ZingTruyen.Store

Trans Fic Markjin Your Name

"Không thể tin được là em sắp kết hôn rồi."  YoungJae réo lên, trong khi Mark đang chỉnh lại cà vạt cho cậu. Thật ra, là cố gắng thắt lại thì đúng hơn bởi vì tay anh đang run lẩy bẩy và ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng. Anh không thể nào tập trung. YoungJae cười thầm khi thấy biểu hiện bồn chồn của anh. "Này, thôi để em tự làm đi."

"Để anh giúp em, baby." JaeBum đột nhiên xuất hiện trong phòng, trong bộ âu phục cưới và mái tóc vuốt ngược ra sau lộ vầng trán rộng. Mark có thể trông thấy một chút đường kẻ mắt trên mí mắt của JaeBum. YoungJae đỏ bừng mặt khi người lớn hơn lại gần và vươn tay chỉnh lại cà vạt cho mình, thay thế cho vị phù rể đang thấp thỏm không yên.

"H-hyung! Anh không thể gặp em trước lễ thành hôn được, như thế sẽ xui đấy-"

"Huh, cái đó tính cho cả nam giới à? Hay em là cô dâu của anh, YoungJae?" Anh dụi mũi vào cổ YoungJae, trước khi nhận thấy Mark đang đứng đó ... hồi hộp ngay giữa phòng. "Mark, cậu làm sao thế? Hôm nay là lễ cưới của mình mà, sao trông cậu còn lo lắng hơn cả tụi mình thế?" Anh cười làm Mark đảo mắt.

"Anh ấy vẫn giận em vì mời bạn trai cũ của anh ấy tới lễ cưới. Anh biết không, em đã kể cho anh nghe về Park JinYoung ấy."

"Ah, người đó! Cái người mà Mark xăm tên trên ngực chứ gì? Anh nhớ-" JaeBum khúc khích, YoungJae cũng hùa vào cười theo. "Ayy, em hư quá baby-"

"Này! Hai người đang trêu tôi đấy hả?!" Mark cáu kỉnh, khiến hai người kia càng thấy thú vị hơn.

"Một xíu thôi mà-" JaeBum bật cười, Youngjae khẽ huých vào ngực anh trong khi còn đang vất vả ngăn trận cười của chính mình lại. Cánh cửa chợt mở ra, mẹ JaeBum bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng.

"JaeBum! Sao con lại ở đây? Con không được ở đây đâu, hai đứa không được gặp nhau trước buổi lễ mà!"

"Ah mẹ à-"

"Mẹ biết con nhớ thằng bé, nhưng cố nhịn thêm một chút." Nói rồi bà kéo JaeBum ra ngoài, mỉm cười với YoungJae. "Còn mấy phút nữa thôi con yêu."

"Vâng!" Cậu cúi chào và giờ đến phiên Mark bật cười. YoungJae vẫn chưa thoải mái với cha mẹ JaeBum cho lắm nhưng cũng rất dễ thương; Youngjae cư xử như một đứa trẻ cực kỳ ngoan ngoãn trước mặt họ, họ sẽ chẳng biết cậu nhóc nghịch ngợm thế nào đâu. Mark sẽ ghi nhớ mối thù này suốt cuộc đời vì đã dám mời JinYoung tới đây và làm anh khổ sở.

Khi hai người trước vừa đi ra, cánh cửa lại mở lần nữa, lần này là anh trai YoungJae, vừa bước vào cửa đã lên tiếng càu nhàu.

"Sao cà vạt của em vẫn chưa buộc xong thế? Hả? Em đã làm gì suốt nãy giờ chứ? Sắp đến giờ rồi, mọi người đã sẵn sàng cả rồi! Anh còn phải lo cho em nữa hả?" Mark đông cứng khi nghe nhắc tới chữ mọi người và tim anh đột nhiên đập nhanh hơn. Anh vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với JinYoung sau từng ấy năm, với anh như thế là quá nhanh! Nếu như em ấy vẫn còn đẹp trai như thế? Nếu như em ấy đã có người khác? Nếu như em ấy đã quên anh rồi? Nếu như em ấy đi cùng ai đó tới lễ cưới? Mark chưa đủ vững vàng để sống sót qua cơn nạn này. Có lẽ anh nên ngồi yên trong phòng trong suốt buổi lễ để không phải trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa và tim anh cũng không phải đau đớn thêm một lần nào nữa "



Mark, cùng những vị khách khác, ngồi trên những chiếc ghế trắng được xếp hai bên lối đi của buổi lễ, chờ đợi cặp đôi bước qua. Tiếng đàn dương cầm thánh thót làm nền, mà Mark chớm nghe liền lập tức nhận ra đó là ca khúc Perfect của Ed Sheeran, bài hát YoungJae đang phát cuồng vì nó dạo gần đấy. Tim Mark không lúc nào được thảnh thơi, anh đang cố gắng thả lỏng một chút bằng cách trò chuyện với cha mẹ và họ hàng YoungJae đang ngồi kế bên. Anh nhìn quanh căn phòng trang hoàng lộng lẫy, những bó hoa trắng đính sau mỗi chiếc ghế và những cánh hoa cùng màu trải đầy trên thảm dẫn tới bục làm lễ nơi chủ hôn đang trò chuyện với những phù rể. Khán phòng với sàn nhà hoa văn đẹp mắt, cùng với trần nhà là họa tiết sóng nước với những ban công rộng rãi hướng ra cảnh vật bên ngoài. Mark rất thích lại gần cửa sổ và ngắm nhìn quang cảnh xung quanh nhưng không thể, khi mà mọi người đều chợt im bặt để chụp ảnh và trầm trồ diện mạo của hai vị chú rể hôm nay - JaeBum và YoungJae. Mark khẽ cười trước niềm hạnh phúc của bạn mình, cặp đôi chậm rãi và thanh lịch bước dọc theo lối đi, chính thức thắt lại sợi dây của hai cuộc đời.

Mark không muốn thú nhận rằng anh đang tìm kiếm trong đám đông hình bóng của JinYoung.


May mắn (hoặc bất hạnh) là anh chẳng thấy JinYoung đâu cả. Có lẽ Mark đã không bắt kịp cậu khi ở trong sảnh? Có lẽ cậu đã thay đổi nhiều đến nỗi Mark không thể nhận ra? Hay là - phương án mà Mark không muốn nghĩ đến nhất - là cậu không hề tới dự. Trái ngược với dự tính ban đầu (anh vốn định sẽ né tránh JinYoung bằng mọi cách), giờ đây anh lại muốn gặp cậu, cho dù chỉ là nhìn từ phía xa thôi cũng được, để biết là cậu vẫn còn sống khỏe mạnh. Thế nhưng không thấy cậu lại khiến anh hụt hẫng. Anh nhớ cậu, cho dù JinYoung có ghét anh đi nữa.

"Tôi -JaeBum-" JaeBum siết chặt tay YoungJae khi bắt đầu lời thề nguyện. "- với sự tự do, tình yêu và lòng chân thành, cùng với chồng của tôi - YoungJae, cho dù tốt hay xấu, giàu hau nghèo, đau ốm hay khỏe mạnh, sẽ yêu thương và trân trọng nhau cho tới khi bị cái chết chia lìa." Anh nói một cách trôi chảy, cử chỉ có hơi vụng về khi anh cố đeo chiếc nhẫn bạc lên ngón tay YoungJae, nhưng tới lần thứ hai mới thành công, khiến người sắp-trở-thành-chồng  của anh bật cười khúc khích. Đó là lần đầu tiên Mark trông thấy JaeBum đỏ mặt - anh quyết định sẽ dùng chuyện này để đáp lại JaeBum nếu như anh ta có ý định trêu chọc anh sau này.

Khi tới lượt YoungJae, rõ ràng là cậu đang quá xúc động. Lấy ra chiếc nhẫn thứ hai và ngước lên trần, YoungJae cố gắng để nước mắt không rơi xuống, nhưng ngay khi cậu vừa làm thế, JaeBum đã vươn tay và nhẹ nhàng gạt nó đi, âm thầm động viên cậu. YoungJae mỉm cười, ngượng ngùng khi giọt lệ đầu tiên rớt xuống.

"Tôi, YoungJae, cùng với chồng của tôi - Im JaeBum..." Cậu dừng lại, khẽ hắng giọng để xóa đi cơn nghẹn ngào nơi cuống họng. Mark mỉm cười nhìn cậu, hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực. Cậu ấy xứng đáng được hạnh phúc như thế. "Em hứa sẽ luôn tôn trọng và ở bên anh. Em hứa sẽ cùng anh xây nên một gia đình tràn ngập tiếng cười, sự thấu hiểu và ... Em ... em sẽ yêu anh thủy chung cho dù có khó khăn hay vất vả, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở đây.... Tay em là do anh cầm, cuộc sống của em, là do anh giữ." Cậu dứt lời, đeo nhẫn lên ngón tay JaeBum, sụt sùi và quyết định không kìm nén nước mắt nữa khi mà nó đã ướt đẫm hai gò má đỏ hồng. JaeBum muốn lau hết đi, tươi cười nhìn người chồng đáng yêu trong tiếng chúc mừng hân hoan của tất cả mọi người.

"Bây giờ JaeBum và YoungJae, cùng với lời thề nguyện của họ, tay trong tay và nhẫn đã trao. Tôi xin tuyên bố hai người đã trở thành chồng của nhau." Người chủ hôn nói, và trước khi nghe tuyên bố họ có thể hôn nhau, thì môi hai người đã chạm tới, ngọt ngào và mềm mại. Mọi người xung quanh đều đứng cả dậy chúc mừng cho cặp đôi. Mark khẽ cười, cùng vỗ tay với tất cả trong khi chứng kiến cặp đôi trao cho nhau ánh mắt say đắm và trìu mến ngay sau khi nụ hôn vừa dứt.

Nụ cười của Mark nhạt dần đi khi anh vô thức nhìn ra xung quanh. Tim anh như hẫng xuống và hơi thở nghẹn lại trong cổ họng ngay khoảnh khắc anh trông thấy JinYoung bước ngang qua tấm rèm ở hội trường, đứng đó vỗ tay và tươi cười ấm áp.


---


Buổi lễ kết thúc, khách mời được sắp xếp vào các bàn ăn ở một phòng khác. Nhân viên phục vụ đi lại  xung quanh, đưa cho mỗi người một ly sâm panh trước khi dẫn họ tới bàn được chỉ định sẵn.

Mark vẫn chưa về bàn ngồi, anh vẫn chưa hồi lại được sau cú sốc khi nhìn thấy JinYoung. YuGyeom tiếp cận anh và hỏi xem anh có thể giúp cậu chuyển hoa và quà cưới sang phòng khác được không. Anh vô thức gật đầu, anh không thể suy nghĩ thông suốt được; anh đang giằng xé giữa suy nghĩ bỏ chạy ra khỏi tòa nhà hay chạy tới bên JinYoung và giữ cậu lại, không bao giờ buông ra nữa. Cuối cùng thì anh mừng là YuGyeom - phù rể của JaeBum - đã nhờ anh giúp thay vì anh trai của YoungJae, người chắc chắn sẽ đẩy anh tới chỗ JinYoung vì hai anh em họ tính cách y hệt nhau mà. Anh cần dời sự chú ý của mình khỏi người yêu cũ, trông cậu vẫn xinh đẹp như trước đây. Mark dám chắc YoungJae sẽ xếp anh ngồi cùng bàn với JinYoung, nên anh đang cố khiến bản thân mình bận rộn một chút để né mặt cậu càng lâu càng tốt - hai chân anh đã mềm nhũn ra như thạch khi thấy JinYoung đẹp đẽ đến mức nào. Làm sao anh có thể giữ bình tĩnh khi ngồi gần cậu được đây?


Mark đang xếp lại những chai sâm panh ở phía sau, trong khi cặp đôi mới cưới và các khách mời đang nhảy múa. Anh ngó qua tấm rèm, dõi theo JinYoung suốt cả buổi trong khi cậu nói cười với Jackson và BamBam, cũng ngồi chung bàn. Chỗ ngồi kế bên JinYoung, chỗ được xếp cho Mark, vẫn chưa có ai ngồi.

YuGyeom bước vào trong phòng, khiến Mark thoáng giật mình.

"Cảm ơn hyung vì đã giúp em, mọi thứ đúng là một mớ hỗn độn. Em chưa làm bao giờ nên là.... em không phải là một phù rể giỏi." YuGyeom thì thầm, hai tay run rẩy vừa vì phấn khích, vừa vì hồi hộp. "Đừng nói với JaeBum hyung là em nhờ anh nhé, anh ấy sẽ thất vọng vì em lắm." Cậu thở dài và Mark khẽ cười, anh cũng muốn làm việc này đấy chứ, vì anh đang né tránh một người mà - anh cũng bí mật uống thêm một chút sâm panh. Anh không thể nào tỉnh táo để đối mặt với JinYoung được. Ôi, không!

"Tất nhiên rồi. Không sao đâu. Anh cũng đâu có giúp gì nhiều."

"Anh nên đi đi. Em sẽ lo nốt phần còn lại." YuGyeom nói và Mark căng thẳng, thế là hết. Anh sẽ gặp JinYoung, nhìn cậu ở khoảng cách gần, sau ba năm - người trẻ hơn đẩy anh ra khỏi phòng, phá vỡ cuộc độc thoại nội tâm của anh, cứ như ném anh ra cho sư tử vậy. "Đi đi."


Mỗi một bước đi, trái trim Mark như muốn nhảy ra ngoài. Hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt hai bên và mắt anh dán chặt xuống sàn gỗ bên dưới. Mọi người đang nhảy ở xung quanh khi anh đi qua, khẽ mỉm cười chào họ trong khi tâm can anh rối bời.

"Cuối cùng anh cũng xuất hiện! Anh đã ở đâu thế?" Jackson hỏi khi Mark lại gần bàn ăn và ngồi vào chỗ còn trống, ngay bên cạnh JinYoung, tận lực tránh né. Anh cảm giác mọi anh mắt đều đổ dồn về phía mình, nhưng đáng chú ý nhất chính là JinYoung, ánh nhìn như thiêu đốt cả sọ anh vậy.  Ôi chúa ơi.

"Um, anh có chút việc cần làm, em biết đấy, việc của phù rể ấy." Anh gượng gạo đáp, nhận lấy một ly sâm panh nữa từ người phục vụ đi ngang qua. BamBam bật cười.

"Có phải YuGyeom gặp trục trặc với việc của cậu ấy không anh? Em nói đúng chứ?" BamBam cười thầm và Mark gật đầu. Mặt anh không biết nói dối. Hơn nữa BamBam là bạn thân của YuGyeom - à không, họ là tri kỷ ấy chứ - nên cái cách hai đứa suy nghĩ giống y hệt nhau. BamBam biết mọi thứ về YuGyeom.

"Em đúng là hiểu em ấy nhất, BamBam." Jackson phì cười, và một tiếng cười khe khẽ cũng bật lên từ phía bên cạnh Mark - giojng JinYoung chẳng hề thay đổi chút nào. Mark nuốt xuống toàn bộ chỗ rượu trong ly thay vì ăn đồ ăn ở trong đĩa, khi BamBam lại nói tiếp.

"Oh, Mark hyung, vì bây giờ anh mới tới nên là, đây là JinYoung, anh ấy -"

"Tụi anh biết nhau mà, phải không Mark hyung?" JinYoung nói, tông giọng mềm mượt khiến Mark quay đầu lại, cuối cùng cũng được quan sát JinYoung một cách trọn vẹn. Ánh mắt họ gặp nhau ngay lập tức, giống như hai cực trái ngược của nam châm vậy. JinYoung vẫn như trong trí nhớ của anh, thậm chí còn đẹp hơn. Trưởng thành hơn, hay là do bộ âu phục đắt tiền cùng với mái tóc đen nhánh vuốt ngược khiến cậu quyến rũ như vậy? Tim Mark hẫng một nhịp và anh không dám mở miệng, chỉ có thể gật đầu và dời mắt đi bất cứ chỗ nào khác ngoài JinYoung ra.

"Này! Tất nhiên là họ biết nhau trước rồi! BamBam, em thật là!" Jackson nói, cố gắng xua đi sự gượng gạo do câu nói của BamBam tạo nên - người duy nhất biết về mối quan hệ trước kia của Mark và JinYoung chỉ có Jackson và YoungJae. BamBam tất nhiên là không có chút khái niệm nào rồi.

"Sao! Em đâu có biết đâu!"

"JinYoung-ssi sống ở Nhật phải không?" Bạn của Jakcson - Jia, cũng được mời tới bữa tiệc lên tiếng, đem không khí trở lại tốt đẹp như ban đầu.

"À vâng. Tôi dạy học ở trường Đại học. Tôi dạy tiếng Hàn."

"Trường Đại học?" JiYeon, bạn của BamBam khúc khích. "Wow! Anh hẳn là kẻ cắp trái tim ở trường học đấy, vì anh đẹp trai thế này cơ mà!" Cô đỏ mặt, và nháy mắt đưa tình với cậu, nhưng JinYoung đáp lại một cách bình thản, lại quay sang nhìn Mark.

"Còn anh thì sao, hyung? Anh đang làm nghề gì?" JinYoung chợt hỏi, và Mark phải gắng gượng nuốt khan trước khi trả lời, nhưng mà như mọi khi, Jackson luôn nhanh hơn và nói thay anh.

"Anh ấy đang làm kế toán. Đúng là một kiểu thăng chức kỳ lạ khi mà từ một ngân hàng lớn nhất Hàn Quốc về một công ty nhỏ xíu như thế, nhỉ? Sao anh lại có thể để vuột mất công việc như thế chứ?" Jackson trêu chọc, khiến mấy người ngồi quanh bàn cũng cười theo. Mark đảo mắt, cố gắng làm lơ tất cả. Nhưng JinYoung vẫn chưa từ bỏ việc nói chuyện với anh.

"Anh không làm cho họ nữa sao?" Cậu hỏi, đôi mắt đen láy mở to trong ngạc nhiên và Mark suýt chút nữa đã chìm đắm vào trong đó mà quên mất phải đáp lời.

"Không, họ .. họ sa thải anh." Mark đáp, tim đập nhanh như phát điên, nhưng anh có thể tự thấy bản thân mình thả lỏng đôi chút, vì sâm panh bắt đầu có tác dụng rồi. Mặc dù anh vẫn nhìn chằm chằm đĩa thức ăn của mình khi nói chuyện, anh vẫn không bỏ lỡ cái nhếch mép của JinYoung - máu trong người anh sẽ đông cứng cả mất thôi.

"Ồ...Anh không tự nghỉ việc đấy chứ? Bởi vì anh yêu quý công việc quý hóa của anh thế cơ mà." JinYoung nói, câu chữ tràn ngập mỉa mai khiến Mark nhận ra rằng phải - JinYoung đã rất giận anh, JinYoung ghét anh. Anh không biết nên nói gì nữa nên anh chỉ ngu ngốc cười cho qua và cắm đầu vào đĩa salad trên bàn, né tránh ánh mắt JinYoung trong suốt cả buổi.



Mark không nói gì với JinYoung suốt từ lúc đó.

Bầu không khí rõ ràng là căng thẳng, đặc biệt là khi Jackson ra sàn nhảy với Jia sau khi ban nhạc bắt đầu chơi một bản mới sau khi nghỉ vài phút, còn BamBam thì mải buôn chuyện quên cả trời đất với các khách mời, để trên bàn ăn chỉ còn lại JiYeon cùng Mark và JinYoung.

Mark vẫn cứ uống sâm panh liên tục, thay chiếc ly rỗng bằng một ly đầy khác mỗi khi có nhân viên phục vụ đi ngang qua. Đây có lẽ không phải là cách tránh mặt JinYoung tốt nhất, nhưng Mark chẳng biết làm thế nào mới tốt hơn. Chuyện này với anh thật khó khăn, anh muốn nói với cậu rất nhiều điều, muốn hỏi cậu nhiều câu hỏi nhưng sự tỉnh táo của anh sẽ chôn vùi nó thật sâu trong tim. Mặc dù anh có thể cảm nhận được ánh mắt của người trẻ hơn hướng tới mình kể cả khi cậu đang trò chuyện cùng JiYeon, cười nói và đong đưa ngay trước mặt Mark, thì anh vẫn không thể đủ can đảm lên tiếng với cậu trước.

Cố gắng nghĩ tới điều gì đó khác, Mark dõi theo YoungJae đang vô cùng hạnh phúc ngoài kia, cậu đang khiêu vũ với JaeBum ở giữa phòng, thoải mái dựa vào vòng tay của chồng mình. Có thể Mark không thể hiện ra, nhưng anh rất mừng cho cậu ấy. Sau tất cả những khó khăn mà cậu phải trải qua, cậu ấy xứng đáng nhận được mọi điều tốt đẹp nhất. Câu ấy xứng đáng có được một cái kết có hậu.


"Um, xin chào. tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?" Dòng suy nghĩ của anh bị gián đoạn, khi một trong những người họ hàng của JaeBum, Mijoo, cô gái với mái tóc ngắn màu đỏ tiếp cận anh với một nụ cười bẽn lẽn. Mark thực sự không hề muốn nhảy. Anh không thể. Anh ghết nhảy! Đặc biệt là khi ánh mắt của JinYoung không hề rời anh lấy một giây. JinYoung ghét anh và anh không muốn bị cậu đánh giá thêm nữa. Mặc dù anh tự nhủ không nên quá say, giờ thì anh đã say thật rồi - anh bằng cách nào đó phải sống sót cùng với JinYoung trên bàn tiệc này. Anh ngượng nghịu từ chối cô gái, anh biết như vậy là không hay, nhưng anh không chắc mình có thể đứng vững được hay không nữa kia.

"Um, xin lỗi. Tôi phải vào WC một chút--"

"Tôi có thể nhảy với cô nếu cô muốn." Anh nghe JinYoung lên tiếng, và anh trông thấy gò má của cô gái thoáng ửng lên, vui vẻ gật đầu. Sẽ là dối trá nếu như anh nói là anh không ghen khi thấy JinYoung cười với cô ấy như thế. Tại sao chứ? JinYoung đâu còn thuộc về anh nữa. Cậu ấy có quyền làm mọi thứ cậu ấy muốn mà. Mark không hề biết liệu JinYoung có còn độc thân hay không... Anh cần thêm một ly nữa. Hoặc vài ly nữa cũng được.



Mark tự nhìn mình trong gương khi anh rời WC. Cho dù có cố gắng không nghĩ tới nhưng dòng chữ trên ngực anh vẫn hiện rõ mồn một dưới lớp vải trắng. Anh trông vẫn rất ổn. Tóc vẫn chưa rối lắm, và khuy áo vẫn cài kín như trước, trông anh không giống một tên say chút nào - cho dù anh có đang cảm thấy như thế, đầu nhẹ bẫng và choáng váng hơi men.

Khi anh quay trở lại hội trường, giọng Jackson khiến anh giật bắn.

"Ê! Anh đang làm gì thế?" Cậu hỏi, người trẻ hơn đứng dựa vào tường, tự uống một mình và mỉm cười với mỗi khách mời đi ngang qua. "JinYoung đâu? Anh đã nói chuyện với cậu ấy chưa? Đừng có nói với em là anh vẫn đang tránh-"

"Sao anh phải nói chuyện với JinYoung chứ? Tụi anh chẳng có gì để nói với nhau hết." Tại sao tự dưng tất cả mọi người lại cứ muốn anh nói chuyện với JinYoung thế? Sao anh phải ép bản thân mình làm thế trong khi người trẻ hơn ghét anh ra mặt? Cậu ấy sẽ không nhìn anh ghét bỏ chứ phải không?

"Này, Anh biết là Youngjae sẽ giết anh nếu như cậu ấy phát hiện ra anh và JinYoung không quay lại với nhau chứ? Cậu ấy sẽ thất vọng lắm nếu như em bảo rằng anh thậm chí còn không thèm cố gắng níu kéo JinYoung lại-"

"Jackson, đừng có làm-"


"Mình không tin là cậu lại làm thế đấy Bambam!"  Tông giọng cao vút của YuGyeom khiến tất cả giật mình khi hai đứa đi về phía này, cắt ngang cuộc đối thoại của họ. BamBam gãi đầu gãi tai vì ngượng trong khi YuGyeom bật cười khanh khách bên cạnh.

"Làm sao mình biết được chứ?! Cậu có nói với mình về Mark hyung đâu!" BamBam thở dài, và Mark nghe được tên mình được nhắc tới.

"Gì thế?" Jackson quay sang và YuGyeom lắc đầu, ném cho cậu bạn thân của mình cái nhìn ái ngại, trong khi BamBam đang né tránh ánh mắt mọi người, mặt đỏ bừng.

"Anh biết cậu ấy đã làm gì không? BamBam đổ JinYoung rồi đó! Cậu ấy còn định đưa anh ấy về nhà mình nữa cơ!"

"Cái gì?"

"Ê, đó có phải lỗi của mình đâu! Anh ấy hấp dẫn như thế! Và ... Mình không biết anh ấy là bạn trai cũ của Mark, ok?!" YuGyeom phá lên cười ngặt nghẽo, suýt chút nữa đã bò cả ra sàn vì cười. BamBam đẩy cậu ấy ra và càu nhàu. "Ngượng chết đi được!"

"Ôi chúa ơi! Chắc cậu ta phải sợ lắm nhỉ!" Jackson cũng hùa vào với YuGyeom để trêu BamBam, nhưng Mark không có tâm trạng để đùa. Anh chỉ tò mò duy nhất một điều.

"Em ấy trả lời thế nào?" Anh hỏi. "Bambam, JinYoung đã nói gì?"

"Chết tiệt, em xấu hổ chết mất." BamBam phụng phịu. "Anh ấy nói anh ấy không hứng thú vì là hoa đã có chủ rồi."

Mark như cẩm thấy tim mình bị chém một nhát đau điếng. Anh cúi đầu, cố gắng ngăn hai những giọt lệ quanh khóe mắt lại. Cũng không phải là Mark chưa từng dự đoán đến trường hợp này. Anh biết JinYoung đã quên anh rồi - tất nhiên rồi, một người tuyệt vời như thế sao có thể còn độc thân chứ. Nhưng bây giờ, khi tất cả những băn khoăn đó đã được sáng tỏ, khi mà nỗi sợ hãi của Mark đã được xác thực, anh lại câm nín không thốt nên lời.

"Cậu ấy ... có người yêu rồi?" Jackson tròn mắt, ngón tay đè chặt lên môi. Trong khi Mark đoạt lấy một ly sâm panh nữa từ trên khay của người phục vụ, nốc cạn một hơi.

"Ê đừng có uống nhiều thế! Youngjae hyung sẽ không vui nếu như anh ngồi ôm bồn cầu suốt cả buổi tối đâu." YuGyeom nói, nhưng Jackson chỉ xua tay.

"Không sao đâu, anh ấy cần nó mà. Đặc biệt là bây giờ." Jackson nhẹ nhàng nói, rồi đưa cho anh một ly nữa trước khi nhận ra Mark đã cầm hai ly trong tay rồi. "Chờ đã, anh định uống hết chỗ này đấy à?"

"Không, anh có thích sâm panh đâu."

"Vâng, em biết. Ôi anh bạn." Jackson liếc nhìn anh lo lắng, trước khi vỗ vỗ lên lưng anh trấn an, và bỏ lại anh một mình với những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.


Sau khi đã hồi lại sau cú sốc về việc JinYoung đã có người yêu, khiến trái tim anh lại bị cứa thêm một nhát, anh bước vào phòng tiệc và đôi mắt lập tức dáo dác tìm kiếm hình bóng JinYoung trong đám đông. Anh trông thấy cậu đang nhảy, xung quanh là vài cô gái đang vây lấy. Thật là một kẻ lẳng lơ, phải không? Cậu có như thế này khi còn đang ở bên anh không? Có lẽ Mark đã quá bận với công việc để suy nghĩ tới chuyện đó. Anh cúi gắm mặt. JinYoung của anh giờ đã là hoa có chủ - cái tên cậu vẫn còn sờ sờ trên ngực anh. Hiện tại, thay vì dựa dẫm vào chỗ rượu đã nốc vào người để vui chơi, đầu anh lại đau nhức và tâm trạng càng tồi tệ hơn, khi anh tự tiếc nuối cho chính mình.


Thêm vài ly chúc mừng nữa, Mark nhận ra anh hoàn toàn là một mớ giẻ rách. Thậm chí Youngjae đã phải tách ra khỏi JaeBum để chạy lại chỗ anh, càu nhàu vì anh đã để say quắc cần câu như thế này. Mark thầm cảm thấy biết ơn vì sự quan tâm của cậu và anh hứa sẽ không để cậu phải phiền hà.

Anh không chắc liệu có phải là quá muộn rồi hay không nữa.



Trời đã chuyển tối và không còn thấy bóng dáng JinYoung ở đâu nữa, Mark quyết định ra ngoài ban công, từ chối một vài lời đề nghị khiêu vũ trên đường đi. Anh chống tay lên thành lan can và nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió biển man mát thổi qua gò má nóng rực. Đầu anh quay mòng mòng và anh quyết định sẽ không uống thêm một giọt nào nữa. Lỡ như anh làm gì đó đáng xấu hổ rồi làm Youngjae mất mặt thì sao? Hôm nay là ngày trọng đại của cậu ấy, anh không thể phá hỏng nó được.


"...Em cũng nhớ anh!" Anh nghe giọng nói quen thuộc ở phía sau cái cột. "Không, em hứa. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau mà." Mark chắc chắn, đó là JinYoung, nhưng mà cậu đang nói chuyện với ai thế?  "Aww, em cũng yêu anh mà... không, em yêu anh nhiều hơn, anh biết mà!" Tim Mark như hẫng xuống khi giọng nói dịu dàng của JinYoung cất lên. Cậu đã từng nói yêu Mark bằng giọng nói đó, mềm mại và dịu dàng, tràn ngập yêu thương. Bây giờ cậu lại dành nó cho một người khác, người mà cậu ấy yêu.

Mark thở dài. Nếu JinYoung dễ dàng quên anh như thế, tại sao Mark lại không làm được? Anh đã sống mà không có JinYoung trong suốt 3 năm mà vẫn ổn, không phải là anh không thể sống thiếu cậu. JinYoung đã bước tiếp và Mark thì vẫn còn đắm chìm trong quá khứ. Có lẽ hình xăm trên ngực anh giống như một cái neo giữ chân anh lại, ngăn cản anh không thể nào quên đi những kỷ niệm giữa hai người, khiến anh không thể quên đi và không thể nào hết đau lòng.

"Mark hyung?" JinYoung ló ra từ phía sau cái cột và sửng sốt khi trông thấy Mark. Mắt cậu lấp lánh, có lẽ là do gió thổi vào mặt anh chăng. Mark nuốt khan. Sao anh có thể để cậu đi mất cơ chứ. Cậu xinh đẹp như vậy.

"Trời thật đẹp, phải không?" Người trẻ hơn hỏi khi lại gần Mark và cũng dựa lên lan can như anh. Mark cứng ngắc, cắn chặt môi dưới trong khi tâm trí đang gào thét đòi anh làm gì đó, để đấu tranh cho thứ đã mất. Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi JinYoung sẽ cho anh một cơ hội chăng? Nếu như anh thành thật và nói lời xin lỗi - có thể anh nên nói những gì muốn nói trước kia. Có lẽ làm thế sẽ giúp anh quên đi những nỗi tiếc nuối đang dằn vặt trong lòng suốt nhiều năm qua. "Um, anh ổn chứ?"

"Anh xin lỗi." Mark lên tiếng. Anh run rẩy, khi mà chất cồn trong người đang chảy trong mạch máu, đem lại cho anh sự tự tin nhưng đồng thời cũng tước đi những giác quan thông thường của anh.

"Hm?" JinYoung khẽ nghiêng đầu. Mark cố gắng đi thẳng vào vấn đề để nói ra tất cả những gì anh đã giữ trong lòng cách đây ba năm, nhưng vì JinYoung ở quá gần, đến mức anh có thể cảm nhận được hơi ấm và cả mùi nước hoa cậu hay dùng - Mark không còn có thể tập trung được nữa. Khi ánh mắt họ chạm nhau, thế giới xung quanh dường như tan biến.

"Anh- anh xin lỗi vì khi đó đã cư xử như một tên khốn." Mark nuốt xuống cơn nghẹn ngào nơi cuống họng, nỗi lo lắng cuộn trào. "Sau khi em đi rồi, anh mới nhận ra mình tệ bạc như thế nào. Anh đã quá tự mãn để thừa nhận lỗi lầm, anh đã không dám nhận sai. Anh xin lỗi vì mọi thứ, vì đã phá hoại mối quan hệ của hai ta..." Anh nói, cụp mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt lấy lan can. Anh đã nói ra được rồi, nhưng chuyện này còn có nghĩa lý gì với JinYoung nữa đâu. JinYoung nhìn đi nơi khác, tấm mắt lơ đãng xa xăm, khẽ thở dài.

"Hyung, đã ba năm trôi qua rồi-"

"Anh biết! Lẽ ra anh nên nói sớm hơn-"

"Um... không có ý nghĩa gì nữa, phải không? Chúng ta đã bước tiếp sau quá khứ rồi mà." Không, không ổn chút nào! Mark muốn nói, khi anh vươn tay muốn chạm vào JinYoung, nhưng trước khi anh kịp làm gì, YuGyeom đã chạy ào tới, mồ hôi túa ra.

"Ôi chúa ơi, hai người đây rồi! Em tìm hai anh suốt từ nãy! Đến lúc chụp ảnh rồi."

JinYoung gật đầu, nhâc chân đi về phía cửa, bỏ lại Mark mà không nói thêm lời nào. Nhưng trước khi cậu bước vào trong, cậu trộm liếc Mark một lần cuối.



Buổi tối hôm đó trôi qua trong mờ nhạt. Mark không biết anh đã uống bao nhiêu, anh cũng không bận tâm. Anh không thích sâm panh, nhưng vẫn uống bất cứ khi nào có thể - anh cần quên đi mọi thứ, cần phải tỏ ra là anh không thèm đếm xỉa tới JinYoung, trong khi sự thật là làm như thế còn khó hơn lên trời.

Mark thở dài, nốc cạn một ly nữa và cố đứng dậy, nhưng đầu anh quay như chong chóng và chân anh mềm nhũn đến nỗi anh lại ngồi thụp xuống ghế một lần nữa.

"Whoa, whoa whoa hyung. Em nghĩ là anh nên về nhà đi thôi-" Anh nghe Bambam nói, nhưng vẫn lờ đi và gạt tay cậu ra. Anh vẫn còn ổn.

"Anh không sao." Mark lẩm bẩm, ương bướng muốn đứng dậy lần nữa - để đi đâu anh cũng không rõ nữa. Anh chỉ cảm thấy cần phải đi đâu đó. Không phải là đi tìm JinYoung đâu cho dù đúng là anh đã một lúc lâu rồi không thấy cậu.

"Mark hyung, Bambam nói đúng đó. Anh uống nhiều quá rồi." Youngjae với JaeBum ở bên cạnh tách ra khỏi đám đông đang nhảy múa và trò chuyện ở giữa phòng. "Anh đã muốn về chưa? Để em gọi taxi cho anh?" KHÔNG! Anh muốn ở lại lâu hơn nữa, uống say hơn nữa để mừng cho hạnh phúc của YoungJae, anh càng không muốn về nhà mà hình ảnh của JinYoung vẫn quanh quẩn trong đầu chưa tan đi, anh không muốn rời đi khi mà anh chưa nói với JinYoung những lời cuối, trước khi họ không còn gặp lại nhau nữa.

"Anh ổn mà, th- thật đó!" Mark nói, khi Youngjae cố giữ cho anh đứng thẳng trên dôi chân, giữ chặt lấy cánh tay anh. "Y-youngJae à, anh rất.. mừng cho em..." Được chứng kiến cậu ấy hạnh phúc như thế, khiến Mark cảm thấy có lỗi vì đã đối đãi với cậu như bản sao của JinYoung trước kia. Youngjae là một chàng trai quý giá, cậu xứng đáng được yêu, và anh chợt có ham muốn được càu nhàu với JaeBum một phen.

"Ê, JaeBum."

"Hm? Cậu lại chuẩn bị khóc à?" JaeBum cười thầm bên cạnh khi thấy đôi mắt nhòe nước của Mark.

"Ừ đấy! Thế thì sao? Mình muốn thì mình khóc thôi, được không?" Anh giơ nắm tay lên trời. "Và cậu .. cậu liệu mà đối xử với Youngjae cho tốt vào... nếu không ..."

"Mình biết, cậu sẽ giết chết mình chứ gì? Cậu đã nói rồi mà." JaeBum cười trước khi quay sang YoungJae, nở một nụ cười dịu dàng đến mức khó tin mà Mark chưa từng trông thấy bao giờ. "Tất nhiên mình sẽ đối tốt với em ấy rồi. Mình yêu em ấy mà."

"Aw hyung." YoungJae buông cánh tay đang giữ Mark ra và chạm lên má JaeBum, hôn trộm anh một cái. "Em cũng yêu anh."

"Mark hyung!" BamBam ré lên khi Mark loạng choạng mất thăng bằng và suýt chút nữa ngã ngửa nếu như không có ai đó giữ lấy anh từ phía sau. Mark lập tức nhận ra đó là JinYoung.

"Hyung. Để em gọi taxi cho anh." Youngjae tuyên bố, đẩy JaeBum ra và trong khoảnh khắc khi nét mặt cậu trở nên lo lắng, cậu quay sang JinYoung. "JinYoung hyung, anh có thể-"

"Không!" Mark cứng đầu nói, vô thức nằm yên trong vòng tay JinYoung. "Anh- anh sẽ không về đâu-"

"YoungJae đừng lo, anh sẽ đưa anh ấy về." JinYoung nói, và Mark không nhịn được rùng mình khi làn da anh cảm nhận được hơi ấm từ JiNyoung, và giọng nói ngọt ngào như chảy vào tai. Tim Mark đập thình thịch trong lồng ngực và hai gò má đỏ bừng. Anh nhận thấy JinYoung vẫn tỉnh táo, thói quen uống rượu của cậu ấy vẫn không thay đổi chút nào. Vẫn luôn là JinYoung chăm lo cho Mark khi anh say, cậu sẽ không bao giờ uống rượu ở các bữa tiệc và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

"Cảm ơn hyung." YoungJae mỉm cười. "Cảm ơn vì anh đã tới tham dự, nó có ý nghĩa với em rất nhiều." Cậu nói thêm, và Mark không còn nhớ gì xảy ra sau đó nữa, sau khi nhìn thấy nụ cười của JinYoung, anh đã tan chảy mất rồi. Anh chỉ nhận ra khi mà chỉ có anh và cậu ở một mình, JinYoung đang giúp anh bước đi, quàng lấy vai của anh dìu từng bước.

Cơn say của Mark dần biến thành buồn ngủ.

"Để anh một mình." Mark cáu kỉnh.

"Anh say rồi, để em đưa anh ra xe."

"Anh không về nhà đâu." Mark không còn liên quan gì tới JinYoung nữa. Vậy thì tại sao cậu còn quan tâm xem anh có về nhà an toàn hay không?

"Vậy anh muốn làm gì? Anh thậm chí còn không tự mình đi nổi nữa." JinYoung khúc khích cười, và Mark chẳng thể cự nự. JinYoung nói đúng, vẫn luôn như thế. Mark vẫn luôn thoải mái ở bên cậu như thế - quyết đoán, tự tin và thông minh - mọi thứ ở JinYoung mà Mark không có. Anh cảm thấy an toàn và đó là cảm giác mà anh mong muốn nhất. Anh nhớ cậu rất nhiều.




-End part 2-

Mark là đồ ngốc a~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store