ZingTruyen.Store

Trans Leokasa Ao Choang Am Ap

Trong suốt một thời gian dài, Leo đã rất sợ hãi sân khấu. Tim anh đập nhanh hơn và máu anh như lạnh đi, những ký ức cũ về việc mọi người la ó chế giễu và ném đồ vật lên sân khấu khi anh biểu diễn - những ký ức vẫn ám ảnh trong giấc mơ của anh cho đến tận bây giờ. Nếu Leo được lựa chọn, anh ấy sẽ không bao giờ bước chân lên sân khấu nữa.

Song, Leo đã được lôi kéo (trong tình trạng vùng vẫy và la hét) để trở lại với ánh sáng bởi bạn bè của mình - và bởi chính anh ấy. Bất cứ khi nào anh cảm thấy sợ hãi, anh chỉ tự nhắc nhở bản thân rằng mọi thứ không còn như trước đây nữa và anh ấy cũng chẳng hề đơn độc. Anh ấy đã có Knights của mình bên cạnh.

Tuy nhiên, đây lại là một kiểu sợ hãi khác - những vẫn tương tự nhau.

Nhìn mình trong gương trong phòng thay đồ, một lần nữa anh tự hỏi liệu mình có quyền mặc bộ trang phục đó hay không.

Trang phục Judgment của Knights. Bộ mà Knights của anh đã mặc để đánh bại anh và đưa Leo trở lại với họ.

Lễ hội âm nhạc ES Dreamlive khác với các dreamfes ở Yumenosaki — thay vì các unit thi đấu với nhau, nó gần giống như một lễ hội thực sự hơn, trong đó mọi người sẽ lần lượt biểu diễn cùng nhau suốt cả đêm. Như một sự chiêu đãi cho fan, đã có một cuộc thăm dò ý kiến để họ chọn ra hai bộ trang phục cho mỗi unit để mặc. Và một trong những bộ trang phục được lựa chọn cho Knights chính là bộ này.

Vì hồi đó Leo đã mặc một bộ trang phục khác - trang phục của Knights Killers - nên họ phải may một bộ mới cho anh ấy, và Leo không biết nên cảm thấy thế nào về nó nữa. Một mặt, anh ấy vừa hạnh phúc vừa phấn khích, được khoác lên bộ đồ giống của họ; nhưng mặt khác, nó lại mang lại cảm giác hổ thẹn và bất an. Anh ấy mặc cái này liệu có thực sự ổn không? Anh cảm thấy mình không hề xứng đáng với nó chút nào.

Đặc biệt là chiếc áo choàng; không giống như Izumi, Arashi và Ritsu, những người có áo choàng ngắn hơn, anh ấy được cấp một chiếc áo dài đến đầu gối, giống như của Tsukasa - mặc dù phần bên trong có màu đỏ thay vì màu xanh. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh đã cảm thấy bụng mình như quặn lại. Requiem đã diễn ra từ rất lâu rồi, anh ấy không còn là vua nữa - ấy vậy mà, anh ấy vẫn ở đây, ăn mặc ngang hàng như thể vị vua cũ, như thể anh ấy vẫn là Vua trong khi bây giờ anh chỉ là một hiệp sĩ.

Anh nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng trong đôi bàn tay đeo găng của mình, môi mím lại thành một đường mỏng khi sự lo lắng chạy khắp cơ thể anh. Có lẽ anh nên nói, khi bộ trang phục lần đầu tiên được đưa cho họ, rằng anh thà mặc chiếc áo choàng ngắn hơn còn hơn. Có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy lại cảm thấy như thế này, sợ hãi đến mức như thể anh ấy sắp bước vào cuộc hành quyết thay vì một buổi live của Knights.

Anh ngồi trước gương trong phòng thay đồ, nhận ra bốn người còn lại đang chuẩn bị sẵn sàng xung quanh mình nhưng cũng cảm thấy bị cô lập, như thể anh đang chìm sâu trong nước và không thể nghe thấy bất cứ thứ gì phát ra từ trên bề mặt. Đôi chân anh nặng trĩu và anh tự hỏi liệu tối nay mình có thể nhảy được hay không; họ phải biểu diễn bốn bài hát, bao gồm cả đĩa đơn mới nhất, nhưng Leo lại cảm thấy như anh không thể tìm được giọng nói của chính mình.

Quay cuồng trong những nghi ngờ, tự chất vấn bản thân, Leo không nhận ra giọng nói đang gọi tên mình cho đến khi anh cảm thấy một bàn tay đặt lên vai, khiến anh giật mình - anh bật người dậy, hét lên và đánh rơi chiếc áo choàng, rồi quay lại để nhìn thấy Tsukasa đang nhìn anh với vẻ lo lắng.

"Leo-san? Em đã gọi anh hơn chục lần rồi đấy." Tsukasa nói với giọng bực tức nhưng ánh mắt cậu vẫn đầy lo lắng. Giọng cậu có vẻ dịu dàng hơn khi cậu hỏi, "Anh ổn chứ?"

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Leo đã nghĩ mình sẽ không thể nói được. Anh cố gắng gượng cười, giống như anh ấy đã làm nhiều lần trước đây, để che giấu việc anh gần như sắp bị tấn công bởi những cơn lo lắng tột độ.

"Wahaha, anh ổn, anh ổn mà!" Anh cố gắng nói, vơ lấy chiếc áo choàng vừa rơi trên đùi và đứng dậy. Anh cố mỉm cười với Tsukasa, một lần nữa nhận thấy em ấy trông tuyệt đến thế nào trong bộ trang phục đó. Giống như vị vua thực sự của Knights vậy "Sẵn sàng cho buổi live chưa, Suo?"

"Vâng, tất nhiên rồi ạ. Gần đến giờ rồi." Tsukasa dừng lại một lúc, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi mỉm cười với anh. "Em phải nói rằng em rất vui khi thấy anh mặc bộ trang phục này ạ. Nó nhìn rất đẹp khi ở trên người anh."

"Vậy à? Ahaha..." Leo dời mắt đi, nhìn vào trong gương một lần nữa. Nhìn hai người họ ăn mặc như này đứng cạnh nhau thật kỳ quặc, điều đó thật nực cười; họ đã từng mặc trang phục giống nhau rất nhiều lần trước đây rồi, chẳng có lý do gì để bây giờ anh lại cảm thấy như thế này cả.

"Anh có chắc mình ổn không, Leo-san?" Tsukasa giơ một tay lên chạm vào mặt Leo, vuốt ve má anh. "Cả ngày hôm nay anh cứ lạ lạ. Nếu có gì làm anh phiền lòng, anh có thể nói cho em nghe, anh biết mà?

Leo cuối cùng cũng nhìn cậu, nở một nụ cười nhẹ.

"Này, Suo... Em có nhớ lần cuối cùng em mặc bộ trang phục này là khi nào không?" Anh hỏi, giơ tay lên giữ tay Tsukasa trên mặt mình, giữ nguyên ở đó.

"Tất nhiên là em nhớ rồi. Anh đã cố gắng giải tán Knights và bọn em đã chiến đấu với anh vì điều đó. Tsukasa dừng lại, quan sát anh cẩn thận. "Anh thấy phiền lòng vì điều đó sao?"

Anh lưỡng lự, ôm chặt chiếc áo choàng vào ngực. Leo chưa bao giờ giỏi ăn nói, và anh không biết làm thế nào để nói ra, tuy rất vui khi được biểu diễn cùng Knights nhưng đồng thời anh ấy cũng cảm thấy lo lắng về điều đó. Làm sao anh có thể bắt đầu nói với Tsukasa những điều như thế này?

Tsukasa thở dài và trước khi Leo kịp nói thêm gì khác, cậu nhẹ nhàng gỡ chiếc áo choàng ra khỏi người anh.

"Không sao đâu ạ nếu anh không muốn nói chuyện." Em ấy nói. "Tuy nhiên, bây giờ anh nên biết rằng em đang ở bên cạnh anh rồi. Đừng để quá khứ làm anh buồn bực nhé. Bất kể chuyện gì đã xảy ra hay sẽ xảy ra, em vẫn sẽ luôn ở bên anh ạ ."

Và, sau khi nói vậy, cậu khoác chiếc áo choàng quanh vai Leo, cẩn thận buộc dây vào chiếc trâm cài để giữ nó đúng vị trí. Sau đó cậu nghiêng người và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Leo.

Khi cậu tách ra, Leo đang cười toe toét.

"Em nói chuyện ngọt xớt luôn đó, Suo~."

Tsukasa đảo mắt.

"Em đang cố gắng để tử tế đấy, xin đừng trêu chọc em chứ."

"Anh không hề!" Leo nhấn mạnh. "Anh thực sự thích khi em nói những điều tuyệt vời như vậy đó, anh nghĩ anh hiểu tại sao người hâm mộ của em lại phát cuồng đến vậy, ahaha."

"Ồ, em cũng có thể nói điều tương tự về anh ạ." Tsukasa lẩm bẩm, mặt đỏ ửng, nhưng cậu hắng giọng và cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Dù sao thì, xin hãy ghi nhớ điều đó ạ. Bất cứ khi nào anh sẵn sàng nói, em sẽ luôn sẵn sàng lắng nghe."

"Mhm, ừ, em không cần lo lắng về điều đó đâu. Anh sẽ ổn thôi." Lần này không phải là một lời nói dối nữa. Anh đưa tay chạm vào dây áo choàng, mỉm cười một mình. "Anh chỉ đang nghĩ... anh rất vui khi được mặc bộ đồ này với mọi người tối nay, ahaha."

"Ra vậy ạ." Tsukasa mỉm cười và gật đầu. "Em cũng rất vui khi được mặc chiếc áo này để hát cùng anh thay vì để chống lại anh. Cảm giác thật đúng đắn làm sao."

"Ừ..." Leo nhìn mình trong gương lần nữa, nhìn vào chiếc áo choàng mà Tsukasa đã choàng quanh người anh. Một lần nữa , anh nghĩ - mặc dù lần này em ấy đã làm điều đó theo đúng nghĩa đen. Ý nghĩ đó khiến anh bật cười khúc khích và Tsukasa nghiêng đầu sang một bên, bối rối.

"Có gì buồn cười sao ạ?"

"Không có gì~. Anh chỉ yêu Suo~ thôi!" Anh vòng tay ôm chầm lấy Tsukasa, vùi mặt vào cổ em ấy.

Ở đâu đó phía sau họ, anh nghe thấy Izumi phàn nàn và lầm bầm về việc họ đang quá thân mật, còn Arashi thì cười khúc khích. Có tiếng gõ cửa, và Leo nhìn qua vai Tsukasa để thấy Anzu nói với họ rằng họ sẽ là nhóm tiếp theo.

"Chúng ta phải đi thôi." Tsukasa nói sau khi Anzu rời đi, đặt tay lên hông Leo và hơi lùi ra. "Anh sẵn sàng chưa?"

"Mmm, đợi một lát thôi." Leo nghiêng người về phía trước để hôn lên Tsukasa, mỉm cười. "Bây giờ anh sẵn sàng rồi!"

"Cả hai người, đừng có thô tục nữa đi." Izumi lầm bầm khi đi ngang qua họ về phía cửa, và Arashi vỗ vai Leo rồi đi theo Izumi.

"Sechan đang ghen tị à~?" Ritsu cười khúc khích, tham gia cùng họ, "Tớ có thể hôn cậu nếu cậu muốn nha."

"Im đi." Má Izumi đỏ bừng, "Đi thôi, hai người. Chúng ta không thể đến muộn được."

"Anh nói đúng, chúng ta không thể để công chúa của mình phải chờ đợi được." Tsukasa đồng ý, gật đầu và đi theo họ, dừng lại khi nhận thấy Leo vẫn đứng ở chỗ cũ. "Leo-san?

Leo nhìn chằm chằm vào bốn người họ - anh ấy vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng bây giờ đó là loại lo lắng tích cực, cảm giác mà anh ấy thường cảm thấy trước mỗi buổi biểu diễn. Ngay cả khi anh không xứng đáng mặc bộ trang phục này... Tsukasa đã nói em ấy vẫn sẽ ở bên cạnh anh, và Leo biết Tsukasa không phải là người duy nhất. Cảm thấy hào hứng khi được biểu diễn cùng bạn bè một lần nữa, anh cười khúc khích.

"Anh tới đây, anh tới đây~," Anh nói, đi theo sau họ và nắm lấy bàn tay Tsukasa đang đưa cho mình.

Anh ấy sẽ ổn thôi. Anh ấy không còn đơn độc nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store