[Trans]【JAERI】 Waking Up to the View
Chapter 2
"Cái gì đây?" Riku thốt lên, mắt dán vào đóa hồng đặt ngay ngắn trên chăn của anh. Chiếc túi trượt khỏi vai anh, rơi phịch xuống bàn làm việc.
Daeyoung không ngẩng lên. Cậu vẫn chúi mắt vào ghi chú, vừa xoa xoa gáy vừa lẩm bẩm: "Em không biết. Nó dành cho anh."
"Của ai?" Giọng Riku đầy hoang mang, như thể anh chắc chắn đã có sự nhầm lẫn.
"Em không biết," Daeyoung lặp lại, lần này dứt khoát hơn.
"Nhưng có ai đó đã mang đến, đúng không?"
"Em không thấy ai mang đến cả, không," Daeyoung nói, vẫn không nhìn vào mắt anh.
"Vậy là có người đột nhập vào phòng mình à?" Giọng Riku cao vút. Anh tiến về phía ngăn kéo, giật mạnh chúng ra để kiểm tra xem mọi thứ có còn nguyên vẹn không.
Cố gắng trấn an anh, Daeyoung giơ tay lên: "Bình tĩnh. Em vừa tìm thấy nó trên sàn trước cửa khi về từ lớp. Chỉ thế thôi."
Riku nhíu mày, mắt lại nhìn đóa hồng. "Em chắc chắn nó không phải cho em chứ?"
"Tại sao nó lại là cho em?" cậu trai chăm học cười khúc khích, cúi đầu sâu hơn vào ghi chú, chỉ để vô tình đụng trán vào màn hình laptop với một tiếng cộp nhẹ.
"Có lẽ ai đó để lại cho em để cảm ơn," Riku đề nghị, nhún vai. "Vì đã giúp họ học hay gì đó. Em nổi tiếng mà."
"Không." Cuối cùng Daeyoung cũng từ bỏ việc giả vờ tập trung. Cậu xoay người trên ghế để đối diện với Riku, giọng điệu giờ đã kiên quyết hơn. "Nó là cho anh. Em chắc chắn."
Riku thở dài và thả mình xuống giường, tấm đệm kêu cót két dưới lưng anh. Anh cầm đóa hồng lên, lướt ngón tay dọc theo những cánh hoa, im lặng mặc cho những suy nghĩ trôi nổi, không tranh cãi thêm. Việc gì phải thế?
Đầu anh lật lại danh sách ngắn ngủi những người anh từng hẹn hò. Không ai trong số họ biết anh sống ở đâu. Có lẽ vài người biết anh ở trong ký túc xá, nhưng chỉ có vậy. Hơn nữa, anh nghi ngờ có ai trong số họ quan tâm đủ để làm một việc như thế này. Nỗ lực lớn nhất họ từng làm là gửi một tin nhắn "làm gì đấy" hời hợt hoặc thỉnh thoảng là một bức ảnh không mời mà đến vào hộp thư ứng dụng hẹn hò của anh.
Đóa hồng được đặt cẩn thận trong một cốc nhựa đựng nước, nằm ở góc bàn Riku. Nó đẹp trong sự giản dị, nhưng có gì đó cảm giác... khác biệt hơn. Những cánh hoa đầy đặn hơn, đỏ hơn bất kỳ đóa hồng nào anh thường thấy. Riku chắc chắn đóa hoa này được chọn lựa cẩn thận. Tuy nhiên, Riku hầu như chỉ liếc qua nó, đặc biệt là khi Daeyoung ở trong phòng, còng lưng trên bàn làm việc của mình, lưng cong lên căng thẳng vì tập trung.
⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖
Khi đóa hồng bắt đầu tàn và màu sắc rực rỡ của nó mờ đi, một buổi chiều Riku trở về thì thấy một bó hoa tulip nhỏ, trang nhã đã thay thế chỗ của nó. Cùng một vị trí. Cùng một góc độ. Cùng một cảnh tĩnh lặng.
Một lần nữa, Daeyoung khẳng định cậu không biết chúng từ đâu đến. Nhưng lần này, có một mẩu giấy viết tay đính kèm. Dành cho Riku, nó viết. Chỉ để tránh mọi nhầm lẫn, thế thôi.
"Anh thích chúng không?" Daeyoung hỏi một đêm, giữa những tiếng húp mì ramen cậu làm cho cả hai.
Riku gật đầu, nói khi miệng vẫn còn nửa chừng thức ăn. "Nhận được sự quan tâm này thì thích, không nói dối. Nhưng—" anh nuốt xuống và lau miệng bằng mu bàn tay, "anh sẽ tận hưởng hơn nếu biết nó từ ai."
"Anh chắc phải có nhiều người hâm mộ bí mật lắm," cậu trai cao ráo nói với một nụ cười nhẹ, nhanh chóng cúi đầu trở lại vào bát để cắn thêm miếng nữa.
"Họ có thể đừng bí mật không?" Riku lẩm bẩm, xoay đũa. "Anh hơi tuyệt vọng muốn tìm một b—" Anh cắt lời mình, người cứng lại. "...Người yêu mới. Một người yêu mới."
Anh không ngẩng lên nữa, chỉ nghiêng người về phía trước và tập trung ăn hết phần ramen còn lại trong im lặng.
Những lời đầu tiên họ trao đổi đêm đó chỉ đến khi Riku nằng nặc đòi rửa bát. Anh xỏ đôi dép đi trong nhà đã sờn rách và lê bước xuống bếp chung, vẫn còn rùng mình vì ký ức về sự lỡ lời của mình.
"Ngốc, Riku. Ngốc," anh lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt, bóp miếng bọt biển với sự bực bội ngày càng tăng. Nước làm rát ngón tay anh, nhưng anh hầu như không để ý, anh quá cuốn vào việc tua lại từ đó trong tâm trí.
Bạn trai. Thật sao?
Anh tự nhủ cái lạnh đang len lỏi vào xương chỉ là căng thẳng. Kiểu căng thẳng đến từ việc suýt tự "come out" trước mặt bạn cùng phòng. Nhưng những cơn rùng mình không chỉ ở lại trong tay anh. Chúng lan rộng, chậm rãi và không ngừng, cho đến khi quấn quanh toàn bộ cơ thể anh như sương giá vô hình.
Ngay cả một trận tắm nước nóng cũng không giúp được.
Cuối cùng, anh cuộn mình dưới chăn, mũ áo hoodie kéo lên qua đầu, cố gắng xua đi cái lạnh. Cố gắng ngủ.
⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖
Sáng hôm sau khi anh tỉnh dậy, cơ thể anh quá yếu để có thể ngồi dậy.
Anh hé miệng vừa đủ để chúc Daeyoung, người đã điều chỉnh áo khoác được nửa chừng trước gương, một buổi sáng tốt lành. Nhưng không từ ngữ nào thoát ra. Chỉ có không khí khô cọ xát qua cổ họng anh, mắc lại đau đớn và thoát ra chỉ là một hơi thở khẽ khàng.
Daeyoung nhận ra ngay lập tức, ngay cả khi không nhìn.
"Anh," cậu run rẩy, vội vã chạy đến bên Riku. Cậu ngồi xổm xuống cạnh giường, hạ mình ngang tầm Riku.
Cậu trai nhỏ hơn đang run rẩy dưới chăn, ngón tay bấu chặt lấy nó, như thể nắm giữ hơi ấm sẽ ngăn được những cơn rùng mình đang rung chuyển khắp cơ thể anh.
Daeyoung đưa tay ra và nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào má Riku, sau đó lên trán anh — da anh nóng rực, ẩm ướt vì mồ hôi sốt. Daeyoung lật tay vài lần, kiểm tra lại, chỉ để chắc chắn.
"Anh, anh sốt rồi. Mình cần đưa anh đi bác sĩ," Daeyoung nói nhỏ nhẹ, quỳ bên cạnh anh.
Riku lắc đầu, giọng anh yếu ớt, run rẩy thì thầm. "Anh sẽ ổn thôi. Anh chỉ hơi lạnh thôi mà."
Daeyoung đứng dậy đột ngột, ánh mắt sắc bén, tập trung quét khắp căn phòng. Trong một động tác nhanh nhẹn, cậu sải bước đến giường mình, lấy chiếc áo hoodie dày, ngoại cỡ từ mép giường, rồi quay lại bên Riku.
Cậu nhẹ nhàng nâng Riku lên, cẩn thận không làm anh xóc nảy quá nhiều, và tròng chiếc áo hoodie vào người anh.
"Cái này sẽ giữ ấm cho anh lúc này," cậu lầm bầm, kéo tay áo trùm qua tay Riku, "nhưng mình vẫn cần đi gặp bác sĩ."
"Không," Riku lẩm bầm, rúc vào lớp vải thoang thoảng mùi Daeyoung. "Anh chỉ cần ngủ một giấc là khỏi. Em nên đi học đi."
Nghe vậy khiến một điều gì đó xáo động trong Daeyoung. Bực bội, thậm chí là sợ hãi, nhưng khi cậu nói lại, giọng cậu vẫn giữ được sự bình tĩnh và dịu dàng. "Anh, để em đưa anh đến bệnh viện. Không xa đâu."
"Anh không đi," Riku khăng khăng, mắt nhắm lại khi anh cuộn mình chặt hơn dưới chăn. "Chỉ là cảm lạnh thôi. Anh sẽ ổn. Ngủ và một chút trà, đó là tất cả những gì anh cần."
Daeyoung biết rằng không thể thắng được. Và có lẽ Riku thực sự không đủ sức để ra ngoài trời lạnh. Vì vậy, cậu nhượng bộ với một tiếng thở dài khe khẽ, cầm lấy túi và bước ra ngoài.
Riku nghĩ rằng cậu đã đi học.
Nhưng nửa giờ sau, Daeyoung trở lại, tay ôm đầy đồ, hơi thở hiện rõ trong không khí khi cậu bước vào phòng. Cậu mang theo một chiếc khay nhỏ với ba cốc trà bốc khói, cẩn thận đặt nó lên bàn cạnh giường Riku.
Tiếp theo là một nắm vitamin, vài gói đồ ăn nhẹ được sắp xếp gọn gàng, và cuối cùng, một bát cháo nóng hổi, vẫn còn bốc hơi.
Cậu không nói gì. Chỉ đặt mọi thứ trong tầm với và điều chỉnh chăn quanh vai Riku như một thói quen tự nhiên.
"Anh cần uống nhiều chất lỏng ấm và ăn gì đó, nhưng phải nhẹ nhàng, để không làm đau dạ dày. Anh có thể ngồi dậy được không, ít nhất là thế?"
Riku khụt khịt, hầu như không nghe thấy. "Em sẽ trễ..."
Đồng hồ trên tường chỉ đã hơn 8 giờ. Cậu đã trễ. Nhưng Daeyoung thậm chí không liếc nhìn nó.
"Anh, nào." Cậu nhúng thìa vào cháo, cẩn thận đưa lên, và giữ nó ngay trước môi Riku. "Nói 'a' nào," cậu nói nhẹ nhàng, chờ đợi với sự kiên nhẫn vững vàng.
Mặc dù đang khó chịu, Riku vẫn cười khẽ. Không phải chế giễu, mà là một sự ấm áp gần như khiến Daeyoung tan chảy. Anh thấy cử chỉ đó đáng yêu.
Anh mở miệng và nuốt thìa cháo ấm, rồi gật đầu tán thành.
"Anh hứa sẽ ăn hết trước khi em đi học về. Đi đi."
"Em có thể ở lại—"
"Làm ơn, đi đi. Anh chỉ cần nghỉ ngơi thôi."
Daeyoung nghe lời, nhưng chỉ sau khi Riku hứa và thề rằng anh sẽ ăn hết bữa sáng. Cậu đi học, nhưng vai cậu không cao như thường lệ khi cậu rời khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, cậu liếc nhìn lại lần nữa, chỉ để chắc chắn.
Riku đã ngủ rồi, khò khè khe khẽ, hoàn toàn kiệt sức.
Đáng yêu.
Nếu bạn cùng phòng cậu không rõ ràng đang bị bệnh, Daeyoung sẽ hoàn toàn kinh ngạc trước vẻ ngoài dễ thương của anh.
⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖
Khi Daeyoung trở về ký túc xá, sớm hơn hai giờ so với lịch trình, cậu thấy Riku đã tỉnh. Thứ Tư là ngày bận rộn nhất của cậu, với các lớp học kéo dài từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều, giờ giải lao hầu như không đủ để làm bài tập hoặc ăn nhanh tại căng tin.
Cả ba cốc trà đều đã cạn. Bát cháo cũng hết, và các hộp vitamin nằm mở khắp giường. Daeyoung thở phào nhẹ nhõm. Cậu đã quá quen với việc Riku không ăn uống tử tế trừ khi có cậu ở bên. Trước khi họ trở thành bạn cùng phòng, như Riku kể, anh sống nhờ kẹo và đồ ăn vặt. Nhưng Daeyoung đã thay đổi điều đó. Giờ đây ít nhất anh cũng có bữa tối tử tế mỗi tối, mặc dù Daeyoung luôn nhắc anh ăn trưa ở căng tin nữa. Đôi khi Riku sẽ gửi cho cậu ảnh chứng minh bữa trưa của mình bên ngoài, nhưng điều đó quá hiếm hoi để Daeyoung cảm thấy yên tâm.
Có vẻ như trà và các chất bổ sung đã giúp ích, vì Riku đã ngồi dậy, chăn quấn quanh anh như một cái kén, kéo lên cả qua đầu. Anh đang nhìn vào laptop trước mặt, xem lại bộ anime yêu thích. Má anh ửng đỏ vì sốt, mũi anh đỏ hoe vì xì, và mắt anh trông đờ đẫn vì bệnh.
Daeyoung rón rén bước vào, cẩn thận không làm anh giật mình. Cậu nhẹ nhàng đặt ba túi nhựa đầy tạp hóa xuống sàn và cởi áo khoác.
"Em sẽ làm cho anh một bát samgyetang (canh gà tần sâm)," cậu nói nhỏ nhẹ. "Không có gì bổ dưỡng hơn khi bị ốm bằng một bát súp gà ngon."
Câu hỏi của Riku bật ra như một tiếng thở hổn hển, tim anh đập gần như có thể nghe thấy. "Em mua cả một con gà chỉ để nấu súp cho anh à?"
"Hai con, thực ra." Cậu trai cao ráo, đẹp trai mỉm cười. "Để anh có đủ ăn cho cả tuần. Món này mất đến hai giờ để nấu, nên em sẽ bắt tay vào ngay. Nhưng trước hết," Daeyoung đi đến bàn cạnh giường ngủ của mình, gom ba chiếc cốc rỗng vào một tay, "em sẽ pha thêm trà cho anh."
Hai giờ sau, đúng như đã hứa, súp gà được dọn ra. Một chiếc khay nhỏ đặt trên bàn cạnh giường, chứa một bát súp bốc khói, cơm mới hấp, và tuyển chọn các món ăn kèm bổ dưỡng.
Daeyoung nhẹ nhàng đút cho Riku, người đã tìm đủ sức để ngồi trên mép giường.
Không nghi ngờ gì, đó là món súp gà ngon nhất Riku từng nếm trong đời. Và này, anh không hề có chút cảm giác thèm ăn nào nhờ cơn cảm lạnh khó chịu. Thế mà, anh đã ăn hết từng giọt súp, từng thớ thịt gà mềm, từng hạt cơm, và từng miếng món ăn kèm.
Để thưởng công, Daeyoung vỗ nhẹ vào vai anh một cách tự hào, dịu dàng và khen ngợi anh ăn tốt thế nào, và việc giữ sức là quan trọng ra sao.
"Ngày mai em sẽ ở nhà," Daeyoung nói, giọng cậu hơi đứt quãng giữa tiếng lách cách của bát đĩa khi cậu dọn để mang xuống bếp. "Em đã gửi email xin phép giáo sư vắng mặt. Em sẽ chăm sóc anh và học ở đây. Nhưng tất nhiên, em vẫn khuyên anh đi khám bác sĩ."
Riku cau mày. "Thật không công bằng khi sự chuyên cần hoàn hảo của em bị ảnh hưởng vì anh."
"Điểm chuyên cần không quan trọng, không thể so với sức khỏe của anh," Daeyoung đáp dứt khoát. "Anh quá yếu để ở nhà một mình lâu như thế này."
Và cứ thế. Giọng Riku đã đủ khỏe để chúc Daeyoung một buổi sáng tốt lành. Mắt anh tìm thấy Daeyoung chính xác ở nơi anh mong đợi, còng lưng trên bàn làm việc.
Giọng Daeyoung reo lên vui sướng khi nghe thấy Riku, lập tức chạy đến và ngồi cạnh anh trên giường để kiểm tra tình hình.
"Anh vẫn còn rất ấm," Daeyoung nói, giọng vui vẻ hơi dịu xuống, nhưng nụ cười cậu không bao giờ tắt.
Mắt cậu tò mò khi Riku bắt đầu cười – khẽ khàng, yếu ớt, nhưng chứa đầy niềm vui chân thật.
"Có chuyện gì thế?"
"Anh gặp một giấc mơ sốt," Riku hơi rùng mình khi lòng bàn tay Daeyoung nhẹ nhàng vuốt ve chăn qua người anh. "Anh mơ thấy em đang học... cởi trần."
Một sự đỏ mặt lập tức lan ra khắp mặt Daeyoung, và mắt cậu đột nhiên mất đi sự tập trung tự tin vào Riku. Cậu lắp bắp, lúng túng gãi gáy.
"Anh xin lỗi, anh không thể chọn thứ anh mơ."
Nếu có thể, anh sẽ chọn giấc mơ đó mỗi đêm.
Ngay cả bây giờ, đang run vì sốt và ôm chặt chăn để tìm sự thoải mái, Riku vẫn nhớ rõ ràng – lưng Daeyoung, rộng và mạnh mẽ, phát sáng nhẹ dưới ánh đèn bàn. Mọi cơ bắp anh tưởng tượng đều săn chắc hơn, đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Làn da cậu lấp lánh, mời gọi.
Cảm giác như một liều thuốc chữa trị giữa mọi nỗi khổ sở của anh.
"Không, thực ra đó không phải là mơ. Anh xin lỗi vì anh đã thấy điều đó." Daeyoung cúi đầu, quá ngại ngùng để nhìn vào mắt Riku. "Tối qua em quá nóng. Em không muốn mở cửa sổ hay tắt lò sưởi vì anh đang run. Nên... vì anh đang ngáy, em nghĩ anh đã ngủ say và sẽ không để ý."
"Anh ngáy à?" Riku hỏi, hơi khó chịu, niềm vui được tưởng tượng về cơ thể nóng bỏng của bạn cùng phòng tan biến ngay lập tức.
"Thật sự là đáng yêu. Giống như âm nhạc đối với em vậy."
Muốn trả lời, Riku đột nhiên bị một cơn ho khan, đau đớn tấn công. Anh ho dữ dội, cố gắng thở dốc, và Daeyoung lập tức hành động, tìm kiếm một giải pháp nhanh chóng. Cậu lấy một cốc trà, và dần dần, Riku bắt đầu bình tĩnh lại, lăn ngửa ra khi nước mắt chảy dài trên má anh.
Vài phút sau, Riku được phục vụ thêm trà nóng, lần này đi kèm với thuốc để giảm ho.
"Em tích trữ nhiều ghê," Riku khúc khích, uống một viên thuốc và tráng miệng bằng trà gừng.
"Hôm qua em gần như mua hết cả hiệu thuốc. Họ có lẽ sẽ nghĩ em là dân buôn lậu," Daeyoung đùa.
⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖
Bữa sáng lại là cháo, lần này được phục vụ kèm súp miso. Riku cảm thấy mình không còn giống như đang nằm liệt giường trong một phòng ký túc xá chật chội mà giống như đang ở một khu nghỉ dưỡng trọn gói, đặc biệt là với việc Daeyoung cứ nằng nặc đút cho anh ăn lần nữa.
Bữa trưa nhẹ nhàng: cơm trắng, vài quả trứng luộc chín, và samgyetang hâm nóng từ hôm trước. Riku vẫn không có nhiều khẩu vị cho bất cứ thứ gì có hương vị hơn, nhưng anh cố gắng ăn vì Daeyoung đã chuẩn bị tất cả với sự quan tâm như vậy.
Nhưng mặc dù ăn hết mọi bữa, sức khỏe của anh vẫn tiếp tục suy giảm.
Đến buổi chiều, anh không thể ngồi dậy nếu không có sự giúp đỡ. Chân tay anh run dữ dội hơn trước, và cơn sốt cháy bỏng hơn dưới da anh, thấm ướt chiếc áo sơ mi sạch Daeyoung đã giúp anh thay sáng nay. Mỗi hơi thở đều cảm thấy nặng nề hơn, khó khăn hơn, và suy nghĩ của anh bắt đầu mờ nhạt.
Có điều gì đó không ổn.
Daeyoung kiểm tra nhiệt độ của anh lần nữa, nó đã tệ hơn. Tuy nhiên, Riku vẫn khăng khăng rằng anh không cần bác sĩ. Anh thề sẽ hồi phục với đủ giấc ngủ và những bữa ăn ấm áp. Và cảnh tượng. Nhưng anh không nói ra phần đó.
Daeyoung lẩm bẩm điều gì đó, rõ ràng là khó chịu và không đồng tình với cách Riku đối phó với sức khỏe của mình. Nhưng một lần nữa, cậu không thúc ép. Thay vào đó, cậu lặng lẽ đổ đầy nước đá vào một cái bát, nhúng một chiếc khăn mềm vào đó, và nhẹ nhàng chấm lên khuôn mặt nóng ran của Riku.
"Anh thật kinh tởm," Riku lẩm bẩm, cau mày khi Daeyoung cúi sát hơn. "Anh thậm chí còn chưa tắm kể từ khi bị bệnh."
"Anh rất đẹp." Giọng người y tá bình tĩnh, vững vàng, như thể đó là sự thật hiển nhiên nhất trên đời.
"Anh đổ mồ hôi trong áo hoodie của em suốt," Riku thì thầm. "Nhưng ngay khi anh cởi nó ra, anh cảm thấy còn tệ hơn. Anh sẽ mua cho em một cái mới."
Lớp vải không chỉ là sự ấm áp trên da anh. Nó giữ mùi của Daeyoung, mờ nhạt nhưng quen thuộc, và có điều gì đó về nó làm ngực Riku thắt lại theo một cách anh không muốn gọi tên.
Cảm giác như một cái ôm. Như sự an toàn. Như một điều gì đó hơn thế.
"Không đâu." Daeyoung mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Riku khỏi trán anh. "Em không cần cái mới. Cái này hoàn toàn ổn. Và nó vẫn sẽ ổn khi anh khỏe lại."
Chiếc khăn di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng, như thể đang tan chảy vào da Riku, hút đi cơn sốt với mỗi lần lướt qua. Các cơ bắp của Riku thư giãn dưới cái chạm cẩn thận. Anh thư giãn hoàn toàn, mắt khóa chặt với Daeyoung.
Anh có thể cảm nhận được sự quan tâm. Sự dịu dàng. Anh gần như có thể cảm thấy các tế bào của mình đang hồi phục, từng cái một, dưới cái chạm đó.
"Nếu anh bị lây thì sao," Riku khụt khịt, giọng anh gần như chỉ là hơi thở. "Em cũng sẽ bị bệnh... và em có kỳ thi vào tuần tới."
"Suỵt." Lời dỗ dành thoát ra từ môi Daeyoung như một bài hát ru, mềm mại và đều đặn. "Em sẽ ổn thôi."
Riku chớp mắt nhìn cậu, mơ màng nhưng tò mò. "Làm sao em hôn bạn gái nếu em cũng bị bệnh?"
"Đó là điều ít đáng lo nhất của em lúc này," Daeyoung đáp, quay sang một bên để làm mới khăn trong bát nước đá. "Em không còn bạn gái nữa."
Mắt Riku mở to. Hơi thở anh mắc kẹt trong cổ họng. Anh đã nghĩ Daeyoung chỉ ngừng nhắc đến cô ấy vì việc chia tay của chính anh.
Anh chưa bao giờ tưởng tượng họ đã chia tay. Daeyoung chưa bao giờ than phiền. Thậm chí không hề ám chỉ rằng bất cứ điều gì giữa họ là không hoàn hảo. Và làm sao nó có thể không hoàn hảo được? Làm sao ai đó có thể hết yêu một người như Daeyoung – kiên nhẫn, chu đáo, tử tế thầm lặng trong mọi cách quan trọng nhất? Một người biết chính xác khi nào nên nói và khi nào nên ngồi gần trong im lặng. Một người nấu súp gà cho anh và canh chừng giấc ngủ của anh như thể đó là điều thiêng liêng. Riku không thể hiểu được. Anh thậm chí không thể hình dung ra điều đó. Ý nghĩ rằng ai đó, bất kỳ ai, sẽ tự nguyện buông bỏ Daeyoung, cảm thấy không thể.
Như thể cảm nhận được dòng câu hỏi đang dâng lên trong tâm trí Riku, Daeyoung nói tiếp, giọng cậu bình thản, nhẹ nhàng.
"Tụi em chia tay vài tuần trước. Không có gì kịch tính," cậu nói với một tiếng cười khẽ, nhúng khăn lại và vắt khô. "Thành thật mà nói, nó hơi chán. Tụi em chỉ... xa cách. Có những điều khác để tập trung. Chỉ vậy thôi."
Dưới cái chạm cẩn thận của Daeyoung, chiếc khăn lạnh áp nhẹ vào làn da đang sốt của Riku, như thể đang hôn anh, lặp đi lặp lại. Những câu hỏi tan biến dưới nó. Cả gánh nặng trong lồng ngực anh cũng vậy. Một âm thanh nhẹ nhàng thoát ra từ môi anh. Giữa một tiếng thở dài và một tiếng rên rỉ.
Mí mắt anh rung rung, cố gắng mở ra, tuyệt vọng muốn tiếp tục nhìn Daeyoung, cái vẻ đẹp đặc biệt mà khuôn mặt cậu mang lại khi cậu đang quan tâm như thế này. Nhưng anh không thể.
Suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng của anh, khi giấc ngủ kéo anh đi, là một lời ước thầm, tinh nghịch: Làm ơn hãy để anh mơ thấy Daeyoung khỏa thân lần nữa. Nhưng anh đã không mơ thấy.
Thay vào đó, điều tiếp theo anh thấy khi mở mắt là Daeyoung, kéo khóa áo ngủ màu xanh navy lên tận cổ, đứng trước anh với một bát samgyetang bốc khói.
"Em biết anh muốn ngủ," Daeyoung nói nhỏ nhẹ, "nhưng anh cần ăn tối. Anh cần thêm sức. Thêm dinh dưỡng."
Tin tốt là cơn sốt của anh cuối cùng đã hạ. Riku cảm thấy tốt hơn rất nhiều, gần như là chạm của Daeyoung đã tạo ra một loại phép màu nào đó.
⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖
Đến ngày hôm sau, anh gần như hồi phục, chỉ còn lại một chút sổ mũi dai dẳng và cơn ho cứng đầu. Daeyoung vẫn nằng nặc muốn ở nhà và chăm sóc Riku, nhưng Riku cũng khăng khăng ngược lại.
"Anh đủ khỏe rồi," anh nói với một nụ cười nhỏ. "Anh có thể tự đi vào bếp hâm nóng súp. Làm ơn, đi đi. Vì anh."
Daeyoung nhìn vào mắt anh, giờ đã trong trẻo và sáng sủa hơn, và nhận ra, một lần nữa, cậu không có cơ hội.
Cậu không thể nói không với đôi mắt đó. Cậu chưa bao giờ có thể.
Vài giờ sau, thay vì trở về với túi nhựa từ cửa hàng tiện lợi, Daeyoung xuất hiện ở cửa với những đóa hoa.
Một bó hoa hướng dương, rực rỡ, vàng óng, rạng ngời. Kẹp giữa chúng là một tấm thiệp nhỏ ghi: Mau chóng khỏe lại nhé.
Khuôn mặt Riku bừng sáng theo cách Daeyoung chưa từng thấy trong nhiều tuần. Anh gần như nhảy dựng lên, như thể bệnh tật chưa từng chạm vào anh, và chạy đến chỗ Daeyoung, người đứng thẳng, nhưng rõ ràng là ngại ngùng, đưa bó hoa ra.
"Anh nói anh sẽ thích hoa hơn nếu anh biết chúng từ ai," Daeyoung nói, giọng cậu nhỏ nhẹ hơn thường lệ. "Ừm... lần này, anh biết rồi đó."
Sự bùng nổ năng lượng đột ngột trong Riku chỉ là adrenaline, hoặc có lẽ là một thứ gì đó ngọt ngào hơn. Có lẽ đó là cảm giác đang yêu, mà không cần năng lượng để suy nghĩ quá nhiều.
Đó là một phước lành bất ngờ của cơn cúm ngắn ngủi, khốn khổ này: anh quá kiệt sức để hoài nghi cảm xúc của mình. Vì vậy, anh để bản thân rơi vào, hoàn toàn và lặng lẽ, vào mọi thứ Daeyoung đang làm cho anh.
Nhưng, nhanh như lúc nó đến, năng lượng lại rời đi. Làn sóng phấn khích qua đi, và Riku đổ người xuống giường, cuộn tròn dưới chăn.
Bó hoa nằm cạnh anh trên bàn đầu giường, tỏa sáng như một mặt trời nhỏ.
Anh lại được đút súp gà, rồi được đắp chăn cho nghỉ ngơi thêm. Hoặc ít nhất, là một nỗ lực để ngủ.
Nhưng những tiếng khụt khịt khe khẽ đã tố cáo anh.
Daeyoung dừng buổi học, đóng laptop trước khi băng qua phòng. Cậu ngồi bên cạnh Riku, nhẹ nhàng xoa lưng anh khi nghe thấy tiếng nức nở nhỏ.
"Anh đang đau lắm à?" cậu hỏi khẽ.
Nhưng đó không phải là đau thể xác. Không phải lần này.
"Anh cảm thấy thật tệ," Riku khụt khịt, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ hơn nữa. "Bởi vì em luôn làm những điều tuyệt vời cho anh, và anh chẳng bao giờ làm gì đáp lại cho em."
"Không phải vậy," Daeyoung nói ngay lập tức. Cậu đưa tay ra, vuốt ve má Riku vẫn còn ấm, nhẹ nhàng quay mặt anh về phía mình. "Anh làm mọi thứ cho em. Em không bao giờ có thể đền đáp được những gì anh đã cho em."
"Như là gì?" Riku thì thầm. Một giọt nước mắt lăn dài trên má anh.
"Anh làm em cười, mỗi ngày khi em về nhà, bực bội vì em cảm thấy mọi thứ đều sai, như thể em quá ngu ngốc với chuyên ngành này hoặc quá gánh nặng cho gia đình vì họ trả rất nhiều tiền để em ở đây. Nhưng ngay cả trong những khoảnh khắc tăm tối đó, anh vẫn xoay sở để làm em cười một cách hết lòng. Anh lắng nghe em, ngay cả khi em không biết cách mở lòng. Anh nhận ra khi nào em cần một cuộc trò chuyện, dù em cố gắng che giấu đến đâu. Anh bằng cách nào đó luôn biết. Và quan trọng nhất, anh làm em cảm thấy tự tin. Anh làm em yêu chính mình khi em nghĩ không có gì đáng yêu ở em cả. Anh luôn khen em, nói em trông đẹp, nói em ăn mặc đẹp, nói em thông minh, hài hước... Em đã lạc lối khi đến thành phố lớn này, em mất đi chính mình hoàn toàn, và người mà anh giúp em tìm thấy không phải là em ngày xưa, đó là một người tốt hơn. Một người mạnh mẽ hơn, một người... một người cuối cùng đã yêu chính mình. Với con người thật của mình."
Cơn đau trong cổ họng Riku không phải là từ cảm lạnh nữa. Đó là từ những giọt nước mắt đang dồn lại. Môi dưới anh run rẩy bất lực khi tầm nhìn anh nhòe đi, cảm xúc dâng lên quá nhanh để kìm lại.
Anh đã dành quá nhiều thời gian mắc kẹt trong những cảm xúc phức tạp của chính mình dành cho Daeyoung. Quá lo lắng không để lộ quá nhiều. Quá sợ hãi sự rõ ràng. Thậm chí có lẽ hơi ích kỷ trong sự im lặng của mình. Anh chưa bao giờ nhận ra anh có ý nghĩa với Daeyoung đến mức nào.
Đêm đó, Riku khóc cho đến khi cơ thể anh khuất phục trước giấc ngủ. Nhưng những giọt nước mắt đó không phải là buồn. Chúng đầy đặn và lặng lẽ và ấm áp. Kiểu nước mắt đến khi trái tim anh cuối cùng cũng được nhìn thấy.
⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖
Thứ Bảy cảm thấy như một thế giới hoàn toàn khác. Riku đã đứng dậy, rạng rỡ và tràn đầy năng lượng, như thể vài ngày sốt và mệt mỏi vừa qua chỉ là một giấc mơ tồi tệ. Anh hát dưới vòi hoa sen vào buổi sáng, nhảy múa quanh phòng ký túc xá trong chiếc khăn tắm, và ngân nga theo điệu nhạc khi anh mặc quần áo để ra ngoài.
Tuy nhiên, có vẻ như cơn cúm của anh đã gây ra ảnh hưởng lớn hơn đối với Daeyoung. Không có tiếng hát, tiếng nhảy nhót, hay tiếng lộn xộn nào làm cậu tỉnh giấc. Cậu ngủ như chết, hoàn toàn bị đánh gục.
Cậu chỉ tỉnh dậy khi Riku trở về, đã quá giờ ăn trưa, ánh nắng mặt trời đổ vào qua cửa sổ.
"Anh đã đi khám bác sĩ," Riku vui vẻ thông báo, đá giày ra. "Anh ấy nói có lẽ chỉ là một loại virus thôi, khá phổ biến dạo này. Tuy nhiên, anh có mua một ít thuốc để tăng cường miễn dịch."
Anh bước đến với một nụ cười rạng rỡ, giơ một túi giấy lên. "Anh cũng đi mua sắm."
Daeyoung chớp mắt nhìn anh, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, nhìn Riku áp một mảnh vải mới mua vào ngực như thể đó là thứ quý giá.
Vẫn dụi mắt vì buồn ngủ, Daeyoung nheo mắt, chỉ để chắc chắn cậu không nhìn đôi. "Đó không phải là—?"
"Đúng rồi," Riku cười tươi hơn nữa, ôm chặt chiếc áo vải xanh mềm mại vào ngực. "Cùng loại áo hoodie em đã đưa anh, chỉ là... màu xanh lá cây. Anh sẽ giữ cái anh đã lây nhiễm và ướp trong mồ hôi, may mắn cho em, và cái hoàn toàn mới này là của em. Tụi mình sẽ matchy-matchy (ton-sur-ton)."
Anh tung chiếc áo hoodie lên ghế một cách điệu nghệ, sau đó với lấy hai túi nhựa bên cạnh chân và giơ chúng lên đầy tự hào.
"Và anh có thể đã không mua hai con gà nguyên con," anh nói, "nhưng anh đã mua hai túi bia và soju nguyên túi. Tối nay tụi mình uống. Tiệc cho hai người."
Daeyoung rướn người vươn vai với một tiếng rên, kéo chân ra khỏi giường. "Không phải là hơi sớm để anh uống rượu sao?"
"Không, tụi mình sẽ bắt đầu lúc tám giờ. Không sớm đâu."
"Ý em là," Daeyoung khúc khích, vẫn nửa cười qua một cái ngáp, "quá sớm theo kiểu... anh vừa mới khỏi virus. Kiểu như, hôm nay."
Daeyoung vươn tay qua đầu, áo cậu vén lên vừa đủ để lộ những vệt da thoáng qua. Mắt Riku khóa chặt vào cảnh tượng bất ngờ — cơ bụng của Daeyoung. Săn chắc, mịn màng, không quá nổi rõ nhưng được điêu khắc đúng theo cách Riku thích. Anh đã thấy những đường nét rộng rãi trên lưng cậu trước đây, nhưng đây là điều mới mẻ. Bụng cậu săn chắc và trông ấm áp, bóng loáng dưới ánh sáng dịu nhẹ của buổi chiều.
Riku chớp mắt, nhận ra miệng anh đã khô. Hay không... ướt, thực ra. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, anh cảm thấy khẩu vị trở lại.
Và nó không phải là cho thức ăn.
Anh nuốt nước bọt khó khăn, mắt anh từ chối nhìn đi chỗ khác. "Anh thực sự cần phải say," anh lẩm bẩm, cắn môi dưới. "Làm ơn..."
Điều Riku muốn, Daeyoung đã thực hiện.
Khoảnh khắc đồng hồ điểm tám giờ, hai lon bia được bật nắp. Nhạc nhẹ phát ra từ laptop Riku, hầu như chỉ lấp đầy căn phòng. Họ nhảy múa, họ hát lạc điệu, họ uống một cách buông thả. Tiếng cười vang lên khắp tường — tiếng cười thật sự, chảy nước mắt khiến họ thở dốc.
Ở một thời điểm, họ thậm chí còn cố gắng bắt đầu một cuộc chiến gối, kết thúc bằng việc một lon bia đổ tràn ra sàn. Nhưng trong trạng thái đã ngà ngà say, sự lộn xộn chỉ khiến họ cười lớn hơn. Thời gian trôi qua như phút, năng lượng của họ cũng dần cạn. Năm lon bia rỗng và hai chai soju sau, họ kết thúc trên sàn nhà, kiệt sức và ấm áp, lưng dựa vào khung giường Riku. Đầu Riku tựa trên vai Daeyoung, má anh đỏ bừng vì rượu và hơi nóng.
"Tụi mình chia sẻ những bí mật lớn nhất đi," anh thì thầm, mắt lờ mờ nhưng nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống — cái ghế đó, nơi Daeyoung cởi trần từng học chỉ vài đêm trước. "Bây giờ mình đã say rồi... mình phải hoàn toàn thành thật."
"Có điều em cần nói với anh," Daeyoung nói nhỏ nhẹ, gần như do dự. "Nhưng... anh có thể sẽ rất giận."
"Anh á? Giận á? Giận em á?" Riku cười lười biếng, đầu anh vẫn tựa thoải mái trên vai Daeyoung. "Anh không bao giờ có thể giận em."
Daeyoung không cười. Hàm cậu căng thẳng, ngón tay cậu nghịch lon rỗng trong lòng.
"Em đã làm một việc. Sau lưng anh. Một việc em không nên làm."
Ngay cả điều đó cũng không làm Riku nao núng. Anh hầu như không chớp mắt, quá thư giãn hoặc quá say để cho phép sức nặng của lời nói làm anh bối rối. "Nói đi," anh nói. "Anh hứa sẽ không giận đâu."
Không có sự chuẩn bị nào, không có lời cảnh báo. Chỉ có giọng Daeyoung, thô ráp và trầm: "Em biết người yêu cũ của anh."
Không có sự bất ngờ nào mà cả hai đã tưởng tượng. Riku đã hình dung ra khoảnh khắc này trước đây, nhiều lần, thực ra. Anh đã xây dựng toàn bộ các vở kịch tinh thần xung quanh nó: lời giải thích, lời xin lỗi, những vòng xoáy hoảng loạn nơi anh vội vàng trấn an Daeyoung rằng không có gì trong số đó còn quan trọng nữa. Anh đã hình dung nước mắt, tiếng la hét, sự tan vỡ.
Nhưng không điều gì xảy ra. Không phải trong thực tế. Trong thực tế, Riku không hề nao núng. Anh thậm chí không nhấc đầu lên. Anh chỉ ngồi đó, bất động và lặng lẽ, như thể lời nói không hề tác động đến anh.
"Anh ta là anh họ của bạn em," Daeyoung bắt đầu, giọng cậu gần như thì thầm. Ngón tay cậu lơ lửng không chắc chắn trên tay Riku, cuối cùng hạ xuống khi Riku không kéo tay đi. "Em không phải là kẻ rình rập hay biến thái, em thề."
Riku không di chuyển. Không nói. Chỉ nhìn thẳng, để Daeyoung tiếp tục.
"Em gặp anh ta ở một bữa tiệc sinh nhật. Của bạn em. Vài tuần sau khi tụi mình chuyển vào ở chung. Anh ta nhờ em chụp ảnh bằng điện thoại của anh ta. Và trong khi em cầm nó, anh gọi. Trên màn hình hiện 'Riku ♥︎'. Lúc đầu, em không biết tại sao, em mỉm cười. Em đã nghĩ đó là điện thoại của em trong một giây, nó cảm thấy quá đỗi bình thường. Nhưng rồi em nhớ ra là của ai. Và khi anh ta trả lời, em thề em đã nghe thấy giọng anh. Nhưng em tự nhủ, không. Không thể nào. Thế giới không nhỏ đến thế."
Cậu liếc nhìn Riku, người nhấp một ngụm nhỏ từ chai soju nhưng không nói gì. Daeyoung coi đó là tín hiệu để tiếp tục.
"Nhưng mọi thứ đều khớp. Những câu chuyện. Các mốc thời gian. Em chỉ... ngày càng chắc chắn hơn theo thời gian."
Riku cuối cùng cũng lên tiếng, nhỏ nhẹ. "Em có... bất ngờ không?"
Daeyoung lắc đầu. "Em lo lắng." Tay cậu giờ đã áp chặt hơn lên tay Riku. "Bởi vì em không thích anh ta. Ngay cả từ đầu. Và với mỗi câu chuyện anh kể cho em, mỗi lần anh ta làm tổn thương anh, em càng ít thích anh ta. Một đêm, anh ở đây khóc vì anh ta cho anh leo cây. Cùng đêm đó, em thấy anh ta đi chơi ngoài kia. Cười đùa. Tán tỉnh."
Mắt Riku hơi mở to.
"Em đã tiếp cận anh ta," Daeyoung thừa nhận, nhỏ giọng. "Thân thiện. Bình tĩnh. Em bảo anh ta ngừng đùa giỡn với anh. Bảo anh ta hãy nghiêm túc với anh. Anh ta nói sẽ làm, rồi bỏ đi. Vài giờ sau, điều tương tự lại xảy ra. Em thấy anh ta đang tán tỉnh người khác. Em tiếp cận anh ta lần nữa và bảo anh ta nói sự thật. Hãy thành thật với anh. Em bảo anh ta nên quỳ xuống, cầu xin sự tha thứ, với hàng triệu đóa hoa trong tay. Anh ta nói được. Anh ta bỏ đi. Và rồi... nhiều ngày trôi qua. Không có gì xảy ra."
"Và rồi sao nữa?" Riku thì thầm, hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện. Giọng anh vững vàng, không giận dữ, thậm chí không bất ngờ. Anh chỉ lắng nghe.
Daeyoung hít một hơi run rẩy. "Rồi em bắt đầu nghe những câu chuyện từ bạn em. Rằng người yêu cũ của anh khoe khoang về việc ngủ với nhiều người. Rằng anh ta nói về những con số như thể anh ta tự hào về chúng. Và em đã trở nên... giận dữ. Em tìm ra nơi anh ta sống," Daeyoung tiếp tục, sự xấu hổ và bực bội hòa quyện trong giọng cậu. "Em đến đó. Đập cửa nhà anh ta như một kẻ điên. Anh ta mở cửa, nửa khỏa thân, tất nhiên, và em chỉ mất kiểm soát. Em bảo anh ta lớn lên đi. Hãy nói sự thật cho anh trước khi em làm. Nhưng anh ta lại cư xử như một thằng khốn về chuyện đó đến nỗi em... em đã tát anh ta."
Lông mày Riku hơi nhướng lên, nhưng anh không nói gì.
"Nó biến thành một cuộc chiến," Daeyoung thú nhận, thở mạnh ra. "Không phải lớn, nhưng đủ để cả hai đều bối rối. Tất nhiên, anh ta không bao giờ kể cho anh bất cứ điều gì. Anh ta chỉ chia tay anh qua một tin nhắn chết tiệt. Giống như kẻ hèn nhát mà anh ta là."
Im lặng.
Sau đó, nhỏ nhẹ hơn, Daeyoung nói thêm, "Em xin lỗi vì đã không nói cho anh sớm hơn. Lẽ ra em nên làm vậy. Nhưng em sợ... rằng anh sẽ ghét em."
Có một tiếng thở ra, một âm thanh giữa tiếng cười khúc khích và tiếng thở dài, từ Riku. Sau đó, anh nhẹ nhàng siết tay Daeyoung.
"Tại sao anh lại ghét em," anh nói nhỏ nhẹ, "vì đã quan tâm anh như thế?"
"Nhưng em đã quá xâm phạm. Lẽ ra em nên nói với anh và để anh tự giải quyết theo cách anh muốn. Em chỉ... Em luôn nghĩ có lý do khiến anh không bao giờ nói gì. Em không muốn anh cảm thấy như anh phải công khai với em nếu anh chưa sẵn sàng."
Riku nhìn cậu một lúc lâu, rồi thở ra nhẹ nhàng. "Điều đó thực sự dẫn anh đến bí mật của anh."
Daeyoung căng thẳng, chuẩn bị.
"Anh biết em là người mua hoa cho anh," Riku thừa nhận. "Anh đã so sánh chữ viết tay trên các tấm thiệp. Nhưng bây giờ anh nghĩ em làm vậy vì em cảm thấy có lỗi vì anh độc thân," Riku nói thêm. "Như thể em nghĩ đó là lỗi của em."
"Không phải vậy," Daeyoung nói nhanh, nuốt nước bọt khó khăn.
Lông mày Riku nhướng lên. "Khoan... vậy em không mua hoa à?"
"Có, em có mua," Daeyoung nói, bật ra một tiếng cười lo lắng. "Em chỉ không làm vậy vì cảm thấy có lỗi thôi."
"Một bí mật khác là... anh khá thích bị ốm," Riku thú nhận, giọng nhỏ và xấu hổ. "Không phải phần sốt hay ho, rõ ràng rồi. Nhưng vì anh được nhìn cơ lưng của em cả ngày. Và đêm."
Daeyoung quay đầu nhẹ, chớp mắt nhìn anh, bối rối.
"Anh cố tình bật lò sưởi," Riku tiếp tục, một nụ cười tội lỗi kéo khóe môi anh. "Chỉ để làm em nóng đến mức phải cởi áo. Sau đó anh giả vờ ngủ và chỉ... nhìn chằm chằm. Vậy nên, thực ra, anh mới là kẻ biến thái ở đây."
Daeyoung bật ra một tiếng cười bối rối, chính xác là kiểu Riku đã ghi nhớ — nửa ngượng ngùng, nửa thích thú. Cùng một kiểu cười cậu dành cho Riku khi anh cổ vũ cậu trước một buổi thuyết trình, hoặc bảo cậu xắn tay áo lên "vì che giấu cánh tay như thế là tội ác."
"Anh chỉ cần nói với em thôi mà," Daeyoung nói, lắc đầu với một nụ cười. Cậu nhìn xuống Riku, vẫn cuộn tròn trên vai cậu. "Anh không cần phải suýt chết vì virus chỉ để nhìn em cởi trần."
"Em sẽ cho anh nhìn à?" Riku ngước lên, mặt họ gần nhau một cách nguy hiểm.
Hơi thở Daeyoung bị nghẹn lại, giọng cậu hạ xuống thành tiếng thì thầm lướt qua môi Riku. "Chỉ nếu điều đó không khiến anh bớt thích em. Sẽ thế nào nếu anh thấy em và nghĩ em không đủ tốt cho anh?"
Riku rên rỉ, hơi thở anh run rẩy khi thoát ra. Anh gần như có thể nếm được Daeyoung từ khoảng cách này. Cách Daeyoung nhìn chằm chằm vào miệng anh làm mạch anh đập loạn — nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy do dự khi hôn ai đó đến vậy. Không phải vì anh không muốn. Mà vì nó quá quan trọng.
"Em là người quyến rũ nhất anh từng gặp," Riku nói, giọng anh gần như không thể nghe thấy. "Và điều đó đang khiến anh phát điên thật sự."
"Có phải vì thế mà anh bị ốm không?" Daeyoung cười, mặc dù giọng cậu run lên vì lo lắng.
"Mhm," Riku ngân nga, khóe môi anh nhếch lên khi mũi họ chạm nhau. "Sự nóng bỏng của em lây sang anh nhiều đến nỗi nhiệt độ cơ thể anh biến thành cơn sốt."
Một khoảng lặng nghẹt thở bao trùm lấy họ. Sau đó Daeyoung nghiêng đầu, chỉ một chút, giọng cậu gần như là tiếng lầm bầm. "Đến lượt em rồi à?"
Riku gật đầu, tim anh đập mạnh đến nỗi anh chắc chắn Daeyoung có thể cảm nhận được qua sự gần gũi của họ.
"Bí mật của em," Daeyoung thì thầm, "là anh là người đẹp nhất, tuyệt vời nhất mà em từng biết. Anh đã đảo lộn cuộc đời em... mà không cần cố gắng."
Cậu không rời đi sau khi nói. Cậu chỉ ở đó, hầu như không còn hơi thở giữa hai người, mắt cậu lướt từ mắt Riku đến môi anh, chờ đợi.
"Bí mật của anh là anh đã yêu em từ khoảnh khắc anh nhìn thấy em... nhưng anh đã kinh hoàng sợ em sẽ ghét anh vì điều đó."
"Bí mật của em là em sẽ ghét nếu anh không yêu."
"Bí mật của anh là anh cảm thấy như anh sẽ chết nếu em không hôn anh."
"Bí mật của em là em cũng vậy."
⊹ ࣪ ﹏𓊝﹏𓂁﹏⊹ ࣪ ˖
Sáng hôm sau khi Riku tỉnh dậy, điều đầu tiên anh thấy không phải là lưng Daeyoung rộng lớn còng trên bàn làm việc.
Đó là khuôn mặt Daeyoung, mềm mại và bình yên, chỉ cách mặt anh một inch.
Điều từng là niềm vui tội lỗi của anh, là ảo mộng hư hỏng lớn nhất của anh, đã biến thành hiện thực. Những cơ bắp săn chắc trên lưng bạn cùng phòng không còn chỉ là cảnh tượng để tỉnh dậy nữa, chúng là cảnh tượng anh tỉnh dậy cùng.
Theo thời gian, cái lưng đó bắt đầu trông hơi khác đi một chút. Thường xuyên hơn, áo ba lỗ sẽ ở đâu đó trên sàn nhà, bị làm mờ dưới quần áo Riku, và những cơ bắp săn chắc mang những dấu hằn hình nửa vầng trăng, những vết mà móng tay Riku để lại.
"Anh yêu cái cách anh trông như thế nào khi thức dậy," Daeyoung khúc khích, thích thú với sự bối rối trên khuôn mặt Riku khi anh rướn người dựa vào cơ thể Daeyoung. "Anh trông giống như một bé hamster Riku dễ thương, quyến rũ, nhỏ bé."
Riku ước anh có thể rùng mình. Nhưng anh không làm. Hoàn toàn ngược lại. Đó chính xác là cách anh luôn muốn được yêu thương. Bạn trai anh, Daeyoung, là mọi thứ anh từng mơ ước.
Mỉm cười áp vào da Riku, Daeyoung thì thầm: "Cảnh tượng đẹp nhất để thức dậy."
END.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store