ZingTruyen.Store

[Trans][Ly Chu/Trác Chu/Thụy Hạo] R18

【Ly Chu】Ghi Chép Về Lần Đầu Tiên Thử Tình Yêu Của Chu Yếm 370 Tuổi

HaLinhNguyen9



https://archiveofourown.org/works/75708411?view_adult=true

Tóm tắt:

Ly Luân xuyên không về quá khứ

"A! Ly, Ly Luân?"

Hai tay Chu Yếm bị kéo giật qua đầu, cổ chân bị dây leo kéo siết, toàn thân căng cứng đến cực hạn, không kìm được bật ra tiếng kêu đau đớn, nhưng Chu Yếm lại không hề phản kháng, y chỉ ngơ ngác nhìn Đại Yêu đang đè lên người mình, cơ thể không tự chủ được run rẩy, đó là sự thần phục không thể kiềm chế của kẻ yếu hơn trước kẻ mạnh hơn ở Đại Hoang.

Đây là câu chuyện về hai cây hòe và một con vượn trắng.

//

"Túi này cho Anh Chiêu, những thứ này cho Ly Luân, còn lại chia..."

Chu Yếm ôm trong lòng túi đồ lặt vặt lớn, vừa lựa chọn vừa phân chia nơi chúng sẽ đến. Nghĩ đến việc Anh Chiêu và Ly Luân có thể đang chuẩn bị quà sinh thần cho mình, y vui vẻ ngân nga một bài hát, bước chân nhẹ nhàng, bím tóc màu trắng bạc đung đưa sau lưng, khiến Chu Yếm trông tràn đầy sức sống và hoạt bát. Ngay sau đó, Chu Yếm đảo mắt một cái, liền hóa thành một làn sương đỏ biến mất tại chỗ.

Chẳng bao lâu, Chu Yếm xuất hiện tại Hòe Giang Cốc.

Bên trong Hòe Giang Cốc tĩnh lặng, Chu Yếm đoán Ly Luân có lẽ đang chuẩn bị quà cho mình.

"Quà chuẩn bị cho mình, mình xem một chút thì có sao."

Chu Yếm tự lẩm bẩm.

Sau đó khom lưng rón rén đi vào bên trong.

Càng đi gần càng yên tĩnh, nhưng Chu Yếm đang hồi hộp nên nhất thời không nhận ra.

Đi qua những dây leo rủ xuống, những cành lá bay lả tả, Chu Yếm thấy Ly Luân mặc đồ đen đang ngồi trên tảng đá lớn.

Đối phương quay lưng lại với y, mái tóc uốn lượn rủ xuống đất, trên đầu cài hai chuỗi dây buộc tóc tinh xảo, dưới ánh sáng yếu ớt chiếu vào, khiến chuỗi dây và quần áo trên người đều lấp lánh rực rỡ.

Chu Yếm vốn thích những thứ đẹp đẽ này, nhất thời bị mê hoặc, chớp chớp mắt, chưa kịp suy nghĩ Ly Luân có mái tóc dài như vậy từ khi nào, xoẹt một cái đã nhào tới lưng Ly Luân.

"Ly Luân, Ly Luân, quà của ta đâu, cho Đại Yêu này xem nào."

"Ư!"

Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Chu Yếm đã bị tóm lấy một cánh tay, trong cơn mơ hồ, Chu Yếm cảm thấy mình bị nhấc lên.

Trong chốc lát trời đất quay cuồng, đến khi Chu Yếm mơ màng lấy lại tinh thần, đã nằm gọn trong vòng tay của một yêu quái nào đó.

"Ly Luân, làm gì vậy, thả ta ra."

Chu Yếm vùng vẫy không ngừng, nhưng bị những dây leo không biết từ đâu quấn chặt vào mắt cá chân, siết chặt đến mức Chu Yếm thở hổn hển, không thể vùng vẫy nữa.

Yêu quái đang kiềm chế y lúc này mới rảnh tay.

Bàn tay đó lướt qua tóc mái, khuôn mặt, cuối cùng dừng lại trên môi Chu Yếm, chậm rãi xoa xoa.

"Triệu Viễn Chu?"

"Triệu Viễn Chu? Triệu Viễn Chu là cái gì vậy?"

Chu Yếm vẫn chưa hoàn hồn, nghe thấy vậy, nghi ngờ hỏi.

"Hừ."

Chu Yếm nghe thấy tiếng bật cười nửa thật nửa giả của Ly Luân.

"Chu Yếm."

"Làm gì vậy, mau thả ta ra."

"Chu Yếm."

Chu Yếm thấy Ly Luân dường như hoàn toàn không nghe thấy lời mình nói, tay thậm chí còn quá đáng hơn khi định thò vào miệng y, thế là cạch một tiếng, Chu Yếm cắn vào ngón tay của yêu quái trên người, sau đó phì phì phì nhổ ra.

"Thả ta ra, thả ta ra, Ly Luân thối tha."

Yêu quái trên người bị y cắn ngón tay, nhưng không có chút phản ứng nào, ngược lại còn tỏ vẻ suy tư.

"Chu Yếm, lệ khí có phải khiến ngươi rất khó chịu không."

Chu Yếm khựng lại, lộ ra vẻ ngây thơ.

"Ngươi nói gì vậy? Ly Luân, hôm nay ngươi thật kỳ lạ, không chơi với ngươi nữa, ta đi tìm Anh Chiêu đây."

Nói rồi, yêu lực lóe lên, dây leo liền hóa thành tro bụi.

Chu Yếm nhảy dựng lên, nhưng chưa kịp chạy được hai bước, đã bị bàn tay nắm cổ tay kéo ngược trở lại.

Một bàn tay khóa chặt hai cổ tay Chu Yếm, giơ cao qua đầu, những dây leo vô hình lại lần nữa vươn ra, quấn lấy hai chân Chu Yếm.

Chu Yếm bị kéo căng đau điếng, chỉ có thể cố gắng thả lỏng bản thân, sau đó ngơ ngác nhìn Đại Yêu trên người.

"Ly, Ly Luân, sao vậy?"

Yêu quái trên người không nói, chỉ nhìn Chu Yếm một cách trêu ngươi, sau đó từ từ ghé sát, gần đến mức hơi thở hòa quyện, ép Chu Yếm phải quay đầu đi.

"Không phải muốn quà sao, Chu Yếm, ngươi chạy cái gì."

Nói rồi, tay hắn đưa xuống eo Chu Yếm, xoa nắn, vô cùng ám muội.

Chu Yếm rụt lại, sắc mặt cuối cùng cũng lạnh đi.

"Thả ta ra."

"Không giả vờ nữa à?" Yêu quái cười một tiếng, càng thêm phóng túng đưa tay về phía đai lưng của Chu Yếm.

"Chuyện lệ khí ta còn chưa nói với Ly Luân, ngươi là ai?"

"Ta, chính là Ly Luân."

"Ngươi là Hòe Quỷ, nhưng ngươi không phải Ly Luân, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Ta đương nhiên là Ly Luân rồi, chỉ là,"

Là Ly Luân của vạn năm sau, là Ly Luân không có ngươi.

Lời phía sau, Hòe Quỷ không nói ra, chỉ nhìn khuôn mặt non nớt của Tiểu Yêu dưới thân, vẻ mặt không đổi, nhưng cảm xúc trong lòng cuồn cuộn dâng trào, khiến khóe mắt hắn đỏ hoe.

Trong vạn năm sau, trong vô số đêm ngày đau khổ không nơi trút bỏ, Hòe Quỷ cũng thỉnh thoảng tưởng tượng, nếu có thể đảo ngược thời không, nếu có thể làm lại, hắn sẽ làm gì.

Là dây dưa sâu đậm hơn, hay nhẹ nhàng buông tay.

Nhưng khi cơ hội thực sự ở ngay trước mắt, Hòe Quỷ nhìn đôi mắt trong veo của Chu Yếm, lại chỉ muốn đè y dưới thân, hôn y, xé nát y, kéo y vào vũng lầy dục vọng.

Nỗi đau cầu không được của hắn trong lòng sâu đậm như vậy, nhưng y lại ngây thơ không biết gì, thật bất công làm sao.

Nếu không như vậy.

Nếu không như vậy.

Hòe Quỷ nghĩ, ngọn lửa cháy trong lòng hắn sẽ vĩnh viễn không được dập tắt.

Thế là khoảnh khắc tiếp theo, quần áo của Chu Yếm bị xé toạc, Hòe Quỷ bẻ đầu Chu Yếm, nhìn đôi mắt mở to của y, cười một tiếng, sau đó cúi xuống hôn sâu.

Tóc bạc quấn quýt giữa môi lưỡi hai người, Hòe Quỷ ngẩng đầu nhìn đôi mắt Chu Yếm ngập nước trừng hắn, dường như muốn mở miệng nói gì đó, hắn nhúc nhích ngón tay, dây leo liền vắt ngang miệng Chu Yếm, khiến y không thể nói thêm một lời nào.

Tóm lại là lời ta không muốn nghe, Hòe Quỷ nghĩ, tiếp tục vùi đầu, từng nụ hôn rơi xuống cổ, ngực Chu Yếm.

Hôn đến thỏa mãn, Hòe Quỷ mới ngẩng đầu, hài lòng nhìn những vết đỏ trên làn da trắng nõn của Chu Yếm, thân thể không ngừng run rẩy.

Đôi mắt đó gần như bị nước mắt nhấn chìm.

Có lẽ ta nên làm như vậy, ngay cả khi đối mặt với Triệu Viễn Chu cố chấp, Hòe Quỷ thoáng thất thần.

Tại sao còn phải chơi những trò chơi lố bịch đó với y, tại sao còn nghĩ y sẽ quay đầu nhìn mình, tại sao... còn quan tâm đến cách nhìn của y.

"Dừng tay!"

Một tiếng quát giận dữ phá vỡ sự thất thần của Hòe Quỷ, theo sau là yêu lực sắc bén như dao, Hòe Quỷ né tránh một chút, tay buông lỏng, thấy yêu lực Chu Yếm bùng phát, dây leo tan vỡ, tay Hòe Quỷ bị đẩy ra.

Tiếp đó, dây leo quen thuộc lướt qua mắt hắn, quấn lấy tay Chu Yếm, kéo người ra khỏi vòng tay hắn.

Hòe Quỷ nheo mắt, đứng thẳng dậy nhìn hai yêu quái đang quấn quýt lấy nhau cách đó không xa.

Ly Luân ôm Chu Yếm, nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy, trong lòng dâng lên cơn phẫn nộ vô biên, dám đối xử với Chu Yếm như vậy...

"Chu Yếm, ngươi không sao chứ."

Ly Luân lúng túng sờ soạng trên người Chu Yếm.

Bị Chu Yếm nhẹ nhàng kéo lại.

"Ta, ta không sao, ngươi đừng sờ nữa."

Ly Luân liếc nhìn cổ áo Chu Yếm, mặt bỗng nóng lên, vội vàng rụt tay lại.

"Ngươi làm sao vậy, còn có thể bị yêu quái bắt nạt, làm sao cùng ta làm đệ nhất được."

Chu Yếm cảm thấy tủi thân.

"Còn không phải vì ngươi không có ở đây, tên yêu quái này lại giả dạng ngươi, ta mới lơ là bị bắt."

"Ta cũng không đối xử với ngươi như vậy!"

Ly Luân trừng mắt, ngực phập phồng dữ dội, khiến Chu Yếm nhìn thấy tủi thân đến mức cúi đầu.

"Nói chuyện xong chưa?"

Hòe Quỷ lạnh lùng ngắt lời hai yêu quái.

Ly Luân lúc này mới ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt giống hệt mình, cười lạnh một tiếng.

"Thứ gì, cũng xứng dùng mặt ta đi bắt nạt Chu Yếm."

Nói rồi, một tay đỡ Chu Yếm, một tay ngưng tụ yêu lực.

Chu Yếm vội vàng kéo tay Ly Luân.

"Đừng xốc nổi, Ly Luân, đi trước đã, Đại Yêu này cổ quái, ta sợ ngươi bị thương."

Ly Luân bị ngăn lại, có chút không phục, nhưng nhìn cổ tay Chu Yếm bị siết đến bầm tím, Ly Luân nắm chặt tay, rồi trong nháy mắt đã đến cửa Hòe Giang Cốc.

Hai người như luồng sáng rơi xuống cửa cốc, sau đó thấy Hòe Quỷ đã đứng ở cửa cốc.

Hòe Quỷ khẽ nhướng mày, không có chút động tác nào, nhưng áp lực vô hình không hề giảm.

Ly Luân cắn răng, nhìn Chu Yếm.

"Ta giữ chân hắn, ngươi đi trước, tìm Anh Chiêu."

Chu Yếm mở to mắt, nhưng chưa kịp phản ứng, đã thấy Ly Luân xông lên.

Vô số cây dây leo như mũi tên đâm thẳng vào Hòe Quỷ, Hòe Quỷ lại không né tránh, chỉ nắm chặt tay, dây leo liền dừng lại, sau đó giơ tay lên, đối chưởng với Ly Luân. Sóng khí do yêu lực tạo ra cuộn trào, Chu Yếm cũng phải né tránh.

Nhưng.

Chu Yếm nhìn kết giới ở cửa cốc, hiểu rằng Hòe Quỷ căn bản không dùng hết sức.

Và ở phía bên kia, Ly Luân bị chấn động lùi lại vài bước, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng, nhưng bị Ly Luân lau đi một cách thô bạo, khoảnh khắc tiếp theo, biến mất tại chỗ.

Chu Yếm biết hắn muốn dùng khả năng ký sinh của mình để đánh lén, nên chăm chú theo dõi.

Chỉ thấy Hòe Quỷ nhắm mắt rồi mở ra, sau đó lướt nhanh về một hướng.

"Phá Huyễn Chân Nhãn!"

Chu Yếm nhìn ánh sáng vàng lóe lên trong mắt Hòe Quỷ, không kịp nghĩ nhiều liền xông tới.

"Ư!"

Một chưởng đầy yêu lực ngay lập tức đánh trúng vai Chu Yếm, mặt Chu Yếm trắng bệch, quần áo màu trắng tinh cũng bị nhuốm màu máu đỏ như hoa mai.

"Chu Yếm!"

Thấy Chu Yếm vô lực ngã về phía mình, Ly Luân vội vàng rời khỏi vật ký sinh, bay lên phía trước.

Nhưng chỉ kịp ôm lấy eo Chu Yếm, đã thấy một bàn tay vươn ra, nắm lấy tay Chu Yếm kéo về phía mình.

"Buông y ra."

Sắc mặt Ly Luân tối sầm đến cực điểm, siết chặt eo Chu Yếm, trên người hắn, yêu lực lơ lửng như ngọn lửa.

Còn Hòe Quỷ thấy mình lỡ làm Chu Yếm bị thương, nhíu mày, đang định cướp người lại, thì thấy yêu lực trên người Ly Luân đột nhiên bùng phát, vạn ngàn dây leo xông thẳng vào Hòe Quỷ.

Hắn lại đang đốt cháy thần hồn hóa thành yêu lực.

Hòe Quỷ sững sờ một thoáng, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng hoang đường, lùi lại vài bước, cười điên cuồng.

Chu Yếm và Ly Luân bị tiếng cười của hắn làm cho ngây người, nhưng thấy hắn lùi lại, Ly Luân lập tức tỉnh táo, vội vàng thu yêu lực ôm lấy Chu Yếm, định lướt đi.

"Chu Yếm!"

Phía sau truyền đến tiếng kêu khàn khàn của Hòe Quỷ, chứa đựng đau khổ và một thứ tình cảm không thể gọi tên.

"Ngươi nhận ra ta sao?"

Tâm thần Chu Yếm chấn động, không kìm được quay đầu lại.

Chỉ thấy Hòe Quỷ cô độc đứng tại chỗ, sự cô đơn trên người dường như vượt qua vạn năm.

Chu Yếm không tự chủ dừng lại.

"Chu Yếm!" Ly Luân không hài lòng bẻ mặt Chu Yếm quay lại, Chu Yếm chớp chớp mắt, kéo tay Ly Luân, cọ cọ lên mặt mình, cười lấy lòng.

Ly Luân nhất thời lâng lâng, mặc người kéo mình, không nhúc nhích.

Chu Yếm chắn Ly Luân phía sau mình, nhìn Hòe Quỷ cách đó không xa.

"Ngươi là Ly Luân của tương lai, phải không?"

Giọng điệu Chu Yếm mang theo sự khẳng định, nhưng Ly Luân nghe vậy lại không hề bất ngờ, chỉ tự mình nắm lấy tay Chu Yếm.

Hòe Quỷ lướt nhanh, trong nháy mắt đã đến gần Chu Yếm. Hắn nhìn Chu Yếm, khóe mắt nhuốm màu đỏ.

"Là ta."

Nhìn vẻ đáng thương của Hòe Quỷ, Chu Yếm không tự chủ được mềm lòng, giọng cũng nhẹ hơn.

"Ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?"

"Ta không biết."

Hòe Quỷ rũ mắt.

"Tương lai, đã xảy ra chuyện gì." Chu Yếm do dự một chút, vẫn hỏi ra.

"Tương lai... ngươi trở thành yêu lữ của ta,"

Một tia cảm xúc khó nhận ra lóe lên trong mắt Hòe Quỷ.

"Nhưng một lần ngoài ý muốn, ta mất đi ngươi, thế là, ta quyết định tìm đến cái chết."

"Chúng ta sao có thể trở thành yêu lữ!"

"Ta sao có thể đi tìm cái chết!"

Ly Luân và Chu Yếm đồng thanh phản bác lời Hòe Quỷ.

"Nhưng hắn có thể cảm nhận được mà."

Ánh mắt Hòe Quỷ liếc nhìn Ly Luân.

"Yêu lực cùng một nguồn gốc với hắn, và, thực lực mạnh hơn hắn rất nhiều."

Ly Luân bĩu môi, nhưng không phản bác. Yêu quái hệ cỏ cây không coi trọng huyết mạch, yêu lực luyện thành càng là độc nhất vô nhị.

Đây cũng là lý do hắn không bất ngờ, lần giao thủ đầu tiên hắn đã biết, nhưng hắn không bận tâm.

Hòe Quỷ từng bước đi đến gần, ánh mắt trở nên rất thâm tình.

"A Yếm, đi với ta đi, ta không nên làm tổn thương ngươi, ta chỉ là, quá nhớ ngươi."

Ly Luân lập tức ôm lấy Chu Yếm, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

Chu Yếm an ủi vỗ vỗ tay Ly Luân, tay kia cũng nắm chặt hơn.

 nhìn Hòe Quỷ.

"Có lẽ ngươi nói là thật, nhưng bây giờ Ly Luân là bạn thân của ta, ta sẽ không rời bỏ hắn."

Chu Yếm ngừng lại một chút.

"Ta cũng không phải Chu Yếm của ngươi, chúng ta sẽ giúp ngươi cùng nhau tìm cách trở về thời không của ngươi, nhưng ta, sẽ không đi với ngươi."

Nói xong, Chu Yếm nắm chặt mồ hôi trong lòng bàn tay, thấy Hòe Quỷ cúi đầu không phản ứng, lén thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu cần giúp đỡ, hãy đến núi Côn Luân tìm chúng ta."

Nói xong, kéo Ly Luân muốn rời đi, nhưng thấy kết giới vẫn đứng vững.

Mọi thứ im lặng.

"Đùng,"

"Đùng đùng,"

Tim Chu Yếm đập loạn xạ, quay người nhìn Hòe Quỷ, Hòe Quỷ ngẩng đầu nở một nụ cười, lạnh lẽo bất thường.

"Nếu ta nhất định phải như vậy thì sao?"

Chu Yếm mở to mắt, bất chấp vết thương, yêu lực bùng phát ngay lập tức, định cưỡng chế phá vỡ kết giới, thì nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng,

"Trói."

Ngay lập tức, yêu lực vô hình quấn lấy Ly Luân và Chu Yếm, hai người lập tức không thể cử động.

Hòe Quỷ bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chu Yếm.

"Nhất Tự Quyết, trò vặt ngươi dạy ta, quả thật rất hữu dụng."

Nói xong, nhìn yêu lực Ly Luân lập lòe, lạnh lùng cười.

"Nhìn bộ dạng ngu ngốc dốc hết mọi thứ của ngươi, ngày sau khi y phản bội ngươi, mới biết ngươi hôm nay thật nực cười."

"Không, thể, nào,"

Ly Luân dứt khoát phản bác, yêu lực vẫn không ngừng bùng phát, mơ hồ có dấu hiệu muốn thoát ra.

"Ly Luân, Ly Luân, ngươi đừng xốc nổi, đừng làm mình bị thương."

Chu Yếm thấy Ly Luân như vậy, liên tục lên tiếng, toàn bộ trái tim đều đặt trên người hắn.

Hòe Quỷ lạnh lùng nhìn, chỉ cảm thấy cảm xúc trong lòng không nơi trút bỏ.

"Được thôi, vậy ta sẽ cho ngươi thấy, thấy cho rõ ràng, xem ngươi liệu có còn như thuở ban đầu không."

Nói rồi, một luồng yêu lực và một tia thần hồn đánh vào trán Ly Luân, sắc mặt Ly Luân thay đổi, lập tức trở nên đau khổ.

"Ly Luân, Ly Luân."

Chu Yếm lo lắng không thôi,

"Ngươi đã làm gì hắn? Ngươi đã làm gì hắn?"

Hòe Quỷ không trả lời, ôm lấy Chu Yếm từ từ đi vào trong cốc.

Không nhìn thấy Ly Luân, Hòe Quỷ cũng không chịu trả lời y, Chu Yếm chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.

"Ngươi vừa nói đều là lừa chúng ta, phải không?"

"Tại sao?"

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Đúng là đều là giả, nhưng có một điều là thật."

Chu Yếm sững sờ.

"Ta quả thật, muốn ngủ với ngươi."

Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Yếm còn chưa kịp phản ứng, đã bị ném vào một hồ nước nóng.

Hòe Giang Cốc địa thế bằng phẳng, hồ nước nóng này lại là hình thành tự nhiên, trước đây Chu Yếm thích nhất cùng Ly Luân ngâm mình trong đây, còn bây giờ.

"Khụ khụ khụ,"

Chu Yếm sặc vài ngụm nước, mới được nâng lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, y phát hiện mình có thể cử động được, liền giáng một cái tát qua.

Nhưng Hòe Quỷ dễ dàng nắm lấy, siết chặt y vào thành suối.

Chân khí bị rối loạn chạy lung tung trong cơ thể, cơn đau trên cổ tay lại rõ ràng đến thế, Chu Yếm đau đến mức không còn sức chống cự.

Mặt y trắng bệch như tờ giấy, nhìn Hòe Quỷ, nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống từng giọt.

"Ngươi, ngươi căn bản không phải Ly Luân, Ly Luân sao có thể đối xử với ta như vậy?"

"Cuộc đời yêu quái dài đằng đẵng, có gì là không thể thay đổi?"

Hòe Quỷ nhẹ nhàng hôn đi nước mắt Chu Yếm, tay từ từ lột bỏ quần áo đã rách nát của Chu Yếm.

Chu Yếm khóc đến mức thút thít, mũi đỏ hoe. Nhưng lại chỉ tỏ ra không hiểu trước hành động cởi quần áo y.

Hòe Quỷ nhếch môi cười.

"Ta quên mất, hôm nay mới là sinh nhật ba trăm bảy mươi tuổi của ngươi, còn chưa hiểu. Nhưng không sao,"

Hòe Quỷ nói khẽ,

"Ta sẽ dạy ngươi."

Chu Yếm mang theo tiếng khóc thút thít "Ư" một tiếng.

Hòe Quỷ đang vùi đầu vào ngực y, môi rất lạnh, nhưng ngọn lửa khác thường lại khiến Chu Yếm rất bất an.

Hòe Quỷ một tay chế trụ y, tay kia lại thăm dò xuống phía dưới Chu Yếm.

Khoảnh khắc bị nắm lấy, Chu Yếm suýt bật dậy, sau đó lại bị đè xuống.

"Huhu, thả ta ra, ta muốn tìm Ly Luân, ta muốn Ly Luân."

Hòe Quỷ cười một cách khó hiểu.

"Lúc này nếu hắn thực sự đến, e rằng ngươi khóc cũng không được."

Nói rồi, hôn lên môi Chu Yếm, môi lưỡi nóng bỏng quấn quýt, nhưng Chu Yếm còn chưa học được cách thở, mặt đỏ bừng, phía dưới lại bị nắm lấy, không ngừng xoa nắn, phía sau là thành đá lạnh lẽo, phía trước lại là cơ thể nóng bỏng, Chu Yếm nhất thời không biết mình là đau khổ hay sung sướng.

Chu Yếm bị hôn đến mê man, khoái cảm phía dưới khiến y có chút luống cuống, chỉ có thể vô thức tựa sát vào Hòe Quỷ.

Cho đến khi khoái cảm phía dưới bùng nổ như pháo hoa, Chu Yếm mới được buông tay, nhưng y đã sớm không còn chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào cánh tay ôm lấy eo, dán vào ngực Hòe Quỷ. Y bị cởi sạch, còn Hòe Quỷ vẫn mặc quần áo, vải vóc không mềm mại bằng da thịt, Chu Yếm dựa vào Hòe Quỷ, cơ thể nhạy cảm cảm thấy từng đợt tê dại.

Chu Yếm khẽ thở dốc, khoái cảm xa lạ khiến y không thể chống đỡ, nhưng Hòe Quỷ không cho y cơ hội thở dốc, một trận trời đất quay cuồng, Chu Yếm đã nằm sấp trên thành đá, Hòe Quỷ dán sát vào y, Chu Yếm cảm thấy có một vật cứng đang cọ vào mình.

Còn Hòe Quỷ nhìn gò má ửng hồng của Chu Yếm, tiếc nuối hôn lên má y, sau đó hôn từng chút một qua cổ, vai, cuối cùng, răng khẽ lướt qua cổ bên cạnh, mệnh mạch bị nắm giữ, Chu Yếm không khỏi run lên, sau đó cắn môi, cố gắng kiểm soát bản thân.

Hòe Quỷ nhìn y run rẩy như động vật nhỏ, tay khẽ động, nắm lấy cằm Chu Yếm, nâng lên một cách tàn bạo.

Thế là hắn thấy Chu Yếm nước mắt lưng tròng, nhưng lại mím chặt môi, không chịu phát ra một tiếng động nào.

"Thật nhỏ bé."

Hòe Quỷ nói khẽ những lời khó hiểu, ngón tay từng chút thăm dò đi vào.

"A!"

Chu Yếm không kìm được kêu lên một tiếng, cảm giác vật lạ xâm nhập phía sau thật sự kỳ quái, cuối cùng y không nhịn được vùng vẫy lần nữa, nhưng y càng động, ngón tay dường như lại đi sâu hơn, nhiều hơn, cho đến khi tạo ra một cảm giác nhầy nhụa.

Lúc này, Hòe Quỷ đột nhiên dừng tay.

Hòe Quỷ ôm y, mặc y ngả vào lòng mình, sau đó, cứ thế ôm Chu Yếm ngồi xuống hồ.

Chu Yếm không kìm được khẽ mở đôi mắt nhòe nước, đột nhiên phát hiện có một người đứng cách đó không xa.

"Ly, Ly Luân."

Chu Yếm gọi khàn giọng, nhưng Ly Luân không động đậy.

Hắn chỉ nhìn hai người trong hồ.

Chu Yếm thân hình nhỏ bé, không bằng Hòe Quỷ đã tu luyện mấy vạn năm, càng không nói đến lúc này bị cởi sạch quần áo, co ro trong vòng tay Hòe Quỷ, càng tạo nên sự tương phản.

Một đen một trắng quấn quýt lấy nhau, Ly Luân nhìn đến mức khóe mắt đỏ hoe.

Nhưng tâm trí hắn hỗn loạn, trong đầu còn có một chuyện khác khiến hắn không thể buông.

Chu Yếm gọi Ly Luân, thấy người không đáp, trong lòng mơ hồ bất an, và khoảnh khắc tiếp theo, Ly Luân từ từ đi về phía họ.

Xung quanh rất tĩnh, vì vậy nhất thời chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào khi Ly Luân bước tới.

"Chu Yếm, đến bên ta."

Ly Luân nhìn chằm chằm Chu Yếm, vươn một bàn tay về phía y.

Lúc này Ly Luân toàn thân yêu lực màu tối bao quanh, yêu văn lan tràn như cành cây, nhìn thế nào cũng không đúng, nhưng Chu Yếm do dự một chút, vẫn đưa tay ra.

Sau đó bị Ly Luân kéo vào lòng.

"Ngươi bị sao vậy?" Chu Yếm không kìm được đưa tay vuốt ve yêu văn của Ly Luân.

Lại nghe thấy Hòe Quỷ không hề ngăn cản cười khẩy một tiếng.

"Vô dụng, bị ký ức này tuôn trào trong một sớm, lại sắp tẩu hỏa nhập ma rồi."

"Cái gì!"

Chu Yếm muốn ngẩng đầu, nhưng lại bị ấn vào lòng.

"Ly Luân?"

Sự bất an trong lòng Chu Yếm lại dâng lên.

"Điều này là thật sao?" Ly Luân chỉ nhìn Hòe Quỷ.

"Ngươi thấy ta như chó mất nhà, còn không phân biệt được thật giả sao?"

"Ta... phải làm sao?"

Chu Yếm bị ấn trong lòng, chỉ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, sau đó, y cảm thấy Ly Luân buông mình ra, và mình, lại trở về vòng tay Hòe Quỷ.

Hòe Quỷ nhẹ nhàng gạt những sợi tóc bạc trắng dính nước áp sát cổ Chu Yếm, nhìn Ly Luân cười nửa miệng.

"Nhân gian có câu, kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ."

"Đương nhiên là cùng y làm phu thê, mới có thể đời đời kiếp kiếp không xa rời."

Sự im lặng kéo dài, Chu Yếm trong lòng bất an đạt đến đỉnh điểm, bắt đầu vùng vẫy dữ dội.

Yêu lực đỏ như máu hiện lên trên người y, có lẽ bị tâm trạng ảnh hưởng, lệ khí màu máu bắt đầu lấp lánh trong đó.

"Lệ khí." Ly Luân vuốt ve khuôn mặt Chu Yếm, từ từ ghé sát y, cho đến khi mũi chạm nhau.

"Tại sao không nói cho ta biết."

"Ta, ta."

Chu Yếm nhất thời tâm loạn, chính y cũng chưa hiểu rõ, tại sao không để Ly Luân biết, là sợ hắn lo lắng, hay sợ hắn khiếp sợ, hay là sâu thẳm trong lòng, có điều gì đó không thể nói ra.

"Ly, ưm."

Nhưng Ly Luân không để y nói tiếp, cúi xuống hôn sâu.

Ly Luân thô bạo cắn xé môi Chu Yếm, mặc cho máu tươi nhỏ xuống cũng không chịu dừng.

Chu Yếm đau đến rơi nước mắt, đẩy mạnh Ly Luân ra.

Cách đối xử thô bạo này của Ly Luân khiến Chu Yếm cảm thấy không thể chấp nhận, y bất chấp bị hai yêu quái kẹp ở giữa, lập tức muốn bay đi.

Nhưng lại bị một câu nói nhẹ bẫng của Hòe Quỷ đóng chặt tại chỗ.

"Ngươi nghĩ kỹ đi, hắn thần trí không rõ, ngươi không chiều theo hắn, tẩu hỏa nhập ma cũng chỉ trong một ý niệm."

"Ngươi!"

Chu Yếm không kìm được lườm Hòe Quỷ một cái thật hung dữ, sâu sắc cảm thấy Đại Yêu này thật sự quá độc ác.

Lại thấy Hòe Quỷ khẽ nhướng mày, mày hắn dài và hẹp, dung mạo diễm lệ, cổ áo mở rộng không chút kiêng dè, lúc này nhướng mày, khiến Chu Yếm không tự nhiên quay đầu đi.

Chu Yếm cắn răng không thèm để ý đến Hòe Quỷ đang ngồi xem kịch, muốn tiến lên kéo Ly Luân vừa loạng choạng ngã xuống hồ không nói gì dậy, còn Ly Luân ngẩng đầu nhìn Chu Yếm, khẽ đưa tay, Chu Yếm vừa định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bị Ly Luân đẩy vào thành đá, Chu Yếm rên lên một tiếng, chưa kịp nói gì, tất cả lời nói đều bị Ly Luân nuốt vào môi lưỡi.

Môi lưỡi Ly Luân quấn quýt dữ dội với Chu Yếm, tay bóp gáy Chu Yếm, tay kia ôm lấy eo, dán chặt vào Chu Yếm, hận không thể tháo dỡ người nuốt vào bụng.

Không biết hôn bao lâu, cảm thấy Chu Yếm từ đầu đến cuối không hề có ý phản kháng, Ly Luân mới ngừng hôn. Hắn khẽ ngẩng đầu, một sợi chỉ bạc đứt đoạn giữa môi lưỡi hai người.

Nhưng không đủ, Ly Luân nghĩ một cách không rõ ràng, vô số ký ức đè nén khiến tâm thần hắn chao đảo, nỗi đau có thể mất đi Chu Yếm khiến tinh thần hắn không ổn định, trong đầu liên tục lóe lên câu nói của Hòe Quỷ.

"Kết tóc làm phu thê... đời đời kiếp kiếp..."

Khoảnh khắc tiếp theo, Ly Luân hôn mạnh lên xương quai xanh, ngực Chu Yếm, để lại những vết đỏ lốm đốm, tay từ eo xoa bóp xuống mông, đột nhiên ôm Chu Yếm lên.

Cảm giác mất trọng lượng đột ngột khiến Chu Yếm không tự chủ ôm chặt lấy cổ Ly Luân, chân chỉ có thể đặt ở eo Ly Luân, hoàn toàn dựa vào người Ly Luân.

"Ưm, Ly Luân, Ly Luân!" Chu Yếm bị cắn cũng chỉ có thể nhịn, ghé sát trán Ly Luân, từ từ truyền yêu lực vào, nhưng Ly Luân dường như không hề hấn gì, yêu lực vô dụng, gọi cũng không tỉnh.

"Ưm, ưm, Ly Luân, ư,"

Ly Luân giam cầm Chu Yếm một cách chặt chẽ, phía dưới từ từ đẩy vào Chu Yếm, nhưng lại không thực sự đi vào, Chu Yếm bị đẩy lên xuống, nhưng động tác đầy vẻ trêu đùa này lại quá đáng xấu hổ, hơn nữa xung quanh còn có một Hòe Quỷ luôn sẵn sàng xem trò cười.

Chu Yếm bất lực túm tóc Ly Luân, chỉ có thể cắn một miếng vào vai Ly Luân.

Ly Luân rên lên một tiếng, không ngẩng đầu, Chu Yếm chỉ cảm thấy tay hắn bóp chặt eo mình, đang định nói thêm câu gì đó.

"A!" Lời Chu Yếm nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt chảy ào ào, một cái tát giáng vào mặt Ly Luân, lại liều mạng đẩy Ly Luân ra, không hề bận tâm mình ngả về phía sau, Ly Luân hơi tiến lên, siết chặt người vào thành đá bắt đầu giao hoan dữ dội.

"Ưm, ưm, ư, đợi ngươi tỉnh lại, ta nhất định phải đánh chết ngươi."

Lưng Chu Yếm bị cọ xát đau điếng, vô lực nói lời cay độc với Ly Luân, nhưng nhìn vết máu bên môi Ly Luân, cùng với ánh mắt hỗn loạn, lại không khỏi có chút sợ hãi, y sợ mất đi Ly Luân.

Nhưng hiện tại y còn chưa phải là Đại Yêu tinh thông ngàn vạn tiên pháp sau này, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể nhìn về phía kẻ gây rối là Hòe Quỷ.

Hòe Quỷ chống thái dương nhìn họ, không hề che giấu sự thích thú.

"Giúp, giúp ta."

"Giúp ngươi?" Hòe Quỷ cười một tiếng.

"Ta ước gì ngươi bị làm chết ở đây đấy, Chu Yếm."

Chu Yếm thật sự không thể tin được Ly Luân sau này lại lạnh lùng với mình như vậy, nhưng lúc này chỉ có thể kìm nước mắt.

"Giúp ta, cứu Ly Luân, ngươi muốn gì, đều, ưm, ưm, có thể."

Khoái cảm xa lạ từng chút lan khắp cơ thể, mặt Chu Yếm đỏ ửng vô biên, hốc mắt đỏ hoe nhìn Hòe Quỷ.

Ngón tay khẽ động đậy.

"Cái này thật là, khiến người ta ghen tị nha." Hòe Quỷ nhìn họ, bình tĩnh nói một câu.

Nhưng sau đó lại không có động tác gì.

Còn Chu Yếm không còn rảnh bận tâm đến hắn nữa, Ly Luân thấy ánh mắt người trước mặt không còn đặt trên người mình, có chút bất mãn, càng làm sâu hơn, mạnh hơn.

"Ưm, ưm, Ly, Ly Luân, nhẹ chút, ngươi nhẹ chút,"

Chu Yếm vốn đã bị thương, dưới sự giao hợp kịch liệt này càng không thể chống đỡ, hai chân bắt đầu mềm nhũn, không tự chủ trượt xuống.

Lúc này, Ly Luân đột nhiên cắn vào bên cổ Chu Yếm, phía dưới càng thúc mạnh.

Khoái cảm đồng thời bùng nổ trong đầu hai người.

Chu Yếm thở dốc không ngừng, tưởng rằng Ly Luân cuối cùng cũng chịu dừng tay, nhưng thấy Ly Luân nhúc nhích, khoảnh khắc tiếp theo, vật đó trong cơ thể y lại căng lớn lên.

Chu Yếm kinh hãi biến sắc, cuối cùng không chịu được đẩy Ly Luân ra, loạng choạng muốn chạy.

Nhưng bị Ly Luân nắm cổ tay kéo lại từ phía sau, khoảnh khắc tiếp theo, lại thúc vào.

"Ly Luân, ưm... ưm.... đừng." Chu Yếm đã không biết nên nói gì nữa, hai chân đau nhức đến mức suýt quỳ xuống đất, chỉ có hai tay bị kéo lại, khiến y càng giống một chiếc lá rụng trong gió.

Chu Yếm gần như chìm trong tình dục, đang nước mắt lưng tròng, cuối cùng cũng nhìn thấy vạt áo đen.

Hòe Quỷ đứng trước mặt y, nắm cằm Chu Yếm,

"Không phải cái gì cũng chịu làm sao, vậy thì cho ta xem thành ý của ngươi."

Chu Yếm đang có chút ngơ ngác, khoảnh khắc tiếp theo, Hòe Quỷ ấn đầu Chu Yếm xuống.

"Ưm, ưm, ư."

Cả trên và dưới đều bị nhét đầy, Chu Yếm chỉ có thể rên rỉ bất lực.

Thời gian dường như dài đằng đẵng như vậy, cho đến khi chất lỏng màu trắng sữa nhỏ xuống khóe miệng, Chu Yếm mới mơ màng tỉnh lại.

Theo bản năng muốn nhả thứ trong miệng ra, nhưng lại bị Hòe Quỷ nắm cằm, kéo lên, sau đó hôn lên.

Chu Yếm theo bản năng muốn né tránh, nhưng phía trước không có nơi nào để trốn, phía sau cũng không có nơi nào để trốn.

Chu Yếm chỉ có thể bị kẹp ở giữa, bị sự nóng bỏng vô biên nhấn chìm.

Đợi đến khi Hòe Quỷ buông y ra, Chu Yếm đã sớm không còn chút sức lực nào, nhưng y vẫn nhìn chằm chằm Hòe Quỷ, Hòe Quỷ đối diện với y một lúc, cuối cùng bất lực cười một tiếng, yêu lực màu xanh lam ngưng tụ trên đầu ngón tay hắn, sau đó chỉ vào phía sau Chu Yếm.

Chu Yếm cố gắng quay đầu lại nhìn, nhưng bị Hòe Quỷ nắm cằm, Chu Yếm trong lòng thắt lại, khoảnh khắc tiếp theo, một nụ hôn nhẹ nhàng không mang theo dục vọng rơi xuống trán Chu Yếm.

Chu Yếm theo bản năng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trước mắt đã không còn bóng dáng Hòe Quỷ.

"Chu, Chu Yếm."

Chu Yếm đang có chút ngẩn người, thì nghe thấy giọng nói hoảng loạn phía sau, lập tức giận dữ dâng lên.

"Còn không đưa ta về giường!"

Lại là một trận hỗn loạn, hai người cuối cùng cũng nằm trên giường.

Chu Yếm đã mệt đến không thể nhúc nhích, nhắm mắt lẩm bẩm.

"Đều là vì ngươi... nếu không phải ta, ngày mai ngươi nhất định phải..."

Ly Luân cứ thế lặng lẽ nhìn Chu Yếm, không thể che giấu sự dịu dàng trong mắt.

Vẻ đẹp dường như có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Chu Yếm cảm nhận được vật nóng bỏng đang cọ vào đùi mình, không thể tin được quay đầu lại, Ly Luân nhìn ánh mắt y, ngượng ngùng né tránh.

"Ly Luân!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store