ZingTruyen.Store

Trans Kookmin Circuit

"Em không hiểu," Jungkook nói, và tất cả bọn họ nhìn cậu với vẻ tiếc nuối.

Namjoon cau mày buồn bã. Đau khổ. "Anh cũng không biết nữa, Jungkook-ah," anh nói, và giọng anh nhẹ bẫng.

Jungkook lắc đầu một lần nữa, bởi vì cậu cảm thấy điều gì đó giống với sự hoảng loạn bắt đầu sủi bọt trong lồng ngực và cậu biết điều đó không ổn chút nào. "Em không hiểu, huynh," cậu nói lại. "Ý anh là gì khi nói Jimin huynh đã đi rồi?"

Taehuynh, cuộn tròn trên ghế sofa với hai tay ôm một chiếc gối và đầu gối gập lên, khịt mũi thật to—một tiếng nấc. Đôi mắt Hoseok thiếu vắng niềm vui. Yoongi trông có vẻ thản nhiên—trống rỗng và bất động như một bức tượng đá.

Seokjin là người duy nhất có khả năng hành xử như một người bình thường khi đối mặt với vực thẳm đã mở ra dưới chân họ. Tối tăm không đáy, và Jungkook cảm thấy thôi thúc muốn tự ném mình vào đó.

Nhưng Seokjin là một người trưởng thành—hoặc gần như vậy. Anh đã làm tất cả những điều mà những người còn lại chưa làm. Anh hiểu được nỗi mất mát và tuyệt vọng, và vì vậy giờ đây khi mọi người đều đứng hình bởi cú sốc, anh đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh Jungkook, quỳ gối, và anh đặt một tay lên vai Jungkook.

"Jungkook-ah," anh nói, và không còn vẻ đùa giỡn trong tông giọng của anh mà Jungkook đã quá thân quen. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Jungkook-ah." Anh xoa nhẹ vai Jungkook.

Jungkook nhắm mắt và tập trung vào cảm giác đó: những xúc tác gần gũi, một cái chạm quen thuộc. Cậu không thể hiểu những điều khác mà cậu đang cảm thấy lúc này. Những điều to lớn, khủng khiếp. Cậu cảm thấy như mình có thể tan vỡ. Cậu cảm thấy như mình có thể nổ tung. Cậu cảm thấy như trái tim mình đã chết mất rồi.

"Huynh," cậu nói khẽ. "Em chỉ không hiểu. Làm sao mà anh ấy có thể rời đi được?"

Seokjin là người lên tiếng. Anh giỏi những việc này hơn Namjoon. Jungkook ngưỡng mộ Namjoon hơn bất kỳ ai cậu từng gặp, nhưng bây giờ cậu cũng hiểu anh hơn, và cậu biết rằng Namjoon sẽ tự trách mình về chuyện này. Seokjin không ôm đồm hết mọi thứ như vậy.

"Công ty đã quyết định chọn ra một nhóm sáu thành viên," Seokjin nói khẽ. "Họ cho là dễ quảng bá hơn. Họ nói với Jimin rằng em ấy sẽ không nằm trong đội hình ra mắt, và họ đề nghị để em ấy tiếp tục ở lại với tư cách là thực tập sinh."

Taehuynh đang khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào xấu xí mà mọi người đều phớt lờ.

"Nhưng anh ấy không nên rời đi như vậy," Jungkook nói. "Anh ấy vẫn nên ở đây." Cổ họng cậu nghẹn đắng. Cậu khó có thể thốt nên lời. "Họ đã đuổi anh ấy đi sao? Ôi trời. Anh ấy không phải đang ở ngoài đường phố chứ? Anh ấy vẫn ổn, phải không huynh? huynh?"

Cậu không thể kìm nổi; cậu cũng bắt đầu khóc. Không phải những tiếng khóc lớn như Taehuynh, nhưng chúng vẫn đau đớn như vậy. Mắt cậu cay xè, những dòng nước nóng hổi lăn xuống gò má. Bàn tay của Seokjin trên vai cậu siết chặt một chút, rồi buông ra.

"Không, họ không đuổi em ấy ra ngoài," Seokjin nói khẽ. "Jimin vẫn ổn, Jungkook."

Mũi Jungkook đau nhức. Cậu cảm thấy mình sắp hắt hơi. Cậu nuốt khan. Cậu không thể ngừng khóc, và cậu ghét điều đó. Cậu ghét nó rất, rất nhiều.

"Jimin không muốn ở lại với tư cách là thực tập sinh," Namjoon nói. "Em ấy quyết định không muốn tiếp tục là thực tập sinh, vì vậy em ấy đã trở về nhà. Quản lý đã đưa em ấy trở lại ký túc xá để thu dọn đồ đạc, và đưa em ấy đến bến xe buýt."

Jungkook nghe thấy lời của Namjoon, hiểu chúng, nhưng vẫn vô nghĩa. Jimin không muốn ở lại ư?

"Nhưng," cậu nói. "Nhưng công ty có thể thay đổi ý định. huynh, công ty có thể thay đổi ý định của họ. Jimin huynh rất giỏi. Anh ấy rất hợp với chúng ta. Họ có thể nhận ra chúng ta cần anh ấy."

Một người đứng dậy và rời khỏi phòng. Đó là Hoseok. Cánh cửa đóng sầm lại. Taehuynh vẫn đang nức nở. Yoongi đã ngồi bên cạnh anh ấy. Anh không có bất kỳ hành động an ủi nào khác, nhưng anh ngồi ngay bên cạnh Taehuynh, vai họ chạm nhau.

"Jungkook-ah," Seokjin nói, lay cậu nhẹ nhàng. "Hãy dùng đến não của mình. Em biết công ty có số điện thoại của Jimin, và em ấy cũng có số của họ. Nếu họ thay đổi ý định—hoặc nếu em ấy thay đổi ý định—họ có thể liên lạc với nhau."

"Ồ," Jungkook nói, cảm thấy ngờ nghệch nhưng khá hơn một chút. "Vâng." Cậu gật đầu, và rồi cậu nghĩ về Jimin như thể anh ấy đã ở ký túc xá vào sáng hôm đó. Cáu kỉnh, cúi gằm mặt ăn bữa sáng gồm ức gà và khoai lang, bật cười trước những trò đùa của Seokjin, dụ dỗ Jungkook ăn bữa sáng của mình và đối chiếu kết quả về một bài kiểm tra mà anh và Taehuynh đã làm vào ngày hôm trước. Anh ấy đã mỉm cười và mái tóc chưa gội của anh rối bù, có một nốt mụn lớn bên má anh, và anh đã xinh đẹp đến mức không thể diễn tả nổi, rằng Jungkook đã không thể nhìn anh, chỉ có thể nhìn xuống bát ngũ cốc trộn sữa đục ngầu của mình và nhét thức ăn vào miệng để bản thân không nói ra điều gì ngu ngốc.

Có vẻ không đúng. Nó không đúng. Nó không công bằng.

"Có lẽ em nên gọi cho anh ấy ngay bây giờ," Jungkook nói.

"Không," Namjoon nói, quá nhanh. "Không, Jungkook. Anh nghĩ em ấy cần một chút thời gian lúc này. Với chúng ta nó đã là một cú sốc lớn đến vậy, thì hãy nghĩ xem với Jiminie nó còn khủng khiếp tới nhường nào."

Jungkook không biết làm thế nào để nói với họ rằng không, điều này không khiến Jimin bất ngờ. Jimin đã chuẩn bị cho điều này trong nhiều tháng, chuẩn bị cho cơn chấn động. Anh ấy đã nói đi nói lại rằng anh ấy sẽ bị đuổi, phơi bày tất cả những phần mong manh, sợ hãi nhất của mình cho Jungkook, và Jungkook đã cười và nói không, không đời nào, huynh. Không đời nào họ loại bỏ anh.

Nhưng Jimin đã đúng. Bằng cách nào đó anh ấy đã biết và niềm tin của Jungkook đã không thay đổi được gì.

"Namjoon nói đúng," Seokjin nói, tay trượt trở lại qua vai Jungkook và đặt lên cổ cậu. "Jimin cần một chút thời gian bây giờ. Em ấy sẽ liên lạc lại với chúng ta khi em ấy sẵn sàng, nhóc à."

Jungkook gật đầu. "Em hiểu rồi, huynh," cậu nói. Cậu chớp mắt. "Em mệt rồi. Em nghĩ em sẽ đi ngủ."

Mới chỉ sáu giờ tối. Cậu vẫn chưa ăn, vẫn chưa rửa mặt. Cậu không bỏ lỡ những ánh nhìn lo lắng, trống rỗng mà Namjoon và Seokjin trao đổi với nhau.

Trên ghế sofa, tiếng khóc của Taehuynh đã bớt dữ dội hơn. Yoongi đang nói chuyện với anh ấy, đủ nhỏ để Jungkook không thể nghe rõ mình nói gì.

Cậu đứng dậy và bước vào phòng ngủ. Hoseok đang lục lọi trong tủ quần áo.

"Anh đang làm gì vậy, huynh?" Jungkook hỏi, không muốn làm phiền anh.

Hoseok giật mình, nhưng anh chỉ thở dài khi thấy đó là Jungkook. "À, Jungkook-ah, em làm anh hết hồn." Anh lắc đầu. "Anh đang tìm tất cả những thứ Jiminie để quên; ai đó sẽ cần gửi cho em ấy một kiện hàng."

Jungkook gật đầu, nhưng vì lý do nào đó, nó khiến nước mắt trào lên trong mắt cậu một lần nữa.

Hoseok nuốt khan. Anh ấy trông như sắp khóc. "Thật khó khăn," anh nói. "Thực sự rất khó khăn, Jungkook-ah, nhưng hãy nhớ rằng, mọi thứ xảy ra theo cách mà nó cần xảy ra. Chúng ta sẽ kết thúc ở nơi chúng ta phải đến, và Jimin cũng vậy."

Jungkook gật đầu, nhưng cậu không biết làm thế nào để thay đổi mọi thứ. Nó không thể thành ra như vậy. Mọi thứ đã bị hủy hoại. Jungkook đã bị hủy hoại. Cậu không thể ra nói điều đó, vì vậy cậu chỉ trèo lên giường của mình và chui vào chăn, vẫn mặc nguyên quần áo.

Cậu không thể ngủ được. Đầu óc cậu quay cuồng, cố gắng tìm ra chuyện gì đã sai, cố gắng tìm ra điều gì đó cậu có thể làm khác đi, cố gắng tìm cách để cậu có thể đưa Jimin trở lại. Jimin, với nụ cười tươi tắn và rực rỡ, những hoài nghi và tình yêu của anh. Đôi tay của anh. Đôi vai anh. Đôi môi anh.

Cậu nghe thấy tất cả các huynh khác đang tất bật ngoài phòng khách, nấu bữa tối, bật tivi. Nghe thấy tiếng cửa trước đóng mở. Tất cả những tiếng ồn thường nhật này, như thể cuộc sống bằng cách nào đó vẫn có thể tiếp diễn như trước đây, như thể mọi thứ không bị hủy hoại. Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở khi họ bước vào, từng người một.

Đã rất muộn rồi, và cậu vẫn nằm thao thức. Sự tỉnh táo của cậu đã bị rút cạn. Điều duy nhất còn lại với cậu bây giờ là nỗi đau mất mát, và ký ức về cảm giác khi hôn Jimin, lần đầu tiên và tất cả những lần sau đó.

Phải mất nhiều năm sau, Jungkook mới có thể hôn ai đó thêm một lần nữa.

********

"Jungkook," Jimin nói, giọng sắc bén.

"Hả?"

Jimin nhíu mày. "Tối nay em bị làm sao vậy? Em cứ nhìn trong vô thức mãi. Em không cần phải ra ngoài nếu em mệt, em biết mà."

Anh ấy nghe có vẻ hờn dỗi.

"Xin lỗi," Jungkook nói. "Em chỉ có nhiều thứ trong đầu, em đoán vậy."

"Không sao đâu," Jimin nói, đưa cho cậu một ly rượu mạnh. "Đây. Cái này là cho lúc nãy."

Đó là loại đồ uống giống như trước—một ly lemon drop. "Cảm ơn," Jungkook nói. Lần này cậu uống cạn ly mà không do dự, đã chuẩn bị cho vị chua.

"Em chắc là mình vẫn ổn chứ?" Jimin hỏi, cũng uống cạn ly của mình rồi cầm ly của Jungkook và đặt cả hai trở lại quầy bar.

Jungkook gật đầu. "Em ổn," cậu nói. "Em chắc chắn." Cậu đưa tay ra, chần chừ, rồi nắm lấy tay Jimin. "Đi thôi. Mình nhảy thôi."

Thật dễ dàng khi nhảy với Jimin. Thật dễ dàng để nhảy hết mình—Jungkook đã dành hàng ngàn giờ tập luyện để sự chính xác của cậu có thể trông hiển nhiên như một thiên phú. Cậu là một dân chuyên, và mặc dù cậu không có kỹ năng ứng biến gần bằng Hoseok, cậu vẫn vượt trội hơn hầu hết mọi người ở đây, những người nghĩ rằng việc chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia được coi là nhảy.

Vì vậy, cậu trông rất tuyệt, và cậu biết mình trông rất tuyệt, và điều đó khiến cậu thỏa mãn. Những cảm giác tồi tệ từ trước đó bắt đầu mờ dần khi Jungkook di chuyển, để bản thân rơi vào nhịp điệu của âm nhạc, để bản thân vô lo vô nghĩ lần đầu tiên, liệu chân cậu có đặt đúng vị trí hay cậu đã duỗi tay đủ dài hay chưa. Điều đó không quan trọng. Đó không phải là vấn đề ngay bây giờ. Jungkook đã dành cả cuộc đời mình để cố gắng trở nên giỏi—tài năng, điêu luyện, được ca ngợi—và thật kỳ lạ khi không cần phải bận tâm đến điều đó nữa.

Và Jimin ở ngay bên cậu. Họ không nhảy cùng nhau. Chưa phải lúc này. Jimin quay lưng về phía cậu, hai tay duỗi thẳng qua đầu khiến chiếc áo của anh bị kéo lên để lộ chút bụng, những đường nét quyến rũ được làm nổi bật bởi ánh đèn nhấp nháy. Mắt anh nhắm nghiền, và anh đang mỉm cười, và mặc dù Jungkook biết điều đó không đúng—không thể nào—nhưng gần như có ánh hào quang đang chiếu thẳng vào anh.

Jungkook biết cách tất thảy những chuyện này vận hành. Cậu đã nhìn thấy sau hậu trường, biết tất cả những bí mật về ánh sáng, trang điểm và chỉnh sửa hậu kỳ để giúp một kiểu người vụng về thành một thần tượng. Cậu biết rằng cuộc sống thực không hoàn hảo, có khuyết điểm và tất cả đều rực rỡ vì chính nó. Tuy nhiên, Jimin tỏa sáng, được tô điểm bởi một vẻ lộng lẫy thậm chí không giống với con người. Anh ấy không phô trương. Anh ấy thậm chí không để ý đến bất kỳ ai khác. Anh ấy đang nhảy cho chính mình, và đó là điều xinh đẹp nhất mà Jungkook từng thấy.

Cậu bước tới, như thể đang làm theo một kịch bản nào đó, như thể tất cả những điều này đã được định sẵn.

"Em có thể nhảy với anh không?" cậu hỏi, đưa tay ra.

Mắt Jimin mở to. Anh khịt mũi, thích thú. "Ôi chao," anh nói, trêu đùa. "Jungkookie, anh không hề biết em như thế mà lại là một quý ông đấy."

Jungkook cười rạng rỡ, cảm thấy ngốc nghếch, cảm thấy phấn khích.

Jimin đảo mắt, nhưng anh nắm lấy tay Jungkook và tiến lại gần. Anh đặt tay Jungkook lên eo mình, dẫn tay kia đặt bên eo còn lại của anh. Những ngón tay của Jungkook trượt xuống dưới áo phông, ấn vào làn da ấm áp của anh. Jimin di chuyển, chậm rãi, duyên dáng. Jungkook tìm thấy âm điệu của mình, nhịp nhàng với anh ở đó. Nhạc thay đổi, chuyển sang kiểu lấp lánh và dồn dập. Tiếng chuông lanh lảnh trên một thứ gì đó trầm hơn, tối hơn, rung động hơn. Bàn tay Jimin ấn chặt vào khuôn ngực Jungkook. Anh cười, nói điều gì đó mà Jungkook không nghe được. Nó không quan trọng. Họ không cần phải nói thành lời. Họ ở đây, cùng nhau, và đó là tất cả những gì quan trọng.

Nhịp điệu tăng lên, và không cần phải nói bất cứ điều gì—bởi vì họ hiểu nhau rất rõ, bởi vì những lời nói đều thừa thãi—Jimin để Jungkook xoay mình. Anh cười giòn tan, lấp lánh. Jungkook không thể kiềm lòng được. Cậu muốn khoe mẽ. Bước nhanh sang một bên, xoay người trên một chân. Cậu bắt gặp ánh mắt của Jimin. Jimin mỉm cười. Không quyến rũ, mà là vui vẻ. Jungkook cảm thấy tim mình rung động. Jimin cúi thấp. Một tay chạm xuống sàn và anh đẩy mình lên, ưỡn người, đầu ngửa ra sau. Anh chuyển động mượt mà như nước. Anh di chuyển như những vần thơ. Jimin bật dậy, đứng vững, và sau đó xoay người một vòng, duyên dáng và hoàn hảo như một hình mẫu trong hộp nhạc. Tuy nhiên, anh va vấp, phì cười, và ngã nhào ngay trong vòng tay của Jungkook.

Jimin đang ở ngay đây cùng với cậu. Jungkook đưa tay lên hai bên hông Jimin, hứng thú với cách Jimin dường như đang khẽ rùng mình, dường như áp sát vào cậu hơn nữa. Má Jimin đỏ ửng. Môi anh hé mở. Chúng thật hồng hào. Jimin bắt gặp cậu đang nhìn. Lưỡi hồng hé ra, liếm ướt môi anh.

Đoạn nhạc đẩy lên cao trào và chính là nó. Chính là khoảnh khắc này. Jungkook nghiêng người về phía trước và hôn Jimin, những đầu ngón tay ấn sâu vào cơ bắp rắn chắc dọc theo hông anh. Jimin gồng mình trong một khoảnh khắc, nhưng rồi anh tan chảy vào nó, một tay đưa lên nắm lấy bắp tay của Jungkook. Bây giờ đã khác rồi. Họ không còn là trẻ con nữa, nhưng Jungkook vẫn cảm nhận được niềm rạo rực mà cậu đã cảm thấy lúc đó. Cùng một cảm giác bồi hồi. Jimin mỉm cười, ngã vào cậu, một trọng lượng vững chắc, đầy chào đón.

Chúa ơi, Jungkook yêu anh.

"Đi thôi," Jimin nói. "Đi tìm—"

"Em đây rồi."

Jongin không có vẻ ngạc nhiên khi thấy họ đang quấn quýt như vậy.

Jimin dường như bừng tỉnh khỏi một giấc mơ. Anh bước ra khỏi Jungkook; sự mất mát này thật tàn khốc.

"Có chuyện gì vậy?" Jimin trông có vẻ khó chịu; Jungkook cảm thấy hồi hộp trước điều đó, muốn quay lại hôn anh ngay khi có thể.

"Anh xin lỗi," Jongin nói. "Anh không tìm thấy Taemin." Anh thở dài. "Tên bạn trai cũ khốn kiếp của Sungwoon đang ở đây. Họ đang cãi nhau, và anh ấy không chịu nghe anh. Jimin, em có thể đến khuyên nhủ anh ấy được không?"

Jimin nhắm nghiền mắt. Xung quanh họ, bữa tiệc vẫn tiếp diễn. Jungkook không biết phải làm gì. Cậu cảm thấy mất mát. Lạnh lẽo. Nửa như mong đợi đạo diễn hô "cắt" để họ có thể chỉnh trang ánh sáng và bắt đầu lại.

Đây không phải là cách mọi chuyện nên diễn ra.

"Chết tiệt," Jimin nói. "Được rồi. Họ ở đâu?"

"Ở chỗ quầy bar," Jongin nói. "Anh xin lỗi, Jimin, ạnh chỉ không muốn anh ấy làm điều gì đó ngớ ngẩn và bị đuổi ra ngoài." Anh liếc nhìn lên, dường như mới để ý thấy Jungkook. Anh ấy nghĩ Jimin đang nhảy với ai vậy? "Xin lỗi, Jungkook-ah."

Jungkook lắc đầu. "'Không sao," cậu lẩm bẩm.

Jimin liếc nhìn cậu, thích thú. "Đi ngăn anh ấy làm điều gì đó quá ngu ngốc thôi," anh thở dài.

Jongin dẫn họ qua đám đông chen chúc. Màn đêm đang dần kết thúc. Mọi người bắt đầu mệt mỏi. Một cặp đôi đang dựa vào tường hôn nhau. Jungkook đưa tay lên môi mình.

Họ tìm thấy Sungwoon đang làm ầm lên ở gần cuối quầy bar. Anh ấy đang tức giận. Ai cũng có thể thấy điều đó. Mặt anh đỏ bừng, và anh đang lớn tiếng với một người đàn ông trông thật dầu mỡ, chắc hẳn là người yêu cũ tồi tệ của anh. Hắn ta không đẹp trai lắm. Gu thẩm mỹ của Sungwoon có vẻ không tốt; làm sao mà anh ấy quen được Jimin vậy?

"Không," anh ấy nói. "Không, cậu biết tôi sẽ ở đây, đồ khốn. Chúng ta thậm chí không còn ở bên nhau nữa và cậu muốn ra mặt vì cậu là một tên khốn thích độc chiếm. Tôi không biết tại sao—"

"Này," Jimin nói, đặt tay lên vai Sungwoon. "Này, huynh, thôi nào. Không đáng đâu."

"Xin chào cả mày nữa, Park Jimin," người yêu cũ của Ha Sungwoon chế nhạo. "Cá là mày đã chạy đến ngay khi nghe tin Sungwoonie đá tao, hửm? Mày luôn bám lấy anh ta mà."

"Tên khốn khiếp," Sungwoon gầm lên, đủ lớn để thu hút sự chú ý.

"Tôi là bạn của anh ấy," Jimin nói. "Tôi biết đó là điều mà anh thiếu sót, đồ khốn, nhưng tôi đang lo lắng vì tôi quan tâm đến anh ấy. Một vài người trong số chúng ta có thể suy nghĩ bằng não, thay vì chỉ bằng dương vật."

"Đồ đĩ thõa chết tiệt," người yêu cũ xấu xí của Sungwoon nói. "Tao đã thấy cách mày—"

Jungkook không biết chuyện gì xảy ra. Một ngoại lực khiến cơ thể cậu cử động. Cậu cảm thấy mình đang di chuyển—thực sự nhìn thấy nó, như thể cậu đang quan sát người khác, như thể đây chỉ là một cảnh được biên đạo trong một MV—nhưng cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ "Mình sẽ đấm vào mặt tên khốn này" trước khi cậu làm điều đó.

Không có thời gian để nghĩ, bởi vì trước khi ai đó có thể nói bất cứ điều gì khác—trước khi người yêu cũ khốn kiếp của Sungwoon thậm chí có thể thốt ra lời tiếp theo—nắm đấm của Jungkook đã va chạm với mặt của tên khốn đó với một tiếng răng rắc kỳ lạ và hắn ta gục xuống, cúi gập người như thể tất cả không khí đã bị tống ra khỏi buồng phổi. Hắn rít lên, the thé. Động lực của Jungkook đẩy cậu về phía trước, và cậu tiếp tục đấm, nhưng góc độ sai lệch và có những bàn tay trên vai cậu, những bàn tay trên eo cậu, kéo cậu lại.

Máu chảy ra từ giữa ngón tay của tên khốn đó. Nó đỏ hơn trong thực tế so với những gì Jungkook tưởng tượng. Lần cuối cùng cậu nhìn thấy nhiều máu như vậy là lần cậu bị thương ở chân trong chuyến lưu diễn. Đó là một tai nạn—đùa giỡn sau hậu trường, cậu trượt chân và va vào mép kim loại của một chiếc ghế xếp. Cậu thậm chí còn không nhận ra mình chảy máu cho đến khi nhìn thấy dấu chân đỏ lòm mà cậu để lại phía sau.

Tên khốn đó mặc một chiếc áo đen. Những giọt máu đỏ nổi bật như những viên ngọc hồng lựu. Hắn ta ngước lên. Đôi mắt hắn trợn trừng giận dữ, và hắn lại rú lên, không giống con người, và lao vào Jungkook. Jungkook đã tập boxing vài năm trước; cậu thích nó, nhưng không có thời gian để duy trì như một thói quen. Phần tiềm thức trong tâm trí cậu vẫn giữ lại những bài tập. Cậu bước sang một bên và người đàn ông lao qua, đâm sầm vào một đám đông những người đi hộp đêm vô tội, ngã xuống chân, vẫn rú lên, vẫn chảy máu. Mọi người đang nhìn chằm chằm. Cả một đám đông đã tụ tập.

Ôi chết tiệt. Chuyện này sẽ lan tràn trên Twitter mất.

Jungkook đưa tay lên che mặt. Việc được đào tạo về truyền thông đã trở thành bản năng thứ hai của cậu. Cậu cần phải rời đi. Cậu cần phải rời đi, nhưng cậu đứng hình.

Sau đó có một bàn tay nhỏ nắm lấy cổ tay cậu.

Jimin, nhìn lên cậu, giận dữ. "Đi thôi," anh nói. "Đi thôi, Jungkook."

Jimin kéo, và Jungkook để mình bị dẫn đi.

Họ không chạy. Họ không thể thu hút sự chú ý. Jimin lấy điện thoại ra và một tay nhắn tin. Anh không mặc áo khoác. Họ đi đến cửa trước và sau đó ra ngoài. Các nhân viên bảo vệ đang đứng ngay cạnh cửa, hút thuốc, đeo găng tay hở ngón. Jimin, với khuôn mặt thản nhiên và ngây thơ, quay sang một trong số họ và nói, "Có hai tên đang đánh nhau bên trong. Họ suýt chút nữa đã làm bạn tôi ngã. Anh nên vào đuổi họ ra ngoài."

Người đàn ông chớp mắt với tốc độ chậm như loài thằn lằn. Một làn khói bốc lên, xoáy tròn, tan biến. Anh ta thở dài và dụi điếu thuốc xuống đất, nơi anh ta dập tắt nó dưới gót đôi giày nặng trịch.

Anh ta biến mất vào bên trong, và họ bắt đầu đi xuống phố, đi rất nhanh, vẫn nắm tay nhau.

Ở góc phố, Jimin rẽ phải. Anh dừng lại ngay góc phố, trước một quán bar tồi tàn. Anh khoanh tay ôm lấy mình. Jungkook cởi áo len của mình, đưa cho anh.

"Đây, huynh," cậu nói. "Ít ra thì em mặc áo dài tay."

Jimin chỉ trừng mắt. "Jungkook," anh nói, giận dữ. "Em đã nghĩ cái gì vậy?"

Jungkook cau mày. "huynh, hắn ta đã xúc phạm anh. Hắn ta đã gọi anh... gọi anh bằng những từ ngữ tồi tệ."

Đôi mắt Jimin nheo lại. "Em nghĩ anh cần em bảo vệ sao?" Không có chút vui vẻ nào trong giọng nói của anh.

Jungkook lắc đầu, cảm thấy nhỏ bé.

"Anh có thể tự lo cho mình. Anh đã tự lo cho mình từ rất lâu rồi, Jungkook. Đây không phải là một bộ phim truyền hình. Anh không cần ai đó xông vào và đóng vai hiệp sĩ áo bạc." (knight in shining armor - tui không biết nên dịch sao cho sát nghĩa T T)

Jungkook gật đầu. Bây giờ cậu cũng lạnh. Tiếng ồn ào vui vẻ bên trong quán bar vọng ra. Đó là một đêm trong lành đến ngạc nhiên; khuôn trăng tròn vạnh và nhợt nhạt, và thậm chí một vài ngôi sao lấp lánh rực rỡ.

"Em xin lỗi," cậu nói. "Em đã bất cẩn rồi, huynh."

Jimin nhắm mắt. "Rõ là vậy," anh nói. "Chết tiệt."

Họ đứng cạnh nhau, không nói gì. Sự tức giận của Jimin dựng lên những bức tường vô hình. Jungkook tội nghiệp kéo chiếc áo len của mình trở lại. Cậu thở ra, và hơi thở của cậu bốc lên và biến mất.

Cậu đã kiểm tra một danh sách trong đầu. Đó là một danh sách mà công ty đã bắt họ học thuộc lòng từ sớm. Trong trường hợp khẩn cấp, có một quy trình được thiết lập sẵn để tuân theo. Cậu cần gọi cho quản lý của mình.

"Jongin sẽ mang áo khoác của anh đến," Jimin nói. "Em không cần phải đợi."

Jungkook nhíu mày. "huynh," cậu nói, cảm thấy tội lỗi.

Sự tức giận của Jimin không hề nguôi ngoai. "Đừng gọi anh là huynh, Jungkook," anh nói. Khóe miệng anh giật giật. "Anh không thể tin được em đã đấm hắn ta."

"Hắn ta đáng bị như vậy," Jungkook nói, có chút phẫn nộ.

Jimin gật đầu. "Hắn ta là một tên khốn. Hắn ta luôn là như vậy. Anh không biết Sungwoon huynh đang nghĩ gì." Anh ấy nghe có vẻ rất, rất mệt mỏi.

Jungkook giơ tay lên, gập nó lại. Các khớp ngón tay của cậu đỏ ửng, trầy xước.

"Em có ổn không?" Jimin hỏi.

Jungkook gật đầu. "Em sẽ ổn thôi." Cậu nhăn mặt. "Nhưng em cần gọi cho quản lý của mình. Nếu ai đó quay được em—"

Mắt Jimin mở to. Điều đó thậm chí còn chưa xảy ra với anh; anh đã không phải sống một cuộc đời cảnh giác với ánh đèn flash của paparazzi. "Ôi chết tiệt," anh nói. "Ôi không. Chuyện gì sẽ xảy ra?"

Jungkook nhún vai. "Hy vọng là không ai quay được gì, vì vậy chẳng có gì cả. Bên trong đó tối đen. Nếu có ảnh, thì công ty có thể xử lý."

"Công ty có thể xử lý video em đấm một người đàn ông trong quán bar đồng tính nổi tiếng nhất ở Itaewon sao?" Jimin nghe có vẻ hoài nghi.

Jungkook chỉ gật đầu. "Anh không biết về những chuyện đã bị che đậy đâu."

Jimin nghe có vẻ cay đắng. "Đó thực sự là một thế giới khác, hửm?"

Jungkook nhún vai. Đó là thế giới duy nhất mà cậu biết.

Lại im lặng. Jungkook ngứa ngáy muốn lấy điện thoại ra. Không muốn làm điều đó trước mặt Jimin. Cậu không muốn Jimin thấy cậu đi mè nheo với quản lý của mình, đi cầu xin sự giúp đỡ. Cậu biết đó không phải là điều mà người bình thường làm—họ không có đội ngũ chuyên nghiệp để xông vào và dọn dẹp những mảnh vụn từ thảm họa cá nhân của họ. Jimin đang run rẩy. Anh trông thật nhỏ bé, rối bời, mệt mỏi. Môi anh gần như tím tái.

Jungkook gật đầu về phía quán bar phía sau họ. "Hãy vào đó ngồi đợi," cậu nói.

Đó chỉ là một quán bar tồi tàn. Có một vài nhân viên công sở say xỉn và ồn ào trong một gian hàng. Jungkook và Jimin chọn bàn ở góc. Adrenaline đã làm đầu óc Jungkook tỉnh táo. Bây giờ cậu không thực sự muốn uống thêm, nhưng họ cần phải mua thứ gì đó để ngồi đây. Jimin lo việc gọi đồ. Jungkook lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho quản lý của mình.

"Jungkook," Jimin nói, nghiêng người về phía trước. "Anh lo lắng. Nếu chuyện này lộ ra..."

Jungkook xua tay. "Sẽ không lộ ra đâu," cậu nói, cố gắng tỏ ra tự tin. Nhưng cậu biết Jimin nói đúng. Nếu chuyện này lộ ra, sự nghiệp của cậu sẽ bị hủy hoại. Các thần tượng đã bị tẩy chay vì những chuyện nhỏ nhặt hơn rất nhiều. "Sẽ ổn thôi."

Jimin có vẻ mất tập trung. Điện thoại của anh rung lên. Anh cau mày nhìn nó. "Jongin huynh đang đến," anh lẩm bẩm. Anh thở dài, lắc đầu. "Jungkook, em đã nghĩ gì vậy?"

Jungkook nhún vai. "Hắn ta đã nói những điều tồi tệ về anh, huynh. Em sẽ không để hắn gọi anh là—anh biết đấy."

"Một thằng đĩ," Jimin nói, và vẻ khó chịu đã trở lại trong giọng nói của anh. Một phần lạnh lùng biểu lộ qua tư thế của anh, cách vai anh chùng xuống và lông mày anh nhíu lại. "Em không nghĩ rằng anh đã từng bị gọi như vậy và thậm chí tệ hơn trước đây sao, Jungkook?"

Jungkook nhún vai, khổ sở. Tại sao ai đó lại nói về Jimin như vậy? Jimin rất tốt bụng. Anh ấy đã qua lại với ai mà lại gọi anh bằng những ngôn từ bẩn thỉu đến vậy? Những người bạn của anh là ai? Jungkook không biết họ, nhưng cậu đã không thích họ rồi.

Vẻ mặt Jimin nghiêm nghị. "Anh đã từng," anh nói, bằng tông giọng trầm. "Và anh cũng đã gọi người khác tệ hơn thế nhiều." Anh khịt mũi. "Anh không biết nó như thế nào trong bong bóng nhỏ của em, Jungkook, nhưng anh có thể tự lo cho mình. Anh đã tự lo cho mình từ rất lâu rồi."

Anh nói điều này một lần nữa, như thể đó là một câu thần chú, như thể đó là điều anh đã phải lặp lại thường xuyên để anh tự thuyết phục mình về sự thật.

Cô phục vụ bàn mang đến chai soju và ly của họ. Jimin tự rót cho mình một ly rồi đến Jungkook. Những nhân viên công sở ở góc đang ồn ào, cười phá lên vì điều gì đó ngớ ngẩn, tạo ra đủ tiếng ồn để lấp đầy toàn bộ quán bar. Đầu Jungkook đau nhức, và tay cậu bây giờ cũng hơi đau. Cậu vẫn chưa nhận được phản hồi từ quản lý của mình; cậu nghĩ có lẽ cậu đã thoát được trước khi ai đó có thể chụp ảnh, nhưng nếu không thì sao?

Một thần tượng bị bắt gặp trong một quán bar đồng tính sẽ là câu chuyện của năm, lớn hơn bất kỳ cặp đôi ngôi sao hàng đầu nào.

Cậu cảm thấy khó chịu. Dù sao cậu cũng cầm lấy ly rượu mà Jimin rót cho mình.

"Em biết," Jungkook nói, cảm thấy bị khiển trách và tức giận về điều đó. "Nhưng anh không nên phải làm vậy, huynh. Em chỉ cố gắng giúp anh."

Hai tay Jimin đan vào nhau. Lòng bàn tay anh rộng mặc dù các ngón tay ngắn. Các tĩnh mạch nổi lên. Bây giờ anh rất nhợt nhạt, nhưng có một vệt ửng đỏ trên gò má anh. Anh ấy trông thật xinh đẹp, Jungkook nghĩ. Chết tiệt, anh ấy trông thật đẹp, và Jungkook ước mình đang ngồi bên cạnh Jimin, ước họ vẫn đang nhảy ở câu lạc bộ, ước gì một lần trong đời cậu đã nghĩ trước khi làm.

Tuy nhiên, Jungkook chưa bao giờ giỏi về điều đó. Cậu luôn là một sinh vật sống theo bản năng và niềm tin mù quáng.

"Tại sao lại là bây giờ?" Giọng Jimin đều đều. Anh không di chuyển, nhưng anh đã co mình lại. Cuộn tròn, tránh xa Jungkook, toát lên một vẻ dè dặt lạnh lùng. Jungkook đã cảm nhận được điều đó từ anh trong chuyến xe đầu tiên, nét vụng về đó, nhưng sau đó cảm giác này không còn nữa. "Tại sao lại là lúc này? Anh đã cần sự giúp đỡ." Anh nhắm nghiền mắt. "Chết tiệt, đã có rất nhiều lần anh cần sự giúp đỡ. Anh đã cần em khi họ đuổi anh đi, Jungkook." Giọng anh vỡ vụn. Thật khủng khiếp. "Đã hàng tháng ròng rã trước khi em gọi, và bây giờ em nghĩ em có thể quay về với cuộc đời anh như một hiệp sĩ sao?"

Cổ họng Jungkook nghẹn lại. "Các huynh đã nói..." Cậu nuốt khan. "Các huynh nói anh cần thời gian."

Jimin khịt mũi, chế giễu. "Và em luôn làm theo mọi thứ các huynh bảo, đúng không? Maknae ngoan ngoãn Jeon Jungkook."

Anh uống cạn ly của mình, và rót một ly khác. Dạ dày Jungkook quặn thắt.

"Không," cậu nói. "Không, em không phải vậy. Em nhớ anh, huynh. Em nhớ anh rất nhiều, nhưng em chỉ là một đứa trẻ."

Giọng Jimin trống rỗng. "Anh cũng vậy, Jungkook."

Jungkook chớp mắt. Mắt cậu cay xè. Cậu ghét điều đó. "Em rất xin lỗi, huynh," cậu nói khẽ. "Em rất xin lỗi. Em nên đuổi theo anh. Em nên nói điều gì đó. Em muốn bù đắp cho điều đó ngay bây giờ. Em muốn—"

"Muốn gì?" Jimin hỏi, sắc bén, sắc như dao găm.

Jungkook run rẩy. Cậu có thể cảm thấy da gà nổi lên cẳng tay. Cậu cảm thấy khó chịu. "Huynh, em yêu anh."

Jimin nghiêng đầu, như thể anh bối rối, như thể anh nghe nhầm. "Cái gì?"

"Em yêu anh, huynh." Jungkook hít một hơi thật sâu. Bây giờ cảm thấy dễ dàng hơn một chút, khi cậu đã nói ra. Bầu trời không sụp đổ. Mặt đất không nứt ra dưới chân cậu. Cậu đã nói ra; bây giờ Jimin biết, và mọi thứ sẽ ổn thôi. "Em yêu anh, Jimin."

Jimin ngồi tựa lưng vào ghế. Vẻ mặt anh trống rỗng, nhưng má anh vẫn đỏ. Sau một khoảnh khắc im lặng khó chịu, anh nói, "Không, em không yêu anh."

Jungkook lắc đầu. "Có," cậu nói. "Em có. Huynh, em thực sự yêu anh. Em yêu anh. Em chưa bao giờ gặp ai như anh. Em không biết... em không biết phải làm thế nào, nhưng em biết em yêu anh. Em muốn—"

"Không," Jimin nói lại. "Em không yêu anh, Jungkook." Khuôn mặt anh nghiêm khắc, gần như độc đoán. Lạnh lùng. Rất lạnh lùng. Anh ấy trông thật đẹp. Trái tim Jungkook run rẩy.

"Em có," Jungkook cố gắng một lần nữa, nhưng mỗi lời cậu nói ra dường như khiến Jimin tức giận hơn.

"Không, em không yêu anh," Jimin nói. Anh nhắm mắt lại chỉ trong một khoảnh khắc. "Chúng ta chỉ quen nhau trong sáu tháng, nhiều năm trước, và chúng ta chỉ đi chơi với nhau vài lần kể từ đó, và em nghĩ em yêu anh sao?"

Jungkook gật đầu ngập ngừng. Cậu yêu. Hơn tất cả những người cậu từng yêu.

Jimin cười khẩy. "Em thậm chí còn không hiểu anh, Jungkook."

"Em biết chúng ta cần rất nhiều thời gian để bù đắp," Jungkook nói, vội vàng, "nhưng không sao cả. Ý em là, bây giờ chúng ta có từ nay về sau, phải không? Em biết em vẫn cần phải nhập ngũ nhưng anh đã nói với em rằng điều đó diễn ra rất nhanh."

Jimin lắc đầu. Mắt anh mở to ngỡ ngàng. "Jungkook," anh nói, và có sự thương hại trong giọng nói của anh, và đó là điều tồi tệ nhất mà Jungkook nghe thấy. Nó đâm thủng tâm hồn cậu. "Cuộc sống không phải là một bộ phim truyền hình." Giọng điệu của Jimin tử tế hơn, nhưng không theo một chiều hướng tốt. Như thể anh đang nói chuyện với một kẻ ngốc. Như thể anh đang nói chuyện với một đứa trẻ. "Đây không phải là một video ca nhạc. Gì chứ? Em nghĩ chỉ vì gặp lại trên chuyến tàu mà chúng ta là định mệnh của nhau sao?"

Jungkook nuốt nước bọt. Mắt ướt át. Cậu không dám dụi mắt, trong trường hợp Jimin chưa để ý. Cậu không thể nói có—nhưng đó chính xác là những gì cậu đã nghĩ. Còn có ý nghĩa gì khác ngoài việc cậu và Jimin gặp lại nhau, sau tất cả những năm đó?

Jimin lắc đầu một lần nữa. "Không phải như vậy," anh nói khẽ. "Đó không phải là cách những người ta yêu nhau trong đời thực, Jungkook." Anh nhắm mắt lại. Khuôn mặt anh căng thẳng. Một nỗi đau bên trong thoáng hiện lên, rồi qua đi. "Nếu em thực sự yêu anh—nếu em thực sự quan tâm đến anh—em không nghĩ em nên hỏi sao? Hỏi anh nghĩ gì? Hỏi liệu anh có muốn ở trong một mối quan hệ với một người nổi tiếng chết tiệt đang che giấu hướng tính của mình không? Chúa ơi, em thậm chí có thể mời anh đi hẹn hò."

Jungkook có thể nhìn thấy cô phục vụ bàn ở khóe mắt, đang quan sát nhưng giữ khoảng cách. Cảm ơn trời vì quán bar này không đông đúc. Cậu thà đấm vào mũi hàng ngàn người còn hơn để bất cứ ai nhìn thấy sự suy sụp hoàn toàn này. Khi cậu nói, giọng cậu xa lạ và nghẹn ngào trong nước mắt.

"Anh đã mời em ra ngoài tất cả những lần đó," Jungkook nói, ngập ngừng, cố gắng ghép các mảnh vụn lại với nhau. Tất cả đều có ý nghĩa; bây giờ những sai sót dần lộ ra, rõ ràng và không thể chống cự. "Anh đã rất tốt với em."

Jimin trông buồn nhiều hơn là giận dữ. Thất vọng. "Anh đã cảm thấy tiếc cho em," anh nói khẽ. "Anh biết thật khó để hiểu ra những điều này, khó khăn hơn biết bao khi em phải tự mình trải qua." Anh tạo ra một tiếng động ủ rũ. Uống thêm một ly nữa. "Anh thích em, Jungkook. Em là bạn của anh. Điều đó không có nghĩa là anh nghĩ chúng ta được định mệnh sắp đặt ở bên nhau hay gì đó. Không phải như vậy. Em không được quyết định rằng chúng ta yêu nhau. Không ai được quyết định những điều như vậy cho anh nữa."

"Em biết," Jungkook nói. Cậu thực sự biết điều đó. Đây không phải là cách cậu muốn mọi chuyện diễn ra, hoàn toàn không phải. Đây không phải là những gì cậu nghĩ. "Em biết điều đó, huynh. Em chỉ là..." Cậu cảm thấy mặt mình nhăn nhó. Cậu cảm thấy nước mắt rơi xuống. "Đừng ghét em, huynh."

Jimin lắc đầu. "Anh không ghét em."

Đó là một sự an ủi cỏn con.

Cánh cửa quán bar mở ra. Jongin nhìn thấy họ, đi tới. "Ôi trời ơi," anh nói. "Hai người vẫn còn uống sao? Jungkook, anh nghĩ Sungwoon muốn mời em khoảng năm mươi ly. Anh ấy nói mình—"

Giọng anh nhỏ dần khi anh nhận thấy biểu cảm lạnh lùng, cứng ngắc của Jimin, những giọt nước mắt thảm hại của Jungkook.

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Anh hỏi, bằng một giọng nhỏ hơn, khác biệt.

Jimin gật đầu. "Mọi chuyện đều ổn. Nhưng chúng em xong việc ở đây rồi. Cảm ơn vì đã mang áo khoác của anh đến, huynh."

Anh nhận lấy nó từ Jongin, khoác nó lên người. Tay áo hơi dài. Quay sang Jungkook, anh hỏi, "Quản lý của em đang đến sao?"

Jungkook gật đầu.

"Đi thôi," Jimin nói, đặt tay lên cánh tay Jongin.

Anh quay người bước đi.

Jungkook cảm thấy như mình không thở nổi. Cậu cảm thấy như mình có thể chết ngạt. Có thể nôn mửa. "huynh," cậu nói, cảm thấy thấp hèn hơn bao giờ hết trong cả cuộc đời.

Jimin nhìn qua vai. Ánh nhìn thương hại buồn bã trong mắt anh là điều tồi tệ nhất mà Jungkook từng thấy. "Anh sẽ gọi cho em sau, Jungkook," anh nói.

Anh chờ thêm một lát, nhưng Jungkook không thể nói gì, vì vậy họ rời đi. Cánh cửa quán bar đóng sầm lại. Jungkook run rẩy, thở dốc. Quán bar tan biến qua làn nước mắt của cậu thành hư không ngoài những ánh đèn lung linh. Hoang tàn, trống rỗng, cậu gục đầu lên cánh tay và khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store