ZingTruyen.Store

[trans I markhyuck] between you, me & him

chapter 8

juwcat


mark biết chính xác donghyuck định hỏi gì khi em theo hắn vào bếp. người lớn hơn cố tình quay lưng lại, chờ đợi hành động đầu tiên của người nhỏ hơn.

"tối nay anh rảnh không?" donghyuck đột nhiên lên tiếng.

"ồ, chào em," mark giả vờ ngạc nhiên khi quay lại. "anh vẫn chưa biết. có lẽ họ sẽ gọi anh đến họp hội học sinh. sao vậy?"

"em chỉ muốn hỏi liệu anh có muốn đi đâu đó ăn không. giống như một buổi hẹn hò ăn uống vậy."

donghyuck rất bình tĩnh khi hỏi điều này. mark nhớ mình đã thấy chính em ngại chín mặt khi hắn đề xuất ý tưởng đó. nó khiến hắn nghĩ donghyuck mới là người đang đeo mặt nạ

bất cứ khi nào cả hai chạm mắt nhau. thật khó để thấy em ấy đang xấu hổ.

"nghe thú vị đấy," mark gãi cằm ngâm nga. "anh sẽ xem mình có thể làm gì để thay đổi lịch trình của mình."

donghyuck tỏ ra lạnh lùng, chỉ gật đầu rồi bước đi, dù mark biết em đang rất vui.

cuộc hẹn hò nhỏ của họ diễn ra tại một nhà hàng có sân hiên bằng kính. nhìn vào bên trong, mark ghi nhớ trong đầu rằng đó chính là nơi donghyuck mong họ tới trước đó.

ngồi đối diện nhau, cả hai nhìn vào thực đơn. mark cảm thấy nhẹ nhõm vì giá không cao hơn điểm của hắn (và điểm của chính hắn vốn đã cao rồi ấy!), chỉ có nội thất khiến nó trông lạ mắt hơn thôi.

sau khi cuối cùng đã lựa chọn xong đồ ăn, cả hai rơi vào sự im lặng khó xử. một lần nữa, donghyuck lại rất tự nhiên, vờ như mình không hề ngượng ngùng chút nào, mặc dù mark có cảm giác như hắn biết nhóc đang nghĩ gì. donghyuck chắc hẳn đang nghĩ cách bắt đầu cuộc trò chuyện.

nhưng mark cũng đã nghĩ về điều đó. đó là lý do tại sao hai người đều cất tiếng cùng một lúc.

"tối nay là-"

"nơi này là-"

cả hai dừng lại, đợi người kia nói xong.

"tối nay là một ngày tuyệt vời để dành thời gian ở bên ngoài đấy. trời không lạnh chút nào," donghyuck nói xong trước.

"ừ... và nơi này thực sự rất đẹp. em tìm thấy nó ở đâu vậy?"

"em vừa tìm thấy nó khi lướt web thôi."

sự im lặng sau đó lại xảy ra. mark không biết phải nói gì nhưng có vẻ như donghyuck đã lên kế hoạch nói những gì rồi.

"em muốn xin lỗi vì hành vi thô lỗ của mình," em nói khi nhìn thẳng vào mắt mark.

vì lý do nào đó, mark lại cảm thấy ngại ngùng khi chia sẻ ánh mắt với chính bạn của mình. có lẽ, bởi vì hầu hết thời gian họ gặp nhau hắn đều đeo chiếc mặt nạ kia.

"em không cần phải-"

"không, em thực sự cần phải làm vậy. suốt thời gian qua em thật bất lịch sự như thế."

"không, không sao. đó là chuyện bình thường của mấy đứa em trai mà."

mark cắn lưỡi khi nhận ra điều mình vừa nói. hắn đã lên kế hoạch để có thể có mối quan hệ tốt hơn với donghyuck một lần nữa và bây giờ hắn chỉ dành tình cảm bro zone cho đứa nhỏ kia!

"ý anh là-"

"càng trẻ thì càng bị khó chịu mà," donghyuck cười khúc khích, nhưng mark có thể nói rằng hắn cảm nhận được cái bro zone này.

"đó là ở tính cách của em mà, đó là điều anh muốn nói, anh nghĩ thế," mark cố gắng sửa chữa. "em thật sự rất bốc đồng đấy. làm ơn, đừng lúc nào cũng quan tâm đến lời người khác nói. kể cả khi đó là anh."

donghyuck chỉ nhún vai, "em quan tâm khi nó tác động trực tiếp vào em."

"dù sao thì, việc học tập thế nào rồi?" mark đổi chủ đề. hắn cảm thấy như mình đang đánh mất donghyuck.

"tuyệt ạ."

yeah, em ấy đã làm thế. một câu trả lời ngắn gọn từ một cậu bé nói nhiều là một dấu hiệu xấu.

mark đã có kế hoạch b.

"em... vẫn còn gặp cậu ấy à?" hắn hỏi gần như thì thầm vì xung quanh cả hai có rất nhiều người.

donghyuck liếc mắt về phía người lớn hơn.

"ý anh là spiderman á?"

"còn ai khác ngoài cậu ấy mà em đang qua lại à?" mark hỏi và buông ra một tiếng thở dài.

hắn hy vọng donghyuck coi đó như là một gợi ý. chúa ơi, hãy khiến em ấy nhận ra rằng mark đàn ghen tị với spiderman hay còn gọi là với chính bản thân hắn!

"em có gặp anh ấy," donghyuck lạnh lùng trả lời. "sao anh lại hỏi vậy? anh có muốn giảng đạo cho em nữa không?"

"anh chỉ muốn hỏi tại sao em lại có hứng thú với cậu ấy thôi? em có thích mấy thằng con trai bí bí ẩn ẩn không?"

có lẽ câu hỏi cuối cùng đã đánh trúng điều gì đó ở donghyuck và điều tiếp theo cậu bé làm là nhếch mép cười.

"có lẽ? spiderman vẫn bí ẩn ngay cả khi chúng em nói khá nhiều chuyện. anh ấy cũng luôn lắng nghe em."

"em thậm chí còn không biết cậu ấy trông như thế nào."

"vấn đề bên ngoài không quan trọng, quan trọng là bên trong ấy."

"kỳ lạ thật," mark cười. "theo như anh nhớ thì em luôn thích những người đẹp trai mà."

mark thấy donghyuck đang rất ngạc nhiên. rõ ràng là em không nghĩ mark sẽ biết về gu của mình nên phải nghi ngờ.

"bây giờ em quan tâm đến tính cách của họ hơn," donghyuck nói, có vẻ bối rối. "em cũng thíc-"

mark không thể nghe thấy donghyuck nói gì vì một tiếng động lớn bên trong nhà hàng đã chặn mất âm thanh đó. cả hai người cũng giống như những người khác, quay đầu về phía phát ra âm thanh.

"chuyện gì vậy?" donghyuck nhíu mày hỏi. "n-người đàn ông trong bộ trang phục kì lạ đó là ai vậy?"

mark sững người ngay khi mắt hắn chạm vào gã đàn ông nói trên. mẹ nó chứ, rõ ràng là kẻ xấu! tại sao gã ta lại làm ầm ĩ trong nhà hang vậy? và gã dường như không có khả năng tự vệ. anh ta có một con dao rựa*!

*dao chặt mía

"mau ra khỏi đây thôi," mark nói và nhanh chóng đứng dậy.

hắn đến chỗ donghyuck để đỡ em ra khỏi ghế nhưng cậu bé hầu như không nhúc nhích.

"còn đồ ăn của chúng ta thì sao?"

trời đụ! một tên phản diện nguy hiểm đang ở đây và donghyuck vẫn đang nghĩ tới đồ ăn á!

"ở lại đây nguy hiểm lắm, gã đàn ông đó có một–"

mark chưa kịp nói xong, gã điên cầm dao rựa đã chạy lên sân thượng. chỉ đến lúc này mọi người mới bắt đầu hoảng loạn, chạy lung tung, gây náo loạn còn lớn hơn cả bên trong nhà hàng.

mark phải đối mặt với một vấn đề nan giải lớn. là một siêu anh hùng, hắn để mắt tới mọi người nhưng đồng thời cũng chỉ quan tâm đến donghyuck. giúp cậu bé đứng dậy, mark kéo em ra sau một đài phun nước lớn. ở đó, hắn bắt donghyuck quỳ xuống trong khi mình thì đang tìm kế hoạch trốn thoát an toàn.

lối ra đã bị chặn, gã đàn ông đang dùng bữa miễn phí xung quanh đó mà không có sự áp chế nào, mặc dù mọi người đang tụ lại ở phía sau sân thượng.

"chúng ta sẽ chạy khi hắn ta đi nếm đến mì spaghetti," mark quay sang donghyuck và thì thầm. gã xấu đó có vẻ mê đồ ăn ý.

"không, anh điên à?" em bùng cháy như một que diêm. "chúng ta hãy cứ tiếp tục trốn ở đây đi!"

"ở lại đây rất nguy hiểm. tụi mình còn không biết hắn ta có khả năng làm gì."

"cố trốn thoát thêm nữa có nguy hiểm không? ờ, cứ đợi đi và spiderman sẽ xuất hiện anh à."

mark nghiến răng. spiderman đó đang ở đây cùng với tất cả những người này, nhưng vô dụng thôi, không giống như gã người xấu đói khát kia.

nhắc đến gã, gã đang tức giận.

"kinh tởm!" gã ta hét lên và đập nắm đấm vào chiếc bàn gần nhất. "tao cần đồ ăn ngon!"

hắn ta đi sang bàn khác với thức ăn đã ăn được một nửa. gã lộn xộn thọc tay vào món salad và nhét nó vào miệng, làm hỏng hoàn toàn chiếc mặt nạ của mình.

"tệ!"

kẻ xấu chỉ cần bước lại gần đám người đang tụ tập ở cuối sân thượng thì tất cả đều hoảng hồn. một người chạy sang góc khác và cả đám người cũng chạy theo. mark cảm thấy adrenaline dâng trào khi thấy điều sắp xảy ra nên hắn cần phải cảnh báo donghyuck.

"mọi người sẽ sớm chạy về phía lối ra. chúng ta phải chạy trước."

donghyuck có vẻ do dự. nhưng nó đã xảy ra đúng như mark đã nói. khi gã người xấu chiếm lấy góc trái của sân thượng, những người ở góc bên phải đã chớp lấy cơ hội. một hoặc hai người bắt đầu chạy và những người khác theo sau họ.

mark phản ứng nhanh chóng. hắn đứng dậy và kéo donghyuck theo sau, cả hai rời khỏi sân thượng trước. tuy nhiên, hai người đã không đến được lối ra thực sự. mọi người đuổi kịp họ và bắt đầu đẩy cả hai sang hai bên. mark và donghyuck phải nắm tay nhau nếu không muốn để lạc đối phương.

kẻ xấu vẫn còn ở trên sân thượng, thật bình tĩnh. mark thấy điều đó đáng ngờ và chẳng bao lâu sau hắn biết tại sao gã đó không đuổi theo bọn họ. cánh cửa đã bị chặn! tiếng uỵch mà họ nghe thấy trước đó chính là tiếng bàn ghế chặn cửa!

ngay cả khi nhìn thấy nhiều người ở đó cùng hai người, điều đầu tiên hắn muốn là lo cho donghyuck. hắn không để lãng phí thời gian kéo bạn mình vào phòng tắm, nơi một số người đã trốn sẵn. đẩy em vào một trong những quầy hàng, mark đang định rời đi thì em bám lấy.

"anh nghĩ mình đang đi đâu vậy?" donghyuck hét lên, trông em vừa tức giận nhưng cũng vừa sợ hãi.

"anh sẽ gọi cảnh sát. làm ơn, ở yên đây."

"không, anh ở lại với em! em chắc chắn có người đã gọi rồi!"

mark không chắc lắm. hắn liếc nhìn căn bếp trước khi dẫn donghyuck vào đó. nếu không nhầm thì hắn đã nhìn thấy các nhân viên đều bất tỉnh.

"nghe anh này, hyuck," mark ôm lấy má em. "anh sẽ trở lại ngay."

"eww, yêu nhau à," một cậu bé tám tuổi nào đó bịt miệng.

donghyuck tuy sợ hãi nhưng lại đỏ mặt, phản ứng ngay với giọng nói đó.

"a-anh ấy không phải là bạn trai của tôi!"

mark cười khúc khích trước phản ứng của em và tận dụng cơ hội để tách nhau ra. khi donghyuck nhận ra anh đã rời đi cũng là lúc mark bước ra ngoài cửa.

sau đó, anh thở dài và đi vào một phòng tắm khác, nơi anh phớt lờ những người phụ nữ đang la hét trước sự xuất hiện bất ngờ của một người đàn ông. mark là chuyên gia về lỗ thông hơi, chỉ cần thò đầu vào là biết ngay phải đi đâu để thoát ra.

đơn giản như thế là anh ta đã đi ra ngoài. không lãng phí một giây nào, anh chạy ra xe để thay đồ. mỗi phút anh lãng phí ở đó đều khiến anh lo lắng, nhưng khi anh đã sẵn sàng, anh biết rằng kẻ thủ ác đã bị tiêu diệt.


🕷


mark thở hổn hển, ánh mắt đầy tức giận nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trước mặt đang giữ một đứa trẻ làm con tin. hắn kiệt sức nhưng không muốn bỏ cuộc. người nhện không bao giờ làm vậy ngay cả khi trận chiến của chính hắn khó nhằn.

đã ba mươi phút trôi qua khi mark đến đó với tư cách là spiderman, nhưng hắn đã không thành công trong việc hạ gục kẻ ác. họ đã có một cuộc chiến căng thẳng ngay trước khi gã bắt một cậu bé và sử dụng cậu ta như một cách để câu giờ. đứa trẻ ngu ngốc muốn nhìn thấy spiderman ở khoảng cách gần.

vì thằng nhóc đó nên mark không thể tách tòa nhà ra khỏi sân thượng nơi cả hai đang đánh nhau. đứa trẻ cần phải trở về với cha mẹ ngay khi được giải thoát. để nó ở nơi chiến đấu sẽ rất nguy hiểm.

mark biết cảnh sát đang ở bên ngoài nhà hàng. hắn nghe thấy họ đang cố gắng đột nhập nhưng vẫn tập trung toàn bộ sự chú ý vào gã đàn ông. sợ hãi, tất cả bọn họ đều làm những điều thật ngu xuẩn.

"thả thằng bé xuống," hắn cố gắng giao tiếp với gã đàn ông.

"bảo bọn nó rời đi."

"tôi không thể. tôi không gọi họ tới đây."

"bảo. bọn nó. rời. đi."

mark nhận thấy rằng gã đã mất cảnh giác. một dấu hiệu tốt.

"nếu anh buông thằng nhóc ra, anh sẽ là người có thể rời đi."

mark chỉ vào cái lỗ trên mái nhà, cái lỗ mà hắn đã làm khi đến đó sau khi thay đồ. không đời nào mark lại sử dụng lỗ thông hơi khi người ta thấy hắn đang làm điều tương tự trong một trong những phòng tắm.

"mày nói dối!"

"không hề."

mark giơ tay sang hai bên và đứng thẳng lên. hắn hạ cổ tay mình xuống để gã đàn ông nghĩ rằng hắn không thể bắn tơ theo cách này.

"buông thằng bé ra và tôi sẽ thả anh đi."

gã đàn ông đã thả đứa trẻ xuống không thương tiếc. sau đó gã nhắm con dao rựa vào người nhện và gầm gừ: "giúp tao đứng dậy."

mark tiến lại gần một bước nhưng gã vẫn không hạ lưỡi dao xuống.

"nếu mày làm gì ngu ngốc, tao sẽ cho mày mất đầu."

"tôi sẽ không làm thế! hãy tin tôi."

nhưng mark đã nói dối. không thể nào mà hắn sẽ để gã đi. đặc biệt là chính nó phá hỏng buổi hẹn hò của hắn và donghyuck!

ban đầu, mark bắn mạng nhện lên trần nhà, tạo ra hy vọng hão huyền cho gã rằng hắn sẽ giúp đỡ gã. hắn cũng làm như vậy với cơ thể của gã nhưng vẫn không dừng lại ngay cả khi gã đàn ông yêu cầu hắn ngừng tay.

"mày lừa tao!"

"mày thực sự tin rằng ta-"

mark nhìn thấy con dao rựa vung về phía mình nhanh đến mức hắn gần như không thể né được. đã thành công trong việc cứu được đầu mình khỏi bị chém, nhưng gã đã cắt đứt cánh tay của hắn.

cười như kẻ bị điên, gã bắt đầu liếm máu của mark dính trên con dao rựa, một lần nữa cho thấy chính gã không bình thường.

tức giận vì mình cũng bị lừa, mark đã trói gã cho đến khi gã không thể cầm được con dao rựa của chính mình nữa, rồi khiến gã bị treo lơ lửng trên không.

cảnh sát ập vào ngay sau khi hắn treo gã lên. theo mark thì họ hơi muộn, nhưng có còn hơn không.

mark nhìn thấy taeyong chạy về phía mình và cảm thấy thật nhẹ nhõm. họ hiểu nhau mà không cần phải nói điều gì khi taeyong nhìn thấy con dao rựa đẫm máu. anh cẩn thận cầm dao và lau vết máu để không ai có thể lấy được dna của mark.

"vừa đúng lúc," mark nói với vẻ mỉa mai.

"tay của em thế nào rồi?" taeyong thở hổn hển khi chạy đến chỗ siêu anh hùng.

"đừng hỏi em. em gần như không thể đứng vững được nữa rồi."

mark choáng váng. chỉ vì bộ trang phục màu đỏ mà hắn không nhìn thấy mình đã chảy bao nhiêu máu nhưng cảm giác của hắn đã nói lên rất nhiều điều rằng hắn đang ở trong tình trạng rất tệ.

"mark! anh đang ở đâu? có ai thấy–tránh ra!"

ở đâu đó đằng xa, mark nghe thấy giọng nói của donghyuck. em nghe có vẻ tuyệt vọng. nhận thấy cậu bé đang sợ hãi tột độ, bị bỏ lại một mình trong phòng tắm có rào chắn, mark gật đầu với taeyong và trốn thoát qua mái nhà.

hắn lao tới xe của mình nhưng phải dừng lại khi thấy donghyuck cũng đang chạy tới đó. em chắc hẳn đã rất sợ hãi và như lạc lối. em liên tục gọi mark, nhìn vào trong xe và hoảng sợ.

mark cứ trốn mãi cho đến khi donghyuck quay lại nhà hàng. sau đó hắn nhân cơ hội đó và đi ra xe của mình. với cái đầu choáng, hắn cố gắng cởi mặt nạ của mình nhưng lại không thể cởi phần còn lại của trang phục.

vết thương trên cánh tay đang giết chết chính hắn. bởi vì nếu như vậy thì mark không thể cử động được cánh tay của mình, dẫn đến việc hắn không thể thay đồ được.

"mẹ nó!" hắn hét lên, đập vào vô lăng.

"mark!"

hắn quay đầu lại nhanh đến nỗi đau cả cổ. donghyuck ở đó, lại chạy về phía chiếc xe. lần này thì vẻ mặt đang khóc của em trông rất xấu xí, điều đó cho thấy rằng em đang ngày càng tuyệt vọng. cả khuôn mặt em đỏ bừng, nước mắt không tự chủ mà cứ lăn dài xuống hai bên má.

em không hề thấy sự hoảng loạn của mark khi em mở cửa thật mạnh chỉ để ngó vào trong và thở phào nhẹ nhõm.

"mark, đồ đần nhà anh! em đã rất lo đấy, em-"

donghyuck ngừng nói khi ánh mắt em dừng lại trên bộ trang phục mark đang mặc.

"này, halloween đã kết thúc lâu rồi mà anh," em cười khúc khích. "tại sao anh... đ-đợi đã... tại sao tay anh lại chảy máu thế này?"

"n-nó không giống như những gì em thấy đâu," mark lầm bầm trước khi dập đầu vào vô lăng, bất tỉnh hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store