Trans Kooktae I Forget To Breathe When I M With You
"Em muốn hẹn hò với anh!"Taehyung giật bắn cả mình, run tay và gây ra một vết lem đậm màu đỏ bôi xuống cằm y."Ôi chết, em xin lỗi," Jeongguk nhanh chóng hối lỗi, chạy nhanh qua phòng để lấy một trong những chiếc bông tẩy trang của Taehyung rồi nhẹ nhàng lau sạch chỗ son môi mà hắn đã vô ý làm hỏng."Em muốn hẹn hò với anh?" Taehyung hỏi một cách tò mò, Jeongguk vẫn nhẹ nhàng xóa bỏ mớ hỗn độn. "Chúng ta vẫn làm vậy mà."Jeongguk nuốt nước bọt, đặt miếng bông xuống khi cằm của Taehyung đã không còn vết đỏ nào. "Vâng, em biết, nhưng. Nhưng anh luôn chủ động đưa em đi hẹn. Em muốn được đưa anh đi một lần. Bởi hiện tại chúng ta đang-giờ chúng ta đang ...""Giờ chúng ta đang ở trong một mối quan hệ?"Hắn suýt ngất đi, một tiếng cười mong manh tựa bong bóng ríu rít nơi cổ họng của hắn. "V-Vâng."Taehyung nhìn hắn chằm chằm, đôi môi thoa son một nửa của y chợt kéo lên thành một nụ cười. "Được thôi. Em có thể hẹn hò với anh, baby.""Thật ạ?""Tất nhiên rồi."Jeongguk chỉ chớp chớp mắt. Kỳ quặc là hắn chẳng hề nghĩ qua mình sẽ làm gì nếu nhận được sự đồng ý, cho nên bây giờ khi hắn đã nhận được nó, hắn thấy hơi choáng váng."Sweetheart? Em vẫn còn đây với anh đó chứ?" Taehyung hỏi, đôi lông mày đan vào nhau khi y kéo hắn vào giữa hai chân mình với hai bàn tay ở sau cặp đùi của Jeongguk.Hắn lấy lại tỉnh táo ngay, vội gật đầu khi hắn đặt hai tay lên đôi vai của Taehyung. Đôi vai của bạn trai của hắn? "Vâng, xin lỗi, em chỉ là. Em có. Phải, em ổn mà."Taehyung cười khẽ, không có ý trêu chọc, chỉ đầy vẻ thích thú. Y xoa nắn phía sau đùi của Jeongguk, cho cánh mông của hắn một cái vỗ nhẹ. "Tặng daddy một nụ hôn nào."Jeongguk vui vẻ tuân lệnh, cúi xuống để nhấn một nụ hôn thật khẽ lên bờ môi của Taehyung, mặc dù hắn không thể nhịn được tiếng khúc khích giữa chừng, và nhận được một cái bóp chặt lên mông mình như hình phạt."Tại sao em lại cười khi anh đang cố hôn em hả," Taehyung thì thầm trên miệng hắn và Jeongguk phải lui lại một chút.Hắn cười và vuốt ngón cái của mình qua phần miệng anh bạn trai, màu hồng có vẻ nhạt so với môi trên có màu đỏ tươi. "Lớp trang điểm của anh," hắn bật cười.Taehyung nhìn hắn chằm chằm với không gì ngoài sự bình tĩnh. "Đây là một kiểu thời trang mới. Hãy tập trung vào một nửa khuôn miệng của bạn."Jeongguk cười và cầm lấy cây son bị bỏ rơi, giờ thì Taeyung đã để cho hắn luyện tập với y. Thật thú vị, hắn thích chơi đùa với nhiều màu sắc và phong cách khác nhau - ngay cả khi hắn không giỏi lắm, Taehyung vẫn chụp hình lại và đăng lên Instagram."Cám ơn em, petal," Taehyung thì thầm, bặm môi y vào nhau và chạm vào khóe miệng bằng một ngón tay trước khi cười tươi với Jeongguk. "Vậy về buổi hẹn này? Khi nào thì anh nên tự chuẩn bị đây?""Tối mai thì sao ạ?" Và được rồi, tại sao. Jeongguk chưa chuẩn bị gì, nhưng kệ nó thôi. Hắn sẽ cố bằng nhiều nhất khả năng của mình. Hắn sẽ lên kế hoạch cho mọi thứ. Bắt đầu từ ngay bây giờ. "Vì vậy, em nên đi thôi."Taehyung nhướn chân mày, vẫn chưa được lấp đầy. "Đâu cơ-" y bị Jeongguk cắt ngang lời và cướp đi một nụ hôn khác, không quan tâm đến vết son đỏ trên môi hắn. "Em đi đâu?" Y gọi khi Jeongguk cầm theo điện thoại của hắn và chạy đi, dừng ngay trước cửa để nhìn lại bạn trai hắn.Bạn trai của con mẹ hắn cơ đấy."Để khiến mọi thứ sẵn sàng cho buổi hẹn của chúng ta!"Đó sẽ là buổi hẹn tuyệt nhất từ trước đến nay.
Taehyung luồn tay đến phía sau chiếc áo blazer của hắn để y có thể xoa lưng cho Jeongguk. "Ông đã quý em sẵn rồi. Ông là người muốn gặp em, sweetheart. Hãy nhớ điều đó."Jeongguk thở ra một hơi lẩy bẩy. "Điều gì sẽ xảy ra nếu ông chỉ muốn cho em biết em tệ hại đến thế nào và ..." Câu nói của hắn bị cắt ngang khi cánh cửa đột nhiên mở ra và Jeongguk đã hạ xuống trong một cái cúi chào, rượu vang mở ra. "Rất vui được gặp ông, thưa ông Kim."Hắn đứng dậy chậm rãi khi hắn cảm nhận Taehyung căng thẳng bên cạnh, liếc nhìn bạn trai của hắn trước khi nhìn vào cửa, và hắn ngay lập tức giống vậy.Bởi vì đó không phải là ông nội của Taehyung.Nhưng là mẹ của y thay vào đó."Mẹ đang làm gì ở đây?" Taehyung hỏi, giọng sắc bén với cái cắn.Người phụ nữ ở cửa mỉm cười, trông giống Taehyung nhưng đồng thời cũng hoàn toàn khác biệt. Nó không làm cho trái tim của Jeongguk chao đảo, mà chìm sâu vào ruột hắn. "Đừng có thô lỗ, Taehyung à, ông ấy là bố của bố con trước khi là ông nội của con." Đôi mắt của bà chuyển sang Jeongguk, và cái nhìn của sự chán ghét. "Bên cạnh đó, ông nội của con đã đề cập đến việc con mang...người bạn nhỏ của mình tới ăn tối và chúng ta rất muốn gặp cậu ấy.""Cậu ấy là bạn trai của con, thưa mẹ. Tốt hơn hết mẹ nên nhớ điều đó."Jeongguk nép mình vào bên cạnh Taehyung, và ngay cả trong tình huống căng thẳng này, nó vẫn làm cho hắn có một chút ngượng ngùng khi nghe Taehyung gọi hắn là bạn trai của y.Hắn vẫn biết cách cư xử, vì vậy hắn cúi đầu. "Rất vui được gặp cô, thưa cô Kim."Mẹ của Taehyung mở miệng một lần nữa, nhưng Taehyung đã không để bà ấy bắt đầu. "Ông nội!" Y gọi và kéo Jeongguk đến gần hơn để y có thể hướng hắn vào trong, đi qua người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào với một nụ cười giả tạo.Trong một lát đó, một người đàn ông với mái tóc xanh da trời lạnh và một chiếc áo bằng vàng satin cùng chiếc quần jeans pin bị tước bước xuống cầu thang. Kim Sangchul, một trong những nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới, đã thành lập công ty riêng của mình khi mới 25 tuổi. Quả thật là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ, Taehyung đã kể cho hắn nghe vô số những câu chuyện tuyệt vời về chuyện ông bà của ông là những người nông dân ở Daegu và không thể nào cho Sangchul đến trường. Vì vậy, ông đã ở nhà và giúp đỡ họ bằng việc may vá quần áo cho mẹ đem đi bán, và đó là nguồn cội để ngọn lửa bùng cháy."Cậu bé đáng yêu của ta," Sangchul thầm thì, vội vã chạy xuống vài bước cuối cùng để đến gặp bọn họ, vòng tay quang đôi vai của Taehyung, mặc dù nó hơi căng, với đôi chân tuyệt đẹp mà Taehyung hẳn đã thừa hưởng từ ông. "Con trông thật tuyệt."Jeongguk không thể đồng ý hơn được nữa."Ồ, thánh thần ơi," Sangchul thở hổn hển, chuyển sang chú ý tới Jeongguk, nhìn hắn. "Không phải cậu ấy là một con người thật xinh đẹp sao."Gì cơ.Taehyung gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. "Cậu ấy rất tuyệt vời."Jeongguk không thể tin rằng hai người họ đang nói về hắn."Cậu ấy là cả một tác phẩm nghệ thuật", Sangchul nói, bắt lấy tay của Jeongguk và quay người hắn thật chậm. "Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc làm người mẫu chưa?""Cháu-cháu-""Ồ, đó là rượu cho ta sao?"Jeongguk chớp mắt khi hắn quay người trở lại, bị lấn át khi hắn liếc xuống chai trong tay. "Uh, vâng, vâng! Tae - ý cháu là Taehyung-ssi đã nói đó là chai rượu yêu thích của ông."Sangchul thở dài lúng túng, nhận lấy chai rượu, nhìn nhãn. "Cứ gọi ta là kẻ dễ dàng đi, nhưng không có gì đánh lại một chai chardonnay thật chết tiệt ngon."Jeongguk muốn tắt thở vì cười."Bố, bố không nên dùng thứ ngôn ngữ đó," mẹ của Taehyung mỉm cười khi bước vào vòng tròn, nhăn mũi khi nhìn thấy nhãn rượu. "Nó không trang nhã."Toàn bộ sự thay đổi của Sangchul, cái nhìn của sự kính nể chuyển ngay thành một điều gì đáng ghê tởm. "Tại sao cô lại ở đây, Jihee?"Khuôn mặt Jihee co giật vì nỗ lực giữ cho nụ cười ở trên khuôn mặt. "Dĩ nhiên là để thăm bố rồi,"Sangchul hừm, nhìn bà ta. "Rất đáng tranh cãi đấy. Và cô nghĩ mình được phép trả lời khách đến cửa nhà của ta sao?""Người giúp việc của bố đã dành -""Xin đừng gọi họ là giúp việc, được chứ? Nó ... không trang nhã."Taehyung không cố gắng hết sức để dập tắt cười của y, phần lớn do sự không hài lòng của mẹ y, quấn tay của y vào của Jeongguk. "Có ổn không nếu con đưa Jeongguk tham quan một chuyến trong khi chờ đợi bữa tối?""Tất nhiên, dĩ nhiên! Jeongguk, ta thực sự hy vọng cậu thích nơi này," Sangchul nói.Gật đầu. "Nó rất đáng yêu ạ. Ông có một ngôi nhà rất đẹp."Sangchul cong người một cách quý mến, tay đặt nơi trái tim ông. "Ta đã yêu cậu mất rồi."Jeongguk không thể không cười, bởi vì nếu có một người hắn muốn được công nhận, đó chính là ông nội của Taehyung. Hắn không quan tâm nhiều đến đánh giá của bố mẹ y - đã có một ý tưởng khá rõ về những gì họ nghĩ về hắn - nhưng Sangchul thì hắn rất coi trọng.Với một cái cúi chào cuối cùng, Taehyung cầm tay của Jeongguk và đưa hắn đi qua ngôi nhà, đó là một tòa lâu đài - và cho hắn thấy tất cả các phòng khác nhau và giải thích một số tác phẩm nghệ thuật treo trên tường. Tác phẩm yêu thích của Jeongguk, hai tay xuống, là hình ảnh của Taehyung, trải rộng để chiếm hơn một nửa bức tường, rõ ràng từ một buổi chụp ảnh, hoàn toàn khỏa thân, nhưng rất trang nhã, chân cúi xuống để che giấu phần lớn thân thể, ngoại trừ khuôn mặt của y, tất cả đều trong quy mô của màu đen và xám.Hắn muốn nó cho căn hộ của mình. Nó thật lộng lẫy."Đây là phòng của anh, anh đã dành phần lớn thời gian lớn lên ở đây", Taehyung giới thiệu khi họ bước vào phòng khác khi cả hai lên lầu. Nó không trông giống như một căn phòng ngủ thời thơ ấu điển hình của bạn, mọi thứ sạch sẽ và màu trắng, nhưng có dấu hiệu của một sự hiện diện thiếu niên. Một chữ 'T' phát sáng quang bức tường ngay phía trên giường và một chuỗi ánh sáng cổ tích quấn quanh khung giường. Có những bức hình của Taehyung và những gì Jeongguk giả định là những người bạn của y đã đứng lên trên bàn cạnh giường ngủ, cùng với một hộp nhạc và đèn thủy tinh. Tất cả trông rất mềm mại, ngay cả tấm thảm dưới chân hắn, ấm áp và mềm mại bên dưới lớp tất."Thật đẹp," Jeongguk nói, lướt những ngón tay của mình trên tấm chăn lụa. "Rất hợp với anh."Taehyung không nói gì cả, chỉ bước lên để ôm lấy lưng của Jeongguk, đặt cằm lên vai hắn. "Em phù hợp với anh."Jeongguk mỉm cười, nghiêng đầu mình chống lại thái dương của Taehyung. "Mẹ của anh dường như không nghĩ như vậy."Với tiếng gầm gừ, Taehyung áp mặt vào cạnh cổ của Jeongguk. "Bà ấy không có tiếng nói trong cuộc sống của anh.""Anh sẽ ổn với họ ở đây chứ?" Jeongguk hỏi, đột nhiên nghiêm túc, quay lưng lại trong vòng tay của Taehyung để hắn có thể vươn tới và đặt khuôn mặt của y giữa hai lòng bàn tay hắn. "Em sẽ về nếu nó khiến mọi thứ dễ dàng hơn, em không muốn là một điều phiền toái.""Không," Taehyung nhanh chóng nói, kéo Jeongguk gần hơn cho đến khi họ ngực đối ngực. "Em sẽ không đi đâu cả, anh đã nhìn thấy họ một lần trong năm nay, và đó đã là gấp mười lần tệ hơn rồi. Em đang giữ cho anh tỉnh táo."Jeongguk vuốt ngón tay cái của mình qua lớp da mỏng bên dưới đôi mắt của Taehyung, muốn trấn an y càng nhiều càng tốt. Và cách tốt nhất hắn có thể nghĩ là làm điều đó ngay bây giờ bằng cách nghiêng người và hôn thật khẽ vào đôi môi của bạn trai. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, babe."Đôi lông mày của Taehyung nhướn lên một chút, môi cong lên ở hai khóe. "Babe?"Hắn chớp mắt. "Gì ạ?"Cái cười mỉm của Taehyung nở thành nụ cười rạng rỡ. "Không, em đã gọi cho anh là babe."Hắn đã sao?"Em đã ạ?"Một cái gật đầu."Ồ, em, ưm. Như-Như thế ổn chứ ạ?" Jeongguk hỏi, lông mày kéo lên nhau.Tiếng cười dịu dàng mà hắn nhận được giảm đi quả bóng của nỗi lo lắng đang làm nhà ở trong cổ họng của Jeongguk. "Hơn cả ổn. Anh thích nó. Thật sự là rất nhiều."Jeongguk thư giãn nhiều hơn, nhấn đầu mũi hắn chống lại Taehyung. "Tốt rồi. Babe."Họ đứng đó, buông vài nụ hôn và nụ cười trong vài phút tiếp theo, trước khi một người phụ nữ trung niên gõ cửa và để mình vào trong khi Taehyung bảo cô vào. "Bữa tối xong rồi, mấy đứa."Taehyung cười tươi tắn, nhìn vào vai người phụ nữ. "Cảm ơn, Hana. Chúng tôi sẽ xuống ngay."Hana gửi cho họ một cái nháy mắt trước khi khép lại cánh cửa lặng lẽ phía sau cô ấy, và Jeongguk cười. Thật vui khi thấy Taehyung và Sangchul đánh giá cao những người làm việc cho họ, và không coi họ như những nhân viên. Hắn có thể nhận ra Sangchul sẽ bảo vệ những người làm của mình khi Jihee căm ghét họ một cách công khai.Taehyung quay lại hắn với một tiếng thở dài, bàn tay vuốt ve phía trước áo khoác của Jeongguk. "Em đã sẵn sàng đối mặt với sư tử chưa?"Nghe thật đáng sợ, nhưng Jeongguk chỉ cười. "Anh sẽ bảo vệ em chứ?"Nó có nghĩa là một trò đùa, nhưng tia sáng lóe lên trong đôi mắt của Taehyung đã khiến Jeongguk vuốt nhẹ hàm y. "Luôn luôn."Họ đi xuống cầu thang sau một lúc, những ngón tay đan vào nhau, mặc dù Jeongguk đã nhanh nhẹn bước xuống vài bước cuối cùng để có thể giơ tay lên và giúp Taehyung xuống dễ dàng hơn một chút, phần dưới cùng của váy y đủ dài để y có thể đi được. Nhưng tất nhiên, y rất thanh lịch, tuy vậy y vẫn cảm ơn Jeongguk với một nụ hôn trước khi họ bước vào phòng ăn. Bản thân chiếc bàn ăn đã là đẹp, tất cả các món ăn được đặt trong đồ bằng thủy tinh và bạc với những chi tiết phức tạp ở hai bên. Số lượng thức ăn được đặt ra đủ để nuôi một đội quân nhỏ, và đây tiếng réo gọi của bụng Jeongguk.Hắn kéo ra một chiếc ghế cho Taehyung, và giúp y quay lại gần, mỉm cười khi y cảm ơn bằng một bàn tay nhẹ nhàng lên má. Jeongguk ngồi cạnh y và đột nhiên biết ơn vì Taehyung đã dành tuần cuối tuần để dạy cho hắn nghi thức trang trọng cho một buổi lễ trong vài tháng qua.Ngay sau đó, một người đàn ông tham gia vào bàn, cùng với Jihee, người mà Jeongguk giả định là bố của Taehyung. Ông ấy là một người đàn ông khá thấp - chiều cao của Taehyung rõ ràng đã được thừa hưởng từ mẹ - và khá tròn trịa. Tất cả mọi thứ về ông ta trông có vẻ đáng ghét, mái tóc chải ngược về sau trông đến là đau đớn và đã tiêm botex có thể bị nhìn ra rõ ràng trông như nó đã bị thực hiện một bước quá tay, vẻ mặt lạnh băng trong một cái nhìn lãnh đạm."Cậu ta đây sao?"Taehyung đặt tay lên đùi của Jeongguk dưới bàn, cho đầu gối hắn một cái bóp chặt. "Jeongguk, vâng. Đây là cậu ấy, bạn trai con."Bố của Taehyung hừm lúc ông ta ngồi xuống, bật ngón tay để gọi nhân viên và Jeongguk co rúm người."Đừng quá thô lỗ trong nhà ta, Minjun," Sangchul nhún vai khi bước vào phòng. "Con là khách trong nhà ta, và ta đang tìm một cái cớ để ném con ra khỏi đây đấy."Minjun hạ tay xuống với một tiếng kêu nơi cổ họng của ông, lấy khăn ăn và đặt nó lên trên đùi.Bữa tối bắt đầu khá chậm và Jeongguk có thể cảm thấy sự căng thẳng dày lên trong không khí. Nó làm cho mồ hôi bám vào mặt sau của cổ áo hắn."Vậy, Jeongguk, cậu làm nghề gì?" Sangchul hỏi một lần khi ông cắt một miếng thịt bò, quá mềm nên nó gần như rơi khỏi cái nĩa.Jeongguk đặt ly nước xuống, cổ họng đang khô. "Cháu đang học đại học, năm thứ ba ạ.""Và cậu đang học gì thế?""Liệu pháp thể thao ạ."Sangchul nhướn mày. "Ooh, vậy nên cậu sẽ giúp các vận động viên giãn cơ và xoa bóp? Đó có phải là những gì cần làm?"Jeongguk gật đầu, cắt một miếng măng tây khác. Hắn mở miệng để giải thích thêm, nhưng trước khi có thể, hắn bị cắt ngang."Ngành công nghiệp rất khó khăn để bước vào đấy, con trai. Cậu có nghĩ rằng mình có khả năng để làm việc đó?" Minjun nói. Và ông ấy không cần phải nói ra điều đó, nhưng Jeongguk biết ông ta muốn nói gì.Cậu có nghĩ rằng cậu có khả năng làm nó mà không có sự giúp đỡ của Taehyung và tiền bạc?"Cậu ấy hoàn toàn có khả năng," Taehyung quay trở lại mạnh mẽ. "Cậu ấy cũng tuyệt vời khi chơi bóng rổ và làm việc chăm chỉ để giữ được điểm số của mình, trước khi bố nghĩ đến việc nói về điều đó."Jeongguk đến bên dưới bàn để siết chặt đầu gối bạn trai, không muốn y giận."Ta không nghĩ gì về việc này, Taehyung."Jihee lắc đầu, nhấm nháp ly rượu. "Có chuyện gì với con tối nay vậy? Con đang quá hung hăng đấy, chúng ta chỉ muốn biết thêm về chàng trai trẻ này thôi mà."Sangchul thở dài một cách khó chịu. "Có lẽ nếu con không hung hăng tiêu cực như thế, mọi thứ sẽ không khó khăn đến vậy.""Không ai cố hung hăng tiêu cực cả, thưa bố," Minjun cố làm sáng tỏ, nhưng có vẻ yếu ớt. "Chúng con chỉ tò mò về người mà con trai của chúng con đang đưa vào gia đình.""Ý bố là kinh doanh gia đình," Taehyung sửa chữa. "Một doanh nghiệp gia đình mà bố không còn quyền nào nữa."Nĩa của Jihee đụng mạnh vào đĩa. "Điều đó không hoàn toàn đúng, chúng ta-""Không, đó là sự thật, ta không biết ta phải nói với con bao nhiêu lần rằng con không còn quyền nào nữa", Sangchul bổ sung một cách trơn tru. "Vậy, phải. Điều đó hoàn toàn đúng."Sự im lặng bao trùm chiếc bàn ăn gần như là đau đớn và Jeongguk đột nhiên muốn ở bất cứ nơi nào khác ngoài nơi này. Hắn muốn đưa Taehyung ra khỏi đây, chỉ để lại hắn để ngăn y khỏi bị làm phiền. Bởi càng hung dữ như Taehyung, phải mất rất nhiều để khiến y thực sự tức giận, và hắn có thể thấy với một cái nhìn nhanh đến bạn trai của hắn rằng khuôn mặt của y đã bắt đầu chuyển một chút đỏ dưới lớp trang điểm của y."Vậy, Jeongguk," Minjun nói lên và cả Taehyung và Sangchul thở dài. "Những hình xăm này khá thú vị. Liệu đó có phải mục đích của cậu để trông thật khó gần? Cậu có lo lắng về xã hội không?"Jeongguk chớp mắt và Taehyung chửi rủa."Thế đấy, đúng vậy. Chúng con sẽ đi con mẹ nó khỏi đây," Taehyung giận dữ, đứng bật lên khỏi bàn. "Con xin lỗi, ông nội, con không thể-"Sangchul đứng dậy nhanh chóng, lắc đầu. "Ta xin lỗi, cháu yêu, ta thực sự không có ý tưởng rằng chúng sẽ đến. Chúng sẽ đi ngay bây giờ."Jihee thở hổn hển trong khi Minjun chế giễu. "Bố, chúng con vẫn đang ăn mà.""Cuốn xéo tất cả mà đi đi." Sangchul quay lại với một vài người phụ nữ đang đứng ở rìa. "Chuẩn bị cho chúng một ít túi cho chó, được chứ, các bạn thân mến của ta?"Jihee đứng đó, quăng khăn ăn xuống. "Không cần đâu ạ. Chúng con sẽ đi. Thành thật đó, thưa bố, xin hãy cân nhắc ...""Ta không phải là bố của cô, Jihee, và ta không ước trở thành thế, giờ thì làm ơn đi cho," Sangchul bác bỏ.Taehyung giúp Jeongguk ra khỏi chỗ ngồi của mình, và Jeongguk nhanh chóng lấy túi xách của Taehyung, muốn ra khỏi chỗ đó nhanh nhất và lặng lẽ nhất có thể trước khi có chuyện gì khác xảy ra."Cảm ơn vì đã đón chào chúng con, ông nội. Con xin lỗi vì buổi tối đã bị hủy hoại."Sangchul kéo Taehyung xuống hôn từng má y. "Một lần nữa," ông đảm bảo, trước khi kéo Jeongguk ra với một nụ cười. "Ta mong muốn được gặp cậu nhiều hơn, Jeongguk. Cậu là một chàng trai trẻ đáng yêu."Jeongguk tự hài lòng từ bên trong, dựa vào nụ hôn hắn cũng được nhận. "Thật hân hạnh khi được gặp ông, thưa ông Kim."Với điều đó, Taehyung nắm lấy tay của hắn và họ rời khỏi đó mà không chia tay bố mẹ của Taehyung. Jeongguk cảm thấy áy náy và lo lắng, tập trung vào cái tay nắm tay quá chặt và cách mà hàm của Taehyung bị uốn cong quá chặt đến nỗi những dây chằng trên cổ y lộ ra qua làn da của y.Jeongguk chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bạn trai của mình, nhấn những nụ hôn dọc theo bắp tay y khi họ bước vào xe, muốn làm dịu y càng nhiều càng tốt.Một khi cả hai đã ở trong xe và cách xa căn nhà, Jeongguk đến gần và đặt tay lên người bạn trai của mình, đang cuộn tròn quanh tay lái với khớp gối của y hẳn đã bị chuột rút rồi."Này," hắn cố gắng nhẹ nhàng, và Taehyung thốt lên."Làm thế quái nào mà họ dám thế. Làm thế con mẹ nào mà họ dám nghĩ rằng họ có cái quyền để nói bất cứ điều gì về em," Y cáu kỉnh, đánh bồm bộp bàn tay của y vào tay lái. "Fuck họ, họ chết tiệt-""Daddy."Vai của Taehyung hơi chùng xuống, nắm chặt lấy bánh lái. "Anh xin lỗi, Jeongguk, anh xin lỗi vì em đã phải chịu đựng những điều đó. Anh xin lỗi vì em thậm chí đã phải gặp họ, anh không có ý định để họ gặp em."Jeongguk biết rằng hắn nên tức giận, có thể buồn bã với những nhận xét về sự lựa chọn nghề nghiệp và hình xăm của hắn, nhưng hắn chỉ. Không phải. Nó thật kì lạ. Giờ này năm ngoái, hắn đã không nghĩ gì ngoài những nhận xét đó, có thể đã cố gắng che giấu bản thân mình - đây không phải là lần đầu tiên. Nhưng hắn không quan tâm."Em không sao," Jeongguk thành thật, một nụ cười thậm chí còn kéo lên môi. "Họ có thể nói những gì họ muốn về em, nhưng tất cả những gì họ nhìn thấy là vẻ bề ngoài, đúng không? Ai quan tâm đến những gì mọi người nghĩ khi họ không biết về con người anh. Đó không phải là những gì anh dạy em sao?"Vẻ mặt của Taehyung dần thả lỏng, mất đi cái cau mày sắc nét đã khiến khuôn mặt y sệt lại. Dường như y không thể tin vào những gì mình đang nghe. "Đó quả là những gì anh đã cố gắng dạy em.""Chính xác," hắn gật đầu. "Vậy nên em không bận tâm đâu."Taehyung nhìn chằm chằm hắn trong giây lát, trước khi y tập trung lại trên con đường. "Anh vẫn thấy giận, anh sẽ tức giận với bất cứ ai nói những điều mà không phải điều tốt đẹp về baby boy của anh."Jeongguk mỉm cười, không thể phủ nhận lời y nói, bởi vì hắn sẽ hoàn toàn giống như thế. "Được ạ."
- - -
Đó sẽ là buổi hẹn tồi tệ nhất từ trước đến nay.Jeongguk quá non nớt cho chuyện này, quá thiếu kinh nghiệm, quá kém chuẩn bị trong lĩnh vực hẹn hò. Mọi nơi hắn cố gọi để đặt bàn đều đã bị đặt trước hết, sự báo trước quá gấp, thưa ngài. Hắn đã suýt bị cám dỗ để nói ra tên Taehyung, nhưng quyết định rằng đây là buổi hẹn của hắn, hắn muốn tất cả mọi thứ đến từ mình.Và đó là khi nó thức tỉnh hắn. Hắn không nên cố gắng gây ấn tượng với Taehyung với những thứ hắn không có kinh nghiệm, những điều hắn không quen thuộc. Jeongguk nên cho Taehyung một buổi hẹn đậm chất hắn và không cố gắng để trở thành cái gì đó hắn không phải.đến: daddyăn mặc giản dị và thoải máiđón anh @ (at: lúc) 7xxxtừ: daddy
a đã biết stud, hẹn e sau x
Hắn vẫn còn vài tiếng đồng hồ, và hắn đã dành nó để chạy qua kế hoạch của mình và tạo kiểu cho mái tóc. Chắc chắn hắn sẽ chỉ là hắn thôi, nhưng ít nhất hắn cũng có thể trông đẹp. Hắn muốn được trông tự nhiên nhất có thể, nhưng vẫn phải đẹp.Vì vậy, hắn bỏ qua một trong nhiều bộ âu phục mình hiện đã có trong tủ quần áo và thay vào đó lấy ra một chiếc quần jeans đơn giản và một chiếc áo sơ mi, kết hợp với chiếc áo khoác da đáng tin cậy của mình đã được vận nhiều ngày. Giờ đã vào xuân, hắn sẽ không thể mặc nó lâu hơn được nữa, vì thế hắn cần phải tận dụng nó càng nhiều càng tốt cho đến khi mùa thu trở lại.Vào lúc sáu giờ ba mươi, hắn đặt Uber và đến chỗ của Taehyung, mặc dù hắn luôn luôn thận trọng và dừng ở cách đó một tòa nhà, bởi vì ngay cả khi người ta đã biết nơi Taehyung sống, hắn vẫn không muốn tạo thêm sự chú ý.Jeongguk nhìn chằm chằm xuống đóa tử đinh hương đang rủ xuống trong tay - từ cái cầm chặt chẽ, hồi hộp mà hắn đã giữ trên cả quãng đường đi - hắn đã mua nó sau khi Taehyung ca ngợi về loại nước hoa thơm mùi hoa tử đinh hương mới của mình, và sau vài phi vụ nghiên cứu, hắn phát hiện đa số dầu tắm và nước xịt cơ thể của y đều thơm mùi hoa tử đinh hương. Nó không nhiều, không có gì phô trương, chỉ là một bó hoa đơn giản mà không có vẻ thái quá và vẫn cho thấy vẻ đẹp tinh tế của nó.Đến hiện tại, Jeongguk đã có chìa khoá riêng của nhà Taehyung, và gần như theo bản năng, hắn đi vào trong. Tuy nhiên, khựng người khi chiếc chìa khóa treo móc khóa hình Bart Simpson của hắn đập thành tiếng leng keng. Với một cái lắc đầu, hắn nhét chìa về túi quần, miết đi bất kỳ nếp nhăn nào trên áo sơ mi và bấm chuông cửa, âm thanh của Cash và Crystal sủa lại phía sau khiến hắn mỉm cười.Hắn hy vọng chúng không để tâm đến việc Jeongguk ăn cắp daddy của chúng tối nay.Taehyung cũng là daddy của hắn mà.Không đến ba mươi giây thì cánh cửa mở ra và Taehyung đứng đó với tất cả vẻ đẹp của y, mặc lên hai phần của bộ trang phục ôm lấy vóc dáng của y và phơi bày phần bụng chắc khỏe - nhưng thật mịn màng - mà y đã rất chăm chỉ rèn luyện để có được.Miệng Jeongguk khô không khốc."Này, đẹp trai," Taehyung chào đón, đẩy hông và đầu về một bên, đôi mắt đeo áp tròng màu nâu đỏ của y thu hút sự chú ý đến lớp trang điểm của y. "Chúng dành cho anh à?" Y hỏi với một cái gật đầu với những bông hoa.Nó đưa hắn trở về hiện thực, chớp mắt xuống bó hoa đang bị nắm chặt chẽ trong tay của mình - những nhánh cây tội nghiệp -nhiều khuôn mặt nở rộ sắc tím cùng nhìn chằm chằm vào hắn. "Uh, vâng, chúng là dành cho anh."Nụ cười của Taehyung là một cái gì đó siêu việt, cái nhìn thoả mãn trên khuôn mặt của y khi Jeongguk giơ đóa hoa lên, nhìn y khẽ hít mũi. Hỡi Thượng đế, hắn mong muốn hắn có thể tạm dừng khoảnh khắc này để hắn có thể chụp một bức ảnh, mặc dù hắn sẽ phải giải quyết vấn đề tinh thần của mình trước."Chúng rất xinh đẹp và đáng yêu, làm sao mà em biết đó là loài anh thích?""Bởi vì anh cũng thơm như chúng vậy."Đôi lông mày của Taehyung nhấc lên. "Em để ý mùi hương của anh?"Jeongguk nhanh gật đầu, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi mà không có hoa để giữ. "Em yêu mùi hương của anh."Có một khoảng im lặng trước khi Taehyung bước qua ngưỡng cửa để cúi đầu và hôn lên môi của Jeongguk, chỉ là một thứ gì đó mềm mại nhưng đủ lâu để trái tim của Jeongguk phải lắp bắp, những ngón tay hắn ngứa ngáy muốn được cuộn quanh làn da trần trên ngực Taehyung. Nhưng Taehyung tách ra quá sớm bằng một nụ hôn trên đầu của Jeongguk và một nụ cười nhẹ nhàng trên môi."Hãy vào trong một phút trong khi anh để chúng vào nước và lấy áo khoác của anh."Jeongguk nghe theo, bước vào trong và đóng lại cánh cửa sau lưng. Hắn dành vài phút ngồi trên sàn, nựng khuôn mặt luôn chảy nước dãi của Cash và bộ cánh màu tím và xanh da trời mới nhuộm của Crystal, không để ý đến đám lông dính vào quần denim của hắn. Hắn yêu thích những chú chó này như thể chúng cũng là của hắn, và hắn thích nghĩ rằng chúng cũng yêu mến mình, diễn ra theo cái cách mà chúng càng ngày càng trở nên nhiệt tình hơn bất cứ khi nào hắn tới chơi.Cash sắp sửa đẩy ngã hắn với trọng lượng của chú nhóc đúng lúc mà Taehyung trở lại, đã mặc áo khoác cũng như đôi bốt trông thật thoải mái. Đó là một điều tốt, bởi vì có lẽ họ sẽ đi bộ kha khá nhiều tối nay, bởi lẽ nếu hắn đang thực tế, thì họ sẽ bắt xe buýt và tàu điện ngầm."Anh sẵn sàng chưa?"Taehyung gật đầu, lấy ví của mình từ trên bàn và trượt nó qua vai y khi Jeongguk đứng dậy và tự phủi bụi trên người mình. "Khi em cũng đã sẵn sàng, baby."Jeongguk cười, chìa tay ra để Taehyung có thể dễ dàng bắt lấy, những ngón tay cả hai đan vào nhau, lòng bàn tay chai sần của hắn chạm phải làn da thật ẩm, mềm mại. Hắn hướng Taehyung ra ngoài, cảm thấy sự phấn khích và dây thần kinh bắt đầu càng ngày càng gia tăng khi người đàn ông khóa cửa."Chúng ta sẽ lấy một trong những chiếc xe chứ?" Y hỏi một khi mã bảo mật đã bật và cửa bị khóa chặt.Jeongguk lắc đầu. "Như vậy được chứ ạ?"Taehyung mỉm cười, dễ dàng sóng bước bên cạnh hắn. "Anh hạnh phúc với bất cứ điều gì, sweetheart."Ôi Thánh thần ơi, hắn thực sự hy vọng như vậy."Vậy, anh có nhận được gợi ý nào về những gì chúng ta sẽ làm tối nay không, ngài Jeon?"Họ đã đi bộ vài phút, may mắn là phố xá đã không quá đông đúc, có nghĩa là có ít cơ hội để Taehyung bị nhận ra, đặc biệt là với sự giúp đỡ bổ sung của một số con đường vòng mà Jeongguk thường xuyên chạy quanh thành phố và rời xa sự tắc nghẽn toàn người với người."Chỉ đừng đặt kỳ vọng của anh quá cao thôi. Nó không có gì tuyệt lắm, chỉ là một buổi tối thư giãn. Em hy vọng nó sẽ ổn."Taehyung mỉm cười, vươn người qua để quấn bàn tay đang để không của mình quanh khuỷu tay của Jeongguk. "Một tối thư giãn nghe hoàn hảo đấy."Và cuộc phiêu lưu của họ thực sự bắt đầu khi Jeongguk mua cho họ một cặp vé tàu, đưa Taehyung sâu hơn dưới lòng đất và không thể ngăn mình khỏi mỉm cười khi Taehyung phải cọ mũi của y bởi thứ mùi khó chịu và bốc mùi của bia. Khi đoàn tàu đến, chỉ còn lại vài ghế, nên Jeongguk để Taehyung ngồi ghế và hắn thì đứng trước mặt y. Nhưng Taehyung khăng khăng đòi đứng cùng nhau, ở gần cửa để họ có thể bỏ qua sự xáo trộn của đám cá mòi - Jeongguk thích gọi nó như vậy - khi cả hai đến điểm dừng của họ."Anh không thể nhớ lần cuối cùng mình đi tàu điện ngầm nữa", Taehyung nói với hắn, nép gần lại, tay y ở thanh cầm phía trên, trong khi Jeongguk nắm lấy eo Taehyung để giải phóng không gian cho những hành khách xung quanh.Phải rồi. Đó hoàn toàn là lý do duy nhất."Vẫn tệ như anh nhớ chứ?" Jeongguk cười ngớ ngẩn, má nghỉ trước ngực của Taehyung, đầu nghiêng lại để nhìn y.Mũi của Taehyung co giật, mắt quét qua các ảnh quảng cáo phía trên họ trước khi ánh nhìn của y gặp Jeongguk. "Tệ hơn."Họ không nói gì nhiều suốt phần còn lại của chuyến đi, nhưng Jeongguk không quan tâm, cằm trên vai của Taehyung khi hắn quan sát quang cảnh vụt qua bởi mỗi khi họ nổi lên từ đường hầm, bầu trời có một màu mạch nha của sắc hồng và tím. Mỗi lần tàu dừng lại, hắn và Taehyung xen vào nhau, Jeongguk nhẹ nhàng ép y vào một trong những rào chắn bằng kính và che chở cho y bằng cơ thể của mình trong khi Taehyung xoa lên tóc hắn hoặc chà xát giữa hai cánh tay. Đôi khi, người ta sẽ ném qua cái nhìn chằm chằm đủ lâu và Taehyung sẽ chôn mặt vào vai của Jeongguk, điều này làm hắn mất cảnh giác, bởi vì hắn chưa từng thấy Taehyung giấu mình khỏi bị nhận ra."Tại sao anh phải trốn?" Hắn hỏi một cách tò mò, môi ép vào tai anh bạn trai."Nay là đêm của chúng ta, anh không muốn bị người khác làm phiền."Fuck.Lồng ngực của Jeongguk gần như nhận lấy một cơn co thắt khó chịu, nhưng theo một cách tốt nhất có thể và hắn chỉ ấn chặt đầu mũi vào tai của Taehyung, nước hoa mùi tử đinh hương chỉ làm cho trái tim hắn càng tan nát rõ ràng hơn.Cuối cùng, họ dừng lại, và Jeongguk quấn chặt quanh eo của Taehyung, không muốn đánh mất y trong đám đông - những hành khách trên tàu có thể rất tàn nhẫn - và hướng dẫn y trở ra càng nhanh và cẩn thận càng tốt, đảm bảo giữ cho túi của Taehyung vắt giữa cơ thể hai người, bởi vì Jeongguk đã từng để đồ đạc của mình bị chèn ép mà không nhận ra quá nhiều lần trên tàu rồi, và chúng thì chỉ toàn đồ rẻ mạt.Hắn giữ Taehyung rất gần, chia sẻ sức nóng cơ thể của mình để cùng đấu với cơn gió mát tiếp tục đánh vào khuôn mặt của cả hai khi họ di chuyển vào trung tâm thành phố. Khi họ đến điểm đích của Jeongguk, cả hai đã có một cuộc hành trình ngắn, nhưng không có gì quá vất vả. Trước đó, hắn đã dừng lại ở cửa hàng tiện lợi gần nhất và mua một túi sáu lon bia yêu thích của mình, rẻ và vui, bắn cho Taehyung một nụ cười bất cứ khi nào y cho hắn một cái nhìn nho nhỏ, tò mò.Nó thực sự không có gì ngoạn mục, không phức tạp phải được tạo ra bởi nhiều ánh nến và tấm chăn dã ngoại. Không có biểu ngữ, không có dàn nhạc nào sẵn sàng để chơi các bản giao hưởng của Beethoven. Chỉ cần một cái gì đó thật đơn giản và rất Jeongguk.Họ đi bộ trên một con đường bụi bặm và hướng tới một tòa nhà đang xây dở vô cùng cũ kĩ, thiết bị xây dựng đã bị bỏ lại và già đi, nằm rải rác xung quanh công trình được dựng nửa vời. Nó ở xa thành phố, không phải kiểu rùng rợn, nhưng đủ để có được một tầm nhìn tuyệt đẹp và tránh khỏi những tiếng ồn ào. Đây là nơi Jeongguk tìm thấy cách đây vài năm, năm đầu tiên ở Seoul, đi dạo và bằng cách nào đó đã vấp ngã ở nơi này. Đến giờ hắn vẫn tới đây thường xuyên, bất cứ khi nào hắn cần một lời nhắc nhở rằng thế giới này thật rộng lớn và bất cứ vấn đề gì hắn đang gặp phải lúc này sẽ không có ở đó mãi mãi được.Đó là một bức tường dốc, và Jeongguk đã lấy bia, nhét mấy lon vào áo khoác của hắn để có thể tự vươn mình lên trên tường, nền móng nứt vỡ đằng sau đủ an toàn để tránh bị ngã xuống. Hắn đưa tay cho Taehyung sau khi y ném chiếc ví của mình lên và giúp y leo lên, chắc chắn rằng chỗ bên cạnh hắn được phủi sạch bụi để Taehyung không bị bẩn."Wow," Taehyung thở ra, khi cả hai đều thoải mái ngồi xuống, đối mặt với thành phố và nhìn ra Seoul."Đẹp, phải không ạ? Đây là chỗ yêu thích của em."Taehyung cười khẽ, nín thở và ấm áp. "Thật sự rất đẹp."Jeongguk mỉm cười, lấy những lon bia ra khỏi áo khoác của hắn mà không dời mắt khỏi quang cảnh phía trước và gậy hai trong số các lon mở nắp, rồi đưa cho anh bạn trai của hắn. "Em đến đây bất cứ khi nào em cảm thấy nhớ nhà. Hơi ngớ ngẩn, nhưng em tưởng tượng rằng mình có thể nhìn thấy tất cả con đường về tới Busan. Giống như nếu em chăm chú hơn, em có thể nhìn thấy nhà của em và bố mẹ em qua các ô cửa nhà bếp."Taehyung nhìn hắn khi y nhấm nháp lon bia của mình, ánh mắt phát ra nhiệt lan theo sườn mặt hắn. "Em có nhớ nhà nhiều không?""Em đã từng. Dạo gần đây thì hết rồi.""Oh?"Jeongguk gật đầu, quay lại để bắt gặp ánh nhìn của Taehyung. Hắn hít một hơi thật sâu vào mũi. "Em đã không cảm thấy nhớ nhà trong nhiều tháng nay."Ẩn ý trong những câu chữ của hắn hẳn đã tỏ bày đủ lớn, vì toàn bộ biểu cảm của Taehyung trở nên thật dịu dàng khi y tìm đến khuôn mặt của Jeongguk, và khi y nói, chẳng có gì ngoài một tiếng thì thầm. "Vậy sao?"Hắn mỉm cười. "Vâng." Jeongguk cúi đầu, vỗ nhẹ vào miếng nhôm trên nắp lon bia. "Em đã tìm được nhà mới rồi."Sự im lặng trong giây lát trước khi Taehyung nghiêng cằm của Jeongguk, mắt nhắm lại. "Anh cũng vậy."Những ngọn lửa thoải mái liếm láp phía trong lồng ngực của Jeongguk, làm hắn ấm lên. Đây không phải là một buổi hẹn quá tuyệt vời, ngoạn mục, nhưng nơi này thực sự đặc biệt đối với Jeongguk. Nơi này rất có ý nghĩa với hắn và hắn muốn chia sẻ nó với Taehyung, muốn y là một phần của nó. Không có miếng bánh với mảnh vàng thực sự nào trên nó. Nhưng thay vào đó là một mảnh của Jeongguk.Taehyung kết thúc bằng việc lùi sâu về phía bức tường và nền móng để y có thể ngồi đằng sau Jeongguk, đôi chân dài quàng hai bên hông hắn (giống như hai giấu ngoặc đơn) và hơi ấm xếp dọc trên lưng hắn khi hắn được khuyến khích lùi về phía sau. Tầm nhìn về thành phố của họ chuyển hướng đến các vì sao, càng lấp lánh hơn khi những đám mây khuất dạng."Cảm ơn em vì đã đưa anh đến đây, baby," Taehyung lên tiếng sau một khoảng im lặng dễ chịu, ngả người về sau trên hai tay, mắt dõi xuống nơi thành phố. "Anh hiểu nơi này rõ ràng có ý nghĩa rất nhiều đối với em. Anh rất vinh hạnh bởi em đang để anh ở đây."Jeongguk mỉm cười, hai tay nhàn rỗi chà xát lên xuống hai bên đùi của Taehyung. "Anh có ý nghĩa rất nhiều với em, hyung. Và em đã muốn cho anh thấy nơi này trong trường hợp anh cần một nơi yên tĩnh nào đó, có lẽ là một nơi để giải thoát. Nó thực sự đã giúp em rất nhiều trong quá khứ."Taehyung ấn môi lên đỉnh đầu của Jeongguk, đôi môi vừa nghỉ ngơi đúng chỗ. Thật kỳ lạ khi Jeongguk biết những gì y muốn nói mà không cần dụng đến những từ ngữ thật sự, biết rằng Taehyung đã âm thầm cảm ơn hắn, rằng hắn cũng có ý nghĩa đối với y. Đó là một cảm giác tốt đẹp. Một cảm giác thực sự tuyệt vời, biết những gì người kia nói mà không cần họ phải cất tiếng, hoặc thậm chí không cần phải nhìn thấy vẻ mặt của họ.Đó là ...Đó là tình yêu chăng?- - -
"Em sẽ ngất ra đấy mất."Taehyung tặc lưỡi cùng lúc nhấn lên chuông cửa, cho eo của Jeongguk một cái siết chặt. "Em sẽ không ngất đâu, peach."Jeongguk gật đầu, nới lỏng cổ áo sơ mi của mình. "Em sẽ làm thế, em sẽ ngất ra đấy.""Vậy thì em sẽ đánh rơi chai rượu.""Tae," hắn rên rỉ, mặc dù nắm tay của hắn càng khít chặt quanh chai. "Nếu ông không thích em thì sao?"Taehyung luồn tay đến phía sau chiếc áo blazer của hắn để y có thể xoa lưng cho Jeongguk. "Ông đã quý em sẵn rồi. Ông là người muốn gặp em, sweetheart. Hãy nhớ điều đó."Jeongguk thở ra một hơi lẩy bẩy. "Điều gì sẽ xảy ra nếu ông chỉ muốn cho em biết em tệ hại đến thế nào và ..." Câu nói của hắn bị cắt ngang khi cánh cửa đột nhiên mở ra và Jeongguk đã hạ xuống trong một cái cúi chào, rượu vang mở ra. "Rất vui được gặp ông, thưa ông Kim."Hắn đứng dậy chậm rãi khi hắn cảm nhận Taehyung căng thẳng bên cạnh, liếc nhìn bạn trai của hắn trước khi nhìn vào cửa, và hắn ngay lập tức giống vậy.Bởi vì đó không phải là ông nội của Taehyung.Nhưng là mẹ của y thay vào đó."Mẹ đang làm gì ở đây?" Taehyung hỏi, giọng sắc bén với cái cắn.Người phụ nữ ở cửa mỉm cười, trông giống Taehyung nhưng đồng thời cũng hoàn toàn khác biệt. Nó không làm cho trái tim của Jeongguk chao đảo, mà chìm sâu vào ruột hắn. "Đừng có thô lỗ, Taehyung à, ông ấy là bố của bố con trước khi là ông nội của con." Đôi mắt của bà chuyển sang Jeongguk, và cái nhìn của sự chán ghét. "Bên cạnh đó, ông nội của con đã đề cập đến việc con mang...người bạn nhỏ của mình tới ăn tối và chúng ta rất muốn gặp cậu ấy.""Cậu ấy là bạn trai của con, thưa mẹ. Tốt hơn hết mẹ nên nhớ điều đó."Jeongguk nép mình vào bên cạnh Taehyung, và ngay cả trong tình huống căng thẳng này, nó vẫn làm cho hắn có một chút ngượng ngùng khi nghe Taehyung gọi hắn là bạn trai của y.Hắn vẫn biết cách cư xử, vì vậy hắn cúi đầu. "Rất vui được gặp cô, thưa cô Kim."Mẹ của Taehyung mở miệng một lần nữa, nhưng Taehyung đã không để bà ấy bắt đầu. "Ông nội!" Y gọi và kéo Jeongguk đến gần hơn để y có thể hướng hắn vào trong, đi qua người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào với một nụ cười giả tạo.Trong một lát đó, một người đàn ông với mái tóc xanh da trời lạnh và một chiếc áo bằng vàng satin cùng chiếc quần jeans pin bị tước bước xuống cầu thang. Kim Sangchul, một trong những nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới, đã thành lập công ty riêng của mình khi mới 25 tuổi. Quả thật là một người đàn ông đáng ngưỡng mộ, Taehyung đã kể cho hắn nghe vô số những câu chuyện tuyệt vời về chuyện ông bà của ông là những người nông dân ở Daegu và không thể nào cho Sangchul đến trường. Vì vậy, ông đã ở nhà và giúp đỡ họ bằng việc may vá quần áo cho mẹ đem đi bán, và đó là nguồn cội để ngọn lửa bùng cháy."Cậu bé đáng yêu của ta," Sangchul thầm thì, vội vã chạy xuống vài bước cuối cùng để đến gặp bọn họ, vòng tay quang đôi vai của Taehyung, mặc dù nó hơi căng, với đôi chân tuyệt đẹp mà Taehyung hẳn đã thừa hưởng từ ông. "Con trông thật tuyệt."Jeongguk không thể đồng ý hơn được nữa."Ồ, thánh thần ơi," Sangchul thở hổn hển, chuyển sang chú ý tới Jeongguk, nhìn hắn. "Không phải cậu ấy là một con người thật xinh đẹp sao."Gì cơ.Taehyung gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. "Cậu ấy rất tuyệt vời."Jeongguk không thể tin rằng hai người họ đang nói về hắn."Cậu ấy là cả một tác phẩm nghệ thuật", Sangchul nói, bắt lấy tay của Jeongguk và quay người hắn thật chậm. "Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc làm người mẫu chưa?""Cháu-cháu-""Ồ, đó là rượu cho ta sao?"Jeongguk chớp mắt khi hắn quay người trở lại, bị lấn át khi hắn liếc xuống chai trong tay. "Uh, vâng, vâng! Tae - ý cháu là Taehyung-ssi đã nói đó là chai rượu yêu thích của ông."Sangchul thở dài lúng túng, nhận lấy chai rượu, nhìn nhãn. "Cứ gọi ta là kẻ dễ dàng đi, nhưng không có gì đánh lại một chai chardonnay thật chết tiệt ngon."Jeongguk muốn tắt thở vì cười."Bố, bố không nên dùng thứ ngôn ngữ đó," mẹ của Taehyung mỉm cười khi bước vào vòng tròn, nhăn mũi khi nhìn thấy nhãn rượu. "Nó không trang nhã."Toàn bộ sự thay đổi của Sangchul, cái nhìn của sự kính nể chuyển ngay thành một điều gì đáng ghê tởm. "Tại sao cô lại ở đây, Jihee?"Khuôn mặt Jihee co giật vì nỗ lực giữ cho nụ cười ở trên khuôn mặt. "Dĩ nhiên là để thăm bố rồi,"Sangchul hừm, nhìn bà ta. "Rất đáng tranh cãi đấy. Và cô nghĩ mình được phép trả lời khách đến cửa nhà của ta sao?""Người giúp việc của bố đã dành -""Xin đừng gọi họ là giúp việc, được chứ? Nó ... không trang nhã."Taehyung không cố gắng hết sức để dập tắt cười của y, phần lớn do sự không hài lòng của mẹ y, quấn tay của y vào của Jeongguk. "Có ổn không nếu con đưa Jeongguk tham quan một chuyến trong khi chờ đợi bữa tối?""Tất nhiên, dĩ nhiên! Jeongguk, ta thực sự hy vọng cậu thích nơi này," Sangchul nói.Gật đầu. "Nó rất đáng yêu ạ. Ông có một ngôi nhà rất đẹp."Sangchul cong người một cách quý mến, tay đặt nơi trái tim ông. "Ta đã yêu cậu mất rồi."Jeongguk không thể không cười, bởi vì nếu có một người hắn muốn được công nhận, đó chính là ông nội của Taehyung. Hắn không quan tâm nhiều đến đánh giá của bố mẹ y - đã có một ý tưởng khá rõ về những gì họ nghĩ về hắn - nhưng Sangchul thì hắn rất coi trọng.Với một cái cúi chào cuối cùng, Taehyung cầm tay của Jeongguk và đưa hắn đi qua ngôi nhà, đó là một tòa lâu đài - và cho hắn thấy tất cả các phòng khác nhau và giải thích một số tác phẩm nghệ thuật treo trên tường. Tác phẩm yêu thích của Jeongguk, hai tay xuống, là hình ảnh của Taehyung, trải rộng để chiếm hơn một nửa bức tường, rõ ràng từ một buổi chụp ảnh, hoàn toàn khỏa thân, nhưng rất trang nhã, chân cúi xuống để che giấu phần lớn thân thể, ngoại trừ khuôn mặt của y, tất cả đều trong quy mô của màu đen và xám.Hắn muốn nó cho căn hộ của mình. Nó thật lộng lẫy."Đây là phòng của anh, anh đã dành phần lớn thời gian lớn lên ở đây", Taehyung giới thiệu khi họ bước vào phòng khác khi cả hai lên lầu. Nó không trông giống như một căn phòng ngủ thời thơ ấu điển hình của bạn, mọi thứ sạch sẽ và màu trắng, nhưng có dấu hiệu của một sự hiện diện thiếu niên. Một chữ 'T' phát sáng quang bức tường ngay phía trên giường và một chuỗi ánh sáng cổ tích quấn quanh khung giường. Có những bức hình của Taehyung và những gì Jeongguk giả định là những người bạn của y đã đứng lên trên bàn cạnh giường ngủ, cùng với một hộp nhạc và đèn thủy tinh. Tất cả trông rất mềm mại, ngay cả tấm thảm dưới chân hắn, ấm áp và mềm mại bên dưới lớp tất."Thật đẹp," Jeongguk nói, lướt những ngón tay của mình trên tấm chăn lụa. "Rất hợp với anh."Taehyung không nói gì cả, chỉ bước lên để ôm lấy lưng của Jeongguk, đặt cằm lên vai hắn. "Em phù hợp với anh."Jeongguk mỉm cười, nghiêng đầu mình chống lại thái dương của Taehyung. "Mẹ của anh dường như không nghĩ như vậy."Với tiếng gầm gừ, Taehyung áp mặt vào cạnh cổ của Jeongguk. "Bà ấy không có tiếng nói trong cuộc sống của anh.""Anh sẽ ổn với họ ở đây chứ?" Jeongguk hỏi, đột nhiên nghiêm túc, quay lưng lại trong vòng tay của Taehyung để hắn có thể vươn tới và đặt khuôn mặt của y giữa hai lòng bàn tay hắn. "Em sẽ về nếu nó khiến mọi thứ dễ dàng hơn, em không muốn là một điều phiền toái.""Không," Taehyung nhanh chóng nói, kéo Jeongguk gần hơn cho đến khi họ ngực đối ngực. "Em sẽ không đi đâu cả, anh đã nhìn thấy họ một lần trong năm nay, và đó đã là gấp mười lần tệ hơn rồi. Em đang giữ cho anh tỉnh táo."Jeongguk vuốt ngón tay cái của mình qua lớp da mỏng bên dưới đôi mắt của Taehyung, muốn trấn an y càng nhiều càng tốt. Và cách tốt nhất hắn có thể nghĩ là làm điều đó ngay bây giờ bằng cách nghiêng người và hôn thật khẽ vào đôi môi của bạn trai. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, babe."Đôi lông mày của Taehyung nhướn lên một chút, môi cong lên ở hai khóe. "Babe?"Hắn chớp mắt. "Gì ạ?"Cái cười mỉm của Taehyung nở thành nụ cười rạng rỡ. "Không, em đã gọi cho anh là babe."Hắn đã sao?"Em đã ạ?"Một cái gật đầu."Ồ, em, ưm. Như-Như thế ổn chứ ạ?" Jeongguk hỏi, lông mày kéo lên nhau.Tiếng cười dịu dàng mà hắn nhận được giảm đi quả bóng của nỗi lo lắng đang làm nhà ở trong cổ họng của Jeongguk. "Hơn cả ổn. Anh thích nó. Thật sự là rất nhiều."Jeongguk thư giãn nhiều hơn, nhấn đầu mũi hắn chống lại Taehyung. "Tốt rồi. Babe."Họ đứng đó, buông vài nụ hôn và nụ cười trong vài phút tiếp theo, trước khi một người phụ nữ trung niên gõ cửa và để mình vào trong khi Taehyung bảo cô vào. "Bữa tối xong rồi, mấy đứa."Taehyung cười tươi tắn, nhìn vào vai người phụ nữ. "Cảm ơn, Hana. Chúng tôi sẽ xuống ngay."Hana gửi cho họ một cái nháy mắt trước khi khép lại cánh cửa lặng lẽ phía sau cô ấy, và Jeongguk cười. Thật vui khi thấy Taehyung và Sangchul đánh giá cao những người làm việc cho họ, và không coi họ như những nhân viên. Hắn có thể nhận ra Sangchul sẽ bảo vệ những người làm của mình khi Jihee căm ghét họ một cách công khai.Taehyung quay lại hắn với một tiếng thở dài, bàn tay vuốt ve phía trước áo khoác của Jeongguk. "Em đã sẵn sàng đối mặt với sư tử chưa?"Nghe thật đáng sợ, nhưng Jeongguk chỉ cười. "Anh sẽ bảo vệ em chứ?"Nó có nghĩa là một trò đùa, nhưng tia sáng lóe lên trong đôi mắt của Taehyung đã khiến Jeongguk vuốt nhẹ hàm y. "Luôn luôn."Họ đi xuống cầu thang sau một lúc, những ngón tay đan vào nhau, mặc dù Jeongguk đã nhanh nhẹn bước xuống vài bước cuối cùng để có thể giơ tay lên và giúp Taehyung xuống dễ dàng hơn một chút, phần dưới cùng của váy y đủ dài để y có thể đi được. Nhưng tất nhiên, y rất thanh lịch, tuy vậy y vẫn cảm ơn Jeongguk với một nụ hôn trước khi họ bước vào phòng ăn. Bản thân chiếc bàn ăn đã là đẹp, tất cả các món ăn được đặt trong đồ bằng thủy tinh và bạc với những chi tiết phức tạp ở hai bên. Số lượng thức ăn được đặt ra đủ để nuôi một đội quân nhỏ, và đây tiếng réo gọi của bụng Jeongguk.Hắn kéo ra một chiếc ghế cho Taehyung, và giúp y quay lại gần, mỉm cười khi y cảm ơn bằng một bàn tay nhẹ nhàng lên má. Jeongguk ngồi cạnh y và đột nhiên biết ơn vì Taehyung đã dành tuần cuối tuần để dạy cho hắn nghi thức trang trọng cho một buổi lễ trong vài tháng qua.Ngay sau đó, một người đàn ông tham gia vào bàn, cùng với Jihee, người mà Jeongguk giả định là bố của Taehyung. Ông ấy là một người đàn ông khá thấp - chiều cao của Taehyung rõ ràng đã được thừa hưởng từ mẹ - và khá tròn trịa. Tất cả mọi thứ về ông ta trông có vẻ đáng ghét, mái tóc chải ngược về sau trông đến là đau đớn và đã tiêm botex có thể bị nhìn ra rõ ràng trông như nó đã bị thực hiện một bước quá tay, vẻ mặt lạnh băng trong một cái nhìn lãnh đạm."Cậu ta đây sao?"Taehyung đặt tay lên đùi của Jeongguk dưới bàn, cho đầu gối hắn một cái bóp chặt. "Jeongguk, vâng. Đây là cậu ấy, bạn trai con."Bố của Taehyung hừm lúc ông ta ngồi xuống, bật ngón tay để gọi nhân viên và Jeongguk co rúm người."Đừng quá thô lỗ trong nhà ta, Minjun," Sangchul nhún vai khi bước vào phòng. "Con là khách trong nhà ta, và ta đang tìm một cái cớ để ném con ra khỏi đây đấy."Minjun hạ tay xuống với một tiếng kêu nơi cổ họng của ông, lấy khăn ăn và đặt nó lên trên đùi.Bữa tối bắt đầu khá chậm và Jeongguk có thể cảm thấy sự căng thẳng dày lên trong không khí. Nó làm cho mồ hôi bám vào mặt sau của cổ áo hắn."Vậy, Jeongguk, cậu làm nghề gì?" Sangchul hỏi một lần khi ông cắt một miếng thịt bò, quá mềm nên nó gần như rơi khỏi cái nĩa.Jeongguk đặt ly nước xuống, cổ họng đang khô. "Cháu đang học đại học, năm thứ ba ạ.""Và cậu đang học gì thế?""Liệu pháp thể thao ạ."Sangchul nhướn mày. "Ooh, vậy nên cậu sẽ giúp các vận động viên giãn cơ và xoa bóp? Đó có phải là những gì cần làm?"Jeongguk gật đầu, cắt một miếng măng tây khác. Hắn mở miệng để giải thích thêm, nhưng trước khi có thể, hắn bị cắt ngang."Ngành công nghiệp rất khó khăn để bước vào đấy, con trai. Cậu có nghĩ rằng mình có khả năng để làm việc đó?" Minjun nói. Và ông ấy không cần phải nói ra điều đó, nhưng Jeongguk biết ông ta muốn nói gì.Cậu có nghĩ rằng cậu có khả năng làm nó mà không có sự giúp đỡ của Taehyung và tiền bạc?"Cậu ấy hoàn toàn có khả năng," Taehyung quay trở lại mạnh mẽ. "Cậu ấy cũng tuyệt vời khi chơi bóng rổ và làm việc chăm chỉ để giữ được điểm số của mình, trước khi bố nghĩ đến việc nói về điều đó."Jeongguk đến bên dưới bàn để siết chặt đầu gối bạn trai, không muốn y giận."Ta không nghĩ gì về việc này, Taehyung."Jihee lắc đầu, nhấm nháp ly rượu. "Có chuyện gì với con tối nay vậy? Con đang quá hung hăng đấy, chúng ta chỉ muốn biết thêm về chàng trai trẻ này thôi mà."Sangchul thở dài một cách khó chịu. "Có lẽ nếu con không hung hăng tiêu cực như thế, mọi thứ sẽ không khó khăn đến vậy.""Không ai cố hung hăng tiêu cực cả, thưa bố," Minjun cố làm sáng tỏ, nhưng có vẻ yếu ớt. "Chúng con chỉ tò mò về người mà con trai của chúng con đang đưa vào gia đình.""Ý bố là kinh doanh gia đình," Taehyung sửa chữa. "Một doanh nghiệp gia đình mà bố không còn quyền nào nữa."Nĩa của Jihee đụng mạnh vào đĩa. "Điều đó không hoàn toàn đúng, chúng ta-""Không, đó là sự thật, ta không biết ta phải nói với con bao nhiêu lần rằng con không còn quyền nào nữa", Sangchul bổ sung một cách trơn tru. "Vậy, phải. Điều đó hoàn toàn đúng."Sự im lặng bao trùm chiếc bàn ăn gần như là đau đớn và Jeongguk đột nhiên muốn ở bất cứ nơi nào khác ngoài nơi này. Hắn muốn đưa Taehyung ra khỏi đây, chỉ để lại hắn để ngăn y khỏi bị làm phiền. Bởi càng hung dữ như Taehyung, phải mất rất nhiều để khiến y thực sự tức giận, và hắn có thể thấy với một cái nhìn nhanh đến bạn trai của hắn rằng khuôn mặt của y đã bắt đầu chuyển một chút đỏ dưới lớp trang điểm của y."Vậy, Jeongguk," Minjun nói lên và cả Taehyung và Sangchul thở dài. "Những hình xăm này khá thú vị. Liệu đó có phải mục đích của cậu để trông thật khó gần? Cậu có lo lắng về xã hội không?"Jeongguk chớp mắt và Taehyung chửi rủa."Thế đấy, đúng vậy. Chúng con sẽ đi con mẹ nó khỏi đây," Taehyung giận dữ, đứng bật lên khỏi bàn. "Con xin lỗi, ông nội, con không thể-"Sangchul đứng dậy nhanh chóng, lắc đầu. "Ta xin lỗi, cháu yêu, ta thực sự không có ý tưởng rằng chúng sẽ đến. Chúng sẽ đi ngay bây giờ."Jihee thở hổn hển trong khi Minjun chế giễu. "Bố, chúng con vẫn đang ăn mà.""Cuốn xéo tất cả mà đi đi." Sangchul quay lại với một vài người phụ nữ đang đứng ở rìa. "Chuẩn bị cho chúng một ít túi cho chó, được chứ, các bạn thân mến của ta?"Jihee đứng đó, quăng khăn ăn xuống. "Không cần đâu ạ. Chúng con sẽ đi. Thành thật đó, thưa bố, xin hãy cân nhắc ...""Ta không phải là bố của cô, Jihee, và ta không ước trở thành thế, giờ thì làm ơn đi cho," Sangchul bác bỏ.Taehyung giúp Jeongguk ra khỏi chỗ ngồi của mình, và Jeongguk nhanh chóng lấy túi xách của Taehyung, muốn ra khỏi chỗ đó nhanh nhất và lặng lẽ nhất có thể trước khi có chuyện gì khác xảy ra."Cảm ơn vì đã đón chào chúng con, ông nội. Con xin lỗi vì buổi tối đã bị hủy hoại."Sangchul kéo Taehyung xuống hôn từng má y. "Một lần nữa," ông đảm bảo, trước khi kéo Jeongguk ra với một nụ cười. "Ta mong muốn được gặp cậu nhiều hơn, Jeongguk. Cậu là một chàng trai trẻ đáng yêu."Jeongguk tự hài lòng từ bên trong, dựa vào nụ hôn hắn cũng được nhận. "Thật hân hạnh khi được gặp ông, thưa ông Kim."Với điều đó, Taehyung nắm lấy tay của hắn và họ rời khỏi đó mà không chia tay bố mẹ của Taehyung. Jeongguk cảm thấy áy náy và lo lắng, tập trung vào cái tay nắm tay quá chặt và cách mà hàm của Taehyung bị uốn cong quá chặt đến nỗi những dây chằng trên cổ y lộ ra qua làn da của y.Jeongguk chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay bạn trai của mình, nhấn những nụ hôn dọc theo bắp tay y khi họ bước vào xe, muốn làm dịu y càng nhiều càng tốt.Một khi cả hai đã ở trong xe và cách xa căn nhà, Jeongguk đến gần và đặt tay lên người bạn trai của mình, đang cuộn tròn quanh tay lái với khớp gối của y hẳn đã bị chuột rút rồi."Này," hắn cố gắng nhẹ nhàng, và Taehyung thốt lên."Làm thế quái nào mà họ dám thế. Làm thế con mẹ nào mà họ dám nghĩ rằng họ có cái quyền để nói bất cứ điều gì về em," Y cáu kỉnh, đánh bồm bộp bàn tay của y vào tay lái. "Fuck họ, họ chết tiệt-""Daddy."Vai của Taehyung hơi chùng xuống, nắm chặt lấy bánh lái. "Anh xin lỗi, Jeongguk, anh xin lỗi vì em đã phải chịu đựng những điều đó. Anh xin lỗi vì em thậm chí đã phải gặp họ, anh không có ý định để họ gặp em."Jeongguk biết rằng hắn nên tức giận, có thể buồn bã với những nhận xét về sự lựa chọn nghề nghiệp và hình xăm của hắn, nhưng hắn chỉ. Không phải. Nó thật kì lạ. Giờ này năm ngoái, hắn đã không nghĩ gì ngoài những nhận xét đó, có thể đã cố gắng che giấu bản thân mình - đây không phải là lần đầu tiên. Nhưng hắn không quan tâm."Em không sao," Jeongguk thành thật, một nụ cười thậm chí còn kéo lên môi. "Họ có thể nói những gì họ muốn về em, nhưng tất cả những gì họ nhìn thấy là vẻ bề ngoài, đúng không? Ai quan tâm đến những gì mọi người nghĩ khi họ không biết về con người anh. Đó không phải là những gì anh dạy em sao?"Vẻ mặt của Taehyung dần thả lỏng, mất đi cái cau mày sắc nét đã khiến khuôn mặt y sệt lại. Dường như y không thể tin vào những gì mình đang nghe. "Đó quả là những gì anh đã cố gắng dạy em.""Chính xác," hắn gật đầu. "Vậy nên em không bận tâm đâu."Taehyung nhìn chằm chằm hắn trong giây lát, trước khi y tập trung lại trên con đường. "Anh vẫn thấy giận, anh sẽ tức giận với bất cứ ai nói những điều mà không phải điều tốt đẹp về baby boy của anh."Jeongguk mỉm cười, không thể phủ nhận lời y nói, bởi vì hắn sẽ hoàn toàn giống như thế. "Được ạ."
Hắn có thể ứng phó với nó được.
end chapter 6.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store