trạch nhân ngây người nhìn anh trong một phút mà không nói lên một lời, ngạn thần đột nhiên bật cười, làm cho cậu cảm thấy bối rối.
"có lẽ đây là thời điểm tồi tệ nhất để nói điều này, nhưng nếu chúng ta đã đến mức này rồi thì tại sao phải dừng lại?"ngạn thần bẽn lẽn mỉm cười, "cảm ơn em vì đã là người tuyệt vời nhất đối với anh trên hành tinh này kể từ ngày anh quen biết em. từ khi em vẫn còn là fansite của anh, em giữ khoảng cách của mình, tôn trọng anh và cho anh thấy tình yêu của em trong cùng một lúc. anh nghĩ rằng nó rất đáng để ngưỡng mộ."
"ngay cả sau khi anh trở thành người thất nghiệp, em vẫn ở lại bên cạnh anh, tin vào anh, lắng nghe anh, khiến anh cảm thấy tốt hơn. chưa kể, em còn là người dễ thương nhất và thuần khiết nhất mà anh biết, làm sao mà anh không thể đổ em được?" ngạn thần đã hoàn toàn đỏ mặt, và trái tim của trạch nhân đang rung lên trong lồng ngực cậu vào lúc này.
"nhớ ngày anh nói là em đẹp không?" ngạn thần che mặt bằng tay, xấu hổ, "anh thực sự nghĩ như vậy."
trạch nhân vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngạn thần, khiến cho ngạn thần tiếp tục cười.
"xin lỗi vì điều này quá đột ngột, anh đang định chờ một ngày có thể tỏ tình với em một cách tử tế hơn, em biết không? anh đã lên kế hoạch sẵn rồi. anh muốn đưa em đến một nhà hàng sang trọng, ăn tối dưới ánh nến, sau đó sẽ tỏ tình với em. cái này thật không lẵng mạn một chút nào, phải khô-"
cái ôm đột ngột của trạch nhân làm cho những lời nói còn lại của ngạn thần biến thành tiếng kêu khó nghe khi trạch nhân bám lấy anh, thổn thức vào lưng anh.
"em không quan tâm nó không lẵng mạn như thế nào, em cũng rất, rất thích anh, châu ngạn thần." trạch nhân thì thầm, "việc anh thích lại em nằm trong trí tưởng tượng rất xa vời của em, em không thể tin rằng nó thực sự xảy ra ngay bây giờ. đây có phải là một giấc mơ không?"
"em dễ thương quá," ngạn thần ôm lấy trạch nhân chặt hơn, "sự chờ đợi đã kết thúc, châu ngạn thần trở thành người của đinh trạch nhân? em đã hoàn toàn đúng."
///
một người nào đóbất cẩn va vào ngạn thần, suýt làm cho cái máy ảnh dslr rơi khỏi tay của trạch nhân.
"cô ta ít nhất không thể nói một lời xin lỗi sao? nếu cô ta đã thực sự phá vỡ cái máy ảnh này, em sẽ bắt cô ta trả toàn bộ một nghìn đô la em đã dành cho-"
câu nói của trạch nhân bị cắt ngang bởi tiếng hò reo kinh khủng từ đám đông, và cậu bắt gặp những người bạn của mình đang bước lên sân khấu.
"họ sắp biểu diễn rồi! máy ảnh của em đã sẵn sàng chưa?" ngạn thần hét lên từ phía dưới trạch nhân. cậu nhiếp ảnh gia đưa ngón tay cái ra với bạn trai của mình.
âm nhạc quen thuộc vang lên trong loa, và sáu người bọn họ bắt đầu di chuyển theo nhịp, khiến cho fan hâm mộ của họ cảm thấy kinh ngạc.
"justin nháy mắt với ống kính của em! thằng ranh con, nó luôn biết làm thế nào để nhìn tốt trước máy ảnh." trạch nhân khịt mũi nhưng tiếng cười trong giọng nói của cậu cho thấy rằng cậu cảm thấy tự hào về nó.
sau khi phần trình diễn ngắn của họ đã kết thúc, với một dàn fantakens đầy đủ trong máy của trạch nhân, ngạn thần đưa hai người ra sau cánh gà để đoàn tụ với bạn bè của họ.
"hôm nay mọi người làm tuyệt lắm! ngạn thần quay được đầy đủ màn biểu diễn của mọi người và em có fantakens!" trạch nhân nhảy khỏi lưng của ngạn thần trước khi cậu hào hứng chỉ cho họ xem mấy tấm ảnh.
"đây là nghề của anh bây giờ hả? chụp ảnh thay vì nhảy múa? em thấy là việc có bạn trai đã hoàn toàn thay đổi anh rồi, mr. đinh," thừa thừa cười và ngay lập tức bị đập một cái vào gáy mình.
"tại sao em có thể thay thế anh vậy, trạch nhân? anh đã nghĩ rằng anh là cái thang duy nhất của em," văn quân khoanh tay, cảm thấy hơi bị xúc phạm.
trạch nhân lè lưỡi ra với anh, bám mình vào người ngạn thần, "em không cần anh khi bây giờ em đã có ngạn thần rồi."
văn quân cau mày, lẩm bẩm, "anh vẫn còn cao hơn cậu ta, nên anh là cái thang tốt hơn."
"ít ra em không phải mua đồ ăn cho ngạn thần sau việc này, em chỉ cần liên tục hôn anh ấy thôi." trạch nhân cãi lại và văn quân đảo mắt, chống lại cơn buồn nôn đang dâng lên.
"bảo bối, không phải là em hơi quá tự tin khi tán tỉnh với anh bây giờ sao?" ngạn thần đến đứng bên cạnh trạch nhân trong khi mấy người kia biến mất để thay quần áo, "cậu bé sunflower0305 nhút nhát mà anh từng biết đâu rồi?"
"cậu ấy đi rồi," trạch nhân vòng một cánh tay qua eo của ngạn thần và ép một nụ hôn nhỏ lên má anh, "cùng với idol châu ngạn thần. bây giờ họ chỉ là hai chàng trai bình thường, đào tạo cùng nhau trong cùng một học viện nhảy, và yêu nhau rất nhiều.
end.
///
nó dài hơn mình tưởng tượng hơ hơ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store