Trans Jiminjeong Hwanwol
"Cô ơi, sao hôm nay cô không đến? Juah làm cơm cuộn ở nhà trẻ để đem cho cô mà."Giọng Kim Juah vang lên qua loa điện thoại, đầy hờn dỗi. Có vẻ cô bé cảm thấy tiếc nuối khi Kim Minjeong không xuất hiện như thường lệ vào thứ hai. Minjeong khẽ bật cười."Vậy thì, mai cô sẽ sang nên Juah để trong tủ lạnh nhé, mai cô sang ăn."Dù nói vậy, nhưng ngay sau đó, Juah "hức" một tiếng rồi đột ngột cúp máy."Alo? Juah? Kim Juah?... Gì thế này?"Minjeong rời điện thoại khỏi tai và nhìn vào màn hình. Trên đó hiển thị tên "Chị dâu," cùng dòng chữ "Cuộc gọi đã kết thúc."Mỗi tối trước khi đi ngủ, Juah đều gọi cho Minjeong bằng điện thoại của mẹ hoặc anh trai. Hôm nay, vì Minjeong không đến nhà nên ngay sau khi làm xong bài tập, cô bé đã gọi ngay. Nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, Minjeong bấm số gọi lại. Sau một hồi chuông dài, cuộc gọi được kết nối."Alo?"ㅡ Minjeong à, chị đây."Vâng, chị ạ. Vừa nãy Juah đang nói chuyện thì bị ngắt kết nối ấy."ㅡ À - Juah... chuyện này mà nói ra chắc em buồn lắm."Sao thế ạ? Có chuyện gì à?"ㅡ Là thế này... Juah muốn tặng phần cơm cuộn mà con bé làm ở nhà trẻ cho em và cô giáo Jimin. Thế nên chị đã giúp nó đóng gói vào hộp cho đẹp. Juah còn tự tay trang trí hộp nữa... Nhưng hôm nay em không đến... nên..."Chắc phần của em cũng được đưa cho cô giáo Yu Jimin rồi nhỉ?"ㅡ... Chính xác."Chị à, giờ em không còn thấy buồn nữa đâu. Em quen rồi."Chị dâu khẽ cười cay đắng."Cả ba mẹ cũng không bằng cô giáo Jimin trong lòng Juah nữa rồi." Minjeong cũng bật cười theo, rồi nhờ chị dâu gửi ảnh chụp cơm cuộn mà Juah đã làm. Nhưng chị dâu nói không có ảnh chụp cơm cuộn, chỉ có ảnh hộp quà đã được trang trí."Vậy gửi em ảnh đó cũng được ạ."Chị dâu chần chừ một lúc."Nhưng chị sợ em lại thấy tủi thân... Thôi được, chị cúp máy rồi gửi qua nhé."Cuộc gọi kết thúc. Một lát sau, Minjeong nhận được tin nhắn chứa ảnh chụp. Nhìn hai chiếc hộp do Juah tự tay trang trí, em không khỏi bật cười.
...
Tại sao lại đến nữa? Jimin lại đến. Không phải cách mấy ngày mà ngay hôm sau. Lần này còn mang theo hai phần súp xương bò. Và thế là Minjeong lại ăn cùng Jimin trong phòng nghỉ nhân viên.Trong lúc ăn, Jimin lại một lần nữa xin lỗi vì chuyện lần trước. Và một lần nữa, chị lại bộc lộ nhân cách 'Hwanwol'."Thật ra, hôm đó tôi mua súp là cho em đấy. Lúc đó không nhận ra, nhưng chắc do xấu hổ... Tôi thấy ngại khi phải nói đó là của em."".....""Lần này cũng là mua cho em, vậy nên hãy ăn từ từ, nhai kỹ rồi ăn nhiều vào nhé. Có cả thịt chiên xù nữa, đừng bỏ qua.""Chị bị điên thật rồi à?""Ừm... Có lẽ là ngay trước khi phát điên?""....Lại nói cái gì nữa thế?""Không biết nữa. Nghe khó hiểu à?""Sao lại nói trống không?""Em nói trước mà."Chắc chắn là chị ấy điên thật rồi.Minjeong vươn tay đặt lên trán Jimin. Nhưng Jimin chẳng hề né tránh, còn nhắm mắt và nhẹ nhàng nghiêng mặt về phía tay Minjeong."Tôi sốt à? Nhưng tôi không thấy bệnh gì cả."Nói rồi, Jimin chậm rãi mở mắt ra và lại cười. Tim Minjeong đập mạnh đến mức em vội vàng rút tay lại. Em lập tức bật dậy và gần như chạy trốn khỏi phòng nghỉ.Chạy vào quầy, Minjeong túm lấy Park Ihyun."Trong kia có ma đấy!"Bởi vì Yu Jimin quá không thực, vì mọi hành động và lời nói của chị ấy đều không thể tin được. Chắc chắn là ma rồi."Woa— thật hả? Dạo này ma cũng xinh phết nhỉ."Park Ihyun trả lời bằng giọng hờ hững rồi tiếp tục rửa chén.Đứng ở góc trong quầy, Kim Minjeong nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín của phòng nhân viên. Ngay sau đó, Yu Jimin bước ra, trên tay cầm túi giấy đựng súp xương bò. Có vẻ như chị đã dọn dẹp, vì trên miệng túi còn lộ ra mấy chiếc hộp trống. Ma quỷ mà cũng biết dọn dẹp sao.Đó là suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Minjeong.Yu Jimin tiến lại quầy và nhìn quanh. Khi phát hiện ra Kim Minjeong đang đứng ở góc, chị vẫy tay ra hiệu. Kim Minjeong lắc đầu thật mạnh để thể hiện rằng mình không muốn đến. Thấy vậy, Yu Jimin nheo mắt lại, liếc nhìn em chằm chằm. Rồi chị quay sang nói gì đó với một nhân viên đứng gần quầy. Nhân viên đó lắng nghe, gật đầu, sau đó sải bước về phía Kim Minjeong."Sếp ơi, người quen của chị tìm chị kìa. Cô ấy bảo muốn mua bánh, nhưng chị phải là người tính tiền và đóng dấu hộ cô ấy.""Chị ấy là ma đấy.""... Dạ? ... Thật luôn ạ?""Đúng, là ma đó. Chuyện này vô lý lắm.""Cả hai đang nói vớ vẩn cái gì thế?"Không chịu nổi nữa, Park Ihyun tháo găng tay cao su ra một cách đầy bực bội. Cô túm lấy cổ tay Kim Minjeong, kéo xềnh xệch đến quầy thu ngân, rồi đặt em đứng ngay trước mặt Yu Jimin. Sau đó, Park Ihyun đeo tạp dề xanh vào cổ Kim Minjeong, giữ chặt em và buộc dây tạp dề lại.Thế là Minjeong lại bị đẩy vào tình huống giống hệt hôm qua. Em liếc nhìn Yu Jimin, người đang chậm rãi hạ ánh mắt từ menu trên cao xuống và nhìn thẳng vào em. Jimin nhếch môi, mỉm cười đầy ung dung. Minjeong run rẩy, chỉ tay vào chị."Cô là ma đúng không? Cô không phải cô giáo Yu Jimin thật đâu đúng không? Cô ấy đâu rồi?""Tôi đang đứng ngay trước mặt em còn gì.""Không thể nào.""Hôm nay tôi muốn mua 5 miếng bánh dâu tây.""... Một con ma biết ăn bánh.""Không cần miễn phí đâu, tính tiền đầy đủ cho tôi, đừng bỏ sót đồng nào. Và nhớ đóng dấu vào thẻ tích điểm nữa."Yu Jimin cắm thẻ vào máy đọc, sau đó đưa ra coupon mà chị mới nhận được hôm cuối tuần. Trên đó đã có sẵn 5 dấu. Kim Minjeong vẫn chưa hết nghi ngờ, em nhìn Yu Jimin đầy cảnh giác rồi từ từ đóng dấu thêm 5 cái nữa. Vậy là một thẻ tích điểm đầy 10 dấu lại được hoàn thành. Yu Jimin cầm lấy coupon đầy đủ dấu, vui vẻ cười hồn nhiên như trẻ con. Chị giơ hai ngón tay tạo dáng chữ V."Tôi đã sưu tầm được hai thẻ rồi này!""... Một con ma thích sưu tầm thẻ tích điểm.""Sao em cứ gọi tôi là ma vậy?""Hôm qua chị đã kỳ lạ lắm rồi, hôm nay cũng vậy, nên em mới phản ứng như thế chứ""Tôi có thể mang bánh đi rồi chứ?""Chị lại không nghe em nói gì nữa đúng không?""Tôi đã nghe hết rồi."Mọi chuyện lại diễn ra giống hệt hôm qua, không sai tí nào. Yu Jimin xách hộp bánh lên, mỉm cười vẫy tay chào."Tôi đi đây. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé."Và rồi, chị ấy rời khỏi quán.Nhìn theo bóng lưng dần khuất xa, Kim Minjeong mới cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, khuỵu xuống đất."Yu Jimin điên rồi sao? Hay là mình điên rồi đây?"So với quá trình nhận thức tình cảm của Minjeong dành cho Jimin, thì tình huống này còn khó khăn hơn gấp bội.
...
Tại sao lại đến nữa? Jimin lại đến. Không phải cách mấy ngày mà ngay hôm sau. Lần này còn mang theo hai phần súp xương bò. Và thế là Minjeong lại ăn cùng Jimin trong phòng nghỉ nhân viên.Trong lúc ăn, Jimin lại một lần nữa xin lỗi vì chuyện lần trước. Và một lần nữa, chị lại bộc lộ nhân cách 'Hwanwol'."Thật ra, hôm đó tôi mua súp là cho em đấy. Lúc đó không nhận ra, nhưng chắc do xấu hổ... Tôi thấy ngại khi phải nói đó là của em."".....""Lần này cũng là mua cho em, vậy nên hãy ăn từ từ, nhai kỹ rồi ăn nhiều vào nhé. Có cả thịt chiên xù nữa, đừng bỏ qua.""Chị bị điên thật rồi à?""Ừm... Có lẽ là ngay trước khi phát điên?""....Lại nói cái gì nữa thế?""Không biết nữa. Nghe khó hiểu à?""Sao lại nói trống không?""Em nói trước mà."Chắc chắn là chị ấy điên thật rồi.Minjeong vươn tay đặt lên trán Jimin. Nhưng Jimin chẳng hề né tránh, còn nhắm mắt và nhẹ nhàng nghiêng mặt về phía tay Minjeong."Tôi sốt à? Nhưng tôi không thấy bệnh gì cả."Nói rồi, Jimin chậm rãi mở mắt ra và lại cười. Tim Minjeong đập mạnh đến mức em vội vàng rút tay lại. Em lập tức bật dậy và gần như chạy trốn khỏi phòng nghỉ.Chạy vào quầy, Minjeong túm lấy Park Ihyun."Trong kia có ma đấy!"Bởi vì Yu Jimin quá không thực, vì mọi hành động và lời nói của chị ấy đều không thể tin được. Chắc chắn là ma rồi."Woa— thật hả? Dạo này ma cũng xinh phết nhỉ."Park Ihyun trả lời bằng giọng hờ hững rồi tiếp tục rửa chén.Đứng ở góc trong quầy, Kim Minjeong nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín của phòng nhân viên. Ngay sau đó, Yu Jimin bước ra, trên tay cầm túi giấy đựng súp xương bò. Có vẻ như chị đã dọn dẹp, vì trên miệng túi còn lộ ra mấy chiếc hộp trống. Ma quỷ mà cũng biết dọn dẹp sao.Đó là suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Minjeong.Yu Jimin tiến lại quầy và nhìn quanh. Khi phát hiện ra Kim Minjeong đang đứng ở góc, chị vẫy tay ra hiệu. Kim Minjeong lắc đầu thật mạnh để thể hiện rằng mình không muốn đến. Thấy vậy, Yu Jimin nheo mắt lại, liếc nhìn em chằm chằm. Rồi chị quay sang nói gì đó với một nhân viên đứng gần quầy. Nhân viên đó lắng nghe, gật đầu, sau đó sải bước về phía Kim Minjeong."Sếp ơi, người quen của chị tìm chị kìa. Cô ấy bảo muốn mua bánh, nhưng chị phải là người tính tiền và đóng dấu hộ cô ấy.""Chị ấy là ma đấy.""... Dạ? ... Thật luôn ạ?""Đúng, là ma đó. Chuyện này vô lý lắm.""Cả hai đang nói vớ vẩn cái gì thế?"Không chịu nổi nữa, Park Ihyun tháo găng tay cao su ra một cách đầy bực bội. Cô túm lấy cổ tay Kim Minjeong, kéo xềnh xệch đến quầy thu ngân, rồi đặt em đứng ngay trước mặt Yu Jimin. Sau đó, Park Ihyun đeo tạp dề xanh vào cổ Kim Minjeong, giữ chặt em và buộc dây tạp dề lại.Thế là Minjeong lại bị đẩy vào tình huống giống hệt hôm qua. Em liếc nhìn Yu Jimin, người đang chậm rãi hạ ánh mắt từ menu trên cao xuống và nhìn thẳng vào em. Jimin nhếch môi, mỉm cười đầy ung dung. Minjeong run rẩy, chỉ tay vào chị."Cô là ma đúng không? Cô không phải cô giáo Yu Jimin thật đâu đúng không? Cô ấy đâu rồi?""Tôi đang đứng ngay trước mặt em còn gì.""Không thể nào.""Hôm nay tôi muốn mua 5 miếng bánh dâu tây.""... Một con ma biết ăn bánh.""Không cần miễn phí đâu, tính tiền đầy đủ cho tôi, đừng bỏ sót đồng nào. Và nhớ đóng dấu vào thẻ tích điểm nữa."Yu Jimin cắm thẻ vào máy đọc, sau đó đưa ra coupon mà chị mới nhận được hôm cuối tuần. Trên đó đã có sẵn 5 dấu. Kim Minjeong vẫn chưa hết nghi ngờ, em nhìn Yu Jimin đầy cảnh giác rồi từ từ đóng dấu thêm 5 cái nữa. Vậy là một thẻ tích điểm đầy 10 dấu lại được hoàn thành. Yu Jimin cầm lấy coupon đầy đủ dấu, vui vẻ cười hồn nhiên như trẻ con. Chị giơ hai ngón tay tạo dáng chữ V."Tôi đã sưu tầm được hai thẻ rồi này!""... Một con ma thích sưu tầm thẻ tích điểm.""Sao em cứ gọi tôi là ma vậy?""Hôm qua chị đã kỳ lạ lắm rồi, hôm nay cũng vậy, nên em mới phản ứng như thế chứ""Tôi có thể mang bánh đi rồi chứ?""Chị lại không nghe em nói gì nữa đúng không?""Tôi đã nghe hết rồi."Mọi chuyện lại diễn ra giống hệt hôm qua, không sai tí nào. Yu Jimin xách hộp bánh lên, mỉm cười vẫy tay chào."Tôi đi đây. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé."Và rồi, chị ấy rời khỏi quán.Nhìn theo bóng lưng dần khuất xa, Kim Minjeong mới cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, khuỵu xuống đất."Yu Jimin điên rồi sao? Hay là mình điên rồi đây?"So với quá trình nhận thức tình cảm của Minjeong dành cho Jimin, thì tình huống này còn khó khăn hơn gấp bội.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store