ZingTruyen.Store

Trans Kaihun Oh Christmastime

Không một ai trong nhà nghỉ ngơi vào ngày hôm sau. Hôm nay là đêm Giáng sinh đấy! Kai chạy tới chạy lui cả ngày không ngừng nghỉ, giúp đỡ gia đình với những việc lặt vặt vào phút cuối. Những món quà đều đã được gói xong xuôi, cây thông Noel được thắp sáng, áo len Giáng sinh được mặc vào, những chiếc vớ được đặt đúng chỗ, lò sưởi rực lửa và những bài hát mừng Giáng sinh đang được phát vang lên khắp mọi ngóc ngách trong nhà.

Carol đi ra khỏi bếp khi Kai đặt khay giăm bông và cà rốt để vào lò nướng. Bà nhón chân, cố chạm lên trần nhà để treo một cây tầm gửi lên. Min choàng một cánh tay quanh bà khi ông xuất hiện, treo nhánh cây tầm gửi lên rồi trao cho bà một nụ hôn ngay dưới đó. Kai mỉm cười, cởi chiếc tạp dề ra rồi đi đến phòng khách, nơi hắn thấy Mae và Sehun đang khiêu vũ ở gần cây thông Noel.

Kai liếm môi rồi vỗ nhẹ vào vai của Mae. Cô nhóc lùi ra khỏi anh trai mình, đảo mắt, nhếch miệng cười rồi chào Kai bằng hai ngón tay theo kiểu quân dội trước khi nhảy đến chỗ bàn ăn.

Má của Sehun ngay lập tức đỏ lên khi Kai nắm lấy tay y rồi nhẹ nhàng đặt tay lên một bên eo mình. "Này, ngượng quá đấy." Sehun lẩm bẩm, cười một cách lo lắng khi y đặt bàn tay còn lại của mình lên vai Kai.

"Không đâu." Kai thì thầm, khuyến khích Sehun nhảy theo mình. "Thế, đây có phải là một Giáng sinh vui vẻ không?"

"Có," Sehun cười bằng cả môi và mắt mình. "Thật sự đấy."

Kai lùi lại, nhưng vẫn không buông tay Sehun. "Đi với tôi."

"Đi đâu cơ?"

"Thì cứ đi đi rồi biết," hắn kéo Sehun ra cửa trước.

* * *

"Chúng ta đi đâu vậy?" Sehun hỏi, thở dốc khi bọn họ băng qua những tán cây, lê bước trên mặt tuyết dày đặc.

"Rồi cậu sẽ thấy," Kai nói, đẩy Sehun đi bộ nhanh hơn. Mũi Sehun đã có màu đỏ tựa như môi y vậy, hơi thở đứt quãng vì mệt. "Được rồi, được rồi. Dừng lại," Kai dừng Sehun lại rồi tháo khăn choàng của y khỏi cổ.

"Anh làm cái gì--," Sehun dừng lại khi Kai bịt mắt y bằng chiếc khăn choàng. "Chuyện này có phải sẽ kết thúc kiểu như 'và rồi kể từ hôm đó không ai còn thấy anh ấy nữa' không?"

Kai cười bật cười rồi nhìn chằm chằm vào cái gáy vừa cao vừa thon Sehun, "Thôi nhanh nào," hắn nắm lấy tay Sehun rồi dẫn y tiến về phía trước.

"Nghiêm túc luôn, chúng ta đang làm gì ở đây vậy, Kai?"

"Trời ạ, đúng là cậu chẳng có tí kiên nhẫn nào cả." Hắn dừng lại ngay khi bọn họ đến mép của cái ao bị đóng băng. "Được rồi," Kai tháo bịt mắt và chờ Sehun mở mắt y ra. "Ta-da!"

Môi và mắt Sehun mở to. Y dành cả một phút chỉ đơn giản là để nhìn chằm chằm vào cái cây lấp lánh đang nằm ở giữa ao. Cành cây được trang trí bằng những cột băng thon dài và thứ ánh sáng được phản chiếu bằng từ những vì sao trên bầu trời đêm mượt mà. Sehun thở hổn hển nhìn cái cây, đôi môi run rẩy một chút.

"Làm thế nào...." Sehun thở ra khi cuối cùng y cũng tìm lại được câu chữ của mình rồi đối mặt với Kai. "Nó... đẹp quá, Kai. T- Tôi... tôi không biết phải nên nói gì nữa." Đôi mắt Sehun đẫm lệ, mặt đỏ ửng lên.

"Cậu có thích nó không?" Kai cười tươi.

"Tât nhiê--" Sehun dừng lại khi giọng hát của những người lái xe phá vỡ sự im lặng của màn đêm.

"Còn nữa nhé!" Kai tuyên bố khi những ánh đèn đầy màu sắc bật lên, những hàng xe ngựa, xe trượt tuyết cùng với những chú tuần lộc và một màn kịch tái hiện lại sự ra đời của em bé Jesus xuất hiện. Tiếng hát của những người lái xe ngựa đủ lớn để cả khu phố có thể nghe thấy khi khắp cả cái ao đóng băng bây giờ ngập tràn đạo cụ và những diễn viên. "Thấy thế nào?!" Kai quay sang đối mặt với Sehun và hắn ngạc nhiên khi thấy rằng khuôn mặt của y đã hoàn toàn biến sắc.

Sehun đang nhìn chằm chằm vào màn trình diễn, nhưng biểu cảm thì tối đến khó tin, giống như Kai đã phá hủy giấc mơ của y vậy. "Câm miệng!" Sehun đột ngột hét lên với những người lái xe và Kai nhảy cẫng lên, giật mình vì tiếng hét dữ dội nọ. "Câm miệng lại rồi biến đi!" Sehun vẫn còn nổi điên ngay cả khi những người lái xe đã im lặng. Sau đó không nói một lời, y xoay người lại rồi giậm chân bỏ đi.

"Sehun! Sehun?!" Kai gọi, chạy theo rồi nắm lấy cánh tay Sehun. Y mạnh mẽ giật cánh tay của mình ra rồi tát mạnh vào mặt Kai. Hắn như bị tê liệt khi bị bàn tay Sehun tát thẳng vào mặt, và mặc dù cái tát đó không mạnh hay tàn bạo lắm, nhưng nó vẫn khiến Kai kinh ngạc.

"Tôi không giận anh," Sehun tức giận. "Tôi giận chính bản thân mình vì đã tin rằng anh tốt hơn thế này!" y thở mạnh, lấy tay che trán. Những giọt nước mắt trong mắt Sehun bây giờ tràn đầy sự giận dữ. "Tôi đã nói với anh một chuyện riêng tư đối với tôi và anh đã biến cm nó thành một công viên giải trí! Đúng rồi, nó thật giống với anh, giống với những thứ đắt tiền, màu mè của anh. Tôi không thể tin rằng tôi đã nói với anh về cái cây, " y thở ra, lắc đầu.

"Sehun," Kai cầu khẩn, giơ tay định chạm vào Sehun, nhưng y hung hăng giật đi và quay trở về nhà. "Sehun, làm ơn đi."

Y không thèm phản hồi lại bất kỳ hành động của Kai trong suốt đoạn đường trở về nhà và khi đã vào nhà, Sehun đi thẳng vào phòng ăn, nơi y nhìn thấy bố mẹ mình. "Anh ta cần phải đi," Sehun dõng dạc nói mà không thèm nhìn vào Kai.

"Sehun, chuyện gì---"

Sehun cắt ngang lời mẹ mình. "Anh ta phải rời đi ngay lập tức, Mẹ! Những thứ vô nghĩa này đủ rồi! Hôm nay là đêm Giáng Sinh và con không muốn ở gần anh ta! Con lái xe đi một chút đây." Nói xong Sehun lấy chìa khóa xe từ trên bàn rồi xông ra ngoài bằng cửa sau ở trong bếp.

Kai đứng vô hồn với trái tim như bị chìm xuống và bụng co thắt lại.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Min hỏi, thở dài mệt mỏi.

Kai lắc đầu. "Cậu ấy nói đúng. Thế này... là đủ rồi," hắn xoa xoa thái dương và lấy điện thoại ra khỏi túi sau. "Con nên đi. Con sẽ-, " Kai liếm môi. "Con sẽ chuyển tiền ngay bây giờ."

"Chờ đã. Kai," Carol ngăn hắn lại, đứng dậy khỏi chỗ ngồi của bà. "Cậu không cần... phải đi đâu. Vẫn chưa đến Giáng sinh mà."

Kai nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Sehun đã bước ra. "Không," hắn nói. "Con nên rời khỏi đây. thôi"

"Mình à," Carol nói với chồng mình, người cũng đang cau mày.

Kai chú ý vào điện thoại của hắn khi nó reo lên trong tay. Mắt hắn gần như bật ra khỏi hốc mắt. "Mia?!" Kai thở dốc và ấn một ngón tay lên môi để cảnh báo Carol và Min trước khi trả lời cuộc gọi đến. "Này, chào." Kai nói.

"Oh, chào anh, cục cưng." Mia ríu rít bên kia đầu dây bên kia điện thoại.

"Oh, chào, chào," Kai lẩm bẩm, bước ra khỏi nhà ăn. "Có chuyện gì thế?"

"Em đột nhiên chỉ nhớ anh thôi thế là.... thư ký của anh nói rằng anh đang đón Giáng sinh với gia đình!"

Kai ngay lập tức cau mày. "Cô ấy nói với em sao?"

"Yeah! Em cũng đã nói với Mẹ và Bố về chuyện đó và bọn họ đều nghĩ rằng sẽ là một ý tưởng tuyệt vời để dành đêm Giáng sinh với anh và gia đình của anh!"

Trái tim Kai không thể chìm vào sâu hơn nữa. "Uh... Anh... Mia, đó..uh, là một ý tưởng tuyệt vời. Nhưng mà um,.... một trong những... đứa em của anh đang....dạng như nó gặp khó khăn về... tinh thần ấy. Cho nên... um, sẽ rất khó để nhà anh có thể.... .eh, đưa em ấy ra khỏi nhà ngay bây giờ. Nó sẽ gây ra nhiều rắc rối lắm."

"Oh, anh đừng có lo lắng về điều đó. Thư ký của anh đã nhắn tin cho em địa chỉ và bọn em cũng sắp đến nơi rồi! Oh, đợi đã, hình như em đến rồi ấy. Em nghĩ vậy."

Kai nghẹn lời và ho mạnh khi hắn chạy tới cửa sổ, đá văng tất cả món quà trên đường đi. Một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đậu ở trước nhà và toàn bộ không khí như bị đẩy ra khỏi phổi Kai. "Trời ạ!" Hắn rít lên khi Mia bước ra khỏi xe, mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng sang trọng cùng với một chiếc vòng cổ kim cương đeo quanh cổ.


.

/rồi quen cái thói màu mè với bánh bèo, làm em osh giận rồi bánh bèo cũng tìm tới nhà luôn, liệu mà xử lý nha anh tuii =))))/

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store