Trans Fic Lan Cuu Lieu Ho Ly Co An Thit Duoc Cuu Bong Khong
Năm mới vừa qua, nhiệt độ tháng hai vẫn ở mức âm độ nhưng không khí trong biệt thự lại nóng hầm hập.Tối nay, Nguyễn Lan Chúc, Lăng Cửu Thời, Lê Đông Nguyên và Đàm Tảo Tảo sẽ vào cùng một cánh cửa. Đây là cánh cửa thứ bảy của Lăng Cửu Thời, đồng thời cũng là cánh cửa thứ bảy của Đàm Tảo Tảo.Manh mối trên tờ giấy là "một, hai, ba, người gỗ".Trần Phi đưa vòng tay cho bốn người, cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh lên, bấm vào màn hình rồi nói."Cánh cửa này là cánh cửa thể lực độ khó Chu Tước, nhưng kỳ lạ là không có người chơi nào trên diễn đàn chia sẻ kinh nghiệm về cánh cửa này. Chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ manh mối thôi. 1-2-3, người gỗ là một trò chơi thời thơ ấu mà rất nhiều người từng chơi, luật chơi cơ bản là..."Từ lần trước may mắn vượt qua cánh cửa thứ sáu, Đàm Tảo Tảo nhận ra mình không thể chỉ dựa vào vận may để qua cửa nên sau lễ trao giải, cô tạm thời rút lui khỏi giới giải trí, nghe ý kiến của mọi người, gia nhập Hắc Diệu Thạch, tận dụng thời gian qua cửa tích lũy kinh nghiệm, tính ra cũng đã qua được 7-8 cửa. Tất nhiên, sếp Nguyễn không có thời gian đưa cô qua cửa, nên giao nhiệm vụ này cho bác sĩ Trần."Đàm Tảo Tảo, giải thích manh mối của cánh cửa này đi."Đàm Tảo Tảo đang nghiền ngẫm lại trải nghiệm của những cánh cửa này trong đầu, nghe thấy thế giật bắn người. Tiếp đó, cô bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Nguyễn Lan Chúc, dường như muốn nhìn xuyên thấu cô."Anh Nguyễn...... Trò chơi này có gì mà phải giải thích? Mọi người chắc chắn đều biết mà."Trình Thiên Lý ở bên cạnh: Câu này hình như nghe quen quen."Tảo Tảo, đây là cánh cửa thứ bảy, không phải em vẫn muốn dựa vào vận may chứ." Lăng Cửu Thời đeo chiếc vòng tay vào, thở dài chọc cô."Đâu có. Em có chuẩn bị nội dung rồi nha."Đàm Tảo Tảo đứng dậy và giải thích đầy đủ luật chơi một lượt."Còn gì nữa không?" Nguyễn Lan Chúc gật đầu, chuẩn bị nghe xong câu trả lời này sẽ cho đại minh tinh của chúng ta điểm tuyệt đối."Gì nữa?"Lệch tủ bị tủ đè rồi.Nguyễn Lan Chúc dùng sức day lông mày, hít sâu vài hơi, tránh cho mình tức chết ngay tại chỗ."Còn lại khoảng mười phút, tôi sẽ gửi thông tin tôi tìm được cho mọi người. Mọi người cố gắng đọc hết trong vòng mười phút này để chuẩn bị vào cửa nhé."Pha giải vây hào phóng của bác sĩ Trần đã giúp Hắc Diệu Thạch thoát khỏi kết cục bi thảm khi vừa ra Tết lão đại đã tức chết.Sau mười phút im lặng, bốn người bước vào cửa.Trước khi bước vào cửa, trực giác mách bảo Lăng Cửu Thời rằng cánh cửa này không tầm thường, không ngờ thực sự sốc bay màu.Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, xuất hiện trước mặt bốn người là một khu rừng rậm không thấy bìa rừng trong tầm mắt, không có dấu vết hoạt động của con người."Lần này... nhân vật của chúng ta không phải là người nguyên thủy đấy chứ?" Đàm Tảo Tảo choáng váng, huých Lê Đông Nguyên ở bên cạnh."Tại sao là người nguyên thủy mà không phải là nhà thám hiểm rừng xanh?" Lê Đông Nguyên khó ở trả lời."Được rồi, người nguyên thủy và nhà thám hiểm, rừng rậm lớn như vậy, trước tiên chúng ta tìm một chỗ ở đi." Lăng Cửu Thời ở bên cạnh mỉm cười, cắt đứt cuộc trò chuyện với tư duy cách nhau hàng trăm ngàn năm của hai người, đi thẳng vào rừng rậm, hai người bám sát theo sau.Chỉ còn lại Nguyễn Lan Chúc cau mày nhìn chằm chằm vào khu rừng."Chúc Manh, nhanh đi thôi!"Do dự một lát, Nguyễn Lan Chúc cũng đi vào trong rừng.---Chớp mắt, Nguyễn Lan Chúc, Lăng Cửu Thời, Lê Đông Nguyên và Đàm Tảo Tảo đã vào cửa được hai ngày, tuy nhiên, kể từ khi bước vào, không có NPC hướng dẫn, đã lục soát toàn bộ khu rừng một vòng, ngoại trừ một số hoa quả dại có thể ăn được, và gặp một số người chơi lạ mặt, thì không có manh mối nào có giá trị.Ngoài người chơi, trong toàn bộ cánh cửa chỉ có một vị Môn thần oan nghiệt hàng ngày ở trong rừng sâu chờ đợi người chơi đến thăm và chơi trò chơi "1-2-3, người gỗ" cùng hắn.Mỗi ngày sẽ bắt đầu đúng vào lúc sáu giờ sáng, nhưng một ván kéo dài bao lâu thì không ai biết. Người chơi chỉ biết rằng Môn thần này sẽ đợi từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối hàng ngày mới biến mất."Môn thần này đi làm từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối không nghỉ chủ nhật, còn khổ hơn tôi chỉ đi làm từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, không biết có được đóng bảo hiểm với thưởng lễ tết đầy đủ không."Lời nhận xét của một người chơi ngang qua lọt vào tai Lăng Cửu Thời. Anh gật đầu đồng tình, nhận xét chuẩn đét.Ban đầu, bốn người dự định chờ xem những người chơi khác thử game trước, nhưng sau một ngày, cả đám người chơi cáo già không ai muốn làm con cừu thế tội này cả. Suy cho cùng, không ai biết sau khi bắt đầu trò chơi, lúc Môn thần quay đầu sẽ có thứ kinh tởm gì xuất hiện dọa chết mình.Người chơi chỉ có thể trở về nơi ở của mình, thật ra là những chiếc lều lá tự dựng tạm bợ."Chúc Manh, ngày mai chúng ta thử xem sao?"Lăng Cửu Thời đã nằm vô tri trong lều cả buổi chiều, không có việc gì làm, trước khi đi ngủ, anh đứng dậy đi vòng quanh Nguyễn Lan Chúc."Cửa sẽ không để chúng ta trì hoãn vô thời hạn. Ngày mai chúng ta tùy cơ ứng biến vậy."Nguyễn Lan Chúc nhắm mắt lại, bị tiếng bước chân của Lăng Cửu Thời vây quanh. Cậu vốn quen với sự yên tĩnh, nhưng không hề thấy phiền, những bước chân chậm rãi và nhịp nhàng này dường như đang gõ lên trái tim cậu, kèm theo làn gió nhẹ thỉnh thoảng mơn trớn bên tai, khiến lòng cậu ngứa ngáy."Ngày mai chắc là hạn chót rồi, anh cứ cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra." Lăng Cửu Thời nói, tăng nhịp độ động tác.Nguyễn Lan Chúc cau mày khi nghe âm thanh ngày càng sốt sắng bên tai. Lại lo lắng linh tinh rồi. Nguyễn Lan Chúc tóm lấy Lăng Cửu Thời, nhưng không ngờ, người kia mất thăng bằng, loạng choạng theo quán tính, nặng nề ngã vào lòng Nguyễn Lan Chúc."Ah......"Hai người ôm nhau mặt đối mặt, Nguyễn Lan Chúc bị đè lên vô thức kêu đau. Sau đó, cậu cong khóe miệng, hợp tác với nhau lâu như vậy, cuối cùng cũng nghĩ ra cách trêu ghẹo chiếm lợi từ người cộng sự này rồi. "Lăng Lăng... Đau quá..." Có người bắt đầu diễn rồi đây.Lăng Cửu Thời đang choáng váng vì va chạm, khi nghe thấy âm thanh ngay lập tức lắc đầu. Khi tỉnh táo lại, anh nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc đang cau mày, hai mắt đỏ hoe, anh bắt đầu hoảng hốt."Anh va vào làm em đau à? Va vào đâu rồi?! Để anh xem."Lăng Cửu Thời mồm nói, một tay lật giở lớp áo trong của Nguyễn Lan Chúc, tay còn lại bắt đầu dạo quanh cơ thể Nguyễn Lan Chúc.Ngược lại, loạt thao tác này khiến Nguyễn Lan Chúc bị sốc, nghĩ thầm, có nóc nhà trai thẳng như này nên thấy may mắn hay không. Nhưng cũng chỉ có nóc nhà kiểu này mới dám trực tiếp lột áo mình thôi ha?Tuy nhiên, Nguyễn Lan Chúc không muốn trong cửa xảy ra chuyện không nên xảy ra, sẽ rất phiền toái, nên cậu nắm lấy bàn tay đó, chậm rãi đặt lên tim mình."Lăng Lăng, anh va vào tim em rồi, làm sao đây?"Nhiệt độ nóng rực từ lồng ngực xuyên qua lòng bàn tay Lăng Cửu Thời, khiến miệng anh khô khốc, nhất thời không biết nhịp tim tăng vọt lên gần 180 là của Nguyễn Lan Chúc hay của mình.Như này là, bị anh em tốt tán tỉnh hả?Nguyễn Lan Chúc trong cửa đam mê diễn trò, khi bắt đầu diễn thậm chí còn giỏi hơn Đàm Tảo Tảo. Vì vậy, Lăng Cửu Thời kết luận rằng Nguyễn Lan Chúc chỉ đang trêu chọc anh.Nhưng anh không hiểu sao mình lại có thể bị kích động đến mức nhịp tim tăng lên 180.Người đàn ông trước mặt làm nũng với khuôn mặt bá tổng, trên khóe mắt có hai nốt ruồi lệ, trong mắt anh trông như một con hồ ly quyến rũ chuyên câu hồn, mà lại còn là hồ ly nam.Nhìn Lăng Cửu Thời đỏ bừng mặt, trầm ngâm suy nghĩ, sau khi ngã đầu tóc rối bời, trông như cừu bông bị dọa mất hồn, nhìn rất dễ lừa. Nguyễn Lan Chúc không nhịn được, mặt dày bế Lăng Cửu Thời lên giường, ôm chặt."Lăng Lăng ~ Anh va vào em làm em đau. Để bù đắp, tối nay phải ngủ với em."Phát ngôn gì nghe mờ ám vậy cha? !Lăng Cửu Thời lập tức vùng vẫy điên cuồng trong vòng tay của Nguyễn Lan Chúc và phát hiện ra...... Chẳng có tác dụng gì cả.Con hồ ly này thoạt nhìn là biết có ngàn năm tu hành, nếu không thì trông mảnh mai sao lại mạnh mẽ thế.Vùng vẫy một lúc, Lăng Cửu Thời thấm mệt, lúc này Nguyễn Lan Chúc cũng đã ngủ say, nhịp thở chậm rãi đều đặn bên tai cũng khiến cho Lăng Cửu Thời phải ngáp liền vài cái.Thôi quên đi, cứ ngủ như thế này đi.---Sáng sớm hôm sau, hai người bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vội vã."Ai đó?"Lăng Cửu Thời vẫn ngái ngủ rúc vào trong ngực Nguyễn Lan Chúc, bất mãn ngẩng đầu lên, hướng về phía cửa đáp lời."Anh Lăng Lăng! Anh Chúc! Là em! Từ Hiểu Tranh! Có chuyện rồi!"Hai người trên giường nghe thấy tiếng động lập tức nhảy khỏi giường, sau đó nhìn nhau, rơi vào trầm tư.Một lúc lâu sau, Nguyễn Lan Chúc mới phản ứng lại, chọc vào đỉnh đầu Lăng Cửu Thời."Lăng Lăng, hình như anh mọc sừng nè."Lăng Cửu Thời cũng chạm vào đỉnh đầu Nguyễn Lan Chúc."Em thì sao, thật sự biến thành hồ ly rồi."Sếp Nguyễn: Thật luôn?Ét ô ét, ở chốn riêng từ nóc nhà hơi bung lụa nên làm gì?---Cảnh tượng này bây giờ thật khó diễn tả.Trong lều có bốn người, một cáo, một cừu, một sói và một thỏ...À không, có bốn con vật trong lều...Thôi bỏ đi, có bốn sinh vật còn thở."Tôi hẳn là một con sói." Lê Đông Nguyên cầm chiếc gương cướp được từ Đàm Tảo Tảo, trong gương hiện ra một đôi con ngươi thẳng đứng, một bộ răng nanh và một đôi tai màu xám bạc."Hai anh một sói một cáo, tại sao em lại là thỏ ăn cỏ?" Đàm Tảo Tảo vừa nói vừa nghịch nghịch đôi tai bông xù màu trắng vừa mọc ra của mình."Không phải còn có Lăng Lăng sao, một chú cừu bông dễ thương nè?"Nguyễn Lan Chúc nói, không nhịn được đưa tay chạm vào mái tóc như kẹo bông gòn của Lăng Cửu Thời.Sau khi ngủ trong vòng tay nhau cả đêm, Lăng Cửu Thời không còn chống cự kiểu tiếp xúc thân thể này nữa, không tránh né như một phản xa có điều kiện, thay vào đó anh cười ngốc nghếch."Chúc Manh, tai của em cũng ngộ lắm nè."Nói xong, Lăng Cửu Thời giơ tay lên cũng muốn sờ lại, nhưng không ngờ Nguyễn Lan Chúc lại nhanh chóng né được."Lăng Lăng, tai cáo không được sờ đâu nha.""Rõ ràng tục ngữ là tai hổ không được sờ mà." (Tục ngữ chỉ đừng đùa với hổ)Lăng Cửu Thời không sờ được, sự thất vọng hiện rõ trong lời nói, giây tiếp theo, khi anh nhận ra cảm xúc thất vọng của mình thì bắt đầu nổi da gà. Không chạm được vào tai người anh em tốt thì có gì mà thất vọng?"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài tìm kiếm manh mối trước đi, hôm nay chắc sẽ có phát hiện mới."Nguyễn Lan Chúc nhân lúc Lăng Cửu Thời không trách móc nữa chuyển hướng sự chú ý của mọi người.Ba người còn lại đi ra ngoài trước, Nguyễn Lan Chúc đi phía sau."Lần sau đúng là phải tin vào trực giác của Lăng Lăng."Nguyễn Lan Chúc thì thầm bằng giọng mà chỉ mình cậu nghe thấy.Trên thực tế, từ lúc sáng nay nhìn thấy Lăng Cửu Thời, trong lòng cậu đã có một loại dục vọng kỳ lạ, khác hẳn với sự tiếp xúc da thịt thông thường.Lần này, là muốn ăn thịt đối phương.Cậu luôn cho rằng đó là ảo giác do mình quá thích Lăng Cửu Thời, nhưng vừa rồi, khi chạm vào Lăng Cửu Thời, lưỡi vô thức muốn thè ra khỏi miệng, liếm vào một bên cái cổ trắng ngần mảnh mai kia, sau đó liền bị những chiếc răng nanh không biết từ đâu mọc ra cào xước, mùi máu tanh nồng nặc đánh thức ý thức của cậu.Đây là bản năng động vật thuần túy.Khó trách vừa rồi biểu cảm trên mặt Lê Đông Nguyên rất kỳ lạ, chắc chắn hắn ta cũng đang cố gắng chịu đựng.Xem ra hôm nay không chơi trò chơi người gỗ không được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store